1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thịnh thế sủng hậu - Quân Lai

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. meowluoi

      meowluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      3,409
      Chương 25: Hiểu lầm.

      Edit: meowluoi.

      Nghi Xuân chuyện mình truyền khẩu dụ đến Tưởng phủ và sắc mặt của Tưởng thượng thư cho Tề Cảnh Hoán nghe, sinh động như , nếu như bị đánh đen mắt phải, có vài phần dương dương tự đắc.

      Mắt phải thâm đen cộng thêm hưng phấn quả đẹp mắt, Tề Cảnh Hoán khẽ nhíu mày, mắt Nghi Xuân phải là bị người Tưởng phủ đánh đấy chứ.

      “Con mắt ngươi sao thế? Người Tưởng phủ đánh ngươi.”

      “Bọn họ nào dám ạ.” Nghi Xuân nghe Tề Cảnh Hoán , tự giác được sờ mắt phải của mình, bĩu môi; “Nô tài chỉ phụng ý chỉ của bệ hạ.”

      Nếu phải là người Tưởng phủ đánh, vậy cần thiết hỏi, nếu người Tưởng phủ dám đánh thái giám truyền khẩu dụ, dễ dàng tha cho Tưởng phủ, tại phải Tưởng phủ đánh người, cũng có tâm tư hỏi, nếu bị ủy khuất, tự có Cao Hòa giúp trút giận.

      Xua tay bảo Nghi Xuân lui ra, Nghi Xuân lui ra bên ngoài, vừa vặn gặp Thẩm Ấu An bưng khay gỗ sơn hồng ra, trong nháy mắt nghĩ đến chuyện hôm nay bị Mạn Xuân đánh, nghĩ còn có cảm giác, vừa nghĩ mắt lại đau rát.

      Nghi Xuân ủy khuất đến trước mặt Thẩm Ấu An, Thẩm Ấu An thấy ánh mắt hơi xanh tím, lo lắng hỏi; “Con mắt đệ làm sao vậy?”

      Nghi Xuân hít mũi; “Ấu An tỷ tỷ, mắt đệ bị nha đầu hung dữ đánh.”

      “Nha đầu hung dữ nào?”

      Thẩm Ấu An hiểu hỏi.

      “Chính là Mạn Xuân nương lần trước đến cửa nhận ân gặp tỷ, hôm nay đệ xuất cung tình cờ gặp nàng, hỏi nàng có gì muốn với tỷ , nào biết chưa được hai câu, ánh mắt liền thành như vậy.”

      Nghi Xuân chỉ mắt mình lên án hôm nay Mạn Xuân hung ác, vừa gặp nha đầu, nào có ai vừa mới được hai câu liền đánh người, hơn nữa tốt bụng chuyển lời hộ nàng phải sao? cảm kích thôi, còn đánh người.

      Thẩm Ấu An nghe như vây liền hiểu, ngày thường Mạn Xuân mặc dù rất tùy tiện, nhưng làm việc cẩn thận, nàng chưa thây qua Nghi Xuân như vậy, chắc là Nghi Xuân nghĩ là người xấu, mới ra tay tổn thương .

      “Hôm nay Mạn Xuân lỗ mãng, ta thay nàng hướng đệ xin lỗi.”

      Nghi Xuân lầm lầm ; “Ấu An tỷ tỷ xin lỗi sao được, ra hôm nay đệ cũng làm việc lỗ mãng, Mạn Xuân nương chưa gặp đệ, e rằng nghĩ đệ là kẻ xấu.”

      “Nha đầu Mạn Xuân kia sức lực , tí nữa đệ đến chỗ tỷ, tỷ bôi dược cho.”

      Nghi Xuân vừa định đồng ý, đầu óc nhanh nhạy ; “ cần, đệ chỉ bị thương , tự mình bôi thuốc là được, tỷ tỷ mau vào hầu hạ bệ hạ .”

      Bảo Ấu An tỷ tỷ bôi thuốc giúp mình, phải là bảo chết đấy chứ? Nếu bệ hạ biết, phải là lột da mình sao.

      Thẩm Ấu An thấy trốn , lắc đầu cười, xoay người vào bên trong.

      Di Hoa Cung xây ở phía nam hoàng cung, trừ bỏ các hoàng hậu ở Vĩnh Ninh Cung cách Thánh Ninh Cung gần cung điện nhất, đương nhiên, trừ Vĩnh Ninh Cung còn có Vĩnh Nhạc Cung, Vĩnh Lạc Cung và Di Hoa Cung, cái ở phía bắc Thánh Ninh Cung, cái ở phía nam Thánh Ninh Cung, cách Thánh Ninh Cung khác biệt lắm, nhưng mà diện tích Vĩnh Nhạc Cung lớn hơn chút, Vĩnh Thọ Cung và Vĩnh Ninh Cung giống nhau, đều là nơi ở của phi tử bệ hạ sủng ái nhất, bình thường đều là Hoàng quý phi và quý phi mới có thể ở đó.

      tại Vĩnh Ninh Cung và Vĩnh Nhạc Cung đều trống , Di Hoa Cung nghiễm nhiên là cung điện tốt nhất.

      Huệ Lan Điện là chủ điện Di Hoa Cung, lúc này Hiền phi nằm ghế quý phi gần lò sưởi, khép hờ mắt, nữ quan bên cạnh cúi đầu, trong phòng yên tĩnh, Hiền phi đột nhiên mở mắt ra, câu; “Lần này phụ thân sốt ruột quá rồi.”

      Hiển nhiên nàng biết Thái phó tiến cử thư sinh thi rớt, lần này Tưởng thượng thư bị phạt, cho rằng Tống thái phó cố ý chèn ép Tưởng gia, chèn ép Vân phi trong cung.

      Nữ quan bên cạnh khuyên nhủ; “Có lẽ lão gia cố ý, thư sinh kia cản kiệu đường, lão gia cũng chỉ tiến thoái lưỡng nan.”

      Hiền phi hừ lạnh tiếng; “Chỉ là thư sinh, cản kiệu đường sao, mang về phủ làm phụ tá là được rồi, làm gì mà phải tiến cử bệ hạ.”

      “Lão gia ở ngoài cung cũng biết nương nương tại khó xử.”

      tại bản cung ở trong cung như làm cảnh, bệ hạ căn bản đến hậu cung, có tâm tư muốn lập hậu, Tưởng phủ và Tống phủ giao hảo mấy đời, trước mắt phụ thân vội vã chèn ép Tưởng phủ, những người giao hảo với Tống phủ nghĩ như thế nào, mặc dù địa vị Vân phi thấp hơn Bản cung, nhưng dù sao cũng là phi vị, ngầm ngáng chân Bản cung rất dễ, phụ thân căn bản giúp Bản cung làm Hoàng hậu, đây là muốn thêm địch cho Bản cung.”

      Hậu cung hậu, mặc dù nàng nắm cung quyền nhưng danh chính ngôn thuận, tại bệ hạ ở trong Thánh Ninh Cung vui quên trời quên đất, mặc dù đem quyền hậu cung cho mình, nhưng những người ngoài kia, ngoài mặt kính mình, nhưng có mấy ai phục tùng mình, nhưng tạm thời thay hoàng thượng quản hậu cung, khi nào lập hậu, quyền lợi thể giao , bệ hạ coi mình như quản gia.

      “Nương nương, địa vị Vân phi thấp hơn ngài, nô tỳ thấy, nàng hẳn cam tâm, cho dù lão gia chèn ép Tưởng phủ, nàng cũng thành .”

      “Ngươi biết cái gì?” Hiền phi trách mắng; “Cho dù nàng ta cam lòng, nhưng tối thiểu phải duy trì mặt ngoài hòa khí, tại phụ thân nháo như vậy, nếu nàng ầm ĩ, trở mặt với Bản cung, đến lúc đo trong cung hai người có địa vị cao bất hòa, bảo người ta chê cười à.”

      Nữ quan khẽ lui về phía sau, Hiền phi đột nhiên ; “Vân phi ở Đường Lê Cung, căn bản đủ gây sợ, chỉ sợ vị kia ở Thánh Ninh Cung.”

      Nàng vị kia ở Thánh Ninh Cung, Thánh Ninh Cung là nơi ở của bệ hạ, nữ quan biết Hiền phi đến bệ hạ, mà là Thẩm Ấu An, nhưng mà nàng hiểu, Thẩm Ấu An chỉ là nữ quan Tư Tẩm, vì sao nương nương lại cảm thấy nàng ta có uy hiếp, nếu bệ hạ có ý với nàng ta, sao cho nàng ta nhập hậu cung, mà làm nữ quan nho , nàng nghĩ như vậy, cũng hỏi như vậy.

      Hiền phi nghe nàng hỏi, cười khổ tiếng ; “Bản cung làm sao biết bệ hạ có ý gì, nếu biết bệ hạ có ý gì, cũng cần ngày ngày sợ hãi.”

      Nàng biết ý tứ của bệ hạ, nhưng nàng lại biết Thẩm Ấu An ở Thánh Ninh Cung chính là uy hiếp lớn, từ khi bắt đầu tuyển tú nàng biết Thẩm Ấu An là uy hiếp lớn nhất đối với mình, lão thiên có mắt, làm nàng ta được tuyển, nhưng ai biết, bệ hạ cho nàng ta làm nữ quan bên cạnh, trong lòng nàng khắc an bình, Thẩm Ấu An ở Thánh Ninh Cung ngày, nàng ngày được yên.

      Thẩm Ấu An xuất thân cao quý, dung mạo phẩm chất đều tốt, thuở nàng quen biết nàng ta, tất nhiên biết nam nhân đối với Thẩm Ấu An có bất luận sức chống cự nào, huống chi tại nàng ta còn ngày ngày bên bệ hạ, nếu vào cung vì phi, uy hiếp lớn như vậy, cùng các nàng chờ bệ hạ sủng hạnh, hậu cung thiếu nữ tử xinh đẹp, bệ hạ sủng thời gian rồi bỏ, nhưng hôm nay, nàng ta ngày ngày đều bên cạnh bệ hạ, có thể sinh ra vài phần tình cảm nào sao.

      Hơn nữa tiểu thư công phủ làm nữ quan vốn rất kỳ quặc, trước đây nàng nhìn bệ hạ cũng tốt với Thẩm Ấu An, còn tự an ủi chính mình suy nghĩ quá nhiều, nhưng hôm nay bệ hạ đến hậu cung, lại cho người khác tiến vào Thánh Ninh Cung, có thể làm người ta hoài nghi sao.

      Hiền phi có dự cảm, chỉ cần Thẩm Ấu An ở đây, nhất định nàng ta là uy hiếp lớn nhất, loại cảm giác này làm nàng cả ngày lo lắng.

      “Người phái Thanh Thu Các và lãnh cung còn chưa thăm dò được tin tức gì sao?”

      Nữ quan vừa nghe Hiền phi hỏi, vội vàng cúi người trả lời; “Nương nương, Lâm Chiêu Dung bị bệ hạ phái người canh giữ, người của chúng ta đến gần được, còn bên lãnh cung, Hứa quý nhân điên khùng.”

      “Hỏi thăm được gì cả.” Hiền phi hừ lạnh tiếng, “Càng thăm dò ra cái gì, lại càng có mờ ám, Lâm Chiêu Dung quen thói kiêu ngạo, từ trước đến nay Bản cung đều để vào mắt, ỷ vào bệ hạ sủng nàng ta, nàng ta muốn làm Hoàng hậu Bản cung tin, nhưng nàng ta biểu lộ ra trước mặt bệ hạ, Bản cung tin chút nào.”

      “Nương nương, ngày đó Trần mỹ nhân cũng có mặt, bằng đem nàng ta triệu tới.”

      Nữ quan thử hỏi.

      Hiền phi vui nhíu mi; “Tìm nàng ta có ích lợi gì, hai nơi đều nghe được, tất nhiên là do bệ hạ bịt miệng, Bản cung nếu truy cứu nguyên nhân sâu hơn, nếu bệ hạ biết được chỉ sợ mất hứng, dù sao cần hỏi, việc này tất nhiên là có liên quan đến Thẩm Ấu An.”

      Ngoài miệng Hiền phi hỏi thăm, nhưng trong lòng giống như miêu trảo (mèo), nhưng mà nàng nên điều tra nữa, mặc dù nàng nắm quyền trong hậu cung, nhưng mà dù sao tiến cung lâu, căn cơ sâu, hơn nữa bệ hạ cũng nhiều lần đến nơi này, rất nhiều lão nhân trong cung thuận theo, có đôi khi Hiền phi nàng cần làm chút chuyện lớn phải đưa bạc, gặp những lão đầu giảo hoạt, bạc đưa ra, thăm dò được gì, cho cùng, danh tiếng Hiền phi chưa đủ dùng, nếu như nàng làm hoàng hậu, nghĩ tới đây, Hiền phi nắm chặt tay, nếu như mình làm hoàng hậu, những người kia dám làm càn, tại tính cái gì, gánh trách nhiệm chữ “Hiền” này, gần như làm hoàng hậu rồi, lại hết lần này đến lần khác phải là hoàng hậu, trước đây còn tốt, tại bệ hạ gặp cũng muốn gặp mình, sau lưng có biết bao nhiêu người cười thầm.

      Làm quản gia vô ích của bệ hạ, chỗ tốt đều được, nàng nhất định phải ngồi vào vị trí hoàng hậu, bất luận kẻ nào cũng thể cản trở mình, Vân phi được, Thẩm Ấu An, cũng thể.
      Yên Hoa, Dion, sarah9x21 others thích bài này.

    2. aaatieen

      aaatieen New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      4
      truyện hay lém
      meowluoi thích bài này.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      ta theo dõi truyện này từ rất lâu rồi, truyện rất hay, thanks nàng edit nha. hi
      meowluoi thích bài này.

    4. meowluoi

      meowluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      3,409
      Chương 26: Phúc Tuệ.

      Edit: meowluoi.

      Vĩnh Thọ Cung, sau khi thái hậu dùng xong bữa trưa, cung nhân đứng thẳng đằng sau vội mang trà đến, thái hậu bưng chén nhấp ngụm, ngậm vào miệng, đem nước ói vào ống nhổ, tiếp nhận khăn tay cung nhân đưa tới lau miệng, đem khăn thả vào trong khay, vài cung nhân bưng khay phúc thân lui xuống.

      Thái hậu vừa mới dùng thiện xong, bảo nữ quan đỡ mình tới màn cửa sổ bằng lụa mỏng trêu chọc con điểu màu sắc rực rỡ mấy ngày trước thế tử Định Quốc Công Phủ đưa tới, thái hậu là người của Định Quốc Công Phủ, thế tử Định Quốc Công Phủ Lý Hồng Mậu là cháu ruột thái hậu, thuở rất được thái hậu thích, có quan hệ rất tốt với Tề Cảnh Hoán, nhưng mà thuở Lý Hồng Mậu thích múa đao, thích đọc sách, mấy năm trước nháo tòng quân, phu nhân Định Quốc Công bỏ được, nhưng mà Định Quốc Công rất cao hứng chuyện này, từ Định Quốc Công có ước mơ làm tướng, bất đắc dĩ sinh ra quá nho nhã yếu đuối, vì vậy lúc trẻ tuổi bị bằng hữu chế nhạo, tại nhi tử muốn tòng quân, tất nhiên là thích, làm phiền hảo bằng hữu Phục Quốc Đại tướng quân chiếu cố Lý Hồng Mậu.

      Phu nhân Định Quốc Công bỏ được cũng có cách nào, lay chuyển được nhi tử, trượng phu cũng giúp mình, đành phải khóc sướt mướt đưa nhi tử tòng quân, Lý Hồng Mậu ngược lại rất vui vẻ cùng Phụ Quốc Đại tướng quân tòng quân, vài ngày trước mới hồi kinh, Tề Cảnh Hoán phong làm Vân Huy tướng quân tam phẩm, làm nhiệm vụ ở Thừa Thiên Môn.

      Thái hậu đem đồ ăn cung nhân mang tới uy vào miệng thần điểu, đúng như Lý Hồng Mậu , rất cơ trí, thái hậu cho ăn, con điểu kia liền nhìn qua thái hậu, thái hậu bỏ đồ ăn vào bên trong lồng chim, con điểu liền gật đầu với thái hậu, giống như hành lễ với thái hậu, chọc thái hậu cười ha ha, lúc vui vẻ, nữ quan Lâm Tư Thiết bên cạnh thái hậu vén rèm đến.

      Lâm Tư Thiết đến bên cạnh thái hậu nhún người hành lễ, ; “Nương nương, trưởng công chúa Phúc Tuệ mang Nhược Huyên nương đến.”

      Nụ cười mặt thái hậu cứng đờ, trưởng công chúa Phúc Tuệ là muội muội cùng mẹ với tiên đế, công chúa con vợ cả, thân phận tất nhiên cao quý hơn so với công chúa bình thường, lúc tiên đế còn sống rất sủng ái muội muội này, mình làm hoàng hậu cũng phải nể nàng ta vài phần, trưởng công chúa Phúc Tuệ ỷ vào thân phận tôn quý của mình, mắt cao hơn đầu, muốn cho nữ nhi mình làm hoàng hậu, hai năm trước tiên đế còn sống trước mặt tiên đế đề cập chuyện gả Trương Nhược Huyên cho Tề Cảnh Hoán, nhưng mà khi đó Trương Nhược Huyên còn tuổi, tiên đế tứ hôn, nhưng cũng bày tỏ nguyện ý gả Trương Nhược Huyên cho Tề Cảnh Hoán, thái hậu ngại mặt mũi tiên đế cũng khen ngợi Trương Nhược Huyên, lúc này trưởng công chúa Phúc Tuệ mang Trương Nhược Huyên đến, chỉ sợ đề cập đến hôn của Trương Nhược Huyên và Tề Cảnh Hoán.

      Nếu là trước đây, bảo Trương Nhược Huyên làm hoàng hậu cũng sao, dù sao Trương Nhược Huyên là nữ nhi trưởng công chúa Phúc Tuệ và Nhữ Dương Hầu, xuất thân phải , nhưng mà bây giờ trong lòng bà có người hài lòng, hơn nữa nếu bệ hạ cười nữ nhi trưởng công chúa Phúc Tuệ, chỉ sợ thể làm phi tử, tính tình trưởng công chúa Phúc Tuệ như vậy làm sao có thể để nữ nhi mình chịu ủy khuất, đến lúc đó nếu bệ hạ lạnh nhạt Trương Nhược Huyên, phải nháo long trời lở đất sao.

      Thái hậu nhíu mày, đem đồ ăn trong tay để xuống, tiếp nhận khăn tay cung nhân đưa tới lau tay ; “Tuyên các nàng vào .”

      Thái hậu ngồi trở lại giường, thấy trưởng công chúa Phúc Tuệ và Trương Nhược Huyên theo nữ quan tiến vào.

      Trưởng công chúa Phúc Tuệ vừa vào liền cười thỉnh an thái hậu; “Thỉnh an hoàng tẩu.”

      “Thần nữ thỉnh an thái hậu.”

      Thái hậu cười ; “Phúc Tuệ đến rồi, mau đứng dậy.”

      Trưởng công chúa Phúc Tuệ và Trương Nhược Huyên đứng dậy, thái hậu bảo người ban thưởng ngồi, giống như giờ mới nhìn Trương Nhược Huyên, kinh ngạc ; “Đây là nha đầu Nhược Huyên sao, mấy tháng gặp xinh đẹp hơn rồi, mau tới đây để ai gia nhìn chút.”

      Trương Nhược Huyên là nữ nhi của trưởng công chúa Phúc Tuệ, thuở thường xuyên nhập cung, bởi vì thân phận trưởng công chúa, tỷ muội bên trong Nhữ Dương Hầu phủ đều nịnh nọt bà, trưởng công chúa Phúc Tuệ rất sủng nữ nhi, việc gì cũng dựa vào bà, cứ thế mãi, tính tình Trương Nhược Huyên dưỡng thành kiêu căng, trước mặt thái hậu vẫn còn biết chừng mực, nhưng giống nương khác e ngại thái hậu, giờ phút này thấy thái hậu gọi nàng, liền thoải mái đứng trước mặt thái hậu phúc thân.

      “Ôi đứa bé ngoan, biết tương lai công tử nhà ai có phúc khí, có thể lấy được nha đầu tốt như vậy.”

      Thái hậu kéo Trương Nhược Huyên qua , trưởng công chúa Phúc Tuệ nghe bà như vậy, sắc mặt thay đổi, ràng thái hậu nhận lời bà cho A Huyên làm hoàng hậu, như vậy, là muốn thay đổi sao?

      Trưởng công chúa Phúc Tuệ hiển nhiên lo lắng là cần thiết, thái hậu quả có ý định cho Trương Nhược Huyên làm hoàng hậu, nhưng mà vẫn hơi chột dạ với trưởng công chúa Phúc Tuệ, dù sao hôn này là năm đó tiên đế ngầm cho phép, mặc dù chỉ , nhưng lúc đó trưởng công chúa Phúc Tuệ muốn Trương Nhược Huyên gả cho Tề Cảnh Hoán bà cũng ở đó, hơn nữa khi đó bà nếu Trương Nhược Huyên gả cho nhi tử, bà ngủ cũng có thể cười tỉnh, có lời này, trưởng công chúa Phúc Tuệ cũng thấy bà đáp ứng, tại đổi ý, từ trước đến nay trưởng công chúa Phúc Tuệ bá đạo, nháo đến hoàng thân tôn thất cũng khó nhìn, tại thái hậu làm bộ như hiểu ý tứ trưởng công chúa Phúc Tuệ, năm đó chuyện này chỉ có tiên đế, bà và trưởng công chúa Phúc Tuệ biết, tại tiên đế qua đời, năm đó lời của bà ràng, mặc dù chuyện này phúc hậu, nhưng năm đó quả thân phận của Trương Nhược Huyên chắc chắn rất thích hợp, e ngại tiên đế ở đấy, nàng cũng phải nể mặt mũi trưởng công chúa Phúc Tuệ.

      “Đứa bé ngoan, mẫu thân con có thể hôn phối cho con với người trong lòng?”

      Vô luận là nương đanh đá, đề cập đến hôn đều hơi xấu hổ, huống chi Trương Nhược Huyên biết hôm nay trưởng công chúa Phúc Tuệ mang nàng đến thỉnh an thái hậu để thương nghị hôn của nàng với hoàng thượng, nàng nghe trưởng công chúa Phúc Tuệ qua thái hậu đồng ý cho nàng gả cho bệ hạ, tại nghe thái hậu đề cập đến hôn cũng có nghĩ sâu xa ý tứ trong đó, cho rằng thái hậu hài lòng với mình, khen bản thân, càng thêm xấu hổ đỏ mặt, cúi đầu, thẹn thùng chuyện.

      Nàng nghe được, nhưng trưởng công chúa Phúc Tuệ nghe hiểu, lời này của thái hậu ràng là muốn cho bệ hạ thú nữ nhi bà, còn muốn tứ hôn cho nữ nhi, thái hậu nghĩ trưởng công chúa Phúc Tuệ bà là ai, hôn có thể đổi ý là đổi ý được sao, lúc trước bà tìm thái hậu thương lượng việc này bởi vì tiên đế đồng ý, thái hậu cũng ngầm cho phép, chỉ chờ nữ nhi đến tuổi liền tiến cung thương nghị hôn , nào biết tại thái hậu muốn thay đổi.

      Nếu những người khác nghe thái hậu cự tuyệt vì mặt mũi nhắc lại, nhưng trưởng công chúa Phúc Tuệ là ai, bà là công chúa con Trinh Đế và Chiêu hoàng hậu, muội muội ruột của Cảnh Đế, hai câu của thái hậu có thể đuổi được sao.

      Sắc mặt trưởng công chúa Phúc Tuệ lại bình thường, mở miệng ; “Con bé tất nhiên có người ngưỡng mộ trong lòng, lúc tiên đế đồng ý gả nó cho bệ hạ, thần muội bệ hạ là phu quân tương lai, tâm ý của con bé tất nhiên là với bệ hạ.”

      Trưởng công chúa Phúc Tuệ nửa đùa , trong nháy mắt Trương Nhược Huyên xấu hổ đỏ mặt, quay đầu thẹn thùng với trưởng công chúa Phúc Tuệ; “Mẫu thân.”

      Trưởng công chúa Phúc Tuệ cầm khăn che miệng cười, với thái hậu; “Hoàng tẩu nhìn đứa này xem, còn xấu hổ, có gì đâu, thái hậu là mợ con, tương lai là bà bà, có gì mà xấu hổ, hôm nay mẫu thân đến đây chính là bàn chuyện hôn của con và bệ hạ.”

      “Ôi, nhìn ai gia này, tiến đế khi nào muốn gả nha đầu Nhược Huyên cho bệ hạ, trí nhớ hai năm nay của ai gia tốt, quên mất rồi.”

      Khóe miệng trưởng công chúa Phúc Tuệ cứng đờ, tiên đế đúng là qua gả Trương Nhược Huyên cho bệ hạ, chẳng qua là lúc trưởng công chúa Phúc Tuệ hướng tiên đế , khi đó tiên đế đáp ứng Phúc Tuệ, dù chưa , nhưng ngầm cho phép.

      “Hoàng tẩu, hai năm trước thần muội đến Diễn Khánh Điện qua với hoàng huynh, hoàng huynh cũng đáp ứng, ngày đó hoàng tẩu cũng ở đó.”

      Trưởng công chúa Phúc Tuệ thấy thái hậu nhận, chỉ hận ngày đó nên hướng tiên đế thỉnh cầu tứ hôn, nếu ngày đó tiên đế tứ hôn, có chuyện như vậy.

      “Đầu ai gia sao lại bắt đầu đau rồi.”

      Thái hậu đỡ đầu kêu câu, nữ quan bên cạnh bị dọa sợ vội vàng đỡ thái hậu, xoa đầu, la hét gọi thái y, trong lúc nhất thời loạn lên, mặt trưởng công chúa Phúc Tuệ trắng bệch, thái hậu ràng có hành vi vô lại.

      Trương Nhược Huyên cũng bị biến đổi này làm cho sợ hãi, xung quanh thái hậu đều là cung nhân, nàng bị chen lấn đẩy sang bên, rất xấu hổ.

      Trưởng công chúa Phúc Tuệ đứng dậy, đến trước mặt thái hậu; “Hoàng tẩu sao thế, sao đột nhiên lại nhức đầu?”

      Thái hậu liếc trưởng công chúa Phúc Tuệ cái, hừ hừ câu, yếu ớt ; “Đây là bệnh cũ của ai gia, hai năm nay thường xuyên bị vậy, sao, nghỉ ngơi lát tốt rồi.”

      Đây ràng là ý tứ tiễn khách, trưởng công chúa Phúc Tuệ cũng phải nghe hiểu, nhưng mà vị trưởng công chúa này cũng khó dây, ngươi đuổi ta, ta liền , ta xem ngươi có dám trực tiếp đuổi ta , lúc này trưởng công chúa Phúc Tuệ và khuê nữ ngồi nhìn thái hậu nháo đau đầu, nhóm cung nhân bận trước bận sau, hai người cứ ngồi yên động đậy, người khác dám đuổi bà.

      Thái hậu với cung nhân Vĩnh Thọ Cung nháo đau đầu, thái y tới kê thuốc rồi rời , trưởng công chúa Phúc Tuệ và khuê nữ ngồi im di chuyển mông.
      Sweet you, Tứ công tử, Yên Hoa22 others thích bài này.

    5. Iluvkiwi

      Iluvkiwi Well-Known Member

      Bài viết:
      240
      Được thích:
      266
      Trưởng công chúa mà trơ trẽn vãi
      Tự nhiên lại nhảy ra tiểu tam to đùng
      A Hoán phải làm sao bh
      meowluoi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :