1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thịnh thế sủng hậu - Quân Lai

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Usagi

      Usagi Well-Known Member

      Bài viết:
      42
      Được thích:
      870
      Chương 38: Say Rượu
      Edit: Usagi

      Thẩm Ấu An theo Tề Cảnh Hoán vào Lâm Nguyệt Các, bàn bày sẵn rượu và thức ăn. Nhóm cung nhân thấy Tề Cảnh Hoán vào đều quỳ xuống hành lễ, dắt tay Thẩm Ấu An ngồi vào bàn trước mặt, vừa ngồi xuống có cung nhân tiến tới đem nắp đậy đồ ăn mở ra, rồi rót đầy ly rượu cho hai người, làm xong liền lui qua bên.

      Tề Cảnh Hoán cầm ly rượu, nhìn Thẩm Ấu An , “Nào, trước hết chúng ta uống ly.”

      Hai tay Thẩm Ấu An mân mê ly rượu, gật đầu với Tề Cảnh Hoán cái, sau đó cầm ly lên uống hơi cạn sạch.

      nên uống nhiều như thế, say rồi tốt đâu.”

      Thẩm Ấu An đáp, “Rượu này ngọt quá.”

      Tề Cảnh Hoán cười cười, “Ngọt cũng thể uống nhiều, say đau đầu lắm.”

      Thẩm Ấu An lắc lắc đầu, “Bệ hạ, hôm nay là sinh nhật của nô tỳ, nô tỳ muốn cầu xin bệ hạ việc.”

      “Việc gì?”

      Thẩm Ấu An lấy bình rót đầy ly, xong giơ lên , “Nếu hôm nay nô tỳ uống say, bệ hạ cho nô tỳ nghỉ ngày được ?”

      Tề Cảnh Hoán cười tiếng , “Thế hôm nay trẫm bồi nàng uống rượu.”

      “Nếu bệ hạ đồng ý, nô tỳ đây xin đa tạ bệ hạ.”

      Tề Cảnh Hoán phất phất tay với nhóm cung nhân đứng bên cạnh, bọn họ đồng loạt hành lễ rồi lui xuống.

      Thẩm Ấu An kế bên uống hết hai ly, rượu này ngọt, nàng uống cảm thấy cay, nên cứ thế mà ly lại ly, rất là phóng khoáng, quay đầu lại thấy Tề Cảnh Hoán ra lệnh cho nhóm cung nhân lui xuống, vì uống rượu nên gan cũng lớn hơn, mạnh dạn , “Bệ hạ kêu người xuống hết, nếu chút nữa nô tỳ say, có ai rót rượu cho bệ hạ đâu.”

      Tề Cảnh Hoán thấy hai gò má của nàng ửng hồng, cười , “Còn chưa say mà bắt đầu đến chuyện say rượu. Yên tâm , trẫm cần nàng rót rượu cho trẫm, để trẫm rót rượu cho nàng.”

      Thẩm Ấu An cầm ly rượu, nhìn Tề Cảnh Hoán , “Bệ hạ.”

      “Sao thế?” Tề Cảnh Hoán hỏi.

      “Đa tạ bệ hạ hôm nay cho nô tỳ xuất cung, để nô tỳ có thể gặp được A Hi, nhũ mẫu và Mạn Xuân.”

      “Ừm.”

      “Đa tạ bệ hạ chỉ nô tỳ nặn tượng đất, nô tỳ rất thích.”

      “Ừm.”

      “Đa tạ bệ hạ…” Nàng ngừng chút lại , “Đa tạ bệ hạ uống rượu cùng nô tỳ.”

      Nàng câu, lại uống ly, Tề Cảnh Hoán nhíu mày , “Đừng uống nữa, nàng say rồi.”

      có, nhưng uống thêm ba ly nữa say thôi.” Thẩm Ấu An giơ giơ ba ngón tay.

      Tề Cảnh Hoán kiềm được vui vẻ , “Trẫm thấy tại nàng cũng say rồi. được phép uống nữa.”

      “Bệ hạ, người uống , người uống thêm hai ly nào.”

      “Sao nào, nàng còn muốn chuốc rượu trẫm.”

      Thẩm Ấu An để ý , lại rót đầy ly khác mà uống. Tề Cảnh Hoán bất đắc dĩ lắc đầu, cũng rót đầy ly mình hỏi, “Sao hôm nay nàng đột nhiên muốn uống nhiều thế này?”

      “Bởi vì nô tỳ vui vẻ.”

      Tề Cảnh Hoán bật cười, “Thế nàng trẫm nghe thử, bây giờ nàng tỉnh hay say?”

      Thẩm Ấu An lắc đầu, rầu rĩ , “ Hình như say rồi, đầu cảm thấy nặng quá.”

      Câu này làm Tề Cảnh Hoán biết phải gì thêm, cho tới bây giờ còn chưa thấy người nào uống rượu say mà có thể bình tĩnh thừa nhận chính mình say, lúc uống rượu mà còn có thể cảm giác mình uống thêm vài chén nữa say. Vốn nghĩ mang nàng đến đây để chuyện ràng, ai ngờ nàng chỉ lo uống rượu, cả bàn thức ăn còn chưa động đũa lần nào, nếu biết thế ở ngoài cung nên cho nàng ăn chút gì đó.

      bưng cái chén trước mặt, múc muỗng canh, rồi dùng thìa múc muỗng đưa lên miệng thổi cho nguội bớt, xong đưa cho Thẩm Ấu An, “Ấu An, uống chút canh .”

      Thẩm Ấu An ngồi bên kia, trừ hai má hồng hơn so với bình thường, chút cũng nhìn ra hình dáng của người say rượu, chỉ là Tề Cánh Hoán biết , nàng say lắm rồi.

      Thẩm Ấu An há miệng uống muỗng canh, Tề Cảnh Hoán lại múc muỗng khác đưa tới bên môi nàng. Lần này nàng lại uống, nhíu mày , “Sao cái này lại ngọt, ta muốn uống cái gì ngọt cơ.

      Tề Cảnh Hoán giọng dụ dỗ, “Ngoan nào, đây là canh giải rượu, nàng say rồi.”

      “Ừ nhỉ, ta say.”

      xong, nàng vuốt vuốt tóc, lại há miệng uống muỗng canh, chắc bởi vì biết chính mình say rượu, nên Tề Cảnh Hoán đưa đến muỗng nào, nàng lại uống hết muỗng đó, chẳng mấy chốc uống hết chén canh. Quan sát Thẩm Ấu An chống cằm ngồi đối diện, Tề Cảnh Hoán cảm thấy có chút tự hào, nhìn xem, nương tử của ta ngoan ngoãn biết chừng nào, uống rượu say rồi cũng làm loạn.

      Tề Cảnh Hoán suy nghĩ, đột nhiên Thẩm Ấu An đưa mặt qua, ngẩng đầu lên nhìn hồi rồi , “Ngươi là bệ hạ.”

      Tề Cảnh Hoán nghĩ thầm, đúng là say , ngày thường nàng sao có thể làm vậy? tránh là may phước lắm rồi, có nghĩ tới bị nàng nhìn chằm chằm như thế này.

      Bỗng nhiên Thẩm Ấu An lắc lắc đầu , “Vì sao ta lại thấy ngươi quen mắt như thế kia chứ?”

      Tề Cảnh Hoán hít sâu hơi, nghĩ qua ôm nàng vào lòng, ai ngờ lại nghe nàng lẩm bẩm, “Ngươi là Lý Hữu.”

      Tề Cảnh Hoán ngẩn người, trong lòng cảm thấy chua xót. Lý Hữu, nàng gọi ta là Lý Hữu. rất nhiều năm rồi chưa nghe nàng gọi ta như thế. Tính luôn cả kiếp trước, cũng biết là bao nhiêu năm trôi qua, làm vua được mười lăm năm băng hà, kiếp trước cộng thêm kiếp này, khoảng chừng mười chín năm rồi.

      “Lý Hữu.”

      “Ơi, ta ở đây.”

      Bỗng nhiên nàng gì nữa, mắt nhắm lại giống như ngủ thiếp .

      Tề Cảnh Hoán cũng biết nàng ngủ hay chưa, giọng hỏi, “Ấu An, Lý Hữu là ai thế?”

      hồi lâu cũng nghe thấy nàng trả lời, nghĩ rằng nàng ngủ rồi, tới ôm nàng lên, chuẩn bị trở về, thế nhưng nàng lại đột nhiên mở mắt, lầm bầm , “Khốn kiếp.”

      Tề Cảnh Hoán nghĩ mình nghe nhầm, vì thế hỏi lại, “Cái gì?”

      “Khốp kiếp, Lý Hữu là tên trứng thối.”

      Lý Hữu là cái tên trứng thối, lời này trước kia Dư nhũ mẫu thường hay . Hồi đó lúc nào cũng thích xum xoe trước mặt Thẩm Ấu An, nhưng cái gì cũng làm được, còn đem tất cả mọi chuyện làm cho loạn lên, thường làm nhũ mẫu tức giận đến mức giậm chân, chỉ mắng là tên trứng thối.

      Lúc trước nàng chỉ im lặng ngồi bên nhìn, khi đó bên cố gắng trốn tránh chổi lông gà của Dư nhũ mẫu, bên nghiêng đầu nhìn trộm nàng, xem nàng có cười hay . Hình như nàng thích cười, ngẫu nhiên cười cũng chỉ mím môi, có nhiều lúc lấy tất cả vốn liếng ra để có thể nghe thấy tiếng cười vui vẻ của mỹ nhân lần, mỗi lần như thế đều cảm thấy tự hào, tại cũng rất tự hào.

      “Ừm, Lý Hữu là tên khốn kiếp. Khó chịu sao? Ta ôm nàng về.”

      Nàng gật gật đầu, lúc sau lại lắc đầu , “Ta muốn người ôm, như vậy dạ dày ta được thoải mái, ói, ói lên hết người ngươi đó.”

      sao, ta chê nàng.”

      Thẩm Ấu An vẫn lắc đầu, chỉ lưng , “Ta muốn nằm sấp này, như vậy ta có ói cũng ói lên người ngươi.”

      Tề Cảnh Hoán suy nghĩ chút, nếu mà ói , ôm nàng trong lòng, ói cũng ói lên người thôi, còn nếu cõng nàng sau lưng, nàng ói chẳng phải ói lên đầu sao?

      Nghĩ thế thôi nhưng cũng đặt nàng xuống, xoay người lại ngồi xổm đất , “Lên .”

      Thẩm Ấu An hài lòng, tới dựa vào lưng , hai tay vòng qua ôm cổ , mặt dán sát vào lưng , “Như vậy tốt hơn nhiều, nào.”

      Tề Cảnh Hoán cõng Thẩm Ấu An lưng, đường từ Lâm Nguyệt Các về thẳng Thánh Ninh Cung. Hai tiểu thái giám cầm đèn phía trước, Cao Hòa sau cùng, cung nhân dọc hai bên đường thấy đều quỳ xuống lên tiếng, trong lòng rất kinh ngạc, bệ hạ cõng nữ nhân lưng, biết đó là nương nương nào mà có phúc như thế. Bọn họ cũng dám nhìn kỹ hình dáng của Thẩm Ấu An, chỉ cố gắng nhớ để ngày mai hỏi thăm, coi đây là nương nương ở cung nào.

      Từ xa Thái Huyên thấy Tề Cảnh Hoán cõng Thẩm Âu An về Thánh Ninh Cung, vội vàng dẫn theo đám cung nhân đến hành lễ. Thoáng nhìn qua lưng của Tề Cảnh Hoán, thấy gò má Thẩm Ấu An phiếm hồng, vội hỏi, “Bệ hạ, Ấu An bị bệnh sao? Có cần mời ngự y ạ?”

      Tề Cảnh Hoán lắc đầu, “ sao, nàng say rượu thôi, chuẩn bị nước .”

      Tề Cảnh Hoán cõng Thẩm Ấu An vào phòng có lò sưởi, đặt nàng lên giường, nàng vẫn nắm chặt vạt áo của mình kêu nóng. Bích Đồng cầm khăn ướt đứng bên, nhất thời biết phải làm sao, bộ dáng Thẩm Ấu An nắm y phục than nóng, làm ngay cả nương như nàng cũng cảm thấy có chút thẹn thùng. Nàng liếc mắt nhìn bệ hạ, thấy bệ hạ vẫn cố bắt lấy tay Ấu An, cho nàng lộn xộn, còn nên để nhiễm lạnh, nên Bích Đồng cũng biết mình có nên lên lau mặt cho Ấu An nữa, mà hình như bệ hạ cũng có ý định kêu nàng ra ngoài.

      Nàng suy nghĩ hồi, mới dè dặt , “Bệ hạ, khăn đây ạ.”

      Tề Cảnh Hoán nhìn nàng cái, cầm lấy khăn lau mặt cho Thẩm Ấu An. Khăn được nhúng qua nước ấm, vốn Thẩm Ấu An cảm thấy nóng, nên muốn cái này, lắc đầu né tránh cho lau, Tề Cảnh Hoán nhàng câu, “Đừng động, lau xong nóng nữa.”

      Thẩm Ấu An nghe thế, quả nhiên động đậy, chỉ là vừa lau hai cái nàng liền muốn, nắm chặt tay của Tề Cảnh Hoán, bất mãn lầm bầm, “Còn rất nóng.”

      xong liền cầm lấy cổ áo mình muốn cởi ra. Nếu lúc bình thường nàng tỉnh táo mà có thể làm như thế với mình, sợ rằng ngay cả trong lúc ngủ Tề Cảnh Hoán cũng có thể mỉm cười mà bật dậy. Nhưng giờ nàng say, nếu thừa cơ hội lúc này mà chiếm lấy thân thể nàng, sợ rằng ngày mai thức dậy, nàng oán giận .

      Tề Cảnh Hoán kêu người đem cây quạt lại đây, ngồi bên cạnh nàng quạt quạt. Cao Hòa thấy bệ hạ có ý định để người khác làm thay mình, nên liền khoát tay với mấy người cung nhân trong phòng, ý bảo các nàng đều lui ra , chính cũng lui ra theo. Mới vừa đến cửa, liền nghe Thẩm Ấu An kêu phụ vương, dừng chút, lại nghe Thẩm Ấu An , người đến rồi, mặt lập tức tối sầm, phải An Bình Vương chết rồi sao? Thế nào mà Thẩm Ấu An còn nhìn thấy ông. lập tức quay đầu lại, gặp cảnh Thẩm Ấu An nắm chật tay bệ hạ chịu buông, thầm nghĩ, bé ngoan của ta, chỉ là nhận nhầm bệ hạ thành An Bình Vương mà thôi.

      Tề Cảnh Hoán đột nhiên bị nàng nắm tay, cũng bất ngờ chút, tay nàng mềm mại như có xương, cũng giống mặt nàng nóng như thế, ngược lại rất lạnh. cầm tay nàng, cúi đầu hôn môi nàng cái, ngẩng lên thấy nàng mở mắt nhìn mình, tưởng nàng tỉnh, cảm thấy có chút chột dạ , “Còn khó chịu sao?”

      Nàng lên tiếng, cứ như thế mà nhìn Tề Cảnh Hoán chằm chằm. Lúc nàng tỉnh táo, việc này cũng cảm thấy có điều gì sai. Có thể hôn nàng lúc nàng say, làm cảm thấy như làm việc trái với lương tâm. Còn đến lúc này nàng mê mang nhìn mình, làm cho có cảm giác như dụ dỗ thiếu nữ ngu ngốc, mím môi, rút tay mình ra khỏi tay nàng.

      Thẩm Ấu An cho rằng phải , sợ quá nên vội vàng kéo cánh tay , “Phụ vương, con là Cửu Bảo đây mà.”

      Tề Cảnh Hoán vui vẻ, tình cảnh này rằng nàng chưa tỉnh, còn say, lại đem mình nhìn nhầm thành phụ vương của nàng. Lúc này mới chú ý đến ánh mắt nàng giống như ngày thường, còn minh mẩn trong sạch, mà mang theo chút do dự, giống như hài tử tìm được đường về nhà, vội vàng giữ chặt tay . cảm thấy có chút đau lòng, lại nghe nàng lẩm bẩm, “Phụ vương, người đừng , con là Cửu Bảo, con là Cửu Bảo mà.”

      Cửu bảo, đây là cách gọi thân mật của An Bình Vương đối với nàng. Nàng sinh ra thứ chín, bọn người hầu gọi nàng là Quận chúa, dân chúng gọi nàng là Ấu An quận chúa, huynh trưởng tỷ muội gọi nàng là Ấu An, chỉ có An Bình Vương gọi nàng là Cửu Bảo. An Bình Vương thương nàng, coi nàng như châu như bảo, đó là thể cách tình thương lớn nhất của phụ thân đối với nữ nhi của mình. còn nhớ nàng từng , bất kỳ lúc nào, nàng vui vẻ hay buồn chán, nghe thấy câu Cửu Bảo kia, đều cảm thấy cực kỳ yên tâm.

      Ấu An ơi Ấu An, nàng muốn ta với nàng như thế nào đây, phụ vương của nàng, ra ông tốt như nàng vẫn nghĩ. Ông cũng phải là người màng danh lợi, nàng có biết , phụ vương của nàng, ông cấu kết với Lâm gia, tham dự mưu phản. Nàng có biết , hoàng huynh của ta, là do phụ vương của nàng hại chết, mà người truy sát ta, cũng là người của phụ vương nàng. Nhất định nàng cảm thấy buồn cười, ông muốn giết ta, mà ta lại núp trong nhà ông. Ấu An ơi, phụ vương nàng, ông cam lòng làm người thấp hơn, ông cũng muốn nhân dịp đất nước loạn mà muốn đoạt giang sơn Đại Dục của ta.

      Ấu An ơi, ông chính là tốt như thế, nhưng có thể tấm lòng thương của ông đối với nàng lại rất chân . Ấu An à, nếu ông phải phụ vương của nàng, chỉ bằng việc ông giết hoàng huynh của ta, ta nhất định phải nghiền xương ông thành tro bụi. Nhưng ông lại là phụ vương của nàng, nàng tôn kính ông, mến ông, nàng có biết hay , mỗi lần nghe nàng nhắn đến ông ta, ta lại cảm thấy như bị dày vò. Nếu như nàng phải là con của ông ta tốt biết bao nhiêu, ta có thể bày tội ác của ông cho mọi người trong thiên hạ thấy, có thể báo thù thay cho hoàng huynh. Đằng này ông lại là phụ vương của nàng, ta chỉ thể tội ác của ông, mà còn để ông ta tiếp tục hưởng thụ tôn vinh của An Bình Vương. Mỗi lần nghe triều thần nhắc lại chiến công khi còn sống của An Bình Vương, ta hận đến nổi muốn ngó ngàng đến chuyện gì khác mà vạch trần tội ác của ông. Ông ta lừa gạt tất cả mọi người, thế gian bị gương mặt giả nhân giả nghĩ của ông lừa gạt cả rồi, phụ hoàng ta cũng bị ông lừa dối như thế. Thế nhưng lúc chết ông ta lại lấy được thương tiếc của tất cả triều thần. Khi đó, ta muốn ra tất cả, nhưng sao ta có thể làm như thế, ông phạm vào tội tru di cửu tộc, nàng là con của ông, tội ác ông ta phạm phải đều tính hết lên người nàng, nàng sao có thể sống được đây.

      đến ôm nàng, nắm lấy tay nàng, khẽ thở dài, Ấu An, bỗng nhiên cảm thấy ông trời như thế này là còn thương tiếc , Dư nhũ mẫu đúng, chính là tên khốn kiếp, đúng là tên khốn kiếp mà.

      “Lý Hữu, ta có coi thường ngươi, có đâu. Ta rất thích ngươi, rất thích…”

      ngẩn ra, nàng vừa mới cái gì, nàng nàng thích , nghe được, kích động hỏi lại, “Ấu An, nàng cái gì? Nàng lập lại lần nữa , lập lại lần nữa được ?”

      giống như cầu khẩn ra, lại nghe tiếng nàng, “Phụ vương, con là Cửu Bảo, chính là người hộ vệ mà con thừa nhận.”

      Lời này vừa ra, Tề Cảnh Hoán cảm thấy tim mình như ngừng đập chút, chính là hộ vệ mà ta cũng thừa nhận, lời này có nghĩa, nàng cũng chưa bao giờ ghét bỏ , thế vì sao năm đó, nàng phải đối xử với mình như thế, đến cùng là vì cái gì.
      Yên Hoa, LyLy Mai, duyenktn112 others thích bài này.

    2. NGÂN TRÚC

      NGÂN TRÚC Member

      Bài viết:
      32
      Được thích:
      46
      Lâu rồi mới có chương mới, cố lên các nàng ơi ! Kiếp trước hai người có nhiều khúc mắc dẫn tới bi kịch, kiếp này được làm sáng tỏ đây mà.
      Usagi thích bài này.

    3. Usagi

      Usagi Well-Known Member

      Bài viết:
      42
      Được thích:
      870
      Tình hình là meoluoi đâu mất rồi, mình đợi cả tuần thấy nên tự edit tiếp. Vẫn 3c/tuần, hy vọng các bạn ủng hộ =D

    4. Usagi

      Usagi Well-Known Member

      Bài viết:
      42
      Được thích:
      870
      Chương 39: Tội Nghiệt
      Edit: Usagi

      Sáng sớm hôm sau, khi Thẩm Ấu An vừa mới mở mắt ra, liền nhìn thấy trước mặt là tấm màn thêu kim long ngũ trảo. Nàng vuốt vuốt cái đầu nhức nhối, khẽ nhắm mắt lại, đột nhiên cảm thấy có cái gì đó lạ lạ, ngũ trảo, kim long, nơi này là … long sàng!!! Bỗng chốc nàng trở nên tỉnh táo, vội mở mắt, ngồi dậy nhìn xung quanh. Sau khi xác định nơi này chính là long sàng, trời ạ! Hai tay nàng ôm mặt, vùi đầu giữa hai đầu gối. biết ngày hôm qua xảy ra chuyện gì, nàng chỉ nhớ là mình uống say, bởi vì khi chưa say, nàng cũng biết rằng mình nhất định uống đến say, nhưng sau khi say rượu như thế nào? Sao mình lại thức dậy long sàng chứ?

      Trong lúc nàng suy nghĩ, bỗng nhiên bên tai truyền đến thanh có vẻ vui mừng, “Bích Đồng tỷ tỷ, Ấu An tỷ tỷ tỉnh rồi.”

      Nàng ngẩng mặt lên, liền thấy Bích Đồng dẫn theo vài tiểu cung nữ xếp thành hàng, tay bưng đồ để nàng rửa mặt vào. Bích Đồng đến trước mặt nàng, để khay gỗ được sơn đỏ lên bàn bên cạnh, xong vừa cười vừa , “Tỉnh rồi à? Ngày hôm qua muội làm sao thế? Uống rượu say đến nổi ôm lấy bệ hạ muốn buông tay ra luôn.”

      “Cái gì? Muội ôm bệ hạ chịu bỏ tay ra?”

      Thẩm Ấu An chỉ vào mình, vẻ mặt dám tin. Sao nàng có thể làm ra chuyện như vậy được chứ?

      “Nếu muội cho rằng chuyện như thế nào?”

      Bích Đồng hỏi ngược lại. Vẻ mặt Thẩm Ấu An đau thương trả lời, “Muội … muội biết, muội uống say mà…”

      “Muội còn biết là muội uống say. Hôm qua thấy bệ hạ cõng muội về, tỷ bị dọa hết hồn, tưởng muội bị thương, ai ngờ lúc hỏi ra, biết muội trước mặt bệ hạ uống nhiều quá, say đến nổi phải để người cõng muội lưng mang về. Được rồi, mặc quần áo nhanh lên mau mau rời giường nào.”

      Bích Đồng vừa , vừa lấy y phục của nàng đưa cho nàng, muốn giúp nàng mặc quần áo. Thẩm Ấu An vội vàng từ chối, “ cần đâu, muội tự thay được rồi.”

      “Ai da, tiểu tổ tông của ta ơi, muội để tỷ đến giúp . Hôm nay lúc ra khỏi cửa bệ hạ dặn, bảo tụi tỷ phải chăm sóc muội cho tốt, muội cũng đừng làm bọn tỷ khó xử nữa.”

      Bích Đồng đỡ nàng đứng dậy, rồi lấy quần áo giúp nàng mặc vào. Thẩm Ấu An có chút chuyện hiểu, cũng liền vâng lời nghe theo nàng ấy. Sau khi giúp nàng rửa mặt, Bích Đồng lại kêu người chuẩn bị thức ăn, xem thời gian, bây giờ đến giờ ăn cơm trưa. Nhìn thấy ánh mắt cười nhạo mình của Bích Đồng, Thẩm Ấu An cảm thấy xấu hổ nên cúi đầu xuống, nàng cũng ngờ được bệ hạ cõng mình về, mà cũng ngờ mình lại ngủ lâu đến vậy.

      Sau khi ăn cơm xong, Thẩm Ấu An liền ngồi bên cạnh cửa sỗ, chống cằm cố gắng nhớ lại rốt cuộc hôm qua xảy ra chuyện gì. Đáng tiếc, chút nàng cũng nhớ nổi. Trong lúc nàng còn nghĩ biết lúc say mình có mạo phạm hoàng thượng gì hay , lời đồn hôm qua hoàng thượng sủng hạnh nàng bay khắp trong cung. Hôm qua lúc bệ hạ cõng nữ nhân từ Lâm Nguyệt Các về Thánh Ninh Cung, đường bị ít cung nhân nhìn thấy. Tuy mặt Thẩm Ấu An tựa lưng Tề Cảnh Hoán làm cho mọi người nhìn được gì, nhưng đối với mấy cung nhân ở đây họ đều rất quen thuộc với các nữ quan hầu hạ bên cạnh bệ hạ, chỉ cần nhìn lưng thôi cũng biết đó là Thẩm Ấu An. Huống chi trong cung lại có gì là bí mật tuyệt đối, dù miệng mấy cung nhân trong Thánh Ninh Cung vô cùng khép kín, mà Tề Cảnh Hoán cũng rất oai phong, ai dám bậy bạ gì trước mặt , nhưng cũng ai có thể ngăn chặn miệng lưỡi của mấy người bên ngoài muốn , huống hồ lần này Tề Cảnh Hoán có ý định chặn miệng các nàng, nếu dám làm như thế, sợ lời ăn tiếng của người khác, còn Thẩm Ấu An, tất nhiên do bảo vệ, muốn tất cả mọi người biết rằng, Thẩm Ấu An là người của , bất kỳ ai cũng được ăn hiếp nàng.

      Mặc kệ đám người bên ngoài nhiều chuyện, hóng mấy chuyện trong cung truyền ra, nhóm cung nhân trong này lại ồn ào, suy nghĩ dù gì bệ hạ cũng sủng hạnh Thẩm Ấu An rồi, biết phong cho nàng chức vị gì, thậm chí còn có người lấy chuyện này ra cá cược, hưng phấn chờ mong chiếu chỉ phong phi ban xuống. Ai ngờ nhiều ngày trôi qua, ngay cả cái bóng của chiếu thư cũng thấy, làm cho ánh mắt hâm mộ mà mọi người dành cho Thẩm Ấu An đều trở thành ánh mắt thông cảm, dù gì cũng như thế rồi, mà ngay cả vị trí thấp nhất cũng có, sao nàng ấy còn có thể lấy tư cách nữ quan mà hầu hạ bên cạnh bệ hạ được nữa kia chứ?

      “Bệ hạ, bệnh cũ của Chiêu Đức nương nương đột nhiên tái phát, muốn ổn.”

      Lúc Tề Cảnh Hoán phê duyệt tấu chương, tiểu thái giám bên ngoài hấp tấp chạy vào thông báo, dừng chút, sau đó nhàng ừ tiếng, “Trẫm biết rồi, lui xuống .”

      Chiêu Đức nương nương, Thường thị Tĩnh Lôi, là vợ cả của hoàng huynh , Thái tử phi tiền nhiệm. Hoàng huynh mất rồi, tự là Chiêu Đức. Về sau lên làm thái tử, mọi người cảm thấy nếu cứ tiếp tục gọi nàng là Thái tử phi gây ra hiểu lầm, nên liền đổi gọi nàng là Chiêu Đức nương nương.

      Nàng ấy vẫn tiếp tục ở lại trong biệt viện của hoàng huynh. Nàng sinh cho huynh ấy hai người con , chỉ tiếc là, trong đấu trường tranh đấu khắc nghiệt kia, có người nào sống sót. Hoàng huynh hơn mấy tuổi, lúc lên mười hoàng tẩu gả cho hoàng huynh. Mấy năm nay vẫn thay hoàng huynh chăm sóc tốt cho nàng ấy, chiếu cố cả gia tộc của nàng, đây là nợ hoàng huynh, cũng nợ luôn cả nàng. Sau khi lên ngôi, vẫn luôn đối đãi nàng cách tốt nhất, nếu nàng muốn ở trong cung, liền để nàng ở lại trong biệt viện, nàng có con, cho nàng đời vinh hoa phú quý, nhưng nghĩ tới, lòng chăm sóc cho hoàng tẩu, nhưng nàng lại hãm hại người con nhất. Là do ngu ngốc, bao giờ ngờ được, An Bình Vương hại chết phu quân cùng các con của nàng, sao nàng có thể buông tha con của ông ta cách dễ dàng được chứ.

      đời này, người biết An Bình Vương tham gia tạo phản chỉ có và hoàng tẩu. Kiếp trước, lúc vừa có được chứng cứ cho việc An Bình Vương tạo phản, hoàng tẩu , muốn đem chứng cứ này trình lên cho phụ hoàng, nhưng sao dám làm thế, nếu để phụ hoàng biết, nhà An Bình Vương còn ai sống sót, dù lúc ấy hận Thẩm Ấu An vô tình, nhưng cũng thể đứng nhìn nàng vào con đường chết. Vì thế với hoàng tẩu, sống chết của con người đều có số cả, muốn để cho bọn người đó sống, để cho họ sống với bóng ma trong lòng mình, hằng ngày thấp thỏm lo âu. Dù oán giận An Bình Vương, trước giờ hoàng tẩu luôn dịu dàng rộng lượng, nên vẫn đồng ý. Và như thế, có thể bảo vệ Thẩm Ấu An, cũng có nghĩa, bảo vệ kẻ thù của chính mình. biết khuôn mặt của An Bình Vương, biết hoàng huynh là do An Bình Vương hại chết, nhưng lại cho người nào biết, đó là bất trung với quốc gia, bất nghĩa bất hiếu với chính gia đình mình.

      an bày người chăm sóc cho hoàng tẩu, cũng có ý đồ giám sát nàng ấy. Lúc phụ hoàng còn sống, ngày nào cũng lo sợ hoàng tẩu bị kích thích, chạy đến trước mặt phụ hoàng để vạch mặt tội ác của An Bình Vương. Để trấn an nàng ấy, trong triều liền giấu diếm mà bắt đầu chèn ép An Bình Vương phủ. Ai mà ngờ được, An Bình Vương lại chết. An Bình Vương chết, hoàng tẩu bất mãn việc chết mà còn có thể hưởng thụ những nghi lễ mà chỉ thân phận vương gia mới có được. Nên nàng ấy muốn đem tội ác của An Bình Vương chiếu cáo thiên hạ, giết hết cửu tộc, bởi thế lần nữa lại phải gạt hoàng tẩu, rằng An Bình Vương thương người con Thẩm Ấu An của mình nhất, nếu thấy Thẩm Ấu An phải chịu khổ, ở dưới địa phủ, nhất định cũng chết được bình yên, như thế mới có thể che giấu hoàng tẩu được lâu dài.

      Tề Cảnh Hoán nghĩ mình là hoàng đế, nên dù hoàng tẩu có gì vừa lòng, vẫn có thể bảo vệ Thẩm Ấu An. Nhưng nhiều năm trôi qua, trong lòng cũng có chút hận, hận Thẩm Ấu An vô tình, hận nàng ích kỷ, nhưng những điều đó lại nhiều bằng việc nàng, nên nghĩ hay là thôi , hối hận rồi, hối hận mình đối với nàng tốt, bây giờ muốn cho nàng những điều tốt nhất. với hoàng tẩu, muốn lập Thẩm Ấu An lên làm hoàng hậu, vừa xong, liền thấy hoàng tẩu lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, sợ hãi. Nàng chất vấn , tại sao có thể bỏ qua mối thù của hoàng huynh, tại sao lại đối xử tốt với con của kẻ thù mình như thế, tại sao lại muốn lấy nàng làm vợ, nàng ấy hỏi , đó là cách đối đãi với chị dâu mất chồng của mình sao?

      cách nào phản bác, ai cũng bảo trưởng tẩu như mẹ. Mặc dù sinh ra trong hoàng tộc, nhưng tình cảm với hoàng huynh rất tốt, hoàng tẩu gả cho hoàng huynh nhiều năm như thế, cũng nhìn thấy mình lớn lên, chồng của nàng, con cái của nàng đều vì An Bình Vương mà chết. Nàng muốn báo thù, có thể hiểu, nhưng là con người, ai mà chẳng ích kỷ, cho dù đó là vợ của hoàng huynh , là hoàng tẩu của , nhưng vẫn cho phép nàng ấy làm hại Ấu An.

      Hoàng tẩu đồng ý với , buông bỏ thù hận, gây với Thẩm Ấu An. tin tưởng nàng, mà cũng do quá tự tin, nghĩ rằng hoàng tẩu cũng là người phụ nữ mà thôi, giết hoàng huynh là An Bình Vương, có liên quan gì tới Ấu An hết, nhưng lại nghĩ tới, hoàng tẩu lại ác độc như vậy, nàng nghĩ ham thích ngôi vua, quyến luyến quyền lực, tận trong đáy lòng đối với cái chết của hoàng huynh có chút bi thương nào, mà còn vui vẻ, bởi vì hoàng huynh chết, mình mới có thể lên ngôi vua. Đúng vậy, nếu hoàng huynh còn sống, làm hoàng đế, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến tranh giành ngôi vị này với hoàng huynh, chưa bao giờ muốn làm hoàng đế cả.

      vẫn nhớ rằng, ở kiếp trước, hoàng tẩu với hắnn, đàn ông bao giờ hiểu được suy nghĩ của phụ nữ cả. ngờ, vì để trả thù mình, hoàng tẩu lại có thể đem tất cả mọi chuyện kể cho Thẩm Ấu An nghe. Nàng với Ấu An rằng, phụ vương của nàng là người nham hiểm xảo trá, có ý đồ với ngôi vua. Đó là phụ vương mà Ấu An kính trọng nhất, nàng có thể để cho người khác coi thường mình, tổn thương mình, nhưng ai có quyền sỉ nhục ông như thế. cũng biết hoàng tẩu gì với nàng, đợi đến lúc nhận được tin, mọi chuyện thể cứu vãn được nữa.

      Ấu An tự tay giết chết hoàng tẩu, lòng tin của nàng sụp đổ, bây giờ cái gì nàng cũng sợ. Nàng lấy trâm cài tóc của mình để giết hoàng tẩu, chuyện đó hiểu, phụ vương mà nàng kính trọng, hoàng tẩu chỉ sỉ nhục ông ta, mà thậm chí còn chính mình là người giết chết phụ vương nàng, thế làm sao nàng lại báo thù cho phụ vương cho được. Chỉ là cũng thoát khỏi có liên quan với cái chết của An Bình Vương. Nếu phải do chèn ép An Bình Vương, dựa vào hoàng tẩu cùng Thương gia, làm sao có thể hại chết ông. Chỉ là nàng giết hoàng tẩu, lại muốn giết , nàng cầm lấy cây trâm còn máu chỉa vào cổ chính mình, sau đó mới biết được câu lúc ấy của hoàng tẩu là có ý gì. Buồn cười biết bao, với hoàng tẩu rằng, để cho người đó sống, so với giết chết họ, càng làm cho họ đau khổ hơn. với hoàng tẩu như thế, muốn báo thù An Bình Vương, để cho ông ở dưới lòng đất, tận mắt nhìn thấy con của mình bị hành hạ như thế nào.

      Mà bây giờ Ấu An lại muốn báo thù cho ông, trả thù hại chết phụ vương của nàng. Nàng có giết , nàng lại giết chính mình, giết người phụ nữ mà nhất, làm cho đau khổ cả đời. Bọn họ quả là trời sinh đôi, cách để trả thù người đều giống nhau. Bây giờ hoàng tẩu chết, còn chuyện gì có thể xảy ra nữa. Hoàng huynh ơi, hoàng đệ là người ích kỷ, đệ vì mình, mà bỏ qua mối thù của huynh, hại chết thê tử của huynh. Nếu huynh muốn báo thù, cứ đến tìm mình đệ thôi, tất cả mọi chuyện đều liên quan đến Ấu An. Kiếp trước nàng chịu khổ, huynh cũng nhìn thấy, huynh lương thiện như thế, nhất định tổn thương người vô tội. Tất cả tội nghiệt là do hoàng đệ của huynh làm ra, đệ để cho hoàng tẩu đến gặp huynh, huynh gặp nàng rồi, nếu có gì vừa lòng, muốn tức giận, cứ đổ hết tội lỗi lên đầu đệ, tất cả đều hướng về mình đệ .

      Nghĩ tới đây, cầm bút, ở tấu chương nhuộm đen màu mực, nhàng viết câu.

      Trong tất cả các tội, giết người là tội nặng nhất.
      Yên Hoa, Lim-0403, LyLy Mai11 others thích bài này.

    5. Usagi

      Usagi Well-Known Member

      Bài viết:
      42
      Được thích:
      870
      Chương 40: Khó Hiểu
      Edit: Usagi

      Khải Hóa năm thứ hai, thái tử phi Thường thị qua đời, phong là “Chiêu Đức hoàng thái tử phi”, cùng Chiêu Đức thái tử hợp táng.

      Sau khi ăn trưa xong, Tề Cảnh Hoán dẫn đoàn người đến Vĩnh Thọ Cung. Lúc đến nơi, thấy Thái hậu mặc bộ quần áo thoải mái, nằm giường nghỉ ngơi. Tề Cảnh Hoán nhìn thoáng qua, rồi bảo cung nhân đừng lên tiếng, sau đó lặng lẽ lui ra gian ngoài.

      Lâm Tư Thiết mang trà lên, Tề Cảnh Hoán cầm lấy, uống hớp rồi hỏi, “Hôm nay Thái hậu ăn trưa nhiều ?”

      “Thưa bệ hạ, buổi trưa Thái hậu dùng hai chén cháo, dĩa chân vịt xào nấm, thêm miếng bánh Như Ý, cùng hai viên mứt long nhãn.”
      “Thế ăn sáng sao?”

      “Buổi sáng ăn được khoảng nửa chén cháo đậu đỏ.”

      Tề Cảnh Hoán khẽ nhíu mày, , “Thái hậu ăn ít như thế, các ngươi hầu hạ bên người mà cũng biết khuyên nhủ nữa.”

      Lâm Tư Thiết cuống quýt, dẫn dắt tất cả cung nhân quỳ xuống, , “Bệ hạ tha tội.”

      Tề Cảnh Hoán khoát tay , “Mà thôi, tất cả đứng lên . Kêu người làm lại phần ngọ thiện khác.”

      “Vâng ạ.”

      Thẩm Ấu An đứng bên cạnh Tề Cảnh Hoán, đây là lần đầu tiên nàng đến Vĩnh Thọ Cung với bệ hạ, người chưa bao giờ dẫn mình cùng. Chỉ là lần này nàng đến lại mang theo trách nhiệm nặng nề, nghe Thái hậu từ lúc Chiêu Đức thái tử phi qua đời tình hình tốt, đến giờ ăn lại muốn ăn gì, thân là nhi tử, bệ hạ rất lo lắng cho mẫu thân của mình. Ngự trù trong Vĩnh Thọ Cung bị thay liên tục, nhưng cũng ai có thể làm cho Thái hậu ăn miếng cơm nào. Ngẫu nhiên bệ hạ qua chơi hữu dụng đôi chút, nhưng khuyên nhiều chút nữa miếng cũng chịu ăn thêm. Vì để Thái hậu có thể dùng bữa đầy đủ, bệ hạ dùng đủ cái loại chiêu trò khác nhau, nhưng cũng thể khiến Thái hậu thoát khỏi bi thương từ khi Chiêu Đức thái tử phi qua đời.

      Chiêu Đức thái tử phi gả vào hoàng thất hơn mười năm rồi, luôn luôn tận tâm hầu hạ Thái hậu, quan hệ mẹ chồng nàng dâu của hai người cũng vô cùng tốt đẹp. Thái hậu có con , nên xem con dâu này như nữ nhi ruột của mình. Chiêu Đức thái tử qua đời, Lâm gia chưa bị loại trừ, thêm nữa Tề Cảnh Hoán sinh tử chưa biết, cho dù Thái hậu thương tâm, cũng cố gắng miễn cưỡng chống đỡ. Lần này Chiêu Đức thái tử phi qua đời, Thái hậu buồn bã vạn phần, bà cảm thương vì quan hệ cùng với Chiêu Đức thái tử phi rất tốt, phần còn lại làm sao phải là do áy náy kia chứ? Chiêu Đức thái tử qua đời, nay thái tử phi cũng ra , toàn bộ phủ thái tử, trừ những cơ thiếp kia, đúng là đến chủ tử nghiêm túc cũng có. Lúc Chiêu Đức thái tử phi còn sống, bà có thể tìm nàng để trò chuyện, ký thác những nhớ nhung hoài niệm nhi tử vào nàng. Nay Chiêu Đức thái tử phi mất, bà có thể tìm ai trò chuyện bây giờ?

      Hôm nay lúc Thẩm Ấu An nghe thấy bệ hạ muốn dẫn mình qua đây để hầu hạ Thái hậu ăn uống sững sờ chút. Chuyện Thái hậu muốn ăn là chuyện mà cả hậu cung đều biết. Hiền Phi, Vân phi cũng cố gắng qua đây khuyên nhủ Thái hâu, nhưng tất cả đều bị bà đuổi về. Đối với ủy thác cùng kỳ vọng cực cao mà bệ hạ đặt vào mình, Thẩm Ấu An cảm thấy sợ hãi.

      “Đợi tí Thái hậu tỉnh, nàng liền khuyên bà ăn chút ngọ thiện. Đừng lo, cần phải sợ, Thái hâu rất hiền từ, làm khó nàng. Nàng có gì muốn , cứ việc ra.”

      Tề Cảnh Hoán lại dặn dò phen. Thẩm Ấu An cúi đầu, mím môi, nhàng ừ tiếng.

      Bên trong Thái hậu nhàng trở mình, mở mắt ra. Diêu Tư Tẩm liền tiến đến đỡ bà ngồi dậy, giúp bà xoa xoa hai bên thái dương, giọng , “Thái hậu, bệ hạ tới.”

      Thái hậu nhíu mày, bất mãn , “Bệ hạ tới mà cũng gọi ai gia tỉnh dậy.”

      Diêu Tư Tẩm biết là bà thương bệ hạ, thuận tiện , “Bệ hạ hiến thuận, thấy Thái hậu nghỉ ngơi, nên phân phó mọi người được quấy rầy.”

      Thái hậu vui vẻ gật đầu, “Còn mau với bệ hạ ai gia tỉnh, để vào.”

      Diêu Tư Tẩm phúc thân với Thái hậu, thối lui ra gian ngoài, rồi hành lễ với Tề Cảnh Hoán thông báo, “Bệ hạ, Thái hậu tỉnh.”

      Tề Cảnh Hoán đứng dậy, mắt nhìn Thẩm Ấu An. Thẩm Ấu An hít sâu hơi, theo vào.

      “Nhi thần xin thỉnh an mẫu hậu.”

      Vừa vào noãn phòng, Tề Cảnh Hoán liền hành lễ với Thái hậu. Thái hậu thấy nhi tử đến, lập tức lộ ra vẻ tươi cười, kêu qua ngồi bên cạnh mình. Tề Cảnh Hoán tới, ngồi xuống , “Mẫu hậu phải là hứa với nhi thần là dùng bữa đàng hoàng đó sao?”

      Thái hậu vừa cười vừa , “Ai gia ăn rất tốt mà.”

      “Còn muốn lừa gạt nhi thần sao? Hai chén cháo, dĩa chân vịt xào nấm, khối bánh Như Ý, hai viên mứt long nhãn. Mẫu hậu xem, như vậy là tốt à? Nếu mẫu hậu cảm thấy như thế, ngày mai nhi thần liền học theo mẫu hậu, cũng ăn những thứ này.”

      Thái hậu nghẹn giọng, nhịn được thở dài, “Con xem người này tốt, là liền .”

      Tề Cảnh Hoán hiểu Thái hậu vẫn còn thương tâm với ra của Chiêu Đức thải tử phi, nhất thời có chút áy náy. Chiêu Đức thái tử phi vẫn còn ghi hận An Bình Vương, oán giận Ấu An, thể mạo hiểm mà để Chiêu Đức thái tử phi sống cõi đời này, nhưng lại quên mất rằng, giết Chiêu Đức thái tử phi làm cho mẫu hậu đau lòng.

      “Mẫu hậu, chết sống có số, lúc còn sống, ngài cũng thương hoàng tẩu, uổng công nàng được sinh ra trong kiếp này.”

      cố gắng nhắc đến hoàng huynh. ra càng muốn rằng bây giờ hoàng tẩu đoàn tụ với hoàng huynh rồi, nhưng lại dám, sợ nhắc đến hoàng huynh, mẫu hậu càng thêm đau buồn.

      Thẩm Ấu An cúi đầu đứng bên, nghe Tề Cảnh Hoán khuyên nhủ Thái hậu. Nàng vẫn biết bệ hạ rất hiếu thuận với Thái hậu, giờ tận mắt chứng kiến, vẫn cảm thấy bất ngờ, có chút tưởng tượng nổi. ở bên cạnh quân vương khoảng thời gian dài, tất nhiên nàng biết bệ hạ phải là đế vương vô tình, nhưng mọi người đều bảo hoàng gia có tình người, kể cả tình mẫu tử, tình huynh đệ đều hữu. Nhưng thấy bệ hạ quan tâm Thái hậu như thế này, tự nhiên nàng có chút kinh ngạc.

      Thái Hậu thở dài gì thêm. Cùng lúc Lâm Tư Thiết mang theo vài cung nhân vào bày ngự thiện lên bàn. Thái hậu thấy thế bất mãn , “ phải là dùng xong ngọ thiện rồi sao? Tại sao còn bưng lên nữa?”

      “Là nhi thần kêu các nàng làm thêm.”

      Thái hậu bất đắc dĩ , “Ai gia đói bụng, mang xuống .”

      Tề Cảnh Hoán liếc qua Thẩm Ấu An cúi đầu, , “Ấu An, nàng qua hầu hạ Thái hậu dùng bữa .”

      Thẩm Ấu An vốn dự định nếu bệ hạ gọi mình, mình cứ tiếp tục giả bộ làm như mình tồn tại. Nhưng giờ bệ hạ kêu đích danh mình, mình thể lên. Trong lòng nàng cười khổ, đây là bệ hạ làm mình khó xử, nhìn thái độ của Thái hậu là biết muốn dùng bữa, chính bệ hạ khuyên nhủ cũng vô dụng, mình chỉ là nữ quan, làm sao có thể khuyên được bà dùng bữa đây?

      Tề Cảnh Hoán kêu người bày đồ ăn lên bàn trước mặt Thái hậu. Thẩm Ấu An qua, quỳ xuống bên cạnh bà, dùng đũa gấp chút thức ăn để vào bát của Thái hậu, vừa định thỉnh Thái hâu dùng cơm, liền bị Thái hậu nắm tay kéo dậy, “Đứa bé ngoan, mau đứng lên, sao lại quỳ như thế, đầu gối có đau ?”

      xong trừng mắt liếc Tề Cảnh Hoán, , “A Hữu, sao con có thể để cho Ấu An nha đầu quỳ hầu hạ ai gia dùng bữa như thế này?”

      Tề Cảnh Hoán hít hít mũi, “Mẫu hậu, người chịu dùng bữa, nhi thần chỉ có thể làm thế thôi.”

      Thẩm Ấu An được Thái hậu đỡ dậy, đầu óc vô cùng bối rối, đây là tình huống gì? Bệ hạ cùng Thái hậu gì thế?

      “Được rồi, ai gia ăn uống đàng hoàng. Con thể bắt nạt Ấu An nha đầu như thế được.”

      Tề Cảnh Hoán cảm thấy mình rất vô tội, chỉ muốn Ấu An khuyên nhủ Thái hậu dùng cơm, nhưng ngờ nàng lại quỳ xuống hầu hạ. Vốn dĩ cũng muốn ngăn cản, chỉ là mẫu hậu mở miệng trước thôi.

      “Thế mẫu hậu phải ăn nhiều chút.” xong liền liếc nhìn Thẩm Ấu An, ý bảo nếu người ăn tốt, liền để Ấu An đến hầu hạ người.

      Thái hậu để ý , kéo Thẩm Ấu An đến gần, quan sát tỉ mỉ, đánh giá chút rồi cười , “Đúng là đứa bé ngoan.”

      Mặt mũi Thẩm Ấu An lên vẻ hiểu, nghiêng đầu nhìn Tề Cảnh Hoán, tìm kiếm giúp đỡ.

      Tề Cảnh Hoán cười khẽ tiếng, , “Mẫu hậu, người thể thiên vị như thế.”

      Hai người đều là con dâu của người, người bởi vì nàng dâu mà ăn ngon, vậy mặt khác người lại để nàng dâu khác đến hầu hạ người. Bây giờ người ăn hay ăn đây?

      Lời này Thẩm Ấu An nghe hiểu, nhưng Thái hậu lại hiểu . A Hữu quả là hồ nháo mà.

      Thái hậu kéo tay Thẩm Ấu An, để nàng ngồi xuống bên cạnh mình. Thẩm Ấu An làm sao dám, vẫn đứng dám ngồi. Tề Cảnh Hoán nhân thể , “Nàng tới để hầu hạ mẫu hậu dùng bữa, mẫu hậu chưa ăn, nàng làm sao dám ngồi.”

      Thái hậu nắm tay Thẩm Ấu An, cảm thấy nha đầu này gầy quá, trong lòng nhịn được mà cảm thấy đau, có hơi chút oán giận nhìn Tề Cảnh Hoán cái. Tề Cảnh Hoán nghiêng đầu, né tránh ánh mắt của bà. Thái hậu bất lực, chỉ có thể cầm đũa, gấp chút thức ắn mà hồi nãy Thẩm Ấu An đưa qua, cho vào trong miệng.

      “Ai gia ăn, Ấu An nha đầu ngồi .”

      Thái hậu cứ mở miệng là Ấu An nha đầu, làm cho Thẩm Ấu An cảm thấy thụ sủng nhược kinh, nhìn về phía Tề Cảnh Hoán, thấy gật gật đầu , “Thái hậu bảo nàng ngồi, nàng cứ ngồi xuống .”

      Mặc dù hiểu tại sao Thái hậu lại đối xử với mình như vậy, nhưng nếu bệ hạ mở miệng, nàng ngồi xuống cạnh Thái hậu. Mặc dù Thái hậu sớm muốn Tề Cảnh Hoán dẫn Thẩm Ấu An đến thỉnh an mình, nhưng cứ liên tục từ chối, bảo nàng nhát gan, nhi tử muốn. Tất nhiên Thái hậu cũng triệu Thẩm Ấu An diện kiến. Lần trước thấy nàng là lúc tuyển tú, tại gặp Thẩm Ấu An lần nữa, Thái hậu đối với nàng hết sức hài lòng, chỉ có gầy chút, nhưng cái này có thể dưỡng được.

      “Nếu mẫu hậu dùng cơm ngon miệng, nhi thần để Ấu An ở lại hầu hạ người.”

      Trước giờ Thái hậu luôn muốn gặp Thẩm Ấu An nhưng nhìn thấy, tự nhiên bà cũng hiểu Tề Cảnh Hoán muốn bà gặp nàng, phải là do Thẩm Ấu An nhát gan, mà vì Thẩm Ấu An còn chưa biết Thái hậu xem nàng như con dâu của mình. Tề Cảnh Hoàn sợ Thái hậu nhiệt tình quá, doạ Thẩm Ấu An sợ hãi. Bây giờ mới cho Ấu An tới gặp mẫu hậu là do tâm tình bà tốt, nghĩ tới Thái hậu buồn bã là do chuyện của Chiêu Đức thái tử phi, như vậy mình để Ấu An đến ở cùng bà, hy vọng có thể làm tâm tình bà tốt lên chút. Ai ngờ, khi Thái hậu thấy Thẩm Ấu An, lại có thể tạm thời quên việc của Chiêu Đức thái tử phi. Chính Tề Cảnh Hoàn còn ngờ được, mẫu hậu có thể thích Ấu An như thế, chắc cũng là do ai cả đường ấy nhỉ.

      nghĩ nếu mình để Ấu An ở lại hầu hạ Thái hậu, mẫu hậu rất rui vẻ, ai ngờ Thái hậu lại cự tuyệt.

      , “Ai gia lớn tuổi như thế này, có gì tốt đâu. Hai người các con lâu lâu qua thăm chút, ai gia rất vui.”

      Đầu gỗ là gì? Tới bây giờ Thẩm Ấu An mới có thể hiểu ý nghĩa của từ này cách thấu triệt như vậy. Nàng ngồi ở bên nhúc nhích, nghe Tề Cảnh Hoán chuyện với Thái hậu, cảm thấy vô cùng mờ mịt. Thậm chí nàng còn nghi ngờ, chắc mình mất trí nhớ rồi, có lẽ mình quên đoạn ký ức nào đó, nếu sao Thái hậu lại đối với mình như quen biết từ rất lâu, hơn nữa thái độ Thái hậu đối với mình cũng tốt quá rồi. Nàng cố gắng nhớ lại, nhưng nàng xác định rằng mình chưa từng gặp Thái hậu lần nào cả.
      Yên Hoa, LyLy Mai, Thanhha11 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :