1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thịnh sủng thứ phi - Ngắm Nhìn Đôi Mắt Tang Thương(XK,TS) (c55.2) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 13: Tâm tư chốn cung đình

      -Editor: Nekofighter aka bibibibili -

      Hoàng cung, trong Kim Phượng cung, cung điện to lớn tràn ngập ánh sáng, sàn nhà cẩm thạch bóng loáng, tháp quý phi làm từ gỗ Tử Đàn, phụ nhân đẹp đẽ quý giá nằm nghiêng, con ngươi nửa híp lại. Phượng bào màu đỏ bằng vải kim tuyến như phượng hoàng, trần nhà treo đầy Dạ Minh Châu, chiếu xuống những tia sáng chi chít.

      Lát sau, trong phòng vang lên tiếng bước chân vội vàng của cung nữ.

      “Thái hậu, thuốc nấu xong.”

      Mùi thuốc đông y gay mũi quen thuộc khiến thái hậu nhíu mày. Bà mở to mắt, nhìn chén thuốc cung nữ bưng tới, than tiếng.

      “Mỗi ngày đều uống thuốc, khi nào mới xong.” Lời của bà như nén giận, cung nữ kia nghe xong lại cúi đầu “Thái hậu phúc thọ lâu dài, nhất định có ngày hồi phục.”

      Thái hậu giương mắt nhìn nàng ta lời nào. Cung nữ lúc này mới cẩn thận bước lên, nửa quỳ đất, hầu hạ bà uống thuốc xong, lại cầm cái khăn to tuyết trắng lâu thuốc dính bên miệng bà. Lúc này, ngoài cửa truyền đến thanh bẩm báo cao vút
      .
      “Hoàng hậu nương nương đến.”

      Cung nữ giật mình, sắc mặt có chút tái nhợt nhìn thái hậu. Thái hậu chỉ thản nhiên phất tay, ý bảo nàng xuống.

      Bà nhìn lại, từ ngoài vào là nữ tử lộng lẫy sang trọng, phượng bào màu vàng, ngũ quan diễm lệ mà trầm ổn. Đặc biệt phần đuôi mắt càng khiến người ta cảm thấy nàng là nữ nhân khôn khéo, lòng dạ sâu thâm. đầu búi tóc Triêu Phượng cao quý, dùng mười hai cây kim phượng sai, biểu tượng cho thân phận hoàng hậu. Trâm cài phát ra ánh sáng, bông tai bằng ngọc chạm vào nhau phát ra thanh dễ nghe, nhưng tại đại điện yên tĩnh này lại vô cùng chói tai.

      Thái hậu ánh mắt sâu sắc chớp cái.

      Hoàng hậu tới trước mặt, cung kính hành lễ với thái hậu.

      “Thần thiếp thỉnh an mẫu hậu.”

      Thái hậu liếc mắt nhìn hai cung nữ phía sau nàng, miễn cưỡng phất tay: “Miễn

      “Tạ mẫu hậu” Hoàng hậu đứng dậy, tiếng động liếc nhìn chén thuốc, sau đó cực kỳ tự nhiên đến bên tháp, giọng điệu mang vài phần thân thiết nhìn tháu hậu .

      “Mẫu hậu gần đây khí sắc tốt hơn nhiều.”

      Nàng ngồi ở tháp bên cạnh, cầm mỹ nhân chủy mười phần săn sóc đấm lưng cho thái hậu.

      Thái hậu thấy nàng làm trò, hơi hơi nhướng mày, cười ” Ừ, y thuật của thái y dạo này tốt hơn, ai gia gần đây quả thấy đỡ hơn nhiều lắm.”

      Động tác trong tay hoàng hậu cứng lại, sau đó lại dịu dàng “Mẫu hậu phượng thể an khang, thần thiếp trong lòng cũng vui mừng.”

      Thái hậu hình như có chút hưởng thụ, nhắm mắt lại “Hoàng hậu trễ như vậy còn đến tìm ai gia là có việc gì?”

      Hoàng hậu suy nghĩ chút, “Mẫu hậu, Hoàn nhi năm nay mười tám, nên cưới chính phi.”

      “Ừ” Thái hậu mở mắt “Mười lăm tháng sau Trấm Nam vương phi mở hội ngắm hoa ở vương phủ, để lựa phi tử cho Trấn Nam Vương thế tử. Lão đại từ trước tới nay cùng đứa bé kia quan hệ tồi, bảo nó , có lẽ gặp được người thích hợp.” Bà nghĩ nghĩ, lại “Đúng rồi, đứa Ly nhi kia, cũng mười sáu.” Bà thở dài tiếng, sắc mặt hoàng hậu khẽ đổi. Tay nắm mỹ nhân chủy hơi dùng sức, đồng tử mắt trở nên thâm trầm.

      Nàng giả bộ bày ra khuôn mặt tươi cười “ Vinh thân vương thế tử từ thông tuệ tuyệt đỉnh, tuấn tú nhã nhặn, đáng tiếc là….” Nàng xong sắc mặt liền ảm đạm, giống như cực kỳ thương tâm.

      Thái hậu rũ mắt xuống, trong trầm mắt xẹt qua tia đau đớn.

      lúc sau, bà mệt mỏi khoát tay

      “Số mệnh như ý, kiếp này Ly nhi đành chịu khổ.” Giọng bà tuy lạnh nhạt, lại thêm vài phần lạnh nhạt. Bà nhắm mắt lại, im lặng lúc, sau đó uể oải “Chuyện cũ qua nhiều năm, cũng đừng nữa.”

      Hoàng hậu gật đầu “Vâng, thần thiếp tuân mệnh.” Nàng buông mỹ nhân chủy, tự mình châm trà cho thái hậu, dịu dàng “Ý tứ mẫu hậu thần thiếp hiểu, chỉ là từ Ly nhi quá ít , lại trải qua chuyện như vậy…. Nghe Vinh thân vương phi cũng chuẩn bị nghị thân cho nó…”

      Thái hậu sắc mặt lạnh vài phần, đột nhiên ngồi dậy, vung tay áo “Thôi, hôn của Ly nhi, ai gia tự mình làm chủ.”

      Hoàng hậu cắn chặt răng, giọng điệu tận lực khiêm tốn “Mẫu hậu có người thích hợp?”
      Thái hậu liếc nàng cái, “Sắc trời còn sớm , hoàng hậu trở về .”
      Hoàng hậu cứng người, móng tay dài nắm chặt vào thịt. Nàng hít sâu hơi, khom người “Vâng, mẫu hậu sớm nghỉ ngơi, thần thiếp cáo lui.”

      Lúc nàng đứng lên, thái hậu muốn nhắm mắt lại, chỉ thản nhiên ừ tiếng rồi gì nữa.

      Đôi mắt hoàng hậu thâm trầm, cuối cùng xoay người . Đen cung đình màu tím hành lang lay động trong giá, ánh sáng ảm đạm chiếu vào mặt nàng, dung nhan đaon trang trầm khó coi. đoàn cung nữ phía sau cúi đầu, yên lặng hoàn toàn.
      Thẳng đến khi đoàn người xa, từ sau hòn núi giả, chủ tớ mới xuất . Chủ tử ngồi xe lăn, nam tử bên cạnh cầm kiếm, lạnh như băng.

      “Thế tử? Muốn gặp thái hậu sao?”

      Thiếu niên ngồi xe lăn cúi đầu, bóng đêm khiến dung nhan thêm vài phần mỵ, thản nhiên cần, trở về .”

      Mộ Việt gật đầu “Vâng” sau đó đẩy xe lăn, chậm rãi rời cung.

      đường mưa gió lạnh lẽo, nước mưa cao rơi xuống từng mái hiên, tầng tầng chảy xuống đất, ánh trăng mông lung như nước, loang lổ chiếu cây. Thân ảnh đơn của nam tử lờ mờ trước cửa sổ. Ánh nến trong phòng lúc tối lúc sáng, càng thêm lạnh.

      ngồi xe lăn, ngón tay nhàng đẩy cửa sổ tạo thành khe hở . Mắt nhìn mưa phùn rơi ngoài cửa sổ, lại quay đầu, dừng mắt ử bức họa bàn. Tuy rằng chỉ góc, nhưng cũng có thể nhìn ra đó là bức tranh mỹ nhân. La quần màu tím tung bay như mộng, tóc đen như mực phiêu dật trong gió, dung nhan trong tranh bị hạn chết nhiều, chỉ mơ hồ thấy được cái cằm như ngọc cùng bàn tay mềm mại đặt trước bụng. Chẳng qua là nhìn thoáng qua, có thể tưởng tượng nữ tử này phong thái là tuyệt thế.
      Trong lòng rung động, vươn tay mở bức họa, trong đầu bỗng nhiên hồi tưởng lời thái hậu.

      “Ly nhi, con năm nay cũng mười sáu. Mười sáu tuổi rồi, cũng đến tuổi lập gia đình."

      Tay vươn lên đột nhiên rút lại

      “Con muốn cưới vợ, dù sao cũng phải nạp thiếp. Ngày khác ta tự mình thay con tuyển sườn phi, ở bên cạnh chiếu cố cho con cũng tốt. Vinh thân phương phủ cũng phải địa phương yên ổn để sống, mỗi người đều như lang sói, bên cạnh con có tri kỷ, ta yên tâm.”

      im lặng cúi đầu, sườn phi? Nàng sao có thể làm thiếp?

      Nhìn chân mình, ánh mắt nháy mắt đen tối. Trận đại hỏa hoạn mười năm trước lại lần nữa về trong tâm trí….
      PHUONGLINH87^^, honglakyui_9x thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 14: thể buông tha

      -Editor: Nekofighter aka bibibibili-

      Thu gia trăm năm danh môn, hậu thế sinh ra rất nhiều họ hàng. Thu phủ ở kinh thành chính là dòng dõi chính thống. Tổ tiên Thu gia là thư hương thế gia, làm quan đa số là quan văn. Cho nên dễ dàng thấy được, gia tộc như vậy, lễ giáo là nghiêm khắc bảo thủ cỡ nào. Kinh thành là nơi ở của các thế gia đại tộc, từ xưa tới nay, phàm là những gia đình nhà cao cửa rộng, lại càng chú trọng mặt mũi thanh danh. Đặc biệt giới quan lại càng thêm dám trễ nãi lễ tiết.

      Cái gọi là lễ giáo, gì khác ngoài mấy thứ già trẻ dưới linh tinh. Đối với quý tộc mà , đó chính là chênh lệch đẳng cấp. Vợ cả, đích nữ, đích tử vĩnh viễn cao quý kiêu ngạo, mà thứ thiếp thứ nữ thứ tử thân phận mãi mãi đê tiện, ngóc đầu lên nổi, luôn luôn thua kém bậc.

      Thu Minh Nguyệt Là thứ nữ, lại còn từ sinh ra lớn lên ở bên ngoại, dù cho đại lão gia và lão thái quân thích, nhưng nàng vẫn quyền thế. Tại phủ đệ to lớn này, vận mệnh có thể là vô cùng nhấp nhô. Cho nên dưới tình huống như thế, nàng phải che giấu sắc sảo, thể để đại phu nhân tìm ra sai lầm mà khiêu khích. Chỉ là, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, nàng nghĩ muốn im lăng sống, nhưng có người đồng ý cho nàng sống thoải mái.

      Ngày hôm đó, nàng mang theo Hồng Ngạc thăm Trầm thị. Buổi sáng sớm, liền ghé qua hoa viên xem có gì thích hợp ngâm trà . Nhưng thời điểm vừa chuyển qua góc khuất hành lang, lại đụng phải người muốn gặp.

      “Thu Minh Nguyệt.” Thanh chói tai của Thu Minh Ngọc khiến tai Thu Minh Nguyệt ù ù đau. Nàng bất đắc dĩ xoay người, liền thấy Thu Minh Ngọc mang theo nha hoàn tức giận bừng bừng tiêu sái tới. Bên người nàng ta là mặc y phục xanh ngọc, thoạt nhìn khoảng dưới mười tuổi, trắng nõn thanh tú, dáng người xinh, khi linh lang đầu chạm vào nhau phát ra thanh dễ nghe, giống như vì nhan sắc nàng ta mà kiêu ngạo.

      Thiếu nữ này Thu Minh Nguyệt biết, đó là tam phòng thất tiểu thư Thu Minh Dung, cùng tuổi với Thu Minh Lan, năm nay mười .

      Thu Minh Nguyệt nhìn nàng, đột nhiên trong lòng buồn cười. Thu Minh Dung này, vì bản thân là thứ nữ mà khiêm tốn nhát gan, ngược lại còn liều lĩnh. Cũng khó trách. Nàng ta thường xuyên theo bên người Thu Minh Ngọc, tính tình khác mấy so với Thu Minh Ngọc. Nàng híp mắt, nhớ lại thân thế của Thu Minh Dung. Thu Minh Dung là nữ nhi của Ngọc di nương. Ngọc Di NƯơng tên là Tử Ngọc, từng là nha hoàn bên người lão thái quân. Ba nhi tử của lão thái quân sau khi thành niên đều được bà tặng cho nha hoàn thông phòng. Trong đó, Tử Ngọc tự cho mình là cao quý nhất trong ba người, ỷ được tam lão gia sủng ái, bà ta ngay cả Tam phu nhân cũng để vào mắt. Tam lão gia có tài năng gì, lại còn trầm mê nữ sắc. Ngọc di nương dung mạo xuất chúng, lại khéo léo dịu dàng, nên giành được ưa thích của Tam lão gia. Bà ta khinh thường Tam phu nhân dễ chọc, thường thường cấp bà ấy mặc mũi. Nghe tam lão gia từng có ý định để bà ta làm bình thê, nếu có lão thái quân dốc sức ngăn cản, chỉ sợ tam phu nhân sớm bị biếm vào lãnh cung rồi. Đồng dạng, bởi vì Ngọc di nương được sủng ái, con bà ta tự nhiên cũng được thương, chi phí ăn mặc khác gì đích nữ. Trong tất cả thứ nữ ở Thu phủ, Thu Minh Dung tự phụ nhất, cho là mình thân phận cao quý, thèm làm bạn với nhóm thứ nữ, mỗi ngày đều theo Thu Minh Ngọc nịnh bợ.

      Hôm nay ở đây gặp hai người bọn họ, sợ là có chuyện tốt.

      phen suy nghĩ trong lòng, Thu Minh Ngọc và Thu Minh Dung tới. Biểu tình hai người giống nhau như đúc, cằm hếch cao, kiêu ngạo khinh thường nhìn nàng.

      Thu Minh Nguyệt để ý tới, mặt mang nụ cười thản nhiên.

      ra là tam tỷ, tỷ gọi ta có chuyện gì sao?”

      Thu Minh Ngọc hừ tiếng, ngang ngược “Thu Minh Nguyệt, ngươi cư nhiên dám coi ta?”

      Thu Minh Nguyệt biết người ta cố tình so đo mình cũng gì được, vì thế tính tình tốt trả lời “Tam tỷ, tỷ hiểu lầm.”

      Thu Minh Ngọc khinh thường cười lạnh “Vậy ngươi xem, vì sao ngươi vừa thấy ta xoay người bỏ .”

      Thu Minh Nguyệt trong lòng nghĩ. Quả là nữ nhi của đại phu nhân, ngạo mạn y như bà ta, cố tình gây . Bất đắc dĩ, nàng “Vừa rồi thấy tam tỷ tỷ, phải cố ý phớt lờ.”

      Thu Minh Dung bên kỳ quái “Tổ huấn Thu gia , đích thứ khác nhau, thứ nữ khi gặp đích nữ phải hành lễ vấn an. Nghe … Trầm di nương xuất thân từ thư hương thế gia, tổ tiên có đức. Như thế nào mà Ngũ muội muội cũng biết lễ tiết cơ bản này?” Nàng ta có hảo ý nhìn Thu Minh Nguyệt, như nhớ ra gì đó a tiếng.

      “Ngũ muội muội từ sinh ở bên ngoại, biết quy củ hào môn cũng có gì lạ. Chỉ là ta thấy ngũ muội muội mỗi ngày đều đến chỗ Trầm di nương, chẳng lẽ Trầm di nương giáo dục muội muội?” Nàng ta nhíu mày, tựa hồ rất kinh ngạc và khó hiểu “A~ Ta nhớ rồi, Trầm di nương phải hầu hạ đại bá phụ, mấy chuyện dạy con này, đương nhiên thể làm. A~ ra là muội muội ta sơ sót. Tam tỷ tỷ, ta thấy ngũ muội muội phải cố ý, tỷ liền đại nhân đại lượng, đừng so đo với nàng ấy.” Nàng ta xoay người, hướng Thu Minh Ngọc cầu tình cho Thu Minh Nguyệt.

      Hồng Ngạc bên tức đến mặt mũi xanh mét, thiếu chút nữa đến vả cái miệng của Thu Minh Dung rồi. Thu Minh Nguyệt ngược lại trong mắt chỉ lên tia sáng lạnh, nhìn nhiều Thu Minh Dung cái. Hình như thiếu nữ này cũng phải ngạo mạn ngốc nghếch như bề ngoài, kỳ lòng dạ tâm cơ nàng ta chỉ sợ thua kém Thu Minh Lan. Nàng ta vừa rồi ngắn ngủn mấy câu, đem Thu Minh Nguyệt và Trầm thị hạ thấp đến thể thấp hơn, còn nhân tiện mắng Trầm thị có tài dụ dỗ, mình biết lễ tiết, xứng với là danh môn khuê tú.

      Thu Minh Ngọc khẽ cười tiếng, trong mắt bởi vì lời của Thu Minh Dung mà dâng lên niềm tự hào, khinh thường ngạo nghễ nhìn Thu Minh Nguyệt.

      “Thu gia ta nhiều thế hệ thanh lưu, trăm năm danh môn, làm sao có thể tôn trọng tổ huấn lễ tiết?” Nàng ta đôi mắt híp lại, chứa mỉa mai, chờ Thu Minh Nguyệt hành lễ.

      Hồng Ngạc rốt cuộc nhịn được bọn họ liên kết coi thường tiểu thư nhà mình, muốn tiến lên, lại bị Thu Minh Nguyệt ngăn cản. Thu Minh Nguyệt quay đầu thản nhiên liếc nhìn nàng ta, Hồng Ngạc lập tức an phận.

      Thu Minh Nguyệt quay đầu, thành làm lễ vấn an với Thu Minh Ngọc. Lúc Thu Minh Ngọc còn chưa kịp thu hồi nụ cười đắc ý, nàng ôn hòa với Thu Minh Dung “Thất muội muội quả thực có tri thức hiểu lễ nghĩ, thông hiểu tổ chế tục lệ.” Nàng dừng chút, lại đột nhiên lên tiếng “ [Lễ Kí] có , đích thứ tôn ti, trưởng ấu hữu tự (tức là ngoài trật tự cao thấp còn phải có lễ già trẻ). Thất muội muội nhớ kỹ tôn ti là tốt, nhưng đừng quên phân chia lớn mới đúng.”

      Thu Minh Dung biến sắc, oán hận trừng mắt nhìn Thu Minh Nguyệt.

      Trong mắt Thu Minh Nguyệt xẹt qua tia cười. Rốt cuộc cũng là tâm tình trẻ con, đủ trầm ổn. Nàng cũng thúc giục, chỉ là thản nhiên nhìn Thu Minh Dung. Thấy Thu Minh Dung ngày càng tức giận, nhưng chuyện này là nàng ta khơi mào, Thu Minh Nguyệt lại hề sai. Bất luận khía cạnh nào, địa vị của Thu Minh Nguyệt vẫn cao hơn. Nàng ta cắn môi, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Thu Minh Ngọc. Hy vọng Thu Minh Ngọc có thể giải vây cho mình. Thu Minh Ngọc hôm nay là định tìm Thu Minh Nguyệt gây phiền phức, có người cùng đường với nàng, nàng đương nhiên vui mừng. Chỉ là nàng ta luôn luôn thanh cao, khinh thường nhất là thứ xuất. Thu Minh Dung tuy rằng thích nịnh bợ nàng, nàng vẫn xem thường nàng ta. HUống chỉ cái vấn đề tôn ti chi phân, nàng lại càng thể tự tát vào mặt mình. Nàng vừa rồi còn đắc ý vì Thu Minh Nguyệt hành lễ với mình, nên cũng thèm để ý tới Thu Minh Dung.

      Thu Minh Dung thấy Thu Minh Ngọc phớt lờ mình, oán hận cắn răng, cực kỳ tình nguyện cúi người thi lễ với Thu Minh Nguyệt.

      “Ngũ tỷ mạnh khỏe.”

      Thu Minh Nguyệt cảm thấy như Thu Minh Dung phải ráng hết sức mới nên lời, mới ảm đạm cười “Nghe bảo hôm trước Ngọc di nương nhiễm phong hàn. Thất muội luôn phụng dưỡng trước giường, chưa từng bước ra cửa phòng nửa bước. Hôm nay đúng dịp lại gặp phải thất muội, chắc thân thể Ngọc Di nương tốt lên rồi.”
      PHUONGLINH87^^yui_9x thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      thanks nàng nhiều ;) ;) ;) ;) ;)
      Chương 15: Hoa dung nguyệt mạo

      -Editor: Nekofighter-

      Thu Minh Dung sắc mặt lại thay đổi mấy lần. Ngọc Di nương bị bệnh mấy ngày nay, vẫn khá hơn. Mới đầu tam lão gia còn thường xuyên tha thiết trìu mến đến thăm, nhưng chẳng bao lâu sau, cảm thấy phiền phức. Hơn nữa Bắc Uyển thiếu nhất chính là nữ nhân, oanh oanh yến yến mỗi ngày đều vây quanh tam lão gia. Tam lão gia vốn háo sắc, lúc này sớm say mê đến kiềm chế được, làm sao còn nhớ Ngọc Di Nương bệnh nhiều ngày nằm giường, sắc mặt tái nhợt tiều tụy chứ? Ngọc Di Nương thất sủng, những ngày sau của Thu Minh Dung cũng khá giả, cho nên tại nàng ta mới ôm lấy cây đại thụ Thu Minh Ngọc này, mỗi ngày nịnh bợ, những thứ nữ khác trong tam phòng mới coi thường nàng.

      Nhưng Ngọc di nương tuy là di nương, trắng ra so với thứ nữ thân phận còn thấp hơn. Theo luật pháp Đại Chiêu, tiểu thiếp sinh con đều nhận chánh thất làm mẹ. Sống chết của di nương cũng để ý lắm. Lời tuy là thế, nhưng Ngọc di nương dầu gì cũng là mẹ đẻ của Thu Minh Dung. Bà bệnh triền miên, Thu Minh Dung thân là nữ nhi, tất nhiên phải canh giữ bên giường hầu hạ. Giờ phút này nàng ta lại nhàn rỗi ra ngoài, đúng là bất hiếu.

      Thu Minh Dung phải ngu ngốc, tự nhiên nghe được sắc bén trong lời của Thu Minh Nguyệt.

      “Đa tạ Ngũ tỷ quan tâm, di nương quả khỏe hơn.” Nàng trừng mắt nhìn Thu Minh Nguyệt, từng câu từng chữ .

      Khuôn mặt Thu Minh Nguyệt ra “ sao? Vậy làm phiền thất muội mang ta vấn an Ngọc di nương.”

      “Ngũ tỷ khách khí” Thu Minh Dung khuôn mặt cứng ngắc,

      Thu Minh Nguyệt hề để ý nàng ta nữa, mà nhìn về phía Thu Minh Ngọc nãy giờ bị bỏ qua

      “Tam tỷ vừa rồi gọi muội có việc gì?”

      Thu Minh Ngọc cao ngạo nhướng mày. “Ta hỏi ngươi, vừa rồi sao vừa gặp ta trốn?”

      Thu Minh Nguyệt bất đắc dĩ “Vừa rồi suy nghĩ chút chuyện, cho nên nhìn thấy tam tỷ…”

      Thu Minh Ngọc hừ tiếng, khinh thường nhìn nàng.

      thấy? Ngươi nghĩ ta tin ngươi chắc?”

      Thu Minh Nguyệt gì, chuyện với loại đầu óc ngốc nghếch như Thu Minh Ngọc, giảng đạo lý căn bản là đàn gảy tai trâu. Nàng lười cùng người như thế cãi lý, lạnh nhạt “Tam tỷ nếu còn việc gì, muội trở về trước.”

      Nàng xong liền xoay người rời .

      Thu Minh Ngọc nghĩ Thu Minh Nguyệt cư nhiên dám khinh thường mình như vậy, nhất thời gầm tiếng “Đứng lại.”

      Theo tiếng hét phẫn nộ của nàng ta, nha hoàn hai bên tự động tiến lên cản Thu Minh Nguyệt, xấu xa nhìn nàng.

      Thu Minh Nguyệt nhíu mày “Tam tỷ đây là có ý gì?”

      Thu Minh Ngọc thấy Thu Minh Nguyệt có nửa điểm sợ hãi, càng thêm tức giận. Nàng ta từng bước lên, nhìn sắc mặt lạnh nhạt của Thu Minh Nguyệt, mặt mày như tranh, chỉ tùy tiện đứng hành lang toát lên cỗ uy nghiêm cao quý. Điều này khiến nàng ta ghen tị phát cuồng. Nàng ta chỉ vào Thu Minh Nguyệt, hung tợn phân phó.

      “Ngươi dám coi thường đích nữ ta, tính là bất kính. Hoa Dung, Nguyệt Mạo, vả miệng cho ta!"

      “Vâng”

      Nàng vừa dứt lời, hai nha hoàn trước mặt trăm miệng lời đáp ứng, sau đó chậm rãi tiến lên, mặt cười lạnh

      “Các ngươi muốn làm gì?” Hồng Ngạc thấy tiểu thư nhà mình bị khi dễ, lập tức ngây ngốc đứng chắn trước mặt Thu Minh Nguyệt.

      “Tam tiểu thư, sao người lại muốn đánh tiểu thư nhà ta? Người…” Nàng ngăn lại hoa Dung và Nguyệt Mạo, bất mãn chỉ trích Thu Minh Ngọc.

      Thu Minh Ngọc giận dữ “Chủ tử quy củ, nha hoàn cũng y như vậy. Đánh luôn cho ta.”



      “Vâng” Hoa Dung Nguyệt Mạo lập tức giơ tay hướng tới Hồng Ngạc. Hồng Ngạc dễ khi dễ như vậy sao? Thân thể nho nhắn nhanh chóng tránh thoát khỏi cái tát, sau đó thuận tiện nhéo hông Nguyệt Mạo cái, thẳng cho tới khi nàng ta kêu đau.

      “A… Nha đầu chết tiệt ngươi, dám động thủ với ta, ta đánh chết ngươi.” Hoa Dung, Nguyệt Mạo thân là nha hoàn bên người Thu Minh Ngọc, bình thường tự nhiên lây cái tính kiêu căng của nàng ta. Là nha hoàn đích nữ ở đại phòng, thân phận so với những nha hoàn khác trong phủ cao quý hơn vài phần, bình thường cũng coi ai ra gì, khi dễ người yếu hơn, chưa từng bị ai chống đối lại. Hôm nay tiện nha đầu Hồng Ngạc này nhéo cái, Nguyệt Mạo làm sao chịu nổi cơn tức này? Khuôn mặt nàng ta vặn vẹo, mười ngón tay dài, móng tay bén nhọn hướng khuôn măt mềm mại của Hồng Ngạc vạch tới, trong mắt tràn đầy độc ác.

      “Ai da, tam tỷ, trăm triệu lần thể, ngũ tỷ nếu bị thương, lão thái quân và đại bá trách tội đó.” Thu Minh Dung bên cạnh giống như tốt bụng cầu xin giùm, nhưng đáy mắt lại lên tia vui sướng khi người gặp họa. Lời ra lại càng chọc giận Thu Minh Ngọc.

      Thu Minh Ngọc lập tức nhớ ra tổ mẫu và phụ thân thiên vị ba mẹ con Thu Minh Nguyệt, ánh mắt càng thêm đỏ hồng.

      “Ngươi câm miệng cho ta, ta hôm nay chính là muốn dạy dỗ tiện nhân này tốt.” Nàng ta phen hất Thu Minh Dung, trừng mắt nhìn Thu Minh Nguyệt, ánh mắt đầy ghen ghét.

      Thu Minh Nguyệt lúc này mới hoàn hồn, nâng mắt liền lấy Dung Hoa và Nguyệt Mạo tấn công Hồng Ngạc. Thấy Hồng Ngạc sắp bị móng tay làm bị thương, nàng lập tức tiến lên, bắt được tay Nguyệt Mạo

      “Dừng tay”

      Nguyệt Mạo sửng sốt, Dung Hoa cũng sửng sốt. Cả Thu Minh Dung bị Thu Minh Ngọc mạnh mẽ đẩy ra mém chút té ngã, được nha hoàn đỡ dậy cũng sửng sốt. Các nàng đều bị uy nghiêm của Thu Minh Nguyệt nháy mắt làm cho ngây ngốc, có chút thể hồi thần.

      Thu Minh Nguyệt lạnh lùng đứng, mắt phượng trong lành như nước, cũng lạnh như băng. Thu Minh Ngọc vừa rồi ương ngạnh ai bì nổi kia, bị ánh mắt này liếc quá, lòng tự giác run rẩy

      “Ngươi…”

      Thu Minh Nguyệt thản nhiên liếc cái, sau đó cứu Hồng Ngạc ra.

      “Có bị thương ?”

      Trong lòng Hồng Ngạc ấm áp “ có ạ.”

      Thu Minh Nguyệt gật gật đầu, lúc này mới cẩn thận quan sát hai nha hoàn tên Hoa Dung Nguyệt Mạo kia. Vừa nhìn thấy, cơ hồ nhịn được cười rộ lên. Hai như hoàn này đúng là người như tên, mới vừa rồi nàng sở dĩ sửng sốt phải do Thu Minh Ngọc thình lình gây khó dễ. Lúc nãy vô tình gặp được, nàng biết Thu Minh Ngọc bới móc gì đó. Chẳng qua nàng đứng ngốc là vì tên hai nha hoàn kia. Quả thực… làm người ta ngoài ý muốn xấu hổ.

      Nhìn kỹ hai nha hoàn. Người bên trái thân áo xanh nhạt, mặt tròn như trứng ngỗng, lông mày thu đồng, mũi khéo léo tinh xảo, môi điểm mà hồng, dáng người như cây Liễu. Tuy rằng vừa rồi xảy ra phen chuyện mà tóc có chút hỗn độn nhưng tổn hại vẻ đẹp của nàng. Linh linh nguyệt sắc, phủ thủ kham liên, xác thực xứng với tên Nguyệt Mạo.

      Lại nhìn Hoa Dung bên cạnh dìu nàng ta, dung mạo diễm lệ như hoa, lông mi cong vút, đôi mắt to tròn, ngẫu nhiên chớp cái liền phát sáng, tóat ra cỗ hương vị quyến rũ. Mũi cao thẳng, mỹ lệ như con lai. Môi đào khéo léo, da thịt trắng nỏn, cái cằm hoàn mỹ. Quần áo che được cái cổ tuyết trắng, xuống có thể thấy được bộ ngực đầy đặn mềm mại. Dáng người nàng ta cao gầy, vòng eo duyên dáng, lúc cái mông đông đưa như cành liễu, thướt tha xinh đẹp.

      Chậc chậc! nghĩ rằng ánh mắt Thu Minh Ngọc cũng tồi. Chọn nha hoàn còn xinh đẹp hơn cả chủ tử. Bất quá –

      Thu Minh Nguyệt híp híp mắt. Nàng có thể tưởng tượng được, quá vài năm nữa, hai nha hoàn này tuyệt đối thành kẻ thù của Thu Minh Ngọc.



      Thời đại này nam nhân đều ba vợ bốn nàng hầu. Đại gia tộc cưới vợ, nha hoàn bên cạnh chủ mẫu đa số đều thành nha hoàn thông phòng. Hai nha hoàn này ôn nhu, diễm lệ xinh đẹp, dáng người lại hoạt bát. Có thể hiểu được tương lai của Thu Minh Ngọc thảm cỡ nào. Nàng thầm lắc đầu. Lâm thị ương ngạnh chấp nhận nổi hạt cát trong mắt, tại sao lại nghĩ tới điều này?

      Thu Minh Ngọc vừa rồi bị khí thế của Thu Minh Nguyệt dọa sợ, lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần, lại thấy Thu Minh Nguyệt lời nào, còn đánh giá nha hoàn của mình, căn bản đem mình để vào mắt, liền tức giận.

      “Thu Minh Nguyệt, tiểu tiện nhân này…”


      “Thu Minh Ngọc!” Thu Minh Nguyệt đột nhiên khẽ quát, Thu Minh Dung vừa định châm ngòi cũng cả kinh dừng lại.

      Thu Minh Ngọc sợ hãi, mở to mắt trừng Thu Minh Nguyệt, trong khoảng thời gian ngắn cũng tỉnh lại.

      Thu Minh Nguyệt sắc mặt như sương như tuyết, lạnh lùng nhìn Thu Minh Ngọc, khóe miệng hàm chứa tia châm chọc

      “Tam tỷ, tỷ luôn mồm danh môn quy đức, lúc nào cũng để tôn ti quý tiện lễ nghi liêm sỉ đặt bên miệng, sao hôm nay lại ra những lời đó, phụ đức của tỷ bị hủy rồi chăng?”

      Thu Minh Ngọc trợn tròn mắt “Ngươi gì?” thanh của nàng ta rất lớn, cơ hồ muốn làm vỡ màng nhĩ người ta

      Thu Minh Nguyệt nhíu mi, trong mắt còn kiên nhẫn.

      “Mẫu thân xuất thân đại gia, vọng tộc khuê tú, lúc nào cũng ghi nhớ nữ tữ trinh đức. vậy tam tỷ cũng phải thành thục tam tòng tứ đức mới đúng. Đức, Ngôn, Dung, Công. Làm nữ tử,quan trọng nhất là phẩm đức, là gốc rễ của bản thân, sau đó là ngôn từ. Tu dưỡng tri thức, chuyện khéo léo, lời thỏa đáng.” Giọng nàng lạnh nhạt, hàm chứa cỗ sắc bén “Tam tỷ cũng biết Thu gia ta trăm năm danh môn, nhiều thế hệ thanh lưu, chú trọng nhất lễ giáo. Cũng nên biết rằng, hành tất chính, ngôn tất đoan ( đứng đàng hoàng, ăn đứng đắn). Tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, tôn kính bề , ôn hòa với người dưới.”

      Thu Minh Ngọc biến sắc.

      Thu Minh Nguyệt cũng cho nàng ta cơ hội, tiếp tục “Chỉ là vừa rồi tam tỷ lại ra những từ ngữ thô tục, ti tiện chịu nổi, đây là kính trọng tổ huấn sao?”

      Thu Minh Ngọc cắn răng “Ngươi –“ Nàng trăm triệu nghĩ tới Thu Minh Nguyệt cư nhiên có thể nhanh mồm nhanh miệng biện luận như vậy.

      Lúc này Thu Minh Dung sóng mắt xoay chuyển, cười tới, “Ngũ tỷ, tam tỷ chẳng qua là đùa với tỷ thôi, làm gì phải coi là ? Chúng ta đều là tỷ muội mà, đúng ?”

      Thu Minh Ngọc buồn bực, nghe xong những lời này liền quát to “Ai là tỷ muội với tiện nhân này chứ?”

      Thu Minh Dung mím môi, thanh hạ thấp

      “Tam tỷ…”

      Thu Minh Ngọc hất tay áo bị nàng lôi kéo, quay đầu chán ghét nhìn Thu Minh Nguyệt.

      “Thu Minh Nguyệt, ta ghét ngươi, ta hận ngươi, ngươi với mụ di nương dụ dỗ người ta kia đều giống nhau, đều thấp hèn, ti ---“

      Chữ “tiện” còn chưa ra, bị Thu Minh Nguyệt tát gảy

      “Bốp” tiếng, vang vọng chân trời, làm mọi người chấn kinh. Ai cũng trừng lớn mắt, khó tin nhìn Thu Minh Nguyệt.

      Thu Minh Ngọc bụm mặt, hoàn toàn nghĩ tới Thu Minh Nguyệt lại dám đánh nàng

      “Ngươi---“

      Thu Minh Nguyệt giờ phút này muốn bỏ lạnh nhạt nhã nhặn ngày thường, thay bằng lạnh lẽo, khiến cho những lời mắng chửi của Thu Minh Ngọc bị kẹt trong cổ họng. Thu Minh Nguyệt từng bước tiến tới, Thu Minh Ngọc theo bản năng lui về phía sau. Giờ phút này nàng có chút sợ mãi ánh mắt trong sạch lạnh lùng của Thu Minh Nguyệt

      “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”

      “Ngươi cũng có lúc sợ sao?” Thu Minh Nguyệt cười lạnh tiếng. “Thu Minh Ngọc, ta cảnh cáo ngươi. Ngươi kiêu căng tùy hứng, liều lĩnh ương ngạnh . Nhưng nếu vũ nhục di nương ta nửa phần, đừng trách ta khách khí.”

      Ánh mắt nàng ngày càng quyết liệt, như khối băng kết tụ. Thu Minh Ngọc sắc mặt trắng bệch, lộ vẻ hoảng sợ nhìn nàng.
      PHUONGLINH87^^honglak thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 16: Trình diễn trò hay

      -Editor: Nekofighter-

      Thu Minh Dung hồi phục tinh thần, vội vàng chạy qua đỡ Thu Minh Ngọc, trách cứ Thu Minh Nguyệt “Tam tỷ, ngươi làm cái gì vậy—“ Những lời còn lại vừa bị Thu Minh Nguyệt liếc cái nghẹn ở yếu hầu, nuốt lại vào bụng.

      Thu Minh Nguyệt lạnh giọng mỉa mai, ánh mắt thương hại

      “Thân là con cái, cha mẹ nhiễm bệnh, ở bên giường chăm sóc, lại còn lưu lại đây. Thất muội, có lẽ ta nên báo cáo cho tổ mẫu, cho muội sao chép mấy lần hiếu kinh.”

      Thu Minh Dung trong lòng nhảy dựng, rũ mắt xuống, thanh cứng ngắc “Ngũ tỷ giáo huấn đúng, muội hiểu. Lát trở về chiếu cố di nương.”

      Thu Minh Nguyệt thản nhiên nhìn hai người, mang theo Hồng Ngạc rời . Thời điểm sát qua người Thu Minh Ngọc, nàng ta đột nhiên vươn chân, muốn bẫy Thu Minh Nguyệt. Bỗng nhiên tiếng hét lên, nàng ta té ngã xuống đất. Thu Minh Dung cùng Hoa Dung, Nguyệt Mạo vội vàng chạy tới đỡ nàng.

      “Tiểu thư, người sao chứ?”

      “Tam tỷ, người sao vậy?”

      Thu Minh Nguyệt cước bộ dừng chút, ngoái đầu nhìn lại, thấy Thu Minh Ngọc tay ôm gối, đau đến nhe răng nhếch miệng, hung tợn trừng mắt nhìn mình.

      “Thu Minh Nguyệt, tiểu tiện…. Ngươi sử dụng thuật gì?” Nàng ta mắng nửa, thấy ánh mắt lạnh như băng của Thu Minh Nguyệt, trong lòng run lên, lập tức sửa miệng. Trong lòng tuy rằng sợ hãi, vẫn cam lòng rống lên

      Thu Minh Nguyệt nhíu mày, nhìn nhìn chung quanh, cũng phát có gì khác thường, thản nhiên “Về sau đường cẩn thận chút. Còn có, mai mốt ít làm chuyện thiếu đạo đức, tự nhiên gặp chuyện xui xẻo.” Nàng nghe thấy tiếng cười trong gió, như như .

      Lông mày nàng nhíu chặt, ánh mắt băn khoăn nhìn về bốn phía, thấy gì khác thường.

      “Ngươi, ngươi tiểu tiện… A…” Thu Minh Ngọc nghe Thu Minh Nguyệt châm chọc, lại giận dữ chửi mắng. nghĩ rằng đùi phải lại truyền đến đau đớn, nàng ta lập tức kêu lên tiếng. Hai nha hoàn vội vàng chạy tới đỡ nàng.

      “Tiểu thư—“

      Thu minh Ngọc sắc mặt trắng bệch, ánh mắt có chút hoảng sợ nhìn Thu Minh Nguyệt. Thanh đều mang theo chút e ngại

      “Ngươi, Thu Minh Nguyệt, ngươi phải người, ngươi là quái, ngươi là tinh…” Nàng ta cũng dám… động thủ với Thu Minh Nguyệt nữa, sợ hãi khó hiểu làm nàng ta run rẩy.

      Thu Minh Nguyệt mày nhíu càng chặt, trong lòng suy nghĩ ai thầm trợ giúp nàng. Thấy Thu Minh Ngọc còn chưa chịu ngoan ngoãn buông tha, khỏi tức giận, khẽ quát tiếng “Nếu muốn chịu khổ nữa câm miệng cho ta.”

      Thu Minh Ngọc lập tức lên tiếng nữa, ánh mắt oán hận sợ hãi trừng nàng. Thu Minh Dung bên cạnh vội vàng hòa giải

      “Tam tỷ, tỷ sai lầm rồi, vừa rồi ngũ tỷ cũng làm gì, tỷ hẳn là hiểu lầm.” Nàng ta trước dùng lời ngon ngọt an ủi Thu Minh Ngọc, sau đó xoay đầu với Thu Minh Nguyệt “Ngũ tỷ, tỷ chớ tức giận. Tam tỷ vừa rồi nhất thời tức giận mới bậy, phải muốn trách tỷ.”

      Thu Minh Nguyệt cười lạnh. Lời này của Thu Minh Dung quả như giải thích, Thu Minh Ngọc do tức giận mới quở trách mình, nhưng phủ nhận lời của Thu Minh Ngọc. Vậy có nghĩa là, Thu Minh Ngọc nếu cáo trạng với đại phu nhân, Thu Minh Dung là người làm chứng tốt nhất, nàng ta chỉ cần đem chuyện hôm nay thêm mắm thêm muối trước mặt đại phu nhân và lão thái quân kể lại. Thu Minh Dung vì sao nịnh bợ Thu Minh Ngọc? Thực ràng, đại phu nhân là đương gia chủ mẫu của Thu phủ, nắm giữ quyền hành trong phủ. Mọi chuyện lớn đều qua tay Đại phu nhân. Thu Minh Dung mặc dù là xuất thân từ tam phòng, lại là thứ nữ, tam thẩm lại yếu đuối tranh, căn bản đáng tin cậy. Nàng tự nhiên nịnh bợ Thu Minh Ngọc, nịnh bơ đại phu nhân là để mưu cầu vinh hoa phú quý.

      HỪ, quả nhiên là cao thủ trạch đấu trong đại gia tộc, mượn đao giết người, mũi tên bắn hai con chim. Dùng thủ đoạn thành thạo.

      Thu Minh Dung có chút khiếp sợ ánh mắt của Thu Minh Nguyệt, nàng ta cảm thấy ánh mắt kia quả cơ trí, giống như nhìn thấu tính toán của mình. Tự ổn định tinh thần, mặt lên nụ cười tự cho là hoàn mỹ

      “Ngũ tỷ, tỷ phải có việc sao? Muội tiễn, tạm biệt ngũ tỷ.” Nàng ta nửa nghiêng người, làm ra tư thế mời.

      Thu Minh Nguyệt nhàn nhạt nhìn nàng, gì, chỉ là thời điểm qua bên người nàng ta lại câu

      “Đứng dưới đại thụ hóng mát cũng tệ, nhưng chỉ sợ ánh mắt lại bị che mất, chỉ nhìn thấy hoa lệ bề ngoài, thấy được nội bộ hủ bại dơ bẩn. Thất muội, tự lo thân mình cho tốt.” Thanh nàng rất thấp, đủ cho nàng và Thu Minh Dung nghe. Thân thể Thu Minh Dung cứng đờ, vừa quay đầu Thu Minh Nguyệt dẫn Hồng Ngạc rời . Nàng nhìn bóng dáng Thu Minh Nguyệt, gắt gao cắn môi, hung hăn vuốt móng tay mượt mà.

      “Tiện nhân!”

      Bên tai truyền tới thanh oán hận nho của Thu Minh Ngọc. Sóng mắt nàng sáng lên, quay đầu lại, nhìn Thu Minh Ngọc quần áo chật vật, tốt bụng đỡ nàng.

      “Tam tỷ, tỷ ổn ?”


      Thu Minh Ngọc hôm nay làm gì được Thu Minh Nguyệt, lại nhớ tới Thu Minh Dung bên cạnh lông tóc hề tổn hại, nhất thời tức giận, phen đẩy Thu Minh Dung ra.

      “Cút ngay, ngươi cũng giống ả ta, đều là thứ bỉ ổi.”

      Thu Minh Dung bị nàng ta mạnh mẽ đẩy, lui về sau hai bước, được nha hoàn của mình đỡ lấy. Nghe thấy lời nhục mạ của Thu Minh Ngọc, ánh mắt xẹt qua tia tối tăm, chốc lát liền biến mất.

      “Tam tỷ.” Nàng bất đắc dĩ tiêu sái tới, có chút ủy khuất kêu lên.

      “Muội biết trong lòng tỷ thoải mái, nếu mắng muội vài câu có thể khiến tỷ hết giận, vậy cứ mắng .”

      “Ngươi—“ Thu Minh Ngọc trừng mắt nhìn Thu Minh Dung quy củ với mình, tựa như quyền đánh vào vải bông, nhất thời vô lực hừ tiếng, miệng mắng “Cút ngay.”

      Thu Minh Dung ánh mắt chợt lóe, thấy nàng muốn , liền tiến lên ngăn lại

      “Tam tỷ, chẳng lẽ nổi nhục hôm nay, tỷ cứ như vậy chịu đựng?”

      “Đương nhiên thể nào.” Thu Minh Ngọc khuôn mặt vì giận dữ mà vặn vẹo, căm tức “Xem ta như thế nào trị tội nó.”

      Thu Minh Dung mỉm cười hỏi “Tam tỷ chuẩn bị làm thế nào?”

      “Ta cho nương.” Ánh mắt nàng độc “ tôn kính đích nữ, đánh chửi đích nữ. Lần này dù là tổ mẫu cũng thể che chở nàng ta.” Nàng tràn đầy tin tưởng, lần này khiến Thu Minh Nguyệt đẹp mặt.

      Thu Minh Dung lập tức “Muội đây cùng tam tỷ.”

      “Ngươi?” Thu Mnh Ngọc nhíu mày, ánh mắt khinh thường

      Thu Minh Dung đương nhiên biết Thu Minh Ngọc coi thường, nàng cũng tức giận, “Tam tỷ, tỷ cũng biết tổ mẫu luôn thiên vị ngũ tỷ, việc hôm nay chỉ sợ tổ mẫu nghe lời phía.”

      Thu Minh Ngọc phen xé nhéo Hoa Dung Nguyệt Mạo, chỉ về phía hai nàng “Vết thương người các nàng chính là chứng cớ.”

      Thu Minh Dung bình tĩnh “Nếu ngũ tỷ vết thương đó là do tỷ cố ý làm ra để hãm hại nàng sao? Dù sao, bên người tỷ ấy cũng có nha hòan trung thành đúng ?”

      Thu Minh Ngọc nhất thời á khẩu trả lời được, nhìn Thu Minh Dung, tròng mắt chuyển động, giống như hiểu được cái gì.

      “Ngươi vừa rồi thấy gì?”

      Thu Minh Dung khóe miệng mỉm cười “Tam tỷ muốn muội thấy gì, muội thấy cái đó.”

      Thu Minh Ngọc nhướng mày “Theo ta , nương chắc cũng dậy rồi.” Nàng vung ống tay áo, khôi phục khí thế.

      Thu Minh Dung khóe miệng nâng lên, khom người “Vâng”

      Chờ đoàn người rời , đôi chủ tớ từ góc ra. Nhìn chằm chằm phía trước, đôi mắt nàng có điều suy nghĩ

      “Tiểu thư?” Hương Thảo hiểu. ràng tiểu thư sáng sớm tới đây, sớm thấy từ đầu tới cuối, nhưng vì sao lên tiếng?

      Thu Minh Châu thu hồi ánh mắt “Đến Thọ An Viện, tổ mẫu lúc này cũng ngủ trưa dậy rồi

      “Vâng” Hương Thảo trong lòng nhiều nghi hoặc, nhưng cũng biết cái gì nên cái gì , kính cẩn lên tiếng, đuổi theo sau.
      PHUONGLINH87^^honglak thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 17: Phong hoa tuyết đại

      -Editor: Nekofighter-

      Thu Minh Nguyệt để Hồng Ngạc mình trở về, chính nàng lại qua góc yên tĩnh của viện. Đây là khu nhà phế tích của Thu phủ, bình thường rất ít người tới đây. Gió thổi lá bay, xào xạc rung động, bóng dáng người đó đẹp đẽ mỹ lệ, tựa như tiên giáng trần.

      “Nếu tới đây, cần gì phải trốn trốn tránh tránh?” Nàng quay đầu, thản nhiên lên tiếng.

      khí im lặng vài giây, sau đó chợt vang lên thanh lộc cộc, giống như tiếng bánh xe đất chậm rãi tới gần. Nàng nghi hoặc quay đầu lại, khi thấy người tới giật mình tại chỗ.

      xe lăn là thiếu niên xinh đẹp cao quý, khuôn mặt như vẽ, trầm tĩnh ôn nhã như tiên tử nhiễm khói lửa nhân gian. cứ ngồi lẳng lặng như vậy, tiếng động, tỏa ra hương xuân mơ màng, đôi mắt thâm thúy thần bí. Trong khoảnh khắc, quả là phong hoa tuyết đại.

      Thu Minh Nguyệt nhìn chằm chằm khuôn mặt thiếu niên, tim cũng muốn rớt . đời này lại có nam tử nghiệt tuyệt sắc chừng này sao? Quả thực khiến cho nữ nhân toàn thiên hạ tự xấu hổ. Lần đầu tiên trong đời, nàng bị dung mạo nam tử làm cho thất thần, thậm chí quên cả nam tử cầm kiếm lạnh lùng đứng bên cạnh.

      Ánh mắt nàng có nửa điểm si mệ hoặc ái mộ, hay ghét bỏ, chỉ là thuần túy thưởng thức và cả thương hại.

      Thương hại? Trong lòng thiếu niên chợt động, nhìn bé trước mắt, lời nào.

      Đánh giá xong, Thu Minh Nguyệt mới nhìn nam tử lạnh như băng bên cạnh vị thiếu niên. Khuôn mặt quen thuộc khiến nàng ngạc nhiên.

      “Là ngươi?”

      Nàng đương nhiên nhớ , khi mới tới kinh thành, lúc tá túc ở Bảo Hoa tự, trước cửa căn phòng , nam tử lạnh lùng cầm kiếm ràng chính là người trước mặt này. Như vậy…. Nàng đem ánh mắt chuyển sang vị thiếu niên xe lan. hẳn là người khi Thu TUyết đem kiếm tới cổ nàng lên tiếng cứu giúp?

      Lãnh Tu nghĩ tới Thu Minh Nguyệt còn nhớ , hơi sửng sốt, liền gật gật đầu có lễ

      “Thu tiểu thư”

      Thu Minh Nguyệt nhíu mi, nhìn về phía thiếu niên xe lăn.

      “Vừa rồi là ngươi đả thương tam tỷ của ta.” Đây là câu khẳng định, phải câu hỏi. Trách được nàng cảm thấy nụ cười kia quen thuộc, ra là .

      Thiếu niên trầm mặc gật đầu.

      Thu Minh Nguyệt lại hỏi “Vì sao?”



      Thiếu niên kia hình như có chút kinh ngạc “Nàng ta vừa rồi khi dễ ngươi.”

      Thu Minh Nguyệt nhướng mày, sắc mặt có chút lạnh nhạt

      “Đừng với ta ngươi ngại phiền phức chạy tới Thu phủ chỉ để ta hết giận chứ?” Nàng châm chọc. Mặc dù biết thân phận của thiếu niên trước mắt, nhưng nghĩ lại người có thể để thái hậu mang theo, thân phận đương nhiên thể thấp. Hơn nữa, người này dáng vẻ bất phàm, lại lộ ra uy nghiêm cao quý của hoàng tộc. Chỉ sợ….

      Coi như nhìn ra điều nàng suy nghĩ, thiếu niên bình tĩnh, con ngươi xẹt qua ý cười,

      “Ta gọi là Phượng Khuynh Li.”

      “Hoàng tộc Phượng Thị?” Thu Minh Nguyệt theo bản năng thốt ra, giống như kinh ngạc, lại như cảm thấy đương nhiên.

      “Quả nhiên”

      Khóe miệng Phượng Khuynh Li giật giật, đối với nhanh nhẹn của nàng… có chút nào kinh ngạc. híp híp mắt. Ngày ấy lúc mới gặp nhau, đỉnh núi cao, nàng ở dưới chân núi, nhấc làn váy lên tùy ý nhảy xuống xe ngựa. Váy nhàng đong đưa, giống như mảnh lạc diệp phi hoa, tự nhiên mà thanh tú, tùy ý mà tiêu sái. Chỉ qua động tác, liền nhìn thấu cứng cỏi và quật cường của nàng. Nữ tử thông minh lại tự lập như vậy, mới có thể ứng phó được lang sói trong Vinh thân vương phủ.

      Suy nghĩ lát, đáy lòng Phượng Khuynh Li đưa ra quyết định.

      “Ngươi đến Thu phủ làm gì?” Thu Minh Nguyệt nhìn thiếu niên trước mặt, tin rằng gặp gỡ hôm nay là do ngẫu nhiên. Nghĩ đến đêm hôm ở Bảo Hoa tự, chẳng lẽ…

      “Phượng thể thái hậu còn tốt chứ?”

      Phượng Khuynh Li giương mắt nhìn nàng, cũng trả lời, mà đột nhiên hỏi:” Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?” Lời vừa ra khỏi miệng, giống như ý thức được mình quá mức đường đột, sắc mặt có chút tự nhiên.

      Thu Minh Nguyệt cũng sửng sốt. Nhưng thấy thiếu niên da thịt trắng như tuyết kia lại nổi lên tia đỏ ửng, con ngươi e lệ xấu hổ, dung nhan tuyệt đối xinh đẹp, mỹ lệ mê hoặc người.

      nghiệt!” Thu Minh Nguyệt thấp giọng mắng tiếng, lại bị Phượng Khuynh Li nghe thấy.

      “Ngươi vửa rồi lầm bầm cái gì?”



      có gì.” Thu Minh Nguyệt bình tĩnh, khóe miệng lộ ra nụ cười nghiền ngẫm thản nhiên.

      “Vinh thân vương thế tử, Phượng Khuynh Li? Ha ha… Ta sớm nên nghĩ tới là ngươi.” chờ Phượng Khuynh Li kịp phản ứng, nàng bỗng nhiên chuyển chủ đề.

      “Vương phủ đông ấm hạ mát, rộng lớn khí phách, tiểu viện rách nát của Thu phủ làm sao có thể sánh được? Lại làm phiền thế tử gia đại giá quan lâm tới đây chuyến.” Lời nàng bình thản, lại ngầm ý châm chọc sắc bén. Phượng Khuynh Li nếu thông minh, làm sao nghe hiểu?

      Hắm mím môi. Xem kia mắt ngọc mày ngài, cười yến yến, ý cười lại chưa đụng tới đáy mắt. Sớm biết nàng tâm trí thành thục, thông minh lanh lợi. Thu phủ nước sâu như biển, chỉ sợ cũng thể dìm được nàng.

      “Chuyện lần trước ngươi cầu hoàng tổ mẫu…”

      Thu Minh Nguyệt ngẩn ra, lập tức thoải mái. Vinh thân vương tuy phải ruột thịt của thái hậu, cũng là nhi tử của thứ muội thái hậu, cùng cha khác mẹ với hoàng thượng. Phượng Khuynh Li gọi thái hậu là hoàng tổ mẫu cũng có gì lạ Bất quá lần trước ở Bảo Hoa tự….

      “Ngươi muốn cái gì?”


      tiểu nha đầu mẫn cảm.

      Phượng Khuynh Li nâng mắt cười “Mười lăm tháng sau Trấn Nam vương phi tổ chức hội ngắm hoa ở Vương phủ.” Lời vừa dứt, tia ánh sáng đỏ từ tay áo bắn ra, chuẩn xác rơi vào tay Thu Minh Nguyệt. kịp đọc nội dung bái thiếp màu đỏ kia, ngẩng đầu lên còn thấy bóng dáng . Chỉ còn lại vài chiếc lá rụng trung. Đáy lòng nàng thở dài. Võ công người này quả xuất quỷ nhập thần. Tuấn tú mỹ lệ, lại bí hiểm như thế, nhưng đáng tiếc…

      Lắc đầu, sau đó nàng mở bái thiếp ra. Mặt ghi Trấn Nam vương phi mời tiểu thư Thu phủ đến vương phủ ngắm hoa.

      Đóng lại bái thiếp, Thu Minh Nguyệt cân nhắc trong lòng phen. Từ trước tới nay giới quyền quý trong kinh hay tổ chức hội ngắm hoa linh tinh gì đó, kỳ biến thành hội thân thiết. Nghe Trấn nam vương thế tử còn chưa cưới vợ…

      Khóe miệng nhấc lên, nhưng cười cũng cười nổi, mắt phượng xẹt qua tia tức giận.

      Nàng chẳng qua là thứ nữ nho , có bản lĩnh gì được Trấn Nam vương phi xem trọng? Phượng Khuynh Li cứ như vậy đưa ra thiệp mời cho nàng. Đến khi đó nàng phải giải thích thế nào?

      Trong tường Thu Minh Nguyệt cầm thiệp thầm tức giận, ngoài tường Phượng Khuynh Li ngồi xe lăn, khóe miệng giơ lên độ cung sung sướng. Lãnh Tu khó hiểu nhìn chủ tử nhà mình.

      “Thế tử, Trấn Nam vương phi cũng nhận ra Thu nương, chuyện này…”

      Phượng Khuynh Li nắm tay cầm bạch ngọc của xe lăn, thản nhiên “Vân Trạch gần đây làm gì?”

      Lãnh Tu sửng sốt, tựa hồ suy nghĩ còn chưa đuổi kịp suy nghĩ của chủ tử.

      Ánh mắt Phượng Khuynh Li nhìn thẳn phía trước “ mười bảy tuổi, vẫn chịu cưới vợ. Lần này Cầm di hạ bái thiếp, sợ là đồng ý để tùy hứng.”

      Nhìn đổi mắt chủ tử tựa như xem kịch vui, khóe miệng Lãnh tu run rẩy chút, trong lòng chia buồn với Phượng Khuynh Huỳnh vì có người bạn phúc hắc như vậy. Trong lòng oán thầm, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng như trước.

      “Trấn Nam Vương thế tử làm gì thuộc hạ , nhưng gần đây đại hoàng tử thường xuyên lui tới Trấn Nam vương phủ.”

      Ánh mắt Phượng Khuynh Li u ám, tia sáng lạnh chợt qua rồi biến mất.

      rốt cuộc chịu nổi sao? Ha ha…” lầm bầm, ánh mắt lạnh như băng.

      Lãnh Tu trầm mặc.

      Lúc lâu sau, Phượng Khuynh Li mới “Trở về , thuốc buổi trưa chuẩn bị xong.” Biểu tình lạnh nhạt, đáy mắt là phiền chán và thống hận.

      Lãnh Tu cụp mắt, cúi đầu “Vâng”

      Ngón tay Phượng Khuynh Li vừa động, sợi tơ màu đen từ tay áo bắn ra, cuộn lấy nhánh cây lớn, sau đó nâng cả người lẫn xe nhảy lên , thoáng cái biến mất. Lãnh tu nhìn lá bị gió thổi bay, trong lòng dâng lên cỗ tự hào. Thân ảnh lóe lên, lập tức đuổi theo.

      Hai chương như hứa nha các bạn <3

      Chương 18: Kẻ xấu cáo trạng trước

      -Editor: Nekofighter-

      Ở Phù Dung viện, đại phu nhân vừa dùng xong bữa trưa, sai sử hạ nhân dọn dẹp đồ ăn Thu Minh Ngọc khóc sướt mướt chạy vào, hai lời liền nhào vào lòng ngực của đại phu nhân.

      “Nương, ô ô ô…”

      Đại phu nhân sửng sốt, có chút quái lạ.

      “Ngọc nhi, con sao vậy?”

      Thu Minh Ngọc cái gì cũng , tiếp tục khóc

      “Đại bá mẫu.” Thu Minh Dung đứng bên, muốn lại thôi.

      Đại phu nhân đương nhiên biết Thu Minh Dung luôn cạnh nữ nhi. Ngọc nhi sáng nay rất tốt, dạo vòng về liền khóc như vậy.

      “Minh Dung, con xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

      Mặt bà hơi trầm xuống, giọng điệu thêm vài phần nghiêm khắc. Bà tuy rằng ngang ngược liều lĩnh, nhưng vẫn có uy nghiêm của người chưởng gia nhiều năm. Giờ phút này bày ra bộ mặt nghiêm túc, tất nhiên thể coi thường.

      Thu Minh Dung cúi đầu, giọng do dự.

      “Vừa rồi con và tam tỷ gặp được ngũ tỷ, tam tỷ và ngũ tỷ nổi lên tranh chấp, cho nên…” Nàng thực thông minh hết câu, nhưng chỉ nhiêu đó cũng đủ để đại phu nhân suy nghĩ sâu xa.

      Đại phu nhân nghe vậy, sắc mặt càng chìm, hơi hơi đẩy Thu Minh Ngọc khóc trong lòng ra. Nàng ta tóc tai hỗn độn, khuôn mặt nhắn có chút tái nhợt, mắt khóc sưng lên, có thể thấy là bị oan ức rất lớn.

      “Phu nhân.” Hoa Dung, Nguyệt Mạo cũng rất phối hợp, quỳ đất, nước mắt nước mũi khóc lóc kể lể

      “Ngũ tiểu thư khinh người quá đáng. Nàng chẳng những coi thường tiểu thư mà còn động thủ đánh người. Phu nhân, người xem.” Hai người vừa vừa kéo ống tay áo lên, lộ ra nhiều dấu xanh đỏ cánh tay trắng, có chỗ còn mang theo vết máu.

      Thu Minh Dung liếc mắt cái, thầm nghĩ, Thu Minh Ngọc xuống tay cũng độc ác. Vừa nàng chính mắt nàng nhìn thấy những vết thương này là do Thu Minh Ngọc nhéo thành. Thu Minh Ngọc tính tình điêu ngoa, từ trước tới nay chỉ biết có mình. Lần này bại trong tay Thu Minh Nguyệt, nàng ta sao có thể cam tâm? Bất quá đó cũng là kết quả mình muốn. Nàng mỉm cười, nhìn hai nha hoàn kia khóc lóc kể lể, cũng tính xem mồm vào.

      Đại phu nhân nghe hai nha hoàn xong, quả nhiên sắc mặt đen như đáy nồi.

      “Các ngươi sao?”

      Hoa Dung Nguyệt mạo tận tình khóc. Thu Minh Ngọc nhéo quá đau, trong lòng các nàng cũng oán, nhưng các nàng cũng dám la oan, cho nên chỉ đành đem tất cả phẫn nộ phát người Thu Minh Nguyệt.

      “Phu nhân, ngũ tiểu thư nhìn thấy tam tiểu thư cũng hành lễ vấn an, giọng điệu cuồng ngạo, chút cũng đem tam tiểu thư để vào mắt. Lại còn động thủ đánh người.” Nguyệt Mạo hít hít cái mũi, là đau đến khóc. Nàng vốn là nhất đẳng nha hoàn, trong hàng ngũ hạ nhân cũng có thể coi là được nuông chiều từ bé, từ trước đến nay chỉ là nàng theo Thu Minh Ngọc khi dễ người khác, làm gì có ai khi dễ nàng?

      “Phu nhân, nô tỳ thân phận hèn mọn, bị ngũ tiểu thư đánh chút thôi , nhưng… nhưng tam tiểu thư là thiên kim chỉ khu, ngũ tiểu thư cũng…. Ô ô ô… Xin phu nhân làm chủ cho tiểu thư.”

      “Phu nhân, ngũ tiểu thư quá mức, ô ô ô…” Dung Hoa cũng chịu im lặng, khóc càng thêm lớn tiếng.

      Thu Minh Dung cúi đầu nhìn hoa văn dưới sàn nhà, nghĩ nghĩ, công phu diễn trò của hai nha hoàn này cũng tốt, đổi trắng thành đen. Bên chỗ đại phu nhân chắc cũng cần mình phải thêm gì. Cũng tốt, đợi lát nữa kinh động tổ mẫu, mình mới phải bắt đầu diễn. Nghĩ như vậy, miệng nàng tự giác giương lên ý cười.

      chờ Dung Hoa Nguyệt Mạo khóc lóc kể lể xong, đại phu nhân đập bàn cái, ấm trà cũng lắc lư, Thu Minh Ngọc theo bản năng ngừng khóc, có chút giật mình nhìn nét mặt lạnh như băng của mẫu thân.

      “Buồn cười. Tiểu tiện nhân Thu Minh Nguyệt quả giống di nương của nó, đều thấp hèn bại hoại.” Bà hung hăng mắng xong, lại hướng bên ngoài rống to.

      “Người đâu, kéo hai tiện nhân Trầm Nhu Giai và Thu Minh Nguyệt kia tới đây. Bản phu nhân hôm nay giáo huấn bọn chúng, cho chúng biết ở Thu phủ này ai mới là người cầm quyền.”

      “Vâng” Nha hoàn ngoài cửa lập tức trả lời.

      Thu Minh Ngọc cúi đầu, mặt vẫn mang nước mắt nhưng trong lòng là độc ác, ghen ghét cùng vui sướng khi người gặp họa

      Trưa xuân có chút ấm áp, xung quanh là mùi thơm nhàn nhạt, trộn lẫn với hương trà trong Thọ An viện khiến người ta tĩnh tâm. Thu Minh Châu cầm ấm trà, thần sắc điềm tĩnh ôn nhã, làn khói trắng vờn quanh, đem dung nhan của nàng càng thêm mông lung. Lão thái quân ngồi ghế thái , tay chống đầu, mắt đầy ý cười nhìn nàng.

      “Trà nghệ của tứ nha đầu ngày càng tốt.”

      Thu Minh Châu đưa ly trà cho bà, uyển chuyển “Tổ mẫu thích là vinh hạnh của Minh Châu.” Nàng dừng chút, cười “Luận về trà nghệ, ai còn dám tranh với ngũ muội muội?”


      Lão thái quân nhấp miếng trà, mặt mang ý cười

      “Ha ha, cũng đúng. Cũng biết nha đầu kia làm sao có được suy nghĩ này, hoa cũng có thể để nó ngâm thành trà thơm như vậy.”

      Thu Minh Châu cũng cười “Đó là do ngũ muội muội khéo tay, huệ chất lan tâm. Con hâm mộ.”

      Tâm tình lão thái quân hiển nhiên rất tốt “Hâm mộ cái gì? Nó có cái hay của nó, con có cái tốt của con. Hoa nở khắp vườn đều có hương thơm, nó là tuyết hàn mai đơn độc con cũng là sồ cúc.” Lão thái quân nắm tay nàng, ánh mắt hiền hòa.

      “Minh Châu, con năm nay cũng mười ta tuổi rồi. Qua hai năm nữa cũng nên xuất giá.”

      “Tổ mẫu…” Thu Minh Châu đỏ bừng mặt, hờn dỗi kêu tiếng, giọng như muỗi.

      “Người làm sao lại thẳng như vậy?” Nàng xấu hổ chịu được .

      Lão thái quân thấy bộ dạng này của nàng lại nở nụ cười.

      “Có gì đâu, nương gia sớm hay muộn đều phải xuất giá, chẳng lẽ con muốn ở nhà ngốc cả đời?”


      Thu Minh Châu cúi đầu,

      Lão thái quân hít tiếng “Lại tiếp, con và nha đầu Thu Minh Nguyệt cùng tuổi, nhưng con lớn hơn nó hai tháng. Minh Nguyệt… ài!”

      Thu Minh Châu quay đầu lại, khó hiểu nhìn lão thái quân.

      “Tổ mẫu, người tức giận gì sao?”

      Lão thái quân lắc đầu, lại uống ngụm trà.

      “Con hôm nay sao lại đến đây? Những ngày trước cũng gặp con.”

      Thu Minh Châu “Tổ mẫu trách Minh Châu ít tới sao?” Nàng thở dài, bất đắc dĩ “Con cũng muốn thường xuyên bồi ở bên cạnh tổ mẫu, nhưng trà nghệ ngũ muội quá tốt, con mặc cảm. Chỉ sợ tổ mẫu sau khi uống trà của ngũ muội, lại uống trà của con cảm thấy vô vị.

      Lão thái quân nhất thời cười mắng “Ta còn khó khăn con ly trà sao?”

      Thu Minh Châu cười nắm tay lão thái quên “Tổ mẫu, hôm nay con gặp chuyện rất thú vị.”

      “Ồ?” Lão thái quân đầy hứng trí, “Chuyện gì mà thú vị?”

      “Ha ha ha… tổ mẫu, người trước để con kể câu chuyện xưa , sau đó con cho người là chuyện thú vị gì.”

      “Nha đầu này, từ khi nào tính cách lại kỳ quái như thế?” Lão thái quân giọng như oán trách, nhưng trong mắt thiếu ý cười.

      Thu Minh Châu nháy mắt mấy cái “Tổ mẫu, người coi như tôn nữ là bí mật .”

      “Ừ, được rồi, con nghe chút xem nào.” Lão thái quân nhích lại gần, vẻ mặt lười biếng .

      Thu Minh Châu mím môi cười, bắt đầu kể.
      PHUONGLINH87^^, honglakyui_9x thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :