1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thịnh sủng thứ phi - Ngắm Nhìn Đôi Mắt Tang Thương(XK,TS) (c55.2) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 33: Cùng chung nhận thức.

      Editor: Nekofighter

      Màu sắc rực rỡ như tranh, điêu khắc sống động, chất liệu bằng gỗ mạ vàng. Chỉ tính cái hộp thôi giá trị trăm lượng chứ đừng vật bên trong hộp.

      Thu Minh Nguyệt ngồi trước bàn trang điểm, bàn tay tinh tế vuốt ve hoa văn hộp. Đầu ngón tay khẽ nhấc, nắp hộp mở ra, mùi thơm thoang thoảng xông vào mũi. Mùi rất , như phiêu tan trong khí, lại tựa như đọng lại, lâu tiêu biến. Nhìn kỹ, trong hộp là lớp chất lỏng trong suốt, sáng bóng, làm những hoa văn trong hộp chớp sáng như đuôi cá bạc lắc lư giữa biển. Vách trong của hộp có khắc Càn Khôn, là dùng lớp phấn bạch ngọc tạo thành. Có lẽ vì thế mà chất lỏng kia mới làm ước hộp gỗ.


      Yến Chi túy?

      Tay nàng khẽ lấy ít chất lỏng. Nước kia dính lên móng, nhìn như mềm mại nhưng hề chảy xuống.

      Ai có thể biết, lọ Yến chi túy trong thành mấy người có nhưng nàng lại có trong tay cả hộp.

      Ha.

      Miệng nàng dâng lên ý cười lạnh lùng.

      hộp tính là gì? Nếu nàng muốn, nhiều hơn cũng thành vấn đề.

      Đúng vậy, nàng chính là lão bản thần bí đứng sau Thủy Kính phường.

      Ba tháng trước, đúng là lúc tổ phụ nàng ra tù, thời khắc đó nàng biết rằng, cuối cùng cũng có ngày nàng quay lại Thu phủ. Trầm phủ mặc dù so được với nhà phú quý trong kinh, nhưng tốt xấu cũng có mấy cửa hàng. Ngoại tổ vào tù, mẫu thân lại nhu nhược đảm trách được, cho nên từ khi nàng xuyên qua tiếp nhận những cửa hàng này của Trầm gia, vì vậy nàng sớm có chuẩn bị: Lấy thân phận thần bí khai trương cửa hàng mỹ phẩm ở kinh thành, trở thành nơi các phu nhân trong kinh ưa thích nhất.

      Ngày đầu tiên bước vào Thu phủ, người nào có địch ý với nàng, người nào hiền lành với nàng, nàng liếc mắt có thể nhìn ra. Thu Minh Ngọc đơn thuần ngu xuẩn, nghĩ gì cũng đều viết mặt. Cùng sống dưới mái hiên, ngẩng đầu thấy cúi đầu gặp, nàng sớm đoán được Thu Minh Ngọc nhất định kiếm chuyện. miệng vết thương của Hoa Dung căn bản có Yến chi túy gì, chẳng qua chỉ là phấn hoa nàng tinh luyện từ Yến Chi túy mà thôi. Yến Chi túy rất dính, trừ phi dùng nước đặc chế để tẩy , mùi cũng lưu lại từ ba tới bảy ngày. Nàng sao có thể làm chuyện lộ ra nhược điểm để đại phu nhân nắm lấy chứ?

      Hạ Đồng vén màn vào. Thấy Thu Minh Nguyệt nhìn chằm chằm hộp Yến Chi túy, nàng hơi sửng sốt, sau đó bước tới gần.

      “Tiểu thư?”

      Thu Minh Nguyệt quay đầu, nhàn nhạt :” Em muốn hỏi gì?”

      Hạ Đồng do dự chốc lát, giọng hỏi:” Tiểu thư vì sao cho thất tiểu thư rằng, người bỏ Yến chi túy vào phòng nàng là lục tiểu thư?”

      Thu Minh Nguyệt thản nhiên đứng dậy, trả lời, chỉ phân phó Hồng Ngạc câu:” Đem cái này theo, ta muốn gặp tứ tỷ.”

      Hồng Ngạc tới, “Vâng” tiếng, lôi ra bình sứ màu trắng khẽ đổ lên ngón tay của Thu Minh Ngọc. Mùi thơm nhàn nhạt trong khí từ từ tiêu tan, thẳng tới khi còn chút gì, nàng mới lôi từ trong ngực ra tấm khăn lụa, gói kỹ cái hộp rồi cất lại vào ngực.

      Bước ra cửa, Thu Minh Nguyệt lên tiếng.

      “Ta dùng người vô dụng.”

      Hạ Đồng hơi chấn động, giương mắt nhìn làn váy từ từ xa.

      Người vô dụng… Tiểu thư cũng ám chỉ các nàng sao?

      .

      .

      Đại viện Thu phủ chia thành Đông Tây Nam Bắc. Lão thái gia và lão thái quân ở Nam uyển, đại phòng ở Đông uyển. Nhị phòng ở Tây Uyển còn Tam Phòng ở Bắc uyển. Mỗi Uyển dựa theo số di nương, tiểu thư, thiếu gia của các phòng mà chia thành các viện . Thu Minh giờ là muốn tới Liên uyển của Tây Uyển, nơi ở của tứ tiểu thư Thu Minh Châu.
      Liên Uyển, tên như nghĩa, trong viện có cái ao trồng rất nhiều sen trắng. Chỉ là tại mùa xuân nên còn chưa nở, vừa đến mùa hè sen nở hoa, có thể tưởng tượng được là đẹp tới cỡ nào.

      Hương Thảo sớm chờ trước cửa, nhìn thấy Thu Minh Nguyệt, vẻ mặt nàng có chút ngạc nhiên.

      “Ngũ tiểu thư, tiểu thư của chúng ta chờ người lâu.”

      ?” Khóe mắt Thu Minh Nguyệt có ý cười sâu sắc “Xem ra là ta tới muộn.”

      Vừa tiến vào cổng, nàng nghe thấy tiếng cười từ phòng Thu Minh Châu vang lên.

      “Hôm nay ngọn gió nào thổi ngũ muội đại thần tới Liên viện vắng vẻ của ta đây?”

      Thu Minh Nguyệt vừa vào vừa cười :” Đúng vậy, muội mời mà tới, tứ tỷ có thể đãi muội muội đây tách trà ?” Nàng phất tay ý bảo Hồng Ngạc chờ ngoài cửa, chính mình xốc màn vào. Thu Minh Châu ngồi tháp, bàn là bút viết và nghiên mực. Nàng ấy hình như định viết gì đó, thấy Thu Minh Nguyệt liền buông bút, mỉm cười.

      “Tổ mẫu thường khen ngợi muội pha trà rất ngon, muội sao có thể nhớ tới tài pha trà thô thiển của tỷ chứ?”

      Thu Minh Nguyệt hào phóng ngồi xuống, giả bộ oán trách:” Tứ tỷ, ở trước mặt muội tỷ cũng đừng giấu giếm. Chỉ là ly trà thôi mà, hay tỷ tỷ cũng keo kiệt với muội?” Khi nàng chuyện, tay lật xấp giấy bàn, ánh mắt dừng lại bức tranh chưa hoàn thành trong chốc lát, cười :” Bức tranh mưa đầu xuân này của tứ tỷ sinh động, miêu ta vô cùng nhuân nhuyễn, bản lĩnh bất phàm.”

      Thu Minh Châu thản nhiên cười :” Ta có bao nhiêu cân lượng chỉ sợ cặp mắt hỏa nhãn kim tinh của ngũ muội nhìn thấu rồi.”

      Thu Minh Nguyệt tươi cười như trăng “Tứ tỷ xem trọng muội quá rồi.”
      Thu Minh Châu khoát tay “Được rồi, muội hôm nay tới chỉ đề đòi ly trà chứ?”

      Thu Minh Nguyệt nghiêng đầu, cười nháy mắt.

      “Nếu muội phải sao? Chẳng lẽ tứ tỷ đuổi muội ?”

      Nào biết Thu Minh Châu lại nghiêm trang gật đầu. “Đúng”

      Thu Minh Nguyệt oán giận “Tứ tỷ, tỷ cũng thể đối xử với muội như vậy chứ.”

      Thu Minh Châu nhướng mày nhìn nàng. Thu Minh Nguyệt bĩu môi, sau đó lại cười nhã nhặn.

      “Quả nhiên vẫn là tứ tỷ hiểu muội.” Nàng hướng ngoài cửa gọi tiếng “Hồng Ngạc, vào đây.”

      Hồng Ngạc vào, lấy vật trong ngực ra, sau đó lại ra ngoài.
      Thu Minh Châu nghi hoặc, Thu Minh Nguyệt gì, chỉ gỡ khăn lụa, mở hòm ra, Yến chi túy trong hộp liền ra trước mắt.

      “Đây là?” Ngửi thấy mùi thơm khác thường, Thu Minh Châu kinh ngạc.

      “Ngũ muội, đây phải là…”

      Thu Minh Nguyệt đậy hộp lại, thản nhiên :” Tứ tỷ hẳn là biết chuyện xảy ra ở Phù Dung Viện?”

      Thu Minh Châu đáp, Thu Minh Nguyệt lại :” Yến Chi túy này giúp tứ tỷ bỏ chướng ngại.

      Thu Minh Châu khóe mắt dao động “Ngũ muội gì vậy, tỷ hiểu”

      “Người sáng mắt tiếng lóng.” THu Minh Nguyệt ngẩng đầu “Tứ tỷ cứ làm vẻ bí hiểm với muội sao? Nếu như vậy, coi như muội chưa từng tới đây.” Nàng dứt lời liền đứng dậy, nhưng lập tức bị Thu Minh Châu gọi lại.

      “Ngũ muội chậm .” Thu Minh Châu đè tay nàng xuống, khẽ hạ mi. Lúc lâu sau, nàng ngẩng đầu cười.

      “Nàng mười lăm tuổi, nhiều nhất mấy tháng nữa mẫu thân an bài nàng ta xuất giá. Sao còn có thể tạo uy hiếp với tỷ?”

      Thu Minh Nguyệt lại lần nữa ngồi xuống “Sau khi nàng ta xuất giá tới lượt tỷ.”

      Thu Minh Châu suy nghĩ nhìn xuống chiếc hộp gỗ, đột nhiên hỏi:” Ngũ muội, thần bí của muội ngàng càng khiến tỷ bị mê hoặc.”

      Thu Minh Nguyệt cười cười:” Tứ tỷ, kín đáo của tỷ cũng làm muội bội phục.”

      Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt trong sạch nhưng lạnh lùng, đôi mắt minh mẫn nhưng thanh khiết. Rất lâu sau, hai người đều bật cười.

      “Lục muội nếu biết hồi tính toán của nàng ta bị ngũ muội đem đến chỗ tỷ, ngược lại tự mình chuốc khổ biết có biểu tình gì.”

      Thu Minh Nguyệt cười sáng lạn, với Thu Minh Châu:” Tứ tỷ, muội phát tỷ cũng tà ác đó.”

      Thu Minh Châu che miệng cười “Ngũ muội, tỷ cũng lần đầu phát ra muội tinh quái.”

      Thu Minh Nguyệt nháy mắt “Tứ tỷ à, muội chỉ mưới mười ba tuổi.”

      Thu Minh Châu nhíu mày, tỉ mỉ đem nàng đánh giá từ đầu tới chân.

      “Ngũ muội, có đôi khi tỷ tự hỏi, muội mới mười ba sao?”

      Thu Minh Nguyệt cười . Chỉ là trong nụ cười kia có thêm phần yếu ớt.

      Thân thể mười ba tuổi nhưng linh hồn là hai mươi sáu tuổi. Kiếp trước kiếp này trải qua bao nhiêu chuyện đời, nàng sớm còn hồn nhiên của . Còn lại chẳng qua chỉ là bi thương mà thôi.

      Nàng đứng dậy cáo từ “Nhị tỷ hôm nay chính là giúp nhị thẩm đoạt quyền. Nguyệt di nương trước đây bên cạnh tổ mẫu cũng có chút tận tâm, nghe bà ấy có ca ca, tại làm quan cửu phẩm. Ca ca bà còn có đứa con trai, hình như cũng có chút công danh. Hôm trước nha hoàn của muội ngẫu nhiên nghe được, Nguyệt di nương hình như có ý cùng nhà mẹ đẻ thông gia.”

      Hai câu tưởng như vô tình lại khiến Thu Minh Châu chấn động, mắt hơi chớp chớp

      Thu Minh Nguyệt mỉm cười “Thời gian còn sớm, muội phải trở về.”
      PHUONGLINH87^^honglak thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 34: Mượn dao giết người.

      -Editor: Nekofighter-

      Trời dần tối, Thu Minh Châu đứng trước cửa sổ, suy nghĩ lâu. Hương Thảo tới lui năm lần, cuối cùng nhịn được mở miệng.


      “Tiểu thư, lời kia của ngũ tiểu thư là có ý gì?”

      Buổi chiều Thu Minh Nguyệt và Thu Minh Châu chuyện cố ý hạ giọng, cho nên người đứng ngoài đều nghe được. Chỉ là, hai câu ngũ tiểu thư trước khi căn bản nàng chả hiểu gì cả. Càng làm nàng khó hiểu hơn chính là tiểu thư từ lúc ngũ tiểu thư về vẫn đứng bên cửa sổ, đến giờ được ba canh giờ.

      Nghe vậy, Thu Minh Châu cười cười, nhìn ánh trăng dần lên cao, giọng tựa như cao lên.

      “Nhị phòng có chủ mẫu là đủ rồi, thêm người nữa ta làm sao chống đỡ?”
      Hương Thảo trầm mặc.

      Thu Minh Châu ánh mắt xa xăm, giọng trầm thấp.

      “Nhị tỷ giúp mẫu thân đoạt quyền để làm gì? Nguyệt di nương hầu hạ mẫu thân mà có ý tranh đoạt sao? Người dịu hiền như vậy có thể sinh họ bé trai duy nhất ngoại trừ đại ca của nhị phòng sao? Hơn nữa còn bình an lớn lên? Đừng quên Phong di nương lúc trước cũng từng có thai ba tháng, bất quá lại đẻ non, sau này thể có thai. Trần di nương lúc sắp lâm bồn cũng gặp lạnh, xác hai mạng. Đại phu , đó là đứa bé trai.” Miệng nàng cong lên thành nụ cười lạnh nhạt, tất nhiên hiểu được thâm ý của THu Minh Nguyệt. Mẹ nàng mất sớm, Thu Minh Trân khác, nàng ta có mẫu thân, có chỗ dựa vững chắc. giờ nàng nịnh bợ nhị phu nhân chẳng qua là để che mắt nhị phu nhân mà thôi. Đợi khi ca ca của Nguyệt di nương thăng quan phát tài, hơn nữa bà lại sinh con trai, việc thăng thành bình thê phải có khả năng.

      Hương Thảo càng nghe càng trắng bệch. Nhìn thấy nụ cười lạnh lẽo của tiểu thư, lạnh như trăng bên ngoài cửa sổ kia, nàng rùng mình. hiểu sao nàng lại có chút sợ hãi.

      “Tiểu thư…”

      Thu Minh Châu nhìn nàng cái “Ngươi xuống .”

      “Vâng” Hương Thảo cúi đầu lên tiếng, sau đó tiếng động lui ra.

      Thu Minh Châu khoanh tay trước cửa sổ, ánh mắt u ám chưa từng có. Dùng Yến Chi túy hãm hại Thu Minh Trân, khiến Nguyệt di nương thất sủng, đồng thời khiến nhị phu nhân ý thức được uy hiếp của Nguyệt Di nương, khiến bà chịu phần ân tình của mình. Dù sao khi tiết quốc hầu phu nhân tới, Thu Minh Ngọc bị nhốt tự nhiên cũng được thả ra. Sao thừa cơ hội này khiến nàng nợ mình cái nhân tình? Đại phu nhân sau khi trải qua việc này cũng coi nhị phu nhân là cái đinh trong mắt. Đến lúc đó, bọn họ trai cò đánh nhau, tự nhiên dính tới mình.

      Mà Thu Minh Nguyệt lại nhường cơ hội tốt như vậy cho mình đương nhiên là có mục đích. Toàn bộ việc này trừ Thu Minh Dung ai hoài nghi mình. Đương nhiên, nàng tin rằng Thu Minh Dung là người thông minh, là kẻ thức thời, nếu đứng chung chiếc thuyền chắc chắn bán đứng nhau. Từ nay về sau, chính mình vẫn là tứ tiểu thư quan tâm chuyện đời như trước, đồng thời là quân cờ ở nhị phòng của Thu Minh Nguyệt.

      Từ lúc gặp Thu Minh Ngọc và Thu Minh Dung đến khi phát sinh tranh chấp, náo tới đại lão gia và lão thái quân, cuối cùng lại dùng lọ yến chi túy thành công khiến Thu Minh Ngọc ngậm bồ hòn, lấy được quân cờ Thu Minh Dung. Mỗi bước đều hề sai lệch, có thể tìm ra dấu vết. Mặc dù Thu Minh Châu tự xưng là người tài giả ngu cũng khỏi bội phục tâm tư kín đáo, thâm trầm của Thu Minh Nguyệt.

      Suy nghĩ hồi, nàng cười cười, nhưng khóe mắt lại lạnh lẽo.

      Trở lại buổi chiều, lúc Thu Minh Nguyệt tìm Thu Minh Dung đồng thời Lệ di nương cũng chậm rãi tiến vào Phù Dung Viện.

      Lệ Di nương chỉ mới ba mươi tuổi, dung mạo diễm lệ quyến rũ, đặc biệt là đôi mắt xếch lúc chuyển động liền tỏa ra phong tình hút hồn. Dáng người bà lại xinh đẹp, thân y phục hoa, sa y màu tím, ngực thắt nút dây hình bướm tinh xảo, chân mang giầy thêu, bên hông treo túi thơm, mùi thơm thoang thoảng tỏa ra xung quanh.

      Mỹ nhân như vậy khó trách năm đó khiến đại lão gia thích. Chẳng qua thời gian vô tình, những rung động tuổi trẻ qua, chỉ còn lại thất bại. Đôi mắt thê lương, bóng dáng gầy yếu, sớm còn lúm đồng tiền như hoa, trong lòng chỉ còn lại mệt mỏi.

      Đại phu nhân thấy Lệ di nương qua, ánh mắt lên tia tàn khốc.

      “Thiếp thân thỉnh an phu nhân.” Lệ di nương ôn nhu cúi đầu, giọng mảnh mai như nước mùa xuân.

      Đại phu nhân phất tay:” Ngồi .”

      Lệ di nương có chút kinh ngạc. Dù sao đại phu nhân đó giờ ác độc bà đều biết. Ngày xưa mỗi lần thỉnh an, đại phu nhân nhất định khó dễ bà phen. Nhưng hôm nay lại…

      Bà giấu cảm xúc trong lòng, tiếng “vâng” rồi thong thả ngồi xuống.

      biết phu nhân gọi thiếp thân tới là có chuyện gì?”

      Lúc này, Thu Minh Lan rời . Đại phu nhân nhìn Lệ di nương lúc lâu rồi :” Văn Hân, ngươi theo lão gia bao năm rồi?”

      Lệ di nương sửng sốt, ngạc nhiên vì xưng hô, cũng ngạc nhiên vì câu kia. Bà cắn môi, ảm đạm trả lời.

      “Hồi phu nhân, nhờ ân đức của phu nhân, đến nay mười năm.”

      Giọng mềm mại mang theo phiền muộn, mặt mày lộ ra sương khói nồng đậm. Bộ dạng mỹ nhân như vậy có mấy nam nhân có thể cự tuyệt? Đại phu nhân rất muốn tức giận. Lệ di nương này dung mạo phải là xuất chúng, yếu đuối như vậy, chẳng phải là loại nữ nhân nam nhân thích sao? Đại lão gia vì sao thích.

      “Mười năm sao…” Đại phu nhân có chút thẫn thờ, ánh mắt chuyển qua bụng bà.

      “Mười năm, nhưng ngươi chưa từng giúp lão gia sinh con.”

      Lệ di nương sắc mặt trắng nhợt, cuống quýt quỳ đất.

      “Phu nhân thứ tội, thiếp thân…”

      Đại phu nhân ý tứ, chỉ cười cười :” Đứng lên .”

      Trong lòng Lệ di nương bối rối. Nhất là khi đại phu nhân xưa nay tàn nhẫn tự nhiên lại hiền lành với bà như vậy, khiến đáy lòng bà cảm thấy sợ hãi.

      “Phu nhân, thiếp thân…”

      “Bảo ngươi đứng đứng , làm bộ dạng như vậy cho ai xem?”

      Đại phu nhân vốn phải người kiên nhẫn, thấy Lệ di nương vẫn lề mề, bà có chút bực bội, giọng cũng lớn lên.

      Thân mình Lệ di nương run run, giọng đáp.

      “Vâng.”

      Đại phu nhân uống ngụm trà, mới chậm chạp :” Có biết vì sao lão gia trước đây thích ngươi nhưng tại lại vào phòng ngươi ?”

      Lệ Di Nương tối sầm mặt “Thiếp được lão gia thích là do phúc phận mỏng.”

      Đại phu nhân cười lạnh “Ngẩng đầu lên.”

      Lệ di nương run rẩy chút, chậm chạp ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp.

      Đại phu nhân nhìn kỹ bà, tay nắm chặt ly trà buông lỏng. Hồi lâu sau, bà mới cắn răng phun ra hai chữ.

      “Quả nhiên-”

      Lệ di nương biết lời này của đại phu nhân là có ý gì, chỉ khiếp đảm hỏi:” Phu nhân?”

      Đại phu nhân thở ra hơi, như đẩy ra áp lực trong lòng.

      “Ngươi có muốn sinh con ?”

      Lệ di nương cả kinh, đôi mắt sáng ngời lại tối sầm lại.

      “Phu nhân…”

      Đại phu nhân cười mỉa mai:” Ngươi cũng thấy đấy, giờ Trầm thị được sủng ái, lão gia mỗi ngày đều ở chỗ nàng ta. Chỉ sợ lâu sau trong phủ có tin vui.”

      Lệ di nương như cũ cúi đầu, răng cắn chặt môi. Đại phu nhân gì, thản nhiên nhìn bà.

      lâu sau, Lê di nương mới ngẩng đầu.

      “Phu nhân muốn tì thiếp làm gì?”

      Là tì thiếp, phải thiếp thân.
      Cổ đại đối với thân phận cấp bực cầu cực kỳ nghiêm khắc, đặc biệt là với nữ nhân. Bình thường thiếp thất chỉ có thể xưng thiếp thân với chủ mẫu, nhưng Lệ di nương vốn là nha hoàn thăng thành di nương, cho nên theo quy tắc phải xưng là tì thiếp, Nhưng Lệ Di nương bởi vì được sủng ái, đại lão gia cũng thích bà xưng như vậy nên cho phép bà xưng thiếp thân. Bà là nha hoàn của đại phu nhân, hôm nay tự xưng như vậy là muốn đầu quân đại phu nhân, mặc người phân phó.

      Đại phu nhân nhếch miệng, Lệ di nương quả thông minh.

      “Ngươi lại đây.”

      Lệ di nương kính cẩn tới, đại phu nhân bên tai bà vài câu. Mắt bà lên tia u ám, sau đó khom người cáo từ.

      Lát sau, Thu minh Lan mặt mày xanh mét vào phòng đại phu nhân, với đại phu nhân câu.

      thấy Yến Chi túy.”

      Đại phu nhân nghe vậy biên sắc.

      Mà lúc này, Thu Minh Nguyệt dựa vào bàn, chọc chọc tim đèn, khóe miệng như vô ý cười.

      ——-
      [Tác giả]
      Chú thích: Lệ Di nương tên đầy đủ là Lệ Văn Hân. Bởi vì có nhiều độc giả quá nhiều nhân vật, nhớ hết nên ta đặc biệt tóm gọn lại

      Đại phòng:
      - Đại phu nhân Lâm thị: Đại tiểu thư Thu Minh Hà, Tam tiểu thư Thu Minh Ngọc (14 tuổi), Lục tiểu thư Thu Minh Lan (12 tuổi).
      - Chân di nương: Thập tiểu thư Thu Minh Nhứ (9 tuổi)
      - Trầm thị Nhu Giai: Ngũ tiểu thư Thu Minh Nguyệt (13 tuổi), ngũ thiếu gia Thu Minh Thụy (10 tuổi).
      - Vân di nương: Cửu tiểu thư Thu Minh San (12 tuổi).
      - Lệ di nương

      Nhị phòng:

      - Nhị phu nhân Hoàng thị: Đại thiếu gia Thu Minh Hiên (17 tuổi).
      - Phương di nương: Tứ tiểu thư Thu Minh Châu (14 tuổi).
      - Nguyệt di nương: Tam thiếu gia Thu Minh Hy (16 tuổi) và nhị tiểu thư Thu minh Trân (15 tuổi)

      Tam phòng:
      - Tam phu nhân Ngụy thị: Nhị thiếu gia Thu Minh Kì (17 tuổi)
      - Ngọc di nương: Thất tiểu thư Thu Minh Dung (12 tuổi), bát tiểu thư Thu Minh Vận (12 tuổi).
      - Lộ di nương: Tứ thiếu gia Thu Minh Cẩm (15 tuổi)
      PHUONGLINH87^^, Andrenahonglak thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 35: Chính là nàng.

      -Editor: Nekofighter-

      Đêm xuân, khí hơi hơi lạnh, gió ngoài cửa sổ vù vù thổi vào khiến nhánh cây lay động. Bóng trăng dập dìu mặt nước. Bảo đình đỏ thắm dưới ánh trăng, bậc thềm trước đình tựa như vì cơn mưa xuân rọi sáng, lấp lóe ánh chớp. bóng dáng đứng trước cửa sổ càng làm tăng thêm vẻ yên tĩnh lạnh lẽo.


      Trong phòng, chủ tớ người ngồi người đứng. Nam nhân mặc áo đen bẩm báo gì đó với nam tử mặc hoa y ngồi bên cửa sổ.

      “… Yến Chi túy bị mất trộm, Lâm thị trong cơn giận dữ, phá hủy mọi đồ sứ trong phòng…”

      “Ha”
      tiếng cười khẽ truyền đến. Lãnh Tu giật mình, ánh mắt mang vẻ khiếp sợ. Từ khi xảy ra việc kia, thế tử còn cười nữa, hôm nay lại…

      Nam tử ngồi xe lăn thân thanh khiết, dưới ánh trăng đêm, khuôn mặt tuấn tú của hơi có vẻ nhu hòa, nhưng khóe miệng lại lạnh lẽo mấy phần.

      “Lãnh tu, ta đột nhiên phát ra, cuộc đời khốn khổ này cũng đến nỗi dơ bẩn xấu xí như vậy.”

      “Thế tử…” Lãnh Tu muốn lại thôi, ánh mắt lên tia bi thương.

      Phượng Khuynh Li ngẩng đầu, ánh mắt thê lương, khóe miệng mỉm cười.

      “Ít nhất còn có người rất thú vị, phải sao?”

      Lãnh Tu kinh ngạc, lại như hiểu ra được cái gì.

      “Thế tử, người…” nhìn chằm chằm bóng dáng Phượng Khuynh Li. Dưới bóng tối, thấy thiếu niên kia hơi cúi đầu, tay trái thưởng thức gì đó. Mặc dù phát biểu tình của , nhưng Lãnh tu cũng có thể cảm nhận được. Thế tử hình như cao hứng?

      “Mẫu thân phải bảo ta lấy vợ sao, vậy chọn nàng .” câu nhàng nhưng thay đổi cuộc đời của hai con người.

      Lãnh Tu có chút chấn động, lại nghe Phượng Khuynh Li tiếp:” Là vàng nhất định sáng. Ta rất muốn biết, nàng cuối cùng còn có bao nhiêu năng lực.” khẽ mím môi, cúi đầu câu.

      “Ta thực mong chờ…”

      “Thế tử, người muốn…”

      Phượng Khuynh Li khẽ nhúc nhích tay, giấu gì đó vào tay áo. ngửa đầu nhìn ánh trăng vắng lặng ngoài cửa sổ, thanh khôi phục lạnh lùng.

      “Ngày mai tiến cung.”

      Lãnh Tu gật đầu “Vâng”

      Phượng Khuynh Li nhìn ánh trăng kia, đôi mắt càng thêm bí hiểm.

      Nếu có hoàng tổ mẫu thầm hòa giải, muốn biết nàng làm thế nào.

      Thu Minh Nguyệt chút cũng biết mình bị người ta tính kế. Trận chiến mở màn hôm nay với đại phu nhân khiến tâm tình nàng rất tốt, vừa ngủ ngủ tới hừng đông.

      Vừa tỉnh dậy, nàng liền được nha hoàn hầu hạ rửa mặt chải đầu.

      “Đem hoa cúc hôm qua ta hái ra, đợi lát nắng lên đem phơi.”

      Hồng Ngạc trang điểm cho nàng, thấy vậy liền sửng sốt.

      “Phơi nắng hoa cúc?”

      “Ừ” Thu Minh Nguyệt thản nhiên lên tiếng, giải thích.

      Hồng Ngạc thông minh ngậm miệng, tiếp tục chải đầu cho nàng.

      “À” Nàng dừng chút, sau đó do dự :” Tiểu thư, trong Tuyết Nguyệt các chỉ có nô tỳ và Hạ Đồng hầu hạ, còn có hai nha hoàn vẩy nước quét nhà. Về phần hầu hạ tiểu thư… Kỳ nếu chỉ hầu hạ tiểu thư người là đủ. Nhưng Tuyết Nguyệt các lớn lớn, , chuyện cần làm cũng ít. Mấy người nô tỳ tất nhiên là hầu hạ bên người tiểu thư, như vậy khi phân phó xuống mấy việc nặng có người làm. Đương nhiên, nhóm nô tỳ từ quen, cũng đến nỗi. Chỉ là cứ thế này mãi sợ khó tránh khỏi sơ sẩy chỗ tiểu thư. Trong phủ nhiều người nhiều miệng, đại phu nhân lại… Nô tỳ lo lắng…”

      “Lo lắng bà tìm ta gây phiền toái sao?” Thu Minh Nguyệt mỉm cười.

      Hồng Ngạc mím môi “Tiểu thư thông minh như vậy, đại phu nhân dù muốn cũng làm được, chỉ là…” Nàng dừng chút, lại :” Tam tiểu thư tuy rằng bị cấm túc, nhưng còn lục tiểu thư. Đại phu nhân xưa nay độc, khó tránh bởi vì vậy mà ghen ghét tiểu thư.”

      “Trước khi ta sinh ra bà ta mang hận rồi.”

      Đầu chải tốt, Thu Minh Ngọc tùy ý cầm cây trâm ngọc cài lên đầu, đứng dậy, giọng như trước lạnh lẽo.

      Nàng hơi xoay người, :” Em cho là tam tỷ bị cấm túc ba tháng?”

      Hồng Ngạc im lặng .

      Thu Minh Nguyệt mỉm cười:” Hôm qua bái thiếp của tiết quốc hầu phu nhân tới tay tổ mẫu, sợ là mấy ngày nữa đến.” Nàng dừng chút, trong mắt có ý tư sâu sắc.

      “Tính toán lại nha bà chắc cũng tới phủ rồi.”

      *Nha bà: Người buôn bán nha hoàn
      Đôi mắt Hồng Ngạc sáng ngời, tính mở miệng Hạ Đồng tới.

      “Tiểu thư, lão thái quân mời nha bà tới tuyển nha hoàn chưa người, Trầm di nương và Ngũ thiếu gia.”

      Hồng Ngạc có chút ngạc nhiên “Tiểu thư, người đúng nha.”
      Thu Minh Nguyệt ảm đạm cười “Mời nhiều ít?”

      Hạ Đồng mặt mang theo tươi cười “Nô tỳ vừa rồi nhìn thoáng qua, ít nhất có năm sáu chục người.”

      “Sao?” Thu Minh Nguyệt nhếch mày.

      Tô ma ma vừa vặn kéo màn tới, nghe vậy nhân tiện :” Tiểu thư, chỉ sợ trải qua việc hôm qua, lão thái quân phải thanh lọc phủ.”

      “Thanh lọc cũng tới mức như thế.” Thu Minh Nguyệt vuốt tóc mai, cười mềm mại.

      “Chẳng qua là cảnh cáo đại phu nhân, nhưng ra cũng có ý khác.”

      “Tiểu thư là …”

      Ánh mắt Thu Minh Nguyệt sâu thẳm:” Tỗ mẫu muốn nhà bình an, nhưng nhị phòng đại phòng tranh quyền phải ngày ngày hai. tới chuyện hôm qua mà xem, nhị phu nhân vươn vuốt tới đại phu nhân ít. Tổ mẫu đây là lấy độc trị độc, vàng thau lẫn lộn, lần nữa an bài đám nha hoàn mới, đảo loạn tầm tầm bọn họ, cũng đổi lại khoảng thời gian an bình.” Miệng nàng hơi cong lên. hổ là lão thái quân, khôn khéo như hồ ly.
      khoảng thời gian an bình?” Tôn ma ma cái hiều cái .

      Thu Minh Nguyệt nhìn bà cái “Con người vốn tham lam, tổ mẫu đương nhiên biết cách này chỉ trị được phần ngọn, thể trị phần gốc.”

      khi như vậy, lão thái quân cần gì cố sức làm điều thừa?” Tôn ma ma lại hỏi.

      Thu Minh Nguyệt tới cửa ” Trước khi khách quý tới, Thu gia thể lộ ra trước mặt người ngoài chuyện xấu trong nhà.”

      Tôn ma ma trầm mặc trong chốc lát, rồi lộ ra lo lắng.

      “Nếu như thế, lão thái quân phải đối với tiểu thư…” Bà chưa xong nhưng Thu Minh Nguyệt thông minh hiểu ý. Chuyện hôm qua lớn như vậy, nhìn như Thu Minh Nguyệt có nhúng tay vậy kỳ thực từng bước đều có kế hoạch. Lão thái quân khôn khéo sao có lòng nghi ngờ? Cũng bởi vì thế, lão thái quân mới xử với Thu Minh Ngọc. Lão thái quân cuối cùng cũng bận tâm gia phong, dù thích Thu Minh Nguyệt cũng cho phép nàng giết hại tỷ muội. Hôm nay chuyện tuyển nha hoàn chỉ sợ đơn giản.

      “Người tổ mẫu an bài so ra tốt hơn cơ sở ngầm của đại phu nhân.”

      Tôn ma ma im lặng. Tiểu thư đúng, lão thái quân tới mức hại tiểu thư.

      “Chỉ là tiểu thư, cứ như vậy chẳng phải người bại lộ năng lực sao?”

      Thu Minh Nguyệt thản nhiên cười “Trong mắt tổ mẫu, đây là bản lĩnh cuối cùng của ta, vì vậy bà mới tiếp tục che chở ta.”

      Tôn ma ma cười khanh khách, sau đó :” Nhưng lão thái quân sinh khúc mắc với tiểu thư, như vậy phải là trái với ước nguyện ban đầu của tiểu thư sao?”

      Thu Minh Nguyệt thần sắc tự nhiên “Giao Long tiềm hải sao có thể an thủ bổn phận? Kĩ hữu dị động, gió êm sóng lặng chẳng lẽ quái?” Lão thái quân là người dễ gạt. Thay vì hao hết tâm tư giấu tài khiến bà hoài nghi, chi bằng chính mình cho bà, mình phải quả hồng mềm dễ bắt nạt. Nàng làm mọi thứ ràng mới khiến lão thái quân có cảm giác mọi việc đều nằm trong khống chế của bà. Về tâm cơ , có cũng được mà có cũng chẳng sao.

      Nàng xong, bóng dáng biến mất ngoài cửa.

      Từ Tuyết Nguyệt các tới Thọ An viện phải qua hoa viên, lại vòng qua hai cái hành lang. Nhưng hôm nay, Thu Minh Nguyệt vừa qua cổng tròn nhìn thấy người.

      “Ngũ tỷ.”
      Giọng trong trẻo vang lên sau lưng. Cước bộ Thu Minh Nguyệt chậm lại, xoay người liền gặp bóng dáng xanh nhạt vội vàng bước tới. Nha hoàn phía sau vừa chạy vừa lo lắng ” Tiểu thư, người chờ nô tỳ chút, đừng chạy, đại phu thân thể người còn yếu, thể vận động mạnh.”

      kia cũng để ý tới nàng, vẫn như cũ chạy tới. Khi đến gần, Thu Minh Nguyệt mới nhìn dung nhan của nàng. Khuôn mặt trắng nõn, ngũ quan thanh tú nhưng non nớt, đôi mắt ngập nước mê người, dáng người xinh xắn lanh lợi, thoạt nhìn mới mười tuổi

      Nàng híp mắt. Là Thu Minh San, thứ muội cùng cha khác mẹ với nàng.

      Thu Minh San chạy tới gần vài bước, cấp lễ với nàng rồi mở to mắt nhìn nàng, :” Ngũ tỷ tới thọ an viện sao?”

      Quy củ của đại gia tộc rất nhiều, việc làm mỗi ngày ít. Thu Minh Nguyệt mỗi ngày thỉnh an lão thái quân cũng chưa từng gặp qua Thu Minh San. Thứ nhất đại phu nhân ghen tị, thích thứ xuất của đại lão gia xuất trước mặt mình. Thứ hai, Thu Minh San từ ốm yếu, thường nằm ở khuê phòng, ít khi ra cửa. Dù là thỉnh an lão thái quân cũng là sớm về sớm. Thu Minh Nguyệt tới Thu phủ lâu, có thể là rất ít có cơ hội gặp gỡ các ca ca tỷ tỷ đệ đệ muội muội trong phủ. Lúc này gặp được Thu Minh San, đúng là hiếm có.

      Nàng mỉm cười, gật gật đầu.

      “Muội cũng sao?”

      “Đúng vậy.” Ánh mắt Thu Minh San trong suốt, nhìn Thu Minh Nguyệt :” Tổ mẫu truyền lời, bảo muội đến tiền viện chọn nha hoàn.” Nàng nghiêng đầu, tò mò mở hai mắt.

      “Ngũ tỷ, tỷ cũng như vậy phải ?”

      Thu Minh Nguyệt gật đầu.

      Thu Minh San :” Đúng rồi, muội nghe di nương , ngũ tỷ vừa hồi phủ, bên người có người dùng được.” Nàng dừng chút, hình như thấy gì đó kỳ lạ, lại :” Nha hoàn bên cạnh muội đủ rồi, tổ mẫu còn bảo muội chọn nha hoàn làm gì chứ?”

      Thu Minh Nguyệt :” Muội thân thể tốt, tổ mẫu sợ nha hoàn bên cạnh muội đủ, hầu hạ sơ sót.”

      “Ồ.” Thu Minh San gật gật đầu. “ ra là thế.” Nàng nháy mắt mấy cái “Ngũ tỷ, vậy chúng ta cùng .”

      “Ừ.”
      PHUONGLINH87^^, Andrena, honglak2 others thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 36: Chọn lựa nha hoàn.

      -Editor: Nekofighter-

      Trong Thọ An viện sớm ngồi đầy người. Lão thái quân ngồi cùng. Hai bên trái phải là đại phu nhân, nhị phu nhân và tam phu nhân. Theo thứ tự là các tiểu thư thiếu gia các phòng. Giữa chính đường là thiếu phụ chừng ba mươi tuổi tươi cười như hoa chuyện với lão thái quân. Phía sau bà là đoàn phấn lục sá nhiên, oanh oanh yến yến.



      “Thái quân à, Kim Hoa ta làm việc ngài tuyệt đối yên tâm … Những nương này tuyệt đối trong sáng, nếu có thể được vào Thu phủ, các nàng nhất định cần cù thà, trung thành tận tâm.” Mắt bà ta cười đến híp lại đường, biểu cảm lấy lòng.



      Lão thái quân vẫn ngồi bất động, mặt cười thản nhiên.



      “Ừ, vất vả cho ngươi.”



      Kim Hoa nghe vậy, mặt tươi cười càng lâu.



      sao sao, nếu bọn họ có thể lọt vào mắt các chủ tử trong phủ cũng là vinh hạnh của các nàng…” Bà ta còn chưa xong nghe tiếng người gác cổng vang lên.



      “Ngũ tiểu thư đến, cửu tiểu thư đến.”



      Giọng của Kim Hoa im bặt.



      Thu Minh Nguyệt dắt tay Thu Minh San, dưới nhiều ánh mắt bình tĩnh bước vào.



      “Minh Nguyệt, Minh San thỉnh an tổ mẫu, thỉnh an mẫu thân và hai vị thẩm thẩm.”



      Lão thái quân gật gật đầu “Mọi người tới đủ cả rồi, chỉ còn hai đứa con. Ngồi .” Bà chỉ chỉ phía dưới, chỗ trống bên cạnh Trầm thị.



      Thu Minh Nguyệt gật đầu “Vâng”



      Hôm nay kỳ là tìm nha hoàn cho mẹ con Trầm thị. Bất quá sau chuyện ngày hôm qua, lão thái quân mới thay đổi chủ ý. Trong trường hợp này, với thân phận Trầm thị hẳn chỉ được ngồi sau đại phu nhân. Nhưng vì hôm nay bà coi như là nửa nhân vật chính, lão thái quân ngoại lệ cho bà ngồi cạnh đại phu nhân. Chỉ chuyện này khiến đại phu nhân rất tức giận. Đương nhiên, đại phu nhân tự xưng thân phận cao quý, cùng thiếp thất ngồi cùng ăn cùng, bà tự nhiên phẫn nộ. Chẳng qua trước mắt lão thái quân thất vọng về bà, bà đương nhiên dám lại khiêu khích, khiến lão thái quân càng thêm bực bội. Cho nên, bà yên lặng ngồi, thỉnh thoảng trừng mắt với Trầm thị và Thu Minh Nguyệt cái.



      Lão thái quân lúc này mới mở miệng “Trầm di nương, Minh Nguyệt, Minh Thụy. Kim Hoa này là nha bà nổi tiếng. Ta hôm nay mời bà ta tới là để cho các con chọn vài nha hoàn hợp ý hầu hạ bên người. Thu gia ta trăm năm danh môn, thân là chủ tử mà bên người ngay cả nha hoàn cũng là kỳ cục.”



      Lời này của lão thái quân rất quang minh chính đại. Sớm đại gia tộc chú trọng nhất là mặt mũi. Dù là thiếp thất hay thứ xuất, bên người có nha hoàn vẫn làm trò cười cho người khác. Cho nên, lão thái quân viện cớ này rất hợp tình hợp lý, lại đạt được mục đích của mình.



      Quả nhiên, Gừng càng già càng cay.



      Thu Minh Nguyệt trong lòng phen cân nhắc.



      Trầm thị lôi hai đứa con dậy, cung kính cúi đầu.



      “Tạ ơn thái quân mến, thiếp thân vô cùng cảm kích.”

      Lão thái quân gật đầu, mắt nhìn mấy chục cúi người.



      “Ngẩng đầu lên .”



      “Vâng.”



      Mọi người ngẩng đầu, lộ ra vẻ mặt hoặc xinh đẹp, hoặc diễm lệ, hoặc đơn thuần hoặc quyến rũ, thanh tú.



      Lão thái quân nhìn qua đại phu nhân “Ngọc Phương, con chọn trước .”



      Đại phu nhân sửng sốt, sau đó đôi mắt sáng ngời, khiêu khích nhìn Trầm thị. Trầm thị chỉ cúi đầu, lời nào. Đại phu nhân khẽ hừ tiếng, nhìn về phía vườn hoa rực rỡ màu sắc kia, nhíu mày.



      “Nương, nha hoàn bên cạnh con dâu đủ dùng, cần….”



      Lão thái quân thản nhiên đánh gảy lời bà “Vẫn nên tuyển thêm . Ta thấy con hài lòng rất nhiều nha hoàn trong phòng, thay đổi ít cũng tốt. Những nô tài tuân mệnh chủ nên sớm đuổi . Tiết quốc hầu phu nhân sắp tới, cũng thể để đám tiện tì này bôi nhọ Thu gia.”



      Lời bà lạnh như nước, đại phu nhân nghe xong sắc mặt cũng đổi. Lời này của lão thái quân , hôm qua đại lão gia mới xử trí bà tử trong phòng bà, lão thái quân hôm nay lại bảo bà tuyển nha hoàn. Bà phải quá ngu ngốc, đương nhiên hiểu được ý lão thái quân. Bàn tay giấu trong áo nắm chặt, ngoài cười nhưng trong người :” Nương đúng.” Bà quay đầu, ánh mắt lãnh. Đám nha hoàn nhìn thấy đều hoảng sợ.



      “Kim Hoa, lai lịch của bọn họ .” Đại phu nhân liếc nhìn Kim Hoa.



      Kim Hoa lập tức cười :” Đại phu nhân, lai lịch của bọn họ đều khác nhau, có người do cuộc sống nghèo khổ, bị người nhà bán làm nô phó. Có người do gia đạo sa sút, bị biếm từ thiên kim tiểu thư thành nô tỳ, còn có…” Bà thao thao bất tuyệt như thuộc lòng từ lâu.



      Đại phu nhân có chút kiên nhẫn “Được rồi, cần nữa.”



      Những lời muốn nghẹn lại trong họng, Kim Hoa kinh ngạc nhìn đại phu nhân.



      Đại phu nhân đơn giản đứng dậy, tiện tay điểm vài nha hoàn.



      “Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi nữa, đều ra đây.”



      Những người được gọi theo thứ tự đứng ra, tướng mạo rất bình thường, cũng tính là thông minh. Xem ra đại phu nhân là ngăn chặn cơ hội đại lão gia lấy vợ bé.



      Thu Minh Nguyệt thầm lắc đầu. Nam nhân nếu muốn lén lút ngàn phòng vạn phòng cũng phòng được. Trừ phi nắm được tâm của nam nhân kia.



      “Các ngươi tự bẩm báo tên mình .”



      “Nô tỳ Dĩ Linh.”



      “Nô Tỳ Hận Nhu.”



      “Nô tỳ Hàm Hủy.”



      “Nô tỳ Ấu Quân.”



      Đại phu nhân nhếch mày “Tên tệ.”



      Mấy nha hoàn cung kính cúi đầu “Tạ phu nhân khích lệ, đó là vinh hạnh của nô tỳ.”



      Đại phu nhân thản nhiên ừ tiếng, ra vẻ hài lòng.



      Kế tiếp tới nhị phu nhân và tam phu nhân chọn lựa vài nha hoàn ưng ý, sau đó tới các vị tiểu thư thiếu gia.



      Theo quy củ già trẻ, tôn ti, đầu tiên là đại phòng, do Thu Minh Ngọc bị cấm chừng nên đương nhiên Thu Minh Lan mở đầu.



      Nàng đứng đen, ánh mắt chậm rãi đảo qua vài , sau đó nhìn Thu Minh Nguyệt mỉm cười.



      “Lớn phân biệt, vẫn là ngũ tỷ tuyển trước .”



      Thu Minh Nguyệt nhếch mi, đại phu nhân khẽ biến sắc.



      “Minh Lan…”



      Thu Minh Lan quay đầu gửi cho đại phu nhân ánh mắt. Đại phu nhân tuy cam lòng nhưng vẫn yên lặng.



      THu Minh Nguyệt thản nhiên nhìn Thu Minh Lan, thấy miệng nàng ta mỉm cười, ánh mắt trong suốt nhìn nàng như hề tính kế. Nàng nhếch môi, nhàn nhạt :” Lục muội đúng, lớn khác nhau. Thu gia trăm năm danh môn, thể phá vỡ quy củ này.” Nàng quay đầu nhìn về phía Trầm di nương “Di nương, người là trưởng bối, người tuyển trước .”



      Trầm thị kinh ngạc “Minh Nguyệt?”

      Ánh mắt Thu Minh Lan chìm xuống, đại phu nhân còn kiên nhẫn, quở trách tiếng.



      “Nàng ta cũng được tính sao?”



      Trầm thị sắc mặt tái nhợt, xiết chặt khăn lụa trong tay, cắn môi lời nào. Thu Minh Thụy tức giận, nhưng nhẫn nhịn phát tác. Thu Minh Nguyệt vẫn như cũ nhưng trong mắt dần lạnh lẽo.



      “Ngày hai mươi mốt tháng ba, giờ tỵ canhh ba, tại tiền đình Thu phủ, mẫu thân nhận trà của Trầm di nương, tổ mẫu tổ phụ cũng chính miệng thừa nhận Trầm thị là thiếp thất của vi phụ. Các vị thúc thẩm lúc ấy cũng nghe được. Mẫu thân thương tiếc Minh Nguyệt, Minh Thụy và di nương ở xa kinh đô người chăm sóc, liền năn nỉ tổ mẫu chuẩn bị mấy người, bắt đầu cuộc sống mới.” Ánh mắt nàng thản nhiên quét qua khuôn mặt xanh mét của đại phu nhân, hề có chút sợ hãi.



      “Lần trước nô tỳ của con và mẫu thân thất lễ, bị phạt tới Hoán Y viện. Mẫu thân quan tâm, hôm nay cố tình làm vậy…”



      “Lão thái quân lên tiếng, Trầm di nương, ngươi còn ngồi làm gì? CÒn chọn nha hoàn?” Đại phu nhân gần như nghiến răng nghiến lợi . So về tài ăn sắc sảo, đại phu nhân sánh bằng Thu Minh Nguyệt, cho nên bèn trút giận lên đầu Trầm thị. Nếu phải ngại có lão thái quân, nhị phu nhân và tam phu nhân ở đây, chỉ sợ bà sớm bỏ .



      Thu Minh Nguyệt vẫn cười, Trầm thị vẫn sợ hãi. Thu Minh Lan thể bình tĩnh nữa. Nàng đường đường là đích nữ, tuyển nha hoàn còn phải tuyển sau di nương, nhục nhã vô cùng.



      “Di nương, thôi.” THu Minh Nguyệt mỉm cười nhìn Trầm di nương, trong mắt tràn ngập cổ vũ.



      Trầm thị yếu đuối đứng lên, hành lễ với lão thái quân và đại phu nhân rồi mở miệng .



      “Tạ phu nhân mến, hay để Ngọc muội muội chọn trước .”



      Đại phu nhân ngẩn ra, lão thái quân cũng ngẩn ra, sau đó đôi mắt nhu hòa ít. Ánh mắt Thu Minh Lan u ám, gắt gao nắm chặt khăn trong tay. Thu Minh Nguyệt cười càng tươi, tất nhiên là hiểu được tâm tư của Trầm di nương. Ngọc di nương sớm theo đại lão gia, là người lão thái quân ban cho đại lão gia. Lão thái quân dù sao cũng có vài phần thích. Trầm di nương giờ độc chiếm ân sủng, khiến đại lão gia vắng vẻ hậu viện. Lão thái quân tuy gì nhưng trong lòng cũng vui. giờ Trầm thị những thể rộng lượng của bà, càng ngầm kéo Ngọc di nương đứng chung mặt trận. Sau này có đối đầu với đại phu nhân cũng có người giúp đỡ. Ngược lại đại phu nhân càng thể mình hẹp hòi, được lão thái quân thích.



      Thu Minh Nguyệt trong lòng được trấn an, nhưng đồng thời cũng chua xoát. Mẫu thân trước đây đâu phải trải qua chuyện như vây chứ? Chẳng qua chỉ vì mình và đệ đệ, bà thể tạm nhân nhượng vì toàn cục.



      Ngọc di nương ngẩn ra, liếc mắt nhìn Trầm thị cái, rồi lại nhìn lão thái quân. Lão thái quân khẽ gật đầu, bà mới ra chọn lựa bốn nha hoàn.



      Theo thứ tự, Thu Minh Nguyệt tuyển tám nha hoàn, hai nhị đẳng, hai tam đẳng, bốn tứ đẳng nha hoàn. Tên lần lượt là Tuyết Xảo, Nhã Nhị, Mịch Văn, Nhạc Nam, Nam Hải, Lăng Ngọc, Cốc Tuyết và Túy Văn. Bản thân nàng có gì, nhưng lúc đệ đệ Thu Minh Thụy chọn lựa, nàng hơi lưu ý chút. Thấy nó chọn đều là những người diện mạo thanh tú, trầm ổn cũng yên tâm. May mà đệ đệ tuy rằng tuổi còn , nhưng do ảnh hưởng bởi mình nên cũng sớm trưởng thành. Nàng muốn đệ đệ tuyển những nữ tử xinh đẹp đặt bên cạnh. Các nha hoàn có tư sắc bên cạnh những thiếu gia danh môn đều bị tuyển làm thông phòng. Nàng quyết cho phép Thu Minh Thụy sớm biết đời, tuổi còn bị sắc đẹp mê hoặc sau này chở thành tên ăn chơi trác táng.



      Thu Minh Lan cũng thông minh. Tuyển hai nha hoàn mỹ lệ, hai người thanh tú, lại thêm hai người nhìn mạnh mẽ, rất hợp với tác phong của nàng ta.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 37: Tranh phong tương đối

      Editor: Nekofighter

      Trước khi , Thu Minh Châu đứng đợi Minh Nguyệt ở cửa. Nàng ta nhìn tám nha hoàn bộ dạng đặc biệt sau lưng nàng, mặt tươi cười.


      “Muội muội lan tâm huệ chất, tỷ tỷ ta bội phục.”




      Thu Minh Nguyệt cười cười, mắt nhìn bốn nha hoàn phía sau Thu Minh Châu. (Trừ ba mẹ con Thu Minh Nguyệt, các vị chủ tử các trong quý phủ vốn vẫn còn nha hoàn cho nên tuyển thêm nhiều.)



      “Tâm tư của tỷ tỷ cũng tinh tế, ngày khác muội muội phải tới xin thỉnh giáo rồi.”



      Mặt mày Thu Minh Châu tươi sáng, hiền lành cầm tay nàng



      “Muội muội có thể tới Liên uyển là vinh hạnh của ta. Tỷ tỷ mặc dù giàu có, nhưng ly trà nhạt vẫn có.”



      Thu Minh Nguyệt mỉm cười “Tốt quá, lúc đó tỷ tỷ cũng đừng chê muội phiền phức nha.”



      Thu Minh Châu còn định gì đó thấy Thu Minh Lan ra. Sắc mặt nàng ta thong dong, vẻ u ám lúc nãy khi còn trong phòng hoàn toàn biến mất.



      “Tứ tỷ, ngũ tỷ.” Nàng mỉm cười tiến lên, giọng gọi, đoàn nha hoàn phía sau cũng theo chào.



      Ánh mắt Thu Minh Nguyệt lạnh nhạt, còn Thu Minh Châu khẽ quay đầu, chớp mắt



      “Lục muội muội muốn trở về sao?”



      Thu Minh Lan :” Tam tỷ đêm qua cả đêm sao chép kinh Phật, muội đến đưa tỷ ấy thuốc an thần.”



      Thu Minh Nguyệt nhếch mi. Lời này của Thu Minh Lan nghe bình thường nhưng ý cực cao thâm. Thu Minh Ngọc là do lão thái quân hạ lệnh cấm túc, theo quy củ, nếu lão thái quân phân phó ngay cả đại phu nhân cũng thể mình thăm nàng ta. giờ nghe Thu Minh Lan vậy ngụ ý là được lão thái quân cho phép. cách khác, thái độ của lão thái quân đối với Thu Minh Ngọc được thả lỏng.



      Ánh mắt Thu Minh Châu chợt lóe, hiển nhiên cũng hiểu , nhưng nàng vẫn tươi cười như trước.



      như thế lục muội cũng nhanh . Tam tỷ từ tính tình hoạt bát, khó có lúc chép kinh phật cả đêm. vất vả.”



      Thu Minh Nguyệt chớp chớp mắt, mặt tràn đầy ý cười.



      Bình thường nhìn vẻ mặt Thu Minh Châu rất hiền lành, ngờ lúc hại người cũng hề qua loa.



      Hoạt bát sao? ràng là đanh đá. Tĩnh tâm sao chép kinh phật, đây phải lại lần nữa gợi lại chuyện đại tiểu thư tôn quý bị lão thái quân phạt cấm túc trước mặt mọi người sao? Nha hoàn nhìn thấy rất nhiều, truyền mười mười truyền trăm, có lẽ địa vị của Thu Minh Ngọc trong phủ bị tuột dốc ít .



      Ánh mắt Thu Minh Lan u ám. Nàng đương nhiên phẫn nộ. Thu Minh Ngọc là tỷ tỷ ruột của nàng, nếu có chút lời đồn đãi truyền ra, nàng tự nhiên cũng có lợi. Nàng có thể coi như có gì sao? Những lời vừa rồi nàng chính là cố ý làm trò cười cho mọi người, muốn từ những nha hoàn này truyền cho cả phủ biết. Thu Minh Ngọc tuy rằng chỉ bị cấm túc tạm thời, nhưng lão thái quân vẫn thích nàng. Địa vị của tỷ muội hai người vẫn thay đổi mấy. Nhưng câu tùy ý của Thu Minh Châu lại khiến toàn bộ tình thế nghịch chuyển, khiến nàng như ăn phải Hoàng Liên, có khổ nhưng thể .



      Nàng cứng ngắc che lại cảm xúc, ngoài cười nhưng trong cười :” Tứ tỷ quan tâm, muội nhất định nhắn lại từng câu từng chữ cho tam tỷ. Bất quá luận về kinh phật, tam tỷ hẳn quen thuộc như tứ tỷ đâu.”



      Thu Minh Châu mặt đổi sắc “Quen tay hay việc thôi mà. Tam tỷ từ nhanh nhạy, học gì đều thông suốt. Phật hiệu cao thâm vô cùng, nhưng lấy trí thông minh của tam tỷ chỉ vài lần là có thể lĩnh ngộ được ảo diệu trong đó.”



      Thu Minh Nguyệt cúi đầu, cố gắng nhịn cười. Lời của Thu Minh Châu châm biếm, dù đem chuyện Thu Minh Ngọc bị phật đường đường chính chính ra nhưng hề tìm được chút sai lầm nào, khiến cho Thu Minh Lan dù tức giận cũng có chỗ phát tiết, chỉ phải hé mặt lạnh trừng mắt nhìn Thu Minh Châu.



      Lúc này, nhị phu nhân được nha hoàn đỡ tay dìu ra. Khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng lại ra vẻ nhu hòa hiếm thấy, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lẽo như trước.



      “Đại tẩu thường xuyên nha đầu Minh Ngọc thiên tư bất phàm, lĩnh ngộ rất nhanh. Việc sao chép kinh phật đêm…” Bà dừng chút, lại nhìn Thu Minh Châu, khóe miệng hơi cong lên.



      “Minh Châu, chỉ sợ sau này con phải cam bái hạ phong rồi.”



      Thu Minh Châu phúc thân :” Đúng vậy, Minh Châu về sau chắc chắn phải học tập tam tỷ, tam tỷ khoan dung độ lượng, tất nhiên vui lòng chỉ giáo.”





      Sắc mặt Thu Minh Lan sớm đem như đáy nồi. Nhị phu nhân lại gật đầu trả lời

      “Đương nhiên, Minh Ngọc tính tình hoạt bát, thích nhất náo nhiệt, con đến, nó đương nhiên rất hoanh nghênh.”



      Thu Minh Lan bị lời của nhị phu nhân làm nghẹn, sắc mặt lúc trắng lúc hồng.



      Nhị phu nhân xoay đầu nhìn nàng, giống như có chút kinh ngạc.



      “A? Minh Lan, phải con muốn gặp nha đầu Minh Ngọc sao? Vừa rồi nghe đại tẩu nha đầu đó sao chép kinh phật tới ăn uống, thân thể có chút tốt. Giờ này chắc nó đói bụng lắm rồi, con nên nhanh , đỡ phải để mấy nha hoàn hầu hạ tốt, khiến nha đầu kia thoải mái. Lão thái quân sợ là vui.”



      Sắc mặt Thu Minh Lan ngày càng đen.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :