1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thịnh sủng thứ phi - Ngắm Nhìn Đôi Mắt Tang Thương(XK,TS) (c55.2) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 25: Trừng phạt ác nô

      -Editor: Nekofighter

      Thu Minh Nguyệt xoay đầu lại liền nhìn thấy đại lão gia ngay cả triều phục còn chưa thay, khuôn mặt trầm tiêu sái bước vào. Thu Minh Thụy bên cạnh ông, Hồng Ngạc theo phía sau.

      "Lão gia?" Sắc mặt đại phu nhân tái nhợt, căn bản biết đại lão gia ở bên ngoài bao lâu rồi.

      Lão thái quân lại liếc nhìn Thu Minh Nguyệt cái, con ngươi mờ mịt .

      "Minh Thụy thỉnh an tổ mẫu." Tức tức, Thu Minh Thụy vẫn cung kính hành lễ với lão thái quân, nhưng nó cũng nhìn đại phu nhân cái.

      Lão thái quân gật gật đầu, nhìn về phía đại lão gia, vài lần tính há miệng lại thôi.
      Đại lão gia vừa bước vào liền lạnh lùng nhìn đại phu nhân, sau đó cứng rắn trừng mắt với Thu Minh Ngọc rồi mới gọi tiếng với lão thái quân

      "Nương"

      Lão thái quân thở dài hơi "Sao con lại tới đây?"

      Đại lão gia mặt đầy xấu hổ "Nhi tử tự cho là mình tu thân tề gia tệ, nghĩ rằng gia đình yên ổn, khiến người phải mệt mỏi quan tâm, nhi tử có lỗi."

      Lão thái quân hình như có chút mất sức, phất phất tay.

      "Con về ."

      "Nương-" Đại lão gia tính rời .

      Lão thái quân trách mắng "Đại lão gia con cả ngày quan tâm tới hậu viện, sợ người khác chê cười sao?" Lão thái quân lời hai nghĩa, nếu vì đại lão gia quá mức sủng ái Trầm thị đại phu nhân cũng ghen tị như vậy, lại càng có chuyện ngày hôm nay.

      Trầm thị vốn thông minh, sao có thể ràng? Sắc mặt bà liền trắng bệch.
      Thu Minh Nguyệt nhíu mày, mím môi , sau đó ngẩng đầu nhìn đệ đệ cái, khiến nó yên tâm nóng nảy.

      Đại lão gia hơi xấu hổ, thanh yếu vài phần.

      "Nhi tử làm sai, sao có thể để nương mệt nhọc nữa."

      Lão thái quân cũng biết nhi tử quật cường, nhân tiện "Thôi, tùy con."

      Đại lão gia chắp tay thi lễ rồi nhìn về phía đại phu nhân. Đại phu nhân có chút dám nhìn thẳng đại lão gia. Vốn bà chắc chắn đại lão gia can thiệp vào cho nên mới kiêu ngạo như vậy. Nam tử hán đại trượng phu hẳn là phải xuất nhập triều đình, làm quan vi dân. Hậu viện là thiên hạ của nữ nhân, nam nhân nếu chen chân vào bị người ta cười nhào, đối với quan đồ cũng có ảnh hưởng. nghĩ rằng đại lão gia vì Trầm thị mà ngay cả danh dự cũng cần. Đại phu nhân vừa hận vừa ghen ghét.

      "Ta biết, Minh Ngọc bị nàng dạy thành bộ dạng như thế nào nữa."

      Đại phu nhân sắc mặt trắng thêm vài phần, còn Thu Minh Ngọc rất phục.

      "Cha, sao người lại giúp đỡ hai tiện nhân này? Bọn họ có gì tốt chứ, họ..."

      "Câm miệng." Đại lão gia nổi giận gầm lên tiếng, gắt gao nhìn Thu Minh Ngọc, trong mắt có thất vọng, hối hận cùng tự trách.

      "Con... sao con lại biến thành dạng người này?"

      Nha hoàn trong phòng im lặng. Tam tiểu thư trước giờ vẫn điêu ngoa tùy hứng, lời tục tĩu.

      Thu Minh Ngọc bị đại lão gia mắng tiếng liền ý thức được gì đó, mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, đỏ lên.

      "Cha, con..."

      Đại lão gia đau xót, cực kỳ thất vọng nhìn Thu Minh Ngọc, sau đó im lặng nhìn đại phu nhân. Đại phu nhân run lên, thưa dạ kêu "Lão gia..."

      "Câm miệng." Đại lão gia thở gấp, chút mặt mũi cũng để lại cho đại phu nhân, trực tiếp nổi giận gầm lên với bà. Đại phu nhân sợ tới mức mặt mày tái nhợt, toàn bộ nha hoàn trong phòng đều câm như hến.

      Đại lão gia tới chỗ Thu Minh Ngọc, Thu Minh Ngọc sợ hãi lui bước .

      "Cha, người muốn làm gì?"

      Đại lão gia gì, tiếp tục bước lên.

      Lúc này, Lý ma ma bên cạnh đại phu nhân đột nhiên quỳ trước mặt đại lão gia cầu xin

      "Lão gia, tam tiểu thư vừa rồi quá tức giận cho nên mới náo loạn như vậy. Hôm nay người chịu oan ức cho nên mới lỡ lời ra. Lão gia ngài nhất định phải nhìn mọi việc, làm chủ cho phu nhân và tam tiểu thư. Vạn thể để người ta che mắt, oan uổng phu nhân và tiểu thư. Bọn họ người là thê tử kề gối, người là nữ nhi thân sinh của ngài mà."

      Thu Minh Nguyệt lạnh lùng nhếch miệng. Nàng mà, đại phu nhân ngu ngốc như vậy tại sao sau khi lão tổ tông chết vẫn giữ được quyền quản gia, ra còn có quân sư lợi hại theo sau. Đầu tiên là đem Thu Minh Ngọc thành kẻ yếu để giành đồng tình của đại lão gia, sau đó dùng chính thất đích nữ để hạ thấp thân phận mình, đồng thời ám chỉ đại lão gia, ông dù thích đại phu nhân bà cũng là chính thê cưới hỏi đàng hoàng, còn mình và di nương, mặc dù được ông sủng ái cũng chỉ là thứ nữ và di nương. Vì thiếp thất thứ nữ mà trừng phạt chính thất đích nữ, loại chuyện này ở các đại gia tộc cổ đại vốn trọng sĩ diện danh dự là tuyệt đối cho phép, trong triều bị người ta chê trách, thậm chí tiền đồ gặp nguy hiểm.

      Được, tốt lắm. Hôm nay rốt cuộc để nàng tìm được nhược điểm của đại phu nhân.

      Lão thái quân nhìn như ôn hòa, kỳ thực rất tinh khôn. Lời của Lý ma ma, bà đương nhiên hiểu được, sắc mặt khỏi thay đổi. Cước bộ đại lão gia dừng lại, trong mắt dâng lên lửa giận. Đại phu nhân hơi bình tĩnh lại, Thu Minh Dung nhàng thở ra. Thu Minh Ngọc hiểu gì cả, chỉ đại đại lão gia sắc mặt sắt bén trong lòng sợ hãi, đồng thời càng thêm phẫn nộ ghen ghét Thu MInh Nguyệt. Từ trước tới giờ cha chưa bao giờ lạnh lùng với nàng như vậy, cũng mắng nàng. Đều tại Thu Minh Nguyệt, đều là tiện nhân lẳng lơ, đều là do nó hại mình thất sủng. Càng nghĩ càng phẫn nộ, Thu Minh Ngọc tức giận sinh can đảm, quan tâm rống to lên

      "Con biến thành bộ dạng gì sao? ràng do người cưng chiều hai tiện nhân này. Nếu người đem chúng trở về ..."

      Bốp--

      Tiếng bốp vang dội đánh gảy lời của Thu Minh Ngọc, đồng thời khiến mọi người trong phòng đều khiếp sợ.

      Đại phu nhân kịp phản ứng chạy tới ôm lấy Thu Minh Ngọc, đau buồn khóc lớn.

      "Ngọc nhi..."

      Lão thái quân chấn kinh "Khanh nhi, con..."

      Phẫn nộ mặt đại lão gia còn chưa tan , tay ông đỡ lấy Trầm thị thiếu chút nữa ngất xỉu vì lời của Thu Minh Ngọc, hai mắt tức giận nhìn bà ta, khiến cho đại phu nhân vốn muốn phát hỏa cũng rùng mình câm miệng. Bà ta ôm lấy Thu Minh Ngọc khóc nức nở

      "Ngọc nhi số khổ của ta, đây là do ai tạo nghiệt chứ. Đường đường là đích nữ lại bị thiếp thất nhục đánh , ngay cả thân sinh phụ thân cũng giúp đỡ...." Bà khóc tê tâm liệt phế, khóc đứt ruột đứt gan.

      "Quên , trong phủ này còn chỗ để mẹ con ta dung thân. Nương vẫn nên mang con về chỗ ngoại công, đỡ phải ở đây nhận lấy oan ức." Bà lôi kéo Thu Minh Ngọc chuẩn bị . Lão thái quân tức giận tới mặt mày xanh mét. Hàn ma ma chạy tới ngăn đại phu nhân, khuyên "Phu nhân, người gì vậy, có gì từ từ ."

      "Từ từ ?" Đại phu nhân ôm hận, chỉ vào đại lão gia.

      "Thu Trọng Khanh, ta gả cho chàng mười chín năm, vì cái nhà này mà hao tâm tổn sức, tự hỏi chưa từng làm chàng thất vọng. Nhưng chàng lại thầm nuôi dưỡng ngoại thất , giờ còn muốn sủng thiếp diệt thê. Ta muốn nhìn xem Đại Chiêu quốc còn có vương pháp hay ?"

      Đại lão gia sắc mặt càng thêm phẫn nộ "Nàng còn có mặt mũi như vậy sao, nếu phải -"

      "Lão gia" Trầm thị vội vàng ngăn ông, ánh mắt tha thiết.

      Trong lòng đại lão gia đành lòng, thở dài tiếng.

      "Nhu nhi, nàng quá thiện lương. Ác phụ này đối với nàng như thế, đáng vì nàng ta mà cầu tình."

      "Ác phụ?" Đại phu nhân thấy đại lão gia và Trầm thị liếc mắt đưa tình ghen tức dữ dội, lại nghe thấy đại lão gia bà như vậy, khuôn mặt liền vặn vẹo.

      "Chàng ta là ác phụ?"

      "Chẳng lẽ ta sai?" Đại lão gia mặt lạnh nhìn bà "Tâm địa rắn rết, chỉ có thế."

      "Chàng-" Đại phu nhân sắc mặt trắng bệch, lảo đảo lui về phía sau.

      Đại lão gia mỉa mai, ánh mắt chán ghét.

      "Đừng tưởng những việc nàng ngầm làm ta biết. Sở dĩ vạch trần nàng chính là để nàng vài phần mặt mũi. Muốn về đúng ? Nếu nàng biết xấu hổ, ta cũng ngại để Lâm thái sư tự mình tới cửa đón nàng về."

      Đại phu nhân sắc mặt càng thêm trắng. Thời đại này nữ tử xuất giá lấy phu làm trời, thể tùy ý về nhà mẹ đẻ. Mặc dù trở về cũng phải do phu đáp ứng, hoặc có trượng phu cùng về. Nếu để nhà mẹ đẻ đón về, đó chính là hưu thê!
      PHUONGLINH87^^, honglakyui_9x thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 26: Tức giận hưu thê.

      -Editor: Nekofighter-

      Đại lão gia vừa dứt lời, chỉ đại phu nhân sợ ngây người mà ngay cả Thu Minh Nguyệt cũng hơi hơi giật mình. Từ trước tới giờ nàng vẫn cho rằng đại lão gia tuy đối với mẫu thân mình tình cảm thắm thiết, nhưng sau lại cưới đại phu nhân, trừ bỏ phần nguyên nhân là do lão tổ tông thao túng có thể là do lòng ông cũng ái mộ hư vinh. Chẳng qua, nhìn thái độ hôm nay của ông, xem ra trước kia nàng hiểu lầm.


      Lão thái quân cũng giật mình, sau đó tức giận .

      “Hồ đồ, Khanh nhi, con-“

      “Nương, nhi tử có hồ đồ.” Đại lão gia nhìn lão thái quân. “Lâm thị ghen tị ương ngạnh, ngay cả người nàng ta cũng để vào mắt. Chỉ bằng ba điều là ghen tị, bất kính với cha mẹ chồng, thể sinh con là nhi tử có thể hưu nàng. Mặc dù thái sư có vấn tội, nhi tử cũng có thể đường đường chính chính .”

      Lão thái quân nghẹn họng. Quả thực, ở thời đại này, nữ tử thất xuất chi điều, tùy tiện chọn cái là có thể hưu thê. Chỉ là mấy năm nay, lão thái quân tuy rằng bất mãn với kiêu ngạo của đại phu nhân nhưng cũng có ý tứ để nhi tử hưu nàng. Có lẽ bởi vì đều là nữ nhân cho nên mới hiểu bất đắc dĩ của nữ nhân.

      Đại phu nhân mặt còn chút máu. Thu Minh Ngọc cũng sớm sợ tới ngừng khóc, kinh ngạc nhìn đại lão gia.

      Thu Minh Nguyệt mím môi, ánh mắt càng thêm lạnh. Nam tôn nữ ti, tam tòng tứ đức là quy luật thể thay đổi ở thế giới này.

      Đại lão gia lúc này mới đảo mắt nhìn đại phu nhân, vừa muốn mở miệng Lý ma ma kịp phản ứng, khóc “Lão gia, ngài cũng thể làm như vậy, nếu thái sư biết được…”

      “Cút ngay”. Đại lão gia cước đá văng Lý ma ma, cả giận “Đừng lấy Lâm phủ ra uy hiếp ta. Ta thấy xem ra tất cả mọi chuyện đều là do lão điêu phụ ngươi ở sau lưng xui khiến. Người đâu, đem lão điêu nô này lôi ra ngoài đánh ba mươi đại bản, sau đó trục xuất khỏi phủ.”

      Lý ma ma sắc mặt tái nhợt, đại phu nhân cũng hoảng sợ trợn to mắt. Lý ma ma là người của bà, thế nhưng đại lão gia chẳng quan tâm mặt mũi của mình. Trước mặt nhiều người như vậy xử trí Lý ma ma chẳng phải là tát thẳng vào mặt bà cái sao? Nha hoàn cả phòng đều ngẩn ra, nhưng ai động thủ.

      Sắc mặt đại lão gia trầm xuống “Tai điếc rồi sao, nghe lời ta sao?”

      Hai bà tử lập tức vào, thân thủ kéo Lý ma ma . Lão thái quân chỉ nhíu mày, ngăn cản.

      Lý ma ma lúc này mới hồi phục tinh thần, vội vàng cầu cứu.

      “Đừng mà… lão gia, tha cho lão nô . Phu nhân, nô tỳ ở cạnh người rất lâu rồi…”
      Đại phu nhân sau khi nghe tiếng kêu sợ hãi của Lý ma ma mới hoàn hồn, nhanh chóng lên, phen đẩy hai bà tử kia ra.
      “Cút ngay.”
      Lý ma ma ôm đại phu nhân, khóc nức nở “Phu nhân, mạng của người khổ…”
      Đại lão gia ngược lại im lặng “Thất thần gì nữa, đem lão điêu nô này ra ngoài, trực tiếp dùng hình.”

      Ông cười lạnh tiếng, chỉ vào bà tử lúc nãy bưng ngân châm vào, “Đem ác phụ này lôi ra luôn, cùng nhau chịu đòn. phải mụ thích thi hình với người khác sao? Vậy trước hết chặt tay. Nếu mụ ta kêu lên cắt lưỡi. Ta xem mụ còn có thể hung hăng ngang ngược thế nào đây.”

      phen phân phó xong, mỗi người trong phùng đều hút ngụm khí lạnh. Đại lão gia là hình bộ thượng thư, cả đời làm nhiều nhất chính là bức cung gia hình với tội phạm. Nếu về dụng hình … đại phu nhân tuyệt đối chỉ có thể cam bái hạ phong.
      Lý ma ma và bà tử kia sớm sợ tới mặt mày trắng bệch. Lúc này bọn họ mới ý thức được đại lão gia tức giận. Những ngày ngang ngược của đại phu nhân trong Thu phủ chấm dứt. Mà những ngày theo chủ hoành hành của họ cũng còn.

      Hai bà tử mặt chút biểu tình tôi hai người Lý ma ma ra ngoài. Đại phu nhân lại đẩy hai người ta, mắng to với đại lão gia.

      “Thu Trọng Khanh, chàng dám?”

      Đại lão gia cười lạnh tiếng “Người đâu.” Ông muốn phân phó gã sai vặt trong phủ gì đó, đại phu nhân đột nhiên tiến đến gần ông câu.

      Đại lão gia đột nhiên im miệng, mắt lạnh lẽo.

      Đại phu nhân hơi cười cười, lui về phía sau bước.

      “Ngay cả chó nếu làm quá cũng đập tường, chàng có thể thử xem.” Ánh mắt bà ta quyết đoán, mang theo cỗ khí thế liều chết.

      Trong lòng đại lão gia uất ức, cắn răng trừng mắt nhìn đại phu nhân, dường như hận thể đem bà ta xé thành tám mảnh.

      Thu Minh Nguyệt nhíu mày. Chỉ thấy đại phu nhân như có việc gì đỡ Lý ma ma dậy, mặt còn mang theo ý cười. Nhưng ý cười kia còn chưa lộ ra bị giọng của đại lão gia phá vỡ.

      “Người đâu, đem ác nô này tha xuống đánh, trục xuất toàn bộ người nhà làm trong phủ của mụ ta.” Ông chỉ vào bà tử quỳ đất .

      Nụ cười của đại phân nhân cứng lại. muốn tiếp tục uy hiếp lại nghe thanh của đại lão gia vang lên, vô cùng lạnh lùng.

      “Thu gia ta thể chấp nhận được loại tiện tì ác độc này.”

      Đại phu nhân biết, đây chính là nhượng bộ cuối cùng của đại lão gia, cho nên cắn răng nhẫn nhịn.

      Bà tử kia liên tục kêu cứu mạng, nhưng đại phu nhân vẫn thờ ơ. Thẳng cho tới khi bà ta bị kéo ra ngoài, tiếng đại bản đánh người dần vang lên.

      – Bốp – Bốp – Bốp – Bốp

      Thanh kia lanh lảnh có quy luật, từng chút từng chút , tựa như sấm sét đánh vào lòng mọi người.

      Cả phòng yên tĩnh tiếng động, chỉ còn tiếng hít thở nhợt nhạt.

      Đại phu nhân cảm thấy cả người lạnh lẽo như ở trong hầm băng. Bà đến Thu gia mười chín năm, tuy rằng đại lão gia ngay từ đầu thích bà, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa bào giờ làm bà mất mặt trước hạ nhân như vậy. Thậm chí mấy năm đầu, ông còn đối với mình có vài phần áy náy. Từ khi nào mà ngay cả phần áy náy này cũng biến mất? Từ khi nào mà thiếu niên ôn nhuận nho nhã kia trở nhân lãnh mạc vô tình như vậy? Rốt cuộc là do bà nhìn sai, hay là dịu dàng đó vốn đặt người bà, cho nên bà cam lòng, phẫn nộ mới đưa tới kết quả ngày hôm nay?

      Thu Minh Nguyệt lần đầu nhìn thẳng vào đại lão gia, phụ thân duy nhất ở thế giới này của nàng. Có lẽ, nhận thức của nàng về ông quá ít. Mạnh mẽ vang dội cùng ôn nhu ấm áp, phong độ nhanh nhẹn lại có dung mạo thượng thừa. Nam tử bực này, lúc còn trẻ được nhiên khuynh đảo tâm của bao nhiêu . Đương nhiên trong đó có cả mẫu thân nàng. Vốn tưởng rằng nam tử phong lưu đa tình như vậy quả quyết, nghĩ rằng hôm nay, từ khi đại lão gia bước vào Phù Dung Viện từng câu từng chữ đều đảo lộn hết mọi hiểu biết của nàng về ông.

      Nàng híp mắt, nhìn bộ dạng của đại phu nhân và đại lão gia. Năm đó đại lão gia ruồng bỏ Trầm thị để cưới đại phu nhân, trong đó tất nhiên thiếu công lao của lão tổ tông. Nhưng chỉ sợ là còn có nguyên nhân khác. Chỉ là nàng , đại lão gia vốn thích đại phu nhân, nghe trước đây cũng rất ít qua đêm tại Phù Dung Viện. Chưa kể từ khi Trầm thị hồi phủ, đại lão gia cơ hồ chỉ chuyên sủng mình Trầm thị. Nhưng nếu được sủng tại sao bà lại sinh được những ba nữ nhi? Đương nhiên, Thu Minh Nguyệt tuyệt đối hoài nghi trinh tiết của đại phu nhân. Nữ nhân như vậy, cả đời kiêu ngạo, làm sao có thể thấp hèn tằng tịu với người khác?

      Nhưng nếu vậy tại sao đại phu nhân, người vốn chưa từng được đại lão gia mến lại liên tiếp sinh hạ ba nữ nhi? Thậm chí còn có hai người ngay trước khi nàng sinh ra.
      Thu Minh Nguyệt nghĩ ra, cũng muốn tìm hiểu quá sâu chuyện cũ năm đó. Chỉ là nàng thương tiếc mẫu thân khổ sở nhiều năm, khiến nàng có chút ai oán thống hận phụ thân.

      giờ xem ra, có lẽ việc năm đó có nhiều bí .

      Tỷ như, ngoại công đột nhiên bị khép tội là vì sao?

      Trong yên lặng, chợt nghe giọng của nha hoàn vang lên ngoài cửa.

      “Nhị phu nhân đến, nhị tiểu thư đến.”

      “Chuyện gì vậy? Đại tẩu, ai chọc người tức giận vậy? Làm gì mà cả sân đầy mùi máu tươi, buồn nôn mà.”
      PHUONGLINH87^^, honglakyui_9x thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 27: Già mồm át lẽ phải

      -Editor: Nekofighter-

      Nhị phu nhân thân cẩm y xanh thêu khổng tước, khuôn mặt diễm lệ như trước thanh cao, bình tĩnh. Giọng bà nhàng, lộ ra chút chế giễu. Bên người bà là trẻ tuổi mặc y phục đơn giản, tóc mềm như mây, mặt mày hiền lành, môi đỏ thắm, hai má ửng hồng. Lúc nàng mỉm cười lộ ra hàm răng trắng tinh, dịu dàng lại mang theo vài phần đáng .

      Thu Minh Nguyệt thản nhiên nhìn nàng cái, nháy mắt như hiểu ra gì đó, khóe miệng lại gợi lên nụ cười châm biếm lạnh lùng.

      Trong Thu gia có người trong sáng thánh thiện sao? Nàng tin. Nhất là thứ nữ, vận mệnh trời sinh đê tiện khiến các nàng tự ti, lại cam lòng. Loại cam lòng này đương nhiên biến thành ghen tị, sắc bén, các nàng dần hiểu được cách che dấu bản thân. Thu Minh Châu chẳng phải là ví dụ tốt nhất sao?

      Nhị phu nhân dẫn theo Thu Minh Trân thỉnh an lão thái quân.

      "Con dâu thỉnh an mẫu thân."

      "Minh Trân Thỉnh an tổ mẫu."

      Lão thái quân nhàn nhạt hất tay "Ngồi ."

      Thu Minh Trân giúp đỡ nhị phu nhân đứng lên, có chút kinh ngạc nhìn đại lão gia đứng ở giữa, sau đó vội vàng phúc thân.

      "Minh Trân gặp qua đại bá phụ."

      Nhị phu nhân hình như cũng hơi ngạc nhiên, sau đó cười với đại phu nhân:" Hôm nay chỗ của đại tẩu náo nhiệt, tiểu muội ta tới đúng lúc."

      Đại phu nhân chán ghét nhìn nhị phu nhân giả bộ thanh cao. Ngày thường hai người ít lần vì quyền chưởng gia mà tranh chấp. Lúc thấy Nhị phu nhân chế giễu nhìn bà, sắc mặt bà chìm xuống, trong mắt dâng lên lửa giận.

      "Nhị đệ muội là khách quý nha, ngày thường ta ba lần bảy lượt mòi nhị đệ muội nhưng muội đến. nghĩ rằng hôm nay lại đúng lúc tới thăm."

      Nhị phu nhân vờ như nghe thấy ý sắc bén trong lời của đại phu nhân, trả lời "Vâng, quả đúng lúc. Vừa văn thấy uy nghiêm của đại tẩu, lúc trở về ta có thể tham khảo chút."

      "Ngươi-" Đại phu nhân tức giận. Nhị phu nhân ám chỉ bà tâm tư ngoan độc, sao bà lại biết chứ?

      "Đủ rồi!" Đại lão gia khẽ quát tiếng, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén.

      "Nàng còn ngại chưa đủ mất mặt sao?" Ông cúi đầu với đại phu nhân câu, sau đó hướng lão thái quân :" Nương, người cứ nghỉ ngơi tốt , nhi tử trước cáo an."

      " thôi." Dù sao cũng là người nhà, lão thái quân cũng muốn đem chuyện này làm lớn. Nhưng có người lại muốn cứ vậy mà xong chuyện.

      "Từ từ." Thu Minh Ngọc bỗng nhiên giãy giụa khỏi người đại phu nhân, mắt đỏ bừng nhìn đại lão gia.


      "Chuyện hôm nay thể cứ vậy mà quên được!"

      Đại lão gia dừng chân, quay đầu lạnh lùng nhìn nàng ta.

      "Con còn ồn ào nữa cấm túc ba tháng, được ra khỏi cửa."

      "Cha-" Thu Minh Ngọc đỏ mắt, bất mãn quát to tiếng.

      Đại lão gia chắp tay sau lưng, thản nhiên :" Con còn biết ta là cha con sao? Ta còn tưởng rằng con quên luôn dưới rồi chứ." Lời này ám chỉ lúc trước Thu Minh Ngọc nhục mạ Trầm thị chính là tôn trọng trưởng bối.

      Sắc mặt Thu Minh Ngọc trắng nhợt, hai mắt lập tức nén giận, căn bản mặc kệ đại phu nhân ngăn lại, nàng ta chỉ vào Thu Minh Nguyệt quát:" Hôm nay nó đánh nha hoàn của con, phải chịu phạt."

      Trong lòng Thu MInh Ngọc khó thở. Hôm nay, nàng nhất định khiến Thu MInh Nguyệt đẹp mặt.

      Đại lão gia vẫn là nhàn nhạt nhìn nàng:" Con có chứng cớ sao?"

      Thu Minh Nguyệt muốn cười. Đại lão gia là quan viên hình bộ, luôn luôn lãnh diện vô tư. Đối mặt với cái gì mà cáo trạng, án oan gì đó quan trọng nhất chỉ có hai chữ: Chứng cớ. giờ những biện pháp đối phó trong quan trường kia, ông lại dùng để đối phó với con mình. thể , đại lão gia có đôi khi.... có chút đáng .

      Đương nhiên, Thu MInh Nguyệt cũng chỉ cười trong lòng. Nếu ra, khẳng định vẻ mặt của đại lão gia xanh mét. Dù sao ông cũng là đại nam nhân, bị người ta là đáng làm sao chịu nổi?

      Thu Minh Ngọc nheo mắt, cứng đầu :" Con đương nhiên có. Thất muội vừa rồi cũng nhìn thấy." Nàng xong liền cao ngạo nhìn Thu Minh Dung. Mấy người Đại lão gia, nhị phu nhân, đại phu nhân, Thu Minh Trần đều nhìn về phía Thu Minh Dung. Thu Minh Dung lúc chống lại quá nhiều ánh mắt, đặc biệt là ánh mắt cười như cười của Thu Minh Nguyệt khiến lòng nàng ta bất an.

      "Minh Dung, con nhìn thấy cái gì?" Giọng lạnh lùng của đại lão gia vang lên.

      Lưng Thu Minh Dung cứng đờ, thầm cắn răng, muốn mở miệng "Con-"

      Lúc này, giọng thanh nhã khác xen ngang

      "Những việc người làm đều có trời nhìn thấy. Thất muội, hy vọng muội trước khi nên tự hỏi lương tâm chính mình."

      Sắc mặt Thu Minh Dung trắng bệch, theo bản năng giương mắt nhìn chung quanh, giống như sợ hãi có ma quỷ xuất vậy.

      Thu Minh Nguyệt nhếch môi. Người thời này rất mê tín, vô cùng sùng bái quỷ thần. Thu Minh Dung làm chuyện đuối lý, đương nhiên chột dạ,

      Đại lão gia vừa thấy bộ dạng này của nàng ta liền biết có chuyện khuất tất. Mặt ông chìm xuống, quát:" , rốt cuộc là có chuyện gì?"

      Thu Minh Dung bị quát liền run rẩy thân mình "Con...."

      "Ha ha..." Tiếng cười của Thu Minh Nguyệt đáy gảy lời nàng, mắt nàng khẽ chuyển, ánh mắt như sóng nước dập dềnh.

      "Xem ra thất muội được, vậy để tỷ thay thất muội ."

      Nàng nhàng mỉm cười nhưng lại khiến Thu Minh Dung bất an.

      "Ngũ tỷ, muội..."

      Thu Minh Nguyệt đột nhiên quay lại, bất ngờ bắt lấy tay của Hoa Dung.

      "Á-" Hoa Dung khoa trương la to "Ngũ tiểu thư, người..."

      "Câm miệng!" Từ trước tới nay, đây là lần đầu tiên Thu Minh Nguyệt dùng giọng điệu như vậy chuyện, cho nên mọi người trong nhà đều ngẩn ra.

      Hoa Dung, Nguyệt Mạo sững sờ nhìn khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Thu Minh Nguyệt, đột nhiên lạnh sóng lưng. Vốn là bởi vì sợ hãi chột dạ, nhưng khi chống lại con ngươi trong suốt của Thu Minh Nguyệt, bọn họ lại tự giác cúi đầu, bả vai run run.

      đợi đại phu nhân và Thu Minh Ngọc gây khó dễ, nàng liền với Hoa DUng:" Ngươi vết thương tay ngươi là do bị Hồng Ngạc cào đúng ?"

      Hoa Dung sắc mặt hơi tái, cắn môi gật đầu, giọng có chút yếu ớt.

      "Đúng."

      "Tốt lắm." Thu Minh Nguyệt quay đầu hô tiếng "Hồng Ngạc."

      "Tiểu thư" Hồng Ngạc lập tức tới.

      Thu Minh Nguyệt lạnh lùng nhìn đại phu nhân, Thu Minh Ngọc, còn cả người thầm nắm chặt tay là Thu MInh Dung cùng với Trầm thị vẻ mặt lo lắng.

      "Vết thương tay nàng ta sâu cạn đồng đều, nhưng ràng là do vật bén nhọn gây nên. Mà theo độ lởm chởm của vết thương cho biết những vết này là do móng tay của nữ nhân tạo ra, hơn nữa còn là móng tay vừa nhọn vừa dài."

      Thu Minh Ngọc tự giác đưa tay giấu trong áo, ánh mắt có chút né tránh.

      "Đương nhiên là móng tay của tiện tì bên cạnh ngươi cào nên." Nàng hung hăng trừng mắt nhìn Hồng Ngạc và Thu Minh Nguyệt, lời độc ác.

      Đại lão gia nhíu mày, thất vọng trong mắt càng sâu. Nhị phu nhân nhếch mi, hứng thú nhìn Thu Minh Nguyệt. Trầm thị mặt mày như bị sương khói che phủ, vẫn là lo lắng vô cùng. Thu Minh Dung cắn môi, sắc mặt càng thêm tái. Nàng hối hận, hối hận vì đối nghịch với Thu Minh Nguyệt.

      Thu Minh Nguyệt kéo tay Hồng Ngạc qua "Cha, mẫu thân, mời mọi người nhìn chút. Móng tay của Hồng Ngạc sớm cắt tỉa trơn láng, làm sao có thể để lại vết thương sâu như vậy?"

      Đại lão gia gật đầu "Đúng vậy."

      Thu Minh Ngọc mặt lộ vẻ cam lòng, còn chưa kịp gây khó dễ nghe đại phu nhân cười lạnh tiếng.

      "Điều này có thể chứng minh cái gì? chừng lúc nó trở về mới cắt gọt móng tay." Bà ta nhếch mi, mang theo vài phần tự đắc.

      " gần nửa canh giờ, đương nhiên kịp thời gian cắt móng tay."

      Đại lão gia nhíu mày. Mới vừa rồi ông vừa dừng xe nhìn thấy Hồng Ngạc chờ ở cửa. đường tới ông cũng có nghe người gác cổng bẩm báo qua, Hồng Ngạc đúng là đợi ở cửa được lúc. Mà tính toán thời gian cũng là sau khi xảy ra mâu thuẫn của Thu Minh Nguyệt và Thu Minh Ngọc. Nếu xét như vậy lời đại phu nhân cũng có đạo lý.
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    4. yui_9x

      yui_9x Well-Known Member

      Bài viết:
      182
      Được thích:
      299
      Lần này chắc chỉ cấm túc Thu Minh Ngọc 3 tháng đâu nhỉ???
      Đại phu nhân biết hào môn rắn rết sao lại cứ dung túng mà chỉ bảo cho Minh Ngọc, cứ để MN vạch áo cho người xem lưng :027:

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 28: Yên chi túy

      -Editor: Nekofighter-


      Đại lão gia cả đời xử rất nhiều vụ án, quan tâm nhất chính là chứng cớ, trước nay chưa từng thiên vị. Cho nên, ông thản nhiên gật đầu, đưa ra dị nghị gì. Đôi mắt của đại phu nhân nhất thời sáng ngời, càng thêm hung hăng ngang ngược.

      " Huống chi từ đầu ngươi còn để Hồng Ngạc ra cửa đón lão gia, chẳng lẽ có dụng tâm kín đáo gì sao?" Đại phu nhân vốn ngốc, rất nhanh nắm được sơ hở, từng bước ép sát.


      Cứ như thế, ngay cả lão thái quân cũng trầm mặt, ánh mắt nhìn Thu Minh Nguyệt nhiều thêm vài phần u ám. Trầm thị nóng nảy muốn thay Thu Minh Nguyệt cãi lại thấy đại lão gia nhíu mày, nhìn chằm chằm Thu Minh Nguyệt như đợi nàng giải thích. Bà vài lần há mồm muốn , cuối cùng tiếng động nhìn nữ nhi mình, yên lặng lo lắng.


      Thu Minh Nguyệt bối rối, ngược lại thản nhiên cười.

      "Mẫu thân có lý."

      Đại phu nhân lập tức đắc ý.

      "Chẳng qua-" Thu Minh Nguyệt bỗng nhiên chuyển lời khiến đại phu nhân nhíu mày.

      "Ngươi còn muốn cãi?"

      Thu Minh Nguyệt mỉm cười "Con còn có chứng cớ, chứng minh vết cào người Dung Hoa, Nguyệt Mạo đều phải do Hồng Ngạc ra tay."


      Đại phu nhân khinh thường cười nhạo:" Chứng cớ?"


      Thu Minh Nguyệt hoảng hốt, bình tĩnh trả lời:" Khi cào người khác, móng tay người cào chắc chắn có dính máu..."


      "Cũng có lý, nhưng sau khi Hồng Ngạc đả thương người có thể rửa tay, hủy diệt dấu vết. Cái gọi là căn cứ chính xác đương nhiên còn tồn tại nữa." Lúc Thu Minh Nguyệt còn xong, Thu Minh Ngọc đánh gảy lời nàng. Ngữ khí nàng ta sắc bén, mang theo vài phần khẩn trương, giống như cấp bách muốn chứng minh gì đó. Mà nóng nảy của nàng lại khiến người ta khả nghi.


      Đại lão gia nhăn mày nhăn mặt, có chút thâm trầm nhìn nàng ta cái.

      "Minh Nguyệt, con tiếp tục ."

      Thu Minh Nguyệt khẩn trương, gật gật đầu.

      "Tam tỷ đúng.


      Thu Minh Ngọc lại lập tức đắc ý. Chỉ có Thu Minh Dung toàn thân bắt đầu run rẩy, trong mắt lộ vẻ hoảng sợ. Nàng ngu như Thu Minh Ngọc, nàng biết những lời Thu Minh Nguyệt tất nhiên đơn giản. Thu Minh Nguyệt nếu lên tiếng nhất định trình ra được chứng cớ. Thời điểm phát sinh mâu thuẫn rất ít người nhìn thấy, Dung Hoa, Nguyệt Mạo và Hồng Ngạc tính là nhân chứng, chỉ có mình nàng. Nhưng lời nàng lại đủ tin cậy. Sau lưng đại phu nhân có thái sư phủ, còn có đại hoàng tử, Trung Sơn Bá phủ và Tiết Quốc Hầu phủ. Cho nên, Thu Minh Nguyệt dại dốt đắc tội đại phu nhân, đó chẳng phải lấy trứng chọi đá sao? Như vậy, người nàng trả thù chính là mình. Nàng ta... vạch trần mình sao?

      Đây là kết quả xấu nhất nàng có thể nghĩ tới.

      Nhưng mà, khiến nàng nhờ là, Thu Minh Nguyệt phản công chỉ đơn giản như vậy.

      Thu Minh Nguyệt giương mắt nhìn Thu Minh Dung, cái nhìn kia khiến toàn thân Thu Minh Dung đột nhiên lạnh lẽo.

      "Mẫu thân biết Yên chi túy chứ?"

      "Đương nhiên" Đại phu nhân nhếch mày. Yến chi túy là loại nước sơn móng tay, được Thủy Kính phường lớn nhất Kinh thành chế tạo ra. Ba tháng trước, Thủy Kính Phường khai trương ở kinh thành, gần như vừa xuất dùng tốc độ sét đánh đứng vững thị trường, hơn nữa nhanh chóng làm tất cả các đại yên chi điếm khác vắng vẻ. Đồ của Thủy Kính phường dù là son bột nước hay đồ trang điểm đều là cực phẩm trong cực phẩm, rất được lòng các tiểu thư phu nhân quý tộc. Thậm chí, ngay cả nhóm nương nương trong cung đều nghe danh cho nha hoàn tới mua. Tuy nhiên, giá vật phẩm của Thủy Kính phường cực cao, nếu phải tứ phẩm quan viên trở lên hay phú thương giàu có, căn bản dám đụng tới. Hơn nửa, Thủy Kính phường mỗi ngày mở cửa đều bán sản phẩm số lượng có hạn, nhiều người xếp hàng từ sáng nhưng vẫn mua nổi. Vì thế, những người có chức có quyền liền lấy quan giai áp người. Càng về sau, cơ hồ chỉ có hoàng thất hầu tước mới có thể dùng đồ của Thủy Kính Phường.

      Mà Yến chi túy lại là cơn thủy triều của giới thượng lưu, được săn đón vô cùng, tháng chỉ sản xuất ba bình, gần như vô giá. Độ trân quý có thể tưởng tượng được.

      Đại phu nhân sở dĩ có được lọ cũng là nhờ tỷ tỷ bà là Tiết Quốc Hầu phu nhân ban cho. Vì thế, khi nhắc tới yến chi túy, mặt bà lộ chút đắc ý.

      "Ngươi hỏi làm gì?" Đại phu nhân nhếch mày, khinh thường , tự động nghĩ rằng Thu Minh Nguyệt cũng hâm mộ Yến chi túy.

      Thu Minh Nguyệt đương nhiên đoán được ý nghĩa của bà ta, chỉ bình thản cười.

      "Mẫu thân nếu biết Yến Chi đương nhiên hiểu được nó trân quý cỡ nào." Nàng liếc vết thương người Hoa Dung, trong mắt lộ ra tia sáng kì lạ.

      "Vậy mẫu thân có phát ra miệng vết thương của Hoa Dung có mùi của Yến Chí túy ?" Câu sau cùng ra, tuy rằng nàng cúi đầu nhưng thanh lại truyền vào tai mọi người rất ràng.

      Đại phu nhân đột nhiên hoảng hốt, quay đầu nhìn Thu Minh Ngọc thấy mặt nàng ta lộ vẻ kinh ngạc, tựa hồ căn bản nghĩ tình phát triển như thế này. Mà Thu Minh Dung kinh ngạc ngẩng đầu, khó tin nhìn Thu Minh Nguyệt, trong mắt mang theo nghi hoặc cùng khó hiểu.

      Nhị phu nhân nhìn đại phu nhân, lại nhìn sang Thu Minh Ngọc, khóe miệng mang theo chút ý cười, nóng lạnh mở miệng.

      "Yến chi túy? Ta nhớ tỷ tỷ của đại tẩu là Tiết Quốc Hầu phu nhân vừa cho đại tẩu lọ phải ? Thu phủ tuy rằng trăm năm danh môn nhưng tôn trọng nhất chính là tiết kiệm. Trừ bỏ đại tẩu, những người khác chắc chắn với được tới loại vật quý này."

      Nhị phu nhân câu hai nghĩa, thứ nhất chính là tố cáo đại phu nhân xa hoa lãng phí, vi phạm ước nguyện tiết kiệm của lão thái quân. Thứ hai, xưa nay xuất giá tòng phu, đại phu nhân vậy mà sau khi xuất giá vẫn còn thân mật với tỷ tỷ ruột. Vốn đó cũng là chuyện thường tình, nhưng mấu chốt là, bà lấy Yên Chi Túy từ tay Tiết Quốc Hầu Phu Nhân chẳng khác nào là cáo trạng với nhà mẹ đẻ rằng, Thu gia khắt khe bà, khiến bà ngay cả lọ nước sơn móng cũng mua nổi, chỉ có thể về nhà mẹ để lấy. Đương nhiên, hai ý tứ nặng nề này chính là cố ý cho đại lão gia và lão thái quân nghe .

      Nhị phu nhân vừa châm ngòi, Thu Minh Nguyệt lập tức nhìn thấu lòng bà ta. Bà ta nghĩ muốn đột quyền chưởng gia của đại phu nhân.

      Nàng câu môi, Thu phủ to như vậy, lòng người sâu hiểm. Lại nghĩ tới mẫu thân của mình, nàng bất giác thở dài. Mẫu thân trời sinh tính tình yếu đuối, sao có thể là đối thủ của những người này? giờ chỉ có cách để đại phu nhân và nhị phu nhân tranh đấu, khiến nhị phu nhân lấy được phần quyền từ tay đại phu nhân cũng tệ. Thu Minh Châu quả nhiên thông minh, rất biết tính toán. Nữ tử như vậy, nếu trở thành kẻ địch cũng phải dễ đối phó. Hoàn hảo, nàng ấy lựa chọn đối địch với mình.

      Quả nhiên, nhị phu nhân vừa dứt lời, sắc mặt đại lão gia và lão thái vân liền thay đổi. Ánh mắt nhìn về phía đại phu nhân mang theo lạnh lẽo.

      Đại phu nhân hoảng hốt, thầm cắn răng, trừng mắt nhìn nhị phu nhân.

      "Hoàng Vân Thư, ngươi -"

      "Đủ rồi!" Lão thái quân khẽ quát tiếng.

      Đại phu nhân câm miệng, nhưng ánh mắt vẫn tức giận.

      Lão thái quân lạnh lùng nhìn bà cái, lại nhìn về phía Thu Minh Ngọc, trong mắt chứ thất vọng.

      Thu Minh Ngọc trong lòng bối rối, vội vàng giải thích.

      "Tổ mẫu, phải con, con dùng Yến Chi túy, tin người nhìn xem."

      Đại phu nhân cả kinh, muốn ngăn cản nhưng còn kịp. Sắc mặt lão thái quân quả nhiên đen lại. Lúc này, Thu Minh Trân đột nhiên cười khẽ tiếng.

      "A, tam tỷ, móng tay tỷ sao lại dính máu vậy? Bị thương sao?" Nàng xong ước lên, chuẩn bị kiểm tra miệng vết thương. Nhị phu nhân minh giả bộ quan tâm :" Minh Ngọc làm sao vậy? Sao lại bẻ móng tay như vậy? Trời ạ, còn chảy máu nữa. Đại tẩu, tẩu làm mẫu thân đau lòng sao? Người đâu, gọi đại phu ." phen biểu hiền lương xong, lại ngầm chửi xéo đại phu nhân.

      Bà vừa dứt lời, nha hoàn Thủy Bích bên người vâng tiếng liền chuẩn bị lui ra.

      Đại phu nhân tức giận tới phát run, gầm tiếng.


      "Đứng lại."

      Thủy Bích quay đầu, xu nịnh

      "Đại phu nhân?"

      Nhị phu nhân quay đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn đại phu nhân.

      "Đại tẩu đây là có ý gì?"

      Đại phu nhân hận tới cắn răng, vừa muốn giận nhưng chợt nghe đại lão gia hét tiếng.

      "Đều câm miệng hết cho ta."

      Đại phu nhân sợ hãi, lập tức ngậm miệng, mà Thu Minh Ngọc sớm giấu hai tay mình sau lưng, sắc mặt trắng bệch.

      Đại lão gia dừng mắt người Thu Minh Ngọc.

      "Ta biết con từ khi nào trở nên xảo quyệt ngoan độc như thế? Làm nhục nha hoàn, hãm hại thân muội. Hừ, con tính kế giỏi." Đại lão gia vốn ngu ngốc, đến lúc này sao còn có thể nhin ra?

      Thu Minh Ngọc bị mắng, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

      "Cha, con... phải, phải con... Con..." Nàng bối rối muốn giải thích, đột nhiên đầu óc lóe sáng, chỉ vào Thu Minh Dung.

      "Là nó, là nó châm ngòi, đúng, chính là nó."

      Nhất thời mọi người đều nhìn về phía Thu Minh Dung. Thu Minh Dung sửng sốt, tựa hồ nghĩ Thu Minh Ngọc trút hết lỗi lên mình.

      "Tam tỷ, tỷ-"

      "Ngươi tiện nhân này!" đợi nàng xong, đại phu nhân liền tát nàng cái, hung tợn trừng nàng.

      Hai má Thu Minh Dung nóng bừng, kinh ngạc nhìn đại phu nhân vô cùng giận dữ.
      PHUONGLINH87^^honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :