1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thịnh thế sủng hậu - Quân Lai

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. meowluoi

      meowluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      3,409
      Chương 30: Nữ tặc.
      Edit: meowluoi.


      Lý Hồng Mậu vừa mới bước vào cửa viện nhà mình, xa xa liền thấy người ngồi ở cửa phòng ngủ của ánh mắt trông mong nhìn về bên này, thu hồi bước chân, trốn ở bên ngoài cửa, quả nhiên, nữ tử kia nhìn thấy người, bĩu môi cúi đầu xuống đất.


      cười, cố ý cửa chính, đến bên cạnh tường, leo tường vào viện của mình, vỗ vỗ tay, sửa sang lại dung nhan, bảo bọn hạ nhân quét sân được lên tiếng, sau đó thuận theo hành lang, rón rén tới bên cạnh Lý Mộ An, quả nhiên ánh mắt Lý Mộ An đều chú ý tới cửa viện, căn bản chú ý bên cạnh có người.


      nhìn Lý Mộ An ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa viện, sau đó lại thất vọng cúi đầu chọc chọc vẽ tranh mặt đất, cảm thấy thú vị, cố ý lời nào, nhìn xem khi nào nàng mới phát , sau đó nghe được Lý Mộ An cúi đầu lẩm bẩm; “Lý Hồng Mậu khốn kiếp, nhất định là nghe được tung tích của Ấu An tỷ tỷ, trốn dám trở về.”


      cứng ngắc giật giật khóe miệng, yếu như vậy sao? là gia có được hay , còn sợ tiểu nha đầu như nàng à.


      “Ngươi cái gì?”


      Lý Mộ An vừa nghe giọng của Lý Hồng Mậu, ánh mắt sáng lên, bỗng chốc đứng dậy vỗ vỗ tay, cười hì hì với Lý Hồng Mậu; “Ngươi trở về rồi.”


      Lý Hồng Mậu hừ lạnh tiếng, để ý nàng, tự nhiên bước vào cửa phòng.


      Mặt nóng dán vào mông lạnh, đối với nương như Lý Mộ An mà đương nhiên… Là thèm để ý.


      Nàng theo Lý Hồng Mậu vào trong nhà, duỗi tay ân cần ; “Ta thay ngươi cởi.”


      Lý Hồng Mậu nhìn bàn tay nàng cởi khôi giáp của mình, thản nhiên ; “Ta dò được tin tức của Thẩm Ấu An.”


      Quả nhiên, Lý Mộ An vừa nghe được lời này, lập tức biến sắc, hừ lạnh với Lý Hồng Mậu tiếng, sau đó ngồi ghế dựa ; “Biết ngươi chỉ là đồ mặt dày, còn cho mình là lợi hại, tin tức quan trọng cũng thăm dò được.”


      Lý Hồng Mậu đem khôi giáp cởi ra để sang bên, lườm nàng ; “Đến cùng ngươi là gia hay ta là gia, còn qua đây hầu hạ.”


      Lý Mộ An nghiêng đầu sang chỗ khác để ý tới , nghe được Lý Hồng Mậu bĩu môi ; “Ai da, là ai trộm đồ bị bắt được chỉ cần đánh nàng, bảo nàng làm cái gì cũng được.”


      Mặt Lý Mộ An đỏ lên, chuyện này nàng tức giận, nhắc tới việc này nàng lại tức giận, có tiền như thế, chỉ lấy của chút bạc mà thôi, nghĩ tới người ăn chơi trác táng, tính cảnh giác cao như vậy, bạc nàng còn chưa cầm tới tay, liền bị bắt được, hết lần này đến lần khác người này võ nghệ cao cường, mình căn bản đánh lại , tài nghệ bằng người, cho nên đành phải mặc người chém giết.


      “Ta bao nhiêu lần rồi, đó là ta đoạt, phải trộm.”


      Lý Hồng Mậu xoay người ấn đầu nàng ; “Ơ, đoạt phải là trộm sao, tiểu tặc ngươi to gan, ban ngày ban mặt dám cướp của Bổn tướng quân, ánh mắt ngươi rất tốt.”


      Lời này Lý Mộ An nghe nghẹn khuất, nàng ở ngã tư đường quan sát rất lâu, những phú quý có tiền đều mang theo hộ vệ, tiện ra tay, vừa vặn gặp Lý Hồng Mậu, ăn mặc phú quý, trong tay cầm quạt, vừa nhìn là biết con nhà giàu học vấn nghề nghiệp, quan trọng nhất là mang hộ vệ, túi tiền bên hông còn lắc lư, đây phải là muốn nàng đoạt sao? Nàng vốn tưởng rằng dê béo đến miệng, nghĩ tới người này chính là sói đội lốt cừu, mình coi như là thổ phỉ, đoạt bạc, dù gì cũng là nương có được hay , lại ở đường dạy dỗ mình, là hèn hạ vô sỉ, hạ lưu vô cùng.


      Nàng lắc đầu, muốn tránh thoát tay Lý Hồng Mậu, tránh kiểu gì cũng thoát, nghẹn đỏ mặt, muốn mắng, liền nghe Lý Hồng Mậu ; “Chao ôi chao ôi, trước khi ngươi mắng chửi người cần phải biết, ngươi muốn nghe được tin ân nhân tỷ tỷ của ngươi sao.”


      Ánh mắt Lý Mộ An sáng lên, bất chấp Lý Hồng Mậu đè tay đầu nàng, ; “Ngươi nghe được tin tức của Ấu An tỷ tỷ sao?”


      Lý Hồng Mậu thu tay lại, nhìn nàng cái, nàng vội vàng đứng dậy, cung kính ; “Mời tướng quân ngồi.”


      “Cổ họng.” Lý Hồng Mậu gân giọng tiếng, Lý Mộ An vội vàng châm trà, bưng đến trước mặt Lý Hồng Mậu, cười nịnh nọt ; “Mời tướng quân dùng trà.”


      Lý Hồng Mậu tiếp nhận chén trà, Lý Mộ An lập tức đấm vai cho , vừa đấm vừa ; “Tướng quân làm nhiệm vụ cả ngày mệt mỏi, nô tỳ đấm bóp cho ngài.”


      “Ta này, tặc như ngươi đều có nguyên tắc như vậy sao?”


      Lý Mộ An bĩu môi, động tác tay ngừng, cười hì hì ; “Tướng quân sai rồi, nô tỳ phải là tặc.”


      phải tặc là trộm đồ sao?”


      “Đó là ta đoạt, đoạt chứ phải trộm.”


      Lý Mộ An cường điệu vô số lần nàng là đoạt đồ, phải trộm đồ.


      Lý Hồng Mậu còn gì để , đoạt và trộm giống nhau sao?


      “Được được được, ngươi phải là tặc, ngươi là nữ thổ phỉ.”


      Lý Mộ An nắm quyền, kìm nén dục vọng muốn đánh vào mặt quyền, cắn răng ; “Tướng quân có thăm dò được tin tức của Ấu An tỷ tỷ ?”


      Lý Hồng Mậu híp mắt lời nào, bộ dáng hưởng thụ, Lý Mộ An kìm nén nóng vội trong lòng, tiếp tục đấm bả vai Lý Hồng Mậu, lúc lâu sau, ôn nhu hỏi; “Tướng quân cảm thấy lực đạo như thế nào?”


      Giọng ôn nhu như vậy, Lý Hồng Mậu bày tỏ rất được, có thể làm nha đầu nhe răng trợn mắt với mình ngoan ngoãn như vậy, có thể chưa được sao?


      Lý Hồng Mậu thân là thế tử phủ Định Quốc Công, thuở tới chỗ nào bị người ta truy đuổi, ác bá kinh thành thấy trốn rất xa, thế giới bên trong của vị thế tử gia này thuận buồm xuôi gió, cho dù mấy năm nay cảm giác nhân sinh theo đuổi, theo phụ quốc Đại tướng quân nhập ngũ, khổ khổ, có Định Quốc Công chống lưng, danh tiếng chất tử của thái hậu, lại có vài người có thể cho nếm mùi đau khổ, tại thiên hạ thái bình, ở dưới chân hoàng thành Dục Đô gặp phải tặc nhân xác suất nhiều lắm, huống chi tặc có mắt như vậy, dám trộm của tướng quân , thân phận của , trộm của bị bắt được căn bản còn đường sống, tuy tên tuổi thế tử Định Quốc Công theo quân, nhưng có bản lĩnh, trộm gì đó của , là muốn sống nữa sao?


      Dưới tình huống như vậy gặp tặc, hơn nữa còn là nữ, đôi tay mảnh mai trắng nõn mục tiêu ràng là tập kích hông , bình sinh lần đầu gặp tặc thế tử gia chút cũng cảm thấy phẫn nỗ, chỉ cảm thấy thú vị, sớm chú ý tới nữ tặc này, đứng đường dáo dác đánh giá rất lâu, gặp người phú quý ánh mắt sáng lên, sau đó lại lắc đầu thở dài, đây cũng là tặc tốt, chuyên chọn người phú quý để ra tay, gieo họa cho nhà nghèo khổ, nhưng nữ tặc này tự lượng sức mình, tại có vài người phú quý xuất hành mang theo hộ vệ, nữ tặc này hiển nhiên ý thức được khả năng trộm được đồ những người này rất thấp, ở bên trong rung đùi đắc ý biết lẩm bẩm cái gì.


      đánh giá, nào biết ánh mắt gian tà của nữ tặc kia di chuyển, phát nàng nắm chặt quả đấm giống như bình thường bên cạnh mình, cho rằng nàng chọn được “Dê béo” để ra tay, nghĩ tới dê béo mà nàng chọn lại chính là mình, cho nên khi nàng nhích lại gần mình, đầu tiên là sững sờ, sau đó lập tức duỗi tay nắm lấy tay mềm mại.


      Sau đó cần nhiều lời, thế tử gia phong lưu phóng khoáng gặp nữ tặc giang hồ xinh đẹp, thế tử gia thương hương tiếc ngọc tất nhiên là đưa nàng cho quan điều tra, huống chi nữ tặc này nhát gan muốn chết, chưa làm gì mà nàng rơi nước mắt rồi thề, chỉ cần đánh nàng, đưa nàng cho quan phủ, muốn nàng làm gì nàng đều nguyện ý, vì vậy xuất phát từ hiếu kỳ thế tử gia đem tên tặc duy nhất gặp phải trong cuộc đời mang vào phủ, dù sao nàng làm cái gì nàng cũng nguyện ý, vậy lưu lại ở viện hầu hạ , nữ tặc ở trong viện của cũng gây ra được sóng gió gì.


      Vì vậy Lý Mộ An thuận lợi nhập phủ Định Quốc Công làm nha hoàn cho thế tử, nếu như là nha hoàn bình thường, thế tử gia chưa chắc để trong lòng, nha hoàn này tự vào viện hết ăn lại nằm , Định Quốc Công phủ ít bạc còn cho được, nhưng mấu chốt là nàng đánh người, nhìn ai vừa mắt đánh người đó, trong viện nha đầu đều bị nàng thu thập ngoan ngoãn, hầu hạ nàng quả thực so với hầu hạ còn tận tâm hơn.


      Mấu chốt là nữ tặc này còn tự cho là quen thuộc, vừa tới phủ Định Quốc Công mấy ngày liền tự cho rằng mình và thế tử có quan hệ tệ, bảo mình giúp nàng hỏi thăm tin tức ân nhân Thẩm Ấu An, nghe lúc trước Thẩm Ấu An cứu nàng mạng, tại Thẩm Ấu An tiến cung làm nữ quan, liền bảo mình thăm dò tin tức của Thẩm Ấu An, nhìn xem nàng có tốt , cũng biết để cảm tạ.


      Bình thường miệng lưỡi bén nhọn, để ý mình là chủ tử nàng, cũng chỉ có nhắc tới Thẩm Ấu An mới có thể làm nàng thuận theo, Lý Hồng Mậu phiết môi cười tiếng; “Ta này tiểu tặc, nhìn ngươi để tâm tới Thẩm Ấu An như vậy, cũng biết người cảm tạ, Bổn tướng quân dẫn ngươi hồi Định Quốc Công phủ tránh cho ngươi luân lạc đầu đường, cũng coi như là cứu ngươi mạng, sao ngươi để tâm đến Bổn tướng quân như vậy?”


      Đối với xưng hô tiểu tặc này Lý Mộ An tất nhiên là bất mãn, phản bác; “ với ngươi bao nhiêu lần rồi, ta phải là tặc, tất cả bạc người ta đều bị trộm, hôm đó đói quá mới có thể đoạt bạc của ngươi, hơn nữa, phải là ta cướp được sao? Sau này ngươi đừng gọi ta là tặc, nếu gặp Ấu An tỷ tỷ, tỷ ấy hiểu lầm tốt.”


      Lý Hồng Mậu nhìn vẻ mặt nàng khẩn trương khi nhắc tới Thẩm Ấu An, suy nghĩ đến lời của mẫu hôm nay ở trong cung, cố ý hừ tiếng ; “Chỉ sợ ngươi có cơ hội gặp nàng.”
      Yên Hoa, thienbinh2388, sarah9x16 others thích bài này.

    2. Tóc Xù

      Tóc Xù Active Member

      Bài viết:
      191
      Được thích:
      161
      Giật tem!
      meowluoi thích bài này.

    3. Usagi

      Usagi Well-Known Member

      Bài viết:
      42
      Được thích:
      870
      Chương 31: Uống Dấm
      Edit: Usagi

      “Vì sao vậy?” Vành mắt Lý Mộ An ửng hồng, sốt ruột hỏi, “Ấu An tỷ tỷ phải ở trong cung làm nữ quan sao?”

      Nữ quan trog cung đến tuổi đều có thể được thả ra, tại sao Ấu An tỷ tỷ lại được?

      Cũng do Lý Hồng Mậu nhất thời nhanh miệng, ý thức được mình sai, nuốt ngụm nước miếng che giấu lúng túng, thấy vẻ mặt nàng sốt ruột như sắp khóc, có chút ít đau lòng , “Đừng lo lắng, Ấu An tỷ tỷ của ngươi rất tốt, làm ngự tiền nữ quan, hằng ngày đều có đám tiểu cung nhân sau, nghe nàng sai sử. Ngươi cũng biết, nàng làm ngự tiền nữ quan, giống nữ qua bình thường, bệ hạ chỗ đó quen nàng hầu hạ, tất nhiên bỏ được.”

      Lúc này Lý Mộ An mới yên tâm, lôi kéo hỏi thăm cuộc sống thời của Thấm Ấn An trong cung, vì vậy Lý Hồng Mậu dựa vào sức tưởng tượng phong phú cùng tài ăn cao siêu, tạo ra nữ quan nữ nhân uy vũ oai phong, hô mưa gọi gió trong Thánh Ninh Cung, kể lại cho Lý Mộ An nghe, lúc này mới đem vị nãi nãi dỗ cho yên tĩnh trở lại.

      Tiểu tướng quân đến miệng đắng lưỡi khô, uống xong chén nước, chép chép miệng, thở dài , “Tự làm bậy, thể sống.”

      Đối với Thái hậu và Lý Mộ An, hai người điên cuồng này ở sau lưng ủng hộ tình, Thẩm Ấu An hoàn toàn biết chút nào, giờ phút này, nàng ở Thánh Ninh Cung, nghiêm mặt khuyên bảo mấy tiểu cung nhân mới tới. Đừng xem nàng hằng ngày ôn hòa, vẻ mặt cứng rắn khi dạy bảo mấy tiểu cung nhân lúc nàyn dọa sợ bọn họ, đến nổi dám hó hé lời.

      Xem thân thể tiểu cung nhân run rẩy, bộ dạng muốn khóc mà dám, Thẩm Ấu An thở dài , “Mà thôi, ngươi lui xuống , sau này cẩn thận chút là được.”

      “Vâng ạ.”

      Tiểu cung nhân khom người hành lễ, cáo lui ra ngoài.

      Bích Đồng tới cười , “Làm sao vậy, là do tiểu cung nhân phía dưới được dạy dỗ đàng hoàng? Nếu thấy tốt, liền đến nội vụ phủ chọn vài người tốt .”

      Thẩm Ấu An quay người, nhìn thấy Bích Đồng, cười cười , “ phải tốt, chung quy tuổi còn , làm việc dễ xúc động, dạy dỗ nhiều tốt thôi. Tỷ cần ở ngự thư phòng hầu hạ bệ hạ sao? Sao trở về nhanh thế này?”

      Con ngươi của Bích Đồng lóe lên cái, , “Bệ hạ phê duyệt tấu chương, Cao tổng quản ở đấy, liền kêu ta trở về trước.”

      Bình thường hằng ngày, chuyện hầu hạ Tề Cảnh Hoán phê duyệt tấu chương là do Thẩm Ấu An làm. Hằng ngày để có thể bồi dưỡng tình cảm với Thẩm Ấu An, đều đem tấu chương về Tây Noãn Các để phê duyện. Mấy ngày nay, trừ khi dùng bữa, dù ở trong ngự thư phòng, Tề Cánh Hoán đều triệu Thẩm Ấu An qua, Thẩm Ấu An liền ở lại Thánh Ninh Cung, dạy bảo mấy tiểu cung nhân mới tới. Bây giờ lại gặp tia sáng trong mắt Bích Đồng, trong lòng liền sinh ra nghi ngờ, phải là điều gì mình biết chứ.

      Bất quá nàng cũng nhiều, biết nếu Bích Đồng , chỉ sợ là có điều khó xử.

      Bích Đồng phải người nhiều, dù sao cũng hầu hạ Tể Cánh Hoán nhiều năm như thế, cái gì nên , cái gì nên nàng đều biết được. giờ bệ hạ trong thư phòng xử lý chính vụ, ràng muốn tránh Thẩm Ấu An, muốn cho Ấu An biết được, nhưng nàng cảm thấy bệ hạ giấu đầu lòi đuôi, Thẩm Ấu An thông minh như thế, làm sao lại đoán ra bệ hạ cố ý trốn tránh nàng? Chỉ mong bệ hạ chữa lợn lành thành lợn què, bất quá nhìn Ấu An trước mặt, giống như bệ hạ suy nghĩ nhiều rồi.

      Thẩm Ấu An thấy Bích Đồng nhìn trộm mình, cảm thấy có chút buồn cười, vui vẻ , “Làm sao vậy, chẳng lẽ mặt ta có vết bẩn nào sao?”

      Bích Đồng tiến lên, bóp bóp mặt nàng, “Làm gì có vết bẩn nào, chỉ cảm thấy muội ngày càng xin đẹp. Mau tới đây, để ta sờ cái nào.”

      Bích Đồng đuổi theo Thẩm Ấu An, muốn bóp mặt nàng. Thẩm Ấu An lui về sau né tránh, bởi vì lui gấp, lui đến cạnh cửa lúc nào biết. Bỗng chốc đụng phải bậc cửa, thân thể liền ngã về phía sau. Bích Đồng kinh hô, vừa muốn duỗi tay kéo nàng lại, liền thấy Tề Cảnh Hoán đứng phía sau, ôm lấy Thẩm Ấu An.

      Bích Đồng biết mình gây chuyện, ngượng ngùng thu tay lại, quỳ mặt đất thỉnh an Tề Cảnh Hoán. Mà Tề Cảnh Hoán để ý đến nàng, chỉ lo lắng với Thẩm Ấu An trong lòng, “Như thế nào? bị thương chứ?”

      Thẩm Ấu An sững sờ hồi, tiếng kêu lên, khi ngẩng đầu lại thấy Tề Cánh Hoán, liền từ trong lòng đứng dậy, khom người hướng hành lễ.

      “Bệ hạ thánh an.”

      Trong lòng Tề Cánh Hoán có chút vui, khuôn mặt khẽ động, mở miệng , “Miễn lễ.”

      Thẩm Ấu An đứng dậy, nhìn qua thấy Bích Đồng còn quỳ mặt đất. Tề Cánh Hoán nhăn mày , “Thân là nữ quan, cãi nhau ầm ĩ như thế còn ra thể thống gì?”

      “Nô tỳ biết tội, thỉnh bệ hạ trách phạt.”

      Tề Cảnh Hoán vừa muốn mở miệng , Thẩm Ấu An liền quỳ xuống, “Bệ hạ, đều do nô tỳ sai, nô tỳ…”

      “Được rồi.” Tề Cảnh Hoán cắt đứt lời nàng, “Tất cả đứng lên , sau này cẩn thận chút.”

      “Vâng ạ.”

      Bích Đồng đứng dậy, hướng Thẩm Ấu An nháy mắt, ý xem bệ hạ tốt với muội bao nhiêu kìa. Thẩm Ấu An bất đắc dĩ nhìn nàng cái, lắc lắc đầu, theo sau Tề Cảnh Hoán, vào Noãn Các.

      Tiểu cung nhân đem thường phục tới, Thẩm Ấu An liền tiến lên, hầu hạ Tề Cảnh Hoán thay quần áo. Bởi vì sau khi lâm triều, Tề Cảnh Hoán trực tiếp ngự thư phòng, người lúc này vẫn còn mặc long bào.

      Thẩm Ấu An đem long bào người cởi xuống, từ chỗ tiểu cung nhân tiếp nhận thường phục. Tề Cảnh Hoán giang hai tay ra, để nàng thuận tiện giúp mình thay quần áo. Thẩm Ấu Au nghiêng đầu giúp chỉnh lý y phục, Tề Cảnh Hóa lập tức nhìn Cao Hòa cái, Cao Hòa lập tức hiểu, hướng mấy tiểu cung nhân ra dấu, họ liền phúc thân, lui xuống.

      Đến khi Thẩm Ấu An giúp Tề Cánh Hoán sửa sang xong y phục, vừa ngẩng đầu, phát bây giờ trong phòng chỉ còn mình mình và bệ hạ, cũng kinh ngạc, dù sao mấy ngày này, nàng cũng hiểu được tính tình của bệ hạ, thích nhiều người ở trong phòng hầu hạ, bình thường cũng chỉ lưu lại người thân cận bên cạnh.

      Đối với chuyển biến của bệ hạ, Thẩm Ấu An cũng từng hoang mang rất nhiều, bất quá những ngày qua, bệ hạ đối với nàng quá tốt, làm cho những bất an cùng hoang mang trước kia đều biến mất. Nàng lui về sau hai bước, muốn châm chén trà cho Tề Cảnh Hoán, ai ngờ bị nắm bàn tay bé lại.

      Nàng hơi kinh ngạc, muốn rút mấy ngón tay ra, nhưng Tề Cảnh Hoán lại dùng ngón tay , quấn lấy ngón tay bé của nàng, chỉ dùng chút ít lực, nàng dù dùng hết sức, cũng tránh khỏi cái nắm tay kia. Ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Tề Cành Hoán cười mà cười nhìn mình.

      Trong bụng nàng quýnh lên, tay lại khỏi thêm vài phần sức lực muốn rút ra. Có thể hôm nay Tề Cảnh Hoán quyết tâm trêu chọc nàng, chính là muốn nàng rút tay ra ngoài, cuối cùng nàng có chút nóng nảy, ngước mắt có chút ủy khúc nhìn , “Bệ hạ.”

      tiếng này làm cho tâm Tề Cảnh Hoán mềm nhũn, buông lỏng bàn tay bé của nàng, có hơi đứng đắn ôm nàng vào lòng, “Gọi trẫm làm gì?”

      Thân thể Thẩm Ấu An căng thẳng, có chút biết làm sao. Tuy thời gian này bệ hạ cũng thường xuyên làm thế với nàng, nhưng nàng cũng thể tở nên quen thuộc với loại thân mật như thế này.

      Tề Cảnh Hoán ôm lấy Thẩm Ấu An, chóp mũi ngửi thấy mùi hương của nàng, Thẩm Ấu An trong lòng động chút nào, có lẽ cảm thấy thân thể nàng cứng ngắc, cúi đầu, nắm bả vai nàng hỏi, “Làm sao vậy?”

      Thẩm Ấu An lắc đầu, giọng , “Thời gian này bệ hạ chính vụ bận rộn, rất mệt mỏi, có muốn ngồi xuống nghỉ ngơi ?”

      Đây chỉ là lời bình thường, nhưng trong lòng Tề Cảnh Hoán có quỷ, nghe Thẩm Ấu An thế, liền cho rằng lời nàng là có ý, Thẩm Ấu An cảm giác được lực đạo ôm nàng có vẻ buông lỏng chút, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tề Cảnh Hoán hơi nhíu mày, vẻ mặt có chút được tự nhiên.

      hồi lâu Tề Cánh Hoán mới mở miệng, “Ủy khuất nàng rồi.”

      Thẩm Ấu An sững sờ, có chút hiểu hỏi lại, “Bệ hạ có ý gì?”

      Sắc mặt Tề Cảnh Hoán thay đổi, lắc đầu , “ có gì.”

      Sau đó liền nhấc chân đến bên nhuyễn tháp bên cạnh, quay đầu nhìn theo lưng Thẩm Ấu An, nghi ngờ hỏi, “Nàng biết?”

      Thẩm Ấu An càng thêm khó lý giải, vẻ mặt mê màng nhìn .

      Tề Cảnh Hoán lúng túng hít mũi, khoát tay , “ gì, gì.”

      Kỳ chuyện này vốn có gì, bất quá thời gian này, tấu chương kêu lập hậu càng ngày càng nhiều, cùng đống tấu chương khác hỗn loạn đặt cùng chỗ. Tề Cảnh Hoán sợ Thẩm Ấu An nhìn thấy thoải mái, mặc dù bản thân mình có ý nghĩ kia, nhưng chắc nàng nghĩ nhiều, thành ra mỗi ngày liền ở ngự thư phòng xử lý chính , cái này giống như nam nhân giấu thê tử bên ngoài vụng trộm vậy.

      Thẩm Ấu An đứng bên, nhìn Tề Cảnh Hoán bên kia nhích tới nhích lui, dáng vẻ ngồi yên, có chút hoảng hốt, đột nhiên nghe thấy tiếng thở dài, sau đó cánh tay liền bị Tề Cảnh Hoán giữ chặt.

      Tề Cảnh Hóa tay kéo tay nàng, tay ở trán nàng sờ sờ, sau cùng lôi nàng đến bên nệm ngồi xuống. Đối mặt với nàng, giống như suy nghĩ lâu, mới mở miệng hỏi, “Trẫm có việc muốn nàng biết.”

      “Dạ.”Thẩm Ấu An gật gật đầu.

      “Chính là thời gian này, phải trẫm vội vàng xử lý chính vụ sao? Ở Thánh Ninh Cung cũng được bao nhiêu thời gian, nàng cũng biết .”

      “Dạ,” Thẩm Ấu An tiếp tục gật đầu.

      “Kỳ cũng có gì,” Tề Cánh Hoán tiếp, “Chính là thời gian này, triều đều kêu gọi trẫm lập hậu. Đám triều thần đó hằng ngày đều dâng tấu muốn trẫm lập hậu, muốn sau khi hạ triều, gặp trẫm bàn chuyện này. Dù gì cũng toàn cựu thần, trẫm cũng thể gặp.”

      Tâm tình Tề Cảnh Hoán thấp thỏm, giống như vừa xong chuyện quan trọng gì đó, nhưng khi ngước mắt nhìn Thẩm Ấu An ngồi đối diện sắc mặt thay đổi, hơi có chút tức giận hòi, “Sao nàng có phản ứng gì thế?”

      Thẩm Ấu An ngẩn ra, hỏi ngược lại, “Nô tỳ nên có phản ứng như thế nào? Phải bệ hạ vất vả sao?”

      Lông mày Tề Cảnh Hoán khẽ nhướng lên, “Nàng lại uống dấm chua.”

      Thấm Ấu An nghiêng đầu, bày tỏ nàng hiểu ý tứ của Tề Cảnh Hoán.

      Tề Cảnh Hoán nhìn vẻ mặt nàng, đột nhiên đứng dậy, chỉa tay về phía nàng, cả giận , “Nàng uống dấm chua. Nàng uống dấm, nàng phải uống dấm a.”

      Thấm Ấu An ngước mắt, vẻ mặt hiểu, nhìn chằm chằm vị hoàng đế cố tình gây trước mặt. Bỗng chốc Tề Cảnh Hoán như trút giận xong, đầu tựa đùi nàng, hơi có chút ủy khuất , “Nàng như thế nào lại uống dấm chua a.”
      Yên Hoa, thienbinh2388, Iluvkiwi13 others thích bài này.

    4. Tóc Xù

      Tóc Xù Active Member

      Bài viết:
      191
      Được thích:
      161
      Bóc phong bì, cám ơn bạn!
      meowluoi thích bài này.

    5. Bri

      Bri Member

      Bài viết:
      39
      Được thích:
      48
      Trời má :yoyo36: tội , trái lo phải nghĩ sợ chị ăn giấm, rốt cuộc chị ko ăn lại ủy khuất như oán phụ tôi cười chết mất!!!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :