1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thịnh sủng hào môn thiếu phu nhân - Tiêu Tương Thập

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 23.2: Chịu trách nhiệm với em.

      Editor: heisall


      Giang Dĩ Mạch cảm thấy Mộ ngốc nghếch đáng thương, mặc dù được sinh ra trong gia đình giàu có quyền quý, nhưng bởi vì đầu óc có vấn đề mà bị cười nhạo.

      gả vào nhà họ Mộ cũng tháng, sớm nhìn ra, ngoài mặt mẹ chồng Đường Hân rất thương đứa con trai ngốc này, nhưng nếu so với đứa con trai thứ hai, ràng là nặng bên này bên kia.

      Lúc ăn cơm tối, Đường Hân thừa dịp tất cả mọi người đều có ở đây, : "Tử Duệ, việc kết hôn cùng Tam tiểu thư nhà họ Ngôn con nghĩ như thế nào?"

      trán của Mộ Tử Duệ có chút bực mình, chuyện như vậy chắc hẳn phải là lần đầu tiên.

      "Mẹ, hôn nhân của con mẹ cứ để con tự mình làm chủ."

      "Cho nên mẹ hỏi ý của con là gì." Đường Hân .

      "Con và Tam tiểu thư nhà họ Ngôn quen biết lắm, cũng có cảm giác gì."

      "Thời gian dài quen ngay thôi, rồi cũng có cảm giác." Đường Hân cắt đứt: "Ở nơi này, nhà họ Ngôn cũng là gia đình quyền quý, coi như cũng môn đăng hộ đối với nhà họ Mộ chúng ta, cha mẹ của Tam tiểu thư vẫn khoẻ mạnh, lại rất thương đứa con này, nên tâm lý nhất định có vấn đề gì." Đường Hân nhìn Giang Dĩ Mạch cái, giống như rằng vì thiếu cha ít mẹ, nên tâm lý có vấn đề, "Nghe Tam tiểu thư này vô cùng sáng sủa hoạt bát, trình độ học vấn cũng cao, rất xứng đôi với con."

      "Mẹ, con có cảm giác gì với ấy."

      "Ở cùng nhau thời gian có cảm giác, con nhìn trai con và Dĩ Mạch xem, ban đầu trai con cũng chịu cái đám cưới này, nhưng tại sao, con nhìn trai con đó, xem vợ mình như bảo bối, cho bất kỳ ai chạm vào." Đường Hân tận tình khuyên bảo: "Tử Duệ, tuổi của con cũng còn , trai con kết hôn rồi, bây giờ là đến phiên con, tình huống của Thiên Thần đặc biệt, nên mẹ biết lúc nào nó mới có thể cho mẹ ẵm cháu trai, vì vậy tại mẹ chỉ trông cậy vào con, sớm ngày kết hôn sinh cho mẹ đứa cháu trai, đến lúc đó cũng được thừa kế nghiệp của ba con, bây giờ toàn bộ nhà họ Mộ đều trông cậy vào con. . . . . ."

      Mộ Đình bất mãn câu: "Bà chuyện này để làm gì?" Liếc mắt nhìn Giang Dĩ Mạch và Mộ ngốc nghếch: "Ăn cơm phải ăn cho ngon, ăn ngon ngủ được!"

      Giang Dĩ Mạch coi như là hiểu, Đường Hân này ràng đứng về phía đứa con thứ hai của bà, muốn đứa con thứ hai này thừa kế nhà họ Mộ, biết đứa con lớn có phải là con ruột của bà hay nữa.

      Sau bữa ăn tối người giúp việc chuẩn bị mâm trái cây, người nhà ăn trái cây tùy ý trò chuyện.

      Giang Dĩ Mạch lấy cớ mệt mỏi nên về phòng nghỉ ngơi trước.

      ra do thích người mẹ chồng Đường Hân này, cũng thích nghe bà chuyện nên mới tìm cớ trở về phòng.

      Mộ ngốc nghếch cũng sôi nổi muốn theo cùng nhưng bị Đường Hân gọi lại.

      "Thiên Thần, mẹ có lời này muốn với con." Đường Hân nhìn cũng nhìn Giang Dĩ Mạch, cố ý nâng cao lượng để Giang Dĩ Mạch cũng có thể nghe thấy, hỏi: "Thiên Thần, gần đây vợ của con đối xử với con có tốt ? Có cố ý bắt nạt con hay ?"

      "Bà xã đối xử với con rất tốt, còn chơi đùa với con nữa." Mộ ngốc nghếch vui mừng nhưng cũng rất ngây thơ.

      " sao, vậy có phải chẳng bao lâu nữa mẹ có cháu trai để ẵm rồi phải hả?"

      Giang Dĩ Mạch cứng đờ, sải bước rời .

      Đường Hân liếc mắt cái nhìn Giang Dĩ Mạch rời , cười với Mộ ngốc nghếch : "Thiên Thần, mẹ chờ tin tức tốt từ các con đấy."

      Giang Dĩ Mạch ghét nhất là khi bà làm như vậy, bà muốn bồng cháu, để cho đứa con thứ hai của bà mà sinh cho bà.

      Bên cạnh đột nhiên đưa ra hai bàn tay to lớn kéo vào bên cạnh trong bóng tối.

      "A. . . . . ." Giang Dĩ Mạch kêu khẽ tiếng, nhưng miệng bị che lại.

      "Là tôi."

      Giang Dĩ Mạch nghe giọng cảm thấy có chút quen tai, cẩn thận phân biệt, trong bóng tối loáng thoáng thấy được gương mặt của đối phương, giật mình: "Chú hai?" cảm thấy lúc này hai người quá thân mật nên dùng sức đẩy ta ra: " làm cái gì vậy?"

      Mộ Tử Duệ vẫn cứ ôm lấy : "Tôi biết bây giờ em rất tức giận với mẹ tôi."

      "Chuyện này có quan hệ gì với chứ? Hãy buông tôi ra!" Giọng của Giang Dĩ Mạch lớn thêm mấy phần.

      "Em muốn cho tất cả mọi người biết chúng ta ở chung chỗ sao?"

      Giang Dĩ Mạch giận đến nổi hận thể tát cho ta bạt tai: "Tôi là vợ của trai , như vậy có phải rất quá đáng hay ?"

      "Cũng chỉ là danh nghĩa mà thôi, chúng ta mới đúng là người việc , quan hệ giữa chúng ta còn thân mật hơn so với vợ chồng. . . . . ."

      "Mộ Tử Duệ!" Giang Dĩ Mạch cắt đứt lời của ta: " biết cái gì ?"

      "Mạch Mạch, tôi có ý gì khác, tôi chỉ muốn chịu trách nhiệm với em." Mộ Tử Duệ rất có thành ý .

      "Tôi là chị dâu của !" Giang Dĩ Mạch nghiêm túc tuyên bố.

      "Em hoàn toàn trai của tôi, nếu tại sao kết hôn tháng, em lại chịu để cho ta đụng vào em? Cũng chịu sinh con cho ta? Ngay cả chuyến hưởng tuần trăng mật sau hôn lễ cũng từ chối."

      Mộ Tử Duệ còn : " ta là kẻ ngốc, đầu óc có vấn đề, tôi hiểu tâm trạng của em, hôm nay chúng ta là vợ chồng thực , tôi nguyện ý chịu trách nhiệm với em."

      Giang Dĩ Mạch nhìn ta: " tính toán chịu trách nhiệm với tôi thế nào? Để tôi ly hôn với trai của , rồi sau đó lấy tôi làm vợ sao? Trước tiên nên xem thử mẹ của có đồng ý hay kìa!"

      Đẩy Mộ Tử Duệ ra xoay người rời , lại bị Mộ Tử Duệ ôm trở về: "Chờ em mang thai đứa bé của tôi, mẹ tôi đáp ứng. . . . . ."

      Giang Dĩ Mạch giơ tay lên tát cho Mộ Tử Duệ cái: "Đây là tôi đánh thay trai , tôi là người phụ nữ của trai , muốn sinh con cũng là sinh đứa bé của trai , từ nay về sau làm ơn hãy tránh xa tôi ra!"

      " trai tôi là kẻ ngu. . . . . . A. . . . . ."

      Giang Dĩ Mạch giẫm mạnh lên chân của Mộ Tử Duệ: " còn dám chồng tôi là người ngu, tôi giẫm chết , cái người điên này!"

      Bỏ lại Mộ Tử Duệ, Giang Dĩ Mạch ra ngoài, Mộ ngốc nghếch ở xa xa chạy tới nhào đầu vào trong ngực của Giang Dĩ Mạch: "Bà xã! Mẹ muốn với em sinh đứa bé mập mạp."

      Giang Dĩ Mạch cố ý lớn tiếng: "Được, bây giờ chúng ta sinh đứa bé mập mạp."

      Mộ Tử Duệ trơ mắt nhìn bọn họ rời , để ý đến quản gia đứng ở gần đó sớm nhìn thấy tất cả, liền lặng lẽ xoay người rời .

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 24: Sinh đứa bé mập mạp.

      Editor: heisall


      Giang Dĩ Mạch bị Mộ Tử Duệ kích động, khó khăn lắm mới quyết định bằng lòng tiếp nhận Mộ ngốc nghếch, cùng sinh đứa bé.

      Mộ ngốc nghếch hết sức phấn khởi vọt vào phòng tắm, muốn tắm chung với bà xã.

      "A. . . . . ." Giang Dĩ Mạch cầm bình sữa tắm đập mạnh tới: "Cút ra ngoài!"

      Đầu Mộ ngốc nghếch bị chai sữa tắm đập vào nên tủi thân đứng ở bên ngoài phòng tắm, chờ Giang Dĩ Mạch tắm xong ra ngoài, liền nhìn thấy bộ dạng của tội nghiệp giống như đứa bé làm sai chuyện gì đứng ở nơi đó.

      "Bà xã, xin lỗi, ông xã sai rồi, em đừng tức giận có được ?" Mộ ngốc nghếch lã chã chực khóc , đôi mắt hoa đào xinh đẹp đầy ngập nước, làm người ta quá đau lòng.

      Giang Dĩ Mạch có biện pháp nên tức giận với : "Mau vào tắm cái , lát nữa chúng ta. . . . . ."

      hiểu sao mặt lại đỏ lên: "Đừng có chậm chạp nữa, vào tắm ."

      Mộ ngốc nghếch vào ba phút ra, Giang Dĩ Mạch sấy tóc giật mình nhìn : "Tắm xong rồi sao?"

      "Ừ, tắm xong rồi, bà xã, bây giờ chúng ta có thể sinh đứa bé mập mạp rồi sao?" Mộ ngốc nghếch vui mừng cười hắc hắc.

      "Tôi sấy khô tóc giúp trước." Giang Dĩ Mạch lôi kéo Mộ ngốc nghếch ngồi xuống, lần đầu tiên sấy tóc cho người đàn ông.

      Mộ ngốc nghếch vẫn rất vui mừng, vui mừng ngậm miệng lại được, liên tục cười khúc khích.

      Giang Dĩ Mạch lại thấy căng thẳng, đây là lần thứ hai trong đời , lần đầu tiên là bị mẹ chồng hạ xuân dược, cho nên cũng có ấn tượng gì.

      Nghĩ đến lần đầu tiên, trong lòng Giang Dĩ Mạch vừa khổ sở vừa tức giận, ngoài mặt làm như cái gì cũng xảy ra, nhưng chỉ có chính biết trong lòng khổ sở biết bao nhiêu.

      "Bà xã, bây giờ chúng ta có thể sinh đứa bé mập mạp rồi sao?" Mộ ngốc nghếch khờ dại hỏi.

      Giang Dĩ Mạch phát tóc sớm khô rồi, để máy sấy xuống, gật đầu cái, xoay người nằm ở giường.

      Mộ ngốc nghếch kích động cởi áo choàng tắm ra, nhào tới. . . . . .

      Giang Dĩ Mạch nhắm mắt lại, nếu quyết định, cũng cần suy nghĩ lung tung nữa.

      Rất lâu sau, Mộ ngốc nghếch cũng có động tĩnh gì, Giang Dĩ Mạch mở mắt ra, thấy Mộ ngốc nghếch ôm chặt lấy : "Ông xã, làm gì vậy?"

      " cùng bà xã sinh đứa bé mập mạp." Mộ ngốc nghếch vui mừng , lại ôm chặt Giang Dĩ Mạch.

      " cảm thấy chúng ta như vậy có thể sinh ra đứa bé sao?" Giang Dĩ Mạch hỏi ngược lại.

      "Mẹ sinh đứa bé mập mạp chính là ông xã ôm bà xã cái, rồi bà xã ôm ông xã cái, như vậy trong bụng bà xã có đứa bé rồi. . . . . ."

      Giang Dĩ Mạch đạp Mộ ngốc nghếch cước rớt xuống đất, tức giận nghiêng người xoay lưng lại với Mộ ngốc nghếch, để ý đến .

      . . . . . . Chị à, tính tình của chị sao lại hư hỏng như vậy? Cả đời làm quả phụ, đáng đời. . . . . .

      Giang Dĩ Mạch nhớ tới lời đó của Giang Mỹ Kỳ trong ngày kết hôn..., cả đời làm quả phụ. . . . . .

      Mộ ngốc nghếch đứng dậy từ dưới đất lại nhào tới, ôm chặt lấy Giang Dĩ Mạch, "Bà xã, em làm sao vậy? Tại sao tức giận?"

      Giang Dĩ Mạch để ý tới , trong lòng rất khổ sở.

      khó khăn lắm mới thuyết phục được chính mình tiếp nhận , thế nhưng lại đả kích như vậy.

      "Bà xã, làm sai chỗ nào sao? Em cho biết, nhất định sửa." Mộ ngốc nghếch rất uất ức .

      " sai, là tôi sai, ngủ sớm chút , tôi mệt rồi."

      "Chúng ta còn phải sinh đứa bé mập mạp nữa mà." Mộ ngốc nghếch ôm chặt lấy Giang Dĩ Mạch.

      "Được rồi, sinh thôi." Giang Dĩ Mạch thuận theo tình hình mặc cho Mộ ngốc nghếch ôm , như vậy nếu có thể sinh ra đứa bé mới là chuyện lạ đấy.

      Rạng sáng ngày hôm sau, Mộ ngốc nghếch hết sức phấn khởi chạy như điên thẳng tới trước mặt Đường Hân, cười khúc khích.

      Mộ Tử Duệ bóp vai cho mẹ cũng nhìn về phía trai vẫn cười khúc khích.

      Đường Hân hỏi: "Thiên Thần, hôm nay sao vậy? Sáng sớm cười khúc khích, có chuyện gì vui sao?"

      Mộ ngốc nghếch vẫn còn cười khúc khích, : "Đêm qua con và bà xã sinh đứa bé mập mạp rồi."

      Mộ Tử Duệ khống chế được bóp mạnh tay cái, Đường Hân ngẩng đầu liếc nhìn đứa con thứ hai.

      Giang Dĩ Mạch vừa vào trong phòng khách, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm, nhìn đến nổi phải nhanh qua.

      "Dĩ Mạch à, như vậy là được rồi, chỉ cần con thành sống qua ngày cùng Thiên Thần, người làm mẹ chồng như ta đây cũng tuyệt đối làm khó dễ con." Vẻ mặt của Đường Hân rất ít khi ôn hòa như vậy, với .

      Giang Dĩ Mạch biết hôm nay bà diễn cái tuồng gì, thầm giọng hỏi Mộ ngốc nghếch: "Hôm nay mẹ làm sao thế?"

      Mộ ngốc nghếch vui mừng : " cho mẹ biết là tối hôm qua chúng ta cùng nhau sinh đứa bé mập mạp. . . . . ."

      Giang Dĩ Mạch tức giận đến mức giơ tay lên đấm Mộ ngốc nghếch, giọng trách cứ: "Chúng ta sinh con lúc nào hả? Ai cho ăn lung tung vậy chứ?"

      Mộ ngốc nghếch rất vô tội: "Bà xã, em đừng tức giận, ngộ nhỡ thương tổn đến đứa bé mập mạp trong bụng cũng tốt." Cẩn thận đưa tay sờ lên bụng của Giang Dĩ Mạch, giống như bên trong có rồi vậy.

      Giang Dĩ Mạch hung hăng đẩy tay của ra: "Đừng đụng vào tôi. . . . . ."

      "Khụ khụ!"

      Cảnh hai người giọng chuyện, người khác nhìn vào thấy giống như hai vợ chồng son liếc mắt đưa tình, Đường Hân thấy Giang Dĩ Mạch xuống tay hơi nặng chút, cố ý ho khan hai tiếng, mới làm Giang Dĩ Mạch ý thức được tất cả mọi người vẫn nhìn bọn họ.

      Giang Dĩ Mạch hung ác trợn mắt nhìn Mộ ngốc nghếch cái, vẻ mặt của Mộ ngốc nghếch rất vô tội, biết mình sai ở chỗ nào.

      Giang Dĩ Mạch ở trong phòng thu dọn mấy tác phẩm mình thiết kế gần đây để đưa qua cho khách hàng, Mộ ngốc nghếch đẩy cửa vào liền chạy về phía Giang Dĩ Mạch: "Bà xã, chơi mình rất nhàm chán, em chơi đùa cùng . . . . . ."

      Giang Dĩ Mạch tránh sang bên cạnh, Mộ ngốc nghếch liền chụp hụt.

      "Tôi rãnh, bây giờ tôi phải ra ngoài chuyến, ở nhà tự kiểm điểm lại mình cho tốt!" Giang Dĩ Mạch nghiêm túc .

      "Bà xã. . . . . ." Mộ ngốc nghếch rất uất ức.

      Trong góc hành lang, Mộ Tử Duệ đột nhiên ra ngăn cản đường của Giang Dĩ Mạch, Giang Dĩ Mạch giật mình vội vàng lui về phía sau mấy bước giữ vững khoảng cách an toàn với ta.

      "Em ở cùng chỗ với trai của tôi sao?" Vẻ mặt của Mộ Tử Duệ khổ sở hỏi: "Tại sao?"

      "Tôi cảm thấy con người của cũng là kỳ quái, tôi và trai là vợ chồng, tại sao thể ở bên nhau?" Giọng điệu của Giang Dĩ Mạch lạnh lùng: " xin lỗi, tôi còn có chuyện, tiếp được. . . . . ."

      Mộ Tử Duệ lập tức bắt được Giang Dĩ Mạch ép vào vách tường, để ý đến phản kháng của mà mạnh mẽ hôn xuống, coi như ta có muốn ngay ở chỗ này, cũng có ai phát .

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 25: Diễn trò, dẫn theo con hoang cút nhanh .

      Edit: Ngọc Hân

      muốn làm gì?” Giang Dĩ Mạch tát vào mặt Mộ Tử Duệ cái, “Tôi là vợ của trai đó!”

      tôi hoàn toàn thể mang lại hạnh phúc cho em!” Mộ Tử Duệ , “ ta có khác gì đứa trả ba tuổi? Có thể cho em cái gì? Chỉ có tôi mới có khả năng mang lại hạnh phúc cho em!”

      Giang Dĩ Mạch tức cười, “ có thể cho tôi được gì? Muốn cho tôi hạnh phúc trước hết nên hỏi cái người làm mẹ kia có đồng ý hay !”

      “Mạch Mạch….”

      “Câm miệng!” Thái độ Giang Dĩ Mạch nghiêm khắc, “Tôi bảo gọi tôi là chị dâu cả!”

      Giang Dĩ Mạch đẩy Mộ Tử ra, tức giận rời .

      Trong văn phòng tổng giám đốc sang trọng xa hoa, Giang Dĩ Mạch cầm mấy bản thiết kế đá quý giao cho người đàn ông ngồi ghế làm việc phía đối diện, “Bản thế kế cầu em vẽ xong, em sợ vừa lòng nên thiết kế thêm mấy bản, xem có vấn đề gì với em.”

      Người đàn ông nhận lấy bản thiết kế nhìn sơ qua, “ tồi, đều rất hợp ý , tìm em giúp quả nhầm người!”

      cũng đừng khen em quá thế!”

      ăn ngay ! Đúng rồi, lần trước em tham gia cuộc thi thiết kế đá quý kết quả ra sao?”

      Giang Dĩ Mạch có chút nản lòng: “Còn chưa biết, có thể trình độ của em đạt tới mức ấy.”

      “Em có khả năng quan sát rất tốt, thấy em ổn mà!”

      Giang Dĩ Mạch cười , “Thời gian còn sớm, có chuyện gì nữa em trước nhé.”

      Người đàn ông nhìn đồng hồ: “Thời gian còn sớm mà, có thể nể mặt , cùng uống ly trà chiều?”

      ngại quá, chồng em chờ em ở nhà.” Giang Dĩ Mạch lời dịu dàng từ chối khéo.

      Người đàn ông bày ra vẻ mặt mất mát, “Mạch Mạch, nghĩ tới đột nhiên em kết hôn, hơn nữa lại còn gả cho chồng chưa cưới của em , là khiến kịp trở tay, làm hại chưa có cơ hội.”

      “Thượng Quan, đừng trêu em nữa.” Giang Dĩ Mạch đứng lên, “ em phải về rồi, chồng em chờ ở nhà.”

      Nhà Thượng Quan kinh doanh châu báu, trong nước mở chuỗi cửa hàng đá quý, có nhà thiết kế trang sức riêng của mình. Quy trình từ nhập hàng chất lượng cao ở nước ngoài về rồi mài thành hình theo bản thiết kế, tất cả mỗi thứ đều tự thân tự lực hết, ở quốc tế cũng có danh tiếng.

      Thượng Quan Trạch phụ trách công việc trong nước, cũng có ý mời Giang Dĩ Mạch gia nhập liên minh, nhưng Giang Dĩ Mạch lời dịu dàng khéo léo từ chối, chỉ đồng ý vì tình bạn giúp thiết kế bộ tác phẩm để tặng người ta.

      chợt nhớ ra, chuyện lần trước em nhờ điều tra về mẹ kế em có đầu mối rồi.”

      Đột nhiên Giang Dĩ Mạch thay đổi thái độ 180 độ, “Em mời khách!”

      Khu cảnh trong quán cà phê rất tao nhã, Giang Dĩ Mạch và Thượng Quan Trạch ngồi ở vị trí bên cạnh tường thủy tinh, quay đầu là có thể nhìn cảnh phồn hoa ngoài cửa sổ thủy tinh, đối diện là tòa nhà cao ngất, đường người đến xe , phơi bày sầm uất.

      chiếc xe sang chảnh dừng ngoài quán cà phê, Giang Mỹ Kỳ kéo cánh tay Đường Hạo Thiên cùng vào quán cà phê này.

      Khách trong quán nhiều lắm, tiếng nhạc du dương chậm rãi chảy theo dòng, khiến tâm tình con người ta cũng thả lỏng theo.

      Giang Dĩ Mạch quấy ly cà phê trước mặt, “ , có phải người phụ nữ họ Thiệu kia phái người đuổi giết em. Ngay đêm hôm em tham dự cuộc thi thiết kế đá quý về nước thiếu chút nữa mất mạng, chỉ có như thế, bà ta còn thò bàn tay vào nhà họ Mộ. Em nghi tất cả mọi thứ đều là bà ta làm, bao gồm cả cái chết của mẹ em.”

      Thượng Quanh Trạch hớp ngụm cà phê , “Em biết hết rồi còn bảo điều tra làm gì?”

      “Em có chứng cớ, hơn nữa những thứ này đều là phán đoán của em mà thôi.” Giang Dĩ Mạch , “ thế giới này chỉ mong sao em chết ngoại trừ người phụ nữ họ Thiệu kia, còn có thể là ai chứ?”

      cũng có chứng cứ, mẹ kế em rất khôn ngoan, tất cả những chuyện kia đều xử lý, toàn bộ giao cho người khác làm.” Thượng Quan Trạch .

      “Là lão tình nhân mười mấy năm của bà ta sao?” Vẻ mặt Giang Dĩ Mạch khinh thường.

      “Em chỉ là người nào?”

      Giang Dĩ Mạch ngẩn người, “Mấy người lận sao? Đây là người phụ nữ kia có mấy người tình nhân ở bên ngoài ư?”

      Thượng Quan Trạch từ chối cho ý kiến, buông ly cà phê : “ phái người điều tra được cũng khác em là mấy, mặt khác còn điều tra được từ sau khi bà ta gả cho ba em đống tình nhân, điều tra ra có hai người vẫn còn qua lại tới nay. Trong đó có người tên là Trương Đại Tề, ta chính là kẻ chủ mưu bắt cóc em hôm em về nước, ngoài ra vào ngày thứ hai sau khi em gả vào nhà họ Mộ, cũng trà trộn vào nhà họ Mộ….”

      Phần sau Thượng Quan Trạch tiếp tục hết, tới đây chắc hẳn Giang Dĩ Mạch cũng hiểu ở nhà họ Mộ bị tập kích hai lần là chuyện gì xảy ra rồi.

      “Cái người gọi là Trương Đại Tề đâu rồi? có biết bây giờ ta ở đâu ?” Giang Dĩ Mạch hỏi.

      “Em muốn làm gì?”

      “Em nghi ngờ ta có liên quan tới cái chết năm đó của mẹ em, em muốn biết .”

      “Bây giờ em tìm thấy ta nữa đâu.” Thượng Quan Trách , lại bưng ly cà phên lên uống hớp . Thấy Giang Dĩ Mạch nhìn chằm chằm bản thân, chờ câu trả lời của mình, nhàng buông ly cà phê xuống, nhìn thoáng qua hai người Đường Hạo Thiên và Giang Mỹ Kỳ từ ngoài vào, tiếp tục : “Có thể là sợ nhà họ Mộ truy hỏi, nên biết trốn đâu rồi. Nếu em muốn biết như vậy, sao tới hỏi mẹ kế em chút, chắc bà ta là người ràng nhất, hoặc là hỏi em em cũng được.”

      Theo tầm nhìn của Thượng Quan Trạch Giang Dĩ Mạch nhìn về phía sau, thấy Giang Mỹ Kỳ kéo cánh tay Đường Hạo Thiên tới, vẻ mặt thân mật chào hỏi: “Chị, khéo quá, em nghĩ rằng chị và rể uống cà phê ở đây nên đặc biệt qua chào hỏi.”

      Rồi Giang Mỹ Kỳ lại làm ra vẻ áy náy, “Chị, đều do em mới khiến chị gả cho người đần độn, cả đời làm quả phụ, em vẫn luôn rất áy náy. Chuyện chị và người đàn ông khác hẹn hò ở đây em cũng ra, vậy hi vọng chị cũng đừng trách em, Hạo Thiên ấy em, em cũng còn cách nào. Em muốn….”

      “Ít đóng kịch ở đây ! Tôi cũng làm ra chuyện dám gặp người, còn sợ hay sao?” Giang Dĩ Mạch khinh thường hừ lạnh tiếng, “Chỉ thiếu vài ngày nữa kết hôn, còn cùng chồng chưa cưới của chị mình làm bậy sao biết áy náy? Việc đó và điếm có gì khác nhau, nên mang theo đứa con hoang trong bụng cút nhanh cho tôi….”

      Đường Hạo Thiên nâng tay quăng cho Giang Dĩ Mạch cái tát, bị Thượng Quan Trạch kịp thời ngăn lại.

      cái cái hạ xuống nhưng cũng khác gì đánh, trái tim như bị người ta cầm dao đâm vào đao, trong nháy mắt hốc mắt Giang Dĩ Mạch đỏ au.

      Hết chương 25

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 26: Ai là người thứ ba

      "Đánh phụ nữ phải chuyện vẻ vang gì." Thượng Quan Trạch buông cánh tay của Đường Hạo Thiên ra, tất cả khách trong quán cà phê đều nhìn lại.

      Có người xì xào bàn tán nghị luận.

      Lần này đến lượt Giang Mỹ Kỳ với Đường Hạo Thiên khó chụi.

      Đường Hạo Thiên tức giận trách móc Giang Dĩ Mạch: "Giang Dĩ Mạch, thế giới này có người chị nào giống như cướp đoạt người trong lòng của em mình như vậy, lại còn mắng em mình là kỹ nữ? Tôi với rồi, tôi với Kỳ Kỳ mới là lòng nhau, tôi chưa từng , đừng làm khó Kỳ Kỳ nữa, mặc kệ làm cái gì, tôi cũng thể !"

      Bỗng nhiên khí trong quán cà phê liền thay đổi, những người khách khác đều nhìn về phía Giang Dĩ Mạch, có kỳ thị, có khinh thường.

      Còn có người bất mãn lớn tiếng nghị luận: " ra thế giới còn có người chị nhẫn tâm như vậy!"

      Giang Mỹ Kỳ kéo Đường Hạo Thiên, tiếp theo khóc lóc kể lể: "Chị, em trách chị là người thứ ba, em biết em nên chấp nhận tình của Hạo Thiên làm tổn thương chị, nhưng Hạo Thiên em như vậy, em cũng ấy, em có biện pháp cự tuyệt ấy. Chị, em xin chị đừng ép em nữa được ?"

      Khách trong quán nhao nhao chỉ trích Giang Dĩ Mạch.

      "Ai là người thứ ba? cho ràng!" Giang Dĩ Mạch cũng thẳng tính, biết giả bộ ở trước mặt nhiều người như vậy.

      "Chị, lúc trước em với Hạo Thiên thiệt lòng nhau, chuyện chị cố ý để cho cha mẹ hai bên ra mặt ép Hạo Thiên đính hôn với chị, em trách chị, ở trước mặt tình có đúng sai." Giang Mỹ Kỳ cố ý bày ra dáng vẻ ủy khuất khóc lóc kể lể.

      Giang Dĩ Mạch tức giận đến nổi trận lôi đình, bàn về tài ăn , dường như phải là đối thủ của em Bạch Liên hoa này.

      Từ như thế này, mỗi lần đều phải chịu thiệt, cuối cùng mọi người còn đúng.

      Giang Mỹ Kỳ có ý định buông tha cho như vậy, tiếp tục khóc lóc kể lể: "Chị, em biết rể là người đần độn, thể giao hợp, chị vụng trộm hẹn hò với người đàn ông khác, em cho bất kỳ ai."

      Thượng Quan Trạch nhíu mày, ra mình trở thành tình nhân rồi!?

      "Ai vụng trộm hẹn hò với người đàn ông khác hả? Tôi quang minh chính đại..."

      "Chị, chị đừng tức giận, coi như hôm nay em với Hạo Thiên chưa đến đây, chúng em cái gì cũng nhìn thấy, bây giờ liền , chị đừng tức giận." Giang Mỹ Kỳ bày ra dáng vẻ rất sợ hãi, Giang Dĩ Mạch tức giận đến muốn giết người.

      " đứng lại đó cho tôi! cho ràng!" Giang Dĩ Mạch hô to.

      Giang Mỹ Kỳ kéo Đường Hạo Thiên rời .

      Giang Dĩ Mạch tức giận đến mức cảm thấy đầu mình cũng nhanh bóc khói.

      "Em rất biết cách làm người." Thượng Quan Trạch cười.

      Giang Dĩ Mạch trừng mắt nhìn Thượng Quan Trạch cái: "Có cái gì buồn cười?"

      "Tôi thế nhưng là tình nhân của , chuyện với tình nhân như vậy?" Thượng Quan Trạch nổi lên giỡn.

      "Ngay cả cũng giống bọn họ cố ý đến làm tôi tức giận?" Giang Dĩ Mạch rất nhanh bị tức đến bùng nổ.

      Khách trong quán đều chỉ trích Giang Dĩ Mạch, cà phê này cũng uống trôi.

      Thượng Quan Trạch lái xe đưa Giang Dĩ Mạch trở về.

      " còn ngại người khác đủ hiểu lầm sao?" Giang Dĩ Mạch bất mãn .

      " sợ?" Thượng Quan Trạch hỏi lại: "Chẳng lẽ có ý với tôi?"

      Giang Dĩ Mạch ngẩn ra, đột nhiên tỉnh táo lại.

      Bản thân mình trong sạch, tức giận cái gì?

      Như vậy chỉ làm thỏa mãn tâm ý của đôi cẩu nam nữ kia.

      Xe ổn định chạy đường, Giang Dĩ Mạch : "Thượng Quan, giúp tôi việc!"

      "Tìm người tên Trương Đại Tề kia sao?" Thượng Quan Trạch lái xe, sâu xa hỏi.

      Giang Dĩ Mạch gật đầu: "Tôi nhất định phải biết chân tướng việc qua đời về mẹ tôi năm đó, tuyệt đối thể để cho mẹ con tiện nhân kia vẫn ung dung như vậy! Bọn họ thiếu mẹ tôi cái mạng, tôi tuyệt quên như vậy!"

      Thượng Quan Trạch từ trong kính chiếu hậu nhìn thấy hận ý trong mắt Giang Dĩ Mạch: "Nếu tôi khuyên quên thù hận, cách làm này của tôi rất ngốc đúng ?"

      Giang Dĩ Mạch với ta là bạn chơi từ , coi như rất hiểu đối phương.

      biết ta muốn để cho quên thù hận, ta cũng biết bỏ qua.

      Xe dừng lại ở ngoài cửa lớn nhà họ Mộ, Thượng Quan Trạch : "Nếu có tin tức tôi gọi điện thoại cho , coi như thiếu tôi nhân tình!"

      Giang Dĩ Mạch làm ra dấu tay OK.

      Đưa mắt nhìn Thượng Quan Trạch lái xe rời , vào cửa lớn nhà họ Mộ, thấy Mộ Tử Duệ đứng đó.

      Từ tháng trước khi gả vào đến bây giờ mỗi lần nhìn ta đều cảm thấy ta đáng ghét, Giang Dĩ Mạch cũng cách nào giải thích giữa bọn họ làm sao có thể trở thành như vậy.

      Phụ nữ bên ngoài nhiều như vậy, mình lại là vợ của trai ta, tại sao ta chỉ để mắt đến mỗi ?

      Trước khi mình gả vào nhà họ Mộ, căn bản biết ta.

      Mới tháng, gặp mặt vài lần như thế, khiến cho ta mình thể cứu vãn sao?

      Hoàn toàn hợp với logic.

      Giang Dĩ Mạch muốn vượt qua Mộ Tử Duệ vào, bị Mộ Tử Duệ ngăn lại.

      "Người đàn ông dưa em trở về kia là ai?" Mộ Tử Duệ hỏi: "Hôm nay em ra ngoài liền gặp ?"

      "Đây là chuyện của tôi, có liên quan gì với ."

      "Em là người nhà họ Mộ , làm sao có liên quan gì?"

      "Tôi cũng phải là người của !" Giang Dĩ Mạch cảm thấy Mộ Tử Duệ rất kỳ lạ, ta có tư cách tức giận sao?

      Mộ Tử Duệ bắt lấy Giang Dĩ Mạch, "Lần đầu tiên quý giá nhất của em cho , sao phải là người của ?"

      Sắc mặt Giang Dĩ Mạch nháy mắt trắng xanh: "Chuyện quá khứ tôi cũng nhớ , bây giờ tôi là vợ của trai !"

      "Em có thể hẹn hò vụng trộm với người đàn ông khác, vì sao thể chấp nhận ?"
      Chương 27: xấu

      " bậy bạ gì đó?" Giang Dĩ Mạch dùng sức tránh tay của ta ra.

      Mộ Tử Duệ nắm chặt cánh tay của : "Em cần phải giấu , Hạo Thiên cho biết rồi."

      Giang Dĩ Mạch tại sao lại quên, Đường Hạo Thiên với Mộ Tử Duệ là em họ.

      " cho biết cái gì hả ? thấy tôi với người đàn ông khác ở giường sao? Có chứng cớ sao?" Giang Dĩ Mạch hỏi lại: "Tôi vụng trộm hẹn hò với người đàn ông khác? Nực cười, nếu vụng trộm hẹn hò, chúng tôi vẫn quang minh chính đại ngồi ở trong quán coffee uống cà phê sao?"

      Giang Dĩ Mạch há mồm hung hăng cắn tay Mộ Tử Duệ cái, mới khiến cho Mộ Tử Duệ buông ra.

      "Giang Dĩ Mạch tôi làm việc quang minh lỗi lạc, nếu các người còn dám hưu vượn xấu tôi, tôi tố cáo các người tội phỉ báng! Còn có, xin về sau đừng quấn tôi nữa, nếu tôi cho mẹ biết!" Giang Dĩ Mạch sải bước rời .

      Tức giận đẩy cửa phòng ra, suýt nữa đụng vào Mộ ngốc chuẩn bị mở cửa.

      "Bà xã, em trở về!" Mộ ngốc vui mừng ôm lấy Giang Dĩ Mạch, bị Giang Dĩ Mạch đẩy ra.

      Cảm giác bà xã tức giận, Mộ ngốc lập tức rất nghiêm túc : "Bà xã, tự kiểm điểm lại, em đừng giận có được ?"

      Nhìn vẻ mặt Mộ ngốc khờ dại, Giang Dĩ Mạch biết mình nên lấy Mộ ngốc để trút giận.

      "Biết sai chỗ nào rồi sao?" Giang Dĩ Mạch hỏi.

      Mộ ngốc rất nghiêm túc gật đầu, lúc này người hầu bưng chén thuốc bổ tiến vào, "Thiếu phu nhân, đây là thuốc bổ phu nhân dặn tôi mang đến cho ngài, rất có tác dụng trợ giúp cho việc mang thai."

      " lại bỏ đồ gì ở bên trong chứ?" Giang Dĩ Mạch cố ý hỏi.

      Người hầu rất khó xử địa đứng ở đó: "Thiếu phu nhân..."

      "Bưng lại đây."

      Giang Dĩ Mạch nhìn bát thuốc bổ màu đen này, với Mộ ngốc có ở cùng chỗ, mặc kệ uống gì cũng có khả năng mang thai.

      "Thiếu phu nhân, bát này giá trị hơn mười vạn..."

      Giang Dĩ Mạch thiếu chút nữa bưng vững, vẩy nước thuốc bổ trong tay, ngẩng đầu nhìn người hầu: " cái gì? Giá trị bao nhiêu?"

      Người hầu cẩn thận : "Hơn mười vạn. Phu nhân sốt ruột muốn ôm cháu, chuẩn bị dược liệu cùng thuốc bổ vô cùng có tiếng có lợi cho việc hỗ trợ mang thai."

      Giang Dĩ Mạch nhìn thuốc bổ đen tuyền, bát giá trị hơn mười vạn? Vậy sốt ruột nhiều lắm?

      Đuổi người hầu , Giang Dĩ Mạch nhìn Mộ ngốc: "Tiếp tục , biết sai ở chỗ nào rồi sao?"

      Mộ ngốc rất ủy khuất cúi đầu: "Về sau cho mẹ biết, chúng ta sinh em bé mập mạp nữa."

      Giang Dĩ Mạch nhìn bát thuốc bổ hơn mười vạn này vẫn là nên uống vào, coi như bên trong bỏ loạn thất bát tao gì đó, cũng sợ, nhờ phúc của mẹ chồng làm cho đứa con thứ hai của bà làm thuốc giải lần, tin mẹ chồng còn dám thêm lần nữa.

      Mộ ngốc nhìn Giang Dĩ Mạch uống hết sạch bát thuốc bổ kia, "Bà xã, em đừng giận có được ? Về sau dám nữa."

      Giang Dĩ Mạch nhìn Mộ ngốc đáng thương tội nghiệp xin tha thứ cũng đành lòng so đo với .

      Cùng với đứa trẻ ba tuổi so đo có cái gì?

      Lúc ăn cơm trưa, Mộ Tử Duệ nhìn chằm chằm vào Giang Dĩ Mạch, Đường Hân giương mắt nhìn thoáng qua con trai thứ hai, trong lòng rất bất mãn, cố ý đưa ra chuyện kết hôn của ta với tam tiểu thư nhà họ Ngôn.

      Trong lòng Mộ Tử Duệ nóng nảy, lấy cớ ăn xong rồi buông đũa xuống rời .

      Mộ ngốc tò mò hỏi: "Mẹ, Tử Duệ làm sao vậy? Giống như vui."

      " có gì, đừng để ý đến nó, ăn cơm ." Đường Hân lại nhìn thoáng qua Giang Dĩ Mạch, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

      ra khi Đường Hân nhìn, Giang Dĩ Mạch hiểu mẹ chồng cái gì cũng biết.

      Ngày hôm sau Thiệu Thiến biết muốn làm gì dẫn con trai với con đến làm khách nhà họ Mộ, là thăm con gả ra ngoài, thuận tiện tìm Đường Hân tâm .

      Bà ta vứi Đường Hân từ lúc còn trẻ là bạn bè tốt, có chút giao tình.

      Giang Dĩ Mạch ru rú ở phòng mình vẽ thiết kế, Mộ ngốc ngồi ở bên chớp mắt nhìn chằm chằm .

      Bởi vì vẽ quá nghiêm túc, cũng chú ý đến Mộ ngốc vào từ khi nào.

      Người hầu vô cùng lo lắng chạy vào: "Thiếu phu nhân..."

      Mộ ngốc khẩn trương để ngón trỏ ở môi, ý bảo ta đừng quấy rầy bà xã mình làm việc.

      Giang Dĩ Mạch ngẩng đầu thấy Mộ ngốc, " làm sao ở trong này?"

      " muốn ở cùng em." Mộ ngốc rất nghiêm túc , giống như sợ tức giận vội vàng xua tay, "Bà xã, em đừng giận , quấy rầy em, lời nào, chủ yên tĩnh ngồi ở bên với em."

      Giang Dĩ Mạch nở nụ cười cái, mình đáng sợ như thế sao?

      "Em tức giận, ngồi ở bên yên lặng biết buồn sao?"

      Mộ ngốc lắc đầu: "Chỉ cần cùng chỗ với bà xã, buồn."

      Người hầu lúc này chen miệng: "Thiếu phu nhân, mẹ với em trai em của người đến."

      "Bọn họ đến làm gì?"

      " biết, mẹ với phu nhân ở trong phòng khách, phu nhân bảo tôi lên gọi tiếng."

      Giang Dĩ Mạch kỳ quái, Thiệu Thiến đến làm cái gì?

      Trong phòng khách truyền đến trận tiếng cười, nghe Đường Hân : "Năm đó chúng ta đều còn trẻ, cũng giống như tất cả tuổi trẻ thích chơi đùa thích điên khùng, bây giờ cũng già rồi."

      Thiệu Thiến liền vội : "Bà đâu già chỗ nào, vẫn còn trẻ, căn bản nhìn ra số tuổi."

      Đường Hân cũng khách sáo câu: "Bà cũng vậy, ở cùng chỗ với con giống như chị em, dáng người cũng bảo dưỡng rất tốt."

      Lời này làm Thiệu Thiến hưởng thụ, cười : "Cũng đúng, người bình thường bằng tuổi tôi đều béo phì, dáng người bằng tôi."

      Đường Hân vốn tùy tiện khách sáo câu, ai biết đối phương thuận cọc mà leo lên, sắc mặt lành lạnh, dán vàng lên mặt mình.

      Cố ý : "Vốn chúng ta có thể trở thành thông gia thân thiết hơn, đáng tiếc con tôi với con Mỹ Kỳ nhà bà có duyên phận, ở phút cuối bắt buộc phải thay đổi người. Đứa Dĩ Mạch này tệ, vừa vào cửa chăm sóc cho con tôi rất tốt, bây giờ cố gắng mang thai, cùng sinh đứa bé ra, nếu là con trai, tất cả nhà họ Mộ này đều là của đứa ."

      Thiệu Thiến thầm mắng, mệnh của Giang Dĩ Mạch cũng quá tốt ?

      "Vậy Tử Duệ sao?"

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 28. Học chó sủa.
      edit Thanh Thanh Mạn

      “Tử Duệ định để cho nó quản lý sản nghiệp của Mộ gia ở nước ngoài, nhưng toàn bộ trong nước để lại cho Thiên Thần, đây cũng là ý của Mộ Đình.”

      Thiệu Thiến cố ý thở dài.

      Đường Hân hỏi: “Sao thế? Bà than thở cái gì?”

      Bạn bè nhiều năm, dĩ nhiên biết bà ta than thở là có việc muốn , còn cố ý để bà phải hỏi.

      ra có mấy lời tôi cũng nên , nhưng chúng ta làm bạn bè nhiều năm như vậy, lại muốn thấy bà bị lừa mà chẳng hề hay biết gì.”

      “Chuyện gì?” Đường Hân tò mò.

      “Ngày hôm qua Kỳ Kỳ con tôi thấy Dĩ Mạch ở quán cà phê ở chung chỗ với người đàn ông, hai người còn rất thân mật, lúc ấy còn cho rằng là chồng của nó, đến sau khi chào hỏi mới phát phải.”

      Thiệu Thiến ngừng chút, còn : “Cũng vì bị Kỳ Kỳ cẩn thận bắt gặp nên Dĩ Mạch mới tức giận với Kỳ Kỳ.”

      có chuyện này sao?”

      “Mặc kệ như thế nào tôi cũng là mẹ của Dĩ Mạch, tôi có thể lừa bà sao?” Thiệu Thiến : “Tôi là lo Dĩ Mạch vì gia sản của nhà họ Mộ mà sinh con với người khác, làm chuyện thể quay đầu lại. ra trong lòng mỗi người chúng ta đều biết, đầu óc của Thiên Thần giống như đứa bé, làm sao biết làm thế nào để Dĩ Mạch mang thai đây? Bà có đúng ?”

      Lòng của Đường Hân lập tức lạnh xuống, mặt vẫn bình tĩnh.

      “Chuyện này cũng thể lung tung, chuyện Mộ Đình phân chia tài sản chỉ có tôi biết, Dĩ Mạch cũng biết, sao lại có thể cũng làm chuyện đó với người đàn ông khác để đoạt gia sản đây? Đều mẹ kế có ai tốt, lời này sai, chỉ có ép buộc nó gả thay cho con ruột của bà, lại sau lưng nó như vậy!”

      Lần này mặt lạnh với Thiệu Thiến rồi, lập tức cười tiếng: “ phải tôi đồng tình với bà sao? Sinh đứa con trai, đầu óc vĩnh viễn chưa trưởng thành, cưới vợ còn mờ ám với đàn ông bên ngoài, còn nghe cho đứa con trai lớn của bà chạm vào, lại cùng với đứa thứ hai…”

      Đường Hân nặng nề đặt ly trà xuống, ràng ám chỉ con trai của bà ngốc.

      “Thiệu Thiến, ăn có thể ăn lung tung, cũng thể lung tung.”

      “Tôi là, phải tin vỉa hè sao, tôi là lắm mồm, bà đừng trách, vì tôi gấp thay bà thôi.” Thiệu Thiến vội vàng xin lỗi, nhưng hôm nay đạt được như ý.

      Giang Dĩ Mạch muốn làm thiếu phu nhân cao cao tại thượng ở nhà họ Mộ, nằm mơ!

      “Bà nghe ai chuyện này?” Đường Hân hỏi.

      “Ai nha, Đường Hân, bà đừng nghiêm túc như vậy, toàn là tin vỉa hè, sao tôi còn nhớ ai chứ.”

      “Bà sao?” Đường Hân uy hiếp: “Bà , tôi cũng cho người tra được.”

      “Có gì đâu mà tra? Chuyện bí mật như vậy, có mấy người biết chứ.” Trong lời của Thiệu Thiến có ý khác.

      Đường Hân vừa nghĩ, người trong nhà họ Mộ biết chuyện này, trừ mình và người trong cuộc, còn có người nào biết?

      Con trai mình thể nào với người ngoài, mình cũng chưa , vậy chỉ còn…

      Lúc này Giang Dĩ Mạch bước vào, Đường Hân thấy Giang Dĩ Mạch, trong mắt lóe lên tia hoảng hốt.

      Thiệu Thiến vừa thấy Giang Dĩ Mạch tới, làm bộ bước lên nhìn con của chồng mình: “Mạch Mạch, lúc này con sống ở nhà họ Mộ có khỏe ? Tại sao có vẻ gầy …”

      Giang Dĩ Mạch lạnh lùng hất tay Thiệu Thiến ra: “Bà muốn làm gì?”

      “Để me xem chút…nếu côn bị uất ức gì cứ với mẹ, mặc dù mẹ phải là mẹ ruột của con, nhưng mẹ luôn xem con là con ruột, trước khi mẹ con lâm chung giao con cho mẹ, con giống như con ruột của mẹ vậy.”

      Giang Dĩ Mạch buồn cười: “Lúc mẹ tôi chết bà ở bên cạnh mẹ tôi sao? như vậy bà cũng thấy ai giết mẹ tôi rồi?”

      Thiệu Thiến cứng đờ người, miễn cường cười : “Mạch Mạch, làm sao con lại tới chuyện lúc trước rồi? Mẹ là bạn tốt với mẹ con, khi bà ấy còn sống ta cũng đối với con rất tốt, xem con như con ruột của ta, bà ấy qua đời, ta cũng chăm sóc con như con ruột của ta.”

      Giang Dĩ Mạch lạnh giọng với bà ta: “Tôi còn tưởng rằng bà biết người hại chết mẹ tôi là ai, muốn lôi bà đến đồn cảnh sát đây.”

      Thiệu Thiến nghe ràng Giang Dĩ Mạch hoài nghi bà.

      Lúc này người giúp việc vội vàng chạy vào: “ xong rồi, phu nhân, xảy ra chuyện, đại thiếu gia…”

      “Nó thế nào?” Đường Hân nóng nảy đứng lên.

      “Người giúp việc chỉ ra ngoài: “Ngài ấy…”

      Lúc này Giang Dĩ Mạch mới phát Mộ ngốc nghếch có theo tới, lo lắng lập tức chạy ra ngoài.

      Mộ ngốc nghếch vốn theo sau mông Giang Dĩ Mạch, lúc chạy đến hành lang, có người giọng gọi .

      “Này! Này!”

      Mộ ngốc nghếch tò mò nhìn xung quanh, thấy em vợ gọi .

      “Gia Kiệt, em gọi ?” Mộ ngốc nghếch khờ dại hỏi.

      còn nhớ tôi sao? Vậy cũng ngốc à?” Gương mặt Giang Gia Kiệt xem thường.

      rất thông minh.” Mộ ngốc nghếnh nghiêm túc .

      mặt Giang Gia Kiệt vẻ xem thường, đáng đời nha đầu thối Giang Dĩ Mạch gả cho tên ngốc, để cho ta dám khi dễ mẹ và chị của mình nữa.

      Lần trước tên ngốc này đánh mình, mình vẫn còn nhớ mối thù này.

      “Tôi tin, biết học theo chó sủa sao?” Giang Gia Kiệt cố ý hỏi.

      Chương 29. Vợ ngủ với em trai.
      edit Thanh Thanh Mạn

      Mộ ngốc nghếch ngoẹo đầu: “ chưa từng thấy chó , biết chó sủa như thế nào!”

      “Chó sủa cũng biết làm, còn mình thông minh?” Giang Gia Kiệt cố ý cười nhạo.

      “Vậy em dạy , rất thông minh, chỉ cần có người dạy có thể học được ngay.” Mộ ngốc nghếch khờ dại nhìn Giang Gia Kiệt: “Gia Kiệt, em thấy chó rồi, nhất định học chó sủa rất giống, em dạy cho được ? nhất định học được, vô cùng thông minh.”

      Giang Gia Kiệt thầm mắng, đây là tên ngốc sao?”

      “Học chó sủa có ý nghĩa đâu, chúng ta chuyện khác .” Giang Gia Kiệt lại tránh chủ đề chó sủa: “Giang Dĩ…Chị tôi có đối xử tốt với ?”

      Mộ ngốc nghếch gật đầu: “Vợ đối với tốt lắm.”

      Giang Gia Kiệt liếc mắt thấy bốn phía có ai, đến gần hỏi: “Các người có làm gì ?”

      “Làm gì?” Mộ ngốc nghếch mở to đôi mắt tò mò.

      Giang Gia Kiệt lại nhìn bốn phía, lại dễ hiểu: “Là lúc ngủ.”

      Mộ ngốc nghếch gật đầu liên tục: “ ngủ cùng với vợ mà.”

      “Sao lại ngốc nhu vậy chứ?” Giang Gia Kiệt tức giận mắng, thấy Mộ ngốc nghếch sắp tức giận, vội vàng : “Tôi , tôi tôi ngốc, làm hiểu ý của tôi.”

      Mộ ngốc nghếch tức giận: “Gia Kiệt, em có ý gì?”


      Giang Gia Kiệt giọng : “Chính là lột sạch quần áo ôm nhau…” Liếc mắt nhìn thắt lưng Mộ ngốc nghếch: “Hiểu chưa?”

      Mộ ngốc nghếch gật đầu: “Hiểu.”

      “Ngủ qua chưa?”

      cho em biết, đồng ý với vợ những thứ này cho người khác biết.”

      Giang Gia Kiệt quẩn quanh lúc lại biết được gì, kiên nhẫn: “ ra các người căn bản có làm chứ gì? cũng chạm vào nha đầu thối Giang Dĩ Mạch đó chứ? tưởng tôi biết sao? Giang Dĩ Mạch sớm ngủ với em trai của rồi.”

      Giang Gia Kiệt chú ý tới sắc mặt của Mộ ngốc nghếch tái xanh, trán nổi gân xanh, tiếp tục chế nhạo: “ phải là đàn ông, vợ mình ngủ với em trai ruột của mình, vẫn còn ở đây vừa cười vừa nhảy nhót, tên ngốc…”

      Mộ ngốc nghếch đánh tới, Giang Gia Kiệt đánh trả cũng phải là đối thủ của Mộ ngốc nghếch.

      Bị quyền đánh ngã đất, Mộ ngốc nghếch xông lên đánh Giang Gia Kiệt đến chết.

      Mặc dù là tên ngốc, nhưng đánh nhau rất tốt.

      ra Giang Gia Kiệt sớm lĩnh giáo rồi.

      cho ngươi mắng vợ của ta, cũng cho ngươi mắng Tử Duệ, bọn họ có ngủ…”

      “Cứu mạng…Cứu mạng…” Giang Gia Kiệt bị đánh sưng mặt mũi, hai ba cái bị đánh sưng lên như đầu heo.

      Giang Mỹ Kỳ gọi điện thoại nghe tiếng em trai kêu khóc lập tức chạy tới, thấy em trai mình bị Mộ ngốc nghếch đề xuống đất đánh, lập tức bước lên cứu người, bị Mộ ngốc nghếch đánh chỏ, thể làm gì khác hơn gọi người, kinh động tới Đường Hân chuyện,

      Giang Dĩ Mạch chạy đến đây đầu tiên, chỉ thấy Mộ ngốc nghếch đánh Giang Gia Kiệt, trong miệng luôn : “ cho ngươi mắng vợ ta, vợ ta có ngủ với em trai ta, ngươi dối.”

      Đường Hân và Thiệu Thiến chạy đến nghe những lời này, người vừa tức giân vừa mất thể diện, người chột dạ.
      “Mạch Mạch, mau cứu em trai con !” Thiệu Thiến đau lòng gọi, đây chính là con trai duy nhất của mình.

      Giang Dĩ Mạch lạnh lùng nhìn, đánh chết càng tốt.

      Thiệu Thiến bỏ được con trai, liều mình cứu người, gương mặt Mộ ngốc nghếch xanh lét, đột nhiên nghiêng đầu: “Ai cũng được tới đây!”

      Mộ ngốc nghếch như vậy hoàn toàn giống tên ngốc, càng giống như mãnh thú bị chọc giận.

      Đường Hân nhìn con trai của mình, quan sát cẩn thận vẻ mặt của : “Thiên Thần, con dừng tay !”

      Mộ ngốc nghếch nâng quả đấm định đánh thêm quyền lại để xuống, nghiêng đầu ủy khuất nhìn mẹ: “Mẹ, nó mắng vợ và Tử Duệ, còn bọn họ ngủ…”

      Thiệu Thiến lúng túng, vội vàng : “Là Gia Kiệt đùa với con.” Vội vàng đỡ con trai khóc đến rối tung rối mù của mình dậy: “Có phải Gia Kiệt?”

      Giang Gia Kiệt khóc như con : “Đúng, đúng, đùa…”

      Sắc mặt Đường Hân lạnh lẽo: “Có đùa giỡn như vậy sao?”

      sớm thấy Thiệu Thiến vừa mắt, lúc trẻ xem thường bạn tốt nghèo khó, lại thấy người ta làm giàu, liền hao tâm tổn sức quyến rũ chồng người ta, làm tiểu tam đùa bỡn những người nhận ra để chiếm vị trí vợ cả, bây giờ còn khi dễ con duy nhất của người ta.

      Chuyện như vậy, chỉ có Thiệu Thiến làm được.

      ngờ lúc này còn khi dễ đầu mình.

      Ban đầu là bà ta cầu xin mình và Mộ Đình hợp tác với Giang thị, cũng là bà ta muốn kết thân với nhà họ Mộ, kết quả đến đám cưới của con trai mình lại đổi dâu, là nghĩ nhà họ Mộ của mình dễ khi dễ!

      “Đường Hân, xin lỗi, Gia Kiệt còn , còn hiểu chuyện, hơn nữa nó bị Thiên Thần đánh, coi như xong .” Thiệu Thiến cầu xin.

      Bà cũng muốn trở mặt với Đường Hân, những năm gần đây công ty kinh doanh tốt, vẫn luôn xuống dốc, bây giờ còn trông cậy vào nhà họ Mộ.

      “Chúng ta là bạn bè nhiều năm như vậy, bây giờ còn là thân gia, hơn nữa trước giờ bà đều rất độ lượng, đến mức vì chút chuyện này mà tổn thương hòa khí, đúng ?” Thiệu Thiến chụp cho Đường Hân chiếc mũ lớn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :