1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thịnh thế sủng hậu - Quân Lai

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngkh8599110

      ngkh8599110 Member

      Bài viết:
      56
      Được thích:
      47
      Hóng truyện
      Huyềnpluss thích bài này.

    2. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      nhay ho thui.ko biet chuong nao co chuong 1 ha
      Huyềnpluss thích bài này.

    3. kabi_ng0k

      kabi_ng0k Member

      Bài viết:
      68
      Được thích:
      80
      Lót dép ngồi chờ chap mới
      Hú hú
      Editor cố lên, ủng hộ 2 tay 2 chân lun:yoyo17::yoyo17::yoyo17:
      Lee'sHuyềnpluss thích bài này.

    4. Lee's

      Lee's Well-Known Member

      Bài viết:
      30
      Được thích:
      572
      Chương 1: Nữ quan
      Edit: Lee's
      Beta: Hằng Lê
      Bông tuyết lả tả từ trời rơi xuống, rơi vào những cánh hoa mai trong viện, nếu phải vì gió rét lạnh thấu xương, còn có người cẩn thận thưởng thức bức tranh tuyết xinh đẹp này.

      Chỉ là lúc này gió rét thổi vù vù, cắt qua mặt đau đớn, cho dù cảnh tuyết có đẹp hơn nữa cũng có ai có tâm tư thưởng thức.

      Tiểu thái giám gác đêm trong Thánh Ninh cung xoa xoa hai tay vào nhau, lôi kéo tay áo, ánh mắt có chút đồng tình nhìn về cung nhân quỳ mặt đất.

      Thẩm Ấu An quỳ ở chỗ này canh giờ, chân đều tê dại, nàng nhàng liếc mắt sang vị ma ma ngủ gà ngủ gật đằng sau, vuốt vuốt chân, gian nan đứng lên, tiểu thái giám gác đêm quay đầu sang hướng khác, làm bộ như nhìn thấy, đều là người hầu hạ trong cung mà cung nhân trước mắt lại là Tư Tẩm nữ quan bên cạnh hoàng thượng, chính mình chỉ là thái giám nho mà thôi, tiến lên đỡ đúng mà tiến lên đỡ đắc tội Chiêu Dung nương nương, để sinh tồn được trong cung phải là điều dễ dàng, ai người nữ quan mà đắc tội nương nương cả.

      Thẩm Ấu An cũng để ý, đối với ma ma ngủ gà ngủ gật kia “Làm phiền ma ma trở về bẩm báo với Chiêu Dung nương nương, nô tỳ quỳ đủ canh giờ.”

      Ma ma ngủ gật kia giật mình cái, bị Thẩm Ấu An đánh thức từ trong mộng, sắc mặt tốt trừng Thẩm Ấu An cái, Thẩm Ấu An thấy nàng tỉnh, liền khập khiễng về chỗ của chính mình.

      Về đến chỗ ở, Thẩm Ấu An nhàng đẩy cái cửa liền mở ra, sau nửa đêm hôm nay nàng phải làm nhiệm vụ, Bích Đồng đặc biệt để lại cửa cho nàng.

      Cung nhân luôn phải thính ngủ hơn bất kì ai, nhất là người hầu hạ bên cạnh hoàng thượng, lúc nàng vừa đẩy cửa ra Bích Đồng liền tỉnh lại, thấy nàng khập khiễng vào, sững sờ lát sau đó vội vàng mặc quần áo đứng dậy, vừa mặc quần áo vừa “Đây là thế nào, bệ hạ lại phạt ngươi?”

      Mới xong câu đó, chỉ nghe thấy tiếng đập cửa, Bích Đồng đỡ nàng đến ngồi vững sập, xoay người ra mở cửa liền thấy tiểu cung nhân Tước Nhi ở bên ngoài giơ tay, khuôn mặt nhắn đỏ bừng lên vì chạy, thấy nàng mở cửa, giơ giơ bình sứ trong tay lên “Bích Đồng tỷ tỷ, Thái Huyên tỷ tỷ vừa bảo nô tỳ lại đây đưa thuốc cho Ấu An tỷ tỷ, đây là Thái Huyên tỷ tỷ được thưởng mấy hôm trước, có tác dụng tiêu sưng cùng giảm đau.”

      Thái Huyên đưa tới vậy phải là bệ hạ phạt, Bích Đồng nhận bình dược trong tay Tước Nhi, “Ấu An tỷ tỷ làm sao vậy?”

      Tước Nhi nhìn chung quanh cái mới bĩu môi, giọng “Hôm nay biết Lâm Chiêu Dung làm sao chọc tới bệ hạ, đuổi nàng ta ra khỏi Thánh Ninh Cung, lúc trùng hợp bắt gặp Ấu An tỷ tỷ vì vậy liền trút giận lên người Ấu An tỷ tỷ.”

      Đây là giận chó đánh mèo, Bích Đồng thở dài, Tước Nhi đưa thuốc xong liền chạy về, Bích Đồng đóng cửa, đổ chậu nước nóng đến ngồi xổm trước mặt Thẩm Ấu An.

      “Ta tự làm cũng được.”

      Thẩm Ấu An thấy Bích Đồng cởi giày cho mình, vội vàng lùi về sau, đều là Tư Tẩm nữ quan, sao có thể để cho nàng rửa chân cho mình.

      “Ngươi ngồi là được, tối khuya rồi, tự mình làm còn biết muốn lăn qua lộn lại tới khi nào.”

      phải Bích Đồng muốn nặng lời với nàng, nếu như vậy, Thẩm Ấu An nhất định ngồi yên để cho nàng hầu hạ nàng, trong ngày thường cũng phải dịu dàng an ủi, nhưng về sau mới phát vẫn là như vậy hữu dụng, quả nhiên lời này vừa ra, Thẩm Ấu An liền ngồi yên chỗ, ngoan ngoãn để nàng hầu hạ.

      Bích Đồng vén quần trong của nàng lên, trông thấy máu ứ đọng lại đầu gối tím bầm, hít hơi lạnh, xức thuốc tay, vừa xoa lên vết thương liền cảm giác đôi chân dưới tay hơi rụt lại, Bích Đồng làm bộ như nhìn thấy, đưa tay đem chân Thẩm Ấu An đặt vào trong lòng mình, cho đến khi vết thương được bôi thuốc tốt, mới thả chân nàng vào trong chậu, nhàng rửa chân cho nàng.

      “Có phải trước đây ngươi từng đắc tội với Lâm Chiêu Dung?” Nếu sao nàng ấy lúc nào cũng làm phiền ngươi.

      Thẩm Ấu An khẽ cau mày, lắc đầu “Ta biết, từ trước kia ta cũng tiếp xúc nhiều với nàng ta, chỉ là ngẫu nhiên gặp qua mấy lần ở yến hội.”

      Bích Đồng khẽ hừ tiếng, nghĩ thầm cũng đúng, Thẩm Ấu An từ trước là Quận chúa của An Bình Vương phủ, Lâm Chiêu Dung kia chẳng qua chỉ là vị tiểu thư của Thành Dương Hầu phủ mà thôi, làm sao dám va chạm cùng Thẩm Ấu An, chỉ là thế gian này biến đổi, ai có thể nghĩ rằng Quận chúa Vương phủ lưu lạc tới kết cục làm nô tỳ.

      Nếu là An Bình Vương còn sống, nghĩ lại lại cảm thấy buồn cười, trước kia từng nghe qua vị An Bình Vương kia sủng ái nhất là nữ nhi con chính thất, Ấu An Quận chúa, nếu ông còn ở đây, làm sao cam lòng để nàng tiến cung chọn phi.

      số việc nếu dùng lời để đúng là thông, An Bình Vương có con trai trưởng, có con trai trưởng thể kế thừa tước vị, Đại Dục nặng nhất là phân biệt con chính thất hay con thê thiếp, năm đó hoàng đế sợ triều thần làm rối loạn thể thống, phân chia con dòng chính thất hay thê thiếp, nên đặc biệt ban bố pháp lệnh, nếu có con trai trưởng con vợ kế được duy trì tước vị, nếu như có con trai trưởng con vợ kế mới được duy trì tước vị, nhưng bị giáng chức xuống và ghi vào danh nghĩa mẹ cả, An Bình Vương phủ có con trai trưởng, chỉ có thể chọn thứ trưởng tử trong phủ để duy trì tước vị, vì vậy An Bình Vương phủ liền biến thành An Bình Công phủ, Vương phủ đổi thành Công phủ, đương nhiên cũng có Quận chúa gì cả.

      Chỉ là cho dù phải là Quận chúa, dựa vào thân phận tiểu thư Công phủ cộng thêm dung mạo như vậy, cũng thể bị loại được, cũng biết bệ hạ nghĩ như thế nào, mỹ nhân nũng nịu như vậy lại để bên cạnh sủng ái, lại nhẫn tâm coi nàng làm nô tỳ sai bảo.

      Bích Đồng ngẩng đầu nhìn Thẩm Ấu An, chỉ sợ Lâm Chiêu Dung này lúc nào cũng tìm nàng phiền toái, cũng là vì ghen tỵ với nàng , dung mạo như vậy, cho dù là có thân phận Quận chúa, thả vào hậu cung cũng là uy hiếp, huống chi, cho dù là Vương phủ bị giáng xuống tước vị, Thẩm Ấu An cũng còn là tiểu thư Công phủ mà.

      “Lâm Chiêu Dung kia từ trước đến nay đều thích trút giận lên người cung nhân, sau này gặp nàng tránh chút.”

      Thẩm Ấu An ngẩng đầu cười khổ, làm gì có chuyện nàng muốn trốn trốn, người hầu hạ ở Ngự tiền, trốn thế nào cũng phải theo hầu hạ bên người bệ hạ, tựa như hôm nay, bệ hạ gọi nàng vào dâng trà chẳng lẽ lại muốn làm trái ý bệ hạ sao?

      thể trêu vào, cũng trốn nổi.

      Bích Đồng cầm khăn lau chân cho nàng, đổ nước, đỡ nàng đến giường mình “Hôm nay, ngươi ngủ cùng ta , ta sưởi chân cho ngươi.”

      Chân của Thẩm Ấu An sớm có cảm giác gì, cộng thêm nàng thể hàn, ngày thường dù có đắp chăn cũng ấm, đến sáng khi rời giường chân luôn lạnh như khối băng, đừng chi là hôm nay.

      Bích Đồng đem chân nàng ôm vào trong ngực, xoa xoa qua lại, lớp da thịt dưới bàn tay căng cứng, trong lòng thầm hận Lâm Chiêu Dung kia lòng dạ ác độc, thời tiết như vậy lại phạt người ta quỳ, là muốn hủy đôi chân này hay sao?

      Lâm Chiêu Dung này ngang ngược như thế, ngay cả người ở Ngự tiền cũng dám phạt, cho cùng cũng là có liên quan tới thái độ của bệ hạ, hiểu vì sao bệ hạ lại ghét Thẩm Ấu An như vậy, nếu như thích sao lại giữ Thẩm Ấu An hầu hạ bên người, nếu phải thích tại sao lại dung túng cho Lâm Chiêu Dung phạt nàng như vậy, người ở Ngự tiền cho dù có sai cũng tới lượt phi tử đến phạt, cách khác, người ở Ngự tiền chính là người của bệ hạ, đánh chửi đều là do bệ hạ, nếu người khác dám dính vào, đó chính là đánh vào mặt bệ hạ, nhưng bệ hạ lại hết lần này tới lần khác mở con mắt nhắm con mắt để cho Lâm Chiêu Dung nhiều lần trừng phạt Ấu An, chẳng lẽ là chán ghét người của An Bình Công phủ.

      Cũng trách Bích Đồng nghĩ như vậy, Thẩm Ấu An chỉ là nữ tử, những ngày này cũng nàng chung đụng, tính tình nàng như thế nào cũng hiểu , đến mức chọc bệ hạ tức giận, bệ hạ đối đãi với nàng như vậy cũng chỉ có thể là bất mãn với An Bình Công phủ.

      “Ấu An, ngươi có muốn cho người hỏi thăm chút hay , có phải người của An Bình Công phủ ở triều chọc bệ hạ?”

      Thẩm Ấu An nghe nàng hỏi như vậy, hiểu nhìn về phía nàng.

      Bích Đồng xoa xoa chân nàng “Ta thấy bệ hạ cũng phải là sủng ái Lâm Chiêu Dung, lại dung túng Lâm Chiêu Dung như thế, giống như là có gì bất mãn với ngươi vậy.”

      Thẩm Ấu An trầm mặc lát, Bích Đồng thấy nàng vội hỏi “Ngươi cũng cần lo lắng, là ta đoán lung tung, có lẽ ngươi mới tới bên cạnh bệ hạ, bệ hạ còn chưa thích ứng.”

      Cũng gần năm, còn chưa thích ứng, lời này ra chính nàng cũng thấy chột dạ, tính tình của bệ hạ đặc biệt nóng nảy, nhưng đối đãi với các nàng thân cận đều vô cùng rộng rãi, chỉ duy nhất Thẩm Ấu An, lúc nào cũng là nhặt xương trong trứng gà, rất nhiều bất mãn, người sáng suốt ai chả nhìn ra, bệ hạ đây chính là cố ý tìm cớ.

      “Bệ hạ minh thần võ, sao lại bất mãn với nữ quan nho như ta, chỉ sợ bệ hạ cũng biết ta là ai luôn đấy chứ, hôm nay là ta lỗ mãng, đụng phải Lâm Chiêu Dung mới có thể bị phạt, ngươi chớ đoán bậy.”

      “Vậy An Bình Công phủ kia…”

      “An Bình Công phủ.”

      Thẩm Ấu An yên lặng nhớ tới mấy chữ này, An Bình Công phủ nay sớm phải là An Bình Vương phủ năm đó, còn có cái gì đáng để bệ hạ bất mãn, cuộc đời này phụ vương nàng sợ nhất chính là tước vị Vương phủ giữ được, cho nên trước khi chết mới dặn dò như vậy, nghĩ tới cuối cùng vẫn là tước vị Vương phủ vẫn thể bảo trụ được, cho dù là công phủ thế nào, Vương phủ có chính là có, cho dù là đổi tấm biển, nàng cũng thể coi chỗ kia như nhà mình, bởi vì chỗ đó hết thảy đều thay đổi.

      Bích Đồng thấy bộ dáng nàng hồn bay phách lạc, thở dài “Được rồi, ngươi nghỉ ngơi sớm chút , ngày mai sớm tinh mơ còn phải hầu hạ bệ hạ nữa.”

      “Ừh”

      Thẩm Ấu An gật gật đầu, nằm xuống.

      Bích Đồng cởi quần áo, chui vào trong chăn, thấy Thẩm Ấu An co lại thành cục, trong nội tâm mặc niệm, bệ hạ ơi là bệ hạ, ngài sở hữu giang sơn, vì sao phải khó xử nữ tử nho chứ, Quận chúa Vương phủ, trong đêm, mất người phụ thân thương nàng nhất, người bị đưa vào trong cung, chẳng lẽ còn đủ đáng thương sao?

      “Cám ơn ngươi.”

      Đối với lời cảm ơn đột nhiên xuất , Bích Đồng sững sờ cái, trước kia nàng cũng giúp đỡ Thẩm Ấu An kông ít, đương nhiên nàng giúp nàng cũng phải vì câu cảm ơn, mỗi lần nàng cũng có thể cảm nhận được lòng cảm kích của Thẩm Ấu An, chỉ là đây là lần đâu tiên thẳng như vậy.

      Có thể được Quận chúa của An Bình Vương phủ câu cảm ơn, dễ dàng, cho dù nàng là nữ nhân, cũng cảm thấy người con như Thẩm Ấu An, cho dù có xây toà lâu đài bằng vàng, rồi đem nàng vào đó nâng niu cũng đáng, đâu cùng ăn cùng ngủ với mình như bây giờ.

      Ngẫm lại đầu năm lúc bệ hạ tuyển phi, khi mình theo bệ hạ cùng nhau đến Vĩnh Thọ Cung thỉnh an Thái hậu, Thái hậu khi đó từng qua là muốn phong Thẩm Ấu An làm phi, nàng chút nghi ngờ nếu như An Bình Vương còn tại thế, Thái hậu còn trực tiếp đem nàng xếp vào những người được chọn cho ngôi hậu, ai có thể nghĩ tới sau này bệ hạ chỉ phong nàng làm nữ quan cho được.

      .....:::::hết chương 1:::::.....
      Last edited: 28/5/16

    5. Lee's

      Lee's Well-Known Member

      Bài viết:
      30
      Được thích:
      572
      Chương 2: Trùng sinh
      Edit: Lee's
      Beta: Hằng Lê
      , .” Tề Cảnh Hoán vừa mở mắt liền phát mình ngủ ở Thánh Ninh cung, cũng chính là tẩm cung của , vội vã mở chăn xuống giường, giày cũng kịp , chạy ra bên ngoài.

      Cao Hòa thấy bệ hạ tỉnh dậy, giống như điên, vội vàng tiến lên muốn ngăn cản bệ hạ nhà , nghĩ rằng lại bị bệ hạ đẩy lảo đảo lui lại mấy bước, choang tiếng, bình hoa sau lưng vỡ, lại phịch tiếng cái mông của Cao Hòa ông ngồi lên những mảnh vỡ của bình hoa.

      Phản ứng đầu tiên của Cao Hòa lúc này là: Ngực đau, bị bệ hạ nhà ông đẩy cho phát, thứ hai là mông đau, vì ngồi đống mảnh vỡ của bình hoa.

      “Bệ hạ, ngài muốn đâu, giày vào , coi chừng cảm lạnh.”

      Tề Cảnh Hoán vốn là mất trí, nhưng đăng cơ nhiều năm, nhạy cảm đối với vật bên cạnh phải là người thường, trước mắt Thánh Ninh cung tuy là Thánh Ninh cung, nhưng cách bài trí lại giống nhau, còn có Cao Hòa kia ngồi dưới đất xoa xoa mông cũng ràng trẻ hơn rất nhiều, còn có, ràng còn nhớ, ràng còn nhớ mình chết, chuyện gì xảy ra, đây là có chuyện gì, cảm thấy đầu mình hơi đau, giơ tay lên, chuẩn bị xoa xoa đầu lại phát tay của mình cũng giống.

      đến trước gương đồng nhìn người trong gương, hít vào hơi, người trong gương chính là mình, lại phải là mình, chuẩn xác mà , là mình lúc còn trẻ tuổi, hơi kinh ngạc cái, quay mặt sang, lại khôi phục tỉnh táo vốn có.

      trở về giường ngồi, cũng mặc quần áo, ngồi trần trụi hiên ngang ở giường, sững sờ đưa mắt nhìn Cao Hòa.

      Cao Hòa bị nhìn chằm chằm có chút sợ hãi, ông ở cạnh bệ hạ nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ chưa thấy bệ hạ có khi nào đáng sợ như vậy, tựa như biết mình.

      “Cao Hòa.”

      “Có nô tài.”

      “Lại đây, tát trẫm cái.”

      “Bệ hạ, nô tài tội đáng chết vạn lần, nô tài tội đáng chết vạn lần.”

      Cao Hòa cuối cùng cũng xác định bệ hạ nhà ông có cử chỉ điên rồ, đường đường là Ngự tiền tổng quản thái giám, tại lại nước mắt nước mũi đống quỳ mặt đất cầu xin tha thứ, quan trọng nhất là tổng quản thái giám này hầu hạ hoàng đế bệ hạ chân trần mặc áo lót ngồi ở bên giường, chậc chậc, cảnh tượng này, nhìn như thế nào cũng cảm thấy quái dị.

      Tề Cảnh Hoán nhíu nhíu mày “Câm miệng, tin rằng ngươi cũng dám đánh trẫm.”

      “Nô tài dám, cho nô tài mười lá gan nô tài cũng dám.”

      Cao Hòa lúc này là chân chính khóc ra nước mắt, cái gì gọi là tin chính mình cũng dám đánh ngài ấy, khi nào mình muốn đánh ngài ấy chứ, phải là ngài ấy muốn mình đánh ngài ấy sao?

      “Vậy ngươi tự tát mình cái , mạnh vào.”

      Hoàng đế đại gia ngồi ở giường ra lệnh, chuyện này Cao Hòa chút do dự, tát Hoàng thượng ông dám, chứ tự đánh mình chút nào nương tay, tốt nhất đem chính mình đánh ngất , ông tát cái lại nâng tay kia lên chuẩn bị tát thêm cái nữa Tề Cảnh Hoán hô ngừng

      “Ngừng, đau ?”

      Hoàng đế bệ hạ chăm chú hỏi, Cao Hòa mở mắt ra lời “Đau.”

      “Đau ở đâu?”

      “Nô tài đau mặt, đau ngực, cái mông cũng đau nữa.”

      Vẻ mặt Cao Hòa ủy khuất cáo trạng, thấy đế vương trẻ tuổi ngồi trước mặt khẽ nhếch miệng, sau đó là nở nụ cười sung sướng.

      Dù gì ông cũng hầu hạ bệ hạ lâu năm, có công lao cũng phải có khổ lao, tại sao mình đau mà bệ hạ lại vui vẻ như vậy.

      phải trẫm nằm mơ, trẫm chết.”

      Cao Hòa vừa mới đứng lên, nghe như thế lảo đảo cái thiếu chút nữa lại té đất.

      “Bệ hạ, ngài đương nhiên phải là nằm mơ, sắp lâm triều, ngài mau thay quần áo .”

      Tề Cảnh Hoán lấy năng lượng tiếp thu siêu cường tiếp nhận bản thân mình chưa chết, tâm tình sung sướng “Cao Hòa, vậy ngươi thử xem năm nay là Khải Hóa năm mấy?”

      “Hồi bệ hạ, năm nay là Khải Hóa năm thứ nhất.”

      “Ngươi đúng, trẫm muốn thưởng cho ngươi, thưởng cái gì tốt?”

      Cao Hòa lúc này triệt để biết cái gì cho phải.

      “Bệ hạ, nô tài cần thưởng, ngài thay quần áo .”

      Cao Hòa thấy chút nào có ý muốn thay quần áo, liền tận tình khuyên bảo.

      bậy, sao lại thưởng, ngươi , ngươi muốn cái gì.”

      “Nô tài muốn chiếc nhẫn bằng ngọc.”

      Quản khỉ gió vật gì đó, trước bậy cái để cho tổ tông này thay quần áo mới là trọng yếu nhất.

      “Đồng ý, để bọn họ khố phòng mang tới cho ngươi.”

      Cao Hòa thấy cuối cùng cũng chịu yên tĩnh, vội vàng phất tay để những cung nhân bên ngoài vào hầu hạ.

      “Bích Đồng.”

      “Có nô tỳ.”

      “Thẩm Ấu An đâu?”

      Tề Cảnh Hoán thấy có Thẩm Ấu An, cảm thấy hoảng hốt, trước kia mỗi khi dậy sớm đều có Thẩm Ấu An, hôm nay sao lại thấy đâu, chẳng lẽ….

      Nghĩ tới đây, vụt đứng dậy.

      Bích Đồng thấy sắc mặt tốt, cho rằng lại muốn phạt Thẩm Ấu An, vội vàng quỳ xuống “Bệ hạ, Thẩm Tư Tẩm hôm nay bị bệnh, xuống giường được, cũng phải cố ý đến làm nhiệm vụ, mong bệ hạ thứ tội.”

      “Bị bệnh.”

      Trong đầu Tề Cảnh Hoán hồi tưởng lại nhưng việc ở Khải Hóa nguyên niên, phát mình thể nhớ nổi trong năm này Thẩm Ấu An bị bệnh nặng gì, cũng phải, cung nhân ngã bệnh, cho dù là xin nghỉ cũng quá dài.

      “Sao lại bị bệnh, nghiêm trọng ?”

      Bích Đồng sững sờ chút “Hồi bệ hạ, chỉ là ngẫu nhiên cảm phong hàn.”

      “Cao Hòa, phái thái y qua xem chút.”

      Lần này chỉ mình Bích Đồng sững sờ, tất cả mọi người đều sững sờ, trước kia Thẩm Ấu An cũng từng bị bệnh, chỉ là cho tới bây giờ bệ hạ cũng quan tâm, dáng vẻ này hôm nay, đặc biệt hỏi lần, còn muốn phái thái y qua thăm bệnh.

      Tề Cảnh Hoán mới thèm quan tâm bọn họ nghĩ gì, sau khi thay quần áo liền vào triều, kỳ việc càng muốn làm lúc này là trực tiếp đến nơi ở của Thẩm Ấu An xem nàng có tốt hay , chỉ là thể, trước mắt nếu tùy tiện đến, nàng nhất định sợ hãi, còn nữa, chính cũng cần có thời gian để tiêu hóa chuyện này, dù sao chuyện này quỷ dị, người chết sao lại sống lại được?

      Tề Cảnh Hoán sau khi hạ triều liền liên tục ở trong Thánh Ninh cung, đến nay vẫn quên được ngày nào đó, nàng cầm cây trâm đâm vào cổ mình, máu tươi từ tay nàng chảy xuống, nhiễm đỏ quần áo nàng, khi đó mới biết được nàng đối với mình tàn nhẫn đến mức nào, thậm chí để cho mình khoảng trống, lúc đến nàng đâm nửa cây trâm vào cổ mình, chỉ còn nửa bên ngoài, sau đó nàng còn để cho mình đến gần, nếu mình tới gần bước nàng liền muốn đem cây trâm đâm sâu vào trong cổ.

      Mình chỉ có thể ở bên ngoài cách nàng ba bước nghe nàng , từng việc trong những năm gần đây mình đối xử tốt với nàng, hóa ra nàng đều nhớ hết, việc cũng quên, khi đó mới biết được, nữ nhân này chỉ ích kỷ lòng dạ nàng còn mọn, chuyện như vậy nàng đều nhớ , rốt cuộc nữ nhân như thế nào đây, muốn quát lớn nàng câm miệng, lại phát hoàn toàn thể nào mở miệng, bởi vì mỗi việc nàng , từng chuyện đều là , cố ý hành hạ nàng là , tính kế nàng cũng là .

      Trước khi chết, nàng muốn gặp , nhưng sao lại gặp, cho dù nàng cũng hận nàng, nhưng bù được tình dành cho nàng, sau khi mất nàng mới phát mình hoàn toàn sai, cho dù nàng ích kỷ thế nào, cho dù lòng dạ nàng mọn thế nào, nàng ái mộ hư vinh sao, là hoàng đế, là thiên tử, tất cả những mong muốn của nàng, đều có thể cho nàng, tại sao phải lựa chọn phương pháp cực đoan như vậy chứ?

      Nàng muốn để hối hận vì những gì làm, nàng làm như vậy, nàng tự tử, giết chết người nữ nhân nhất ,đây là chuyện buồn cười đến bực nào chứ.

      Nghĩ tới đây với chính mình ở trong gương “Tề Cảnh Hoán, cơ hội lần này là ông trời trao cho ngươi, cứ coi như nàng ích kỷ ngươi cũng phải sủng ái, nàng ái mộ hư vinh ngươi phải đưa cho nàng những gì tốt nhất, nàng lòng dạ mọn ngươi nhất định càng phải đối xử tốt với nàng, được để cho nàng nhớ những điểm tốt của ngươi.”

      Tề Cảnh Hoán hừ hừ với gương đồng “Trẫm đối xử với nàng tốt như vậy, để xem nàng còn tìm lý do gì để tự sát.”

      tâm tình sung sướng ngồi sạp, ngón tay khẽ gõ lên tay vịn, nếu phải cố kỵ đến uy nghiêm của đế vương, chừng còn ngâm nga hát.

      “Cao Hòa.”

      “Có nô tài.”

      “Thẩm Ấu An đâu?”

      “Hồi bệ hạ, Thẩm Tư Tẩm hôm nay bị bệnh.”

      Sau khi hỏi vấn đề này đến lần thứ mười, hoàng đế bệ hạ phản lão hoàn đồng cuối cùng cũng nổi giận, còn nhớ Thẩm Ấu An lúc này là sợ , chỉ cần mệnh lệnh của , cho dù nàng bệnh cũng nhịn đau đứng lên hầu hạ, tin tưởng hỏi nhiều lần như vậy Cao Hòa nhất định phái người thúc giục, tại người cũng chưa tới, như vậy chỉ có thể Thẩm Ấu An là thực bị bệnh, hơn nữa bệnh hết sức nghiêm trọng.

      Đế vương trẻ tuổi tức giận so với đế vương già mà tiếng sấm càng lớn hơn bình thường, cho nên sau khi đạp lật cái ghế đẩu bên cạnh chân, thuận tiện làm đổ bình sứ trong tay, hướng về những cung nhân ở Thánh Ninh cung biểu ra: thực nổi giận.

      “Lâm Chiêu Dung là to gan, ai cho nàng lá gán dám động đến người ở Ngự tiền.”

      dù gì cũng sống quá nửa đời người, đương nhiên tin bệnh cảm mạo phong hàn quỷ quái mà Bích Đồng ra, vừa hỏi xong Cao Hòa tự nhiên là đầu đuôi ngọn ngành, tình phát sinh ở bên trong Thánh Ninh cung tất nhiên biết ràng, trước kia ra bởi vì Hoàng thượng hỏi mà thôi.

      Lúc này hoàng đế bệ hạ rất tức giận, liền bắt đầu nhàn rỗi tìm việc, cách nhau vài chục năm, hoàng đế bệ hạ đương nhiên là nhớ lúc đó chính bản thân dung túng những phi tử kia làm khó dễ Thẩm Ấu An, thậm chí có vài chuyện là do cố ý gây nên, cho dù là còn nhớ, chết cũng thừa nhận, thề là phải cưng chiều nàng dâu của mình, cho nên loại chuyện vô liêm sỉ như thế người cưng chiều nàng dâu như sao có thể làm được chứ? Đúng ?

      Đầu tiên trong đầu nhớ lại bối cảnh của Lâm Chiêu Dung, phát Lâm Chiêu Dung là xuất thân từ Thành Dương Hầu phủ, lúc này, mới vừa đăng cơ, thế lực của Thành Dương Hầu phủ trong triều cũng , mặc dù cũng sợ hãi thế lực của Thành Dương Hầu phủ, chỉ là tùy tiện động vào phi tử có bối cảnh ổn, mặc dù rất muốn báo thù cho nàng dâu của mình, nhưng chuyện báo thù như vậy vẫn vội được.

      Đế vương trẻ tuổi suy nghĩ phen vẫn nghĩ được Thành Dương Hầu phủ hoặc là Lâm Chiêu Dung phạm sai lầm lớn gì, nếu có lỗi, chẳng qua cũng chỉ là phạt nữ quan ở Ngự tiền mà thôi, đứng dậy xoay vòng, sau đó lại trở lại giường hung dữ “Lâm Chiêu Dung đúng ? Trẫm nhớ kĩ ngươi rồi!”

      .....:::::hết chương 2:::::.....
      Last edited: 28/5/16
      Sweet you, Yên Hoa, laula45 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :