1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thịnh thế sủng hậu - Quân Lai

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. meowluoi

      meowluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      3,409
      Chương 15: Nghiên Nghiên.

      Edit: meowluoi.

      Lãm Nguyệt Các đúng là nơi chuyên dùng để ngắm cảnh, tầm nhìn rộng lớn, Thẩm Ấu An cảm thấy gió lạnh thổi qua, thấm vào ruột gan, vui vẻ giống như lúc trước khi nàng ở nhà, Lãm Nguyệt Các được xây ở góc ngự hoa viên, ở đây có thể thể nhìn toàn bộ cảnh ở ngự hoa viên, trước đây ở nhà Thẩm Ấu An rất thích ngắm cảnh, vì thế, An Bình Vương cố ý vì nàng xây Di Cảnh Đường ở trong vương phủ, để cho mình nàng ngắm cảnh, cũng có tác dụng giống Lãm Nguyệt Các, khác biệt ở chỗ Lãm Nguyệt Các này là nơi phi tần trong cung ngắm cảnh, mà Di Cảnh Đường chỉ có mình nàng mình ngắm.

      Tề Cảnh Hoán thấy nàng lên sau đó cứ đứng ở chỗ, mái tóc đen khẽ bay, mặt từ trước đến nay có biểu cảm gì xuất thoáng vui vẻ, khóe miệng khẽ nhếch, đến phía sau nàng , “Nơi này tốt lắm sao.”

      “Ừm.”

      “Hôm sau trẫm lại dẫn nàng đến đây được ?”

      Giọng ôn nhu mang theo vẻ cưng chiều, làm người ta tự giác được rơi vào tay giặc, nhưng mà Thẩm Ấu An lập tức tỉnh táo lại, : “Bệ hạ, nô tỳ thất lễ.”

      Tề Cảnh Hoán khẽ cười lắc đầu : “ sao, cần giữ lễ tiết.”

      Cao Hòa sớm phòng thủ phía dưới, này chỉ có hai người Tề Cảnh Hoán và Thẩm Ấu An, sau khi Tề Cảnh Hoán ngồi xuống, liền gọi Thẩm Ấu An qua đây ngồi, Thẩm Ấu An vốn định đứng là được rồi, bất đắc dĩ lay chuyển được Tề Cảnh Hoán, đành phải nghe lời ngồi xuống bên.

      , lúc trước ở cùng bệ hạ hay cáu kỉnh, ừm, trong nhận thức của Thẩm Ấu An, lúc trước chính nàng cũng hay cáu kỉnh, , còn là đại nghịch bất đạo, hôm nay bệ hạ có thể vì nàng ra mặt, làm nàng cảm thấy hơi xấu hổ, bây giờ nàng chỉ là nữ quan nho mà thôi, bệ hạ cần phải làm như thế, có lẽ lúc trước nàng hiểu lầm bệ hạ.

      Bệ hạ và Thẩm Ấu An ở bồi dưỡng tình cảm, Cao Hòa ở dưới vì bệ hạ canh chừng, mọi người đều khéo thành sách, mọi ngày Lãm Nguyệt Các đều thường có người đến, hôm nay lại có người đến.

      Cao Hòa thấy Vân Phi nương nương mang theo cung nhân về phía này, trong lòng mong Vân Phi nương nương có thể mang người , nào ngờ cho rằng trốn rất tốt, vẫn bị Vân Phi phát , trong cung này phi tử nào mà muốn gặp mặt bệ hạ, Cao tổng quản ở chỗ này, thể cái gì? Chắc chắn bệ hạ ở gần đây.

      Cao Hòa nhắm mặt như nhìn thấy, chớp mắt cái Vân Phi mang người đến, lần này tốt lắm, trốn cũng trốn được, chỉ còn cách cười tủm tỉm nghênh đón.

      “Cao tổng quản sao lại ở đây? Nơi này có rất nhiều cảnh đẹp, hay là lên ngồi lát.”

      Ngồi cái gì, bệ hạ ở bên đấy? nô tài như có thể lên ngồi sao, Vân Phi rất thông minh, biết bệ hạ ở còn như vậy.

      “Nô tài đứng ở đây là được rồi."

      Vân Phi cười : “Ngày xuân trăm hoa đua nở, phong cảnh ở Lãm Nguyệt Các đẹp nhất, đứng ở đây phải rất đáng tiếc sao.”

      “Nô tài là người thô kệch, đâu hiểu cái gọi là ngắm hoa chứ.”

      Vân Phi cầm khăn che miệng cười : “Nếu Cao tổng quản lên, vậy Bản cung lên nhìn lát.”

      xong xoay người lên, trong lòng Cao Hòa trợn trừng mắt, vội vàng giơ tay ra cản: “Vân Phi nương nương, bệ hạ ở bên .”

      “A, vậy sao?”

      Vân Phi ra vẻ kinh ngạc, lập tức : “Nếu bệ hạ ở bên , vậy được rồi, Bản cung lên thỉnh an bệ hạ.”

      Cao Hòa cười : “Vân Phi nương nương, bệ hạ phân phó, cho người khác quấy rầy.”

      Nụ cười mặt Vân Phi cứng lại, : “Cao tổng quản, biết bệ hạ và vị muội muội nào ở ?”

      Cao Hòa cúi đầu ho khan tiếng, Vân Phi liền hiểu, cười : “ như vậy, Bản cung quấy rầy nữa.”

      “Cung tiễn Vân Phi nương nương.”

      Vân Phi mang theo cung nhân lúc gần qua liếc lên , cái gì cũng nhìn được.

      Bởi vì Lãm Nguyệt Các xây cao, thanh phía nghe thấy được, Vân Phi nhìn thoáng qua đều nhìn được gì, nhưng ở phía có thể nhìn tất cả, mỗi ngày Lãm Nguyệt Các đều có người quét dọn, chỗ để phi tần ngắm cảnh cái gì cũng thiếu, lúc này Tề Cảnh Hoán suy nghĩ bước tiếp theo nên làm thế nào, tự giác được nhíu mày, vừa vặn bị Thẩm Ấu An nhìn thấy, cho rằng muốn gọi Vân Phi lên, liền mở miệng : “Bệ hạ, có muốn nô tỳ gọi Vân Phi nương nương lên ạ.”

      Tề Cảnh Hoán ngẩng đầu : “Sao nàng chuyên tâm vậy?”

      Thẩm Ấu An cứng họng, bước này của bệ hạ đều suy nghĩ rất lâu, nàng lại chuyên tâm, huống chi hoa ở ngự hoa viên nở rất đẹp, nàng vừa vặn mượn cơ hội này thưởng thức.

      Tề Cảnh Hoán mang viên cờ đặt vào nơi tùy ý, lắc đầu thở dài : “Thiên hạ này cũng chỉ có nàng dám nể mặt trẫm như vậy, đem tất cả nước của trẫm phá hỏng.”

      Lúc Thẩm Ấu An đánh cờ là lúc thả lỏng, hoàn toàn câu nệ giống ngày thường, nếu ngày thường Tề Cảnh Hoán như vậy, nàng nhất định cho rằng có ngụ ý gì đó, sớm quỳ xuống thỉnh tội, nhưng giờ phút này vừa cười vừa : “Bệ hạ chí ở bốn phương, cố chấp với bàn cờ nho này.”

      “Còn nàng rất dễ nghe.”

      Thẩm Ấu An chớp chớp mắt, nàng cảm thấy động tác này hơi mờ ám, từ nàng được nuông chiều, mỗi lần ở với An Bình Vương thường làm nũng, quen với động tác này, nhưng mà năm nay sống trong hoàng cung làm nàng điềm tĩnh hơn, tại làm động tác này, cũng bởi vì hôm nay thả lỏng, nàng chớp mắt, lông mi dài rung động, giống như gãi ngứa trong lòng Tề Cảnh Hoán.

      “Nghiên Nghiên.”

      tự giác gọi ra tiếng, Thẩm Ấu An sững sờ, đây là tên phụ vương gọi riêng nàng, hai chữ này chỉ có phụ vương với nàng, ngoại trừ phụ vương ai biết được, sao bệ hạ lại gọi nàng như vậy?

      Tề Cảnh Hoán mới phản ứng lại, mất tự nhiên : “Hôm nay ngự hoa viên trăm hoa đua nở, trẫm cảm thấy chỉ duyên dáng, trăm hoa tranh nghiên (nghiên: xinh đẹp), trẫm cho rằng chữ nghiên này rất tốt, khanh nghĩ sao?”

      Đây là lần đầu tiên Thẩm Ấu An nghe khen nàng, phàm là nữ nhân đều thích đẹp, nhất là khi được người khác khẳng định, cho dù là Thẩm Ấu An cũng ngoại lệ, nhất thời ngạc nhiên, chú ý xưng hô với nàng thành khanh, gật đầu : “Nô tỳ cảm thấy rất tốt.”

      Trong mắt Tề Cảnh Hoán lóe lên sung sướng : “Trẫm cho rằng hai chữ nghiên nghiên này, rất hợp với khanh, thấy thế nào?”

      Đây cũng là che dấu hoàn mỹ cho vừa rồi bật thốt ra Nghiên Nghiên, nhưng mà lời này làm cho Thẩm Ấu An ngẩn người, bệ hạ lấy chữ giống phụ vương, cảnh cũng giống như vậy, năm ấy, nàng và phụ vương vui vẻ ngắm hoa, phụ vương nàng trăm hoa tuy đẹp nhưng bằng phần vạn nàng, lúc này vì nàng lấy chữ Nghiên Nghiên, phụ vương đợi nàng đến tuổi cập kê, hai chữ này có thể chính thức là tên riêng của nàng, nhưng mà phụ vương đợi được đến lúc đó.

      Nghĩ tới đây nàng thất thần, cúi đầu : “Phụ vương vì ta lấy chữ, cũng là Nghiên Nghiên.”

      Cho dù cố giữ bình tĩnh cũng che giấu được trong giọng của nàng có chút mất mát, thậm chí hai chữ nô tỳ cũng , trái tim Tề Cảnh Hoán đau xót, Thẩm Ấu An như vậy làm đau lòng, muốn nhẫn nại nữa, muốn làm bộ lạnh lùng với nàng, muốn đối xử tốt với nàng, chỉ muốn bảo vệ nàng, đứng dậy về phía sau ôm nàng vào lòng, Thẩm Ấu An run rẩy, đẩy ra, khẽ nhắm mắt lại, nàng muốn giả bộ kiên cường, nàng nghĩ nàng muốn về nhà, nàng muốn ở hoàng cung lạnh như băng này, nàng nhớ phụ vương, nàng muốn trở về bên cạnh phụ vương mẫu phi, nàng muốn trở về.

      Nàng vịn vào cánh tay Tề Cảnh Hoán : “Bệ hạ, bệ hạ, nô tỳ muốn về nhà, ngài cho nô tỳ về nhà có được .”

      Tề Cảnh Hoán dằn lòng : “, cho nàng , nàng chỉ có thể ở bên cạnh trẫm, nàng là của trẫm.”

      Thẩm Ấu An cắn môi, lúc lâu sau mới khóc nức nở ra: “, ta muốn về nhà, ta nhớ phụ vương, mẫu phi, ta phải về nhà.”

      Đúng là vẫn còn trẻ con, cho dù khắc chế chính mình, cũng tránh khỏi có lúc tùy hứng.

      Nghe nàng như đứa bé, Tề Cảnh Hoán vừa đau lòng vừa buồn cười: “Về sau nơi này chính là nhà nàng, nàng lớn rồi, còn muốn phụ vương sao? Có biết xấu hổ .”

      “Bệ hạ.”

      “Trẫm ở đây.”

      “Bệ hạ, nữ quan trong cung tròn hai mươi lăm tuổi có thể lựa chọn ở lại hay xuất cung, nô tỳ nghĩ khi nô tỳ hai mươi lăm tuổi bệ hạ có thể cho nô tỳ xuất cung.”

      Lại là xuất cung, trước kia là tốt với , nhưng hôm nay thay đổi, tất nhiên để cho nàng bị ủy khuất, vì sao vẫn còn muốn xuất cung, muốn ở bên cạnh sao? đồng ý, nắm quả đấm đập bàn, trầm giọng ra, “ được.”

      “Nhưng mà bệ hạ, nữ quan trong cung hai mươi lăm tuổi đều có thể lựa còn rời hay ở lại, ngài thể…

      ừm…

      nàng còn chưa xong, Tề Cảnh Hoán liền nắm chặt cổ nàng, nhắm ngay môi nàng, muốn nàng lại những lời làm tức giận, cảm thấy mình sắp phát điên rồi, sắp khống chế nổi chính mình, chỉ có thể lựa chọn cách này ngăn cản nàng tiếp.

      Thẩm Ấu An ngây người, ngồi sững sờ tùy ý hôn, lúc rời khỏi môi miệng còn hơi cong lên, nháy mắt với nàng y chang như hồ ly, duỗi tay mơn trớn khóe môi nàng : “Quy định trong cung phi tử cả đời thể rời khỏi hoàng cung, nàng đừng ép trẫm.”

      xong nhìn chằm chằm bộ dáng ngu ngơ của Thẩm Ấu An, liếm khóe môi, cười ra tiếng.
      Sweet you, Yên Hoa, Hale20521 others thích bài này.

    2. meowluoi

      meowluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      3,409
      Chương 16: Xuất cung.

      Edit: meowluoi.

      Sao bệ hạ có thể như vậy? Thẩm Ấu An ngu ngơ lát kịp thời phản ứng, hai gò má phiếm hồng, trời ạ Tề Cảnh Hoán còn vươn đầu lưỡi liếm khóe môi, con mắt lộ vẻ đắc ý, càng làm nàng xấu hổ, dứt khoát nhắm mắt lại, nhắm mắt làm ngơ.

      Đối với Tề Cảnh Hoán mà , Thẩm Ấu An chính là ánh mặt trời ấm áp, ở trong bóng đêm lâu ngày, khát vọng nhất chính là ánh mặt trời, tại cuối cùng cũng chạm vào đôi môi khát vọng lâu, mặc dù trong lòng khát vọng nhiều hơn, nhưng vẫn phải nhịn, khác với kiếp trước hư vô mờ mịt, trước đây nhìn được, sờ được, cho dù bây giờ cái gì cũng làm, trong lòng cũng thỏa mãn, huống chi, ngẫu nhiên vẫn có thể làm gì đó.

      tiến đến gần tai Thẩm Ấu An, thổi hơi : “Khanh xấu hổ sao?”

      Thẩm Ấu An đáng thương theo bệ hạ cả ngày đối với mình như hổ rình mồi, bây giờ bị hôn, thể đánh bàn tay thôi , còn bị tiếp tục quấy rầy, dù tính tình Thẩm Ấu An tốt, giờ phút này cũng bị làm cho tức giận, chỉ mở mắt nhìn thoáng qua bệ hạ bên cạnh, nàng chính là tức giận, cho nên muốn tranh luận với bệ hạ.

      Thấy nàng lời nào, Tề Cảnh Hoán tiếp tục hỏi: “Trẫm hỏi nàng, vì sao nàng trả lời?”

      Thẩm Ấu An thoáng nghiêng đầu qua, đứng dậy, lui về sau hai bước, làm mình cố gắng cách xa bệ hạ chút, sau đó hành lễ: “Bệ hạ lo lắng quá nhiều rồi.”

      Nàng lùi về sau, bệ hạ liền vui vẻ, được, cách xa như vậy làm gì, thích nàng có bộ dạng đề phòng , với tính tình của nàng, chỉ sợ trong lòng nàng tức giận, có biểu ra ngoài mà thôi, Tề Cảnh Hoán muốn tiến đến gần nàng, nhưng lại bỏ qua việc này, trước mắt nên nghĩ ra cách gì đó làm nàng vui vẻ, cần vội, quan trọng hơn là nàng dâu thích là được.

      Thẩm Ấu An tưởng rằng bệ hạ cái gì đó, nhưng mà lúc này bệ hạ chỉ chắp tay đứng ở nơi đó, cái gì cũng làm.

      “Khanh muốn cái gì?”

      lúc lâu sau, Tề Cảnh Hoán mở miệng .

      Ánh mắt Thẩm Ấu An sáng lên, cho rằng bệ hạ khai ân, vừa định mở miệng, Tề Cảnh Hoán liền bổ sung thêm: “Ngoại trừ xuất cung.”

      Thẩm Ấu An tức giận : “Nô tỳ muốn cái gì cả.”

      Tề Cảnh Hoán nhíu mày, bộ dáng vừa rồi còn hào hứng, vừa ngoại trừ xuất cung nàng liền muốn cái gì, việc này được, trái tim nàng dâu thể ở nhà mẹ đẻ, phải nghĩ cách để trái tim nàng ở lại đây.

      Nhìn Thẩm Ấu An cúi đầu, bộ dáng ỉu xìu, trái tim Tề Cảnh Hoán đau, nếu nàng muốn về nhà như vậy, cho nàng hồi An Bình công phủ chuyến.

      Quyết định như vậy, nhìn Thẩm Ấu An cáu kỉnh như hài tử, cố ý hỏi: “Thế trẫm cho nàng hồi An Bình công phủ chuyến nàng muốn về ?”

      Thẩm Ấu An sững sờ, ngẩng đầu lên, dám tin hỏi: “Bệ hạ đồng ý cho nô tỳ xuất cung sao?”

      Tề Cảnh Hoán ho tiếng : “Chỉ đồng ý cho nàng ra ngoài cung, trẫm biết nàng hiếu thuận, sắp đến ngày giỗ của An Bình Vương, nàng xuất cung đúng lúc tế bái An Bình Vương và An Bình Vương phi, nhưng phải nhanh về nhanh, thể quá ngày.”

      Nhận được câu trả lời của Tề Cảnh Hoán, Thẩm Ấu An cười, mặt lên má lúm đồng tiền, làm trong lòng Tề Cảnh Hoán ngứa ngáy, muốn tiến lên hôn cái, nhưng kìm nén ham muốn của mình lại, Tề Cảnh Hoán vui vẻ : “Vui vẻ như vậy sao?”

      Thẩm Ấu An gật đầu, “Từ khi nô tỳ vào cung nghĩ tới ngày xuất cung, đại ân của bệ hạ, nô tỳ trọn đời khó quên.”

      ngờ chỉ cho nàng xuất cung ngày nàng vui vẻ như thế, khi nhìn thấy nàng tươi cười, cuộc đời này, giành được nụ cười của nàng, trêu chọc nàng vui mừng, là nguyện vọng duy nhất của , chỉ cần nàng vui vẻ, ngoại trừ rời , cái gì cũng nguyện ý làm.

      phải người ta thường có câu gọi là đắc ý vênh váo sao? Bệ hạ đắc ý vênh váo thuận miệng : “ phải nàng vừa mới là muốn xuất cung sao? giờ trẫm đồng ý cho nàng xuất cung ngày mà nàng cũng vui vẻ sao?”

      xong câu này Tề Cảnh Hoán muốn tát mình cái, lung tung, Ấu An quên chuyện lúc nãy, kết quả là chính mình lại nhắc đến.

      Thẩm Ấu An để ý, cười : “Nô tỳ biết xuất cung là cầu xa vời, có thể trở về cúng tế phụ vương mẫu phi, như vậy là đủ rồi.”

      Nàng tuy cười , nhưng mà Tề Cảnh Hoán biết trong lòng nàng dễ chịu gì, nàng rất nhớ An Bình Vương, đều biết , khi nàng còn An Bình Vương phi qua đời, nàng được An Bình Vương dạy bảo từ thuở , tình cảm sâu nặng, An Bình Vương mới qua đời năm, nàng bị bức ép vào cung tuyển phi, tại là người trong thâm cung, thân bất do kỷ, trở về cúng bái An Bình Vương đều là cầu xa vời, ràng là cười , nhưng nghe lại cảm thấy đau lòng, kiếp này chiều nàng như vậy, kiếp trước sao? Kiếp trước nàng bị khí dễ, ngày đêm nhớ nhà, lúc tìm được người dựa vào, nàng hẳn là rất tuyệt vọng.

      “Nàng phải biết nữ quan xuất cung là quy củ tốt.”

      Thẩm Ấu An tươi cười , “Nô tỳ hiểu.” Sau đó lại rầu rĩ : “ phải là bệ hạ đổi ý đấy chứ.”

      “Quân vô hí ngôn.” Tề Cảnh Hoán cười, ra: “Mình nàng xuất cung chỉ sợ hợp quy củ, ngày mai trẫm và nàng cùng nhau xuất cung.”

      Từ trước đến nay hoàng đế trái quy củ rất nghiêm túc, lý do còn rất đường hoàng.

      Thẩm Ấu An thở phào nhõm, chỉ cần cho nàng hồi An Bình công phủ là được rồi.

      Từ Lãm Nguyệt Các hồi Thánh Ninh Cung, Thẩm Ấu An liên tục ở trong trạng thái hưng phấn, đối với Tề Cảnh Hoán ân cần hơn rất nhiều, Tề Cảnh Hoán vui mừng, cung nhân hầu hạ bên trong Thánh Ninh Cung cũng vui mừng, tâm tình bệ hạ tốt, các nàng thoải mái sao?

      Sáng sớm hôm sau, chiếc xe ngựa từ cửa nhận ân ra ngoài, bánh xe ngựa lộc cộc đường, Thẩm Ấu An vén rèm nhìn thoáng qua cảnh tượng quen thuộc bên ngoài, hít sâu hơi, cuối cùng lại vén lên.

      Xe ngựa qua chủ yếu là phố lớn ở Dục Đô, về phía tây hồi là đến An Bình công phủ, trước cửa An Bình công phủ là hai con sư tử bằng đá, cửa ở hai bên, bên cạnh là binh lính và gã sai vặt phòng thủ, tất cả đều giống như lúc trước, chỉ khác tấm biển từ An Bình Vương phủ đổi thành An Bình công phủ.

      Xe ngựa dừng hẳn lại, theo bản năng Thẩm Ấu An nhìn Tề Cảnh Hoán, Tề Cảnh Hoán nghiêng đầu, : “ , Thái Huyên theo nàng, trẫm chờ nàng ở đây.”

      Thẩm Ấu An cười tiếng, Tề Cảnh Hoán thất thần, khi hồi phục lại tinh thần, Thẩm Ấu An mang theo Thái Huyên xuống xe ngựa, lắc đầu cười.

      Thẩm Ấu An xuống xe ngựa, ngẩng đầu nhìn An Bình công phủ, người giữ cửa vừa nhìn thấy người đến, vội vàng chạy xuống, vừa thấy là nàng, dám tin ra, “Quận chúa.”

      Thẩm Ấu An cười : “Là ta, tại vương phủ còn, thể gọi là quận chúa, nên gọi là Cửu tiểu thư.”

      Gã sai vặt vừa nghe vội vàng hành lễ với Thẩm Ấu An: “Nô tài thỉnh an Cửu tiểu thư.”

      Thẩm Ấu An xua tay : “Đứng lên .”

      Gã sai vặt đứng lên, cúi người : “Mời Cửu tiểu thư vào trong, nô tài cho người thông báo cho Đại quản gia và Công gia.”

      Gã sai vặt này rất thông minh, biết Thẩm Ấu An tại là nữ quan trong cung, nhưng hỏi nàng vì sao lại trở về lúc này, cũng hỏi Thái Huyên sau lưng nàng là ai.

      Thẩm Ấu An được dẫn đến tiền sảnh đợi, tiểu nha đầu dâng trà lên, nàng bưng lên nhấp miếng, lát sau, An Bình công dẫn người tới tiền sảnh.

      An Bình Công là trưởng tử của An Bình Vương, năm nay tròn ba mươi, Thẩm Ấu An nhớ đại ca lấy vợ, tại trưởng tử An Bình công chỉ kém Thẩm Ấu An hai tuổi.

      An Bình công nghe quản gia Thẩm Ấu An trở lại còn tưởng rằng quản gia sai rồi, Thẩm Ấu An làm nữ quan trong cung, làm sao có thể trở về bây giờ, tại vừa nhìn, quả nhiên là Thẩm Ấu An trở về, khỏi nhíu mày.

      “Ấu An trở về rồi à.”

      An Bình công coi như biết nàng là nữ quan bình thường trong cung, giống như là bình thường ra cửa quay về chào hỏi.

      Thẩm Ấu An đứng lên, gật đầu , “Đại ca.”

      An Bình công muốn chuyện, đột nhiên bị Thái Huyên đứng sau lưng Thẩm Ấu An hấp dẫn, nghi ngờ hỏi Thẩm Ấu An: “Vị này là…”

      đợi Thẩm Ấu An giới thiệu, Thái Huyên liền nhún người hành lễ : “Ta là Tư Thiết lục phẩm bên cạnh bệ hạ, An Bình công hữu lễ.”

      An Bình công sững sờ, “A, hóa ra là nữ quan trong cung, thất kính thất kính.”

      “Ta phụng ý chỉ của bệ hạ bồi Ấu An nương hồi An Bình công phủ.”

      câu giải thích sao mình lại ở chỗ này, còn ra Thẩm Ấu An xuất cung là ý chỉ của bệ hạ.

      An Bình công ngượng ngùng cười, vài ngày trước nữ quan trong cung gặp mặt người nhà, nghĩ tới phái người qua nhìn chút, mẫu thân cho, mẫu thân cả đời bị An Bình Vương phi đè nặng, thậm chí An Bình Vương phi chết cũng thể đứng thẳng, An Bình Vương nhớ An Bình Vương phi, ngay cả vị trí trắc phi cũng cho bà, có thể làm bà phiền muộn sao? Đừng nhìn trước kia An Bình Vương phủ ít nữ, nhưng chân chính nữ chủ tử chỉ có An Bình Vương phi, những người khác đều là thiếp thất.

      Mẫu thân nhận định An Bình Vương phi sai, những năm nay rất hận An Bình Vương phi, tất nhiên cũng thích Thẩm Ấu An, hơn nữa bà còn là thiếp, cho dù con sinh ra là trưởng tử vương phủ, nhưng vẫn là con của thiếp, thân thế thể tôn quý bằng Thẩm Ấu An, tại dễ dàng gì An Bình Vương chết, nhi tử bà làm An Bình công, bà tất nhiên cần nhịn, nếu lúc trước Thẩm Ấu An làm phi tử của bệ hạ bà còn cố kỵ, nhưng hôm nay Thẩm Ấu An chỉ làm nữ quan bên cạnh bệ hạ, bệ hạ ràng thích Thẩm Ấu An, nếu thích, cho nàng thân phận, sao có thể làm nữ quan.

      Trong phủ ngoại trừ Thẩm Ấu An là dòng chính, những người khác thân phận đều giống nhau, Thẩm Ấu An ở đây, cũng nhắc An Bình công nhớ mình là thân phận thứ xuất, dựa vào lời mẫu thân, làm như trong phủ chưa từng có người này, Thẩm Ấu An làm nữ quan trong cung có thể xuất cung hay còn đợi lệnh, cho dù hai mươi lăm tuổi ra khỏi cung, khi đó tuổi khá lớn, có thể khá hơn chút có người thú nàng về làm chủ mẫu, nhưng mà cũng có thể gả cho người ta làm lẽ, giờ Thẩm Ấu An phụng chỉ bệ hạ trở về, khiến nhất thời biết nên làm gì cho phải.
      Last edited: 3/5/17
      Sweet you, Yên Hoa, Hale20525 others thích bài này.

    3. meowluoi

      meowluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      3,409
      Chương 17: Lý thị.

      Edit: meowluoi.

      Thái Huyên thấy bộ dáng An Bình công lúng túng liền hiểu , quả nhiên là tiểu nhân đắc chí, khó trách bệ hạ đặc biệt dặn dò mình theo Ấu An hồi An Bình công phủ, nhìn xem bộ dáng như vậy, với tính tình của Ấu An chỉ sợ thua thiệt.

      “Lần này Ấu An trở về là có chuyện gì, đại ca lập tức bảo người quét dọn phòng khách.”

      Thái Huyên đứng ở phía sau nhíu mày, Ấu An tuy vào cung làm nữ quan, nhưng chưa lập gia đình, vẫn còn là người An Bình công phủ, sao có thể ở phòng khách.

      Thẩm Ấu An để ý, cười : “ cần đâu đại ca, sắp tới ngày giỗ phụ vương, muội trở về tế bái, cũng ở lại phủ, dập đầu với phụ vương xong liền .”

      An Bình công thở phào nhõm, ban đầu khuê phòng Thẩm Ấu An là phòng tốt nhất trong phủ, sau khi nàng vào cung, mẫu thân liền chuyển qua, bây giờ Thẩm Ấu An trở về, có viện của nàng, sợ Thẩm Ấu An ầm ĩ, An Bình công tại tuy là chủ tử trong phủ, nhưng mà dù sao chỉ là con vợ lẽ, đối mặt với Thẩm Ấu An từng được An Bình Vương nâng trong lòng bàn tay vẫn chưa đủ sức lực, huống chi Thẩm Ấu An trong ấn tượng của nương thích làm nũng, nếu biết khuê phòng mình bị chiếm, lại náo loạn lên, chỉ sợ chính cũng còn mặt mũi, huống chi mặc dù Thẩm Ấu An chỉ là nữ quan, nhưng dù sao cũng là nữ quan hầu hạ bên cạnh bệ hạ, từ trước đến nay Đại Dục luôn chú trọng con dòng chính, đến lúc đó Thẩm Ấu An cáo trạng bệ hạ, chỉ sợ chính cũng được tốt.

      Nghĩ tới đây khỏi oán giận mẫu thân, chỉ là viện mà thôi, tại công phủ do làm chủ, nàng muốn viện như nào có thể xây, cần gì phải chiếm căn phòng của Thẩm Ấu An, nếu truyền ra ngoài, công phủ bắt nạt con dòng chính, đến căn phòng cũng chiếm mất, chỉ sợ đám Ngự sử kia lại .

      An Bình công vốn chột dạ, huống chi còn có ngự tiền nữ quan trầm đứng đằng sau Thẩm Ấu An, vẫn nhìn chằm chằm , giống như là có thể nhìn thấu , làm càng dám nhìn thẳng Thẩm Ấu An, nghiêng người : “Nếu vậy, huynh cho gọi những chất tử chất nữ lại đây thỉnh an muội.”

      cần đâu, muội xuất cung tế bái phụ vương, thuận tiện trở về nhìn lát.”

      Biết nơi này còn như trước, nhưng vẫn trở về nhìn lát, thất vọng cũng được, chung quy là trở về, sau này nhớ nhung nữa.

      “Thái phu nhân người chậm chút.”

      Bên ngoài truyền đến thanh tiểu nha đầu, nhìn ra ngoài, thấy phu nhân sang trọng ăn mặc duyên dáng được đám nha đầu vây quanh.

      Bà vừa đến liền trực tiếp ngồi vị trí chủ vị, An Bình công cúi người hành lễ với bà: “Mẫu thân.”

      Theo bản năng Thẩm Ấu An nhíu mày, phu nhân kia ngồi xong nhìn Thẩm Ấu An cười : “Ấu An trở về rồi sao.”

      Thẩm Ấu An chuyện, Thái Huyên đứng sau liền :” nương, sao nô tỳ chưa từng nghe ngài An Bình Vương tục huyền thế?” (tục huyền: lấy vợ mới)

      Giờ phút này chú ý của Thẩm Ấu An đều dành cho xưng hô với Lý thị, để ý xưng hô của Thái Huyên.

      An Bình công ngẩn ra, nữ quan này của bệ hạ chỉ theo Thẩm Ấu An trở về, đối với Ấu An vẫn xưng nô tỳ, cho dù nữ quan đều lấy từ ta tương xứng.

      Mẹ An Bình công Lý thị nghe như vậy sắc mặt cũng trắng nhợt, theo thân phận, bà chỉ là thiếp thất của An Bình Vương, thấy Thẩm Ấu An phải hành lễ, càng thể ngồi ở vị trí chủ vị, nhưng mà nhi tử bà tại mới là An Bình công, mọi người trong phủ đều tôn bà là Thái phu nhân, tại bên cạnh Thẩm Ấu An chỉ là nô tỳ mà dám cho mình mặt mũi, vừa định quát lớn, liền nghe An Bình công : “Mẫu thân.”

      An Bình công cảnh cáo nhìn Lý thị cái, lập tức ra: “Vị này là nữ quan Tư Thiết lục phẩm bên cạnh bệ hạ.”

      “Nữ quan bên cạnh bệ hạ.” Lý thị có thâm ý khác nhìn Thái Huyên cái, nghĩ thầm nữ quan bên cạnh bệ hạ sao lại xưng nô tỳ với Thẩm Ấu An, lẽ Thẩm Ấu An thăng chức, nghĩ tới đây, bà tự giác được nhíu mày.

      Thái Huyên cười, đứng sau lưng Thẩm Ấu An.

      Thẩm Ấu An cũng nhìn Lý thị, trực tiếp với An Bình công: “Đại ca, tuy tại ngài là An Bình công, nhưng quy củ thể rối loạn, mẫu thân ngài chỉ có , mẫu phi ta mới là mẫu thân của ngài.”

      “Này.”

      An Bình cười khan tiếng, chuyện, liền nghe Lý thị tức giận : “Ấu An nương có ý gì đây, chẳng lẽ nhi tử chính mình sinh thể gọi mình là mẫu thân sao.”

      “Có ý gì Lý di ngài hiểu sao? Ngươi có thân phận gì, dám nhận xằng là Thái phu nhân, tại còn dám ngồi ở chủ vị.”

      Những lời này làm Thái Huyên bình tĩnh, bộ dáng Thẩm Ấu An từ trước đến nay đều là ôn hòa, ngờ lúc tức giận cũng làm người ta kinh hồn táng đảm.

      An Bình công cau mày : “Ấu An, muội chớ hồ nháo.”

      Thẩm Ấu An lạnh lùng thốt ra: “Ta hồ nháo, đại ca, có nhà ai thiếp thất có thể xưng là Thái phu nhân, tuy mẹ vinh nhờ con, nhưng người đại ca cần ghi nhớ là mẫu phi ta, nếu phải như thế, cho dù phải giáng tước vị này cũng đến phiên đại ca, văn bản Đại Dục quy định ràng, con vợ kế duy trì tước vị bị giáng xuống, cần ghi nhớ danh nghĩa của mẹ cả, ngươi nhận Lý di làm mẫu thân, sao còn có thể làm An Bình công.”

      Lý thị tự biết việc này thể lý, An Bình Vương qua đời, Thẩm Ấu An chỉ là tiểu nha đầu mà thôi, có thể tạo ra sóng gió gì, tại dám ở chỗ này chuyện giật gân, liền che ngực khóc : “Chao ôi đây là giáo dưỡng gì, nương chưa lấy chồng dám chỉ trích huynh trưởng mình.”

      Thẩm Ấu An quên mất người là Lý thị, xoay người với An Bình công: “Đại ca hiếu thuận, muốn mẹ đẻ sống tốt hơn có thể hiểu được, nhưng thể quên mất quy củ, Lý di chỉ là thiếp, sao có thể nhận câu mẫu thân của đại ca, đại ca cần phải biết, pháp lệnh của Đại Dục thể dựa vào ý của đại ca, ngài xưng Lý di là mẫu thân, đặt mẫu phi ta ở chỗ nào.”

      Thẩm Ấu An hài lòng chứng kiến sắc mặt An Bình công trở nên trắng bệch, tuy tại An Bình công phủ do An Bình công làm chủ, nàng ở thâm cung, vẫn nhịn được nhìn người khác chiếm danh tiếng mẫu phi của nàng, quy củ như vậy, Lý di chỉ là thiếp, là nô tỳ của mẫu phi nàng mà thôi, sao lại dám mơ tưởng ngang bằng vị trí mẫu phi của nàng.

      “Thẩm Ấu An, ngươi đừng có mà đe dọa, nơi này là An Bình công phủ, đại ca ngươi mới là An Bình công.”

      ai phủ nhận đại ca ta là An Bình công, nhưng mà ngươi sao? Lý di.”

      Nàng đột nhiên nở nụ cười, khóe miệng lộ vẻ trào phúng, nụ cười này làm Lý thị cảm thấy lúng túng, An Bình công cũng cảm thấy lúng túng, là trưởng tử của An Bình Vương, nhưng cũng phải là con trai trưởng, thân phận còn kém Thẩm Ấu An, hơn nữa An Bình Vương thiên vị, làm đứng trước mặt muội muội mười bốn tuổi có địa vị, cứ tưởng rằng nàng vào cung tốt rồi, ai ngờ bây giờ nàng từ trong cung trở về, bên cạnh còn có nữ quan ngự tiền của bệ hạ theo, bệ hạ có suy nghĩ gì?

      “Người đâu, đỡ Lý di về nghỉ ngơi.”

      “A Kỳ.”

      Lý thị nhìn An Bình công dám tin, An Bình công chỉ liếc sang bên cạnh nhìn bà, bệ hạ vốn cũng thích An Bình công phủ, tại ở trong triều bước rất gian nan, giờ Thẩm Ấu An là nữ quan bên cạnh bệ hạ, nếu để bệ hạ tóm được đuôi An Bình công phủ, nhất định dễ dàng buông tha, tại là An Bình công, mẫu thân cần gì phải để ý cái xưng hô.

      Lý thị hừ lạnh tiếng, từ ghế ngồi đứng dậy, lúc qua bên cạnh Thẩm Ấu An, đột nhiên dừng lại, nhìn nàng : “Quận chúa hổ là nữ nhi của vương phi, biết quy củ, hiểu lễ nghi, khó trách lúc trước vì khối ngọc bội đánh hộ vệ của mình trọng thương rồi trục xuất khỏi phủ, haizz, đáng thương cho tiểu hộ vệ kia, tuổi còn trẻ, bị đánh như vậy rồi trục xuất khỏi cung, cũng biết còn mạng đây, nhưng mà cũng rất kỳ lạ, chỉ là hộ vệ mà thôi, thế mà cũng dám có nghĩ tới bảo bối của vương gia, ngươi có đúng ? Ấu An quận chúa.”

      Tay Thẩm Ấu An nhận ra hơi run, Thái Huyên đứng sau lưng nàng phát , nàng phát Thẩm Ấu An nắm chặt tay.

      Lý thị nhàng cười tiếng : “Xem ta này, ngọc bội kia là bảo bối của vương gia, về sau đưa cho quận chúa, hộ vệ kia trộm ngọc bội, vốn nên bị phạt, quận chúa hạ lệnh là lưu tình, nếu để cho vương gia biết bên cạnh nữ nhi bảo bối của mình có người như vậy, nhất định mang người kia bắt đến đánh chết.”

      Thẩm Ấu An giữ vững bình tĩnh : “Lý di, ngươi có thể .”

      Lý thi đưa tay cho tiểu nha đầu bên cạnh, trợn mắt lườm Thẩm Ấu An cái, Thẩm Ấu An, mẫu thân ngươi tự xưng là thân phận tôn quý, phải là chết sớm, cho dù là vương phi thế nào, mà ngươi, tại chỉ là nữ quan nho mà thôi, biết mẫu thân cao quý của ngươi ở dưới lòng đất biết tại ngươi chỉ là nữ quan hầu hạ, có hối hận vì sinh ra nữ nhi vô dụng như ngươi .

      “Thẩm Tư Tẩm, lần này ngươi hài lòng chưa.”

      Thái Huyên nhíu mày, lời này của An Bình công là có ý gì.

      Thẩm Ấu An cười : “An Bình công, pháp lệnh của Đại Dục phải do ta viết, bút kí của sử quan ta thể khống chế được, lửa giận của bệ hạ ta cũng thể dập tắt, người ngươi nên hỏi có hài lòng hay phải là ta đâu?”

      Mặt An Bình công cứng đờ, đoán được Thẩm Ấu An như vậy, vừa rồi trong lòng thoải mái, mẫu thân bị nàng trước mặt mọi người là Lý di tựa như nhắc nhở xuất thân bình thường, tất nhiên muốn hả giận, câu hỏi nàng có hài lòng chỉ là giận lẫy mà thôi.

      Giờ phút này sắc mặt xanh mét, phất tay áo : “An Bình công phủ cũng là nhà ngươi, ngươi cứ tùy ý .”

      xong liền dẫn người ra ngoài, để lại Thẩm Ấu An ngồi ở tiền sảnh, Thẩm Ấu An nhìn bóng lưng An Bình công rời , trong lòng rất thất vọng về , phụ vương à, tước vị vương phủ rơi vào tay người hành động theo cảm tính như vậy, chỉ sợ tước vị công phủ muốn giữ cũng được.
      Last edited: 1/5/17
      Sweet you, KY_BIBG, Yên Hoa26 others thích bài này.

    4. meowluoi

      meowluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      3,409
      Chương 18: Cúng bái.

      Edit: meowluoi.

      Thấy An Bình công khỏi tiền sảnh, Thẩm Ấu An còn ngồi ở đó, Đại quản gia xấu hổ : “Cửu tiểu thư, có muốn nô tài mang người bộ xung quanh .”

      Thẩm Ấu An thở dài hơi, xua tay : “ cần, ta tế bái phụ vương và mẫu phi, thuận tiện trở về nhìn lát, giờ luôn.”

      “Chao ôi, Cửu tiểu thư, công gia từ hiếu thuận, phải cố ý muốn như vậy.”

      Thẩm Ấu An đứng dậy, với Thái Huyên đứng ở phía sau: “Thái Huyên tỷ, chúng ta thôi.”

      “Cửu tiểu thư, ngài ngồi lát nữa sao, hôm nay thế tử ở nhà, thuở ngài ấy và ngài có quan hệ rất tốt, nếu biết ngài trở về, ngài ấy lại gặp, vui.”

      Thế tử Thẩm Hi tuy là trưởng tử của An Bình công, nhưng từ được An Bình Vương nuôi dưỡng, quan hệ với Thẩm Ấu An thân hơn người khác rất nhiều, tại người quan tâm Thẩm Ấu An bên trong An Bình công phủ, cũng chỉ có Thẩm Hi.

      Thẩm Ấu An : “Nếu A Hi trở về, ngươi cho nó bệ hạ chỉ đồng ý cho ta nửa ngày."

      Hôm nay Thẩm Ấu An chỉ ngồi trước tiền sảnh, hậu viện đều qua, lúc này, nàng đứng ở cạnh cửa An Bình công phủ nhìn An Bình công phủ, nàng chỉ thấy được tiền viện, còn phong cảnh cao nhất trong phủ, nàng tưởng tượng đến hồ nước và hòn non bộ, tưởng tượng nhìn thấy con đường tiến vào thư phòng phụ vương, tưởng tượng hai mươi bốn ngôi đình, mười hai cây cầu trong phủ.

      Thái Huyên nhàng đung vào nàng : “Ấu An, bệ hạ đợi muội.”

      Thẩm Ấu An cười với nàng, xoay mặt hướng xe ngựa đến, gặp lại sau, An Bình Vương phủ.

      đến trước xe ngựa, Cao Hòa vén rèm từ bên trong, Thái Huyên đỡ nàng lên, trong xe ngựa phân thành hai gian, Tề Cảnh Hoán và Thẩm Ấu An ngồi bên trong, Thái Huyên và Cao Hòa ngồi bên ngoài.

      Sau khi Thẩm Ấu An ngồi xong, liền nghe Tề Cảnh Hoán : “Vui vẻ lên, sắp gặp phụ vương và mẫu phi, mặt nàng như vậy sợ bọn họ lo lắng sao?”

      Thẩm Ấu An thản nhiên nhìn cái, mím môi lời nào, sau đó đưa tay che kín tầm mắt, khóe mắt có cảm giác chua xót.

      “Làm sao vậy, khó chịu sao?"

      Tề Cảnh Hoán thấy nàng lấy tay che tầm mắt, lo lắng hỏi.

      sao.”

      Thẩm Ấu An hít hít mũi, để tay xuống, sống lưng thẳng tắp.

      Trong thoáng chốc, hương thơm truyền tói, mùi thơm tỏa ra xung quanh, chỉ thấy trong tay Tề Cảnh Hoán là túi thơm, túi thơm kia là nàng may vài ngày trước, bên trong là hoa mặc lan, nàng mang túi thơm treo ở lò sưởi đầu giường Diễn Khánh Điện, ngờ bệ hạ lại mang túi thơm người.

      Cái gì bệ hạ cũng chưa , nhưng Thẩm Ấu An lại biết ý tứ của , túi thơm này vốn là vì nàng may cùng với y phục cho bệ hạ, nàng nghe treo túi thơm hoa mặc lan ở đầu giường làm tâm tình thoải mái, bệ hạ mang túi thơm này ra, nhất định là vì tâm tình nàng tốt, nhưng mà, lúc trước nàng ngửi thấy mùi hoa mặc lan mà.

      Dường như hiểu được trong lòng nàng nghĩ gì, Tề Cảnh Hoán chỉ chỉ vách tường tên xe, chỉ thấy vách có hộc tủ , hóa ra túi thơm luôn để bên trong hộc tủ, khó trách nàng ngửi thấy.

      Lăng mộ An Bình Vương cách An Bình Vương phủ cũng xa, xe ngựa chạy đến nửa canh giờ, sáng sớm Thẩm Ấu An chuẩn bị tiền, rượu và thức ăn, nàng xuống xe ngựa, ban đầu cách khá xa vẫn chưa cảm thấy gì, vừa đến lăng mộ, Thẩm Ấu An nhịn được, bước nhanh đến trước mộ An Bình Vương và An Bình Vương phi, quỳ xuống, nước mắt lập tức rơi như mưa, khóc : “Phụ vương, mẫu phi, Ấu An bất hiếu đến thỉnh an hai người.”

      xong liền dập đầu lạy xuống đất, Thẩm Ấu An cũng thấy đau.

      Ngẩng đầu lên : “Ấu An bất hiếu, lâu như vậy mới đến nhìn phụ vương và mẫu phi.” Lại dập đầu lạy.

      Thẩm Ấu An quỳ lấy rượu và thức ăn từ trong ra, lấy ra tờ tiền, cầm hộp quẹt đốt, lấy ra ba cái chén, rót rượu vào trong.

      Cầm chén thứ nhất trong tay, đối với bài vị : “Phụ vương, Ấu An mang rượu ngài thích nhất đến, Ấu An cạn trước chén.”

      Ngửa đầu uống xong chén rượu, nhàng lau miệng, bưng lên chén, đổ rượu xuống đất : “ chén này kính phụ vương.”

      Cười, lại bưng chén, đổ rượu xuống đất : “Chén này kính mẫu phi.”

      Mời rượu xong, lại mang ra hai món điểm tâm : “Mẫu phi, đây là điểm tâm mà ngài thích nhất, Ấu An mang đến cho ngài.”

      “Phụ vương mẫu phi, Ấu An biết lúc nào mới có thể trở lại thăm hai người lần nữa, từ Ấu An ở bên cạnh phụ vương, mỗi khi có gì đó hiểu, phụ vương giải thích cho con, bây giờ… Bây giờ Ấu An có thể tự mình chăm sóc, phụ vương và mẫu phi cần lo lắng.”

      Thẩm Ấu An im lặng quỳ trước mộ, nhìn lửa dần dần tắt, quỳ thẳng người rồi dập đầu : “Phụ vương mẫu phi, Ấu An phải về, hai người ở trời có linh thiêng, Ấu An bây giờ rất tốt, Bích Đồng tỷ tỷ và Thái Huyên tỷ tỷ đều rất tốt với con, bệ hạ cũng rất tốt, khi Ấu An hai mươi lăm tuổi, nếu được xuất cung, Ấu An đến đây làm bạn với phụ vương và mẫu phi."

      xong, liền đứng dậy .

      “Bệ hạ, Ấu An nương trở về.”

      Nhanh như vậy, ngoài dự đoán, Tề Cảnh Hoán nhàng ừ tiếng, liền phân phó mang xe ngựa đến bên cạnh Thẩm Ấu An.

      Hôm nay bởi vì cúng bái An Bình Vương và An Bình Vương phi, nên nàng mặc y phục trắng trong thuần khiết, lập tức xe ngựa đến gần, nàng cúi đầu xuống, Tề Cảnh Hoán tự mình duỗi tay, nàng ngước mắt lên nhìn cái, sau đó đưa tay cho .

      Tề Cảnh Hoán ngạc nhiên mừng rỡ như điên, khớp xương tay ràng mạnh mẽ nắm tay nàng, dùng sức lôi nàng lên, khóe miệng khẽ nhếch, đôi mắt lộ vẻ sung sướng, có thể vui sao? Từ khi trọng sinh tới nay, đây là lần đầu tiên, nàng nguyện ý đến gần mình.

      Cao Hòa sớm biết bệ hạ có ý với Thẩm Ấu An, còn Thái Huyên, cũng sớm đoán được bảy tám phần, có nhìn màn trước mắt mà khiếp sợ, Ấu An chỉ để kéo nàng lên xe ngựa, như vậy rất sung sướng sao?

      Trong xe ngựa có cái bàn , Tề Cảnh Hoán bưng chén trà đưa cho Thẩm Ấu An, : “Uống chén trà, nhuận họng.”

      Theo bản năng Thẩm Ấu An liếc nhìn về phía bàn , bàn bày cái ấm trà, bên cạnh ấm trà là cái chén dùng qua.

      Tề Cảnh Hoán bưng chén, lông mày nhíu lại : “Cái chén này mới, trẫm chưa dùng qua.”

      Mặt Thẩm Ấu An đỏ lên, đoạt lấy cái chén trong tay uống ừng ực, so với dáng vẻ nàng trước kia, là có hơi xúc động.

      “Khụ.” Thẩm Ấu An để chén trà bàn, đột nhiên ho khan.

      Tề Cảnh Hoán vội vàng vỗ lưng nàng, Thẩm Ấu An đẩy tay , nhàng di chuyển sang bên cạnh chút, xong rồi, lại nghĩ tới, lại phải cẩn thận thủ lễ rồi.

      Nàng di chuyển qua chỗ mà mình nghĩ là an toàn, mở đôi môi đỏ mọng khẽ : “Bệ hạ, vừa rồi nô tỳ thất lễ.”

      Đôi mắt Tề Cảnh Hoán thâm thúy nhìn nàng, đột nhiên vươn tay ôm nàng vào trong ngực, thấy nàng muốn đứng dậy, kìm chặt nàng : “Trẫm mặc kệ, vừa rồi ràng nàng tiếp nhận trẫm, tại vì sao lại với trẫm những thứ trống rỗng này.”

      “Nô tỳ…”

      “Xuỵt.”

      Tề Cảnh Hoán dùng tay che môi nàng : “Chớ những lời làm người ta tức giận, nàng có biết vừa rồi nàng đưa tay cho trẫm, trẫm rất vui vẻ ? Ấu An, trước đây trẫm làm sai nhiều chuyện, nàng tha thứ cho trẫm có được ?”

      Xe ngựa chỉ ngăn cách bằng tấm ngăn, Thái Huyên và Cao Hòa ngồi bên ngoài, Thẩm Ấu An lo lắng bọn họ nghe thấy, nhất thời sốt ruột, lại hơi cảm động, nàng phải là đầu gỗ, tất nhiên có thể phát bệ hạ đối xử với nàng khác biệt, nhưng mà nàng hiểu, từ lúc nào bệ hạ đối xử với nàng tốt hơn? Vì sao đột nhiên lại tốt với nàng? Trước đây phải rất chán ghét nàng sao?

      Tề Cảnh Hoán ôm eo Thẩm Ấu An, cứ như vậy nhìn nàng, đợi nàng trả lời.

      Tay nàng níu lấy y phục , tư thế như vậy cũng thoải mái, nàng nằm trong lòng , đế vương thổ lộ làm nàng biết nên làm gì, nàng níu lấy y phục , hai cánh tay vân vê.

      Tề Cảnh Hoán đột nhiên cười ra tiếng : “Đừng vân vê như vậy, y phục của trẫm bị nàng thành bánh quai chèo mất?”

      Hai cánh tay kéo y phục vân vê, còn vặn, phải làm bánh quai chèo sao?

      Bầu khí trầm trọng bị phá vỡ, Tề Cảnh Hoán vốn định mượn cơ hội này bức nàng tiếp nhận , nhưng vẫn đành lòng bức nàng, nàng vừa mới từ mộ An Bình Vương trở về, tâm tình được tốt, sao có thể nhẫn tâm bức bách nàng.

      “Bệ hạ.” Tề Cảnh Hoán cắn môi, nàng khẩn trương luôn như thế, trọng sinh tới nay, thường thấy nàng căng thẳng, thường cắn môi mình, từng sợ hãi mỗi khi nàng cắn môi, hy vọng nàng mỗi lần khẩn trương có thể cắn môi , tại, cố gắng, đợi đến ngày nào đó, nàng khẩn trương cắn môi .

      “Thôi, cần , trẫm hy vọng vào nàng bỗng chốc có thể cho trẫm câu trả lời thuyết phục, trẫm từng đối với nàng như vậy, nàng hận trẫm, trẫm thấy may mắn, đúng rồi, nàng hận trẫm sao?”

      Tề Cảnh Hoán đột nhiên ý thức được, chuyện này còn chưa hỏi ràng.

      “Bệ hạ, nô tỳ làm sao dám.”

      Câu trả lời này làm Tề Cảnh Hoán hài lòng, nàng chỉ dám, mà phải hận, điều này , trong lòng nàng chỉ coi mình là bệ hạ mà thôi.

      Bất mãn : “Ở trong lòng nàng, thân phận quy củ quan trọng như vậy sao?”

      Thẩm Ấu An sững sờ: “Bệ hạ, thân phận quy củ vốn rất quan trọng, ngài là bệ hạ, nô tỳ là nữ quan, nô tỳ phải nghe theo lời bệ hạ.”

      “Thế trẫm bảo nàng hôn trẫm cái sao nàng nghe lời?”

      Được rồi, vấn đề này nàng có cách nào trả lời, chỉ lựa chọn câm miệng.

      Thẩm Ấu An giãy giụa muốn từ trong lòng đứng dậy, lại bị ấn về, điều chỉnh vị trí cho nàng, làm đầu nàng gối lên cánh tay mình, còn đột nhiên dặn dò nàng đừng động, Thẩm Ấu An ở trong lòng vốn thân thể cứng đờ, nghe nàng càng dám động, cả người nằm trong lòng , ngay cả hô hấp cũng dám lớn tiếng.
      Sweet you, Tứ công tử, Yên Hoa24 others thích bài này.

    5. meowluoi

      meowluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      3,409
      Chương 19: Phu nhân.

      Edit: meowluoi.

      cười nhìn bộ dáng nàng được tự nhiên ở trong lòng , cả người dám nhúc nhích, mắt to chớp chớp đáng thương, duỗi tay bóp eo nàng cái, cả người nàng sợ hãi, thân thể càng căng thẳng.

      Mang theo nức nở : “Bệ hạ.”

      Giọng mềm nhũn, Tề Cảnh Hoán nghe tâm viên ý mã, làm bộ như biết ra: “Làm sao vậy?”

      “Bệ hạ có thể để nô tỳ xuống được .”

      Thẩm Ấu An cảm thấy khí này rất kỳ lạ, mình và bệ hạ sao có thể… Sao có thể, chao ôi, việc này rất khó , sao mình lại nằm trong lòng bệ hạ chứ? Nghĩ nghĩ lại lại cảm thấy xấu hổ và giận dữ, bản thân là nương gia tốt, sao biết liêm sỉ nằm trong lòng bệ hạ cự tuyệt thế?

      Tề Cảnh Hoán thấy sắc mặt nàng từ từ biến hóa, đôi mắt ẩm ướt, hình như là muốn khóc, vội : “Có thể.”

      Ô, lần này dễ chuyện vậy, lúc trước nàng ở trong lòng mãi đặt nàng xuống.

      Tề Cảnh Hoán đỡ nàng đứng dậy, sau khi nàng ngồi xong, lại cảm thấy xe ngựa dần dần dừng lại, nghi ngờ nhìn Tề Cảnh Hoán, Tề Cảnh Hoán khẽ cười : “ còn sớm nữa, ăn chút gì đó.”

      Cao Hòa ngồi phía trước vén rèm lên, Thái Huyện giúp Thẩm Ấu An xuống, Cao Hòa ở đằng sau cũng giúp Tề Cảnh Hoán.

      Nơi này là đường phồn hoa nhất Dục Đô, người đường tuy nhiều, nhưng cũng may đường phố rộng rãi, cũng phải chen chúc, Cao Hòa phía trước dẫn đường đến tửu lâu, lập tức có tiểu nhị chạy tới, cũng biết Cao Hòa gì đó, tiểu nhị lập tức dẫn mấy người lên lầu.

      Tửu lâu này tên là Thuận An Lâu, là trong ba tửu lâu lớn nhất Đại Dục, món ăn tinh xảo, những người bình thường ăn nổi món ăn ở đây, ra vào nơi này là quan lại quyền quý hoặc là thương nhân phú quý, chỉ cần có tiền, đều là đại gia, nhưng món ăn nơi này như thế nào Thẩm Ấu An cũng chưa từng ăn, trước đây nàng ở nhà ăn đồ ăn bên ngoài, ngẫu nhiên ra ngoài tham gia yến hội cũng chủ yếu làm dáng, ăn được mấy.

      Theo tiểu nhị đến gian ở lầu hai, gian này cửa sổ vừa vặn nhìn xuống đường phố, xuyên qua cửa sổ có thể thấy cảnh tượng đường phố, gần cửa sổ đặt cái bàn có khắc hình bông hoa, xung quanh bàn xếp vài cái ghế, trong phòng còn cái giường gỗ quý phi, giường đặt hai cái gối mềm, dùng bức bình phong thêu hoa ngăn cách, khách nhân uống rượu xong có thể nghỉ ngơi.

      Tề Cảnh Hoán đến trước bàn ngồi, Thẩm Ấu An theo Thái Huyên và Cao Hòa đứng đằng sau, Tề Cảnh Hoán hừ khẽ tiếng, đôi mắt nhuộm chút vui, Cao Hòa vội vàng mời Thẩm Ấu An ngồi xuống, Thẩm Ấu An tất nhiên là dám, vẫn là Tề Cảnh Hoán mở miệng nàng ngồi, nàng mới nơm nớp lo sợ ngồi đối diện Tề Cảnh Hoán.

      Vị trí gần cửa sổ này chỉ nhìn cảnh tượng phía dưới, thanh bên dưới cung nghe rành mạch, người bình thường ăn cơm muốn hoàn cảnh yên tĩnh, chọn vị trí này, như hiểu được ý nghĩ trong lòng nàng, Tề Cảnh Hoán : “Ngẫu nhiên xuất cung, ở chỗ này ăn cơm, thuận tiện thể nghiệm và quan sát dân tình, nàng biết , vị trí này có thể trông thấy số chuyện thú vị.”

      Thẩm Ấu An nghe như vậy, cúi đầu nhìn xuống, phía dưới cả nam nữ tới lui, hai bên đường phố tiểu thương hét lớn, bán đồ trang sức, bán vải, bán tượng đất cái gì cần đều có, còn có người khiêng mứt quả tới lui bán ngã tư đường.

      Thẩm Ấu An cảm thấy thú vị, mặc dù nàng ra ngoài, nhưng chưa có nhìn kỹ những thứ này, nhất thời cao hứng, hơn nữa ở ngoài cung, bị những vật này hấp dẫn, lập tức quên bệ hạ ngồi đối diện, dùng tay nâng cằm nhìn người bán hàng rong và người đường qua lại mua đồ, có vài vị phu nhân xách giỏ tìm vật cần mua, đứng ở đó lúc lâu, sau đó bỏ đồ xuống, xa, người bán hàng rong cầm lấy đồ đuổi theo.

      Nàng tự giác lộ ra tươi cười, lúm đồng tiền hai bên má ra.

      Nàng chống cằm nhìn xuống dưới, Tề Cảnh Hoán cũng nghiêng đầu nhìn nàng, thấy nàng cao hứng, trong lòng cũng cảm thấy cao hứng, cuối cùng cũng có thể làm nàng lộ ra bản tính, nàng vốn là quý nữ danh môn, thuở được nuông chiều, những vật này tất nhiên là được nhìn thấy nhiều lắm, cho dù thấy qua cũng chưa từng quan sát lời cử chỉ dân chúng, chỉ là tuổi trẻ, tiểu nữ nhi nên dễ dàng bị những thứ này hấp dẫn.

      Ánh mắt Thẩm Ấu An lập tức bị cái tượng đất lão nhân làm hấp dẫn, nàng thấy lão nhân kia cầm lấy bùn trong tay làm ra cái tượng đất, cũng nhìn làm ra sao, nàng cảm thấy tay nghề so với cung nhân trong cung còn tinh xảo hơn.

      Tề Cảnh Hoán thấy ánh mắt nàng liếc loạn, giờ chỉ nhìn chằm chằm chỗ bất động, thuận theo ánh mắt nàng nhìn tượng đất, quay đầu khẽ ra hiệu cho Cao Hòa, Cao Hòa lập tức hiểu ý, xoay người rời khỏi gian phòng.

      Thẩm Ấu An nhìn xem tượng đất ông nặn như thế nào, đột nhiên nhìn thấy thân ảnh quên thuộc, nhìn kỹ lại hóa ra là Cao Hòa, ngẩng đầu quả nhiên thấy Cao Hòa trong phòng.

      “Bệ hạ, Cao tổng quản sao có thể rời thế?”

      Tề Cảnh Hoán cười thâm ý : “Tất nhiên là trẫm bảo .”

      Thẩm Ấu An cười xấu hổ, xoay mặt nhìn xuống dưới Cao tổng quản bên cạnh bệ hạ mua tượng đất, thấy thế nào cũng tức cười.

      Tề Cảnh Hoán sủng ái nhìn nàng : “Ăn chút gì đó trước, bên dưới đến muộn mới dọn.”

      Chẳng biết lúc nào, mặt bàn đầy món ăn, Thái Huyên lên trước lấy món ăn cho Tề Cảnh Hoán, Tề Cảnh Hoán xua tay : “Đưa cho Ấu An nương, nàng xấu hổ.”

      Mặt Thẩm Ấu An lập tức đỏ bừng, cúi đầu, hận thể dán sát mặt vào cái mâm bàn.

      “Công tử, tượng đất đến rồi.”

      Lúc Cao Hòa vào cửa trong miệng la hét, giơ hai cái tượng đất, cười giống như hoa.

      biết sao, Tề Cảnh Hoán theo bản năng tiếp: “Ngươi cầm lấy trước, đợi phu nhân ăn xong đưa cho nàng.”

      “Phu nhân.”

      Cao Hòa sững sờ, lập tức phản ứng kịp, chạy đến sau lưng Thẩm Ấu An, giơ hai con tượng đất, như hiến vật quý : “Phu nhân dùng cơm trước, nô tài cầm tượng đất hộ ngài.”

      Xưng hô như vậy làm Thẩm Ấu An sợ hãi, tiếp nhận nổi, nơm nớp lo sợ đứng lên : “Bệ hạ.”

      “Xuỵt.”

      Tề Cảnh Hoán đưa ngón trỏ lên môi : “Ở bên ngoài gọi là công tử, phu nhân có thể gọi trực tiếp là phu quân.”

      Mặt Thẩm Ấu An cứng đờ: “Công… Công tử.”

      Lông mày Tề Cảnh Hoán nhíu lại, Thái Huyên cúi người cười với Thẩm Ấu An : “Mời phu nhân ngồi xuống dùng cơm, để nô tỳ gắp thức ăn cho ngài.”

      Thẩm Ấu An quay đầu lại kinh ngạc nhìn Thái Huyên, sau đó mím môi, ngồi xuống : “ cần gắp, ta tự mình gắp là được rồi.”

      Trong mắt Tề Cảnh Hoán lóe qua chút đắc ý.

      Sau khi ăn cơm xong, Cao Hòa gọi người vào dọn đồ, đổi thành điểm tâm và bình trà, trong tay Thẩm Ấu An là tượng đất Cao Hòa đưa cho nàng, ánh mắt cảm kích với Tề Cảnh Hoán: “Đa tạ công tử.”

      Đối mặt với nương gia chút nào che giấu sùng bái, Tề Cảnh Hoán tự giác ngồi thẳng người, Cao Hòa đứng bên sờ sờ mũi, thầm nghĩ, chuyện này liên quan gì đến bệ hạ, tượng đất do người bán nặn, chân chạy chính là , người được tiện nghi cuối cùng là bệ hạ, chao ôi, tính tình bệ hạ, lần này bảo chạy mua tượng đất, lần sau vì dụ dỗ mỹ nhân vui vẻ còn biết muốn làm cái gì đâu.

      Đột nhiên phía dưới truyền đến thanh gõ trống, bốn người mặc y phục quan binh dọn đường, người đường dạt sang hai bên, sau đó có đội nhân mã theo, ở giữa là cái kiệu mười người khiêng, xem nghi thức, là đoàn người của Tống Thái phó.

      Tề Cảnh Hoán bưng chén trà, nhấp ngụm.

      Đoàn người phía dưới vừa vặn qua nơi này, người thư sinh trẻ tuổi mặc y phục màu xám đột nhiên lao ra ngăn cản kiệu.

      Thẩm Ấu An quay đầu nhìn Tề Cảnh Hoán : “Công tử, người này rất dũng cảm, xe của Thái phó mà cũng dám cản.”

      Tề Cảnh Hoán cười : “Từ trước đến nay Tống Thái phó rất thích danh dự, thư sinh này nếu có việc, ngăn cản kiệu Thái phó so với những quan viên khác tốt hơn gấp trăm lần.”

      mới hết, quả nhiên Tống Thái phó bảo người hạ kiệu, hỏi thư sinh kia có chuyện gì.

      Thư sinh kia quỳ mặt đất, giơ xấp giấy trong tay lên cao : “Thái phó đại nhân, thảo dân tên là Cố Minh Triết, là học trò Tứ môn, cái này là thảo dân viết, mong Thái phó đưa ra lời bình.”

      “Ồ, ngươi là học trò Tứ môn, văn chương có lão sư Tứ môn bình luận, vì sao lại bảo Bổn quan bình luận.”

      “Khởi bẩm Thái phó, đến nay thảo dân rớt khoa cử năm lần, thảo dân phục, đặc biệt đến đây mời Thái phó nhìn.”

      Thư sinh kia vừa dứt lời, dân chúng bốn phía ào ào nở nụ cười, thư sinh thi rớt đến đây ngăn kiệu Thái phó.

      Tống Thái phó ngồi trong kiệu dừng lại chút : “Ngươi thi rớt nên trở về chăm chỉ đọc sách, ở đây ngăn cản kiệu của Bổn quan, gây trở ngại dân chúng là nên.”

      Thái phó vừa xong, liền có thị vệ tiến lên muốn kéo thư sinh kia , thư sinh kia bảo vệ tờ giấy trong tay, hô lên: “Chỉ tiếc Thiên Lý Mã có mà tìm được Bá Nhạc*.”

      *: Bá Nhạc là người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát , tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài, ‘Bá Nhạc’ những chỉ cá nhân mà còn có thể dùng để chỉ tập thể.

      Lời này vừa ra, mọi người xung quanh than thở, đều nghị luận về thư sinh kia.

      Thẩm Ấu An cũng sững sờ, khẩu khí của thư sinh này rất lớn.

      Bên trong kiệu truyền ra tiếng Tống Thái phó.

      “Trình lên.”

      Thư sinh kia vội vàng mang tờ giấy trong tay giơ cao lên đỉnh đầu.

      Đầy tớ nhận giấy trình Tống Thái phó, lát sau, bên trong kiệu truyền đến tiếng Tống Thái phó cười: “Ngươi là Cố Minh Triết.”

      “Hồi thái phó, thảo dân là Cố Minh Triết.”

      “Có hứng thú qua phủ tán gẫu.”

      Thư sinh kia vui mừng quá đỗi, khóe miệng cong lên : “Đa tạ Thái phó.”

      Kiệu Tống Thái phó nâng lên, thư sinh kia theo kiệu rời .
      Last edited: 6/5/17
      Sweet you, Yên Hoa, Hale20525 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :