1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thịnh thế sủng hậu - Quân Lai

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Iluvkiwi

      Iluvkiwi Well-Known Member

      Bài viết:
      240
      Được thích:
      266
      Êu ơi,lần đầu đọc nam xuyên,hồi hộp vật vã luôn
      meowluoi thích bài này.

    2. meowluoi

      meowluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      3,409
      Chương 13: Mầm tai họa.

      Edit: meowluoi.

      Hôm sau Tề Cảnh Hoán mang theo Cao Hòa vào triều, Thẩm Ấu An và Bích Đòng chuyện phiếm với mấy người trong phòng, nữ quan bên cạnh Lâm Chiêu Dung đột nhiên đến truyền Thẩm Ấu An đến cung Nhu Phúc, Thẩm Ấu An ở chỗ Lâm Chiêu Dung chịu ít thiệt thòi, Bích Đồng muốn kéo dài thời gian, chờ bệ hạ hạ triều, dựa vào tính tình bệ hạ bây giờ, nhất định làm cho Ấu An chịu thua thiệt, chỉ là nữ quan bên cạnh Lâm Chiêu Dung vẫn nhìn, nàng biết nên cái gì, dù sao Lâm Chiêu Dung cũng là chủ tử.

      Thẩm Ấu An theo nữ quan đến cung Nhu Phúc, bên trong còn có phi tần khác ở đây, Lâm Chiêu Dung mặc bộ váy mài trắng đục, tóc dài búi đầu, trán rũ xuống dây kết bằng vàng, hai bên búi tóc đều cắm trâm cài hoa, Lâm Chiêu Dung trời sinh diễm lệ, nhất là cách ăn mặc, ngồi bên cạnh là Hứa quý nhân và Trần mỹ nhân nịnh nọt nàng ta.

      “Nô tỳ thỉnh an Chiêu Dung nương nương, thỉnh an Hứa quý nhân, Trần mỹ nhân.”

      Thẩm Ấu An đến cúi người hành lễ, Hứa quý nhân thèm để ý chút nào quan sát nàng, Hứa quý nhân này nàng biết, lúc trước tuyển tú còn chuyện với nàng.

      “Đứng dậy .”

      Lâm Chiêu Dung liếc nàng cái, nàng đứng thẳng người cúi đầu, chờ Lâm Chiêu Dung phân phó.

      “Nghe Hứa quý nhân kỹ năng thêu của Thẩm Tư Tẩm rất tốt, là mùa xuân, bản cung cần ít khăn tay, biết Thẩm Tư Tẩm có thể thêu mấy cái khăn tay cho bản cung ?”

      Thẩm Ấu An liếc qua Hứa quý nhân, thấy nàng ta cười xấu hổ, hình như đoán được Lâm Chiêu Dung trực tiếp tên nàng ta ra.

      biết Chiêu Dung nương nương muốn thêu khăn như thế nào?”

      Lâm Chiêu Dung : “Ngươi thêu cho thái hậu như nào thêu cho ta như vậy.”

      Thẩm Ấu An giật mình, theo bản năng nhìn về phía Hứa quý nhân, thấy nàng ta lấy khăn tay che miệng, nàng hiểu ra cúi người : “Chiêu Dung nương nương có phải nghĩ sai rồi , nô tỳ chưa bao giờ thêu khăn tay cho thái hậu nương nương.”

      Lâm Chiêu Dung híp mắt : “Ngươi chịu sao.”

      “Nương nương minh giám, nô tỳ chưa bao giờ thêu khăn tay cho thái hậu, cho nên biết nương nương muốn thêu khăn tay như thế nào.”

      Lâm Chiêu Dung rời mắt hướng Hứa quý nhân, Hứa quý nhân nhíu mày nhìn thoáng qua Thẩm Ấu An, cười lạnh tiếng : “Nương nương, nàng ta dối, thần thiếp thấy khăn tay chính nàng ta thêu ở chỗ Thái hậu nương nương, thần thiếp nhìn qua khăn tay của nàng ta, khăn tay kia ngoại trừ màu sắc khác, những thứ còn lại giống y như đúc.”

      “Trong cung còn có Phục Cục mỗi ngày thêu khăn tay, sao Hứa quý nhân có thể chắc chắn là của nô tỳ.”

      “Khăn tay của người khác đều giống nhau, nhưng của Thẩm Tư Tẩm ngươi lại khác, ngươi đều dùng khăn tay tự mình thêu, phải của Phục Cục.”

      Vẻ mặt Thẩm Ấu An hơi biến đổi, Hứa quý nhân sai, khăn tay nàng dùng đều do nàng tự mình thêu, nhưng nàng chắc chắn nàng chưa bao giờ thêu khăn tay cho thái hậu, Hứa quý nhân vì sao lại nàng thêu khăn tay cho thái hậu.

      Lâm Chiêu Dung liếc nhìn Thẩm Ấu An, đột nhiên tức giận : “Sao thế, thêu khăn tay cho thái hậu được, thêu cho bản cung rất kinh khủng, ngươi xem thường bản cung sao.”

      Lời này thay đổi giọng lạnh như băng, chỉ là Thẩm Ấu An thêu khăn tay cho thái hậu, làm thế nào biết Lâm Chiêu Dung khăn tay loại nào.

      Lâm Chiêu Dung xoay vòng tay bạch kim cổ tay, hừ lạnh tiếng : “Thẩm Ấu An, bản cung còn tưởng rằng ngươi rất cao quý chứ? Cũng nhanh chóng câu dẫn bệ hạ, câu dẫn bệ hạ thành liền muốn chuyển sang thái hậu, đút lót thái hậu, là đáng tiếc, phải chỉ là nữ quan Tư Tẩm nho , là nô tỳ thôi sao.”

      Thẩm Ấu An cúi đầu lời nào.

      Lâm Chiêu Dung hơi tức giận, nàng ta xem thường nhất là Thẩm Ấu An như vậy, ràng là hạ nhân, lại còn bày ra bộ dáng chủ tử.

      “Thẩm Ấu An, bản cung thích khăn tay ngươi thêu cho thái hậu, bản cung làm khó ngươi, trong vòng ba ngày, thêu ra mười cái là được.”

      Nàng ta chính là thích Thẩm Ấu An, muốn nhìn bộ dáng nàng khuất phục, thêu ra mười cái khăn tay khó, nhưng nhìn quý nữ cao ngạo ngày xưa thể nghe theo mệnh lệnh của mình, trong lòng nàng ta rất sảng khoái.

      “Bẩm nương nương, nô tỳ làm được.”

      Nàng thêu khăn tay cho thái hậu làm sao thêu được khăn tay giống y hệt như vậy.

      “Ngươi dám chống lại mệnh lệnh của bản cung.”

      Vẻ mặt Lâm Chiêu Dung lạnh nhạt nhìn Thẩm Ấu An, cảm thấy tức giận từ ngực dâng lên, nàng là to gan, dám chống lại mệnh lệnh của nàng ta.

      Hứa quý nhân đứng bên cạnh xem náo nhiệt, châm ngòi thổi lửa , “Thẩm Ấu An, ngươi thêu khăn cho thái hậu được, thêu khăn cho nương nương rất kinh khủng sao? Ngươi đừng có mà xem thường nương nương.”

      “Câm miệng.”

      Lâm Chiêu Dung vốn tức giận Thẩm Ấu An chống đối lại mệnh lệnh của nàng ta, bây giờ Hứa quý nhân như vậy càng tức giận hơn, Hứa quý nhân ỉu xìu ngậm miệng lại, ngồi bên chuẩn bị xem kịch vui, có người chính là như vậy, lúc nào cũng đút lót, ngươi tốt liền thuận thế giẫm hai chân ngươi, như vậy có thể cảm thấy thỏa mãn trong lòng, vừa vặn, Hứa quý nhân chính là loại người này.

      Mặt Lâm Chiêu Dương trầm trừng mắt với Thẩm Ấu An: “Bản cung hỏi lại ngươi lần nữa, ngươi thêu hay thêu.”

      Thẩm Ấu An vẫn câu kia: “Nô tỳ làm được.”

      “Được, được, tốt.” Lâm Chiêu Dương chỉ Thẩm Ấu An, giận quá thành cười : “Người đâu, vả miệng, khi nào nàng ta có thể làm dừng tay.”

      Thẩm Ấu An sững sờ, nghĩ tới Lâm Chiêu Dương làm như vậy, lúc trước dù có như thế nào nàng ta cũng dám đánh nàng.

      “Nương nương, thể, Thẩm Ấu An là ngự tiền nhân.”

      Nữ quan bên cạnh Lâm Chiêu Dung giọng khuyên nhủ.

      Lâm Chiêu Dung giận đến hồ đồ, phản ứng lại cũng hơi hối hận, nhưng thấy Hứa quý nhân và Trần mỹ nhân đều ngồi ở phía dưới nhìn, lời đều ra miệng, thu hồi lại chẳng phải mất hết mặt mũi sao, lại nhìn thấy Thẩm Ấu An quỳ ở đó động đậy, cũng cầu xin, càng thêm tức giận, trầm giọng : “Ngự tiền nhân làm sao, Bản cung muốn xem chút hôm nay bản cung đánh nàng ta, bệ hạ đứng về phía nàng ta hay bản cung, người đâu, đánh cho bản cung, xảy ra chuyện gì, bản cung chịu trách nhiệm.”

      Tiểu cung nhân bên cạnh Lâm Chiêu Dung vừa định động thủ, liền nghe bên ngoài truyền đến giọng bén nhọn: “Trẫm đến, xem ai dám đánh.”

      Lâm Chiêu Dung vừa nghe giọng hoàng thương, vội vàng sửa sang lại y phục, từ chủ vị xuống tiếp giá, Hứa quý nhân và Trần mỹ nhân cũng vội vàng đứng lên.

      Tề Cảnh Hoán mang theo đoàn người vào, Lâm Chiêu Dung cúi người hành lễ: “Thần thiếp thỉnh an bệ hạ.”

      Tề Cảnh Hoán thèm nhìn nàng ta cái, trực tiếp qua nàng ta, kéo Thẩm Ấu An quỳ mặt đất : “ sao chứ.”

      Tươi cười trong mắt Lâm Chiêu Dương ngưng lại, Hứa quý nhân rùng mình cái.

      Thẩm Ấu An được đỡ đứng dậy, tay còn bị nắm trong tay, nhàng rút tay về, lắc đầu : “Nô tỳ sao.”

      Tề Cảnh Hoán nhìn nàng từ xuống dưới, chắc chắn nàng sao, mới xoay người đối mặt với Lâm Chiêu Dung hờn trách : “Ai cho ngươi lá gan dám đánh ngự tiền nhân của trẫm.”

      “Bệ hạ, thần thiếp cố ý, là Thẩm Tư Tẩm chống đối lại mệnh lệnh của thần thiếp, thần thiếp mới cho người dạy dỗ nàng ta.”

      “Hả?” Tề Cảnh Hoán cười lạnh , “Trẫm biết lúc nào ngự tiền nhân của trẫm ngươi cũng có thể sai việc.”

      Vẻ mặt Lâm Chiêu Dung cứng đờ, nàng ta nghĩ tới bệ hạ như vậy, lúc trước nàng ta phạt Thẩm Ấu An trước mặt bệ hạ, bệ hạ cũng gì, hôm nay sao bệ hạ lạ vậy.

      Nàng ta cười khan hai tiếng : “Bệ hạ, thần thiếp làm sao dám sai việc người của bệ hạ chứ? Nhưng mà thần thiếp thấy khăn thêu của Thẩm Tư Tẩm rất đẹp, mới mời nàng ta đến thay thần thiếp thêu khăn tay, nào ngờ nàng ta năng lỗ mãng, thần thiếp xứng nhận khăn thêu của nàng ta.”

      Thẩm Ấu An kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn Tề Cảnh Hoán, vừa định giải thích, liền thấy Tề Cảnh Hoán xua tay, nàng cúi đầu xuống, cười khổ sở, quả nhiên, bệ hạ tin nàng, vậy kế tiếp phải làm như thế nào đây? Qùy giống như trước, hay là giống như Lâm Chiêu Dung , vả miệng?

      Lúc nàng nghĩ mình chịu trừng phạt nào, nào ngờ Tề Cảnh Hoán đột nhiên ra: “Trẫm mặc kệ nàng gì, nàng là ngự tiền nhân của trẫm, ngươi muốn nàng thêu khăn tay cho ngươi là muốn nàng hầu hạ ngươi, Lâm Chiêu Dung, trẫm biết ngươi có dã tâm lớn như vậy, lại muốn cùng trẫm hưởng thụ cùng đãi ngộ, thiên hạ này người có thể hưởng thụ cùng trẫm chỉ có hoàng hậu.”

      “Bệ hạ.”

      Hai chân Lâm Chiêu Dung mềm nhũn, quỳ gối xuống đất: “Bệ hạ, thần thiếp có, thần thiếp dám.”

      “Hừ, dám, trẫm thấy lá gan ngươi cũng lớn lắm.”

      Tề Cảnh Hoán đột nhiên nhấc chân đạp vào ngực Lâm Chiêu Dung, đạp Lâm Chiêu Dung ngã xuống đất.

      Lâm Chiêu Dung kêu “A” thảm thiết, che ngực, nước mắt lưng tròng cũng dám kêu đau.

      Thẩm Ấu An cũng sững sờ, trước đây cho dù bệ hạ tức giận với mình như thế nào, cũng chưa từng trực tiếp động thủ với mình.

      Tề Cảnh Hoán là giận dữ, người hận thể nâng trong lòng bàn tay, nữ nhân này lại dám tùy ý đánh chửi, lần trước còn chưa tính sổ, lần này vừa vặn, nợ mới nợ cũ tính lượt.

      Lâm Chiêu Dung cắn răng, chịu đựng đau đớn, cú đá của Tề Cảnh Hoán , huống chi nàng ta sống sung sướng từ , chưa từng chịu loại ủy khuất này, ngẩng đầu đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Tề Cảnh Hoán, run run cái, khóc : “Bệ hạ, thần thiếp dám vọng tưởng vị trí hoàng hậu, thần thiếp dám, là Thẩm Tư Tẩm chống đối thần thiếp, thần thiếp mới sai người dạy dỗ nàng ta, tin, tin ngài hỏi Hứa quý nhân.”

      Hứa quý nhân sợ thiếu chút nữa phát khóc, trong lòng thầm hận Lâm Chiêu Dung kéo mình làm đệm lưng, nhưng mà nàng ta cũng biết Lâm Chiêu Dung dễ chịu chính mình chỉ sợ cũng được tốt, đành thuận theo lời Lâm Chiêu Dung .

      “Là sao?”

      Tề Cảnh Hoán mặt lạnh nhìn về phía Hứa quý nhân.

      Hứa quý nhân chột dạ cúi đầu ra, “Bẩm bệ hạ, đúng vậy ạ.”

      “Hừ.” Tề Cảnh Hoán hừ lạnh tiếng, “Từ trước đến nay trẫm ghét nhất là người thích đâm thọc sau lưng.”

      đến đây ngừng lại, chỉ câu này làm cho sắc mặt Hứa quý nhân tái nhợt.
      Sweet you, Tứ công tử, Yên Hoa28 others thích bài này.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      ra mình ko hiểu lắm, lúc trước đối xử ko tốt với chị như vậy ... sau đó trùng sinh lại thương, quý trọng chị là sao nhỉ?
      meowluoi thích bài này.

    4. Iluvkiwi

      Iluvkiwi Well-Known Member

      Bài viết:
      240
      Được thích:
      266
      @meowluoi t thấy c chăm nhất cung rồi đấy,truyện ra đều đều nè
      Cũng tò mò k biết vì sao kiếp trc lại hận và đối xử vs Ấu An như vậy nữa?
      meowluoi thích bài này.

    5. meowluoi

      meowluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      3,409
      Chương 14: Máu lạnh.

      Edit: meowluoi.

      Từ trước đến nay Lâm Chiêu Dung thích Thẩm Ấu An, toàn cung đều biết, tuy mọi người biết Lâm Chiêu Dung và Thẩm Ấu An có vấn đề gì, nhưng Lâm Chiêu Dung làm khó Thẩm Ấu An là chuyện thường xảy ra, lúc trước Lâm Chiêu Dung gây khó dễ cho Thẩm Ấu An, Tề Cảnh Hoán chỉ mắt nhắm mắt mở, cung nhân tất nhiên vì Thẩm Ấu An mà đắc tội Lâm Chiêu Dung, cho dù Thẩm Ấu An bị chịu thiệt thòi, cũng có ai gì, nhưng hôm nay lại khác, người bên ngoài ràng lắm, người bên trong Thánh Ninh Cung đều biết bệ hạ đối với Thẩm Ấu An khác biệt, lúc trước Ký Hương Thẩm Ấu An hai câu liền bị đuổi ra khỏi Thánh Ninh Cung, từ hầu hạ bên cạnh bệ hạ, vì hai câu liền bị đuổi , bây giờ Hứa quý nhân ở trước mặt Lâm Chiêu Dung láo, ý đồ mượn tay Lâm Chiêu Dung trừng trị Thẩm Ấu An, bệ hạ tất nhiên dễ dàng tha cho nàng ta.

      Cho nên khi Tề Cảnh Hoán hạ lệnh mang Hứa quý nhân cách chức làm thứ dân, đầy vào lãnh cung, trừ cung nhân cung Nhu Phúc, người Tề Cảnh Hoán mang đến hề kinh ngạc, bây giờ ở Thánh Ninh Cung người nào biết, Thẩm Ấu An chính là quả tim của bệ hạ chứ, Ký Hương hầu hạ từ hai câu còn bị đuổi huống chi là Hứa quý nhân, mặc dù là quý nhân, trong lòng bệ hạ chưa chắc bằng các cung nhân hầu hạ bên cạnh bệ hạ.

      Hứa quý nhân câu cầu xin tha thứ cũng chưa kịp ra khỏi miệng, liền bị Tề Cảnh Hoán gọi người kéo xuống, lúc phản ứng kịp muốn cầu xin tha, bị kéo ra ngoài điện, miệng bị nội thị che lấy, phát ra được thanh gì.

      Lâm Chiêu Dung ngây ngốc, nàng ta nghĩ tới bệ hạ hỏi cũng hỏi câu, trực tiếp tìm cớ đầy Hứa quý nhân vào lãnh cung, còn nàng ta sao? Bệ hạ xử lý nàng ta như thế nào, nàng ta là nữ nhi phủ Thành Dương Hầu, phải là người có bối cảnh như Hứa quý nhân, giờ phút này nàng ta tỉnh táo lại, nàng ta biết bệ hạ cố kỵ chút nào, nàng ta có thể dựa vào phủ Thành Dương Hầu, bệ hạ có thể làm gì nàng ta.

      Nàng ta nghĩ sai, cho dù nàng ta có sai lớn hơn nữa, phủ Thành Dương Hầu làm gì sai lầm, thậm chí còn trung thành và tận tâm, Tề Cảnh Hoán chán ghét nàng ta, cũng muốn lưu lại mặt mũi cho phủ Thành Dương Hầu, với lại hôm nay nàng ta cũng thực làm Thẩm Ấu An bị thương, nếu hôm nay bàn tay kia đánh vào mặt Thẩm Ấu An, Tề Cảnh Hoán dễ dàng tha cho nàng ta.

      “Lâm Chiêu Dung…”

      Tề Cảnh Hoán ngồi ở ghế, nhàng gõ bàn, như suy nghĩ nên xử lý nàng ta thế nào.

      Mặt Lâm Chiêu Dung tái nhợt, quỳ phía dưới, dám lên tiếng, cũng dám cầu xin tha thứ, bởi vì nàng ta biết , với tính tình của bệ hạ, cầu xin tha thứ cũng vô dụng, huống chi, nàng ta căn bản phạm sai lầm lớn gì, bệ hạ phạt nàng ta, có lẽ trước kia Tề Cảnh Hoán dung túng, làm cho nàng ta cảm thấy trong lòng Tề Cảnh Hoán nàng ta có chút ít phân lượng, nghĩ tới đây, nàng ta tự giác đứng thẳng lưng.

      “Lâm Chiêu Dun,g gần đây ngươi có vẻ hay tức giận, dã tâm cũng rất lớn, dám ngấp nghé địa vị hoàng hậu, Thanh Thu Các suy nghĩ cho tốt, khi nào nghĩ xong rồi chuyển về.”

      xong đứng dậy ra ngoài, chỉ để lại Lâm Chiêu Dung sững sờ quỳ ở đó.

      Thẩm Ấu An lạnh nhạt nhìn lướt qua Lâm Chiêu Dung, theo Tề Cảnh Hoán ra ngoài.

      Sau khi Tề Cảnh Hoán mang Thẩm Ấu An rời , nàng ta mới có phản ứng, , , tại sao có thể như vậy chứ? Lâm Chiêu Dung quỳ mặt đất ngừng lắc đầu, bệ hạ làm vậy với nàng ta, vì sao bệ hạ vì Thẩm Ấu An phế Hứa quý nhân, còn muốn giam lỏng mình, đây phải là , phải là , nàng ta muốn lao ra chất vấn bệ hạ vì sao đối xử với mình như vậy, lại bị vài cung nhân Tề Cảnh Hoán lưu lại ngăn cản, từ lúc Tề Cảnh Hoán bắt đầu hạ lệnh, ngoại trừ Thanh Thu Các, nàng ta chỗ nào cũng được .

      Tề Cảnh Hoán mang theo Thẩm Ấu An về phía trước, Cao Hòa mang người tự động lùi về phía sau mấy bước.

      “Hôm nay sợ hãi ?”

      Tề Cảnh Hoán đột nhiên ra.

      Thẩm Ấu An liếc nhìn Tề Cảnh Hoán, vẻ mặt phức tạp, nàng châm chước mở miệng : “Bệ hạ, vì sao?” Vì sao phải giúp nàng, Hứa quý nhân biếm lãnh cung cũng sao, còn Lâm Chiêu Dung có chỗ dựa là phủ Thành Dương Hầu đó.

      Đương nhiên nàng đồng tình với Lâm Chiêu Dung và Hứa quý nhân, nàng phải là thánh nhân, người khác khí dễ mình mình có thể lấy đức trả lại.

      “Sao thế, cảm thấy trẫm xử lý chuyện này qua loa sao?”

      Làm như biết trong lòng nàng nghĩ gì, Tề Cảnh Hoán hỏi.

      phải, nô tỳ chỉ cảm thấy bệ hạ hỏi cũng hỏi câu, truyền ra ngoài, ảnh hưởng đến bệ hạ, ít nhất cần phải thẩm vấn ràng để biết lý do.”

      Đúng rồi, nàng nghĩ như vậy tốt với danh tiếng của Tề Cảnh Hoán, phải là đồng tình với Hứa quý nhân và Lâm Chiêu Dung, nàng cảm thấy hơi kinh ngạc, nàng nghĩ, có lẽ đúng như lời bệ hạ lúc trước, trời sinh nàng máu lạnh, nếu vì sao chút cũng đồng tình, trong lòng mơ hồ còn cảm thấy vui vẻ.

      “Ừ, trẫm biết, lần sau như vậy.”

      Tề Cảnh Hoán nhếch môi cười, như hài tử nghe lời, thích cảm giác này, nàng chỉ nghe theo mệnh lệnh của mình, nàng còn cho mình ý kiến, giống như là thê tử dặn dò phu quân.

      Thẩm Ấu An nhíu mày, mình hình như ngày càng có quy củ hơn.

      “Về sau ngoại trừ trẫm, bất luận kẻ nào tuyên gọi nàng, nàng cần nghe.”

      Thẩm Ấu An theo ở phía sau cúi người: “Bệ hạ, như vây hợp quy củ.”

      Tề Cảnh Hoán xua tay: “Nàng là người của trẫm, chỉ cần nghe trẫm là được.”

      Thẩm Ấu An ngẩng đầu thấy có gì khác thường, giống như là đùa, kỳ lạ, bệ hạ sao phải giúp nàng như vậy.

      Tề Cảnh Hoán đợi nàng phục hồi, xoay người mới phát nàng dừng lại bước chân, vẫn còn sững sờ, thở dài : “Thẩm Ấu An.”

      “A.”

      Thẩm Ấu An ngẩn ra, kịp phản ứng, lập tức tới gần.

      “Nghĩ cái gì thế? Lời trẫm nàng có nghe thấy ?”

      “Nô tỳ nghe thấy được.”

      “Vậy sao nàng bày tỏ gì cả.”

      “Bày tỏ?” Thẩm Ấu An suy nghĩ lát : “Đa tạ bệ hạ.”

      Tươi cười mặt bệ hạ bị những lời này nén trở về.

      Thẩm Ấu An rất ủy khuất, nàng cũng hiểu ý tứ bệ hạ, Thẩm Ấu An nghĩ tới chuyện hôm nay, cảm thấy rất kỳ lạ, nàng thêu khăn tay cho thái hậu, nhưng nhìn Lâm Chiêu Dung hình như là , nghĩ tới trước đây nàng cũng mất khăn tay, nhưng mà khăn tay nàng rất nhiều, cũng để ý, lúc trước khăn tay bệ hạ lấy ra lau cổ tay nàng cũng là của nàng, vì sao bệ hạ lại có khăn tay của nàng?

      Thẩm Ấu An phải người ngu, khăn tay vô duyên vô cớ đến tay bệ hạ, phải là… Bệ hạ lấy chứ, nghĩ tới đây, nàng cân nhắc chút, ra: “Bệ hạ, hôm nay Hứa quý nhân nhìn thấy khăn tay của nô tỳ ở chỗ thái hậu nương nương, hình như là chắc chắn?”

      “Hả? Là sao?” Tề Cảnh Hoán sững sờ, sau đó ho khan , “Nàng thêu cho thái hậu sao?”

      “Bệ hạ, nô tỳ thêu khăn tay cho thái hậu.”

      “Vậy Hứa quý nhân bậy, nữ nhân kia rất thích dối, sao, loại chuyện như này về sau cần để ý.”

      Bệ hạ thẳng như vậy, chút cũng chột dạ.

      Thẩm Ấu An gật đầu, lại : “Bệ hạ, lúc trước bệ hạ lấy khăn tay trong người ra, hình như… Hình như cũng là của nô tỳ.”

      Tề Cảnh Hoán chậm rãi thở ra hơi : “Ừ.”

      Ừ là có ý gì? Thẩm Ấu An hiểu, bệ hạ biết là khăn tay của nàng, vì sao còn để trong ngực chứ?

      “Khăn tay kia để cùng với y phục nàng may cho trẫm, trẫm nghĩ là nàng thêu cho trẫm.”

      Bệ hạ dối hơi thở gấp, mặt đổi, tim đập nhanh, dường như Thẩm Ấu An tin, chỉ là khăn tay kia, là màu đỏ, hơn nữa còn là màu hồng phấn, bệ hạ chắc chắn bọn họ đến cùng cái khăn tay sao?

      Tề Cảnh Hoán nhìn bộ dáng nàng mê mang, muốn mà lại dám , nhịn cười được, trong tiếng cười mang theo vẻ cưng chiều, hôm nay thời tiết rất tốt, có thể dạo bên ngoài lúc, nghĩ tới đây nháy mắt với Cao Hòa, Cao Hòa ngầm hiểu, ra hiệu cho tất cả cung nhân phía sau rời , chính mình theo phía sau làm người tàng hình.

      “Bệ hạ, trở về Thánh Ninh Cung sao?”

      Thẩm Ấu An nhìn thấy phải là đường hồi Thánh Ninh Cung, nghi ngờ hỏi.

      “Thời tiết rất tốt, bồi trẫm dạo.”

      Từ xưa tới nay ở ngự hoa viên rất dễ gặp Hoàng thượng, lời này giả, dễ dàng gặp Hoàng thượng cũng dễ dàng gặp phi tử, thấy phía trước có vài phi tử cười cười về phía này, mặt Tề Cảnh Hoán đen lại, chình mình mang theo nàng dâu nhà mình tản bộ trong hoa viên, đột nhiên có người xông đến, trong lòng có thể thoải mái sao?

      Cao Hòa thấy sắc mặt bệ hạ càng ngày càng đen, đột nhiên nghĩ đến phía trước là Lãm Nguyệt Các , là nơi ngắm cảnh rất tốt, Lãm Nguyệt các chỉ là tiểu lầu, xây trong ngự hoa viên để hoàng hậu và phi tần ngắm cảnh, bởi vì nơi này tầm mắt tốt, lúc đầu nhóm phi tần đều thích ở đây, người càng ngày càng nhiều, xảy ra chuyện gì vậy.

      Hậu cung từ trước đến nay đều phân theo thứ tự trước sau, dựa theo địa vị, những phi tần thấp nhường cho những phi tần có địa vị cao, gặp được người tốt cùng nhau ngắm cảnh, tốt vẻ mặt xám xịt, mất mặt, cho nên dần dần nơi này thành nơi ngắm cảnh của những vị phi tử có địa vị cao, phi tần bình thường lên, ai muốn vì ngắm hoa mà tự làm mình khó xử.

      Cho nên bệ hạ dụ dỗ tiểu nương chỗ tốt nhất chính là Lãm Nguyệt Các.

      “Bệ hạ, phía trước là Lãm Nguyệt Các, bằng đến đó ngồi lát ạ?”

      Cao Hòa cười tiến lên hỏi, Tề Cảnh Hoán liếc cách đó xa vài vị phi tử , “, Lãm Nguyệt Các.”
      Sweet you, Tứ công tử, Yên Hoa23 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :