1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thịnh Thế Vinh Sủng - Phi Dực

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Banashi

      Banashi Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      74
      Nang suat edit cua nang that tot. Co len nha nang
      Hạ An Hi thích bài này.

    2. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Chương 50:

      Editor: Kim Chi



      Các nhi tử đều lớn, Túc vương phi còn u sầu cái gì nữa?

      Nhờ có Túc vương mạnh mẽ che chở ở phía trước, có việc gì phiền lòng, chưa tới được trước mặt Túc vương phi bị Túc vương thương thê tử giải quyết. Nay Túc vương điện hạ bảo hộ như trước, Khang vương điện hạ đứng dậy, Túc vương phi mỉm cười nhìn trưởng tử vỗ ngực "Có đại ca đây" cùng hai tiểu nhi tử, tâm tình liền rất tốt, :"Như vậy, giao cho các ngươi hết đó.". Cảm thấy nay mình càng thêm có gì khúc chiết, nàng quay người lại ghé vào bàn trang điểm thầm , "Trước đây, ta nào nghĩ tới, có ngày hôm nay đâu?"

      Thời thiếu nữ nàng bất quá chỉ nghĩ gả cho phu quân đàng hoàng nào đó, sống vô cùng đơn giản mà thôi.

      Thấy trong mắt Túc vương phi lóe hào quang, mặt đỏ cười, hiển nhiên duyên cớ là do mỹ nhân phụ thân nhà mình, A Nguyên nhếch miệng, chỉ nháy mắt ra hiệu cho Túc vương đứng ở phía cửa cũng bụm mặt bật cười, khuôn mặt nhắn rất chi là sinh động hoạt bát, làm Túc vương tiến đến ôm nàng tung hướng lên trời, "A Nguyên đây là hâm mộ mẫu phi ngươi?" Thấy bé mập này ở trong trung giương nanh múa vuốt, cười khanh khách, Túc vương chỉ cảm thấy mỗi lần vật này rời xuống là lại nặng thêm chút, hơi rùng mình, cũng dám tung nàng lên trời nữa, chỉ thích đáng đặt A Nguyên ý do vị tẫn (chưa thỏa mãn) sống chết ôm lấy đùi đặt xuống đất.

      Nặng như vậy, tốt nhất vẫn là làm đến nơi đến chốn.

      Phượng Khanh thấy A Nguyên mắt long lanh lay vạt áo Túc vương, chỉ lắc lắc đầu với Phượng Ngọc muốn tiến lên, muốn quá khứ gặp hình thức mê hoặc của phụ nữ gian xảo quỷ dị này quay lại với .

      Túc vương vừa mới luyện võ trở về, lúc này mang theo Túc vương phi cùng mấy đứa ngồi lên bàn ăn cơm, thấy A Nguyên rất có lễ nghi, lại còn cũng có tham ăn, trong lòng trước hết nghi ngờ chút, nhưng mà nghĩ tới Thái Hậu 'giá họa', liền cảm thấy A Nguyên đây là bị hoàng huynh 'bức bách', trong lòng cảm khái chút, gắp cho A nguyên ít rau xanh, bản thân liền nhìn thấy gương mặt khuê nữ vặn vẹo, chỉ mỉm cười với Túc vương phi: "Mấy ngày nữa, là sinh nhật Diễn vương thúc, chuẩn bị chút lễ vật, chớ để cho người có chuyện rảnh rỗi để ." Thấy Túc vương phi đáp ứng, tiếp tục , "Còn có Thuận vương, nghe sinh trưởng nữ, ta là vương thúc của , chuẩn bị khóa trường mệnh là được."

      "Chính phi chưa vào cửa, vậy mà trai song toàn." Túc vương phi liền cảm thấy đói bụng nữa, chỉ nhíu mày : "Huống chi ta nghe , đương gia trong phủ kia vẫn là thứ phi sủng ái, trưởng- thứ phân như vậy, sau này chỉ đáng thương chính phi của ." phải ai cũng có tâm lý tố chất tốt mới vào cửa làm nương như vậy, huống hồ đại tộc thế gia, nhìn nhiều quy củ, đối với thứ trưởng tử là thập phần kiêng kỵ, hơi có chút quy củ hơn người ta, vì tức phụ vào cửa, cùng thân gia kết thân tất kết thù, đều tha thứ chuyện như vậy phát sinh.

      Nhịn nhịn, Túc vương phi mới nghi ngời hỏi, "Từ gia cũng là đại gia tộc, sao Thuận vương lại đạo đức kém như vậy?" Thuận vương Phượng Đồng có ngoại tổ gia là Từ gia, nghĩ đến đây, Túc vương phi liền lắc đầu , "Từ phi bừa bãi, ngược lại lại đáng thương cho Tuệ tần." Tuệ tần là mẹ đẻ Thuận vương, nhưng bởi vì là thứ xuất nên Thuận vương khinh thường, làm Túc vương phi cảm thấy có chút ghê tởm.

      Mẹ đẻ cũng có thể đối đãi như vậy, Thuận vương thân nhìn quá hiểu.

      " là Từ tần." Túc vương lão thần thản nhiên .

      Phượng Đồng vì sao lo lắng yên sinh con, tội nghiệp chính phi đành phải vậy?

      Còn phải bởi vì Thái tử có đích tử, thứ tử sao? Hoàng tử có lòng cầu tiến như này đều phải hoàng tử tốt. Thuận vương muốn thượng vị, trong này, con nối dòng, cũng là thêm lợi thế.

      "Nay Tuệ tần nương nương còn có cái phong hào, Từ tần ngay cả cái phong hào cũng có." Trong cung thay đổi bất ngờ, làm Túc vương phi nghẹn họng nhìn trăng trối, A Nguyên nhìn trộm thấy Túc vương quay đầu , nhét khối bò kho nhanh vào miệng mình, trốn phía sau Phượng Ngọc chấn kinh mà ăn, xong xuôi mới biết điều lau miệng khéo , "Tam hoàng huynh người này, chán ghét, chúng ta nữa." Nghĩ tới tiểu tử kia năm đó mơ tưởng Tưởng Như Vân, nay tà tâm còn chết, A Nguyên liền xoa tay, cảm thấy hẳn phải nên tìm thời điểm chọc đao.

      "Cũng đúng." Túc vương phi cảm thấy bản thân lầm, chỉ cười : " quan hệ với nhà chúng ta, này nọ là xui." Thấy Túc vương híp mắt biết suy nghĩ cái gì, liền đẩy : "Ta muốn mời nữ nhi bên ngoại lại đây, ý chàng thế nào?"

      "Trong vương phủ, do nàng làm chủ." Túc vương thấy tức phụ nhìn mình chăm chú, sắc mặt ôn nhu, ngữ khí cũng nhàng, làm A Nguyên ở bên nhìn thấy ăn ngon.

      Hai vợ chồng già ngấy ngấy nghiêng nghiêng ăn cơm xong, Túc vương tinh thần phấn chấn vào triều tranh đấu lúc đục với người khác, chỉ chừa Túc vương phi tâm tình tệ cho A Nguyên gửi thiệp vị biểu tỷ kia nhà nhị dì, làm nàng lẩm bẩm lầm bầm, nếu để nàng nghe ra chút sai lầm, chỉ sợ Vương gia lập tức hay ho gì. A Nguyên nhìn theo bái thiếp ra ngoài, chỉ bồi Túc vương phi sau lát, lừa được tay bảo thạch trang sức, cảm thấy mình phát tài, chợt nghe thấy bên ngoài có thanh thông truyền, chưa thấy qua vị biểu tỷ này, A Nguyên hào hứng ra ngoài, song lại thấy thiếu niên mỹ lệ phong khí nhàng, mang theo nụ cười ôn nhu từ cửa vào, thấy A Nguyên ghé vào hàng lang ngó đầu hướng này nhìn, cười đến mắt cong cong : "A Nguyên tới đón tiếp ta sao?"

      "Tại sao là ngươi?" Thấy thế mà lại là A Dung, A Nguyên liền lăn ra, chỉ cảm thấy mình bá đạo ngăn lại thiếu niên này, vừa nhìn người này còn là tới từ sân nhà mình, liền dùng ngữ khí khách khí : "Ngươi tới để làm cái gì?"

      "Đương nhiên là để gặp ngươi." A Dung cúi người xuống, chạm với ánh mắt A Nguyên, vẻ mặt thành , đôi mắt trong veo diễm diễm.

      Này, này, kịch bản đúng a!

      A Nguyên cứ tưởng rằng A Dung lại muốn cười nàng, nghĩ tới tên này vậy mà thay đổi kịch bản, nhất thời tay chân luống cuống, trồi hướng lê đôi mắt kia A Dung, chỉ cảm thấy tim mình nhảy bùm bùm, ngoài mạnh trong yếu hét lên: "Bản cung, bản cung trở về, làm sao ngươi biết?!" Chớ với nàng cái gì mà tim có linh cảm nha, bằng công chúa điện hạ trở mặt!

      "Đương nhiên là biết." Có tên phản đồ như Túc vương, A Dung tỏ vẻ quả thực dễ dàng. Bất quá bản thân mình phải tên bán bằng hữu, A Dung chỉ cầm tiểu móng vuốt của A nguyên, mỉm cười hỏi: "Ta rất nhớ A Nguyên, A Nguyên, có nhớ ta hay ?"

      giống như ly biệt 800 năm, kỳ hôm kia vừa mới thấy cơ mà?

      A Nguyên thấy kéo tay, lại nghe nhớ, chỉ bĩu bĩu môi, quay đầu cự tuyệt trả lời vấn đề này.

      A Dung nhìn dáng vẻ chết chịu thừa nhận của bé mập này, tim rốt cuộc lỡ nhịp.

      Bé mập đáng như thế, phỏng chừng chỉ thấy khả ái, tất cả tên sói già đời này, đều cảm thấy đáng , trước tiên mình đánh hạ căn cơ trong lòng A nguyên , tay A Dung xòe ra, lòng bàn tay ton dài tuyết trắng, lộ ra thứ gì đó, cúi đầu nhìn nhìn, ôn nhu , "A Nguyên xem xem, có thích ?"

      A Nguyên tò mò quay đầu nhìn lại, thấy cây trâm cùng chiếc ô gỗ ngắn, có trang sức nào khác, chỉ là phần cán khắc môt đóa hoa mai nho , thập phần thanh lịch, lại lộ ra chút non nớt cùng ngốc nghếch, so ra kém xa những ô gỗ trâm cài Thái Hậu cho nàng, liền tò mò dùng đầu ngón tay chọc chọc cây trâm kia, quay đầu : " như vậy, cũng chỉ có thể cho tiểu hài tử mang." Cây trâm này cũng có lớn, vừa nhìn chính là để tiểu hài tử chơi đùa.

      "Cho A Nguyên mang." A Dung ôn hòa : "Ta lần đầu tiên làm cái này, có chút mới lạ, về sau tốt." xong, chỉ giật giật tay mình, thấy A Nguyên uốn éo người, có chút được tự nhiên, lại thích, chỉ vừa cười vừa cài cây trâm này lên búi tóc A Nguyên, thấp giọng cười : "Vẫn là ta càng nhìn càng thích." Lúc trước luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó, hóa ra là vì tiểu gia hỏa này có đồ gì của mình.

      "Tay ngươi, là tay người đọc sách, còn làm cái gì khắc khiếc này nọ." A Nguyên chỉ thấy tay còn lại của A Dung trong ống tay áo rộng, biết đầu ngón tay kia chỉ sợ còn mang theo vết thương, lại nhìn thấy A Dung tươi cười ôn hòa như gió xuân thế nào cũng nỡ chọc thủng che giấu của , chỉ ngửa đầu yếu ớt : "Dao sắc bén như vậy, ngươi cầm ở trong tay, dọa người nha."


      "Làm việc quen tay mà thôi. Huống hồ..." A Dung đưa bàn tay bạch ngọc lên giữa hàng tóc A Nguyên, vừa chỉnh lại ngay ngắn búi tóc cho nàng, vừa cười : "Nam tử Trạm gia, đều thích làm cái này." Năm đó cha chính là dùng cây trâm đáng bao nhiêu tiền chinh phục mẫu thân . Nghĩ tới khi đến bây giờ, mẫu thân trân ái mỗi cây trâm phụ thân đưa cho nàng, nhưng mỗi lần đều nhắc tới điển cố cây trâm ấy, A Dung nở nụ cười, muốn A Nguyên sợ hãi mình, chỉ ôn nhu : "Chỉ mong ngày sau, ngươi nhớ lần này."

      "Bản cung, mới hiếm lạ đâu." A Nguyên cảm thấy A Dung đây là uống lộn thuốc, lại vẫn nhịn được sờ sờ lên cây trâm đầu mình, cười ra miệng.

      A Dung lại có cười nàng, chỉ tại thời điểm A Nguyên phản ứng kjp che miệng lại, thấp giọng : "Ta với ngươi, dáng vẻ gì của ngươi, đều đáng ."

      Trong ánh mặt trời mùa thu, thiếu niên áo trứng đứng trước mặt mình ấy, dùng giọng ôn nhu như vậy, A Nguyên liền cảm thấy A Dung đây là quá phạm quy, chỉ cười hai tiếng, thân thể lắc lắc chạy hướng về phía phòng, nửa đường bỗng thấy A Dung từ đằng sau lưng giữ chặt lại, nghe A Dung mỉm cười hỏi: "Ta làm sao lại làm công chúa điện hạ vui vậy?" thấy nha đầu xung quanh đều tránh , liền đè bé mập này xuống, nhìn nàng giãy giụa trong tay: "Công chúa cứ , ta sửa."

      "Ngươi vậy mà chạy với tinh!" A Nguyên nửa đùa nửa , "Cũng bóc cua cho ta nữa!" Nghĩ tới cái này trong lòng thoải mái, gặp biểu tình lúc này của A Dung, nàng quệt mồm giọng : " phải ngươi , luôn ở bên cạnh ta sao?"

      " tinh?" A Dung có chút hiểu ra sao, chỉ thấy bộ dáng bé của A Nguyên, chỉ an ủi : "Ta lại rời như trước kia." Nếu sau này, A Nguyên thực có người trong lòng, nếu khuynh tẫn toàn lực đều thể mang nàng trở lại, chỉ muốn chúc phúc cho nàng ngày sau mỹ mãn, ở lại bên cạnh nàng khiến nàng khó xử.

      Mẫu thân đúng, A Nguyên là đứa mềm lòng, thể ỷ vào điều này, mà làm phiền nàng.

      Nhìn tiểu nương trước mắt đỏ mặt rầm rì, A Dung mặt mỉm cười, trong lòng lại thở dài.

      A Nguyên thân cận , đương nhiên là tốt. Chỉ là từ giây phút động tâm kia, luôn lo được lo mất này nọ. So với A Nguyên buồn lo, tâm tư trong lòng , cuối cùng càng nhiều.

      Trước đây thích trêu chọc nàng, muốn ánh mắt nàng đặt lên người mình. Nhưng ngày đó, lời ý vị thâm trường của mẫu thân thanh thỉnh .

      "A Nguyên đề phòng ngươi như vậy, hẳn nên có hành động như thế ư?" Mẫu thân ôn nhu, lần đầu lôi kéo tay , "Muốn người trong lòng có ngươi, phải đối tốt với nàng, so với bản thân còn hoàn hảo hơn mới đúng. Tâm tình của ngươi, cũng phải để nàng biết."

      "A Nguyên muốn ăn thịt cua, ta bóc cho ngươi ăn." Thấy A Nguyên dùng ánh mắt thèm đoái hoài đến mình, A Dung chỉ cảm thấy tâm mềm nhũn, tiến lại nắm tay A Nguyên, thấy nàng lúc này đây, quả nhiên có phản đối, cũng cố ý đối nghịch với mình, trong lòng có vài phần đồng ý với lời của mẫu thân, khẽ giọng cười : "Mặt ngươi có chút khó coi, có vấn đề gì sao?"

      A Nguyên sờ sờ mặt mình, cảm thấy A Dung như thần, miệng liền thở dài : "Trong cung như vậy, có ai thực tốt đâu?" Bất quá là hàm hồ câu, rồi mới tiếp tục : "Lúc trước, chuyển nhà tứ tỷ tỷ chắc ngươi có biết?"

      "Thời điểm Lý quốc công ra lôi ra vị tiền phu nhân kia, ta cùng mẫu thân vừa vặn nhìn thấy." A Dung thấp giọng: "Việc này, theo suy nghĩ của ta, Lý quốc công dĩ nhiên đúng, nhưng tứ phò mã khong che chở đươc thê tử của chính mình, cũng có chút mềm yếu quá."

      Khắp kinh thành đều cảm thấy tứ phò mã đáng thương, A Dung thế mà lại ra lời này, A Nguyên liền kinh ngạc ngẩng đầu, thấy gương mặt đẹp của A Dung lộ ra tối tăm nhàn nhạt, ánh mắt thiếu niên này dừng tại xa xa, rồi trầm giọng : "Phu nhân Lý quốc công bạc đãi cùng Tứ công chúa, cũng phải sớm chiều, từ trước đó, làm được gì? Hậu quả nhún nhường từng bước, là bị dẫm lên hết mặt mũi, liên lụy thê tử thương tâm, tổ mẫu bệnh nặng, phụ thân cũng gặp tai ương, như này, có chút gánh vác." Tứ phò mã ôn hòa, thích tranh đấu tính kế, cố nhiên có chỗ sai, nhưng khiến thê tử cũng phải chịu ủy khuất, có gánh chịu thay.

      phải bảo làm nghịch tử, như đông não chút, rất khó sao?

      "Làm nam tử, thể che chở phía trước cho thê tử, ngược lại phải để tổ mẫu cùng Nhạc gia ra tay mới thoát khốn cảnh, lại cách nào ước thúc hậu trạch." A Dung dừng chút, rồi mới mỉm cười : "May mắn, tứ phò mã có tâm làm quan gì đó." Bằng , còn bị mấy lão cáo già nhai hết xương?!

      "Ngươi , rất có đạo lý!" A Nguyên vốn phục muốn phản bác, nhưng há miệng thở dốc, vậy mà cảm thấy lời A Dung là điều mình khảm trong tâm, lúc này liền hữu khí vô lực cúi thấp đầu xuống.

      "Ngày sau thê tử của ta, cho dù mọi người đều nàng là ác nhân, thích nàng, nhưng chỉ cần ta còn có hơi, để nàng trải qua những ngày khoái hoạt nhất bên ta." A Dung tiếp tục : "Lý quốc công che chở được phu nhân, lại dám tranh phong, chẳng làm được gì." Phu nhân Lý quốc công khóc lóc bị hưu ra khỏi phủ, Lý quốc công e ngại hoàng mệnh, ngay cả đầu đều dám lộ, hoàn toàn chút nhớ tới tình cảm quá khứ, cũng đích thực làm người ta ghê tởm.

      A Nguyên ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn sườn mặt trơn bóng của thiếu niên bên cạnh, lại rời mặt được.

      Nàng thấy qua nam tử như vậy, về sau, có thể có ai, có thể lay động nàng?

      Trong lòng cảm thấy có chút suy sụp, nàng chỉ nắm chặt tay béo trong tay A Dung, nhanh: "Vào phòng ."

      A Dung cũng biết có chừng mực, chỉ ôn nhu cười cười, vừa ngẩng đầu liền thấy Phượng Khanh đứng ở cửa vẻ mặt mỉm cười nhìn, phía sau , tả hữu thần giữ cửa Phượng Ngọc cùng Phượng Khuyết như hổ rình mồi, vẫn cảm thấy là thể cứng rắn địch lại, đành phải dùng biểu tình với ba vị gia hỏa cản đường: "Ta đến thỉnh an vương phi." Phượng Khanh , ôn nhu như thế kỳ xấu nhất, (AD) chỉ cười với Phượng Ngọc Phượng Khuyết: "Mấy ngày trước đây, cấp dưới của phụ thân hồi kinh đến chỗ phụ thân thỉnh an, nhị đệ tam đệ nhà ta được mấy thanh loan đao rất tốt, còn muốn luận võ cùng hai vị điện hạ, biết..."

      "Loan đao?" Phượng Ngọc ánh mắt sáng rực lên.

      "Luận võ?" Phượng Khuyết chỉ thiếu nhảy lên hoan hô.

      "Thỉnh Trạm đại ca vào bên trong." Hai huynh đệ liền lộ ra nụ cười chân thành nhiệt tình, hoàn toàn quên mất mới vừa rồi còn muốn chặt họ Trạm dám can đảm sờ tay béo của muội muội nhà mình này cho chó ăn.

      Đối mặt hai gã làm phản đó, A Nguyên lặng lẽ ghi tạc vào danh sách đen trong lòng, chờ về sau báo thù.

      A Dung dễ dàng bắt được hai vợ, rồi mới hài lòng dắt A Nguyên đến chỗ Túc vương phi thỉnh an. Bất quá mới vài câu, liền nghe bên ngoài có tiếng bẩm báo, là nữ nhi bên ngoại của Túc vương phi tới. A Dung hơi do dự, lại vẫn tránh được, chỉ trò chuyện với Phượng Khanh, chỉ có A Nguyên cạnh Túc vương phi tò mò thấy tức phụ trẻ tuổi mỹ mạo tiến vào, quá gần, lại đây thỉnh an Túc vương phi: "Thỉnh an dì." Giọng ôn nhu như nước, liền khiến A Nguyên thập phần thân cận.

      "Tiểu Hoàn tới rồi à." Thấy tiểu tức phụ khởi sắc hoàn hảo, xiêm y trang sức đều xưa cũ, Túc vương phi liền biết những ngày qua của nàng tệ, vốn lo lắng cháu ngoại chịu thiệt, nay thấy nàng Túc vương phi cười hỏi: "Ngươi ra ngoài, có ai hỏi gì ngươi ?"

      Tiểu tức phụ này họ Trần danh Hoàn, nghe xong lời mang vài phần sắc bén của Túc vương phi, vội vàng : "Bà bà (mẹ chồng) trong nhà hỏi vài câu, nghe dì tìm ta lại đây, liền vội vàng chuẩn bị xe cho ta, e ta để dì đợi lâu." Dứt lời, ánh mắt dừng lại ngươi A Nguyên trơ mắt nhìn mình, đỏ mặt hỏi: "Đây chính là công chúa?"

      Giọng của nàng ôn nhu cung kính, lại mang theo ý kính sợ nhìn người , Túc vương phi thương xót nàng, nhàng : "Đều là tỷ muội, khách khí như vậy làm gì? Biểu tỷ biểu muội các ngươi, xưng nàng tiếng A Nguyên là được." Bảo Trần Hoàng ngồi bên cạnh mình, rồi mới lên tiếng: "Hôm qua trong cung, A Nguyên cẩn thận, có va chạm với Vương quý nhân, nhà bọn họ, có đối ngươi có gì tốt sao?" Thấy mặt Trần Hoàn khẽ nhúc nhích, liề cau mày : "Ta cùng với mẫu thân ngươi là tỷ muội ruột, hoàn toàn có đạo lý xa lạ! Túc vương phủ phải nhất đẳng, bất quá chiếu cố ngươi, vẫn đủ lực."

      "Bà bà ta tuy quá hoan hỉ, nhưng cũng gì ta." Trần Hoàn lắc đầu cười, nghĩ nghĩ, mặt lại đỏ, thấp giọng : "Năm đó lục dì đưa ta hai ma ma, phu nhân Thành Dương bá đưa ta hai nữ binh, bà bà tuy ngoài miệng tốt, lại là người nhát gan, cũng dám trách móc nặng nề ta." đến cùng, vẫn là nhờ phu nhân Thành Dương bá đưa hai nữ binh vương phủ lợi hại, phòng ngừa quý nữ tôn thất giận giữ, huống hồ đối với người đọc sách mà , hai nữ binh này vũ lực đặc biệt có giá trị cao, thời gian lâu dài, lại có đồ cưới của nàng chuẩn bị cho đường làm quan của phu quân, bà bà ngoài miệng khó mà gì được.

      " trách móc nặng nề?" Túc vương phi cười lạnh : " trách móc nặng nề, lại làm ngươi vứt bỏ mặt mũi tới cửa các nơi, lại vì cái gì?!" Thấy Trần Hoàn cúi đầu , nàng trách: "Ta là dì ruột của ngươi, chẳng lẽ trong lòng ngươi, lời lòng cũng được?"

      "Qua ngày cũng khó khăn, cho nên ta mới như thế." Trần Hoàn chỉ thấp giọng : "Bà bà ta có chút hồ đồ, nhưng cũng phải chuyện gì lớn. Vài hôm trước, bởi vì việc của quý nhân nên đến các nhà khác, chỉ là nay tốt hơn nhiều, chung quy..." Nàng dừng chút, mặt lộ ra nụ cười thanh đạm: "Trong nhà cũng có giàu có, tiêu dùng như vậy, đích thực khiến người cảm thấy gian nan." Lúc Túc vương phi định mở miệng, nàng đỏ mặt : "Nếu phải ta còn có đồ cưới các dì cho năm đó, trong nhà đều đói."

      A Nguyên bị nội tình này dọa sợ ngây người, hướng mắt ra ngoài cửa sổ.

      Vương quý nhân nếu biết, chỉ sợ càng thấy ngượng.

      "Bạc cái gì, nào hẳn nên treo ngoài miệng chứ?" Từ trước Trần Hoàn có chút sợ hãi vài vị dì.

      Mẫu thân nàng là thứ xuất, vốn lưng thẳng, vài vị dì gả đều nhà vô cùng tốt, thất dì với mẫu thân là cùng cha khác mẹ lại là vương phi, làm lòng nàng có chút dám trèo cao, miễn cho các dì cảm thấy mình như con buôn. Nay thấy Túc vương phi chân tâm thương nàng, lòng sinh thân cận, lời , nghĩ tới diễn xuất của cả gia đình nhà kia, nàng chỉ cảm thấy buồn cười, nhưng phiền chán, lắc đầu : "Có ai hiểu đời sau gian nan, trong nhà sớm bại hoại, nay toàn dựa vào tiền đồ đồ cưới của ta, nào còn có thể với ta nhiều lời khó nghe chứ?"

      "Vương quý nhân cứ chơi đùa như vậy, thế mà còn dám bày ra dáng vẻ thanh cao?" Nghĩ tới Vương quý nhân đối với mình "Băng thanh ngọc khiết muốn dính tới khói lửa dân gian", Túc vương phi liền cảm thấy thế giới to lớn.

      Trần Hoàn cười cười, cũng nhiều.

      gia đình kia đều mang tiên khí, bạc đặt tay còn thấy dơ bẩn, nàng biết năm đó tổ phụ tổ mẫu làm bằng hữu tốt thế nào với loại gia đình này, còn có hứa hẹn hôn ước.

      "Bất kể thế nào, lúc này đây, là A Nguyên làm phiền hà biểu tỷ." A Nguyên thò đầu ra, lôi kéo tay Trần Hoàn : "Chỉ là ai cũng ngồi , nếu Vương quý nhân muốn tìm tỷ gây phiền toái, cứ cho ta biết, biểu tỷ dễ chuyện, ở trong cung, ta tin chế trụ được quý nhân nho !" Lúc lời này, mặt A nguyên liền sinh ra vài phần lợi hại.

      " cần đâu biểu muội." Trần Hoàn chỉ mỉa mai cười, thấp giọng : "Chỉ cần nhắc tới bạc với bà bà, tự nhiên có thể yển kỳ tức cổ (im hơi lặng tiếng, ngừng phê phán hoặc trách mắng)." Huống hồ trong nhà nữ binh chỉ cần trừng mắt, bà bà chỉ dám mạnh kia, liền ỉu xìu.

      "Chỉ là..." Trần Hoàn bồi Túc vương phi chuyện, lại cười trận, rồi mới do dự : "Vị quý nhân kia nhà ta, từ trong cung ra, muốn đem em chồng nhà ta gả cho nhà dòng dõi, để giúp đỡ trước, cái này, có chút khó làm."

    3. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Bé mập A Nguyên đáng quá mất, A Nguyên chưa lớn A Dung lo được lo mất khổ quá ak
      linhdiep17 thích bài này.

    4. duongduong

      duongduong Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      70
      Cảm ơn nàng nha, ta ôn thi mà hôm nào cũng vào lượn tìm truyện :3
      Hạ An Hi thích bài này.

    5. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Chương 51:

      Editor: Kim Chi



      "Nhìn trúng Thịnh biểu đệ nhà cậu." Trần Hoàn thấy Túc vương phi vẻ mặt khó hiểu, liền giọng : "Đại thọ lần này của thái phu nhân, chỉ sợ bà bà cũng muốn đến chúc."

      "Si tâm vọng tưởng!" Túc vương phi nghe thấy Vương gia vậy mà lại còn có hy vọng xa vời như vậy, bật cười, vỗ bàn lạnh lùng : "Nam tử nhà chúng ta, còn chưa đến lượt nàng tùy chọn đâu!" Tề Thịnh là con út quốc công, thuở được sủng ái nhất, quốc công, chỉ Túc vương phi, cũng để kết thân cùng cái người sa cơ thất thế như vậy. Nghĩ đến đây, Túc vương phi lần nữa lắc đầu cười lạnh: "Nhà chồng này của ngươi, đầu óc ở đâu, thế mà còn có thể có chức vị? làm ta mở mang tầm mắt!" Cũng sợ mất đầu sao?!

      Trần Hoàn chỉ trầm ngâm .

      Nếu có trí tuệ, làm viên quan tép riu hai ba mươi năm, đến khi nữ hài nhi được tiến cung mới thể ? Đây là tính kế nhà dòng dõi như vậy,vì là nhà cậu ruột nàng, cũng so đo. Đổi lại thế gia nhà người ta, sớm lau sạch Vương gia còn mảnh. Nay đầu óc có tiền sử tốt, còn nhất định muốn nhập kinh nơi nơi mất mặt, nếu nàng may gả vào làm tức phụ cái nhà này, còn có thể xem diễn kịch.

      "Nếu đến lúc đó bà bà ta có làm gì va chạm, kính xin dì cùng cậy lấy làm phiền lòng." Cho dù là vì con trai của mình, Trần Hoàn cũng muốn ngồi chờ chết, bồi đám người kia tung tăng nhảy nhót làm người ta lên án, lúc này chỉ thỉnh cầu với Túc vương phi: "Chuyện trong cung, chúng ta người , lời , ta cùng với muội cũng thân cận." lời này ánh mắt hướng tới A Nguyên tỏ ý xin lỗi, lại vẫn : "Muốn ta từ nơi này cửa sau, chỉ sợ là thể, ta chỉ nghĩ an phận thủ thường, nuôi lớn con trai ta, phát sinh chuyện gì là được."

      Túc vương phi thấy cháu ngoại hiểu chuyện minh bạch, cũng vui mừng, nhưng vẫn thấy nàng bị ủy khuất, lại nghe Trần Hoàn thấy giọng : "Dì chớ ra mặt vì ta, bằng các nàng biết trong lòng dì cậu có ta, về sau cầu càng nhiều." Nàng chỉ nghĩ khoác áo da dê mà sông, chỉ cần phu quân của nàng còn toàn tâm toàn ý với nàng, mệt nhọc cũng có là gì, nhưng mà chịu thua thiệt nữa, cũng thể để dì cậu liên lụy mới phải.

      Cậu cùng dì, cũng thiếu nàng.

      "Ngươi hiểu chuyện như vậy, ta đau lòng." Túc vương phi vỗ vỗ tay Trần Hoàn, vẫn : "Chỉ là tỷ tỷ tính tình nóng nảy khác hẳn ngươi, biết là giống ai." Vị nhị tỷ kia của nàng, quả nhiên là mềm như bún, chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng. Nếu phải gả cho phu quân có lương tâm, sớm an vị dưới mồ, nào còn có thể hưởng phúc đến bây giờ chứ? Thấy Trần Hoàn mỉm cười, nàng chỉ nghiêm túc : "Ngươi nghĩ mong rất nhiều, nhưng mà dì còn muốn với ngươi, nếu Vương gia khắt khe với ngươi, chớ quanh co, phủ quốc công, nhất định ra mặt cho ngươi."

      "Mẫu thân năm đó qua, ta là huyết mạch Tề gia, cậu dì vĩnh viễn ghét bỏ ta." Đôi mắt Trần Hoàn phiếm hồng, sau cố cười : "Vào kinh cũng nhiều ngày, trong kinh người người nhìn vào phú quý phong lưu, nội bộ biết dơ bẩn đến bao nhiêu, chỉ có nhà chúng ta, thái thái bình bình, làm lòng người an nhiên." Nhà người ngoài như chọi với phượng hoàng, nào có tốt đẹp được như phủ quốc công? tới cái này, Trần Hoàn cũng cảm thấy bản thân mình thập phần may mắn.

      "Nếu năm đó..." Túc vương phi có chút buồn bã.

      A Nguyên dỏng lỗ tai lên nghe, chỉ cảm thấy vị biểu tỷ này là người tốt sai, hơn nữa cũng có yếu đuối, cũng có tính toán của mình, có thể sống tốt qua ngày, trong lòng vốn thân cận nhà mẹ đẻ, nàng liền cười hì hì túm tay Trần Hoàn hỏi: "Nay, ta cũng có cháu trai sao?" Thấy khóe miệng Trần Hoàn hơi co rút, gần như thể duy trì đạm nhạt nữa, nàng ra vẻ lão khí hoành thù (như ông cụ non) : "Ta làm dì, nên tặng cháu trai ngoại lễ gặp mặt." Với cháu trai ngoại của hơn tuổi, dáng vẻ công chúa điện hạ hoàn toàn chút áp lực.

      Nàng muốn trưởng bối lâu lắm rồi.

      Nhìn mặt bánh bao béo ú của A Nguyên, Túc vương phi thực bất đắc dĩ, lại thấy Trần Hoàn vừa tâm ý của bản thân, liền lưu nàng lại ăn cơm, sau giờ ngọ, phu quân Trần Hoàn, đường huynh Vương quý nhân vẻ mặt kinh sợ tới đón người, cũng biết phía trước, huynh đệ Phượng Khanh gì đó với . Chỉ là vị biểu tỷ phu tiện nghi này nhìn thấy Trần Hoàn, giống như nhìn thấy cứu tinh, ân cần mà dẫn dắt thê tử , A Nguyên cách xa xa, liền thấy bộ dạng vị này có vẻ rất kính sợ Túc vương phủ, trong lòng tò mò biết Phượng Khanh gì với , mà mỹ nhân đại ca của nàng chỉ lắc lắc đầu cười cười, thế nào cũng chịu nhiều lời với nàng.

      A Dung dưới giám sát của Phượng Khanh, chỉ ngồi ở bên xem bảng chữ mẫu lúc rảnh rỗi của A Nguyên, lại có chút có ý tốt gọi A Nguyên lại đây, nắm chính tay nàng viết vài chữ, gương mặt nhàn nhã thoải mái, hoàn toàn cảm thấy việc vây bé mập này tỏng ngực có gì ổn. Chung quy, trước đây ôm đều ôm qua, như này có tính là gì chứ? Bản thân A Nguyên cũng thích thanh hương nhàn nhạt cùng khí mát lạnh trong ngực A Dung, huống hồ A Dung đúng là mỹ nhân, công chúa điện hạ từ trước đến giờ đều phân biệt đối xử với mỹ nhân.

      Phượng Khanh dở khóc dở cười nhìn hai người đĩnh đạc như vậy, vừa cảm thấy chính mình dẫn sói vào nhà, vừa cảm thấy bực mình. Túc vương phi lại mong hai đứa càng thân cận càng tốt, kéo các nhi tử cho phá hư chuyện tốt. Đến buổi tối, thẳng đến khi Túc vương trở về, A Dung lặng lẽ cảm ơn vị lão nhạc phụ châm chước này, rồi mới buông tay áo chậm rãi rời , chỉ còn lại Phượng khanh sững sờ gãi gãi đầu nhìn cây trâm tóc A Nguyên mà nhảy dựng lên.

      Mấy ngày tự tại, đến đại thọ thái phu nhân quốc công.

      Bởi Túc vương phi luôn coi vị thái phu nhân như mẹ, mấy ngày nay đối với thọ lễ phá lệ để bụng. A Nguyên thấy Túc vương phi cho người chuẩn bị mấy xe thọ lễ, mì trường thọ bình phong kim Phật mọi thứ câu toàn, xong xuôi mới theo Túc vương phi cùng ra, chuẩn bị hướng đến phủ quốc công.

      Mới vừa ra khỏi cửa, A Nguyên liền thấy xen lẫn bên trong đám ca ca là Phượng Minh, thấy vị tứ hoàng huynh này vẻ mặt ngại ngùng, mặc thân thường phục xanh ngọc, phá lệ khí bừng bừng, chợt cảm giác có chút tốt , qua, ngẩng đầu hỏi: "Tứ hoàng huynh cũng theo chúng ta?!" Gia yến đại thọ thái phu nhân, vị này đến xem náo nhiệt cái gì? Cũng đâu thân cận lắm!

      Phượng Minh đỏ mặt, nhưng mà nghĩ tức phụ vẫn quan trọng nhất, da mặt dày : "Thái phu nhân là trưởng bối của vương thúc, vậy dĩ nhiên cũng là trưởng bối của ta, làm vãn bối, làm sao có thể chúc thọ thái phu nhân?" xong, liền thấp giọng khụ tiếng: "Ta, ta chuẩn bị lễ vật mừng thọ, tuy bao nhiêu tiền, nhưng là tâm ý của ta." có cố vấn Đức phi, nàng cảm thấy đưa kim ngân thực quá tục khí, chỉ bảo Phượng Minh chuẩn bị vật phong nhã, lại trước ra chùa ngoài kinh tự tay cầu bùa bình an, tâm ý chu toàn mọi mặt, rồi mới dám lại đây.

      A Nguyên há miệng thở dốc, cũng làm Phượng Minh mang theo thọ lễ biến mất.

      Bất khuất như vậy, cũng là chỗ tốt của tứ hoàng huynh nàng.

      Chỉ hy vọng, cậu có thể bị lay động bởi tâm ý Phượng Minh. Chung quý, hoàng tử, nguyện ý làm đến những việc này, quả thực rất khó.

      Tề Thiện chẳng lẽ còn có thể lướt qua tâm ý Phượng Minh mà gả cho người bên ngoài?

      Chụp lấy Phượng Minh sợ sệt, A Nguyên chân tâm : "Tứ hoàng huynh lúc này đây, nhất định có thể làm cho cậu nhìn ngươi bằng cặp mắt khác xưa." Nàng đương nhiên nhắc tới Tề Thiện, chung quy tư tình trao nhận phải thanh danh tốt.

      Phượng Minh nghe hoàng muội chúc phúc, vẻ mặt sáng rọi, tựa hồ cao hứng muốn tung bay.

      "Nữ hài nhi Tề gia đều là tai họa!" Túc vương mắt thấy Phượng Minh phấn đấu quên mình nhảy vào hố lửa, lại nghĩ nghĩ đến mình, cảm khái tiếng.

      Phát ra từ tâm can!

      Túc vương phi hung dữ nhìn lại, Túc vương lại nghĩ tới thư phòng thê lương kia, chỉ có thể bất đắc dĩ sờ sờ mũi mình, nhịn xuống lười lòng của mình.

      Có Phượng Minh, đội ngũ Túc vương phủ đẹp mắt.

      đường trùng trùng điệp điệp đến phủ quốc công, liền thấy lúc này của lớn phủ quốc công mở rộng, quốc công tự mình đứng ở cửa, đón tiếp mọi người vào, mỉm cười chào hỏi với phu thê Túc vương, lại thấy Phượng Minh, sắc mặt có chút vi diệu, cũng để Phượng Minh rời , chỉ cảm ơn lễ vật của , thấy Phượng Minh run rẩy lấy ra bùa bình an của mình, nghe được đây là chính cầu trước Phật, mặt khẽ động, ánh mắt nhìn về phía Phượng Minh cũng có chút giống xưa.

      "Chẳng lẽ tứ hoàng huynh cầu cái bùa bình an?" A nguyên giọng hỏi.

      " phải." Trong phủ giăng đèn kết hoa, phi thường náo nhiệt, nha đầu tiểu tư (nô tài) đều gấp rút bận rộn, Phượng Minh nhìn xung quanh, thấy có thân ảnh Tề Thiện, liền thất vọng chút, lúc này thấp giọng : "Ta mang bùa trong chùa trở về, chỉ là chỉ có năm cái, phụ hoàng, hoàng tổ mẫu, mẫu hậu, mẫu phi, cuối cùng..." trước đối mắt bé mập trừng lên, có chút chột dạ : " có!"

      "Ta nhớ kỹ!" A Nguyên mặt bánh bao buông câu thoại kinh điển, thấy Phượng Minh nháy mắt mềm nhũn, với mình vô số lời hay, ưng thuận vô số điều, rồi mới hài lòng buông tha , chỉ hừ hừ : "Đây là để hoàng huynh biết, bùa bình an, quả thực càn nhiều càng tốt."

      "Hoàng muội phải." Phượng Minh sợ bé mập này, cười làm lành .

      A Nguyên ưỡn cái bụng của mình, Phượng Minh đằng sau thành theo sát, càng làm nàng cảm thấy bản thân uy vũ hơn. bước uy vũ này, liền uy vũ đến viện thái phu nhân, từ từ xa, thấy mùi hương ngọt ngào tỏa lại đây, làm A Nguyên rút ra cái mũi lần theo hương thơm này mà , thấy phòng ở của thái phu nhân, cũng cần nha đầu bên vén mành, tự mình tiến vào, thấy bên trong chỉ có vài vị dì mợ, bên còn có thanh biên tuấn tú trò chuyện cùng thái phu nhân thân hồng y, chỉ hét lớn: "A Nguyên chúc mừng đại thọ ngoại tổ mẫu!"

      xong, liền chạy đến bên người thái phu nhân, móng vuốt chắp lại : " Đại ngoại tổ mẫu phúc như đông hải trường lưu thủy, thọ tỷ nam sơn bất lão tùng*, hằng năm đều có ngày như hôm nay nha!" Nhanh trôi chảy như vậy, lại là bé mập hiếu thảo, vòng trai trong phòng đều bật cười.

      Phúc như đông hải trường lưu thủy/ Thọ tỷ nam sơn bất lão tùng: Phúc tựa biển đông dòng chảy mãi/ thọ sánh non nam tùng già.

      "Con của ta." Thái phu nhân thấy hiếm lạ chịu được, ôm A Nguyên chặt lát mới luyến tiếc buông tay ra.

      A nguyên xong xuôi mới thỉnh an nhóm dì mợ, lại có phu thê Túc vương dẫn mấy nam hài nhi tiến vào, bái thọ thái phu nhân, hậu viện đều là nữ quyến, Túc vương liền trước ra ngoài, chỉ để Túc vương phi cùng nhi tử khuê nữ ở lại hầu hạ dưới gối thái phu nhân. trong này, Phượng Minh thỉnh tự tự nhiên dễ khiến người khác chú ý, ánh mắt rơi xuống khuôn mặt ôn hòa của thái nhân liền cố gắng hít sâu, muốn cho lão tổ mẫu ấn tượng tốt về Phượng Minh, thời điểm Thành vương điện hạ muốn dùng bùa bình an đánh bóng tương lai tổ mẫu quý, chợt nghe bên ngoài có nha đầu cất giọng .

      "Thuận vương điện hạ tới mừng thọ lão thái thái."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :