1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thịnh sủng hào môn thiếu phu nhân - Tiêu Tương Thập

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 38: Hô hấp nhân tạo

      Edit: Tuyết Nguyệt Lam


      Mấy giờ sau, máy bay đến sân bay nước ngoài.

      Mộ ngốc nghếch vẫn tỉnh, Giang Dĩ Mạch gọi vài tiếng cũng thấy phản ứng, đưa tay đẩy lúc đó mới phát tay mình vẫn bị cầm.

      "Mộ Thiên Thần, mau tỉnh! Chúng ta đến rồi."

      Giang Dĩ Mạch đẩy đẩy , thấy vẫn phản ứng, lập tức lo lắng, khẩn trương.

      ngực đau, phải xảy ra chuyện gì chứ?

      "Mộ Thiên Thần, mau tỉnh! Đừng làm tôi sợ!" Sờ sờ đầu Mộ ngốc nghếch, nóng, phải cảm mạo.

      "Này, mau tỉnh, đừng làm tôi sợ!" Giang Dĩ Mạch bối rối, biết nên làm gì bây giờ.

      Mộ ngốc nghếch nhắm mắt lại gối đầu lên vai , giống như ngủ rất ngon, khóe miệng cong lên , như gặp mộng đẹp, ở trong mộng cũng cười trộm.

      "Đừng lo lắng, ta như vậy cần phải hô hấp nhân tạo." Giọng người đàn ông thiện ý nhắc nhở.

      "Hô hấp nhân tạo? Ở trong này?" Giang Dĩ Mạch kinh ngạc hỏi, kiên trì : "Đây, vậy được rồi!"

      Miệng Mộ ngốc nghếch bất tri bất giác liền vểnh lên, chờ Giang Dĩ Mạch hô hấp nhân tạo cho .

      Thoáng mở mắt, qua khóe mắt đột nhiên nhìn thấy người đàn ông vểnh môi về phía , sợ tới mức thiếu chút nữa ngã ngồi ghế của máy bay.

      Đối phương còn hướng về phía mặt của , làm hô hấp nhân tạo cho , Mộ ngốc nghếch trốn cũng trốn thoát, dây an toàn máy bay cố định ghế ngồi.

      Giang Dĩ Mạch tức giận thờ ơ nhìn , xứng đáng!

      "Bà xã, cứu ! thích đàn ông!" Mộ ngốc nghếch tội nghiệp cầu cứu.

      máy bay còn lại vài hành khách và nhân viên đội bay cũng nhịn cười.

      "Thượng Quan, được rồi." Rốt cuộc Giang Dĩ Mạch cũng lên tiếng, lạnh lùng nhìn Mộ ngốc nghếch: " học mấy thứ này ở đâu ra vậy? Là ai dạy ? Hả!?"

      Mộ ngốc nghếch ủy khuất lại thương cảm, lã chã chực khóc : "Rất xin lỗi, bà xã, biết sai rồi, em đừng nóng giận có được hay ?"

      Giang Dĩ Mạch giống như gia trưởng nghiêm túc hỏi: "Biết sai ở đâu rồi sao?"

      Mộ ngốc nghếch sợ hãi gật đầu.

      Trước mặt nhiều người như vậy, Giang Dĩ Mạch cũng muốn khiến khó xử.

      "Về sau được tái phạm có nghe hay ?"

      Mộ ngốc nghếch ngoan ngoãn gật đầu.

      "Được rồi, chúng ta mau thôi, máy bay còn lại mỗi chúng ta thôi đấy." Giang Dĩ Mạch thúc giục.

      Thượng Quan Trạch giọng : "Mạch Mạch, sao cảm thấy cậu ta giống như con trai của em vậy?"

      "Bà xã, cái này tháo được." Mộ ngốc nghếch ủy khuất .

      "Là sao? Để tôi xem." Giang Dĩ Mạch để ý phản ứng Thượng Quan Trạch, giúp Mộ ngốc nghếch tháo dây an toàn.

      Cứ như thế trong nháy mắt, Mộ ngốc nghếch đột nhiên hôn lên môi Giang Dĩ Mạch, hung hăng, dùng lực hôn.

      Biểu thị công khai quyền sở hữu của chính mình.

      Đầu óc Giang Dĩ Mạch trống rỗng, hoàn toàn nghĩ tới đột nhiên hôn .

      Mộ ngốc nghếch ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Trạch, trong mắt hoa đào dài phủ tầng ánh sáng kì lạ, giọng điệu bá đạo mang theo chút tính trẻ con non nớt : " là ông xã em!"

      Thượng Quan Trạch nhìn Mộ ngốc nghếch ngồi ghế của máy bay, nhìn vào đáy mắt của Mộ ngốc nghếch, xuyên thấu tầng lụa mỏng khờ dại ngây thơ, giống như nhìn thấy gì đó, khóe môi đột nhiên lộ ra ý cười, trong lòng vô thanh : A... ~, có ý tứ!

      Rốt cuộc Giang Dĩ Mạch cũng phục hồi tinh thần lại, tức giận đấm Mộ ngốc nghếch "Tôi chưa đồng ý sao dám hôn tôi hả?"

      "Nhưng nếu hỏi em, em cho hôn." Mộ ngốc nghếch ưỡn ẹo ngón tay tội nghiệp .

      "Vậy là cứ hôn sao?”

      "Em là bà xã của , mẹ ông xã có thể hôn bà xã." Lúc này Mộ ngốc nghếch chuyển qua sử dụng lời của mẹ .

      "Dừng nhắc tới mẹ trước mặt tôi!" Giang Dĩ Mạch .

      "Thực xin lỗi, bà xã, sai rồi."

      Dây an toàn cởi bỏ, Giang Dĩ Mạch để ý đến nữa, tức giận ra.

      "Bà xã, đợi với..." Mộ ngốc nghếch lập tức đuổi theo, ngang qua Thượng Quan Trạch, cẩn thận xô ngã Thượng Quan Trạch.

      May mà Thượng Quan Trạch vin được cái ghế bên cạnh nếu nhất định ngã, nhìn Mộ ngốc nghếch vội càng đuổi theo bà xã mình, trong mắt ra ánh sáng hiểu .

      Rời khỏi sân bay, chính Giang Dĩ Mạch cũng có chút lờ mờ rồi.

      Nghe hiểu tiếng nước J nửa bước cũng khó , quay đầu tìm Thượng Quan Trạch, thiếu chút nữa tiến vào trong lòng Mộ ngốc nghếch.

      "Thượng Quan?"

      đợi Mộ ngốc nghếch trả lời, giọng Thượng Quan Trạch ở phía sau truyền đến: " ở đây."

      Giang Dĩ Mạch vốn định nhờ bạn giúp đỡ, đúng lúc Thượng Quan Trạch cũng phải đến nước J chuyến, hai người liền hẹn nhau gặp ở sân bay nước J.

      nghĩ tới lúc xuống máy bay lại gặp nhau.

      "Khách sạn tôi đặt trước rồi." Thượng Quan Trạch : "Xe chờ ở bên ngoài rồi, chúng ta thôi."

      Đến khách sạn, Giang Dĩ Mạch nhìn phòng hai người rộng rãi xa hoa, thán phục : "Phòng này xa hoa!"

      "Đương nhiên, tôi chọn tất nhiên phải là phòng tốt nhất rồi." Thượng Quan Trạch xong liền để hành lý xuống, bắt đầu cởi áo khoác.

      Giang Dĩ Mạch giật mình, tưởng rằng phòng này là đặt giúp : "Thượng Quan, phòng này ai ở?"

      "Chúng ta cùng ở!" Thượng Quan Trạch cười .

      "Chỉ có phòng này sao?" Giang Dĩ Mạch hỏi.

      "Khách sạn này chỉ còn lại căn phòng này, khó khăn lắm mới đặt được căn phòng này đó." Thượng Quan Trạch cố ý .

      " cách khác ba người chúng ta phải chen chúc trong căn phòng này?"

      "Làm sao có thể là ba người?" Thượng Quan Trạch hỏi lại: " ràng chỉ có hai người và em thôi!"
      Last edited: 3/10/16
      tiji thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 39: Ngủ với vị hôn thê của trai tôi.
      Editor: heisall

      Giang Dĩ Mạch giật mình : "Sao hai chúng ta có thể đơn độc ở chung căn phòng được? Hơn nữa chồng em làm thế nào?"

      " ta chỉ có thể tự mình nghĩ cách thôi! Nếu để thương lượng với nhân viên của quán rượu chút, xem có còn cái kho hàng nào , để cho ta ngủ tạm ở bên trong hai đêm." Thượng Quan Trạch còn : " ra kho hàng của quán rượu cũng rất sạch , ngủ hai đêm cũng có gì ghê gớm lắm."

      Giang Dĩ Mạch nhìn Mộ ngốc nghếch chút, lắc đầu : " được, em yên lòng."

      "Sao em lại quan tâm đến ta như vậy?" Thượng Quan Trạch hỏi.

      "Tình trạng của ấy giống bình thường, lỡ như ấy bỏ mất em biết tìm ở đâu chứ!"

      " mất phải vừa đúng lúc sao? Em có thể kết hôn lần nữa!" Thượng Quan Trạch vội ho tiếng: "Ví dụ như người đứng trước mặt em chính là đối tượng thích hợp nhất."

      Giang Dĩ Mạch liếc cái: "Có thể đừng đùa kiểu này trước mặt chồng em được ? ấy nổi giận! Cẩn thận ấy đánh bây giờ!"

      Nhớ tới Mộ Tử Duệ và Giang Gia Kiệt bị đánh sưng mặt, Giang Dĩ Mạch tin chắc là nếu Thượng Quan Trạch muốn đánh chủ ý lên mình, Mộ ngốc nghếch tuyệt đối cũng nương tay.

      " ta hoàn toàn thể bảo vệ được em!" Thượng Quan Trạch cố ý dùng giọng khinh miệt : " người mà ngay cả việc tự bảo vệ chính bản thân mình cũng làm được, lấy cái gì để bảo vệ người phụ nữ của mình đây?"

      " gì vậy?" Giang Dĩ Mạch hoàn toàn hiểu, cũng lười suy nghĩ, chỉ muốn vội vàng thu xếp xong chỗ ở.

      "Thượng Quan, nếu chúng ta tìm khách sạn khác thử."

      "Bây giờ là thời gian cao điểm của du lịch, những khách sạn khác cũng còn phòng trống."dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com

      Giang Dĩ Mạch suy nghĩ chút: "Vậy bây giờ chỉ có biện pháp." quyết định đưa ra biện pháp: "Em ngủ sofa, hai người các ngủ giường!"

      Thượng Quan Trạch và Mộ ngốc nghếch liếc nhìn nhau, ràng vừa mắt. Hơn nữa hai đấng mày râu ngủ giường lớn, phải rất kỳ quái sao?

      " được!"

      " muốn!"

      Hai người trăm miệng lời.

      "Chỉ có biện pháp này, giường tương đối lớn, hai người các ngủ vẫn đủ, còn chiều dài ghế sa lon cũng vừa đủ cho em ngủ, cứ như vậy ."

      " được, như vậy rất uất ức!" Thượng Quan Trạch kiên quyết đồng ý.

      "Em là phụ nữ còn sợ uất ức, ngủ giường còn uất ức cái gì?"

      " thích đàn ông!" Thượng Quan Trạch cũng học cách chuyện của Mộ ngốc nghếch.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn

      " như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ muốn em ngủ ở giữa tách hai người các ra sao?"

      Mộ ngốc nghếch lập tức ôm chặt Giang Dĩ Mạch vào trong ngực, bộ dạng trẻ con rất ngang ngược : " thể, em là bà xã của , người đàn ông nào có thể đụng vào em!"

      Thượng Quan Trạch sờ cằm, trêu đùa : "Cái ý kiến này ngược lại tệ!"

      "Chớ có đùa, rốt cuộc là mấy phòng?" Giang Dĩ Mạch hỏi.

      Thượng Quan Trạch rất nghiêm túc : " là chỉ có phòng!"

      Giang Dĩ Mạch để hành lý xuống kéo tay Mộ ngốc nghếch hỏi: "Ông xã, có nghe lời bà xã hay ?"

      Mộ ngốc nghếch gật đầu cái: " nghe."

      "Vậy tốt, tối nay ngủ chung giường với Thượng Quan!"

      Mộ ngốc nghếch rất tình nguyện : " muốn ngủ cùng bà xã?"

      Ở trước mặt người ngoài những lời này, làm Giang Dĩ Mạch cảm thấy có chút khó xử: " phải rất nghe lời em hay sao?"

      Mộ ngốc nghếch uất ức cúi đầu: "Triệu quản gia khi máy bay của chúng ta hạ cánh lập tức liên lạc với ông ấy, ông ấy sắp xếp xong xuôi mọi thứ từ khi nhận được điện thoại của tài xế, còn có chỗ ở trong khách sạn nữa."

      "Sao sớm?" Giang Dĩ Mạch lập tức gọi điện thoại cho Triệu quản gia.

      chú ý tới ánh mắt nhìn nhau đến bốc lửa của Mộ ngốc nghếch và Thượng Quan Trạch.

      Thượng Quan Trạch thấy đùa giỡn của mình bị nhìn thấu, nên vội vàng ngăn Giang Dĩ Mạch lại.

      " chọc em cho vui thôi, phòng ở sớm sắp xếp hết rồi, quán rượu này có phòng người, thể làm gì khác hơn là đặt cho hai người hai phòng."

      "Thượng Quan, dám giỡn với em?"

      "Chỉ đùa chút thôi! ngờ người chồng giống như chưa dứt sữa của em cũng theo tới, cho nên chỉ muốn đùa chút để tăng thêm tình cảm thôi." ta chuyện còn cố ý gay tổn thương.

      "Sao lại chuyện như vậy. . . . . . Ưmh. . . . . ." Giang Dĩ Mạch ngờ Mộ ngốc nghếch lại đột nhiên ôm lấy mặt của rồi hôn mạnh lên.

      giống như con thú bị chết chìm, cố gắng dùng sức đẩy nhưng lại đẩy ra, đánh lại phản ứng, Mộ ngốc nghếch hôn đủ rồi mới thả ra.

      Giang Dĩ Mạch bị hôn đến đầu óc choáng váng, đỏ mặt trách cứ Mộ ngốc nghếch: "Ai cho đột nhiên hôn em?"

      Mộ ngốc nghếch tủi thân : " chỉ muốn cho ta biết, là ông xã của em, ông xã cùng bà xã ra nước ngoài lĩnh thưởng là chuyện đương nhiên, phải là người chưa dứt sữa."

      "Cái này và chuyện hôn em có quan hệ gì sao?"

      Mộ ngốc nghếch gật đầu: "Có."

      "Có quan hệ gì?"

      " là ông xã của em."

      "Sao?"

      "Chưa dứt sữa là em bé mập mạp." Mộ ngốc nghếch kéo tay Giang Dĩ Mạch: "Bà xã, tối nay chúng ta cùng nhau sinh em bé mập mạp có được hay ?"

      Mặt của Giang Dĩ Mạch nóng lên đỏ bừng, lập tức rút tay về, lúng túng liếc mắt nhìn Thượng Quan Trạch: " được lung tung."

      "Bà xã. . . . . ."

      "Câm miệng!"

      . . . . . .

      *

      Ở trong nước, Mộ Tử Duệ bị Mộ ngốc nghếch đánh trận nhừ tử, suýt nữa bị tàn phế, tiếp đó lại bị cha giáo huấn thêm trận, sau cùng lại tranh cãi ầm ĩ với mẹ phen, là khốn đốn vô cùng.

      Biết được trai ra nước ngoài lĩnh thưởng cùng với Giang Dĩ Mạch, trong lòng lại càng thoải mái.

      "Ha ha ha. . . . . ." Đường Hạo Thiên ở bên nhìn mặt mũi của ta sưng vù như đầu heo cười đến vui vẻ.

      "Có gì buồn cười?"

      "Mặt của . . . . . ." Đường Hạo Thiên cố gắng nhịn cười: "Còn thê thảm hơn hai lần Gia Kiệt bị đánh nữa, nghĩ tới họ lại có thể đánh em trai ruột của mình tàn nhẫn như vậy!"

      "Chớ với tôi về ta!" Bây giờ Mộ Tử Duệ nhắc tới Mộ ngốc nghếch liền cảm thấy bực bội trong lòng.

      "Tử Duệ, bực cái gì?" Đường Hạo Thiên ngồi vào bên cạnh ta, làm ra vẻ em tốt: " người phụ nữ lại làm cho biến thành như vậy sao? Cái Giang Dĩ Mạch đó có gì tốt, sao lại quan tâm đến ta?"

      Mộ Tử Duệ lên tiếng.

      Đường Hạo Thiên tiếp tục nửa đùa nửa : "Tôi nghĩ tới thích Giang Dĩ Mạch, nếu sớm biết thích ta, tôi có thể giúp . . . . . ."

      Mộ Tử Duệ nghiêng đầu nhìn ta: "Giúp tôi thế nào? Khiến Giang Mỹ Kỳ gả cho trai tôi, sau đó nhường Giang Dĩ Mạch cho tôi sao?"

      Đường Hạo Thiên tránh né ý chỉ trích trong lời của Mộ Tử Duệ, thuận miệng cho qua: "Bây giờ những thứ này cũng trễ rồi."

      "Hạo Thiên, nếu mẹ tôi biết được ngủ với vị hôn thê của trai tôi, xem bà nghĩ sao? Còn có trai tôi, nếu ấy ngốc, cũng tuyệt đối tha cho !"
      tiji thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 40: Đúng là người phụ nữ đê tiện!
      Editor: heisall

      Trong lòng Đường Hạo Thiên ngỡ ngàng, chậm rãi đưa tay khoác lên vai của Mộ Tử Duệ.

      "Tôi và Mỹ Kỳ là tâm nhau."

      "Chính mẹ của Giang Mỹ Kỳ muốn gả con của bà ta cho trai tôi, vì muốn hợp tác với công ty nhà họ Mộ."

      "Giang Dĩ Mạch cũng là con của bà ấy." Đường Hạo Thiên thay Thiệu Thiến tìm cớ giải vây.

      "Là con ruột của bà ta sao?"

      "Mặc kệ có phải là ruột hay , tất cả đều là con của bà ấy."

      Cho tới bây giờ Mộ Tử Duệ cũng chưa từng chán ghét Đường Hạo Thiên như lúc này: " biết Giang Mỹ Kỳ là vị hôn thê của trai tôi, mà còn ngủ với ta, chuyện này sớm muộn gì mẹ tôi cũng biết!"

      "Tử Duệ, đừng tức giận, phải thích loại phụ nữ như Giang Dĩ Mạch sao, tôi giới thiệu cho , em chúng ta cần gì phải vì người phụ nữ mà gây gổ vui, có đúng ?"

      Đường Hạo Thiên cũng muốn vì vậy mà trở mặt với Mộ Tử Duệ, hơn nữa nếu Đường Hân biết chuyện này, rất phiền toái.

      Quan hệ giữ cha mình và rất tốt, nếu chuyện này rơi vào tai cha mẹ của mình, chắc chắn mình gặp phiền toái lớn.

      "Trừ Giang Dĩ Mạch, ai tôi cũng cần!"

      Đường Hạo Thiên bị giọng kiên định của ta làm cho ngây ngẩn cả người: " thích Giang Dĩ Mạch đến như vậy sao? Tính tình của ta kém như thế, trừ dáng người tệ ra, những cái khác có gì đáng giá để thích đến vậy chứ? Nếu thích xinh đẹp . . . . . ."

      " liên quan gì đến xinh đẹp."

      "Vậy tại sao lại thích ta? phải biết, coi như ta gả cho họ, ta cũng thể nào." Đường Hạo Thiên : "Bởi vì trước đây ta là vị hôn thê của tôi!"

      "Đúng vậy!" Mộ Tử Duệ tức giận, để ý đến hình tượng rống lên: "Cũng bởi vì ấy là vị hôn thê của , cho nên tôi chỉ có thể ở bên yên lặng nhìn ấy móc tim móc phổi thích , trong đôi mắt của ấy trừ ra cũng nhìn đến ai khác nữa, cho dù tôi có làm bất kỳ điều gì vì ấy, trước khi ấy gả vào nhà họ Mộ của chúng tôi, ấy cũng hề biết tôi là ai!"

      Đường Hạo Thiên nhìn phản ứng dữ dội của Mộ Tử Duệ: "Sao lại thích ta? Tôi hiểu được?"

      Mộ Tử Duệ nở nụ cười: "Nếu có người phụ nữ nào bởi vì tôi ngã bệnh, quan tâm đến trời rất lạnh, mặc cho nửa đêm mưa to gió lớn chạy mua thuốc cho tôi, kết quả lại khiến mình bị lạnh mà ngã bệnh, tôi nguyện ý cả đời này chỉ nhìn mình ấy, quyết nhìn người phụ nữ khác."

      ta còn : "Nếu người phụ nữ nào bởi vì tôi thuận miệng đùa câu, mà chạy xuống sông tìm ngày đêm, vì muốn tìm về chiếc nhẫn hoàn toàn hề tồn tại, tôi nguyện ý chăm sóc ấy cả đời, tuyệt đối phản bội ấy!"

      Sắc mặt Đường Hạo Thiên hơi khó coi: "Tử Duệ, cầu của cũng quá thấp rồi. Giang Dĩ Mạch đối với tôi như vậy, tôi rất cảm ơn ta, thế nhưng đó phải là , tôi đối với Mỹ Kỳ mới , ban đầu nếu phải do ta tình nguyện tôi, khiến người lớn hai nhà cho chúng tôi đính hôn, tôi Mỹ Kỳ cũng đến nỗi khổ cực như vậy."

      " như vậy, là Giang Dĩ Mạch sai sao?" Mộ Tử Duệ nghe Đường Hạo Thiên thế, liền coi thường ta từ trong đáy lòng: "Vậy tại sao ra sớm chút chứ? Như vậy tôi cũng có được cơ hội!"

      nhìn thấy tình cảm của dành cho em họ của mình là Đường Hạo Thiên, vẫn nhẫn nhịn, nhưng trong lúc vô tình lại phát ra Đường Hạo Thiên và Giang Mỹ Kỳ thân mật như vậy còn tưởng rằng cơ hội của mình tới.

      Kết quả, cuối cùng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn người phụ nữ mình mến trở thành vợ của trai mình.

      "Tử Duệ, cho dù tôi sớm với chút, Đường Hân cũng đồng ý cho và Giang Dĩ Mạch ở chung chỗ đâu." Chuyện này Đường Hạo Thiên là ràng nhất: "Mẹ của Giang Dĩ Mạch chết sớm, tất cả tài sản nhà họ Giang đều nằm trong tay của mẹ Kỳ Kỳ, Đường Hân để cho cưới người có chút trợ giúp nào cho nghiệp của như Giang Dĩ Mạch được."

      "Làm sao biết là đồng ý? Nếu như Giang Dĩ Mạch có thể mang thai đứa bé của tôi, cho dù mẹ tôi đồng ý, ba tôi cũng đồng ý, ở nhà họ Mộ chúng tôi, tất cả mọi chuyện đến cuối cùng đều do cha tôi định đoạt!"

      Ở trước mặt Đường Hạo Thiên, Mộ Tử Duệ cũng giấu giếm tình cảm của mình dành cho Giang Dĩ Mạch.

      Lúc trước sớm tính toán rất tốt, tìm cơ hội khiến Giang Dĩ Mạch phát ra vị hôn phu và em của mình đồng thời phản bội, nhân lúc đau khổ nghĩ biện pháp để đến gần , chỉ cần có thể cưới được , ngại dùng đến thủ đoạn.

      Nhưng còn chưa kịp bắt đầu, tất cả kết thúc.

      "Tử Duệ, và Giang Dĩ Mạch ở cùng chỗ?" Đường Hạo Thiên cẩn thận từng li từng tí hỏi.

      Chuyện này ta nghe Đường Hân với cha mẹ của mình, trong lòng còn cảm thấy rất có khả năng.

      Mặc dù họ Mộ Thiên Thần là kẻ ngốc, nhưng dù sao bọn họ cũng là em ruột, Tử Duệ đến nỗi ngủ với người phụ nữ của trai mình.

      Mộ Tử Duệ gì, Đường Hạo Thiên cho rằng ta ngầm thừa nhận.

      "Đó là lần đầu tiên của ấy có đúng hay ?" Nhắc tới chuyện này, Đường Hạo Thiên vẫn còn tức tối trong lòng.

      Trong thời gian ta lui tới với Giang Dĩ Mạch cũng từng đề cập tới vấn đề hai người ở chung chỗ, nhưng Giang Dĩ Mạch lại dùng loại lý do hoang đường sứt sẹo là muốn để dành lần đầu tiên cho đêm tân hôn để cự tuyệt.

      Cuối cùng phải cũng lên giường với em chồng sao.

      Đúng là người phụ nữ đê tiện!

      Mộ Tử Duệ đứng lên: "Chuyện này có quan hệ gì với ."

      Kể từ khi Giang Dĩ Mạch gả cho trai của mình, phát ra Đường Hạo Thiên càng ngày càng vừa mắt, rất khinh thường những hành động và việc làm kia của ta, muốn thông đồng làm bậy với thứ người như thế.

      "Sau này khi đến nhà tôi, nếu có việc gì đừng tìm tôi!"

      "Tử Duệ, vì Giang Dĩ Mạch, muốn trở mặt với tôi sao?"

      Mộ Tử Duệ trả lời, sải bước rời .

      Ngay khúc quanh hành lang, tới liền đụng vào trong ngực , Mộ Tử Duệ đẩy ra, cúi đầu thấy Giang Mỹ Kỳ!
      tiji thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 41: Dụ dỗ

      Edit: Ngọc Hân

      Tử Duệ, xin lỗi.” Vẻ mặt Giang Mỹ Kỳ áy náy, gò má hơi ửng đỏ.

      Mộ Tự Duệ có ấn tượng tốt đẹp gì với Giang Mỹ Kỳ, cướp đoạt chồng chưa cưới của chị , bây giờ còn biết xấu hổ chạy đến nhà họ Mộ của ta.

      Nếu phải ta và Đường Hạo Thiên làm ra chuyện đó, Giang Dĩ Mạch cũng phải lấy trai ngốc nghếch của mình. Bản thân cũng phải đấu tranh giãy dụa giữa tình và tình thân.

      “Sau này cẩn thận chút!” Thái độ Mộ Tử Duệ rất lạnh lùng.

      Lập tức Giang Mỹ Kỳ hốc mắt rưng rưng, “ Tử Duệ, là em làm gì sai ư? Sao đối xử lạnh lùng với em như vậy?”

      biết Hạo Thiên là chồng chưa cưới của chị , mà còn cùng với ta…!”

      Giang Mỹ Kỳ nghe ra điều gì đó, ngẩng đầu nhìn ta, “ phải em cố ý, là Hạo Thiên vẫn luôn theo đuổi em. Em có cách nào chống lại si tình nồng nhiệt của ấy, em muốn làm tổn thương chị em, em cũng cảm thấy rất khổ sở….” xong liền khóc to.

      Mộ Tử Duệ nhìn thoáng qua Giang Mỹ Kỳ khóc như hoa lê đẫm mưa, chuyện đến nước này ta còn có thể gì được nữa?

      ta vượt qua Giang Mỹ Kỳ rời .

      Tử Duệ…. A…” Lúc Giang Mỹ Kỳ kéo ta cẩn thận mất trọng tâm ngã nhào vào lòng ta.

      Mộ Tử Duệ đẩy ta ra, ta liền đứng dậy.

      Giang Mỹ Kỳ thẹn thùng đỏ mặt ngẩng đầu, điềm đạm đáng nhìn Mộ Tử Duệ, “ Tử Duệ, phải em cố ý.”

      Mộ Tử Duệ cũng phải là người ngu ngốc có đầu óc, từ dưới dạy dỗ của mẹ ruột Đường Hân, có vài thứ vừa thấy hiểu .

      Sao Giang Mỹ Kỳ lại đột nhiên va vào lòng ta, rồi sao lại ngã sấp xuống còn nhào vào lòng ta.

      Bộ dạng mảnh mai này hẳn là phải thể với Đường Hạo Thiên, mà phải là Mộ Tử Duệ .

      Nhưng trong lòng ta có chút hiểu có Đường Hạo Thiên mà ta còn sang đây quyến rũ ta là có ý gì?

      “Hạo Thiên thấy chúng ta như vậy hiểu lầm.” Mộ Tử Duệ đẩy Giang Mỹ Kỳ ra.

      “Người ngay thẳng sợ bóng dáng nghiêng, chúng ta lại làm gì cả.” Giang Mỹ Kỳ cố tình nắm tay ta đứng thẳng lên.

      Vẻ mặt Mộ Tử Duệ có chút quái dị, nhìn thoáng qua Giang Mỹ Kỳ rồi bước .

      Trở lại phòng mình, ta mới mở tay ra nhìn tờ giấy trắng trong lòng bàn tay.

      Sau khi mở ra mặt giấy viết chính là địa chỉ và ngày còn có thời gian nữa.

      Giang Mỹ Kỳ trở lại chỗ Đường Hạo Thiên, cùng ta rời khỏi nhà họ Mộ.

      Có lẽ bọn họ ai chú ý tới tất cả những chuyện vừa xảy ra bị quản gia Triệu hai ràng hết thảy.

      Từ chỗ Triệu Tín Đường Hân biết Đường Hạo Thiên và Giang Mỹ Kỳ cùng nhau qua đây, trong lòng hình như cũng đoán được gì đó.

      Chuyện Giang Dĩ Mạch và Đường Hạo Thiên có hôn ước bà ta có biết, nhưng vào ngày con trai của mình kết hôn nhà họ Giang mới thay đổi dâu, nếu có cách nào cử hành hôn lễ.

      Phóng viên và dân chúng toàn thành phố đều theo dõi buổi thành hôn này, nếu giờ phút đó hủy bỏ hôn lễ, nhà họ Mộ vứt nổi bộ mặt này.

      Bà ta gọi điện thoại cho cả nhà họ Đường thế mới biết hai người hủy bỏ hôn ước. cả cũng tỏ vẻ hiểu tình huống đặc biệt này, bà ta bất đắc dĩ đồng ý thay đổi dâu, tiếp tục hôn lễ.

      Đối với chuyện vì sao ngày kết hôn đó đột nhiên thay đổi dâu, lý do của nhà họ Giang vẫn như kiểu chống đỡ. Bây giờ bà ta đoán được có lẽ là vì nguyên nhân gì rồi.

      Đường Hạo Thiên là con trai ruột bà ta, cũng là người bà ta nhìn lớn lên từ , đây chính là tương lai nhà họ Đường bọn họ, bà ta vẫn luôn rất quan tâm và xem trọng.

      Nhưng nghĩ tới cậu ta cũng làm ra loại chuyện như thế này.

      Đối với đứa cháu ngoại này Đường Hân vừa thất vọng vừa đau lòng.

      ra trong lòng Đường Hạo thiên cũng hiểu chuyện này giấu giếm được bao lâu. Trước chỉ có thể chống đỡ, có thể chống đỡ được bao lâu chống đỡ, đợi đến lúc đó lại nghĩ cách.

      Giang Mỹ Kỳ hỏi ta: “Hạo Thiên, tính khi nào dẫn em gặp ba mẹ ? Em cũng mang thai được năm tháng, nếu phải do em gầy, dùng quần áo che giấu tướng có thai sớm bị người ta nhìn ra rồi.”

      “Kỳ Kỳ, em yên tâm, chờ đứa sinh ra dẫn em gặp ba mẹ ….”

      “Vì sao phải đợi sinh đứa ra?” Giang Mỹ Kỳ hiểu hỏi, “Lúc trước chuyện chúng ta cho Giang Dĩ Mạch biết, cũng luôn thoái thác. Nếu phải trong lúc vô tình bị ta bắt gặp, có phải cũng muốn dự định đợi em gả cho người khác, sinh em bé gọi người khác là ba, mới ?”

      “Kỳ Kỳ, em đừng nổi giận, mang thai nên tức giận.” Đường Hạo Thiên lòng khuyên.

      “Chắc phải đến bây giờ còn chưa cho ba mẹ chứ?” ra Giang Mỹ Kỳ sớm đoán được, mỗi lần nhắc tới chuyện gặp ba mẹ ta hoặc là hôn của hai người, ta đều kiếm cớ đủ thứ. Giống như lúc trước ta bảo ta ngả bài với Giang Dĩ Mạch.

      “Kỳ Kỳ, em yên tâm, nhất định cưới em.” Đường Hạo Thiên tránh nặng tìm .

      Cuối cùng Giang Mỹ Kỳ nghe tới đây coi như hiểu tất cả, tức giận quát: “ cần luôn mồm ‘Em yên tâm em yên tâm!’ cũng dám dẫn tôi gặp ba mẹ , còn bảo tôi yên tâm thế nào? Chẳng lẽ muốn con chúng ta vừa sinh ra có ba?”

      “Sao có thể có ba? phải là sao?”

      có lá gan dẫn tôi gặp ba mẹ ?”

      Đường Hạo Thiên cảm thấy tự ái của người đàn ông bị tổn thương, lời này của ta ràng là xem thường bản thân mình, châm chọc bản thân có dũng khí.

      với em bao nhiêu lần rồi, chờ sinh đứa liền gặp ba mẹ , đến lúc đó chúng ta cử hành hôn lễ luôn. Em đừng càn quấy mãi thế được ?” Đường Hạo Thiên cũng bốc hỏa.

      ta đường đường chính là đại thiếu gia nhà họ Đường, khi nào bị người ta xem thường như vậy.

      Giang Mỹ Kỳ cũng là thiên kim tiểu thư hào môn, tức giận phản bác lại: “ hung dữ cái gì mà hung dữ? Trong bụng tôi mang thai con trai của ! có lá gan dẫn tôi gặp ba mẹ , chỉ biết hung dữ với tôi….”

      Bốp!

      Đường Hạo Thiên tức giận đến mức vung tay tát ta cái: “ cứ lảm nhảm dứt miệng, có ý gì vậy? Tôi chờ sinh đứa bé ra…..”

      dám đánh tôi?” Giang Mỹ Kỳ căm hận trợn mắt nhìn ta, xoay người chạy .

      Hết chương 41
      tiji thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 42: Bày tỏ tình với toàn thế giới.

      Hội trường lĩnh thưởng ở nước ngoài còn chỗ ngồi.

      Phóng viên truyền thông các quốc gia toàn thế giới rối rít vào, đây là lễ trao giải so tài thiết kế đá quý mỗi năm năm lần, rất long trọng.

      Người chủ trì mặc tây phục sang trọng ở sân khấu rực rỡ khôi hài dí dỏm chủ trì, cùng người nữ chủ trì trang phục toàn thân đeo vòng cổ ngọc trai chói mắt bên cạnh kẻ xướng người hoạ, khiến cho toàn trường trận tiếng cười.

      Trao giải chính thức bắt đầu.

      khí dưới sân khấu cũng khẩn trương theo.

      Người chủ trì nhìn bản danh sách công bố người giành giải thưởng, Giang Dĩ Mạch nghe hiểu tiếng nước J, Thượng Quan Trạch ở bên cạnh giọng phiên dịch giúp , người ngoài nhìn vào rất thân mật.

      Bên kia Mộ ngốc nhàng lôi kéo Giang Dĩ Mạch: "Bà xã."

      "Sao?" Giang Dĩ Mạch quay đầu nhìn Mộ ngốc, nhưng thân thể nghiêng về phía Thượng Quan Trạch, nghe ta phiên dịch lời của người chủ trì.

      "Bà xã, ghế em giống như có đồ gì đó." Mộ ngốc nhìn Giang Dĩ Mạch dựa vào lưng ghế, khờ dại lại nghiêm túc .

      Giang Dĩ Mạch có chút bị sợ, hơi đứng dậy nhìn về phía sau lưng, Mộ ngốc đột nhiên nhảy lên đến chỗ của ngồi xuống, bàn tay kéo Giang Dĩ Mạch đến chỗ ngồi của mình.

      "Bà xã, chỗ ngồi của em quá nguy hiểm, sợ nguy hiểm, để cho ngồi !" Mộ ngốc ngồi vững vàng ở chỗ Giang Dĩ Mạch, ngăn cách hai người kia ra, phía dưới mông còn cảm giác được nhiệt độ cơ thể Giang Dĩ Mạch lưu lại, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.

      Giang Dĩ Mạch tức giận vỗ Mộ ngốc cái, căn bản cố ý.

      " tránh ra, em hiểu người chủ trì cái gì, Thượng Quan giúp em phiên dịch..."

      Vẻ mặt Mộ ngốc khờ dại ra hiệu giọng ở bên tai Giang Dĩ Mạch : "Bà xã, máy quay hướng về phía chúng ta kìa!"

      Giang Dĩ Mạch bị làm cho hận chết.

      Ngẩng đầu nhìn mặt người chủ trì bô bô, biết cái gì.

      Trong trận vỗ tay, có người lên sân khấu lĩnh thưởng.

      nghe thấy phát tên mình, đoán rằng còn chưa đến phiên mình.

      Thượng Quan Trạch quay đầu xuyên qua Mộ ngốc nhìn về phía Giang Dĩ Mạch, sau gáy Mộ ngốc giống như có mắt, hơi di chuyển chặn tầm mắt Thượng Quan Trạch.
      Thượng Quan Trạch dựa vào về phía sau, nhìn về phía Giang Dĩ Mạch, Mộ ngốc lặng yên tiếng động lui về phía sau lại ngăn cản tầm mắt của ta.

      Lúc này Thượng Quan Trạch mới nhìn về phía Mộ ngốc ở bên cạnh, trong mắt lóe lên tia lửa.

      Ba người ưu tú trước lĩnh thưởng xong, Mộ ngốc theo những người khác cùng vỗ tay, hoàn toàn coi như thấy Thượng Quan Trạch ở bên cạnh.

      Người chủ trì lại bô bô đống, là ý bây giờ tuyên bố người giành giải thưởng cuối cùng, cũng là ban tổ chức đặc biệt bình chọn người có tài năng tốt nhất đoạt giải thưởng lần này.

      Giang Dĩ Mạch!

      Khi Giang Dĩ Mạch nghe thấy tên mình được đọc ra, đoán có thể chính là mình, trong lòng kích động.

      Thượng Quan Trạch trực tiếp đẩy Mộ ngốc ra nhìn về phía Giang Dĩ Mạch: "Cung kính..."

      Mộ ngốc quay đầu hưng phấn : "Bà xã, phía đọc tên của em kìa, em đoạt giải rồi!"

      Giang Dĩ Mạch ở trong tiếng vỗ tay toàn trường đứng dậy lên sân khấu lĩnh thưởng, có thể cảm giác được máy quay toàn trường đều chỉ về phía mình, trong lòng cố gắng làm cho mình trấn định lên sân khấu.

      Nhà thiết kế nổi tiếng tự mình trao giải cho , người chủ trì bô bô với , Giang Dĩ Mạch hoàn toàn nghe hiểu người chủ trì cái gì.

      Khi người chủ trì đưa micro cho , mới hiểu được người chủ trì muốn vài câu.

      Tâm tình giành giải thưởng giờ phút này vô cùng kích động, Giang Dĩ Mạch cầm micro biết tất cả máy quay đều hướng về phía mình, đây là trực tiếp toàn thế giới.

      đoạn chân từ đáy lòng với người dưới đài cùng với toàn cầu xem chân thực nhất lại rất giản dị.

      "Cảm ơn mọi người, giải thưởng này với tôi mà có ý nghĩa sâu sắc, tôi từng nghi ngờ năng lực của mình, biết mình có phải gỗ mục , có đôi khi rất uể oải, nhìn thấy rất nhiều Tân Tú ra đời, tác phẩm bọn họ thiết kế được dân chúng ưu ái, mà tác phẩm thiết kế của mình đến cả chính mình cũng có thể hài lòng, từng lần hoài nghi lựa chọn của mình, thậm chí muốn buông tha, nhưng tôi quá nghề nghiệp này, nếu buông tha, tôi biết cuộc sống của tôi còn có ý nghĩa gì. Tôi cảm thấy cuộc sống chính là phải có theo đuổi, ta muốn trở thành nhà thiết kế trang sức xuất sắc nhất, phải cố gắng, cho dù kết quả cùng bỏ ra cố gắng có quan hệ trực tiếp, tôi cũng muốn vì giấc mơ của mình, vì cuộc sống của mình liều mạng lần, như vậy tôi hối hận."

      Dưới đài tràng vỗ tay vang như sấm, màn hình lớn lại đánh ra phụ đề phiên dịch của ngôn ngữ nhiều nước.

      Giang Dĩ Mạch ở giữa tiếng người xem nhiệt liệt vỗ tay xuống đài, liền nghe thấy tiếng Mộ ngốc chỗ ngồi khán giả kêu lên: "Bà xã, em là tuyệt nhất! Em là lợi hại nhất! em, bà xã!"

      Tất cả máy quay đều đồng loạt bắt giữ màn chỗ ngồi khán giả.

      Mộ ngốc đứng lên hôn gió về phía Giang Dĩ Mạch sân khấu cái, kích động lớn tiếng : "Bà xã, em, em là tuyệt nhất, em chết mất..."

      Tất cả mọi người ở trường lễ trao giải đều nhìn Mộ ngốc, tiếng vỗ tay dưới khàn đài càng nhiệt liệt hơn, thậm chí có người huýt sáo đùa giỡn theo.

      Thượng Quan Trạch lặng yên tiếng động xê dịch sang bên cạnh, đầu đầy hắc tuyến, ngàn lần thể làm cho người ta biết ta quen biết với loại gia hỏa này, ta cũng muốn bị nhập làm với kẻ ngu ngốc này.

      "Bà xã, em, em chết mất, bà xax, quá em rồi..." Mộ ngốc vừa hôn gió vừa liếc mắt đưa tình về phía Giang Dĩ Mạch, lại còn huýt sáo theo: "Bà xã, em tuyệt nhất, ông xã ủng hộ em..."

      Giang Dĩ Mạch chỉ muốn tìm cái lỗ để chui vào, giờ phút này hối hận rồi.

      Đây là truyền hình trực tiếp, muốn mất mặt mũi trước toàn thế giới!

      nên dẫn đến đây.

      "Hôn cái hôn cái..." Người xem biết tiếng Trung cũng bắt đầu vỗ tay ồn ào.

      Tiếng vỗ tay, huýt gió, ồn ào dưới sân khấu trộn cùng chỗ, đẩy lễ trao giải hướng đến giai đoạn gay cấn.

      Người chủ trì bắt lấy cơ hội mời Mộ ngốc đến sân khấu, Giang Dĩ Mạch như cảm giác được, khẩn trương cúi đầu cảm ơn mọi người, vội vàng xuống sân khấu, ngăn cản Mộ ngốc tiếp tục làm chuyện điên rồ.

      Có mấy tổ máy quay phim vẫn theo Giang Dĩ Mạch, ở trước máy quay luôn căng thẳng chút, cho Mộ ngốc ánh mắt, ý bảo an tĩnh ngồi xuống.

      "Bà xã, em!" Mộ ngốc giống như hiểu ánh mắt của có ý gì, đột nhiên ôm lấy , hung hăng hôn lên môi .

      Tiếng huýt gió cùng vỗ tay lại càng nhiệt liệt, ngay cả màn hình lớn đều chiếu hình ảnh hai người ôm hôn.

      ra Giang Dĩ Mạch dùng sức giãy giụa, nhưng Mộ ngốc khí lực quá lớn, ôm chặt lấy , nhiệt tình hôn .

      ở trước mặt phóng viên truyền thông còn có người xem của toàn thế giới bày tỏ tình với mình, cũng hướng toàn bộ thế giới tuyên bố đây là người phụ nữ của !
      tiji thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :