1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thịnh sủng thứ phi - Ngắm Nhìn Đôi Mắt Tang Thương(XK,TS) (c55.2) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. yui_9x

      yui_9x Well-Known Member

      Bài viết:
      182
      Được thích:
      299
      ăn trộm gà được còn bị mất nắm thóc nữa chứ :yoyo60:
      lần này TMD hận TMN thấu xương luôn đây :yoyo68:

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 29: Bái thiếp của Hầu phủ


      Editor: nekofighter

      Tất cả mọi người trong phòng đều giật mình, sau đó sắc mặt thay đổi. Lão thái quân và đại lão gia khỏi phải , mặt đen như đáy nồi. Đại phu nhân ngày càng ngang ngược. Thu Minh Nguyệt hờ hững quan tâm. Đây vốn là kết quả nàng đoán trước. Nhị phu nhân nhướng mày, mắt lộ ra chế giễu.

      "Đại tẩu, việc còn chưa ràng, đừng vội kết luận bậy. Dù gì Minh Dung cũng là nữ nhi của tam đệ."

      Đại phu nhân cười lạnh, cầm tay Thu Minh Dung đưa lên. Móng tay nàng lộ ra trước mặt mọi người: Thon dài, mượt mà, sắc nhọn, còn tản ra mùi thơm thoang thoảng. Đúng là mùi của Yến Chi túy.

      "Yến Chi túy này là chứng cớ tốt nhất."

      Sắc mặt Thu Minh Dung trắng bệch. Nàng căn bản biết chuyện gì xảy ra. Nàng chưa từng dùng qua Yên Chi túy gì đó. muốn phản bác lại nghe thấy Nhị phu nhân lạnh nhạt hỏi:" Minh Dung làm cách nào có Yến Chi túy?"

      Khóe miệng đại phu nhân cười càng thêm lạnh "Hừ, mà hỏi nó. chừng là trộm từ đâu đó."

      Thu Minh Dung càng thêm bối rối " có, con có, đại bá mẫu, con có."

      Đại phu nhân độc đánh gảy lời nàng "Ngươi đầu tiên là trộm cắp, lại đánh nha hoàn của Minh Ngọc, kêu Minh Ngọc cáo trạng hãm hại người khác. Ba tội này đủ để xóa tên ngươi khỏi gia phả."

      Sắc mặt Thu Minh Dung càng thêm trắng, mắt lộ hoảng sợ. Nàng tới bây giờ vẫn biết mình rốt cuộc là bị ai tính kế. Nhưng đây phải là lúc truy cứu, nếu nàng bị trục xuất khỏi Thu phủ đời này của nàng coi như xong.

      Nàng cuống quít :" Đại bá mẫu, con có trộm. có. Yến Chi túy... Yến Chi túy chỉ có tam tỷ có." Nàng cắn răng. tại nàng chỉ đành làm vậy, phải tự bảo vệ mình.

      "Tam tỷ ghen tị với dung mạo của ngũ tỷ nên vẫn tìm cơ hội dạy dỗ ngũ tỷ. Vừa rồi con và tam tỷ đường đụng phải ngũ tỷ, tam tỷ liền ba lần bốn lượt gây khó dễ, sau đó còn động thủ đánh người. Nha hoàn Hồng Ngạc của ngũ tỷ đứng lên bảo vệ chủ liền bị Hoa Dung Nguyệt Mạo chặn lại. Hoa Dung Nguyệt Mạo tuy rằng có bị thương nhưng cũng nặng tới vậy." Nàng dừng chút, thấy đại phu nhân vẻ mặt xanh mét như muốn lột da mình bèn thầm kinh hãi, tiếp tục :" Về phần vết cào người bọn họ, cũng là do tam tỷ cố ý gây nên."

      Nàng xong, cả phòng nhất thời yên tĩnh.

      Đại phu nhân tức giận tới nghiến răng nghiến lợi. Đến bây giờ bà mới coi như hiểu toàn bộ, bà thống hận Thu Minh Dung làm phản, lại tức giận Thu Minh Ngọc làm việc biết suy nghĩ.

      Vẻ mặt Nhị phu nhân hờ hững, thậm chí còn như xem kịch vui. Thu Minh Trân mím môi, cúi đầu gì. Lão thái quân và đại lão gia tức run người, sắc mặt lạnh như băng. Thu Minh Ngọc sớm sợ tới tái nhợt, hung hăng trừng mắt nhìn Thu Minh Dung, mặt đầy hận ý.

      "Thu Minh Dung, tiểu tiện nhân ngươi dám phản bội ta, ta đánh chết ngươi." Nàng ta vọt tới, giật tóc Thu Minh Dung, miệng phun ra những từ ngữ độc ác.

      Biến cố đột nhiên phát sinh, tất cả mọi người giật mình. Thẳng tới khi tiếng kêu thảm thiết của Thu Minh Dung vang lên mọi người mới khôi phục lại thần trí.

      "A... Đau..." Da đầu run rẩy, Thu Minh Dung đau đến chảy nước mắt, mặt mày nhăn nhó. Nha hoàn bên người nàng sợ hãi, vội vàng tới hỗ trợ. Tất cả mọi người đều chấn kinh. Thu Minh Ngọc tuy điêu ngoa nhưng chưa từng làm trò trước mặt trưởng bối như thế. Hồng Ngạc lúc này sớm che chở trước mặt Thu Minh Nguyệt, tránh Thu Minh Ngọc phát cuồng làm nàng bị thương.

      Đại lão gia ngẩn ra lúc rồi lại xanh mặt, lão phu nhân sau khi hồi phục tinh thần cũng ra lệnh cho nha hoàn trong phòng.

      "Còn thất thần cái gì, mau đem tụi nó kéo ra."

      "Vâng."

      Vài nha hoàn mạnh khỏe lập tức qua, cố sức tách hai người ra. Thu Minh Dung quần áo hỗn độn, trang sức đầu rơi xuống đất, mặt và cổ có nhiều vết cào, sắc mặt tái nhợt khủng hoảng, mắt lộ ra kinh hãi. Vai nàng run run, òa khóc.

      Thu Minh Ngọc bị lôi ra nhưng vẫn vô cùng thống hận, mắt đỏ ngầu, bên ngừng chửi mắng, thái độ gần như điên cuồng.

      "Tiện nhân, tiện nhân, tiện nhân..."

      "Câm mồm." Đại lão gia rốt cuộc nhịn được, tát nàng ta cái.

      "Lão gia." Đại phu nhân hô lên tiếng, tay ôm Thu Minh Ngọc cũng run lên.

      Mà THu Minh Ngọc giống như bị cái tát của đại lão gia làm cho tỉnh lại, giật mình sửng sốt
      "Cha?"

      Đại lão gia tức đến tay cũng phát run "Nghiệt nữ." Ông thống hận, đau lòng gầm lên tiếng.

      Thu Minh Ngọc chấn động. Trí nhớ điên cuồng vừa rồi đột nhiên trở lại. Nàng trừng lớn mắt nhìn tay mình, giống như thể tin nổi.

      "Con..."

      Đại lão gia trừng mắt nhìn đại phu nhân "Đây là nữ nhi tốt mà nàng dạy ra đó."

      Đại phu nhân ôm Thu Minh Ngọc, tự biết đuối lý, dám phản bác.

      Nhị phu nhân nhìn trò hay, trong lòng cười lạnh. Nhưng giờ lão thái quân giận tím mắt, bà cũng thêm dầu vảo lửa, mất nhiều hơn được. Bà nhìn Thu Minh Trân bên người. Vừa nãy Thu Minh Ngọc phát điên, Thu Minh Trân cũng chắn trước mặt bà.

      Lão thái quân hít sâu hơi, :" Tam tiểu thư hôm trước bị phong hàn, ban dêm gặp tà, cho nên thần trí đại loạn. Người đâu, đưa nó trở về phòng tĩnh tu ba tháng."

      Thu Minh Nguyệt nhìn lão thái quân. Quả nhiên là lão hồ ly. Chỉ câu gặp tà liền đem những hành vi nhục mạ nha hoàn, ẩu đả với Thu Minh Dung nhàng tóm gọn lại. Người thần trí bình thường, làm chuyện điên khùng gì cũng thể theo lẽ thường mà giải thích. Tĩnh tu ba tháng chính là cầm tù. Nàng đương nhiên hiểu được, hành động của Thu Minh Ngọc hôm nay làm lão thái quân vô cùng thất vọng, nhưng Thu Minh Ngọc tốt xấu gì cũng là con cháu của Thu gia, vẫn là đích nữ của đại phòng. Chuyện hôm nay nếu xử lý tốt, chớ Thu Minh Ngọc, ngay cả những nữ nhi khác của Thu gia cũng bị dính lời đồn đãi xấu, đời này đừng hòng gả cho người tốt.

      Mắt nàng lóe lên, quả nhiên thấy Thu Minh Trân nhàng thở dài. Trong lòng nàng cười lạnh, phong kiến lễ giáo cổ hủ quả nhiên hại người.

      Lão thái quân dừng chút, rồi với đại phu nhân:" Minh Ngọc mười bốn tuổi, cũng đến tuổi nghị thân rồi. Con làm mẫu thân cũng có trách nhiệm chút ."

      Đại lão gia cũng dị nghị gì. Thu Minh Ngọc dầu gì cũng là nữ nhi của ông, sao có thể vô tình? Ông cũng nhẫn tâm để nữ nhi của mình cả đời rơi vào kết cục thê lương độc.

      Đại phu nhân vốn tưởng Lão thái quân nghiêm trị Thu Minh Ngọc, nghĩ rằng chỉ bị cấm túc. Đương nhiên đối với Thu Minh Ngọc từ được thương mà , cấm túc là chuyện chưa từng xảy ra. Ba tháng, đối với nó lại là sỉ nhục. Nhưng chuyện này quá mức nghiêm trọng, nếu truyền , cả đời này là nó xuất gia làm ni , hoặc cả đời làm lỡ . Tóm lại, ai nguyện ý lấy nữ nhân đức hạnh bại hoại như thế làm vợ.

      Càng là nhà giàu sang lại càng chú trọng danh dự.

      Nghĩ đến đây, bà vội vàng trả lời.

      "Vâng"

      Trong mắt nhị phu nhân xẹt qua tia u ám.

      Lúc này, Thu Minh Trân vốn gì lại mở miệng.

      "Tổ mẫu, đại bá mẫu phải chuẩn bị nghị thân cho tam tỷ, vậy đủ thời gian xử lý gia chính."

      Đại phu nhân ngẩng đầu, ánh mắt độc nhìn về phía Thu Minh Trân, sau đó lại nhìn nhị phu nhân.

      "Nhị đệ muội tính kế tốt, ra đó là mục đích hôm nay tới đây sao?"

      Sắc mặt nhị phu nhân thay đổi "Đại tẩu, ta hiểu tẩu gì."

      Đại phu nhân hừ lạnh tiếng, muốn đại lão gia khé quát.
      "Câm miệng."

      Đại phu nhân tuy phục những cũng dám phản bác, quay đầu với lão thái quân:" Mẫu thân, phải con dâu cầm quyền chịu buông. Chỉ là con dâu xử lý gia chính nhiều năm, tự hỏi chưa bao giờ sai lầm. Người bên dưới sớm quen việc. Nếu thay đổi chưởng gia, chỉ sợ hạ nhân dễ mắc sai lầm. Chuyện tuy rằng nhiều nhưng cũng ít. Cả việc thu chi bình thường nhất mà nếu tính sai toàn bộ Thu phủ xảy ra vấn đề." Bà dừng chút, lại :" Hôn của Minh Ngọc con dâu sớm chuẩn bị, tốn nhiều thời gian."

      Lão thái quân nhìn bà cái, lại nhìn về phía nhị phu nhân, thấy bà vẫn bình tĩnh như trước, có vẻ là có ý tranh đoạt. Bà híp mắt, định gì đó nha hoàn vội vàng chạy đến báo.

      "Thái quân, vừa rồi người gác cổng nhận được bái thiếp của Tiết Quốc Hầu phủ." Nàng cầm bái tấm thiếp màu đỏ trong tay dâng lên, bốn chữ Tiết Quốc Hầu phủ ràng lọt vào mắt mọi người.

      Nhị phu nhân nhíu mày, đáy mắt phát ra tia sắc bén. Tuy chỉ lướt qua trong phút chốc nhưng lại bị Thu Minh Nguyệt nhìn thấy. Miệng nàng khẽ nhếch.... Nhị phu nhân quả phải nhân vật đơn giản.

      Ánh mắt đại phu nhân sáng ngời "Tiết quốc hầu phủ?"

      Lão thái quân cầm lấy bái thiếp, mở ra đọc, lại dường như có việc gì đưa lại cho đại phu nhân.

      "Tiết quốc hầu phu nhân mấy ngày nữa đến thăm Thu phủ. Các con là tỷ muội, tất nhiên sở thích của nhau. Chuyện chiêu đãi khách tất cả giao cho con ."
      Ý là chuyện chưởng gia tiếp tục để đại phu nhân làm.

      "Dạ, con dâu nhất định làm nương thất vọng." Đại phu nhân nháy mắt khôi phục vui vẻ, mặt mày lộ ra đắc ý.
      Bàn tay giấu trong áo của nhị phu nhân hơi buông ra, khóe miệng cong lên

      "Đại tẩu và Tiết quốc hầu phu nhân quả nhiên tỷ muội tình thâm. Đại tẩu nhập phủ mười mấy năm rồi nhưng Tiết quốc hầu phu nhân lại thường xuyên nhớ thương, là làm người ta hâm mộ."

      Lời này của nhị phu nhân tưởng như bình thản, kì thực dấu diếm sắc bén. Vừa rồi nhị phu nhân dùng lọ Yến Chi túy châm ngòi khiến lão thái quân và đại lão gia chán ghét đại phu nhân. Lần này, việc Tiết quốc hầu phu nhân và đại phu nhân tỷ muội tình thâm khiến trong lòng bọn họ càng thêm khúc mắc.

      Quả nhiên, sắc mặt lão thái quân và đại lão gia lại chìm xuống.

      Đại phu nhân thầm tức giận, vừa định trả lời, mỉa mai vài câu nhị phân nhân lại lên tiếng "Mẫu thân nhắc tới hôn của Minh Ngọc làm con nhớ ra. Minh Trân cũng tới tuổi cập kê, Minh Châu cũng mười bốn. Hai đứa nó đáng ra sớm phải nghị hôn rồi, đều là do con sơ sẩy." Bà như tự trách nhưng khẩu khí lại bình thản như cũ.

      "Ánh mắt đại tẩu luôn độc đáo, đại tẩu có thể giúp muội thuận tiện tìm hai nhà khá giả cho chúng ?"

      Đại phu nhân đương nhiên chịu giúp, lạnh lùng :" Ta sao có thể so với ánh mắt của nhị đệ muội? Nhớ năm đó nhị đệ muội chính là tài nữ tiếng tăm lừng lẫy kinh thành, khi dạy dỗ nữ nhi tự nhiên cũng tài mạo song toàn, người tầm thương trèo cao nổi đâu."

      Nhị phu nhân như nhìn thấy sắc mặt đại phu nhân, nhàng .

      "Nhân duyên đại tẩu quả tốt, vô luận là thái sư phủ, tiết quốc hầu hay phủ đại hoàng tử đều có lưu lại nhân mạch. Muội mặc cảm."

      Thu Minh Nguyệt nhếch mi. Nàng cảm thấy lời này của nhị phu nhân trừ bỏ khiến đại lão gia và lão thái quân chán ghét đại phu nhân ra, còn muốn nhắc nhở mình rằng, thế lực sau lưng đại phu nhân nên lỗ mãng xúc động mà chạm tới. Chỉ là, tại sao nhị phu nhân lại giúp nàng?

      Đại phu nhân nhận ra ý của nhị phu nhân, ngược lại càng thêm đắc ý. Nhị phu nhân luôn bày ra bộ dạng tài hoa, lạnh lùng cao ngạo khiến lòng bà thoải mái. Có cơ hội chèn ép nhị phu nhân, bà đương nhiên cao hứng.

      " khi như vậy, ta đây cung kính bằng tuân mệnh."

      Ngu ngốc!

      Thu Minh Nguyệt trong lòng cười lạnh tiếng. thấy ánh mắt lão thái quân tức giận tối sầm lại sao? Đại phu nhân chung quy chỉ được cái lỗ mãng mà có đầu óc. So về tâm kế, đại phu nhân sớm muộn cũng thất bại hãm hại trước nhị phu nhân.

      Chẳng qua là, bái thiếp kia tới cũng đúng lúc.

      Như đột nhiên nhớ tới cái gì, nàng quay đầu, vừa vặn bắt gặp bóng dáng tinh tế chợt lóe rồi biến mất.

      Nàng híp mắt.

      Đó là....




      Thu Minh Lan!
      PHUONGLINH87^^, honglakyui_9x thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 30: Chim khôn chọn cành mà đậu

      Editor: Nekofighter

      hồi khôi hài, cuối cùng kết thúc bởi lệnh cấm túc của Thu Minh Ngọc. Thu Minh Dung bị phạt chép nữ giới năm trăm lần, Hoa Dung Nguyệt Mạo bị đánh mười đại bản. Lần đầu giao đấu, Thu Minh Nguyệt giành thắng lợi.

      Thời điểm nhị phu nhân rời nhìn nàng cái đầy thâm ý, bên tai nàng câu.

      "Đầu óc Lâm thị ngốc nghếch làm được gì. Chỉ mong lúc Tiết quốc hầu phu nhân tới, ngươi cũng giữ được phần trấn định này. Tại Thu phủ nước sôi lủa bỏng, mọi chuyện đơn giản như ngươi nghĩ. Muốn sống sót, nhìn nhìn xem ngươi có đủ khôn ngoan ."

      Lúc Thu Minh Trân ra ngoài cũng nhìn nàng cái, cái nhìn kia, như có điều suy nghĩ.

      Đại phu nhân và Thu Minh Ngọc đương nhiên hận nàng thấu xương.

      Thu Minh Nguyệt chẳng quan tâm. Dù sao Đại phu nhân sớm hận nàng, nhiều ra hay ít cũng như nhau thôi.

      Rời khỏi Thọ An Viện, ngay chỗ rẽ, nàng vội trở về mà đứng ở núi giả hứng thú ngắm hoa.

      Hồng Ngạc có chút kỳ quái" Tiểu thư, chúng ta về sao?"

      Thu Minh Nguyệt hái bông cúc , :" Vẫn còn sớm, vừa rồi náo loạn lại khiến ta quên mất ý định ban đầu."


      Nàng ngẩng đầu "Em trở về bảo Đông Tuyết đem lẵng hoa tới đây. Kim Trản Cúc tệ, bữa nào pha trà biếu tổ mẫu."

      "Vâng" Hồng Ngạc đáp ứng, xoay người rời .

      Thu Minh Nguyệt vừa đứng nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo phía sau. Miệng nàng cong lên, đoán được người đến là ai. Nàng hơi xoay người, cười nhạt với người tới.

      "Thất muội bị thương nặng như vậy sao lại còn lưu luyến bên ngoài? Vết thương mà nhiễm t rùng sau này bị hủy dung, tốt." Nàng ngồi xổm xuống, lại bắt đầu hái hoa.

      Thu Minh Dung nhìn nàng lúc, tiếng động cười lạnh.

      "Ngũ tỷ tính kế tốt, hoàn toàn tìm được dấu vết. Muội muội ta phục sát đất."

      Thu Minh Nguyệt quay đầu, chỉ thản nhiên :" Nước hoa hồng của Thủy Kính phường chữa trị vết thương rất có hiệu quả."


      Đôi mắt sắc bén của Thu Minh Dung sáng lên trong giây lát.

      "Muội rất khó hiểu. Ngũ tỷ làm sao có Yến Chi túy?" Nàng ngu ngốc, tại cũng hiểu được hết thảy là do Thu Minh Nguyệt tính kế. Từ lúc nàng và Thu Minh Ngọc vô tình gặp được Thu Minh Nguyệt, phát sinh mâu thuẫn, Hoa DUng Nguyệt Mạo bị thương, đại phu nhân tức giận trách phạt Trầm di nương, kinh động lão thái quân, rồi đại lão gia và nhị phu nhân lần lượt tới tất cả đều nằm trong kết hoạch của Thu Minh Nguyệt. Ngay cả nàng cũng thể tin nổi, nhưng phải thừa nhận: Luận tâm cơ và mưu lược, Thu Minh Nguyệt hơn nàng rất nhiều. THậm chí nàng cũng tưởng tượng nổi mười ba tuổi lại có tâm cơ sâu như vậy. Chuyện ngày hôm nay, từng việc từng thời điểm đều sai lệch chút nào. Có thể biết rằng, người như vậy về sau là kẻ địch của nàng, nàng khẳng định chết thảm.

      Sắc mặt Thu Minh Nguyệt vẫn lạnh như cũ "Vết thương mặt thất muội sâu, liên tục dùng nước hoa hồng tháng có thể khỏi. Đến lúc đó lại trở thành đại mỹ nhân."

      Sắc mặt Thu Minh DUng hơi tái, giống như đấu tranh trong giây lát, cuối cùng lại ra quyết định.

      "Trước đây là muội muội hiểu chuyện, mong rằng ngũ tỷ đại nhân đại lượng, thông cảm nhiều hơn"

      Khóe miệng Thu Minh Nguyệt mỉm cười, rốt cuộc đứng dậy nhìn nàng ta.

      Thu Minh Dung cắn răng, hơi cúi người, thành khẩn :" Muội muội có mắt như mù, thỉnh ngũ tỷ bao dung. Ngày sau chuyện ngũ tỷ phân phó, núi đao biển lửa, muội muội tuyệt chối từ."

      Thu Minh Nguyệt đỡ lấy nàng:" Thất muội quá lời."

      Đôi mắt THu Minh DUng sáng ngời:" Ngũ tỷ tha thứ cho muội?"

      Thu Minh Nguyệt lời nào, chỉ nhìn về phía sau Thu Minh Dung, Hạ Đồng gấp rút chạy tới.

      "Tiểu thư." Nàng trước gọi Thu Minh Nguyệt tiếng, lại lễ phép vấn an với Thu MInh Dung.

      "Nô tỳ gặp qua thất tiểu thư."

      Nếu là bình thường, Thu Minh Dung là chủ tử, nhận lễ của Hạ Đồng là chuyện đương nhiên. Chỉ là lúc này nàng mới đầu nhập Thu Minh Nguyệt, tự nhiên dám để tâm phúc bên người Thu Minh Nguyệt hành lễ, cho nên nghiêng thân, mỉm cười hiền lành :" Hạ Đồng nương cần đa lễ."

      Họ Đồng cũng gì thêm, liền đứng dậy.

      Thu Minh Nguyệt :" Tìm được rồi?"

      Hạ Đồng gật đầu:" Vâng."

      Nàng lấy từ tay áo ra bình sứ màu xanh độc đáo, khác hẳn bình sứ thông thường. Bên ngoài bình xanh biếc, bên trong lại có lớp dung dịch đỏ sậm. đầu bình có dấu hiệu rất , đó là mặt gương, hoa văn rất sống động.

      THu Minh Dung biến sắc "Thủy kính phường?"

      Thu Minh Nguyệt nhận lấy bình sứ, nhàng mở nắp bình. Nhất thời, cổ mùi thơm nhàn nhạt dâng lên. Hương thơm nồng, ngửi rất thoải mái.

      Sắc mặt Thu Minh Dung sớm trắng bệch "Yến chi túy?"
      Thu Minh Nguyệt mỉm cười "Thất muội quả thực kiến thức rộng rãi."

      Thu Minh Dung cắn môi, thân mình có chút run rẩy.

      "Này... đây là..."

      Thu Minh Nguyệt xoay người:" Đây là thứ nửa nén hương trước mọc ra trong phòng muội muội."

      Sắc mặt Thu Minh DUng trắng bệch như tuyết, mắt đỏ như máu, mười ngón tay nắm chặt vào da.

      Nửa nén hương trước đúng là thời điểm Thu Minh Nguyệt nhìn ra vết cào của Hoa DUng, Nguyệt Mạo có mùi của Yến Chi túy. cách khác, đúng thời điểm đó đại phu nhân chuẩn bị trước. Tâm đại phu nhân độc ác, cư nhiên muốn đưa nàng vào chỗ chết.

      Nhìn thấu tâm tư của nàng ta, THu Minh Nguyệt thản nhiên :" Yến Chi Túy này phải mẫu thân quăng vào phòng muội."

      Thu Minh DUng sửng sốt:" phải bà ta?"


      Thu Minh Nguyệt xoay người "Vết thương mặt còn chưa tốt, muội lại còn muốn phế tay mình sao? Làm sao có thể giúp ta vượt quả núi sông biển lửa?"

      Thu Minh Dung ngẩn ra, cúi đầu nhìn móng tay mình bấu vào da thịt tới chảy máu. Lúc ngẩng đầu lên, THu Minh Nguyệt rời xa.

      lâu sau, nha hoàn Hàm Đan tới bên nàng.

      "Tiểu thư, người nghĩ kỹ rồi sao?" Tiểu thư luôn tâm cao khí ngạo, nghĩ rằng hôm nay lại nguyện ý làm việc cho ngũ tiểu thư. Trong lòng Hàm Đan vô cùng kinh ngạc.

      Thu Minh Dung thu hồi ánh mắt, cười khổ.

      "Còn có lựa chọn khác sao?"

      Hàm Đàn , THu Minh Dung buồn bã:" Phụ thân vốn là thứ xuất, lại tầm thường được coi trọng. Di nương ta cả nửa đời người ngay cả vị trí bình thê cũng tranh nổi, hôm nay ta lại đắc tội đại bá mẫu. Nếu sớm tìm chỗ dựa, ngày sau chết như thế nào cũng biết."

      "Tiểu thư khẳng định ngũ tiểu thư có năng lực chống lại đại phu nhân sao?"

      Thu Minh Dung mím môi cười lạnh:" Tứ tỷ giấu tài bao nhiêu năm cũng rời núi, huống gì là ta?"

      Hàm Đan kinh ngạc:" Tiểu thư là ...?"

      Thu Minh Dung quay về, ánh mắt ngân nga.
      "Ngươi cho là nhị bá mẫu làm sao tới đúng lúc như vậy?"

      Hàm Đan trầm mặc.

      Thu Minh Dung nhìn trời, ánh mắt xa xăm..

      "Những ngày tung hoành trong thu phủ của đại phu nhân... Chấm dứt rồi!."
      PHUONGLINH87^^, honglakyui_9x thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 31: Tâm cơ của Minh Lan.

      -Editor: Nekofighter-

      - Xoảng – Xoảng – Xoảng -
      Bình hoa ly tách rớt đầy đất. Tiếng mắng chửi của nữ tử bén nhọn vang lên.

      “Tiện nhân, Thu Minh Nguyệt, tiện nhân, tiện nhân!!!”


      Đại phu nhân ngồi bên cũng ngăn cản nàng, sắc mặt trầm ngâm, Lý ma ma và Chu ma ma đứng bên, dám lên tiếng. Những chuyện ngày hôm nay bọn họ phải làm như nghe biết, nếu chờ đợi bọn họ chính là tai ương ngập đầu.

      Lúc này, Thu Minh Lan di đến. Thấy Thu Minh Ngọc chưa dừng lại việc ném đồ đạc này nọ, ngừng tức giận chửi mắng, mi tâm nàng nhíu lại, tiến lên vài bước, nắm lấy tay nàng ta.

      “Tam tỷ, tỷ điên rồi sao?”

      Đại phu nhân ngẩng đầu, Lý ma ma và Chu ma ma nhàng thở ra, tới hành lễ.

      “Lục tiểu thư.”

      Thu Minh Lan thấy ánh mắt ấm ức của Thu Minh Ngọc, thản nhiên :” Các ngươi ra ngoài kêu Lệ di nương tới đây.”

      Lý ma ma và Chu ma ma tuy rằng hiểu vì sao nàng làm thế, nhưng thấy đại phu nhân phản đối, liền lên tiếng trả lời ra ngoài.

      Thu Minh Lan lúc này mới lạnh nhạt nhìn Thu Minh Ngọc “Hôm nay tỷ bị giáo huấn còn chưa đủ sao?”

      Lửa giận của THu Minh Ngọc còn chưa tắt lại bị châm ngòi “Ngay cả muội cũng tới giáo huấn ta?”

      Thu Minh Lan buông nàng ra, lạnh lùng :” Nếu việc hôm nay còn khiến tỷ nhớ kỹ, tỷ vĩnh viễn cũng có cách đánh bại Thu Minh Nguyệt.” Thanh trong trẻo nhưng nhàn nhạt đánh vỡ vẻ ôn thuần xưa nay của nàng. chỉ Thu Minh Ngọc, ngay cả đại phu nhân cũng chấn kinh.

      “Thu Minh Lan, muội?”

      Thu Minh Lan nhìn Thu Minh Ngọc nữa, chỉ thảnh thơi ngồi bên, dường như có gì châm trà cho mình.

      THu Minh Ngọc quay đầu, tức giận trừng mắt.

      Đại phu nhân nhíu mày:” Minh Lan, con muốn gì?”

      THu Minh Lan mở nắp tách trà, thản nhiên :” Nương, người phải nhớ , người mới là chính thê.”

      Đại phu nhân ngẩn ra, Thu Minh Lan ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt mười phần mạnh mẽ.

      “Nương, người là đích nữ của thái sư, là đại phu nhân của Thu phủ, là chính thê cha danh chính ngôn thuận dùng kiệu tám người nâng đưa về. Tiểu thiếp thân phận thấp kém vĩnh viễn vượt qua nổi người, vĩnh viễn thua kém thân phận tôn quý của người.” Ánh mắt nàng gắt gao nhìn đại phu nhân, gằn từng chữ:” Đối phó với tiểu thiếp nghe lời, cần người tự mình động thủ.”

      Trong lòng đại phu nhân lộp bộp mấy tiếng, như ngộ ra điều gì.

      “Minh Lan?”

      Thu Minh Lan đặt ly trà xuống, ánh mắt trở nên lạnh nhạt.

      “Nương, người bị ngũ tỷ tính kế.” ánh mắt nàng sâu kín nhìn xuống bái thiếp trong tay đại phu nhân “Người cho là bái thiếp của tiết quốc hầu tới đúng lúc vậy sao?”

      Ánh mắt đại phu nhân co rút lại:” Là con?”

      Thu Minh Lan tao nhã cười, gì.

      Đại phu nhân nhìn nàng, lần đầu phát mình hiểu nữ nhi này.

      Thu Minh Lan cũng thu liễm “Nương, người về sau đừng công khai đối nghịch với nhị thẩm.”

      Nhắc tới việc này, đại phu nhân lại tức giận :” Con còn sao, con tiện nhân Hoàng Vân Thư kia từ sau khi bác chồng qua đời liền ba lần bốn lượt muốn cướp quyền của nương. Hừ, nương há có thể đề mụ ta đạt được mong muốn?”

      Thu Minh Lan nhíu mày, thở dài tiếng.

      “Nương, người chính là quá mức nóng nảy. Hoàn hảo, nếu hôm nay có bái thiếp của dì, chỉ bằng việc làm của tam tỷ hôm nay, người cảm thấy tổ mẫu còn có thể yên tâm để người nắm quyền sao? Ít nhất cũng phải nhường nhị thẩm nửa .”

      “Mụ ta mơ tưởng!” Đại phu nhân tức giận, bộ mặt lên vẻ độc ác. Nhớ tới việc này, bà lại nhớ tới đầu sỏ – Thu Minh Ngọc.

      Bà quay đầu, trừng mắt nhìn Thu Minh Ngọc bị vắng vẻ, giận dỗi bất mãn ngồi bên.

      “Đều là chuyện tốt còn làm đấy”

      Thu Minh Ngọc hôm nay bị chọc tức, lại thấy mẫu thân và muội muội đề ý tới mình, sớm nghẹn bụng tức. giờ đại phu nhân lại nghiêm khắc như vậy, nàng nhất thời ấm ức, đôi mắt lập tức đỏ lên.

      Nước mắt chảy xuống ngừng.

      Tốt xấu cũng là nữ nhi mình cưng chiều từ , đại phu nhân thấy thế cũng đau lòng, giọng liền dịu :” Đừng khóc, mặt cũng sưng cả lên rồi.” tới đây, đại phu nhân vẫn còn giận. nghĩ rằng đại lão gia trước mặt nhiều người lại đánh Thu Minh Ngọc như vậy. nể tình cha con.

      Đại phu nhân hẳn quên chuyện đều là do Thu Minh Ngọc chính mình gây ra, mặc dù phải, trong mắt bà, Thu Minh Nguyệt và Trầm thị đều nên bị giáo huấn. Mặc dù Thu Minh Ngọc mắng chửi bọn họ, bà cũng cho là xứng đáng. Nếu Thu Minh Nguyệt biết trong lòng bà ta nghĩ gì, chừng mắng tiếng trong lòng. Quả nhiên người mặt dày đệ nhất thiên hạ. Da mặt đại phu nhân có thể so với tường thành rồi.

      Dừng chút, bà lại giương giọng kêu:” Đại Mạo, mang thuốc tới.”

      “Vâng” Đại Mạo cách màn lên tiếng, sau đó nhàng rời .

      Thu Minh Ngọc thở phì phì :” Nương, tiểu tiện nhân Thu Minh Nguyệt kia, con nhất định bỏ qua cho nó.” Trong mắt nàng ta là màn ghen tuông độc ác. Lời ra mang vẻ của mười bốn tuổi ngây thơ trong sáng mà là tràn ngập lạnh lùng tàn nhẫn.

      THu Minh Lan dùng khăn tơ trắng lau nước miệng, giọng mềm nhàn nhạt.

      bỏ qua?” Nàng cười, ánh mắt dời tới móng tay được chăm sóc kĩ lưỡng, giọng điệu tùy ý .

      “Tam tỷ, tỷ làm sao bỏ qua cho nàng ta? Lỗ mãng như hôm nay sao? Cái gì cũng chuẩn bị cáo trạng sao? Hay là trút giận lên nha hoàn của nàng ta, kết quả lấy được gì còn chọc đến người khác. Này là thủ đoạn của tỷ sao?” Ánh mắt nàng thấu suốt, xẹt qua tia chế giễu.

      “Muội-” Thu Minh Ngọc chán nản, nhìn bộ dạng nhàn tản tự đắc của Thu Minh Lan, nàng tức nhưng làm được gì.

      “Muội thông minh lắm sao? Muội nếu có biện pháp ngồi đây mát.”

      Đáy mắt Thu Minh Lan lên tia sắc lạnh, vuốt vuốt móng tay, thản nhiên :” Ít nhất muội đến nỗi bị người ta tính kế còn biết.”

      Thu Minh Ngọc tức giận run người :” Muội-“

      “Được rồi, còn ngại chưa đủ loạn sao?” Đại phu nhân gầm tiếng. Vốn hôm nay lúc đại lão gia muốn hưu thê khiến cho lòng bà tan nát. Lão thái quân thiếu chút nữa giao quyền chưởng gia cho bà cho tiện nhân Hoàng Vân Thư là bà tức lắm rồi. Trở lại phòng mình còn nghe thấy hai đứa con cãi nhau. Liên tiếp bị đả kích khiến đại phu nhân cuối cùng chỉ nổi, rống giận ra tiếng.

      Thu Minh Ngọc sửng sốt, lập tức ấm ức méo miệng.

      “Nương…”

      Đại phu nhân phiền lòng khoát tay:” Minh Lan, con có chủ ý gì? Mặc kệ thế nào, chuyện hôm nay thể cứ vậy mà bỏ qua đúng ?”

      Thu Minh Lan thản nhiên nâng mắt nhìn Thu Minh Ngọc.

      “Tổ mẫu bảo tam tỷ nghỉ ngơi ba tháng, sao tam tỷ còn ở đây?”

      “Minh Lan.”
      Lần này ngay cả đại phu nhân cũng mang vẻ giận dữ. Minh Ngọc và Minh Lan thân là tỷ muội ruột, Minh Lan phải đứng phía sau giúp đỡ Minh Ngọc mới đúng, tại sao lại giúp đỡ người ngoài khi dễ tỷ tỷ mình?

      Thu Minh Lan quen với thói bất công của đại phu nhân, giọng mỉa mai .

      “Nương, đừng tưởng rằng hôm nay người giữ được quyền chưởng gia an toàn.” Biểu tình nàng thong dong, khóe mắt xẹt qua tia lãnh ý.

      “Nhị thẩm vẫn thèm thuồng vị trí đó. Hôm nay vì sao bà chỉ chặn cước rồi lại cam lòng rời ? Dì thể mỗi ngày tới Thu phủ. Người lại quá dung túng tam tỷ, khiến tổ mẫu sinh chán ghét. Hơn nữa, tổ phụ và tổ mẫu đều có khúc mắt với người. Cha cưng chiều Trầm thị, người cứ để ông làm vậy . Xưa nay thiếp hơn được thê, bà ta dù thế nào cũng chỉ là thiếp mà thôi. Người vì sao phải đắc tội với cha, sau đó để Trầm thị có cơ hội thăng thành bình thê ăn cùng bàn với người?”

      “Ông ta dám!” Đại phu nhân đột nhiên đập bàn, ly trà rung lên, nước trà nóng liền chảy ra.
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 32: Ván cờ của hai mẹ con.

      -Editor: Nekofighter-

      Thu Minh Ngọc bị lửa giận thình lình của đại phu nhân làm ngẩn ra, quên mất ấm ức. Thu Minh Lan vẫn bình tĩnh như cũ. Sắc mặt đại phu nhân giận dữ, nhất là nghĩ tới đại lão gia lúc nãy trước mặt nhiều người chừa lại mặt mũi cho bà, còn công khai bỏ bà. Bà sao có thể giận?


      “Tiện nhân Trầm Nhu Giai, chẳng qua chỉ là nữ nhi của tội thần, nó dám…” Bà nửa, đột nhiên nhớ tới cái gì lại ngậm miệng lại, con mắt độc ác lạnh như băng.

      Thu Minh Lan nhíu mày “Nương, người gì vậy?” Nàng cũng biết lai lịch của Trầm thị. Chỉ biết bà ta và đại lão gia hồi còn trẻ có đoạn tình duyên. Về phần vì sao mười mấy năm nay đại lão gia đón Trầm thị về kinh nàng có hỏi qua đại phu nhân nhưng bà . Vừa rồi những lời đại phu nhân lỡ ra, hay là….
      “Nương, Trầm thị có phải…”
      “Câm miệng.” Đại phu nhân đột nhiên đánh gảy lời nàng, ánh mắt sắc bén.

      Thu Minh Lan ngoan ngoãn ngậm miệng, với Thu Minh Ngọc:” Tam tỷ, nếu tổ mẫu tỷ gặp tà, tỷ cũng đừng lung tung, đỡ để tổ mẫu vui.”

      “Dựa vào cái gì?” Tính tình của Thu Minh Ngọc giống hệt đại phu nhân, vừa nghe lời này liền nổi bão.

      “Dựa vào cái gì cho ta xuất môn? Con tiện nhân Thu Minh Nguyệt kia, sớm muộn cũng phải cho nó bài học.”

      “Tỷ lấy gì dạy dỗ nàng ta?” Thu Minh Lan lạnh mặt, lời chút khách khí đâm vào lòng Thu Minh Ngọc.

      “Hôm nay nàng ta chỉ dùng lọ Yến Chi Túy chuyển bại thành thắng, thậm chí khiến tổ mẫu cấm túc tỷ. Ngày mai biết đâu nàng ta còn tỷ bị điên, bắt tỷ ở trong miếu cả đời được ra ngoài sao.”

      “Muội-” Thu Minh Ngọc vừa định tức giận chạm tới con người lạnh như băng của Thu MInh Lan, trong lòng bất giác sợ hãi.

      , thể nào, nó làm sao có thể…”

      Thu Minh Lan cười lạnh “ thể? Vậy hôm nay làm thế nào tỷ thua trong tay nàng ta? Nàng đánh nha hoàn của tỷ, tỷ lại đành chỉ ngậm bồ hòn. Bởi vì khi đứng trước khiêu khích của nàng ta, tỷ lại bị nàng ta bắt lấy nhược điểm. Nàng đem tất cả những chiêu tỷ đối đãi với nàng ta trả lại. Còn tỷ sao? Chỉ có thể hèn mọn khóc trong góc. Tỷ như vậy lấy gì chống lại nàng ta? Đường đường là đích nữ lại bị thứ nữ đánh cho kịp thu tay. Tỷ còn muốn báo thù gì sao?”

      “Muội-” THu Minh Ngọc bị nàng thể cất lời, oa tiếng khóc lên.

      Đại phu nhân cũng hiểu lời của Thu Minh Lan quá nặng, muốn quát lớn hai câu, nhưng nghĩ thế nào chỉ hờn giận nhìn Thu Minh Lan :” Minh Lan, nó dầu gì cũng là tỷ tỷ của con.”

      “Nương.” Thu Minh Lan đối với thiên vị của đại phu nhân đối với Thu Minh Ngọc cảm thấy bất đắc dĩ “Tam tỷ rất tùy hứng, người cứ dung túng tỷ ấy như vậy, sớm hay muộn gặp chuyện may.”

      Đại phu nhân nhíu mày, Thu Minh Lan lại :” Nương, hôm nay cha và tổ mẫu vui vẻ với người. Sau này nếu tam tỷ còn tùy tiện làm bậy, dù là dì đến đây tổ mẫu cũng tha.”
      Trong mắt đại phu nhân khẽ dao động, Thu Minh Lan quay đầu với Thu Minh Ngọc:” Tam tỷ, tỷ phải chịu ủy khuất vài ngày rồi. Chờ dì đến, muốn gặp tỷ tổ mẫu tự nhiên thả tỷ ra. Mấy ngày này tỷ phải ở trong phòng chép nữ giới, tỏ vẻ thành tâm ăn năn, cũng chữa trị vết thương mặt tốt . Chẳng lẽ tỷ muốn sau này cứ để vậy mà ra cửa?”

      Thu Minh Ngọc sửng sốt, theo bản năng sờ mặt mình. Vừa chạm tới, nàng liền hô đau tiếng.

      Đúng lúc này, Đại Mạo cầm thuốc trở lại. Nàng vừa tới nơi nghe thấy tiếng kêu của Thu Minh Ngọc, vội vội vàng vàng chạy vào.

      “Phu nhân, thuốc mang tới.”

      Đại phu nhân phất tay:” Bôi cho tam tiểu thư .”

      “Tránh ra, tay chân vụng về.” Thu Minh Nguyệt nhíu mày:” gọi Hoa Dung, Nguyệt Mạo tới.”
      Đại Mạo có chút ấm ức, đại phu nhân cũng vui :” Hoa Dung, Nguyệt Mạo vừa bị lão thái quân phạt mấy đại bản, chính mình còn lo chưa xong gì tới chăm sóc con?”

      Lời này của đại phu nhân tuyệt đối phải là quan tâm hai nha hoàn. Coi như tâm tình tốt, bà đánh chửi hạ nhân là giỏi lắm rồi, làm gì có chuyện quan tâm nha hoàn ti tiện chứ? Bà chẳng qua nhớ tới lời của THu Minh Lan, Thu Minh Ngọc quả có chút kiêu căng. Ở nhà sao, nhưng nếu cứ thế mà gả cho người ta, lúc ở nhà chồng cũng ai kiên nhẫn dễ dàng tha thứ cho nó.

      đến nay, bà lại quên lời lão thái quân. Minh Ngọc quả mười bốn, đến lúc xuất giá. Tiết quốc hầu phủ…. Mắt bà tự nhiên sáng lên. Bà ngẩng đầu, nhìn thấy Thu Minh Ngọc vẻ mặt bực bội chỉ vì Đại Mạo lúc bôi thuốc làm đau nàng, bà từng bước lên.

      “Được rồi, Đại Mạo, ngươi xuống trước , lát nữa lại bôi.”

      Đại Mạo thu tay, như được đại xá:” Vâng”

      “Nương.” Thu Minh Ngọc đồng ý kêu tiếng.

      Đại phu nhân thản nhiên liếc nàng cái:” Tổ mẫu con rất đúng, cũng nên gả con rồi.”

      Thu Minh Ngọc sửng sốt, sau đó hai má đỏ ửng, sẳng giọng:” Nương…”

      Đại phu nhân lại tiếp tục:” Con về , dưỡng thương tốt, đừng gây phiền toái gì nữa. Chờ dì của con tới, nương cầu tổ mẫu tha cho con.”

      Thu Minh Nguyệt bĩu môi, cuối cùng vẫn cam lòng lên tiếng. “Vâng.”

      Đại phu nhân gọi hai nha hoàn đưa Thu Minh Ngọc về, còn mình nhìn về hướng Thu Minh Lan.

      “Minh Lan, con bảo Lý ma ma gọi Lệ di nương tới làm gì?”

      Thu Minh Lan cười nhạt đáp, lại :” Nương, tam tỷ bị ủy khuất như thế, người can tâm sao?” Tuy rằng nàng thích Thu Minh Ngọc vừa xúc động vừa ngu dốt, nhưng tốt xấu cũng là tỷ muội ruột thịt, tỷ tỷ bị khi dễ, nàng thân là muội muội đương nhiên thay tỷ ấy kêu oan.

      Trong mắt đại phu nhân lên tia sáng lạnh “Đương nhiên thể.”
      Thu Minh Lan lại khẽ cười:” Nương, người đừng sốt ruột. Ngũ tỷ hôm nay cũng phải hoàn toàn thắng.”

      “Sao?” Đại phu nhân nghi hoặc nhìn nàng.

      Thu Minh Lan cười có chút bí hiểm “Yến Chi túy cũng phải ai đều có thể dùng được.”

      Đồng tử của đại phu nhân co rụt lai, đột nhiên nghĩ tới gì đó.

      “Con là …”

      Thu Minh Lan chớp mắt:” Thất muội cũng ngốc, trải qua hôm nay, sợ là nó hận tam tỷ rồi.”

      “Hừ, đúng là nuôi ong tay áo.” Đại phu nhân hừ lạnh tiếng “Thứ xuất chính là thứ xuất, vĩnh viễn thấp hèn.”

      Thu Minh Lan từ chối cho ý kiến, nhấc tách trà lên thản nhiên :” Hôm dì tới, có người tìm được Yến Chi túy trong phòng nó.”

      Đại phu nhân cả kinh:” Con đem Yến chi túy quăng trong phòng nó?”

      Thu Minh Lan khẽ uống ngụm trà, ngón tay cầm ly trà bạch ngọc tỏa ra hương thơm nhàn nhạt, khói tỏa ra mờ mịt như sương. biết có phải là do bàn tay trắng nõn kia phụ trợ , nhưng đôi tay xinh đẹp cầm ly trà trong suốt kia như tạo thành bức tranh. Khuôn mặt nàng chút sợ hãi, chỉ là khóe mắt mang theo ý cười lạnh.
      “Đem tội danh ăn cắp làm nhạt tội của tam tỷ tổ mẫu mới có bậc thang xuống. Nếu , cho dù là dì mở miệng, tổ mẫu nể mặt thả tỷ ấy ra sau này ấn tượng của tổ mẫu đối với tam tỷ cũng tốt.”

      Đại phu nhân gật đầu, thể bội phục tâm tư tinh tế của nữ nhi mình.
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :