1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thịnh Thế Vinh Sủng - Phi Dực

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hân nhi 2608

      Hân nhi 2608 Well-Known Member

      Bài viết:
      133
      Được thích:
      3,244
      Chương 5

      Thấy biểu tình của Túc vương hiền lành gì, nam hài nhe răng cười với A Nguyên xong quay đầu chạy như có chó rượt phía sau .

      việc xảy ra trong nháy mắt, Túc vương im lặng lúc, quay đầu nhìn Túc vương phi biểu tình vô tội, vuốt cằm , "Ngươi dạy dỗ con cái tốt." xong, mặc kệ 2 đứa còn ở bên cạnh nhìn. Nửa ôm, nửa khiêng Túc vương phi rời .

      Trong phòng chỉ còn lại A Nguyên mắt to trừng mắt với Phượng Khanh, thiếu niên này lộ ra nụ cười nhợt nhạt, vươn tay gõ đầu của A Nguyên, giọng "Muội muội nhớ , vào trong cung, nhất định phải thân cận hoàng tổ mẫu tốt." mặc kệ A Nguyên chỉ là em bé mới sinh nghe hiểu lời của , vỗ cái mông của nàng , "Chỉ có làm hoàng tổ mẫu thích, mới có thể đứng vững trong cung." Lời còn chưa dứt thấy nha đầu mặt mũi thanh tú cúi đầu vào, đó là nha đầu quản trong viện của , nghiêng đầu hỏi, "Có chuyện gì ?"

      A Nguyên bị đại ca chiếm tiện nghi nhiều lần cam chịu, cố gắng cạp loạn mặt đại ca tranh thủ chiếm lại tiện nghi.

      "Trong cung có ban thưởng cho đại thiếu gia." Nha đầu kia hầu hạ Phượng khanh mấy năm, cực kì trung tâm, nhìn hai huynh muội chơi đùa, mặt lộ ra tươi cười .

      "Là cái gì?" Trong cung, Thái Hậu tuy rằng thích mình, nhưng Hoàng Thượng từ trước đến giờ vẫn luôn thiên vị mình, chính vì vậy phụ thân mới dám đường hoàng thỉnh phong vương cho mình. Phượng Khanh mặc dù đối với việc Hoàng Thượng thích mình cảm thấy được tự nhiên, nhưng mà ban thưởng cho vào lúc nà, làm cho người bên ngoài dám coi thường , có thêm 1 phần cảm kích đối với hoàng thượng" Bọn đệ đệ trở lại. Mấy tiểu tử này đều hoạt bát, nhất định muốn ăn khuya, nếu là đồ ăn, đưa qua cho bọn họ ."

      "Còn có bộ khóa trường mệnh, nghe là vật được cung phụng tại Bạch Mã tự, " nha đầu kia vội vàng , "Hoàng thượng nghe đại thiếu gia thời gian gần đây trong người được tốt nên sai người đưa đến cho đại thiếu gia để trấn an,vì là Phật vật."

      "Hoàng bá phụ phí tâm quá mức." Phượng khanh khẽ nhíu mày, thấy A Nguyên ở trong lòng giương mắt nhìn mình, trong lòng vui vẻ sờ khuôn mặt nhắn của A Nguyên giọng "Lấy đến cho ta ."

      "Đại thiếu gia." Nha đầu này thấy sắc mặt của Phượng Khanh làm sao biết suy nghĩ điều gì? Tuy rằng A Nguyên cũng là chủ tử của nàng, nhưng mà Phượng Khanh nhiều năm bệnh tật lại làm cho nha đầu trung tâm này càng thêm đau lòng, mặt lộ ra biểu tình cầu khẩn, chịu bước .

      "Cho ta hay cho muội muội, đều giống nhau." Phượng khanh giọng , "Muội muội khỏe mạnh, trong lòng ta cũng thấy vui." Thấy trong mắt nha đầu kia lộ ra ít nước mắt, nao nao trong mắt chợt lóe lên, dựa vào đầu giường im lặng lát mới hỏi, "Ngươi năm nay, mười lăm ?"

      A Nguyên cảm thấy tình huống đúng, nhìn về hướng nha đầu kia thấy mặt nàng lộ ra vẻ kinh hoảng, nặn ra nụ cười "Nô tỳ mới mười lăm, còn có thể theo hầu hạ thiếu gia thêm vài năm." Thấy trong mắt nàng mang theo vài phần tình cảm, A Nguyên thở dài trong lòng.

      Tướng mạo Phượng khanh như vậy, mỗi ngày hầu hạ bên cạnh , sinh ra lòng ái mộ cũng phải có khả năng .

      "Ngươi xưa nay đối với ta vẫn luôn trung tâm, ta cảm kích." trong mắt Phượng Khanh lộ ra thương tiếc " Tuy trong phủ trong có quy tắc, nhưng xem ở tình cảm mấy năm nay ngươi chăm sóc ta, ta cho ngươi thêm phần đồ cưới, để ngươi phong cảnh gả ra ngoài làm lương dân, " Nha đầu này từ hầu hạ , hề có nữa phần lỗi, luôn luôn tận tâm tận lực, chỉ vì điều này để nàng có những tâm tư nên có với mình, phí hoài cả đời.

      "Đại thiếu gia." Nha đầu kia biết mình lộ ra những điều nên, Phượng Khanh từ trước đến giờ vẫn luôn thông minh có lẽ nhận ra tâm trong lòng mình, lúc này rưng rưng "Đại thiếu gia đừng gả ta ra bên ngoài, về sau ta hầu hạ đại thiếu gia và đại nãi nãi cả đời." Nàng tiến lên vài bước quỳ trước giường Phượng Khanh khóc "Nô tỳ chín tuổi đến hầu đại thiếu gia, sáu năm qua ngoại trừ đại thiếu gia, nô tỳ có gì cả, van cầu đại thiếu gia cho nô tỳ đường sống, " nàng lau nước mắt nghiên đầu si ngốc nhìn Phượng khanh, nức nở , "Nô tỳ chỉ cần ở lại bên người thiếu gia , dù là… , dù là đại thiếu gia chỉ coi ta là nha đầu..."

      "Ngươi hầu hạ ta sáu năm, đúng là có tình cảm." Phượng Khanh tới đây làm ánh mắt của nha đầu sáng lên, xong nhàn nhạt tiếp tục "Nhưng phần tình cảm cảm này, chính là nguyên nhân của gia họa." che lỗ tai của A Nguyên lại, muốn để nàng nghe những chuyện như vậy, lãnh đạm "Cứ cho là có tình cảm nam nữ, suy nghĩ của ngươi và ta giống nhau, ở bên ngoài quả có ai tỉ mỉ bằng ngươi. Chỉ là… " thấp giọng thở dài, "Ngươi vốn chỉ muốn làm thiếp của ta, nhưng ta đành phải cho ngươi biết, bệnh của ta thể khỏi hẳn, làm tai họa cho người là đủ rồi, muốn để người khác cũng vạ lây theo."

      Nha đầu kia héo rũ dưới đất lau mắt khóc, Phượng Khanh hề liếc nhìn cái chậm rãi , "Sau này, nữ tử phải gả cho ta." cười khổ "Ta thể cho nàng phu quân khỏe mạnh được để nhiều nử tử khác ở bên người làm nàng càng thương tâm ." đối với Túc vương từ trước tới giờ vẫn luôn ngưỡng mộ, phụ vương đối với mẫu thân thâm tình nhìn ở trong mắt, luôn cảm thấy sinh sống cầm sắt hài hòa, mới làm cho lòng người khoái hoạt nhất.

      " ra ngoài ." Phượng khanh cúi đầu, ôn thanh " ai biết việc này, ngươi vẫn là đại nha đầu của ta, có danh hiệu này người ngươi có thể gả tồi."

      "Nô tỳ hiểu ." Nha đầu thấy ánh mắt buốt giá của Phượng Khanh dừng lại người mình, trong lòng đau khổ, cuối cùng cũng dập đầu cái, che mặt ra ngoài .

      "Đây cũng là vì tốt cho nàng." Thấy ánh mắt A Nguyên vẫn dừng bóng lưng của nàng, bộ dáng khó hiểu rất là khả ái, Phượng Khanh ôm nàng "Cuộc đời của nử nhân vô cùng ngắn ngủi, thay vì phí hoài người ta, mỗi ngày chỉ mong ta giả vờ thương tiếc chút ít, bằng để nàng tìm phu quân thích hợp, sống đơn giản hạnh phúc." mệt mỏi , "Tìm cho nàng chỗ tốt, đừng ủy khuất nàng."

      "Đại ca luôn mềm lòng như vậy." Khi A Nguyên biết Phượng Khanh đến cùng là lầm bầm hay chuyện thấy ở cửa xuất thiếu niên mặc cẩm y. Thiếu niên này giống Túc vương, giống nhất là ơt đôi mắt đào hoa, cho dù cố ý nghiêm mặt làm ra vẻ y nghi nhưng khuôn mặt tuấn mĩ mang theo vài nét trẻ con lại càng làm người ta muốn nhìn nhiều hơn. Chậm rãi đến trước mặt Phượng Khanh trước tiên đưa tay đặt lên trán Phượng khanh thử, thấy nóng lên, mới lộ ra biểu tình hài lòng, hừ lạnh "Lần sau lại nhìn thấy nữ nhân kia đến, đánh cho trở về là được" cười lạnh "Túc vương phủ, lẽ lại sợ những người đó?"

      "Tới cùng cũng là sợ mẫu thân có thanh danh tốt." Phượng Khanh hòa nhã , "Ngươi dễ dàng ra khỏi cung lần, cần gì phải so đo với những người đó?" Thấy thiếu niên ngồi bên cạnh mình thân mình bất động sắc mặt tối tăm, liền mỉm cười , "Đây là làm sao? Ai làm nhị đệ vui vậy?"

      "Ta muốn cầu phụ vương bỏ tước vị thế tử ." Thiếu niên này là con thứ hai của phu thê Túc vương, Phượng Đường, bởi vì được Thái Hậu thích nên nuôi ở trong cung, ít khi về vương phủ, Phượng Đường tâm tính lương thiện, tuy thường gặp mặt huynh đệ nhưng vẫn rất thân thiết. So với 2 đệ đệ bên dưới lại thân thiết với Phượng Khanh nhiều hơn, cúi đầu chạm vào mặt của A Nguyên, cau mày "Đại ca là đích trưởng tử, lại thể tập tước, đây là đạo lý gì?" Thấy Phượng Khanh muốn , phất tay "Ta cũng là hậu duệ của huyết thống hoàng gia, chính bản thân ta cũng có thể cố gắng để xưng vương,vì sao lại tranh chấp với đại ca ?"

      "Nếu ngươi từ chối , ta chỉ sợ hoàng tổ mẫu giận ngươi." Phượng Khanh lo âu với Phượng Đường, "Ngươi ở trong cung vốn có thư thái như ở nhà, vì sao còn phải gánh thêm phiền phức ?" Thấy bộ dáng Phượng Đường làm như nghe thấy, do dự lát "Phụ vương thỉnh phong vương cho ta, ngươi đừng lo lắng, chuyện nhường tước vị sau này hãy tiếp, huống hồ….. " Tại ánh mắt phức tạp của Phượng Đường mỉm cười , “Thân thể này của ta, chỉ có thể an hưởng phú quý, nếu gánh thêm vương phủ, chỉ sợ đủ sức lực, nghĩ tới nghĩ lui, ta vẫn muốn ngươi che chở để sống thoải mái chút, “ nhị đệ " , chớp mắt lộ ra bộ dáng vô lại "Sau này, ngươi bỏ mặc ta chứ?"

      "Còn thiếu cơm cho ngươi há miệng ăn." Phượng Đường hốc mắt hơi đỏ lên, quay đầu nghiêm mặt .

      "Cái bộ dáng này, đừng để biểu muội nhìn thấy, bằng chỉ sợ nàng thích ngươi ." Phượng khanh đột ngột cười vài tiếng, sau sắc mặt khẽ biến quay đầu trầm thấp ho khan, mặt lên màu đỏ sẫm bình thường.

      "Đại ca hãy lo cho chình mình trước ." Phượng Đường vội vàng vỗ vỗ lưng , thấy tinh thần tốt, sẳng giọng " ràng thân mình tốt, còn phí công như vậy, chẳng phải là muốn để người khác phải quan tâm sao?"

      "Muội muội xem nhị ca của ngươi " Phượng khanh từ lập chí bảo hộ đệ đệ , vội vàng lấy móng vuốt của vỗ vỗ A Nguyên, giơ muội muội lên trước mặt Phượng Đường, dùng thân thể nhắn của A Nguyên chặn tầm mắt nhìn về phía mình, cười , "Nhớ kĩ gương mặt này của nhị ca, sau này chỉ cần có chuyện phiền lòng, với nhị ca ngươi làm chủ cho ngươi”

      Chạm phải cái nheo mắt của Phượng Đường, A Nguyên hận thể quay đầu cắn đại ca miếng, nhưng mà trước ánh mắt lạnh lạnh như vậy, nàng đành phải vội vàng lộ ra nụ cười vui vẻ với nhị ca thoạt nhìn dễ chọc này.

      Ánh mắt Phượng Đường dừng tại khuôn mặt tươi cười chân chó của A Nguyên, đầu mày giật giật ngón tay trắng nõn chỉ chỉ nàng mặt.

      "Nước miếng, chảy ra ." mặt tuấn mỹ thiếu niện lộ ra biểu tình chán ghét.
      thuytlu, Sô Cô la Đắng, Lazzy Le57 others thích bài này.

    2. Hân nhi 2608

      Hân nhi 2608 Well-Known Member

      Bài viết:
      133
      Được thích:
      3,244
      làm đúng lới hứa với hằng đại ca, mần đủ 5 chương, phế phổi. làm lại từ đầu mới thấy mờ mắt. sai nhiều quá chừng. mai làm c3,4 hố bên kia nên bên này ráng chờ 1 ngày nha. cũng 1 ngày 5 chương.
      Cầu ủng hộ
      Nhã Tịnh, linhdiep17, Meoconkissu24 others thích bài này.

    3. Hân nhi 2608

      Hân nhi 2608 Well-Known Member

      Bài viết:
      133
      Được thích:
      3,244
      Chương 6

      Làm đứa bé mềm mềm , A Nguyên thừa nhận tính mình chính là mềm nắn rắn buông .

      Ít nhất thời điểm đại ca khi dể nàng, nàng còn dám dựa vào gan chó của mình ( y nguyên là cẩu đảm) quay đầu trả đủa đại ca cái, nhưng khi nhị ca Phượng Đường nheo cặp mắt đào hoa thâm thúy nhìn nàng, A Nguyên rất có cốt khí rụt cổ mình lại, tiếp tục cười lấy lòng với nhị ca. có kết quả, chỉ đổi lấy cái nhéo mặt nữa thôi, che dấu việc tâm can sục sôi giả vờ làm vẻ đáng thương trốn trong lòng mĩ nhân đại ca .

      tới, Phượng Đường lớn lên cũng rất dễ nhìn, như thế nào chênh lệch lớn vậy chứ?

      Phượng Đường chỉ ở trong phủ 1 ngày, Thái Hậu gọi hồi cung. A Nguyên vốn là muốn xem biểu tỷ muốn đính thân với Phượng Đường trong truyền thuyết, nhưng nghe nhà cậu mình xảy ra đại , quốc công phủ bây giờ có tâm tư định thân. Huống gì Phượng Đường cảm thấy, bất kể như thế nào, được tứ hôn càng có thể diện hơn , bằng vào trong cung cầu thánh thượng tứ hôn, có vẻ trịnh trọng hơn.

      Khóa trường mệnh của Phượng Khanh,cuối cùng treo cổ A Nguyên .

      Vui vui vẻ vẻ khoe khoang khóa trường mệnh của mình với phu thê Túc vương .Ngay thời điểm A Nguyên cảm thấy vô cùng mến đại ca mình lại thấy ánh mắt Túc vương lộ ra ra vẻ phức tạp rồi vỗ tay Túc vương phi thấp giọng , "Ngày mai vào cung, để bé mập đeo theo khóa trường mệnh này ." xong lại nhíu mày, "Có lẽ, mẫu thân có thể xem tại..." hàm hồ chút thở dài, "Có thể cứu vãn được chút."

      "Tốt." mặt Túc vương phi liền lộ vẻ tươi cười.

      "Vương phi của ta cứ như tiểu nương vậy." Túc vương phi là tiểu thư nhất của quốc công, từ ngây thơ lương thiện, Túc vương năm đó mất rất nhiều công sức mới đón được nàng vào cửa, như trân bảo, quả thực gần như coi nàng như con để nuôi. Vuốt trán Túc vương phi , biết từ đâu lấy ra cây trâm hoa Ngọc Lan , nhàng cắm vào tóc Túc vương phi, thấy nàng còn giương ánh mắt ngốc ngốc nhìn, cười , "Cái này hợp với màu da của người , cũng giống như ngươi, xinh đẹp khả ái."

      ra, ta cũng cảm thấy như vậy." Túc vương phi nhìn vào gương đưa tay chạm vào cây trâm, vui vẻ .

      A Nguyên bị đặt ở đầu giường, ngửa mặt nằm nghe lời nịnh hót buồn nôn như vậy , chỉ cảm thấy ruột gan run lên từng hồi.

      Cha mẹ của nàng , quả thực lấy chuyện buồn nôn như vậy làm thú vui.

      biết lúc này còn có nương thuần khiết ở đây sao?

      A Nguyên ra sức vẫy tay , nàng cũng muốn lễ vật nịnh hót nha.

      Túc vương quả nhiên biết nhà mình khuê nữ suy nghĩ cái gì,lộ ra nụ cười nhàn nhạt "Quần áo nhập cung của bé mập ta chuẩn bị xong, ngươi cần phí tâm." xong, gọi tiểu tư bên ngoài bưng vào cái bọc nho , bên trong là bộ trang phục của trẻ .A Nguyên liếc qua, suýt nữa bị ánh kim làm mờ mắt, cẩn thận nhìn, thấy bộ đồ trẻ em bộ tả lót bộ cái chăn tất cả đều dùng chỉ vàng chỉ bạc để thêu, nàng bị bộ trang phục như con nhà giàu mới nổi này làm sợ ngây người.

      "Nhiều màu sắc, là đẹp mắt." Túc vương phi cầm cái yếm cùng Túc vương cười , "Ngươi chuẩn bị bao lâu rồi?"

      "Thời điểm ngươi có thai a Đường ta chuẩn bị rồi ." Trong phòng chỉ có nhà 3 người, Túc vương cười híp mắt cúi người nhìn A Nguyên nao nao , "Cuối cùng cũng để ta chờ ." So với nhi tử nghịch ngợm gây , Túc vương càng thích nữ nhi ôn nhu đáng này.

      A Nguyên tâm trí có đặt người tại Túc vương,chỉ cảm thấy Túc vương chuyện có chút cổ quái.

      Nếu như chuẩn bị từ đầu, phải là phải chuẩn bị từ lúc mang thai đại ca sao? Làm sao lại bỏ qua đại ca, chuẩn bị vào lúc mang thai nhị ca?

      Trong lòng chẳng biết sao cảm thấy rất là quái dị, nhưng A Nguyên cũng muốn phí phạm sức lực vào những chuyện như vây. Tuy rằng cảm thấy mặc bộ quần áo như vậy thô tục, nhưng nếu phản kháng vô vọng, A Nguyên cảm thấy cần phải thay đổi mỹ cảm, đáp ứng đề nghị của mĩ nhân đại ca, tận tâm tận lực bán manh, tranh thủ cho mình cái đãi ngộ tốt. Cho tới giờ nàng trong phủ vẫn là “đại nương” , tên tục là “bé mập” chỉ khi có ý chỉ trong cung danh hiệu của nàng mới được ấn định, tuy rằng đều là quận chúa, nhưng quận chúa được Thái hậu thích và quận chúa bình thường khác biệt rất lớn .

      Nghỉ ngơi dưỡng sức buổi tối, A Nguyên để Túc vương phi mặc đồ cho mình rồi để Túc vương tự mình ôm nàng lên xe ngựa vô cùng lớn và xa hoa vào trong cung. đường , A Nguyên phát mình có chút khẩn trương, nhưng vợ chồng Túc vương luôn luôn thấp giọng giỡn, mặt mày vui vẻ, hề khẩn trương nàng mới buông lỏng tâm tình, len lén đánh giá chung quanh, nhưng mà chưa nhìn ra cái gì thấy xe dừng lại, nội quan đứng chờ tại ngoài xe, hầu hạ vợ chồng Túc vương xuống xe, người đứng đầu trong đó "Thái Hậu nương nương từ buổi sáng chờ vương gia vương phi, trông mòn con mắt cuối cùng cũng chờ thấy được đại nương ."

      "Mẫu hậu cũng nóng lòng." Túc vương cười, vài câu với tổng quản thái giám trong cung Thái Hậu rồi mới tay ôm A Nguyên, tay đỡ Túc vương phi vào cung Thái Hậu. A Nguyên thấy đường cực kì xa hoa cuối cùng vào cung lớn nhất, các cửa đều có rèm mỏng để che, trong phòng có mùi trái cây ngòn ngọt, bên trong truyền ra từng đợt tiếng cười, Túc vương sửa sang yếm của A Nguyên, rồi ôm nàng vào trong.

      qua tấm rèm che, A Nguyên liền thấy trước mắt rộng rãi sáng sủa, mỗi chỗ đều lớn và hoa mỹ. Lúc này người ngồi ngay thẳng tại vị trí cao nhất, thấy Túc vương liền cười sẳng giọng, "Nếu ta hối thúc ngươi, chừng nào ngươi đem cháu ngoan của ta tới cho ta xem đây?" A Nguyên trong lòng biết, vị này là Thái Hậu .

      Ngồi ngay bên dưới Thái hậu là nữ nhân có cung trang sang trọng, khuôn mặt ôn hòa, thái độ ân cần mỉm cười , "Đứa bé còn , tam đệ khó tránh khỏi việc đau lòng,bây giờ phải biết mẫu hậu trong lòng vui vẻ, nóng lòng đưa đến trước mặt mẫu hậu ?" xong, liền kéo Túc vương phi ngồi chung với nàng, thần thái thập phần quen thuộc, hiển nhiên là cực kì thân cận với Túc vương phi. Để Túc vương phi ngồi xuống rồi cầm tay nàng mỉm cười gì đó, hai nữ tử đồng thời nở nụ cười.

      Túc vương dấu vết liếc nhìn nữ tử kia, rồi cười làm lành với Thái hậu "Nha đầu kia mấy ngày trước đây còn có chút tốt, ta sợ nàng mang bệnh khí vào trong cung nên mới mang vào cho mẫu hậu xem."

      "Ngươi chỉ biết giỡn." Thái Hậu thoạt nhìn vô cùng thương đứa con trai này, cũng phủ định lời , thò tay ôm A Nguyên vào trong lòng, thấy A Nguyên ngưỡng mặt lên tươi cười với mình cách vô sỷ, ngay lập tức cảm thấy đứa này mười phần đáng , cảm thấy có duyên với mình. vị phu nhân có phần lớn tuổi "Đứa này thân cận vơi Thái hậu."

      "Ánh mắt trong suốt, là đứa bé ngoan." Lão phu nhân kia có bộ dạng uy nghiêm, lộ ra nụ cười nhàn nhạt, thấy A Nguyên giãy giụa muốn dụi vào ngực Thái hậu, liền nao nao với Thái Hậu "Đứa này, rất giống nương nương lúc còn ."

      "Giống ta?" Thái Hậu kinh ngạc , cúi đầu nhìn chóp đầu của hài nhi rất hài lòng mà rúc trong ngực mình cười với phụ thân kia "Tỷ tỷ đừng có hù ta."

      Lão phụ thân này chính là trưởng tỷ của Thái Hậu chuyện với nàng có nhiều cấm kỵ " sai được, ta nhìn nương nương lớn lên, đứa này cùng nương nương năm đó như là khuôn đúc ra." xong, lại cười "Đây chính là duyên phận của đứa và nương nương."

      Lời này ra, Thái Hậu tự nhiên cực kì vui vẻ, nhưng mà A Nguyên thấy người ngồi gần Thái hậu mặc người là tơ lụa Quảng Đông, mặt lộ ra biểu tình cười lạnh.
      thuytlu, Sô Cô la Đắng, Lazzy Le57 others thích bài này.

    4. Hân nhi 2608

      Hân nhi 2608 Well-Known Member

      Bài viết:
      133
      Được thích:
      3,244
      Thấy trọng sinh chi phụ lai quy được ủng hộ giữ quá làm mình ngợp. thôi lo chăm sốc ttvs chút,. tội, ai thương hết mà

    5. Hân nhi 2608

      Hân nhi 2608 Well-Known Member

      Bài viết:
      133
      Được thích:
      3,244
      Chương 7

      A Nguyên từ khi sinh ra làm nữ nhi của Túc Vướng,ngay từ đầu được tất cả mọi người thích, ngay cả Thái Hậu hôm nay cũng ôm mình vỗ về nhàng, đột nhiên lại thấy người có địch ý với mình, ngạc nhiên mười phần.

      Nữ nhân mặc cung trang này có khuôn mặt như trăng sáng,vừa đẹp vừa sang trọng. Hơn nữa có thể ngồi ở vị trí gần Thái Hậu như vậy, chỉ sợ thân phận quá thấp, ít nhất là tước vị là phi .Mệnh phụ ở thâm cung như thế, A Nguyên xác định mình là lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng tại sao lại chán ghét với mình như vậy? Nhìn đôi mắt mang theo khinh thường và chán ghét, A Nguyên làm như biết hiểu, tận tâm tận lực làm Thái Hậu thích, còn dùng khuôn mặt nhắn của mình đụng đụng vào mặt Thái Hậu, miệng y y nha nha cười rộ lên, rất là khả ái.

      Nàng phải là bạc, thể người gặp người thích, huống gì cho dù mệnh phụ này phẩm cấp cao lại như thế nào ? Còn phải luôn luôn ở dưới Thái Hậu ,Hoàng Hậu?

      Nhìn bộ dáng ghen tỵ của nàng, A Nguyên cảm thấy trong lòng vui mừng hơn rất nhiều.

      Chó cắn người, người cũng thể cắn lại đúng ?

      Nhìn nàng vui, A Nguyên liền vui vẻ .

      Mắt thấy Túc vương cười hì hì thi lễ với Thái Hậu rồi lập tức quay đầu , Túc vương phi đối với bộ dáng bán manh của A Nguyên làm như thấy, trong mắt mệnh phụ kia lóe lên hận sắc, nhịn nhịn rồi nặn ra nụ cười giả tạo "Tiểu quận chúa vừa mới ra đời hoạt bát đáng như vậy, làm thần thiếp nghĩ tới Bát công chúa, " cả cung đều nhìn Thái Hậu và A Nguyên chơi đùa, đột nhiên có lời của nàng, Hoàng Hậu ngồi với Túc vương phi khóe miệng lộ ra nụ cười châm chọc, mỉm cười , "Đứa bé kia thân mình tốt, ngươi làm mẹ ruột, phải tốn nhiều tâm chút. Chung quy…. " Hoàng Hậu che giấu khóe mắt của mình chậm rãi , "Nếu như ngày đó phải tại Từ phi muội muội bực bội với cung nhân, làm sao phiền hà tới huyết mạch hoàng gia bị sinh non đâu?"

      mặt Từ phi cứng ngắt, ngẩng đầu nhìn quả nhiên thấy khuôn mặt Thái Hậu lộ vẻ khó chịu, trong lòng biết Thái Hậu nặng nhất là con nối dòng, lúc này hơn phân nửa là giận nàng thời điểm mang bát công chúa nghĩ ngơi tốt, trong lòng có chút khủng hoảng, hận Hoàng Hậu đến mức muốn giết nàng được nhưng chỉ dám cười làm lành , "Bát công chúa bây giờ tốt hơn nhiều, thập phần nhu thuận, lại cùng tuổi với tiểu quận chúa, bằng để hai người cùng chơi đùa cũng để mẫu hậu có 2 cái đứa bé thân cận."

      Nàng há mồm ngậm miệng là tiểu quận chúa, Túc vương phi mặt lạnh xuống, nàng biết Từ phi có ý tốt lành, lấy A Nguyên làm đệm gạch cho Bát công chúa, muốn gì đó, lại bị Hoàng Hậu ngồi bên cạnh ấn tay lại, dấu vết lắc lắc với nàng, nhìn về phía Thái Hậu ôm A Nguyên buông tay như ôm bảo bối mím môi, biết vị hoàng tẩu này che chở cho nàng nhất, liền nhịn lửa giận trong lòng, chờ Thái Hậu quyết đoán.

      A Nguyên cảm giác được khí đúng, sớm ngoan ngoãn ghé vào trong ngực Thái Hậu , dùng ánh mắt đen lúng liếng nhìn xung quanh.

      Thấy nàng nhu thuận như vậy, trong mắt Thái Hậu lộ ra vài nét ôn hòa, nghiêng đầu hỏi mệnh phụ duy nhất lơ đãng , "Năm đó, ta cũng như thế này?"

      " hiểu chuyện bằng đứa này" Đây là trưởng tỷ của Thái Hậu, xuất thân từ thế gia, năm đó gả vào phủ Lý Quốc Công, qua nhiều lần phong hào, bây giờ được xưng là thái phu nhân Lý Quốc Công. Thấy A Nguyên cũng tò mò quay đầu nhìn qua, ánh mắt mềm mại mỉm cười với Thái Hậu "Có lẽ là năm đó, Thái Hậu nương nương tùy ý hơn ,cũng nghịch ngợm hơn chút."

      "Chỉ có bị người ta sủng ái, mới có thể tùy ý." Thái Hậu nghe vậy, biết nghĩ tới điều gì, thấp giọng than tiếng, mặt chợt lóe lên vẻ đơn .

      biết Thái Hậu năm đó trải qua chuyện gì, cung phi dám lên tiếng, chỉ cúi đầu làm cảnh trang trí.

      Tuy lần đầu nhìn thấy A Nguyên nhưng Thái hậu lại rất thích nàng. A Nguyên tuy rằng vì sao hoàng tổ mẫu mặt mũi hiền lành như vậy,lại cố tình chán ghét đại ca tốt nhất thế giới của nàng, nhưng muốn Thái Hậu khổ sở thương cảm nên dùng tay của mình cọ cọ trâm cài tóc của Thái hậu. Nàng đến cũng vẫn biết mình là trẻ sơ sinh , dám làm những chuyện kinh hãi thế tục, nên trừ việc đó ra cũng dám làm gì.

      Thái Hậu như bị cảm động vì động tác lấy lòng của A Nguyên , mặt lộ ra tươi cười, vỗ vỗ tay của A Nguyên ,rồi cười , "Khắp hoàng cung, cũng chỉ có đứa bé này hiểu lòng ta ." Thấy thái phu nhân cười tiếp, nàng sửa tư thế quay lại nhìn nụ cười cứng lại mặt Từ phi, trong mắt lóe qua tia tàn khốc, lãnh đạm , "Bát nha đầu ở bên cạnh ngươi, mình ngươi bận rộn, cũng rất vất vả." Thấy Từ phi trong mắt có vẻ đắc ý, nàng tiếp tục , "Qua mấy ngày nữa, nha đầu thay ngươi hầu hạ hoàng thượng là ai? Truyền lời của ta, nàng hầu hạ sai,phong vị Thường Tại, ở trong trắc cung của ngươi."

      "Mẫu hậu!" Từ thị kinh sợ , nhất thời ra lời!

      Ngày đó Bát công chúa sinh non, tiện tỳ kia vào thời điểm nàng chú ý bò lên giường Hoàng thượng lần, nhưng mà từ đó về sau, Hoàng thượng cũng có biểu gì hứng thú với tiện tỳ đó, huống gì mĩ mạo của nàng là cái loại gì mà lại si tâm vọng tưởng, nghĩ giữ được tâm của Hoàng thượng, nhưng tại sao lại vì ý chỉ của Thái Hậu mà làm cho tiện tỳ đó lại ngóc đầu dậy được? Có ý chỉ của Thái Hậu, người nọ càng có thêm thể diện, dù được sủng, mình cũng thể tùy ý đánh chửi, còn để tiện tỳ ở trước mặt mình chướng mắt, Từ phi chỉ hận thể nhào lên bịt miệng Thái Hậu lại, nhưng đến cùng vẫn còn lý trí, chỉ cúi đầu cắn răng , "Đa tạ mẫu hậu ân điển."

      Nhưng mà trong ánh mắt, lại lộ ra vẻ khó chịu .

      Nàng biết Thái Hậu tinh tế nhìn nàng, thấy nàng ngay cả mình cũng để vào mắt,trong mắt Thái Hậu lộ ra vẻ trầm, nhàng che mắt A Nguyên ánh mắt nhàn nhạt , "Ngươi làm mẫu thân , ngày thường nên quan tâm Bát nha đầu nhiều hơn chút , về phần Hoàng thượng…." nàng lãnh đạm , "Nên để người bên cạnh phân ưu, cũng là tốt cho ngươi ."

      Từ phi càng nghe Thái Hậu , cơn tức càng lên cao, lúc này giữ chặt tay mình lại nếu nàng chỉ muốn lật bàn.

      "Đứa này." Thái Hậu buông tay ra chạm vào ánh mắt trong veo của A Nguyên , mặt lộ ra vẻ tươi cười, với Túc vương phi , "Ngươi là người tốt, đứa này cũng kém . Phải nuôi dưỡng đứa này cho tốt, để nàng cả đời sống tùy ý chút, để ta mỗi ngày thấy nàng vui vẻ xem như năm đó ta..." mặt nàng lộ ra vẻ bi ai , dừng chút, nhìn vẻ mặt hận thù của Từ phi , vẻ châm chọc ghen tỵ của những phi tử ngồi xung quanh, cúi đầu sờ khuôn mặt nhắn của A Nguyên , "để nàng thay ta, hạnh phúc đời."

      Nếu nàng sống như vậy, để đứa này thoải mái àm sống , coi như là cơ hội sống mà năm đó nàng có.

      Nghĩ tới năm đó mình là thiên kim thế gia, gả cho nam tử tôn quý nhất đời, lại bị chán ghét áp bức, để nữ nhân thân phận thấp kém ép mình đến sắp mất ngôi Hoàng Hậu, ngay cả con trai của mình cũng thiếu chút nữa bị phế bỏ, Thái Hậu chỉ cảm thấy chuyện xưa làm nàng đau lòng dữ dội càng thêm chán ghét những kẻ như Từ phi được sủng ái lại kiêu ngạo bừa bãi, ngay cả Hoàng Hậu cũng đặt vào mắt. Cảm thấy nữ nhân này y như kẻ năm đó từng bước ép nàng bước vào tuyệt vọng.

      Năm đó tiện tỳ kia ly gián tình cảm của nàng và tiên đế, kết quả là,để cho nàng...

      Nghĩ đến đây, Thái Hậu trong lòng rùng mình, lần nữa lộ ra biểu tình phức tạp, nhìn đứa bé ngây thơ khoái hoạt trong ngực ,hốc mắt liền đỏ, hồi lâu lạnh nhạt , "Đây là thân tôn nhi của ai gia, Túc vương phủ đại nương, chỉ làm quận chúa, chẳng phải là coi thường nàng?" Thấy mọi người đều ngớ ra, hiển nhiên là nghĩ tới nàng như vậy, Thái Hậu cảm thấy bây giờ mình rốt cuộc có thể tùy tiện làm bậy cũng là loại viên mãn, thèm để ý Túc vương phi kinh hãi đứng dậy , "Nữ nhi duy nhất của Tiểu Tam, quận chúa là còn thấp, hay là …." nàng nhấc mắt, cần suy nghĩ , "Phong công chúa thôi!"
      thuytlu, Lazzy Le, hauyen280348 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :