1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thịnh thế sủng hậu - Quân Lai

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Trịnh Hàn Băng

      Trịnh Hàn Băng New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      39
      Chương 7: Sợ Hãi
      Edit + Beta: Winny

      "Bệ Hạ"


      Thẩm Ấu An nhìn Tề Cảnh Hoán duỗi tay về phía nàng, trong nội tâm kinh hãi, vội vàng dùng một tay ngăn trở tay Tề Cảnh Hoán, tay kia thì nắm lấy y phục của mình.


      Khẽ cắn môi nắm chặt mép váy, vừa ngẩng đầu, đôi thủy mâu dịu dàng liền chạm phải đôi mắt của Tề Cảnh Hoán.


      Tề Cảnh Hoán đột nhiên cảm giác có thứ gì đó đánh nhẹ một cái vào trái tim hắn, nghĩ muốn ôm nàng vào ngực, hắn là nghĩ như vậy và cũng làm như vậy, duỗi tay liền đem Thẩm Ấu An ôm vào ngực.


      Thẩm Ấu An hiển nhiên là bị sợ hãi, cũng có giãy giụa, cứ như vậy mặc hắn ôm trong ngực.


      gì có thể hình dung tâm tình Tề Cảnh Hoán lúc này, nữ nhân hắn mến cứ như vậy ở trong lòng hắn, hắn cũng đã thể khắc chế chính mình được nữa, hắn cảm giác được cánh tay mình run lên, hắn tựa đầu vào ̉ nàng, chóp mũi tất cả đều là mùi hương cơ thể nàng, Ấu An, Ấu An, Ấu An của ta...


      Thẩm Ấu An bị dọa tới mức ngồi xuống đất, lại thấy cánh tay Tề Cảnh Hoán ôm nàng lên.


      "Bệ Hạ"


      Nàng theo bản năng duỗi tay ôm lấy ̉ hắn, sau đó mới kịp phản ứng, muốn từ trong lồng ngực hắn ra, lại dám dùng sức giãy giụa, nàng biết hắn muốn cái gì, bệ hạ tâm tư thâm trầm, nàng nhìn thấu, cũng dám nhìn, từ một khắc khi nàng tiến cung được chọn, lại được báo bán thân bị phong làm nữ quan kia, nàng cũng biết, từ đây, nàng đã thể sống như trước được nữa, chỉ là bệ hạ đối với nàng cho tới bây giờ đều dùng đôi mắt lạnh lẽo mà nhìn, thậm chí là lời nói ác độc, nhưng hôm nay hắn đột nhiên chuyển biến làm cho trong lòng nàng thấp thỏm lo âu, bệ hạ, đến cuối cùng là muốn làm gì?


      Tề Cảnh Hoán ôm nàng đến nhuyễn tháp, nàng vừa ̣nh muốn xuống liền bị hắn ngăn lại.


      "Ngồi "


      "Bệ hạ, điều này hợp lễ pháp"


      Tề Cảnh Hoán hơi ngừng một lát, hắn như thế nào lại quên, người trước mắt vô cùng chú ý tới lễ pháp, chỉ là lễ cái gì, pháp cái gì?


      Vì vậy hắn hơi vô lại nói "Trẫm chính là lễ, Trẫm chính là pháp, Trẫm nói cái gì thì chính là cái đó, nàng phải nghe Trẫm"


      Thẩm Ấu An rũ mắt nói "Dạ"


      Lại làm cho người nào đó thể nói gì, hít sâu một hơi, hắn lại muốn ôm nàng vào ngực, lần này lại làm cho nàng tránh thoát.


      "Bệ hạ, ngài muốn làm cái gì?"


      Khi nàng hỏi những lời này, thanh đều run lên, nàng nghĩ có lẽ nàng đoán ra được hắn muốn làm cái gì, nàng suy nghĩ nếu bệ hạ sủng hạnh chính mình thì nàng có nên cự tuyệt hay , nàng cũng cho rằng bệ hạ là thích nàng, nàng nghĩ chẳng qua là bệ hạ nhất thời hứng khởi.


      Nàng giả bộ trấn ̣nh hỏi hắn muốn làm gì liền đem hắn chọc cười, nhìn bộ dáng nàng sợ hãi hắn liền biết bản thân nóng lòng, duỗi tay về đặt lên vai nàn an ủi "Đừng sợ, Trẫm cái gì cũng làm"


      Thẩm Ấu An thở phào nhẹ nhõm "Nô tỳ sợ"


      Tề Cảnh Hoán thấy mặt nàng đều hồng cũng tiếp tục trêu chọc nàng, ngồi ở một bên hỏi "Chuyện hôm nay Hiền Phi nói thực sự liên quan đến nàng sao?"


      Kỳ thật hỏi hắn cũng biết, chuyện này nhất ̣nh là có quan hệ đến nàng, Bích Đồng ở bên hầu hạ hắn nhiều năm làm sao có thể để người khác bắt được chuyện như vậy?


      "Bệ hạ, chuyện này đúng là quan hệ đến Bích Đồng tỷ tỷ, khi nô tỳ mới vào cung ăn quen gạo thô, phàm là gạo thô thì nô tỳ đều thể nuốt xuống, Bích Đồng tỷ tỷ thương nô tỳ nên mới cầm bạc đổi chút ít gạo tẻ, chỉ là nô tỳ biết trong cung gạo tẻ eo hẹp lại chậm trễ các tiểu chủ dùng bữa, nô tỳ đáng chết"


      Khá lắm, một phen biện bạch đem bản thân và Bích Đồng thoát ra nói, còn ghét bỏ hậu cung nghèo nàn, cái gì mà biết trong cung thiếu gạo tẻ, chẳng phải là ghét bỏ trong cung gạo tinh quý sao? Nữ quan mặc dù gạo phải loại tốt nhất nhưng còn đến mức ăn gạo thô.


      "Nàng ngày trước ở vương phủ đều sử dụng đồ tốt nhất, hiện tại khó tránh khỏi việc quen, Trẫm nói với bọn họ từ hôm nay nàng sẽ dùng theo phân lệ của Trẫm"


      "Bệ hạ, chuyện này thể được"


      Thẩm Ấu An vừa muốn nói gì liền nhìn Tề Cảnh Hoán khoát tay một cái nói "Sự tình bên trong Thánh Ninh Cung sẽ truyền ra ngoài, nàng ngày trước ở An Bình vương phủ chỉ sợ trong cung này ngoài Trẫm và Thái Hậu thì ai có thể so sánh"


      Kỳ thật Tề Cảnh Hoán đã nói sai, Thẩm Ấu An là con gái vợ cả An Bình Vương, là An Bình Vườn phi liều chết sinh ra, An Bình Vương đối với nàng đương nhiên là nuông chiều, hận thể đem mọi thứ tốt nhất trong thiên hạ cho cục cưng bảo bối của hắn, áo cơm gì tốt, mặc dù thân phận nàng thể so với Tề Cảnh Hoán nhưng ăn mặc thì hắn so ra đều kém nàng.


      Nếu hoàng đế bệ hạ đã nói thì Thẩm Ấu An cũng cự tuyệt nữa, những thứ kia xác thực là nàng ăn quen, ăn vào trong miệng căn bản là nuốt trôi, nếu nàng cũng dám để Bích Đồng đổi đồ.


      "Bệ hạ, vật liệu làm trung y của nô tỳ đều là Bích Đồng tỷ tỷ đổi lấy"


      Thừa dịp bệ hạ cùng nàng so đo liều đem cái gì có bị xem như điểm yếu đều nói ra, đỡ phải lần sau tâm tình bệ hạ tốt liền mang ra hỏi tội.


      Nàng nói xong lời này liền ngượng ngùng, khi nàng vừa làm nữ quan liền thay đồ phủ nội vụ đưa tới, kết quả toàn thân nổi mẩn đỏ, có cách nào khác, Bích Đồng liền giúp nàng cầm bạc đổi loại vải vóc tốt hơn, y phục bên ngoài còn có thể nhịn nhưng xiêm y bên trong thì nhất ̣nh phải dùng loại tốt nhất.

      Bích Đồng hầu hạ Tề Cảnh Hoán đã một thời gian dài, một chút mặt mũi này người ở Phủ Nội Vụ vẫn cho.


      Nàng nói ngược lại hắn lại quên nàng trời sinh da thịt mềm mại, loại vải vóc tầm thương kia sao có thể mặc, hẳn là phải dùng loại vải vóc tốt nhất, tựa như người khác từng nói, nàng trời sinh là mệnh phú quý, nếu phải do hắn thì nàng đâu cần uất ức chính mình, An Bình Vương mặc dù còn nhưng An Bình Vương phủ thì còn đây, ăn mặc ở dĩ nhiên là uất ức Đại Tiểu Thư nàng.


      Thẩm Ấu An thấy hắn nói lời nào cho rằng hắn nghĩ nên xử lý chuyện này như thế nào liền mím môi nói "Bệ hạ, Bích Đồng tỷ tỷ thay nô tỳ đổi đồ vật, bạc là do chính nô tỳ bỏ ra, cho nên nô tỳ mới là chủ mưu, bệ hạ muốn phạt liền phạt nô tỳ , Bích Đồng tỷ tỷ quan hệ"


      Tề Cảnh Hoán cười khẽ "A, nàng là chủ mưu, vậy nàng nói một chút xem nàng mưu cái gì, là mưu tài hay tính mạng?"


      Tề Cảnh Hoán thấy nàng nói ra loại lời nói này liền cảm thấy hết sức thú vị, có chủ tâm muốn trêu đùa nàng.


      Thẩm Ấu An nghĩ tới bệ hạ có tâm tư cùng nàng nói đùa, nhất thời kịp phản ứng, biết nên làm gì mới tốt liền dứt khoát ngồi yên nói tiếng nào.


      Vì nàng cúi đầu nên Tề Cảnh Hoán thấy được một cây trâm tóc nàng, đôi mắt đột nhiên trừng lớn, đầu óc trống rỗng, duỗi tay liền ném cây trâm xuống


      Thẩm Ấu An sững sờ, vội vàng xuống giường thỉnh tội, ngẩng đầu nhìn lại thấy Tề Cảnh Hoán sắc mặt tái nhợt, toàn thân phát run.


      "Bệ hạ, người làm sao vậy?"


      Nàng duỗi tay muốn chạm vào hắn lại bị hắn một phen kéo lấy, ôm vào lòng.


      "Ấu An, Ấu An, cần , cần bỏ lại Trẫm"


      "Bệ hạ, bệ ha làm sao vậy?"


      Cao Hòa thời điểm nghe thấy tiếng vang liền vào, liền gặp bệ hạ mặt tái nhợt, ôm Ấu An nương toàn thân phát run, bộ dáng kia, thấy thế nào cũng bất thường, ông vội vàng lên muốn xem tình huống.


      "Bệ hạ làm sao vậy?"


      Cao Hòa một bên hỏi thăm Thẩm Ấu An, một bên ngồi xổm xuống muốn đem Tề Cảnh Hoán đỡ dậy lại bị hắn một bàn tay vung ra.


      "Cút"

      Tề Cảnh Hoán trầm giọng trách.


      Cao Hòa lùi về sau hai bước, nhìn nhìn Tề Cảnh Hoán, lại nhìn Thẩm Ấu An tóc tai hỗn độn mờ mịt rõ, có biện pháp, chỉ có thể dùng ánh mắt ý bảo Thẩm Ấu An chiếu ́ tốt cho Tề Cảnh Hoán sau đó liền khom người ra.


      "Ấu An, bọn họ đều ra ngoài rồi, nàng đừng sợ"


      Hắn đột nhiên duỗi tay áp lên khuôn mặt nàng, Thẩm Ấu An né tránh, chỉ nhỏ giọng nói "Bệ hạ, nô tỳ sợ"


      Tề Cảnh Hoán đột nhiên cười hai tiếng "Nàng sợ. có thể là Trẫm sợ"


      "Bệ hạ sợ cái gì?"


      "Sợ nàng tự sát"


      Thẩm Ấu An từ nhỏ đã tỉnh táo trước mọi chuyện, trong lòng lại chưa bao giờ giống như lúc này, á khẩu nói nên lời, nàng thậm chí nhịn được hoài nghi, hoàng đế này chừng tâm lý có chút vấn đề, hơn nữa còn rất nghiêm trọng, thì tại sao lại nói những lời này, nàng yên lành, tự sát làm cái gì, bất quá nàng cũng hiểu đây là bí mật của bệ hạ, trong lòng có chút bận tâm, nàng biết được bí mật của bệ hạ có thể hay bị giết người diệt khẩu.


      Nghĩ tới đây nàng lại nhịn được nói : "Bệ hạ yên tâm, nô tỳ hiểu, nô tỳ sẽ nói ra, cho nên ngài..." Ngài ngàn vạn lần đừng tức giận.


      "Nàng, nàng biết?"


      Tề Cảnh Hoán dần khôi phục ý thức, nghe được nàng nói vậy liền kinh ngạc cho rằng nàng cũng như hắn trùng sinh lại một đời.


      "Nô tỳ biết rõ, nô tỳ sẽ nói ra, chỉ là bệ hạ ngài có bệnh tiện nói ra, giấu bệnh sợ thầy thuốc phải biện pháp hay"


      "Nàng nói cái gì?" Tề Cảnh Hoán đen mặt, cắn răng gằn từng chữ nói.


      Xong rồi, bệ hạ đây là muốn bỏ qua cho mình.


      "Bệ hạ, nô tỳ có một điều thỉnh cầu"

      "Nói"


      "Nô tỳ biết rõ trong cung cung nhân biết bí mật phần lớn là chết có chỗ chôn, nô tỳ là người của An Bình Vương phủ, thỉnh bệ hạ niệm tình nô tỳ từng hầu hạ ngài mà cho nô tỳ một chỗ chôn thân, sau khi nô tỳ chết thì đem thi thể nô tỳ về An Bình Công phủ cho bọn họ đem nô tỳ chôn cất"


      Nàng biết bí mật của bệ hạ là chắc chắn phải chết, cho nên lá gan cũng lớn hơn bình thường, lại bỏ quên khuôn mặt trầm của bệ hạ khi nghe lời nói của nàng.


      "A, là sao? Nàng còn gì muốn giao phó"


      Nô tỳ có chút bạc, đều đặt tại trong hộp, Bích Đồng tỷ tỷ biết nó ở đâu, sau khi nô tỳ chết, làm phiền bệ hạ nói cho Bích Đồng tỷ tỷ, số bạc đó tất cả đều cho nàng, nô tỳ biết nàng thiếu thứ bạc nhưng đây là để báo đáp một phen tình nghĩa của nàng"


      Nàng từng chút từng chút dặn dò, thực giống như lời trăn trối, khí xung quanh Tề Cảnh Hoán thực quỷ dị, cái gì gọi là giấu bệnh sợ thầy thuốc, cái gì gọi là bị bí mật giết, nàng cho là nàng vì biết bí mật của hắn nên bị giết người diệt khẩu sao? Thật muốn mở đầu nàng ra xem một chút xem bên trong có những thứ gì.
      Người mới, người mới, mong mọi người chỉ giáo nhiều hơn <3<3<3<3<3<3<3
      Sweet you, Tứ công tử, Yên Hoa36 others thích bài này.

    2. anhhai1997

      anhhai1997 Active Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      143
      đợi mãi cũng có người tiếp tục edit truyện rồi. mừng quá!:yoyo44::yoyo44::yoyo44:

    3. Mshalloween90

      Mshalloween90 Member

      Bài viết:
      43
      Được thích:
      38
      hiểu sao thấy hài hài =D
      Hoàng đế vừa ngốc vừa ngố, ko biết chuyện xưa là gì nữa đây!!
      Cảm ơn các nàng edit bộ này!!!

    4. Bri

      Bri Member

      Bài viết:
      39
      Được thích:
      48
      T.T cuối cùng cũng có người edit tiếp rồi, bạn ơi hãy cố gắng lên nha, ủng hộ bạn. Mãi :yoyo45:

    5. meowluoi

      meowluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      3,409
      Chương 8: Háo sắc.

      Edit: meowluoi.

      “Sau này được phép đeo trâm ở đầu, cũng được dùng trâm.”

      thể chịu nổi lời trăn trối của nàng, Tề Cảnh Hoán ngắt lời nàng , bảo nàng đứng dậy, đến nay vẫn quên được ngày đó, vừa rồi lúc nhìn thấy trâm cài tóc của nàng, hô hấp của cảm thấy khó khăn.

      “Dạ.”

      được phép dùng trâm, sau này dùng cái gì?

      Cũng may phòng nàng cách Tây Noãn Các xa, bộ dáng nàng tóc tai bù xù có nhiều người trông thấy, hôm nay nàng cài gì nhiều lên tóc, chỉ dựa vào mỗi cái trâm gài kia, bệ hạ mang trâm gài tóc gỡ ra, toàn bộ tóc nàng đều xõa ra.

      biết vì sao bệ hạ lại cho nàng dùng trâm gài đầu, mặc dù nàng cảm thấy mệnh lệnh này của bệ hạ rất quái lạ, nhưng vẫn đồng ý, đương nhiên, nàng đồng ý cũng được.

      Lúc nàng về phòng mình, vài người làm xong nhiệm vụ ngồi chỗ sưởi ấm, hai chiếc giường dài đầy người ngồi, thời tiết lạnh, bệ hạ gọi người, các nàng đều ở trong phòng ra ngoài.

      “Đầu tóc muội sao vậy?”

      Bích Đồng thấy đầu tóc nàng xõa ra, lo lắng hỏi.

      “Bệ hạ thích muội cài trâm.”

      Mọi người còn gì để , tính tình bệ hạ, càng ngày càng kỳ lạ.

      Bích Đồng kéo nàng ngồi xuống, chải đầu cho nàng, Thẩm Ấu An biết búi tóc, trước kia đều là Bích Đồng búi giúp nàng.

      “Đều là Tư Tẩm, Bích Đồng tỷ lại giống như nô tỳ của Ấu An tỷ.”

      Ký Hương ngồi bên cười nhạo, nàng ta và Bích Đồng, Thái Huyên, Y Xảo giống nhau, đều hầu hạ Tề Cảnh Hoán từ , cho rằng sau khi bệ hạ đăng cơ chức vị của mọi người đều giống nhau, nào ngờ nửa đường nhảy ra Thẩm Ấu An, làm cho nàng ta đành phải ở vị trí này, miễn cưỡng thấp hơn bậc so với ba người khác, trong lòng nàng ta chính Thẩm Ấu An chiếm vị trí của nàng ta, nàng ta cam tâm.

      Thẩm Ấu An xấu hổ cười, cái gì nàng cũng biết cho nên mới phiền toái Bích Đồng, nhưng chưa bao giờ nàng coi thường nàng ấy.

      “Ký Hương muội muội đùa rồi, tất cả mọi người đều là Tư Tẩm, Bích Đồng tỷ tỷ thiện tâm mới chăm sóc ta nhiều như vậy.”

      đề cập tới còn được, đều là Tư Tẩm, dễ nghe , phải là đoạt vị trí của nàng ta sao.

      “Đúng vậy, đều là Tư Tẩm, ngươi quý báu hơn so với người khác, nhưng mà cũng khó trách, ngươi có bệ hạ sủng ái, tất nhiên là quý báu hơn so với người khác rồi, đồ ăn dùng hàng ngày đều tinh xảo hơn, chúng ta mà làm cái gì, bị ra thành ngự tiền nhân lạm dụng chức quyền, lấy công mưu lợi cá nhân, ngự tiền nhân, ngự tiền nhân, thích hợp làm ngự tiền chỉ có mình ngươi sao?”

      “Câm miệng.”

      Lời này nghe giống bộ dáng nàng ta, Bích Đồng nhíu mày, quát bảo nàng ta ngừng lại.

      Ký Hương trào phúng cười tiếng, : “Hôm nay ngươi là Tư Tẩm đại nhân, ta đùa giỡn ngươi, địa vị của ta kém hơn ngươi, Tư Tẩm đại nhân muốn phạt ta sao?”

      “Ký Hương ngươi nháo đủ chưa.”

      Thái Huyên là người lớn tuổi nhất trong đây, lời của nàng cũng hữu dụng nhất.

      Ký Hương thấy Thái Huyên cũng muốn khuyên bảo nàng ta, tức giận : “Các ngươi đều bắt nạt ta, ràng đều hầu hạ bệ hạ, tại sao ta lại kém các ngươi chứ? Y Xảo chỉ biết ăn ăn uống uống địa vị còn cao hơn ta.”

      Y Xảo vô cớ bị lôi vào, hít mũi cái để ý, đều cùng nhau lớn lên, tính cách của Ký Hương nàng biết , thèm so đo với nàng ta.

      có người để ý nàng ta, Ký Hương đành phải trợn mắt nhìn Thẩm Ấu An cái.

      Buổi chiều lúc Thẩm Ấu An trở về chỗ ở gặp Ký Hương khóc sướt mướt ở sân ôm túi theo sau cung nhân, cung nhân kia thấy nàng cung kính hướng nàng phúc thân.

      Ký Hương đứng ở phía sau giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nhào lên, nhưng nàng ta có làm như vậy, giữ lại hai hàng lệ, bước cẩn thận theo cung nhân kia, hiển nhiên, nỡ bỏ chỗ này, nơi này là Thánh Ninh Cung tập trung tất cả những cung nhân có phẩm cấp, rời chỗ này hay là bị đuổi ra khỏi Thánh Ninh Cung, vô luận là kiểu nào, đối với ngự tiền nữ quan mà , đều là trừng phạt nghiêm khắc.

      người cũng gặp Ký Hương theo cung nhân kia xa, mới tới : “Ấu An tỷ, Cao tổng quản vừa mới phái người tới đến mang Ký Hương tỷ điều nơi khác.”

      Điều nơi khác, điều đâu, cung nhân chưa , Thẩm Ấu An cũng hỏi, chuyện này có liên quan gì với nàng, Thánh Ninh Cung nhiều cung nhân như vậy, mỗi ngày đều có người tới người , các nàng đều hầu hạ bệ hạ, nơi nào phải chính mình có thể định đoạt.

      Lúc trở lại Bích Đồng cũng đến việc của Ký Hương, nhưng nàng cũng nhiều như trước kia, chắc là vì Ký Hương rời cảm thấy khó chịu, dù sao cùng nhau hầu hạ bên cạnh bệ hạ từ , sớm chiều chung đụng làm sao có tình cảm.

      Người nội vụ phủ đưa tới lượng lớn vải may y phục cho hoàng đế, bởi vì lúc Tề Cảnh Hoán chưa đăng cơ y phục người đều do người hầu hạ bên cạnh may, sau khi lên ngôi sửa được thói quen này, chỉ có y phục may từ Thượng Phục Cục, y phục bên trong vẫn do mấy người hầu hạ bên cạnh may.

      Thẩm Ấu An làm những thứ khác được, nhưng công phu may vá vô cùng tốt, bởi vì chưa qua mùa đông, xiêm y mùa đông còn làm ít, xiêm y ngày xuân cần phải may gấp, Cao tổng quản cố ý phân phó, bệ hạ chỉ mặc y phục người hầu hạ bên người may, hầu hạ bệ hạ ít người, nhưng hầu hạ bên người bệ hạ chỉ có bốn người, bởi vậy thời gian hơi gấp, đều thay phiên nhau trực rồi vội vàng làm y phục, các nàng còn nhiều thời gian, lúc nào rảnh rỗi liền vội vàng may y phục.

      Ngày hôm đó Tề Cảnh Hoán hạ triều vừa lúc thấy Thẩm Ấu An ngồi ghế đẩu may y phục, vừa nghĩ tới những y phục kia may cho mình, khóe miệng nhịn được vui vẻ, tiện tay rút bản tấu chương, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn Thẩm Ấu An.

      Nữ tử kia trán cao mày ngài, tay như búp măng, mấu chốt là nữ tử kia cầm kim may y phục cho mình, trong lòng càng ngứa ngáy, tấu chương bị vứt qua bên lúc nào cũng biết, cứ nâng cằm sững sờ nhìn chằm chằm nữ quan.

      Đối với việc chủ tử thất thố, Cao Hòa đứng ở bên cạnh nhìn ràng tường tận, ánh mắt yên lặng chuyển qua nơi khác.

      “Thẩm Ấu An.”

      Giọng quen thuộc truyền đến, cần nghĩ nhiều, vội vàng , “Có nô tỳ.”

      “Nàng làm gì đó?”

      “Nô tỳ may y phục.”

      Tề Cảnh Hoán đổi tư thế ngồi, tiếp tục hỏi: “May gì?”

      “May y phục bên trong ạ.”

      “May cho ai?”

      “Cho bệ hạ ạ.”

      Tốt lắm, nghe được lời chính mình muốn nghe, người nào đó vừa lòng, đối với hành động kỳ quái của hoàng đế bệ hạ, mọi người đều sớm quen rồi.

      Còn Thẩm Ấu An, từ khi bệ hạ sai người đưa tới nhiều loại trâm hoa, cũng sau này thể đeo bất kì trâm gài tóc và gài đầu nào, Thẩm Ấu An càng thêm chắc chắn rằng bệ hạ háo sắc, cực kỳ háo sắc, tự nhiên thích nữ nhân đeo trâm hoa, hơn thế nữa, Thẩm Ấu An cảm thấy, thích nữ nhân đeo trâm hoa chỉ có khả năng hoàng đế bệ hạ háo sắc, trước mắt cứ tạm quan sát, nàng phải quan sát tỉ mỉ, để tránh sau này phạm vào điều kiêng kị của hoàng đế.

      Lặng lẽ ngẩng đầu liếc qua bệ hạ, quả nhiên thấy bệ hạ liếc mắt nhìn trâm hoa đầu sau đó hài lòng bắt đầu lật tấu chương.

      Thái Huyên ngồi bên cạnh Thẩm Ấu An nhìn toàn bộ, đưa tay vuốt vuốt cái cổ, thả đồ may vá trong tay xuống nghỉ ngơi lát, nàng cảm thấy cần phải vội làm y phục mới cho bệ hạ, chưa chắc bệ hạ mặc.

      Bên này mỗi ngày bệ hạ đều phê tấu chương, đùa giỡn mỹ nhân, ngoài miệng chiếm tiện nghi, trong nội tâm thỏa mãn, vui đến quên trời quên đất, bên kia hậu cung các phi tử cũng rất tích cực, chỉ đáng tiếc bệ hạ lâu đến hậu cung, Thánh Ninh Cung lại hạ chỉ cho các nàng tùy ý quấy rầy bệ hạ, các nàng gặp được bệ hạ, chỉ có thể đánh chủ ý lên đầu thái hậu.

      Bên trong Vĩnh Thọ Cung người đông như trẩy hội, thái hậu sao lại hiểu chủ ý của các nàng, chỉ là thái hậu lớn tuổi, mọi người đều đến Vĩnh Thọ Cung, hai ngày sao, ngày càng lâu khó tránh khỏi đau đầu.

      Từ Hiền phi quản lý hậu cung có thể nhìn ra, thái hậu tôn quý này phải là người nắm quyền giỏi, lúc tiên đế còn sống, bà là hoàng hậu cao quý, tất nhiên là muốn nắm giữ quyền lợi vững vàng trong tay, lúc tiên đế mất, nhi tử bà trở thành hoàng đế, bà còn tâm tư kia, dứt khoát ủy quyền ở Vĩnh Thọ Cung bảo dưỡng, ai quản lý hậu cung cũng dám thất lễ với vị thái hậu này.

      Thái hậu nán lại ở hậu cung lâu, so với người khác hiểu thấu hơn, phi tử ở trước mặt bà khóc lóc kể lể, khó tránh khỏi làm bà hoài nghi, nhi tử bà rất lâu bước vào hậu cung, hậu cung đến nay vẫn có người sinh con, nghĩ tới đây vị thái hậu nương nương gần năm ăn chay niệm phật nội tâm mơ hồ lo lắng, khi còn bé Tề Cảnh Hoán bị Đức phi sủng phi của tiên đế hạ độc, mặc dù cứu được, nhưng thái y khó bảo toàn xuất bệnh gì đó, những năm gần đây phát gì đó khác thường, lẽ, phương diện kia xảy ra vấn đề? Nếu thiếu niên huyết khí sôi trào sao có thể chịu đựng được triệu phi tần chứ?

      Mặc dù thái hậu thích quản, có nghĩa là bà quan tâm nhi tử, bà quản việc vì sợ nhi tử phản cảm, từ xưa đến nay quan hệ mẫu tử liên quan đến quyền lợi thay đổi, bà phải là người tham quyền, cần thiết vì những quyền lợi mờ mịt kia làm ảnh hưởng quan hệ mẫu tử, hơn nữa trong lòng bà hiểu , bất kể bà làm cái gì, chỉ cần nhi tử bà ngày là hoàng đế, bà chính là nữ nhân tôn quý nhất trong cung Đại Dục, cho nên, trong lòng thái hậu cẩn thận suy nghĩ nên với nhi tử bà như thế nào để tạo thành bi thương, bà phái nữ quan tín nhiệm nhất triệu Tề Cảnh Hoán đến Vĩnh Thọ Cung.
      Last edited: 12/4/17
      Sweet you, Tứ công tử, Yên Hoa33 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :