1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thịnh sủng thứ phi - Ngắm Nhìn Đôi Mắt Tang Thương(XK,TS) (c55.2) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 19: thầm trợ giúp

      -Editor: Nekofighter aka bibibibili -

      “Ngày xưa có thư sinh, xuất thân bần hàn, từ phụ mẫu mất sớm, nhưng nhờ hàng xóm giúp đỡ, vẫn có thể lớn khôn. Thư sinh đó là người có chí hướng lớn, dù nhà chỉ có bốn bức tường, cũng quên treo đèn đọc sách. Tất cả những nương trẻ tuổi trong thôn đều thích . Ngay cả người đẹp nhất thôn cũng quý . Nhưng, phụ thân nàng ta là trưởng thôn. Trưởng thôn ghét nghèo giàu, ngăn cản bọn họ lui tới. Nàng kia tính tình mạnh mẽ, thề phải lấy chồng, thậm chí đoạn tuyệt quan hệ với người nhà, kiên quyết trốn , gả cho thư sinh có đồng nào trong túi. lâu sau, nàng ấy hạ sinh trai . Ba năm sau, thư sinh kia vào kinh dự thi, lại bất hạnh có lộ phí. Vì quá rối rắm, đến nhà mẹ để của phu nhân cầu xin, quỳ liên tục ba ngày ba đêm, mới khiến người ta thương tiếc, cho chút lộ phí. Thu sinh nhận nhưng chút cảm kích.”

      Giọng của nàng nhàng ôn nhuận, lão thái quân tự giác nghe tới say mê.

      “Sau đó sao?”

      Thu Minh Châu ảm đạm cười, trong nụ cười có vài phần tiêu điều.

      “Đường lên kinh ngàn dặm xa xôi, đường đạo tặc hoành hành, thư sinh tay trói gà chặt, tiền bạc bị cướp bóc còn. Trời đột nhiên mưa to, bị nhiễm phong hàn, may mà có quý nhân tương trợ, mới giữ lại mạng. Về sau, mới biết, ra người cứu là thừa tướng đương triều, được thiên tử ân sủng. Thừa tướng có nữ nhi, xinh đẹp như hoa, tài văn chương lẫy lừng, đàm thơ luận phú, hạ bút thành văn.” Thu Minh Châu đến đây thở dài. “Thanh niên tài tuấn, yểu điệu thục nữ, lâu dần sao có thể nảy sinh tình cảm? lâu sau nàng ta mang thai. Thừa tướng cố kỵ gia phong, đem nữ nhi gả cho tú tài. Vì để cưới được nữ nhân thế gia, thư sinh sớm che giấu việc mình có vợ con. Chỉ là nghĩ rằng nửa năm sau, quê nhà gặp lũ lụt, thê tử mang theo nữ nhi lên kinh tìm . Vì tiền đồ, vì môn phong thế tộc, nhẫn tâm đem người vốn là thê tử của mình xuống làm thiếp thất, lại cùng nữ nhân nhà cao cửa rộng kia ân ái hòa thuận, phong hoa tuyết nguyệt.”

      Lão thái quân mím môi, ánh mắ thâm thúy.

      Trong mắt Thu Minh Châu nổi lên màn sương sâu kín “Nông thôn chi nữ, xuấn thân nghèo hèn, lại thay trượng phu mình sinh nữ nhi, vị nữ nhân nhà giàu kia sao có thể chịu đựng? Vì thế vốn là tiểu thư khuê các ôn nhu hiền thục, trong giây lát biến thành phụ nhân độc ác lòng dạ hẹp hòi. Thời điểm thư sinh kia trở thành quan nhị phẩm, ngại nhà mẹ đẻ của thê tử quá mạnh, và phần tham luyến vinh hoa phú quý, đối với người vợ đồng kham cộng khổ trước đây như nhìn thấy, đồng thời cũng rất lạnh nhạt với nữ nhi mình. Ngày qua ngày, nữ nhân kia tinh thần và thể xác đều mệt nhọc, chịu nổi lăng nhục trả thù nên rốt cục hương tiêu ngọc vẫn. Mà cặp nữ nhi của nàng cũng chết trong tay quý nữ cao môn kia. Mộ phần lạnh lẽo đơn trong đêm.”

      tiếng thở dài hạ xuống, trong phòng yên lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi. lâu sau, lão thái quân mới mở miệng.

      “Minh châu, con muốn gì?” Lão thái quân phải kẻ ngu, chuyện xưa Thu Minh Châu vừa kể tuy rằng bình thường, nhưng lại rất phù hợp với xã hội đương thời. Đương nhiên câu chuyện này cũng phải ý nghĩ nông nỗi của Thu Minh Châu. Trong kinh thành thiếu nhất là cao tộc môn phiệt. Đại viện nào chẳng phải cũng diễn tiết mục chính thê tranh thủ tình cảm với tiểu thiếp sao? Thu phủ đương nhiên ngoại lệ. Chỉ là làm lão thái quân ngoài ý muốn là, Thu Minh Châu trước nay nhã nhặn nhàn tĩnh, sống rất hòa hợp với các tỷ muội. Bình thường bất luận là thiếu gia tiểu thư nào sau lưng châm chọc tranh đấu nhau, nàng cũng chỉ đứng góc hờ hững chống đỡ. Rốt cuộc là ai có thể khiến nàng nhảy vào nơi thuốc súng dơ bẩn này mà lộ ra sắc sảo?

      Thu Minh Châu mím môi, lạnh nhạt cười. Tất nhiên là biết tổ mẫu tuy rằng ngày thường ôn hòa, nhưng thực ra là khôn khéo cực điểm. Điểm tâm tư này của mình thể giấu được bà. Nàng chỉ nhân tiện “Đợi lát nữa, chỉ sợ Trầm di nương và ngũ muội phải chịu khổ.”

      Lão thái quân híp mắt lại “Con gì?”

      Thu Minh Châu đứng lên, nâng lão thái quân, cũng tiếp tục đánh đố, dùng giọng điệu thực bình thản

      “Tam tỷ và ngũ muội phát sinh tranh chấp, tam tỷ kêu nha hoàn giáo huấn ngũ muội. Ngũ muội theo, tam tỷ giận dữ rời . Thất muội và tam tỷ mang theo nha hoàn bị thương tới sân bá mẫu.” Nàng mỉm cười “Từ lúc con tới đây chắc cũng qua non nửa canh giờ, Trầm di nương lúc này chắc quỳ phạt trong phòng đại bá mẫu. Lâu chút nữa chỉ sợ ngũ muội cũng bị gia pháp. Dù sao tam tỷ cũng quần áo chật vật khóc sướt mướt chạy tới chỗ đại bá mẫu.”

      Sắc mặt lão thái quân trầm xuống. Bà tất nhiên biết cháu mình đều phải bộ dạng ôn hòa vô hại như bề ngoài. Nhưng cháu cũng thông mình, biết cái gì nên cái gì , cũng hiểu được nếu tính toán khiến mình chán ghét. trắng ra, tuy rằng mình nghe xong thoải mái, nhưng cũng sinh ra cảm giác ngăn cách với nó. Lời của Thu Minh châu bà đương nhiên tin tưởng, đừng là Minh Ngọc tính tình điêu ngoa, cả đại phu nhân cũng là người vô cùng kiêu ngạo, mấy năm nay cũng để mình vào mắt, còn có cái gì nó dám làm? Về phần Minh Nguyệt, nha đầu kia trầm ổn thông minh, tuyệt đối vô duyên vô có trách đánh nha hoàn của Minh Ngọc, trừ phi Minh Ngọc làm chuyện gì đó khiến nó chấp nhận được. tóm lại, đây là nó diễn khổ nhục kế.

      Nghĩ đến đây, sắc mặt lão thái quân ngày càng đen. Tổ tiên Thu gia là thanh lưu thế gia, làm gì có con cháu ác độc bại hoại môm phong như thế? Quả thực to gan lớn mật.

      “Minh Ngọc càng ngày càng làm càn.” Bà đứng lên. “Người đâu, —-“

      Lão thái quân lời còn chưa dứt, thấy Trầm Hương vội vàng chạy đến, sắc mặt vô cùng lo lắng.

      “Lão thái quân, đại phu nhân vận dụng gia pháp với Trầm di nương.”

      Lão thái quân biến sắc “, đến Phù Dung viện.”


      “Vâng” Hàn ma ma trong lòng rùng mình, chạy nhanh nâng tay kia của lão thái quân.

      “Tổ mẫu.” Thu Minh châu tiến lên, phúc thân thi lễ, “Cách đây vài ngày người tặng con ‘Kim Cương kinh”, tôn nữ vẫn chưa đọc xong. Thừa dịp trời còn sớm, tôn nữ nghĩ muốn ôn tập lần.”

      Lão thái quân nhìn nàng cái. Tôn nữ này, mềm mại giả tạo, thông minh nhưng khoe khoang, sắc sảo mà trầm ổn. Quả

      Hơi trầm ngâm, lát sau, lão thái quân gật đầu.

      .”
      PHUONGLINH87^^honglak thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 20: Ngầm kết đồng minh

      -Editor: Nekofighter-

      Ra khỏi Thọ An Viện, Hương Thảo mới hỏi ra nghi vấn trong lòng.

      “Tiểu thư, đại phu nhân ương ngạnh, Trầm di nương được sủng ái. Tam tiểu thư điêu ngoa, Lục tiểu thư tâm cơ thâm trầm. Người hôm nay giúp đỡ Ngũ tiểu thư tương đương với việc đắc tội đại phu nhân. Sau này…” Đúng là chủ nào tớ đó. Thu Minh Châu thông minh sắc sảo, thân là nha hoàn của nàng, Hương Thảo tự nhiên cũng rất có bản lĩnh, rất nhanh liền đưa ra ý kiến cùng lo lắng của mình về chuyện phát sinh hôm nay.

      Thu Minh Châu nhìn bóng dáng lão thái quân rời , khóe miệng khẽ nhếch, đột nhiên “Hương Thảo, ngươi theo ta bao lâu rồi?”

      Hương Thảo sửng sốt, sau đó cúi đầu “Nô tỳ từ khi ba tuổi theo tiểu thư, tới nay cũng hơn mười năm.”

      “Mười năm…” Con ngươi sáng ngời của Thu Minh Châu phủ tầng sương trắng, miệng thào .

      “Vậy ngươi còn nhớ mẫu thân ta hình dáng ra sao ?”

      Hương Thảo đầu tiên là ngẩn ra, sau đó mặt trắng bệch.

      “Tiểu thư, mẫu thân của người là nhị phu nhân, người…”

      Thu Minh Châu buông mi, trong mắt xẹt qua tia chua xót. Hương THảo tự nhiên ngậm miệng lại, đau lòng lên trong mắt.

      “Tiểu thư, người… Phương Di Nương dưới suối vàng nếu thấy được bộ dạng đau buồn của người cũng vui, người…” Hương THảo biết làm sao an ủi chủ tử, chuyện lắp bắp, đứt quãng “Vả lại, nhị phu nhân đối với người giống như con ruột, người…”

      Thu Minh Châu cười khổ tiếng “Như con ruột?” Nàng thở dài tiếng “Dù sao cũng phải thân sinh, làm sao coi như con ruột được?” Con ngươi trước nay sáng ngời trong khoảng khắc trở nên u ám, phảng phất màng đêm.

      Hương Thảo trầm mặc, lúc lâu sau mới mở miệng, giọng “Tiểu thư… Vì sao phải là ngũ tiểu thư? Nàng ấy mới nhập Thu phủ vài ngày mà thôi, người làm sao nhận định được nàng ta có thể giúp người?”

      “Nàng có thể.” Thu Minh Châu bày ra bộ mặt kiên định. “Ngày ấy lúc mới gặp, ta thấy được hình dáng của ta nàng. Quật cường, nhịn nhục. Nhưng mà, cương nghị và quyết đoán của nàng ấy, ta vạn thể so sánh kịp. Tiệc tối đếm đó, lúc ta ngồi, nhìn thấy nàng tới, mặc dù cả phòng là châu ngọc hoa lệ nhưng cũng giấu được tao nhã của nàng. Ta chỉ biết, đó là nữ tử thông minh tuyệt đỉnh lại biết giữ kín sắc sảo. Người như vậy, đừng là ở Thu phủ, mặc dù là toàn bộ kinh thành hay thậm chí toàn bộ Đại Chiêu, cũng chỉ có hai. Nếu muốn tìm, sợ cũng chỉ có hai vị hoàng hậu khai quốc của tiền triều năm trăm năm trước.”

      Hương Thảo kinh ngạc nhìn tiểu thư đánh giá cao Ngũ tiểu thư “Nếu quả thực như tiểu thư , vậy khó khăn hôm nay, ngũ tiểu thư hẳn là phải có đối sách mới đúng.”

      “Nàng ấy đương nhiên chuyển nguy thành an.” Thu Minh Châu biểu tình đạ mạc, trong mắt hàm chứa ý cười thản nhiên.

      “Vừa rồi ta và ngươi trốn ở góc hành lang, sợ rằng nàng ấy sớm phát .”

      “Cái gì?” Hương Thảo kinh ngạc hô, có chút tin tưởng.

      Vẻ mặt Thu Minh Châu lại lộ ra tán thưởng và thưởng thức “Đừng là ngươi, ngay cả ta cũng tin nổi ý thức của ngũ muội lại mẫn tuệ và sâu sắc như vậy. Nếu ta đoán sai, nàng mới vừa rồi vạch trần chính là để chúng ta lựa chọn. Nếu ta giúp nàng, từ nay về sau chúng ta là bạn phải thù. Nếu ta im lặng xoay người rời , nàng coi chúng ta như đám sài lang hổ báo của Thu phủ.” Nàng hơi hơi cười, ý cười chứa sợ hãi và đồng cảm.

      “Ngũ tiểu thư khăng định tiểu thư giúp nàng sao?” Hương Thảo tiếp tục hỏi.

      Thu Minh Châu xoay người, hướng viện mình trở về.

      “Cây cao vượt rừng gió dập. Ta và Ngũ muội giống nhau. Thu Gia tuy là phồn hoa phú quý, nhưng chúng ta chẳng qua chỉ là thứ nữ nho , quyền thế. Trừ bỏ tổ mẫu và đại phá phụ thương, nàng ấy cái gì cũng có. Đối mặt với đại bá mẫu gia thế hùng hậu, nàng nếu tìm người giúp đỡ, dù có ba đầu sáu tay cũng khó bảo hộ Trầm di nương và ngũ đệ sống yên ổn. Tình thế ta có thể nhìn thấy nàng đương nhiên cũng nhận ra. thẳng ra, ta và ngũ muội kỳ loại người. Chúng ta có thể là tỷ muội, tự nhiên có thể thành minh hữu.”

      Hương Thảo theo sau, “Chỉ là tiểu thư trong phủ luôn lo cho mình, vì bảo vệ mình nên cũng quan tâm tới mấy thứ tranh đấu. Nếu vậy, nhẫn nhiều năm nay của tiêu thư chẳng lẽ trở thành nước chảy về đông?”

      Cước bộ Thu Minh Châu dừng chút, sau đó lại tiếp tục về phía trước.

      thế giới có tường nào ngăn được hết gió. Sớm hay muộn, ta đều phải quấy nhiễu nước xuân. Nếu trốn thoát, tại sao phải e ngại đối mặt? Ít nhất, giờ ta chỉ có mình.”

      Hương Thảo nghĩ nghĩ, lại “Tiểu thư sao có thể khẳng định ngũ tiểu thư chấp nhận phần tình cảm này của người?”

      Thu Minh Châu cười cười “Khong phải chấp nhận ta, mà là cho ta cùng nàng cơ hội hợp tác.”

      Hương Thảo gì nữa.

      Sau khi hai người chuyển sang hành lang khác, bóng dáng màu xanh mới từ cây cột ra. Thẳng đến khi góc áo hai người họ biến mất, nàng mới xoay người trở về Tuyết Nguyệt Các.

      Thu Minh Nguyệt vừa trở lại Tuyết Nguyệt Các, đụng phải nha hoàn Đại Mạo bên người đại phu nhân. Nàng ta lỗ mũi hướng lên trời, vẻ mặt lạnh lùng, giọng điệu mỉa mai.

      “Ngũ tiểu thư, phu nhân nhà ta mời người tới Phù Dung viện.

      cần phải đoán, Thu Minh Nguyệt cũng biết đại phu nhân muốn làm gì. Nàng ngăn Tôn ma ma và Hồng Ngạc muốn theo, thản nhiên gật đầu.

      “Được, Đại Mạo nương chờ chút, ta thay quần áo xong theo ngươi.”

      Đại Mạo nghĩ tới Thu Minh Nguyệt lại đáp ứng nhanh như vậy, cũng khó xử nàng, chỉ “Vậy ngũ tiểu thư người nhanh lên, đại phu nhân còn chờ.”

      “Ừ.” Thu Minh Nguyệt vào phòng, Hồng Ngạc vội la lên “Tiểu thư, đại phân nhân đột nhiên bảo người tới Phù Dung Viện, chỉ sợ là làm gì bất lợi với người, người —“

      Thu Minh Nguyệt giang hai tay ra, ý bảo Đông Tuyết thay y phục cho nàng. Nhìn bộ dạng lo lắng của Hồng Ngạc, nàng thản nhiên mỉm cười.

      “Đừng vội.”

      Giọng thanh nhã, chút sợ hãi vang lên, nháy mắt xoa dịu nôn nóng của Hồng Ngạc.

      “Tiểu thư?”

      Đông Tuyết giúp Thu Minh Nguyệt thay bộ y phục bằng lụa vàng nhạt, áo khoác mỏng trắng bao bọc. Nàng trở lại ngồi xuống, để Đông Tuyết chải đầu cho mình.

      “Ngươi tới trước cửa coi chừng dùm, chờ lát phụ thân đến mời ông tới phòng tổ mẫu.”

      Hồng Ngạc hiểu gì, nhưng vẫn lên tiếng chấp thuận.

      “Vâng”

      Hồng Ngạc ra ngoài.

      Chốc lát sau, Đông Tuyết chuẩn bị tốt cho Thu Minh Nguyệt. Nhìn người trong gương, khuôn mặt trái xoan trắng noãn, gò má nổi lên vòng má hồng, màu son nhạt, khiến cho hai má trau chuất tựa đóa quỳnh hoa, trong trắng điểm hồng. Lông mi cong vút, tựa như vẽ như , đôi mắt phát ra ánh sáng mê người, hắc bạch phân minh, khiến người ta say mê. Thắt lưng đính trân châu bó chặt, tóc đen dài phiêu dật tản mát ra cỗ khí chất tiên tử.

      Tuyệt sắc như vậy, những nha hoàn vốn mỗi ngày đều nhìn cũng tránh khỏi hơi thất thần.

      “Tiểu thư ngày càng đẹp.” Hạ Đồng vừa vào, sắc mặt lo lắng khi nhìn thấy vẽ thanh nhã mỹ lệ của Thu Minh Nguyệt lại hóa thành kinh diễm, rồi sau đó thiệt tình khen ngợi.

      Đẹp sao? Thu Minh Nguyệt lông mày nhếch lên, khóe miệng gợi lên nụ cười tự giễu. Đẹp nữa cũng chỉ là lớp da mà thôi.

      Nàng đứng lên, tùy ý vung tay áo, tao nhã mà cao quý.

      “Di nương đến chỗ đại phu nhân rồi sao?”

      Hạ Đồng lúc này mới nhớ tới tin tức vừa nghe được, lập tức lo lắng tiến lên.

      “Tiểu thư, người nhanh cứu Trầm di nương. Phu nhân vừa rồi kêu vài bà tử đem di nương đưa tới Phù Dung Viện. Nô tỳ nghe , phu nhân định dùng gia pháp với Trầm di nương.”

      “Cái gì?” Tôn ma ma và Đông Tuyết đều kêu lên kinh ngạc.

      Thu Minh Nguyệt biểu tình vẫn nhàn nhạt như trước “Hoảng cái gì?” ánh mắt nàng thản nhiên, lạnh lùng như hất cả chậu nước người người khác. Mấy người nhất thời cúi đầu, sắc mặt có chút tái nhợt.

      Thu Minh Nguyệt nhìn về phía Hạ Đồng, đột nhiên “Ngươi có thấy tứ tỷ ở chỗ tổ mẫu ?”

      Hạ Đồng sửng sốt, coi như hiểu được ý tứ của tiểu thư khi kêu mình thầm chú ý tứ tiểu thư.

      “Vâng, nô tỳ nghe tứ tiểu thư và nha hoàn của nàng là Hương Thảo có ở đó. Nhưng khi nghe Đại phu nhân muốn trừng phạt Trầm di nương, muốn –“ đến đây, nàng giống như nghĩ cái gì đó, khiếp sợ ngậm miệng lại. Ánh mắt nàng nhìn về phía Thu Minh Nguyệt lại thêm vài phần kính nể.

      Thu Minh Nguyệt cong khóe miệng, phảng phất như mọi thứ nàng đều đoán được. Nàng nhìn hộp trang điểm mạ vàng bàn, ánh mắt có chút ý tứ hàm xúc.

      “Thời gian… vừa đúng.”

      Tôn ma ma và hai nha hoàn biết nàng gì, chỉ nghe Thu Minh Nguyệt thản nhiên thôi, ngàn vạn lần đừng để mẫu thân chờ lâu, bằng lại mắc tội coi thường tổ mẫu. Đông Tuyết, lần này ngươi theo ta.”
      Chương 21: Lần nữa giao chiến.

      -Editor: Nekofighter-

      Giờ khắc này ở Phù Dung viện nổi lên giông bão. Đại phu nhân vẻ mặt đầy giận dữ nhìn Trầm thị khó hiểu quỳ đất. Thu Minh Ngọc ngồi bên cạnh Đại phu nhân, lạnh lùng khinh thường nhìn Trầm thị. Thu Minh Dung ngồi bên dưới, mỉm cười lạnh nhạt. Nô tỳ nha hoàn cả phòng nghiêm nghị đứng, thở cũng dám thở mạnh.

      “Phu nhân, ngài…” Do quá sợ hãi, Trầm thị vẫn mở miệng được. Bà vẫn cẩn thủ bổn phận, phu nhân hôm nay gọi bà tới đây là có dụng ý gì? Thậm chí còn định dùng gia pháp với bà.

      Đại phu nhân liên thanh cười lạnh “Trầm Nhu Giai, ngươi nuôi con tốt.”

      Trầm thị sắc mặt trắng nhợt “Nguyệt nhi? Nguyệt nhi làm sao vậy?” Chẳng lẽ Nguyệt nhi chọc giận tới phu nhân?

      Đại phu nhân hừ tiếng, mặt giấu được thô bạo và phẫn nộ.

      “Làm sao vậy? Ngươi còn có mặt mũi hỏi ta làm sao vậy?” Bà “keng” tiếng ném ấm trà bàn xuống, khiến Trầm thị càng thêm trắng bệch như tờ giấy.

      Đại phu nhân trầm lãnh lạnh nhìn bà, gằn từng chữ “Chẳng qua chỉ là thứ nữ nho ti tiện, cư nhiên dám đối với đích nữ động thủ, còn tự hối cải. Ngươi xem, ngươi thân là mẹ đẻ, giáo dục nó sao vậy hả? Ác nữ thô bỉ như vậy, sao xứng làm con cháu Thu gia?”

      Trong lòng Trầm thị lo sợ yên, vội vàng “Phu nhân, thể nào. Minh Nguyệt nó … Này, có phải có hiểu lầm gì hay ?”

      “Hiểu lầm?”

      Đại phu nhân còn chưa mở miệng, Thu Minh Ngọc liền cười lạnh đứng dậy, từng chữ mãnh liệt

      “Tiểu tiện nhân kia, nó những bất kính với ta, lại còn dám ra tay đánh ra. Quả nhiên mẫu thân đê tiện, nữ nhi cũng đê tiện theo.”

      Nha hoàn cả phòng khoanh tay đứng, ai cũng biết Thu Minh Ngọc là tiểu thư khuê các nhưng miệng mồm sớm thất đức cho nên cũng có ai dám lung tung câu nào. Đại phu nhân nhíu mày, hơi hơi tức giận. Thu Minh Ngọc lại như hề phát , miệng như trước ra những lời độc ác.

      “bà xem, có phải do bà dạy nó như vậy ?”

      Trầm thị nghe vậy lập tức kinh hãi lắc đầu, trong mắt cũng bắt đầu ngấn nước.

      có, thiếp thân có.”

      Hạ Diệp quỳ gối bên cạnh thể chịu nổi chủ tử bị oan ức, lập tức “Tam tiểu thư, tiểu thư nhà chúng ta tốt xấu cũng là muội muội của người, người sao có thể dùng những từ ngữ như vậy nhục mạ nàng?” Trầm thị dịu dàng, cũng trách móc hạ nhân nặng nề. Thu Minh Nguyệt trước đây tôn sùng quan niệm bình đẳng của thế kỳ hai mươi mốt, cho nên đối vỡi những nha hoàn cũng khoan dung hiền lành. Trước kia lúc ở Dương Châu, mấy đại nha hoàn bên cạnh chuyện với nhau cố kỵ nhiều lắm, mà Hạ Diệp tính cách vốn có chút mạnh mẽ quật cường, người cũng chân thành, lòng trung thành với chủ. Nay nàng thấy đại phu nhân khi dễ chủ tử nhà mình, cho nên lửa giận bạo phát khống chế được, chỉ trích Thu Minh Ngọc.

      Trầm thị sắc mặt càng tái nhợt, còn Thu Minh Ngọc trừng lớn hai mắt, căm hận nhìn Hạ Diệp.

      “Ngươi… Tiện tì này, ngươi dám chỉ trích ta?” Nàng ta tức giận tới run người. Nàng vốn là đích nữ tôn quý, từ đến lớn muốn gì được đó, có lúc nào bị ủy khuất? Vừa rồi lần đầu giao đấu với Thu Minh Nguyệt chịu thua khiến nàng ôm hận trong lòng. Bây giờ lại gặp nha hoàn dám lên mặt với nàng, nàng càng thêm tức điên, cắn răng sai bảo

      “Người đâu, đem tiện tì này ra ngoài đánh chết cho ta.” Bộ dạng độc ác của nàng ta khiến tất cả mọi người đồng loạt run rẩy. Tuổi còn sao lại ngoan độc vậy chứ?

      “Đừng mà…” Trầm thị vội vàng quỳ phía trước bảo vệ Hạ Diệp, ngăn để hai bà tử khỏe mạnh Thu Minh Ngọc vừa gọi tới lôii nàng .

      Thu Minh Ngọc ánh mắt lạnh lùng “còn thất thần gì nữa, đem tiện nhân này đánh luôn, vả miệng hai chục cái.”

      “Vâng” bà tử lôi kéo Hạ Diệp mặt chút thay đổi lên tiếng, giơ tay định tát lên khuôn mặt trắng nõn của Trầm thị.

      “Dừng tay.”

      Ngoài cửa truyền tới giọng già lua xen lẫn tức giận, thành công khiến bà tử kia thu tay.

      Đại phu nhân nghe tiếng vọng tới, thấy lão thái quân vẻ mặt giận dữ được Hàn ma ma và Trầm Hương dìu tới. Bà ta rùng mình cái, vội vàng đứng lên.

      “Nương, sao người lại tới đây?” Đại phu nhân rũ mắt xuống. phải cho người canh giữ bên ngoài sao, lão thái quân đến đây cũng dám bẩm báo. Chẳng biết lão thái quân nghe được bao nhiêu rồi.

      Lão thái quân thản nhiên liếc nhìn bà ta cái, lại nhìn tới khuôn mặt có chút trắng bệch của Thu Minh Ngọc.

      “Ta đến, làm sao có thể biết ra trong Thu gia còn có tôn nữ thủ đoạn tàn nhẫn năng thô bỉ như vậy. Chuyện này nếu truyền ra ngoài, Thu gia ta trăm năm môn phiệt, chỉ sợ mất cái tiếng thanh lưu.” Lời của lão thái quân nặng , khiến đại phu nhân sắc mặt tái nhợt. Thu Minh Ngọc bên cứng đờ, trong mắt lộ vẻ sợ hãi.

      Thu Minh Dung lúc này mới hồi phục tinh thần, vội vàng đứng dậy.

      “Minh Dung gặp qua tổ mẫu.”

      Lão thái quân liếc nhìn nàng ta cái, trong mắt xẹt qua tia sắc bén.

      “Ngọc di nương hết bệnh rồi sao?”

      Thu Minh Dung sửng sốt, sau đó ngượng nghịu trả lời

      tốt lên rồi ạ.” Răng nàng ta đánh vào nhau, trán đổ mồ hôi lạnh. Trong đầu nàng hồi tưởng tời lời Thu Minh Nguyệt trước khi rời , đáy mắt lần đầu tiên xẹt qua ân hận.

      sao?” Lão thái quân được Hàn ma ma dìu ngồi xuống. Thấy Trầm thị còn quỳ đất, sắc mặt sợ hãi, khuôn mặt đầy nước mắt, bà liền khỏi nhíu nhíu mày, hét lớn với Hạ Diệp.

      “Hay cho nha hoàn biết nhìn, sao còn đỡ chủ tử ngươi đứng lên, định để cho nàng cảm lạnh phát sốt sao?”

      Đại phu nhân cắn răng. Quỳ như vậy sao cảm lạnh phát sốt được? Trầm thị cũng phải mảnh mai yếu đuối như nước vậy chứ? Lão thái quân ràng bất công. Bà ngẩng đầu, tính chuyện Hạ Diệp nghe theo lời phân phó của lão thái quân, “Vâng” tiếng sau đó cẩn thận giúp Trầm thị đứng lên, ánh mắt thân thiết.

      Trầm thị hướng về phía nàng lắc đầu, sau đó mới nhàng tiến lên hai bước, thanh còn mang chút nức nở e ngại,

      “Thiếp thân thỉnh an thái quân.”

      Đại phu nhân cực kỳ hận vẻ nhu nhược của Trầm thị, hận khuôn mặt lê hoa đái vũ động lòng người của bà ấy. Nhưng lão thái quân ngược lại nhìn Trầm thị cách rất thương tiếc.

      “Tốt lắm, cần nhiều lễ tiết như vậy. Con thân mình vốn nhu nhược, quỳ lâu như vậy cẩn thận đầu gối bị thương. Hạ Diệp, cỏn mau đỡ Trầm di nương ngồi xuống.”

      “Dạ.”

      Đại phu nhân ghen ghét, nhịn được liền thốt lên “Nương, Trầm thị dung túng nữ nhi động thủ với Thu Minh Ngọc. Con dâu chỉ là để nàng ta quỳ chút, nương liền bất công vậy sao?”

      “Làm càn.” Lão thái quân giận tím mặt, thậm chí để ý phòng đầy nha hoàn, trách cứ đại phu nhân.

      “Chính con tự coi lại bộ dạng giờ của mình , làm gì còn nửa phần bộ dạng hiền thê lương mẫu? Con…” Nàng xong nửa, bên ngoài bà tử chạy tới, tay bưng cái khay. khay đậy miếng lụa đỏ. Lão thái quân nhíu mày, ánh mắt nhìn đại phu nhân chỉ có phẫn nộ. Bà hai lời, đột nhiên cầm chèn trà bạch ngọc ném qua.

      Xỏeng-

      Chiếc mâm rơi xuống, những cây ngân châm văng tung tóe. Bà tử thời điểm nhìn thấy lão thái quân vốn hơi hơi kinh ngạc, còn chưa kịp phản ứng bóng trắng nhoáng tới, tay bà ta đau đớn cho nên buông ra, ngân châm cứ vậy mà rớt hết xuống. Nước trà nóng khiến bà ta phỏng tay, nhưng bà bất chấp đau đớn, vội vàng quỳ xuống.
      PHUONGLINH87^^, honglakyui_9x thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Xin lỗi các bạn nha TvT Bữa giờ máy tính hư + bận rộn quá nên chưa làm kịp, chủ nhật này mình bù lại nha :3

      Chương 22: Tranh giành quyết liệt

      -Editor: Nekofighter-

      Hành động của lão thái quân quá bất ngờ, cả phòng đều ngẩn ra. Ai cũng chưa bao giờ thấy lão thái quân tức giận như vậy, mặc dù đại phu nhân xuất giá hai mươi năm, lão thái quân tuy rằng có bất mãn với bà ta, nhưng cũng chưa bao giờ trước mặt nhiều hạ nhân như vậy phát giận với bà. Nhất thời, đại phu nhân cũng ngơ ngẩn, trong lòng có chút hoảng loạn.

      "Nương, người..." Ánh mắt bà né tránh, đặc biệt khi nhìn thấy đám ngân châm vốn định dùng để đối phó với Trầm thị lóe sáng dưới đất, bà ta càng thêm chột dạ. Đại phu nhân đương nhiên ngu xuẩn. Bà vốn xuất thân danh môn khuê tú, trong phủ thái sư cũng chỉ có nữ nhân là mẹ bà. Những thủ đoạn xấu xa trong nhà, bà từ mưa dầm thấm đất, cho tới bây giờ sử dụng coi như cũng thuận buồn xuôi gió. Chẳng qua bà tới Thu phủ mười mấy năm, ỷ vào mình xuất thân cao quý, lại được lão tổ tông sủng ái che chở, cho nên ai dám đắc tội bà. Mà đại lão gia cũng rất tốt, so với nhị lão gia và tam lão gia, thê thiếp của đại lão gia cũng tính là rất ít. Mà mấy người... di nương kia, ai cũng biết thân biết phận, xuất thân hèn mọn, nào dám cùng bà tranh đoạt? Cho nên những thủ đoạn ngoan, bà cũng rất ít dùng qua.

      Nhưng ít cũng có nghĩa là làm. Bà cũng biết địa vị của Trầm thị trong lòng đại lão gia và lão thái quân, tự nhiên đánh chửi Trầm thị. Nhưng dùng châm khác, đầu tiên là lưu lại vết thương, tiếp theo cũng có thể tra tấn Trầm thị tốt. Nhưng ai biết được, lão thái quân tự nhiên lại tới đây, là lãng phí phen tính toán của bà.

      Sắc mặt lão thái quân như cũ che giấu được tức giận, gắt gao trừng mắt với đại phu nhân. Trầm thị sớm sợ tới mặt mày trắng bệch, Hạ Diệp khiếp sợ phẫn nộ. Nếu những cây châm này đâm vào người Trầm di nương .... Đại phu nhân, quá độc ác. Ngay cả Thu Minh Dung cũng đoán được đại phu nhân lại ngoan độc như vậy, sắc mặt cũng hơi tái nhợt. Sau khi kinh hoàng, nàng lại cảm thấy có chút may mắn. May mắn tam phu nhân trời sanh tính nhát gan, bằng lấy trình độ được sủng của Ngọc di nương, chẳng phải sớm bị ăn tươi nuốt sống rồi sao?

      "Tất cả đều ra ngoài ."

      Lão thái quân rốt cuộc vẫn bận tâm mặt mũi của đại phu nhân, muốn trước mặt nhiều người quở trách bà, cho nên trầm giọng phân phó.

      Lúc này, ngoài của truyền tới giọng của nha hoàn.

      "Ngũ tiểu thư đến.

      Sắc mặt của lão thái quân lập tức thay đổi. Đại phu nhân vẫn mang vẻ mặt độc ác, Thu Minh Ngọc lộ ra ghen ghét.

      Thu Minh Nguyệt vừa vào, mắt phượng nhanh chóng quét ngang tình huống trong phòng. Lúc nhìn đến ngân châm đầy đất cùng khuôn mặt hoảng sợ đầy nước mắt của Trầm thị, đáy mắt nàng xẹt qua tia lạnh lẽo, nhưng mau chóng khôi phục lại bình tĩnh đạm mạc.

      "Minh Nguyệt thỉnh an tổ mẫu, thỉnh an mẫu thân."

      Nàng chân thành bước tới, váy trắng uốn lượn đất, dáng người xinh đẹp, mặt mày như tranh, tư chất như nước, da trắng nõn nà. Nhất cử nhất động của nàng đều thanh nhã động lòng người, tiếng cũng yếu đuối mà mang theo trong trẻo lạnh lùng. Đặc biệt con ngươi tươi mát thông suốt kia, giống như mang theo tươi cười, lại như vực sâu thăm thẳm, khiến người ta bất giác trầm luân sâu.

      Dung nhan mỵ như vậy, dáng người xinh đẹp như vậy, quả là khắc tinh của nam nhân.

      Lão thái quân híp mắt, thản nhiên "Sao con lại tới đây?"

      Thu Minh Nguyệt mặt đổi sắc "Vừa rồi mẫu thân cho người tới gọi, cho nên con vâng lệnh tới."

      Lão thái quân liếc đại phu nhân cái, vừa lúc nhìn thấy hận ý trong mắt bà. Bà ta ghen ghét dung mạo của Thu Minh Nguyệt, hận thể lấy đao chém nát mặt của nàng. Lão thái quân trong lòng thở dài. Đúng là mẹ nào con nấy. Hoàn hảo, Hà tỷ muội xuất giá. Bằng ...

      "Nếu tới lại đây ngồi ."

      Thu Minh Nguyệt gật đầu. Bấy giờ nàng mới làm như đột nhiên phát bà tử quỳ mặt đất, mặt đầy kinh ngạc "Đây phải Vương ma ma sao? Tại sao lại quỳ đất?"

      Đại phu nhân hận thể xé nát Thu Minh Nguyệt. Lão thái quân thản nhiên " hạ nhân làm sai việc mà thôi. Người đâu, kéo bà ta ra ngoài, đánh ba mươi trượng, đuổi ra khỏi phủ." Đại phu nhân là hổ giả mèo, còn lão già kia cũng là cọp cái. Người như thế, khi để bà phát , tuyệt đối thể lưu lại.

      Vương ma ma sắc mặt trắng nhợt. Nếu bị đuổi khỏi Thu phủ, bà còn đường sống. Bà hoảng sợ nhìn đại phu nhân xin giúp đỡ. Đại phu nhân nghe thấy lời lão thái quân phân phó, mặt cũng bất bình. Vương ma ma mặc dù là hạ nhân, nhưng dầu gì cũng là người của bà. Lão thái quân cư như vậy trước mặt mọi người đuổi nha hoàn của bà, chẳng phải khiến uy tín của bà trong phủ bị tổn hại lớn sao?

      "Nương..." Đại phu nhân muốn cãi lại, nhưng nhìn thấy con ngươi trong trẻo gợn sóng của lão thái quân, miệng tự nhiên ngậm lại.

      Lão thái quân thu hồi tầm mắt, lập tức có hai bà tử nâng vương ma ma xuống. Vương ma ma sợ tới mức hoảng sợ cầu xin tha thứ "Thái quân tha mạng, nô tỳ oan uổng, là đại..." Lời còn lại chưa kịp bị người ta dùng tay bịt lại, rốt cuộc được nữa.

      Thu Minh Nguyệt nhìn về phía lão thái quân, vừa lúc thấy lão thái quân liếc mắt nhìn nàng. nàng nhất thời giương môi. Lão thái quân... quả thực là gừng càng già càng cay. Nàng dời mắt, chống lại ánh mắt của đại phu nhân, mỉm cười.

      " biết mẫu thân gọi Minh Nguyệt tới có chuyện gì?" Nàng liếc mắt nhìn Thu Minh Dung đứng bên gì, có ý buông tha nàng.

      "A, thất muội phải định trở về chiếu cố Ngọc di nương sao?"

      Thu Minh Dung xấu hổ tới tức giận, lại ngại khiến lão thái quân vui, cho nên dám phát tác, chỉ phải cắn răng từng chữ "Vừa rồi tam tỷ bị thương, muội đưa tỷ ấy trở về."

      câu, thành công làm nguyên nhân khiến đại phu nhân phẫn nộ. Bà ta lập tức quay đầu với lão thái quân "Nương, người tới vừa đúng lúc. Con dâu định nhờ người phân xử công bằng." Bà phẫn hận trừng mắt nhìn Thu Minh Nguyệt, sau đó kéo Thu Minh Ngọc qua, chuẩn bị khóc lóc kể lể trước mặt lão thái quân.

      "Nương, Thu gia chúng ta là danh môn vọng tộc. Tổ tông tiền bối, ai cũng tôn sùng lễ nghi tôn ti, đích thứ phân chia ràng. Xin hỏi câu, con dâu có đúng ?"

      Lão thái quân híp nửa mắt, nhìn đại phu nhân, chút để ý trả lời.

      "Con muốn làm ?"

      Thu Minh Nguyệt nhếch mi. Lời này của lão thái quân chính là từ hai nghĩa đó. Thực ràng, hôm nay lão thái quân tới đây, chính là biết tình. Vừa rồi vội vàng chạy tới, nếu phải nghe thấy Thu Minh Ngọc ra từ ngữ thô tục, lại thấy đại phu nhân dùng gia pháp với Trầm di nương cũng phẫn nộ. Lúc này có vạch trần, bất quá là muốn giữ lại chút mặt mũi cho đại phu nhân. Nếu hôm nay đại phu nhân muốn tính toán chi li, như vậy là tự rước lấy nhục.

      Đại phu nhân phải ngu ngốc, tự nhiên có thể hiểu ánh mắt đầy thâm ý của lão thái quân. Nhưng bà cố chấp cho rằng là nữ nhi của mình bị ủy khuất, mặc dù lão thái quân bất công, cũng thể dung túng thiên vị cho Thu Minh Nguyệt, cho nên lòng quyết định, "Đương nhiên muốn làm ."

      Thu Minh Ngọc cẩn thận kéo kéo ống tay áo của bà, khuôn mặt nhắn lên chút bối rối, ràng là chột dạ. Đại phu nhân phát ra, cố chấp giằng co với lão thái quân.

      Lão thái quân nhìn bà lúc lâu, mới thở dài .

      "Tính tình bướng bỉnh của con, khó trách Khanh nhi..." Bà nửa, lại dừng lại, sau đó lắc đầu.

      "Con nếu muốn bàn lễ pháp, được rồi. Trầm di nương mặc dù là thiếp thất, nhưng dầu gì cũng là trưởng bối. Minh Ngọc là tiểu bối, tôn trọng Trầm di nương thôi, cư nhiên lại lời độc ác, muốn đánh đập nàng. Ta biết, Thu gia từ khi nào có loại lễ pháp như vậy? Hay là, phủ thái sư giáo dục khác với người thường?"

      Đại phu nhân bị lão thái quân khiến mặt hết trắng lại đỏ, hết đỏ lại trắng, nhưng cố gắng cứng rắn phản bác.

      "Trầm thị bất quá chỉ là tiện thiếp, Minh Ngọc là đích nữ. Con dâu chưa bao giờ nghe qua, có loại đích nữ phải thỉnh an với thiếp thất."

      Tiện thiếp?

      Thu Minh Nguyệt rũ mắt xuống, đáy mắt xẹt qua tia lạnh.

      Lão thái quân nhíu mi "Ta tại rốt cuộc hiểu được vì sao Minh Ngọc còn mà lại độc ác như thế, thương tổn di nương. Nguyên nhân là do nó có mẫu thân như thế." Lão thái quân ra nhưng lời này căn bản kiêng dè ai cả, trước mặt mọi người vân đạm phong khinh thẳng.

      Sắc mặt Thu Minh Ngọc lập tức trắng bệch.
      PHUONGLINH87^^, honglakyui_9x thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 23: Phụ tử khắc khẩu.

      -Editor: Nekofighter-

      Hồng Ngạc vẫn chờ ở cửa lớn, thẳng cho tới giờ Mùi canh ba mới nhìn thấy xe ngựa của đại lão gia và lão thái gia từ từ tiến tới. Mắt nàng sáng ngời, vội vàng chạy ra ngoài.
      Sau khi đại lão gia xuống ngựa, nàng nhìn thấy Thu Minh Thụy cũng lần lượt theo xuống. Chắc là ngũ thiếu gia vừa lúc tan học gặp đại lão gia và lão thái gia, cho nên tiện đường về chung. Hồng Ngạc nghênh đón, cung kính kêu tiếng.


      “Lão gia, lão thái gia.”

      Đại lão gia thấy Hồng Ngạc có chút ngạc nhiên “Ngươi đứng đây làm gì?”

      Lão thái gia cũng nhìn qua, nhớ mang máng nha đầu trước mắt này là người Thu Minh Nguyệt mang theo từ Dương Châu, chỉ là biết tại sao hôm nay nàng ta lại đứng đợi ở đây.

      Còn Thu Minh Thụy lập tức nghĩ tới tỷ tỷ của mình, vội vàng chạy tới mấy bước.
      “Hồng Ngạc tỷ tỷ, có phải tỷ tỷ của ta gặp chuyện gì ?” Sắc mặt nó có chút tái nhợt, ánh mắt mang theo lo lắng.

      Hồng Ngạc rất phối hợp, hai mắt đỏ ngầu, đối với đại lão gia và lão thái gia “Lão gia, đại phu nhân dùng gia pháp với Trầm di nương.”

      “Cái gì?” Đại lão gia đầu tiên là khiếp sợ, sau đó phẫn nộ.

      “Buồn cười, nàng ta ngày càng to gan lớn mật.” Ông xong liền muốn vào. Lão thái gia tới, thản nhiên liếc nhìn Hồng Ngạc.

      “Ta thấy người to gan lớn mật mới là con.” Lão thái gia là người từng trải, nóng nảy như đại lão gia. Vừa nghe thấy đại phu nhân dùng gia pháp với Trầm di nương, ông cũng có chút ngoài ý muốn, nhưng bình tĩnh hơn nhiều.

      “Cha, người —” Đại lão gia hiểu phụ thân sao lại thiên vị Lâm thị kia như vậy. Nữ nhân này tâm địa rắn rết, lại hay đố kỵ ghen tuông, làm sao bằng Nhu nhi ôn nhu hiền thục, tri thư đạt lý? giờ Lâm thị ngày càng càn rỡ, dám nhân lúc ông có ở nhà, vận dụng gia pháp với Nhu nhi, quả thực đáng giận cực điểm.
      Lão thái gia như nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của ông “Con quên lời của Trương ngự sử lúc hạ triều sao?”

      Đại lão gia ngẩn người, ánh mắt trầm xuống.

      Lão thái gia lại “Nam nhi chí ở bốn phương, lúc này phải lấy quốc là trọng. Cả ngày lo lắng chuyện hậu viện, còn ra cái gì nữa? Chưa hết, trong phủ vẫn còn nương của con, bà ấy là người có chừng mực, đương nhiên xử lý tốt. Đừng quên, con dù có sủng ái Trầm thị, nó cũng chỉ là thiếp. Thê tử của con chỉ có . Tội danh sủng thiếp diệt thê, con gánh vác nổi.” câu cuối là lão thái gia bên tai đại lão gia, chỉ có mình ông nghe thấy.

      Đại lão gia chấn động, mím môi lời nào.

      Lão thái gia nhìn bộ dạng của ông, thầm thở dài, chắp tay ra sau vào trong.
      “Nó dù sao cũng là thê tử chính thức của con. Dù con có thích hay , đây cũng là thể thay đổi.”

      Lão thái gia xong liền qua hành lang, tiến vào thư phòng
      .
      Hồng Ngạc cẩn thận tới, thử gọi tiếng.

      “Lão gia?”

      Đại lão gia quay đầu, Hồng Ngạc mới “Thời điểm nô tỳ tới, đại phu nhân vừa gọi tiểu thư qua đó…”

      Sắc mặt đại lão gia trầm xuống. Lâm Ngọc Phương, bà ta ngay cả Minh Nguyệt cũng buông tha sao? Chòn chưa kịp gì, Thu Minh Thụy lo lắng cùng Hồng Ngạc chạy tới Phù Dung Viện.

      Đại lão gia cả kinh, vội vàng kêu “Thụy nhi.”

      Thu Minh Thụy dừng bước, quay đầu lại, đôi mắt vốn trong sáng thuần khiết lần đầu tiên mang theo tia u tối.

      “Cha, lúc người tới đón chúng con, người để mẫu thân và tỷ tỷ chịu ủy khuất nữa.” Nó nắm tay, giờ phút này cũng quan tâm xưng hô, quật cường kiên nghị nhìn đại lão gia “Vừa nhập phủ ngày, thê tử chính thức của người khi dễ nương ta. Bây giờ qua vài ngày, bà ta lại càng tệ hơn, muốn dùng gia pháp với mẫu thân. Mẫu thân thiện lương tranh, lại nhiều lần bị người ta hãm hại, mà người chỉ thờ ơ lạnh nhạt đứng nhìn.”

      Thu Minh Thụy tuy rằng từ được giáo dụng lễ giáo phong kiến. Tục ngữ , con được cãi lại cha. Nhưng, dưới ảnh hưởng của Thu Minh Nguyệt, lễ giáo cổ hủ thâm căn cố đế trong đầu nó sớm nhạt. Hồi đầu thanh trách cứ đại lão gia có chút , lại mang theo chút lo lắng, nhưng nghĩ tới mẫu thân mười mấy năm hằng đêm ngồi khóc, nhớ tới đường vất vả tới, trong lòng chua xót. Nó nhịn được, đôi mắt đỏ lên, càng thêm lớn tiếng “Mười mấy năm trước người vì môn phong của Thu gia, vì tiền đồ của người mà bỏ rơi nương. Mười mấy năm sau, người bồi thường cho bà, nhưng lại tạo cho bà vết thương khác. Tỷ tỷ rất đúng. Chúng con nên trở về, đỡ phải bị người trong này xem thường.”

      Hồng Ngạc choáng váng, đại lão gia ngơ ngẩn. Hoàn toàn ngờ đứa con mười tuổi dám chỉ trích ông. Hơn nữa lời lẽ tâm huyết, sắc bén vô cùng. Trong lòng ông có tức giận, nhưng lại á khẩu trả lời được. Mỗi câu mỗi chữ Thu Minh Thụy , ông thể nào phản bác. Mười mấy năm trước, ông quả phụ Trầm thị.
      Hoàn hảo là nha hoàn ở đại môn nhiều lắm. Bằng bị người nghe được, chỉ sợ Thu Minh Thụy bị khép tội bất hiếu.

      Đại lão gia nhiều lần ngọ ngoạy. Cuối cùng chỉ thở dài, đến trước mặt Thu Minh Thụy,

      “Thụy nhi, con hận ta?”

      Thu Minh Thụy tránh , lôi kéo Hồng Ngạc tiếp tục tiến về phía trước. Đại lão gia nhíu mày, kêu lên tiếng.

      “Minh Thụy, đứng lại!”

      Thu Minh Thụy hơi chậm lại, nhưng dừng. Đại lão gia bất đắc dĩ “Con lỗ mãng xông vào như vậy, là muốn hãm hại nương và tỷ tỷ con sao?”

      Những lời này thành công làm Thu Minh Thụy dừng cước bộ, quay đầu nhìn ông.

      Đại lão gia tới, sờ sờ đầu nó.

      thôi, cha mang con .”

      Thu Minh Thụy mở to hai mắt, có chút dám tin.

      “Cha?”

      Đại lão gia cười cười, ánh mắt có chút lạnh.

      “Con mắng đúng, là cha quá yếu đuối mới để mẹ con các con nhận đủ oan khuất.” Ông tựa hồ hạ quyết định nào đó. “ thôi, chúng ta tới cứu nương và tỷ tỷ con.”

      Hốc mắt Thu Minh Thụy có chút ướt. Đột nhiên cảm thấy xấu hổ vì hành vi bất kính vừa rồi của mình.


      “Cha, thực xin lỗi. Con…”

      “Trì hoãn nữa trễ mất.” Đại lão gia lôi kéo nó, tới Phù Dung Viện.

      Vừa vào cửa viện, đại lão gia liền phát khác thường. Sân to như vậy lại ai coi chừng. Ông nhíu mày, vội vàng vào trong. giọng bén ngọn cao ngất vang lên, như sóng xô cuồn cuộn, muốn phá nát màng nhĩ của ông.

      “Nương, Thu Minh Nguyệt dĩ hạ phạm thượng, chẳng những tôn trọng Ngọc nhi, còn động thủ với nó. Người thể thiên vị nó.”

      Cước bộ đại lão gia dừng lại, nhíu mày.
      PHUONGLINH87^^honglak thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 24: Minh Nguyệt phản bác

      -Editor: Nekofighter-

      Trong phòng, đại phu nhân mặt mày xanh mét, oán hận nhìn Thu Minh Nguyệt thảnh thơi đứng bên.

      Đôi mắt lão thái quân sắc bén “Minh Ngọc quan tâm tỷ muội thân tình, lúc nào cũng khiêu khích Minh Nguyệt. Cho tới giờ, nó chỉ học được mỗi việc ác nhân cáo trạng trước.” Bà lạnh lùng nhìn Thu Minh Ngọc vì chột dạ mà mặt trắng bệch, thản nhiên
      “Ta muốn hỏi xem, cách dạy nữ nhi của con là vậy sao?”

      Đại phu nhân cũng hiểu chân tướng của việc hôm nay, chỉ biết nữ nhi của mình bị ủy khuất, cho nên mới hận lão thái quân bất công, càng thêm tức giận.
      ràng Thu Minh Nguyệt đánh Minh Ngọc, nương tại sao lại…”

      “Mẫu thân.” Thu Minh Nguyệt đột nhiên lên tiếng. Nàng ngẩn đầu nhìn đại phu nhân, đôi mắt trong trẻo vô tội.

      “Mẫu thân sao lại đổ oan cho Minh Nguyệt? Dù con phải thân sinh của người, nhưng người cũng đừng vu xấu cho Minh Nguyệt chứ?”

      Thu Minh Ngọc vốn có chút sợ hãi, nghe Thu Minh Nguyệt lộ ra vẻ yếu ớt, nàng ta tức giận nghiến răng.

      “Thu Minh Nguyệt, tiện nhân nhà ngươi, ngươi —“

      “Câm mồm!” Lão thái quân quay đầu, tức tím mặt. Thu Minh Ngọc sợ hãi câm mồm, sắc mặt trắng bệch.

      “Tổ mẫu…”

      Lão thái quân vừa hận vừa đau nhìn Thu Minh Ngọc còn chưa thu lại vẻ ghen ghét, sau đó thống hận đại phu nhân dung túng cho nàng ta đến nông nỗi này.

      “Tuổi còn miệng độc ác như vậy, thô bỉ tục tĩu. Con làm gì còn nửa phần bộ dạng tiểu thư khuê các? Quả giống mụ đàn bà chanh chua ở phố phường.”

      Nghe vậy, sắc mặt Thu Minh Ngọc càng thêm trắng. Hạ nhân trong phòng cúi đầu hận thể chôn mặt trong đất, hận thể ngay lập tức trở thành kẻ điếc người phù.

      Trong lòng đại phu nhân cũng hoảng hốt.

      “Nương, Minh Ngọc nó…”

      Lão thái quân quay đầu nhìn lại “Con xem con dạy ra nữ nhi tốt ra sao kìa.”

      Sắc mặt đại phu nhân tái nhợt, lão thái quân tức đến ngực chấn động lên xuống.

      Thu Minh Nguyệt tới, săn sóc giúp bà hít thở.

      “Tổ mẫu, tức giận làm hại cơ thể của người.” Nàng nhận lấy trà Trầm Hương đưa tới, dâng cho lão thái quân.

      “Nào, mời người uống ngụm trà, thuận thuận khí.”

      Sắc mặt lão thái quân tốt hơn chút, phất phất tay.

      “Sớm muộn cũng có ngày bị bọn nó làm tức chết mà.”

      “Tổ mẫu phúc thọ lâu dài, sao lại những lời may như thế?” Thu Minh Nguyệt giả bộ tức giận .

      Thu Minh Ngọc hận Thu Minh Nguyệt đoạt sủng ái của tổ mẫu. Giờ phút này, thấy nàng khoe mã trước mặt người, Thu Minh Ngọc càng thêm tức giận.

      “Thu Minh Nguyệt, ngươi dung túng nha hoàn đánh chửi thị nữ bên người ta, vậy còn động thủ với ta. Chuyện này như ban ngày, thất muội cũng nhìn thấy. Thế nào, ngươi nghĩ muốn chối sao?” Mặt mày nàng ta lên độc ác, nhất thời nhớ ra mình còn có nhân chứng. Lúc này, nàng nhất định khiến Thu Minh Nguyệt đẹp mặt.

      Thu Minh Dung bị điểm danh cũng tái mặt, đặc biệt khi chống lại ánh mắt cười như cười của Thu Minh Nguyệt, tâm tình nàng ta càng thêm hoảng loạn.

      “Muội…”

      Lão thái quân dùng ánh mắt uy nghiêm dừng người nàng

      “Có phải vậy ?”

      Đại phu nhân cũng trừng mắt nhìn Thu Minh Dung

      “Thất thần làm gì, câm à? Còn đem những thứ con biết ra.”

      Thu Minh Dung giấu đôi tay run rẩy trong áo. Nàng cúi đầu thầm phân tích tình huống.

      Thu Minh Nguyệt chẳng qua chỉ là thứ nữ có chỗ dựa, chỉ là nhờ sủng ái của lão thái quân, quyền thế. Nếu hôm nay mình giúp nàng ta, đại phu nhân nhất định ghi hận. Nhưng nếu giúp Thu Minh Ngọc làm giả chứng cứ, đại phu nhân thiếu mình cái nhân tình. Nếu vậy những ngày sau của mình và Ngọc di nương khá hơn chút.

      Trong lòng suy nghĩ rất nhiều, nhưng chẳng qua chỉ trong chốc lát, Thu Minh Dung đưa ra quyết định.

      “Hồi tổ mẫu, nha hoàn Hồng Ngạc bên cạnh Ngũ tỷ quả thực có đánh Hoa Dung Nguyệt Mạo bên người tam tỷ. Tổ mẫu có thể bảo các nàng lên, người các nàng còn có vết thương đấy.”

      Đại phu nhân và Thu Minh Ngọc lập tức thu hồi lo lắng, khiêu khích nhìn Thu Minh Nguyệt.

      “Nương, người nghe thấy chưa? Minh Dung ràng.” Đại phu nhân oán hận nhìn Thu Minh Nguyệt, trong mắt xẹt qua tia độc ác.

      thứ nữ nho lại dám tôn trọng đích nữ, còn dung túng tiện tì đánh người, là bôi nhọ môn phong trăm năm của Thu gia.”

      -” Còn chưa để đại phu nhân xong, Trầm thị lo lắng kêu lên.

      phải đâu lão thái quân. Minh Nguyệt làm như vậy, chắc chắn có hiểu lầm.” Bà bên lo lắng giải thích, bên lôi kéo Thu Minh Nguyệt.

      “Minh Nguyệt, rốt cuộc là làm sao thế? Con tại sao lại cùng với tam tiểu thư…”

      “Di nương.” Thu Minh Nguyệt đè tay bà, ý bảo bà an tâm. Nàng xoay đầu, nhợt nhạt cười nhìn đại phu nhân.

      “Nếu mẫu thân Hồng Ngạc đánh Hoa Dung và Nguyệt Mạo, lại có nhân chứng. Vậy mẫu thân ngại nếu để bọn ra ra đối chất phen chứ? Mặc dù là tử tù cũng phải có cơ hội biện bạch đúng ?”

      Đại phu nhân hiên ngang “Đối chất đối chất, đỡ phải nghe người ta bản phu nhân oan uổng ngươi” Đại phu nhân rốt cuộc tìm lại được khí thế, lớn tiếng kêu.
      “Hoa Dung, Nguyệt Mạo!”

      Hoa Dung Nguyệt Mạo lập tức tới, cả người chật vật, mặt đầy vết bầm tím cùng vết cào, vừa nhìn biết là do tranh chấp với người khác để lại. Hai người vừa tới liền quỳ đất, khóc “Thái quân, xin ngài làm chủ cho chúng nô tỳ.”

      Lão thái quân nhíu mày, liếc mắt nhìn Thu Minh Nguyệt.

      Hoa Dung Nguyệt Mạo phát huy lợi thế, khóc tới tê tâm liệt phế

      “Thái quân, nô tỳ đê hèn, đụng phải ngũ tiểu thư, ngũ tiểu thư thức giận là đúng. Nhưng mà…” Nguyệt Mạo nức nở, thầm hung hăng trừng mắt với Thu Minh Nguyệt.

      “Nhưng tam tiểu thư là tỷ tỷ của ngũ tiểu thư, ngũ tiểu thư mặc dù thích hai người nô tỳ, đánh chửi nô tỳ là được, vì sao còn muốn làm nhục tam tiểu thư? Thậm chí còn…” Nàng tới đây, dường như có chút sợ hãy, Hoa Dung bện cạnh lập tức tiếp lời.
      “Nếu có hai người nô tỳ chống đỡ, chỉ sợ hôm nay tiểu thư …” xong nước mắt nàng ta lại chảy xuống, mặt đầy bi thương, ánh mắt nhìn Thu Minh Nguyệt là đau khổ và tức giận.

      Nguyệt Mạo lau nước mắt, lập tức tay áo vén lên, lộ ra những vết xanh tím chói mắt cánh tay trắng nõn.

      Lão thái quân ngẩn người, tựa như nghĩ Hoa Dung Nguyệt Mạo lại bị thương nặng như vậy.

      Lúc này, Hoa Dung cũng vén áo lên, thương tích tay còn nhiều hơn Nguyệt Mạo.
      Sắc mặt lão thái quân có chút chìm. Lúc trước nghe Thu Minh Châu Thu Minh Ngọc và nha hoàn đều bị thương, vốn nghĩ là do nó gieo gió gặt bão. Nhưng vết thương của Dung Hoa Nguyệt Mạo cũng quá nặng, nếu do Thu Minh Nguyệt cố ý làm, vậy
      Thu Minh Nguyệt thấy lão thái quân hoài nghi, ảm đạm cười.

      “Các ngươi xem những vết thương này là do đâu?”

      “Đương nhiên là do nha hoàn của ngươi làm.” Đại phu nhân oán hận . Bà đương nhiên đau lòng hai nha hoàn này, quan trọng là…. vết thương của chúng còn có thể để bà dùng để làm cớ trừng trị Thu Minh Nguyệt phen, để tiêu tức giận trong lòng bà mấy ngày nay.

      Trầm thị sớm bị dọa trắng mặt, muốn lại được, chỉ lo lắng nhìn về phía Thu Minh Nguyệt.

      Thu Minh Nguyệt cũng nhìn về hướng Thu Minh Dung “Thất muội, muội có bổ sung gì sao?” Nàng muốn cho Thu Minh Dung cơ hội cuối cùng.
      Thu Minh Dung theo bản năng run lên, ngẩng đầu cười, ánh mắt mang theo chút thương hại.

      “Ngũ tỷ, chỉ cần tỷ nhận sai, muội tin đại bá mẫu và tổ mẫu tha thứ cho tỷ.” Nàng rốt cuộc muốn hãm hại Thu Minh Nguyệt.

      Đại phu nhân lập tức đắc ý “Ngươi còn gì để ?”

      Trầm thị sợ hãi thiếu chút nữa té đất. Hạ Diệp vội đỡ bà, kêu lên tiếng.
      “Di nương!”

      Trầm thị đẩy nàng ra, chạy tới chỗ lão thái quân, cuống quýt quỳ đất

      ” Thái quân, Minh Nguyệt tuổi còn , hiểu chuyện. Xin người đừng trách phạt nó. Đều là lỗi của thiếp thân, người trách phạt thiếp thân .”

      “Di nương…” Thu Minh Nguyệt lúc bà chạy tới nhanh chóng đỡ lấy, cũng muốnbà quỳ đất. Bà quỳ, khiến tim nàng hơi đau đớn.

      Lão thái quân cũng mềm lòng, đại phu nhân vừa lúc hừ tiếng.

      “Nữ nhi được dạy dỗ đàng hoàng, di nương ngươi đương nhiên có lỗi.”

      Thu Minh Nguyệt thản nhiên xoay đầu, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh như băng, khiến trong lòng đại phu nhân lập tức run lên.

      “Xin hỏi mẫu thân, nếu có người vô cớ đánh chửi người, người mặc kệ hay phản kháng?” Thanh nàng thanh nhã đạm mạc, ràng có chút tức giận nhưng lại khiến người nghe tứ chi đều lạnh.

      Đôi mắt sắc lạnh của lão thái quân lui vài phần, đổi thành tàn khốc nghiêm khắc.
      Thu Minh Ngọc giật mình, còn đại phu nhân lập tức thốt ra “Đương nhiên phản kháng.”
      Thu Minh Nguyệt cười lạnh “Nếu nữ nhi thân sinh của người nhục mạ nữ nhi do tiểu thiếp của trượng phu người sinh ra, ngôn ngữ thô thiển, còn muốn đánh người, người cảm thấy nàng làm thế nào?” Những chữ cuối cùng nàng lớn lên, trung khí mười phần.

      Sắc mặt đại phu nhân khẽ biến vài lần, dù rằng trong lòng bà cho rằng nữ nhi do của tiểu thiếp đều ti tiện, bị đích nữ đánh cũng xứng đánh, nhưng có mặt lão thái quân, bà cũng dám vậy.

      Thu Minh Ngọc bất chấp nhiều như vậy, lớn tiếng “Thứ nữ chỉ là thứ nữ, thứ nữ trời sinh đê tiện, dù bị đánh sao? Cũng là xứng đáng.” Nàng ta hung hăng trừng mắt nhìn dung nhan tuyệt mỹ của Thu Minh Nguyệt, hận thể xé nàng thành tám mảnh.
      “Ta đánh chửi ngươi phải chịu, lại còn dám phản kháng, đó là tôn trọng đích nữ, phải kéo ra ngoài đánh ba mươi trượng…”

      Ngoài cửa, đại lão gia vốn giữ Thu Minh Thụy lại, ngăn cho nó chạy vào, nhưng vừa nghe thấy mấy lời kìa, ông đột nhiên nâng mắt, trầm giọng quát tiếng.

      “Làm càn.”

      tiếng như rung chuyển trời đất, như sấm đánh ngang tai. Thu Minh Ngọc cả kinh, lời còn chưa xong bị chặn ở cổ họng.
      PHUONGLINH87^^yui_9x thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :