1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thịnh Thế Sủng Phi - Bích Vân Thiên

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      CHƯƠNG 51:

      Edit: hoacodat

      Nam tử trẻ tuổi bất chợt nắm quyền đánh tới ngực nam tử trung niên, động tác kia vừa nhanh vừa mạnh bạo quả làm ai có thể chống đỡ, nhưng hiển nhiên nam tử trung niên kia cũng đơn giản, nhanh chóng ngửa về phía sau tránh khỏi quyền phong, ngay sau đó đưa tay bắt được cánh tay nam tử trẻ tuổi. . . . . . , hai người ngươi tới ta bảy tám hiệp, vẫn phân thắng bại .

      Sức lực nam tử trẻ tuổi suy yếu, cử động chút ngực thấy khó chịu, lui ra bước, hiển nhiên chuẩn bị kết thúc trận đánh nhau này, tựa vào cây cột kế bên, hít hơi sâu, ánh mắt sâu hút : “Ngươi sớm biết thân phận của Trẫm rồi?”

      Nam tử trung niên kia nghe được lời này, sắc mặt bỗng thay đổi, quỳ bịch xuống, , “Khấu kiến Bệ hạ.”

      ra là người này phải ai khác, chính là Hoàng đế mất tích lâu.

      Hoàng đế híp mắt nhìn , người tản ra hơi thở giận mà uy, , “Rốt cuộc ngươi có mục đích gì?”

      Nam tử trung niên biết giờ phút này có cách nào giấu diếm nữa, bỏ sót chút nào: “Bệ hạ, vi thần bất tài, là Vũ Định Hậu Chu Đào Chân."

      Hoàng đế nghĩ tới người cứu mình mạng lại là phụ thân của Chu Thanh Nhược, bất chợt cảm xúc đan xen, mặc dù bao hoài nghi vốn nhiều tiêu tán nhưng vẫn hỏi, " Làm sao chứng minh?"

      Chu Đào Chân kể lại thân phận lai lịch của mình, , "Lúc Vân Quý Tổng đốc tạo phản, vi thần liền mang theo nhóm người hầu cận đào tẩu, trong sơn dã, sau lại nghe Bệ hạ ngự giá thân chinh nên mang theo người nghênh đón, lấy công chuộc tội, ai biết nửa đường lại nghe tin Bệ hạ mất tích, thần từng sống tại đất Miêu thời gian, quen thuộc chỗ này, nghĩ tới có phải theo nước sông tới lòng chảo chỗ này . . . . . . ."

      Hoàng đế liếc nhìn bốn phía, nơi này là lòng chảo, núi vây quanh bốn phía, căn bản cũng có đường ra, lúc ấy y theo nước sông nhàng vào, ở bờ hôn mê ngày đêm, nếu phải là Chu Đào Chân kịp thời chạy tới, chỉ sợ y cũng thành thức ăn cho dã thú.

      "Vi thần sợ đêm dài lắm mộng, phái binh sĩ mật báo, sau đó mang theo những người hầu cận khác từ bờ sông lặn xuống nước vào, may mắn tới trễ."

      "Tại sao có thể chui vào được lại ra được?" Vẻ mặt Hoàng đế hòa hoãn rất nhiều, giơ tay lên bảo Chu Đào Chân đứng dậy, mặc dù đáp án của vấn đề này y sớm biết nhưng vẫn là nhịn được đặt câu hỏi lần nữa.

      "Chuyện này vi thần rồi, bên ngoài có thể vào tới là bởi vì có thác nước, nước trôi vào trong hồ nổi bọt khí đầy đủ, có thể cung cấp khí để hô hấp, nhưng là ngược lại từ bên trong muốn ra ngoài lại có thác nước như vậy." Chu Đào Chân vẫn kiên nhẫn giải thích, "Bệ hạ, lúc thần còn ở bên ngoài phái người báo tin, chỉ cần ta nhẫn nại chờ đợi nhất định có viện binh ."

      "Ở đây chắc cũng nửa năm rồi nhỉ?" Hoàng đế cười bất đắc dĩ.

      Chu Đào Chân cũng có chút thấp thỏm, từ trước đến giờ ông tính toán sót chút nào nhưng ai biết vào thời khắc mấu chốt này lại xảy ra sai sót, ràng người ông phái báo tin là tùy tùng cơ trí nhất của ông, làm sao lâu rồi lại có tin tức?

      "Là lỗi vi thần." Chu Đào Chân lại quỳ xuống dập đầu nhận sai.

      Hoàng đế lắc đầu, nghĩ đến người trước mắt là phụ thân của Chu Thanh Nhược thể thờ ơ nổi, giọng cũng hòa hoãn rất nhiều, , "Đứng lên . Ngươi cũng nghĩ lại xảy ra ngoài ý muốn mà thôi." Đúng là ngoài ý muốn, nửa năm lại chút tin tức, hoặc là xác định y chết, còn tìm kiếm. . . . . . , hoặc chính là cải triều hoán đại rồi (thay đổi triều đình mới, thời đại vua mới), y lo lắng người khác, duy chỉ yên lòng cho Chu Thanh Nhược, mình nàng ở trong cung có khỏe ?

      ***

      Dự tính ngày sinh của Chu Thanh Nhược chỉ còn mấy ngày, mấy ngày nay Lục Bội Ninh và Hoàng Tứ đều vô cùng khẩn trương, buổi tối hôm nay, lúc dùng bữa tối Lục Bội Ninh uống hơn hai ly rượu, hốc mắt y trũng sâu, có vẻ rất mệt mỏi, nhưng đôi mắt vẫn sáng trong trẻo, , "Ngươi đưa tới hết người chưa?"

      Hoàng Tứ cung kính rót đầy ly rượu cho Lục Bội Ninh, , "Tất cả đại thần đều tập trung ở Văn học điện, ngoài cửa đều là tay chân tâm phúc của ta, đại nhân cần lo lắng."

      Lục Bội Ninh hài lòng cười cười, hơi uống cạn ly rượu, ngay sau đó giơ bầu rượu lên rót đầy cho Hoàng Tứ, thấy Hoàng Tứ lúng túng kinh hoảng đứng dậy đỡ ly rượu, bàn tay to đè người xuống, giọng điệu ôn hòa , "Mấy ngày nay chính là lúc hai chúng ta cùng sinh cùng tử, đừng quá câu nệ, qua cửa ải khó khăn này, ngươi chính là huynh đệ ta."

      Hoàng Tứ xuất thân cao, có thể trong rất nhiều người trổ ra hết tài năng chính là dựa vào tính tình ngay thẳng của , tính tình trung hậu, còn có võ nghệ tầm thường, mà võ nghệ của Lục Bội Ninh ở trong cung cũng được công nhận là cao thủ nhất đẳng, cường giả từ trước đến giờ sùng bái cường giả (kẻ mạnh), Hoàng Tứ rất sùng bái Lục Bội Ninh, kích động , "Có thể trải qua sống chết cùng Lục đại nhân, là vinh hạnh của ta."

      " phải là vì ta." Ánh mắt Lục Bội Ninh biến thành nghiêm trang, nhìn về cung điện Chu Thanh Nhược xa xa, , "Là vì Bệ hạ, vì tương lai của công chúa điện hạ và nương nương."

      "Đúng, ta sai." Hoàng Tứ lại nhịn được đứng dậy, hoảng loạn .

      Lục Bội Ninh cười, vỗ vỗ bờ vai trấn an , , "Ngồi xuống ."

      Hai người lại tiếp tục uống thêm vài ly, căng thẳng quá lâu, có lúc phải cần lấy cồn đến xua căng thẳng, mặt Hoàng Tứ lên hai đốm màu đỏ, càng tôn lên làn da ngăm đen như bụi than của , có chút hoang mang , "Đại nhân, chúng ta nhốt tất cả những vị quan nhất phẩm triều đình, ngộ nhỡ sau này bị tính sổ. . . . . ."

      Lục Bội Ninh cười sao cả, , “Muốn cái mạng của ta lấy , ta quan tâm." Lục Bội Ninh vỗ vỗ ngực, "Nương nương muốn làm những chuyện tình bẩn thỉu kia, trong lòng ta dù có phần bội phục, nhưng ta cũng thể trơ mắt nhìn nương nương bị tổn thương, cho nên. . . . . .” Chu Thanh Nhược đồng ý dùng phương thức đổi đứa bé để bảo toàn cho mình, Lục Bội Ninh lại thể nhìn Chu Thanh Nhược lâm vào tình cảnh nguy hiểm, cho nên để đạt được mục đích bảo toàn cho nàng, dùng thánh chỉ mang những quan viên văn triệu vào hoàng cung, sau đó nhốt ở trong điện Văn học.

      "Còn có ta nữa." Hoàng Tứ thấy Lục Bội Ninh lời đại nghĩa nghiêm nghị như vậy, chỉ có cảm giác lo lắng trong lòng mình có chút buồn cười, trong đầu dâng lên khí thế hào tình , , "Hoàng Tứ ta vì Bệ hạ, vì nương nương cũng màng sống chết Tử Nhi Hậu Dĩ."

      "Được, ta sớm xác định ngươi là hảo hán."

      Hai người lại uống thêm ly, Lục Bội Ninh , "Hoàng Thống lĩnh, nếu như Bệ hạ ở chỗ này, tất cảm kích ngươi che chở nương nương, che chở huyết mạch của y."

      Hoàng Tứ bắt đầu kích động, hình như tưởng tượng ra sắc mặt vui mừng của Hoàng đế, bỗng đứng dậy , "Đây là vi thần nên làm."

      Trăng sáng treo lên ngọn cây, Lục Bội Ninh đứng lên, Hoàng Tứ cũng đứng lên theo, hai người năng thẳng thắn, trong lòng hết sức sảng khoái, cũng đều là người tửu lượng tốt, vào lúc này có say rượu ngược lại tinh thần càng phấn chấn hơn, Lục Bội Ninh , "Ngươi trông coi Văn học điện, ta qua chỗ nương nương nhìn chút."

      Hoàng Tứ cung kính gật đầu, hai người tự động tách ra .

      Lúc Lục Bội Ninh chạy tới Vĩnh Hòa điện nghe bên trong có giọng nữ nhân, "Nương nương, ngài từng nghĩ tới nếu sinh hạ thực đúng là công chúa phải làm sao?”

      "Đây là ai vậy?" Lục Bội Ninh cau mày hỏi.

      Cung nữ đứng bên nhíu mày , "Lục đại nhân, đây là nương nương."

      "Chu Tố Mai?" mặt Lục Bội Ninh thoáng qua vẻ tàn khốc sải bước vào, bên trong nhà Chu Thanh Nhược vẫn nhúc nhích ngồi ghế thượng vị, Chu Tố Mai vẻ mặt oán giận chỉ trích Chu Thanh Nhược, mà đứng sau bà hai tỷ đệ Chu Tùng Dương và Chu Đan Dương lại mang vẻ mặt lo lắng.

      Chu Tố Mai thấy Chu Thanh Nhược thờ ơ càng phát kích động, , “Rốt cuộc ngài có đầu óc đó? Nếu ngài có gặp may gì, đứa trẻ làm sao?”

      Chu Thanh Nhược toàn tâm toàn ý vuốt bụng mình, vẻ mặt hờ hững.

      , ngươi đừng nữa!”

      , đây là nương nương, có phải ngài điên rồi hay ?”

      Chu Tố Mai nhẫn lâu rồi, lần bộc phát này là góp nhặt những tức giận lúc trước, hất tay hai tỷ đệ Chu Tùng Dương ra, mặt thoáng qua lệ khí, giọng căm hận , “Là nương nương sao chứ? Hôm nay nàng hoàn toàn đem mình làm người Chu gia, phụ thân các ngươi ở Vân Quý biết sống chết, nàng lại liều mạng, được, dù sao nữ nhi gả ra ngoài như tát nước , vậy cũng thôi, nay nàng biết thai nhi trong bụng là công chúa, lại hề làm gì, chẳng lẽ chờ đứa bé sinh ra được rồi để cho các đại thần đánh hội đồng, muốn chết tử tế hả? Ngài chết cần gấp gáp! Tại sao còn muốn kéo cả Chu gia?”

      Sắc mặt hai tỷ đệ Chu Tùng Dương trắng xanh, hình như thể giải thích vì sao Chu Tố Mai lại dám ra lời máu lạnh vô tình thế này.

      Chu Thanh Nhược hình như sớm biết, cũng có phản ứng gì kịch liệt, ngược lại càng bình tĩnh hơn hỏi, “ là kỳ quái, vẫn sống trong hậu cung, làm thế nào biết nghi ngờ thai nhi ta chính là công chúa?”

      Mặc dù mấy vị ngự y sớm chẩn đoán qua giới tính thai nhi, đây cũng là chuyện cực kỳ bí mật, những tên ngự y kia sau khi chẩn mạch xong bị giam lỏng tạm thời ở trong hậu cung, cũng là muốn giữ bí mật, chờ sau khi đứa bé ra tự nhiên thả ra ngoài.

      Lần trước Chu Tố Mai vô lễ với Chu Thanh Nhược vẫn ở trong cung học tập quy củ, bà vừa có phương cách, cũng có đường dây gì, dĩ nhiên là biết những thứ này.

      Nhưng hôm nay bà ta lại như kẻ điên, đột nhiên chạy vào , còn chú ý hết thảy chỉ trích Chu Thanh Nhược giống như uống nhầm thuốc. Cho nên tại sao bà lại biết?

      ra kích thích như vậy khiến Chu Thanh Nhược có thể bị chuyển dạ là vô cùng nguy hiểm. . . . . . , lúc này sợ nhất là cảm xúc kích động hoặc bị đả kích, cũng may Chu Thanh Nhược kể từ lúc mang thai bắt đầu trải qua rất nhiều chuyện, bao gồm Hoàng đế mất tích, quần thần ép buộc, chuyện đại trong cung này, cho nên tâm trí cũng thay đổi hết sức kiên định, lời Chu Tố Mai như vậy đối với nàng mà cũng chỉ là chuyện .

      Chu Tố Mai nghe lời của Chu Thanh Nhược hơi co rút đầu chút, nghĩ tới tin tức chính mình đưa tới dù sao cũng là nghe . . . . . . , có điều rất nhanh bà bị tức giận thay thế, cảm thấy bất kể như thế nào Chu Thanh Nhược cũng phải thất lễ, ai kêu nàng vẫn luôn ngu xuẩn vì tư lợi như vậy? "Ngài mặc kệ ta biết được khi nào, dù sao rốt cuộc ngài định làm như thế nào? Có phải muốn cả nhà chúng ta chôn theo ngài ?"
      Tang Ca, Iluvkiwi, Tôm Thỏ2 others thích bài này.

    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      CHƯƠNG 52:

      Edit: hoacodat

      Ánh mắt Lục Bội Ninh bỗng cháy hừng hực muốn phát tác nhìn thấy có tiểu thái giám tới, nhìn thấy lộ ra vẻ mặt rất nặng nề, sau đó giọng rỉ tai mấy câu, lúc đầu Lục Bội Ninh còn trầm mặt, theo lời tiểu thái giám này sắc mặt bỗng ôn hòa trở lại, sau đó lại nở nụ cười lạnh, , "Ngươi mang người vào ."

      Tiểu thái giám do dự liếc nhìn Lục Bội Ninh, thấy y gật đầu đồng với trong lòng cũng chắc chắn hơn, khom người lui xuống.

      Linh Ngọc quá tức giận, cũng kịp phân chủ tớ, ngăn trước mặt Chu Thanh Nhược với Chu Tố Mai gây rối, "Theo đạo lý, nơi này tới lượt nô tài như ta nhiều lời, nhưng bây giờ ta cũng nhìn nổi nữa, tính tình nương nương tốt, nhưng ta thế, ta chỉ muốn hỏi Chu chút, ngài cũng từng sanh hài tử, chẳng lẽ ngài biết lúc này mà bị kinh sợ dễ gặp chuyện may? Rốt cuộc ngài là thân của nương nương hay là kẻ thù nương nương? Hận nương nương có mệnh hệ gì đúng ?"

      Chu Tố Mai bị mặt lúc tím lúc xanh lúc trắng, mặt mày vặn vẹo , "Ngươi như vậy là có ý gì?”

      Ngay vào lúc này tiểu thái giám dẫn hai mẫu tử vào, nữ tử là phụ nhân trẻ tuổi, nam đồng theo bên cạnh khoảng 5, 6 tuổi, dáng dấp môi hồng răng trắng .

      "Lý phu nhân và Thế tử Khang vương cầu kiến." Hô.

      ra người tới phải là ai khác chính là góa phụ Lý thị của Khang vương (nguyên Đức Phi ) và Thế tử.

      Lúc Lý thị mang theo đứa bé tiến vào hơi tỏ ra kỳ quái liếc nhìn Chu Tố Mai, nàng cũng chờ bên ngoài, tự nhiên nghe được lời oang oang của Chu Tố Mai, Chu Tố Mai nhìn ra Lý thị xăm soi mình rất kỹ, hung hăng trợn mắt nhìn qua, , "Ngươi là ai?"

      Lý thị mặt mày cúi xuống chỉ coi như nghe thấy, tới trước mặt Chu Thanh Nhược cung kính hành đại lễ cho nàng, , "Nương nương Thiên tuế." Lại , "Lần trước từ biệt, ai có thể nghĩ giữa chừng lại xảy ra những chuyện thế này, theo đạo lý vốn ta nên trở lại trong cung lần nữa, nhưng khi nghe Lục đại nnân tình huống của nương nương, trong lòng rất lo lắng, cho nên mới chạy tới."

      Chu Thanh Nhược liếc mình Lục Bội Ninh, thấy hơi gật đầu với mình, ý định nàng vừa động. . . . . . , rất nhanh hiểu ý nghĩ của , trong lòng phải có cảm động, nhưng cả là bất đắc dĩ.

      Lý thị sờ lên đầu tiểu thế tử đúng bên cạnh, , "Nếu như nương nương sinh hạ chính là vị công chúa, ta nguyện ý cho Thế tử gia làm con thừa tự danh nghĩa của nương nương." Ngay sau đó như có thâm ý khác liếc nhìn Chu Tố Mai, lại , "Thế tử gia là huyết mạch hoàng gia, lần này có số người cũng nên được an tâm rồi."

      Lòng Chu Thanh Nhược như dòng nước ấm chảy xuôi, mặc dù nàng chắc chắn nhận lấy an bài như thế, để Thế tử Khang vương làm con thừa tự danh nghĩa của nàng, tương đương với nhận lấy kẻ thù làm chồng. . . . . . , mặc kệ giữa Hoàng đế và Khang vương tranh cãi như thế nào, giết chết Khang vương là hoàng đế an bài, đây là chuyện thể nghi ngờ.

      Nhưng nàng rất cảm kích Lý thị lúc này có thể vươn tay ra, ra cần nàng cũng biết. . . . . . , mấy ngày nay nhất định là có rất nhiều người khuyến khích Lý thị đứng ra phân định chống lại nàng, vốn nàng có thể dùng con cờ Thế tử này đứng vị trí xa hơn, cao hơn. Vào lúc này lại cam nguyện đứng ở phía sau.

      Hình như nhìn ra tâm tư Chu Thanh Nhược, Lý thị lại , "Ta nhờ chăm sóc của nương nương, vẫn luôn biết ơn." Ngay sau đó đẩy Thế tử Khang vương về phía trước, , "Đứa này tính tình thiện lương, chí hiếu, nương nương chỉ cần để ý bồi dưỡng trở thành Tân quân." Lúc nàng đến chữ thiện lương chí hiếu càng tăng thêm lượng. Ý kia cần cũng biết.

      Thế tử Khang vương mặc dù là nhi tử độc nhất của Khang vương, nhưng vì xuất thân cao, lúc ấy nguyên Hoàng hậu đối rất nghiêm khắc cho nên ngược lại càng mến Lý thị đối dịu dàng chăm sóc, lúc này khẩn trương chịu buông khỏi tay Lý thị, dùng giọng non nớt , "Nương, con muốn , con muốn tách ra với người." xong đôi mắt trào ra hai hàng nước mắt, nhìn rất đáng thương đáng .

      Lý thị nhìn lòng đầy chua xót, cũng rơi lệ, , "Con à, trước khi ta tới với con thế nào? Con lại trả lời ta ra sao?"

      Thế tử Khang vương rất là khéo léo, mặc dù trong lòng khổ sở nhưng vẫn cố nén nước mắt gật đầu , "Nương, con biết rồi."

      Đến lúc này cũng còn gì để , mặc kệ sau này Thế tử Khang vương trưởng thành như thế nào. . . . . . , tóm lại có hậu chiêu này, bất kể sau này Hoàng đế có là ai, vị trí Thái hậu này vẫn là Chu Thanh Nhược.

      Chu Tố Mai cảm thấy mặt mày nóng ran, quẫn bách thôi, nếu đất có cái hang bà liền chui vào, bà cũng làm như vậy, từ từ thối lui ra đằng sau.

      Linh Ngọc mắt sắc bén, đứng trước mặt bà, tức giận hừ , "Chu , ngài muốn đâu sao?"

      "Ta. . . . . ." Sắc mặt Chu Tố Mai rất khó coi.

      Lục Bội Ninh sải bước nhanh tới, với Chu Thanh Nhược: “Nương nương, mặc dù Chu là thân của nương nương, nhưng trong lúc mấu chốt thế này lại lên tiếng tổn hại nương nương, muốn cho nương nương sinh sản ổn, hiển nhiên là có dụng ý khác, kính xin nương nương cho phép thần mang Chu về thẩm vấn.”

      “Ngươi là ai? Ngươi dám! Ta là thân nàng!!” Chu Tố Mai cảm nhận người Lục Bội Ninh tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, nhịn được bị dọa sợ đến mặt mày trắng bệch, hoang mang sợ hãi . “Thanh Nhược, mau bảo người này tránh ra!”

      Chu Thanh Nhược rũ mắt xuống, gật đầu với Lục Bội Ninh. , “ , ta vẫn cảm thấy bất kể ngài làm cái gì tóm lại vẫn thân của ta, rốt cuộc ta vẫn muốn giữ lại chút thể diện cho , nhưng cách làm hôm nay của tổn thương trái tim ta, ngài là muốn tính mạng của ta đấy.”

      Chu Tố Mai cảm thấy sức lực toàn thân dùng hết, ngồi sững đất. Đầu óc rối loạn của bà rốt cuộc có lần tỉnh táo. . . . . . , bà cảm giác lần này rơi vào tay Lục Bội Ninh, giống như còn đường sống nữa rồi.

      ***

      Dương Hổ mặc bộ áo choàng ngắn vải thô màu xám xanh, chân mang giày cỏ, sau lưng mang cung tiễn gân bò, ngang hông thắt bao cung tên, bên trong cắm tên lông gà rừng màu sắc tươi đẹp, người vừa nhìn thấy nghĩ là vị tướng quân mà gã thợ săn, vuốt mồ hôi mặt cái nhặt con thỏ đất bị bắn trúng, với Đoan Mộc Nam đứng bên, “Ngươi chắc chắn là nơi này?”

      Đoan Mộc Nam mặc áo giáp màu đen trong quân trại, eo mang đao, dáng vẻ đàng hoàng, nhưng vì nóng bức quá mức mà mồ hôi chảy xuống như nước, , “Ừ, tiểu tử kia biệt danh gọi là Hầu Tử, là người hầu cận Vũ Định Hầu, vốn là gã sai vặt phục vụ ông, sau đó vào quân tịch, bình thường cực kỳ cơ trí, tất cả tin tức dò tìm đều từ đấy.”

      “Hy vọng có thể mau sớm tìm được Vũ Định Hầu.” Dương Hổ lấy xuống túi nước bên hông, òng ọc òng ọc uống hớp sau đó đưa cho Đoan Mộc Nam, , “Ta ngươi mặc nhiều như vậy làm gì? Dù sao trong rừng sâu này cũng có ai nhìn, trước nghen, nếu ngươi bị trúng gió, tự bò về .”

      Đoan Mộc Nam nhận lấy túi nước từ từ uống vài hớp, lúc này mới cảm thấy thư thái chút, nghe lời Dương Hổ, ngẩng mắt nhìn cảm thấy cách ăn mặc của và dã nhân cũng khác gì nhau, kiên quyết lắc đầu, , “Người ta thấy tốt lắm.”

      Dương Hổ nhận ra ánh mắt ghét bỏ của Đoan Mộc Nam, hừ , "”ao hả? Ngươi cảm thấy người ta khó coi? Ta là nhập gia tùy tục!” Đánh chết Dương Hổ cũng thừa nhận mình vì thích mát.

      Đoan Mộc Nam rất trực tiếp , “Vô cùng khó coi, nếu để Bệ hạ thấy. . . . . . , biết có bao nhiêu thất lễ.”

      Nhắc tới Hoàng đế hai người đều trầm mặc lại, bọn họ ở đất Vân Quý này tìm gần nửa năm, cơ hồ lật tung hết cả chỗ này rồi, nhưng vẫn chút tin tức, sống thấy người chết thấy xác.

      lúc lâu, Dương Hổ vì xua tan này hơi thở đè nén mở miệng trước , “Nương nương thế mà có thai, nếu Bệ hạ biết chắc cao hứng lắm đây.”

      “Ừ.”

      “Cho nên chúng ta nhanh tìm Vũ Định Hầu trở về, đó cũng là nhân vật rất khó lường, đưa ông đến kinh thành, có ông và Lục Bội Ninh che chở nương nương và Tiểu hoàng tử tương lai, nên cái gì cũng sợ nữa.” Hai người sớm hạ quyết tâm ngày tìm được Hoàng đế trở về, chỉ là đạo nghĩa trách nhiệm, ra trắng ra là. . . . . . , Hoàng đế tay hai người, bọn họ cũng khó chối bỏ tội này .

      “Ừ.” Đoan Mộc Nam buồn buồn đáp tiếng, dẫn đầu về phía trước, , “ nhanh , chờ tìm được Hầu Tử kia, hỏi ra vị trí Vũ Định Hầu, chúng ta về, lần này chúng ta thử nhìn chút có thể tìm từ bên cạnh đỉnh núi hay .”

      “Được.”

      ra hai người này là dựa theo chỉ thị Chu Thanh Nhược tìm Vũ Định Hầu, vốn là hai người cảm thấy chỉ cần từ trong tù binh tìm kiếm ra, ai ngờ vừa hỏi mới biết Vũ Định Hầu muốn tạo phản, lại lo lắng Vân Quý Tổng đốc lấy chính mình uy hiếp nữ nhi nương nương ở trong cung, sớm lặng lẽ mang theo người hầu cận trốn chạy, hai người Dương Hổ và Đoan Mộc Nam vừa tìm Hoàng đế bên kia còn phải phái người tìm Vũ Định Hầu. . . . . . , chờ đến mấy ngày trước bọn họ mới biết được người hầu cận bên người Vũ Định Hầu là người Miêu quen thuộc địa hình, ở Tắc Tử phụ cận này, cho nên cố ý tới đây dò xét.

      Bọn họ cũng có mang nhiều người hầu cận, tới mình, ra cũng bởi vì kìm nén quá lâu, muốn ra ngoài giải sầu.

      Hầu Tử người cũng như tên, mắt rất lớn lại có thần, xấu xí, người vừa nhìn thấy nghĩ là “Hầu Tử” hết sức xinh đẹp, hơn nữa là người ăn rất khéo léo, Vũ Định Hầu từng người này có thể đem người chết thành sống. . . . . . , nhưng mà hôm nay lại thể nhanh mồm nhanh miệng như ngày xưa được, bởi vì mấy tháng trước đường báo tin bị binh sĩ còn sót lại của Vân Quý Tổng đốc Phạm Thành Mậu bắt được, biết là hầu cận có phân lượng bên người Vũ Định Hầu, nghiêm hình đánh khảo , muốn hỏi ra vị trí Vũ Định Hầu, sau đó có thể cầm giữ Vũ Định Hầu áp chế đại quân ngự giá thân chinh, dĩ nhiên Hầu Tử thà chết theo. . . . . . , cuối cùng giở trò lừa bịp, giả chết, dễ dàng mới có thể từ bên trong trốn ra, ai biết lại gặp phải đàn sói quần công thiếu chút nữa bị mất mạng.

      Có điều mạng Hầu Tử cũng lớn, chỗ gặp phải đàn sói dữ lại chính là phụ cận Tắc Tử nhà , đúng lúc gọi những thợ săn thôn nhân đuổi mới dẫn người trở về.

      Thương thế Hầu Tử này rất nặng, vu y còn từng qua cứu nổi nữa.

      Nhưng lòng người luôn có cổ ý niệm vẫn luôn muốn tìm chết, bệnh tình Hầu Tử lúc tốt lúc xấu, lúc tốt có thể mở mắt tạm thời, lúc xấu cứ hôn mê, cũng may rốt cuộc cũng chờ được Dương Hổ và Đoan Mộc Nam.

      Đôi mắt Dương Hổ như muốn phun ra pháo hoa, kích động nắm chặt quả đấm hỏi, "Ngươi Bệ hạ có thể là bị nước cuốn vào trong lòng chảo bên cạnh?"

      Hầu Tử yếu ớt gật đầu, , "Tướng quân chúng ta với ta như vậy."

      Dương Hổ suýt chút nữa khóc ra thành tiếng, cái gì gọi là tuyệt cảnh phùng sinh? Cái gì gọi là hoa cười liễu rủ gặp được thôn? Đột nhiên cảm thấy từ ngữ nào có thể biểu đạt tâm tình giờ khắc này của mình.

      Đoan Mộc Nam cũng rất kích động, nhưng lý trí hơn Dương Hổ rất nhiều, đè ép tâm tình vui sướng dời núi lấp biển dâng lên trong lòng, kiên nhẫn hỏi thăm chi tiết, "Nghe chỗ đó chỉ có thể vào thể ra?"

      "Đúng, đại nhân."

      "Ta biết rồi, Hầu Tử. . . . . . , ngươi lập công lớn, chờ chúng ta cứu Bệ hạ và Vũ Định Hầu ra, ngươi muốn ban thưởng cái gì, ban thưởng cái đó." Đoan Mộc Nam .

      Mẫu thân Hầu Tử là ở nơi ở của người Miêu, tiếng Hán, nhìn thấy quần áo Đoan Mộc Nam là của tướng quân, quỳ xuống vừa tiếng Miêu vừa khóc suốt, mặc dù Đoan Mộc Nam nghe hiểu lời của mẫu thân Hầu Tử, nhưng có thể hiểu ý của bà, trấn an , "Ngươi yên tâm, chúng ta phái Lang trung tốt nhất qua chữa trị cho nhi tử ngươi, vì lập công lớn."

      ***

      Hôm nay Hoàng đế cũng giống như những người bình thường khác chê bẩn ngồi dưới đất, cùng người xé xác ăn thịt nướng, râu ria xồm xàm, tóc rậm rạp giống như dã nhân vậy. Bộ dáng này y sớm quen, có điều hôm nay hình như đặc biệt bất đồng, hai lần liên tiếp đầu óc y đều bị quay cuồng chóng mặt, trong đầu cảm giác có chuyện gì đó sắp xảy ra .

      Dương Hổ mang theo đoàn người hầu cận theo sông ngầm bơi tới, thân người bọn họ ướt nhẹp xuyên qua rừng núi rốt cuộc ở nơi thấp tìm được căn nhà, sau đó đám người mô phỏng dã nhân tìm khắp nơi nửa ngày, chờ thấy Hoàng đế râu ria xồm xàm , nhịn được quỳ bịch xuống. . . . . . , lệ rơi đầy mặt, nghẹn ngào thôi .

      ngày này nơi kinh thành xa xa rốt cuộc Chu Thanh Nhược cũng sanh ra hoàng tử đầu tiên Vũ Lăng đế.

      Sau đó, sau khi Hoàng đế hồi cung đặt tên cho Đại hoàng tử là Thiên Ân. Sắc phong Chu Thanh Nhược làm Hoàng hậu, từ nay về sau độc sủng hậu cung, cũng có ai thêm nữa.

      ~~~Hoàn chính văn.~~~

    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      CHƯƠNG 53: Ngoại truyện

      Edit: hoacodat

      Đại hoàng tử là hài tử rất xinh đẹp, gương mặt mượt mà, đôi mắt sáng quắc tựa sao như viên đá quý màu đen trân quý nhất đời, tinh khiết mà sáng ngời, lúc mím môi cười với mình, Hoàng đế cảm thấy lòng cũng muốn bay mất.

      Đôi mắt tựa sao của Chu Thanh Nhược đong đầy nước mắt, vui mừng kích động , "Bệ hạ, đây là đứa bé của chúng ta." Sau đó cầm bàn tay hơi có vẻ xù xì của Hoàng đế đến trước mặt đứa bé, có lẽ là thân phụ tử, Đại hoàng tử mở con mắt tròn vo nhìn Hoàng đế, rất nhanh lộ ra nụ cười ngây thơ, cười khanh khách, tiếng cười kia tựa như tiếng thiên nhiên nghe vô cùng cảm động.

      Lúc Hoàng đế được cứu ra vết thương cũ vẫn chưa lành, ngự y theo hi vọng Hoàng đế dưỡng tốt bệnh mới trở về. . . . . . , là đường xá quanh co, sợ thân thể Hoàng đế chịu nổi, thể loại trừ bệnh căn, nhưng khi Hoàng đế biết được Chu Thanh Nhược sinh Đại hoàng tử, lại nghe những chuyện sau khi mình mất tích làm sao có thể ngồi yên? Cho nên để ý ngăn trở vẫn cố gắng muốn hồi cung, ngự y bất đắc dĩ phải thỏa hiệp, có điều tốc độ xe ngựa đường dường như giống xe bò già vậy, Hoàng đế cũng biết thương thế mình ổn, chỉ cần có thể trở về hề cái gì nữa, mặc kệ nó rồi. Cho nên lộ trình này lại trì hoãn đến ba tháng, chờ Hoàng đế đến nơi bỏ lỡ trăm ngày của đứa bé.

      Lúc Hoàng đế bị vây trong lồng chảo suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, có điều kỳ quái phát , những chuyện hằng đêm từng làm y thù hận thể ngủ được kia sớm trở nên quá mơ hồ, thậm chí y sắp quên cả dáng người Khang vương, ngược lại càng ngày càng nhung nhớ những tháng ngày ngắn ngủn chung đụng bên cạnh Chu Thanh Nhược, rung động, ngọt ngào, tri kỷ thân thiết như chiếc áo mặc người mình vậy, giống như tình cảm y vẫn luôn khát vọng, bao phủ y vào trong đó.

      Người mất thứ gì lại càng khát vọng thứ đó. . . . . , lúc Hoàng đế còn trẻ mất mẫu thân che chở, mặc dù Tiên đế thương , nhưng là loại thương đó còn thêm loại quản thúc và quản dạy của nghiêm phụ (phụ thân uy nghiêm).

      Lần đầu tiên Hoàng đế cảm thấy trong đời mình có ánh sáng chiếu rọi, chiếu sáng cuộc đời y.

      cười nhạt nghĩ, dù có là cửu ngũ chí tôn địa vị cao quý, có được tứ hải, nhưng kỳ cũng chỉ là thân thể phàm trần, theo thời gian trôi qua dần dần già , duy chỉ có người tương bồi như vậy mới để y cảm thấy cả đời quá mức cơ khổ.

      Lúc ấy Hoàng đế nghĩ tới. . . . . . , nếu như có thể may mắn trở về, y nhất định trân ái (trân trọng thương) nàng tốt, cùng nàng mặc sức hưởng thụ cuộc sống.

      nay y trở về, hơn nữa phát có chút tổn hao nào, Chu Thanh Nhược ở bên cạnh. . . . . . , hơn nữa còn có thêm đứa trẻ huyết mạch tương liên giữa bọn họ, ly kỳ bao nhiêu?

      Chu Thanh Nhược nhàng chạm cái lên Hoàng đế ngẩn người, nếu phải nàng ôm đứa bé thể buông ra. . . . . . , muốn nhào tới người này rồi, nghĩ đến ý nghĩ mới vừa rồi của mình, nhịn được đỏ mặt, , "Bệ hạ, bây giờ chàng muốn ôm đứa bé chút sao?"

      mặt Hoàng đế lộ ra vẻ mặt hồi hộp muốn thử, , "Trẫm có thể ôm sao?"

      Nhìn dáng vẻ Hoàng đế thế này khiến Chu Thanh Nhược nghĩ tới giống như học sinh tiểu học hỏi thầy giáo có thể hay vậy, cười , "Dĩ nhiên có thể ôm, có điều muốn như vậy, đỡ đầu bé, bé còn lắm, cổ rất mềm." Mặc dù qua ba tháng có thể ngóc đầu rồi, nhưng Chu Thanh Nhược vẫn rất dè dặt cẩn thận.

      Hoàng đế học rất nhanh, dường như học cách ôm hài tử xong ngay lập tức, khi thân thể kiều kiều nhuyễn nhuyễn của Đại hoàng tử chạm vào ngực. . . . . . , cảm xúc Hoàng đế trăm mối ngổn ngang, hốc mắt cũng đỏ, nếu phải thấy mình đấng mày râu mà khóc sướt mướt quá khó coi, nhịn nổi nữa.

      Cả đời này của y đều mạnh mẽ, cho dù lúc bị người thân thuộc phản bội cũng rơi giọt nước mắt, thậm chí lần trước bị nước cuốn vào lòng chảo, vô vọng trở về cũng có khóc, thế nhưng khắc khi y ôm tiểu bảo bảo. . . . . . , đứa con của y, y thế mà nhịn được muốn rơi lệ.

      Tất nhiên Chu Thanh Nhược cũng nhìn thấu cảm xúc Hoàng đế, hốc mắt y đỏ rực. Chỉ trong chốc lát đầy ngập nước, nàng muốn cười, muốn với y tất cả đều qua, chúng ta đều còn sống, nhưng biết vì sao sống mũi cay xè, mình lại nhịn được khóc trước, nàng tới ôm Hoàng đế và đứa trẻ, nghẹn ngào , "Bệ hạ, chàng trở về, điều này tốt."

      "Ừ, Trẫm trở về rồi."

      Ánh mặt trời chiếu vào trong cung điện nạm thủy tinh màu sắc rực rỡ phản xạ ra ánh sáng có nhiều màu sắc khác nhau, chiếu lên người ba người ôm nhau, tỏa ra hình ảnh ấm áp đẹp đẽ.

      ***

      Lúc Đại hoàng tử được năm tuổi dáng dấp rất tốt, so những đứa bé cùng lứa khác cũng cao hơn, to con, thông tuệ học giỏi, võ nghệ cũng rất tốt, duy chỉ có hơi. . . . . . , vô cùng luyến mẫu.

      Buổi tối hôm nay Đại hoàng tử chuẩn bị trở về ngủ, mỗi ngày bé đều phải ôm mẫu hậu mới có thể ngủ. . . . . . , kết quả đẩy cửa phòng ra nhìn thấy phụ hoàng và mẫu hậu vội vàng hấp tấp tách ra, hơn nữa mặt mẫu hậu còn nổi lên hai đóa mây hồng, bé hơi cau mày hiểu, tới, hỏi, "Phụ hoàng, mặt mẫu hậu sao vậy ạ?"

      Chu Thanh Nhược mắc cỡ suýt chút nữa động đất chui vào, lắp ba lắp bắp , "Do trời quá nóng."

      Đại hoàng tử mím môi, càng hiểu, , "Nhưng mẫu hậu, bây giờ chính là tiết trời mùa thu, buổi tối rất mát mẻ. . . . . ." Ngay sau đó giống như là bừng tỉnh hiểu ra , "Mẫu hậu, con biết rồi, người là bị phong hàn, con gọi ngự y tới đây."

      Chu Thanh Nhược muốn khóc, Hoàng đế ngăn cản ngay lập tức , "Hoàng nhi, mẫu hậu con có bệnh."

      "Vậy sao gò má lại đỏ như vậy ạ?" Quả thực Đại hoàng tử chính là vấn đề bảo bảo. đạt mục đích bỏ qua, hỏi ra đáp án tuyệt an tĩnh.

      Hoàng đế đen mặt, , "Mẫu hậu con sao con phải nghe đấy, hỏi nhiều như vậy làm cái gì?"

      Đến tận bây giờ Đại hoàng tử vẫn chưa từng sợ Hoàng đế, quặm mặt lại nhìn Hoàng đế, trong lòng có ý tưởng, , "Con biết rồi, chắc chắn phụ hoàng ngài khi dễ mẫu hậu." Sau đó đứng dậy cả gan chui vào giữa Hoàng đế và Chu Thanh Nhược, lộ ra tư thái của người bảo hộ, , "Mẫu hậu ngài đừng sợ, con bảo vệ ngài."

      Hoàng đế dở khóc dở cười, đứa này tới khó khăn, y và Chu Thanh Nhược đều như trân bảo, kết quả là dưỡng thành đứa trẻ tính tình sợ trời sợ đất, phải biết ban đầu dù Tiên đế rất sủng ái y, y nhìn thấy Tiên đế vẫn rất cung kính .

      "Phụ hoàng, ngài , con và mẫu hậu phải nghỉ ngơi."

      Hoàng đế, ". . . . . ."

      “Hôm nay con hơi mệt, ngày mai nghỉ ngơi tốt tỷ thí với phụ hoàng.” Đại hoàng tử tới chỗ này nghiêng người dựa vào trong ngực Chu Thanh Nhược, dùng giọng điệu ngày thường Chu Thanh Nhược thường hay dụ dỗ mình ngược lại Chu Thanh Nhược: “Mẫu hậu, ngày mai con đánh phụ hoàng, giúp ngài hả giận.” Sau đó còn bồi thêm câu, “Mẫu hậu, hôm nay con viết năm lần mẫu chữ tiên sinh dạy, mệt mỏi.”

      Hoàng đế cảm thấy lúc này nên cho nhi tử mình biết nơi này ai mới là lão đại, y hắng giọng cái chuẩn bị lên tiếng, nhìn thấy Chu Thanh Nhược cưng chiều con vô bờ bến khi nghe Đại hoàng tử tuổi còn như thế thế nhưng lại bị sao chép năm lần, lập tức đau lòng , "Ngủ, ngủ ngay đây, nương đau lòng bảo bảo, chắc mệt muốn chết rồi." Sau đó quay đầu nháy mắt ra dấu với Hoàng đế, ý kia chính là chàng nhanh .

      Hoàng đế, ". . . . . ."

      Thái giám Lưu Cửu cận thân bên người Hoàng đế thấy Hoàng đế ra ngoài, biết vì sao lại cảm thấy như gió sông hiu hiu thổi đến lạnh rợn cả người. . . . . . , tóm lại chính là loại cảm giác đáng thương khi bị vứt bỏ.

      Hoàng đế mình trở về trong cung ngủ, chỉ cảm thấy lạnh tanh trống vắng, cắn răng nghiến lợi nghĩ. . . . . . , thể tiếp tục như vậy nữa, y phải mang tiểu tử thúi kia ra ngoài.

      Buổi chiều ngày hôm sau, Chu Thanh Nhược may y phục cho hài tử, ai biết Lưu Cửu sắc mặt kinh hãi mới chạy tới khóc ròng , "Hoàng hậu nương nương, bệnh cũ Bệ hạ tái phát!"

      Chu Thanh Nhược sợ hãi buông xuống tất cả may vá trong tay, hỏi, "Xảy ra chuyện gì?" Nàng nhớ lúc trước vẫn tuân y tu dưỡng (dưỡng bệnh theo cách thức thầy thuốc đưa ra), sau đó ngự y chữa trị xong rồi.

      "Hôm nay sau khi Bệ hạ lâm triều kết thúc đường trở về bất chợt bất tỉnh."

      Chu Thanh Nhược cũng kịp nghĩ ngợi, nâng váy liền ra ngoài, , "Cho ta chuẩn bị kiệu."

      Chờ đến lúc Chu Thanh Nhược chạy tới, Hoàng đế mang sắc mặt trắng bệch nằm ở giường, nhìn hết sức suy yếu tái nhợt, Chu Thanh Nhược nắm tay của y liền nhịn được lệ rơi đầy mặt, mặc dù thời gian qua rất lâu, nhưng trí nhớ khi đó khắc sâu, làm nàng bỗng dưng cảm thấy sợ hãi.

      "Ngự y thế nào?"

      Hoàng đế nhìn dáng vẻ Chu Thanh Nhược thương tâm khổ sở trong lòng rất đau lòng, nhưng vẫn nhịn khát vọng được ôm lấy nàng , "Cũng có gì, có điều mấy ngày nay cảm thấy hơi lạnh.”

      "Vậy kê đơn thuốc chưa? Phải chữa thế nào?" Chu Thanh Nhược vội vàng .

      " có việc gì, ngự y tốt nhất nên ở suối nước nóng tĩnh dưỡng." Hoàng đế giọng , "Trẫm nghĩ ngày mai lên đường Thanh Nhược cung, hảo hảo tu dưỡng điều trị phen." Cung Thanh Nhược là cho biệt trang xây cho Chu Thanh Nhược, cho nên gọi là Thanh Nhược cung.

      Chu Thanh Nhược đứng dậy, , "Thiếp gọi người dọn dẹp chuẩn bị hành lý."

      "Đừng. . . . . . , ngự y ta chỉ cần tĩnh dưỡng, nàng vẫn nên ở đây cùng với hoàng nhi ." Hoàng đế nghĩ đằng nẻo , xong đột nhiên lại lộ ra dáng vẻ khổ sở, vuốt cánh tay , "Ui, vẫn có chút đau, đây là chỗ lúc ban đầu bị cuốn vào nước đụng phải tảng đá.”

      Vốn Chu Thanh Nhược muốn gật đầu, đúng là bỏ được đứa bé. . . . . . , nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của Hoàng đế lại cảm thấy khó chịu, làm sao còn dám yên tâm để Hoàng đế mình, , "Thiếp mang theo đứa bé cùng là được."

      "Thanh Nhươc, ngự y ta cũng cần tĩnh dưỡng." Hoàng đế đọc đến hai chữ “Tĩnh dưỡng” càng tăng thêm lực, "Hoàng nhi hơi khó, lại , hoàng nhi cũng thể bởi vì Trẫm mà làm trễ nãi việc học." Ánh mắt Hoàng đế lóe ra ánh sáng gian sảo.

      Trong lòng Chu Thanh Nhược giao chiến hơn nửa ngày, rốt cuộc ý nghĩ đau lòng cho Hoàng đế vượt qua tất cả, , "Vậy , hoàng nhi đúng là được, dù thế nào nữa nó cũng lớn rồi, chúng ta để Lục đại nhân trông nó là được." Lục đại nhân chính là Lục Bội Ninh, trải qua chuyện lần trước Chu Thanh Nhược và Hoàng đế hết sức coi trọng . Ở Đại Chu triều coi như là người dưới người vạn người.

      "Hoàng nhi nó. . . . . . , nàng bỏ được sao?" Trong lòng Hoàng đế sớm hồi hộp, nhưng lại làm bộ làm tịch .

      Dĩ nhiên Chu Thanh Nhược yên lòng, nhưng sức khỏe Hoàng đế quan trọng hơn. . . . . . , lại , Đại hoàng tử đúng là cũng , cổ đại mười ba tuổi có thể thành thân, năm tuổi cũng coi như là tiểu đại nhân rồi.

      "Yên tâm." Chu Thanh Nhược cắn răng , "Bởi vì ta lo lắng chàng hơn." Chu Thanh Nhược đặt mặt vào trong lòng bàn tay Hoàng đế, dịu dàng .

      Hoàng đế cảm thấy trải qua mấy ngày nay cũng có được vui vẻ như vậy. Sáng lạn như ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài kia.

      Sau khi mẫu thân , Đại hoàng tử phẫn hận nghĩ, chờ trở về có thể sinh sống cuộc sống như thường ngày rồi. . . . . . , ai biết nhịn ba tháng trở về lại được nghe tin Hoàng hậu mang thai, hình như bé có thêm đệ đệ hoặc muội muội, kỳ lạ, nhưng sao bé lại có chút vui mừng nào vậy?

    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      CHƯƠNG 54: Ngoại truyện

      Edit: hoacodat

      Hoàng đế vốn hi vọng lần này Chu Thanh Nhược sinh ra công chúa, y lòng đầy mong đợi có thể có nữ nhi thanh lệ làm người hài lòng giống như Chu Thanh Nhược, mặc áo màu xanh nhạt, búi hai búi tóc sừng dê, cười ngọt ngào với y, còn nũng nịu gọi phụ hoàng, càng nghĩ càng cảm thấy tâm đều muốn tê dại.

      Cho nên mỗi lần vuốt bụng Chu Thanh Nhược đều , "Công chúa của Trẫm, con phải mau mau lớn lên." Mặc dù Chu Thanh Nhược lo lắng lại là hoàng tử. . . . . . , nhưng trong lòng nàng ra cũng muốn sanh nữ nhi, dù sao có nhi tử rồi, sinh ra nữ nhi trở thành nam nữ song toàn rồi, cho nên cũng tràn đầy phối hợp cùng Hoàng đế chuẩn bị đồ đạc cho hài tử, áo ngắn màu xanh lá mạ, áo ngắn tay lỡ màu cánh sen, áo yếm màu hồng phấn, đều là màu sắc xinh đẹp sáng lạn, Hoàng đế còn bảo người chuẩn bị rất nhiều đồ trang sức hài tử có thể đeo, kích cỡ đều nhắn xinh xắn. . . . . . , tỷ như dùng vàng ròng bao quanh hồng ngọc Long Phượng Trạc, ngọc Côn Luân làm Ngọc Như Ý, dùng ngọc Hòa Điền làm lục lạc, dùng vải tơ gấm may trang phục, các hạt Đông Châu cỡ bằng quả nho được khảm vào những đôi giày.

      Có điều Hoàng đế chuẩn bị quà tặng cho nữ nhi đều quên cho Chu Thanh Nhược, có nữ nhi có Chu Thanh Nhược, mỗi lần đều định chế hai kiểu dáng lớn . Duy chỉ có cho Đại hoàng tử, Hoàng đế lý luận Đại hoàng tử sau này là Thái tử, thể nuông chiều bé. . . . . . , Chu Thanh Nhược cũng biết đây là Hoàng đế cố ý chèn ép Đại hoàng tử, (sau khi đến cung Thanh Nhược nàng mới cảm thấy mình đối Hoàng đế quá sơ sót, mấy năm này chỉ chăm chăm trông nom nhi tử, nếu là Hoàng đế khác có lẽ sớm chục Tần phi rồi, nhưng Chu Thanh Nhược phát hơi trễ, vì Chu Thanh Nhược cực kỳ coi trọng Đại hoàng tử, thậm chí hai phụ tử mơ hồ có khuynh hướng tranh đoạt nàng, quẫn)

      Có điều Đại hoàng tử cũng cần những thứ này, bé mới lạ gì những món kia, bé chỉ hi vọng Hoàng hậu mau mau chóng chóng sanh ra tiểu muội muội. . . . . . , sau đó bé có thể trở về những ngày ôm nương ngủ tốt rồi, –

      Chu Thanh Nhược sắp đến ngày lâm bồn, Hoàng đế cũng bắt đầu khẩn trương, lần trước Chu Thanh Nhược sanh con y có ở đây, làm y rất ảo não, nghĩ tới lần này bất kể như thế nào cũng muốn hảo hảo trông nom nàng, để cho nàng chịu khổ quá mức, nhưng kỳ bất kể nữ nhân mang thai như thế nào cũng là quá trình làm cho người ta đau khổ, từ lúc bắt đầu nôn nghén đến sau này tháng lớn bụng phình to ngủ đều cần ngủ nghiêng bên, nhưng quá trình này cũng ngọt ngào, nghĩ tới bảo bảo trong bụng ngày lớn lên, cũng tràn ngập vui sướng cùng mong đợi.

      Lần đầu tiên Hoàng đế bồi hộ (che chở kề bên) quá trình hoàng hậu có thai, vẫn luôn cảm thấy ly kỳ lại vừa khẩn trương. . . . . . , mỗi lần chỉ cần Chu Thanh Nhược hơi hơi nhíu chân mày cũng phải gọi ngự y tới đây chẩn mạch lần nữa.

      Ngày hôm nay, Hoàng đế ở Ngự Thư Phòng nghị cùng mấy đại thần, trong này cũng có phụ thân Chu Đào Chân của Chu Thanh Nhược cũng ở trong hàng ngũ đó, vốn Hoàng đế muốn ưu đãi Chu Đào Chân, dù sao ông là phụ thân của Chu Thanh Nhược. . . . . . , chớ đừng chi người này là người hết sức có năng lực, nếu do lúc ấy Khang vương cầm quyền Vũ Định Hầu Chu Đào Chân có nhiều oán giận đối với Khang vương cũng bị giáng chức tới chức quan thấp như vậy, lần này ông có công cứu giá, càng thể bỏ qua công lao, cho nên Hoàng đế thăng ông làm Tổng đốc Vân Quý, lần này tới đây là do tỷ đệ Chu Tùng Dương đều phải thành thân, cho nên Hoàng đế đặc biệt cho phép ông trở về sắp xếp hôn .

      Lúc mọi người nghị luận chính , tiểu thái giám Lưu Cửu vội vã tới, hiển nhiên chạy rất gấp, mùa thu mát mẻ, trán lại có lớp mồ hôi mịn, , "Bệ hạ, nương nương ngài. . . . . . Đau bụng rồi."

      Hoàng đế nhớ tới mấy ngày nay chính là ngày Chu Thanh Nhược chuyển dạ, từ ghế đứng dậy, khoát tay với mấy đại thần, "Các ngươi tiếp tục, trẫm xem chút." Ngay sau đó nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Chu Đào Chân, lập tức lại bồi thêm câu, "Chu tướng quân, ngươi cũng theo trẫm xem Hoàng hậu chút ."

      Chu Đào Chân cầu còn được, lập tức triển khai bước chân vội vàng theo.

      Ai biết khi đến trong cung Vãn của Chu Thanh Nhược, bên trong lại truyền tới tiếng cười. . . . . . , Hoàng đế đầu óc mơ hồ vào, thấy Chu Thanh Nhược cười yếu ớt đánh cờ với Linh Ngọc, gương mặt đỏ thắm, mặt mày có hồn, rất có tinh thần.

      Chu Thanh Nhược thấy Hoàng đế tới đây, hơi sửng sốt, ngay sau đó liếc nhìn Lưu Cửu bởi vì chạy gấp mà người như mới bơi từ trong nước ra, hờn dỗi với Hoàng đế, "Cũng chỉ hơi đau bụng dưới, thế nào đáng giá để Bệ hạ hưng sư động chúng như vậy."

      Cả trái tim Bệ hạ mới được thả trở về, tiến lên cầm tay Chu Thanh Nhược có chút chưa tỉnh hồn lo lắng , "Trẫm còn nghĩ nàng sắp sinh."

      Chu Thanh Nhược gật đầu với Chu Đào Chân đứng sau lưng Hoàng đế, vừa để Hoàng đế đỡ mình trở lại giường, , "Còn chưa có sớm như vậy, đoán chừng còn phải mấy ngày nữa."

      Lúc Vũ Định Hầu biết tin Chu Thanh Nhược vào cung là mấy tháng sau, trong lòng ông rất tự trách, cảm giác mình cứ mãi ở bên ngoài chăm sóc tốt nữ nhi. . . . . . , nếu chân chính thương nữ nhi ai cam lòng đưa nữ nhi vào trong cung chứ? Vì thế cố ý viết phong thư cho muội muội Chu Tố Mai, giao phó nàng cần phải chăm sóc tốt Chu Thanh Nhược, cần lo lắng tiền bạc, sau này biết được tin tức Chu Thanh Nhược làm tới phi tử của Tân Đế rồi.

      Lại người người đều cả đời này của ông gian nan lên xuống, rất nhấp nhô, thế nhưng ông lại cảm giác cuộc sống Đại nữ nhi của mình trải qua mới đúng là thay đổi chóng vánh.

      Lúc đó ông còn lo lắng Hoàng đế vừa lập Hoàng hậu như thế nào. . . . . . , chỉ muốn chính mình phải có chút thành tựu, lần nữa có thể có chút quyền vị trong triều, có thể làm hậu thuẫn cho nữ nhi, ai biết Hoàng đế lại rất dụng tâm với Chu Thanh Nhược, sau khi trở lại Kinh Thành chuyện thứ nhất chính cùng Cố đại thần khuyên can sắc phong nàng làm Hoàng hậu.

      ra sắc phong ai cũng dễ dàng sắc phong hơn Chu Thanh Nhược, bởi vì nữ nhi của ông có danh tiếng gả hai lần. . . . . . , trước sau phục vụ hai vị Hoàng đế, danh tiếng tốt, có thể ở trong hậu cung làm phi tử may mắn lắm rồi, dâng lên điệp bài nghiêm túc muốn phải cân nhắc.

      Nhưng Hoàng đế khư khư cố chấp, ai cũng nghe, cứ như vậy thuận lợi sắc phong nữ nhi làm hoàng hậu.

      Sau này Chu Đào Chân gặp lại nữ nhi cũng thể là, cần uất ức mình, muốn dùng cái gì, ăn cái gì, chơi cái gì có biện pháp cho phụ thân, phụ thân an bài thay con, mà là đổi thành. . . . . . , con phải phục vụ tốt Bệ hạ, Bệ hạ đối con đúng là tốt hiếm có.

      đến nữ nhi tự nhiên nhớ đến muội muội của ông Chu Tố Mai, ông mực ở bên ngoài biết chuyện trong kinh thành, sau khi biết nữ nhi bị đưa vào trong cung cảm thấy có chút đúng, chờ lần này trở về mới phát mấy đứa trẻ khỏe mạnh của ông kém chút bị muội muội nuôi thành kẻ vô dụng. Ông ở bên ngoài khổ cực như vậy, khổ gì cũng đều ăn rồi, thậm chí nhiều lần thiếu chút nữa cũng thoáng gặp tử thần, liều mạng như vậy chính là vì bảo trụ gia đình, để nhi nữ trôi qua khá hơn chút, ai biết muội muội Chu Tố Mai lấy bạc mình gửi về bỏ vào cửa hàng bạc kiếm lời, đối mấy đứa trẻ lại khấu trừ nghiêm nghị, vẫn để cho bọn họ sống như những bần dân nhà nghèo bình thường tự mình giặt quần áo nấu cơm.

      Lúc đó tâm tình ông vừa đau lòng vừa cảm thấy khổ sở. . . . . . , sau này lại nghe muội muội bị người xúi giục lúc Chu Thanh Nhược sắp lâm bồn lại tới gây ầm ĩ, dụng tâm sao ác độc quá? Nếu lúc ấy Chu Thanh Nhược bị kích thích xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn? Ông nghĩ nghĩ lại càng thấy sợ hãi đổ thân mồ hôi.

      Sau đó Lục Bội Ninh thẩm vấn ra do Chu Tố Mai thu bạc phụ thân Trương gia của nguyên Khang vương phi, lại bị đối phương lời ngon tiếng ngọt lừa gạt, cho là Chu Thanh Nhược muốn đưa Chu gia vào chỗ chết, cho nên mới xung động chạy tới chất vấn.

      Lục Bội Ninh hỏi ông phải xử trí người này thế nào. . . . . . , lúc ấy Vũ Định Hầu rất đau khổ, ra ông cũng biết tại sao muội muội lại biến thành cái bộ dáng này, cũng bởi vì trong nhà suy tàn có bạc, làm từ Chu Tố Mai đối với tiền hết sức chấp niệm, sau này nàng bị hưu về nhà, vốn bởi vì bà háo cường thái quá, trong phương diện tiền bạc lại tính toán chi li, đắc tội đám người nhà phu gia, bà lại quy kết lúc đó đồ cưới của mình quá ít, làm nhà chồng xem thường, sau lần đó lại càng xem bạc như mạng của mình.

      ra ông cũng có lỗi, chỉ để mặc buông xuôi mà kịp thời ngăn cản.

      Mặc dù Lục Bội Ninh hỏi khách khí, nhưng ánh mắt sắc bén, sắc mặt rét lạnh, hình như chỉ hận được lúc ấy giết Chu Tố Mai ngay lập tức. . . . . . , ông biết hành động và việc làm của Chu Tố Mai lúc đó là tử tội, nếu phải do xem mặt mũi của ông và nữ nhi, xem chừng khi mình trở về gặp chính là thi thể Chu Tố Mai rồi.

      Vũ Định Hầu than thở, lúc ấy chỉ cảm thấy cả người bất chợt như già mười tuổi, mặc kệ như thế nào, người vẫn nên trả giá cho chuyện mình làm, Chu Tố Mai vẫn luôn quyết theo ý định của mình, thấy thực tế, đây cũng chính là nguyên nhân bà vẫn luôn làm chuyện sai trái, còn lần này ông cũng thể để mặc nữa rồi.

      Cuối cùng Vũ Định Hầu với Lục Bội Ninh, "Mặc cho Lục đại nhân xử trí."

      Về sau nữa Vũ Định Hầu biết được Chu Tố Mai bị đưa đến trong am ni ở ngoại thành, nơi đó là địa phương chuyên nhốt những phạm phụ, có nhưng có ai trở về.

      Hoàng đế thấy Chu Thanh Nhược vô nên lại trở về Ngự thư phòng nghị , ai biết quá canh giờ, Lưu Cửu vừa chạy tới vừa hô, " xong, Bệ hạ, nương nương lại đau bụng rồi."

      Sắc mặt Hoàng đế trắng nhợt, vứt sổ con cầm trong tay xuống mặt đất, đứng dậy , "Trẫm xem chút."

      Buổi chiều ngày hôm nay, Hoàng đế ba chuyến liên tiếp đến cung Vãn . . . . . . , nhưng kỳ đều là phen sợ bóng sợ gió, Chu Thanh Nhược bất quá chỉ nhói đau cái lại có gì thêm nữa.

      Nhưng dường như thanh danh Hoàng đế được lưu truyền bên ngoài, đó chính là sợ vợ, quẫn.

      Ngay cả dân chúng Đại Chu triều đều lấy chuyện này ra , mỗi lần thê tử có thai mà bị phu quân quan tâm , "Năm đó Kim thượng còn hỏi han nương nương ân cần, ở Ngự Thư Phòng nghị , biết Hoàng hậu nương nương đau bụng, chạy về mười lần, chàng có cái gì mạnh hơn Kim thượng chứ?"

      Mười lần. . . . . . , sức mạnh lời đồn chính là như vậy, ra chỉ có ba lần, bị truyền thành mười lần.

      Nhưng kỳ tất cả dân chúng lại cảm thấy điểm tật xấu sợ vợ này của Hoàng đế khá đáng , giống như người cao thể chạm tới bất chợt trở thành người thực trong khói lửa nhân gian, cũng là người giống như bọn họ, cũng vì thế những lời đồn đãi Hoàng đế tàn bạo cũng dần dần tiêu tán.

      Nhưng cái thai này Chu Thanh Nhược sinh ra lại là nam hài, quẫn.

      Hoàng đế an ủi với Chu Thanh Nhược “Hoàng tử cũng được, cần gả ra ngoài, giảm thiểu Trẫm đau lòng." Mặc dù trong lòng nghĩ muốn nữ nhi, nhưng tận mắt thấy Chu Thanh Nhược sinh sản khổ sở cũng nguyện ý để cho nàng sinh.

      Chu Thanh Nhược lại khát vọng mình sinh công chúa. . . . . . , cho nên ba năm sau lại mang thai lần nữa, nhưng biết có phải là vận khí tốt hay , hoặc do dương khí Hoàng đế quá thịnh, sanh đều là hoàng tử.

      Hoàng đế rất phiền chán, rất rất phiền chán, ba đứa đều là nhi tử coi như xong, thế nhưng đứa nào cũng đều rất luyến mẫu, quả so với Đại hoàng tử có hơn chứ kém.

      Rốt cuộc có ngày Hoàng đế mượn danh nghĩa tu sửa lần nữa nghỉ dưỡng sức ở Vãn cung của Chu Thanh Nhược, sau đó chờ tu sửa xong ba hoàng tử mới phát . . . . . . , mấy cung điện bọn họ ở đều bị tường đỏ cao cách ly tuyệt đối với Vãn cung.

      Ba người ăn canh bế môn mấy ngày, có ngày thỉnh an xong , len lén trốn ở dưới giường.

      Buổi tối hôm nay Hoàng đế rốt cuộc được ôm Chu Thanh Nhược trong lòng thả lỏng than thở, , "Cuối cùng cũng đuổi được mấy tiểu tử thúi kia."

      Chu Thanh Nhược hé miệng cười, rúc vào trong ngực Hoàng đế, dịu dàng , "Bệ hạ vẫn giận dỗi với bọn sao? Cẩn thận bọn chúng chê cười."

      Hoàng đế trầm mặt, , "Càn rỡ."

      mặt Chu Thanh Nhược cũng có vẻ sợ hãi, mở to hai mắt, ngược lại có vẻ hết sức dí dỏm đáng . . . . . . , rốt cuộc Hoàng đế kềm được cười, ôm Chu Thanh Nhược hung hăng hôn tới, lúc lâu chờ nhịp thở nụ hôn mãnh liệt trở về bình thường, , " là hết cách với nàng."

      Chu Thanh Nhược cười ngọt ngào, càng nhu thuận tựa sát vào Hoàng đế.

      Bên trong nhà tràn ngập khí ấm áp, hai người qua mấy chuyện vụn vặt, làm mẫu thân vẫn luôn kiềm chế được nhắc tới đứa bé, Chu Thanh Nhược tự giác , "Trước kia thiếp thấy Đại hoàng tử là đứa bé quá bá đạo, sợ nó hung dữ với hai đệ đệ mình, ai biết lần trước thiếp len lén tra xét bọn chúng viết chữ nhìn đến Đại hoàng tử lại rất kiên nhẫn dạy Tam hoàng tử viết chữ. Bệ hạ biết rồi đó. . . . . . , cho tới bây giờ tình tình của nó vẫn hề dễ chịu."

      Chỉ cần giành Chu Thanh Nhược với Hoàng đế. . . . . . , Hoàng đế nhắc tới nhi tử tự nhiên cũng rất vui mừng, , "Trẫm thấy cũng rất tốt, nghĩ tới năm sau sắc phong nó làm Thái tử."

      "Bệ hạ định?"

      Hoàng đế gật đầu, ánh mắt kiên định, , "Đại hoàng tử là đứa bé ngoan."

      Chu Thanh Nhược gật đầu, , "Nhị hoàng tử cũng rất được, nó là đứa bé săn sóc rất chu đáo, lần trước thiếp bị kinh nguyệt, đau bụng nằm giường, nó hề chơi, ở cạnh thiếp ngày, là làm người động lòng thương."

      Hoàng đế ừ tiếng, nghe Chu Thanh Nhược tiếp tục , "Tam hoàng tử là quỷ nghịch ngợm, lần trước bỏ nắm muối vào ly rượu. . . . . . , Bệ hạ, thiếp hơi nhớ bọn rồi."

      Trong đôi mắt Hoàng đế mơ hồ lộ ra mấy phần ánh sáng, , "Trẫm cũng muốn."

      Kết quả lời hai người còn chưa hết nhìn thấy ba đầu củ cải từ dưới sàng bò ra, đứa cung kính , "Mẫu hậu, chúng con ở chỗ này." đứa làm nũng , "Phụ hoàng, con cũng nhớ người."

      Chu Thanh Nhược đầu tiên là khiếp sợ, sau đó cũng nhịn được cười phá lên, quay đầu lại nhìn Hoàng đế , "Bệ hạ, xem ra chàng vẫn ngăn được bọn chúng."

      Hoàng đế làm bộ ảo não ra rất cảm khái ôm lấy đứa nũng nịu tới đây, Tam hoàng tử đầu mì xào giòn, chỉ cảm thấy lòng tràn đầy vui vẻ hạnh phúc, trong miệng lại , "Đều do nàng chìu hư bọn chúng."

      Mỗi tay Chu Thanh Nhược ôm người, tràn đầy cảm kích. . . . . . , nhu tình mật ý , "Bệ hạ, cám ơn chàng, thiếp hạnh phúc."

      Hoàng đế kỳ quái ngoảnh mặt qua, lúc lâu mới giọng , "Trẫm cũng thế."

      ~~~ HOÀN ~~~

    5. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      Truyện hay. Cám ơn bạn nhiều
      Lăng Vũ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :