1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thịnh Sủng Vô Song-Nhược Bàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Phạm Jenny

      Phạm Jenny Member

      Bài viết:
      7
      Được thích:
      31
      Thứ tư nhé nàng.
      ChrisNguyên Nguyễn thích bài này.

    2. Phạm Jenny

      Phạm Jenny Member

      Bài viết:
      7
      Được thích:
      31
      Chương 2:

      chén thuốc đổ vào trung mang đến sợ hãi, tuyệt vọng.

      Quân Vô Song ra sức giãy giụa, rốt cuộc thoát khỏi người kiềm chế nàng , khôi phục tự do.

      Nàng cất bước chạy trốn, nghĩ dưới chân dẫm phải vật gì đó, rầm tiếng nàng liền té ngã.

      Vô Song mờ mịt trợn mắt, phát chính mình dựa vào tấm gỗ đỏ , bên cạnh là cái giường được khắc hoa, rèm giường chưa buông xuống được dây bạc phía trụ giường cố định lại .

      Bố trí có chút quen mắt nhưng nàng lại nhất thời thể nhớ nổi.

      Dòng ký ức theo suy tư của nàng thoáng chốc mở ra ——

      Sau khi Sở Diệu chết,nàng giả trang thành tạp vụ binh lính ở lại quân doanh thân tín của Vô Song và Sở Diệu đều giống nhau, bị định tội vì thất trách . Vô Song giải thích ràng nàng chân chính thân phận, người nọ cười tin tưởng, nhưng lại sai người cho nàng hạ độc dược……

      Nàng muốn chết.

      Người vu hãm nàng còn chưa được trừng trị.

      Thanh danh trong sạch của nàng còn chưa được khôi phục .

      Nàng cam lòng……

      Kia tại là chuyện gì xảy ra?

      Nàng là vào thế giới của những người sau khi chết , hay nàng vẫn còn sống?

      Vô Song do dự mà đứng dậy, phát chính mình thế nhưng chỉ cao nửa cái đầu so ván giường .

      Vươn tay, cánh tay có thịt mum múp, tròn vo như củ sen , cánh tay ngắn và , ràng phải nàng.

      Khi nàng nhìn xuống dưới thấy bản thân mặc bộ quần áo màu hồng thêu những chú cá vui đùa bên lá sen . Còn trước ngực có chút gợn sóng, cái bụng trông giống của tiểu hài tử .

      Nàng biến thành tiểu hài tử?

      suy nghĩ nàng bỗng nghe được vài tiếng bước chân từ xa, Vô Song kịp phản ứng cửa bị mở ra, thiếu phụ mặc bộ đồ màu xanh nhạt, đầu cài cây trâm phỉ thúy đính kèm những viên ngọc vào , vừa thấy nàng liền nhíu mày : “Như thế nào bản thân lại tự xuống giường ?”

      Khi chuyện, thiếu phụ ấy đến bên cạnh ,ôm Vô Song đứng chân trần mặt đất trở về giường nằm , lại kéo cái chăn mỏng đắp người nàng, thập phần cẩn thận mà chỉnh sửa lại góc chăn.

      “Ngươi nha, bệnh mới tốt hơn chút như thế nào liền bướng bỉnh chạy xuống giường, lỡ mà lại cảm lạnh làm sao bây giờ?” Thiếu phụ ấy giả sinh khí, ngón tay ngọc dài chạm cái trán của Vô Song , bỗng nhiên dừng tay lại, kỳ quái , “Đây là có chuyện gì?” Hỏi xong liền cười, thân mật mà nhéo gương mặt của Vô Song rồi : “Ngươi này chút sao có thể chính mình xuống giường đâu? Là ngủ thành ngã xuống dưới , cái trán đều bị thương, đáng thương, có đau hay ?”

      Vừa liền đem Vô Song bọc trong chăn ôm vào trong lòng ngực, “Nương cho ngươi thổi thổi, thổi thổi liền đau.”

      Vô Song nhìn nàng liền ngơ ngẩn sững sờ.

      Người phụ nữ dưới ba mươi tuổi, sinh đến cực đẹp, dung mạo cùng nàng còn có vài phần giống nhau.

      Đây là…… Nương?

      Khi Vô Song sáu tuổi, mẹ đẻ nàng là Dương thị qua đời, cho nên nàng nhớ hình dáng của mẫu thân , có cách nào phân biệt.

      Thiếu phụ phát nữ nhi hoá ngốc , cố ý trêu đùa : “Ngã choáng váng? Nhưng đừng a! Cha ngươi vào núi bắt cho ngươi mèo rừng , làm nương ngẫm lại xem, nếu là Song Song choáng váng đem mèo rừng cho ai chơi tốt nhỉ?”

      Vô Song nghe vậy toàn thân liền run rẩy.

      Sinh bệnh, cha, mèo rừng……

      Nàng biết chính mình ở đâu.

      Nơi này là nhà nàng, người trước mắt chính là nàng nương.

      Nàng thế nhưng trở về khi còn ?

      Vào cuối hè đầu thu năm nàng bốn tuổi nàng bị bệnh . Nàng nhớ lúc đó thuốc đắng khó uống , thân thể khó chịu, vậy còn là đứa trẻ nên tự chủ tốt, khó tránh khỏi hay giận hờn liền khóc nháo muốn dưỡng con mèo rừng. Cha Quân Thứ đáp ứng , vào ngày nghỉ tắm gội liền vào núi săn thú, nhưng bởi vì té ngựa bị thương liền hôn mê bất tỉnh. Dương thị cực nhọc ngày đêm, chưa từng nghỉ ngơi chiếu cố trượng phu, vì thế phát chính mình mang thai, kết quả liền sinh non dẫn đến thân thể bị thương , đến hai năm liền hương tiêu ngọc vẫn. Quân Thứ sau khi tỉnh dậy, hai chân đứng tốt, thân thể cũng gầy yếu bất kham, được lúc trước khoẻ mạnh, sau khi thê tử qua đời mấy năm cũng liền theo , chỉ để lại Vô Song cùng tỷ tỷ Vô Hà sống nương tựa lẫn nhau.

      Vô song càng nghĩ càng kinh hãi, la hét hỏi: “Cha bao lâu?”

      Dương thị liếc mắt nhìn cái bàn đồng hồ để bàn Tây Dương rồi : “ ba mươi phút. Song Song đừng nóng vội, trước chạng vạng cha ngươi khẳng định về đến nhà, còn mang theo mèo rừng về cùng, Song Song cao hứng ?”

      , nàng chút đều cao hứng.

      Cái gì nàng cũng cần, chỉ nghĩ cha mẹ song toàn, nhà bình an.

      Vô Song cực kì bất lực , biết như thế nào mới có thể cách chính xác. rằng nàng biết trước? Hay là nàng trọng sinh sau khi chết ? Như thế vớ vẩn, với lại là xuất từ với miệng của đứa bé bốn tuổi đứa làm sao có người tin tưởng.

      Nàng cố gắng làm cho chính mình bình tĩnh lại, nghiêm trang mà đối Dương thị tố khổ : “Nương, vừa rồi ta nằm mơ, mơ thấy cha té ngựa bị thương.” thanh của bé mềm mại thấm ướt, lại nghiêm túc và mang theo vài phần làm nũng dường như nhiệt tình, ngược lại cùng Vô Song lời thập phần xứng đôi, hơn nữa dù sao cũng từng trải qua tình có lo lắng ,có thương tâm, thế nhưng cái mũi đau xót, nước mắt dâng lên, liền muốn khóc ra tới.

      “Đứa ngốc, đó là mơ, mơ đều .” Dương thị xoa Vô Song đầu an ủi nàng.

      Nếu là mơ tốt rồi.

      Từ đến lớn, Vô Song chỉ lần mong đợi , sáng sớm nào đó tỉnh lại, phát cha mẹ lần lượt xảy ra chuyện chỉ là cái ác mộng, nàng cùng tỷ tỷ vẫn như cũ có cha mẹ thương, bảo hộ.Như vậy tỷ tỷ liền bị tên hỗn đản Từ Lãng kia lừa gạt, nhị thẩm cũng dám ở chân tướng ràng liền tự ý tính toán dùng độc dược hạ nàng.

      “Phu nhân, cháo thịt băm nấu tốt .” nha hoàn chải đầu hai búi tóc mang cái khay tiến vào.

      Vô song nhận được nàng là đại nha hoàn của Dương thị tên Bạch Lộ.

      Bạch Lộ là người trung thành và tận tâm, sau khi chủ mẫu qua đời , nàng giống gà mái bảo vệ con. Lúc nào cũng che chở hai chị em Vô Song, bởi vậy thường bị nhị thẩm -người muốn từ đại phòng chiếm tiện nghi- coi như cái đinh trong mắt, luôn tìm sai lầm để tống cổ ra phủ, hai chị em Vô Song vài lần phái người tìm, nhưng đều có tin tức, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.

      Vô Song nhấp môi, có ân nàng báo ân,còn có thù nàng báo thù. Vì thay đổi nương, tỷ tỷ, Bạch Lộ cùng chính mình vận mệnh, việc cấp bách đầu tiên là cha thể xảy ra chuyện.

      Nàng suy nghĩ chút trong lòng liền có chủ ý.

      “Cha trở lại, ta ăn cơm, cái gì đều ăn.” Vô Song vừa đá chân vừa xoa mắt, làm bộ khóc nháo.

      Tiểu hài tử thường đạo lý, người lớn giống nhau đều chỉ cảm thấy buồn cười, nghe nghiêm túc . Vì vậy chỉ có thể dùng tiểu hài tử phương thức.

      nghĩ Dương thị lại đánh mông nàng cái : “ Lúc muốn sủng vật, lúc muốn cha, lúc , lúc về, rốt cuộc muốn thế nào? Ai dạy ngươi gây như vậy ?”

      Vô Song che lại mông đau, hai mắt đẫm lệ mông lung mà run rẩy.

      Nương như thế nào hiểu đâu……

      “Cha bị thương, vẫn luôn ngủ ,vẫn luôn ngủ, đều để ý tới ta, ta rất sợ hãi.” Nếu nháo dùng được chỉ có thể giả vờ đáng thương để cầu đồng tình, Vô Song cố gắng mà lay Dương thị cánh tay, “Nương, cầu xin ngươi, cầu xin ngươi.”

      Đôi mắt to tròn của nữ nhi có những giọt nước có thể rơi xuống bất kì lúc nào thêm vào đó là thanh mềm mại khiến cho Dương trở nên mềm lòng: “Hảo hảo hảo, ta liền cho người tìm cha ngươi trở về.”

      Dứt lời liền quay đầu đối Bạch Lộ , “Cho người đến nhị môn truyền lời, bảo bọn tìm hầu gia trở về, càng nhanh càng tốt.”

      Thời tiết đầu thu vào ban ngày vẫn còn rất nóng bức, cửa sổ của phòng đều mở ra để thông gió, vì vậy có thể nghe ràng tiếng của Bạch Lộ ở trong sân phân phó tiểu nha hoàn.

      Vô Song cũng có bởi vậy mà yên lòng.

      Bọn họ có thể đúng lúc đuổi kịp cha sao?

      Khi xảy ra chuyện Vô Song tuổi còn quá , thể nào nhớ hết, rất nhiều chi tiết đều ràng lắm, nếu phải sau lưng nghe người ta , thậm chí là ràng chân tướng. Hơn nữa chính mình lúc này xuống giường đều có khó khăn, tiểu thân thể đều thể dùng được , những việc mà nàng có thể làm được rất ít, nàng chỉ có thể ở nhà mà lo lắng .

      Quân Thứ cưỡi Ðại Uyên bảo mã đường bay nhanh, thẳng vào đến trại ngựa của Nhữ Nam Hầu phủ ghìm ngựa thả chậm tốc độ.

      theo ra cửa là bốn gã hộ vệ chạy ở phía sau.

      “Lão Viên là ai muốn ra cửa?” chuẩn bị vào chuồng ngựa nhìn thấy quản chuẩn bị ngựa, thuận miệng tiếp đón rồi dò hỏi.

      “Hầu gia về rồi.” Lão Viên vội vàng vấn an, “Là tiểu nhân muốn tìm ngài đâu.”

      Quân Thứ nhíu mày: “Tìm ta làm gì? Trong nhà có việc?”

      , là phu nhân tam nương gặp ác mộng sợ hãi, nháo muốn hầu gia ngài chạy nhanh về nhà.”

      Vừa nghe khuê nữ tìm, Quân Thứ lập tức đem dây cương vứt cho lão Viên, tháo xuống yên ngựa rồi treo lên lên giá, xoay người liền .

      Quân Thứ nhanh chóng chạy đến chính viện, nhanh đến mức thủ vệ, bà tử muốn hành lễ thấy hắm đến cửa phòng.

      Ở nhà chính, Bạch Lộ vấn an nửa tay cầm cái rổ.

      “Ngươi cầm trước , trong chốc lát nghe ta chuyện xong lại lấy tiến vào đưa cho Vô Song.” Quân Thứ phân phó xong, tự xốc rèm cửa vào trong.

      chén cháo thịt băm Vô Song còn chưa ăn xong, liền thấy nam tử có dáng người khôi vĩ mở rèm vào. mày rậm mắt to, thần thái uy mãnh, tuy cùng nàng trong trí nhớ bộ dáng thập phần bất đồng, nhưng vẫn có thể liếc mắt cái nhận ra là phụ thân Quân Thứ.

      “Cha!” Vô Song kích động đến nhảy dựng lên, thiếu chút nữa đâm vào chén cháo trong tay Dương thị , cũng quên mất bản thân giường, bước chân ngắn chạy đến bên Quân Thứ.

      May mắn Quân Thứ nhanh tay lẹ mắt, ôm chặt Vô Song, đem nàng nâng lên cao rồi : “Song Song tưởng cha?”

      Vô Song gật đầu mạnh, vòng tay qua ôm cổ của Quân Thứ , dựa sát vào , nước mắt vương lông mi.

      Nguyên lai khi cha bị thương là người vừa cao lớn lại vừa cường tráng, chuyện trung khí mười phần, cùng với trong ấn tượng người bệnh, gầy ,lạnh nhạt, chỉ có thể ngồi xe lăn gỗ, chỗ cũng cần có người đẩy, cho dù là uống chén trà cũng thể chính bản thân mình làm hoàn toàn khác nhau ,như hai người.

      Cảm giác được cổ có nước mắt , Quân Thứ ôm Vô Song đau lòng hỏi: “Như thế nào khóc? Ai khi dễ Song Song của chúng ta ? cho cha, cha giúp ngươi đánh .”

      Vô Song cọ cọ vào lòng , lời nào.

      Dương thị tức giận mà hờn dỗi : “Ai dám khi dễ nữ nhi bảo bối của ngươi ,nàng ở nhà từ trước đến nay muốn gì được nấy, nàng khi dễ người thôi,làm gì có ai dám khi dễ nàng.”

      Quân Thứ bận việc công vụ, vì thế dạy dỗ hài tử tự nhiên liền do Dương thị gánh vác, hai người sớm có thói quen phối hợp. Cả hai mặt đỏ cùng diễn vai phản diện.

      thơm khuôn mặt thịt mum múp của nữ nhi , cười : “Song Song của chúng ta vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện, sao có thể khi dễ người.”

      Nếu là thường ngày , khích lệ như vậy sớm làm cho Vô Song tươi cười rạng rỡ, ai ngờ hôm nay nàng cũng cười.

      Quân Thứ đành phải ra đòn sát thủ: “Song Song mau xem, cha mang về cho ngươi theo cái gì ?”

      Nghe Quân Thứ , Bạch Lộ lập tức mang cái rổ lại đây.

      Trong rổ có lót tấm thảm hồng nhung dày ,nằm nghiêng thảm là con mèo quanh thân có đầy hoa văn đồng tiền , nó ràng mới sinh ra lâu, đôi mắt còn có mở, cái đầu chỉ to hơn bàn tay chút, toàn thân có lông xù xù, đáng giống như tiểu mao cầu .

      “Mèo rừng?”

      Đều nàng từng gặp qua, phá lệ thích, mới có thể khóc nháo muốn, nhưng Vô Song lại có ấn tượng, cho nên chắc chắn xác định.

      Quân Thứ gật đầu : “Về sau ngươi nhớ chiếu cố tốt nó.”

      Điểm chú ý của Dương thị cùng nữ nhi bất đồng: “Ngươi ra cửa chưa đến nửa canh giờ, như thế đủ thời gian vào núi , làm cách nào lại có con mèo này ?”

      “Ở cửa ngoài thành nhận ân tình của Dĩnh vương, vừa lúc ngày hôm trước mới săn con lớn ,hai con . Tổng cộng có ba con mèo rừng, liền tặng ta con.” Quân Thứ .

      Dương thị ngạc nhiên : “Chúng ta khi nào cùng Dĩnh Vương phủ có giao tình?”

      “Tuy rằng chỉ là mới gặp nhưng thấy mặt , tránh khỏi hàn huyên vài câu.” Quân Thứ xưa nay hào sảng, lại có tính tình ân oán phân minh , hôm nay sau khi nhận ân tình Dĩnh vương , tự nhiên thiếu được tốt vài câu, “Lăng Quang Vệ thành lập hơn nửa năm , làm ra ít người việc khiến người khác kinh sợ, làm quan trong triều, mỗi người cảm thấy bất an, sợ bị bọn họ theo dõi cả nhà gặp tai ương. Ta cũng cho rằng tuổi còn tàn nhẫn độc ác, nhất định thể sống chung tốt, ngờ hôm nay vừa tiếp xúc, mới phát thập phần khiêm tốn, lễ nghi hoàn chỉnh, đối đãi người thập phần chu đáo, văn võ song toàn, khó trách bệ hạ coi trọng.”

      Dĩnh vương?

      Sở Diệu?

      Vô Song vuốt ve mèo rừng, tay cứng đờ.

      Như thế nào quan tâm chuyện của ?


    3. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Mình góp ý tẹo nhé.
      vd như:
      - trắng thuần áo bông -> áo bông trắng thuần
      - Tùng Giang vải bông -> vải bông Tùng Giang

      Như vậy hay hơn.
      ChrisPhạm Jenny thích bài này.

    4. Phạm Jenny

      Phạm Jenny Member

      Bài viết:
      7
      Được thích:
      31
      Cảm ơn bạn góp ý cho mình. Mình sửa lại rồi.
      Quýt Đường thích bài này.

    5. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Bạn cũng có thể tham khảo link sau, dành cho người mới edit.
      https://hoinhieuchu.wordpress.com/ho-tro-editor/

      Bộ bạn chọn có vẻ rất hay, chỉ là từ ngữ hơi ngược thôi. Nên đọc có khó hiểu chút, nhưng ban yên tâm, sau khi đọc hướng dẫn qua vài chương đảm bảo pro. hehe
      Phạm JennyIluvkiwi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :