1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thịnh sủng hào môn thiếu phu nhân - Tiêu Tương Thập

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 50: rễ mầm

      "Các con về nước, cũng biết về nhà trước mà lại chạy đến nhà họ Giang náo loạn?" Đường Hân trách cứ nhìn Giang Dĩ Mạch: "Dĩ Mạch, phải tôi làm người mẹ chồng , nhà họ Giang dầu gì là nhà mẹ đẻ của , làm như vậy biết là quá phận sao? Ngay cả tôi làm mẹ chồng cũng nhìn được."

      "Thiệu Thiến tuy phải mẹ đẻ ra , nhưng dù sao bà ấy nuôi dưỡng trưởng thành, còn có ba là ba ruột của ? vừa về liền đến nhà họ Giang đoạt tài sản, mọi người còn tưởng rằng phía sau nhà họ Mộ chúng tôi giở trò quỷ!"

      Đường Hân tiếp tục chỉ trích.

      "Những thứ này mặc dù là việc nhà họ Giang , nhà họ Mộ chúng tôi nên nhiều chuyện, nhưng dù sao cũng là con dâu nhà họ Mộ, truyền nghe lời tốt."

      "Còn có, đoạt tài sản đoạt tài sản, vì sao phải gây chia rẽ quan hệ giữa con tôi với Hạo Thiên? Nhà họ Đường chúng tôi là dòng họ độc đinh, ngộ nhỡ có mệnh hệ gì, ăn thế nào với nhà họ Đường chúng tôi?"

      Mẹ chồng đùng đùng quở trách trận.

      Đến câu cuối cùng mới đúng trọng điểm.

      Bà căn bản phải bất bình thay cho người phụ nữ họ Thiệu, mà đau lòng cho cháu trai ngoại bảo bối của bà.

      Giang Dĩ Mạch cũng yếu thế, phản bác : "Mẹ, con là giúp Thiên Thần đáng sao, Đường Hạo Thiên biết Giang Mỹ Kỳ là vị hôn thê của Thiên Thần mà vẫn làm lớn bụng của ta, coi như trí lực Thiên Thần vĩnh viễn dừng lại ở đứa trẻ, nhưng cũng thể khi dễ Thiên Thần như vậy, Thiên Thần là họ của ! Loại súc sinh ăn cỏ gần hang cho dù là bị bóp chết cũng xứng đáng! Mẹ, người là mẹ của Thiên Thần, nhất định rất đau lòng cho Thiên Thần, nhưng người phải khó chịu, con giúp người giáo huấn đôi cẩu nam nữ kia rồi!"

      Lần này Đường Hân tìm ra lời để chỉ trích Giang Dĩ Mạch, câu cũng được.

      Dù cho bụng tức giận đè nén ở trong lòng ra được.

      Hạo Thiên cũng là, người phụ nữ nào tìm, lại cứ muốn động đến người phụ của họ .

      Giang Dĩ Mạch tiếp tục : "Mẹ, con giúp Thiên Thần báo thù, đánh cho người phụ nỡ phản bội Thiên Thần kia sanh non!"

      Đường Hân kinh ngạc trợn to hai mắt: "Nhưng ta là em !"

      "Thiên Thần là chồng của con, con tuyệt cho phép bất kỳ kẻ nào khi dễ ấy, cho dù là em cũng tha thứ!"

      Nếu Giang Mỹ Kỳ coi mình là chị , cũng ở sau lưng cướp đoạt vị hôn phu của mình.

      Đường Hân đột nhiên có chút sợ hãi người con dâu này, coi thường tình thân như vậy, nếu mai sau có ngày cùng mình đối địch, chẳng phải cũng đối xử tàn nhẫn với cả mình sao?

      Trong gia đình nhà giàu có chuyện tranh giành tài sản cũng phải hiếm lạ, bây giờ ta nể tình thân cướp đoạt tài sản nhà họ Giang, sợ là mai sau cũng đến tranh giành tài sản nhà họ Mộ.

      "Dĩ Mạch, mẹ biết con cũng đau lòng cho con mẹ, con che chở cho con mẹ như vậy mẹ rất vui mừng, nhưng dù sao con cũng phải nghĩ đến tình thân, chuyện gì cũng cần phải suy nghĩ thoáng ra, trong lòng thể quá u ám."

      "Mẹ, trong lòng con u ám, chuyện Giang Mỹ Kỳ với Đường Hạo Thiên lên giường, phải vứt bỏ mặt mũi nhà họ Giang mà là mặt mũi nhà họ Mộ, nếu người ngoài biết con trai lớn nhà họ Mộ để chính em họ mình cho đội nón xanh, nên nghĩ như thế nào?"

      Đường Hân lại Giang Dĩ Mạch, chuyện này quan hệ đến nhà họ Đường, chỉ có thể thừa nhận cái lý này.

      Nhưng khẩu khí này làm thế nào cũng nuốt trôi.

      Lập tức bảo người chuẩn bị xe tự mình đến nhà họ Đường.

      Mẹ của Đường Hạo Thiên là Trương Vân nhìn thấy dáng vẻ hùng hổ này của Đường Hân, cảm thấy ổn, cười : "Em chồng, sao em lại đến đây?"

      "Chị dâu, Hạo Thiên đâu?"

      "Tìm Hạo Thiên có chuyện gì sao?" Trương Vân nhìn Đường Hân, mơ hồ cảm thấy tốt: "Hạo Thiên nó cả ngày ở nhà, có thể ở trong công ty cùng với ba nó."

      "Chị dâu, em hỏi chị, chuyện Hạo Thiên với Giang Mỹ Kỳ chị có biết ?"

      Ánh mắt Trương Vân né tránh: "Em chồng, em muốn uống gì trước ? Chị làm cho người em..."

      "Đừng đánh trống lảng với em!" Đường Hân coi như nhìn ra, việc này bọn họ đều biết, chỉ gạt bà ra.

      "Chuyện Giang Mỹ Kỳ mang thai các người sớm biết đúng ?"

      Trương Vân , nhưng vẻ mặt lên bà ta cái gì đều biết.

      "Chị dâu, lập tức gọi điện thoại cho trai em với Hạo Thiên trở về!"

      Trương Vân biết tính tình của em chồng, lập tức gọi điện thoại cho chồng với con trai trở về.

      Đường Hạo Thiên từ bệnh viện về, vừa mới bước vào phòng khách, Đường Hân giơ tay lên quăng bạt tai.

      Đánh cho tất cả mọi người sửng sốt.

      Nhà họ Đường luôn rễ mầm, Đường Hân giống với trai chị dâu bà coi Đường Hạo Thiên trở thành hi vọng nhà họ Đường, tương lai nhà họ Đường toàn bộ dựa vào , đối đãi giống như con trai ruột của mình, chưa từng đánh cái, hôm nay lại giải thích được giơ tay lên là cái tát.

      "Hạo Thiên, đối với con tệ?" Đường Hân hỏi: "Nhưng sao con lại tính kế với ?"

      "Hôm nay con gọi điện thoại với thế nào?" Đường Hân hỏi: "Con Giang Dĩ Mạch chia rẽ quan hệ con với Thiên Thần, làm hại con thiếu chút nữa bị Thiên Thần bóp chết."

      Trương Vân khẩn trương nhìn con mình, chú ý đến vết bầm cổ , đau lòng hỏi: "Hạo Thiên, sao chứ?"

      Đường Hân để ý đến Trương Vân khẩn trương cùng đau lòng, tiếp: "Cũng bởi vì Giang Dĩ Mạch trở về nhà họ Giang tranh giành tài sản, bất kính với cha mẹ của ta, nháo nhà họ Giang được bình yên, con nhìn vừa mắt giúp nhà họ Giang đôi câu, kết quả Giang Dĩ Mạch lên mặt với con, khiêu khích Thiên Thần đối phó con, là như thế này sao?"

      Sắc mặt Đường Hạo Thiên có chút khó chịu, có lẽ đoán được bà biết tất cả.

      "Nhưng là gì đây?" Đường Hân hỏi: "Hạo Thiên, Thiên Thần là họ con, con biết Giang Mỹ Kỳ là vị hôn thê của nó, con còn làm ta lớn bụng, lại còn quay đầu trả đũa, con làm ... thất vọng thuơng con nhiều năm như vậy!"
      Chương 51: Bất đắc dĩ thở dài tiếng.

      Đường Hạo Thiên biết bà tức giận , vội vàng giải thích: " xin lỗi, là con nhất thời khống chế được."

      "Hay câu nhất thời khống chế được, con đối ai cũng có thể khống chế được sao lại cứ khống chế được với vị hôn thê của họ con? Con để mặt mũi nhà họ Mộ chúng ta ở chỗ nào?" Đường Hân giận dữ hỏi, khí thế bức người.

      Bà đối xử với người nhà họ Đường luôn luôn tốt, cho đến bây giờ hòa ái dễ gần, bộc lộ dáng vẻ cao ngạo uy nghiêm này.

      Đường Hạo Thiên có chút bị sợ, Trương Vân nỡ nhìn con trai của mình, muốn lên che chở, bị chồng giữ lại.

      Đường Chấn biết tính tình của em , nếu hôm nay cho em công đạo, quan hệ hai nhà về sau sợ rằng nguy hiểm.

      Giơ tay lên đánh con trai bạt tai: "Thằng khốn khiếp này, làm ra loại chuyện này còn có mặt mũi chạy đến trước mặt của mày gây xích mích, mặt mũi nhà họ Đường bị mày làm cho mất hết rồi!"

      Trương Vân vội vàng bước lên phía trước che chở: "Có chuyện gì từ từ , đánh con trai làm cái gì?"

      "Hôm nay tôi giáo huấn nó, biết về sau nó còn có thể làm ra cái gì nữa!"


      Đường Chấn giơ tay lên liền đánh Đường Hạo Thiên trận, xuống tay rất nặng.

      Đường Hạo Thiên che mặt, ngừng giải thích.

      " xin lỗi, ba, con biết sai rồi, mẹ, cứu con..."

      "Mày còn dám cầu cứu? Xem tao đánh chết mày !" Đường Chấn tức giận giáo huấn con trai, đột nhiên ngực nhói đau cái, "A..."

      "Lão Đường!" Trương Vân vội vàng đỡ lấy chồng: "Lão Đường, ông làm sao vậy? có việc gì chứ? Bác sỹ ông bị huyết áp cao, thể tức giận."

      Đường Hân cũng vội vàng đỡ lấy Đường Chấn: "..."

      Đường Chấn xua tay: "Tôi sao."

      Nhưng sắc mặt của ông ta thoạt nhìn cực kém.

      Dù sao cũng là hem ruột, Đường Hân đành lòng khiến trai mình khó xử.

      "Hạo Thiên, lập tức quỳ xuống nhận sai với con!" Đường Chấn gầm lên giận dữ.

      Đường Hạo Thiên phịch tiếng quỳ xuống: " xin lỗi, con biết sai rồi, xin người tha thứ cho con."

      Làm ra loại chuyện này đâu chỉ câu xin lỗi là có thể tha thứ?

      "Con bảo làm thế nào để tha thứ cho con?" Đường Hân tức giận , nghĩ đến mình biết chuyện lại còn khuyên răn Giang Dĩ Mạch trận, kết quả bị nghẹn câu cũng được.

      ", con bằng lòng buông tha Kỳ Kỳ." Đường Hạo Thiên quỳ mặt đất cúi đầu .

      Đường Hân sửng sốt: "Giang Mỹ Kỳ vừa sinh non, con liền vội vàng chia tay với ta..."

      "Cái gì? Kỳ Kỳ sanh non..." Trương Vân buột miệng kêu, bị chồng ở bên cạnh kéo mới biết mình lỡ sai.

      Đây là cháu trai nhà họ Đường bọn họ, bà bí mật gặp qua Giang Mỹ Kỳ, làm siêu B chứng tỏ là con trai.

      Bà vốn định chờ đứa bé sinh ra làm chồng mình mềm lòng mà đồng ý hôn của bọn họ, kết quả đứa bé còn chưa sinh ra mất rồi.

      Đường Hân giờ mới hiểu được ra quay đầu lại bà là kẻ ngu.

      ", đối với em cũng tốt, uổng phí em mặc dù gả đến nhà họ Mộ nhiều năm lại còn lòng hy vọng nhà họ Đường, khắp nơi hướng về nhà họ Đường!"

      Cơn tức giận của Đường Chấn lắng lại cái, ngực đau nhức dần dần chuyển biến tốt, "Hân Hân, Hạo Thiên làm chuyện vô liêm sỉ đều biết, cũng giáo huấn nó trận, nhưng chuyện phát sinh quay đầu lại được, còn cầu xin em cần bởi vì chuyện này mà phá hủy tình cảm em vài chục năm của chúng ta. Ba mẹ chỉ có hai em chúng ta, nếu như bọn họ biết an hem chúng ta bất hòa, nhất định chết nhắm mắt!"

      "Đừng mang ba mẹ ra đây!" Đường Hân tức giận: ", phải người làm em như em , nhìn Hạo Thiên làm ra chuyện gì !"

      "Hân Hân, đều là người làm trai này có lỗi, có quan tâm dạy con trai cho tốt, để nó làm ra loại chuyện vô liêm sỉ này. Có lẽ ra em tin, cho tới bây giờ định để cho Giang Mỹ Kỳ vào cửa, loại phụ nữ có vị hôn phu, lại còn cùng vị hôn phu của chị mình thông đồng làm bậy, nhà họ Đường tuyệt đối cho phép ta vào cửa!"

      Mặc dù miệng Đường Chấn như thế, nhưng trong lòng lại có chút đau lòng cho đứa cháu trai còn chưa sinh ra đời kia.

      ", em họ Đường, mặc kệ nhà họ Đường phát sinh chuyện gì, có bao nhiêu có lỗi với em, em đều có thể chịu đựng, nhưng Mộ Đình có thể chịu sao? Lấy tính tình của Mộ Đình, nếu để ấy biết những thứ này, cảm thấy nhà họ Đường với nhà họ Mộ còn có thể tốt giống như trước sao?"

      Đường Hân còn : ", năm đó Thiên Thần làm sao trở thành ngốc nghếch, chẳng lẽ quên sao?"

      Đường Chấn vội vàng : "Hân Hân, Mộ Đình bên kia em nhất định phải giúp , Hạo Thiên là cháu trai ngoại duy nhất của em, cũng là huyết mạch duy nhất của nhà họ Đường chúng ta."

      Ông ta cước đá Đường Hạo Thiên quỳ mặt đất: "Còn nhanh cầu xin con tha thứ!"

      Đường Hạo Thiên lập tức ăn khép nép cầu xin: ", con biết sai rồi, con cầu xin tha thứ cho con, con là nhất thời khống chế được, là Kỳ Kỳ ta mực quyến rũ con..."

      "Được rồi!" Đường Hân chưa từng thất vọng đối với đứa cháu ngoại như vậy, dám làm dám thừa nhận, vừa gặp phải chuyện lập tức làm con rùa đen rúc đầu, đổ tất cả trách nhiệm lên đầu Giang Mỹ Kỳ.

      Nếu nó thoải mái thừa nhận, cố ý muốn cùng với Giang Mỹ Kỳ, có lẽ bà còn cảm thấy đứa này có cốt khí, là chân thành.

      Dù sao chuyện sớm phát sinh, bà vừa phát cáu trận, cho nó cái cảnh cáo, mở con mắt nhắm con mắt cũng tính cho qua.

      Nhưng biểu hôm nay của nó, làm cho bà là...

      Ai!

      Đường Hân chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài tiếng.

      Đây là cháu trai ngoại mà bà đặt hy vọng sao?

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 52. làm tiểu tam

      Edit Thanh Thanh Mạn

      Trong phòng bệnh bệnh viện, sắc mặt Giang Mỹ Kỳ tái nhợt nằm giường bệnh, mắt bi thương nhắm lại, Thiệu Thiến thương tâm cầm tay Giang Mỹ Kỳ, kiên nhẫn an ủi bên cạnh.

      “Kỳ Kỳ, con đừng khổ sở, đứa bé này có, còn có thể có lại. Con còn trẻ, còn rất nhiều cơ hội…”

      Giang Mỹ Kỳ bất động, Thiệu Thiến càng thêm đau lòng.

      “Tính tình Mạch Mạch nóng nảy mới có thể xuống tay như vậy, con đừng trách nó, muốn trách trách mẹ, là mẹ tốt, có quan hệ tốt với Mạch Mạch, mới có thể để nó oán hận con và em trai con như vậy.”

      “Kỳ Kỳ, con an tâm ở lại bệnh viện , thiếu gì cứ với mẹ. Mạch Mạch muốn chúng ta trong vòng ba ngày phải dọn ra khỏi nhà, mẹ có bán máu cũng để con chịu uất ức…”

      Giang Triển Bằng nhìn nổi nữa: “Bà xã, bà cũng đừng gì nữa, chăm sóc cho Kỳ Kỳ tốt, bây giờ tôi tìm Mạch Mạch.”

      Nhìn Giang Triển Bằng rời khỏi phòng bệnh, bên Giang Gia Kiệt mở của phòng bệnh rướn cổ nhìn ra, thấy cha , mới quay đầu lại hưng phấn : “Chị, đừng giả vờ nữa, cha rồi!”

      Giang Mỹ Kỳ vừa mới bi thương mở mắt ngồi dậy: “Mẹ, chúng ta phải để tài sản Giang gia lại cho Giang Dĩ Mạch sao?”

      “Nó nghĩ tốt !” Thiệu Thiến coi thường: “Thiệu Thiến ta cực khổ hơn mười năm, mình quản lý tập đoàn Giang thị, sao lại để cho Giang Dĩ Mạch?”

      “Nhưng tập đoàn Giang thị là mẹ của Giang Dĩ Mạch sáng lập, phải còn để lại di chúc sao?” Giang Mỹ Kỳ hỏi.

      Thiệu Thiến ảo não, năm đó lại thất thủ biết người đàn bà kia len lén lập di chúc.

      Chỉ là phần di chúc kia ràng bị bà phá hủy.

      “Kỳ lạ…” Thiệu Thiến thầm.

      “Mẹ, sao vậy?”

      “Chỉ là mẹ hơi kỳ quái, nghĩ ra, năm đó mẹ của Giang Dĩ Mạch lập di chúc bị mẹ cẩn thận làm hỏng, sao có thể còn di chúc? Chẳng lẽ bà ta chỉ lập phần?”

      “Mẹ, mẹ chắc chắn cẩn thận phá hỏng phần di chúc kia?” Giang Mỹ Kỳ hỏi.

      mặt Thiệu Thiến thoáng qua tia mất tự nhiên, thoáng chốc: “Là mẹ cẩn thận đốt .”

      để con bà biết người tình bên ngoài của bà là Trương Đại Tề làm hỏng phần di chúc kia.

      Giang Mỹ Kỳ cũng thành tinh, phát mặt mẹ mình chợt lóe lên tia mất tự nhiên, cẩn thận từng ly từng tý: “Mẹ, mẹ của Giang Dĩ Mạch chết như thế nào?”

      “Con hỏi cái này làm gì?” Thiệu Thiến nhìn con cái, hình như rất kiêng kỵ với vấn đề này.

      Giang Gia Kiệt chỉ sợ thiên hạ loạn, liền đến gần: “Mẹ, con cũng tò mò, mẹ Giang Dĩ Mạch chết như thế nào?”

      “Chuyện của người lớn con là trẻ con xen vào làm gì?” Thiệu Thiến dạy dỗ hai đứa trẻ.

      Giang Mỹ Kỳ ra hiệu cho em trai, Giang Gia Kiệt lập tức đuổi theo hỏi vấn đề này.

      lôi kéo tay Thiệu Thiến làm nũng: “Mẹ, mẹ cho con biết , con rất hiếu kỳ, mẹ của Giang Dĩ Mạch chết như thế nào? Có phải giống như Giang Dĩ Mạch bị mẹ hại…”

      bậy!” Mặt Thiệu Thiến tối sầm.

      “Vậy chết như thế nào? Sao Giang Dĩ Mạch lại là mẹ hại chết?”

      Thiệu Thiến chịu được con trai vẫn hỏi, : “Là uống rượu lái xe xảy ra tai nạn xe cộ, mệnh như vậy hết.”

      Giang Mỹ Kỳ tò mò hỏi: “Nếu như vậy sao Giang Dĩ Mạch luôn mẹ ta chết ràng?”

      “Còn phải là vì việc của mẹ và cha nó, lúc đó nó vẫm còn là đứa trẻ, mẹ chết, lại đột nhiên có thêm em và em trai cùng cha khác mẹ, nhất thời thể chấp nhận, mới cho rằng mẹ vì muốn và cửa Giang gia mà hại chết mẹ nó.”

      Thiệu Thiến thở dài: “Nếu mẹ muốn hại chết mẹ nó, đợi đến lúc hai đứa hơn mười tuổi rồi mới ra tay, trước khi các con ra đời ra tay rồi, như vậy để các con từ có thân thế minh bạch.”

      Giang Gia Kiệt nhanh miệng: “Mẹ, con hiểu, lúc còn trẻ mẹ xinh đẹp như vậy, sao lại thích người có vợ? Hơn nữa lại cướp chồng của bạn thân mình, may mẹ là mẹ con, nếu con cũng nổi điên…Chị, chị bấm xong chưa?”

      Giang Mỹ Kỳ trừng cái, Giang Gia Kiệt mới phát mình vừa sai.

      “Gia Kiệt, con đừng nghe con bé Giang Dĩ Mạch kia bậy!”

      “Lúc còn trẻ là và mẹ nó là bạn thân, Giang Dĩ Mạch vừa sinh ra mẹ nó lại vội vàng chuyện công ty, mặc kệ Giang Dĩ Mạch, vì thế hai vợ chồng bọn họ cũng thường gây gổ, mẹ của Giang Dĩ Mạch thường nhờ mẹ chăm sóc con và chồng bà ấy, có lần cha hai đứa uống say, mẹ…lúc đó mẹ cũng sợ choáng váng, liền… Sau đó lại phát mình mang thai.”

      Thiệu Thiến cố hết sức vãn hồi hình tượng của mình trong lòng hai đứa con.

      “Vậy sau đó sao?” Giang Gia Kiệt tò mò hỏi.

      “Mẹ muốn làm tiểu tam phá hư hôn nhân của bọn họ, nhưng lại bỏ được đứa trong bụng, chỉ có thể mình sinh ra Kỳ Kỳ.” Thiệu Thiến kéo tay con , : “Cha của hai con cảm thấy thiếu nợ mẹ, muốn ly hôn để cho mẹ danh phận, mẹ muốn làm tổn thương tình cảm với mẹ của Giang Dĩ Mạch, cũng đồng ý.”

      “Nhưng lúc ấy mẹ bất tri bất giác cha của hai đứa, nhưng muốn phá hỏng hôn nhân của ông ấy, vẫn im lặng, lại cảm thấy có lỗi với mẹ của Giang Dĩ Mạch, nên khi các con còn bé mẹ chăm sóc hai con mà cố gắng giúp bà ấy chăm sóc Giang Dĩ Mạch.”

      “Các con biết, khi còn bé con bé Giang Dĩ Mạch đó rất thích mẹ.”

      Thiệu Thiến nhớ đến Giang Dĩ Mạch lúc , mỗi lần nhìn thấy mình đều ngọt ngào gọi dì, lại hôn hôn, còn bây giờ, xem mình như kẻ thù.

      “Nếu phải vì mẹ nó say rượu xảy ra tai nạn, qua đời, trước khi mất giao Giang Dĩ Mạch và cha nó cho mẹ, mẹ cũng đồng ý gả cho ông ấy vào cửa Giang gia.”

      Giang Gia Kiệt gật đầu: “Hóa ra là như vậy!”

      Giang Mỹ Kỳ liếc mắt nhìn em trai ngu ngốc, lên tiếng.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 53: Máu mủ tình thâm.
      Editor: heisall

      Giang Dĩ Mạch ngờ ba đến nhà họ Mộ tìm mình.

      "Mạch Mạch, ba lấy thân phận của người ba tới đây tìm con, van xin con bỏ qua cho chúng ta." Giang Triển Bằng : "Bây giờ con được gả đến nhà họ Mộ, tất cả tài sản của nhà họ Giang đối với con cũng còn quan trọng đến như vậy nữa, ba van con đừng trở lại lấy hết tài sản của nhà họ Giang vào lúc này."

      "Nếu bây giờ con lấy lại hết toàn bộ tài sản của mẹ con, ba và mẹ kế của con, còn có em và em trai của con nữa, chúng ta ở đâu chứ?"

      "Ba xin lỗi người mẹ qua đời của con, ba nên kết hôn rồi mà còn ngoại tình, nhưng bây giờ tất cả đều qua, ba chỉ cầu con để cho ba và mẹ kế con con đường sống."

      Cả đời này của Giang Triển Bằng chưa từng với con mình những lời tha thiết tận đáy lòng như thế, trong lòng Giang Dĩ Mạch có chút kinh ngạc, nhưng vẫn rất hận việc làm lúc đó của ông ấy.

      Lừa gạt tiền tài của mẹ, còn gian díu với bạn thân của mẹ lại có cả con riêng, sau đó càng thêm dung túng để cho bà ta hại chết mẹ mình, cướp đoạt tài sản thuộc về mẹ mình, bây giờ ông ấy còn tới cầu cạnh cho bà ta.

      Muốn Giang Dĩ Mạch bỏ qua cho bọn họ, có cửa đâu.

      "Cái chết của mẹ tôi còn chưa nguyên nhân, ông kêu tôi bỏ qua cho bọn họ sao? Đừng mơ tưởng!" Thái độ của Giang Dĩ Mạch rất kiên quyết.

      "Mạch Mạch, con muốn đuổi tận giết tuyệt sao? Mặc kệ thế nào, ba cũng là ba của con!"

      "Ông xứng đáng làm ba của tôi sao?" Giang Dĩ Mạch hỏi ngược lại: "Lấy tiền mà mẹ tôi khổ cực kiếm được để gian díu với bạn thân của mẹ tôi, cái chết của bà lại ràng, hài cốt còn chưa lạnh, ông từng bước mang theo Tiểu Tam tiến vào, còn có mặt mũi lấy thân phận người ba tới đây cầu tôi sao?"

      "Mạch Mạch, cái chết của mẹ con phải ràng, đó là cố, ba van con đừng mê muội rồi đắm chìm trong quá khứ đau đớn đó nữa."

      "Nếu ông còn chuyện gì khác, vậy ông có thể được rồi." Giang Dĩ Mạch lạnh lùng : "Tôi chỉ cho các người thời gian ba ngày, mau thu dọn đồ đạc rồi cút ra khỏi nhà họ Giang."

      Giang Triển Bằng đau lòng, con của mình lại với mình như vậy, nhưng mình ngay cả câu cũng phản bác lại được.

      Cũng bởi vì năm đó mình phạm sai lầm.

      "Mạch Mạch, con tuyệt tình như vậy sao? Em con bởi vì con mà sinh non, cho đến bây giờ vẫn còn ở trong bệnh viện, con đuổi bọn họ khỏi nhà họ Giang, bọn họ có thể đâu?"

      Giang Dĩ Mạch cười lạnh: " phải ta còn có Đường Hạo Thiên sao? Nhà họ Đường có tiền có thế, cũng là gia đình quyền quý, biết lợi hại gấp bao nhiêu lần so với nhà họ Giang, còn cần chút tài sản này của nhà họ Giang sao?"

      Nếu Giang Mỹ Kỳ sinh non, chưa tới ba bốn tháng nữa phải sinh, nhưng nhà họ Đường chút động tĩnh kết hôn cũng có, chứng tỏ nhà họ Đường cũng ưa gì vụ hôn nhân này.

      Quan trọng nhất chính là con nhà họ Đường lại là nữ chủ nhân của nhà họ Mộ, mà con trai nhà mình lại làm cho con trai của em đội nón xanh (cắm sừng), nếu kết hôn làm sao sau này có thể gặp mặt được?

      "Mạch Mạch, trong chuyện này ba biết em của con có chút quá đáng, cho nên con đánh Kỳ Kỳ đến sinh non, ba cũng trách con, tại chỉ cầu con thả cho chúng ta con đường sống."

      ", thể, được!" Thái độ của Giang Dĩ Mạch rất dứt khoát, nửa bước cũng chịu nhường.

      Giang Triển Bằng nghĩ tới con của mình lại độc ác như vậy: "Coi như ba van con. . . . . ."

      "Lời của tôi rất , người phụ nữ họ Thiệu phải giao ra tất cả tài sản của mẹ tôi rồi sau đó mang theo đôi con hoang của bà ta cút ra khỏi. . . . . ."

      Lời của Giang Dĩ Mạch còn chưa dứt, Giang Triển Bằng quỳ xuống cách đau xót.

      quỳ này cũng là làm Giang Dĩ Mạch ngại chết, lập tức đỡ ba dậy: "Ba, ba làm cái gì vậy? Mau đứng dậy ."

      Coi như mình có hận ông chăng nữa, dù sao ông cũng là ba của mình.

      Giang Dĩ Mạch chịu nổi cái quỳ này của ba, mặc dù ông phạm vào lỗi thể tha thứ.

      "Mạch Mạch, ba van con, hãy để cho ba và mẹ kế con con đường sống, ba có thể bảo đảm tất cả tài sản mà mẹ con để loại đều là của con, em và em trai con phần cũng cầm ."

      "Ba đứng lên trước ."

      Giang Dĩ Mạch kéo ba, nhưng Giang Triển Bằng chịu.

      Ông biết nếu mình cầu xin nó như vậy, nó nhất định đồng ý với đề nghị của mình.

      Kể từ sau khi mẹ của nó qua đời, rồi Thiệu Thiến vào nhà, nó chưa từng với mình câu tốt lành, gây khó dễ với Thiệu Thiến cả ngày, còn gây gổ với em và em trai suốt ngày.

      Ông biết tất cả những chuyện này thể trách nó được, chỉ có thể tự trách mình xử lý tốt quan hệ giữa mấy người bọn họ.

      Lúc này Đường Hân mới trở về từ nhà họ Đường, thấy ngoài cửa lớn có chiếc xe hơi, hỏi người giúp việc vừa ngang qua: "Có khách tới sao?"

      Người giúp việc cung kính : "Ba của Thiếu phu nhân tới."

      Đường Hân biết hôm nay nhà họ Giang xảy ra chuyện, Giang Mỹ Kỳ bị đánh cái tát mà sinh non, ba ta tới đây chắc có liên quan tới chuyện này.

      phải là tới nhà họ Mộ của mình dạy dỗ con chứ?

      cái tát mà làm người khác sinh non, vậy phải ra tay ác độc biết bao.

      Đường Hân mang theo tâm tình muốn xem náo nhiệt tìm Giang Dĩ Mạch, quản gia thấy bà, muốn chuyện, cũng là muốn nhắc nhở người ở bên trong, lại bị Đường Hân đưa tay ngăn cản.

      Trong phòng, Giang Triển Bằng quỳ gối trước mặt Giang Dĩ Mạch: "Mạch Mạch, ba chưa từng cầu xin con cái gì, lần này ba van con, cho ba và mẹ kế của con con đường sống, chừa cho chúng ta có nơi để ở, nếu như con vẫn đồng ý, ba có thể dập đầu nhận lỗi với con, chỉ cầu con. . . . . ."

      "Ba, ba đừng. . . . . ."

      Đường Hân vừa thấy tình hình trong này, hoàn toàn giống với tưởng tượng của bà.

      Bà cho rằng Giang Triển Bằng tới đây nhất định là muốn trách cứ Giang Dĩ Mạch xuống tay quá ác, đánh cho Giang Mỹ Kỳ sinh non, kết quả lại là quỳ mặt đất muốn dập đầu nhận lỗi.

      "Dĩ Mạch, làm sao con có thể làm như vậy với ba của con? Để cho ba con quỳ xuống như vậy, rất quá đáng!" Đường Hân làm ra vẻ là mẹ chồng mẫu mực vào, nhìn con trai mình cái, chỉ thấy Mộ ngốc nghếch giống như đứa bé tự chơi đồ chơi của mình ở bên, giống như nghe, thấy cái gì.

      "Còn mau đỡ ba của con dậy." Đường Hân trách cứ.

      Giang Triển Bằng đứng lên: "Mạch Mạch, con đồng ý với ba có được hay ? Ba bảo đảm với con, sau này em và em trai của con tuyệt đối làm khó con nữa."

      "Ông Giang, có chuyện gì đứng lên rồi , như thế nào nữa ông cũng thể quỳ xuống trước mặt con của mình như vậy." Đường Hân khuyên.

      "Mộ phu nhân, bà cũng giúp tôi khuyên Mạch Mạch có được ?" Giang Triển Bằng hoàn toàn còn tự ái nữa, lôi kéo con cầu xin: "Mạch Mạch, cho ba con đường sống có được hay ? Trong vòng ba ngày bắt chúng ta giao ra tất cả tài sản hơn nữa còn phải dọn , chúng ta phải chỗ nào đây? Còn tập đoàn Giang Thị, trong những năm này vẫn luôn do mẹ kế con quản lý, con lại đột nhiên bắt bà ấy giao ra, tình hình hoạt động của công ty rất có khả năng xảy ra vấn đề, ngộ nhỡ nếu như thực có chuyện gì cơ nghiệp mẹ con khổ cực lập nên cũng bị hủy trong chốc lát phải sao?"

      Đường Hân coi như cũng hiểu đại khái, tại nếu như để cho Giang Dĩ Mạch lấy được tất cả tài sản của nhà họ Giang, bước kế tiếp sợ là giành tới tài sản của nhà họ Mộ.

      bằng để cho Giang Dĩ Mạch đấu đá cùng với nhà họ Giang trước, Thiệu Thiến cũng có tài, đợi bọn họ đấu đá ngươi chết ta sống, hai bên đều tổn hại, đến lúc đó có sức lực để trở lại giành tài sản nhà họ Mộ với mình.

      "Dĩ mạch, ba con van xin con như vậy, con cũng nên lùi bước thôi." Đường Hân khuyên: "Dĩ mạch, cho dù trong quá khứ ba con làm cái gì, nhưng dù sao ông ấy cũng là ba ruột của con, có ông ấy làm sao có con? Hơn nữa mẹ con qua đời cũng vài chục năm rồi, con cũng là do ba con và Thiệu Thiến nuôi lớn, khổ cực bồi dưỡng con mới có ngày hôm nay."

      "Con nhìn ba con chút, tóc mai hai bên cũng bạc rồi, con nhẫn tâm để ông ấy quỳ xuống trước mặt con như vậy sao? Nhẫn tâm để ông ấy lưu lạc nơi đầu đường xó chợ có nhà để về sao? Dĩ Mạch, mẹ phải lấy danh nghĩa mẹ chồng để con, nhưng mà làm người phải hiểu được ơn nghĩa, như vậy ông trời mới có thể đối xử tử tế với con được."

      Giang Dĩ Mạch nhìn mái tóc của ba có điểm bạc trắng, rốt cuộc vẫn là máu mủ tình thâm, trong lòng có hận nhiều hơn nữa, cũng để ba mình quỳ xuống trước mặt mình như vậy.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 54: Thân bất do kỷ

      Edit: Tuyết Nguyệt Lam



      Mấy ngày sau

      Trong phòng bệnh.

      Giang Mỹ Kỳ nhìn thấy em trai Giang Gia Kiệt đẩy cửa phòng bệnh ra tiến vào, hỏi: "Sao lại có mình chị? Mẹ đâu?"

      "Mẹ công ty gần đây có chút bận, nên qua đây nữa."

      "Sao mẹ lại như vậy? Con sinh non nằm viện, bà cũng biết đến xem. . ." Giang Mỹ Kỳ bất mãn oán

      " phải chị sinh non hay sao!" Giang Gia Kiệt .

      Giang Mỹ Kỳ tức giận đến trừng ta: "Tất cả mọi người đều biết chị sinh non, mẹ làm như vậy phải cố ý muốn cho người khác biết chị giả trang hay sao?"

      "Mẹ phải lo chuyện của công ty, die nd a nl eq u yd o n.c om, chị cũng bị làm sao cũng đâu cần mẹ phải ở đây chăm sóc?" Giang Gia Kiệt cũng tức giận .

      "Mẹ lo toan cho cái tập đoàn Giang thị kia, nhưng cũng biết đến cuối cùng nó là của ai nữa?"

      "Đương nhiên là của nhà họ Giang thầng ta rồi!" Giang Gia Kiệt lập tức .

      "Thôi ! Em và chị đều biết cái công ty đó là do người mẹ chết của Giang Dĩ Mạch tạo lập ra."

      "Mẹ chị ta cũng chết, mình mẹ mình lo liệu xử lý công ty."

      "Vậy có thể chứng minh được gì? Chỉ cần Giang Dĩ Mạch câu, toàn bộ nhà họ Giang phải đều phải trả là cho ta hay sao?"

      Giang Gia Kiệt tức giận: "Chị, chị đừng chuyện cho người ngoài nữa có được hay ? Mẹ chị ta cũng chết, tại nhà họ Giang đều do mẹ xử lý, vậy tất nhiên là của chúng ta rồi!"

      "Lúc trước tại sao mẹ lại có được toàn bộ những thứ này trong lòng ai cũng hiểu !"

      "Chị, mẹ chỉ đến thăm chị mà thôi, chị có cần mẹ như thế hay ? Cẩn thận em cho mẹ, để mẹ đuổi chị ra ngoài!"

      "A nha, chị thực sợ quá!" Giang Mỹ Kỳ làm bộ làm tịch , sau đó vẻ mặt bất mãn: "Gia Kiệt, đây là lời em nên với ân nhân của mình đó hay sao?"

      đề cập tới sao, nhắc tới chuyện này, Giang Gia Kiệt liền buồn bực.

      "Chị, chị còn biết xấu hổ mà ra hay sao? Lúc ấy em nghĩ chị vì cứu em, mới chắn ở trước mặt em mà đối nghịch với Giang Dĩ Mạch, còn thấy lạ là vì sao người chị luôn luôn chỉ biết bảo vệ bản thân giờ lại đứng ra bảo vệ mình, ra là để đổ hết trách nhiệm sinh non lên đầu Giang Dĩ Mạch."

      Giang Gia Kiệt cực kì bất mãn: "Hừ! nghĩ tới chị cũng lợi dụng em!"

      "Nếu em cho là lần này Giang Dĩ Mạch đồng ý từ bỏ ý đồ sao?" Giang Mỹ Kỳ .

      "Chị, chị đừng ở chỗ này kể công, là do ba quỳ xuống trước mặt Giang Dĩ Mạch, chị ta mới bằng lòng buông tay!" Giang Gia Kiệt tức giận đến cắn răng: "Ba là ba ruột của chị ta, để ba ruột của mình quỳ xuống trước mặt mình, vậy mà Giang Dĩ Mạch kia cũng làm được, cũng sợ thiên lôi đánh chết!"

      Giang Gia Kiệt đau lòng cho ba mình, càng hận Giang Dĩ Mạch tuyệt tình.

      Giang Mỹ Kỳ liếc nhìn em trai ngu xuẩn cái, hỏi: "Làm sao mà em biết được?"

      "Em nghe Hạo Thien ." Giang Gia Kiệt thần bí : "Chị, nhưng ngàn vạn lần chị đừng ra!"

      "Hạo Thiên còn gì hả?"

      "Cũng gì cả, chỉ ba quỳ xuống cầu xin Giang Dĩ Mạch, chị ta cũng chịu buông tay, sau đó mẹ chồng chị ta ra mặt, chị ta mới miễn cưỡng đáp ứng." Giang Gia Kiệt tiếp: " Hạo Thiên còn , bảo chúng ta về sau cẩn thận chút, đừng chọc vào Giang Dĩ Mạch, bằng lần sau quỳ xuống cũng chưa chắc được."

      "Mấy ngày này Hạo Thiên làm gì? Chị sinh non, chuyện lớn như vậy, ta cũng tới bệnh viện thăm chị."

      Giang Gia Kiệt sửng sốt: "Mấy ngày này Hạo Thiên cũng chưa tới bệnh viện sao?"

      Coi như chị mình giả mang thai sinh non, nhưng Hạo Thiên biết toàn bộ đều là giả, sao nhiều ngày như vậy cũng tới bệnh viện?

      Vẻ mặt Giang Mỹ Kỳ ưu thương: "Chúng ta nhiều năm cảm tình như vậy, giờ con của chị cùng còn, ta lại như vậy..."

      "Chị, chị cũng đừng khổ sở, em gọi điện thoại cho Hạo Thiên."

      "Đừng." Giang Mỹ Kỳ cố ý : "Ngay từ đầu ta cũng muốn cưới chị, giờ biết con còn, đến vậy đến ."

      Giang Gia Kiệt mất hứng : " Hạo Thiên phải loại người như vậy!"

      Lập tức gọi điện thoại cho Đường Hạo Thiên: "Kỳ quái, sao ai tiếp?" chuyện, liền nghe thấy ngoài phòng bệnh truyền đến chuông điện thoại di động từ xa đến gần.

      Mở cửa phòng bệnh ra, Giang Gia Kiệt nhìn thấy Đường Hạo Thiên, cao hứng qua: " Hạo Thiên!"

      Đường Hạo Thiên và Giang Gia Kiệt chào tiếng.

      Trong phòng bệnh, Giang Mỹ Kỳ tựa vào gối ở đầu giường, vẻ mặt bi thống.

      Đường Hạo Thiên đẩy cửa vào, trong thần sắc lên tia chột dạ: "Kỳ Kỳ."

      Giang Mỹ Kỳ chậm rãi di chuyển ánh mắt: "Hạo Thiên, cuối cùng cũng đến rồi? Nhiều ngày như vậy cũng đến thăm em, em tưởng cần em nữa."

      Đường Hạo Thiên càng thêm chột dạ, khẽ đóng cửa phòng bệnh.

      "Kỳ Kỳ, em cảm thấy thế nào rồi?" Nhìn thấy hoa quả ở đầu tủ: " gọt hoa quả cho em nha."

      Giang Mỹ Kỳ lắc đầu: "Em đói bụng." Cúi đầu nhìn bụng mình, nước mắt nhịn được rớt xuống: "Con của chúng ta... còn..."

      "Đừng đau lòng, Kỳ Kỳ, con còn sau này còn có thể sinh." Đường Hạo Thiên an ủi, trong lòng mực tính toán làm sao để mở miệng.

      Hôm nay ta tới là để chia tay với ta.

      Mấy ngày nay mực suy nghĩ phải làm sao để ta đồng ý chia tay.

      Giang Mỹ Kỳ đưa tay cầm tay Đường Hạo Thiên: "Đúng là con còn, hôn của chúng ta làm sao bây giờ? Ba mẹ nhất định cũng cực kỳ thương tâm, em giữ được cháu nội cho họ."

      Đường Hạo Thiên chỉ cảm thấy tay Giang Mỹ Kỳ nóng lên, theo bản năng tránh ra: "Kỳ Kỳ, cảm thấy tính cách chúng ta kỳ cũng thích hợp."

      Giang Mỹ Kỳ sửng sốt, nhìn Đường Hạo Thiên: "Hạo Thiên, cái gì?"

      mở miệng, chỉ có thể kiên trì tiếp.

      "Kỳ Kỳ, có chuyện này vẫn chưa với em, ba vẫn đồng ý hôn của chúng ta, trước kia em là vị hôn thê của họ , lại có con với , ba cảm thấy có cách nào đối mặt với , khi biết em mang thai, cũng chịu đồng ý hôn này."

      "Cho nên mới muốn sau khi sinh đứa này mới đến hôn có đúng ?"

      Đường Hạo Thiên chuyện.

      "Nếu đứa này có mất, thuận lợi sinh ra, ba có đồng ý hôn của chúng ta hay ?" Giang Mỹ Kỳ ôm tia hi vọng hỏi.

      Ánh mắt Đường Hạo Thiên né tránh : "Tính tình ba cực kỳ cố chấp..."

      Lần này cuối cùng Giang Mỹ Kỳ cũng hiểu .

      "Nhưng nếu đứa sinh ra, nhất định thuyết phục được ba , nhưng tại..." Đường Hạo Thiên khó xử nhìn mắt Giang Mỹ Kỳ, cắn chặt răng, kiên trì : "Kỳ Kỳ, chúng ta chia tay ."

      " cái gì?" Giang Mỹ Kỳ giật mình.

      " biết chuyện của chúng ta, cực kỳ tức giận, cầu chúng ta chia tay. Ba là người quý trọng tình thân, vì bình ổn phẫn nộ của , chúng ta chỉ có thể chia tay."

      Giang Mỹ Kỳ nhìn ta, nước mắt vô thanh rớt xuống.

      "Kỳ Kỳ, biết có lỗi với em, sau này nhất định tận lực bồi thường cho em."

      " bồi thường như thế nào?"

      "..."

      Giang Mỹ Kỳ nhắm mắt lại: " , về sau em quấn lấy nữa.”

      Đường Hạo Thiên nghĩ tới chia tay dễ dàng như vậy, càng cảm thấy Giang Mỹ Kỳ có chút thua thiệt: "Kỳ Kỳ, sau này có cơ hội nhất định bồi thường cho em, xon em hãy tha thứ cho , cũng là thân bất do kỷ."

      ta xong nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh, nhưng thấy khắc kia khi ta ra phòng bệnh, Giang Mỹ Kỳ mở to mắt, khóe miệng nhếch nên cười thầm vì mưu kế thành công.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 55. Chủ động cởi quần áo.

      Edit Thanh Thanh Mạn

      Trong quán cà phê trang trí trang nhã, Thiệu Thiến và Đường Hân ngồi đối diện nhau.

      Nhân viên phục vụ mang cà phê lên.

      Thiệu Thiến thêm đường vào cà phê, Đường Hân liếc mắt nhìn : “Bà vẫn thích cho nhiều đường vào cà phê.”

      “Từ lúc còn trẻ tôi thích chịu khổ, đến giờ vẫn sửa được.” Thiệu Thiến vừa vừa để đường vào cà phê.

      Hôm nay Đường Hân đột nhiên gọi điện thoại hẹn bà đến đây uống cà phê, làm cho bà rất bất ngờ.

      Chồng mình quỳ gối trước mặt Giang Dĩ Mạch ở nhà họ Mộ, Đường Hân cũng ở đó, mình là mẹ kế chút tôn nghiêm trong mắt người nhà họ Mộ cũng có.

      Quen biết với Đường Hân từ lúc còn trẻ, cũng coi nhau là chị em tốt, nhưng hôm nay ở trước mặt bà ta, chút thể diện cũng có.

      Mình cực khổ nhiều năm như vậy, quay đầu lại người khác câu là có thể đuổi mình ra khỏi cửa.

      Còn phải nhờ Đường Hân ra mặt giúp.

      chút mặt mũi cũng còn.

      Mặc kệ phải hạ thấp mình trước ai, cũng hi vọng lúng túng trước mặt Đường Hân.

      Mặc dù lúc còn trẻ hai người là chị em tốt, nhưng cũng chưa từng ngừng so sánh.

      Bà ta vừa sinh ra là tiểu thư nhà giàu, thiên kim duy nhất của nhà họ Đường, mà mình chỉ là thường dân.

      Cái gì cũng phải dựa vào đôi tay mình giành lấy.

      Nghĩ tới đều thấy cam lòng.

      Cái hẹn này bà muốn đến, lúc này Đường Hân muốn hẹn bà, đại khái vì muốn cười nhạo bất lực của bà mà thôi.

      Trong lòng Thiệu Thiến nghĩ vậy, miệng lại cười : “Thế nào mà hôm nay bà lại hẹn tôi ra uống cà phê?”

      Đường Hân cũng cười: “Dường như sau khi kết hôn rất lâu rồi chúng ta cũng có cơ hội uống cà phê với nhau rồi, đặc biệt là sau khi thành thông gia, chúng ta lại càng xa cách.”

      Thiệu Thiến tò mò, chẳng lẽ bà ta tìm tới mình để ôn chuyện cũ?

      Nhớ lại chồng mình quỳ xuống với Giang Dĩ Mạch trước mặt Đường Hân, bà liền có tư vị gì, ngày xưa làm bộ làm tịch trước mặt Đường Hân, khoác mình lợi hại thế nào, nhưng cái quỳ này của Giang Triển Bằng, tương đương trước mặt Đường Hân hung hăng đánh mình bạt tai.

      Vì cái này, bà và chồng cãi nhau trận ầm ĩ.

      “Tôi làm vậy, chẳng lẽ muốn chúng ta lưu lạc đầu đường sao?” Giang Triển Bằng rống bà.

      Chưa trừ bỏ được Giang Dĩ Mạch, mình liền khó vững chân ở nhà họ Giang.

      “Khó có khi bà có nhã hứng này, bây giờ tôi muốn to đầu rồi!” Thiệu Thiến cố ý , nếu người ta biết tình huống chán nản tại của bà, hơn nữa giấu giếm càng biến thành chuyện cười cho bà ta: “Đứa bé Mạch Mạch kia đến giờ vẫn có địch ý với tôi, để bà chê cười rồi. ra phải trách tôi, coi như Hạo Thiên Kỳ Kỳ, tôi cũng phải ngăn cản bọn họ ở bên nhau.”

      Nhắc tới chuyện này, lòng Đường Hân lại thoải mái.

      Bà ta căn bản là cố ý dung túng Hạo Thiên và con bà ta ở chung chỗ, sao đó buộc Giang Dĩ Mạch gả cho con trai ngốc của bà.

      Nếu là bình thường, bà nhất định phải gây khó khăn cho bà ta chút, nhưng bây giờ được, trước khi Tử Duệ lấy được nhà họ Mộ, phải giữ lại bà ta để đấu với Giang Dĩ Mạch đó.

      “Thiệu Thiến, gạt bà, lúc tôi biết được chuyện này rất tức giận, coi như đầu óc Thiên Thần có chút vấn đề, nhưng bà cũng thể vừa kết thân với nhà họ Mộ chúng ta, vừa dung túng con mình ở chung chỗ với cháu ngoại tôi, đây ràng là cố ý đánh vào mặt của nhà họ Mộ chúng ta!”


      “Chỉ là chuyện qua lâu rồi, Dĩ Mạch đối xử với con trai tôi cũng rất tốt, vợ chồng son dính chung chỗ suốt ngày ngọt ngọt ngào ngào, tôi cũng giận nổi, cái này cũng là đánh bậy đánh bạ mà con trai tôi tìm được dâu hài lòng.” Đường Hân cười : “Đứa bé Dĩ Mạch kia rất có tài, trước đây lâu tham gia cuộc thi cuộc thi thiết kế đá quý ở nước ngoài còn giành được giải thưởng, gả cho Thiên Thần của chúng tôi cũng uất ức cho nó.”

      Sắc mặt Thiệu Thiến có chút khó coi, biết bà và Giang Dĩ Mạch vừa mắt, còn cố ý khen Giang Dĩ Mạch trước mặt bà, có ý gì?

      “Đường Hân, bà cũng phải cảm ơn tôi!” Thiệu Thiến trêu đùa: “Lúc đầu Dĩ Mạch muốn học thiết kế đá quý, tôi rất ủng hộ, để nó học xa, học thiết kế đá quý, chi phí cũng ít đâu.”

      Trong lòng Đường Hân thầm nghĩ, ủng hộ cái gì? Có lẽ là sợ Giang Dĩ Mạch học buôn bán, sau khi tốt nghiệp lấy lại những thứ của mẹ người ta để lại thôi.

      “Tôi vừa mà, tôi là muốn cảm ơn bà.” Đường Hân cũng trêu chọc: “Sau này nếu có chuyện gì cần tôi giúp tay, chỉ cần với tôi, tôi trả bà nhân tình này!”

      Thiệu Thiến sửng sốt, ban đầu tập đoàn Giang thị xảy ra vấn đề về tài chính, cầu xin bà ta với chồng bà ta đầu tư, sao bà ta cũng chịu, cuối cùng vẫn phải đích thân tìm Mộ Đình, chủ động để con mình gả cho con trai ông ta, mới tranh thủ được cơ hội.

      Mặc dù nhà họ Mộ có tiền có thế, nổi danh là nhà giàu hàng tỷ, nhưng muốn cưới tiểu thư nhà giàu sai biệt lắm, ai lại đồng ý gả con mình cho tên ngốc phá hủy cả đời.

      Nhưng con nhà bình dân, nhà họ Mộ lại nhìn trúng.

      Tên ngốc kia còn hai năm nữa ba mươi mà vẫn chưa quyết định hôn lễ, bà mới có cơ hội.

      “Đường Hân, bà quá khách khí rồi.” miệng Thiệu Thiến khách khí, con nguwoi vòng vo lặng lẽ hạ xuống, cười : “Lần trước nếu phải bà cầu tình giúp tôi, có lẽ bây giờ tôi, Triển Bằng và hai đứa trẻ sớm bị đuổi khỏi nhà họ Giang rồi, ra bữa cà phê hôm nay nên là tôi mời.”

      “Thiệu Thiến, bà khách khí với tôi gì chứ, mọi người biết nhau nhiều năm như vậy rồi.” Đường Hân cười : “Đứa bé Dĩ Mạch kia vừa về nước đến nhà họ Giang, tôi lại biết, người biết lại còn tưởng nhà họ Mộ chúng ta ở sau lưng giở trò quỷ, ngày đó sai khi chồng bà , toi cũng Dĩ Mạch dừng lại, nhiều năm như vậy nếu phải do cha mẹ cực khổ xử lý, sao còn tập đoàn Giang thị chứ?” Đường Hân nhân cơ hội tỏ lập trường.

      “Lại , nó là nhà thiết kế, những cái khác , muốn đến tập đoàn Giang thị, cũng quản lý, muốn làm gì đây? phải là thêm loạn sao?”

      “Bạn già à, bà hiểu tôi rồi, tôi gả vào nhà họ Giang hơn mười năm, oán hối giúp quản lý tập đoàn Giang thị, còn phải chăm sóc ba đứa trẻ, chưa từng oán trách, cũng có ý lấy lòng. Tôi làm như vậy còn phải vì bọn họ sao? Để bọn họ có cuộc sống giàu có.”

      Hai người trò chuyện chút liền hàn huyên rất nhiều chuyện, về những năm qua của mình.

      “Bạn già à, tính tình đứa bé Dĩ Mạch kia bướng bỉnh, sau này phiền bà tha thứ cho nó.” Thiệu Thiến ra vẻ: “Xem như nó thích mẹ kế này, làm ra nhiều chuyện đau lòng, tôi cũng xem nó như con ruột.”

      Giang Dĩ Mạch đột nhiên hắt hơi cái, ngẩng đầu lên từ đống lớn bản thảo, liếc nhìn trời hè chói chang ngoài cửa sổ, ánh nắng chiều như tầng lửa đỏ ở chân trời.

      Bất tri bất giác chạng vạng tối.

      “Bà xã, em bị cảm à?” Mộ ngốc nghếch nằm bên cạnh lo lắng hỏi.

      Giang Dĩ Mạch xoa xoa lỗ mũi, thuận miệng : “Có lẽ là có người ở sau lưng xấu tôi!”

      Phản ứng của Mộ ngốc nghếch rất kích động: ‘Là ai dám xấu bà xã? tuyệt đối tha thứ.”

      “Đùa thôi!” Giang Dĩ Mạch bất đắc dĩ : “Vết đạn lưng sao rồi? Còn đau ?”

      Mộ ngốc nghếch gật đầu cái, trẻ con : “Có hơi đau.”

      “Tới đây tôi xem thử.”

      Mộ ngốc nghếch lập tức vui vẻ nhào qua, cần , liền chủ đông cởi quần áo.

      Chương 56. nhẫn kỳ lạ

      Edit Thanh Thanh Mạn

      Giang Dĩ Mạch kinh ngạc: “ cởi quần áo làm gì?”

      “Cho em xem vết thương nha.” Mộ ngốc nghếch lưu loát cởi quần áo, lại gần.

      Giang Dĩ Mạch thấy người Mộ ngốc nghếch khêu gợi, lập tức mặt đỏ tim đập.

      đáng tiếc, người ngốc lại có dáng người tốt như vậy, là phí của trời.

      “Bà xã, sao mặt em đỏ vậy?” Mặt Mộ ngốc nghếch vô hại hỏi.

      “Ánh nắng chiếu vào.” Giang Dĩ Mạch đỏ mặt : “Nhanh xoay người qua.”

      “Được.” Mộ ngốc nghếch ngoan ngoãn xoay người sang chỗ khác.

      Giang Dĩ Mạch thấy vết thương sau lưng Mộ ngốc nghếch hình thành sẹp, khi hít thở càng hơn, nhìn thấy mà đau lòng.

      Nghĩ đến tình hình lúc đó, Giang Dĩ Mạch vẫn còn hoảng sợ.

      Lỡ như đạn bắn hơi lệch, phải mất mạng sao?

      Giang Dĩ Mạch dám nghĩ, cũng muốn nghĩ.

      Ngón tay nhắn chạm lên vết thương, cảm thấy có lỗi với .

      “Có phải còn đau ?” Giang Dĩ Mạch ôn hòa hỏi: “Bây giờ tôi đưa đến bệnh viện…”

      Mộ ngốc nghếch quay mặt sang: “Bà xã thổi chút hết đau.”

      “Để tôi dẫn đến bệnh viện xem thử , lỡ như nhiễm trùng tốt.” Giang Dĩ Mạch muốn dẫn đến bệnh viện.

      Mộ ngốc nghếch kéo tay Giang Dĩ Mạch, trẻ con : “Bà xã, cần bác sĩ, sao, chỉ là có hơi đau, đau chút xíu thôi, thổi cái liền hết đau.”

      rồi đưa lưng về phía Giang Dĩ Mạch, gương mặt trẻ con nghiêm túc: “Bà xã, em thổi cho chút thôi.”

      Nhìn lại lưng , Giang Dĩ Mạch nhìn thấy vết thương kết vảy, trong lòng băn khoăn, thể làm gì khác hơn là làm theo lời , thổi cái lên vết thương.

      Đột nhiên toàn thân Mộ ngốc nghếch cứng đờ.

      Giang Dĩ Mạch cảm thấy đúng: “Sao vậy? Có phải rất đau ? Bây giờ tôi liền đưa đến…”

      Mộ ngốc nghếch quay mặt lại, ngây thơ cười : “Bà xã là lợi hại, thổi cái liền hết đau.”

      “Có đau ?” Giang Dĩ Mạch nhìn Mộ ngốc nghếch: “Sao tôi lại cảm thấy vừa rồi càng đau hơn mà?”
      Dáng vẻ Mộ ngốc nghếch ràng là kìm nén, Giang Dĩ Mạch lau lưng của , cẩn thân chạm vào, chỉ sợ làm đau , sắc mặt Mộ ngốc nghếch lại càng đúng, đột nhiên đứng lên, ngây thơ : “ đau.” Ôm quần áo mở cửa bỏ chạy, thiếu chút nữa đụng vào Triệu quản gia đnag chuẩn bị gõ cửa.

      “Thiếu gia, người cẩn thận chút.” Triệu quản gia thấy dáng vẻMộ ngốc nghếch có chút hốt hoảng, lo lắng .

      Giang Dĩ Mạch biết Mộ ngốc nghếch bị làm sao: “Ông xã, chạy đâu vậy?”

      Mộ ngốc nghếch nhanh chóng mặt áo sơ mi vào: “ đói rồi.”

      Triệu quản gia thấy hai tai Mộ ngốc nghếch đỏ bừng, trong lòng hiểu ra, cười : “Lão gia trở lại, phu nhân bảo tôi đến đây gọi người và thiếu phu nhân đến ăn tối.”

      Quản gia đứng cạnh, Giang Dĩ Mạch dám hỏi vết thương lưng , chuyện này cơ hồ người nhà họ Mộ ai biết.

      cũng muốn người khác biết, bằng lấy tính tình của mẹ chồng, khẳng định lại hung hăng mắng .

      bàn bày bữa tối phong phú, thức ăn chay là chủ yếu, đa dạng phong phú, vừa tinh xảo vừa có dinh dưỡng.

      Mộ ngốc nghếch ngừng gắp rau vào chén Giang Dĩ Mạch: “Bà xã, ăn cái này.”

      “Bà xã, cái này ăn cũng rất ngon.”

      “Còn có cái này…”

      “Đủ rồi, tôi ăn hết nhiều vậy đâu.” Giang Dĩ Mạch vội vàng ngăn cản gắp thức ăn vào chén mình, bằng tất cả các món ăn bàn đều vào chén mình, mặt mẹ chồng đen đến mức dám nhìn thẳng rồi.

      “Bà xã, vậy em ăn .” Trong đôi mắt hẹp dài của Mộ ngốc nghếch tràn đầy tình .

      Mặt Đường Hân đen thui, con trai mình nuôi lớn có khi nào gắp thức ăn cho mình như vậy?

      Mộ Đình thấy con trai con dâu tương thân tương ái, cảm thấy vui mừng, nhưng cũng bất đắc dĩ thở dài cái.

      Đường Hân hiếm khi nghe chồng mình than thở: “Mộ Đình, sao vậy?”

      có gì, chỉ là thấy Thiên Thần và Dĩ Mạch hòa thuận như vậy, trong lòng có chút cảm động, cũng có chút tiếc nuối.” Mộ Đình cảm khái, để đũa xuống: “Tôi ăn no rồi, mọi người từ từ ăn.”

      Mộ Đình đến phòng khách tiện tay cầm tờ báo lên, Đường Hân cũng cùng ra, phân phó quản gia chuẩn bị trái cây.

      “Mộ Đình, ông có tâm phải ? Tôi thấy mấy ngày này cảm xúc ông tốt lắm.”

      Mộ Đình đặt tờ báo xuống, thở dài: “Trong công ty có chút vấn đề.”

      Chuyện công ty Mộ Đình rất ít khi với bà, bà cũng hỏi nhiều.

      Hôm nay chồng chủ động đến chuyện của công ty, khiến Đường Hân cũng có chút ngoài ý muốn, có thể tưởng tượng chuyện này nhất định rất nghiêm trọng.

      “Chuyện gì? Rất nghiêm trọng sao?” Đường Hân dò xét hỏi.

      “Mộ thị vốn định xậy dựng khu vui chơi ở nơi nhộn nhịp nhất ở trung tâm thành phố, tất cả các phương pháp và thiết kế đều có, chỉ là mảnh đất lớn như vậy, chính phủ chậm chạp chịu thông qua, chúng ta cũng cố gắng thương nghị với chính phủ, nhưng hôm nay đột nhiên nhận được tin tức, mảnh đất kia bị người khác nhanh chân giành trước rồi.”

      Đường Hân kinh ngạc: “Là tập đoàn nào lợi hại như vậy?”

      “Là công ty có danh tiếng sắp phá sản.” Mộ Đình có chút bất đắc dĩ lại cam lòng , cho tới bây giờ ông chưa bao giờ thua thê thảm như vậy: “Nghe nới trước đây lâu công ty bị tập đoàn thần bí ở nước ngoài thu mua, mà tra được mọt chút tin tức về lão tổng sau màn thu mua này.”

      “Muốn xây dựng khu vui chơi lớn ở trung tâm thành phố, có chút năng lực thể nào dám làm vậy, chỉ là muốn mau đất của chính phủ còn khó hơn, còn có muốn xây dựng khu vui chơi cần nhà đầu tư hùng hậu, vô cùng phức tạp, nhưng đối phương lại thần biết quỷ hay bàn xong chuyện thu mua đát với chính phủ, nghe công ty con ném cành oliu với các công ty kiến trúc có thực lực, vấn đề tiền bạc chỉ có tổng công ty ở nước ngoài ủng hộ, còn bí mật cùng nhiều công ty tài chính trong nước hợp tác đầu tư.”

      “Lão tổng ở sau màn công ty này lợi hại như vậy, chút tin tức cũng tra được sao?” Đường Hân hỏi.


      Mộ Đình thở dài: “Dường như đối phương cố ý muốn người ngoài biết thân phận của ông ta, lúc tôi biết được chuyện này gọi điện cho người bạn bên trong chính phủ tìm hiểu tình huống, ông ấy cũng biết nhiều, chỉ biết người bí mật tiếp xúc với chính phủ là phụ tá của vị tổng giám đốc thần bí kia.”

      “Xem ra, giang sơn của nhà họ Mộ chúng ta gặp phải nguy hiểm rồi.” Mộ Đình liếc nhìn phòng bếp, Mộ ngốc nghếch ngây thơ nhìn Giang Dĩ Mạch: “Bà xã, em ăn quá ít, ăn nhiều chút.”

      “Đừng gắp thức ăn cho tôi nữa, tôi ăn hết.”

      Mộ Đình thu hồi ánh mắt, có chút tiếc hận: “Nếu Thiên Thần ngốc, cũng có thể vào công ty giúp tôi chút, hôm nay tôi lớn tuổi, cũng có nhiều việc lực bất tòng tâm.”

      Lần đầu tiên Đường Hân cảm thấy dường như chồng mình già rồi, có khí phách và ngoan tuyệt như trước kai.

      “Mộ Đình, chúng ta còn có Tử Duệ.” Đường Hân lập tức .

      Mộ Đình bất đắc dĩ : “Đứa bé Tử Duệ kia đối với buôn bán chưa tinh thông nhưng là có tài, là mầm non tốt, chỉ là nó còn quá trẻ, quá xúc động, số chuyện còn rối rắm, ví dụ như những chuyện nó làm với Dĩ Mạch trước kia…”

      “Chuyện qua rồi, ông còn nhắc lại làm gì?” Đường Hân có chút bất mãn: “Bây giờ chúng ta chỉ còn lại Tử Duệ, nếu gọi Tử Duệ về nước, giúp ông chia sẻ chút? Sớm muộn gì ông cũng phải lui xuống, cái nhà này phải dựa vào Tử Duệ rồi.”

      “Tử Duệ còn phải học hỏi thêm nhiều kinh nghiệm.”

      “Ở trong nước cũng rất tốt, hơn nữa bên cạnh ông, có thể giúp ông, cũng có thể nhanh chógn quen với công việc hơn, sao lại được?”

      Mộ Đình đặt tờ báo xuống, vẻ mặt nghiêm túc: “Bà nên biết, sản nghiệp trong nước là tôi để lại cho Thiên Thần.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :