1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thịnh thế mưu thần - Phượng Khinh (Quyển I - C5)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 5: Tôn thị đánh trả

      Trở lại trong sân của mình, Mộc Thanh Y mới có thời gian quan sát tòa tiểu viện này. Nếu như Mộc lão phu nhân và Mộc Trường Minh biết hoàn cảnh của Mộc Thanh Y, chỉ sợ đứa bé ba tuổi cũng tin. Trước kia, lúc vẫn còn là Cố Vân Ca, nàng cũng tới phủ Túc Thành Hầu rất nhiều lần, nàng vẫn còn nhớ , khi đó tiểu viện nằm ở chỗ sâu nhất, vắng vẻ nhất trong phủ Túc Thành Hầu, nguyên lai là viện của di nương được sủng ở phủ Túc Thành Hầu.

      Thế nhưng Mộc Trường Minh lại dám nhục nhã biểu muội như vậy! Mộc Thanh Y nắm chặt bàn tay, cho đến khi lòng bàn tay truyền đến cảm giác đau mới phục hồi lại tinh thần.

      Liếc mắt nhìn Châu Nhi bên cạnh muốn lại thôi, Mộc Thanh Y nhàn nhạt : "Có gì cứ thẳng ."

      Châu Nhi vội vàng nhìn nàng cái, : "Tiểu thư....Tiểu thư có chút giống như trước kia."

      Châu Nhi cảm giác được tiểu thư thay đổi. Trước kia tiểu thư luôn thích chuyện, người lặng lẽ làm việc, rất ít lên tiếng, hơn nữa khi bị Tam tiểu thư và Nhị công tử chèn ép, tiểu thư cũng dám phản bác. Hôm nay, mặc dù tiểu thư thích chuyện, nhưng cũng có hai, ba lần làm cho Tam tiểu thư và Nhị công tử nghẹn thành lời, còn làm cho Hầu gia phạt Tam tiểu thư. Trước kia tiểu thư rất xinh đẹp, bây giờ tiểu thư lại càng xinh đẹp hơn, ràng là dung mạo giống nhau, nhưng lại phảng phất bao phủ tầng ánh sáng màu vàng làm cho người ta dời mắt được.

      Con ngươi Mộc Thanh Y khẽ nhúc nhích, nhàn nhạt : " tại tốt sao?"

      "Đương nhiên là tốt!" Châu Nhi vội vàng : "Nếu tiểu thư vẫn luôn như vậy, cũng bị bọn người Tam tiểu thư khi dễ nữa." Mặc dù nàng theo tiểu thư có mấy năm, nhưng lại nghe được mấy lão nhân (*người lâu năm - Nuy) trong phủ , trước kia tính tình tiểu thư phải như vậy, đều là sau khi Cố gia bị xét nhà diệt tộc, phu nhân qua đời, nên tiểu thư mới dần trở nên trầm mặc nhạt nhẽo.

      Mộc Thanh Y cười yếu ớt, : "Ta cũng cảm thấy như vậy là tốt. Bây giờ ngay cả người thân duy nhất....cũng còn, nếu như ta vẫn vô dụng như trước đây, sau này làm sao có mặt mũi gặp mẫu thân và mọi người?"

      Trong lòng Châu Nhi cả kinh, mặc dù ra, nhưng nàng vẫn hiểu được tiểu thư về cái gì. ra trong lòng tiểu thư, những người Mộc gia này.....căn bản phải là người thân của tiểu thư sao? Nhìn sân viện đơn sơ này, mặt Châu Nhi cũng có vài phần thương tiếc. Những người Mộc gia này, kể từ sau khi phu nhân qua đời, có người nào chân chính xem tiểu thư là người thân? Hôm nay biểu tiểu thư còn, tiểu thư cũng nên phải kiên cường.

      "Châu Nhi vĩnh viễn bồi tiểu thư." Châu Nhi kiên định . Vốn nàng chính là nha đầu thô sử thấp kém nhất phủ Túc Thành Hầu, lần cẩn thận đụng phải di nương được Hầu gia sủng, nếu như phải tiểu thư ngang qua cứu nàng, chỉ sợ nàng sớm bị đáng chết tươi rồi.

      Mộc Thanh Y cười nhạt, : "Vào thôi, ta có số việc muốn hỏi ngươi."

      Bước vào phòng khách, Mộc Thanh Y nhìn lướt qua căn phòng, có thể là đồ trang trí bày biện rất đơn giản, trong lòng cười lạnh tiếng. Phủ Túc Thành Hầu đứt khoát làm dáng, phòng như vậy đừng đích nữ Hầu phủ, cho dù là khuê phòng của con cưng cũng kém rất nhiều. Cũng đúng, nhà mẹ của phu nhân Trương thị Túc Thành Hầu bị Cố gia liên lụy, lại có hai nữ nhi chết mà xuống dốc phanh. Mặc dù phu nhân Túc Thành Hầu được hoàng đế phong làm Tần quốc phu nhân, nhưng cũng là người chết. Mà phủ Túc Thành Hầu có nữ nhi làm Nhu phi trong cung, còn có phu nhân Hộ bộ Thượng thư, và người sắp làm Ninh vương phi. Mà bản thân Túc Thành Hầu còn có biểu tỷ là Bình Nam vương phi, gia thế như vậy tự nhiên đem đứa con nhi có mẹ ruột chết sớm, nhà ông bà ngoại sớm xuống dốc vào mắt. Nếu như phải còn cái danh đích nữ và danh con của Tần quốc phu nhân được hoàng đế đích thân truy phong, lấy tính tình của Mộc Thanh Y, sớm biết bị nhét ở chỗ nào rồi.

      "Tiểu thư, ngài muốn hỏi gì?"

      Mộc Thanh Y trầm ngâm chút, hỏi: "Hai ngày ta hôn mê, có người đến thăm ta ?"

      Châu Nhi lắc đầu, giọng : " có, Hầu gia và lão phu nhân chỉ cho Tôn....di nương mời đại phu tới kê đơn thuốc. Tiểu thư, ngài đừng buồn...."

      Mộc Thanh Y lạnh nhạt lắc đầu, cười yếu ớt, hỏi: "Trong tay ta còn có bao nhiêu ngân lượng?"

      Châu Nhi khó xử chu môi, : "Mỗi tháng tiểu thư có mười hai bạc, nhưng đến trong tay chúng ta cũng chỉ còn có năm bạc. Vốn hai năm qua cũng có để dành được chút, nhưng lần này tiểu thư hôn mê bất tỉnh, đại phu thân thể tiểu thư suy yếu, cần phải bồi bổ nhiều, cho nên nô tỳ...."

      Nhìn thấy bộ dạng quẫn bách của Châu Nhi, trong lòng Mộc Thanh Y thở dài tiếng, biết Châu Nhi nhất định là lấy số bạc ít ỏi đó mua thuốc bổ cho biểu muội, nàng nâng tay lên, vỗ vỗ tay Châu Nhi: " chút cũng có?"

      Châu Nhi lắc đầu, vội vã vào phòng trong, lúc sau cầm hộp gỗ cũ kỹ ra, để trước mặt Mộc Thanh Y, : "Còn có chút bạc vụn, tổng cộng ước chừng có khoảng....bảy, tám bạc."

      Trong hộp, quả nhiên còn có chút bạc vụn, thậm chí có cả tiền đồng. Châu Nhi suy nghĩ chút, lại từ trong túi của mình lấy ra ít bạc vụn, : "Chỗ này nô tỳ có ba bạc."

      Mộc Thanh Y lắc đầu, đẩy tay Châu Nhi: "Chính ngươi giữ chút bạc cũng dễ, giữ lại cho tốt . Cái này...."

      Ánh mắt rơi vào ngọc bội bình thường trong hộp, mắt Mộc Thanh Y lóe lên. Khối ngọc này cũng phải loại đặc biệt tốt, ngay cả chạm khắc cũng bình thường, cũng chính vì như thế, biểu muội mới giữ lại khối ngọc bội này.

      Nàng còn nhớ , ngọc bội là do mình (Cố Vân Ca) lấy làm lễ vật đưa cho nàng (Mộc Thanh Y), là sau khi nàng học điêu khắc với tổ phụ có chút thành tựu, liền đem khối ngọc đó chia làm ba phần, khắc ngọc lan giữ lại cho mình, khắc tu trúc đưa cho đại ca, khắc phù dung đưa cho biểu muội.

      Cầm ngọc bội trong tay, con ngươi Mộc Thanh Y nháy mắt đầy bi thương.

      "Tứ tiểu thư, Vương quản tới." Ngoài cửa, tiểu nha đầu bẩm báo.

      Mộc Thanh Y ngẩng đầu lên, lạnh nhạt : "Cho vào."

      lúc sau, phụ nhân trung niên khoảng bốn mươi tuổi vào: "Lão nô gặp qua Tứ tiểu thư.”

      Mộc Thanh Y gật đầu, : "Vương quản tới đây là có chuyện gì?"

      Vương quản này ra là Trịnh thị, nhưng sau khi gả cho Nhị tổng quản họ Vương trong phủ, quản lý chuyện chi tiêu trong nội viện, người trong phủ đều gọi tiếng Vương quản . Vương Trịnh thị cười, : "Bẩm Tứ tiểu thư, phu nhân đổi cho Tứ tiểu thư sân viện khác, lão nô dọn dẹp xong, kính xin Tứ tiểu thư dành chút thời gian để dọn qua."

      "Là viện nào?" Mộc Thanh Y hỏi.

      Vương Trịnh thị chần chờ chút, cười : "Là Giáng Tuyết Hiên phía tây bắc."

      Mộc Thanh Y trừng mắt, hỏi: "Là ngươi chọn hay là Tôn di nương chọn?"

      Vương Trịnh thị lưỡng lự, cười : "Loại chuyện này lão nô dám phiền phu nhân, là lão nô chọn. Tứ tiểu thư, tuy rằng Giáng Tuyết Hiên có chút xa nhưng lại tốt hơn so với viện này, còn lớn gấp hai đấy. Nhất định Tứ tiểu thư thích." Mặc dù là cười, nhưng giọng lại có chút cao cao tại thượng, làm cho người ta cảm thấy là tốt hơn chỗ này, Tứ tiểu thư nên tự thấy thỏa mãn.

      "Càn rỡ!" Mộc Thanh Y vỗ bàn, trầm giọng .

      "Tứ....Tứ tiểu thư?" nghĩ tới Mộc Thanh Y đột nhiên phát tác, Vương Trịnh thị khỏi sững sờ chút, bất quá rất nhanh liền phải ứng kịp, nhíu mày : " biết Tứ tiểu thư có chỗ nào hài lòng? Lão nô bẩm báo qua phu nhân, phu nhân cũng Giáng Tuyết Hiên rất tốt."

      Mộc Thanh Y cười lạnh tiếng: "Nguyên lại là Tôn di nương đồng ý, như vậy, ta lập tức tìm Tôn di nương và tổ mẫu mới được, ta muốn hỏi chút, đem sân viện có di nương chết cho nương khuê nữ ở, rốt cuộc là có ý gì?"

      Thấy Mộc Thanh Y tức giận tới phát run, bộ dáng đứng dậy ra ngoài, Vương Trịnh thị vội vàng : "Tứ tiểu thư! Tứ tiểu thư....Cái này là Lý di nương chết hơn bốn năm rồi, sân viện đó trống . Tứ tiểu thư như vậy khỏi quá mức...." Vương Trịnh thị còn chưa hết, nhưng ánh mắt biểu ý tứ ràng, Mộc Thanh Y cứ nháo như vậy là quá mức vô lý.

      Mộc Thanh Y cười lạnh, thản nhiên liếc Vương Trịnh thị cái, liền cất bước ra ngoài.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :