1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thịnh sủng thứ phi - Ngắm Nhìn Đôi Mắt Tang Thương(XK,TS) (c55.2) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 38: Tâm tư của thái quân
      nekofighter.wordpress.com

      Nhìn bóng dáng Nhị phu nhân và Thu Minh Châu rời , đại phu nhân tức giận nghiến răng.

      “Tiện nhân!” Nhìn đám nha hoàn đờ đẫn đứng như người gỗ xung quanh, bà lại giận dữ.



      “Đứng đây làm gì nữa, tất cả trở về . Chuyện hôm nay nếu để lộ ra nửa chữ, ta xé miệng các ngươi.”



      Bọn nha hoàn nhất thời run rẩy.



      “Vâng.”



      “Thu Minh Lan liếc mắt nhìn những nha hoàn rời hết mới chuyện với đại phu nhân:” Nương, người đừng sinh khí, nếu đúng ý nhị thẩm tử rồi.”



      “Hừ, con tiện nhân Hoàng Vân Thư kia cả ngày làm ra bộ dạng thanh cao. Nương nghĩ tới nó cũng nhanh mồm nhanh miệng như vậy.” Đại phu nhân tức đến mắt đỏ ngầu, oán hận .


      Ánh sáng trong mắt Thu Minh Lan mất , chuyện nữa.



      lát sau, đại phu nhân sau khi dịu cơn tức mới lên tiếng hỏi:”Dì của con khi nào tới?”



      Thu minh Lan trả lời:” Hai ngày nữa ạ.”



      “Vậy là tốt rồi.” Đại phu nhân nở nụ cười lạnh “Xem ta lần này dạy dỗ con hồ ly Trầm thị thế nào đây.”



      Trong lòng Thu Minh Lan thở dài tiếng. Tính tình gắt gỏng này của nương cha làm sao thích được? Trầm di nương kia khác, bà chẳng những xinh đẹp, lại dịu dàng như nước, tri thư đạt lý. Nam nhân ai lại thích nữ nhân như vậy? Cũng khó trách cha lại sủng ái bà.



      “Nương, tính tình này của người nên sửa đổi lại.”



      Đại phu nhân quay đầu trừng nàng “Thế nào, đến cả con cũng thích ta sao?”



      Thu Minh Lan biết mẫu thân vốn biết phải trái, tam tỷ cũng là di truyền tính cách của bà. Nàng sớm thấy nhưng thể trách, cho nên cũng giải thích nhiều.



      “Nương, chúng ta vẫn nên thăm tam tỷ . Lúc này chỉ sợ tỷ ấy lại náo loạn.”



      Nhắc tới Thu Minh Ngọc, đại phu nhân lại ngầm đau lòng.



      “Cũng biết lão thái quân nghĩ thế nào. Minh Ngọc tốt xấu cũng là cháu ruột của bà, nhưng lại bằng nữ nhân sống bên ngoại.”



      Thu Minh Lan nhanh chóng chạy tới ngăn bà loại “Nương, người giọng chút. Trầm di nương tại phải ngoại thất mà là thiếp thất của cha. Nếu lời này bị tổ mẫu và cha nghe được lại khiến hai người mất hứng.”



      Đại phu nhân tuy tức giận nhưng thể nhịn.



      “Lần này coi như chúng gặp may. Lần sau xem ta đối phó với chúng thế nào.” Bà hít sâu hơi, ngẩng đầu ưỡng ngực tiến về phía trước.



      thôi, tới Kiểu Viện.”





      Lão thái quân nằm nghiêng người nhuyễn tháp, con ngươi khẽ chớp. Mùi huân hương trong khí lượn lờ, yên tĩnh tiếng động. Hàn ma ma nhàng tiêu sái tiến vào, giọng kêu tiếng.



      “Thái quân.”



      Lão thái quân mở to mắt, con ngươi trong sạch như gương.



      “Đều cả rồi sao?”



      Hàn ma ma quay đầu cầm cái đệm màu tím mềm mại đặt phía sau lung bà rồi mới trả lời:” Vâng.”



      “Ngọc Phương và Vân Thư vẫn còn tranh chấp?” phải câu hỏi mà là câu khẳng định.



      Hàn ma ma vòng qua sau lung bà, vừa mát xa vừa cười :” Tâm tư thái quân tựa như gương sáng.”



      Lão thái quân thở dài tiếng “Gia hòa vạn hưng (Gia đình hòa thuận mọi chuyện đều như ý)” Bà lắc đầu “Bọn chúng cãi nhau nhiều năm như vậy. Từ sau khi lão tổ tong qua đời mâu thuẫn lại ngày càng gia tăng, khi nào chuyện này mới chấm dứt đây/”



      Hàn ma ma dừng lại chút, muốn lại thôi.



      “Có lời gì cứ việc thẳng.” Lão thái quân nhìn bà cái, thản nhiên .



      Hàn ma ma :” Nô tỳ dám vượt quá giới hạn.”



      Lão thái quân cười cười “Ngươi theo ta vài thập niên rồi, trong bụng nghĩ gì làm sao giấu được ta?”



      Hàn ma ma mím môi mỉm cười “Thái quân minh, nô tỳ dám trước mặt thái quân ra vẻ thâm trầm.”



      Lão thái quân cười lắc đầu “Cái miệng của ngươi ngày càng ngọt. , rốt cuộc là có chuyện gì?”



      Hàn ma ma nghĩ nghĩ, :” Nô tỳ chỉ là cảm thấy, mâu thuẫn của đại phu nhân và nhị phu nhân gì khác ngoài quyền chưởng gia.”



      Lão thái quân , ý bảo nàng tiếp tục.



      Hàn ma ma lại :” Đại phu nhân quyết đoán uy nghiêm, tuy có chút bảo thủ nhưng hay dùng vũ lực để lấy nhân tâm. Nhị phu nhân …” Bà có chút do dự, thấy sắc mặt lão thái quân có ý gì mới :” Nhị phu nhân bình thường nhìn thanh cao tự nhiên, cũng tinh tế, biết dùng người.”

      Lão thái quân ừ tiếng.



      Hàn ma ma mím môi, giọng :” Nô tỳ cho rằng, đại phu nhân cùng nhị phu nhân đều có ưu điểm riêng. Nếu họ có thể biến chiến tranh thành hòa bình, hợp sức nhau sức mạnh gia tăng rất nhiều.”



      “Nếu được như vậy tốt rồi.” Lão thái quân khoát tay, ý bảo bà cần mát xa nữa, thở dài .



      “Dâu lớn tùy tiện, dâu thứ thâm trầm. Hai người đều phải dễ đối phó. Bình thường lại hay ồn ào tranh cãi. Trông cậy vào chuyện bọn chúng hòa bình sống chung chi bằng cầu nguyện cho lão tam sa vào nữ sắc, có thể đạt được công danh còn tốt hơn”



      Hàn ma ma im lặng . Lão thái quân suy nghĩ trong chốc lát, lại :” Huống hồ, nếu để Ngọc Phương cùng Vân thu chưởng gia bên phía lão tam chỉ sợ cũng ầm ĩ lên.”



      “Tam phu nhân tính tình dịu dàng, hẳn là …” Trầm Hương muốn gì đó nhưng lại bị cái phất tay của lão thái quân đánh gảy.



      “Nó dịu dàng nhưng tính tình của lão tam ngươi cũng phải là biết. Nó có thể nuốt trôi chuyện này sao?” Bà lắc đầu “Thôi, giờ chuyện triều đình chưa xong khiến lão thái gia đủ phiền lòng. Đừng để việc vặt này khiến ông lo lắng.”



      Hàn ma ma lại :” Thái quân có thượng sách?”



      Lão thái quân cười nhìn bà cái “Lời vừa rồi còn chưa xong hết .”



      Hàn ma ma bỗng trở nên lung túng “Thái quân minh, nô tỳ…”





      “Thôi thôi.” Lão thái quân lắc đầu đánh gảy lời bà “Ý tứ của ngươi ta hiểu, chỉ là…”



      “Thái quân có điều cố kỵ sao?”



      Lão thái quân lần nữa nằm xuống, nửa khép con mắt.



      “Minh Nguyệt thông tuệ nhã nhặn, suy nghĩ chu toàn, tâm tư nhanh nhẹn. Minh Châu sâu sắc điềm tĩnh, hiểu cách thu liễm lại khéo lép dẫn dắt. Hai đứa chúng nó đều có ưu điểm. Nếu hợp lực …” Lão thái quân tới đây dừng lại.



      Hàn ma ma nhịn được mở miệng “Thái quân cố kỵ đại phu nhân và nhị phu nhân?”



      Lão thái quân cười khổ tiếng “Năm đó ta tị nạn ở Dương Châu, nếu có Trầm muội muội cứu ta …”



      Hàn ma ma cúi đầu kêu tiếng “Thái quân.”



      Lão thái quân lại thở dài “Tuy rằng lúc trước bởi vì lão tổ tông nhúng tay vào phá hủy hôn của Nhu Nhi và Khanh nhi, nhưng vô luận thế nào ta cũng là người cho phép. Chỉ sợ sau này xuống hoàn tuyền có mặt mũi gặp lại ân nhân ngày xưa.”



      Hàn ma ma vội vàng :” Lão thái quân phúc thọ an khang, có thể sống tới tram tuổi. Sao lại điềm xấu nhưu vậy?”



      Lão thái quân lắc đầu “Năm đó ngươi cũng theo bên cạnh ta. Nha đầu Nhu nhi kia kính cẩn hiền thục, biết lễ lại hiếu thuận. Nếu nó trở thành thể tử của Khanh nhi cũng có việc ngày hôm nay.”



      Hàn ma ma trầm ngâm :” Thái quân… Là muốn đưa Trầm di nương thành bình thê?”



      Lão thái quân híp mắt, con ngươi lên tia sắc bén. Hàn ma ma lập tức cúi đầu “Nô tỳ quá phận, thỉnh thái quân thứ tội.”



      Lão thái quân nhắm mắt lại, trầm mặc chốc lát rồi :” Hàn ma ma, ngươi so sánh Minh Nguyệt với Minh Hà thử xem?”



      Hàn ma ma ngẩn ra, châm chước “Mỗi người vẻ ạ.”



      ?” Lão thái quân cười khó hiểu. Minh Hà tính tình ổn trọng nhưng chung quy bì kịp với linh động của Minh Nguyệt, trù tính tính kế. Nhân tài như vậy nếu để làm thứ nữ đáng tiếc…



      “Được rồi, cần ở lại hầu hạ nữa, lui xuống trước .”



      Hàn ma ma quỳ gối cáo lui “Vâng.”



      Lão thái quân nằm nhuyễn tháp, miệng thào



      “Minh Nguyệt, Minh Hà, Minh Châu….”

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 39: Tường vi chi duyến.

      Nguồn: Nekofighter.wordpress.com

      Sau khi Thu Minh Nguyệt trở lại Tuyết Nguyệt các, nàng bảo mấy nha hoàn xếp thành hàng, ánh mắt nhìn lướt qua khuôn mặt của họ.

      “Tuyết Xảo, Nhã Nhị, Mịch Văn, Nhạc Nam, Nam Hải, Băng Dương, Cốc Tuyết, Túy Văn.” Miệng nàng hơi nhếch lên “Các ngươi là tự nguyện tới Tuyết Nguyệt các của ta, đúng ?” Nàng ngồi ghế quý phi, tay trái bưng ly trà, tùy ý hỏi.


      Mấy người nhất tề cúi đầu “Vâng.”

      “Tốt” Ngón tay buông lỏng, nàng nâng mắt nhìn, ánh mắt trong trẻo mà uy nghi.

      “Ở chỗ ta làm việc chỉ cần hai điều. Thứ nhất, ít làm nhiều. Thứ hai, tuyệt đối trung thành. Các ngươi-“ Nàng khẽ liếc mắt, vân đạm phong khinh .

      “Làm được ?” Nàng nâng chung trà lên uống ngụm, ánh mắt bình tĩnh.

      Tám nha hoàn ngẩng đầu. Trước mặt họ là ngồi, khuôn mặt tựa tranh vẽ, giơ tay nhấc chân đều mang theo uy nghi. Mắt phượng nàng khẽ chớp, ràng mang theo ý cười dịu dàng nhưng lại khiến người ta chợt lạnh. Bọn họ đều đột nhiên run lên, trăm miệng lời :” Có thể ạ.”

      “Tốt lắm.” Thu Minh Nguyệt đặt ly trà xuống, đứng dậy, khoanh tay đánh giá các nàng.

      “Tuyết Xảo, Túy Văn, các ngươi hầu hạ ở gian ngoài. Mịch Văn, Nhã Nhị, Lăng Ngọc, ba người các ngươi phụ trách quét tước. Nhạc Nam, Cốc Tuyết, Nam Hải, các ngươi chia nhau theo Đông Tuyết và Tôn ma ma sắp xếp đồ đạc.” Nàng hơi xoay người, nhếch mày.

      “Các ngươi có gì dị nghị ?”

      Vài nha hoàn cúi đầu “Cẩn tuân mệnh lệnh tiểu thư.”

      Thu Minh Nguyệt phất phất tay “Hạ Đồng, an bài chỗ ở cho các nàng.”

      “Vâng.” Hạ Đồng mang theo mấy người lui ra.”
      Hồng Ngạc tới “Tiểu thư muốn khảo nghiệm bọn họ?”

      Thu Minh Nguyệt nghiêng người dựa vào tháp quý nghi, tiện tay cầm quyển sách lật xem.

      “Bảo Đông Tuyết rảnh rỗi chú ý họ chút, ta cũng muốn cả ngày vừa đề phòng đại phu nhân lại đề phòng kẻ trộm trong nhà.”

      “Nô tỳ hiểu .” Hồng Ngạc lên tiếng.

      “Đúng rồi.” Thu Minh Nguyệt như đột nhiên nghĩ ra cái gì, buông sách xuống :” Bảo Tầm Hạm và Tầm Vân chú ý kỹ mấy nha hoàn bên cạnh các di nương, ngàn vạn lần thể để người ta chui vào chỗ trống. Còn có bên phía Minh Thụy cũng phải cẩn thận, khi phát những người đó khác thường tìm cái cớ đuổi , đỡ phải gặp thêm chuyện sau này.”

      Hồng Ngạc khó hiểu cười :” Tiểu thư hao hết tâm tư để Tường thúc an bài Tầm Hàm, Tầm Vân và Bạch Phong, Bạch Mai tiến vào Thu phủ, vì sao lại lưu lại bên cạnh mình?”

      Thu Minh Nguyệt ngày càng tài giỏi, ánh mắt tự do phóng trang sách.

      “Di nương quá mức thiện lương nhu nhược, Hạ Diệp bên người bà tuy trung thành nhưng có chút nóng nảy. Xuân Hoàng và Nguyên mụ mụ cũng trầm ổn, nhưng phải có ba đầu sáu tay, ta làm sao có thể yên tâm? Còn Minh Thụy mặc dù thông minh, nhưng tuổi còn quá , khó tránh còn ngây thơ hồn nhiên. Bên người nó có người vừa ý, trong lòng ta cũng bất an. Lần này thời gian quá gấp, lại sợ bị đại phu nhân hoài nghi cho nên mới chỉ an bài bốn người. Lần sau có cơ hội nhất định phải làm tất cả ràng sạch . Chỉ có để họ an toàn ta mới có thể yên tâm đối phó đại phu nhân.”

      Hồng Ngạc cảm khái :” Tiểu thư khổ tâm, di nương và ngũ thiếu gia chắc chắn an toàn.” Nàng nghĩ nghĩ, cười :” Bất quá tiểu thư thông minh như vậy, tất nhiên để di nương và thiếu gia chịu ủy khuất.”

      Ánh mắt Thu Minh Nguyệt có chút mê mang “Ta gần mười ba tuổi, sớm muộn cũng phải xuất giá, thể che chở họ cả đời. giờ có thể làm chỉ là làm sao trong hai năm nay phải bảo đảm cả đời bọn họ .” Vô luận nàng có nguyện ý hay luật ở thế giới phong kiến lễ giáo đều là như vậy, nữ tử bình thường mười mười hai tuổi bắt đầu nghị thân, mười bốn mười lăm, hay thậm chí mười ba có thể lập gia đình. Nàng biết mình chạy cũng thoát khỏi vận mệnh. Dù nàng cơ trí thông minh thế nào cũng có cách thay đổi vận mệnh này. Lập gia đình sao? Lấy địa vị thứ nữ của nàng giờ, dù là đại lão gia và lão thái quân thương thế nào cũng có chỗ tốt. Thôi, nàng tại chẳng qua mới mười ba, thời gian hai năm cũng đủ thay đổi rất nhiều chuyện. Tương lai thế nào, là tùy vào chính mình.

      Sau khi dùng buổi trưa xong, nàng liền đến Trí Minh Viện của Thu Minh Thụy. Trí Minh Viện lớn nhưng cũng , có cả nhĩ phòng, tiền thính, nội đường, lại còn thêm cái thư phòng lớn , phía sau là nơi ở của hạ nhân. Sườn sau là khu đất trống trồng rất nhiều cây cỏ, tạm thời tính là hoa viên .

      Bình thường khi Thu Minh Nguyệt tới thăm Thu Minh Thụy phần lớn là nó ở trong thư phòng đọc sách. Hôm nay cũng gặp bóng dáng Thu Minh thụy đâu, chỉ nhìn thấy thiếu niên trong sáng đứng phía trước hơi cúi người vẽ tranh. Tố bào như tuyết, mặt mày tuấn tú nho nhã, ánh mắt trong trẻo. Động tác hơi cúi người của vừa nhu hòa lại cương nghị, vẻ mặt vô cùng chăm chú. Ngay cả khi nàng tới, cũng phát giác.

      Hồng Ngạc đứng bên cạnh Thu Minh Nguyệt định lên tiếng, sau đó lại im lặng, tựa như muốn quấy rầy thiếu niên kia.

      Gió thổi nhè , mười ba tuổi đứng xa xa, ánh mắt thanh tĩnh. Thiếu niên mười bảy tuổi vẽ tranh, thần sắc bình thản. Phong cảnh xung quanh thanh tú. Dù có vàng ngọc châu báu nhưng vẫn trở thành bức tranh tao nhã xinh đẹp.

      Ánh nắng ấm ấp rọi xuống khắp nơi.

      thiếu niên chừng mười tuổi từ trong phòng ra, tay cầm bức vẽ, thần sắc hưng phấn.

      “Đại ca, đây là của tỷ tỷ tặng cho đệ, ca xem…” Nó ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn thanh lệ đứng yên xa xa.
      “Tỷ tỷ?”

      Thu Minh Hiên dừng tay chút, đột nhiên ngẩng đầu. Hai người bốn mắt nhìn nhau như muôn đời lưu chuyển, thiên sơn vạn thủy xa xa lại trông đến hồng trần chi tẫn, vận mệnh chi chung.

      Thu Minh Nguyệt thành đến, sờ sờ đầu Thu Minh Thụy.

      “Hôm nay có học bài chưa?”

      Thu Minh Thụy :” Học xong rồi.”

      Nó lôi kéo Thu Minh Nguyệt tới trước mặt Thu Minh Hiên “Tỷ tỷ, vừa rồi đệ cùng đại ca đánh cược rằng tranh của huynh ấy đẹp bằng tỷ, tỷ xem.”

      Thu Minh Nguyệt nâng mắt nhìn vào bức tranh, chỉ thấy sương trắng trắng như tuyết, mơ hồ thấy những dãy núi phập phồng như du long. Tố tố thành ấm, thúy mộc lâm thang. Hồ nước trong rừng lân lân, mặt nước trong suốt, bờ là đủ các loại hoa tường vi, rực rỡ vô cùng. Non sông trước mắt tươi đẹp, trăm hoa đua nở.

      Thu Minh Thụy sớm trừng lớn mắt “Đẹp quá.”

      Thu Minh Nguyệt cũng kinh ngạc nhìn đóa tường vi diễm lệ tranh, tự giác hỏi ra tiếng.

      “Đại ca cũng thích tường vi?”

      Thu Minh Hiên mỉm cười “Tường Vi mĩ lệ thanh khiết, nhiễm bụi trần.”

      Thu Minh Nguyệt hạ tầm mắt xuống. ra chỉ là giống mà thôi. Từng có người trồng cả vườn tường vi chỉ vì muốn thấy nụ cười của nàng. Tường vi đại biểu cho tình và tưởng niệm. Tường vi nở rộ như con người khát khao tình , nhưng tình chỉ là hồi mộng đẹp, hoa tuy rằng héo tàn nhưng tình trong lòng mãi tàn lụi. Tường vi chính là lưu luyến thuở đầu, là thệ ước tình . Tường vi, là loại hoa nàng tha thiết, cũng là giấc mộng về người kia.

      Hai mươi năm sớm sớm chiều chiều, cuối cùng cũng chỉ còn lại giấc mộng hoa.
      PHUONGLINH87^^, Andrena, honglak3 others thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 40: Tiện đường cùng .

      Nguồn: nekofighter.wordpress.com

      “Minh Nguyệt, muội sao vậy?” Thu Minh Hiên thấy nàng im lặng nghi hoặc hỏi.

      Thu Minh Nguyệt ngẩn ra, ngước đầu lên.

      có gì.”


      Thu Minh Hiên khẽ nhíu mày, quay về phía Thu Minh Thụy.

      “Hôm nay mắt ta có phúc, có thể nhìn thấy tranh vẽ của Minh Nguyệt.”

      Thu Minh Thụy chớp đôi mắt sáng đưa bức tranh cầm cho Thu Minh Hiên: “Đại ca, bức tranh này của tỷ tỷ là vẽ hàn mai, rất đẹp đó, huynh xem.”

      “Minh Thụy.” Thu Minh Nguyệt khẽ quát tiếng. Lúc Thu Minh Hiên định đưa tay lấy tranh nàng nhanh chóng đoạt lấy, giao cho Hồng Ngạc.

      “Tỷ tỷ?” Thu Minh Thụy ngạc nhiên nhìn nàng.

      Thu Minh Nguyệt ý thức được mình vừa rồi quá mức kích động, liền mở miệng giải thích:” Muội vẽ rất xấu, làm sao dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt đại ca?”

      Thu Minh Hiên thu hồi bàn tay để giữa trung, ý cười ôn hòa.

      “Minh Thụy viết chữ rất đẹp, nó là do Ngũ muội muội dạy. vậy tranh của muội muội hẳn rất phi phàm, sao có thể là xấu?”

      Thu Minh Nguyệt :” Đại ca quá lời.” Nàng dừng chút, lại tiếp:” Minh Thụy hiểu chuyện, chuyện có chút hơi quá, đại ca xin đừng trách.”

      Thu Minh Hiên sờ sờ đầu Thu Minh Thụy, cười :” Minh Thụy thiên tư thông minh, lại có tỷ tỷ tốt dốc lòng dạy dỗ, tương lai nhất định có thành tựu.”

      Thu Minh Nguyệt cười điềm tĩnh: “Tổ phụ thường khen đại ca hiểu biết sâu rộng, tài năng vô cùng, tiền đồ rực rỡ. Minh Thụy còn , sau này còn phiền đại ca chỉ điểm nhiều hơn. Chỉ là biết đại có thể chỉ giáo hay ?”

      “Chỉ giáo dám nhận.” Thu Minh Hiên mỉm cười:” Minh Thụy cực kỳ thông minh, như vậy lại rất tài hoa, xuất khẩu thành thơ. Rèn luyện thời gian tất thành châu báu.”

      “Minh Thụy còn , đại ca cũng đừng khen nó như vậy, bằng đắc ý mất.”

      Thu Minh Thụy biểu môi oán giận “Tỷ tỷ, đệ vẫn nhớ kỹ lời của tỷ, làm người phải khiêm tốn, nhất định thể kiêu ngạo tự mãn. Phải biết rằng, học vấn là vô tận.”

      Đôi mắt Thu Minh Hiên sáng ngời, lời giàu tính triết học như vậy lại xuất ra từ miệng nữ tử sao?

      Thu Minh Nguyệt rảnh bận tâm Thu Minh Hiên nghĩ gì, nàng cúi đầu cười dịu dàng nhìn Thu Minh THụy.

      “Đệ nghĩ được như vậy là tốt rồi. Phải biết rằng, núi cao còn có núi cao hơn. Vô luận thành tích của đệ tốt thế nào cũng được tự cao tự đại, coi ai ra gì.”

      “Vâng.” Thu Minh Thụy dùng sức gật đầu.

      Thu Minh Nguyệt đứng lên, nhìn sắc trời.

      “Trễ rồi, tỷ cũng nên trở về. Đệ chú ý nghỉ ngơi nhiều chút, đọc sách cũng tốt nhưng cũng thể vì vậy mà lơ là thế giới bên ngoài, trở thành ếch ngồi đáy giếng.”
      biết, tỷ tỷ.”

      Thu Minh nguyệt gật đầu, lại :” Mấy nha hoàn kia dùng quen chưa?”

      Thu Minh Thụy nghiêng đầu “Dạ rồi.”

      “Vậy là tốt. Được rồi, tỷ đây, bữa khác quay lại thăm đệ.”

      “Tỷ tỷ” Thu Minh Thụy gọi nàng, đôi mắt trông mong nhìn bức họa tay Hồng Ngạc.

      “Bức họa kia tặng cho đệ rồi mà.”

      Thu Minh Nguyệt nheo mắt “Bức tranh còn chút thiếu sót, chờ tỷ hoàn thành xong lại đưa cho đệ.”

      Thu Minh Thụy muốn cần nhưng Thu Minh Nguyệt xoay người bước .

      “Ngũ muội muội.” Thu Minh Hiên tiến lên gọi nàng.

      Thu Minh Nguyệt quay lại: “Đại ca còn có chuyện gì sao?”

      Thu Minh Hiên :” Huynh ra ngoài cũng lâu rồi, cùng .”

      Thu Minh Nguyệt im lặng.

      đường chuyện rời khỏi Trí Minh Viện, lại qua tiếp cái hành lang dài, qua hành lang lại tới ngã rẽ. bên là về Tuyết Nguyệt các của Thu Minh Nguyệt, bên là Phi Giao các của Thu Minh Hiên.

      Sắc trời tối, đường chân trời ngày càng mờ nhạt. Mùi hoa xuân lan tỏa bốn phía, mặt nước Bích hồ khẽ gợn song. Thu Minh Nguyệt cuối cùng nhịn được bầu khí im lặng cho nên mở miệng.

      “Đại ca.”

      “Ừ?” Thu Minh Hiên ngẩng đầu nhìn nàng, cười dịu dàng như cũ.

      Thu Minh Nguyệt khẽ hoảng hốt, giống như chợt tìm thấy nụ cười mềm mại vĩnh viễn ghi nhớ trong đầu kia. Giống như thiên sơn vạn thủy, hồng trần vạn trượng diêu diêu nhất vọng, lại giống như khắc từng chi tiết vào lòng.

      Nàng giật mình cười. Chỉ là… giống chút mà thôi. Cuối cùng cũng chỉ là giống thôi…

      Nàng khôi phục lại bộ dạng ôn nhã lạnh nhạt: “Minh Thụy từ có bạn bè, lại do thân thế như vậy, khó tránh có chút giống ông cụ non.” Nàng dừng chút, bắt gặp thương tiếc trong mắt của Thu Minh Hiên. Nàng lại cười “Nhưng muội biết, nó vẫn đặc biệt khát vọng có huynh đệ tỷ muội. Muội tuy thân là tỷ tỷ của nó nhưng có số việc….” Nàng cúi đầu mím môi, lại :” Minh Thụy vừa đến kinh thành, khó trách khỏi còn chưa thích ứng. Khó có được nó với đại ca hợp ý như vậy, cho nên… Cho nên đại ca về sau có thể đến thăm nó nhiều chút được ?” Nàng lẳng lặng nhìn Thu Minh Hiên, ánh mắt chờ mong.

      Thu Minh Hiên chớp mắt, đáy mắt bao phủ màn sương trắng. Sau đó, ôn nhã cười.

      “Minh Thụy cũng là đệ đệ của huynh, huynh làm đại ca tự nhiên thương tiểu đệ.”

      “Cảm ơn.” Thu Minh Nguyệt cười, nụ cười chân thành.

      Gió mát thổi chầm chậm, phi hoa tựa như mộng. nắng chiều ấm áp đổ xuống, chiếu vào nụ cười minh nhược xuân thủy của nàng. Trong mắt Thu Minh Hiên lộ ra tia kinh diễm, đôi mắt trong trẻo bị bao phủ tầng sương trắng, thể nhìn . Chỉ là bàn tay giấu trong áo hơi nắm lại.

      Dung mạo như thế nên chôn vùi dưới băng tuyết.

      “Minh Nguyệt, muội nên cười nhiều chút.”

      Thu Minh Nguyệt sửng sốt, cười yếu ớt quay đầu.

      “Đại ca lại trêu ghẹo muội.”

      Thu Minh Hiên khoanh tay đứng, chậm rãi tiến về phía trước.

      “Muội năm nay mười ba rồi nhỉ?”

      “Vâng.” Thu Minh Nguyệt gật đầu “Sao vậy?”

      Thu Minh Hiên cúi đầu nhìn tảng đá dưới sàn, lời nào.

      Thu Minh Nguyệt thấy mắt như có điều suy nghĩ nghĩ đến gì đó, cười :” Đại ca mười bảy rồi , nghe nhị thẩm tìm được đối tượng cho huynh rồi đó.”

      Thu Minh Hiên ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh thâm trầm.

      “Muội…”

      Thu Minh Nguyệt cười chút tạp niệm “Đại ca tài mạo song toàn, xuất thân quý trọng, người tương lai hôn phối với huynh chắc hẳn dịu dàng xinh đẹp, tốt bụng lại hiểu ý.”

      Thu Minh Hiên gì, ánh mắt nhìn về phía trước. Lúc lâu sau, mơi thào

      “Nếu dù là xinh đẹp dịu dàng cũng chẳng qua là..” Giọng rất , Thu Minh Nguyệt chỉ nghe được vài chữ mơ hồ, khỏi hỏi.

      “Đại ca, huynh gì?”

      Thu Minh Hiên đột nhiên hoàn hồn, chống lại đôi mắt nghi hoặc của nàng, cười :” có gì, chỉ là nhất thời ra thôi.”

      Thu Minh Nguyêt nhíu mày, quan tâm nữa. Nàng ngẩng đầu nhìn trời, thấy mặt trời lặn xuống, xung quanh cũng sắp tối đen

      “Đại ca, muội phải trở về.” Nàng hơi phúc thân, mang theo Hồng Ngạc trở về Tuyết Nguyệt các.

      Thu Minh Hiên đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng càng lúc càng xa của nàng, ánh mắt trở nên phức tạp.

      tiểu nha hoàn vội vã chạy tới, cúi đầu :” Thiếu gia, phu nhân gọi người trở về.”

      Thu Minh Hiên thu thồi ánh mắt, lạnh nhạt gật đầu.

      “Ừ” nhìn nhiều thêm cái, xoay người rời .

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 41: Cộng chẩm chi duyến

      Nguồn: nekofighter.wordpress.com

      Màn đêm buông xuống, trời đầy chấm sáng , ánh trăng nhu hòa.

      Thu Minh Nguyệt vừa tắm rửa xong, người khoác tấm áo choàng gấm mềm mại ngồi tháp thượng đọc sách. Hồng Ngạc tiến vào đổi bấc đèn, :” Tiểu thư, sắc trời còn sớm, nghỉ ngơi chút .”


      “Ừ.” Thu Minh Nguyệt ngẩng đầu lên: “Ngươi xuống trước , ta tại sao.”

      “Vâng” Hồng Ngạc bước lui ra ngoài.

      Thu Minh Nguyệt chăm chút nhìn trang sách, từng dòng chữ xẹt qua trước mắt, rất nhanh bị nàng tiêu hóa. Bất tri bất giác, hai canh giờ nhoáng cái trôi qua, mà quyển sách bàn cũng gần kết thúc.

      Gió đêm thổi vù vù, ánh nến trong phòng chợt tắt. Nàng biến sắc, quát:” Ai?”

      Cửa sổ bỗng nhiên mở ra, đạo bạch quang nhanh chóng bay vào, giây lát sau lại xuất trước mặt Thu Minh Nguyệt.

      Thu Minh Nguyệt trừng lớn mắt nhìn thiếu niên ngồi xe lăn:” Là ngươi?”

      Đôi mắt long lanh của Phượng Khuynh Ly như chấm trong màn đêm. thấy nàng tóc tai chỉnh tề, ngọc nhan diễm lệ, mắt phượng tràn đầy kinh ngạc, môi đỏ khẽ mở, thổ khí như lan. Áo choàng mỏng manh là lí y đặc chế, che được xương quai xanh duyên dáng bên dưới. Nàng dáng điệu uyển chuyển, vóc người xinh xắn linh lung. Tiết khố bằng vải bông rộng thùng thình lơi lỏng, gió thổi vào liền có thể thấy được cặp đùi ngọc thon dài. nao nao, mặt bỗng nhiên đỏ lên.

      “Ta…”

      Thu Minh Nguyệt dưới ánh mắt chăm chú của đột nhiên phát mình chỉ mặc áo ngủ, lập tức kinh hô tiếng.

      “A-“

      “Tiểu thư, xảy ra chuyện gì?” Thanh lo lắng của Hồng Ngạc truyền đến.

      Phượng Khuynh Li chấn động, còn chưa kịp phản ứng, Thu Minh Nguyệt trực tiếp nắm tay lôi lên giường, sau đó chân trái đá cái, đem xe lăn đẩy về phía sau bình phong gỗ khắc hoa. bị hành động nhanh nhẹn của nàng làm cho ngây người, còn chưa tỉnh lại, thấy Thu Minh Nguyệt cởi áo choàng ra, nhanh chóng lên giường.

      Mùi thơm đặc trưng của nữ tử xông vào mũi, khí chung quanh đều là hơi thở của nàng. Phượng Khuynh Li cả đời chưa bao giờ tiếp xúc thân mật với nữ tử, sau khi hết ngạc nhiên hai má lại trở nên đỏ hồng. Dung mạo kia xứng đáng với danh hiệu tuyệt thế vô song. Nếu vẻ đẹp này bị Thu Minh Nguyệt bắt gặp được hẳn bị nàng mắng là ‘ nghiệt’.

      Chẳng qua nàng tại nàng có tâm tình thưởng thức, bởi vì gần như lúc nàng vừa nằm lên giường ‘két’ cái, cửa bị người đẩy ra.

      “Tiểu thư?” Hồng Ngạc tới, ngạc nhìn nhìn Thu Minh Nguyệt ngồi đọc sách giường, sắc mặt chút khác thường, ngay cả trong phòng cũng có bất cứ dị thường nào.

      Thu Minh Nguyệt buông sách xuống, nhíu mày.

      phải bảo ngươi xuống rồi sao? Sao lại vào đây?”

      Hồng Ngạc kinh ngạc “Nô tỳ vừa rồi nghe tiếng tiểu thư kêu, cho nên nghĩ rằng…”

      Thu Minh Nguyệt cười đánh gảy lời nàng “Nào có tiếng gì đâu? Ngươi nằm mơ rồi.”

      Hồng Ngạc mờ mịt “Nằm mơ?”

      Thu Minh Nguyệt quay đầu tiếp tục đọc sách “Mấy ngày nay vất vả cho các ngươi. Sau này đừng gác đêm nữa. Hoặc là để bọn Túy Văn ở bên ngoài coi chừng giúp cũng được.”

      “Vâng.” Hồng Ngạc vẫn có chút thất thần. Nàng cẩn thận đánh giá bốn phía, như cũ thấy có chút khác thường. Chẳng lẽ, nàng sinh ảo giác?

      “Thời gian còn sớm, ngươi xuống nghỉ ngơi . Ta cũng muốn ngủ.” Thu Minh Nguyệt xong liền ngáp cái phối hợp, nhìn như mệt mỏi.

      Hồng Ngạc vội cúi đầu :” Vâng, tiểu thư nghĩ ngơi cho tốt, nô tỳ canh giữ bên ngoài.”

      cần đâu.” Thu Minh Nguyệt thản nhiên :” Ta thấy tinh thần ngươi cũng tốt, sớm về nghỉ . Ngươi canh giữ bên ngoài ta cũng yên tâm ngủ.”

      “Vâng.” Hồng Ngạc đóng cửa, sắc mặt vẫn mờ mịt. Nhìn ánh trăng trốn trong từng tầng mây, miệng nàng thào tự hỏi:” Chẳng lẽ lúc nãy ngủ quên nên nằm mơ sao?” Nàng lắc đầu “Quên , nếu tiểu thư sao nghĩ nhiều như vậy làm gì?” Nàng bước xuống cầu thang, ra ngoài sân.

      Mà ở trong phòng tại, Thu Minh Nguyệt ngay khi Hồng Ngạc rời khỏi lập tức ngồi dậy, sắc mặt nháy mắt lạnh như băng. Xác định tiếng bước chân của Hồng Ngạc biến mất, nàng lập tức xoay người xuống giường, với tay lấy áo choàng, sau đó, nàng phóng ánh mắt như dao nhìn Phượng Khuynh Li nằm bên .
      “Đứng lên!”

      Giờ phút này Phượng Khuynh Li bình phục lại, thấy nàng bộ dạng thẹn quá hóa giận, cúi đầu cười ra tiếng.

      nghĩ rằng Thu ngũ tiểu thư ôn nhã dịu dàng lại mạnh mẽ như vậy.”

      Tiếng cười đê mê của lọt vào tai, dung mạo như tranh, quần áo lúc nãy do dây dưa mà rớt xuống chút lộ ra da thịt nõn nà. Ngón tay tựa như điêu khắc, tóc dài đen nhánh khẽ rơi xuống. Thân thể nằm nghiêng, đầu hơi cúi, nụ cười trong đêm tối tựa như cơ, điên đảo chúng sinh.

      Thu Minh Nguyệt bực bội nụ cười nghiệt cửa , nàng qua kéo áo đẩy ra ngoài.

      “Cút!”

      Phượng Khuynh Li ngại nàng đột nhiên hành động, nhưng cũng có chuẩn bị, cứ như vậy bị nàng kéo ra. Cũng may phản ứng của nhanh nhẹn, lúc sắp rơi xuống đất, đập tay cái vào bàn trang điểm, xoay vòng giữa trung rồi cuối cùng đáp xuống tháp thượng trước mặt Thu Minh Nguyệt.

      Thu Minh Nguyệt càng thêm tức giận:” Đứng lên mau!”

      Phượng khuynh Li ngẩng đầu nhìn nàng, hơi thở dốc vì lúc nãy vừa hoạt động mạnh.

      “Ta cũng rất muốn đứng lên.” cúi đầu nhìn chân mình. Thu Minh Nguyệt lúc này mới nhớ tới việc bất tiện, thầm tức giận. Sau đó, nàng ra sau bình phong đẩy xe lăn của tới.

      Phượng Khuynh Li nhìn xe lăn kia, lại nhìn chân mình, vẻ mặt vô tội nhìn Thu Minh Nguyệt.

      Thu Minh Nguyệt cắn răng:” Đừng với ta là ngươi có biện pháp ngồi lên đây.” Giỡn hoài, vừa rồi còn có thể bay lên trời phóng qua nhuyễn tháp. tại chẳng qua thay đổi chỗ thôi, bằng thân thủ của , quả thực cần tốn nhiều sức.

      Càng nghĩ nàng lại càng tức. Nàng thế nào quên? nghiệt trước mắt này có thân võ công cao thâm khó lường? Vừa rồi lúc Hồng ngạc tiến vào, hoàn toàn có khả năng vô thanh vô tức chạy . Nàng cần gì phải tự hủy trong sạch? Kỳ thân là phụ nữ thế kỷ hai mươi mốt, cùng nam tử ở chung phòng, thậm chí nằm chung giường nàng cũng coi là gì. Chỉ là thời đại này lễ giáo nghiêm khắc. Nếu vừa rồi Hồng Ngạc xông vào thấy có nam tử trong phòng nàng, kinh ngạc la lên, để người ta biết được danh dự cả đời này của nàng coi như xong. Nàng sao, nhưng mẫu thân và đệ đệ bị liên lụy.

      Nghĩ đến đây, nàng nhịn được sinh khí:” Đường đường là thân vương thế tử, sao lại thích làm việc đêm tối trèo vào cửa sổ phòng người ta, sợ bị chê cười sao.”

      Phượng Khuynh Li nhăn nhó, chút xấu hổ vì chạy vào phòng khuê nữ nhà người ta.

      “Là ngươi để ta vào mà.”

      Thu Minh Nguyệt trừng lớn mắt, nhịn được.

      “ngươi nửa đêm có việc gì đứng trước cửa sổ phòng ta làm gì? Có biết làm vậy lỡ người ta thấy được cuộc đời của ta coi như bị ngươi làm hỏng ? Các ngươi là công tử bột nhà giàu, thể so sánh với người thường chúng ta, càng thể biết được lễ giáo thời đại này hà khắc với nữ tử chúng ta thế nào. Đối với ngươi mà , hôm nay chẳng qua là tùy hứng. Nhưng đối với ta, cơ hồ là chuyện cả đời, ngươi có hiểu hay ?”

      Nàng giận bốc lửa. Hoàng thất sao chứ? Con cưng của trời sao chứ? Cao cao tại thượng nhìn xuống thiên hạ sao chứ? Cứ phải đem tính mạng, danh dự của người, hay thậm chí cả gia tộc, thân nhân của người ta dẫm nát dưới chân, coi như bùn đất sao?

      Hừ, bất quá chỉ là thằng nhóc thôi. Cần gì phải ở trước mặt người trải qua bao bão táp cuộc đời như nàng giả bộ thâm trầm chứ?

      Phượng Khuynh Li lẳng lặng nhìn bộ dạng phẩn nộ của nàng, tựa như còn chưa hồi phục lại tinh thần. Hai mắt mê mang, mờ mịt nhìn nàng.

      Gió đêm thổi lành lạnh, ánh nến lay động, đôi mắt thiếu niên tươi đẹp tựa như ánh nến kia.

      cúi đầu thở dài, tiếng thở tựa như phiên tan trong khí, cùng với giọng trầm ấm của truyền vào tai Thu Minh Nguyệt.

      xin lỗi.”

      Hả?

      Lần này tới phiên Thu Minh Nguyệt ngạc nhiên. Nàng nhíu mày nhìn thiếu niên cúi đầu, có chút khó hiểu.

      “Ngươi rốt cuộc tới đây làm gì?” Nàng bưng ghế ngồi xuống, nhìn hỏi.

      Phượng khuynh Li cúi đầu, bỗng nhiên thân thể khẽ chuyển động, vững vàng ngồi xe lăn.

      Thu Minh Nguyệt nhíu mày, trong mắt xẹt qua tia tán thưởng.

      “Ngươi có võ công?” Phượng Khuynh Li có chút xác định hỏi. ràng cảm nhận được nội lực của nàng, nhưng động tác của nàng lại vô cùng nhanh nhẹn, chuyện này giải thích thế nào đây?

      Thu Minh Nguyệt tay vuốt vuốt tóc, :” Trước kia có học qua vài chiêu khoa chân múa tay.” Nàng làm luật sư, sau mỗi phiên tòa đều thường xuyên gặp người đến trả thù, nếu học mấy chiêu phòng thân làm sao nàng có thể an toàn vô đến giờ?

      Phượng Khuynh Li giương mắt nhìn nàng. thấy ánh mắt nàng lạnh lẽo, khóe miệng trào phúng trong lòng bỗng nhiên đau xót. mới lớn, danh môn khuê tú, vốn là phải phú quý cả đời, nhưng cuối cùng nàng trải qua cái gì lại khiến tâm trí nàng thành thục ổn trọng như vậy, thậm chí còn chưa lớn phải gánh lấy trách nhiệm bảo vệ cho mẫu thân và đệ đệ? Cũng giống như mình, tuổi còn mang theo nỗi tang thương, lại còn phải giấu mình trước những ánh mắt như lang như hổ thầm tính kế.

      Nữ tử này, rất giống , cùng nỗi thương tâm. Vậy mà mình lại muốn kéo nàng vào cái chảo nhuộm lớn như vậy, đúng đắn sao?

      Giờ khắc này, Phượng Khuynh Li vẫn mê mang.

      Mười sáu năm sinh mệnh, lần đầu tiên mê mang vì nữ tử.

      Rất lâu trước kia, từng có người ghé vào tai câu:” Li nhi, thời điểm con vì nữ tử cảm thấy tò mò, mơ màng lúc đó, con động tâm, thậm chí thương nàng.”

      Lúc đó, những lời này như như trong đầu , hoàn toàn ràng. Nhiều năm về sau mới biết được, ra ông trời vẫn rất công bằng với . Ít nhất, sau bao lần trải qua khó khăn, rốt cuộc tìm được ấm áp tuyệt diệu nhất thế gian.
      PHUONGLINH87^^, Andrena, honglak2 others thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 42: Yến Cư phu nhân

      Nguồn: nekofighter.wordpress.com

      Trầm mặc hồi lâu, lúc Thu Minh Nguyệt còn kiên nhẫn nữa, Phượng Khuynh Li mới cúi đầu câu:” Tiết quốc hầu phu nhân ít ngày nữa tới Thu phủ, người này tâm địa độc ác. Ngươi cẩn thận chút.”


      xong, bóng dáng khẽ động, rất nhanh biến mất trong đêm tối.

      Thu Minh Nguyệt giật mình nhìn cửa sổ mở tung, gió đêm lạnh lẽo thổi tới. Nàng ôm cánh tay, chửi tiếng: “ khó hiểu.”

      xong, nàng trở về, lần nữa nằm giường. Lần này là nàng mệt mỏi .

      Ngoài cửa sổ, Phượng Khuynh Li ngồi xe lăn, nhìn bóng dáng điệu của nàng dần biến mất sau màn, ánh mắt trở nên thâm thúy. Phía sau, Lãnh tu ôm kiếm đứng.

      “Thế tử, phải trở về rồi.”

      Phượng Khuynh Li gì, ánh mắt như cũ nhìn bóng dáng kia.

      Lãnh Tu im lặng.

      Ánh trăng lạnh lẽo, đêm sương rét. Thiếu niên mình ngồi dưới trăng, mi mục như họa, thần sắc trong trẻo lại lạnh lùng. Thẳng đến khi ánh trăng kia hoàn toàn biến mất sau tầng mây, thần sắc của thiếu niên mới tiêu tan, Lúc này, mở miệng:

      thôi.”

      Hai đạo quang ảnh biến mất dưới ánh trăng, nhiễm nửa hạt bụi. Trong phút chốc, tiểu viện lại hoàn toàn yên tĩnh. Mà trong phòng, tiếng hít thở nhè của vững vàng truyền tới.

      Đêm, dài.

      “Thu tùng nhiễu xá tự đào gia, biến nhiễu li biên nhật tiệm tà. Bất thị hoa trung thiên ái cúc, thử hoa khai tẫn canh vô hoa. (Cúc Hoa- Nguyên Chẩn)” Thu Minh Nguyệt nhìn kỹ cảnh sắc trong tranh, nỉ non ra tiếng:” Tứ tỷ, muội biết tỷ vẽ tranh đẹp như vậy. Nếu Yến Cư phu nhân ở đây, sợ cũng tự trách sánh bằng.”

      Bên trong yên tĩnh ấm áp, Thu Minh Nguyệt cầm bức Thu Cúc, tròn mắt tán thưởng. Thu Minh Châu cầm bút chấm mực, khói trắng từ huân lô lơ lửng trong phòng, cùng ngón tay trắng nõn của nàng như hòa thành . Được nghe những lời ấy, nàng dừng tay chút, :” Ngũ muội đừng bậy. Yến cư phu nhân tài nghệ trác tuyệt, xuất thần nhập hóa, nổi danh vô cùng. Tỷ vẽ xấu như vậy làm sao sánh bằng. Lời này nếu truyền còn sợ khiến người ta cười tới rụng răng sao?”

      “Yến Cư phu nhân dù có chút danh vọng chẳng qua cũng chỉ là phàm phu tục tử, tứ tỷ cũng đừng coi bản thân mình.” Thu Minh Nguyệt lơ đểnh nhìn vườn cúc vàng trong tranh đón gió, nở rộ lộng lẫy, vừa xinh đẹp vừa trang nhã.

      Thu Minh Châu buông bút, có chút suy nghĩ nhìn nàng.

      “Ngũ muội, có đôi khi, tỷ cẩm thấy muội thành thục đến khó tin.”
      Thu Minh Nguyệt lúc này ngẩng đầu, lạnh nhạt cười.

      “Tứ tỷ sao lại vậy?”

      Ánh mắt kia ràng thuần túy, phảng bắt băng sơn ngọc tuyết, lại như kiểu nguyệt chi hoa. Hoa rực rỡ, sáng sủa lóa mắt.

      Thu Minh châu nheo mắt, than tiếng.

      “Ngũ muội cũng biết danh hiệu Yến Cư phu nhân là từ đâu mà có ?”

      “Rửa tai lắng nghe.”

      Thu Minh Châu :” Hơn ba mươi năm trước, tiên đế cải trang vi hành, vô tình gặp được nữ tử mặc áo vàng. Nàng ấy băng cơ ngọc cốt, lệ sắc thiên thành, lại tài hoa hơn người, hơn nữa có sở trường về vẽ tranh. Tiên đế rất là ái mộ, thưởng thức, đón nàng về cung phong thành phi. Nhưng mà, ba ngày sau, nữ tử kia đột nhiên mất tích, chỉ để lại bức họa. Tiên đế nhìn thấy bức họa kia, đột nhiên đau buồn, than thở thổn thức. Nửa năm sau, tiên đế đại hôn. Ba mươi năm cuộc đời, ông nhắc chữ tới vị nữ tử áo vàng kia. Truyền thuyết rằng, sau khi hoàng đế qua đời, trong tay lại nắm chặt bức tranh. ai có thể lấy được bức tranh kia từ tay ông, cũng ai nhìn thấy trong tranh vẽ gì. Ngay dưới bức tranh lại có con dấu màu đổ rành rành chữ ‘Yến’.”

      Nàng xoay đầu, ánh mắt bình tĩnh.

      “Từ đó về sau, danh hào Yến Cư phu nhân liền truyền lưu khắp thiên hạ. Những bức tranh trước đây của nàng cũng truyền trong dân gian. Nhưng rất nhiều năm sau đó, thế gian vẫn biết được tung tích của vị nữ tử kia.”

      Thu Minh Nguyệt trầm mặc, ánh mắt cụp xuống, nhìn ra suy nghĩ gì.

      Thu Minh Châu cười :” Bởi vậy, thế gian có nhiều đồn đãi, rằng Yến Cư phu nhân có lẽ hồng nhan bạc phận, sớm qua đời. Nhưng lại có người đồn, từng thấy Yến Cư phu nhân lưu luyến ở quốc gia khác. Dù gì nữa, vị Yến Cư phu nhân này toàn thiên hạ ai cũng đều biết. Nghe nàng mỹ mạo tuyệt luân, kinh tài tuyệt diễm. Lại nghe nàng thân hoàng sam, tựa như hoa cúc vàng. Nàng còn có võ công xuất thần nhập hóa, y độc vô song. Phàm ở đâu có khó khăn đều xuất hiên bóng dáng của nàng.

      Thu Minh Nguyệt mím môi mà cười “Thế nhân luôn thấp kém, lúc nào cũng nhìn người cao mà sùng bái như thần tiên.” Nàng lắc đầu “Lại biết rằng, mọi việc trong thế gian đều có khác nhau. Làm gì phải nhìn lên cao mà che dấu tài hoa của bản thân?”

      Thu Minh Châu ngẩn ra, ánh sáng trong mắt khẽ dâng lên.

      Thu Minh Nguyệt đứng lên “Thân thế của Yến Cư phu nhân là câu đố, tác phong làm việc lại quỷ bí khó lường. Thế nhân thường đối với những người càng kín đáo, càng thần bí lại càng tò mò. Lâu ngày, bản thân họ đều quên, Yến Cư phu nhân dù chấn động thiên hạ nhưng chẳng qua chỉ là người thường. Được người ta coi trọng như vậy mà duy trì được thần bí bất quá chỉ vài ngày, bốn chữ “Yến Cư phu nhân” cũng sớm nguội lạnh mà thôi.”

      Sắc mặt Thu Minh Châu hết sức ngạc nhiên:” Ngũ muội, muội là huệ chất lan tâm, thất khiếu linh lung. Tựa như đời này dù là người nào, chuyện gì trong mắt muội chẳng qua chỉ là thứ vô căn cứ. Có đôi khi tỷ thực hoài nghi, muội mới mười ba tuổi sao?”

      Thu Minh nguyệt bình tĩnh :” Nhân sinh ngắn ngủi vài chục năm chỉ như giấc mộng. phải vô căn cứ là cái gì?”

      Thu mnh Châu trầm mặc, nhìn nàng sâu rồi :” Ngũ muội người khôn giả ngu, trời sinh là phượng hoàng bay lượn cao. Thu phủ nho như vậy sao có thể vây khốn muội?”

      Thu Minh Nguyệt cúi đầu cười:” Tứ tỷ, tỷ còn khen muội như vậy, muội cao hứng quá mức đó.” Nàng nhướng mày, lại :” Bất quá, cũng phải lạ. Thế nhân tôn sùng Yến Cư phu nhân như vậy hẳn tranh của nàng phải chiếm đa số . Vì sao đường đường là kinh đô dưới chân Thiên tử mà ngay cả đồ dỏm cũng thấy tung tích?”

      “Ngũ muội, muội còn chưa biết.” Thu Minh Châu kéo nàng ra cửa, gió lành lạnh thổi, trong khí tràn ngập hương hoa. Nàng dắt tay Thu Minh Nguyệt ngồi ghế đá, lại giúp nàng châm trà.

      “Tài vẽ tranh của Yến Cư phu nhân sở dĩ nổi tiếng khắp thiên hạ là do có chỗ độc đáo.”

      “Ồ?” Thu Minh Nguyệt đong đưa tách trà bạch ngọc, hứng thú nhướng mày.

      “Kỳ lạ chỗ nào?”

      Thu Minh Châu :” Yến Cư phu nhân vẽ tranh như thần, phàm là những bức tự tay vẽ nên đều vô cùng sống động. Nhưng mà, vô luận hậu nhân bắt chước thế nào cũng sánh bằng.” Nàng nghĩ nghĩ “Yến Cư phu nhân am hiểu nhất là tranh sơn thủy, tranh phong cảnh của nàng khiến người ta như lạc vào thế giới kỳ lạ, lưu luyến quên về, nguyên do. Càng kỳ diệu hơn là, bức tranh của nàng có thể trêu hoa ghẹo nguyệt, khiến cảm tình bốc cháy. Cho nên vô luận hậu nhân bắt chước có giống đến đâu cũng thể chân truyền lại phần. Đây mới là nguyên nhân người đời giấu kín chuyện của nàng như vậy.”

      ? ra là vậy…” Thu Minh Nguyệt lầm bầm , giọng như gió, phảng phất như ảo mộng, theo gió mà tàn.

      “Ngũ muội, muội gì?” Thu Minh Châu nghe câu của nàng, hỏi ra tiếng.

      có gì.” Thu Minh Nguyệt ôn nhã cười “Nghe quân buổi còn hơn đọc sách mười năm. Tứ tỷ, ta thấy ngọa hổ tàng long chân chính của Thu phủ sống tại Liên uyển này mới đúng.

      Thu Minh Châu cười cười “Ngọa hổ tàng lòng, sao so được với Tứ muội mọi chuyện đều nắm trong tay?”

      Thu Minh Nguyệt cầm ly trà bạch ngọc, nhìn lá trà trôi nổi mặt nước, ánh mắt sâu thẳm.

      “Người đời thường mưu tại nhân, thành tại thiên. Còn theo muội, mưu tại nhân, thành … cũng tại nhân.”

      Thu Minh Nguyệt ngừng chút, liếc mắt nhìn qua.

      Cái nhìn kia, rất nhiều năm sau vẫn còn đọng lại trong trí nhớ của Minh Châu.
      Ngày đó giờ đó, ghế đá trong rừng, y phục trắng như tuyết, mi mục như họa ngồi lặng lặng, ánh mắt đen như mực, trầm tĩnh mà tao nhã. Quanh thân nàng tản ra cỗ uy nghiêm quyết đoán. Đó là trầm ổn về thê lương lắng đọc sau nhiều năm tháng. Đó là tự tin, kiên quyết của linh hồn. Ngay tại thời khắc kia, nàng biết, tương lai lâu sau, Thu Minh Nguyệt từ thứ nữ nổi danh thiên hạ, thậm chí hơn hẳn Yến Cư phu nhân.

      Cho nên rất nhiều năm sau, khi nàng con cháu đầy sảnh đường, lúc nàng ngậm kẹo đùa cháu, nhớ tới vị nữ tữ tao nhã vô song, cao cao tại thượng kia, bên môi cũng nở ra nụ cười ấm áp.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :