1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thịnh sủng hào môn thiếu phu nhân - Tiêu Tương Thập

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 43: Dùng thân thể làm bồi thường

      Lễ trao giải truyền hình trực tiếp long trọng dẫn đến chấn động chưa bao giờ có, TV tường của trung tâm thành phố trong nước cũng trực tiếp màn này.

      Hình ảnh hai người ôm hôn khiến cho rất nhiều người qua đường chú ý.

      Thượng Quan Trạch kinh ngạc nhìn Mộ ngốc, ngờ ta dám làm !

      Giang Gia Kiệt vội vàng chạy xuống lâu, thiếu chút nữa đụng vào Giang Mỹ Kỳ ăn mặc tỉ mỉ muốn ra ngoài.

      "Chị!" Giang gia Kiệt ngay cả câu xin lỗi cũng có, vừa chạy xuống dưới lầu vừa : "Chị nhanh đến xem TV, truyền hình trực tiếp!"

      Giang Mỹ Kỳ bất mãn nhìn em trai Giang Gia Kiệt: "Trực tiếp với chả trực tiếp, nhìn thấy em đụng vào chị sao?"

      "Nhanh đến xem truyền hình trực tiếp, bạn em gọi điện thoại cho em, con nhóc Giang Dĩ Mạch thối kia ra nước ngoài lĩnh thưởng, ông xã ngu ngốc của ta ở trước mặt phóng viên các nước bày tỏ tình với ta, hai người còn ôm ấp cùng chỗ..."

      Mở TV dưới lầu ra, chuyên đến kênh truyền hình trực tiếp, màn ảnh Mộ ngốc ôm chặt lấy Giang Dĩ Mạch, nhiệt tình hôn .

      Giang Gia Kiệt mở to hai mắt: " biết xấu hổ ôm ấp thân mật cùng chỗ!"

      Tiếng vỗ tay, tiếng hoan hô, tiếng huýt gió hỗn cùng chỗ màn ảnh, càng nhiệt liệt hơn.

      Giống như Carnival.

      Giang Mỹ Kỳ lườm màn hình TV cái: " phải là gả cho kẻ ngu ngốc sao? Có gì mà đắc ý, là do chị cần mới đến phiên ta!"

      "Chị, chị muốn gặp Hạo Thiên sao?" Giang Gia Kiệt nhìn Giang Mỹ Kỳ muốn ra ngoài hỏi.

      "Em xem TV của em ." Giang Mỹ Kỳ ra ngoài.

      Mộ Tử Duệ cũng nhìn thấy truyền hình trực tiếp, đen mặt tắt TV, trong lòng tức giận làm thế nào cũng nguôi, dưới cơn giận dữ ném điều khiển ti vi .

      Nhớ đến màn trong TV, làm thế nào cũng cam lòng.

      Đột nhiên nhớ đến tờ giấy Giang Mỹ Kỳ để lại cho , cầm chìa khóa xe nhanh chóng xông ra ngoài.

      Triệu Tín nhìn thoáng qua chiếc xe sang trọng trực tiếp lao thẳng ra cổng lớn nhà họ Mộ, trong mắt lên tia sáng khác thường.

      Ông ta cầm xẻng sắt, bình nước với công cụ ở trong vườn hoa sau nhà họ Mộ bận rộn, hai mươi mấy năm qua những cây hoa đều do ông chăm sóc bón phân làm cỏ.

      Bây giờ lại thành quản gia, bận rộn, chỉ có lúc rảnh rỗi mới có cơ hội đến nơi này chăm sóc hoa cỏ ở nơi này.

      tường quấn đầy dây leo đặt chiếc TV, bên trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt, tiếng huýt gió, tiếng hoan hô còn có tiếng ồn ào xen lẫn.

      Mộ ngốc ôm chặt lấy Giang Dĩ Mạch, nhiệt tình ôm hôn làm cho tất cả phụ nữ đều rất hâm mộ.

      Lớn mật, nhiệt tình như vậy.

      Triệu Tín nhìn lộ ra nụ cười vui mừng từ đáy lòng.

      Ở nước ngoài là nửa đêm, nhưng trong nước là buổi chiều.

      Mộ Tử Duệ cho đậu xe ở khách sạn xa hoa.

      Vào khách sạn, gõ cửa phòng Tổng Thống giấy viết kia.

      Cửa phòng từ bên trong mở ra, Giang Mỹ Kỳ dường như vừa mới tắm, bọc khăn tắm đứng ở bên trong: " Tử Duệ, vào ."

      Mộ Tử Duệ liếc mắt hai vai trần của ta lộ ở bên ngoài, cùng trước ngực ngạo nghễ đứng thẳng như như của ta cố ý bọc khăn tắm màu trắng.

      coi như ngu dốt nữa cũng biết ta đây là ý gì.

      " hẹn tôi đến đây làm cái gì?" Mộ Tử Duệ biết còn cố hỏi.

      Giang Mỹ Kỳ nhàng đóng cửa lại, dịu dàng gọi : " Tử Duệ..."

      Khăn tắm màu trắng người chậm rãi chảy xuống, lập tức thân hình trần truồng bại lộ ở trong khí.

      " ở trong khách sạn nhà họ Giang các người cùng tôi làm chuyện này, sợ Hạo Thiên biết sao?" Mộ Tử Duệ hỏi.

      Giang Mỹ Kỳ đến trước mặt Mộ Tử Duệ, cố ý để ngạo nghễ của mình ở người , dùng hết thủ đoạn quyến rũ: "Hạo Thiên căn bản em như trong tưởng tượng, đơn giản chỉ muốn giữ lấy, em rất hối hận, Tử Duệ, xin lỗi, em biết làm thế nào mới có thể bù lại tổn thương tạo thành cho ..."

      "Cho nên định dùng thân thể của mình làm bồi thường?" Mộ Tử Duệ hỏi trắng ra.

      Giang Mỹ Kỳ ra vẻ thẹn thùng, coi như thừa nhận.

      "Nếu với Hạo Thiên làm ra chuyện này, bây giờ là chị dâu của tôi, tôi có đói bụng ăn quàng nữa, cũng đến mức động vào người phụ nữ của trai tôi!"

      "Giang Dĩ Mạch mới chính là chị dâu của , phải cùng với ta rồi sao?" Giang Mỹ Kỳ dịu dàng : " Tử Duệ, em chỉ muốn biểu đạt xin lỗi của em, có ý khác..."

      Mộ Tử Duệ đẩy ta ra, nhanh rời : "Mặc kệ có ý gì, tôi cũng có hứng thú với !"

      " Tử Duệ!" Giang Mỹ Kỳ đột nhiên từ phía sau ôm chặt lấy : "Xin đừng , để em bồi thường cho ..."

      Sắc trời ngoài cửa sổ dần dần tối.

      Đường Hân tìm thấy con thứ hai, nhìn thấy quản gia vừa mới làm xong việc liền hỏi: "Tử Duệ đâu?"

      "Lúc buổi chiều nhìn thấy cậu ấy lái xe ra ngoài." Triệu Tín .

      " đâu vậy?"

      " quản gia như tôi nào dám hỏi nhị thiếu gia đâu, này chẳng phải là việt quy củ!"

      Đường Hân sốt ruột: "Thiên Thần với Dĩ Mạch khi nào trở về?"

      "Trễ nhất khoảng ngày kia."

      "Tử Duệ trở về ông bảo nó lập tức đến tìm tôi! Còn có, thủ tục Tử Duệ ra nước ngoài làm xong, ông chuẩn bị chút, trước khi Thiên Thần với Dĩ Mạch về nước phải đưa Tử Duệ ra nước ngoài, ông phải tận mắt nhìn thấy nó lên máy bay!"

      "Vâng, phu nhân, tôi biết." Triệu Tín lễ phép .

      Lễ trao giải nước ngoài bế mạc ở trong tiếng hoan hô cùng vỗ tay nhiệt liệt, Giang Dĩ Mạch bị hôn đến bụng tức giận, khi ra ngoài hội trường lễ trao giải vẫn là gương mặt lạnh lùng.

      "Cách xa tôi chút!" Giang Dĩ Mạch lạnh lùng , trước mặt người xem của các nước, lần này là xấu hổ rất lớn.

      "Bà xã, vì sao em tức giận?"

      "Vì sao em tức giận còn biết sao?" Giang Dĩ Mạch giận dữ hỏi: "Xin cách xa tôi chút, được gần tôi nửa bước, có nghe ?"

      Mộ ngốc rất ủy khuất nhìn : "Bà xã, có phải em tức giận vì hôn em đúng ?"

      Giang Dĩ Mạch mặt đỏ lên, lời nào.

      "Bà xã, em ghét bỏ phải ?" Mộ ngốc tội nghiệp hỏi.

      tầng thượng tòa nhà bên cạnh có bóng đen cường tráng nằm ở chỗ này, ánh mắt nhìn vào ống kính của súng bắn tỉa ngắm ngay mi tâm Giang Dĩ Mạch tức giận cách đó xa, ngón tay nhàng bóp cò...

      Chương 44. Sát thủ nhà nghề.

      Edit Thanh Thanh Mạn

      Giang Dĩ Mạch phát cáu với Mộ ngốc nghếch, trước mặt toàn thể người xem lại những lời đó, hơn nữa còn hôn , rất muốn tìm cái lỗ để chui vào rồi bao giờ ra nữa.

      Mỗi lần vừa đến lúc mấu chốt, xảy ra vấn đề.

      Lúc này Giang Dĩ Mạch hối hận tím cả ruột.

      nên dẫn đến đây.

      “Bà xã, có phải em ghét bỏ là tên ngốc, cảm thấy gả cho rất mất mặt, mới có thể…” Mộ ngốc nghếch ủy khuất nhìn Giang Dĩ Mạch, thấy trung xa xa có vòng sáng mờ, mơ hồ dưới ánh trăng thấy được hình dáng màu đen.

      Ống ngắm nhắm ngay mi tâm của Giang Dĩ Mạch, nhàng bóp cò.

      Mộ ngốc nghếch đột nhiên bước tới, nặng nề nhào đến Giang Dĩ Mạch, tiếng súng vang lên, Giang Dĩ Mạch và Mộ ngốc nghếch nặng nề ngã xuống đất.

      Ý nghĩ đầu tiên trong đầu Giang Dĩ Mạch là có người muốn giết .

      Thiệu Thiến sao?

      Bà ta phái người đuổi giết mình ra tới nước ngoài sao?

      Thượng Quan Trạch nhanh chóng nhìn về phía tòa cao ốc bên kia, bóng đen kia thấy nhiệm vụ thất bại, lập tức biến mất trong bóng tối.

      “Mạch Mạch…” lập tức tiến lên, gương mặt lo lắng, khi thấy màn phía trước nhất thời dừng bước.

      Giang Dĩ Mạch cảm thấy đau đớn trong dự liệu, Mộ ngốc nghếch còn ôm chặt lấy , nửa người trước rơi xuống đất làm đệm đỡ cho , ngẩng mặt lên lo lắng nhìn : “Bà xã, em có bị thương chứ?”

      “Tôi sao…”Giang Dĩ Mạch muốn đẩy Mộ ngốc nghếch, chỉ thấy Mộ ngốc nghếch bất động trong lòng mình.

      Đột nhiên tay cảm thấy ươn ướt, theo bản năng giơ tay lên, dưới ánh trăng thấy được tay mình là máu đỏ chói mắt.

      Ánh mắt run rẩy, Thượng Quan Trạch phục hồi tinh thần, lập tức gọi xe cứu thương.

      Trong phòng phẫu thuật Mộ ngốc nghếch được cấp cứu, Giang Dĩ Mạch lo lắng chờ bên ngoài, Thượng Quan Trạch giúp đỡ làm thủ tục.

      Lúc trời sắp sáng, đèn trước phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt, Giang Dĩ Mạch hoàn toàn nghe hiểu những gì bác sĩ lúc ra khỏi phòng.

      Thượng Quan Trạch giúp phiên dịch, Giang Dĩ Mạch mới biết sau lưng Mộ ngốc nghếch bị trúng đạn, đạn được lấy ra, bởi vì thương tổn điểm yếu nên có nguy hiểm về tính mạng, nhưng phải nghỉ ngơi nhiều.

      Mộ ngốc nghếch vẫn chưa tỉnh lại, Giang Dĩ Mạch theo vào phòng bệnh, cầm tay Mộ ngốc nghếch cả đêm chợp mắt.

      Trong lòng ảo não, nên vì chuyện như vậy mà giận .

      Ngộ nhỡ lần này bị đánh trúng chỗ hiểm mà mất mạng, chắc hối hận cả đời?

      Giang Dĩ Mạch chưa bao giờ thích nợ người khác, vậy mà lại lần lượt thiếu nợ .

      Lần trước bị ép buộc ở nhà họ Mộ, suýt nữa mất mạng, nếu phải kịp thời xuất , mình sớm mất mạng rồi.

      Lần này lại thiếu mạng.

      Giang Dĩ Mạch nắm chặt tay Mộ ngốc nghếch, tự lẩm bẩm: “ cứu tôi hai lần, tôi nên đền đáp thế nào đây?”

      “Sinh cho đứa trẻ mập mạp thôi.” Mộ ngốc nghếch biết tỉnh lại từ lúc nào, có hơi suy yếu .

      Mới vừa rồi Giang Dĩ Mạch còn cảm thấy rất xin lỗi , rất áy náy, nhưng vừa nghe Mộ ngốc nghếch tới sinh con, tấy cả áy náy cùng có lỗi đều tan hết.

      “Thiếu chút nữa mất mạng còn muốn sinh con!” Giang Dĩ Mạch buông tay ra, tuy có chút đau lòng, nhưng miệng lại cố ý dùng giọng điệu cứng nhắc trách mắng.

      Mộ ngốc nghếch lần nữa bắt được tay của , vẻ mặt ngây thơ: “Nếu có bà xã lấy ai cùng sinh con đây?”

      biết sinh đứa trẻ mập mạp, chẳng lẽ cứu tôi để tôi sinh con cho sao?” Giang Dĩ Mạch tức giân hỏi.

      Mộ ngốc nghếch rất ủy khuất lắc đầu: “ phải.”

      Sau đó lại bổ sung thêm câu: “ phải cố tình cứu bà xã, là cẩn thận bị ngã…”

      Giang Dĩ Mạch vốn rất cảm kích , nhưng lại cố tình lời chọc tức .

      phải cố ý cứu tôi, chỉ là cẩn thận bị ngã?”

      Giang Dĩ Mạch cũng biết, có đầu óc giống như đứa bé ba tuổi, làm sao có thể biết có người ám sát mình, còn khéo vừa vặn cứu mình?

      “Nếu có chuyện gì, tôi về nghỉ ngơi đây.”

      Bỏ lại Mộ ngốc nghếch, xoay người ra khỏi phòng bệnh, về khách sạn.

      Lúc này Thượng Quan Trạch đẩy cửa vào cười với : “ yên tâm , tôi chăm sóc tốt bà xã của !”

      cố ý nhấn mạnh hai chữ bà xã, ý vị sâu xa.

      Nhét người của Mộ ngốc nghếch vào trong phòng bệnh của bệnh viện, Thượng Quan Trạch đưa Giang Dĩ Mạch về khách sạn.

      Vẻ mặt Giang Dĩ Mạch nghiêm túc, nắm chặt quả đấm: “Lần này tôi tuyệt đối bỏ qua cho người đàn bà họ Thiệu đó!”

      cảm thấy là do Thiệu Thiến phái người làm?”

      “Trừ bà ta còn có ai muốn mạng của tôi nữa chứ?” Giang Dĩ Mạch hỏi ngược lại: “Tên Trương Đại Tề kia vẫn chưa có tin tức sao?”

      Thượng Quan Trạch lắc đầu: “Tên Trương Đại Tề kia giảo hoạt hung ác, giống như biến mất đời này vậy, chỉ cần ông ta lộ diện, tôi nhất định nhận được tin tức.”

      “Lần này tôi tuyệt đối thể ngồi chờ chết, người đàn bà họ Thiệu này, biết lần sau bà ta đối phó với tôi như thế nào nữa. Tôi còn muốn cho bà ta sống tốt thêm nhiều ngày nữa, xem ra là tôi tự mình đa tình rồi.

      Thượng Quan Trạch do dự chút, : “Mạch Mạch, cảnh sát từ nước J kia mới nhận được tin tức, đạn lấy ra từ cơ thể chồng là đạn ở chợ đen buôn lậu súng ống đạn dược, là đạn chuyên dụng của súng bắn tỉa AK-47. Căn cứ vào việc đối phương sử dụng khẩu súng này có thể phán đoán người ám sát lần này là sát thủ nhà nghề của tổ chức sát thủ.”

      Thượng Quan Trạch còn : “ tới nước J nhận thưởng là mới quyết định trong mấy ngày này, mà Thiệu Thiến có thể trong thời gian này có thể mướn được sát thủ nhà nghề, có thể thấy được bà ta đơn giản như nghĩ."
      tiji thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 45. Chủ nhân tương lai của nhà họ Mộ

      Edit Thanh Thanh Mạn

      Trở lại khách sạn, Giang Dĩ Mạch nhờ Thượng Quan Trạch chuẩn bị nồi cơm điện.

      lấy nồi cơm điện làm gì?” Thượng Quan Trạch hỏi

      “Nấu cháo!” Giang Dĩ Mạch .

      “Muốn ăn cháo với tôi, tôi gọi khách sạn phục vụ.”

      Giang Dĩ Mạch lắc đầu: “ phải tôi ăn, tôi chuẩn bị điểm tâm cho chồng tôi, ấy bị thương, nên ăn đạm bạc chút.”

      ra bỏ được chồng mình à? ta chỉ là tên ngốc…”

      Ánh mắt Giang Dĩ Mạch rét lạnh, Thượng Quan Trạch tự giác ngừng lại, hỏi: “Dù là chuẩn bị điểm tâm cho chồng, cũng có thể gọi phục vụ.”

      “Tôi muốn tự tay làm cho ấy.” Giang Dĩ Mạch , như vậy ít nhất lòng dễ chịu hơn.

      Mặc kệ thế nào, là vì nên mới bị thương.

      Giang Dĩ Mạch muốn nợ nhân tình người khác.

      Thượng Quan Trạch nhìn Giang Dĩ Mạch, cố ý hỏi: “Chồng giống như đứa bé, cứ định như vậy sốgn với ta cả đời sao?”

      “Có gì thể sao?” Giang Dĩ Mạch ăn ở hao lòng .

      Cái loại phương thức khuất nhục nhưu vậy, giải thích gả cho người chồng ngốc, quả trong lòng rất ủy khuất.

      Vị hôn phu bị em cùng cha khác mẹ nạy góc tường, mình phải thay bọn họ chùi đít.

      Giang Dĩ Mạch cảm thấy sao mình lại tiện như vậy!

      phải trong lòng cũng muốn như vậy chứ?” Thượng Quan Trạch vừa liếc mắt hiểu .

      mau chuẩn bị nồi cơm điện giúp tôi !” Giang Dĩ Mạch cố ý đổi chủ đề, muốn chút tâm tư của mình bị người khác nhìn thấu.

      Mộ ngốc nghếch sau lưng bị trúng đạn, chỉ có thể nằm giường bệnh, thấy Giang Dĩ Mạch đến, mới tội nghiệp hô tiếng: “Bà xã.”

      “Đói bụng ?” Giang Dĩ Mạch múc cháo ra, sau đó đỡ Mộ ngốc nghếch ngồi dậy, đặt gối đầu sau lưng .

      “Thơm quá!” Mộ ngốc nghếch khờ dại : “Bà xã, là em tự tay nấu sao? Em ngủ tự tay nấu cháo cho sao?”

      “Đừng mơ tưởng, là tôi ăn còn dư lại, mới đem tới cho .” Giang Dĩ Mạch cố ý .

      Mộ ngốc nghếch vẫn rất vui mừng, ngây ngốc cười: “Bà xã đối với tốt.”

      “Vậy về sau phải nghe lời tôi hơn có biết ? được chọc tôi mất hứng nữa có nghe ?”

      Mộ ngốc nghếch gật đầu liên tục, trẻ con : “ nghe lời bà xã.”

      là ngoan, tự mình ăn !” Giang Dĩ Mạch đặt cháo trước mặt Mộ ngốc nghếch.

      Mộ ngốc nghếch rất ủy khuất nhìn Giang Dĩ Mạch: “Bà xã, vết thương lưng đau, nhúc nhích được, em đút được ?

      Xem phân lượng vì mình bị thương, đồng ý.

      Mộ ngốc nghếch vui vẻ nhìn Giang Dĩ Mạch đút cháo, trong mắt đẹp đều là nụ cười.

      Giang Dĩ Mạch cảm giác có phải mình đối xử với quá tốt hay ?

      Chuyện Mộ ngốc nghếch bị thương Giang Dĩ Mạch cho cha mẹ chồng ở trong nước biết, tìm cái cớ ở lại nước J thêm mấy ngày.

      Đường Hân liền thừa dịp này vội vàng đuổi Mộ Tử Duệ ra nước ngoài.

      Chuyện nó và Giang Dĩ Mạch bị cha nó biết, đuổi đến làm ở chi nhánh công ty ở nước ngoài, trong vòng ba năm rưỡi về được.

      Trong lòng Đường Hân ít nhiều bỏ được đứa con trai này, nhưng bây giờ chỉ có thể cho nó ra nước ngoài, dù sao còn hơn để nó ở nhà ngộ nhỡ lại cùng Giang Dĩ Mạch gây ra chuyện gì khác.

      Mộ Tử Duệ muốn ra khỏi nước, coi như cha ra lệnh, ta cũng muốn .

      Đường Hân hết cách với , để quản gia chuẩn bị xe tự đưa t ra phi trường.

      “Mẹ, mẹ cho con thêm tuần nữa được ? Con còn có chuyện chưa làm xong, tuần sau con nhất định .” Mộ Tử Duệ khẩn cầu: “Chuyện này con với cha, cha cũng đồng ý.”

      “Đây là con tự . Đến lúc đó được viện cớ!” Đường Hân .

      Mộ Tử Duệ gật đầu.

      Đường Hân nhìn con trai, có chút bất đắc dĩ : “Tử Duệ, ra mẹ cũng bỏ được con, nhưng chuyện con và Dĩ Mạch bị cha con biết, con được. con nghe lời khuyên của mẹ, đến chi nhánh công ty ở nước ngoài làm tốt, để cha con thấy được năng lực của con, đến lúc đó con đính hôn với tam tiểu thư nhà họ Ngôn, tất cả nhà họ Mộ này đều là…”

      “Mẹ!” Mộ Tử Duệ cau mày, ta vô cùng thích nghe cái này, nhưng mẹ cố tình chỉ điều này.

      “Tử Duệ, chỉ có thành chủ nhân tương lai của nhà họ Mộ, con mới được tất cả những thứ con muốn!” Đường Hân đổi lại cách khuyên, ý vị sâu xa .

      Mộ Tử Duệ giống như bị cảnh tỉnh, nhìn Đường Hân.

      Trở thành chủ nhân tương lai của nhà họ Mộ, có thể có được tất cả những thứ mong muốn?!

      Đường Hân tiếp: “Thiên Thần con dù sao cũng giống như đứa bé ba tuổi, căn bản lấy được những thứ của mình, chỉ có thể dựa vào con thay nó coi chừng!”

      Lời ràng như vậy, Mộ Tử Duệ còn hiểu nữa sao?

      “Mẹ, người đồng ý…”

      Đường Hân ngắt lời: “Mẹ chỉ cho con biết, tình huống con như thế nào, nhất định giành được gia sản, bây giờ nhà họ Mộ chúng ta cũng chỉ có thể dựa vào con, cha con muốn để tài sản trong nước lại cho con, vậy khác nào là đưa cho Giang Dĩ Mạch? Mẹ phản đối con cùng bất luận kẻ nào ở chung chỗ, phải xem con có bản lĩnh hay !”

      “Con hiểu, mẹ.”

      Đường Hân cười: “Vậy tốt!”

      Chương 46: Manh mối, tính kế

      Edit: Tuyết Nguyệt Lam



      tuần sau, cuối cùng Mộ Tử Duệ cũng thể đợi cho Giang Dĩ Mạch trở về. Đành phải thu dọn hành lý đến sân bay.

      Đường Hân sợ ta lại như con thiêu thân, bảo quản gia tự mình đưa ta , nhất định phải nhìn thấy ta lên máy bay, còn phải đợi máy bay cất cánh sau đó mới có thể rời khỏi.

      Giang Mỹ Kỳ ăn mặc trang điểm xinh đẹp, quả xinh đẹp hơn bình thường rất nhiều lần.

      Giang Gia Kiệt ngồi ở ghế sofa cầm quyển tạp chí mỹ nữ xem, thỉnh thoảng mắt lé qua nhìn Giang Mỹ Kỳ ngay cả đường cũng phong tình vạn chủng.

      "Chị, chị lại phát xuân đó hả?"

      Giang Mỹ Kỳ cầm túi xách đập Giang Gia Kiệt: "Miệng chó phun ra ngà voi!"

      Giang Gia Kiệt dơ tay cản lại: "Chị, chị cẩn thận chút, chị giống người có thai năm tháng chút nào." Nhìn cẩn thận: "Chị, bụng chị hình như hơn hay sao ấy?"

      Lúc này Thiệu Thiến đúng lúc xuất , nhìn con : "Kỳ Kỳ, sao con lại ăn mặc như vậy? Mau thay quần áo bà bầu ."

      "Mẹ, mấy bộ đồ đó khó coi chết được, con muốn mặc."

      "Con cứ như vậy ai tin con có thai năm tháng? Mau vào thay, ngộ nhỡ bị Hạo Thiên phát ..."

      "Ba tháng nữa con cũng sinh được con, sớm muộn gì ta cũng biết." Thời điểm Giang Mỹ Kỳ nhắc tới Đường Hạo Thiên, ràng nhiệt tình giống như trước.

      "Chị, chị và Hạo Thiên cãi nhau hả ?" Giang Gia Kiệt hỏi: "Hả, đúng, mấy ngày nay mỗi ngày chị đều ăn mặc trang điểm xinh đẹp ra ngoài, chẳng lẽ phải gặp Hạo Thiên?"

      Từ trong lời của con trai, Thiệu Thiến bắt được tin tức mấu chốt, nhìn Giang Mỹ Kỳ: "Kỳ Kỳ, con và Hạo Thiên rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

      số việc Giang Mỹ Kỳ cũng gạt cả mẹ ta, ta suy nghĩ : "Hạo Thiên căn bản là muốn cưới con, mỗi lần con muốn ta dẫn con gặp ba mẹ ta, ta đều từ chối, còn chờ con sinh con xong rồi hãy , căn bản ta dám chuyện với ba mẹ ta. con chưa gặp người đàn ông nào hèn nhát như vậy!"

      Giang Mỹ Kỳ khinh thường : "Nếu ta phải người thừa kế duy nhất của nhà họ Đường, con quăng ta từ sớm rồi!"

      "Kỳ Kỳ!" Thiệu Thiến trách cứ hô tiếng: "May mắn ba con ở nhà, nếu để cho ba con nghe thấy, xem ba con giáo huấn con như thế nào!"

      "Con làm cái gì hả? Sao lại giáo huấn con?"

      "Con còn ?" Thiệu Thiến có chút bất mãn: "Nếu phải con lừa gạt bọn họ mang thai, con cho ràng ba con ông ấy đồng ý để Giang Dĩ Mạch thay con gả cho thằng ngốc nhà họ Mộ kia hay sao?"

      "Nhà họ Mộ nỗi danh là nhà giàu có, có thể làm lũng đoạn cả làng giải trí, con tặng nhà chồng tốt như vậy cho ta, con còn vừa ý cái gì?"

      "Kỳ Kỳ!" Thiệu Thiến bất mãn quát lớn tiếng.

      Lúc này Giang Gia Kiệt mới mở miệng: "Vậy sao giờ chị còn lấy chồng!"

      "Rốt cuộc, em có còn là em trai của chị hay ? Sao lại đỡ cho Giang Dĩ Mạch!"

      Tuy đối ngoại, bọn họ luôn luôn đoàn kết, nhưng bên trong lại thường xuyên cãi nhau tranh chấp như vậy.

      Kỳ Giang Gia Kiệt cũng thích người chị này, biết Hạo Thiên là vị hôn phu của Giang Dĩ Mạch, mà ta lại vẫn cố ý quyến rũ, mang thai lại lừa gạt bọn họ mang thai, mà trong mắt trừ tiền bạc và lời ích của ta ra những cái khác đều tồn tại.

      Lần trước ở nhà họ Mộ, cậu ta bị Mộ ngốc nghếch đánh cho gần chết, ta liền đứng sang bên cũng giúp cậu ta.

      “Chị, chị là được tiện nghi lại còn khoe mẽ!"

      "Giang Gia Kiệt..."

      "Được, các đứa đừng ầm ĩ nữa, vì Giang Dĩ Mạch mà lại cãi nhau hả!" Thiệu Thiến quát lớn.

      Giang Mỹ Kỳ bất mãn: "Mẹ, mẹ chỉ che chở Gia Kiệt!"

      "Khi nào mẹ che chở Gia Kiệt hả? Lại , nó là em ruột của con, con thể nhường nó chút được hay sao? Thời điểm Giang Dĩ Mạch khi dễ con, em trai con đều ra mặt bảo vệ con, con nhìn lại chính con !"

      "Con cũng đâu cần nó ra mặt!"

      Vẻ mặt Giang Mỹ Kỳ khinh thường trêu chọc khiến Giang Gia Kiệt nổi trận lôi đình: "Chị, chị cái gì?"

      "Kỳ Kỳ, con hơi quá đáng rồi đó, con có thể như vậy à? Gia Kiệt giúp con như thế, con lại như vậy, Gia Kiệt thất vọng đau khổ?" Thiệu Thiến trách cứ Giang Mỹ Kỳ, sau đó với Giang Gia Kiệt: "Gia Kiệt, con về phòng con trước ..."

      "Mẹ, mẹ cũng có tư cách gì con, năm đó phải chính mẹ đào góc tường của bạn thân nên mới có ngày hôm nay hay sao!" Giang Mỹ Kỳ tranh luận.

      Lần này Thiệu Thiến bị con chọc tức rồi: "Kỳ Kỳ, con chuyện với mẹ như vậy sao?"

      "Ai bảo mẹ giáo huấn con trước!"

      "Đó còn phải bởi vì con làm việc có vấn đề, mẹ chỉ có lòng nhắc nhở con!"

      "Con có vấn đề ở chỗ nào hả?"

      "Con ranh này!" Thiệu Thiến bất mãn nhìn Giang Mỹ Kỳ: "Con ắn mặc như vậy, nếu để cho Hạo Thiên nhìn thấy, hôn của hai đứa thất bại triệt để, còn ba con nếu biết con tính kế ông ấy, còn bị con làm cho tức chết hay sao!"

      "Đường Hạo Thiên căn bản là nghĩ tới cưới con, ta là kẻ hèn nhát!"

      "Nếu như con sinh con xong, nó chuyện với ba mẹ nó, cho nên nó mới có thể..."

      "Con lại mang thai, sao sinh?"

      "Hai đứa ở cùng chỗ thời gian dài như thế, sao thể sinh đứa chứ? Chỉ cần có con..."

      "Là Đường Hạo Thiên vô dụng, sinh hài tử cũng phải chuyện của mình con." tại Giang Mỹ Kỳ nhắc tới Đường Hạo Thiên có vẻ mặt khinh thường.

      Thiệu Thiến nhìn ra manh mối: "Con và Hạo Thiên có phải hay lại cãi nhau rồi hả?"

      Giang Mỹ Kỳ lời nào.

      "Con ăn mặc như vậy là muốn gặp ai?" Thiệu Thiến liếc thấy thích hợp: "Đừng dối mẹ, con lừa được mẹ đâu!"

      Giang Mỹ Kỳ do dự, : " sân bay tiễn Mộ Tư Duệ."

      "Con ở cũng chỗ với Mộ Tư Duệ từ bao giờ?" Thiệu Thiến kinh ngạc, Giang Gia Kiệt cũng đặc biệt mở to hai mắt vểnh tai nghe kỹ.

      "Con có thời gian, sắp kịp rồi." Giang Mỹ Kỳ chuyển hướng đề tài liền .

      " được !" Thiệu Thiến ngăn Giang Mỹ Kỳ lại: "Muốn trước hết thay quần áo bà bầu."

      "Mẹ!"

      "Con nghe mẹ , có sai." Thiệu Thiến ý vị thâm trường.

      Giang Mỹ Kỳ vẫn muốn, Thiệu Thiến còn : "Kỳ Kỳ, ba con và Hạo Thiên đều biết chuyện con mang thai, nếu con muốn ở cùng chỗ với Mộ Tử Duệ, trước hết phải nghĩ biện pháp để cái thai trong bụng con biến mất!"

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 47: Đánh đến nhà họ Giang.

      Editor: heisall


      Giang Dĩ Mạch trở về nước chuyện đầu tiên phải làm chính là đánh đến nhà họ Giang, đoạt lại tất cả những thứ vốn thuộc về .

      Thiệu Thiến nhìn thấy Giang Dĩ Mạch, cũng biết người đến có ý tốt.

      "Tôi chết, bà nhất định rất thất vọng phải ?" Giang Dĩ Mạch giễu cợt .

      Thiệu Thiến làm ra dáng vẻ người mẹ hiền lành: "Mạch Mạch, xem lời của con kìa, mẹ biết con tham gia cuộc thi thiết kế đá quý giành được giải thưởng, cũng cảm thấy vui mừng thay cho con, định tối nay gọi con trở về ăn chung với cả nhà bữa cơm, người nhà vì con ăn mừng bữa đây!"

      "Bà chuyện này tôi cũng quên mất, ban tổ chức ở nước ngoài với tôi, bọn họ sớm gởi thư thông báo giành giải thưởng tới nhà họ Giang rồi, nhưng tôi vẫn hay biết gì, nếu phải ban tổ chức gọi điện thoại lại cho tôi, thiếu chút nữa tôi bỏ lỡ lễ trao thưởng lần này rồi, vì thế mới đặc biệt nhờ bạn bè điều tra giúp, mới biết thư thông báo do ban tổ chức ở nước ngoài gửi đến đây sớm có người ký nhận rồi."

      "Có chuyện này sao?" Thiệu Thiến kinh ngạc.

      "Bà thừa nhận cũng cũng sao, hôm nay tôi đến đây chính là muốn thông báo với bà tiếng, tất cả những tài sản mà mẹ tôi để lại cho tôi năm đó, Giang Dĩ Mạch tôi muốn lấy lại toàn bộ. . . . . ."

      "Cái gì?" Giang Gia Kiệt ở bên cạnh giữ được bình tĩnh: "Giang Dĩ Mạch, tại sao muốn cướp đồ của nhà họ Giang chúng tôi chứ?"

      Thiệu Thiến vội vàng hoà giải: "Gia Kiệt, đừng chuyện như vậy với chị của con, lễ phép."

      Bà ta nhìn Giang Dĩ Mạch, lời ngon tiếng ngọt: "Mạch Mạch, có thể là do mẹ sơ sót, có chú ý đến thư gửi qua bưu điện tới đây, con cũng biết là mỗi ngày mẹ đều vội vàng lo chuyện của công ty, có nhiều sức lực để ý đến nhiều chuyện như vậy, con cũng đừng tức giận với mẹ, chúng ta đều là người nhà, cần phải chuyện xạ lạ như vậy."

      Giang Dĩ Mạch buồn cười: "Ai là người nhà với đồ đê tiện cướp chồng còn chiếm đoạt tài sản của bạn thân mình chứ?"

      "Mạch Mạch, con lại linh tinh cái gì đó?" Giang Triển Bằng vừa nhận được điện thoại chạy về nhà vừa đúng lúc nghe được câu này, rất vừa lòng liền trách mắng Giang Dĩ Mạch: "Chuyện của đời trước có quan hệ gì với các con, con nên cứ luôn thù địch với Thiến Thiến như vậy."

      " ghê tởm!" Trong mắt Giang Dĩ Mạch tràn đầy tức giận và bất bình, cảm thấy bất công cho tất cả những gì mà mẹ mình làm.

      "Thiến Thiến ư? Gọi mới thân thiết làm sao, tai sao mẹ tôi có thể gả cho thứ người như ông vậy chứ? Tiêu tiền của mẹ tôi, mà còn ngủ với người bạn tốt nhất của mẹ tôi. . . . . ."

      "Mạch Mạch. Con cần mỗi lần trở về là lại gây khó dễ với mọi người trong nhà như vậy, nếu con thích nhà họ Giang, sau này có thể trở về nữa!" Giang Triển Bằng liếc nhìn Mộ ngốc nghếch bên cạnh Giang Dĩ Mạch, coi như đối phương là kẻ ngốc, thế nhưng loại chuyện thế này lại ra trước mặt đám đông, cũng làm cho ông cảm thấy khó chịu.

      Khiến cho tất cả tôn nghiêm của người cha đều bị giẫm đạp hết.

      "Tôi cũng muốn trở về, nhưng hôm nay tôi tới đây là muốn thông báo cho các người biết, tất cả tài sản năm đó mà mẹ tôi để lại, tại Giang Dĩ Mạch tôi muốn thu lại hết toàn bộ, các người sắp xếp chút, nên dời liền dời, nên cút cút ngay. . . . . ."

      Giang Gia Kiệt cực kì tức giận, mắng to: "Giang Dĩ Mạch, con mẹ nó, người nên cút chính là ! Đừng chạy tới nhà tôi làm càng làm bậy!"

      "Đâu là nhà của cậu chứ?" Giang Dĩ Mạch hỏi ngược lại: "Năm đó khi mẹ tôi tạo dựng nên tập đoàn Giang Thị, cậu còn chưa xuất cái thế giới này nữa đó!" dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com

      "Mẹ mẹ mẹ , mẹ của chính là người khốn kiếp. . . . . ." Giang Gia Kiệt bực bội nhất chính là ta luôn treo mẹ mình khóe miệng, nên tức giận mà cố ý mắng to.

      Giang Dĩ Mạch lên tát cho cậu ta cái, tuyệt đối thể dễ dàng tha thứ cho bất kỳ kẻ nào dám bất kính đối với người mẹ qua đời của mình.

      Dù sao Giang Gia Kiệt cũng là người đàn ông, nếu so về vóc người và sức lực, Giang Dĩ Mạch dù thế nào cũng phải là đối thủ của cậu ta.

      Từ đến lớn, mỗi lần gây gổ đánh nhau, cậu ta đều chưa từng thua.

      Giang Dĩ Mạch hoàn toàn đánh lại cậu ta.

      Thấy Giang Dĩ Mạch vung lên bạt tai, Giang Gia Kiệt cũng lập tức nâng quả đấm lên định đánh lại, đột nhiên bị đá cái từ phía bên ngoài, đầu gối liền cong lại, ngã xuống quỳ gối mặt đất.

      Ngay khi cậu ta ngã quỳ xuống, Giang Mỹ Kỳ đột nhiên xông ra, ngăn trước mặt Giang Gia Kiệt, làm cho cái tát thiếu chút nữa rơi mặt Giang Gia Kiệt kia vừa đúng lúc rơi mặt của ta.

      Giang Gia Kiệt phù phù tiếng ngã quỳ mặt đất, thấy Giang Mỹ Kỳ thay cậu ta bị bạt tai, vừa sợ vừa cảm thấy lạ.

      Ngày trước, mỗi lần cậu ta bị đánh, Giang Mỹ Kỳ đều luôn tự bảo vệ mình, đứng ở bên quan tâm hỏi han, hôm nay lại vươn mình ra bảo vệ người em trai này.

      Dù sao cũng là chị ruột của mình, máu mủ tình thâm.

      Những bất mãn của Giang Gia Kiệt đối với Giang Mỹ Kỳ trước kia, cũng bởi vì cái tát này mà nhất thời đều tiêu tan hết, nghiêng đầu muốn nhìn xem ai đá chân mình, bộ dạng tuyệt đối bỏ qua cho người đó, khi ánh mắt nhìn về phía Mộ ngốc nghếch lập tức bỏ cuộc.

      Mộ ngốc nghếch ôm lấy Giang Dĩ Mạch, đau lòng đặt bàn tay của vào trong lòng bàn tay mình: "Bà xã, em có đau ?"

      Vào lúc này Giang Dĩ Mạch rãnh để ý tới ân cần của Mộ ngốc nghếch, lạnh lùng nhìn Giang Mỹ Kỳ, hận thể róc xương lóc thịt của ta.

      "Chị, Gia Kiệt tuổi còn , hiểu chuyện, mới có thể chuyện phân biệt nặng như vậy, nhưng , nó cũng là em trai ruột của chị, chị đừng đánh nó." Giang Mỹ Kỳ mặc bộ quần áo bà bầu béo mập ngăn ở trước mặt Giang Gia Kiệt, má trái bị Giang Dĩ Mạch tát cái đỏ bừng.

      Thiệu Thiến đau lòng nhìn hai đứa con của mìn, nhào vào trong ngực Giang Triển Bằng làm nũng: "Ông xã, ông hãy khuyên nhủ Mạch Mạch , đừng bắt nạt ba mẹ con tôi nữa."

      Giang Triển Bằng cũng rất bất mãn đối với việc Giang Dĩ Mạch mỗi lần trở về đều náo loạn gây chuyện.

      Kể từ khi mẹ của nó qua đời, nó rất thường như vậy, mỗi lần vừa thấy em , em trai và mẹ kế của mình, nó đều lý lẽ, huyên náo khiến cho nhà cửa lúc nào được yên bình.

      "Mạch Mạch, rốt cuộc là con muốn như thế nào? Con muốn chia rẽ cái nhà này, con mới chịu sao?" Giang Triển Bằng bất đắc dĩ hỏi.

      "Tất cả mọi thứ trong nhà này đều là do mẹ tôi năm đó khổ cực kiếm được, các người chỉ cần cút ra khỏi cái nhà này, trả lại đầy đủ tất cả mọi thứ của mẹ tôi là được!" Giang Dĩ Mạch : "Cho các người thời gian ba ngày, giao ra toàn bộ nhà cửa, tập đoàn Giang Thị cùng với tất cả tài sản mà năm đó mẹ tôi để lại cho tôi!"
      tiji thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 48: Sinh non.
      Editor: heisall

      Thiệu Thiến vừa nghe khóc nức nở: "Giang Dĩ Mạch, muốn đuổi tận giết sạch sao? Nếu phải do Thiệu Thiến tôi khổ cực quản lý, cho rằng tập đoàn Giang Thị vẫn còn tồn tại đến bây giờ sao? Sợ là sớm phá sản, cũng tới phiên được gả làm thiếu phu nhân nhà họ Mộ đâu!"

      "Vậy là tôi còn phải cảm ơn bà sao?" Giang Dĩ Mạch lạnh lùng mỉa mai: "Cảm ơn bà sinh ra đứa con hoang cướp vị hôn phu của tôi, còn làm cho lớn bụng. . . . . ."

      “Chát” tiếng, lời Giang Dĩ Mạch còn chưa hết bị đánh bạt tai.

      Toàn thân Giang Mỹ Kỳ run lẩy bẩy nhìn , hốc mắt đỏ bừng, tràn đầy khổ sở: "Chị, sao chị cứ thích nhục nhã tôi ở trước mặt mọi người như vậy chứ? Từ đến lớn, chị luôn mắng tôi là con hoang, chẳng lẽ tôi muốn như vậy sao?"

      "Tôi và Hạo Thiên là tâm nhau, là chị cướp Hạo Thiên, cũng có thể coi là do chị chiếm được lòng của Hạo Thiên, nên liền đổ tất cả trách nhiệm lên đầu tôi, như vậy là công bằng đối với tôi sao?"

      Giang Dĩ Mạch vốn cũng tức giận đối với Giang Mỹ Kỳ, làm sao lại chịu để Giang Mỹ Kỳ ngang nhiên đánh mình bạt tai như vậy được?

      Từ đến lớn, bao giờ để mình chịu thiệt thòi vì Giang Mỹ Kỳ, nếu bị đánh phải đánh trả lại, mặc dù mỗi lần như vậy, cuối cùng đều bị Giang Gia Kiệt đánh rất thảm.

      tức giận dơ tay lên, dùng sức tát mạnh cái, Giang Gia Kiệt muốn tiến lên ngăn cản, bị Thiệu Thiến thầm kéo lại.

      Tiếng bạt tai vang lên rất khác thường, chỉ nghe thôi cũng cảm thấy rất đau.

      " bớt nhảm , khi hôn giữa tôi và Đường Hạo Thiên được định đoạt, còn chưa vào nhà họ Giang đó!"

      Giành vị hôn phu của mình, mình còn phải thay ta chùi đít.

      Ngày kết hôn đó còn chạy tới trước mặt mình diễu võ dương oai, chửi rủa nhục nhã.

      Bây giờ còn dám động thủ đánh mình?

      Giang Dĩ Mạch nhập hết bụng tức giận vào trong cái tát này, Giang Mỹ Kỳ bị đánh ngã mặt đất, bụng hơi gồ lên đụng vào góc của cái bàn thấp, chậm rãi lấy tay che bụng ngồi sững đất, gương mặt khổ sở: "Đau. . . . . . Đau quá. . . . . . Con của tôi. . . . . ."

      Mặt Thiệu Thiến kinh ngạc và hoảng hốt, vội vàng chạy qua: "Kỳ Kỳ, con làm sao vậy?"

      "Mẹ, bụng của con đau quá. . . . . ."

      *

      Tại bệnh viện, bên ngoài phòng bệnh, bác sĩ tiếc nuối : "Đứa bé giữ được, người mẹ có việc gì, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thời gian tốt lên."

      Thiệu Thiến vừa nghe, liền té xỉu ở trong ngực của Giang Triển Bằng.

      "Cha, con đỡ mẹ nghỉ trước." Giang Gia Kiệt lập tức đỡ Thiệu Thiến từ trong ngực của cha mình rời .

      Ở bên cạnh, sắc mặt của Giang Dĩ Mạch có chút băn khoăn yên, phải cố ý muốn đánh ta đến sinh non .

      Chỉ là do quá tức giận, hận thù quá nặng.

      Mẹ bị họ Thiệu kia làm hại, chết nguyên nhân, con bà ta lại giành vị hôn phu của mình, mình còn phải thay ta dọn dẹp cục diện rối rắm.

      Cuối cùng, còn muốn đẩy tất cả trách nhiệm lên đầu mình, còn ra tay đánh mình.

      Vì thế rất tức giận.

      Từ đến lớn, hai người gây gổ thường đánh nhau như vậy.

      Nhưng Giang Mỹ Kỳ có lần nào lại mảnh mai yếu đuối như hôm nay, chỉ bị đánh cái tát mà sinh non.

      Nguyên nhân là bởi vì mang thai sao?

      Trong lòng Giang Dĩ Mạch dù sao cũng cảm thấy hơi hối hận, tính khí quá nóng nảy, khống chế được sức lực.

      đôi tay thon dài có lực nhè đặt lên hai vai của , giống như mang theo ma lực trấn an lòng người, nhàng ôm vào trong vòm ngực vững chãi ấm áp.

      Lúc này Đường Hạo Thiên vô cùng lo lắng chạy tới bệnh viện: " xảy ra chuyện gì? Kỳ Kỳ đâu?"

      Vẻ mặt Giang Triển Bằng đau xót đứng ở ngoài phòng bệnh, đều là con của mình, làm ra chuyện như ngày hôm nay, cho dù đứa con nào bị tổn thương, trong lòng người làm cha như ông đều dễ chịu.

      "Bác trai, Kỳ Kỳ đâu?" Đường Hạo Thiên lo lắng hỏi.

      đỡ Thiệu Thiến đến phòng bệnh nghỉ ngơi, Giang Gia Kiệt thuận miệng : "Chị của tôi bị Giang Dĩ Mạch đánh sảy thai, bây giờ ở bên trong, mẹ tôi cũng ngất rồi."

      Đường Hạo Thiên đột nhiên nghiêng đầu hung tợn nhìn chằm chằm Giang Dĩ Mạch, giống như nhìn kẻ thù giết cha, hận thể cầm dao đâm chết cho rồi, báo thù cho đứa bé chết của mình.

      Giang Gia Kiệt vừa mới đỡ Thiệu Thiến vào phòng bệnh nghỉ ngơi, Thiệu Thiến liền tỉnh lại.

      "Mẹ, mẹ đừng làm con sợ có được ?" Vẻ mặt của Giang Gia Kiệt cũng có nhiều kinh sợ lắm, chỉ là làm dáng chút thôi, cùng diễn trò với mẹ của mình.

      Khi Giang Dĩ Mạch đánh bạt tai đó, mẹ cậu ta lại thầm kéo cậu ta, là cậu ta biết có mờ ám trong đó.

      Chị mình lại mang thai, lấy đâu mà sinh non chứ?

      "Lần này con Giang Dĩ Mạch kia chắc chắn rất thảm hại, Hạo Thiên bỏ qua cho ta đâu!" Giang Gia Kiệt hả hê .

      Thiệu Thiến thúc giục: "Con xem thế nào, thuận tiện thêm vào chút, sau đó trở lại cho mẹ biết tình hình."

      "Mẹ, mẹ muốn biết sao còn giả bộ bất tỉnh làm gì?"

      "Mẹ giả bộ bất tỉnh, sao có thể lừa gạt Giang Dĩ Mạch và cha con chứ? Nhanh !"

      Giang Gia Kiệt bất đắc dĩ ra ngoài, mới vừa tới phòng bệnh bên cạnh, nghe thấy tiếng khiển trách khổ sở của Đường Hạo Thiên.

      ". . . . . . Giang Dĩ Mạch, trả đứa bé của tôi lại cho tôi. . . . . ." Đường Hạo Thiên mất khống chế đưa tay muốn bóp cổ Giang Dĩ Mạch, giống như hoàn toàn quên mất người phụ nữ ta mới vừa mất đứa bé, vẫn còn nằm trong phòng bệnh.

      Mộ ngốc nghếch vội vàng bảo vệ Giang Dĩ Mạch vào trong ngực, gương mặt trẻ con trở nên nghiêm túc, với Đường Hạo Thiên: "Mạch Mạch là chị dâu của , thể bất kính với ấy."

      Đường Hạo Thiên nhìn Mộ ngốc nghếch, chỉ vào Giang Dĩ Mạch ở trong ngực : " ta hại chết đứa bé của tôi!"

      Giang Dĩ Mạch cảm thấy trái tim của mình như bị người ta cầm dao đâm mạnh mấy nhát, máu chảy đầm đìa.

      đẩy Mộ ngốc nghếch che chở mình ra, nhìn thẳng vào Đường Hạo Thiên, chịu yếu thế trước mặt ta, gằng từng câu từng chữ, cố ý : "Đáng đời, đây chính là báo ứng của các người. . . . . ."

      Đường Hạo Thiên liền tát lên mặt Giang Dĩ Mạch cái: "Người phụ nữ độc ác này, sao chết luôn . . . . . ."

      Lại giơ tay lên muốn đánh xuống, bàn tay to đột nhiên nắm chặt cổ tay của ta, dùng sức đẩy ta lui về phía sau, Đường Hạo Thiên bất ngờ kịp chuẩn bị nên bị đụng mạnh vào tường, kinh ngạc và hoảng sợ nhìn vẻ mặt đầy sát khí như muốn bóp chết mình của Mộ ngốc nghếch.

      Ai cũng dám tin tưởng, vào lúc này, người đàn ông có hành động đầy sát ý này lại là kẻ ngốc có trí lực (trí khôn và năng lực) giống như đứa bé ba tuổi.
      tiji thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 49: Từng sờ? Từng ôm?

      Edit: Ngọc Hân

      họ….”

      Đường Hạo Thiên cảm giác tay cần cổ dần thắt chặt lại, ta muốn chết, theo bản năng nắm chặt tay đặt cổ mình kia.

      ta biết đứa em họ này của ta bình thường điên điên khùng khùng, chỉ khi nào bạn chạm đến ranh giới của cậu ta, cậu ta chỉnh bạn đến chết khiếp.

      Cũng chỉ có lúc cậu ta nổi giận mới có vẻ giống người bình thường chút.

      Nhưng khi cậu ta bình thường rất đáng sợ.

      Lúc trước ta từng chứng kiến lần, cũng chỉ vì đối phương mắng cậu ta là kẻ ngốc, mà cậu ta đánh chết đối phương.

      Hơn nữa ba đối phương còn là người có thân phận có địa vị.

      Nếu phải nhà họ Mộ có gia thế và bối cảnh hùng hậu, e rằng cậu ta cũng sớm bị chôn theo cùng rồi.

      kiện năm đó cuối cùng giải quyết được gì, nhưng từ sau khi đánh người chẳng ai dám cậu ta ngốc nghếch nữa.

      “Em họ, dám….”

      Đường Hạo Thiên bị bóp chặt mặt đỏ lên, hai cha con Giang Triển Bằng và Giang Gia Kiệt cũng bị dọa sợ, nếu cứ đà này là tai nạn chết người đấy!

      “Mạch Mạch, con mau bảo Thiên Thần thả tay .” Giang Triển Bằng vội vã xin Giang Dĩ Mạch. Bộ dạng con rể thế kia ông ta nào dám tới gần, bây giờ chỉ có thể dựa vào con mình thôi.

      Mặc dù Giang Gia Kiệt muốn qua giúp, nhưng nhớ tới hai lần trước mình đều bị đánh cực kỳ thê thảm nên chỉ đứng bên cạnh lo lắng suông, dám bước tới.

      “Giang Giang, Giang Dĩ Mạch, bất kể như thế nào nữa Hạo Thiên cũng từng là người thích, cho dù Hạo Thiên có đánh cái, cũng đến mức phải lấy mạng Hạo Thiên. Đây nếu như xảy ra tai nạn chết người, chồng phải ngồi tù đó.” Giang Gia Kiệt sợ hãi tới mức năng đầu cuối hù dọa , nhất định chịu cúi đầu giống ba xin .

      Lúc này đây người đàn ông bị bóp cổ kia chính là mối tình đầu của , là người đàn ông đầu tiên thích. Đời này sống đến bây giờ chưa từng mến người nào khác.

      Giang Dĩ Mạch đau lòng, duỗi cánh tay đặt ngón tay lên bàn tay của Mộ ngốc nghếch bóp chặt Đường Hạo Thiên, nhìn lắc đầu.

      Ý là bảo buông tay ra.

      Mộ ngốc nghếch cũng đồng ý cứ như vậy bỏ qua, dỗi hờn giống như đứa , ra lệnh: “Xin lỗi!”

      Đường Hạ Thiên vội vã ra sức há mồm, “Xin lỗi… Dĩ Mạch, tôi sai rồi….”

      Lúc này Mộ ngốc nghếch mới chậm rãi buông ta ra, thiếu chút nữa Đường Hạo thiên ngã phịch xuống đất, đỡ tường mặt đỏ gay kịch liệt ho khan trận.

      “Bà xã, mặt của em sưng lên rồi, chúng ta bác sĩ….” Trong nháy mắt Mộ ngốc nghếch lại biến trở về kẻ ngốc đáng yếu đuối.

      “Em sao.” Giang Dĩ Mạch giương mắt nhìn Đường Hạo Thiên kịch liệt ho khan, chứng kiến trong ánh mắt lúc ta nhìn tất cả đều là hận thù và cam lòng.

      Bây giờ nhất định ta hận thấu xương.

      ta phản bội , lại chỉ dùng cái tát làm mất đứa bé của ta.

      Cái này coi như bọn họ hòa nhau.

      Giang Dĩ Mạch nhìn Đường Hạo Thiên : “Đường Hạo Thiên, là phản bội tôi trước, bây giờ chúng ta thanh toán xong hết rồi.”

      lôi kéo Mộ ngốc nghếch cùng nhau rời khỏi bệnh viện, liếc mắt nhìn bọn họ thêm lần nào.

      Trong taxi, Giang Dĩ Mạch nhìn ngoài cửa sổ xe ngẩn người, khuôn mặt sưng đỏ lên khiến người ta nhìn càng đau lòng.

      Mộ ngốc nghếch nhàng đưa tay dè dặt cẩn thận xoa mặt sưng đỏ của , trong mắt pha lẫn nét ngây ngô và đau lòng, “Bà xã, có phải rất đau ?”

      Nước mắt cẩn thận chảy xuống, Giang Dĩ Mạch vội nâng tay lau .

      Mặc dù tận mắt chứng kiến ta và em mình ở cái giường, cũng rơi giọt nước mắt nào.

      Nhưng nghĩ tới ta mắng mình là phụ nữ độc ác, lúc bảo mình chết , nghĩ đến ánh mắt ta tràn ngập hận ý và cam lòng, nhịn được đau lòng rơi nước mắt.

      ngờ mặt đau, nhưng lồng ngực cũng cảm thấy buồn bực vô cùng, bên trong rất đau.

      Giống như có người lấy dao hung hăng xuyên mấy nhát vào đó.

      “Có phải em rất xấu ?” Giang Dĩ Mạch quay đầu hỏi Mộ ngốc nghếch.

      “Vì sao bà xã lại cảm thấy như vậy?” Mộ ngốc nghếch hỏi như con nít, “ cảm thấy bà xã rất tốt.”

      cái tát của em làm vị hôn thê cũ của sinh non.”

      “Bà xã, sinh non là ý gì?” Vẻ mặt Mộ ngốc nghếch hồn nhiên tò mò.

      “Chính là trong bụng có đứa bé nữa.”

      Vẻ mặt Mộ ngốc nghếch kinh ngạc, trong đôi mắt đẹp tất cả đều là thể tin, “Trong bụng ta có em bé sao? Nhưng mà nhìn thoáng qua eo ta còn hơn cả em.”

      Vừa mới rồi còn rất đau lòng Giang Dĩ Mạch mất hứng hỏi: “Làm sao mà biết eo ta hơn em? từng sờ? Từng ôm?”

      “Bà xã, em ghen hả?”

      bậy, em mới thèm ghen với ! có gì làm cho em ghen!” Giang Dĩ Mạch miệng đường tâm nghĩ nẻo phản bác, hoàn toàn quên người và chuyện làm mình đau lòng hồi nãy.

      “Bà xã, em chính là ghen.” Mộc ngốc nghếch tính trẻ con , “Bà xã, em có phải ?”

      “Đừng bậy! Làm sao em có thể ?”

      Mộ ngốc nghếch tủi thân hỏi: “Bà xã, vì sao em thể ? Có phải em vẫn còn ghét ?”

      Chứng kiến bộ dạng Mộ ngốc nghếch lã chã chực khóc, Giang Dĩ Mạch vội dỗ dành, “ có, em ghét bỏ chút nào cả. lớn lên đẹp trai như vậy, giá trị bối cảnh con người lại lợi hại như vậy, lại còn cứu em, làm sao em có thể ghét được?”

      “Vậy vì sao em chịu theo sinh em bé mập mạp?”

      phải em chịu, em, em… Em muốn chờ trưởng thành, bây giờ còn quá chưa thể sinh em bé được, hiểu ?” Giang Dĩ Mạch dụ dỗ .

      Mộ ngốc nghếch có chút tin tưởng gật đầu: “ hiểu rồi.”

      Hết chương 49
      tiji thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :