1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thịnh sủng hào môn thiếu phu nhân - Tiêu Tương Thập

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 30: phải người

      Edit: Tuyết Nguyệt Lam


      "Tôi có độ lượng hơn nữa cũng thể chấp nhận có người xấu con tôi!" Đường Hân tức giận : "Tôi làm sao con trai của bà có thể nghĩ ra trò đùa kiểu này? phải là có người nào ở sau lưng huyên thuyên cố ý vu oan cho con tôi chứ?"

      " có, tuyệt đối có." Thiệu Thiến khẩn trương giải thích thay con trai của mình.

      Giang Gia Kiệt vừa khóc vừa giải thích, hoàn toàn còn tư thế bắt nạt người lúc trước.

      Còn bảo đảm về sau bậy nữa.

      Đường Hân nhìn thấy cũng tạm ổn rồi, dù sao vì việc này mà làm loạn nên khiến chồng mình biết, mình cũng gặp phiền toái.

      biết vì sao thời điểm Mộ ngốc nghếch chạy đến trước mặt Giang Dĩ Mạch, lôi kéo tay cực kỳ khờ dại hỏi: "Bà xã, em có biết tiếng chó sủa ? Dạy có được hay ?"

      Thiệu Thiến chỉ tiếc rèn sắt thành thép trừng mắt nhìn con trai cái.

      Giang Dĩ Mạch nhất thời phản ứng kịp, chó sủa cái gì?

      Mộ ngốc nghếch cực kỳ vô hại : "Gia Kiệt ngốc, biết tiếng chó sủa."

      Lần này Giang Gia Kiệt bị dọa cho choáng váng, muốn khóc cũng khóc được rồi.

      Đường Hân nhìn Thiệu Thiến, cả giận : "Thiệu Thiến, bà dạy con trai tốt!"

      Giang Dĩ Mạch hận nghiến răng nghiến lợi, đây ràng là cố ý khiến tức giận mà, dám khi dễ chồng đó chính là khi dễ Giang Dĩ Mạch !

      kìm chế tức giận, dùng giọng lớn : "Tiếng chó sủa tôi cũng biết, nếu cậu ta như vậy, nhất định là cậu ta biết! Hay là để cậu ta dạy ." Nhìn về phía Giang Gia Kiệt: "Có đúng hay ? Giang Gia Kiệt!"

      Đường Hân cố ý lời nào, chờ con trai của Thiệu Thiến bắt trước chó sủa.

      Lúc này bắt trước chó sủa, muốn kêu cũng phải kêu.

      Ngay cả con trai lớn nhà họ Mộ là kẻ ngốc, cũng tới phiên người ngoài đùa giỡn như vậy .

      "Mẹ..." Giang Gia Kiệt cầu cứu nhìn về phía mẹ mình, lần này ngay cả Thiệu Thiến cũng bảo vệ được ta rồi.

      Giang Mỹ Kỳ cố gắng tự bảo vệ mình đứng ở bên, cố gắng che giấu tồn tại của mình.

      Thiệu Thiến trừng mắt nhìn con trai cái, để cho ta kêu.

      Giang Gia Kiệt đành phải nước mắt giàn giụa sủa vài tiếng.

      "Bà xã, chó lớn lên trông thế nào vậy?" Mộ ngốc nghếch tò mò hỏi.

      Giang Dĩ Mạch : "Chó có bốn chân chạm đất."

      "Vì sao Gia Kiệt chỉ có hai chân chạm đất?" Mộ ngốc nghếch cực kỳ khờ dại hỏi.

      Thiệu Thiến có biện pháp, d i e n da nle q uy d o n . co m, trong lòng hận chết Giang Dĩ Mạch, miệng lại vẫn bắt con trai của mình bò mặt đất bắt trước chó sủa.

      Sau khi kêu xong, Mộ ngốc nghếch lã chã chực khóc nhìn Giang Dĩ Mạch: "Bà xã, chó sủa khó..., bắt trước được phải làm sao? Có phải cực kỳ ngốc hay ? Thực xin lỗi, bà xã..."

      Dáng vẻ lã chã chực khóc kia vừa đáng lại thương cảm, khiến người chết đền mạng.

      Giang Dĩ Mạch khẩn trương : "Ông xã, đừng đau khổ, em cũng bắt trước được, có lẽ con người cũng đều bắt trước được việc này." cố ý thành mắng Giang Gia Kiệt phải người.

      Thiệu Thiến và con trai con mặt xám mày tro rời khỏi nhà họ Mộ, vốn định bêu xấu Giang Dĩ Mạch, khiến thể sống yên ổn trong nhà họ Mộ, kết quả lại biến thành chính mình.

      đường trở về, Thiệu Thiến đau lòng con trai bị đánh, lại còn bắt trước chó sủa, còn bị mắng trận, nhưng cũng thao thao bất tuyệt quở trách con trai trận.

      Ở nhà họ Mộ, Giang Giang Kiệt bị ức hiếp, cũng phát tác tính tình đại thiếu gia: " phải mọi người cho con biết đó là do Hạo Thiên hay sao?"

      Thiệu Thiến cũng tức giận: "Bà già Đường Hân kia, còn hỏi mẹ là ai , còn phải chính bà ta sao."

      Đường Hân cực kỳ coi trọng con trai của bà ta, bởi vì quan hệ em tốt, hai mươi mấy năm qua hai nhà có bất cứ xung đột nào, đối đãi với con trai của mình giống như người nhà, giống như con trai của mình.

      Nhưng bà cũng ngờ tất cả những chuyện này đều do Đường Hạo Thiên ra.

      Biểu hôm nay của Mộ ngốc nghếch nhìn như bình thường, nhưng cũng cảm thấy được có chỗ thích hợp.

      Đường Hân là người khôn khéo.

      "Bà xã, để cho bất cứ ai khi dễ em, ai cũng thể..."

      "Thiên Thần!" Đường Hân kêu tiếng.

      Mộ ngốc nghếch quay đầu: "Mẹ, mẹ gọi con?"

      Đường Hân mang theo ánh mắt nghiêm khắc dò xét nhìn con trai ngốc của mình, d i e n da nle q uy d o n . co m, như là muốn từ khuôn mặt thiên chân vô tà của nhìn ra chút gì đó.

      "Mẹ, có phải mặt con có gì hay ?" Mộ ngốc nghếch dơ tay sờ soạn mặt.

      Đường Hân thu hồi ánh mắt nghiêm khắc dò xét, từ ái nhìn Mộ ngốc nghếch: "Con là con trai ngoan của mẹ, cũng phải bảo vệ tốt em trai của con, sau này có ai dám khi dễ em trai con, xấu em trai con, con cũng phải đánh trận."

      "Được." Mộ ngốc nghếch tính trẻ con kêu lên, sau đó vui vẻ ôm bà xã của mình.

      Đường Hân vừa xoay người , Giang Dĩ Mạch liền đẩy Mộ ngốc nghếch ra, mau chóng trở về phòng mình.

      Gả vào nhà họ Mộ cũng có điểm tốt, chính là lúc làm việc, tuyệt đối có người đến quấy rầy.

      Cho dù là Mộ ngốc nghếch, cũng đều im lặng ngồi ở bên, yên lặng giống như khí.

      Mà trước kia ở nhà họ Giang, bản thiết kế của thường xuyên vô duyên vô cớ bị mất hoặc bị người làm dơ thậm chí bị người cố ý vẽ loạn.

      Người hầu lại đưa thuốc bổ tới, Giang Dĩ Mạch ngụm uống sạch, tiếp tục chăm chú phác họa.

      Ước mơ của chính là trở thành nhà thiết kế trang sức số .

      Lúc trước Thiệu Thiến sợ học buôn bán, tốt nghiệp về công ty nhà mình, vừa nghe muốn học thiết kế đá quý, cũng tiếc bỏ tiền cho đến những nơi khác học thiết kế đá quý.

      Nhưng chịu cho ra ngoại quốc tiếp tục học tập.

      Thế cho nên chính cũng xác định được thực lực tại của mình còn cách nhà thiết kế trang sức xuất sắc số bao nhiêu.

      Có lẽ chỉ có trận đấu thực mới có thể khiến tìm được chút tin tưởng.

      Nhưng qua hơn tháng rồi, cũng có bất cứ động tĩnh gì.

      Giang Dĩ Mạch vê viên nửa sô bản thảo trước mặt ném vào thùng rác.

      Mộ ngốc nghếch nhặt tờ giấy trong thùng rác lên, d i e n da nle q uy d o n . co m, sau khi mở ra nhìn mấy đồ án bán thành phẩm: "Bà xã, vì sao muốn vứt bỏ?"

      " vừa ý." Giang Dĩ Mạch có chút phiền táo.

      "Nhưng cảm thấy rất đẹp mà." Mộ ngốc nghếch khờ dại .

      Giang Dĩ Mạch nhìn cái, để ý đến nữa.

      Trẻ con biết cái gì?
      Chương 31: Lấy thân báo đáp.
      Editor: heisall

      Chạng vạng mấy ngày sau, Giang Dĩ Mạch đột nhiên nhận được điện thoại, đến nhận thưởng, là gần nửa tháng trước ban tổ chức gửi thư nhận thưởng qua đường bưu điện cho rồi.

      Giang Dĩ Mạch nghe mình đoạt giải, quá vui mừng nên quên mất nửa câu sau.

      kích động sắp điên mất rồi, hưng phấn ôm lấy Mộ ngốc nghếch vừa nhảy vừa cười, định nâng khuôn mặt của lên hôn mạnh vào má cái.

      "Bà xã, sao em. . . . . ." Đột nhiên Mộ ngốc nghếch quay mặt lại, Giang Dĩ Mạch bị bất ngờ, kịp chuẩn bị nên theo đà hôn mạnh lên môi của .

      Tất cả mọi người đều nhìn thấy, có lẽ là lần đầu tiên thấy Giang Dĩ Mạch vui mừng như thế, lại vừa nhảy vừa cười, còn chủ động hôn Mộ ngốc nghếch ngay trước mặt nhiều người như vậy nữa, nên tất cả đều trợn tròn mắt nhìn.

      Ngay cả cha chồng Mộ Đình luôn luôn ít lời cũng ngây ngẩn cả người vì hành động khác thường của con dâu.

      Giang Dĩ Mạch đỏ mặt buông Mộ ngốc nghếch ra.

      Biết mình thất lễ, nên cảm thấy xấu hổ.

      Lộ ra dáng vẻ thẹn thùng: "Em đoạt giải trong cuộc thi thiết kế trang sức."

      "Oh! tốt quá!" Mộ ngốc nghếch vui mừng ôm lấy Giang Dĩ Mạch xoay vòng, " biết ngay mà, bà xã của là lợi hại nhất."

      Giang Dĩ Mạch bị xoay đến choáng váng đầu óc, Mộ Đình rất là ngạc nhiên khi nghe con dâu đoạt giải, sau khi ngạc nhiên cũng rất vui mừng.

      Trí thông minh của con trai chỉ dừng lại ở mấy tuổi, ông vẫn luôn đau lòng khi thể chăm sóc tốt cho con trai, hôm nay ông đánh bậy đánh bạ cưới được đứa con dâu tài hoa như vậy, may mắn lớn.

      "Dĩ Mạch, chúc mừng con!" Mộ Đình vui mừng , may con dâu bị con trai của mình cưới về rồi.

      "Đúng rồi, đoạt giải chính là việc lớn, con muốn phần thưởng gì cứ việc ra." Mộ Đình luôn ít lời, khó có khi mở miệng, xem ra tâm trạng cũng tệ.

      Mình đoạt giải vốn chính là phần thưởng lớn nhất đối với mình, đâu còn cần phần thưởng gì nữa chứ.

      Mộ ngốc nghếch nhìn Giang Dĩ Mạch: "Bà xã, em muốn phần thưởng gì đây?"

      "Đạt giải thưởng trong cuộc thi thiết kế trang sức, là khẳng định cũng như phần thưởng lớn nhất đối với em rồi." Giang Dĩ Mạch vẫn còn đắm chìm trong cảm giác vui mừng khi giành được giải thưởng.

      Mộ Đình rất hài lòng đối với câu trả lời của Giang Dĩ Mạch, vì vậy mà tham lam, ngược lại còn từ chối phần thưởng.

      Nhưng con bé càng cần phần thưởng, người làm cha chồng này càng muốn cho.

      "Dĩ Mạch, sau khi con gả cho Thiên Thần, mỗi lần ra ngoài phải tài xế đưa đón là gọi taxi, như vậy cũng quá bất tiện. Vì thế ba tặng con chiếc xe, ngày mai ba cho người chuẩn bị, nếu con thích loại xe nào cũng có thể với ba."

      Sắc mặt Đường Hân trở nên rét lạnh, có chút vui, phải chỉ là đạt giải thưởng thôi sao, có cần phải vui mừng đến vậy ?

      Lại nhìn về bên kia, ánh mắt của con trai thứ hai Mộ Tử Duệ chỉ kém chút nữa là dính hẳn lên người của Giang Dĩ Mạch.

      Sắc mặt Đường Hân càng thêm u ám, đột nhiên nghĩ đến cái gì, cười : "Mộ Đình, nhà chúng ta nhiều xe lắm rồi, còn cần mua nữa sao? Nếu Dĩ Mạch cần dùng xe, nó có thể dùng chiếc xe của Tử Duệ, dù sao mấy ngày nữa Tử Duệ cũng ra nước ngoài quản lý chi nhánh công ty ở bên đó, xe của nó cũng để ."

      Giang Dĩ Mạch ngờ mẹ chồng lại keo kiệt như vậy.

      Vốn có ý định muốn xe, nhưng bây giờ càng muốn, hơn nữa còn muốn chiếc xe đắt nhất, sang trọng nhất nữa.

      "Con thích dùng đồ của người khác dư lại." Giang Dĩ Mạch từ chối quá trực tiếp, khiến Đường Hân muốn phản bác cũng tìm được lời để , thành kiến đối với Giang Dĩ Mạch càng lớn hơn.

      Mộ Đình cũng vì Giang Dĩ Mạch thẳng tính mà tức giận, vui vẻ cười ha ha: "Nếu là phần thưởng, đương nhiên phải mới rồi."

      Buổi tối Giang Dĩ Mạch nhận được điện thoại của Thượng Quan Trạch, ta hỏi thăm giúp , tác phẩm của đạt giải thưởng.

      "Em biết rồi, gần tối mới vừa nhận được điện thoại của ban tổ chức ở nước ngoài." Giang Dĩ Mạch vui mừng .

      "Vốn muốn tạo cho em ngạc nhiên bất ngờ, là uổng phí tâm ý tốt của rồi." Thượng Quan Trạch có chút mất mát .

      "Nhưng vẫn cảm ơn ." Tâm trạng của Giang Dĩ Mạch rất tốt, nên chuyện rất dễ nghe.

      Thượng Quan Trạch cười cười, còn : " còn điều tra ra được, thư nhận thưởng được gởi đến nhà họ Giang cách đây tuần lễ rồi."

      "Nhất định là người phụ nữ họ Thiệu kia giấu nó." Giang Dĩ Mạch tức giận , "Thượng Quan, người em nhờ tìm giúp có tin tức gì chưa?"

      "Vẫn có tin tức gì, Trương Đại Tề hết sức gian xảo, cho người điều tra bảng ghi chép đến ở tất cả các sân bay, trạm xe và bến tàu, cũng phát ra ta, chắc vẫn còn núp ở nơi nào đó, phái thêm người tìm."

      " vất vả cho , Thượng Quan." Giang Dĩ Mạch có chút áy náy.

      "Nếu em cảm thấy có lỗi với vậy lấy thân báo đáp. . . . . ."

      Giang Dĩ Mạch trực tiếp cúp điện thoại, quay đầu liền nhìn thấy Mộ ngốc nghếch mở to đôi mắt hoa đào đáng , tò mò nhìn : "Bà xã, cái gì gọi là lấy thân báo đáp?"

      "Ai cho nghe lén điện thoại của em chứ?"

      Mộ ngốc nghếch rất uất ức: "Bà xã, phải cố ý, em đừng tức giận có được hay ?"

      Nhìn bộ dạng tội nghiệp của Mộ ngốc nghếch, Giang Dĩ Mạch nghĩ lại chút cũng coi như xong, so đo cũng được gì.

      Mấy ngày nữa Giang Dĩ Mạch muốn ra nước ngoài nhận thưởng, nên bận làm các thủ tục xuất cảnh*. Còn Mộ ngốc nghếch quậy ầm ĩ muốn cùng, nên trước mắt Giang Dĩ Mạch phải dụ dỗ , rồi đến lúc đó chuồn mình.
      *xuất cảnh: ra nước ngoài

      Bởi vì vội vàng làm thủ tục xuất cảnh, nên Giang Dĩ Mạch cũng chú ý tới mấy ngày gần đây khí trong nhà họ Mộ rất nặng nề và khẩn trương.

      Hôm nay Giang Dĩ Mạch mới vừa từ bên ngoài trở lại, chỉ nghe thấy thanh của cái ly rơi bể ‘choang’ tiếng.

      Gương mặt Mộ Tử Duệ lạnh lùng ra từ trong thư phòng.

      "Con đứng lại đó cho mẹ!" Phía sau truyền ra giọng tức giận của Đường Hân.

      biết hai người vì chuyện mà cãi nhau rất dữ dội, Mộ Tử Duệ thấy Giang Dĩ Mạch sắc mặt càng khó coi hơn, thậm chí mang theo chút hận ý, sải bước qua bên cạnh .

      Từ trước đến giờ Dĩ Mạch luôn tôn trọng nhưng gần gũi với người em chồng này, cũng quan tâm nhiều như vậy, nên vội vàng về phòng làm chuyện của mình.

      cuối đầu xuống bàn chuyên chú vẽ bản thiết kế, nên có người sau lưng mở cửa, cũng chú ý tới.

      Cho đến hai bàn tay to lớn ôm lấy mới sực tỉnh lại, cứ cho là Mộ ngốc nghếch, khi nghiêng đầu nhìn thấy Mộ Tử Duệ giật cả mình.

      mùi rượu nồng nặc xông tới: " uống rượu sao?"

      "Mạch Mạch, nhớ em. . . . . ." Mộ Tử Duệ xong liền muốn hôn .

      " điên rồi? Mộ Tử Duệ!" Giang Dĩ Mạch đẩy ta muốn ra ngoài, lại bị Mộ Tử Duệ chặn lại.

      ta đưa tay cầm bình rượu đỏ, uống sạch nửa còn lại, rồi bắt lấy Giang Dĩ Mạch dùng sức ném lên giường, dưới tác dụng của rượu, ta giống như con chó sói, nhào tới đè Giang Dĩ Mạch ở phía dưới. . . . . .

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 32: Dã thú* giận dữ.
      *Dã thú: thú dữ ngoài hoang dã
      Editor: heisall

      "Mộ Tử Duệ, điên rồi, làm gì đấy? Buông tôi ra. . . . . ."

      Mộ Tử Duệ hoàn toàn mất lý trí, để ý đến phản kháng của Giang Dĩ Mạch, vẫn cứ đè thân thể của ở dưới, muốn hôn .

      Mộ ngốc nghếch nghe tiếng động, đẩy cửa vào, thấy Mộ Tử Duệ đè ở người Giang Dĩ Mạch, tròng mắt nhất thời đỏ lên, giống như dã thú giận dữ xông lên bắt lấy cánh tay của Mộ Tử Duệ lôi ta xuống khỏi người của Giang Dĩ Mạch.

      Mộ Tử Duệ say rượu nên nặng nề ngã mặt đất.

      Mộ ngốc nghếch đè Mộ Tử Duệ xuống đất đánh trận, quả đấm như sắt thép đánh lên mặt của Mộ Tử Duệ, nhưng Mộ Tử Duệ vẫn thủy chung đánh trả, chỉ cười khúc khích.

      Giang Dĩ Mạch sợ, nếu đánh tiếp nữa Mộ Tử Duệ bị đánh chết, vội vàng lên ngăn lại.

      Mộ ngốc nghếch đánh đến mù quáng: "Mặc kệ là ai, bắt nạt bà xã của tôi, tôi tuyệt đối tha thứ!"

      Tiếng động ở trong phòng làm kinh động đến Đường Hân, bà ta xông tới nhìn thấy Mộ ngốc nghếch đánh đứa con trai thứ hai của mình nên rất đau lòng, chỉ vào người giúp việc liền quát lên: "Còn nhanh lên kéo Đại thiếu gia ra!"

      Mộ ngốc nghếch giống như con dã thú bị chọc giận, đôi mắt đỏ rực : "Các người, ai dám tới đây tôi cũng đánh hết!"

      Chưa có người nào từng nhìn thấy bộ dạng này của Mộ ngốc nghếch, nên ai dám đến gần.

      Nhìn thấy sắp xảy ra mạng người, đột nhiên có người chen vào từ phía sau, ôm cổ Mộ ngốc nghếch giận dữ, muốn kéo ra: "Thiếu gia, đừng đánh, đánh nữa Nhị thiếu gia mất mạng đó."

      Đường Hân nhìn về phía người ôm chặt lấy Mộ ngốc nghếch, trong mắt lóe lên tia kinh ngạc.

      Giang Dĩ Mạch nhào đầu vào trong ngực của Mộ ngốc nghếch giận điên lên, dịu dàng : "Ông xã, em sao, đừng tức giận nữa."

      Từ khi gả vào nhà họ Mộ. . . . . . , từ sau khi mẹ qua đời, chưa từng dịu dàng như thế bao giờ, lúc này vì để cho Mộ ngốc nghếch tỉnh táo lại mà để lộ ra mặt dịu dàng muốn cho người khác biết.

      Mọi người có mặt ở chỗ này chỉ biết đến Giang Dĩ Mạch miệng lưỡi luôn bén nhọn giống như con nhím nên khi nhìn thấy dịu dàng của ngạc nhiên đến ngây người.

      Mộ ngốc nghếch rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, nhìn Giang Dĩ Mạch ở trong ngực, nhàng ôm lấy , vừa ngây thơ lại đau lòng gọi: "Bà xã."

      Mộ Tử Duệ đột nhiên cười lớn tiếng, ta được người giúp việc đỡ lên, mặt mũi xưng phù biến sạng, khóe miệng rỉ ra máu, nhìn thấy mà ghê người.

      " ấy phải là vợ của , là tôi lái xe với thân phận chú rễ đón ấy vào nhà họ Mộ, cũng là tôi chiêu đãi khách khứa, tất cả đều là tôi, nên ấy phải là người phụ nữa của tôi mới đúng. Ngay cả lần đầu tiên của ấy đều là. . . . . ."

      thanh của cái tát vang lên, sắc mặt của Giang Dĩ Mạch tái nhợt, tát Mộ Tử Duệ cái.

      Hốc mắt đỏ bừng, đáy mắt tràn đầy tức giận.

      ta muốn nhục nhã ngay trước mặt nhiều người như vậy sao?

      Đường Hân tức giận đột nhiên giơ tay lên định đánh Giang Dĩ Mạch bạt tai: "Con trai tôi còn chưa tới phiên dạy dỗ!"

      Mộ ngốc nghếch mới vừa tĩnh táo lại vung quả đấm về phía Đường Hân, mọi người muốn cản cũng cản kịp, Đường Hân bị sợ đến phát run, dưới tình thế cấp bách bà ta thương kêu lên: "Thiên Thần, là mẹ mà."

      Mộ Thiên Thần siết chặt nắm đấm, nhìn mẹ của mình bị dọa sợ đến phát run, cuối cùng cũng chậm rãi buông nắm đấm xuống.

      Tất cả mọi người nhìn thấy cả người đều đổ mồ hôi lạnh.

      Đường Hân nghĩ tới Mộ ngốc nghếch vì Giang Dĩ Mạch mà vung nắm đấm về phía bà.

      Trong lòng dâng lên cảm giác biết là gì.

      Bà ta nhìn Mộ Tử Duệ bị đánh rất thê thảm, vừa đau lòng vừa bất mãn: "Tử Duệ, ai cho con uống nhiều rượu như vậy chứ?"

      "Con có say!" Mộ Tử Duệ ngã trái ngã phải cười , cười đến đau lòng nhưng lại rất dứt khoát.

      "Các người còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đỡ Nhị thiếu gia trở về phòng nghỉ ngơi."

      "Con còn chưa xong!" Mộ Tử Duệ đẩy người giúp việc ra, ta nhìn Giang Dĩ Mạch, mượn rượu nhiệt tình : "Mạch Mạch, ta hoàn toàn thể cho em hạnh phúc, chỉ có mới có thể cho em, tại sao em thể tiếp nhận ? Chẳng lẽ em muốn thủ tiết cả đời. . . . . ."

      "Tử Duệ, con những lời điên khùng gì đó?" Đường Hân tức giận cắt ngang lời của Mộ Tử Duệ.

      Mộ Tử Duệ nhìn về phía mẹ của mình, : "Mẹ, tất cả đều là do mẹ, tại sao mẹ lại là mẹ của con?"

      Nét mặt của Mộ Tử Duệ vừa bất đắc dĩ vừa buồn thương, Đường Hân nhìn ta lúc trong lòng dâng lên cảm giác thất vọng, đau khổ và mất mác.

      "Con uống nhiều rồi, mau trở về phòng nghỉ ngơi." Đường Hân đè nén cảm giác mất mác cùng thất vọng và đau khổ trong lòng xuống, dặn dò người giúp việc đỡ ta .

      Sau khi đỡ Mộ Tử Duệ ra, Đường Hân nhìn Mộ ngốc nghếch: "Thiên Thần, em trai con nó uống hơi nhiều, biết mình làm gì, con đừng tức giận với nó, con là trai, rộng lượng với em trai mình chút, được ?"

      Mộ ngốc nghếch vẫn luôn nghe lời mẹ của mình, nhưng chuyện tối nay quá nghiêm trọng, coi như là kẻ ngốc, cũng biết chuyện này là thể tha thứ được.

      "Mẹ bảo đảm với con, sau này tuyệt đối xảy ra chuyện như tối nay nữa."

      Mộ ngốc nghếch lời nào.

      Chứng tỏ trong lòng vẫn còn tức giận, chịu tha thứ cho em trai mình.

      "Thiên Thần, Tử Duệ uống quá nhiều, biết mình làm gì. Con quên trước kia mẹ dạy con thế nào rồi sao? Tử Duệ hơn con, con là trai, phải bảo vệ tốt cho em trai, chuyện gì cũng phải nhường cho em trai, đều quên hết rồi à. . . . . ."

      Giang Dĩ Mạch nghe xong những lời này rất mất hứng.

      Đây là suy luận gì vậy chứ?

      Cũng phải là đứa bé bảy tám tuổi, chuyện như vậy còn muốn nhường sao?

      Bàn về chỉ số thông minh mà , cũng là Mộ Tử Duệ nên nhường Mộ ngốc nghếch! Bà ta làm mẹ như vậy phải thiên vị quá mức rồi sao?

      Chẳng lẽ Mộ Tử Duệ cưỡng bức ngay trước mặt nhiều người như vậy, cũng phải nhường nhịn sao?

      Giang Dĩ Mạch muốn phản bác lại lời của Đường Hân, cái người duy nhất mới vừa rồi dám kéo Mộ ngốc nghếch trong cơn giận dữ ra lại nhìn lắc đầu cái, Giang Dĩ Mạch đành cắn môi, lên tiếng.
      Chương 33: Mặt đỏ tim đập

      Edit: Ngọc Hân

      “Nhưng Tử Duệ bắt nạt Mạch Mạch.” Mộ ngốc nghếch tủi thân .

      “Đó là Tử Duệ uống say, người uống say biết bản thân làm cái gì đâu.” Đường Hân kiên nhẫn giải thích, “ phải Tử Duệ nó cố ý, chờ sau khi Tử Duệ tỉnh rượu, mẹ đích thân bảo Tử Duệ xin lỗi con được ? Bắt nó cam đoan từ nay về sau bao giờ bắt nạt vợ con nữa.”

      vậy ?”

      có khi nào mẹ lừa dối con chưa?” Đường Hân biết đứa con trai ngốc nghếch của mình này rất ưa dụ dỗ, chuyện gì cũng phải dỗ, “Chuyện này chúng ta coi như xong nhé, đợi ngày mai Tử Duệ tỉnh táo lại, mẹ lập tức bắt nó cam đoan với con! Thiên Thần, con cũng đừng tức giận nữa được ?”

      Thấy Mộ ngốc nghếch lại gì, Đường Hân ôm ngực, vẻ mặt đau đớn.

      “Mẹ, mẹ làm sao vậy?” Mộ ngốc nghếch lo lắng hỏi.

      “Thiên Thần, mẹ đau ngực, con đừng tức giận với em trai con nữa được ? Mẹ cũng cam đoan với con….”

      Nhìn Đường Hân giống như sắp xong.

      “Mẹ, con gọi người đưa mẹ bệnh viện.” Mộ ngốc nghếch lo lắng .

      “Mẹ bệnh viện, bây giờ mẹ chỉ hi vọng con tha thứ cho Tử Duệ, mẹ có thể đảm bảo với con tuyệt đối có lần nào nữa.” Vẻ mặt Đường Hân đau đớn , “Nhìn em các con vì chuyện này mà phá hủy tình cảm em, mẹ chết cũng nhắm mắt.”

      Giang Dĩ Mạch đứng bên cạnh nhìn bà ta diễn trò, trong lòng thầm khinh bỉ bà mẹ chồng cả 1000 lần.

      “Mẹ, con tức giận, mẹ khỏe là được.”

      “Vậy con đồng ý với mẹ, việc này được cho ba con.” Đường Hân tiếp tục dụ dỗ.

      “A….” Cuối cùng Mộ ngốc nghếch rất tình nguyện gật đầu.

      “Thiên Thần, con là con trai ngoan của mẹ. Con nghỉ ngơi , mẹ quấy rầy bọn con nữa.” Trong nháy mắt Đường Hân hết đau, khi rời tinh thần phấn chấn, nhìn thoáng qua người duy nhất dám lôi kéo Mộ ngốc nghếch, : “Triệu Tín, ông theo tôi chuyến, tôi có việc tìm ông.”

      Năm nay Triệu Tín hơn năm mươi tuổi, là quản gia nhà họ Mộ ngày trước, bây giờ kẻ tầm thường làm việc vặt, phụ trách quản lý vườn sau.

      Nếu phải xảy ra việc của Giang Dĩ Mạch và Mộ Tử Duệ, Đường Hân gần như quên nhà họ Mộ có người như vậy tồn tại.

      Giang Dĩ Mạch cảm giác người gọi tên Triệu Tín này giống ngày trước, hiền lành mang theo vài phần uy nghiêm quyết đoán, như người có địa vị.

      Nhưng khi Đường Hân chuyện với ông ta giống như chuyện với người giúp việc.

      “Ông ta là ai vậy?” Giang Dĩ Mạch hỏi Mộ ngốc nghếch, người mà nãy giờ vẫn lo lắng dùng ánh mắt kiểm tra xem có bị thương hay .

      “Bà xã, em có bị thương ? Đau chỗ nào….” khuôn mặt tuấn tú của Mộc ngốc nghếch lộ ra vẻ non nớt như trẻ con, trong đôi mắt đào hoa hẹp dài tất cả đều là đau lòng và lo lắng.

      Về chuyện đâu như vừa rồi Giang Dĩ Mạch cũng để trong lòng.

      “Em sao, đừng nhìn nữa.” Giang Dĩ Mạch ôm mặt Mộ ngốc nghếch, ngăn tiếp tục dùng ánh mắt kiểm tra lung tung.

      “Bà xã, nếu em cảm thấy chỗ nào thoải mái, nhất định phải với .” Mộ ngốc nghếch rất nghiêm túc , “Mẹ cam đoan với , về sau Tử Duệ bao giờ bắt nạt em nữa.”

      Giang Dĩ Mạch thấy ánh mắt Mộ quan tâm của ngốc nghếch, gật đầu : “Vừa rồi cảm ơn .”

      tới gần Mộ ngốc nghếch, cảm kích hôn lên gương mặt .

      “Bà xã….” Mộ ngốc nghếch ngại ngùng chỉ vào môi mình, ý muốn hôn nơi đó.

      Giang Dĩ Mạch nhìn Mộ ngốc nghếch, có lẽ là bị hành động đêm nay của làm cảm động, cà nhắc tới hôn phớt lên môi .

      Nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, nhưng dường như người nào đó cũng cảm nhận được phần lòng trong đó.

      Mộ ngốc nghếch còn muốn, Giang Dĩ Mạch cố ý nghiêm mặt, “Thế là được rồi, đừng được tấc lại muốn tiến thêm thước.” xong buông ra xoay người sang chỗ khác.

      hiểu vì sao mặt lại nóng lên.

      Trong mắt Mộ ngốc nghếch chính là đứa bé, trước kia cũng từng thân thiết ôm và hôn con nít nhưng sao giống như vậy.

      Giang Dĩ Mạch cố gắng đè ép mặt mình nóng lên, nhưng càng như thế khuôn mặt càng đỏ bừng.

      Trong lòng thầm mắng mình có tiền đồ.

      Thế mà lại có cảm giác với tên ngốc nghếch có đầu óc như đứa bé.

      Mộ ngốc nghếch nhành ôm từ phía sau, giọng như trẻ con, : “Bà xã, đêm nay chúng ta tiếp tục sinh em bé mập mạp được ?”

      Giang Dĩ Mạch bảo gì đồng ý, nhưng chỉ là hai người ngủ cái giường, ôm nhau được rồi.

      giường lớn, Giang Dĩ Mạch vừa nằm xuống liền ngủ luôn.

      Lúc trước bị Mộ Tử Duệ quấy rầy nên tinh thần mệt mỏi, lúc này chỉ muốn nhanh chóng ngủ giấc, nghỉ ngơi cho khỏe.

      Mộ ngốc nghếch biết làm gì, hồi lâu sau mới lên.

      Giang Dĩ Mạch cảm thấy hình như chỗ nào đó đúng lắm, lập tức mở to mắt liền nhìn thấy Mộ ngốc nghếch cởi nút thắt áo sơ mi , giật nảy mình, vội đẩy ra, “ làm gì thế?”

      “Sinh em bé.” Mộ ngốc nghếch rất vô tội .

      “Vậy cởi quần áo em làm gì?”

      “Gia Kiệt lột sạch quần áo ôm nhau ở cùng chỗ là được.”

      Lúc này Giang Dĩ Mạch mới chú ý tới người Mộ ngốc nghếch còn quần áo nữa, dưới ngọn đèn mờ ảo, vóc người đặc biệt gợi cảm hơn cả người mẫu nam châu Âu. Giang Dĩ Mạch lập tức mặt đỏ tim đập, thậm chí hoảng hốt lo sợ, lập tức quay lưng lại nằm xuống, “Cái gì vậy… Nhanh ngủ , đừng quấy rối nữa!”

      “Bà xã, em đồng ý cùng ở chung chỗ sinh em bé .” Mộ ngốc nghếch cúi đầu nhào tới.

      “Mộ Thiên Thần, làm gì vậy…. Buông tay ra….”

      Tiếng cái tát vang lên, cuối cùng Mộ ngốc nghếch làm ẩu nữa, khuôn mặt tuấn tú xuất thêm vài dấu tay.

      “Ngoan ngoãn ngủ ngon, từ giờ trở được em đồng ý, cho chạm vào em nữa!”

      Hết chương 33

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 34: Lần đầu tiên đánh nhau

      Sáng hôm sau Giang Dĩ Mạch dậy rất sớm, xuống lầu dùng cơm.

      Mộ ngốc giống như vợ làm sai chuyện tội nghiệp sát ở đằng sau Giang Dĩ Mạch.

      "Bà xã, sai rồi, em đừng giận có được ?"

      "Em tức giận, khỏi cần sáng sớm theo em!"

      "Em ràng tức giận." Mộ ngốc uất ức : "Bà xã, về sau dám nữa, em đừng tức giận có được ?"

      Mộ ngốc xem ra rất hối lỗi, nước mắt hối hận quanh đầy trong mắt, sắp khóc nhìn Giang Dĩ Mạch, nếu tha thứ cho , khổ sở khóc lớn lên.

      Giang Dĩ Mạch chỉ cần vừa nhìn dáng vẻ sắp khóc của , tội nghiệp nhìn , trong nháy mắt hoàn toàn bị giết rồi.

      "Về sau được nghe người khác hưu vượn nữa!" Giang Dĩ Mạch .

      Mộ ngốc liên tục gật đầu: "Về sau tất cả nghe bà xã."

      "Hôm nay ngoại trừ ăn cơm, thời gian khác ở trong phòng tự kiểm điểm, có nghe ?"

      Mộ ngốc gật đầu: " biết, kiểm điểm, bao giờ làm bà xã tức giận nữa."

      Giang Dĩ Mạch rất hài lòng: "Ngoan!"

      Dưới lầu đột nhiên truyền đến tiếng bất mãn quát lớn: "Làm sao ông mang cái này đến đây? Nhanh mang ra !"

      Giang Dĩ Mạch cúi đầu xuống, thấy có bóng dáng già nua ôm chậu gì đó bị quản gia đuổi khỏi phòng khách.

      Đó phải ông cụ ngày hôm qua sao?

      Giang Dĩ Mạch có chút ấn tượng khắc sâu với ông ta, ngày hôm qua hỗn loạn như thế, Mộ ngốc bị tức điên lên, hành hung Mộ Tử Duệ, ai dám tiến lên ngăn đón, chỉ có ông ta đột nhiên lao đến liều chết ngăn cản Mộ ngốc.

      Ông cụ kia thoạt nhìn là ông cụ bình thường lại hiền lành, nhưng trong phần hiền lành này lộ ra chút uy nghiêm quyết đoán.

      giống người làm bình thường.

      "Đợi chút!" Giang Dĩ Mạch gọi ông ta lại, qua nhìn thấy trong tay ông ta cầm chậu hoa lan.

      " xảy ra chuyện gì?"

      Quản gia vội vàng : "Đại thiếu phu nhân, có chuyện gì, lão gia với phu nhân ở bên trong dùng cơm, người và đại thiếu gia cũng nhanh vào thôi."

      Giang Dĩ Mạch xoay người chuẩn bị vào, đột nhiên quay lại: "Hoa lan này rất đẹp."

      "Nếu thiếu phu nhân thích, hoa lan này đưa cho thiếu phu nhân." Triệu Tín đưa chậu hoa đến trước mặt Giang Dĩ Mạch.

      mặt quản gia có chút lo lắng, muốn ngăn cản, Giang Dĩ Mạch nhận lấy bồn hoa lan này.

      Mộ ngốc lập tức ân cần tiến lên, giúp ôm hoa lan.

      Trong phòng bếp bữa sáng dọn xong, Đường Hân và Mộ Đình rửa mặt chải đầu xong chuẩn bị dùng bữa sáng, Mộ ngốc nhiệt tình tiến lên chào hỏi: "Ba, mẹ, chào buổi sáng!"

      Mộ Đình ôn hòa nhìn con trai và con dâu dậy sớm: " có chuyện gì, sao vợ chồng son các con ngủ thêm chút..." Thấy trong lòng Mộ ngốc ôm hoa lan, vẻ mặt Mộ Đình hơi thay đổi.

      Mộ ngốc theo tầm mắt của ba cúi đầu nhìn hoa lan trong ngực, rất kiêu ngạo mà cười ngây ngô : "Đây là hoa lan!"

      Giống như thế giới chỉ có mình biết loại hoa này vậy.

      Sắc mặt Đường Hân lập tức thay đổi: "Thiên Thần, nhanh vứt vật kia sang bên, qua đây ăn bữa sáng."

      Mộ ngốc vốn định đòi vài câu khích lệ, kết quả gì cũng có, có chút mất mác cúi đầu xuống, tủi thân : "Hoa này là của bà xã, thể vứt."

      Đường Hân nhìn thoáng qua chồng mình ở đây, có biện pháp nào với đứa con ngốc này, sao có đầu óc kiến thức như vậy?

      Bảo nó vứt sang bên, tìm chỗ đặt xuống phải được sao?

      Lúc này Giang Dĩ Mạch : "Ông xã, đó là hoa lan Triệu Tín tặng cho em, lát cầm về phòng cho em ."

      Tay Mộ Đình cầm chiếc đũa ngừng chút: "Triệu Tín?" Như là nhớ đến chuyện gì rất xa xôi.

      Lúc này quản gia tiến vào, Đường Hân cho ánh mắt, lập tức lấy hoa lan trong tay Mộ ngốc: "Đại thiếu gia, đại thiếu phu nhân, hai người dùng bữa sáng , hoa lan này tôi giúp hai người cầm cất ."

      nhạc đệm ngắn gọn dường như có kích thích sóng gió gì.

      Mộ ngốc chỉ ăn vài miếng rồi ăn nữa.

      Mộ Đình nhìn con trai ngốc của mình luôn luôn vui tươi hớn hở, sáng sớm hôm nay làm sao lại nhíu mày?

      Đường Hân cũng khó hiểu: "Sao ăn ít như vậy?"

      Mộ ngốc ngẩng đầu lên: "Con muốn đưa thuốc cho Tử Duệ, em ấy bị thương nhất định rất nặng..."

      "Thiên Thần, con bậy bạ gì đó?" Đường Hân khẩn trương ngắt lời, dùng sức nháy mắt với Mộ ngốc: "Tử Duệ rất khỏe, con ăn bữa sáng của con ."

      Lúc này Mộ Đình cũng nhớ đến con thứ hai: " muộn thế này rồi, Thiên Thần và Dĩ Mạch cũng dậy, sao Tử Duệ còn chưa dậy?"

      "Bây giờ con trở về phòng lấy thuốc cho Tử Duệ." Mộ ngốc đứng dậy muốn .

      "Tử Duệ làm sao vậy?" Mộ Đình hỏi, thấy ai trả lời, gọi Mộ ngốc lại: "Thiên Thần, con từ từ , Tử Duệ nó làm sao vậy?"

      Mộ ngốc nhăn nhó mốt lúc, : "Con đồng ý với mẹ cho ba."

      Đường Hân chỉ tiếc rèn sắt thành thép nhắm mắt lại, đứa con ngốc này đúng là làm cho mình thêm phiền!

      cũng như vậy, khẳng định có chuyện.

      Vẻ mặt Mộ Đình nghiêm túc: "Chuyện gì, !"

      Sau khi biết chuyện sắc mặt Mộ Đình xanh mét vọt vào phòng con thứ hai Mộ Tử Duệ.

      Thấy con thứ hai còn ngủ, lại càng nổi trận lôi đình, phẫn nộ rống to: "Tiểu nhóc đáng chết này, đứng lên cho tôi!"

      Mặt mũi Mộ Tử Duệ xưng vù bị tiếng quát này sợ tới mức thiếu chút nữa từ giường ngã xuống.

      Thấy sắc mặt ba nổi giận, lại nhìn vẻ mặt mẹ mình khó xử, biết sáng sớm phát sinh chuyện gì rồi.

      "Ba..."

      Mộ Đình đánh bạt tai vào mặt con thứ hai Mộ Tử Duệ, đây là lần đầu tiên trong đời ông ra tay đánh con trai mình.

      Đường Hân theo Mộ Đình hai mươi mấy năm, chưa thấy ông tức giận lớn như vậy, biết mình lần này gặp phiền phức rồi.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 35: Thiết kế chủ nhân

      Bởi vì uống vào quá nhiều rượu, Mộ Tử Duệ chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, bị ba quát như vậy, còn bị đánh bạt tai làm cho đầu càng nhanh muốn vỡ tung.

      "Ba, sao người đánh con?"

      Chỉ cái tát, vì sao tất cả mặt đều đau.

      Mộ Tử Duệ sờ khuôn mặt mình thay đổi hình dạng vì sưng lên, cái tát khiến cho mặt mình thay đổi hình dạng, ba dùng bao nhiêu sức lực đây, là muốn đánh chết mình sao?

      "Sao ba đánh con à?" Trong lòng Mộ Đình tức giận càng ngày càng cao: "Tên súc sinh này, mày làm cái gì còn cần tôi đến cho biết sao? Hôm nay tôi muốn đánh tỉnh lại!"

      Đường Hân vội vàng lên ngăn cản: "Mộ Đình, Tử Duệ chỉ là uống quá nhiều, chút say rượu loạn tính, nó cũng biết mình làm cái gì."

      "Mượn cớ!" Mộ Đình gầm lên tiếng: "Cho dù là uống quá nhiều, cũng thể đánh chủ ý lên Dĩ Mạch! Đó là bà xã của trai nó!"

      Mộ Đình càng nghĩ càng giận, đưa tay muốn hung hăng giáo huấn con thứ hai làm việc biết nặng .

      "Mộ Đình, ông đừng đánh, Tử Duệ phải uống quá nhiều sao?" Đường Hân lên che chở: "Uống rượu, ai biết mình làm gì chứ?"

      "Bà tránh ra cho tôi! Để tôi dạy dỗ tên tiểu tử ngu ngốc này!"

      "Mộ Đình, bây giờ chúng ta chỉ còn lại đứa con trai của ông, chẳng lẽ ông cũng muốn đánh nó đến ngốc sao?"

      Tay Mộ Đình nâng lên rồi đột nhiên nặng nề dừng lại, mặt lên chút xấu hổ, cuối cùng chậm rãi buông tay xuống.

      "Tử Duệ, con hồ đồ sao! May mắn làm ra chuyện gì khác người, bằng con làm cho trai con thất vọng?" Mộ Đình bất đắc dĩ .

      Mộ Tử Duệ dường như bị đánh tỉnh ngủ, cười lạnh cái, vết thương mặt co rút đau đớn, vẻ mặt càng khó nhìn: "Chúng con làm rồi."

      Đường Hân giật mình trợn to hai mắt, mình rất vất vả cho nó bậc thang, sao nó có thể đập bỏ đài của bà như vậy, muốn bà tức chết sao?

      Mộ Đình kinh ngạc hỏi: "Mày vừa cái gì?"

      Ông chỉ biết tối hôm qua Mộ Tử Duệ muốn xâm phạm Dĩ Mạch, kết quả thành, bị Mộ ngốc đánh gần chết, suýt nữa đánh thành tàn phế.

      Mộ Tử Duệ nhìn bà của mình, có mấy lời ta sớm muốn rồi.

      "Con với Mạch Mạch sớm cùng chỗ rồi." Mộ Tử Duệ sợ chết , nhìn Đường Hân ra sức nháy mắt ra hiệu với ta, khiến cho ánh mắt cũng muốn mù.

      "Mày gọi Dĩ mạch là gì?" Mộ Đình lớn tiếng hỏi: "Mày nên gọi là chị dâu!"

      "Lúc trước kết hôn là con lấy thân phận chú rể đón, tất cả đều là con làm, vì sao con phải gọi ấy là chị dâu? Con vốn là chồng của ..."

      Mộ Đình giơ tay lên đánh ta bạt tai: "Mày câm mồm cho ba!"

      Mộ Tử Duệ cũng đếm xỉa.

      Trước cùng mẹ mình vì việc này cũng biết ầm ĩ qua bao nhiêu lần, Đường Hân sợ làm ra chuyện ngu xuẩn, nghĩ pháp đưa ta .

      Kết quả ngược lại càng chọc giận con trai này, mượn say rượu dùng sức mạnh với Dĩ Mạch.

      "Vì sao cho con ? Ba, người phải muốn biết rốt cuộc phát sinh chuyện gì sao?"

      Trong mắt Đường Hân lộ ra hoảng sợ, khẩn trương tiến lên giữ chặt Mộ Tử Duệ, "Tử Duệ, ba con lớn tuổi, con đừng đối nghịch với ba con như vậy."

      "Bà để cho nó !" Mộ Đình lớn tiếng .

      Mộ Tử Duệ tránh ngăn cản của Đường Hân ra, : "Mạch Mạch bị người ta hạ dược, chỉ có đàn ông mới giải được. Nhưng tâm trí trai vĩnh viễn dừng lại ở đứa trẻ, căn bản tính là đàn ông, là con cưới Mạch Mạch vào cửa, con đương nhiên là có nghĩa vụ cùng trách nhiệm đến làm giải dược này."

      Mộ Đình dường như bị tức điên lên: "Tên súc sinh này mày gì?"

      Lúc này Mộ Tử Duệ cũng sợ: "Con con với Mạch Mạch ở cùng chỗ, chúng con làm chuyện vợ chồng chân chính."

      Mộ Đình lên muốn đánh người con trai này, bị Đường Hân gắt gao ngăn lại.

      "Mộ Đình, ông đừng tức giận, Tử Duệ là bừa."

      "Con đều là ." Mộ Tử Duệ : " tin, ba có thể hỏi quản gia, còn có thể hỏi người làm, đúng, còn có thể hỏi mẹ!"

      Đường Hân nhìn người con thứ hai của bà, cảm thấy nó điên rồi.

      So với trai nó còn điên hơn.

      khuyên nó nhiều như vậy, khiến nó chính chắn, muốn người phụ nữ nào có, nhưng nó lại chịu nghe mình, gây ra động tĩnh lớn như vậy.

      Nó muốn bị đuổi sao?

      Mộ Đình dù sao ở thương trường lăn lộn mấy chục năm, rất nhanh khắc chế cơn giận của mình, sau khi bình tĩnh chút, cũng nghe ra chút kỳ lạ.
      Nhìn về phía vợ của mình, hỏi: "Đây là xảy ra chuyện gì?"

      Đường Hân hoảng hốt: "Mộ Đình, ông đừng nghe Tử Duệ bừa, nó phải ra nước ngoài vài năm về, trong lòng rất buồn bực, mới cố ý nhảm..."

      "Tôi hỏi bà xảy ra chuyện gì?" Mộ Đình đột nhiên quát tiếng, tất cả mọi người ở đây sợ tới mức cả kinh.

      Ngay cả Giang Dĩ Mạch luôn luôn sợ trời sợ đất trong lòng cũng có chút sợ sệt, theo bản năng trốn ở phía sau lưng Mộ ngốc, Mộ ngốc thuận thế ôm vào trong ngực, bàn tay vỗ về đặt ở lưng .

      Đường Hân bị Mộ Đình quát tiếng, mặt mũi trắng bệch.

      Bà biết nếu Mộ Đình tức giận có bao nhiêu đáng sợ, tính tình con lớn rất giống ba nó.

      "Lão gia, là tôi sai." Ngay lúc Đường Hân bị hù dọa, biết làm sao bây giờ, quản gia ra, dũng cảm đứng ra, gánh tất cả lỗi lầm.

      "Phu nhân lòng trông cậy vào đại thiếu phu nhân có thể vì đại thiếu gia sinh đứa bé, nhưng đại thiếu phu nhân mới vừa gả vào, có thể là chưa có tình cảm với đại thiếu gia, muốn để đại thiếu gia đụng vào , tôi thấy trong lòng phu nhân sốt ruột, tự tiện quyết định bỏ chút đồ vào trong nước canh cho đại thiếu phu nhân uống, nhưng nghĩ đến giữa chừng xảy ra , kết quả làm cho Nhị thiếu gia..."

      Mộ Đình nổi giận: "Ai cho quản gia như ông cái quyền thiết kế chủ nhân lớn như vậy?"

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 36. Xào bài lần nữa.
      Edit Thanh Thanh Mạn
      Đường Hân hoảng hốt, vì tự vệ, cũng tức giận như Mộ Đình, trách cứ quản gia: “Ông Lý à, ông cũng quá hồ đồ rồi, mặc dù tôi hi vọng sớm được ôm cháu trai, cũng muốn dùng cách quang minh này.”

      Sau đó lại khuyên Mộ Đình: “Mộ Đình, chuyện này vừa xảy ra tôi cũng nghiêm khắc trách mắng quản gia rồi, bây giờ chuyện này cũng qua, chúng ta coi như xong, nên nhắc lại nữa…”

      “Qua? Qua thế nào? Bà cho Dĩ Mạch công đạo chưa?” Mộ Đình giận dữ hỏi, nhìn quản gia: “Tôi thấy quản gia này cũng cần giữ lại nữa rồi, tự mình thu dọn đồ đạc rồi !”

      Đường Hân nóng nảy: “Mộ Đình, quản gia làm trâu làm ngựa ở nhà họ Mộ chúng ta hơn hai mươi năm, sao có thể đuổi liền đuổi ông ấy ?”

      “Tôi báo cảnh sát là tốt với ông ta lắm rồi!”

      Đường Hân vừa nghe tới báo cảnh sát, khí thế lập tức giảm xuống ít.

      Trong đầu nhanh chóng xoay chuyển, nghĩ biện pháp giữ quản gia lại.

      “Mộ Đình, quản gia làm ở nhà chúng ta mấy chục năm rồi, rất hiểu nhà họ Mộ chúng ta, nếu ông đột nhiên sa thải ông ấy, trong lúc nhất thời ai có thể đảm nhận vị trí này, hay là để quản gia ở đây thời gian nữa, chờ quản gia mới nhận chức rồi để ông ta cũng muộn mà.”

      “Ý của bà là để tôi tiếp tục dung túng ông ta ở lại nhà họ Mộ ư?” Mộ Đình tức giận hỏi: “Để loại người này ở lại nhà họ Mộ, biết sau này có chuyện gì xảy ra nữa đây.”

      “Mộ Đình, quản gia vừa , ai tiếp nhận vị trí quản gia đây? Nhà họ Mộ chúng ta lớn như vậy, thể thiếu quản gia được…”

      Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng “phanh”.

      người giúp việc chạy vào : “Lão gia, phu nhân, Triệu Tín làm rơi vỡ hoa lan của thiếu phu nhân.” Vội vàng thay mình giải vây: “Ông ấy mực muốn đưa hoa lan cho thiếu phu nhân, tôi thể vào ông ta còn mực vào, kết quả cẩn thận ngã làm rơi chậu hoa.”

      “Để ông ấy vào!” Mộ Đình lập tức lên tiếng.

      Triệu Tín cầm ảnh hoa lan vào: “Thiếu phu nhân, xin lỗi, chậu hoa tôi cẩn thận làm vỡ, lát nữa trước khi , tôi nhất định tìm cho ngài chậu hoa khác.”

      Vừa nhìn về phía Mộ Đình và Đường Hân: “Lão gia, phu nhân, xin hai người cho tôi ở đây thêm lát, để tôi tìm lại cho thiếu phu nhân chậu hoa lan khác.”

      Triệu Tín là quản gia của nhà họ Mộ hơn hai mươi năm trước, sau lại rời khỏi vị trí quản gia, làm vài việc vặt, rất ít khi lộ diện.

      Hai mươi mấy năm qua Mộ Đình chưa hề gặp lại ông.

      “Triệu quản gia, chúng ta hơn hai mươi năm chưa gặp nhau rồi.” Giọng Mộ Đình tràn ngập hoài niệm.

      “Lão gia, năm đó tôi từ vị trí quản gia đến phụ trách hậu viện làm việc vặt, có cơ hội gặp lại lão gia.” Triệu Tín : “Nếu phải là lát nữa phải , đưa hoa lan tới cho thiếu phu nhân, có lẽ đời này có cơ hội gặp.”

      “Ông đâu vậy?” Mộ Đình hỏi.

      Triệu Tín xuất làm Mộ Đình nhớ lại nhiều chuyện lúc còn trẻ, cũng cảm khái thời gian trôi qua mau.

      “Tôi tuổi lớn, nhà họ Mộ lại thiếu người làm việc vặt, phu nhân để tôi về quê dưỡng lão.” Bây giờ Triệu Tín hơn năm mươi tuổi, nhưng nhìn giống như hơn bốn mươi tuổi, hoàn toàn có vẻ già.

      Mộ Đình nhìn Đường Hân cái, với Triệu Tín: “Ông đừng , bây giờ ông làm quản gia giúp nhà họ Mộ chúng ta, giúp ta và phu nhân quản lý nhà họ Mộ.”

      Lúc này Đường Hân chữ cũng dám nhiều lời.
      *
      Nhà họ Mộ lần nữa xào bài, Triệu Tín thành quản gia.

      Đường Hân lấy lòng : “Triệu quản gia, sau này nhà này phải nhờ ông giúp ta xử lý rồi.”

      “Phu nhân quá khách khí, tôi nhất định tận tâm tân lực xử lý tất cả việc của nhà họ Mộ, phu nhân cứ yên tâm.” Triệu Tín cũng khách khí đáp lại.

      Đối với chuyện bỏ thuốc, Mộ Đình tự mình lên tiếng, sau này cho phép người nào nhắc lại.

      Đối với Giang Dĩ Mạch và con trai Mộ Thiên Thần, tự nhiên càng thêm áy náy, sang tên ngôi nhà và 5% cổ phần cho bọn họ, coi như là bồi thường cho bọn họ.

      Đường Hân đau lòng như bị người khác cắt miếng thịt, cũng dán nhiều lời.

      Tất cả việc của nhà họ Mộ đều giao cho bà quản lý, bà có thể tùy tiện làm chủ, nhưng chuyện công ty bà thể xen vào được.

      Lúc còn trẻ bà kết hôn với Mộ Đình liền ăn ý như vậy.

      Nam chủ ngoại, nữ chủ nội, phải vạn bất đắc dĩ nhúng tay vào chuyện của đối phương.

      Huống chi lần này mình sai quá nhiều, thể tiếp tục nhiều chuyện, nếu làm cho chồng càng bất mãn với bà.

      Đường Hân bụng tức thể , bí mật trách mắng con thứ Mộ Tử Duệ.

      Mắng nó có tiền đồ.

      Lần này ấn tượng xấu trước mặt cha nó , còn làm cho mình bị đuổi ra nước ngoài, vĩnh viễn cho phép trở lại.

      Tâm tình Mộ Tử Duệ cực kì tốt, hất đồ bỏ .

      “Con đứng lại đó cho mẹ!” Đường Hân tức giận gọi lại: “Mẹ cũng phải vì tốt cho con sao, sao con lại biết điều như vậy?”

      Đường Hân vẫn hiểu, hai đứa con trai đứa lại đứa nghe lời.

      Mọi người cũng hủy uy phong của bà.

      Con lớn nhất ngu ngốc căn bản thể kế thừa gia nghiệp, bây giờ cũng chỉ có thể dựa vào con trai .

      con giống như đứa bé, nếu để cho ba con giao gia nghiệp nhà họ Mộ cho nó, phải tiện nghi cho Giang Dĩ Mạch rồi sao?” Đường Hân giọng .

      Mộ Tử Duệ chịu được lời của mẹ mình: “Nên con khiến cho Mạch Mạch mang thai con của con phải giải quyết tất cả rồi sao?”

      Đường Hân nghe xong lời này, giận đến mức nổi trận lôi đình: “Tên tiểu tử thối này, lại hưu vượn gì đó? Mẹ chỉ là vì con thôi!”

      Lúc hai mẹ con bí mật tranh cãi ầm ĩ, Giang Dĩ Mạch mang theo hành lý trốn Mộ ngốc nghếch lén rời khỏi nhà họ Mộ, chạy thẳng đến sân bay nước ngoài nhận thưởng.

      Sau khi lên máy bay, Giang Dĩ Mạch nhắm mắt lại muốn nghỉ ngơi lát, cẩn thận ngủ gật.

      Mở mắt thấy gương mặt tuấn tú của Mộ ngốc nghếch cười khúc khích với : “Bà xã.”

      Giang Dĩ Mạch giật mình, vẻ mặt cũng thay đổi: “Sao lại ở trong đây?”
      Chương 37 Em ghét bỏ phải ?
      Edit Thanh Thanh Mạn
      bồi bà xã nhận thưởng!” Mộ ngốc nghếch vui vẻ ..

      “Tôi hỏi , sao lại ở máy bay?” Giang Dĩ Mạch cảm giác trái tim của mình bị dọa sắp nhảy ra ngoài.

      “Là Triệu quản gia đưa tới.” Mặt Mộ ngốc nghếch khờ dại .

      Giang Dĩ Mạch lập tức tìm kiếm bóng dáng của Triệu Tín.

      “Triệu quản gia nhìn thấy lên máy bay trở về rồi.” Mộ ngốc nghếch trẻ con .

      Trong lòng Giang Dĩ Mạch hận nghiến răng nghiến lợi, vất vả mới trốn được Mộ ngốc nghếch, vậy mà quản gia lại dẫn tới.

      theo làm gì?” Giang Dĩ Mạch giận dữ với Mộ ngốc nghếch: “Tôi nhận thưởng, có thể làm gì?”

      Mộ ngốc nghếch thấy Giang Dĩ Mạch tức giận kỳ lạ, bày ra dáng vẻ ủy khuất, lã chã chực khóc : “ nhìn em nhận thưởng.”

      “Có gì để nhìn chứ?”

      “Nhưng muốn nhìn.” Mộ ngốc nghếch rất uất ức.

      Giang Dĩ Mạch giận đến mức biết làm gì với Mộ ngốc nghếch, đánh thể đánh, mắng lại thể mắng, lại thông.

      Quả thực là…

      Giang Dĩ Mạch biết phải hình dung như thế nào nữa.

      “Bà xã, em đừng tức giận…” Mộ ngốc nghếch ủy khuất lôi kéo góc tay áo Giang Dĩ Mạch, Giang Dĩ Mạch hất tay ra, là tức giận .

      Mộ ngốc nghếch nhìn Giang Dĩ Mạch rất tức giận, hỏi: “Bà xã, em ghét bỏ phải ? biết bọn họ sau lưng đều là kẻ ngốc, ngu ngốc, đầu óc có vấn đề, có phải em cũng ghét bỏ ? Sợ theo làm em mất mặt?”

      Giang Dĩ Mạch ngẩn ra, có chút chột dạ nhìn Mộ ngốc nghếch, thu hồi tầm mắt nhìn ra cửa sổ: “Tôi sợ bị lạc.”
      “Em chính là ghét bỏ là tên ngốc.” Trong đôi mắt trong suốt của Mộ ngốc nghếch có tia bi thương.

      có, tôi sợ bị lạc. mình tôi ra nước ngoài cũng chưa quen cuộc sống ở đây, ngôn ngữ cũng hiểu, lỡ như theo tôi lúc rồi chạy mất, tôi giao phó với mẹ sao đây?” Giang Dĩ Mạch chột dạ kiếm cớ.

      “Vậy sao em dám nhìn vào mắt ?” Mộ ngốc nghếch uất ức hỏi.

      “Tôi có nhìn mà!” Giang Dĩ Mạch nhắm mắt nhìn Mộ ngốc nghếch cái, lập tức chột dạ dời tầm mắt .

      Trong lòng hận thấu Mộ ngốc nghếch này, bình thường ngốc, vừa đến thời khắc mấu chốt, lại níu lấy nhược điểm của mình chịu buông.

      “Em nhìn.” Mộ ngốc nghếch trẻ con uất ức: “ biết em ghét bỏ là tên ngốc, bây giờ về nhà liền.”

      Mộ ngốc nghếch tháo dây an toàn máy bay xuống, muốn rời khỏi, Giang Dĩ Mạch sợ hãi vội vàng kéo lại: “ làm gì vậy? Đây là máy bay, bây giờ máy bay bay, muốn nhảy xuống à?”

      “Bà xã ghét bỏ , cần nữa, muốn về nhà tìm mẹ …”

      Mộ ngốc nghếch cố ý muốn , Giang Dĩ Mạch ôm chặt lấy : “ xuống mau , đây là máy bay, thể hồ đồ!”

      Lúc này nữ tiếp viên hàng chú ý tới bọn họ giống như xảy ra tranh chấp, liền đến bên này.

      Mộ ngốc nghếch vẫn còn giận dỗi, nhất định : “Bà xã ghét bỏ phải về nhà…”

      “Tôi ghét bỏ , đó, ghét bỏ chút nào…” Giang Dĩ Mạch thấy nữ tiếp viên hàng đến bên này, Mộ ngốc nghếch vẫn còn hồ đồ, dưới tình thế cấp bách hét lớn tiếng: “Mộ Thiên Thần, ngồi xuống cho tôi!”

      Mộ ngốc nghếch lập tức đàng hoàng, uất uất ức ức nghiêng đầu, tội nghiệp nhìn Giang Dĩ Mạch muốn bùng nổ trước mặt, nức nở : “Bà xã, xin lỗi.”

      Lúc này nữ tiếp viên hàng tới: “Vị tiểu thư này, xin hỏi có cần giúp đỡ gì ?”

      Giang Dĩ Mạch cười xấu hổ: “ có gì, cảm ơn.”

      Nữ tiếp viên hàng cảm thấy hai người bọn họ là lạ, khi nhìn về phía Mộ ngốc nghếch thấy vẫn luôn nhìn vị tiểu thư bên cạnh, trong đôi mắt tràn đây tình .

      “Chúng tôi có việc gì.” Sau khi Giang Dĩ Mạch đuổi vị tiếp viên hàng mới chú ý vì hét to nên các hành khách nhìn chăm chú, nhất thời đỏ mặt.

      cho quấy rối nữa, thắt chặt dây an toàn ngồi xuống.” Giang Dĩ Mạch vô cùng nghiêm túc , quay mặt sang để ý đến Mộ ngốc nghếch nữa.

      “Bà xã, xin lỗi, biết sai rồi, em đừng giận được ?” Mộ ngốc nghếch ủy khuất , tội nghiệp nhìn cái ót Giang Dĩ Mạch để lại cho .

      Ngón tay thon dài như bạch ngọc kéo kéo vạt áo của : “Bà xã…”

      Giang Dĩ Mạch thiếu chút nữa muốn hất tay ra, lại kịp thời khắc chế: “Tôi giận , đừng náo loạn nữa.”

      sợ muốn nhảy từ máy bay xuống, như vậy thành tội nhân thiên cổ.

      lộn xộn, nghe lời bà xã.” Giọng Mộ ngốc nghếch non nớt, vẻ mặt ngây thơ, lộ ra cẩn thận.

      “Này, sao vậy?” Giang Dĩ Mạch thấy Mộ ngốc nghếch có chút khổ sở ôm lấy ngực: “ phải là say máy bay đó chứ?”

      “Chỗ này của đau.” Mộ ngốc nghếch ôm ngực.

      Giang Dĩ Mạch lo lắng nhìn , sờ lên ngực: “Ở đây sao?”

      Bàn tay Mộ ngốc nghếch đặt bàn tay trắng nõn của đặt lên ngực : “Ở đây.”

      “Sao ở đây lại đau? Có phải có bệnh tim ?” Giang Dĩ Mạch chú ý tay mình nằm trong tay của Mộ ngốc nghếch.

      “Bà xã, bệnh tim là gì?”

      Nếu biết bệnh tim là gì vậy có bệnh rồi.

      “Có thể là bị say máy bay rồi, dựa vào ghế nhắm mắt lại lát là tốt thôi.”

      là khó chịu.” Mộ ngốc nghếch nghiêng về phía Giang Dĩ Mạch, tựa lên vai : “ là thoải mái.”

      “Còn đau ?”

      “Tốt hơn nhiều rồi.” Giọng của Mộ ngốc nghếch giống như yếu ớt hơn vài phần.

      “Vậy ngủ giấc tốt , lát tôi đến gọi .” Giọng của Giang Dĩ Mạch cũng ôn hòa hơn, suy nghĩ đều đặt người Mộ ngốc nghếch, nghĩ gì khác.

      Mộ ngốc nghếch tựa lên vai , nghe thấy hương thơm tản mát người : “Bà xã, em thơm!”

      thoải mái mà còn có tâm tình chuyện này, Giang Dĩ Mạch muốn đẩy ra, lại phát ngủ vai mình rồi.

      Mới đây ngủ mất rồi, đúng là đứa trẻ!

      để ý tay mình vẫn còn bị Mộ ngốc nghếch nắm chặt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :