1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thịnh thế sủng hậu - Quân Lai

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. meowluoi

      meowluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      3,409
      Chương 20: Tiến cử.

      Edit: meowluoi.

      Thẩm Ấu An quay đầu nhìn Tề Cảnh Hoán : “ biết văn chương của người này như thế nào mà Thái phó mang người lưu lại.”

      “Văn chương như thế nào, lâu sau, nàng biết.”

      Tề Cảnh Hoán đứng im định , Thẩm Ấu An hỏi vì sao người thư sinh kia ngăn cản kiệu Tống Thái phó đường đề cử văn chương của mình, Tống Thái phó lưu lại , tức là có ý nhận làm môn sinh, trước kia phụ vương nàng cũng có rất nhiều môn sinh, Đại Dục đức cao vọng trọng văn nhân tất nhiên là hy vọng có nghiệp, thư sinh này thi rớt cử nhân, tại tự tiến cử như vậy là hy vọng có thể vào triều làm quan, Tống Thái phó quyết định lưu lại văn chương của dĩ nhiên là muốn trình lên bệ hạ.

      Quả nhiên, Tề Cảnh Hoán hồi cung ngày hôm sau hạ triều, Tống Thái phó mang văn chương đến ngự thư phòng tiến cử vị tân học trò mới thu nhận.

      Tề Cảnh Hoán bảo để văn chương lại, bảo (Tống Thái phó) về trước, đợi xem rồi quyết định.

      Sau khi Tống Thái phó rời , Tề Cảnh Hoán cầm văn chương bàn nhìn lần, cau mày, Cố Minh Triết này có tài năng như vậy, kiếp trước, Tống Thái phó cũng tiến cử , nhưng biết vì nguyên nhân gì mình xem qua văn chương này, tất nhiên Tống Thái phó tiến cử Cố Minh Triết giải quyết được gì, về sau lại nghe trong phủ Tống Thái phó có môn khách gọi là Cố Minh Triết thay Tống Thái phó bày mưu tính kế, sau này tiếng tăm trong triều của Tống Thái phó dần dần tăng lên với người này thoát khỏi liên quan, cho nên về sau tâm Tống Thái phó quá lớn công khai uy hiếp mình phong Hiền Phi làm hoàng hậu, hừ, kiếp này lại lần nữa, hoặc khiến người vì mình làm việc, hoặc cần lưu lại.

      Tề Cảnh Hoán ở ngự thư phòng phê tấu chương, lúc ăn trưa mới hồi Thánh Ninh Cung, dùng xong bữa trưa, Tề Cảnh Hoán mang Thẩm Ấu An đến Tây Noãn Các, mang văn chương để lên bàn : “Nhìn .”

      Thẩm Ấu An cầm văn chương ngày đó lên, khen: “Tài văn chương của người này có thể làm Trạng nguyên.”

      Tề Cảnh Hoán hừ lạnh tiếng: “Đáng tiếc, thi rớt.”

      Thẩm Ấu An cầm lấy văn chương trong tay lên tiếng, loại văn chương thi rớt này, cũng chỉ có thể là đắc tội người, nhưng mà hôm qua nhìn thấy tính cách đó của Cố Minh Triết đắc tội với người khác phải chuyện hiếm lạ gì, đầy bụng văn chương, tâm cao khí ngạo.

      Tề Cảnh Hoán gõ bàn : “Theo ý của nàng, trẫm cần phải dùng sao?”

      Thẩm Ấu An mím môi, Tề Cảnh Hoán nhíu mày : “Cứ đừng ngại, tại trẫm rất rối rắm, muốn nghe ý kiến của nàng.”

      Thẩm Ấu An mang văn chương trong tay để lên bàn, cười : “Chỉ tiếc Thiên Lý Mã nhiều mà có Bá Nhạc, những lời người này rất tự tin về mình, mặc dù tài hoa xuất chúng, cũng khó tránh khỏi tâm cao khí ngạo, chỉ sợ làm quan, cũng chưa chắc có thể tạo phúc cho dân.”

      cúi đầu nhìn văn chương, ngón tay gõ, im lặng lúc mới mở miệng: “Ý của nàng là người này thích hợp làm quan.”

      “Người này làm quan kém nhưng làm phụ tá phát huy có thể.”

      Trong lòng Tề Cảnh Hoán chấn động, biết Cố Minh Triết làm quan như thế nào, nhưng biết Cố Minh Triết vì làm phụ tá của Tống Thái phó xuất ít lực, kiếp trước nhìn qua văn chương của Cố Minh Triết, cũng bảo Thẩm Ấu An nhìn qua, Thẩm Ấu An nhìn người rất chuẩn.

      tại ở phủ Tống Thái phó, nếu trẫm cần , là người của Tống Thái phó.”

      Tề Cảnh Hoán khép hờ hai mắt, thở dài .

      Thẩm Ấu An khẽ nhìn, nàng nhớ phụ vương từng về tiên đế, bởi vì họ ngoại thế lực quá lớn, về sau mới tạo thành cục diện tranh chấp, thế lực Qúy phi Lâm gia rất lớn, thế lực hoàng hậu kém hơn quý phi, triều thần ủng hộ Lâm thị và Tứ hoàng tử hơn nửa, thế lực phi tử lớn như vậy dễ dàng đổi tâm, lúc trước thái tử là con trai trưởng bị Lâm quý phi hãm hại, ra khi tuổi còn trẻ, thái tử qua đời, tiên đế tức giận, dùng việc này mới rút được thế lực Lâm gia, tại Tống Thái phó ở trong triều tiếng tăm , nếu thêm nhân tài như vậy, chỉ sợ tai họa về sau, dù sao hậu cung còn có Hiền Phi nương nương.

      “Bệ hạ, thứ cho nô tỳ thẳng, vô luận như thế nào, người này thích hợp để Thái phó sử dụng.”

      Trong nháy mắt Tề Cảnh Hoán tỉnh táo lại, ngồi dậy : “Ý của nàng là giết .”

      Toàn thân Thẩm Ấu An run lên, vội la lên: “Sao bệ hạ có thể như thế, có thể dùng Cố Minh Triết, đợi thời gian, cho dù là Tam Thừa cũng được, sao bệ hạ có thể vì Thái phó mà giết chứ?”

      Tề Cảnh Hoán thấy mặt nàng đều hồng, vui vẻ : “ phải nàng là người này thích hợp để Thái phó sử dụng sao?”

      “Vậy cũng thể giết được, bệ hạ là minh quân, sao có thể học bạo quân chứ?”

      Tề Cảnh Hoán liếc nàng cái, hiếu kỳ : “Ồ, nàng sợ trẫm.”

      Dù tính tình Thẩm Ấu An tốt đến mức nào giờ phút này cũng hơi tức giận, nghiêm túc với , nhưng tâm lại ở đây, chuyện này liên quan đến triều chính, nàng vốn nên nhiều lời, nhưng mà tại bệ hạ mới đăng cơ, Thái phó là Thái phó lúc trước của thái tử, chưa dạy bệ hạ tại, triều thần thế lớn như vậy, nhất định là chuyện tốt.

      “Bệ hạ, phụ vương nô tỳ từng tâm cao khí ngạo vẫn chưa thấy qua việc đời.”

      Thấy bộ dáng nàng tức giận, Tề Cảnh Hoán vui vẻ, muốn giết Cố Minh Triết, chính cũng biết nên làm như thế, muốn nhìn bộ dáng nàng lo lắng cho mình, muốn nhìn nàng thay mình bày mưu tính kế.

      “Nàng tiếp .”

      “Bệ hạ, người này tâm cao khí ngạo, nếu lúc này bổ nhiệm khó kiềm chế, nhưng mà những người ở Hàn Lâm Viện chuyên bàn luận chuyện trời dưới biển, nếu để tới đó thời gian, mỗi ngày cùng đám hủ nhân khẩu chiến, tâm cao, kiêu ngạo đều bị mài mòn.”

      Nàng để ý cứ thế , phụ vương nàng từng nhiều lần mắng người Hàn Lâm Viện, biết làm việc, trong đầu mục nát, cứ thế mãi nàng cũng nhận ít ảnh hưởng.

      “Hủ nhân?” Tề Cảnh Hoán dựa gần vào Thẩm Ấu An câu.

      Thẩm Ấu An quay mặt né tránh.

      “Chuyên bàn luận chuyện trời dưới biển, hửm?”

      “Bệ… Bệ hạ.”

      Thẩm Ấu An dùng tay cản Tề Cảnh Hoán, cười xấu hổ.

      “Thẩm Tư Tẩm, hóa ra trong mắt nàng, Hàn Lâm Viện của trẫm toàn là người dùng được sao?”

      “Bệ hạ, nô tỳ phải có ý đó, ý nô tỳ là, quan viên Hàn Lâm Viện khả năng cao hơn chút, làm việc nhiều hơn chút, rất hợp với Cố Minh Triết.”

      Càng càng rối loạn.

      “Ấu An.”

      “Ừm.”

      Theo bản năng Thẩm Ấu An đáp lại.

      “Trẫm qua với nàng chưa lúc nàng phân tích rất mê người.”

      Tề Cảnh Hoán duỗi tay ôm eo Thẩm Ấu An, Thẩm Ấu An bị hù dọa rụt người lại.

      “Nàng quan tâm trẫm sao?”

      “Bệ hạ.”

      Thẩm Ấu An cúi đầu nhìn tay cố định ngang hông mình, quay đầu lại, mặt tiến gần tới mặt nàng, cười tà mị, nàng chớp mắt, xấu hổ dùng tay gỡ ngón tay .

      Tề Cảnh Hoán ôm nàng rất chặt, mang cả người nàng ôm vào trong lòng, vừa cười vừa : “Nàng cũng biết đám người kia toàn hủ nhân, nàng cũng biết những người kia khiến người ta chán ghét, vì sao còn muốn học những người đó, mỗi ngày đều dùng những quy củ làm trẫm chán ghét.”

      “Nô tỳ có.”

      Thẩm Ấu An giải thích.

      “Còn có.” Tề Cảnh Hoán trợn mắt : “Nàng xưng hô với trẫm là gì.”

      “Nô tỳ… Nô tỳ là người hầu hạ bệ hạ, tất nhiên phải xưng nô tỳ.”

      Tề Cảnh Hoán dùng tay để lên trán nàng, cắn răng : “Trước đây nàng gặp tiên đế, nàng xưng hô như vậy sao.”

      Thẩm Ấu An muốn nghiêng đầu tránh thoát tay , tránh như nào cũng được, sốt ruột liền giơ tay đánh lên tay , Tề Cảnh Hoán ngây người, tay khẽ buông lỏng làm nàng trốn thoát, Thẩm Ấu An cúi đầu đứng sang bên, Tề Cảnh Hoán nhìn bàn tay, nhìn nàng, vui vẻ : “Được, dám đánh trẫm, lá gan .”

      Thẩm Ấu An rụt cổ, tai đều hồng, đối mặt với , sau đó cúi đầu : “Vừa rồi bệ hạ nô tỳ giữ quy củ làm bệ hạ chán ghét mà? Sao nô tỳ tuân theo quy củ bệ hạ lại vui thế.”

      “Ai trẫm vui, trẫm cam tâm tình nguyện, ngoan, trẫm thích nàng tuân theo quy củ trước mặt trẫm, đừng là đánh tay trẫm, đánh mặt trẫm, chỉ cần nàng vui vẻ, trẫm cũng vui vẻ, đến đây, đánh mặt trẫm.”

      xong mang mặt tới gần, duỗi tay kéo tay nàng hướng mặt mình, Thẩm Ấu An dùng sức rút được tay.

      “Đến, đánh .”

      Thẩm Ấu An lui về sau bước, tiến về phía trước bước, Thẩm Ấu An quay đầu hướng ngoài cửa quát lên: “Cao tổng quản, mau vào đây.”

      Cao Hòa vừa nghe tiếng kêu bên trong, vội vàng xông vào, mới đến trước cửa liền nghe Tề Cảnh Hoán gầm lên dám vào liền cắt đứt chân , lập tức dừng lại, theo bản năng che chân, lùi về phía sau.

      Trong phòng Tề Cảnh Hoán buông lỏng tay Thẩm Ấu An, giả vờ giận : “Trẫm đùa giỡn với nàng, nàng gọi Cao Hòa vào làm gì?”

      Thẩm Ấu An rụt cổ, bệ hạ chắc chắn vừa rồi là chơi đùa với nàng sao? Nàng thấy bệ hạ cầm tay mình muốn đánh cho rằng bị bệnh, vội gọi Cao Hòa truyền thái y.

      Tề Cảnh Hoán thấy sắc mặt nàng thích hợp, kinh ngạc : “Nàng nghĩ rằng trẫm bị bệnh à.”

      Theo bản năng Thẩm Ấu An định gật đầu, liền nghe Tề Cảnh Hoán cắn răng : “Thẩm Ấu An, nàng dám gật đầu, tại trẫm liền cởi y phục nàng.”

      Thẩm Ấu An lập tức rụt cổ lại, cúi đầu đứng đó giả chết, trời đất chứng giám, nàng rất muốn gật đầu, nhưng mà nàng dám.
      Last edited: 6/5/17
      Sweet you, Yên Hoa, Hale20524 others thích bài này.

    2. Tôm Thỏ

      Tôm Thỏ Well-Known Member

      Bài viết:
      603
      Được thích:
      553
      ha ha
      meowluoi thích bài này.

    3. NGÂN TRÚC

      NGÂN TRÚC Member

      Bài viết:
      32
      Được thích:
      46
      Thể loại nam trùng sinh hay quá, mong có chương mới đều đặn.
      meowluoi thích bài này.

    4. meowluoi

      meowluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      3,409
      Chương 21: Mị lực.

      Edit: meowluoi.

      Tề Cảnh Hoán rất buồn bực, kiếp trước đối xử tốt với Thẩm Ấu An, Thẩm Ấu An vẫn tận tâm tận lực với , kiếp này, mình chỉ có khả năng đối tốt với nàng, nhưng nàng trốn tránh hoài nghi mình bị bệnh, lẽ, thể dùng mị lực, lẽ kiếp trước mình để ý nàng, cho nên trong mắt nàng có cảm giác chinh phục, nàng muốn chinh phục chính mình, nghĩ tới đây, Tề Cảnh Hoán nhìn ánh mắt Thẩm Ấu An có chút đúng, lại nghĩ thầm, cái này cũng đúng, Thẩm Ấu An phải là người thích chinh phục.

      lẽ ban đêm nghĩ nhiều đến Thẩm Ấu An ngủ yên, nghỉ ngơi tốt nên mị lực giảm xuống.

      Thẩm Ấu An cúi đầu, cảm thấy hơi lạ, bệ hạ lời nào, than thở gì thế?

      Thẩm Ấu An nhìn chằm chằm Tề Cảnh Hoán nhíu mày, muốn quan sát cẩn thận, lại đối mặt với đôi mắt thâm thúy của Tề Cảnh Hoán.

      Tề Cảnh Hoán khó hiểu nhìn nàng : “Có phải nàng cảm thấy trẫm có mị lực, đủ hấp dẫn nàng.”

      Thẩm Ấu An sững sờ, cái gì vậy.

      “Nàng , cảm thấy trẫm tốt ở đâu, trẫm sửa.”

      Thẩm Ấu An sắp khóc, bệ hạ chuyện, tự hỏi mình như vậy là có ý gì.

      Tề Cảnh Hoán thở dài, xua tay, nghĩ thầm, mà thôi, tại Thẩm Ấu An trốn tránh mình tám phần là còn sợ mình, mình còn thời gian để chứng minh cho nàng biết, mình đối xử tốt nhất với nàng.

      Nghĩ tới đây, ngửa đầu cười tiếng, chợt nghe ngoài cửa truyền tới trận tiếng vang, nhíu mày, mặt đen lại : “Cao Hòa, lăn ra đây cho trẫm.”

      “Chao ôi.” Cao Hòa nâng phất trần, nhanh nhẹn cút vào, quỳ đất dập đầu: “Nô tài thỉnh an Hoàng thượng.”

      cúi đầu ánh mắt thoáng nhìn sắc mặt bệ hạ, vừa rồi Thẩm Ấu An gọi vào bị bệ hạ đuổi, nghĩ lại sợ xảy ra vấn đề, mới đứng ở cửa nghe trộm động tĩnh bên trong, động tĩnh bên trong còn chưa nghe thấy, chính mình làm ra động tĩnh , làm bệ hạ bắt quả tang.

      Tề Cảnh Hoán vốn tức giận, thể phát tiết người Thẩm Ấu An, chỉ có thể tìm người khác trút giận, tới : “Đứng lên.”

      Cao Hòa ngoan ngoãn đứng dậy, Tề Cảnh Hoán vươn tay véo lỗ tai , cầu xin tha thứ, Tề Cảnh Hoán thấy vặn còn chưa , lại duỗi chân đạp vào người mới thoáng hết giận, buông lỏng tay ra : “Lá gan ngươi cũng nhỉ, dám nghe lén trẫm chuyện, nếu phải ngươi bồi trẫm từ , trẫm lập tức gọi người lôi ngươi chém.”

      Cao Hòa che lỗ tai, nghĩ thầm bệ hạ ra tay cũng rất nặng.

      Tề Cảnh Hoán nhìn bộ dáng như vậy cảm thấy dần hết giận, duỗi tay định véo tiếp, Cao Hòa vội vàng quỳ xuống đất, cầu xin tha thứ: “Bệ hạ tha tội, nô tài chỉ phụng ý chỉ của ngài mà thôi.”

      “Vô liêm sỉ, trẫm khi nào …”

      Tề Cảnh Hoán chỉ Cao Hòa, đột nhiên thấy Cao Hòa chớp mắt với mình, sửng sốt lát, Cao Hòa liều mạng chớp mắt, ánh mắt kỳ vọng nhìn : “Bệ hạ, lần đó ấy, người quên rồi sao?”

      Tề Cảnh Hoán nhìn nhắc nhở như vậy liền hiểu ý tứ muốn truyền đạt, mình từng với nếu thấy mình nhịn được tức giận nhất định phải khuyên mình, mọi chuyện đều vì Ấu An đầu tiên, nhưng nhìn bộ dáng Cao Hòa liều mạng chớp mắt cảm thấy buồn nôn, gật đầu với Cao Hòa: “Trẫm nghĩ, trẫm quên, ngươi làm rất tốt, đứng lên .”

      Cao Hòa bịt lỗ tai cười bò dậy, vừa định tranh công, liền bị Tề Cảnh Hoán kéo lỗ tai đá cho trận, Cao Hòa bị đá ra khỏi Tây Noãn Các, lúc bị bệ hạ ném lên cửa, che lấy cái mông mình, ngự tiền tổng quản nhìn khó coi như vậy.

      Y Xảo ở đằng sau lấm la lấm lét : “Công công, bị đánh à?”

      Trong giọng còn kèm theo chút hả hê.

      Cao Hòa lườm nàng : “ phải là vì ngươi sao, động tĩnh lớn như thế mới bị bệ hạ phát , lát nữa được phép ăn cơm.”

      Y Xảo lè lưỡi với , người khác sợ Cao tổng quản, nàng sợ, Cao tổng quản đen mặt dọa người, đối với các nàng cũng tệ lắm.

      Bên trong phòng sau khi bệ hạ ra tay với Cao Hòa quay đầu lại nhìn Thẩm Ấu An cười tiếng, theo bản năng Thẩm Ấu An lùi ra sau.

      Tề Cảnh Hoán vẫy tay với nàng: “Đến đây, chúng ta tiếp tục chuyện về Cố Minh Triết.”

      Thẩm Ấu An nhìn chằm chằm đầu giường, biết trong lòng bệ hạ nghĩ thế nào, Cố Minh Triết có tài, dùng tốt có thể tạo phúc cho dân, dùng tốt chỉ sợ gieo họa, ngày hôm qua Cố Minh Triết ngăn cản kiệu Thái phó, đủ thấy người này to gan, hơi tự phụ, thị vệ tiến lên xua đuổi , bảo vệ văn chương trong tay, người này, rất là mâu thuẫn, mặc dù tự phụ, nhưng hai lông mày chính khí lẫm liệt, phải là hạng người gian tà.

      Tề Cảnh Hoán thấy nàng , cũng biết nàng suy nghĩ gì, hơi tức giận, phải phiền muộn về Thẩm Ấu An, mà phiền muộn về , nếu phải , tại sao Thẩm Ấu An lại cẩn thận như vậy, vất vả mới được đôi lời, lúc này , nhất định là nghĩ tới thân phận chết tiệt, hoảng hốt nhớ lại, kiếp trước, nàng vừa mới làm ngự tiền nữ quan của mình nhìn bộ dáng nàng bụi bặm quỳ trước mặt mình, còn nhớ trong lòng mình sung sướng, sao có thể sung sướng chứ, nữ nhân mình hèn mọn như thế, là nam nhân ai cũng thoải mái, mình ràng muốn tiến lên ôm lấy nàng, mặt lại trào phúng, miệng lại nhắc nhở nàng chú ý đến thân phận của mình, những việc này đều là trí nhớ của kiếp trước, kiếp này, mặc dù trọng sinh, nhưng hiểu, những chuyện này từng xảy ra, nếu Thẩm Ấu An quận chúa, sao nhát gan như thế, cho cùng đều bị những việc kia dọa sợ.

      Tề Cảnh Hoán tưởng rằng nàng nghĩ tới thân phận của hai người mới dám tiếp, ngờ nàng : “Bệ hạ, nô tỳ biết trong lòng bệ hạ có đáp án rồi.”

      Thẩm Ấu An tin Tề Cảnh Hoán có an bài, thậm chí tin tưởng dự định của Tề Cảnh Hoán và mình suy nghĩ khác là bao, trước mắt chỗ tốt nhất của Cố Minh Triết là Hàn Lâm Viện, bệ hạ để Cố Minh Triết ở bên cạnh Thái phó, bệ hạ cũng giết Cố Minh Triết, có thể nàng biết mới đầu Tề Cảnh Hoán có sát niệm, vô luận là kiếp trước rất hận Thẩm Ấu An cũng tốt, còn kiếp này cố gắng khống chế cảm xúc của chính mình cho Thẩm Ấu An chịu bất luận ủy khuất nào cũng được, đối với hậu vị, từ đầu tới cuối Tề Cảnh Hoán đều nghĩ tới nữ nhân nào ngoài Thẩm Ấu An, cho cùng, trong lòng Tề Cảnh Hoán, vị trí kia là của Thẩm Ấu An, chỉ có thể là Thẩm Ấu An, kiếp trước Tống Thái phó ỷ vào mình lập được nhiều công lao nên mưu toan bức bách lập Hiền phi làm hoàng hậu, bảo làm sao hận, kiếp trước chú ý người bên cạnh Tống Thái phó, tại xem ra phân lượng của Cố Minh Triết cũng , tất nhiên để Thái phó sử dụng.

      Nghe lời Thẩm Ấu An , tâm tình tốt hơn, vì sao lại tốt, nếu là trước kia, Thẩm Ấu An nhất định nhiều như vậy, chuyện triều chính, nàng lung tung, hôm nay nàng , hơn nữa lúc muốn giết Cố Minh Triết trong mắt nàng lo lắng lừa được mình, mình chắc chắn nàng biết Cố Minh Triết, tất nhiên vì Cố Minh Triết mà lo lắng, nàng quan tâm mình, vẫn nghĩ rằng Thẩm Ấu An là người ích kỷ, ái mộ hư vinh, đối với mình hư tình giả ý, tại xem ra tất cả đều phải, trái tim đều làm bằng thịt, chính mình đối tốt với nàng, có thể cảm hóa nàng được sao, nàng ích kỷ, bởi vì là nữ nhân mà thôi.

      Tại sao lại nghĩ những việc này, phải là muốn tốt cho Ấu An sao? cảm thấy càng nghĩ lồng ngực lại càng dâng lên tức giận, nhịn được nắm chặt quả đấm đập vào bàn.

      Hù dọa Thẩm Ấu An, ngẩng đầu liền thấy bệ hạ cắn răng nắm chặt quả đấm, thế này là sao?

      Nàng cân nhắc hỏi: “Bệ hạ làm sao vậy?”

      Tề Cảnh Hoán cúi đầu, thầm nghĩ thể phát hỏa, thể phát hỏa, Ấu An nhát gan, thể dọa nàng, nếu nổi giận, công sức vất vả bao nhiêu lâu của mình bị mất.

      Từ từ cúi đầu điều chỉnh tâm tình xong bệ hạ ngẩng đầu đối mặt với Thẩm Ấu An tươi cười dịu dàng.

      sao, chỉ là đột nhiên nghĩ đến ngày xưa tiên đế ở triều có lúc thể bị nhà mẹ Lâm phi quản chế.”

      Đây cũng có thể giải thích đột nhiên đập bàn, Tề Cảnh Hoán chán ghét Lâm gia, thiên hạ đều biết, nếu phải vì Lâm gia, lúc trước thái tử chết, người người đều biết bệ hạ cùng thái tử trước mẹ sinh ra, tình cảm rất tốt, thái tử tử và Lâm gia thể có liên quan, thậm chí cả nhà Lâm gia diệt môn tội danh cũng là mưu hại thái tử, chỉ là trong truyện này từ đầu tới cuối, ngoại nhân biết được.

      Trùng hợp là năm đó phụ thân Lâm phi đứng hàng tam Thái phó, tại chuyện của Tống thái phó, bệ hạ tất nhiên liên tưởng đến, giống nhau đều là Thái phó, khác biệt là năm đó Lâm Thái phó dạy Thiên tử, Tống thái phó mặc dù cũng dạy bảo qua thiên tử, lại là lão sư thái tử trước, bệ hạ bây giờ cũng là thái tử tử mới lên làm thái tử, được Tống Thái phó dạy qua.

      Tề Cảnh Hoán cố tình liếc Thẩm Ấu An, tâm tình sung sướng : “Khanh sợ trẫm đưa ra quyết định sai lầm mà tổn hại đến uy nghiêm, khanh là quan tâm trẫm sao?”

      Lời như vậy hỏi lần, vừa mới bị nàng đánh lừa mất, tại nhớ tới, lại bắt đầu mặt dày mày dạn trêu chọc nàng.
      Sweet you, Yên Hoa, Hale20522 others thích bài này.

    5. meowluoi

      meowluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      3,409
      Chương 22: Văn chương.

      Edit: meowluoi.

      Nếu vài ba câu của làm Thẩm Ấu An có chừng mực, Thẩm Ấu An cũng gọi là Thẩm Ấu An, ai biết bệ hạ muốn làm thế nào, Thẩm Ấu An biết thân phận mình, quan tâm bệ hạ còn chưa tới lượt mình, cho dù quan tâm, nàng cũng ra miệng.

      Tề Cảnh Hoán nghe được những lời muốn nghe, nhưng làm tâm tình xấu , chính cũng có thể cảm nhận được bất đồng, có mấy lời, cần , chính mình cũng có thể hiểu được.

      Sau bữa trưa, Tề Cảnh Hoán triệu kiến Cố Minh Triết ở ngự thư phòng, lúc Cố Minh Triết đổi y phục, nhìn ra tỉ mỉ chuẩn bị.

      Cố Minh Triết quỳ mặt đất, trong lòng nén được kích động, hôm qua, Thái phó với hôm nay tiến cử làm nén được hưng phấn, hôm qua, gan lớn mới dám cản kiệu Thái phó, từ trước đến nay tự phụ tài hoa, khoa cử lần này, con nhà giàu Triệu Khang Thành thường ngày chỉ biết uống rượu mua vui còn có tên bảng, chính mình lại rớt, nguyên do cũng biết, nhưng mà Triệu Khang Thành còn đứng trước mặt mọi người giễu cợt mình, mình nhất thời buồn bực liền ra cửa giải sầu, vừa vặn gặp kiệu Thái phó, nghe Thái phó thích người tài, lại là người tốt, mới có thể mượn tức giận trong lòng tiến lên cản kiệu bên đường, vốn ôm nhiều hy vọng, ngờ Thái phó lại nhận mình, hơn nữa còn tiến cử mình, lần này nếu được bệ hạ tán thưởng, đại ân của Thái phó, là điều chắc chắn.

      “Ngươi là học trò Tứ Môn Cố Minh Triết.”

      nghĩ ngợi, liền nghe được bệ hạ hỏi, cung kính trả lời: “Bẩm bệ hạ, thảo dân là học trò Tứ Môn Cố Minh Triết.”

      tràn đầy kích động trả lời, trong lòng nén được sôi trào, thậm chí nhịn được tưởng tượng tương lai mình ra nhập triều đình, vừa lòng đắc chí với cảnh tượng, tin chắc mình tài hoa, chỉ thiếu hụt cơ hội mà thôi, tại ngồi trước mắt là thiên tử đương triều, cơ hội đến rồi.

      Lại ngờ đế vương đối diện nghe được đáp lời, nhưng chỉ hừ lạnh tiếng : “Cùng là học trò Tứ Môn sao lại khác biệt lớn như vậy.”

      ngạc nhiên, lời này của bệ hạ, dường như có hàm ý khác.

      phải ngươi Thiên Lý Mã có nhiều mà có Bá Nhạc sao? tại trẫm cho ngươi cơ hội.”

      Trong nháy mắt Cố Minh Triết chợt lạnh, hôm qua ra những lời này là vạn bất đắc dĩ, sao bệ hạ biết được?

      “Bệ hạ, hôm qua thảo dân ra những lời này, là vạn bất đắc dĩ, mong bệ hạ thứ tội.”

      Tề Cảnh Hoán cũng ngẩng đầu lên, cười lạnh tiếng: “Ngươi có biết hôm qua ngươi cản kiệu đường và ra những lời như vậy là làm khó Thái phó, nhận ngươi nhưng dùng ngươi, dùng ngươi làm dân chúng cười nhạo, đường đường là Thái phó lại bị người rớt bảng cử nhân uy hiếp, dùng ngươi, liền thừa nhận mình có mắt như , phát được ngươi là khối ngọc thô chưa được mài dũa.”

      Cố Minh Triết mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ràng là mùa xuân, sao cảm thấy lạnh như vậy, lúc mới tới kích động, hưng phấn bao nhiêu bây giờ còn, còn dư lại sợ hãi, cho rằng Thái phó tiến cử mình, nhưng hôm nay bệ hạ chuyện tiến cử, chỉ hỏi tội, Thái phó rốt cuộc cái gì.

      Tề Cảnh Hoán thấy khác biệt lắm, nhân tiện ; “ phải Thiên Lý Mã nhiều Bá Nha có, mà là ngươi có đủ thế lực, tại, trẫm làm ngươi tâm phục khẩu phục, đỡ phải làm ngươi triều đình trẫm người tài ba có, đây là văn chương của học trò Tứ Môn ngươi, ngươi nhìn xem, văn chương của ngươi, có thể đạt được như vậy .”

      Cao Hòa tiếp nhận văn chương, đưa cho Cố Minh Triết.

      Cố Minh Triết tiếp nhận văn chương, sững sờ, đây phải là văn chương của mình sao? Bệ hạ cho mình xem văn chương của mình, là có ý gì.

      Ngẩng đầu khó xử : “Bệ hạ, biết thảo dân viết văn chương có vấn đề gì.”

      Tề Cảnh Hoán tiện tay nhặt tấu chương án trác hướng Cố Minh Triết ném, vừa vặn nện vào mặt , dám thở mạnh, run rẩy quỳ mặt đất.

      “Cố Minh Triết dũng cảm, lúc trước cười nhạo Thái phó đương triều có mắt nhìn, tại dám đứng trước mặt trẫm hồ ngôn loạn ngữ, văn chương kia ràng là của học trò Triệu Khang Thành Tứ Môn, sao lại biến thành của ngươi, ngươi học thức đủ, còn ăn ngông cuồng.”

      phải vậy, bệ hạ…”

      Cố Minh Triết sốt ruột thanh minh, lật đến tên cuối cùng văn chương, ràng là Triệu Khang Thành, phải, đây ràng là văn chương của mình, sao lại biến thành của Triệu Khang Thành.

      cầm lấy văn chương, tay run run : “Bệ hạ, văn chương này là thảo dân viết, thảo dân cũng biết tại sao lại ký tên Triệu Khang Thành.”

      vậy sao?”

      Tề Cảnh Hoán nghi hoặc : “Nhưng mà Thái phó tiến cử cho trẫm là học trò Tứ Môn Triệu Khang Thành.”

      “Sao có thể như vậy?”

      Cố Minh Triết khàn giọng ra: “Đây là thảo dân viết, thảo dân cam lòng bị chôn vùi như vậy, mười năm gian khổ học tập, thảo dân cam lòng cứ như vậy trở về, thể áo gấm về nhà, làm rạng rỡ tổ tông, cho nên hôm qua mới cản kiệu đường.”

      đến cản kiệu, Cố Minh Triết lại thấy được hy vọng: “Bệ hạ, chuyện thảo dân cản kiệu hôm qua, Thái phó có phải , hôm qua, thảo dân cản kiệu đường, đưa Thái phó xem đúng là văn chương này.”

      Giọng của có sợ hãi, có oán giận, có kích động, thể tin được, ràng Thái phó qua tiến cử mình, nhưng hôm nay bệ hạ lại là tiến cử Triệu Khang Thành, mà văn chương của mình, cũng trở thành của Triệu Khang Thành, lúc này đột nhiên nghĩ đến Triệu Khang Thành từng , và Tống thái phó hình như có quan hệ họ hàng, đúng rồi, mình cản kiệu đường, làm Tống thái phó mất mặt, làm sao có thể tiến cử mình, nhớ hôm qua mình từ phủ Thái phó hồi Tứ Môn lấy đồ gặp Triệu Khang Thành cười dối trá, biết , mình bị Triệu Khang Thành gài bẫy, bị Thái phó lừa gạt, bây giờ giải thích ràng, chỉ sợ kiếp này khó làm quan.

      “Chuyện ngươi cản kiệu đường Thái phó đến, hôm nay chỉ tiến cử Triệu Khang Thành, còn chuyện ngươi cản kiệu đường, là nữ quan ngự tiền bên cạnh trẫm về nhà tế bái phụ mẫu vừa vặn gặp, liền cho trẫm.”

      ra là như vậy, Thái phó tiến cử mình, trong lồng ngực lửa giận chạy tán loạn, đường đường là Thái phó, có thể mua chuộc chuyện danh tiếng như vậy sao, nếu giúp mình, mình cũng cưỡng cầu, vì sao lại lấy trộm văn chương của mình tiến cử con nhà giàu khác.

      Nghĩ tới đây còn sợ hãi, chỉ còn lại oán hận, cho dù liều chết, cũng thể khiến bệ hạ bị loại người này che mắt.

      “Bệ hạ, văn chương này là của thảo dân trình Thái phó đại nhân hôm qua, bệ hạ minh, văn chương này thảo dân có thể đọc làu làu, trọng tâm của văn chương nhằm vào quan điểm ý tưởng, tại sao lại có ý tưởng như vậy, thảo dân có thể ra.”

      Lúc này ngược lại bình tĩnh, văn chương này hôm qua mới trình Thái phó, cho dù Triệu Khang Thành xem qua, cũng chưa chắc nhớ, cho dù còn nhớ, cũng biết vì sao viết như vậy.

      “Ngươi và Triệu Khang Thành đều là học trò Tứ Môn, văn chương của , ngươi xem qua cũng là lẽ thường.”

      “Bệ hạ, thảo dân có thể đối chất cùng Triệu Khang Thành, nếu văn chương này do Triệu Khang Thành viết, vậy tất nhiên biết viết cái gì, nguyên nhân vì sao viết như vậy.”

      Tề Cảnh Hoán xua tay : “Thôi được rồi, Triệu Khang Thành là do Thái phó tiến cử, trẫm nên lưu lại mặt mũi cho Thái phó, văn chương này coi như xong, nếu nữ quan của trẫm trùng hợp gặp ngươi cản kiệu đường, nghĩ đến đúng là thiên ý, nếu như thế, trẫm cho ngươi cơ hội, ngươi viết văn chương trước mặt trẫm.”

      “Đa tạ bệ hạ.”

      Cố Minh Triết cũng biết tiếng tăm trong triều của Thái phó, bệ hạ tiện làm mất mặt, mặc dù tức giận, nhưng tại mình chỉ là thường dân, bệ hạ cho mình cơ hội này dễ, mình nhất định phải nắm lấy cơ hội này.

      mang toàn bộ tức giận chuyển hóa thành động lực, học tập gian khổ nhiều năm, văn chương đối với cũng khó.

      bao lâu hoàn thành văn chương, Cao Hòa trình lên cho Tề Cảnh Hoán nhìn, Tề Cảnh Hoán nhìn qua loa lần, gật đầu : “Khanh quả tài hoa hơn người, khoa cử lần này, sao trẫm thấy tên khanh bảng danh.”

      “Bẩm bệ hạ, thảo dân thi rớt.”

      Lời dư thừa chưa , nhưng tin tưởng giờ phút này trong lòng bệ hạ hiểu, mặc dù bên ngoài khoa cử công bằng chính trực, có thể những quan viên ngoài kia bao che cho nhau, vô luận là triều đại nào đều tránh được.

      Quả nhiên, Tề Cảnh Hoán nghe xong thi rớt cũng có phản ứng gì quá lớn, chỉ hiểu rồi bảo trở về.

      đến phủ Thái phó lấy đồ, Thái phó còn hỏi thế nào, chỉ hào hứng phải về Tứ Môn, cũng nhiều lời, Thái phó cho rằng được bệ hạ tán thưởng, nên lưu lại phủ Thái phó, liền cười khen ngợi , nhưng mà lúc này Cố Minh Triết nhận định Thái phó cầm văn chương của mình viết thành tên Triệu Khang Thành, nhìn bộ dáng tươi cười của thấy thế nào cũng dối trá.

      Trở lại Tứ Môn, tất nhiên tránh được Triệu Khang Thành cười nhạo phen, trong lòng hiểu, Triệu Khang Thành này ràng thương lượng với Thái phó, lấy trộm văn chương của mình, tại còn biết xấu hổ diễu võ dương oai trước mặt mình, càng thêm tin chắc văn chương của mình đề tên Triệu Khang Thành là do Thái phó và Triệu Khang Thành gây ra, đương nhiên, cũng hoài nghi Tề Cảnh Hoán lừa gạt , theo ý , bệ hạ có lý do gì lừa gạt , chỉ là cử nhân thi rớt mà thôi.

      Chỉ chuyến đến hoàng cung, tâm tình khác nhau rất lớn, lúc xem Thái phó là ân nhân, khi trở về xem Thái phó là kẻ thù, tin tưởng, chỉ cần mình cố gắng, chưa chắc đạt đến vị trí kia, nhưng mà biết bởi vì tự tin và tự phụ nên tương lai ở trong quan trường chịu ít khổ cực, té ngã bò dậy cuối cùng cũng leo lên được vị trí muốn, cuối cùng khi trở thành cận thần thiên tử, tâm tư đế vương chưa bao giờ đoán, tự phụ thanh cao, tài hoa xuất chúng, biết đế vương nghĩ cái gì.
      Sweet you, Yên Hoa, Hale20522 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :