1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thịnh Thế Sủng Phi - Bích Vân Thiên

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      CHƯƠNG 31

      Edit: hoacodat

      “Vậy ... phải làm sao?” Tay chân Khang vương luống cuống, cảm thấy cổ họng như bị Hoàng đế ghìm chặt, khó thở, cách nào sống sót.

      Y cầu mong cao, chỉ muốn sống an lành thôi vì sao Hoàng đế cũng bỏ qua cho y?

      Khang vương phi thấy Khang vương từng bước rơi vào cạm bẫy nàng sắp đặt, áp chế hưng phấn, , “Vương gia, chàng thấy Bệ hạ đối chàng hơi quá đáng sao?”

      Khang vương nhớ tới thái độ của Hoàng đế lại cảm thấy buồn bực, bởi vì Hoàng đế từng bước từng bước ép sát, bộ dạng y đều tỏ vẻ được ngày nào hay ngày ấy, tại sao huynh ấy còn đối vậy với y chứ?

      tại y hoàn toàn có thực quyền, hai có thế lực, bị huynh ấy nhốt trong Minh Hòa cung nho này, vốn như con chim bị rút cánh, chính là cá chậu chim lồng mà thôi.

      Khang vương càng nghĩ càng thấy mình đáng thương, nhịn được uất ức đỏ mắt, nhớ tới lúc Hoàng đế còn là Thái tử đối mình luôn dịu dàng quan tâm, càng cảm thấy mình như nằm mơ.

      Huynh ấy muốn ngôi vị hoàng đế, y trao trả huynh ấy rồi? Tại sao còn muốn như vậy?

      Khang vương phi thấy dáng vẻ Khang vương uất ức muốn khóc, trong lòng càng khinh bỉ, Khang vương này cũng phải ngu xuẩn như thế, chẳng qua vì từ lớn lên trong nuông chiều, có mẫu thân cường thế bên người, mọi chuyện Thái hậu đều tự thân tự lực làm mọi chuyện trôi qua luôn trôi chảy, vốn muốn, càng thích mình tự động não, khi gặp chuyện đều muốn sống dựa vào người khác.

      Khang vương phi nhớ tới lời phụ thân mình từng , nuôi nhi tử chính là cần mài giũa nhiều chút, về sau mới có thể trở thành người hữu dụng, nhưng Thái hậu lại thích nhi tử ngây thơ, hiếu thuận nghe lời, chẳng lẽ là nghĩ... Ha ha, Khang vương phi nghĩ tới đây nhịn được lộ ra suy đoán ác ý, sợ rằng Thái hậu đúng là bản thân hơn nhi tử, sợ dưỡng nhi tử thành Hoàng đế quả quyết thế nghe lời bà nữa sao?

      Lúc đầu khi Hoàng đế còn là Thái tử trước đến giờ vẫn thích làm theo ý mình, khiến Thái hậu muốn làm từ mẫu (mẹ hiền) mất ít tâm tư? Cho nên bà cũng muốn phí hết tâm tư nịnh nọt nhi tử thân sinh? Nên dưỡng nhi tử mình thành như vậy?

      “Vương gia, là ta hại chàng.” Khang vương phi thu hồi tâm tư, biết bây giờ là thời khắc mấu chốt, được phép phân tâm, sau đó hung hăng nhéo người mình cái dùng sức khóc ròng.

      Khang vương thấy Khang vương phi gào khóc sợ hết hồn, luống cuống ngồi dậy , “Nàng sao vậy? Đừng khóc, sao nàng lại hại ta...” Có điều lời này của Khang vương chỉ tới nửa chợt dừng lại, trong lòng có giọng vang lên, lại thêm lời vừa rồi của Khang vương phi, làm cho y thể hoài nghi chính là như vậy.

      Sắc mặt Khang vương đột nhiên biến sắc, cắn chặt môi, lúc lâu mới run rẩy chỉ vào Khang vương phi , “Ý của nàng là, Hoàng đế huynh ấy..., đối nàng còn chưa chết tâm?” Khang vương còn nhớ lúc đầu khi Hoàng đế mới vào cung chính là tìm Khang vương phi, lúc đó y rất bất đắc dĩ đẩy Chu Chiêu nghi ra. Cảnh tượng ban đầu vẫn còn sờ sờ trước mắt.

      Khang vương phi cái gì cũng , bụm mặt khóc càng ngày càng thảm thiết.

      Bên trong phòng bỗng chốc thay đổi trở nên đè nén tối tăm, giống như trong khí có đôi tay thắt chặt cổ Khang vương, làm cho y thể thở được.

      Y đứng dậy, tới lui trong phòng, trong chốc lát cái trán đầy mồ hôi lạnh, dáng vẻ y lúc này rất lo âu, “Chuyện này là thể nào! thể nào!”

      “Tên Hoàng đế đó vì sao đối đãi hai ta như vậy? Ngay cả xuất chinh cũng muốn chúng ta theo?” Khang vương phi thấy Khang vương bắt đầu dao động, ngừng cố gắng thêm mắm dặm muối, “ chính là hận, hận thiếp thích vương gia, hận thiếp nên phản bội, mà là phải chờ mới đúng, nhưng vương gia cũng biết..., lòng thiếp vốn hướng về vương gia, nếu phải ngại thân phận Thái tử của lúc đó, làm sao lại nhượng bộ? Vương gia, người thiếp thích chính là chàng!”

      Khang vương khi nghe được lời này trong lòng rất kiêu ngạo, lúc ấy Thái tử ưu tú như vậy, tài năng trác tuyệt như vậy có thể làm gì? Nữ nhân huynh ấy thích vốn là bị buộc, nàng thích mình!

      Nhưng nhớ tới tình cảnh bây giờ của mình, tâm tình y lại bắt đầu hỏng bét, thích mình thế nào? Bây giờ ngay cả bản thân y cũng khó bảo toàn! Giọng ghét bỏ lúc trước của Thái hậu, ánh mắt lạnh như băng của Hoàng đế, còn có tương lai mờ mịt!

      Hết thảy đều như tảng đá lớn đè lên đầu y.

      “Chỉ cần thiếp còn ở đây ngày, tha cho chàng, vương gia biết tính tình của mà, từ trước giờ đạt được mục đích quyết bỏ qua!” Khang vương phi khóc lóc ra, giọng nàng vẫn dịu dàng dễ nghe như vậy, thế nhưng lúc này nó như con dao găm đâm vào lòng Khang vương, đâm lòng y đau như cắt!

      Khang vương uể oải ngồi lên ghế, ánh mắt ảm đạm , “Vậy phải làm sao?”

      Ánh mắt Khang vương phi lóe lên ánh sáng kỳ dị, nàng tới quỳ gối trước mặt Khang vương, ôm tay y , “Nếu như trước kia Thái hậu nương nương chịu..., tất cả còn được, Hoàng đế vì đế vị vững chắc của mình có thể buông tha chấp nhất với thiếp, nhưng hôm nay hiển nhiên Hoàng đế có tha thêm cơ hội nào nữa, nên tất cả mầm họa là người thiếp, vậy để thiếp chết , chỉ cần thiếp chết, tất cả đều giải quyết xong.” Dĩ nhiên Khang vương phi chủ động ra lời muốn phục vụ Hoàng đế, nàng muốn lấy lùi làm tiến, khiến Khang vương tự mình ra.

      Khang vương khiếp sợ nhìn Khang vương phi, nâng khuôn mặt gầy gò mềm yếu của nàng, cả kinh, “! Nàng thể chết!”

      “Thiếp có tội!” Khang vương phi khổ sở lắc đầu, nước mắt chảy xuống từ khóe mắt, càng vẻ điềm đạm đáng , khiến Khang vương nhìn thấy lòng cũng nát ra.

      “Vương gia để cho thiếp chết , ân tình của vương gia đời sau thiếp làm trâu làm người báo đáp cho chàng!”

      cần, thể như vậy!”

      Có điều Khang vương còn chưa hết câu nhìn thấy Khang vương đứng dậy chạy tới cột trụ, tâm thần Khang vương nhảy dựng vội tới ngăn cản đường của nàng, ôm cả người nàng vào lòng khóc ròng , “Tại sao có thể như vậy! Tại sao có thể như vậy?”

      Khang vương phi thấy Khang vương khóc thảm thiết cũng khóc theo, có điều trong lòng biết là vui mừng hay vui vẻ khi đạt được mục đích..., đúng như nàng suy đoán, Khang vương đối với mình cũng tràn đầy chân tình, nếu quả người tư lợi, tất nhiên để nàng tự chết.

      “Vương gia, thiếp thể hại chàng!”

      Hai người ôm nhau cùng khóc rống, lúc lâu sau Khang vương cẩn thận đánh giá gương mặt Khang vương phi, ánh mắt thập phần dịu dàng ôn nhu, lau nước mắt, nhàng , “Lúc huynh ấy đến ta biết ta giữ được nàng.”

      “Vương gia chàng gì thế?”

      Khang vương đột nhiên ôm chặt Khang vương phi, , “ ta bỏ được nàng, nhưng vì để nàng sống sót, ta chỉ có thể làm vậy, chỉ có thể để nàng ra ngoài!”

      Khang vương phi bỗng đờ đẫn, mặc dù sớm đoán trước, nghe được lời giao phó như di ngôn của Khang vương, dùng hết hơi sức ra từng chữ, bi thương khổ sở như thế, đau lòng muốn chết như vậy, nàng cũng rất khổ sở.

      Dù sao cũng nhau thời gian đúng ?

      Nếu như... có chuyện Hoàng đế đoạt vị, hai người bọn họ có phải ân ân ái ái sống qua đời ? Khang vương phi hoảng hốt nghĩ ngợi.

      Đêm khuya bên ngoài mảnh tĩnh lặng, nhưng bên trong phòng có hai người ôm nhau lúc lâu lại gì, hai người thấy ôm nhau gần như vậy, nhưng cũng xa xôi như vậy.

      Ngày hôm sau Khang vương liền bị bệnh, y tâm thích Khang vương phi, đó là mối tình đầu thời thiếu niên của y, dù vừa gặp cũng quá đáng, còn vì nàng muốn gả cho Thái tử mà khóc thầm, ai biết chiêu xoay vần, nàng là nữ nhân của mình?

      Lúc ấy y cảm thấy cả đời này còn cầu mong gì nữa, trôi qua hết sức sung sướng, nhưng chỉ trong chớp mắt y phải giao nữ nhân mình cho người khác? Y vô năng bực nào? Mềm yếu bực nào?

      Vào giờ phút này y hận Thái hậu, hận bà vì danh dự của mình đồng ý cầu Hoàng đế, nếu sao y phải mang nữ nhân mình mến ra ngoài?

      Sau khi Thái hậu mắng Khang vương liền hối hận, bây giờ là lúc Hoàng đế muốn nghĩ biện pháp ly gián tình cảm giữa bà và Khang vương, tại sao bà lại mắng Khang vương trước mặt mọi người như vậy?

      Nếu là thường ngày tất nhiên có việc gì, nhưng bây giờ tình cảnh tràn ngập hiểm nguy, cũng phải lúc bà muốn làm gì làm, cho nên khi bà biết Khang vương bị bệnh, cố gắng đứng dậy, bảo người hầu đỡ bà thăm.

      Khang vương phát sốt cao, trong miệng luôn lẩm nhẩm tên Khang vương phi, dáng vẻ như bị kinh hách, Thái hậu nhìn thấy liền đau lòng thôi, khóc chất vấn mấy người hầu phục vụ bên cạnh, lại hỏi Khang vương phi đâu? Sao Khang vương bị bệnh lại ở bên cạnh phục vụ?

      Mọi người ấp úng, ai cũng dám sáng sớm Khang vương phi trang điểm đẹp đẽ liền ra ngoài, vốn thủ vệ bên ngoài Minh Hòa cung để nàng ra ngoài, nhưng cũng biết nàng cái gì lại để nàng , làm những người hầu như bọn họ cũng hiểu thế nào.

      Thái hậu nhìn bộ dạng những người hầu tỏ vẻ biết lửa giận trong lòng càng lớn, muốn gì đó liền nhìn thấy có cung nữ lại trực tiếp cầm bát thuốc nóng bón cho Khang vương, Khang vương nóng suýt chút nhảy dựng lên, Thái hậu tức giận muốn ngất , những người hầu này đều là sau này an bài vào lần nữa, mặt mặc dù kính cẩn nghe theo, nhưng trong lòng vẫn lỳ lượm bướng bỉnh, làm việc vốn hấp tấp nôn nôn nóng nóng căn bản cách nào so sánh được với người được huấn luyện nghiêm chỉnh như lúc trước.

      Người hầu này nghe Thái hậu lên tiếng trách cứ, chép miệng , “Nô tỳ uống bỏng mà, sao Khang vương yếu ớt như vậy?”

      “Phản, phản rồi!” Thái hậu nghe lời này chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, trực tiếp ngã đất, lúc lâu sau uống hớp trà nóng thần trí mới trở lại, bà ngước mắt nhìn nữ tử bón nước trà cho mình, lại là Đức phi.

      Đức phi đỡ Thái hậu đứng lên, nhàng , “Vương gia uống thuốc rồi, cơn nóng vơi bớt, ngự y chỉ cần chịu đựng qua tối nay có chuyện gì, Thái hậu nương ngọc thể người khỏe, vẫn nên trở về nghỉ ngơi chút , nơi này có nô tỳ rồi.”

      Lúc này Thái hậu nằm giường cạnh cửa sổ, bà quét mắt nhìn Khang vương nằm giường đối diện, thấy vẻ mặt y an ổn lại rồi, thở phào nhõm, lại thấy Đức phi an trí thỏa đáng, lòng được an ủi, , “ vất vả con rồi.”

      Đức phi nhìn gương mặt Thái hậu bỗng chốc như già hơn hai mươi tuổi trong lòng ê ẩm, nhưng lời lại hiển lộ gì, , “Đây đều là chuyện nô tỳ phải làm.”
      Tang Cathuyt thích bài này.

    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      CHƯƠNG 32:

      Edit: hoacodat

      Lúc Vương Thịnh nhìn thấy Khang vương phi cũng bị dọa sợ, ánh mắt tối tăm nhìn nàng trang điểm lóa mắt, y phục được may thêu tinh xảo, cảm thấy như đóa hoa xinh đẹp dưới ánh chiều ta rơi xuống phàm trần, ở trong cung gặp qua lắm chuyện như vậy rồi.., thế nhưng đột nhiên nhìn thấy cũng phải lắp bắp kinh hãi.

      Trong lúc Khang vương bệnh nặng, thân thể Thái hậu tốt mà Khang vương phi lại ăn mặc xa hoa trang điểm lộng lẫy đến đây gặp Hoàng thượng, rốt cuộc có ý gì, chỉ sợ ai cũng có thể nghĩ ra.

      Chẳng lẽ nàng ta biết liêm sỉ sao?

      Vương Thịnh nhớ tới tình cảnh Khang vương hình như cũng có thể hiểu được tâm tình Khang vương phi, người vì mình trời tru đất diệt, bây giờ cảnh tượng bên kia như vậy, Khang vương phi này lại trong độ tuổi tươi đẹp, làm sao cam tâm ngồi chờ chết?

      Những ý nghĩ này cũng chỉ trong thoáng chốc, dù sao Vương Thịnh cũng là người hiểu biết rộng, mặt cũng lộ vẻ gì, cười như cười hỏi, “Khang vương phi có chuyện gì phải đến gặp Bệ hạ? Nô tài hôm nay nghe Khang vương gia bị bệnh nặng, chẳng lẽ Khang vương phi là vì bệnh tình Khang vương gia?”

      Khang vương phi hiểu sao lại cảm thấy ánh mắt Vương Thịnh mang theo vài phần châm chọc, nàng nghĩ đến mục đích tới đây, lại nghĩ đến chuyện Khang vương bị bệnh mà Vương Thịnh mới nhắc tới, trong lòng cảm thấy hơi chột dạ, cố trấn định mình, “Ta có chuyện khẩn cấp muốn bẩm báo Bệ hạ.”

      Vương Thịnh nhíu mày, cũng vạch trần nàng, “Vậy trước Khang vương phi đợi nơi này lát, Bệ hạ mới vừa hạ triều thôi.”

      Khang vương phi ưỡn thẳng thắt lưng, giống như thiên nga trắng vẫn cao quý như ngày xưa, , “Vậy ta chờ.”

      Vương Thịnh đè khó chịu trong lòng xuống, phân phó cung nữ cạnh bên trông coi Khang vương phi quay đầu liền , chờ tới cửa cũng hơi do dự, chuyện này phải thế nào?

      Lúc này Hoàng đế giao phó Chu Thanh Nhược chuyện sau khi y rời kinh, “Nếu nàng buồn bực Bạch Mã Tự chuyến, chủ trì bên kia là vị cao tăng đắc đạo, có chút kiến thức.”

      Chu Thanh Nhược nghe Hoàng đế nhắc tới Bạch Mã Tự lần thứ năm rồi, rốt cuộc nhịn được cười, nắm tay Hoàng đế , “Bệ hạ, lời này chàng năm lần rồi.”

      Hoàng đế thấy bàn tay trắng nõn của Chu Thanh Nhược nắm tay mình, lòng rất hưởng thụ, kết quả nghe được lời này..., bỗng hơi lúng túng, y theo thói quen sờ mũi cái, ho tiếng, “Vậy sao, sao Trẫm biết.”

      Nhìn tai Hoàng đế đỏ lên cả rồi, lòng Chu Thanh Nhược ngọt ngào như ăn mật, tình cảm hai người dần ấm lên, lần này Hoàng đế xuất chinh..., chia ly ngắn ngủi làm họ phát lúc còn chung chỗ trân quý biết bao, giống như trong lúc bất chợt phá được chướng ngại, ngay cả chỉ phút cũng muốn xa nhau, mỗi nụ cười, mỗi thần thái, đều khiến người say mê.

      Chu Thanh Nhược cảm thấy cái ví dụ này thỏa đáng, nhưng là hai người trong tình cuồng nhiệt..., cưới trước sau?

      Nhìn gương mặt hơi xấu hổ của Hoàng đế, Chu Thanh Nhược nhớ tới lúc bình thường y xử quả quyết sát phạt, nhớ tới lúc y nổi giận khí thế uy nghiêm bức người, lòng càng đành lòng thấy y trước mặt nàng lại giống như đứa trẻ phạm sai lầm, rất nghiêm túc, “Nhưng Bệ hạ, thiếp rất thích.”

      Hoàng đế nhìn Chu Thanh Nhược, ánh mắt nàng ngập nước sáng rỡ tựa sao, hết sức dịu dàng, , “ ra Bệ hạ xuất chinh lần này, lòng thiếp yên lòng, nhưng dù có yên tâm, dù sao đây cũng là chuyện đại triều đình, tất nhiên thiếp thể nghị luận gì, nhưng ngoài việc Bệ hạ là hoàng đế Đại Chu triều cũng là phu quân của thiếp, thiếp lo lắng cho phu quân mình cũng là chuyện đương nhiên. “

      Trong nhà yên tĩnh đến mức cây kim rơi xuống cũng nghe .

      Hoàng đế cảm thấy trong đầu như bị cái gì đó hung hăng tập kích, tâm thần nhộn nhạo.

      Chu Thanh Nhược và Hoàng đế nhìn thẳng vào mắt nhau, nhìn thấy ánh mắt y lộ vẻ xúc động, giọng càng dịu dàng hơn, “Cho nên phu quân chàng lo lắng thiếp như vậy... lòng thiếp rất vui.”

      Hoàng đế nhìn sườn mặt dịu dàng của Chu Thanh Nhược, chỉ hận thể mang người giấu trong thân thể.

      Vương Thịnh ở bên ngoài qua lại nửa ngày, là Hoàng đế cùng Huyên phi nương nương chuyện bên trong, nhưng bẩm lên nửa ngày Hoàng đế vẫn triệu kiến ..., cũng vội, dù sao cũng tin Khang vương phi có chuyện quan trọng gì, ra cũng chỉ muốn lấy cớ gặp Hoàng đế mà thôi.

      ở ngoài cửa cùng mấy người khác tán gẫu lúc, hỏi ra thế nhưng hai người là đồng hương, kết quả lần tán gẫu này, từ món ăn vặt quê hương đến danh thắng chuyện xưa, nhiệt tình phen.

      Kết quả hai người đến miệng đắng lưỡi khô, bình nước trà châm năm sáu lần, cũng thấy ai ra ngoài, Vương Thịnh rất bất đắc dĩ, nghĩ tới mấy chuyện rải rác linh tinh vậy mà hết, cũng biết có gì mà lâu như vậy?

      Có phải lúc thích người như vậy?

      nhớ trước khi mình tiến cung cũng từng người trong thôn tên là Tiểu Xuân, dáng dấp Tiểu Xuân nhắn nhìn cũng xinh đẹp, có chút gầy, mắt rất , thậm chí da dẻ xanh xao vì hàng năm dinh dưỡng đầy đủ, nhưng lúc đó trong mắt Cửu Thiên Tiên Nữ trời cũng chỉ như vậy mà thôi.

      Vương Thịnh ngẫm lại thấy mình lúc ấy đúng là buồn cười, trong hậu cung này tùy tiện tóm lấy cung nữ tới cũng đẹp hơn Tiểu Xuân nhiều, nhưng lúc ấy bị quỷ ám ảnh mới thích nàng như thế.

      Mẫu thân Tiểu Xuân đồng ý hôn của bọn họ, lúc đó thậm chí từng suy nghĩ muốn nhảy sông tự tử luôn rồi.

      Kết quả bây giờ nhớ tới đoạn thời gian cùng người trong mộng kia bất quá cũng là người bình thường mà thôi.

      Vương Thịnh biết dựa theo đánh giá bây giờ Tiểu Xuân chẳng xinh đẹp gì, cũng đáng để lo lắng, dù sao địa vị của bây giờ so với trước kia cũng khác nhau trời vực, là thái giám, nhưng cũng là thái giám có thể quyết định nhiều chuyện, tất nhiên cũng còn là tiểu tử nghèo có quần áo mặc trong thôn trước kia.

      Nhưng vì sao nhớ tới lại phiền muộn như vậy?

      Tâm thần Vương Thịnh chấn động, nghĩ, chẳng lẽ Bệ hạ cũng thích Huyên phi nương nương như vậy?

      Giống như nhấm nháp trái cây chưa chín, vừa chua vừa chát, nhưng cũng ngọt, xâm nhập đến tận xương cốt?

      Chờ Hoàng đế gọi Vương Thịnh vào sau khi hỏi chuyện Khang vương phi xong, bỗng nhiên con người dường như cũng thay đổi, cả người đều toát ra lệ khí bức người, nàng nhìn Hoàng đế như thế cũng hơi sợ hãi.

      Mặc kệ thế nào, thân phận người này vĩnh viễn chính là Hoàng đế, sau đó mới là trượng phu nàng.

      Đây gọi là gần vua như gần cọp.

      lúc lâu, Hoàng đế đứng dậy ra ngoài, bóng lưng kia như thế nào đây, thế nhưng lại làm Chu Thanh Nhược cảm thấy có chút quỷ dị, tại sao lại như vậy? Khang vương phi tới đây làm chi?
      Tang Cathuyt thích bài này.

    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      CHƯƠNG 33:

      Edit: hoacodat

      Tất nhiên Khang vương phi biết Hoàng đế cũng phải người dễ dụ, lúc trước y còn là Thái tử, dưới người vạn người, cộng thêm từ xuất chúng trác tuyệt ai bằng, kiêu ngạo bẩm sinh từ trong xương, muốn để y hồi tâm chuyển ý cần phải dùng chút thủ đoạn.

      Vừa muốn Hoàng đế cảm thấy mình đáng quý, cũng phải làm y thỏa mãn lòng hư vinh.

      đến lòng hư vinh của nam nhân là gì?

      Bất quá muốn để Hoàng đế biết... ngay cả móng chân Khang vương cũng bằng y, chỉ đơn giản vậy thôi.

      Khang vương phi ý định tung bay, ngẫm nghĩ lúc lâu, khi gặp Hoàng đế phải chuyện thế nào, lại nhìn quần áo mình lượt, nghĩ thỏa đáng rồi chưa? Tâm càng nặng nề, thời gian trôi qua cũng khó chịu, rất nhanh lại nghe được người hầu bảo Hoàng đế giá lâm.

      giống lúc ở cùng Chu Thanh Nhược ôn hòa dịu dàng, vẻ mặt Hoàng đế lúc này nghiêm trang, giận mà uy, làm người ta tự chủ sinh lòng sợ hãi, ngay cả người hầu theo thân thể cũng co rút mãnh liệt.

      Lần này Hoàng đế cũng làm khó rất nhanh tuyên triệu nàng.

      Khang vương phi động tác thanh tao lịch ngồi bên dưới, cúi thấp đầu, vừa đúng lộ ra đôi gò má đẹp đẽ cùng cái trán đầy đặn, nàng biết mình đẹp nhất tư thái này, trước đây Hoàng đế thích nhìn nhất.

      Hoàng đế lại cứ lo uống trà, nửa ngày cũng có ý muốn lời nào.

      Lúc đầu Khang vương phi còn có thể giữ vững dáng vẻ, nhưng lúc sau cũng ngồi yên..., dù sao bây giờ là nàng muốn cầu cạnh Hoàng đế, gấp gáp nôn nóng cũng là nàng.

      Chuyện này giống như ai ở thế bị động là người yếu thế.

      Rốt cuộc Khang vương phi cũng đứng lên, nhàng bước đến trước mặt Hoàng đế, bất chợt lại khóc lên hu hu.

      Hoàng đế kinh ngạc nhíu mày, từ cao nhìn nàng.

      “Bệ hạ, ta ... là sống sót rồi.” Khang vương phi vươn cánh tay tới, tay áo cuộn lên, bên phủ đầy xanh tím, nhìn rất kinh khủng.

      Hoàng đế nhìn Khang vương phi khóc như hoa lê đẫm mưa, lại nhìn vết thương người nàng, rốt cuộc cũng hơi đồng cảm, hỏi, “Ai làm ra?”

      “Là Vương gia, hu hu...”

      Hoàng đế nhíu mày, “Trước đến giờ y đều coi trọng ngươi, làm sao có thể đối ngươi như vậy?”

      “Là vì...” Khang vương phi càng khóc càng bi thiết, hơi hoảng sợ nhìn Hoàng đế, lại vội cúi đầu, “Ta khó mở miệng.” Trong lòng lại thấy dáng vẻ Hoàng đế thoáng buông lỏng, Khang vương cưới mình làm phi sao Hoàng đế ngại được? Có điều chỉ là thiếu cơ hội mà thôi!

      Bây giờ cứ thế tự dâng đến cửa, còn để y bắt được lỗi Khang vương, giống như muốn ngủ còn được người đưa gối đầu, quá tốt đúng sao?

      “Ngươi cũng tìm tới đây rồi. Còn cái gì thể ?” Hoàng đế hừ hừ.

      Khang vương phi cảm thấy lời này có chút trào phúng, nàng liếc nhìn Hoàng đế, thấy ánh mắt y thâm trầm, nhìn ra cảm xúc, lúc này mới thoáng an tâm, tiếp tục , “Dù sao y cũng là Khang vương, đệ đệ Bệ hạ.” Khang vương phi cố ý nhắc tới chuyện Khang vương là đệ đệ Hoàng đế, lúc này mới có thể khiến Hoàng đế nhớ tới chuyện Khang vương đoạt vị... càng phẫn nộ hơn, càng muốn làm chủ cho mình.

      Vương Thịnh đứng bên ngoài lắng tai nghe Khang vương phi chuyện, trong lòng càng khinh bỉ..., nhưng thể bội phục, quả nhiên nữ nhân này cũng có chút thủ đoạn, thẳng muốn hầu hạ Hoàng đế, mà Khang vương đối nàng tốt.

      Như vậy Hoàng đế muốn tìm Khang vương nổi giận lại càng danh chính ngôn thuận rồi!

      Bên kia Chu Thanh Nhược suy nghĩ buổi tối nên ăn món gì... cầm thực đơn nhìn lúc lâu, Linh Ngọc đứng bên chần chừ nửa ngày cũng hề chuyện.

      “Ngày hôm qua ăn Thủy Tinh Hà Nhân (bột lọc nhân tôm) rất ngon, chọn món này, còn có canh khoai sọ này nữa, Bệ hạ rất thích, muội bảo phòng bếp làm phần.., chờ Chu Thanh Nhược nghĩ xong thực đơn lại thấy Linh Ngọc tâm tình yên, sau khi Chu Thanh Nhược sai người mang thực đơn liền chỉ vào trán nàng , “Em bị sao thế? Dáng vẻ như mất hồn mất vía vậy? Chẳng lẽ hẹn ước với tình lang rồi?”

      Mặt mày Linh Ngọc đỏ bừng, cứng cổ , “Nương nương, nô tỳ rồi, cả đời lấy chồng.” Linh Ngọc muốn như vậy, rất nhiều người sống chết đều muốn kết hôn, nhưng nàng lại muốn ra ngoài trải qua những tháng ngày đó, nàng cảm thấy mình cứ như vậy sống đến cuối đời rất tốt rồi, muốn thay đổi, sau này hài tử của nương nương chính là của nàng, vậy đủ rồi.

      Chu Thanh Nhược cười nổi, dịch sang bên cạnh, lộ ra khoảng trống với Linh Ngọc, “Ngồi đây .” Sau đó cầm ly trà rót trà cho Linh Ngọc , “Uống chút trà .”

      Mặc dù Chu Thanh Nhược luôn đối nàng rất tốt, nhưng vẫn khiến Linh Ngọc rất hoảng sợ, trong mắt nàng, nô tỳ chính là nô tỳ làm sao để chủ tử hầu hạ như vậy?

      “Bảo em ngồi xuống.” Chu Thanh Nhược biết với người cổ đại câu mọi người bình đẳng, đơn giản chính là chuyện cười, còn bằng cứ cho nàng dần quen là được.

      Linh Ngọc bất đắc dĩ ngồi bên cạnh Chu Thanh Nhược, có điều rất cung kính dùng hai tay đón ly trà nhàng nhấp ngụm liền bỏ trở lại, sau đó cúi đầu , “Nương nương, nô tỳ biết ngài cất nhắc nô tỳ, thế nhưng như vậy hợp quy củ.”

      Chu Thanh Ngọc nhìn bộ mặt phớt tỉnh của Linh Ngọc, rất buồn cười, điểm điểm mày nàng , “ giống bà cụ non quá , được rồi, trong lòng em có chuyện gì nhanh .”

      Tinh thần Linh Ngọc chấn động, nhìn vào đôi mắt Chu Thanh Nhược, thấy thần sắc mặt nàng lộ vẻ vui, chần chừ lúc , “Nương nương, Bệ hạ gặp Khang vương phi, sao ngài có chút phản ứng nào vậy?”

      Chu Thanh Nhược nhíu mày, bình tĩnh thong dong, , “Em bảo ta nên có phản ứng gì?”

      Linh Ngọc muốn trả lời lại thấy Chu Thanh Nhược cầm tay nàng vỗ vỗ trấn an, rồi tiếp, “Khang vương phi có chuyện bẩm báo, Bệ hạ nghe xem chuyện gì thôi, nơi nào có nhiều khúc mắc như vậy? Ta biết muội lo lắng chuyện gì..., nhưng trong hậu cung này cũng phải chỉ có người, Bệ hạ muốn sủng ai sao ta có thể ngăn cản chứ?”

      Chu Thanh Nhược tới chỗ này mang theo chút phiền muộn, Linh Ngọc nhìn thấy trong lòng càng khó chịu, ra, “Vậy cũng thể ngồi chờ chết chứ?” Trong mắt nàng Chu Thanh Nhược cũng phải là người thích ứng trong mọi hoàn cảnh, nàng luôn biết mình muốn cái gì, sau đó nỗ lực tranh thủ.

      Linh Ngọc như thể tin được hai mắt mở to, gương mặt u mê.

      Rốt cuộc Chu Thanh Nhược nhịn được cười lên, nàng liếc mắt nhìn bên ngoài, thấy đám người hầu có tâm nhãn nhìn thấy nàng và Linh Ngọc chuyện đều lặng lẽ lui ra ngoài, canh giữ trước cửa.

      “Bệ hạ là người...” Mặc dù Chu Thanh Nhược và Hoàng đế chung đụng lâu, nhưng nhìn thấu tính tình của y, y là loại người có thù tất báo, ngàn vạn lần đừng trêu chọc y, nếu y cho ngươi sống tốt..., mà trước kia Khang vương phi làm mấy chuyện chói lọi đánh vào mặt Hoàng đế, sao y có thể để Khang vương phi sống tốt chứ?
      Tang Cathuyt thích bài này.

    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      CHƯƠNG 34:

      Edit: hoacodat

      Thái hậu thấy Khang vương khỏe hơn nhiều, thế này mới thở phào nhõm, nhưng nhìn thấy Trắc phi Lý thị bây giờ bận rộn túi bụi lại cảm giác có chút đúng, bỗng nhiên bà nhớ tới Khang vương phi.

      Ở thời khắc mấu chốt này nàng ta đâu? Vì sao thấy mặt?

      dự cảm tốt trào dâng trong lòng, bà đứng dậy bảo Trắc phi Lý thị bưng trà tới cho bà đến bên cạnh hỏi, “Ta hỏi con, Khang vương phi đâu?”

      Tay Trắc phi Lý thị cầm chén trà cũng run lên, cố gắng ổn định tâm thần, , “Con cũng , lúc sáng ra ngoài, vẫn chưa trở về.”

      vậy sao?”

      Ánh mắt Thái hậu lợi hại, giận mà uy, người đứng nhìn bên cạnh trong lòng run rẩy, nhưng Trắc phi Lý thị lại đứng thong dong, đặt trà lên bàn trà, thái độ cung kính, nhưng giọng điệu ti (thấp hèn, hèn mọn) : “ con biết.”

      Thái hậu nghĩ đến đức hạnh xưa nay của Trắc phi Lý thị, chút hoài nghi cũng tan thành mây khói, chẳng qua rất nhanh bà lại bất an, chẳng lẽ nàng ta tìm Hoàng đế rồi?

      Chẳng lẽ là như vậy?

      Nàng ta có biết liêm sỉ hay ?

      Nghĩ đến khả năng này, Thái hậu lại càng thấy giận dữ, kém chút thở ra hơi, bà nghiến răng ken két, cứng ngắc ngồi giường, ánh mắt đảo qua Khang vương uống nước thuốc ngủ yên, trong lòng càng rơi vào hầm băng, lạnh lẽo như vậy, khó chịu như vậy.

      Tại sao lại như vậy?

      Chẳng lẽ bà sai rồi sao?

      Trắc phi Lý thị cúi đầu , chăm chú nhìn sắc mặt vàng vọt của Khang vương, trong ánh mắt có vài phần bi phẫn cùng đau lòng, có điều ai nhìn thấy.

      Vĩnh viễn đều là vậy, ai nhìn thấy nàng trả giá thế nào.

      Chốc lát sau, Thái hậu cũng dần bĩnh tĩnh lại, có điều ánh mắt vẫn đỏ hoe dọa người, có thể thấy tâm tình của bà cũng lãnh ngạnh như bề ngoài.

      Trắc phi Lý thị nghe Thái hậu nghiến răng nghiến lợi , “Nàng ta dám bước vào cung Minh Hòa này bước, cũng là lúc chết của nàng ta! Tốt nhất có thể... bước bấu víu cành cao, đừng cho ta có cơ hội bắt được!”

      Ngữ khí Thái hậu lành lạnh, ngay cả Trắc phi Lý thị khi nghe xong cũng nổi da gà.

      ***

      Lúc này Hoàng đế lại mang vài phần châm chọc nhìn Khang vương phi, giống như nhìn thằng hề buồn cười, khinh miệt như vậy, làm người nhìn thoải mái, điều này làm cho Khang vương phi khi đến tràn đầy nhiệt huyết bị dội nước lạnh cũng thanh tỉnh lại.

      Cũng may nàng đến có chuẩn bị, cho nên khi thấy dùng sắc đẹp dao động được Hoàng đế, nhưng dùng chuyện khác dâng lên chắc chắn Hoàng đế cũng phải thua mình.

      Có điều nghĩ tới bản thân mình dùng được mà phải dùng biện pháp khác khiến trong lòng Khang vương phi hơi chua xót, ánh mắt Hoàng đế hề có độ ấm giống như muốn lăng trì vậy, làm nàng đau đớn thấu xương.

      Đúng vậy, nàng cho rằng mình lộ ra vẻ mặt bất lực, thần thái điềm đạm đáng , nếu Hoàng đế có tình với mình, căn cứ vào tính chinh phục của nam nhân cũng bày tỏ thái độ với nàng.

      Đệ đệ từng phản bội Hoàng đế, từng đoạt nữ nhân của mình, bây giờ y đoạt lại những thứ thuộc về mình, lại khiến nữ nhân này cúi đầu xưng thần, đây là chuyện hấp dẫn nhường nào? Nhưng cố tình Hoàng đế lại hề thiết tưởng (nghĩ tới) đến nàng!

      Bởi vì nàng phát ... Hoàng đế vốn cần những thứ này!

      Rốt cuộc là vì sao?

      Rất nhanh trong mắt nàng bỗng lên hình bóng Chu Thanh Nhược, là vì có nàng ta sao?

      ... Tại sao lại như vậy?

      Hoàng đế có tình mới, có nữ nhân mới, cũng có tình cảm mới dựa vào, cho nên đối với những kỹ xảo này đó của nàng đều chẳng thèm ngó tới sao?

      Khang vương phi nhớ tới tình cảnh Chu Thanh Nhược từng quỳ gối trước mặt mình cầu xin tha thứ, nghĩ tới dáng vẻ hèn mọn của nàng ta, cảm thấy khí nghẹn nơi ngực chỗ phát tiết! Nữ nhân này dựa vào cái gì đứng đầu mình?

      Hoàng đế nhìn thấy gương mặt Khang vương phi tình bất định, đột nhiên cũng mất tính nhẫn nại, y đoán cũng biết tâm tư nữ nhân này, vốn muốn dùng bản thân hấp dẫn y, nhưng thấy y hề dao động, chắc uể oải khổ sở?

      Đúng vậy, nếu như lúc trước có thể y cố gắng chinh phục nàng, dù sao đoạt lại nữ nhân này làm cho y có cảm giác đạt được thành tựu, đặc biệt thấy Khang vương tâm dạ thích nữ nhân này, nếu có thể để Khang vương nếm tư vị thống khổ bị đoạt người mình thương , y cũng vui vẻ làm!

      Nhưng bây giờ, chuyện này hết thảy đều biến thành vô vị!

      Bởi vì bây giờ trong phòng y, có nữ nhân khác chờ y, tuy nàng phải là nữ tử xinh đẹp nhất thế gian, trong mắt y cũng ai có thể thay thế được, chuyện này đến đây là đủ.

      Trong khoảnh khắc này, Hoàng đế phát , chấp niệm nhiều năm của bản thân, trong chớp mắt cũng tan thành mây khói.

      Bây giờ y là người thắng, mà những người này cũng chỉ là những con kiến mà thôi, mặc cho y giày vò.

      Nhìn thấy khuôn mặt Hoàng đế ngày càng mất tính nhẫn nại, Khang vương phi như được hắt nước lạnh bỗng thanh tỉnh lại, bây giờ phải lúc hối tiếc bi thương, bất kể thế nào nàng sống sót chẳng phải quan trọng nhất? Khang vương phi buồn bã nghĩ.

      “Ta biết Bệ hạ muốn được cái gì, ta có thể trợ giúp ngài.”

      lát sau, Hoàng đế ngẩng đầu nhìn nàng ánh mắt chớp động.

      “Chắc chắn chàng đồng ý.” Khang vương phi dần yên tĩnh trở lại, “Bệ hạ hãy tin ta, nếu đời này ai hiểu chàng nhất, phải là ta.”

      Đột nhiên Hoàng đế cảm thấy nữ nhân trước mắt có chút đáng sợ, nàng ta đúng là vì đạt tới mục đích từ thủ đoạn!

      Thế nhưng như vậy cũng tốt, giảm bớt phiền toái cho y.

      Hoàng đế nhanh, tới cũng rất nhanh, Chu Thanh Nhược vừa mới cầm đôi vớ khâu xong chợt nghe người hầu bảo Hoàng đế trở lại.

      Mặt nàng vẫn mang theo thần thái điềm tĩnh đứng dậy đón, Hoàng đế đương nhiên biết dù sao mình cũng hề có lỗi với Chu Thanh Nhược, nhưng khi nhìn thấy nàng cũng nhịn được cẩn thận đánh giá thần sắc của nàng.

      Chu Thanh Nhược như nhìn thấu tâm tư Hoàng đế, hé miệng cười, mang theo vài phần giảo hoạt bướng bỉnh cười , “Bệ hạ sao vậy? Có phải đột nhiên phát nô tỳ cũng là mỹ nhân hiếm có ?”

      Hoàng đế nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Chu Thanh Nhược, đôi mắt xinh đẹp, còn mang theo thần thái có vài phần giảo hoạt, cảm thấy như đứa bé bướng bỉnh vô cùng đáng , làm lòng y cũng mềm mại theo, nhịn được cười lên, , “Nàng đúng là biết ngượng.”

      Hai người cứ như vậy người chế nhạo, người nhịn được cười nhạo, khí bỗng chốc cũng trở nên thoáng đãng hơn, ngay cả đám người hầu cũng cảm nhận được khí vui vẻ giữa hai người, bước chân cũng trở nên nhàng hơn.

      “Trẫm nghe nàng phái người ra ngoài cung mua này nọ?” Hoàng đế ngồi phía dưới Chu Thanh Nhược, nắm tay nàng, giọng vừa cưng chiều vừa dịu dàng, y bỗng muốn cưng chiều nàng, nàng, làm cho nàng mỗi ngày đều vui vui vẻ vẻ, thế lòng của y cũng theo đó tung bay.

      Chu Thanh Nhược thẹn thùng , “Đột nhiên biết sao lại muốn ăn nhưỡng bì (được làm từ bột, bột hấp cùng nước sốt, cắt thành từng sợi to). Kết quả trong phòng ăn lại chuẩn bị, ngự trù hỏi thiếp có thể chờ hay , thiếp rất muốn ăn, nên bảo người ra ngoài cung mua, thiếp nhớ phố Tây có cửa hiệu lâu đời, nhưỡng bì làm vừa mềm mại trơn bóng, chua ngọt ngon miệng.” Chu Thanh Nhược tới chỗ này còn khoa trương nuốt nước miếng, , “Bệ hạ muốn ăn , cùng nếm thử nhé?”

      Lại tiếp nhưỡng bì là món ăn vặt của Cam Túc, Thiểm Tây, Thanh Hải, lúc trước khi nàng học còn chưa được ăn qua, nhưng khi đến ký túc xá em cùng phòng là người Thiểm Tây, mỗi lần về mang thùng nhưỡng bì lên, mấy người nửa đêm bị đói đều lấy nhưỡng bì ăn, thường hay ăn cũng thích luôn món ăn vặt này, bây giờ nàng nhớ lại cũng cảm thấy ăn rất ngon.

      Đương nhiên, bây giờ Chu Thanh Nhược cũng biết hoài niệm về quá khứ, hay muốn ăn món ăn vặt này, dù sao đầu bếp bên ngoài làm sao sánh nổi trù nghệ Ngự Thiện Phòng, món nhưỡng bì nho tính là gì?

      Nhưng chuyện này quan trọng, với thân phận tại của Chu Thanh Nhược, muốn ăn cái gì có thể ăn cái đó, cũng chỉ là câu , mà nàng cũng muốn uất ức mình.

      Hoàng đế thấy vẻ mặt thèm ăn như đứa trẻ của Chu Thanh Nhược, đôi mắt sáng rỡ, tràn đầy mong đợi, giống như nhưỡng bì này là món sơn hào hải vị, nhịn được cười ra tiếng, đưa tay vuốt tóc Chu Thanh Nhược , “Trẫm cũng muốn nếm thử chút.”

      Càng gần ngày Hoàng đế xa, Chu Thanh Nhược càng cảm giác Hoàng đế nỡ, ánh mắt y càng dịu dàng triền miên, thần thái càng thân thiết thương, tươi cười cũng nhiều hơn, điều này làm Chu Thanh Nhược cũng quên mất sạch tính cách Hoàng đế lúc trước có bao nhiêu quái gở khó lấy lòng.

      Hai người ngồi cùng chỗ chuyện phiếm, cũng chỉ là ăn cái gì, chơi cái gì, hoặc là cùng Hoàng đế ít chuyện chính , Chu Thanh Nhược là người thông minh, thường xuyên có thể đưa số đề nghị mới mẻ cho Hoàng đế, ví dụ như làm Chu Thanh Nhược hiểu nhất là, vào thời đại này khoa cử vẫn chưa được phổ biến, đơn giản mà , vẫn là dựa vào tiến cử mà được ra làm quan.

      Cho nên dòng dõi quý tộc thời đại này rất kiêu ngạo.

      Đương nhiên cũng có hộ bộ chuyên tiến cử nhân tài, nhưng so sánh với việc tiến hành khoa cử lựa chọn trong phạm vi cả nước vẫn kém rất nhiều.

      Hoàng đế nghe lời của Chu Thanh Nhược bỗng trầm mặc, lúc đầu Chu Thanh Nhược đến chuyện này cũng cảm thấy đây là chuyện đương nhiên!

      Chế độ khoa cử vốn là chế độ rất tốt, chẳng lẽ nó tồn tại được? Cho nên khi biết thời đại này có nên vội vàng ra.

      Nhưng xong nàng liền hối hận, đề nghị này rất to gan, cũng rất kinh hãi thế tục, hơn nữa với thân phận tại của nàng hơi thích hợp.

      Đương nhiên đối với thời đại chế độ khoa cử khẳng định thực được, nhưng ở nơi này... Chỉ có quý tộc tài năng mới được làm quan, ý nghĩ này có vẻ hơi lớn mật, bởi vì trong mắt những người này người bình dân có tư cách, nghĩ đến đây Chu Thanh Nhược hơi sợ hãi co rút thân mình.

      ra Hoàng đế sớm bất mãn cách thức chọn lựa quan viên này rồi, nhưng y lại tìm được phương thức thích hợp, kết quả bị Chu Thanh Nhược nhắc nhở liền cảm thấy phương pháp này quá tốt!

      Nhưng bây giờ muốn thực hành chuyện này thực hơi khó khăn, vẫn nên diệt trừ khối u ác tính này rồi bắt đầu thực thi?

      Chờ y suy nghĩ xong lại nhìn thấy Chu Thanh Nhược sợ hãi co rút thân mình.

      Thế này Hoàng đế mới nghĩ tới ý nghĩ này chỉ tuyệt diệu còn rất lớn mật, cũng trách Chu Thanh Nhược xong liền sợ hãi, vươn tay ôm Chu Thanh Nhược vào lòng, dịu dàng vỗ vỗ lưng nàng ấm giọng , “Đừng sợ, Trẫm thấy biện pháp này rất tốt, nhưng bây giờ phải lúc.”

      Chu Thanh Nhược cảm nhận Hoàng thượng có thiện ý, thế này mới dần dần thả lỏng , “Chỉ cần Bệ hạ cảm thấy đề nghị này của thiếp quá mức lớn mật làm liều tốt lắm rồi.”

      Hoàng đế lại lộ ra ý cười tán dương, lòng, “Ở Mạc Bắc, rất nhiều hộ gia đình đều là nữ nhân làm chủ, Trẫm nhìn nhiều, ý nghĩ trong lòng cũng thoáng hơn, nữ nhân cũng thiếu người khiến người ta kính nể, Trẫm phải người cổ hủ, lòng dạ hẹp hòi, tuy nàng là nữ nhân, nhưng có thể nghĩ ra chủ ý như vậy, cũng là người rất tuyệt vời, Trẫm cao hứng còn kịp, làm sao tức giận? Còn cảm thấy nàng lớn mật?”

      Tiếng cười Hoàng đế sang sảng chấn động lồng ngực, làm Chu Thanh Nhược cũng cảm thấy tâm tình y rất vui vẻ, rốt cuộc cũng yên lòng, lập tức nghĩ, Hoàng đế đến Mạc Bắc sinh sống đoạn thời gian cũng là chuyện tốt, giống như mang vương tử ra ngoài nhân gian nếm trải cuộc sống khó khăn của dân chúng, cảm thụ cuộc sống chân chính, bất kể tâm tính hay nhân sinh quan cũng có thay đổi rất lớn.

      Theo cách nào đó, đây cũng là kinh nghiệm nhân sinh tốt nhất đúng ?

      Mặc kệ như thế nào Chu Thanh Nhược cũng rất thích Hoàng đế văn minh như vậy, nàng nhiệt tình ôm lại, dịu ngoan , “Vừa rồi sắc mặt Bệ hạ khó coi.”

      Hoàng đế hơi áy náy , “Vừa rồi Trẫm cảm thấy biện pháp này quá tốt, lại đúng thời điểm, cảm thấy tiếc hận thôi.” mặt lập tức lộ vẻ hưng trí bừng bừng , “, cùng Trẫm viết ra kế hoạch điều lệ, chuyện này đến cùng là phải làm sao!”

      Chu Thanh Nhược có chút do dự, Hoàng đế lại giống như đứa trẻ hưng phấn lôi kéo tay nàng , “Mau, Trẫm thực chờ kịp nữa.”

      Chu Thanh Nhược biết làm sao, trong lòng lại rất cao hứng, cùng thư phòng với Hoàng đế, hai người cùng nhau thảo luận làm sao thực chuyện khoa cử này và số tình hình khác, giống khí Chu Thanh Nhược bên này thanh thoát dễ thở, Khang vương phi bước chân trở về lại nặng nề.

      Chính mình vừa mới ra, kẻ ngốc cũng biết nàng đâu rồi? Sau khi trở về còn có thể sống tốt qua ngày sao?

      Chính mình tích dũng khí lâu, thế này mới có dũng khí vào cung Minh Hòa.

      Trong cung Minh Hòa im ắng, ngay cả cung nữ cũng thấy, lòng nàng có chút khủng hoảng, cảm thấy bầu khí nơi này có chút đúng.

      Nhưng nghĩ đến lý do thoái thác của mình nàng lại tự tin, nàng sớm suy nghĩ xong phải Khang vương thế nào, nàng quyết định cùng y đồng sanh cộng tử.

      Đúng, nàng dự định để Khang vương nghĩ nàng buông tha việc Hoàng đế truyền triệu.

      Tuy phải thế này, vốn Hoàng đế có... động tâm với nàng, công nhận chuyện này làm nàng suy sụp, nhưng có chuyện gì quan trọng hơn chuyện sống sót, lại , nàng đáp ứng Hoàng đế thuyết phục Khang vương ra việc Hoàng đế bị oan lúc trước, cho nên bây giờ muốn được Khang vương tín nhiệm lần nữa, lúc này chắc chắn Hoàng đế đối kháng cùng Khang vương, hai người làm sao biết nàng dối chứ?

      Nhưng tình hình tại trong cung này cũng làm nàng rất bất an.

      Đến khi nàng vào nội thất, chợt nghe được giọng nữ già nua mà uy nghiêm , “Rốt cuộc ngươi cũng chịu trở về?”
      Tang Cathuyt thích bài này.

    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      CHƯƠNG 35:

      Edit: hoacodat

      Trong phòng tối như mực, đột nhiên phát ra thanh như vậy, khiến Khang vương phi vốn chột dạ thiếu chút nữa ngã quỵ đất, nàng sợ hãi mặt mày tái nhợt, sau lúc mới phục hồi lại tinh thần, có điều giọng vẫn mang chút run rẩy, “Mẫu hậu? Sao ngài ở nơi này?” Nơi này chính là trong phòng Khang vương, tại sao bà lại ở chỗ này?

      nỗi sợ hãi tên bỗng trào dâng.

      nhớ từng nghe lời đồn đãi, người này cũng phải nhân vật đơn giản, đừng nhìn thấy ngài rất hòa thuận, kỳ thực trong lòng lại cất giấu nhẫn tâm cùng tàn nhẫn, trước khi tiến cung mẫu thân với nàng.

      Nhớ lại chút đồn đãi này, chân nàng thấy run lẩy bẩy.

      Đúng rồi, chắc bà ta biết mình tìm Hoàng đế..., thế này mới tìm mình giải hận, nhưng bà ta dựa vào gì chứ? Bà ta bất quá cũng chỉ là vị Thái hậu bị vứt bỏ mà thôi!

      Khang vương phi cố gắng tạo can đảm cho mình, nhưng khi thấy ánh mắt lạnh lẽo như đao của Thái hậu, thần thái giận mà uy, càng cảm thấy sợ hãi hơn, chút an ủi cũng có.

      Đầu óc nàng chỉ có dấu chấm hỏi, rốt cuộc Thái hậu muốn làm gì?

      Thái hậu thấy Khang vương phi bị dọa sợ sắc mặt trắng bệch, thân mình lung lay lắt lư, trong lòng càng tức giận thêm, con chó vong ân phụ nghĩa, lúc trước quỳ gối trước mặt mình cầu mình thành toàn cho tình nàng ta và Khang vương giống như chỉ mới hôm qua thôi, ai biết chỉ chớp mắt nàng cứ như vậy vứt bỏ nhi tử bảo bối của mình!

      Lúc đó đến cùng là vì sao bà lại có thể đồng ý lấy nữ tử như vậy cho nhi tử mình chứ?

      “Mẫu hậu, Vương gia đâu ạ?” Khang vương phi cũng ngốc, nhìn thấy Thái hậu lai giả bất thiện như vậy (người tới tốt), sợ bản thân chống đỡ nổi, vội vàng hỏi tới Khang vương, nàng biết... xưa nay Khang vương luôn thương nàng, cho dù Thái hậu muốn làm gì cũng đồng ý!

      đề cập tới Khang vương còn tốt, nhắc tới Khang vương tức giận của Thái hậu càng thể ức chế, bà trợn mắt nhìn, hung hăng vỗ bàn, biến căn phòng vốn có vẻ yên tĩnh đột nhiên có tiếng động cực lớn, , “Kẻ tiện nhân ngươi, tiểu thư khuê các gì chứ, vào lúc này lại muốn vứt bỏ phu quân mình muốn trèo cành cao, rồi còn có mặt mũi về nữa sao? Sao hả..., có phải Hoàng đế ghét bỏ, chướng mắt dâm nữ ngươi ? có biện pháp nào nữa thế này mới trở về?”

      Thái hậu chuyện chút cố kỵ cũng có, từng chữ từng chữ như chuôi đao cắm vào ngực Khang vương phi.

      Khang vương phi ngờ Thái hậu lại có thể ra cái từ dâm nữ này, sau đó cũng cảm thấy ngực như bị đè nén thể hô hấp nổi! Lời này quả rất khó nghe!

      Nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Khang vương phi, Thái hậu càng tức giận hơn, còn muốn mắng thêm mấy câu, cung nữ đứng bên bỗng giọng , “Thái hậu nương nương, kéo thêm nữa Vương gia biết.”

      Lòng Thái hậu bỗng chấn động, lúc này tinh thần mới phục hồi trở lại, mình suýt chút bỏ lỡ đại , vẫn nên thu thập cái tiểu tiện nhân này trước rồi lại , chờ lát nữa sợ Khang vương phát ra.

      Nghĩ đến đây, Thái hậu nháy nháy mắt với cung nữ này, cung nữ này ngầm hiểu, hướng cửa vỗ vỗ tay, rất nhanh hai ma ma bà tử dáng người khỏe mạnh vào kéo Khang vương phi lên.

      Khang vương phi bị dọa hồn bay phách tán, la, “Bà muốn làm gì?”

      Ánh mắt Thái hậu nhìn Khang vương phi giống như nhìn con rắn độc, , “Ngươi làm ra tình làm nhục Vương gia như vậy, cũng nên biết kết cục bản thân, ta thể dung thứ kẻ đứng núi này trông núi nọ như ngươi, nữ tử có phụ đức.”

      “Bà muốn giết ta?”

      Thái hậu lười với nàng, gật gật đầu với cung nữ, cung nữ này hiểu ý lấy gói dược từ trong lồng ngực ra.

      Viên thuốc này trong sắc trời tối đen tỏa ra ánh sáng xanh biếc quỷ dị, ai nhìn thấy cũng đều bị dọa sợ, Khang vương phi thấy cung nữ này chút do dự thảnh thơi tới, dọa nước mắt nước mũi đều chảy hết xuống.

      “Bà thể giết ta, vương gia đồng ý! Hoàng đế cũng đồng ý!”

      Thái hậu lại cười châm chọc, , “Cái kẻ tiểu tiện nhân như ngươi, nếu quả thực cấu kết với Hoàng đế, sao có thể cho ngươi về chứ? Về phần Khang vương..., ngươi xứng kêu tên nó! Hôm nay ta cũng thay nó giết chết nữ nhân mê hoặc lòng người như ngươi!”

      Cảnh ngộ của Thái hậu bây giờ thể xử lý Khang vương phi, nhưng bà cũng biết thể để Khang vương phi tiếp tục tùy ý như vậy, Khang vương sớm muộn gì cũng bị hủy trong tay nàng ta, kẻ điên biết xấu hổ đầu nhập Hoàng đế khiến Khang vương cũng bị bệnh!

      Đây còn gì nữa chứ?

      Cho nên ngay cả tình huống lạc quan, bà cũng muốn xuất lực nhanh chóng giải quyết xong Khang vương phi.

      Sao Khang vương phi có thể dễ dàng ngoan ngoãn đồng ý, trong mắt bỗng lộ ra lệ khí, mở miệng kêu cứu mạng, nàng hiểu minh bạch rồi, Thái hậu hạ quyết tâm, tuyệt đối bỏ qua cho mình, cho nên lúc này có thể cứu bản thân ngoại trừ Khang vương cũng có ai khác.

      “Bà giết ta, bà giao đãi với vương gia thế nào đây?”

      Thái hậu thấy Khang vương phi sắp chết còn giãy dụa, cười tàn nhẫn, trong bóng đêm càng tăng vẻ dữ tợn rợn người, “Ta ngươi trở lại Minh Hòa cung, về phần đâu, ta cũng lắm.”

      Khang vương phi sợ run, trong lòng cũng biết ý tứ của Thái hậu, bên này xử trí nàng, bên kia lại với Khang vương biết chỗ ở của mình, Khang vương cho là nàng nương tựa vào Hoàng đế rồi.

      Đây là tự mình làm bậy thể sống, lần đầu tiên Khang vương phi phát mình thông minh như vậy nhưng đứng trước người cường thế thế này chút hữu dụng cũng có.

      Chẳng lẽ cứ chết như vậy sao?

      ..., cỗ cam lòng xông vào trái tim, nàng hung dữ tránh khỏi mấy ma ma giữ lấy mình, điên cuồng chạy ra cửa, đầu óc nàng chỉ có ý nghĩ, tìm được Khang vương..., hoặc là chạy ra khỏi cung Minh Hòa, nàng tự do!

      Hoàng đế còn muốn dùng nàng, cho nên chắc chắn muốn nàng chết như thế!

      Những ma ma kia nghĩ tới Khang vương phi nhìn ôn nhu mềm mại ngờ lại có sức lực như vậy, nhất thời sẩy tay để nàng chạy thoát, lúc này có chút mờ mịt, Thái hậu rất tức giận, quát, “Còn mau bắt lấy nàng ta! Các ngươi ngơ ngẩn gì vậy!”

      Mới chợt hiểu ra đuổi theo.

      Dù sao cũng là người từng học qua công phu quyền cước, hai ma ma này rất nhanh bắt được Khang vương phi ngay cửa ra vào, Khang vương phi còn tưởng rằng mình có thể chạy , kết quả chỉ trong nháy mắt để đối phương bắt lại..., nàng như rơi vào hầm băng, tay chân như muốn nghe theo sai sử.

      Thái hậu nhìn thấy Khang vương phi bị bắt về vẻ mặt xám như tro tàn, , “Tiện nhân, còn muốn chạy trốn? Hôm nay chính là ngày chết của ngươi.”

      Thân mình Khang vương phi run rẩy, nước mắt tuôn rơi mãnh liệt, nhìn cung nữ kia cầm viên thuốc nhét vào miệng nàng, nàng tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.

      ***

      Vốn Chu Thanh Nhược cũng biết cung Minh Hòa bên này xảy ra chuyện gì, lúc này nàng mang vẻ mặt hưng phấn cùng Hoàng đế thảo luận về chuyện khoa cử.

      Nàng chưa từng nghĩ đến, mình cũng có ngày có thể tham dự vào chuyện quan trọng như vậy, phải nữ nhân có dã tâm, cũng phải là nữ nhân có trách nhiệm, chính là nàng có cơ hội thích hợp mà thôi.

      Ngồi trong hậu cung, nàng chỉ sắm vai nhân vật ái thiếp, như vậy nàng an phận làm nhân vật này, vốn cũng muốn vượt qua lôi trì bước, nhưng bây giờ lại có cơ hội có thể tham dự vào chuyện như vậy, tại sao nàng làm chứ?

      Đương nhiên Hoàng đế cũng rất hưng phấn, hai người thảo luận tỉ mỉ..., kỳ thực Chu Thanh Nhược đối với chuyện thi cử này cũng hiểu hết, nếu ngươi hỏi nàng hệ thống khoa cử đại khái là cái gì, chắc chắn nàng được, nhưng nếu ngươi hỏi, cần khảo cái gì, học sinh cần chọn lựa thế nào? Hoặc là làm thế nào thống nhất mang chuyện này thi hành xuống được.

      cho chính xác nàng có thể sơ lược rất tốt, nhưng khi vào đến chi tiết lại biết.

      Có điều Chu Thanh Nhược biết cũng sao, Hoàng đế khi còn là Thái tử luôn được tham gia chấp chính, rất lão luyện, y biết là được, dựa theo chủ ý của Chu Thanh Nhược bắt đầu viết ra kế hoạch.

      “Tuyển người phải mở rộng chút.” Hoàng đế gác tay đứng lên thong dong trong phòng, có lúc nhíu mày có lúc ánh mắt bỗng chớp động, có vẻ rất nghiêm túc, “Xuất thân lương thiện đều có thể, nhưng người xuất thân ti tiện được.”

      Chu Thanh Nhược nghe Hoàng đế như vậy liền cầm bút viết lên trang giấy, , “Còn có người làm chuyện phi pháp, có phẩm hạnh đoan chính, cũng thể tham gia.”

      Hoàng đế gật đầu, trở về nhìn thấy chữ viết xinh đẹp của Chu Thanh Nhược, rất thích, tới dịu dàng vuốt tóc mai của nàng , “Trẫm coi thường nàng rồi, chữ là học của ai vậy?”

      ra chữ viết của Chu Thanh Nhược cũng bình thường thôi, nàng xuất sắc nhất chính là đàn tranh, nhưng vẫn thể ngăn cản Hoàng đế thích, lúc người thích người nào đó chính là ngay cả khuyết điểm của đối phương cũng biến thành sở trường, nhìn thấy đôi mắt Hoàng đế dịu dàng như nước mùa xuân, Chu Thanh Nhược nhịn được che miệng cười , “Bệ hạ nên khích lệ thiếp như vậy, biến thiếp thành người biết trời cao đất rộng, tiếp đó bị người ta nhạo báng, lại tiếp chữ Bệ hạ vẫn là đẹp mắt nhất.”

      Chữ Hoàng đế quả là viết rất đẹp, rất nhiều người có vài phần giống với Tiên đế, có quả quyết như rồng bay phượng múa, giống như thiên quân vạn mã bừng bừng giấy, làm người nhìn thấy rất tôn kính.

      Khi lần đầu tiên Chu Thanh Nhược nhìn thấy cực kỳ thích lưu luyến rời, cảm thấy thể chữ này cùng tính cách Hoàng đế quả thực rất giống nhau, còn nhờ Hoàng đế viết thể chữ làm thành bản chương riêng, bây giờ nàng đâu cũng mang theo bản chương này, hiển nhiên là rất thích.

      Hoàng đế nắm tay Chu Thanh Nhược , “Ai dám nàng? Trẫm nàng viết tốt chính là viết tốt.”

      Điều này hiển nhiên chính là bao che khuyết điểm, nhưng Chu Thanh Nhược lại cảm thấy đây là loại bao che khuyết điểm rất ngọt ngào..., bỗng dưng nàng tới gần, hôn xuống cằm Hoàng đế, , “Bệ hạ làm vậy quả thực chính là lý lẽ.”

      Hoàng đế phụng phịu có chút mất hứng, Chu Thanh Nhược nhìn thấy lại phì cười , “Nhưng mà thiếp lại cảm thấy cao hứng, nghĩ tới có thể để Bệ hạ luôn che chở cho thiếp qua cả đời như vậy, là chuyện cao hứng nhường nào.”

      Dưới ánh mặt trời Hoàng đế nhìn nét mặt tươi cười như hoa của Chu Thanh Nhược, đôi mắt dịu dàng ôn nhu như nước hồ này, dường như có thể nhìn thấu tâm hồn của y, trong lòng chưa từng có cảm giác... an tâm vừa ngọt ngào như thế, y cầm tay nàng hơi vội vàng, ôm vào trong lòng, cũng bồng người lên án trác tùy ý hôn tới.

      Vương Thịnh nhìn thấy tâm phúc Hoàng đế đều đến, định tiến vào thông báo, kết quả vừa đến cửa lại vội ra..., hai mang tai còn có chút đỏ.
      Tang Ca, Iluvkiwithuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :