1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thịnh thế sủng hậu - Quân Lai

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lee's

      Lee's Well-Known Member

      Bài viết:
      30
      Được thích:
      572
      Chương 3: Đánh cờ
      Edit: Lee's
      Beta: Hằng Lê


      Lần này Thẩm Ấu An dưỡng bệnh là dưỡng bệnh, hoàng đế bệ hạ phản lão hoàn đồng trở về đột nhiên cắn rứt lương tâm, sau khi biết đầu đuôi câu chuyện, lúc này liền để Cao Hòa qua Thẩm Ấu An yên tâm dưỡng thương tốt, so với nỗi khổ tương tư muốn gặp nàng dâu của , hiển nhiên vẫn là chân của nàng dâu quan trọng hơn, thời tiết lạnh thế kia mà quỳ lâu như vậy, ngẫm lại cũng cảm thấy đau lòng.
      Thẩm Ấu An nằm giường nửa tháng, sau khi Bích Đồng hết lần này đến lần khác xác nhận nàng hoàn toàn khỏi hẳn mới để nàng xuống giường.

      Sau khi thương thế Thẩm Ấu An tốt hơn chuyện đầu tiên nàng làm đương nhiên là đến tạ ơn Tề Cảnh Hoán.

      Lúc Thẩm Ấu An đến Diễn Khánh Điện Tây Noãn Các, hoàng đế bệ hạ ngồi xếp bằng giường, trước mặt để cái bàn , bàn để bàn cờ, hiển nhiên hoàng đế bệ hạ đánh cờ mình.

      Bình thường hoàng đế đều xử lý chính vụ ở thư phòng, nhưng ngẫu nhiên cũng xử lý ở Diễn Khánh Điện Tây Noãn Các, Tây Noãn Các có thể thư phòng khác của .

      Thẩm Ấu An xuyên qua cánh cửa tròn khảm hoa lê, khẽ khom người “Nô tỳ thỉnh an bệ hạ.”

      Tề Cảnh Hoán nắm quân cờ trong tay, giống như lơ đãng “Đứng lên .”

      “Vâng.”

      Thẩm Ấu An đứng dậy, cúi đầu, lui sang bên.

      Tề Cảnh Hoán liếc nàng cái, thầm nghĩ: Lui xa như vậy làm cái gì, chẳng lẽ ăn thịt nàng hay sao?

      “Thẩm Tư Tẩm.”

      “Có nô tỳ.”

      “Cùng trẫm đánh ván cờ.”

      Thẩm Ấu An sửng sốt, lập tức căng thẳng tinh thần “Bệ hạ, nô tỳ…”

      “Trẫm ra lệnh cho ngươi cùng đánh với trẫm ván cờ.”

      vừa vừa gõ ngón tay lên bàn , ánh mắt lạnh lùng bắn về phía Thẩm Ấu An, lại khống chế được cơn giận, tật xấu này phải đổi, Tề Cảnh Hoán nhàng nhéo vào lòng bàn tay.

      Thẩm Ấu An cụp mắt xuống, nắm chặt mép váy về phía trước.

      “Lên đây.”

      Thấy nàng cẩn thận như vậy, Tề Cảnh Hoán liền bất giác giọng, chỉ là tự bản thân cho rằng lời này là ôn nhu , nhưng vào tai Thẩm Ấu An lại có ý nghĩa là còn chút nào kiên nhẫn, lại còn có chút khó xử, bệ hạ bảo mình lên, vậy, có phải cởi giày hay ? Đây chính là giường để ngủ đó, dễ nghe chút chính là long sàng.

      Tề Cảnh Hoán thấy nàng cắn môi hồi ngẩng đầu, hồi cúi đầu, bộ dạng giống như hết sức khó xử, giọng cười cười, cũng muốn làm khó nàng, sai người bày bàn cờ khác lên.

      Thẩm Ấu An nơm nớp lo sợ ngồi đối diện Tề Cảnh Hoán.

      Sau khi ngồi Tề Cảnh Hoán thấy Thẩm Ấu An động đậy, liền nhướng mày ý bảo nàng chọn quân trước, An Bình Vương chính là kẻ si mê đánh cờ, Thẩm Ấu An là chân truyền từ ông, đương nhiên cũng thích đánh cờ, vì nàng từ được An Bình Vương dạy bảo nên phương diện đánh cờ đặc biệt chú trọng quy tắc, đánh cờ chính là đánh giá nhân phẩm.

      Tề Cảnh Hoán để cho nàng chọn, nàng trực tiếp chọn quân trắng, trước kia khi cùng phụ vương đánh cờ nàng đều là quân trắng.

      Dù gì cũng là nam tử phong độ, Tề Cảnh Hoán nhường Thẩm Ấu An trước, Thẩm Ấu An cũng khách sáo với , trước kia mỗi khi đánh cờ cùng phụ vương cũng là nàng trước.

      Thẩm Ấu An mặc dù đam mê đánh cờ, nhưng lớn như vậy cũng chỉ đánh cờ cùng phụ vương, cho nên nàng tự giác liền đem Tề Cảnh Hoán so sánh với phụ vương của nàng.

      Thẩm Ấu An là đích nữ duy nhất của Vương phủ, hơn nữa tuổi còn lại phải chịu tang mẫu thân, rất nhiều thứ đều là chính tay An Bình Vương dạy bảo, nhất là kỳ nghệ, làm sao hoàng đế thuở còn trẻ chỉ biết trèo cây trộm trứng chim như Tề Cảnh Hoán có thể so sánh được, đừng là sống lại đời, kể cả trùng sinh tám đời cũng phải đối thủ của Thẩm Ấu An phương diện đánh cờ.

      Cho nên khi quân màu đen dần dần bị quân trắng vây quanh đường để sắc mặt cũng chuyển dần đến màu sắc của quân cờ.

      Cao Hòa ở bên nhìn chằm chằm bàn cờ chỉ biết lắc đầu, thầm nghĩ “Ai da… nãi nãi của ta ơi, ngươi rốt cuộc có biết là nên nhường hoàng đế bước hay .”

      Hiển nhiên, Thẩm Ấu An biết nhường, cho nên khi quân đen bàn cờ chỉ dùng chữ thảm, thảm, thảm để hình dung, nàng thoải mái tươi cười, có loại cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có, đến khi nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng trong vừa vặn chống lại đôi mắt Tề Cảnh Hoán, hai người đều sững sờ cái.

      Thẩm Ấu An kinh hãi, tươi cười mặt cứng đờ, vội vàng đứng dậy quỳ xuống thỉnh tội.

      Tề Cảnh Hoán cảm thấy đúng là tự bê đá đập chân mình, tất nhiên biết Thẩm Ấu An thích đánh cờ, vì muốn cùng nàng dâu của mình bồi đắp tình cảm, nên cố ý chuẩn bị bàn cờ để có thể tâm đầu ý hợp, nào biết nàng dâu lại quá lợi hại, bàn cờ đại sát bốn phương làm cho mình mất hết mặt mũi.

      Nhưng làm sao bây giờ đây? Mình cũng thể cùng nàng dâu so đo được.

      “Đứng dậy .”

      Thấy nàng cẩn thận như vậy, trong lòng Tề Cảnh Hoán thở dài bất đắc dĩ, rốt cuộc vẫn muộn năm, nếu như sớm hơn năm tốt rồi, nếu có thể sớm năm, tính tình của nàng bây giờ cũng như vậy, nhất định là phải cẩn thận che chở, nhưng ít ra tại cũng xem như trễ lắm.

      Thẩm Ấu An cúi đầu, lui sang bên, giống như ngày thường, tận lực thu cảm giác tồn tại của bản thân.

      Tề Cảnh Hoán nhìn nàng, so với bộ dạng trong trí nhớ trẻ hơn chút ít, cũng so với người trong trí nhớ biết điều hơn rất nhiều, cũng phải, trải qua nhiều chuyện như vậy, tượng đá cũng có thể bị mài mòn, huống chi người còn sống sờ sờ, nghĩ, nếu năm đó bức bách đối đãi nàng khổ sở, có lẽ, nàng vẫn giả vờ nhu thuận động lòng người, và có lẽ đến cuối cuộc đời cũng biết, hóa ra nàng cũng biết nổi giận như thế.

      Kiếp trước, biết bao lần tỉnh giấc lúc nửa đêm, mơ thấy nàng cười tự nhiên, chỉ khi nào dựa vào gần, nghe được nàng lên án, nàng , bệ hạ, nô tỳ cũng là người, người sống sờ sờ, nô tỳ cũng có tình cảm, cũng có tri giác, có lẽ ở trước mắt ngài nô tỳ khóc cười, nô tỳ cảm giác mình giống như con quái vật vậy, ngài buông tha nô tỳ , An Bình Công phủ, ngài muốn như thế nào là như thế.

      Kỳ , làm sao lại biết, vô luận làm nhục nàng như thế nào, vô luận nàng quỳ gối trước mặt mình kêu mình là bệ hạ, nhưng trong xương nàng vẫn là Quận chúa cao ngạo của An Bình Vương phủ kia.

      Thẩm Ấu An cảm nhận được ánh mắt của Tề Cảnh Hoán, trong lòng nghi hoặc, lại sợ hãi.

      “Đều xuống , đám người vây quanh trẫm là có ý gì, Thẩm Tư Tẩm lưu lại hầu hạ, những người khác xuống .”

      Nên đến vẫn phải đến, vốn dĩ cho rằng bệ hạ cho Thẩm Ấu An dưỡng bệnh nửa tháng vừa rồi cũng khoan dung chút đối với nàng, nghĩ tới Thẩm Ấu An vừa mới khỏi hẳn bệ hạ lại bắt đầu tìm cớ.

      phải vô cớ bọn họ nghĩ như vậy, là trước đây Tề Cảnh Hoán làm nhiều việc xấu lắm, nên bọn họ thể suy đoán, bệ hạ đây là muốn tìm chuyện làm khó dễ Thẩm Tư Tẩm, là đáng thương cho mỹ nhân nũng nịu như Thẩm Tư Tẩm.

      Tướng mạo Thẩm Ấu An quyến rũ, tính cách dịu dàng hào phóng, cùng nàng ở chung dễ khiến người ta sinh ra hảo cảm, lại thêm nàng trời xinh là cao quý từ trong xương, khiến người ta cảm thấy nàng nên được nuông chiều, mỗi lần bệ hạ gây với nàng, trong lòng bọn họ phần lớn đều đồng tình.

      Bích Đồng lo lắng nhìn nàng cái, liền theo mọi người cùng nhau lui xuống.

      “Thẩm Ấu An.”

      “Có nô tỳ.”

      “Ngồi .”

      Tề Cảnh Hoán vỗ vỗ băng ghế bên cạnh, sau cùng bổ sung thêm câu “Đây là mệnh lệnh.”

      Trong nửa tháng này bệ hạ hạ các loại mệnh lệnh ly kỳ cổ quái Thẩm Ấu An lĩnh giáo qua phen, lúc này sớm thấy nhưng cũng thể trách.

      “Hôm đó, vì sao Lâm Chiêu Dung phạt ngươi.”

      phải Tề Cảnh Hoán biết còn cố hỏi, sớm biết mọi chuyện, nhưng từ lời mờ mịt của Cao Hòa cộng với những gì còn nhớ đại khái là hôm đó chính cố ý để Thẩm Ấu An gặp Lâm Chiêu Dung, có thể đúng là biết mới phải làm bộ biết, bởi vì tất cả mọi người đều cho rằng là cố ý, mặc dù đúng là như vậy, nhưng muốn để Thẩm Ấu An biết rằng, phải cố ý.

      Quả nhiên, Thẩm Ấu An nghe lời xong sững sờ cái, tùy tiện “Hôm đó, nô tỳ đụng phải Chiêu Dung nương nương nên mới bị phạt.”

      hươu vượn, ngươi là nữ quan ở Ngự tiền, vô duyên vô cớ sao lại đụng phải Lâm Chiêu Dung, nhất định là Lâm Chiêu Dung kia ngang ngược, vô cớ kiếm chuyện để phạt ngươi.”

      Như thế này, như thế này bảo Thẩm Ấu An phải sao đây, là Lâm Chiêu Dung kia đúng là cố ý, còn chuyện này phải là bệ hạ ngầm cho phép sao? Hiển nhiên nàng dám , ai biết đây cũng là phải bệ hạ cố ý chứ? Trước mắt, tốt nhất là nên im lặng.

      “Trong ngày thường trẫm bận rộn chính vụ, đúng là biết bên cạnh vẫn còn có loại người như thế, ở trước mặt trẫm dịu dàng cười , nhưng sau lưng lại ác độc tàn nhẫn như thế, đáng hận.”

      Hoàng đế bệ hạ hiên ngang lẫm liệt, giống như chuyện này hoàn toàn hề có liên quan gì đến , Thẩm Ấu An cũng chỉ có thể nghe.

      Chắc là có người phụ họa, hoàng đế bệ hạ cũng cảm thấy vô nghĩa, Thẩm Ấu An thấy , vội vàng dâng chén trà lên.

      Tề Cảnh Hoán tiếp nhận chén trà, nhấp miếng, tự nhiên nâng chén trà cho nàng, trong nháy mắt chợt rung động, bao lâu rồi giống như thế này, người trong lòng vẫn còn ở đây, tốt, kiếp trước lúc nào cũng thích ngủ, bởi vì chỉ có ở trong mộng mới có hình bóng của nàng, vừa tỉnh dậy nàng liền biết mất thấy đâu nữa, nhưng mà lại thường xuyên mất ngủ, ngủ yên, có đôi khi ngủ thiếp , ở trong mộng, lại bị vết máu lớn kia làm bừng tỉnh, nhưng hôm nay, người trước mắt lại tồn tại ràng, là sống sót.

      “Bệ hạ, bệ hạ.”

      Thẩm Ấu An nghiêng đầu gọi .

      “Làm sao vậy?”

      Tề Cảnh Hoán khôi phục bình thường.

      “Thân thể bệ hạ khó chịu hay sao, có cần gọi thái y đến kiểm tra hay ?”

      Tề Cảnh Hoán thầm hít sâu hơi, khép hờ hai mắt, thầm nghĩ, mọi chuyện đều qua, đều qua hết rồi, những chuyện kia cũng chỉ là giấc mộng, tại mới là chân .

      nhếch miệng cười với Thẩm Ấu An cái, lại khiến Thẩm Ấu An lần nữa kinh hãi toát mồ hôi lạnh, ngày thường bệ hạ mà cười như vậy, nếu phải là có chuyện tốt nhất định là nàng gặp xúi quẩy.

      Nàng lại phải người ngu, sao lại nhận ra địch ý của bệ hạ đối với nàng, nhưng nửa tháng này tu dưỡng làm cho nàng chút nữa quên mất người trước mắt này vẫn là vị hoàng đế kia, có lẽ lúc càng đứng gần , trong lòng nàng mới càng sợ hãi, tựa như giờ phút này, nàng cố nén ngồi ở chỗ này, nhưng chỉ có nàng mới biết , nàng nắm chặt bàn tay lại, tất cả đều là mồ hôi, chân của nàng ngừng run rẩy, đúng vậy, nàng sợ, nàng sợ vị đế vương hỉ nộ vô thường trước mắt này.

      .....:::::hết chương 3:::::.....
      Last edited: 29/5/16
      Sweet you, Yên Hoa, Hale20551 others thích bài này.

    2. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 4: Nổi giận
      Edit: Lee's

      Cách gần như vậy, đương nhiên Tề Cảnh Hoán có thể cảm nhận được nàng sợ hãi, muốn duỗi tay ra an ủi nàng, thấy Thẩm Ấu An trực tiếp đứng dậy quỳ xuống.

      “Bệ hạ, nô tỳ biết sai rồi.”

      Tề Cảnh Hoán duỗi tay ra liền rơi vào khoảng , dừng tại giữa trung, sau đó vô lực vuốt vuốt đầu.

      “Ngươi ngươi sai, vậy xem ngươi sai ở đâu.”

      “Nô tỳ, nô tỳ đụng phải Lâm Chiêu Dung, nô tỳ biết sai, thỉnh bệ hạ trách phạt.”

      Sau khi xong nàng còn dập đầu mặt đất, phải là muốn bao nhiêu hèn mọn có bấy nhiêu hèn mọn.

      “Ngươi, ngươi dù gì cũng là quận chúa của An Bình Vương phủ, tại sao lại có thể nhu nhược như vậy, quỳ liền quỳ, quả nhiên làm mất hết mặt mũi của An Bình Vương.”

      Tề Cảnh Hoán vung ống tay áo đứng lên , liếc nàng cái, lại đành lòng quay đầu, dằn lòng “An Bình Vương người cao ngạo như thế, nghĩ tới lại sinh ra nữ nhi như vậy, cút ra ngoài, trẫm muốn gặp lại ngươi.”

      “Dạ.”

      Thẩm Ấu An vội vàng đứng lên chạy ra bên ngoài.

      Thình thịch tiếng, Tề Cảnh Hoán đưa tay đập lên bàn, được, thể lại như vậy, lúc nào cũng mất chế nhịn được, ràng muốn đối tốt với nàng, tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy.

      Cao Hòa nghe thấy tiếng vang vội vàng chạy vào, thấy bệ hạ nhà ông hồn bay phách lạc ngồi sau bàn, cụp mi mắt xuống, cẩn thận đứng ở đằng sau, bệ hạ nhà ông hỉ nộ vô thường sớm thành thói quen.

      “Cao Hòa.”

      “Có nô tài.”

      “Biết người vừa mới ra ngoài là ai ?”

      Khóe mắt Cao Hòa giật giật, kéo kéo ống tay áo, gần đây bệ hạ càng thích hỏi mình vài vấn đề ly kỳ cổ quái, nhất là, những vấn đề ly kỳ cổ quái này lại tương đối buồn cười, là cho rằng mình là đứa trẻ ba tuổi sao?

      “Hồi bệ hạ, vừa mới ra ngoài là Thẩm Tư Tẩm.”

      “Sai.”

      “Sai?” Cao Hòa ngơ ngác chút, xoay người mắt nhìn bốn phía, dụi dụi mắt, sai mà. Chẳng lẽ là ông hoa mắt?

      Tề Cảnh Hoán nhàng dùng tay đập cái bàn, giương lên khóe miệng “Vừa mới ra ngoài là chủ mẫu của ngươi, chính là nữ chủ nhân của hậu cung này, bao lâu nữa nàng là Hoàng hậu, ngươi hiểu ?”

      Cao Hòa chỉ thoáng kinh ngạc sau lập tức khôi phục bình thường “Nô tài hiểu .”

      “Ừh.”

      Tề Cảnh Hoán hài lòng gật đầu, sau đó đứng lên “Tính tình của nàng quật cường, trẫm lại thể lúc nào cũng khống chế tốt cảm xúc của chính mình, cho nên nếu ngày nào đó trẫm cẩn thận nổi cơn giận dữ, ngươi nhất định phải kịp thời ngăn cản trẫm, tránh để trẫm làm bị thương nàng.”

      Chao ôi ô uy, bệ hạ à, ngài đây phải là làm khó nô tài sao? Có ngày nào mà ngài nổi giận chứ?

      “Nếu trẫm lại lên cơn, ngươi nhất định phải khuyên can nhiều hơn, mọi - chuyện - lấy - Ấu – An – là - - hết, ngươi - hiểu - chưa?”

      Mấy chữ sau cùng là gằn từng chữ, chỉ sợ Cao Hòa nghe hiểu ý của .

      Cao Hòa tại ràng bệ hạ nhà ông vì sao lại đối đãi với Thẩm Ấu An giống người thường, đây là có tình cảm với người ta nhaaa, bệ hạ quả nhiên là bệ hạ, ngay cả phương thức biểu đạt thích cũng khác thường, trong lòng ông có chút lo lắng mơ hồ, bệ hạ nếu thích Thẩm Tư Tẩm, vì sao trực tiếp phong hậu, phong phi, mà lại để cho nàng làm nữ quan nho , thế lại tìm mọi cách gây khó dễ cho nàng, nhưng tâm tư của bệ hạ, người như ông sao có thể đoán được?

      “Sao rồi, bệ hạ làm khó ngươi chứ?”

      Bích Đồng thấy Thẩm Ấu An sắc mặt tái nhợt chạy lại, lo lắng hỏi.

      “Phụ vương, phụ vương.”

      Thẩm Ấu An lẩm bẩm .

      “Cái gì? Ngươi cái gì?”

      Thẩm Ấu An trả lời Bích Đồng, trực tiếp trở về.

      “Ấu An.”

      Bích Đồng gọi nàng ở phía sau nàng cũng để ý.

      “Làm sao vậy, thời điểm làm nhiệm vụ, sao lại như vậy? Nếu bệ hạ hỏi tới phải như thế nào đây.”

      Thái Huyên từ buồng lò sưởi ra vừa vặn thấy Thẩm Ấu An rời .

      Bích Đồng cười “Thái Huyên tỷ tỷ, thân thể Ấu An hơi khó chịu, đợi tí nữa Cao tổng quản ra, muội thay Ấu An xin phép với Cao tổng quản.”

      “Nếu là người khác thôi, chỉ sợ bệ hạ hỏi tới, đợi tí nữa gọi thái y qua xem chút .”

      “Vâng.”

      Thái Huyên xoa xoa tay “Thời tiết lạnh quá, Ấu An muội muội lại thể hàn, lại là lần đầu tiên trải qua mùa đông ở trong cung, chỉ sợ là dễ chịu, chỗ tỷ còn có giường và chăn mền chưa sử dụng, đợi tí nữa cho người đưa qua cho các muội.”

      Bích Đồng cười “Cám ơn Thái Huyên tỷ tỷ.”

      Thái Huyên liếc nàng cái “Cám ơn tỷ làm gì, cũng phải chỉ có mình muội đau lòng Ấu An muội muội, tỷ cũng thương nàng, nàng khác với chúng ta, người khác thấy chúng ta hầu hạ bên cạnh bệ hạ, cảm thấy rất có mặt mũi, nàng ngược lại từ là quận chúa được nuông chiều bên trong vương phủ, đương nhiên là chưa từng hầu hạ cho ai bao giờ, nếu có thể giúp đỡ được gì giúp.”

      “Hai người các ngươi ngược lại nhàn nhã lại ở chỗ này tán gẫu.”

      “Cao tổng quản.”

      “Sao chỉ có hai người các ngươi, Thẩm Tư Tẩm đâu?”

      Cao Hòa nhìn vòng thấy Thẩm Ấu An, có chút ngạc nhiên hỏi, bình thường lúc làm nhiệm vụ chưa bao giờ thấy người như thế này.

      “Ấu An được khỏe, nên về trước, việc của nàng hôm nay, nô tỳ làm thay nàng ấy ạ.”

      Mấy người đều là từ trong phủ thái tử vào, cùng nhau hầu hạ bên cạnh Tề Cảnh Hoán nhiều năm, quan hệ cũng càng thân cận hơn chút.

      Cao Hòa trừng mắt nhìn nàng “Nàng ấy được khỏe tại sao sớm, mời thái y qua xem chưa.”

      “Chuyện này…”

      được khỏe là do nàng tìm cớ để , nếu tìm thái y chẳng phải bại lộ sao?

      “Này cái gì mà này, bị bệnh còn thỉnh thái y, làm trễ nải bệnh tình sao có thể tốt được?”

      xong liền xoay người phân phó tiểu thái giám thỉnh thái y lại đây.

      Thời điểm thái y theo Bích Đồng đến, Thẩm Ấu An ôm chăn mền khóc kiềm chế được.

      Bích Đồng đẩy cửa liền nghe thanh mơ hồ truyền đến từ bên trong, vào lại gặp Thẩm Ấu An khóc như mưa.

      “Làm sao vậy, ai khi dễ ngươi?”

      Dáng vẻ của nàng như thế này tuyệt đối thể để thái y gặp được, hơn nữa chuyện thân thể khỏe gì gì đó vốn là Bích Đồng bịa chuyện ra, giờ như vậy, lại càng thể để thái y vào.

      Nàng tới cạnh cửa, với vị thái y hơn năm mươi tuổi “Làm phiền Lục thái y đến đây chuyến.”

      Ý này chính là để ông , Lục thái y thân là chưởng quản thái y viện, đây là lần đầu tiên xem bệnh cho cung nhân, bây giờ còn bị từ chối ngoài cửa.

      Thấy sắc mặt Lục thái y tốt, Bích Đồng vừa cười vừa “Lục thái y, Ấu An muội muội nghỉ ngơi, thân thể nàng khó chịu, nằm ngủ, tiện lại gọi nàng dậy.”

      Lời đều đến như vậy, Lục thái y đương nhiên cố tình xông vào, cười cười “Nếu như Ấu An nương nghỉ, vậy để cho nàng nghỉ ngơi .”

      Đáng thương lão thái y bị tiểu thái giám cực kì khẩn trương lôi lại đây, còn tưởng rằng long thể bệ hạ bất an, ngờ chỉ là nữ quan bên cạnh bệ hạ thân thể khó chịu.

      Mang theo tiểu đồ đệ cõng cái hòm thuốc lại bò về đường cũ.

      Bích Đồng thấy Lục thái y rời , thở phào nhõm, xoay người thấy Thẩm Ấu An vẫn ôm chăn mền khóc, rất đáng thương.

      đến bên giường ngồi xuống, đợi nàng khóc xong, cầm cái khăn đưa cho nàng.

      Nàng tiếp nhận khăn, xoa xoa nước mắt, hít mũi cái, kéo ra nụ cười tươi tắn.

      “Muội tự ý rời khỏi vị trí, bệ hạ có trách tội ?”

      “Đến giờ muội mới nhớ tới cái này sao, thấy là quá muộn à?”

      Thẩm Ấu An rủ mắt xuống, cắn cắn môi “Vậy bệ hạ có muốn đuổi muội ra khỏi Thánh Ninh cung ?”

      Bích Đồng tiếp nhận khăn tay nàng, an ủi “Nghĩ ngợi lung tung cái gì vậy? Làm sao bệ hạ đuổi muội ra khỏi Thánh Ninh cung?”

      “Bệ hạ, bệ hạ ngài…”

      “Bệ hạ làm sao vậy?”

      “Bệ hạ muốn gặp lại muội.”

      Bích Đồng bừng tỉnh hiểu ra, quả nhiên giống như lời bệ hạ ra, khó trách hôm nay Thẩm Ấu An khóc thảm như vậy, ở Thánh Ninh cung, bệ hạ đối xử tốt với nàng nhưng tốt xấu gì nàng còn có chỗ dung thân, nếu đuổi nàng ra Thánh Ninh cung, còn có chỗ nào có thể chứa được người có thân phận như nàng.

      Bích Đồng cười cười, lắc đầu “Tính tình của bệ hạ như thế nào, muội đâu phải biết, cũng chỉ là ngoài miệng chút mà thôi, làm sao muốn gặp muội.”

      Lời này ra, nghe sao cũng cảm thấy quái dị? Bích Đồng đem khăn để bên bàn bên cạnh.

      Thẩm Ấu An cười khổ sở, trong mắt ra chút cảm xúc tối tăm, phụ vương à phụ vương, Ấu An thẹn với dạy bảo của ngài, bây giờ hoàn cảnh như vậy, Ấu An vốn nên chọn cái chết cũng thể để danh tiếng của phụ vương vì Ấu An mà liên lụy, là Ấu An bất hiếu.

      “Muội xem muội đó, tính tình của bệ hạ muội cũng biết , sao lại bởi vì câu đầu tiên của bệ hạ liền giận dỗi chạy về, nếu để người ngoài biết được, còn tưởng là người ở Ngự tiền chúng ta có quy tắc, vì vậy lại liên lụy bệ hạ.”

      “Cám ơn tỷ, tỷ đối với muội rất tốt, muội ghi nhớ trong lòng cả đời.”

      Bích Đồng xoay người lại cười trêu “Tỷ hầu hạ ở Ngự tiền lâu, đối với tính khí của bệ hạ hiểu biết nhiều hơn muội, còn nữa, muội cũng đừng cảm ơn tỷ, nếu như đối xử tốt với muội chỉ vì mục đích muốn muội nhớ kỹ lòng tốt của tỷ, vậy tỷ cũng cần sống qua ngày."

      Thẩm Ấu An xấu hổ cúi đầu xuống, phải là nàng coi thường Bích Đồng, chỉ là nàng nhất thời quên, tại mình còn là quận chúa bên trong An Bình Vương phủ nữa, có cái gì đáng để người khác nịnh bợ.

      “Là muội sai, muội xin lỗi tỷ tỷ.”

      Thẩm Ấu An ngồi ở giường nghiêm túc chắp tay hướng về phía Bích Đồng.

      Bích Đồng cười khẽ tiếng “Muội có thể nghĩ thông suốt là tốt rồi, tỷ còn sợ muội nghĩ ra đó? Tỷ biết muội thân phận sang quý, là quận chúa được nuông chiều bên trong vương phủ, hoàn cảnh giờ ủy khuất muội, nhưng chỉ cần người còn sống, chuyện kia chẳng qua chỉ là chuyện ăn uống ngủ nghỉ thôi mà? Chịu chút ủy khuất tính là cái gì chứ? Hơn nữa hôm kia bệ hạ còn đồng ý cho muội nghỉ nửa tháng là giả sao? Theo tỷ thấy, bệ hạ đối xử với muội nay, tốt hơn lúc trước rất nhiều."

      Lời này có chút thô tục, giống như là từ miệng Bích Đồng ra, Thẩm Ấu An biết nàng hiểu lầm, nhưng cũng giải thích, cười nhận sai, lần này là nàng tùy hứng, bệ hạ là chủ nhân, cho dù cái gì khiến cho ngươi ngột ngạt khó chịu cũng thể tại chỗ chạy về được, may mắn là các nàng đỡ giúp mình, nếu tránh được trừng phạt hôm nay.
      Sweet you, Yên Hoa, Hale20538 others thích bài này.

    3. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 5: Bí truyền
      Edit: Lee's


      “Cái gì? Khóc ư?”

      Tề Cảnh Hoán nghe được Cao Hòa Thẩm Ấu An khóc, sắc mặt tốt.

      “Bệ hạ, nương còn tuổi như Ấu An nương chịu ủy khuất khóc là chuyện bình thường.”

      “Chịu ủy khuất, là tên khốn kiếp nào dám để cho nàng chịu ủy khuất, mau , trẫm lột da .”

      Ách, tên khốn kia hình như là bệ hạ ngài phải.

      Tề Cảnh Hoán thấy Cao Hòa cúi đầu lời nào, nghi ngờ phải là trẫm đấy chứ?”

      Cao Hòa nắm hay tay lại giơ cao lên đầu, quỳ xuống đất lạy “Bệ hạ minh.”

      “Đồ khốn, khi nào trẫm khiến nàng phải chịu ủy khuất chứ?”

      Hoàng đế bệ hạ cực kì bị oan uổng, cái gì cũng có làm nha.

      “Nô tài biết, hình như là bệ hạ cái gì mà muốn gặp nàng ấy, Ấu An nương đoán chừng là bị sợ khóc.”

      Tính tình Thẩm Ấu An như thế nào Tề Cảnh Hoán là người ràng nhất, sao vì chuyện như vậy bị dọa khóc, nhất định là bởi chuyện khác, Tề Cảnh Hoán suy nghĩ chút, cuối cùng cũng thông suốt nàng khóc vì cái gì, nhất định là do mình nàng làm mất mặt An Bình Vương, kiếp trước cũng như vậy, cho dù nàng như thế nào cũng sao cả, chỉ khi nào liên quan đến An Bình Vương, nàng giống như con nhím, toàn thân dựng lông.

      cho cùng cũng chính là mình chọc nàng khóc, giờ phút này tâm tình có chút bất đắc dĩ, Tề Cảnh Hoán nhíu mày “Tuyên Thẩm Ấu An lại đây.”

      “Bệ hạ, Ấu An nương vừa khóc xong, ngài lại gọi nàng tới đây….”

      Ông sợ hoàng đế bệ hạ lại khống chế nổi cảm xúc của mình mà hù dọa Ấu An nương, đến lúc đó chừng mọi chuyện rối tung cả lên, thân là nô tài đạt tiêu chuẩn, chỉ hầu hạ tốt chủ nhân mà còn phải chịu trách nhiệm dẫn dắt chủ nhân học được tuyệt chiêu dụ dỗ tiểu nương vui vẻ.

      Quả nhiên hoàng đế bệ hạ hết sức nhượng bộ, nghiêng mắt liếc ông cái “Vậy ngươi xem, nên làm cái gì bây giờ?”

      “Bệ hạ, nô tài xin hỏi ngài, ngài là muốn Ấu An nương vui vẻ sao.”

      “Đương nhiên.”

      “Nhưng bệ hạ, theo như nô tài thấy, phương pháp của ngài đúng, ngài luôn phát hỏa với Ấu An nương, vậy làm sao Ấu An nương sợ ngài cho được.”

      Tề Cảnh Hoán nhíu nhíu mi “Có chiêu nào luôn, nhảm nhiều vậy làm gì!”

      Ha ha, Cao Hòa đột nhiên bật cười thành tiếng “Bệ hạ, nô tài hầu hạ ngài nhiều năm, làm sao có thể học được những chiêu này ạ.”

      “Ngươi dám lấy trẫm ra làm trò cười?”

      “Nô tài dám, nô tài biết cái gì gọi là thủ đoạn dụ dỗ nương, nhưng nô tài hiểu được, lúc bệ hạ ngài sầm mặt lại nô tài còn sợ huống chi là tiểu nương.”

      Tề Cảnh Hoán nghe lời ông , trầm mặc lát, phất phất tay xuống .”

      Sau khi Cao Hòa khỏi, Tề Cảnh Hoán mình ngồi ngẩn người trước bàn tấu chương hồi lâu, che trán thở dài “Trẫm lại làm chuyện sai!”

      Sáng sớm ngày thứ hai, Thẩm Ấu An cùng mấy người Bích Đồng sớm tinh mơ liền ngồi ở trước cửa phòng chờ Tề Cảnh Hoán rời giường gọi người, bọn tiểu cung nữ rót cho các nàng mỗi người chén trà nóng để ôm trong tay cho ấm áp, Cao Hòa ở bên cạnh vừa gọi người dậy, liền đồng loạt bưng đồ vào buồng lò sưởi.

      Tề Cảnh Hoán đưa tay lên chờ người đến hầu hạ, sau cùng, với Thẩm Ấu An ngồi xổm ở phía dưới “Cổ áo.”

      Thẩm Ấu An run rẩy cái, thẳng người lên, chỉnh lại cổ áo cho , vốn là tốt, nhưng ai biết bệ hạ đột nhiên bước về phía trước bước , nàng sắp sửa mười sáu, tuổi này trổ mã sai biệt lắm, mà bước của Tề Cảnh Hoán như vậy vừa vặn chạm đến nắm mềm mại trước ngực nàng, nàng giật mình lui về phía sau, mặt thoắt cái đỏ au.

      Tề Cảnh Hoán nhếch miệng nở nụ cười sung sướng, mọi người chuyện gì, chỉ có Cao tổng quản yên lặng đứng bên dời mắt khỏi bệ hạ nhà ông là thấy hết thảy, bệ hạ nhà ông vừa rồi, hình như là đùa giỡn Ấu An nương, là ông hoa mắt sao.

      Hoàng đế bệ hạ chiếm được tiện nghi cho nên suốt cả thời gian lâm triều tâm tình đều luôn khoái trá, tâm tình hoàng đế bệ hạ tốt cụ thể là ở triều hôm nay vậy mà phát giận, cũng có sầm mặt như thường ngày, đời sau ghi lại mặc dù Tuyên đế cần chính dân nhưng tính tình nóng nảy phải hay hai nét bút có thể xóa .

      Nhưng đời sau Đại Dục Duệ tông, đoạn thời gian này của Tuyên đế được ghi lại cũng khá thú vị, về Tuyên đế khi tâm tình sung sướng, khi mặt mày ủ rũ, lúc lại giận dữ, nhưng nếu cảm thấy vị Tuyên đế hỉ nộ đều lên mặt này là chủ nhân dễ hầu hạ mười phần sai, vì vị Tuyên đế ở Đại Dục thống trị mấy trăm năm đều là vị chủ nhân khó hầu hạ nhất.

      Sau khi Tề Cảnh Hoán lâm triều Thẩm Ấu An liền canh giữ ở ngự thư phòng, ngồi ở chỗ kia, con mắt thỉnh thoảng đảo qua trước ngực, Y Xảo là tuổi nhất ở đây, từ hầu hạ bên cạnh Tề Cảnh Hoán, giờ cũng là Tư Tẩm ở Thánh Ninh cung, thấy Thẩm Ấu An ngừng liếc chỗ đó, cũng liếc về của mình.

      Nàng tuổi hơn Thẩm Ấu An ít, hơn nữa trước kia Thẩm Ấu An là quận chúa, áo cơm đều là tinh xảo nhất, đương nhiên so với nữ tử bình thường cũng trổ mã tốt hơn chút ít.

      Đều là nương hầu hạ trong cung, đương nhiên biết gì, thậm chí ở phương diện này cũng mơ hồ sinh ra so sánh ganh tị, cong cong môi “Ấu An tỷ tỷ, tỷ cần đả kích người như vậy nha.”

      “Làm sao vậy?” Thẩm Ấu An nghi ngờ hỏi.

      “Ấu An tỷ tỷ là từ ăn cái gì mà phát triển tốt như vậy, cho muội biết chút , muội cũng muốn học Ấu An tỷ tỷ.”

      Lời này trực tiếp, mặt Thẩm Ấu An thoáng cái đỏ lên.

      Thái Huyên từ phía sau cốc vào đầu Y Xảo, cười “Lời này sao có thể lung tung.”

      Y Xảo phục “Sao chứ, tỷ nhìn Ấu An tỷ tỷ xem, lại nhìn muội.”

      Y Xảo cúi đầu nhìn bánh bao đáng thương trước ngực mình, lại nhìn bánh bao lớn trước ngực Thẩm Ấu An, lòng tự trọng bị đả kích lớn.

      Kéo cánh tay Thái Huyên “Thái Huyên tỷ tỷ, tỷ thấy chỗ đó của Ấu An tỷ tỷ phát triển tốt , để nàng cho chúng ta chút kinh nghiệm !”

      Thái Huyên lườm nàng cái, “Chuyện như vậy sao có thể lung tung, lại bậy tỷ để Cao công công phạt muội.”

      Y Xảo uốn ba tấc lưỡi mà “Thái Huyên tỷ tỷ, chuyện như vậy sao lại với Cao tổng quản được, để cho ông ấy phạt muội sao?”

      xong cười hì hì dán sát vào Thẩm Ấu An “Tỷ tỷ đáng , tỷ cho muội biết .”

      “Nha đầu kia.” Thái Huyên bất đắc dĩ lắc đầu “Ấu An đừng để ý tới nàng ấy, nàng ấy chỉ hươu vượn thôi.”

      Thẩm Ấu An mặt đều đỏ bừng, sợ Y Xảo thêm gì nữa, gấp rút ra “Mộc nhĩ táo đỏ.”

      “Cái gì?”

      Y Xao vốn là nửa đùa nửa , nghĩ tới Ấu An .

      “Mộc nhĩ nấu với táo đỏ, canh xương hầm với thảo dược, canh đậu đen nấy cá chép, đu đủ, hạt sen hầm chân giò.”

      “Muội cũng biết là Ấu An tỷ tỷ có bí truyền, khó trách…”

      Khó trách lại lớn như vậy.

      “Ấu An tỷ tỷ, tỷ tốt, muội tìm giấy bút, đợi chút nữa tỷ nhớ lại lần nữa, muội viết lại.”

      Thái Huyên cùng Bích Đồng đều đen măt, Thẩm Ấu An cười , chỉ là vài thang thuốc bổ mà thôi, tiểu nương tuổi ăn nhiều để lót dạ cũng tốt, nhưng về sau, khi mà mấy thứ thuốc bổ này xuất trong sách dạy nấu ăn của nàng, nàng thấy cũng cười được.

      Từ sau khi Thẩm Ấu An vô tư chia sẻ bí truyền của mình cho Y Xảo, Y Xảo càng thêm dính nàng.

      “Được rồi, được rồi mà.”

      Y Xảo chau mày nhìn về phía Thái Huyên khuyên bảo nàng, gấp tờ giấy trong tay cất kỹ lại.

      Mới vừa cẩn thận cất xong, liền nghe thấy thanh truyền đến từ bên ngoài, bệ hạ của các nàng trở về, các nàng phải bắt đầu làm việc.

      Hầu hạ hoàng đế cũng có, điều kiện tiên quyết là tức giận.

      Hôm nay tâm tình hoàng đế tốt, cũng hầu hạ dễ hơn chút ít, chỉ là trong lúc dùng đồ ăn sáng, hoàng đế bệ hạ liên tục nhìn về nơi này, trong lòng Thẩm Ấu An nghi ngờ, nàng vô cùng xác định là bệ hạ nhìn nàng, trước kia, bệ hạ cũng luôn luôn nhìn nàng, chỉ là ánh mắt khi đó cùng ánh mắt tại hoàn toàn khác nhau, khi đó ánh mắt lúc nào cũng là lạnh lùng khiến người khiếp sợ, mà ánh mắt bây giờ lại khiến người ta thể xác định.

      “Bệ hạ.”

      Tề Cảnh Hoán dừng đũa, Thẩm Ấu An đưa lên ly trà để súc miệng.

      Khi Tề Cảnh Hoán nhận lấy ngón tay vừa vặn đụng phải tay Thẩm Ấu An, bùm tiếng, chén trà rơi xuống đất.

      “Bệ hạ… Bệ hạ thứ tội.”

      Thẩm Ấu An nhanh chóng quỳ xuống, sắc mặt trắng bệch kinh hãi, run lẩy bẩy quỳ ở đó, hiển nhiên bị hù dọa .

      Tề Cảnh Hoán vuốt vuốt trán “Chỉ có chút chuyện cỏn con ngươi phải quỳ thỉnh tội sao, còn mau rót ly trà khác cho trẫm.”

      “Vâng.”

      Chỉ chút như vậy nhưng lưng Thẩm Ấu An cũng toát tầng mồ hôi, đứng lên tự giác xoa xoa thái dương, xoay người lần nữa châm trà cho Tề Cảnh Hoán.

      Tề Cảnh Hoán thở dài, phải chỉ là muốn chiếm chút tiện nghi của nàng dâu sao? Sao lại khó như vậy nhỉ?

      Đồ ăn sáng được dọn , tất cả mọi người cũng lui xuống, chỉ có Thẩm Ấu An ở lại mài mực, vốn dĩ đây phải nhiệm vụ của nàng, nhưng bệ hạ lại cầu nàng hầu hạ, nàng cũng chỉ có thể hầu hạ.

      Tề Cảnh Hoán vừa xem tấu chương vừa nhìn chằm chằm vào sắc mặt của Thẩm Ấu An, đột nhiên hỏi câu dường như thâm ảo kì thực chả có ý nghĩa gì.

      “Ngươi sợ trẫm sao?”

      “Bệ hạ quân lâm thiên hạ, minh thần võ, long uy vĩnh viễn ở đây….”

      .”

      Thẩm Ấu An ngừng chút “Sợ.”

      Được lắm, láo đống, chỉ có chữ, Tề Cảnh Hoán ơi là Tề Cảnh Hoán, ngươi đây gọi là tự gây nghiệt thể sống.

      “Tại sao phải sợ trẫm?”

      Thẩm Ấu An suy nghĩ chút “Bệ hạ minh thần võ…”

      “Ngươi thể khác chút sao.”

      “Bệ hạ oai hùng hiên ngang, nắm thiên hạ trong tay.”

      “Được rồi, mài mực .”

      Tề Cảnh Hoán thể cắt đứt lời nàng lần nữa, xem , tính tình này là thể thay đổi trong sớm chiều được.

      Thẩm Ấu An cúi đầu tập trung mài mực, chút nào chú ý tới hoàng đế bệ hạ bộ dáng tâm nặng nề ở bên cạnh, bệ hạ hôm nay lại tìm nàng gây phiền toái, nhưng nàng coi đây là bệ hạ đối tốt với nàng, ngược lại, bệ hạ càng như vậy trong lòng nàng càng cảm thấy bất an, giống như bệ hạ mưu cái gì đó.

      Tề Cảnh Hoán lòng muốn thay đổi cách nhìn trong lòng của Thẩm Ấu An đối với , nếu biết Thẩm Ấu An suy nghĩ như vậy, có lẽ đập đầu vào tường mất.
      Sweet you, Yên Hoa, Hale20542 others thích bài này.

    4. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 6: Bao che khuyết điểm.

      Edit: Lee's


      “Bệ hạ, Hiền phi nương nương đến.”

      Bên ngoài truyền đến thanh của Cao Hòa, tay Thẩm Ấu An cứng đờ, thiếu chút nữa thất thố, Hiền phi Tống Uyển Sương, nữ nhi của thái phó đương triều, lúc nàng còn là quận chúa, khuê trung giao hảo chỉ có hai người, Hiền phi là người trong số đó, người khác, là Vân phi Tưởng Lăng bây giờ.

      “Để cho nàng ấy vào.”

      Thẩm Ấu An càng cúi đầu thấp hơn, đây là thói quen làm nữ quan hơn nửa năm qua, thu lại cảm giác tồn tại của bản thân.

      Bên tai truyền đến thanh trầm thấp “Chuyên tâm mài mực.”

      Thẩm Ấu An cúi đầu nhanh “Vâng.”

      “Bệ hạ vạn an.”

      Thanh uyển chuyển du dương truyền đến, thanh của Hiền phi trước sau như trong suốt êm tai.

      Ánh mắt Tề Cảnh Hoán dời khỏi tấu chương, ngẩng đầu lên cười “Miễn lễ, ban thưởng ngồi.”

      “Tạ bệ hạ.”

      Hiền phi cười đứng dậy, ánh mắt khi nhìn đến Thẩm Ấu An xen lẫn chút phức tạp.

      Thẩm Ấu An dừng lại công việc làm, quay về phía Hiền phi nghiêng người thi lễ, Hiền phi lại giống như nhìn thấy nàng, dời ánh mắt .

      Tề Cảnh Hoán đặt bút trong tay xuống, với Hiền phi “Hiền phi lúc này đến là có chuyện gì sao?”

      “Bệ hạ, nhận được tín nhiệm của bệ hạ, để cho thần thiếp xử lý hậu cung, chỉ là trong lúc thần thiếp xử lý lại phát chút ít vấn đề.”

      “A?” Tề Cảnh Hoán cuối nâng lên, lại tiếp “Hậu cung giao cho nàng xử lý, xảy ra vấn đề gì nàng tự xử lý là được, nếu có người giở trò trộm cắp, nàng đánh phạt là được, chút chuyện này, sau này cần bẩm báo với trẫm.”

      Thanh của Tề Cảnh Hoán mơ hồ có chút kiên nhẫn, Tống Uyển Sương là nữ nhi của thái phó, thuở tinh thông cầm kỳ thư họa, Tề Cảnh Hoán cũng vì nhìn trúng điểm này mới yên tâm giao cho nàng ta xử lý hậu cung, nghĩ rằng, chỉ chút chuyện cũng tới hỏi , tin chút chuyện vặt ở hậu cung này nàng ta cũng xử lý xong, nghĩ tới đây sắc mặt càng thêm khó chịu, chán ghét những nữ nhân chơi chiêu trò trước mặt .

      Tống Uyển Sương lại giống như phát sắc mặt khác thường, tiếp tục “Nếu là việc khác, thần thiếp cũng xử lý được, chỉ là việc này liên quan đến người bên cạnh bệ hạ, thần thiếp dám tự mình xử trí.”

      biết sao, nghe nàng ta như vậy, trong lòng Thẩm Ấu An giật mình cái, có dự cảm điềm xấu xuất .

      Tề Cảnh Hoán hừ lạnh tiếng “Người bên cạnh trẫm làm sao vậy?”

      “Hồi bệ hạ, gần đây thần thiếp phát vài phi tần phân vị thấp luôn có tượng bị cắt xén phần lệ, nhất là bên trong phần lệ gạo tẻ mới tất cả đều bị đổi thành gạo tẻ thường, tổ yến đều bị đổi thành hàng kém chất lượng, còn có rất nhiều thứ vốn nên là hàng chất lượng tốt nhất, phân lượng thiếu chút cũng sao, chủ nhân các cung cũng ăn nhiều, chỉ là những thứ kia vốn là hàng thượng hàng đều bị đổi thành hàng kém chất lượng, đều là những tiểu thư được nuông chiều trong nhà, đến đây lại được ăn uống tinh tế như ở nhà, làm những phi tần kia đến trước mặt thần thiếp khóc lóc kể lể.”

      “Lại có chuyện này, đám người nội vụ phủ kia có lẽ có người chống lưng, nếu có người bảo sao dám cắt xén phân lệ của chủ nhân, điều tra ràng, nhất định phải nghiêm trị.”

      Sắc mặt Tề Cảnh Hoán trầm , những nữ nhân ở hậu cung kia cho dù thích hay thích, nhưng danh nghĩa đều là nữ nhân của mình, bây giờ lại có người dám cắt phân lệ, khiến cho các phi tử oán giận buồn bã, nếu truyền ra ngoài phải làm cho mất mặt sao, đường đường hoàng đế, thế nhưng phi tử trong hậu cung lại ăn uống được tinh xảo như những thê thiếp của các đại thần.

      “Bệ hạ, thần thiếp cũng biết rằng những người ở nội vụ phủ kia dám làm, cho nên đặc biệt để cho người Cung Chính Tư cùng nhau hỏi thăm, mới biết được, vì sao đám người nội vụ phủ kia lớn gan, lại dám lấy phân lệ của chủ nhân đổi lấy bạc.”

      “Bệ hạ.”

      Tay Thẩm Ấu An run lên, hai chân mềm nhũn, quỳ gối xuống đất.

      Tề Cảnh Hoán sững sờ, tại sao lại như vậy, tại sao lại quỳ xuống.

      Hiền phi mặt mày hưng phấn, vừa cười vừa “Thẩm Tư Tẩm là tỷ muội tình thâm nha, chỉ riêng chuyện lợi dụng thân phận nữ quan bên cạnh bệ hạ, lén lút nhận hối lộ là tội lớn, Thẩm Tư Tẩm ngài vội vã cầu tình như vậy, chỉ sợ bệ hạ cũng dễ dàng tha thứ cho Lưu Tư Tẩm.”

      Con mắt sắc của Tề Cảnh Hoán trầm xuống, “Chuyện gì xảy ra.”

      “Bệ hạ, đám người nội vụ phủ kia vốn thấy tiền là sáng mắt, thần thiếp chỉ đe dọa chút liền hù dọa bọn họ ra hết , hóa ra là Lưu Tư Tẩm bên cạnh bệ hạ mượn thân phận nữ quan, lấy bạc mua những thứ đồ tốt kia, đám người nội vụ phủ cầm được bạc, liền cắt xén phân lệ của những phi tử phân vị thấp, là cả gan làm loạn.”

      Nghe nàng như vậy, tâm Thẩm Ấu An đều lạnh lẽo, người lấy bạc đổi chút lương thực tốt có gì, nhưng khi bị đồn đại ra ngoài lại thành nhận hối lộ, cắt xén lương thực, lại là tội lớn.

      Tề Cảnh Hoán trầm ngâm trong chốc lát “Lưu Tư Tẩm muốn nhiều đồ như vậy để làm gì?”

      “Việc này phải tuyên Lưu Tư Tẩm tới hỏi, Lưu Tư Tẩm là người hầu hạ bên cạnh bệ hạ, thần thiếp dám tùy tiện thẩm vấn, đành phải đến bẩm báo Hoàng thượng.”

      Nàng ta như đại công vô tư, nhưng Thẩm Ấu An lại biết ràng, nàng ta đây chính là mượn đề tài để chuyện của mình, cũng chỉ là lấy bạc đổi vài thứ, tại sao lại liên quan tới chuyện nội vụ phủ cắt xén phân lệ của chủ nhân được? Hiền phi ơi Hiền phi, ta bây giờ như vậy rồi, ngươi cần gì phải tìm đủ mọi cách để bức bách chứ?

      “Bệ hạ.”

      Nàng quỳ lên phía trước hai bước, dập đầu quỳ mặt đất: " Bệ hạ, chuyện này là do nô tỳ, liên quan tới Lưu Tư Tẩm, thỉnh bệ hạ trách phạt.”

      Tề Cảnh Hoán bối rối, chuyện này sao lại có liên quan đến nàng được? Ở trong ấn tượng của , nàng là người vô cùng thủ lễ, lập tức kịphiểu, xem ra, mục đích hôm nay của Hiền phi phải đòi công bằng cho những thứ phi tần thấp kém kia, mà là mượn cơ hội muốn trừng phạt Ấu An, có lẽ thái độ trước kia của mình đối với Ấu An khiến nàng ta cho rằng mình để ý tới Ấu An, ngược lại thời gian này thái độ của mình đối với Ấu An có chuyển biến khiến những người ở hậu cung kia kiềm chế được phải ?

      .”

      “Bệ hạ.”

      Hiền phi vừa muốn tiếp, lại bị Tề Cảnh Hoán cắt ngang.

      “Trầm bảo ngươi .” xong chỉ Thẩm Ấu An quỳ mặt đất “Ngươi .”

      “Bệ hạ, là nô tỳ kén ăn, mỗi khi dùng bữa cùng Bích Đồng tỷ tỷ đều ăn được những món đó, Bích Đồng tỷ tỷ thương hại nô tỳ cho nên mới cầm chút đồ ăn ngon từ chỗ nội vụ phủ về, nhưng tuyệt đối dám xui khiến những người ở nội vụ phủ cắt xén phân lệ của các chủ nhân, xin bệ hạ minh xét.”

      Thẩm Ấu An run lẩy bẩy quỳ mặt đất, Bích Đồng là vì nàng mới đổi đồ với đám người ở nội vụ phủ kia, nếu phạt nàng thôi, nhưng nếu liên lụy tới Bích Đồng tốt.

      “A.” Tề Cảnh Hoán giận quá hóa cười, trầm giọng “Trẫm đúng là biết hậu cung nghèo nàn tới trình độ này, nữ quan phải đổi bạc để lấy đồ ăn, chỉ vậy thôi cũng khiến cho nội vụ phủ phải cắt xén phân lệ của các phi tần khác.”

      Hiền phi vốn đắc ý thoáng cái mặt trở nên trắng bệch, nàng ta cũng biết dùng lý do này đến để trừng phạt Thẩm Ấu An đúng, nhưng mà trước kia bệ hạ đều nhắm con mắt mở con mắt để các nàng trừng phạt Thẩm Ấu An, có thể thấy được là bệ hạ chán ghét Thẩm Ấu An, vốn là lần này tùy tiện lấy lý do để trừng phạt Thẩm Ấu An, mượn cơ hội điều nàng ta khỏi ngự tiền, ngờ bệ hạ lại mở miệng che chở.

      “Bệ hạ, chuyện này cũng phải là chuyện lớn gì, chỉ là Lưu Tư Tẩm cùng người ta dùng bạc hối lộ như thế như vậy quả thực đáng hận, mong bệ hạ nghiêm trị.”

      “Hiền phi.”

      “Có thần thiếp.”

      “Trẫm vốn cho rằng ngươi là người thông mình, mới yên tâm đem chuyện của hậu cung cho ngươi xử lý, nghĩ tới ngươi lại dám có chủ ý muốn hãm hại ngự tiền của trẫm.”

      phải vậy, bệ hạ, thần thiếp…”

      Hai đầu gối Hiền phi mềm nhũn, quỳ mặt đất, vội vàng thanh minh.

      “Lưu Tư Tẩm hầu hạ bên cạnh trẫm từ , ngươi muốn trẫm phạt nàng, vậy mục đích là gì, còn có đám người ở nội vụ phủ kia ràng là do ngươi thể quản giáo, cắt xén phân lệ của phi tử, bây giờ còn muốn đem mọi chuyện đổ hết đến người ở ngự tiền của trẫm, thực cho rằng người ở ngự tiền của trẫm dễ khi dễ quá phải .”

      lời cuối cùng xong là vô cùng tức giận, thâm chí có thể nghe thấy thanh nghiến răng, Hiền phi biết hôm nay cho dù như thế nào cũng thể trừng phạt Thẩm Ấu An, hành động lần này của bệ hạ ràng là muốn bảo vệ, liền cúi đầu nhận tội “Là thần thiếp quản giáo nghiêm, trở về cẩn thận điều tra, đem những người làm loạn kia tìm ra.”

      Hiền phi là người thông minh, hiểu được tiến lùi, cho nên đời trước mới có thể liên tục thay mình xử lý hậu cung, chỉ là giờ xem ra, đời trước là do mình đối đãi tốt với Thẩm Ấu An, mới để cho nàng ta tìm cách đối phó với Ấu An, bây giờ xem ra vì thái độ của mình chuyển biến, nên khiến người này sinh ra tâm tư khác, nếu như vậy, mình cần nàng ta nữa.

      “Biết sai là tốt rồi, trẫm vừa nặng lời, nàng đừng để trong lòng.”

      Hiền phi khổ sở cười tiếng, đây gọi là gì, tát bạt tai, rồi cho miếng táo ăn?

      “Lui ra .”

      “Vâng, thần thiếp cáo lui.”

      Hiền phi đứng dậy, nhìn Thẩm Ấu An cái, cam lòng xoay người rời .

      “Đứng dậy .”

      Tề Cảnh Hoán nhìn thoáng qua Thẩm Ấu An từ nãy giờ vẫn giống như người tàng hình quỳ đất, có chút bất đắc dĩ , đúng vậy, bây giờ nhìn thẳng vào Thẩm Ấu An, thực ra là tràn đầy bất đắc dĩ, nàng ngược lại thông minh, gặp nguy hiểm liền dời , liên tục làm bộ như người tàng hình, thu cảm giác tồn tại của bản thân.

      Thẩm Ấu An nắm mép váy, cẩn thận đứng dậy, Tề Cảnh Hoán đột nhiên cười tiếng, Thẩm Ấu An lại sợ hãi đầu gối mềm nhũn, lại quỳ xuống đất.

      Hiển nhiên, tiếng cười của hoàng đế bệ hạ nghe vào trong lỗ tai của Ấu An nương là vô cùng dọa người.

      Bộ dáng tươi cười của hoàng đế bệ hạ còn chưa thể , khóe miệng cũng đạt đến đường cong tối đa, liền cứng lại rồi.

      Tề Cảnh Hoán bất đắc dĩ buông tay, “Lá gan sao lại như vậy, trẫm cũng ăn thịt ngươi, mau đứng dậy, đừng quỳ, vết thương ở chân chưa lành.”

      Tề Cảnh Hoán đột nhiên nghĩ đến trước đó vài ngày vết thương chân nàng phải dưỡng nửa tháng, trực tiếp đưa tay tới muốn vén lên y phục của nàng để xem vết thương, tay mới chạm đến xiêm y của nàng liền bị Thẩm Ấu An cản lại.
      Yên Hoa, Hale205, mylien196136 others thích bài này.

    5. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      Hay quá
      k bít kíp trc tại sao hoàng đế đối xử với ấu an nữa

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :