1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thịnh sủng hào môn thiếu phu nhân - Tiêu Tương Thập

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 17: Hạ độc, giải dược (1)

      Edit: Ngọc Hân

      Chuyện Giang Dĩ Mạch mới vào cửa chưa tới mười ngày tranh cãi với mẹ chồng thoáng cái liền truyền đến nhà họ Giang.

      Thiệu Thiến vui sướng khi người khác gặp họa : “Tính tình con kia thối tha ai chịu nổi? Trước kia ở nhà họ Giang, mọi người trong nhà chúng ta đều nhường ta, mới có thể khiến ta vô pháp vô thiên như vậy, bây giờ đến chỗ nhà họ Mộ, mọi người còn có thể nhường nhịn ta như vậy nữa sao? biết sống chết.”

      “Mẹ, nhà họ Mộ đáng sợ như thế sao? Lần trước lại mặt, rể che chở cho ta như vậy….”

      Đường Hạo Thiên ngắt lời Giang Mỹ Kỳ , “Vậy em biết rồi, họ che chở cho ta như vậy, cũng phải là đối thủ của . Lần này người ta đắc tội chính là !”

      “Có chuyện đáng sợ như vậy sao?” Giang Mỹ Kỳ thuận miệng .

      tuyệt đối phải là người dễ bắt nạt, trước mặt nhiều người như vậy Giang Dĩ Mạch lại còn xung đột với , tức giận đến mức suýt chút nữa phát bệnh tim, tuyệt đối dễ dàng tha thứ cho ta.” Đường Hạo Thiên , ra chính ta cũng sớm biết tình nóng nảy của Giang Dĩ Mạch, nếu phải tính như vậy, ta cũng vứt bỏ bí mật theo đuổi Giang Mỹ Kỳ.

      của cậu là nữ nhà họ Đường, có ba mẹ cưng chiều, phía còn có mấy trai che chở, khi nào chịu tính tình tồi tệ như thế chứ? Con này phải chịu khổ rồi.” Thiệu Thiến lời chế giễu, nhìn Đường Hạo Thiên, “ của cậu tính đối phó với con này thế nào?”

      “Ngày hôm qua con thăm con, nghe con phàn nàn Giang Dĩ Mạch chịu đồng ý sinh đứa với họ con, kết hôn cũng gần mười ngày mà còn chưa động phòng.”

      Trong lòng Giang Mỹ Kỳ , ai muốn sinh con với người đần độn chứ? Muốn ta, ta cũng đồng ý.

      Sau đó nhìn thoáng qua mẹ mình, lúc trước khi mẹ với chuyện hôn này với ta, ta cũng ít lần cãi nhau với mẹ, may mà bụng ta hơi mập, cũng đoán chắc hôm đó Giang Dĩ Mạch về nhà, cố tình trình diễn màn như vậy vừa có thể bắt buộc Đường Hạo Thiên ngả bài ra.

      ta biết tính tình Giang Dĩ Mạch rất tệ, rất thẳng tính, chỉ cần Đường Hạo Thiên hơi kích thích chút, Giang Dĩ Mạch nhất định rơi vào trong cái bẫy mà ta thiết kế.

      Việc này chỉ sợ là ngay cả Đường Hạo Thiên cũng phát , ngày đó ra là ta sớm tính toán xong cả rồi.

      Tất cả mọi người đều là quân cờ của ta.

      Chuyện này ngay cả mẹ ruột mình ta cũng chưa từng tiết lộ.

      Đường Hạo Thiên tiếp tục : “ con bà ấy nghĩ biện pháp để bọn họ động phòng, Giang Dĩ Mạch chịu sinh, ta nhất định phải sinh.”

      “Nghĩ ra cách nào chưa?”

      Đường Hạo Thiên có chút xấu hổ : “Loại chuyện này bọn họ đồng ý, người khác sao có thế mạnh mẽ ép buộc? Bây giờ chuyện gì họ con cũng đều nghe lời Giang Dĩ Mạch. Giang Dĩ Mạch để ấy chạm vào, ấy liền kiên quyết chạm vào.”

      Thiệu Thiến và con Giang Mỹ Kỳ liếc nhìn nhau, sau khi trao đổi ánh mắt, hai người gần như lập tức nghĩ ra biện pháp đối phó.

      Quả là mẹ con, đều muốn tới cùng mục đích.

      Giang Dĩ Mạch biết mẹ con tiện nhân kia vươn móng vuốt của hai người bọn họ tới nhà họ Mộ, lúc trước cùng mẹ chồng cãi nhau trận, người giúp việc trong nhà lập tức chọn cách đứng qua bên cạnh, tất cả đều cách xa .

      Còn có bắt nạt vừa gả vào nhà họ Mộ rất nhiều việc chưa hiểu, nhân cơ hội đạp vài cái.

      cũng muốn cả ngày đấu trí với đám người giúp việc đằng kia, dứt khoát ngây ngốc ở trong phòng ra ngoài.

      mình nằm sấp bàn viết vẽ bản thiết kế, đây là sở thích lớn nhất của .

      Sau khi mẹ qua đời, vẫn luôn tôn kính người dì lắc mình cái biến thành mẹ kế. Còn chuyện mang theo hai đứa con lớn như thế sinh cùng ba mình, làm thế nào cũng chấp nhận được.

      Từ đó về sau, chỉ cần vừa nhìn thấy bọn họ, giống như con nhím, ai tới gần liền đâm người đó.

      Cũng chỉ có lúc vẽ bản thiết kế mới có thể khiến yên ổn lại.

      Cái gì cũng nghĩ, chỉ chuyên tâm vào việc.

      Trong lòng cũng chỉ có lúc này mới bình yên an ổn rũ bỏ hết mệt mỏi.

      “Thiếu phu nhân, thiếu gia bảo tôi rót ché canh hạt sen ướp lạnh mang vào để giải nhiệt ạ.” Người giúp việc bưng khay tới gõ cửa.

      chuyên tâm phác họa Giang Dĩ Mạch bị cắt ngang mạch suy nghĩ, rất hài lòng, “ muốn uống, mang , thấy tôi rất bận sao? cho bất kỳ kẻ nào lại đây quấy rầy tôi!”

      giúp việc thấy Giang Dĩ Mạch dạy dỗ mạch như vậy, sợ tới mức ngừng xin lỗi, “Xin lỗi, thiếu phu nhân, tôi biết tôi sai rồi, nhưng lần này là đại thiếu gia sai tôi mang sang đây. Đây là đại thiếu gia chuẩn bị vì bà xã mình, đại thiếu gia nỡ bỏ bê nên kiên quyết bắt tôi mang phần qua cho .”

      Dè dặt cẩn thận đặt bên cạnh bàn, sau đó ra ngoài.

      Giang Dĩ Mạch bị ngắt mạch suy nghĩ, vẽ nổi bản thiết kế nữa, nhìn chén canh hạt sen ướp lạnh bàn này, mọi suy nghĩ của đều hướng về Mộ ngốc nghếch đáng thương, bưng canh hạt sen lên ngụm rồi ngụm nuốt xuống.

      Mát lạnh dễ chịu, mùi vị tệ.

      Vốn chuyên tâm vẽ nên cảm thấy nóng, nhưng uống hết canh hạt sen này bao lâu, liền cảm thấy chút khô nóng khó chịu.

      Người giúp việc trốn ngoài cửa, từ trong khe cửa nhìn thấy Giang Dĩ Mạch uống hết toàn bộ canh hạt sen, liền trở về báo với Đường Hân: “Thiếu phu nhân uống rồi ạ.”

      lát nữa nhanh dụ dỗ đại thiếu gia vào trong phòng .” Đường Hân lên tiếng, vừa lúc Mộ Tử Duệ vào nghe thấy được.

      Giang Dĩ Mạch cảm thấy có chút khô nóng khó chịu, đứng dậy mở cửa sổ, đột nhiên trước mắt thấy lờ mờ, suýt chút nữa ngã sấp xuống.

      đôi tay kịp thời ôm lấy , ngẩng đầu tầm mắt mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt có vài phần giống Mộ ngốc nghếch…..

      “Đại thiếu gia, hình như thiếu phu nhân thoải mái, cậu mau vào xem ấy chút .”

      Mộ ngốc nghếch vừa nghe lập tìm bà xã, vừa đẩy cửa liền xông vào bên trong, “Bà xã…..”

      Trong phòng bóng người, gió từ ngoài cửa sổ thổi vào mát lạnh, bản thảo thiết kế bị gió thổi rơi mặt đất.

      Mộ ngốc nghếch vào, nhặt bản vẽ nháp tờ giấy màu trắng dưới đất lên, nhìn xung quanh thấy bà xã đâu.

      Người giúp việc vừa biết thấy thiếu phu nhân đâu nữa, mặt cũng bị dọa tái mét.

      “Còn chạy tìm mau lên! Nhị thiếu gia đâu?” Đường Hân biết thấy Giang Dĩ Mạch đâu trong lòng cũng kinh ngạc hoảng sợ.

      “Cũng thấy nhị thiếu gia đâu nữa.”

      Hết chương 17

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 18: Hạ độc, giải dược (2)

      Giang Dĩ Mạch dùng sức lắc lắc đầu, để nhìn hình ảnh trước mắt.

      Dải thực vật xanh bao trùm ánh mắt có thể chạm đến giới hạn.

      biết đây là chỗ nào, chỉ là chạy liên tục.

      Toàn thân khô nóng rất khó chịu, trong cơ thể giống như có vô số con kiến bò, ngứa ngáy khó chịu.

      Làm thế nào cũng bắt được.

      đầu mồ hôi đầm đìa, áo sơmi màu trắng bị mồ hôi dính ẩm ướt ở người, đường cong linh lung lồi lõm càng ra.

      Giang Dĩ Mạch coi như có ngu dốt nữa cũng hiểu chút gì.

      Bát nước canh hạt sen ướp lạnh chết tiệt kia.

      nhìn đằng sau lưng, Mộ Tử Duệ đuổi theo đến đây, muốn tìm chỗ kín đáo nghỉ ngơi trước chút.

      Trong cơ thể khó chịu sắp chống đỡ được rồi.

      Lúc này hy vọng có người đánh ngất xỉu mình, như thế cũng khó chịu.

      Giang Dĩ Mạch thất tha thất thểu chạy lên phía trước, đột nhiên phía sau bị cây gậy gỗ xuất đánh mạnh cái làm cho ngất xỉu.

      Trong ý thức mơ hồ, nhìn thấy người đàn ông trung niên kia.

      Người đàn ông trung niên đó muốn đưa vào chỗ chết.

      Đây phải là nhà họ Mộ sao?

      Người đàn ông trung niên kia làm thế nào cũng ở chỗ này?

      Mộ Tử Duệ đường đuổi theo, thấy cây gậy gỗ vứt mặt đất, mà Giang Dĩ Mạch lại sớm biến mất.

      Vườn hoa phía sau nhà họ Mô rất lớn, mọc đầy các loại thực vật xanh cùng hoa cỏ.

      Xuyên qua dài vòng dây xanh, quẹo mấy vòng, vậy mà thấy cổng vòm cao cỡ người bị dây quấn quanh.

      dây mọc rất nhiều hoa hồng nhạt.

      Sau khi vào đập vào mi mắt là mảng lớn đủ mọi màu sắc, các loại hoa cùng thực vật tươi tốt ganh đua sắc đẹp, rất nhiều ngay cả tên cũng lên được.

      tường rào cũng quấn đầy dây mây kiểu hoa cỏ, nở ra loại hoa đẹp đẽ, có vẻ cổ xưa lại thần bí, giống như tiến vào vườn hoa của thôn xóm châu Âu từ xưa.

      Mộ Tử Duệ ngạc nhiên nhìn mọi thứ trước mắt, sinh ra hai mươi mấy năm qua lần đầu tiên biết nhà của mình còn có chỗ phong cách cổ xưa thần bí mà lại đặc biệt xinh đẹp mới lạ như vậy.

      Nếu phải đường đuổi theo Giang Dĩ Mạch qua đây, có lẽ cả đời này biết nhà họ Mộ còn có nơi như vậy.

      Bên cạnh thực vật xanh thấp bé thể tên có chiếc giầy của phụ nữ, Mộ Tử Duệ qua nhặt giầy lên, phát là của Giang Dĩ Mạch.

      kịp thưởng thức những cảnh đẹp này nữa, lập tức đuổi theo vào.

      Cuối vườn hoa có căn phòng bị dây màu xanh biếc cùng dây mây của hoa cỏ bao trùm, bên cạnh đủ loại các loại hoa cỏ cùng thực vật, vòng qua phía sau, mặt đất có tầng đất, thấy có miếng tấm ván gỗ.

      Kéo tấm ván gỗ ra, bên trong có lối màu đen thông xuống dưới đất.

      Giang Dĩ Mạch bị người đàn ông trung niên ôm vào, để ở giường lớn bị vứt bỏ.

      Mở đèn lên, có thể thấy toàn cảnh căn phòng dưới đất, bên trong chất đầy rất nhiều công cụ gia đình đặt tiền cùng đồ dùng sinh hoạt hằng ngày, còn có khung hình to lớn bị vải trắng che, phía dính tầng bụi bặm, chỉ lộ ra nửa đoạn khung phía dưới.

      Người đàn ông trung niên lấy ra ống tiêm có chất lỏng trong suốt trước đó sớm chuẩn bị xong, nhìn thoáng qua Giang Dĩ Mạch ở giường lớn đau đớn co quắp cuộn mình.

      "Hôm nay xem còn trốn đâu?" Người đàn ông trung niên cầm ống tiêm đến gần Giang Dĩ Mạch, "Nhóc con, đừng trách Trương Đại Tề tôi nhẫn tâm, nếu cản đường của chúng tôi, tôi cũng muốn giết chết có dáng vẻ như hoa như ngọc như vậy."

      Trong cơ thể Giang Dĩ Mạch giống như có hàng nghìn hàng vạn con kiến cắn, lại ngứa ngáy khó chịu, nhìn người đàn ông trung niên trước mặt cầm ống tiêm muốn tiêm chất lỏng vào trong cánh tay , trong lòng rất hiểu lại muốn mạng của mình, nhưng thân thể lại động đậy được.

      Ngay cả phản kháng cũng thể.

      A..." Giang Dĩ Mạch khó chịu phát ra tiếng ưm thống khổ, đôi má mất tự nhiên đỏ bừng, mồ hôi trán chảy ròng ròng, áo sơmi người dính ở da thịt, lộ ra mùi thơm mê người của trẻ tuổi.

      Người đàn ông trung niên muốn đâm vào trong đầu gối làn da trắng nõn của Giang Dĩ Mạch, nghe thấy tiếng than , dưới đèn lờ mờ nhìn xuống đôi má đỏ bừng của Giang Dĩ Mạch mê ly trong con ngươi tản ra ánh sáng xinh đẹp mị hoặc.

      tự giác nuốt nước miếng, ở nơi buồn tẻ mai phục nhiều ngày như vậy, cũng chưa chạm qua phụ nữ, sớm có chút khó nhịn rồi.

      Dù sao ta cũng phải chết, bằng thượng ta trước, khỏi phải lãng phí báu vật như vậy.

      Kéo áo sơmi của Giang Dĩ Mạch, đột nhiên nghe thấy phía có động tĩnh, lập tức cảnh giác quay đầu nhìn lại, đèn tầng hầm đột nhiên dập tắt, mảnh tối đen.

      Người đàn ông trung niên vội vàng lấy cái bật lửa người ra, ánh sáng mỏng manh chiếu rọi tầng hầm vẫn mảnh mờ tối như cũ, chưa kịp thấy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, thấy người đàn ông mơ hồ mặt đột nhiên xuất ở trước mặt.

      "Mày là ai? Mộ..." Người đàn ông trung niên cả kinh, bị người đàn ông đột nhiên đánh quyền ngã xuống đất.

      Cái bật lửa nháy mắt tắt, trong tầng hầm lại là mảnh tối đen.

      Trong bóng đêm, người đàn ông đến trước mặt Giang Dĩ Mạch, ngón tay thon dài chạm vào gương mặt nóng bỏng của .

      làn da có cảm giác chút lạnh lẽo, Giang Dĩ Mạch thoải mái phát ra tiếng ưm, giống như là loại mời nào đó.

      Người đàn ông trong bóng đêm nhìn người phụ thống khổ khó chịu, nhàng cúi người che lên, hôn người phụ nữ phía dưới.

      Cáng tay dài trắng của Giang Dĩ Mạch vòng lên cổ người đàn ông, lý trí sớm bị bảo phủ bởi khát vọng nguyên thủy trong cơ thể, mặc sức nở rộ...

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 19: Hạ độc, giải dược (3)

      Tất cả nhà họ Mộ tìm khắp nơi khu nhà cấp cao, cũng thấy cậu hai Mộ Tử Duệ cùng người con dâu lớn Giang Dĩ Mạch.

      Lần này cả Đường Hân cũng lo lắng, hai người lớn sống lại rời khỏi nhà họ Mộ, có thể chạy đâu chứ?

      Tìm khắp nơi hơn nửa đêm, chẳng lẽ hai người lớn còn sống có thể bốc hơi khỏi trần gian sao?

      "Bà chủ!" Lúc này quản gia vội vã chạy đến, giọng : "Bà chủ, buổi chiều có người hầu thấy cậu hai vào phòng đại thiếu phu nhân."

      "Cái gì?" Đường Hân cẩn thận cắn phải đầu lưỡi của mình, đau khiến bà kêu to lên, hoàn toàn có uy nghiêm của nữ chủ nhân nhà họ Mộ ngày xưa.

      "Có thấy rang ?" Đường Hân nghiêm túc hỏi.

      Quản gia cung kính cúi đầu: "Chắc sai."

      "Người kia đâu?"

      "Người hầu chỉ là trùng hợp ngang qua nhìn thấy cậu hai vào phòng thiếu phu nhân, về sau cũng biết." Quản gia cẩn thận .

      Con ngươi Đường Hân xoay vòng, bà cho người ta bỏ thuốc vào trong bát nước canh hạt sen cho Giang Dĩ Mạch uống kia, vốn là muốn để cho con trai Mộ Thiên Thần thuận thế viên phòng với Giang Dĩ Mạch, nhân cơ hội giáo huấn Giang Dĩ Mạch chút, để khỏi ta luôn luôn làm trái ý với mình. Nhưng uống hết nước canh bỏ thuốc kia, người viên phòng phải con trai ngốc, mà là con thứ hai...

      Phần sau Đường Hân nghĩ cũng dám nghĩ, con thứ hai là thịt trong lòng bà, tương lai còn kế thừa nghiệp lớn của nhà họ Mộ, thể để Giang Dĩ Mạch làm hỏng.

      Bây giờ đến lúc này, sợ là hai người ...

      Nếu chuyện này truyền ra ngoài, thanh danh con trai của mình coi như bị hủy.

      Đường Hân vội vàng phân phó quản gia: "Để cho tất cả mọi người trở về phòng nghỉ ngơi, cần tìm nữa, bọn họ cũng phải trẻ con, chơi chán trở về."

      Quản gia dám nhiều lời, lập tức truyền đạt mệnh lệnh.

      Đường Hân ở trong lòng cảm thấy may mắn hai ngày này ông xã Mộ Đình công tác ở nhà, bằng để cho ông xã biết việc này, bà có miệng mà được.

      Bà chỉ hiểu con thứ hai của mình làm việc luôn luôn có chừng mực, làm sao có thể chạy đến phòng của Giang Dĩ Mạch?

      Nó lại cùng Giang Dĩ Mạch chỗ nào?

      Tất cả người hầu nhà họ Mộ đều bị gọi trở về, trở về phòng của mình nghỉ ngơi.

      Sắc trời dần dần sáng lên, mặt trời ở chân trời mọc lên.

      Trong tầng hầm tối đen có người mở đèn, người đàn ông trung niên lúc này tỉnh lại, dưới ánh đèn lờ mờ thấy người đàn ông khẽ đẩy Giang Dĩ Mạch ngủ mê man, lặng lẽ rút con dao găm lưng ra, xông lên dùng cán chuôi con dao găm đánh ngất xỉu người đàn ông.

      Mộ Tử Duệ ngã xuống đất ngất .

      Người đàn ông trung niên nhìn cả người Giang Dĩ Mạch mê man đầy dấu hôn, đồ ngốc cũng biết ở người xảy ra chuyện gì.

      Nhìn Mộ Tử Duệ ngã xuống đất ngất cái, miệng mắng câu, tiện nghi cho thằng nhóc này.

      Cũng biết mình đến cùng hôn mê bao lâu, sợ tái trì hoãn nữa làm hỏng chuyện, nhanh chóng làm chính .

      Người đàn ông trung niên tìm xung quanh thấy ống tiêm với chất lỏng trong suốt trước đó chuẩn bị xong, mắt nhìn Mộ Tử Duệ hôn mê, tám phần lúc thằng nhóc này đánh mình ngất xỉu hủy tất cả vài thứ kia.

      Trong tầng hầm u ám, con dao gắm dưới ánh đèn lóe lên ánh sáng quỷ dị.

      Người đàn ông trung niên nhìn dao găm nở nụ cười gian xảo, đến gần Giang Dĩ Mạch, đặt lưỡi con dao găm sắc bén lên cổ tay trắng nõn của Giang Dĩ Mạch, nhàng liền cắt - -

      "Ông làm gì với bà xã của tôi vậy?" Đột nhiên Mộ ngốc xông đến đẩy người đàn ông trung niên ra.

      Làm dao găm lạnh cạnh rơi mặt đất, người đàn ông trung niên lập tức còn con dao găm, Mộ ngốc cầm dao găm lên vung tay, phi đến sát mặt người đàn ông trung niên, mặt cắt ra miệng vệt máu , suýt chút nữa cắt rơi nửa cái tai, người đàn ông trung niên sợ tới mức đặt mông ngồi dưới đất.

      Mộ ngốc nhìn Giang Dĩ Mạch mê man, lo lắng gọi: "Bà xã, em tỉnh lại , em làm sao vậy?"

      Lông mi Giang Dĩ Mạch giật giật, Mộ ngốc nhìn thấy người Giang Dĩ Mạch đầy dấu vết xanh tím, sợ hãi hỏi: "Bà xã, em bị thương sao? Ai vậy đánh..."

      Lúc này người đàn ông trung niên cầm bình hoa trong tay đập đầu Mộ ngốc, bình hóa chia năm xẻ bảy, vỡ nát đất.

      Chất lỏng đỏ tươi từ tóc đen chậm rãi chảy xuống, mặt Giang Dĩ Mạch.

      Lúc này Giang Dĩ Mạch tỉnh lại, mở mắt, đập vào mi mắt chính là tư thế Mộ ngốc bảo vệ che chở ở trong ngực, máu tươi từ trán trong tóc đen chảy xuống, từ khuôn mặt quá mức tuấn mỹ xuống.

      giọt, hai giọt... Rơi mặt của .

      Người đàn ông trung niên bị làm cho phát bực, nhặt con dao găm lên, đây là cơ hội cuối cùng, nếu như vậy, chỉ có thể cùng lúc giải quyết hai người bọn họ.

      Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, người đàn ông trung niên thấy ổn, lập tức thừa dịp hỗn loạn chạy trốn.

      "Bà xã, em tỉnh." Mộ ngốc nhìn Giang Dĩ Mạch khờ dại cười, cùng khuôn mặt máy của ra tươi sáng.

      Giang Dĩ Mạch dần dần mở to mắt, nhìn khuôn mặt Mộ ngốc đầy máu, ngay cả ánh mắt cũng run rẩy.

      " tốt quá, bà xã có việc gì..." Mộ ngốc ngất ở trong lòng Giang Dĩ Mạch.

      "Ông…, ông xã..."

      Chương 20. Hạ độc, thuốc giải

      Edit Thanh Thanh Mạn

      “Chuyện gì xảy ra? Sao nhà họ Mộ chúng ta lại có lưu manh xông vào?” Đường Hân nổi trận lôi đình, trách mắng Giang Dĩ Mạch: “Cuối cùng là những gì ở bên ngoài, sao lại chọc tới những người liều mạng đứng đắn này? Nếu con tôi có sơ xuất gì, tôi tuyệt đối bỏ qua cho .”

      Lúc này Giang Dĩ Mạch chống đối Đường Hân, bởi vì Mộ ngốc nghếch vì cứu mà suýt nữa mất mạng, bây giờ còn hôn mê bất tỉnh.

      Mộ Tử Duệ : “Mẹ, chuyện này còn chưa biết , mẹ đừng trách chị dâu.”

      Con thứ chuyện giúp Giang Dĩ Mạch, Đường Hân càng thêm mất hứng, bà nhìn vết hôn cổ Giang Dĩ Mạch, trong lòng vừa bực vừa hận, hỏi: “Thiên Thần đến tìm lúc nào?”

      Giang Dĩ Mạch hiểu tại sao mẹ chồng lại hỏi vấn đề này, : “Là sáng sớm hôm nay.”

      “Sáng sớm hôm nay?” Đường Hân giơ tay đánh Giang Dĩ Mạch bạt tai.

      Mộ Tử Duệ vội vàng ngăn cản mẹ mình, nhưng lại chậm bước: “Mẹ, mẹ làm gì vậy?”

      Giang Dĩ Mạch sao lại chịu vô duyên vô cớ bị đánh, coi như con trai của bà ấy cứu mình, bà cũng thể động thủ.

      “Mẹ, sao mẹ lại đánh con? Con là vợ của con trai người, phải người ở của người, mặc cho người muốn đánh đánh đánh, muốn chửi chửi!” Giang Dĩ Mạch phục, phản bác.

      còn được sao? giải thích cho tôi, những vết hôn kia người là có chuyện gì xảy ra! Có phải cùng tên lưu manh đó làm ra loại chuyện đó ?” Đường Hân tức giận mắng.

      Giang Dĩ Mạch cũng cảm thấy hình như mình bỏ quên chuyện quan trọng gì, thân thể mơ hồ có cảm giác đau với cảm giác khác thường làm cho có chút sợ, theo bản năng cúi đầu nhìn những dấu vết thân mật lưu lại người mình.

      “Mẹ, đêm qua con cùng với ấy!” Mộ Tử Duệ vươn người ra.

      Lần này Đường Hận giận điên lên, bà chỉ vào Giang Dĩ Mạch: “Cái người biết xấu hổ này, mới gả vào nhà họ Mộ chúng ta bao lâu làm ra chuyện như vậy? Lại dám quyến rũ em chồng? là có mẹ sinh mà có mẹ dạy, ra thể thống gì! Nhà họ Mộ chúng ta thể chứa nổi người phụ nữ như vậy!”

      Giang Dĩ Mạch thể tha thứ nhất chính là người khác động chút là lôi mẹ ra để chỉ trích, vừa rồi nể tình con bà cứu mình nên mới cố gắng nhẫn nhịn, nhưng bà mắng mẹ mình như vậy, làm cho người ta thể nhịn được nữa.

      “Mẹ, người có tư cách dạy dỗ con sao?” Giang Dĩ Mạch hỏi ngược lại: “Sao đêm qua con lại ở chung chỗ với con trai bà phải bà ràng lắm sao? Là ai cho bỏ thứ kia vào trong đồ uống của con? phải mẹ muốn con làm chuyện tốt với con trai ngài để sinh cháu nội cho nhà họ Mộ các người sao? Nếu mẹ bỏ thuốc, để con trai người làm thuốc giải phải tốt lắm sao? Mẹ còn tức giận cái gì? Chúng con làm cũng làm, chừng trong bụng con có cháu trai của mẹ rồi, mẹ còn bất mãn cái gì? Mẹ nên vui mừng mới phải!”

      Từng câu của Giang Dĩ Mạch kích thích mẹ chồng Đường Hân, còn cố ý : “Tư vị của con trai người tệ, làm thuốc giải thực rất tốt, về sau chúng con nhất định làm thêm vài lần, cố gắng sinh cho người nhiều đứa cháu mập mạp!”

      Miệng Giang Dĩ Mạch nhường ai, Đường Hân giận đến bệnh tim muốn tái phát, chỉ vào Giang Dĩ Mạch giận đến nên lời.

      “Người phụ nữ biết thẹn này…”

      “Mẹ, mẹ yên tâm, con nhất định sinh cho Mộ gia các người thêm nhiều cháu trai nữa, cháu trai ruột!” Lời của Giang Dĩ Mạch chứa đầy hàm ý, Đường Hân tức giận bước tới cho thêm cái tát, bị Mộ Tử Duệ ngăn lại.

      “Thế nào? Con cũng muốn đối nghịch với mẹ sao?” Đường Hân nhìn đứa con mình đặt toàn bộ hi vọng đỡ Giang Dĩ Mạch, trong lòng vừa tức vừa hận. Uy nghiêm của bà bị đứa con dâu chưa vào cửa này hung hăng giẫm dưới chân!

      Người giúp việc vội vàng vào: “Đại thiếu gia tỉnh, muốn gặp thiếu phu nhân.”

      Giang Dĩ Mạch xoay người gặp Mộ ngốc nghếch, làm cho Đường Hân tức điên.

      Đường Hân tức giận trách mắng đứa con thứ hai của mình: “Tử Duệ, chuyện gì xảy ra? Sao có thể làm ra chuyện như vậy? Nó là vợ của hai con!”

      tin lại hỏi thêm câu: “ đêm qua hai đứa ở chung chỗ sao?”

      mặt Mộ Tử Duệ thoáng qua tia khác thường, yên lặng : “ xin lỗi, mẹ.”

      Đường Hân chỉ tiếc rèn sắt thành thép: “Tử Duệ, loại phụ nữ nào con có, tại sao cố tình lại là nó? Nó là vợ của hai con, chẳng lẽ con biết sao? Nếu như hai con biết chuyện này, lấy tính khí điên khùng của hai con, còn lật trời sao?”

      Giang Dĩ Mạch trở về phòng thấy Mộ ngốc nghếch đầu quấn băng náo loạn với người giúp việc.

      cần, tôi muốn nghỉ ngơi, tôi muốn thấy bà xã, các người buông ra…” Thấy Giang Dĩ Mạch vào, hai mắt lập tức tỏa sáng: “Bà xã!”

      Giang Dĩ Mạch bảo người giúp việc ra ngoài, ngồi bên giường Mộ ngốc nghếch, giống như dụ dỗ đứa trẻ: “Ông xã ngoan, nghỉ ngơi cho tốt, như vậy vết thương của mới mau tốt lên.”

      “Vết thương của cần gấp gáp.” Mộ ngốc nghếch khờ dại : “Bà xã, em có sao ? rất lo lắng cho em, tối hôm qua tìm em cả đêm, tưởng là em cần nữa.”

      Giang Dĩ Mạch cúi người tựa vào ngực Mộ ngốc nghếch, giọng nỉ non: “ xin lỗi, xin lỗi…”

      “Bà xã, em gì vậy?” Mộ ngốc nghếch ngu ngơ hỏi.

      có gì, tôi dỗ ngủ. Ngoan, nhắm mắt lại, ngủ .” Trong lòng Giang Dĩ Mạch khó chịu. theo bản năng nắm chặt tay Mộ ngốc nghếch.

      Sau khi Mộ ngốc nghếch ngủ, Giang Dĩ Mạch lặng lẽ ra ngoài, gặp Mộ Tử Duệ tới từ phòng Đường Hân, Giang Dĩ Mạch lúng túng muốn tránh, lại bị cản đường.

      muốn làm gì?” Giang Dĩ Mạch giống như con nhím nhìn Mộ Tử Duệ: “Chuyện đêm qua là do mẹ …”

      Mộ Tử Duệ đặt thứ vào lòng bàn tay của Giang Dĩ Mạch, sau đó xoay người .

      Giang Dĩ Mạch nhìn hai tay, thấy tay là hộp thuốc màu trắng, nhất thời hiểu ta có ý gì.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 21. Ly hôn

      Edit Thanh Thanh Mạn

      Đường Hân đứng ở cổng vòm màu xanh lá ở sâu cùng của hoa viên phía sau nhà họ Mộ, nhìn cổng vòm có dây leo quấn đầy, bà nhớ bao nhiêu năm mình chưa tới nơi này.

      Dường như quên mất, Mộ gia to như vậy còn có nơi như thế này.

      qua cổng vòm, thấy bên trong trồng các loại cây xanh và hoa cỏ đầy màu sắc, nhìn qua cũng biết là có người tỉ mỉ vun trồng.

      “Những thứ này đều là ai trồng?”

      Quản gia cung kính : “Là quản gia Triệu Tín.”

      Mặt Đường Hân liền biến sắc: “Ông ấy ở đâu?”

      Trước khi đại thiếu gia kết hôn hai ngày, ông ấy xin nghỉ về quê rồi, mấy ngày nữa mới trở về.” Quản gia : “Nếu cũng để cho lưu manh đó có cơ hội.”

      “Bắt được người kia ?”

      ta chạy rồi.”

      “Hình như rất quen thuộc với nhà họ Mộ chúng ta, vậy mà lại biết được nơi này.” Đường Hân nhìn hoa viên xưa cũ: “Có biết mục đích của là gì ? Sao lại bắt Giang Dĩ Mạch?”

      phái người điều tra.” Quản gia : “ núp ở Mộ gia hơn hai mươi ngày rồi.”

      “Nhất định phải tìm được người kia!”

      “Dạ, phu nhân.”

      “Chuyện này được để bất kỳ ai biết, kể cả Mộ Đình lão gia.”

      “Tôi hiểu, thưa phu nhân.”

      “Chờ Triệu Tín trở lại bảo ông ấy đến gặp ta.” Đường Hân liếc nhìn vườn hoa thần bí xuân ý dào dạt: “Sau này cho phép bất kỳ kẻ nào vào đây!”

      Mộ ngốc nghếch thấy họp thuốc tủ, tò mò cầm lên nhìn, bên cạnh có để nửa ly nước, đúng lúc Giang Dĩ Mạch vào, tò mò hỏi: “Bà xã, em bị bệnh à?”

      có, tôi rất khỏe.”

      “Vậy sao em uống thuốc?” Mộ ngốc nghếch cầm thuốc hỏi.

      Giang Dĩ Mạch vội vàng giật lấy hộp thuốc trong tay , để vào trong ngăn kéo: “ phải thuốc, là vitamin, để tăng cường sức khỏe.”

      cũng muốn ăn!” Mộ ngốc nghếch mở ngăn kéo lấy thuốc, bị Giang Dĩ Mạch đánh lên tay cái.

      “Đây là thuốc cho phụ nữ, đàn ông thể dùng.” Giang Dĩ Mạch khẩn trương khóa kĩ ngăn kéo: “Hiểu chưa, ngàn vạn lần được uống thuốc lung tung biết ?”

      “Ồ!” Mộ ngốc nghếch giống như đứa bé gật đầu cái, ngón tay thon dài như ngọc vuốt đầu quấn đầy băng gạc, Giang Dĩ Mạch lo lắng hỏi: “Đầu lại đau?”

      Mộ ngốc nghếch gật đầu cái.
      đừng chạy loạn, ở trong phòng nghỉ ngơi tốt.” Giang Dĩ Mạch đỡ ngồi xuống.

      Mộ ngốc nghếch thấy dấu vết còn chưa tan hết cổ Giang Dĩ Mạch: “Bà xã, em cũng bị thương, em cũng phải nghỉ ngơi tốt.”

      Giang Dĩ Mạch ngẩn người, theo tầm mắt của Mộ ngốc nghếch cúi đầu thấy bên ngoài cổ áo sơ mi còn dấu vết chưa tan hết, vội vàng lúng túng kéo áo sơ mi che lại: “Đây là muỗi cắn, phải bị thương.”

      “Có đau ? Bà xã, thổi giúp em.”

      đau…”

      đợi Giang Dĩ Mạch cự tuyệt, Mộ ngốc nghếch đưa môi thổi thổi lên cổ .

      Giang Dĩ Mạch theo bản năng đẩy ra, kết quả hai người cẩn thận cùng ngã xuống giường.

      Mộ ngốc nghếch giở áo sơ mi của lên, thấy người có những vết bầm liên tiếp, giật mình lại đau lòng : “Bà xã, người em có rất nhiều chỗ bị muỗi cắn, thổi giúp em.”

      cần…” Giang Dĩ Mạch đẩy lại khong đẩy được , bị Mộ ngốc nghếch đè xuống dưới người, thổi làm cho mặt đều đỏ.

      “Mộ Thiên Thần!” Giang Dĩ Mạch đỏ mặt lớn tiếng kêu, rốt cuộc Mộ ngốc nghếch cũng an tĩnh lại, đôi tay chống hai bên thân , mặt dính vào ngực , chỉ kém chút hôn lên đó.

      “Bà xã.” Mộ ngốc nghếch quấn băng đầu thây cả khuôn mặt Giang Dĩ Mạch đỏ bừng, trẻ con đau lòng : “Em rất đau phải ? thổi cho em.”

      “Tôi đau, cần thổi, xuống trước .”

      “Được.” Mộ ngốc nghếch nghe lời xuống, đôi tay chống đỡ bên cạnh cẩn thận buông ra, ngã người , bàn tay cẩn thận đặt cái gì mềm mại.

      giây kế tiếp, Giang Dĩ Mạch phản xạ có điều kiện đánh Mộ ngốc nghếch cái tát.

      Đường Hân ngang qua nghe động tĩnh bên trong, lập tức đẩy cửa vào, thấy mặt Mộ ngốc nghếch có mấy ngón tay ràng, nghiêm nghị nhìn Giang Dĩ Mạch: “ to gan, lại dám đánh con trai tôi sau lưng tôi!”

      Lần này Giang Dĩ Mạch là có khổ mà thể , bàn tay Mộ ngốc nghếch còn đặt viên hồng ngực , vội vàng giải thích với mẹ : “Mẹ, là vợ con bị muỗi cắn, con thổi cho vợ, người bị thương thổi chút liền hết đau.”


      Đường Hân trừng Giang Dĩ Mạch cái, : “Ta có lời muốn với hai đứa.”

      Mộ ngốc nghếch từ giường bò dậy, cẩn thận đỡ lấy Giang Dĩ Mạch, khờ dại hỏi: “Mẹ, người muốn gì với chúng con?”

      Đường Hân nhìn bọn họ hồi lâu, mới mở miệng: “Hai đứa ly hôn thôi.”

      Giang Dĩ Mạch giật mình mở to hai mắt, vẻ mặt Mộ ngốc nghếch vô cùng nghi hoặc hỏi: “Mẹ, ly hôn là gì?”

      Đường Hân nhìn Giang Dĩ Mạch: “ phải vẫn muốn gả cho Thiên Thần sao? Vừa vào cửa chưa tới hai ngày liền nhảy hồ tự sát, lần này lại gây ra chuyện lớn như vậy, ta cũng muốn cưỡng cầu nữa, ta rất hiểu Thiên Thần như vậy là uất ức cho , nên ta đồng ý cho hai người ly hôn.”

      “Mẹ, mẹ gì vậy?” Mộ ngốc nghếch tựa hồ vẫn nghe hiểu: “Cái gì gọi là ly hôn?”

      Đường Hân với con trai mình: “Mẹ muốn đổi vợ lại cho con, người vợ này tốt, chúng ta đổi lại người tốt hơn.”
      --- ------ ------ ------

      Chương 22: Bày tỏ thái độ, tâm tư mẹ chồng

      Edit: Tuyết Nguyệt Lam


      "Con cần, con chỉ muốn Mạch Mạch."

      "Thiên Thần, trước kia phải con thích có vợ, cần có vợ, chỉ muốn ở bên mẹ cả đời hay sao? tại mẹ động ý với con, chúng ta cần người vợ này nữa..."

      "Con cần, con chỉ muốn ở bên cạnh bà xã thôi."

      "Vậy con cần mẹ nữa hay sao?"

      "Bà xã và mẹ, con đều cần."

      "Thiên Thần, nghe lời, ta thích hợp làm vợ của con, cũng chịu sinh con cho con, lần sau mẹ nhất định tìm cho con người tốt hơn..."

      "Con cần!" Mộ ngốc nghếch tức giận : "Con muốn tìm ba, con muốn đổi bà xã!"

      "Con đứng lại đó cho mẹ!" Giọng Đường Hân nghiêm khắc vài phần: "Thiên Thần, mẹ cũng vì muốn tốt cho con, người vợ này có gì tốt chứ? ta con, ngay cả đứa cũng muốn sinh với con, vậy con muốn ta làm gì? Con xem đầu con bị thương nặng như vậy, ta cũng biết đau lòng vì con!"

      Mộ ngốc nghếch cực kỳ ủy khuất: "Mới phải như mẹ , bà xã thích con, ngày nào đó bà xã con, sau đó chúng con cùng nhau sinh đứa bé béo mập, sinh nhiều đứa bé béo mập."

      "Vậy muốn tới bao giờ? Có phải chờ mẹ chết rồi hay ?"

      "Phi phi phi!" Mộ ngốc nghếch vội vàng phi phi vài tiếng: "Con cho mẹ như vậy, bà xã nhanh chóng con thôi, sau đó chúng con cùng sinh đứa bé béo mập." Nhìn về phía Giang Dĩ Mạch: "Bà xã, đúng hay ?"

      Đường Hân cũng nhìn về phía Giang Dĩ Mạch, thấy Giang Dĩ Mạch lên tiếng, lập tức tức giận : "Thiên Thần, mẹ sai chứ? Căn bản là ta con, cũng sinh con cho con, tại nếu con li hôn, ngày nào đó ta cho con đội nón xanh, vứt hết mặt mũi nhà họ Mộ chúng ta!"

      Ánh mắt Giang Dĩ Mạch cũng lạnh lùng, thích mẹ chồng mắng mình như vậy.

      "Mẹ, nón xanh (cắm sừng!) là cái gì?" Mộ ngốc nghếch tò mò.

      Đường Hân liếc nhìn Giang Dĩ Mạch cái: "Là quyến rũ đàn ông sau lưng chồng mình, làm ra loại chuyện ám muội dám gặp người!"

      "Bà xã như vậy." Mộ ngốc nghếch kiên quyết .

      "Làm sao con biết như vậy?"

      Mộ ngốc nghếch tức giận: "Bà xã tuyệt đối như vậy, ngay cả mẹ là mẹ con, con cũng cho phép mẹ bà xã con như vậy, bằng con tức giận đấy."

      Đường Hân hồi lâu, phát đề tài bị đẩy quá xa, lập tức trở lại chuyện chính: "Cuộc hôn nhân này nhất định phải ly!"

      "Con muốn!" Mộ ngốc nghếch cãi lại mẹ mình: "Con muốn được ở bên cạnh bà xã mãi mãi!"

      "Thiên Thần, là vợ con cần con, chịu sinh con cho con, phải mẹ bắt các con ly hôn." Đường Hân thay đổi cách chuyện: " người chịu con, chịu sinh con cho con giữ ta ở lại làm gì?"

      " phải như thế!" Mộ ngốc nghếch ủy khuất: "Bà xã thích con, rồi ấy cũng con, con cho mẹ như vậy."

      Quay đầu nhìn Giang Dĩ Mạch, trong ánh mắt chứa đầy lệ, lã chã chực khóc, hỏi: "Bà xã, em cần có phải hay ? cố gắng, nghe lời của em, em cũng cố gắng có được hay ?"

      Giang Dĩ Mạch nhìn bộ dáng tội nghiệp của Mộ ngốc nghếch, nhìn đến đầu quấn đầy băng gạc, trong lòng đau xót, đành lòng thương tổn tâm của nữa, cuối cùng cũng gật đầu.

      Mộ ngốc nghếch lập tức mặt mày hớn hở, nhìn Đường Hân: "Mẹ thấy , bà xã đáp ứng con, chúng con mau chóng sinh đứa bé béo mập."

      Đường Hân nhìn Giang Dĩ Mạch: "Tôi đồng ý cho hai đứa ly hôn, nếu thích cuộc hôn nhân này có thể ly hôn, muốn ly hôn, xin về sau đối xử tử tế với Thiên Thần, đừng làm chuyện có lỗi với Thiên Thần."

      Giang Dĩ Mạch cảm thấy kỳ quái, muốn ly hôn khi nào vậy hả?

      Giống như Giang Dĩ Mạch thà chết cũng phải bám lấy nhà họ Mộ các người vậy.

      đợi Giang Dĩ Mạch mở miệng phản bác, Mộ ngốc nghếch liền tức giận mở miệng: "Mẹ, bà xã đối với con rất tốt, làm chuyện có lỗi với con, mẹ đừng bà xã như vậy."

      "Trừ phi ta đảm bảo, về sau an phận sống với con, làm những chuyện nên làm!"

      Lấy tính tình của Giang Dĩ Mạch, càng muốn bảo đảm, lại càng cam đoan.

      Trong hốc mắt của Mộ ngốc nghếch ngập nước, đầy mong đợi nhìn , rốt cuộc Giang Dĩ Mạch cũng hiểu , căn bản mẹ chồng Đường Hân này cũng tính làm cho bọn họ ly hôn, đây là cố ý muốn tỏ thái độ.

      Nhìn Mộ ngốc nghếch tội nghiệp, cũng vì cứu , Giang Dĩ Mạch đành chịu thiệt thòi vậy.

      "Con đáp ứng là được chứ gì!”

      "Đáp ứng tôi cái gì?" Đường Hân vẫn chịu bỏ qua.

      Giang Dĩ Mạch muốn lớn tiếng với bà mẹ chồng này: Bà đừng quá đáng!

      Nhưng nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú ủy khuất và ánh mắt mong đợi của Mộ ngốc nghếch, khẽ cắn môi khuất phục: "Con đáp ứng mẹ về sau đối xử tốt với con trai của mẹ, làm ra chuyện nên làm."

      " đảm bảo thay lòng đổi dạ với Thiên Thần!" Đường Hân bức bách.

      Lần đầu tiên Giang Dĩ Mạch gặp người mẹ chồng tính toán chi li, bước cũng nhường như vậy, nhìn đến Mộ ngốc nghếch, nhẫn nhịn lần nữa, nhả ra mấy chữ từ kẽ răng: "Con bảo đảm!"

      "Vậy hai đứa ngủ sớm nha." Mục đích của Đường Hân đạt được, xoay người ra ngoài.

      Kỳ bà ta cũng muốn cho bọn họ ly hôn, muốn con thứ hai bị người phụ nữ này mê hoặc tâm trí, nên mới muốn tìm lý do thích hợp.

      Tân hôn mới được mười ngày ly hôn, nếu chồng mình mà biết, hỏi tới lại phát mình cho Giang Dĩ Mạch uống thuốc, sau đó xảy ra chuyện với con thứ hai, khẳng định tức giận, dễ dàng tha thứ cho mình, đến lúc đó gặp phiền toái cũng vẫn là mình.

      Sau khi Đường Hân rời khỏi phòng của Mộ ngốc nghếch và Giang Dĩ Mạch, lúc này Mộ Tử Duệ trốn ở bên cạnh mới ra, ánh mắt phức tạp nhìn về phía phòng của Mộ ngốc nghếch và Giang Dĩ Mạch.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 23.1: Hôn bà xã.

      Editor: heisall


      Đảo mắt qua tuần lễ, vết thương đầu Mộ ngốc nghếch gần như còn thấy nữa, nhưng hình như chỉ số thông minh lại càng thêm xuống cấp nghiêm trọng, động chút là làm bộ tội nghiệp kêu: "Bà xã, đau."

      Giang Dĩ Mạch chuyên tâm vẽ bản thiết kế, cẩn thận dùng sức quá mạnh làm gãy đầu mũi cây bút tay .

      Hôm nay, đây là lần thứ mấy ta đau rồi hả?

      Nhưng nghĩ lại đây là vết thương mà ta chịu giúp mình, nên kiềm chế lại tính tình, quay đầu lại với Mộ ngốc nghếch: "Ông xã ngoan, tìm quản gia, ông ấy mời. . . . . ."

      "Bà xã, thổi chút là hết đau liền." đợi Giang Dĩ Mạch xong Mộ ngốc nghếch đưa mặt lại gần.

      Giang Dĩ Mạch cảm thấy bây giờ chẳng khác gì đứa bé ba tuổi? Đầu bị thương mà thổi mấy cái hết đau được sao? Vậy còn cần bác sĩ làm cái gì?

      Chắc chắn là ta cố ý, cũng hơn tuần lễ rồi, còn đau như vậy sao?

      Giang Dĩ Mạch đẩy mặt của ra: " tại tôi rất bận, trước mắt cứ tìm quản gia mời bác sĩ đến xem giúp chút. . . . . ."

      Mộ ngốc nghếch khổ sở che cái đầu quấn đầy băng gạc rồi chậm rãi ngồi chồm hổm mặt đất, khuôn mặt tuấn mỹ bởi vì đau mà trở nên tái nhợt hơn: "Đau quá . . . ."

      Giang Dĩ Mạch bị dọa sợ nên vội vàng qua mở tay của ra: "Làm sao vậy? Để tôi xem chút."

      "Đau lắm." Mộ ngốc nghếch đau đến sắp khóc lên, nước mắt lả chả nhìn Giang Dĩ Mạch: "Bà xã, rất đau, em thổi giúp chút đau nữa."

      Giang Dĩ Mạch nhìn bị đau thành ra như vậy, vội vàng giữ lấy đầu của giúp thổi chút, nhưng lại chú ý tới hai cái tay của Mộ ngốc nghếch ôm lấy eo của , chóp mũi cao thẳng gần như áp sát vào cái cổ trắng nõn của , hít hơi sâu, bà xã thơm quá …!

      Mộ ngốc nghếch cong miệng lên muốn hôn .

      Giang Dĩ Mạch sửng sốt chút, lập tức đẩy mạnh cái đầu quấn đầy băng gạc của ra, Mộ ngốc nghếch đau đến nổi hít vào ngụm khí lạnh: "Đau!"

      "Mới vừa rồi làm gì?" Giang Dĩ Mạch nghiêm túc hỏi.

      Mỗi lần như vậy luôn có cảm giác giống như mình bị cái người ngốc nghếch này chiếm tiện nghi*, nhưng người ngốc sao hiểu được thế nào là chiếm tiện nghi của người khác chứ?
      *chiếm tiện nghi: ý Mộ sờ mó lung tung chị Giang (^^ mình cũng thấy zậy)

      Nhất định là mình suy nghĩ quá nhiều rồi.

      "Bởi vì bà xã đối xử với quá tốt, nên cũng bà xã nhiều hơn, vì thế mới ‘kìm lòng đậu’* mà muốn hôn bà xã."

      "Kìm lòng đậu*?" Giang Dĩ Mạch nhìn kỹ Mộ ngốc nghếch, người ngốc làm sao có thể hiểu mà dùng thành ngữ được chứ? "Cái từ này học được từ đâu?"
      *kìm lòng đậu: ý là kiềm chế được, nó là câu thành ngữ nên mình giữ nguyên nhé.

      "Xem trong phim truyền hình." Mộ ngốc nghếch rất khờ dại .

      "Sau này cho xem những thứ phim truyền hình có dinh dưỡng này nữa, dạy hư đứa bé!"

      Gương mặt của Mộ ngốc nghếch uất ức: " phải đứa bé, nên bị dạy hư."

      "Được rồi, tôi thèm nghe nữa, đau nữa ra ngoài chơi mình , tôi vẫn còn bận số việc ở trong này." Giang Dĩ Mạch mới vừa nhận được đơn hàng, người quen muốn thiết kế món trang sức để làm quà tặng cho người khác.

      "Bà xã, có thể hôn em cái ?" Mộ ngốc nghếch cẩn thận từng li từng tí hỏi, ánh mắt khao khát nhìn giống như đứa bé muốn ăn kẹo.

      " thể!"

      "Ách." Mộ ngốc nghếch rất thất vọng rũ mắt xuống, làm ra vẻ tội nghiệp buông ra.

      Giang Dĩ Mạch nhìn bộ dạng thất vọng của Mộ ngốc nghếch rất đáng thương, nên đành lòng: "Được rồi, hôn cái. . . . . . A. . . . . ."

      đợi Giang Dĩ Mạch xong, Mộ ngốc nghếch vui mừng đẩy Giang Dĩ Mạch té nhào xuống đất, cong miệng lên nhắm vào môi của Giang Dĩ Mạch mà hôn xuống, Giang Dĩ Mạch đột nhiên quay mặt , môi của Mộ ngốc nghếch dẩu lên bị bất ngời nên rơi vào má của Giang Dĩ Mạch.

      "Được rồi, hôn xong."

      Mộ ngốc nghếch rất uất ức: "Bà xã, có thể hôn lại lần. . . . . ."

      " thể!"

      "Bà xã, muốn hôn lại." Mộ ngốc nghếch xong cúi thấp mặt xuống muốn hôn lại.

      " nghe lời bà xã bảo phải ?"

      " nghe lời mà."

      "Vậy còn mau đứng lên?" Giang Dĩ Mạch tiếp: " tìm quản gia, ông ta mời bác sĩ tới đây kiểm tra lại vết thương đầu của chút."

      Mộ ngốc nghếch rất uất ức và lưu luyến rời nhưng cũng phải buông Giang Dĩ Mạch ra: "Được." Mỗi bước đều rất cẩn thận, cuối cùng vẫn còn rất khổ sở và cam lòng mà ra ngoài.

      Giang Dĩ Mạch cố ý bỏ qua cảm giác nỡ ở trong lòng, tiếp tục vẽ bản thiết kế. Nhưng làm thế nào tâm trạng cũng thể bình tĩnh được, nhớ tới vẻ mặt mất mác của Mộ ngốc nghếch, trong lòng luôn cảm thấy áy náy, đành phải đặt bút xuống, đứng dậy ra ngoài.

      Cửa phòng vừa mở ra, Mộ ngốc nghếch ngồi dựa vào cửa phòng nên cẩn thận bị ngả lui ra phía sau, té xuống đất phát.

      "Sao lại ngồi ở chỗ này? phải tìm quản gia mời bác sĩ tới đây kiểm tra cho chút hay sao?" Giang Dĩ Mạch hỏi.

      Mộ ngốc nghếch uất ức bò dậy: " đau, muốn ở bên cạnh giúp đỡ bà xã."

      "Em cần giúp đỡ, tự mình chơi ."

      Mộ ngốc nghếch tội nghiệp cúi thấp đầu: " ai chơi với , mẹ cho người giúp việc chơi với , đúng phép tắc, cũng để tìm Tử Duệ chơi, Tử Duệ là người phải làm chuyện lớn, những đứa bé bên nhà họ hàng cũng thích chơi với , mỗi lần đều phải chơi mình, chẳng có gì vui."

      "Từ đến lớn đều chơi mình sao?" Giang Dĩ Mạch hỏi.

      Mộ ngốc nghếch gật đầu cái: "Bọn họ là kẻ ngốc, muốn chơi với . phải người ngốc. . . . . ."

      Giang Dĩ Mạch nhớ tới khi mình còn bé, mẹ qua đời, tiểu tam* mang theo hai đứa con hoang của cha vào nhà thành gia đình, còn trở thành người dư thừa, trong lòng cảm thấy khổ sở và mất mác. Người đàn bà kia ở sau lưng cũng cho sắc mặt tốt.
      *tiểu tam: người thứ ba giành chồng của người khác

      Nhất thời chạm vào chỗ đau trong lòng, Giang Dĩ Mạch ôm chặt lấy Mộ ngốc nghếch: "Ai ngốc? cho em biết, em dạy dỗ cho họ trận! Sau này em để cho bất kỳ kẻ nào ngốc, ai chơi với em chơi với ."

      "Có ? Bà xã, em tốt." Mộ ngốc nghếch cũng ôm chặt lấy Giang Dĩ Mạch vào trong ngực, len lén đặt nụ hôn dịu dàng lên mái tóc đen của , con ngươi tinh khiết trong suốt thoáng qua tia thâm tình, nhưng chỉ lướt qua trong thoáng chốc rồi lại biến thành Mộ ngốc nghếch ngây thơ hồn nhiên như cũ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :