1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thịnh Thế Sủng Phi - Bích Vân Thiên

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      CHƯƠNG 46:

      Edit: hoacodat

      Dường như hiểu tâm tư Chu Thanh Nhược, Hoàng đế cách năm ba bữa đưa món gì đó tới đây, đều là những thức ăn mới mẻ dọc theo đường , hoặc là chút đặc sản hiểm thấy, rất nhiều thứ tất nhiên thô ráp hơn trong cung, nhưng thắng ở chỗ đó là phần tâm ý Hoàng thượng, những thứ này tất nhiên đáng quý hơn.

      Cứ như vậy dường như xa cách trong lòng Chu Thanh Nhược cũng dần phai nhạt, từ từ thích ứng ngày có Hoàng đế, chỉ có điều chờ Hoàng đế ra khỏi Cẩm Châu, cũng có những món đồ đưa tới nữa, Chu Thanh Nhược cũng hiểu, Hoàng đế ra ngoài phải du ngoạn, bắt đầu còn an nhàn thoải mái...., phía sau còn nhiều chuyện bận rộn nên rảnh quan tâm đến nàng.

      Thời tiết cũng dần lạnh hơn, cây cối tiêu điều, lúc Chu Thanh Nhược Ngự Hoa viên tản bộ, mặc dù buổi sáng có người quét dọn mặt đất qua lần, nhưng khi vẫn dẫm lên những lá cây khô héo rụng xuống, phát ra tiếng vang sột soạt, Chu Thanh Nhược cảm thấy chơi rất vui, giống như đứa trẻ đạp rồi lại đạp, chẳng qua đạp nhưng vẫn có chút đơn, với Linh Ngọc, “Muội nếu Bệ hạ ở đây, có ta chơi như vầy quá lỗ mãng hay ?”

      Linh Ngọc nghĩ tới mỗi lần Hoàng đế nhìn thấy Chu Thanh Nhược đều thay đổi thành vẻ mặt dịu dàng, đừng dẫm lá cây chơi, dù làm chuyện thơ ngây gì đó, đoán chừng cũng mặc cho, rất dung túng, cười , “Bệ hạ lúc nào trách nương nương trang trọng chứ? Nô tỳ cảm thấy Bệ hạ ngược lại còn sợ nương nương mất hứng, cho người tìm nhiều lá cây hơn chút tới đây dẫm nữa là.”

      Chu Thanh Nhược nhớ tới tính tình bất đồng của Hoàng đế, chính là loại lão tử bất kể quy củ khuôn phép gì kia, thích là được..., đoán chừng đúng như vậy, nhịn được mím môi cười, sau đó trong lòng bỗng cảm thấy trống rỗng, hơi khó chịu , “Cũng biết hôm nay tới đâu?”

      Linh Ngọc sửa sang lại làn váy Chu Thanh Nhược bởi vì giẫm đạp lá cây mà rối loạn, lại nhìn vẻ mặt Chu Thanh Nhược, gương mặt phiếm hồng, thêm việc sau khi vào cung lại được nuông chiều, càng lộ vẻ đoan trang xinh đẹp, nhưng ánh mắt lại mang theo mấy phần phiền muộn, lòng rất đành, , “Bệ hạ bên kia nếu có tin tức tự nhiên có thư cho nương nương.” trận gió thổi qua, mang theo mấy phần lạnh lẽo, Linh Ngọc co rụt người, , “Nương nương, trời lạnh, chúng ta vẫn nên trở về .”

      Chu Thanh Nhược cũng biết mình ở đây lo lắng cho Hoàng đế cũng chỉ lo mù quáng, chuyện gì cũng giúp được, gật đầu cái , “Vậy trở về thôi.”

      Linh Ngọc thấy Chu Thanh Nhược hăng hái lắm, vì muốn dời lực chú ý của Chu Thanh Nhược, đổi đề tài khác , “Lúc này nhị tiểu thư và Tam gia đều phải đến rồi chứ?” Linh Ngọc hai người kia chính là muội muội và đệ đệ Chu Thanh Nhược, Chu Đan Dương và Chu Tùng Dương.

      Sau khi Hoàng đế , Linh Ngọc vì để Chu Thanh Nhược vui vẻ nên thường gọi tỷ đệ này vào cung bồi Chu Thanh Nhược, nếu là thường ngày chuyện này thích hợp, nội viện hoàng cung, cũng phải vườn rau nhà ngươi muốn tới tới? Có điều vẫn nên xem tình huống, nếu là thường ngày, trong hậu cung rất nhiều phi tử, Hoàng hậu, Quý phi, Thái hậu, Thái phi đống lớn, có nhiều người này ở đây nên phải chú ý quy củ, nhưng bây giờ cả hậu cung chỉ có mình Chu Thanh Nhược, cung nữ thái giám phục vụ có 3000, lại chỉ có chủ tử này thôi, đây còn phải Chu Thanh Nhược muốn gì là đấy sao? Huống chi cấm vệ quân Phó Thống Lĩnh Hoàng Tứ trông giữ hoàng cung là người nghe chỉ thị Chu Thanh Nhược nhất.

      Loại ân sủng này của Hoàng đế, nghĩ đến thôi, khi nghiêm túc suy nghĩ đúng là Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, ai bằng.

      Quả nhiên nhắc tới muội muội đệ đệ, Chu Thanh Nhược liền vui mừng hẳn, , “Đan Dương thích ăn mứt táo, Tùng Dương thích ăn quất tiến cống, muội chuẩn bị hết chưa?”

      Linh Ngọc cười, hờn dỗi , “Nương nương còn chưa tin nô tỳ sao? Chỉ chút chuyện này, dĩ nhiên làm thỏa đáng cho nương nương, biết hôm nay Nhị tiểu thư và Tam gia muốn đến đây, ngày hôm qua nô tỳ bảo người chuẩn bị xong.” Sau đó lại lộ ra vẻ mặt có mấy phần hả hê, , “Nương nương, ngài xem nô tỳ làm tốt như vậy, có phải nên thưởng nô tỳ chút gì ?”

      Chu Thanh Nhược nhịn được mỉm cười, biết Linh Ngọc là làm nũng khoe khoang dỗ dành mình, trong đầu vẫn rất vui mừng , “Cái nha đầu nhà em, chỉ là làm chuyện mình nên làm, còn muốn chủ tử thưởng em hả?”

      “Nương nương hẹp hòi.”

      “Cái người này lá gan càng ngày càng lớn, ta thấy nên gấp gáp tìm nhà chồng cho em thôi, lúc này mới có thể kiềm chế được em...”

      Hai người đùa vui lát, trong chốc lát trở về Ngự Bảo điện, nơi này vốn là chỗ ở của Hoàng đế, chỗ Chu Thanh Nhược ở cần tu sửa lần nữa nên tạm thời ở tại Ngự Bảo điện, nhưng chờ sau khi bên kia tu sửa xong, Hoàng đế cũng đề cập đến chuyện nàng dời qua bên kia, Chu Thanh Nhược cũng phải kẻ ngốc, chú ý cái quy củ gì gì đó, nực cười..., ai ngại ở chung cùng trượng phu mình? Hoàng đế thấy sao cả, dĩ nhiên nàng cũng giả bộ ngu đề cập tới chuyện này, cho nên đến sau khi Hoàng đế , Chu Thanh Nhược vẫn ở trong Ngự Bảo điện.

      Nhưng làm Chu Thanh Nhược ngoài ý muốn đó là, hôm nay chỉ hai đệ đệ muội muội tới, ngay cả Chu Tố Mai cũng tới, theo sát sau hai tỷ đệ họ.

      Từ lần trước Chu Thanh Nhược gọi Chu Tố Mai tới cảnh tỉnh phen, lại cho hai tỷ đệ xả giận, nhưng vẫn yên lòng còn phái ma ma trong cung qua làm chỗ dựa cho hai người, Hầu phủ hôm nay cũng giống trước nữa, hai tỷ đệ cũng xem như nở mày nở mặt.

      Chu Đan Dương và Chu Tùng Dương nhìn thấy Chu Thanh Nhược rất vui mừng, lúc hai người mới vào cung cũng rất câu nệ, dù sao Chu Thanh Nhược là nương nương trong cung, thân phận tôn quý, nhưng khi chân chính sống chung mới phát , dù làm nương nương, Chu Thanh Nhược vẫn là dáng vẻ trước kia, tóm lại là tỷ tỷ hai người bọn họ, bọn họ lúc này mới buông lỏng, bây giờ thấy Chu Thanh Nhược tới dưới vây quanh của mọi người, rất khí phái thanh quý, trong đầu cũng sợ, cùng hành lễ , “Nương nương.” Khắp khuôn mặt đều là nụ cười, dáng vẻ rất thân thiết.

      Chu Thanh Nhược thấy hai người bọn họ cũng rất vui mừng, từ nàng cùng muội muội đệ đệ ở chung chỗ, tình cảm trước khi vào cung cũng rất thâm hậu, có điều sau đó tự thân nàng cũng khó bảo toàn nên chỉ có thể mặc kệ, hôm nay nàng có thân phận địa vị, dĩ nhiên ưu đãi hai người.

      “Tất cả đứng lên.” Chu Thanh Nhược nâng đỡ hai người đứng dậy, quan sát muội muội Chu Đan Dương, thấy nàng làn da ánh nhuận, vóc người thướt tha mềm mại, rất có dáng vẻ thiếu nữ, vui mừng , “Đan Dương cũng cao lên ít, hôm nay trở thành đại nương rồi.”

      Chu Đan Dương ngượng ngùng cười, nàng hôm nay cũng đến tuổi làm mai, nghe lời này cảm thấy rất xấu hổ, rúc vào trong ngực Chu Thanh Nhược, bộ tư thái tiểu nữ nhi, trong lòng Chu Thanh Nhược buồn cười, cũng trêu chọc nàng, quay đầu lại nhìn Chu Tùng Dươg, cũng khỏe mạnh ít, trước kia nhìn như bệnh thoi thóp, hôm nay đôi mắt lại có hồn, đứng ở nơi đó như giống con nghé con bê, bất giác nàng bỗng nhớ tới phụ thân Vũ Định Hầu, tay vượn eo ong, cao lớn uy vũ.

      “Gần đây Tùng Dương đọc sách sao rồi?”

      Vốn Chu Tùng Dương háo hức phấn khởi, kết quả nghe xong lời này, đầu liền tiu nghỉu, y cũng biết chuyện gì xảy ra, vừa nhìn thấy sách muốn ngủ, căn bản cũng muốn học, nhưng trong lòng y lại sợ, mình học sách tốt làm Chu Thanh Nhược vui, làm phụ thân cảm thấy mình vô dụng.

      Chu Thanh Nhược thấy dáng vẻ Chu Tùng Dương áy náy bất an cũng thấy bất đắc dĩ, ôn thanh an ủi, “ học là vì khai sáng cho đệ, nếu như đệ thích. . . . . . , ta xem chút an bài đệ vào trong quân cũng được.”

      Nhiều thế hệ con cháu Vũ Định Hầu phủ đều tòng quân, đến thế hệ hôm nay, Vũ Định Hầu phủ sớm suy tàn, cho nên bản thân Vũ Định Hầu ở trong quân thuận, lại thêm nhập ngũ luôn phải ra chiến trường rất nguy hiểm, nên quyết định để Chu Tùng Dương đọc sách, kết quả cố tình Chu Tùng Dương cũng là huyết mạch Chu gia, vốn thích đọc sách.
      Mắt Chu Tùng Dương bỗng sáng lên, muốn , Chu Tố Mai đứng ở phía sau y luôn bị Chu Thanh Nhược xem như tấm bình phong lại bất chấp, cao giọng suy tính : “Nương nương, chuyện này được, lúc trước để Chu Tùng Dương học đó là ý tứ Hầu gia.”

      Trong lòng Chu Tố Mai Tâm vẫn cảm thấy, coi như Chu Thanh Nhược là nương nương trong cung, đó cũng là tiểu nha đầu bà nhìn lớn lên, mặc dù bị tình thế ép buộc dám phản kháng, nhưng trong lòng lại cam tâm, lúc này nghe được ý tưởng Chu Thanh Nhược tuân theo lời Vũ Định Hầu, để Chu Tùng Dương tòng quân, làm sao đồng ý được? Lúc này mới để ý khuôn phép, cứ xen ngang vô lễ như vậy.

      mặt Chu Thanh Nhược lộ ra vẻ châm chọc, , “Vào lúc này lại biết nghe phụ thân dặn dò? Ban đầu phụ thân cũng để cho chăm sóc tốt ba tỷ đệ chúng ta, lại chăm sóc thế nào?”

      Chu Thanh Nhược ở trong cung lâu rồi, người tự nhiên có cỗ khí chất cao quý bất phàm, vừa như thế, ngược lại có vài phần khí thế, Chu Tố Mai bị dọa sợ sắc mặt lập tức trắng bệch, nhưng bà vẫn còn cam lòng giọng , “Chăm sóc thế nào? Cũng phải cho các ngươi trưởng thành hết rồi sao? Hôm nay ngài thành nương nương trong cung còn phải là bởi vì ta đưa ngài vào?”

      thanh mặc dù , nhưng cũng làm cho những người ở đây đều nghe thấy hết.

      Chu Tùng Dương đứng dậy níu cổ áo Chu Tố Mai, , “ , nếu ngài còn cứng đầu, cũng đừng trách con niệm tình cảm cháu đấy nhé?” Cái nắm kia nắm chặt, hình như sau khắc muốn đánh lên mặt Chu Tố Mai.

      Chu Thanh Nhược muốn , lại thấy Chu Đan Dương vẫn lên tiếng mặt lại lộ ra mấy phần lệ khí, vững bước tới, , “ , phụ thân nhìn cuộc sống ngài đáng thương, bị chồng bỏ vứt bỏ, nên mới bảo ngài vào ở, quản giáo mấy người chúng con, ngài lại tuyệt niệm tình phụ thân, tay nắm chặt bạc, để cho tỷ đệ chúng con ăn ngon mặc ấm, con đường đường tiểu thư Hầu phủ, lại tự mình giặt quần áo nấu cơm.....” Giọng Chu Đan Dương mang theo vài phần nghẹn ngào, “Nếu như trong nhà khó khăn như vậy, con ngược lại oán cái gì, kết quả tháng trước Tiền ma ma sửa sang lại sổ sách phủ đệ lần nữa, phát tiền bạc sẵn có trong nhà chính là hai vạn hai, tiền lời điền trang, cửa hàng hàng năm cũng có ngàn lượng.” Tiền ma ma chính là cung nhân Chu Thanh Nhược đưa qua chăm sóc hai tỷ đệ, làm việc rất khôn khéo, chuyên quản lý sổ sách trong phòng đây cũng là nguyên nhân Chu Thanh Nhược phái bà .

      Sắc mặt Chu Tố Mai đỏ lên, vẫn cam tâm , “Các con biết cái gì, bạc này nếu dùng thương tiếc, núi vàng núi bạc cũng tiêu xài sạch hết.”

      “Ngài coi con là đứa trẻ ngốc sao?” Chu Đan Dương cắn răng nghiến lợi , “Trong nhà của chúng ta có mấy người, dù ăn ngon uống tốt năm cũng chẳng dùng hết ba bốn trăm lượng bạc, tính cả tiền lời, hàng năm còn có thể còn dư lại sáu bảy trăm lượng, làm sao miệng ăn núi lở? Lại , bạc này cũng tốt, điền trang cũng tốt, đều là tiền phụ thân cho con và đệ đệ, bỗng dưng trở thành của ngài?”

      Chu Tố Mai bị chất nữ Chu Đan Dương vậy nhất thời còn lời phản bác, mặt lúc tím lúc xanh lúc trắng.
      Tang Ca, Tôm Thỏthuyt thích bài này.

    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      CHƯƠNG 47:

      Edit: hoacodat

      Chu Tố Mai thấy hai tỷ đệ để bà trong mắt, cố kỵ ra lời này, làm cho bà chẳng còn mặt mũi nào, trong lòng vừa nóng vừa giận, mặt đỏ lên, nhịn được , “Các ngươi đừng tưởng có nương nương làm chủ mà có thể muốn làm gì làm, ăn muối còn nhiều hơn các ngươi ăn cơm, rất nhiều chuyện, phải chỉ nhìn bề ngoài. . . . . .”

      Chu Thanh Nhược quả biết làm sao có thể khai thông Chu Tố Mai người luôn tự cho mình là đúng, mặt lộ vẻ cười lạnh.

      Chu Tố Mai kiêng kỵ nhất tất nhiên là Chu Thanh Nhược, vào lúc này thấy sắc mặt nàng càng ngày càng khó coi, trong lòng khẩn trương, sợ Chu Thanh Nhược phát tính khí đuổi mình ra khỏi cung, mặc dù trong lòng mắng Chu Thanh Nhược nể mặt trưởng ấu tôn ti, sớm muộn cũng hối hận hành vi này của mình, nhưng phần nhiều vẫn là sợ hãi, nhanh mồm nhanh miệng ra mục đích vào cung lần này của mình, “Các con ta cái gì cũng sao, nhưng hôm nay phụ thân các con trong lúc khốn đốn, sống chết chưa biết, sao các con lại thờ ơ như vậy?”

      “Phụ thân?”

      “Ngài phụ thân làm sao?”

      Chu Tố Mai nhìn thấy sắc mặt hai tỷ đệ vừa rồi còn rất phách lối bây giờ bỗng biến đổi, trong lòng rất sảng khoái, nghĩ tới dù cậy mạnh thế nào cũng chỉ là đứa bé chưa từng trải chuyện lớn, làm sao có thể so sánh với bà từng trải qua sóng to gió lớn chứ? Nghĩ tới đây mặt liền ra mấy phần đắc ý, , “Các con còn chưa biết?” Sau đó quét mắt nhìn Chu Thanh Nhược, bộ dạng lòng như lửa đốt, , “Vân Quý Tổng đốc tạo phản, phụ thân các con lại là tổng kỳ dưới trướng Vân Quý Tổng đốc! Tạo phản đó nghen, đây chính là tội lớn chém đầu!”

      Chu Thanh Nhược chưa từng nghĩ qua Chu Tố Mai chuyện này, nàng lúc ấy cũng từng lo lắng, vì chuyện này còn cầu xin với Hoàng đế, Hoàng đế lại cảm thấy chỉ là chuyện , đồng ý bất kể như thế nào cũng giữ được mạng phụ thân nàng, Chu Thanh Nhược tất nhiên tin tưởng Hoàng đế, thế nhưng đây là lời riêng giữa nàng và Hoàng đế, sao có thể với người khác?

      Hai tỷ đệ Chu Tùng Dương và Chu Đan Dương nghe giọng điệu Chu Tố Mai cứng rắn bắt đầu có chút bối rối, nhưng quay đầu lại thấy bộ dạng Chu Thanh Nhược bình tĩnh, nghĩ tới tỷ tỷ ở trong hoàng cung, chỉ sợ sớm biết chuyện này, nhưng cho tới nay vẫn gì, nghĩ đến chắc có biện pháp, hai người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng cũng bình ổn hơn.

      Chu Tố Mai tức chết rồi, mấy người này sao lạnh lùng vô tình như vậy, chút phản ứng cũng có, chẳng lẽ ca ca của bà nuôi đám bạch nhãn lang sao? Sao chẳng ai gấp hết vậy?

      Chu Thanh Nhược cũng biết mình phải với mọi người chuyện tình của phụ thân, nháy mắt với Linh Ngọc, Linh Ngọc hiểu ý, cúi đầu mang theo thái giám và cung nữ đều lui ra ngoài, mình lại canh giữ trước cửa.

      Chờ bên trong nhà có những người khác, Chu Thanh Nhược tới trước sập ngồi xuống, đẩy khay đồ ăn vặt bàn kỷ trà, , “Đều là Linh Ngọc cho người an bài, mọi người nếm thử chút.”

      Chu Tùng Dương và Chu Đan Dương thấy Chu Thanh Nhược bình tĩnh như vậy, nghĩ tới chuyện Tổng đốc Vân Quý tạo phản là chuyện bao lâu rồi? Tỷ tỷ vẫn có phản ứng gì, hiển nhiên sớm an bài thỏa đáng, nghĩ như vậy cũng hoàn toàn yên tâm, lại nhìn thấy đồ ăn vặt trong hộp sơn đen mạ vàng toàn là món ăn bọn họ thích, con sâu thèm ăn bị câu , cũng liền bất chấp mọi chuyện, người cầm quất tiến cống, người cầm mứt táo, ăn say sưa ngon lành.

      Chu Tố Mai tức giận toàn thân phát run, nhịn lại nhịn, rốt cuộc vẫn nhịn được quát lớn, “Phụ thân các con sống chết chưa , làm sao còn muốn ăn gì chứ?”

      Chu Đan Dương nhả hạt ra, châm chọc , “ phải lo lắng phụ thân sống chết chưa biết, mà lo lắng năm nay thu được đồ gì phụ thân đưa tới mới đúng?”

      Mặc dù Chu Tố Mai cay nghiệt, thiển cận, nhưng lúc nàng và Vũ Định Hầu cùng nhau lớn lên, Vũ Định Hầu bị sa cơ, ngày trôi qua còn bằng với bình dân bình thường, mỗi ngày đều là nghĩ làm thế nào tiết kiệm tiền, có thể sống qua ngày, cũng vì thế tạo nên tính tình của bà như hôm nay, nhưng tình cảm giữa bà và ca ca cũng hết sức thân thiết.

      “Thế nào, ở trong mắt các con, là loại người này sao?”

      Chu Đan Dương cười, nụ cười kia cũng tới đáy mắt, có vẻ càng lạnh lẽo, “Có phải loại người đó hay con biết, nhưng phá hủy cọc hôn tốt của tỷ tỷ, độc ác đưa tỷ tỷ vào trong cung, thiếu chút nữa hại chết tỷ tỷ là , để cho con tiểu thư Hầu phủ cả ngày giặt quần áo nấu cơm, trôi qua ngày như nha hoàn là , đệ đệ vốn có thể đến Hồng Hộc học viện, vì tiết kiệm tiền trả công cho lão sư dám để đệ đệ học Phương Thành học viện, theo đám học sinh bất học vô thuật ( học vấn nghề nghiệp) ở chung chỗ, cũng trách được việc học của đệ đệ lại xuất chúng như vậy.”

      Chu Đan Dương tới chỗ này biết là bị nghiện hay sao, lại , “Chờ phụ thân trở lại, ngược lại con muốn cho ông biết, người này đúng là đủ tận tâm.”

      Chu Tố Mai nghe vậy cũng hơi chột dạ, ban đầu đưa Chu Thanh Nhược vào trong cung, đúng vì nàng nghe lời của mình, nhưng cũng phải chưa từng mong đợi, nếu Chu Thanh Nhược vào có thể chiếm được Hoàng đế sủng ái, làm cho Vũ Định Hầu tụt dốc có thể xanh tươi lần nữa, coi như trung gian có rất nhiều quanh co, kết quả cuối cùng chẳng phải rất tốt sao? Ban đầu nếu phải là bà, hôm nay Chu Thanh Nhược làm sao có thể làm Huyên phi nương nương?

      Nghĩ như vậy, Chu Tố Mai cảm thấy mình làm đúng, kiêu ngạo ưỡn ngực .

      Chu Thanh Nhược nhìn thẳng vào Chu Tố Mai, nhìn vẻ mặt bà cũng biết mấy lời của mình chỉ là đàn gảy tai trâu, có vài người chính là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, sợ rằng. . . . . . , Chu Tố Mai cảm thấy bà là thân của mình, nàng dám làm gì bà?

      Chu Thanh Nhược cười lạnh, uống hớp nước trà đè xuống tức giận trong lòng, , “ tình của phụ thân, ta tự có tính toán, tất nhiên để cho ông có chuyện.” Ngay sau đó lại , “Vương phu nhân, nếu ngài có chuyện gì khác trước hết nên quỳ thỉnh an .”

      Phu gia Chu Tố Mai họ Vương, gọi như vậy, hiển nhiên là rất vui, lòng Chu Tố Mai quay cuồng các loại cảm xúc, cũng biết Chu Thanh Nhược làm như vậy là cho bà mấy phần mặt mũi, nhưng trong lòng vẫn lo lắng, Chu Thanh Nhược mới bao lớn? Nàng trải qua bao nhiêu chuyện? Hay là bị người lừa, , “Ngài muốn làm thế nào? Chẳng lẽ chuyện của phụ thân ngài cũng quản?”

      Ánh mắt Chu Thanh Nhược bỗng trở nên lạnh lùng, liếc nhìn Chu Tố Mai, nhìn ra bên ngoài gọi, “Người đâu.” Linh Ngọc bên ngoài trông chừng, nghe lời này vội vàng đẩy cửa vào, hỏi, “Nương nương, chuyện gì?”

      "Vương phu nhân có đức hạnh, dĩ hạ phạm thượng, phạt nàng đóng cửa suy nghĩ tháng, sao chép nữ giới trăm lần." Ngay sau đó lại , “Chuyện này em hãy phái ma ma qua nhìn, cần phải để cho bà biết cái gọi là tôn ti.”

      Chu Tố Mai cảm thấy như sét đánh giữa trời quang, dám tin , “Nương nương ngài đây là. . . . . , ta cũng là vì tốt cho ngài, sợ ngài tuổi còn , biết thu xếp.”

      Mấy năm nay Linh Ngọc ở trong cung cũng phải kẻ ngốc, cũng coi như mở rộng kiến thức, dĩ nhiên để Chu Tố Mai càn rỡ như vậy, lập tức quát lớn, “Điêu phụ lớn mật, ngay cả lời của nương nương ngươi cũng dám phản bác? Quả thực là ăn gan hùm mật gấu rồi, người đâu, kéo ra ngoài cho ta.”

      Linh Ngọc mới vừa xong có mấy thái giám chạy vào, nhanh chóng ngăn chặn Chu Tố Mai.

      Cho tới bây giờ Chu Tố Mai cũng chưa từng mất thể diện như vậy, điên cuồng giằng co đẩy ra những tên thái giám kia, nhưng những tên thái giám kia đâu phải ngồi ? Càng chế trụ bà chặt hơn, bà phát cách nào tránh thoát, cam lòng, giọng căm hận , “Ta là thân của ngài, cái người này lại đối đãi ta như vậy, cũng sợ người khác bàn tán sao? sợ người khác chê cười? Phải biết nữ nhân nếu có nhà mẹ, như có hậu thuẫn.”

      Thái giám này thấy Chu Tố Mai bị vịn chặt nhưng vẫn còn liều lĩnh như vậy, nhất thời hơi biết phải làm sao, vừa nghĩ đây là thân Huyên phi nương nương, vẫn luôn có chút giống, khỏi hơi do dự, kết quả lại nghe Chu Thanh Nhược thản nhiên , “Ta hôm nay có thể có địa vị này, đều là Bệ hạ thương tiếc, là hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, tất cả đều tự ta từng bước tới, có quan hệ gì với Vương phu nhân? Chẳng lẽ Bệ hạ sủng ái ta còn phải nhìn phân tình Vương phu nhân? Ngược lại ta biết Vương phu nhân lại có mặt mũi to lớn đến vậy! Về phần nhà mẹ, hôm nay ta hảo hảo cho Vương phu nhân biết chút quy củ, sau này ra ngoài mất mặt xấu hổ, còn phải làm mất mặt mũi Vũ Định Hầu phủ? Càng để cho người dèm pha?”

      Vốn thái giám vẫn hơi do dự, kết quả nghe Chu Thanh Nhược như vậy cố kỵ gì, trong lòng có quyết định, suy nghĩ muốn lấy lòng Chu Thanh Nhược, hung hăng đạp Chu Tố Mai cú, , “Lá gan lớn, đây là Huyên phi nương nương, phải người ngươi có thể hô tới quát lui, quả cần phải hảo hảo học quy củ.” Ngay sau đó hiến mị cười cười, với Chu Thanh Nhược: “Nương nương, nô tài nhìn vị Vương phu nhân này còn chưa học tốt quy củ, nô tài biết vị ma ma quản giáo rất có khả năng, nếu trước hết để cho Vương phu nhân theo ma ma quản giáo học quy củ?”

      “Ta . . . . . .” Lời Chu Tố Mai còn chưa hết bị thái giám đạp thêm cú, đau nhe răng trợn mắt.

      Chu Thanh Nhược cười cười , “Chuẩn.”

      Thái giám này mừng rỡ, lôi kéo Chu Tố Mai ra ngoài, nghĩ tới hôm nay xem như ra mặt trước mặt Huyên phi nương nương, nghĩ tới bất kể như thế nào cũng phải làm xong việc này khiến Huyên phi nương nương hài lòng, về phần Chu Tố Mai bị ma ma quản giáo hành hạ sống chết được, lúc này mới hiểu thấu xương về hoàng quyền, cái gì là thân phận tại của bà, theo thường ngày, lời biết tôn ti của bà, chính là chết mấy lần cũng đủ, có điều chuyện này nên sau.

      Trải qua chuyện Chu Tố Mai, Chu Thanh Nhược cũng còn tâm tình, đưa muội muội và đệ đệ , lại cho người mang theo thức ăn và vải vóc cho bọn họ, để bọn họ cần lo lắng chuyện của phụ thân, lúc này mới coi như xong chuyện.

      Chu Thanh Nhược hơi phờ phạc ủ rũ, ai nguyện ý cãi vã với người nhà? Có điều có số người dường như rất cứng đầu, tự cho là đúng. . . . . . , trong lòng Linh Ngọc rầu rĩ, nương nương bị mất hứng, cũng biết làm sao để nương nương vui mừng, trong lòng thầm mắng Chu Tố Mai biết điều, kết quả lúc tối liền nhìn thấy cấm vệ quân Phó Thống Lĩnh Hoàng Tứ cười híp mắt đưa phong thư tới, ra là thư Hoàng đế viết cho Chu Thanh Nhược.
      Tang Ca, Tôm Thỏthuyt thích bài này.

    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      CHƯƠNG 48:

      Edit: hoacodat

      Thư Hoàng đế rất đơn giản, chỉ có hai hàng chữ, đại khái chính là tất cả đều mạnh khỏe bảo Chu Thanh Nhược đừng lo lắng..., nhưng chỉ như vậy cũng làm Chu Thanh Nhược vui nửa ngày, vuốt thể chữ mạnh mẽ có lực của Hoàng đế giống như mình nhìn thấy Hoàng đế vậy, ngay cả lúc ngủ cũng để bên gối.

      Buổi tối hôm nay nàng nằm mộng, chân trần bước trong mây mù giăng kín, tầm mắt mơ hồ, bốn phía vắng vẻ làm cho nàng có chút bỡ ngỡ, đột nhiên nàng nhìn thấy dáng mạnh mẽ rắn rỏi của người, nàng chợt vui mừng, bởi vì đây ràng chính là bóng dáng của Hoàng đế, nhớ nhung nhiều ngày nay giống như thủy triều lan tràn, nàng nhấc váy đuổi theo, gọi, “Bệ hạ!”

      Người nọ dường như nghe được lời của nàng chút phản ứng cũng có, Chu Thanh Nhược rất kinh ngạc, chờ đến gần định ôm y, nhắc nhở tồn tại của mình, “Bệ hạ...”

      Người nọ rốt cuộc chậm rãi quay đầu lại, mặt mũi quen thuộc lại mang theo máu, cả người quỷ mị giống như tới từ địa ngục, tản ra hơi thở tử vong đáng sợ, Chu Thanh Nhược ngây người như phỗng, hơn nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần, trong nháy mắt, nước mắt ào ào chảy xuống, thê thảm gọi, “Bệ hạ, chàng sao vậy?”

      “Bệ hạ, phải chàng tất cả đều rất tốt sao?”

      “Tại sao lại có máu?”

      Chu Thanh Nhược chú ý mọi thứ vọt tới ôm đối phương, có điều thân thể người kia cực kỳ lạnh lẽo, giống như thi thể vậy, nàng vừa kinh sợ vừa rất đau buồn, ngừng , “Bệ hạ, bệ hạ...”

      “Nương nương, ngài tỉnh lại.” Chu Thanh Nhược cảm giác thân thể như được người lay mạnh, đột nhiên mở mắt, chờ tiêu cự mở ra nhìn thấy Linh Ngọc lo lắng nhìn nàng, đôi mắt tràn đầy lo lắng.

      Chỉ chốc lát sau, đèn bên trong nhà bỗng sáng rỡ, sáng như ban ngày, có điều dù là như vậy Chu Thanh Nhược vẫn cảm nhận nỗi đau trong giấc mộng kia, nàng cầm ly trà, vuốt ve hàng chữ kia, cảm thụ dịu dàng ấm áp, “Chỉ là cơn ác mộng.” Nhưng cho dù là mộng, lại sống động như vậy, sống động như xảy ra trước mắt.

      Mặc dù Linh Ngọc rất tò mò Chu Thanh Nhược nằm mơ thấy gì, nhưng nhìn dáng vẻ nàng chưa định thần lại được, sợ hỏi nàng lại nhớ đến chuyện tốt, thêm nữa..., phải có cách , nằm mơ chưa đến hừng đông, ứng nghiệm, lại trang bị thêm cho Chu Thanh Nhược cái áo khoác, , “Nương nương, ăn chút đồ nhé? Trong phòng bếp còn dự trù canh gà ô nhân sâm, bổ dưỡng nhất đó.”

      Chu Thanh Nhược nghĩ đến cảnh tượng trong mộng còn ăn gì được nữa, lắc đầu , “ muốn.” Ngay cả cơn buồn ngủ cũng biến mất, ngẩn người nhìn chằm chằm lá cây Bà Sa bên ngoài.

      Linh Ngọc càng lo lắng, : “Nương nương, nếu chúng ta đánh cờ nhé?”

      Chu Thanh Nhược sợ mình cứ ngồi như vậy lại suy nghĩ lung tung, gật đầu , “Chơi bài mã điếu .”

      Linh Ngọc nghe vậy rất vui mừng, bảo người bày bàn tới, lại kêu mấy đại cung nữ vào, đều là những cận thân ngày thường hay phục vụ, cứ như vậy bắt đầu chơi bài mã điếu.

      Chu Thanh Nhược rất thích người khác nhường nàng, lúc vừa bắt đầu chơi bài mã điếu, nhóm người cao thủ chơi bài kết phường phối hợp đánh bài với nàng, vừa để nàng thắng thoải mái, nhưng cũng nhường bài vừa đúng, để nàng chơi cao hứng vui vẻ, có điều sau này khi nàng nhìn ra lại hơi vui, ai lại thích giả tạo chứ?

      Cho dù luôn thua, nàng cũng muốn chân ..., dĩ nhiên, quan trọng hơn là, Chu Thanh Nhược lo lắng nếu cứ tiếp tục như vậy, làm nàng sao lãng, bị người tâng bốc mà mất bản chất chính mình, sau đó nàng phát tính khí, ai cũng được nhường nàng, Linh Ngọc biết đây là giới hạn của Chu Thanh Nhược, dám chạm vào, tìm mấy cung nữ thái giám bậc thường thường tới đây cùng đánh bài, thắng thua ngang ngửa, cũng hòa thuận vui vẻ.

      Chu Thanh Nhược cứ thế đánh bài mã điếu đến nửa đêm, mặt trời sáng sớm ló dạng, chiếu sáng bốn phía, mang đến ánh sáng sáng ngời, trong lòng lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn chút, giống như khí tức trong lòng, bị ánh sáng mặt trời xua tan .

      Nhưng cho dù như thế, Chu Thanh Nhược vẫn viết cho Hoàng đế phong thư, mang tính trẻ con đầy cả trang giấy đều viết là, thiếp nhớ chàng, thiếp nhớ chàng, ba chữ, gần đến khúc cuối mới viết, Bệ hạ nhất định phải chú ý an nguy.

      Lúc Hoàng thượng nhận được tin tức đến Vân Nam rồi, đại quân áp cảnh, khí thế hào hùng, y cưỡi Hãn Huyết Bảo Mã màu đỏ thẫm, mặc khôi giáp màu bạc, uy phong lẫm liệt giống như chiến thần thời đại, làm người nhìn rời mắt, bọn binh sĩ nhìn thấy quơ tay múa chân gọi, “Bệ hạ, uy vũ!” thanh to kia, giống như xé trời, dòng sông kích động, kinh thiên động địa.

      Khi Hoàng đế ngự giá thân chinh, lúc ra khỏi thành ngồi xe ngựa, sau này còn trực tiếp cưỡi ngựa giống như binh sĩ tiên phong, còn ăn cùng với binh sĩ, làm việc hành quân buồn tẻ cũng trở nên vui vẻ, sĩ khí tăng vọt, cứ vậy, chỉ mới đến Vân Nam mấy ngày đánh phản quân trấn thủ nơi này thể trở tay.

      Đoan Mộc Nam cưỡi ngựa đến gần Hoàng đế, giọng , “Bệ hạ, thư nương nương.”

      Ánh mắt Hoàng đế nghiêm nghị, gương mặt uy nghiêm, nhưng vẫn thầm khoát khoát tay với Đoan Mộc Nam, ý bảo đưa thư tới đây, Đoan Mộc Nam vội vã hỏa tốc lấy thư đưa tới là biết Hoàng đế nhất định muốn biết tin tức nương nương sớm chút, nhưng hề nghĩ tới, Hoàng đế lại muốn xem thư vào lúc này?

      Trời ơi, đây là đứng trước mấy trăm ngàn tướng sĩ...., Bệ hạ, ngài cảm thấy ngài xem thư gia đình thích hợp hả?

      Mặt Hoàng đế tỏ vẻ gì, nhận lấy thư, xé thư ra, sau đó sắc mặt như đọc lấy..., các tướng sĩ chờ Hoàng đế phát biểu, vừa khẩn trương vừa nghiêm cẩn nhìn Hoàng đế.

      Đoan Mộc Nam nhìn Hoàng đế vẫn đọc thư, giống như nhập ma hề nhúc nhích, lòng cũng tò mò muốn biết bên trong viết gì, lặng lẽ tới nhìn, kết quả cả trang giấy lại chỉ viết ba chữ thiếp nhớ chàng, lời trực bạch thế này, tình cảm thế này, chấn động y cả nửa ngày biết phải gì, quẫn.

      Y còn tưởng Huyên phi nương nương viết câu thơ hay cái gì đó, nhớ lúc Bệ hạ còn là Thái tử phải cũng rất thích nữ tử tài hoa hơn người sao? Thế nào chỉ trong chớp mắt, cảm thấy hứng thú với tình cảm thông thường rồi? Có điều rất nhanh y hiểu ra, phải Hoàng đế thích nữ tử tài hoa hơn người, nhưng chỉ cần là Huyên phi nương nương viết, đoán chừng đều rất thích, cái này gọi là ai cả đường đây mà? Y hiểu được.

      Hoàng đế xem thư rất nhiều lần, nếu lúc này phải lúc thích hợp để cười, thiếu chút nữa cũng nhịn được, đây được xem là thư gì chứ? Còn bằng đứa trẻ..., tuy nhiên lại biết vì sao, những lời nhớ nhung kia thế nhưng cứ thoải mái vào trong lòng, ngọt như được ăn mật, nàng rất nhớ y, làm sao y biết? Hoàng đế ngẩng đầu, nhìn sông núi hùng vĩ xa xa, rồi đến hàng ngàn binh sĩ ngay trước mắt, trong lòng hào tình vạn trượng, nghĩ, nhanh thôi.... rất nhanh y có thể trở về.

      Hai tháng sau, tin chiến thắng của Hoàng đế ào ào đưa tới giống như nấm mọc sau mưa, những đại thần trước kia chủ chiến ai ai cũng ngẩn đầu ưỡn ngực, giống như đều là công lao của mình vậy, những đại thần lúc trước từng phản đối Hoàng đế thân chinh, muốn mềm mỏng lại thu mình hết mức, sợ bị người ta nhắc lại chuyện lúc trước, có vẻ dân chúng kinh thành cũng rất vui mừng phấn chấn, ngay cả đám quyền quý từng vì chuyện Lục Bội Ninh quản lý quá nghiêm nghị nên gây nháo loạn cũng đều yên tĩnh hẳn.

      Hình như tất cả hướng về tương lai phồn vinh tươi sáng, theo tiến độ này, Hoàng đế thu quân về triều cũng chỉ là chuyện hai tháng sau thôi.

      Thư Hoàng đế càng ngày càng ít, nhưng Chu Thanh Nhược lại thấy khổ sở gì, nàng biết tại Hoàng đế rất bận, chỉ cần chịu đựng thêm mấy tháng nữa là được.

      Linh Ngọc bưng trà tới, “Nương nương uống chút trà .” Gần đây Linh Ngọc rất lo lắng, mấy tháng nay khẩu vị Chu Thanh Nhược luôn tốt, có khi thậm chí cả ngày cũng ăn gì, nàng cho đây là do Chu Thanh Nhược tưởng nhớ Hoàng đế, nên muốn Hoàng đế có thể thu quân sớm chút khải hoàn trở về là tốt rồi.

      Vì thế nàng cũng phí hết tâm tư muốn Chu Thanh Nhược ăn nhiều hơn chút, lúc này bưng nước trà chính là Trà Quả, bên trong thêm chút hoa hồng, cúc hoa, cẩu kỷ, táo đỏ, can khương, thậm chí còn chút ít long nhãn.

      Chu Thanh Nhược đứng bên hồ, gió nhè thổi lên tóc nàng, mang đến cảm giác sảng khoái, làm cho cảm giác buồn nôn có thể vơi đôi chút, nghe thấy lời Linh Ngọc, vươn tay đón nhận nước trà, có điều nhìn thấy bọt nước trà trong chén trà hoa văn lành lạnh, cau mày, cảm thấy cảm giác buồn nôn mới vừa rồi lại dâng lên, , “Mang .”

      Linh Ngọc nhìn Chu Thanh Nhược như vậy lại đau lòng , “Nương nương, ngài uống chút nước .”

      Chu Thanh Nhược cũng biết dạo gần đây mình có khẩu vị làm Linh Ngọc rất lo lắng, vốn chỉ miễn cưỡng uống hớp thôi, kết quả vừa đặt ly trà lên môi cảm giác mùi vị này càng nồng đậm hơn, chính là mùi can khương..., nàng lại thấy buồn nôn, tay buông lỏng, cái ly rơi xuống mặt đất bể nát.

      Linh Ngọc sợ hết hồn, quỳ đất cầm tay Chu Thanh Nhược , “Nương nương, ngài sao chứ?”

      Chu Thanh Nhược nôn mửa nửa ngày lại nôn ra được cái gì, chỉ cảm thấy trong ngực có gì đó chặn lại lên được xuống xong rất khó chịu, Linh Ngọc thấy sắc mặt Chu Thanh Nhược tái nhợt, nôn nóng , “Nương nương, nô tỳ gọi Ngự y đến đây nhé.”

      “Ừ.” Chu Thanh Nhược hơi thở mong manh.

      Linh Ngọc bảo người mang kiệu mềm tới đây, nhàng mang Chu Thanh Nhược trở về Ngự Bảo Điện, vừa tới ngưỡng cửa nhìn thấy Lục Bội Ninh sắc mặt tái xanh đứng trước cửa, Hoàng Tứ đứng sau lưng cũng là dáng vẻ mất hồn mất vía.

      Chu Thanh Nhược chợt phát , nàng bỗng có dự cảm xấu, Lục Bội Ninh là tâm phúc của Hoàng thượng, mạng lưới tin tức của y thậm chí còn nhanh hơn cả Binh bộ, chẳng lẽ...

      Linh Ngọc dắt tay Chu Thanh Nhược bước xuống cỗ kiệu, mắt Lục Bội Ninh đỏ bừng, đột nhiên quỳ xuống , “Nương nương, ngài phải chịu đựng.”

      Chu Thanh Nhược cố nén sợ hãi, hỏi, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

      “Bệ hạ ngài....” Lục Bội Ninh khổ sở nhắm hai mắt lại, lúc lâu sau mới lên tiếng. “Ngài ấy mất tích.”
      Tang Ca, Tôm Thỏthuyt thích bài này.

    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      CHƯƠNG 49:

      Edit: hoacodat

      Vốn Lục Bội Ninh cho là Chu Thanh Nhược chịu nổi đả kích như vậy, ngờ Chu Thanh Nhược chỉ thất thần lát, nhanh chóng khôi phục tư thái ung dung, sắc mặt nàng tái nhợt, giọng run rẩy, nhưng ánh mắt lại kiên định hỏi, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ngài cẩn thận chút cho ta.”

      “Vương Thịnh là gian tế Thái hậu phái đến bên cạnh Bệ hạ.” Lục Bội Ninh đau đớn nhắm hai mắt lại, bắt đầu tự thuật lại chuyện này, lúc đại quân tiếp cận, bởi vì Hoàng đế ngự giá thân chinh, tinh thần Chấn Thiên, rất nhanh dồn quân phản loạn đến Quan Hà Khẩu, chuyện xảy ra vào buổi tối ngày hôm đó, Hoàng đế tự mình ra trận, chuẩn bị bắt sống Vân Quý Tổng đốc mưu phản, ai biết Vương Thịnh vẫn luôn theo bên cạnh y bỗng phản bội, dùng đao đâm vào ngựa Hoàng đế ngồi, ngựa bị giật mình, nhảy vào Quan Hà Khẩu bên cạnh, chuyện xảy ra chỉ trong nháy mắt, rất nhiều người kịp phản ứng còn nhìn thấy bóng dáng Hoàng đế.

      “Vương Thịnh đâu?”

      “Lúc ấy uống thuốc độc tự sát, hoạn quan chó chết này! Bệ hạ tín nhiệm nhất, ai biết lại là kẻ ăn cây táo rào cây sung! Cho dù hủy thi thể cũng đủ.” Hoàng Tứ tức giận đỏ mắt lên, đầu ngón tay bóp chặt vang lên tiếng rắc rắc.

      Khi Hoàng đế rơi xuống sông là trước mặt các tướng sĩ, nơi đó tụ tập cao thủ, nếu có thể cứu ra sớm cứu được, hiển nhiên là tìm được.

      Chu Thanh Nhược hít sâu hơi, cố gắng để mình tỉnh táo lại, bây giờ thể rối, càng rối càng khiến người ta thừa dịp chui chỗ trống mà vào, nàng nhận lấy nước trà Linh Ngọc đưa tới, hung hăng uống miệng lớn, bởi vì uống gấp, thiếu chút nữa bị sặc, ánh mắt nàng dâng lên tầng sương mù mỏng, biết khó chịu bởi vì sặc hay do trong lòng quá đau.

      Bên trong phòng quá an tĩnh, Lục Bội Ninh và Hoàng Tứ cũng cúi thấp đầu , Linh Ngọc lại bụm mặt, bộ dạng muốn khóc lại dám khóc.

      “Lục đại nhân, bây giờ ta phải làm gì?” Chu Thanh Nhược ép nước mắt trở về, “Bệ hạ chắc chắn còn sống, ta chờ y trở lại.” ra theo tính tình của nàng, hận thể lập tức đứng dậy tìm Hoàng đế, xem chút Quan Hà Khẩu nuốt chửng Hoàng đế có hình dáng gì, nhưng nàng biết tại nàng càng cần phải ở trong triều ổn định thế cục, như vậy Hoàng đế mới có thể vững vàng trở về.

      Lòng Lục Bội Ninh càng kính nể hơn, lần đầu tiên y cảm thấy đưa người này đến bên cạnh Hoàng đế là quyết định sáng suốt cỡ nào, chịu đựng bi thống trong lòng, , “Nương nương, ngài phải chịu đựng, chúng ta nên tranh thủ thời gian cho Bệ hạ.”

      “Ừ.” Chu Thanh Nhược gật đầu mạnh, cắn đôi môi đến đổ máu.

      tháng sau, thể gạt được chuyện Hoàng đế mất tích nữa, cả Kinh Thành cũng xôn xao, thậm chí chấn động cả triều đình và dân chúng, rất nhiều người ngồi yên.

      Buổi sáng ngày hôm nay, Chu Thanh Nhược ở trong cung điện đột nhiên có rất nhiều người tiến vào, dẫn đầu là người mặc quan phục chính Nhị phẩm Lễ Bộ Thượng Thư Trịnh Đào, căm phẫn , “Nương nương, ngài biết chuyện Bệ hạ mất tích sao?”

      Hoàng Tứ vội vã chạy tới nhịn được rút đao để cổ Trịnh Đào đe dọa, quát lên, “Càn rỡ!”

      Trịnh Đào quỳ bịch xuống, có điều vẫn mang vẻ mặt nghiêm nghị, bộ dáng xem là gì, , “Nương nương thứ tội, hạ quan bất quá muốn xin nương nương định đoạt nhân tuyển tân quân.”

      Trịnh Đào vừa xong, khí ở đây nhất thời trở nên hết sức nghiêm trọng, Chu Thanh Nhược cắn răng, , “ nay Bệ hạ sống chết chưa , bọn ngươi nghĩ phải cứu thế nào, lại ở chỗ này đàm luận Tân quân gì đây? Đây là mưu phản sao!” Chu Thanh Nhược càng càng lớn tiếng, đến những tiếng sau thanh càng vang có lực, hình như có thể chui màng nhĩ mọi người.

      Sắc mặt Trịnh Đào trắng bệch, vẫn kiên trì , “Nương nương, nếu có thể lấy mệnh ta đổi cho Bệ hạ, cho dù ta có chết vạn lần cũng nguyện ý, Bệ hạ mất tích hai tháng hơn, Quan Hà Khẩu này chỉ rộng hai dặm, lại sử dụng mấy chục vạn binh sĩ tìm, bây giờ chính là con chuột cũng có thể tìm ra. . . . . . , nương nương nên nén bi thương mới đúng.”

      “Câm miệng!”

      “Nước thể ngày vua, kính xin nương nương hạ quyết tâm sớm chút.” Trịnh Đào hiên ngang lẫm liệt xong, các quan viên theo sau lưng cũng đều quỳ xuống, trong miệng đều hô lên, “Nước thể ngày vua, kính xin nương nương hạ quyết tâm sớm chút!” Bộ dáng bức vua thoái vị.

      Lúc Lục Bội Ninh chạy tới chính là cảnh tượng như vậy, ánh mắt y tối tăm, ngón tay dưới ống tay áo nắm chặt thành quả đấm, qua tháng, Đoan Mộc Nam mang theo vài chục vạn binh sĩ cơ hồ là tuần mỗi tấc đất cửa sông, lại vẫn tìm được Hoàng đế, ra mọi người còn lòng tin, nhưng khi chưa nhìn thấy thi thể vẫn cảm thấy còn có tia hi vọng.

      Chu Thanh Nhược cười lạnh, càng ưỡn thẳng lưng, , “Vậy các ngươi , ai có thể thích hợp lên vị trí tân quân này?”

      “Đương nhiên là Khang vương Điện hạ.”

      Chu Thanh Nhược vốn biết rằng người để ý lễ tiết xông vào nội viện hoàng cung phải là người hiền lành gì, nhưng bây giờ hoàn toàn hiểu được, tên Trịnh Đào này là con cờ Thái hậu để lại trong cung, giống như Vương Thịnh, vẫn luôn yên lặng , chờ đợi cơ hội thích hợp cứ thế làm khó dễ.

      tại tất cả chuyện này đều là kế hoạch của Thái hậu, Vân Quý Tổng đốc Phạm Thành Mậu tạo phản, Hoàng đế ngự giá thân chinh, sau đó khiến Vương Thịnh thừa cơ hành động giết chết Hoàng đế, thừa dịp Quần Long Vô Thủ (quân tướng, hổ đầu: ý bảo có người đứng đầu dẫn dắt, hướng dẫn), đẩy Khang vương lên chiếc ghế kia lần nữa. . . . . . , kế hoạch chê vào đâu được, chỉ tiếc bà hề nghĩ tới Hoàng đế mang theo họ ngự giá thân chinh.

      Nàng còn nhớ tháng trước Lục Bội Ninh thương lượng với nàng nên xử trí phu thê Khang vương và Thái hậu như thế nào.

      Lục Bội Ninh , “Nương nương, vi thần có đề nghị, nhưng lại sợ nương nương đành lòng.”

      “Ngài .”

      “Trảm Thảo Bất Trừ Căn (chặt cây chặt tận gốc) xuân phong suy hựu sinh (gió xuân thổi tới lại hồi sinh).” Vẻ mặt Lục Bội Ninh lúc đó đặc biệt khắc nghiệt, giống như là thanh đao dính máu, sắc bén mà lạnh lẽo.

      “Giết.” Lúc ấy tâm tình Chu Thanh Nhược rất bình thản, “Ta mềm lòng, là các nàng hại Bệ hạ gặp nạn, Lục đại nhân, ngươi lớn mật làm.”

      Ánh mắt Lục Bội Ninh nhìn Chu Thanh Nhược càng sùng kính hơn, dần dần như nhìn thấy cùng ánh mắt Hoàng đế chồng lên nhau, y nghĩ về sau y trung thành Chu Thanh Nhược giống như trung thành với Hoàng đế.

      Có điều mọi người đánh giá thấp thủ đoạn như sấm sét của Đoan Mộc Nam và Dương Hổ, tới nửa tháng nhận được điệp báo, ra đêm đó khi Hoàng đế rơi vào Quan Hà Khẩu Dương Hổ nhẫn nhịn nổi, bi phẫn khó nhịn giết chết Thái hậu và phu thê Khang vương, mà chuyện này được Đoan Mộc Nam vụng trộm ủng hộ, ý tưởng của y là, vốn khi Hoàng đế còn ở đây có tường chắn đỡ các đại thần có dị nghị gì, nhưng khi Hoàng đế có gì ngoài ý muốn, rất nhiều người sinh ra lòng riêng, còn bằng nhanh chóng giết chết, tránh khỏi sóng gió, bọn binh sĩ cũng lòng dạ tìm kiếm Hoàng đế.

      Chu Thanh Nhược nhìn chằm chằm vào Trịnh Đào, nở nụ cười giễu cợt, , “Trịnh đại nhân, chắc vẫn còn chưa biết nhỉ? Khang vương bởi vì hợp thủy thổ, sớm bệnh qua đời đường rồi.”

      Sắc mặt Trịnh Đào trắng bệch, sức sống như bị rút ngồi sững đất. Mặc dù là Lễ Bộ Thượng Thư, cùng quan võ có chút khác biệt, cho nên tin tức tự nhiên tới nhanh như Chu Thanh Nhược.

      Có điều rất nhanh, Trịnh Đào lại phấn chấn, , “Theo thần biết, Khang vương còn có vị Thế tử.”

      Lời này rất nhanh được các quan viên sau lưng vội vàng phụ họa theo, ở trong mắt bọn họ Huyên phi nương nương cũng chỉ là phi tử trong hậu cung Hoàng đế, vốn cũng tính là gì, trong đó có ngôn quan , “Nương nương, thân thể ngài trong sạch, trước sau phục vụ hai vị Đế Vương, đây mới là nguyên nhân Bệ hạ gặp nạn.”

      “Chính là như vậy.”

      “Nếu Bệ hạ tốt lành sao lại gặp chuyện may? Khẳng định do nạp Huyên phi nương nương, đúng lễ pháp, chọc giận tới thiên địa thần linh.” vị quan viên khác cũng vội vàng phụ họa .

      ra rất nhiều người cảm thấy Chu Thanh Nhược được phong làm Huyên phi được thỏa đáng, nhưng lúc đó Hoàng đế ở đây, y là kẻ khôn ngoan giảo hoạt bực nào? Làm sao để người khác chỉ chỉ chõ chõ vào y chứ? Kinh sợ uy nghiêm Hoàng đế, rất nhiều người lúc ấy cũng chỉ dám giận dám , lúc này Hoàng đế có ở đây, mà Huyên phi vừa có con cháu bên người, cho nên nàng coi như xong rồi.

      Người chính là như vậy, ít ai đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, lại rất nhiều người bỏ đá xuống giếng, những quan viên kia theo Trịnh Đào trong lòng hẳn vì thâm minh đại nghĩa gì đó? Đều có chút lòng riêng, hoặc là nghĩ tới đẩy Thế tử Khang vương lên ngai vàng, về sau có công trạng nâng vua, hưởng đủ vinh hoa phú quý, hoặc là được lưu lại bút tích trong sử sách, sau này lưu danh bách thế, hoặc là người bất mãn với Huyên phi nương nương, cảm thấy lúc này nên để người nào đó biết kết cục khi để ý nhân luân lễ giáo gả hai lần.

      Mọi người theo đuổi tâm tư của mình, nhưng mục đích đều là người, đuổi Huyên phi ra hậu cung, sau đó nghênh đón Quách thị (hoacodat: ta nghĩ Trần thị mới đúng) và Thế tử Khang vương vào cung lên ngôi.

      Binh quyền kinh thành nằm trong tay Lục Bội Ninh, thống lĩnh cấm vệ quân hoàng cung là Hoàng Tứ, đều là người mình, lại tất cả đều nằm trong lòng bàn tay Chu Thanh Nhược, những quan viên này vốn chẳng thể làm nên sóng gió gì, nhưng vấn đề mấu chốt chính là nàng có con cái bên người, dù là nghĩa tử, cũng là đứa bé có thể kế thừa nghiệp thống nhất đất nước, phỏng đoán bọn họ dù muốn náo cũng phải nhìn phân lượng.

      Nhưng nay là tần phi có con cháu, còn phải là Hoàng hậu nương nương chân chính. . . . . . , tình cảnh Chu Thanh Nhược rất khó khăn, ra Chu Thanh Nhược có thể ra lệnh Hoàng Tứ thanh khử những người này, nhưng giết những người đó có thể chận lại tất cả miệng mọi người sao? Đại Chu tổng cộng bốn mươi quận huyện, hơn ngàn tên quan viên, sáu trăm ngàn dân chúng, mỗi người câu cũng có thể nhấc lên sóng biển .

      Nàng cần lý do vừa vặn làm tất cả mọi người thể phản bác.

      “Câm miệng hết cho ta!” Rốt cuộc Lục Bội Ninh thể nhịn được nữa đứng dậy, thân thể thon dài thẳng tắp, mặc áo giáp màu đen của Cửu Môn Đề Đốc, ngang hông đeo trường đao, khí thế bức người, mấy bước tới trước mặt Trịnh Đào , “Trịnh đại nhân, ngươi làm thần tử, thừa dịp Bệ hạ sống chết chưa biết lại làm khó Huyên phi nương nương như vậy, có phải cho là nàng hôm nay có người dựa vào mặc ngươi đắn đo nhục nhã?”

      Trịnh Đào chống lại ánh mắt như đuốc của Lục Bội Ninh, , “Lời này của Lục đại nhân có chút khó nghe, hôm nay ta làm tất cả đều là vì giang sơn xã tắc Đại Chu chúng ta.”

      “Miệng phun đầy phân! Trịnh Đào, ngươi cho người khác đều là kẻ ngu hay sao!” giọng vang dội của người khác chen vào, Chu Thanh Nhược ngẩng đầu nhìn lên, người tới lại là Lý Cư.

      Sau khi Hoàng đế thả Lý Cư ra lại phong làm Vũ điện Đại Học Sĩ, tham dự Nội Các, lúc ấy Hoàng đế đối với chút nghi ngờ của Chu Thanh Nhược , hoặc là đuổi tận giết tuyệt, hoặc là ân sủng có thừa, thể làm cho người nổi lên chút dị tâm.

      Trịnh Đào nghĩ tới người đứng ra lúc này lại là Lý Cư, nhưng nhớ lúc đầu Lý Cư bị Hoàng đế nhốt ở trong thiên lao, cơ hồ đời nhà ma, nếu phải được Huyên phi nương nương biện hộ cho, đúng rồi. . . . . . , là Huyên phi nương nương cứu , cũng trách lúc này lại nhảy ra, hừ, có điều dù Huyên phi nương nương có rất nhiều người chống đỡ có ích gì? Có điểm nhơ từng hai lần gả, nàng có con cháu làm sao ngồi yên vị trí này?

      “Hôm nay thần tới , tóm lại nương nương ngài phải cho chúng ta câu trả lời hợp lý mới được."” Trịnh Đào câu rất vô lại.

      Chu Thanh Nhược cười với giọng châm chọc, khoát tay ý bảo Lý Cư cần chuyện nữa, mà là sai khiến người hầu đứng bên gọi ngự y tới đây, tất cả mọi người có chút hiểu.

      “Nương nương có thai, các đại nhân thể quấy nhiễu nương nương như thế, nếu có ngộ nhỡ gì, các ngươi ai gánh chịu nổi?” Ngự y là ông lão chòm râu bạc trắng, nặng nề ho khan tiếng, bất mãn , “Trịnh đại nhân, ngươi là muốn bức vua thoái vị sao?”

      Trịnh Đào dám tin nhìn Chu Thanh Nhược, ánh mắt dần dần trượt đến bụng nàng, chỉ thấy nàng hôm nay mặc bộ váy ngắn quây ngực, làn váy to lớn che bụng, nhưng có thể nhìn ra hơi có chút đội lên.

      Đầu óc ông tiếng, chỉ cảm thấy rất nhiều chuyện cách nào vãn hồi.

      Vốn Chu Thanh Nhược chiếm ưu thế, hôm nay lại mang Long thai, bọn họ ngay cả tia hi vọng cũng có, đột nhiên đứng lên, mắt trợn trắng, hô, “Ta tin, ta muốn tìm ngự y khác bắt mạch!”

      “Càn rỡ!” Hoàng Tứ tức giận hung hăng đạp Trịnh Đào cước, Trịnh Đào lảo đảo ngã xuống đất, khóe môi tràn ra búng máu .

      Chu Thanh Nhược cười tự tin, , “Ta vốn định chờ thai vị ổn định mới tuyên bố, lại có những người này nhịn được, vẫn nên tuyên cáo thiên hạ thôi, các ngươi cùng theo ta, chúng ta đến đại điện bắt mạch.”

      Linh Ngọc đỡ Chu Thanh Nhược cẩn thận trước.

      Nam nhi có lệ dễ rơi, là do chưa tới lúc đau lòng, Chu Thanh Nhược đường giữ bí mật chu toàn, ngay cả Lục Bội Ninh cũng biết, y dụi khóe mắt tràn ngập nước mắt, thận trọng bảo hộ trông nom, trong lòng cũng vui mừng vô hạn nghĩ tới, cuối cùng. . . . . . , giữ lại tia huyết mạch cho Bệ hạ. Giờ khắc này y dù có chết cũng tiếc.
      Tang Ca, Tôm Thỏthuyt thích bài này.

    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      CHƯƠNG 50:

      Edit: hoacodat

      điện Thái Hòa, Chu Thanh Nhược ngồi ghế thượng vị, vươn cánh tay cho mấy vị ngự y bắt mạch, liên tiếp ba bốn người đều chẩn ra là hỉ mạch.

      Sắc mặt Trịnh Đào trắng bệch, tin tưởng xông lên trước níu lấy cổ ngự y, hỏi, “Nương nương có thai?”

      Ngự y này bị sắc mặt Trịnh Đào tràn đầy lệ khí dọa cho phát sợ, lắp ba lắp bắp , “Là có.”

      “Ta tin! Đây nhất định là mưu. . . . . .” Ánh mắt Trịnh Đào độc nhìn Chu Thanh Nhược chằm chằm, cuối cùng giống như con rắn độc , “Vừa mới Bệ hạ có tin tức, nương nương bên này có bầu, rốt cuộc đứa này là của ai. . . . . .”

      Lời Trịnh Đào còn chưa hết bị Lục Bội Ninh đá cước nằm đất, trợn mắt nhìn, hô, “Càn rỡ, miệng ngươi là miệng chó à nếu còn câu vũ nhục nương nương. . . . . .” Lục Bội Ninh rút bội đao ra, bảo đao dưới ánh mặt trời tản ra dày đặc ý lạnh, làm lòng người ngỡ ngàng, Lục Bội Ninh xong chém về phía trước cái, tóc Trịnh Đào liền rớt đoạn, mắt lộ ra hung quang, quát lên, “Nếu còn dám câu mạo phạm, ta cho ngươi đầu thân hai nơi ngay lập tức.”

      Trịnh Đào bị dọa mặt xanh như tờ giấy, co ro lui về phía sau bước, miệng cũng yếu thế hô, “Thế nào, ta đúng sao, Bệ hạ lâu như vậy, ai biết trong bụng nương nương. . . . . .”

      Chỉ sợ cả đời Trịnh Đào cũng chưa từng nghĩ qua, kết cục của mình lại là như vậy. . . . . . , thiếu niên tài, mới hai mươi tuổi thi đậu Tiến Sĩ, là kiêu ngạo trong nhà, mơ ước lớn nhất của chính là trở thành danh thần, lưu danh sử xanh, khiến hậu nhân chiêm ngưỡng, ai biết, lại ở trong điện Thái Hòa bị Lục Bội Ninh đao chém chết. trợn to hai mắt, trong miệng ngậm máu, có vẻ rất khó có thể tin nổi, trước khi chết dùng hết hơi sức nâng tay lên chỉ về phía lục Bội Ninh, nhưng cũng chỉ có như vậy mà thôi.

      Trịnh Đào chết làm cho các quan văn ở đây cũng có chút lo sợ hãi hùng, trong đó có người hô, “Lục Bội Ninh, ngươi muốn làm gì? Nơi này chính là điện Thái Hòa!”

      Lục Bội Ninh cười dữ tợn, “Các ngươi cũng biết đây là trong điện Thái Hòa? Nhưng vẫn mặc cho người này miệng đầy mê sảng vũ nhục nương nương ở đây! Nếu Bệ hạ ở đây, các ngươi ai dám?”

      Người theo Trịnh Đào nhất thời hơi co rụt lui về phía sau, lúc này Lý Cư rốt cuộc tìm được cơ hội thích hợp, chủ động quỳ xuống, hô, “Trời phù hộ Đại Chu ta, nương nương Thiên tuế!”

      Các đại thần cùng theo Lý Cư tới đều là tìm những người tâm phúc, trách nhiệm bọn họ vốn chính là bảo vệ Hoàng Nhất Phái (ủng hộ hoàng thượng chân chính), hận tìm được cơ hội biểu , lúc này thấy Lý cư dẫn đầu quỳ xuống trước mặt Chu Thanh Nhược, cũng theo lớp lớp quỳ đầy đất, trong miệng hô, “Trời phù hộ Đại Chu ta, nương nương Thiên tuế!”

      Nhất thời cả điện Thái Hòa tràn ngập trong tiếng hô này, sắc mặt Chu Thanh Nhược đoan trang ưu nhã, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, có loại trấn định đẹp đẽ cao quý tự nhiên.

      ***

      Rốt cuộc Hoàng đế chưa chết?

      Điều này chỉ Chu Thanh Nhược muốn biết, tất cả mọi người cũng muốn biết, chỉ là kể từ khi Chu Thanh Nhược mang chuyện mang long thai chiếu cáo thiên hạ, khiến thế cục vốn có chút tán loạn cũng trở nên vững chắc .

      Nhưng nếu Chu Thanh Nhược sanh là vị công chúa?

      Chỉ cần đứa bé còn chưa sinh ra ai cũng thể bảo đảm là nam hay nữ.

      Sau mấy tháng, bụng Chu Thanh Nhược to phề phệ sắp tới ngày sanh, lúc Hoàng đế còn là nữ tử tư thái yểu điệu, ai biết chỉ chớp mắt eo như thùng nước, cộng thêm bắp đùi sưng vù khi mang thai, Chu Thanh Nhược ghét bỏ bản thân nên cũng muốn soi gương. . . . . . , ngược lại nàng đối với cái bụng to càng trìu mến, nhìn bụng mỗi ngày càng to lên, có ghét bỏ, trong lòng tràn đầy thương.

      Ước chừng lúc đứa bé được sáu tháng có máy thai, từ lúc bắt đầu giống như cá bình thường êm ái du động, sau đó lại quyền đấm cước đá, cả đêm ngủ được, Chu Thanh Nhược chỉ có thể nằm nghiêng. Sau đó chịu nổi tiểu tử hoạt bát quá mức làm cái bụng nàng biến thành hình thù kỳ quái với Linh Ngọc, “Lục đại nhân bọn họ còn lo lắng cái thai là nàng công chúa, bướng bỉnh như vậy, ta thấy nhất định là hoàng tử.”

      Linh Ngọc đau đớn nhìn bụng Chu Thanh Nhược, muốn tới giúp tay lại biết phải giúp làm sao cho thai nhi bớt bướng bỉnh, theo Chu Thanh Nhược: “Dĩ nhiên nhiên là vị hoàng tử.” Linh ngọc dám . . . . . . , trước đây có nhiều thánh thủ ngự y chuyên về phụ khoa nhìn qua, trong đó có người xa gần chỉ sợ là vị công chúa, mà người còn trực tiếp thẳng thừng ra kết luận, khẳng định chính là công chúa, cần suy nghĩ những thứ khác.

      Lúc ấy Linh Ngọc nhìn sắc mặt Lục đại nhân và Hoàng Tứ rất khó coi, cảm thấy hơi thở bốn phía như đè nén hít thở thông, bọn họ cũng phải thích công chúa, có điều lúc này nhất định phải sinh ra vị hoàng tử mà thôi.

      Đại quân ngự giá thân chinh trở về, nhưng Đoan Mộc Nam và Dương Hổ lại dẫn theo năm chục ngàn tinh binh vẫn ở lại Vân Quý, là nếu tìm được Hoàng đế chuẩn bị dĩ thân tuẫn chức (lấy mạng chịu trách nhiệm), khá là bi tráng.

      Chu Thanh Nhược cúi mắt nhìn Linh Ngọc, Linh Ngọc dám nhìn thẳng nàng như vậy hiển nhiên là có tâm nhưng dám cho nàng nhìn thấy. . . . . . , ra nàng cũng biết là chuyện gì, nàng sắp lâm bồn, có rất nhiều người lúc trước bị áp xuống đều nổi lên tâm tư, chỉ cần nàng sinh hạ đứa bé là công chúa, vậy tất cả mọi chuyện cũng đè ép nổi nữa.

      “Ta muốn ăn thịt bò nướng tê cay, muội gọi người nướng lên .” Chu Thanh Nhược quyết định so đo những vấn đề này nữa, mặc kệ là con trai hay con , đều là tiểu bảo bối của nàng, nàng thể để tâm tình của mình ảnh hưởng đến phát triển của đứa bé.

      Lúc này Linh Ngọc rất phiền não, sợ Chu Thanh Nhược rối rắm vấn đề hoàng tử và công chúa, nghe lời này như giảm sức nặng , “Nô tỳ phân phó ngay.”

      Đầu bếp trong ngự thiện phòng nấu cơm, nghe được phân phó, , “ lấy thịt bò ướp sáng sớm hôm nay tới đây.” Tiểu đồ đệ đứng bên chân vừa chạy vừa cùng người nọ thầm, , “Chua nam lạt nữ, thích ăn cay như vậy. . . . . .”

      Người nọ vội vàng quát lên, “ nhăng gì đó? muốn sống sao?” Tiểu đồ đệ vội vàng ngậm miệng, đàng hoàng làm việc .

      Linh Ngọc ở bên ngoài chuyện với đầu bếp, đúng lúc nghe lời này, nếu là thường ngày nàng tất phạt nặng cái tiểu đồ đệ hiểu chuyện này, thế nhưng lần này tinh thần nàng lại có chút hoảng hốt, nhịn được lo lắng trùng trùng suy nghĩ, nếu quả là tiểu công chúa thế nào? Nương nương mất Bệ hạ. . . . . . , nếu như lại sinh hạ tiểu công chúa, sau này nàng phải làm sao?

      Lúc Linh Ngọc trở về vừa hay nhìn thấy Lục Bội Ninh và Chu Thanh Nhược chuyện, nàng đứng bên ngoài dám vào, khí giữa hai người như giương cung bạt kiếm, có vẻ hợp ý nhau.

      Bên trong nhà thanh Chu Thanh Nhược rất thấp, nhưng lại mang theo uy nghiêm thể nghi ngờ, vì làm mẹ nên mạnh mẽ, bắt đầu từ khi nàng có thai, cả người giống như lúc trước, làm việc quả quyết ràng, cho dù thường thư phòng Bệ hạ. . . . . . , ngẩn người nhìn chằm chằm văn chương Bệ hạ từng dùng qua, trong mắt giấu được bi thương nhưng cũng khóc thút thít, nàng , bảo bảo trong bụng nàng, nàng khổ sở bảo bảo cũng khổ sở, cho nên nàng phải kiên cường.

      Mỗi lần vào lúc này Linh Ngọc đều khóc, trong lòng nàng cảm thấy cực kỳ bi thương, đây là nước mắt khóc thay Chu Thanh Nhược.

      “Lục Bội Ninh, ngài muốn tìm chết sao! Ta đồng ý làm như vậy, mặc kệ là công chúa hay là hoàng tử, đây đều là đứa bé của ta.”

      Lục Bội Ninh quỳ bịch xuống, tận tình khuyên nhủ, “Nương nương, nếu như có thể dùng cái chết của thần đổi lấy an ủi cho Bệ hạ, đổi lấy vững chắc sau này của nương nương, vi thần có chết cũng cam nguyện, nhưng vi thần chết cũng thể giải quyết vấn đề gì.” Lục Bội Ninh rối rắm nhíu chân mày, mắt đỏ bừng, vằn cả tia máu, bản thân còn khổ sở hơn cả Chu Thanh Nhược, giọng , “Chỉ là đổi con thôi, vi thần thề, nuôi dưỡng công chúa như đứa con ruột thịt của vi thần, chờ đứa bé lớn chút, nương nương có thể hạ chỉ cho nàng vào cung bồi giá, khó qua nhất cũng chỉ là mấy năm đầu mà thôi.”

      Linh Ngọc kinh ngạc che miệng, ý này của Lục Bội Ninh như xác định đứa bé là công chúa rồi, cho nên quyết định thâu lương hoán trụ (thay xà đổi cột), đây là suy nghĩ to gan bực nào?

      Chu Thanh Nhược nhìn dáng vẻ Lục Bội Ninh khổ sở cầu khẩn, cả người cũng mềm nhũn, nàng trở về chỗ ngồi, theo bản năng để tay bụng, , “Lục đại nhân, đa tạ ngài mực quan tâm ta, nhưng. . . . . .” Chu Thanh Nhược ngẩng đầu, ánh mắt mát rượi nhìn Lục Bội Ninh, “Nhưng, chúng ta thể làm như vậy, nguyên nhân đầu tiên chính là ta muốn cho đứa bé lưu lạc bên ngoài, nguyên nhân quan trọng hơn là ta thể lừa gạt Bệ hạ như vậy, ngài từ bỏ hy vọng rồi sao? Ngài cảm thấy Bệ hạ . . . . . . còn đời rồi.”

      Lòng Lục Bội Ninh chấn động, dưới ánh mắt nhìn thấu hết thảy của Chu Thanh Nhược cúi đầu xuống.

      phải ta trách ngài, ta hiểu biết ngài cũng là vì ta thôi, vì triều đình Đại Chu vững chắc, nhưng chúng ta thể làm như vậy, bởi vì Bệ hạ còn sống, ta muốn thanh bạch trong nom mảnh giang sơn này, muốn hảo hảo dưỡng dục đứa bé của y, chờ lúc y trở về, cảm thấy hậu cung luân lạc đến mức vì quyền hành mà tổn hại đạo nghĩa, lung lạc nhân luân.”

      Lục Bội Ninh, “Nương nương. . . . . .”

      “Bệ hạ còn sống, ta chắc chắn.” Chu Thanh Nhược như chém đinh chặt sắt.

      Bên ngoài Linh Ngọc che miệng, sợ tiếng khóc của mình bị Chu Thanh Nhược nghe được. . . . . . , nương nương còn tin chắc Bệ hạ còn sống đấy. Nhưng nếu còn? Nương nương chịu đựng được ?

      Tại sao mệnh nương nương lại khổ như vậy?

      Lục Bội Ninh cúi đầu, lúc lâu chợt cười lên, trách nhiệm nặng nề vai giống như được tháo xuống, cả người cũng thanh thản hơn, dịu dàng , “Nương nương, ngài đúng, Bệ hạ còn sống, là ta sai lầm rồi.”

      Chờ Lục Bội Ninh từ trong nhà ra, Linh Ngọc nhìn thấy khóe mắt cũng vương nước mắt, nàng từng nghe những người trong quân đội qua, ban đầu Lục Bội Ninh gan lớn cương liệt bực nào, cho dù đao gác cổ cũng chút nhíu mày, thế nhưng đây là lần thứ hai nàng nhìn thấy khóc.

      Nàng hơi tuyệt vọng nghĩ tới, rốt cuộc Bệ hạ ở đâu?

      Trong rừng rậm sâu thẳm, nam tử trung niên to con cõng sọt thảo dược leo từ núi xuống, làn da ngăm đen, mặt mang theo vết cắt lưu lại phong sương, dường như rất cơ trí, trong tay cầm thanh lưỡi hái, trong lúc bất chợt hướng tới buội cỏ, lưỡi hái này trong trung tạo nên đạo ánh sáng lạnh, sau đó chạm phải vật, chỉ nghe vút tiếng, con rắn hoa bị cắt thành hai đoạn.

      “Có thịt rắn ăn rồi.”

      Chờ nam tử trung niên mang theo thịt rắn trở về căn nhà đơn sơ dùng cây trúc dựng lên trong núi, nhìn xa xa thấy nam tử trẻ tuổi phơi quần áo, sợ hết hồn, mặt lộ ra vẻ khủng hoảng, ba chân bốn cẳng chạy tới, , “Đừng động, để ta làm là được.”

      Tuy nam tử trẻ tuổi bởi vì mặt trời chiếu gay gắt nên làn da hơi ngăm đen, nhưng vóc người cao to, ngũ quan tuấn mỹ, quan trọng hơn là giơ tay nhấc chân lại mang theo cỗ cao quý đẹp đẽ tự nhiên.
      Tang Ca, Tôm Thỏthuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :