1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thịnh sủng hào môn thiếu phu nhân - Tiêu Tương Thập

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 10: ngu ngốc

      Giang Mỹ Kỳ biết từ lúc nào đứng ở bên cạnh, Giang Dĩ Mạch liền vội vàng kéo Mộ ngốc: "Ông xã, cẩn thận đứa con hoang trong bụng của ta!"

      Sắc mặt Đường Hạo Thiên lạnh lùng, tới ôm Giang Mỹ Kỳ: "Giang Dĩ Mạch, xin chuyện chú ý chút! Là tôi thích , cần gây khó dễ với Kỳ Kỳ."

      Liếc nhìn Mộ ngốc, ôm Giang Mỹ Kỳ vào.

      Ánh mắt Giang Dĩ Mạch đỏ bừng, quật cường nhìn người từng là chồng chưa cưới của mình ôm em vào.

      vĩnh viễn là kẻ dư thừa.

      Mộ ngốc đau lòng nhìn : "Bà xã, em đừng khổ sở, về sau ông xãsẽ thương em gấp bội, để cho bất kỳ kẻ nào khi dễ em, em đừng khóc."

      ràng chỉ là lời của người ngốc, nhưng làm cho lòng Giang Dĩ Mạch nhịn được cảm thấy chua xót.

      Ở trong ngôi nhà này ngoài trừ người mẹ chết oan uổng, căn bản ai thương .

      Bọn họ mới đúng là người nhà, chỉ có mình là dư thừa.

      Ngay cả chồng chưa cưới thông đồng với em mình, còn giúp bọn họ dọn dẹp cục diện rối rắm.

      "Tôi khóc, là hạt cát thổi vào trong mắt thôi."

      " giúp em thổi." Mộ ngốc nhìn ánh mắt mờ mịt đầy nước mắt, cẩn thận thổi giúp .

      khí bàn cơm rất kỳ dị, bửa cơm ăn này quỷ dị lại được tự nhiên, nghĩ kéo đề tài ra để thay đổi khí bàn cơm cũng tìm thấy.

      Giang Triển Bằng cảm thấy xin lỗi con của mình, đành phải ngừng gắp thức ăn vào trong bát của Giang Dĩ Mạch, bảo ăn.

      Hành động của ông như vậy làm cho trong lòng hai đứa con khác của mình bất mãn.

      Nhất là Giang Gia Kiệt thấy ba đối xử với chị bất công, ánh mắt nhìn Giang Dĩ Mạch giống như kẻ thù.

      Giang Dĩ Mạch hết lần này đến lần khác ăn đồ ba gắp đến, gắp tất cả đồ ăn vào trong cái chén bên cạnh, "Con thích ăn những thứ này, trước kia mẹ còn sống chưa bao giờ gắp những thức ăn con thích ăn đặt vào trong bát con."

      Giang Triển Bằng xấu hổ biết cái gì, chỉ có thể im lặng.

      Giang Gia Kiệt tức giận : "Ba, ba gắp thức ăn cho chị ta? Người ta được gả vào nhà có tiền có thế hơn so với nhà họ Giang chúng ta, lại hiếm lạ ăn đồ ăn ba gắp, mọi người nhìn cái kẻ ngu ngốc kia..."

      Sắc mặt Giang Triển Bằng lạnh lùng, Thiệu Thiến vội vàng kéo con trai của mình, cậu cả nhà họ Mộ là người đần độn, ai dám ở trước mặt công khai ra, muốn sống sao?"Ăn cơm của con !"

      Giang Gia Kiệt thấy mẹ cũng tức giận, biết mình vừa rồi hơi quá, im lặng lại ăn cơm của mình.

      Thiệu Thiến giúp con trai của mình giải thích, cười với Mộ ngốc: "Con đừng để trong lòng, nó vẫn trẻ con, hiểu chuyện, con người lớn rộng lượng, đừng chấp với con nít."

      Mộ ngốc khờ dại gật đầu: "Tôi là người lớn, chấp nhặt với con nít." Gắp miếng ớt vào trong chén : "Ngoan, đây là gắp cho em, cần phải nghe lời ăn đấy...!"

      Giang Gia Kiệt vừa thấy, tức giận : "Nhanh gắp , tôi thích ăn ớt cay..."

      "Đây là đồ thích nhất ăn." Mộ ngốc rất khờ dại cũng rất ủy khuất : " gắp đồ thích ăn nhất tặng cho em rồi."

      " ..."

      "Gia Kiệt!" Giang Triển Bằng quát lớn tiếng, khí mới dàng dịu xuống thể để cho nó phá hỏng.

      "Em mau ăn !" Mộ ngốc : "Ăn ngon."

      Giang Gia Kiệt tức giận đặt chiếc đũa lên bàn: "Kẻ ngu ngốc này, nghe thấy tôi thích ăn cái này sao?"

      Trong nháy mắt Mộ ngốc nước mắt lưng tròng, sắp khóc buông đũa xuống, nhìn Giang Dĩ Mạch: "Bà xã, mắng ngu ngốc, phải về nhà, mẹ phải là kẻ ngốc, phải về nhà..."

      Thiệu Thiến hung hăng trừng mắt nhìn con trai mình cái, cho dù là kẻ ngốc, cũng cần ở trước mặt ra.

      "Mau xin lỗi rể con!" đợi Giang Triển Bằng lên tiếng, Thiệu Thiến trước rồi.

      "Con sai, ta vốn là kẻ ngốc!" Giang Gia Kiệt phục , nhìn Giang Dĩ Mạch, cười nhạo: "Giang Dĩ Mạch, xứng đáng gả cho kẻ ngu ngốc, gặp báo ứng rồi? Ai cho luôn luôn khi dễ mẹ với chị của tôi, đây là quả báo của ..."

      Mộ ngốc giống như cơn gió đột nhiên tiến lên tóm lấy vạt áo Giang Gia Kiệt đắc ý ấn mạnh mặt đất, ghế dựa đổ mặt đất, giơ tay lên quyền ở mặt hung hăng đánh xuống, nhanh đến mức tất cả mọi người kịp phản ứng.

      Thiệu Thiến sợ tới mức kêu to lên: "Gia Kiệt..."

      "Mẹ, cứu..." Giang Gia Kiệt cũng sợ tới mức nhắm mắt lại, lúc quyền sắp đánh tới mặt đột nhiên dừng lại, nổi lên trận gió.

      "Mặc kệ là ai dám khi dễ bà xã của tôi, tôi tuyệt đối tha thứ cho ." Mộ ngốc giơ quả đấm lên người Giang Gia Kiệt khờ dại tức giận .

      Giang Gia Kiệt bị quyền này sợ tới mức khóc lên, cho tới bây giờ đều được cưng chiều, có khi nào chịu quá loại kinh sợ này.

      Giang Triển Bằng cũng bị màn này dọa sợ, phục hồi tinh thần lại khẩn trương : "Gia Kiệt, nhanh xin lỗi với rể và chị con!"

      Thiệu Thiến cũng : "Mau xin lỗi."

      Giang Gia Kiệt bị hù sợ, khóc : "Vâng, thực xin lỗi..."

      Lúc này Mộ ngốc mới thả , nhảy dựng lên chạy đến bên cạnh Giang Dĩ Mạch, chân thành mang theo ngốc nghếch khờ dại: "Bà xã, em đừng khổ sở, ngu ngốc, bảo vệ em, về sau ai có thể khi dễ em, để cho bất kỳ kẻ nào khi dễ em."

      Giang Dĩ Mạch nhìn Mộ ngốc trước mặt, hôm nay làm cho mở to mắt ít, cho rằng là kẻ ngốc, trí lực giống như đứa bé ba tuổi, ngờ che chở mình như vậy.

      Nhìn vẻ mặt Mộ ngốc khờ dại lại nghiêm túc, cong khóe miệng lên phát ra từ nội tâm, lộ ra nụ cười vui vẻ dịu dàng.

      Mộ ngốc cũng ngây ngốc cười: "Bà xã cười rồi, tốt quá." xong ở gương mặt Giang Dĩ Mạch hôn cái.

      Chương 11: Diệt trừ ta mới an toàn nhất

      Đến tận lúc Giang Dĩ Mạch vớ Mộ ngốc , Giang Gia Kiệt vẫn còn khóc.

      bị dọa sợ rồi.

      "Con trai, con đừng khóc, phải còn chưa đánh con sao?" Thiệu Thiến đau lòng khuyên bảo: "Con nhóc Giang Dĩ Mạch chết tiệt này cũng hơi quá đáng."

      Giang Mỹ Kỳ nhìn người em trai tiền đồ này: "Gia Kiệt, em đừng khóc nữa có được ? Nhìn dáng vẻ em vô dụng kia, 24 tuổi còn bị dọa đến ngã mặt đất khóc, chị nhìn cũng thấy xấu hổ."

      Giang Gia Kiệt giận: "Em còn phải vì chị với mẹ, hơn nữa ta vốn là người ngu ngốc, dựa vào cái gì đánh em?" Lại khóc sướt mướt lảm nhảm: " người ngu ngốc có tốc độ nhanh như vậy, biết ta có ngu ngốc ."

      Lời này ngược lại nhắc nhở người bên cạnh, con ngươi Giang Mỹ Kỳ đảo vòng, cẩn thận suy nghĩ màn sáng hôm nay, "Mẹ, mẹ thằng ngốc kia có ngu ngốc ? Nếu ai dám Giang Dĩ Mạch nửa câu tốt, ta chút cũng hàm hồ, thế giới có kẻ ngốc mà phản ứng nhanh như vậy sao?"

      Thiệu Thiến nghe con như vậy, nhớ lại tình hình buổi sáng chút, cũng có chút nghi ngờ.

      "Vậy mọi người biết gì về ta." Lúc này Đường Hạo Thiên chuyện: " họ tôi là kẻ ngốc tuyệt đối có sai, nhưng mọi người đừng nhìn ta như đứa bé ba tuổi mà rất dễ đối phó, thực tế cũng bởi vì trí lực ta như đứa trẻ ba tuổi, cho nên tính tình của ta vô cùng bất định. ta đối với đồ mình quan tâm cho phép người khác câu tốt, giống như hôm nay chú thiếu chút nữa muốn đánh Dĩ Mạch, còn có Gia Kiệt cười nhạo bọn họ. ra nếu em cười nhạo họ tôi mà , nhiều lắm ta khóc trở về tìm mẹ ta cáo trạng, nhưng nếu em cười nhạo người ta để ý, kết cục rất thảm. Gia Kiệt, em nên cảm thấy may mắn em hôm nay thấy máu."

      Giang Gia Kiệt nghĩ lại mà sợ nuốt nước bọt, cảm giác quyền kia giống như gió ở khuôn mặt mình, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh tới.

      Lúc ấy phải bị quyền kia dọa sợ, mà là bị cỗ sắc bén quyết đoán hù sợ.

      Giang Mỹ Kỳ nhìn Đường Hạo Thiên: "Hạo Thiên, sớm biết những thứ này, tại sao sớm chút cho chúng em biết? Hại em trai em thiếu chút nữa bị tên ngốc kia đánh."

      " ngờ Dĩ Mạch lại mặt còn có thể xảy ra nhiều chuyển như vậy." Đường Hạo Thiên , đỡ Giang Mỹ Kỳ: " làm em sợ chứ?"

      Đường Hạo Thiên cũng tức giận, vẫn biết Giang Dĩ Mạch tính tình đại tiểu thư từ trước đến nay, động tất cả người nhà họ Giang hại chết mẹ ta ra để đè ép người khác, gây khó khăn khắp nơi cho Mỹ Kỳ với mẹ , sớm nhìn vừa mắt, chẳng qua phải là người nhà Giang, tiện giúp Mỹ Kỳ ra mặt.

      Thiệu Thiến cũng theo: "Ngày hôm qua ta mới kết hôn, hôm nay chạy về để tranh giành tài sản, còn đuổi chúng ta , là quá đáng."

      "Hạo Thiên, chúng ta làm sao bây giờ?" Giang Mỹ Kỳ khó chịu nhào vào trong lòng Đường Hạo Thiên.

      "Kỳ Kỳ, em đừng khổ sở, Dĩ Mạch sống ở nhà họ Mộ cũng có chỗ nào tốt đâu." Đường Hạo Thiên tính trước mọi việc : " cũng phải là người dễ đối phó như vậy."

      Thiệu Thiến cùng con trà với con liếc mắt nhìn nhau, nghe Đường Hạo Thiên tiếp tục : "Dượng từ trước đến nay ngoại trừ quản lý chuyện công ty mặc kệ chuyện trong nhà, tất cả do xử lý, tất cả chuyện lớn nhà họ Mộ cũng do mình định đoạt, lấy tính tình đại tiểu thư Giang Dĩ Mạch kia, ở chỗ khẳng định chiếm được thứ tốt, hơn nữa chỉ cần đến chỗ thổi chút gió, sợ là về sau ta thời gian trở về tìm mọi người gây phiền phức nữa."

      Thiệu Thiến vui mừng : "Hạo Thiên, may mà chúng ta còn có con."

      "Dì, người đừng nhanh như vậy, Kỳ Kỳ là người phụ nữ cháu nhất, trong bụng của ấy còn có con cháu, cháu thể mặc kệ nhìn mẹ con dì bị người ta khi dễ."

      Giang Mỹ Kỳ rúc vào trong lòng Đường Hạo Thiên làm nũng địa : "Người ta mang thai ba tháng, bây giờ Giang Dĩ Mạch cũng kết hôn rồi, tính khi nào cưới em? Hai tháng nữa, bụng em lớn hơn."

      Chuyện này với rất nhiều lần, mỗi lần đều tìm cơ hội chuyện với Giang Dĩ Mạch, bây giờ Giang Dĩ Mạch kết hôn, ai ngăn cản bọn họ nữa.

      Đường Hạo Thiên thấy Thiệu Thiến và Giang Gia kiệt đều nhìn mình, kiên trì : "Kỳ Kỳ, em yên tâm, nhất định lấy em, đề cập qua với ba mẹ , bọn họ đồng ý hôn của chúng ta rồi."

      " sao?" Giang Mỹ Kỳ vui vẻ nhào vào trong lòng Đường Hạo Thiên: "Hạo Thiên, tốt!"

      Xe vững vàng chạy , Giang Dĩ Mạch hỏi Mộ ngốc: "Làm sao mà biết Giang Gia Kiệt thích ăn cay?"

      "Trước kia nghe mẹ với mẹ ." Mộ ngốc thà .

      Giang Dĩ Mạch ngửi được cái gì, "Mẹ với người đàn bà kia quan hệ rất tốt sao?"

      Mộ ngốc khờ dại gật đầu: "Hình như là vậy."
      Giang Dĩ Mạch biết suy nghĩ cái gì, Mộ ngốc tò mò hỏi: "Bà xã, em làm sao vậy?"

      "Mệt mỏi." Giang Dĩ Mạch tâm tình quan tâm đến Mộ ngốc.

      Mộ ngốc lập tức vỗ ngực mình, giang cánh tay ra: "Bà xã, nhanh nằm vào trong lòng , rất thoải mái."

      Giang Dĩ Mạch liếc mắt cái, tựa vào cửa kính xe bên cạnh nhắm mắt lại để ý đến nữa.

      Hoàng hôn vô cùng đẹp, Mộ ngốc như là sợ đánh thức , đường im lặng ngồi ở bên cạnh nhìn .

      Yên lặng trong phòng, Thiệu Thiến bất mãn với người đầu bên kia điện thoại quát lớn: " phải bảo diệt trừ con nhóc Giang Dĩ Mạch kia sao? Làm sao lại để cho ta còn sống trở về hả?"

      Người đầu bên kia nghe giọng Thiệu Thiến như trách cứ đầy tớ cũng rất hài lòng: "Nếu tôi để cho ta chạy, bây giờ người gả cho cậu chủ ngốc nhà họ Mộ kia là con bà, bà nên cảm ơn tôi mới đúng!"

      "Cảm ơn ông? Cảm ơn ông thả ta trở về đẻ tranh giành tài sản với tôi?" Thiệu Thiến tức giận đến mắng to, "Trương Đại Tề, ông có gan lặp lại lần nữa! Nếu ông ngại tiền nhiều hơn với tôi tiếng, về sau cho ông phân tiền!"

      "Đừng, Chẳng phải tôi đùa giỡn hay sao?" Trương Đại Tề sợ hãi bị chặt đứt tiền bạc: "Nhóc con kia quá giảo hoạt, cẩn thận khiến cho ta chạy mất, nhưng tốt xấu ta cũng thay con bà gả cho tên ngốc kia, bà cũng đừng giận tôi nữa."

      "Bây giờ ông tính làm thế nào để sửa chữa?"

      "Sửa chữa?" Trương Đại Tề lập tức hiểu: " ta gả ra ngoài, còn có cần thiết..."

      "Chỉ cần ta còn sống, đối chúng ta là uy hiếp, tài sản nhà họ Giang cũng dễ dàng tới tay chúng ta, ta còn có bản di chúc mà năm đó mẹ ta để lại."

      " thể nào, là tự tay tôi phá hủy ."

      "Tóm lại đừng nhiều như vậy, diệt trừ ta đối với chúng ta mới an toàn nhất, đừng thất bại nữa!"
      tiji thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 12. Tôi

      edit Thanh Thanh Mạn

      Mộ gia vẫn luôn là cả nhà cùng ăn cơm, Đường Hân liếc nhìn Giang Dĩ Mạch yên lặng ăn cơm bên cạnh Mộ ngu ngốc, cố ý hỏi con trai ngốc của mình: “Thiên Thần à, hôm nay cùng vợ con về nhà của nó, có thấy ba mẹ vợ của con ?”


      Mộ ngu ngốc nhướng mày, trẻ con bất mãn : “Mẹ, ba vợ và mẹ vợ kế khi dễ vợ, còn đánh vợ của con, chẳng qua có con bảo vệ vợ rồi.

      Đường Hân liếc nhìn Giang Dĩ Mạch, quả nhiên giống như tài xế.

      “Mẹ vợ kế là sao?”

      “Mẹ kế của vợ đương nhiên là mẹ vợ kế rồi.” Mộ ngu ngốc hồ đồ : “Con trai của bà ta còn đuổi vợ con , tất cả Giang gia đều là của bọn họ.”

      Người bàn ăn đều có thể cảm thấy buổi lại mặt hôm nay rất náo nhiệt.

      Đường Hân nhìn Giang Dĩ Mạch yên lặng ăn cơm: “Dĩ Mạch à, con cũng đừng quá khổ sở, về sau Mộ gia chúng ta chính là nhà của con, chỉ cần con nghe lời, hiếu thuận hiểu chuyện, có Mộ gia chúng ta làm hậu thuẫn cho con, bất luận kẻ nào cũng dám khi dễ con.”

      Ý trong lời của Đường Hân, Giang Dĩ Mạch thể nghe ra, tận lực đắc tội với mẹ chồng, khách khí : “Cám ơn mẹ.”

      lát con ăn cơm tối xong tới phòng mẹ chuyến, mẹ có lời muốn với con.”

      “Con cũng muốn .” Mộ ngu ngốc .

      “Chuyện riêng của phụ nữ, mình con là đàn ông cũng tới làm gì?” Đường Hân cưng chiều khiển trách .

      “Vợ con chỗ nào con liền đến chỗ đó.” Mộ ngu ngốc rất nghiêm túc.

      Sau bữa cơm chiều Đường Hân đeo vào tay Giang Dĩ Mạch cái vòng rất quý: “Đây là năm đó mẹ chồng đưa cho mẹ, bây giờ mẹ tặng nó cho con.”

      “Mẹ, cái này quá quý trọng…” Nhìn vòng tay cũng biết có rất lâu rồi.

      “Vòng tay này vốn là vật sở hữu của con dâu lớn của Mộ gia, tại truyền cho con cũng là việc nên làm, về sau Mộ gia chúng ta chính là nhà của con, ta là mẹ của con, chỉ cần con nghe lời hiếu thuận, có thể gánh được trách nhiệm nặng nề, tương lai trong nhà này cuối cùng giao cho con.

      Đội cái mũ cao như vậy, làm Giang Dĩ Mạch sợ hết hồn.

      Chỉ là trong lời ý tứ khác phải nghe thấy.

      Cái gì gọi là nghe lời? Cũng phải là trẻ con, con dâu Mộ gia chỉ sợ cũng dễ làm.

      Đêm qua lúc đầu tiên nhìn thấy bà, cũng thấy bà hòa ái như vậy.

      “Dĩ Mạch à, đầu óc Thiên Thần tốt cho lắm, sau này con hãy giúp nó nhiều hơn.” Đường Hân lôi kéo tay đeo vòng tay nặng trịch của Giang Dĩ Mạch : “Có mấy lời này mẹ chồng ra hơi nóng vội, nhưng mẹ và ba của Thiên Thần đợi nó nhiều năm như vậy, vẫn muốn ôm cháu, nếu con gả vào Mộ gia, sớm muộn gì cũng phải sinh, bằng nắm chặt thời gian mau sinh đứa.”

      “Mẹ, con…”

      Đột nhiên lúc này cửa phòng bị đẩy ra, Mộ ngu ngốc đưa khuôn mặt tuấn tú quá đáng, rất ủy khuất chạy vào: “Mẹ, bà xã, hai người thể mang theo con.”

      “Mẹ với vợ con chính .”

      “Con cũng phải nghe.” Mộ ngu ngốc trẻ con : “Hai người vừa thầm gì vậy?”

      liếc mắt liền thấy vòng tay xinh đẹp cổ tay Giang Dĩ Mạch, mắt tập tức sáng lên: “Oa, cái vòng này là xinh đẹp.”

      Đường Hân cười : “Cái vòng tay này là bà nội truyền cho mẹ, bây giờ mẹ đưa nó cho vợ con, về sau nó chính là nữ chủ nhân tương lại của ngôi nhà này rồi, ai dám khi dễ nó nữa.”

      tốt quá, cám ơn mẹ.”

      “Nếu các con muốn cám ơn mẹ, hãy mau mau sinh cho mẹ đứa cháu mập mạp .” Đường Hân cười .

      Mắt Mộ ngu ngốc sáng lên, lớn tiếng đảm bảo: “Con nhất định sớm cùng vợ sinh cho mẹ cháu trai mập mạp.”

      Giang Dĩ Mạch đỏ mặt, chuyện như vậy cần lớn tiếng ra như vậy sao? lại đồng ý cùng sinh.

      “Mẹ, bây giờ con và vợ sinh em bé mập mạp ngay.” Mộ ngu ngốc vui mừng lôi kéo Giang Dĩ Mạch ra ngoài.

      Trong phòng cưới, Mộ ngu ngốc hưng phấn nhào lại Giang Dĩ Mạch: “Bà xã…”

      Giang Dĩ Mạch tránh sang bên cạnh, trốn ra.

      Mộ ngu ngốc ủy khuất : “Bà xã, ngày hôm qua em đồng ý với , tối nay động phòng với , sau đó chúng ta cnf phải sinh em bé.” Vừa vừa nhào tới.

      Giang Dĩ Mạch lại tránh.

      Mộ ngu ngốc lại bổ nhào lần nữa, Giang Dĩ Mạch lại tránh.

      Trước trước sau sau, tới tới lui lui, hai người truy đuổi qua lại hơn mười lượt.

      Ghế trong phòng cũng bị xô ngã đầy đất.

      “Bà xã, muốn cùng em sinh em bé.”

      Ai muốn sinh với nah? Giang Dĩ Mạch thấy Mộ ngu ngốc lại nhào tới, vội vàng tránh, cẩn thận bị vấp cái ghế ngã xuống đất, lảo đảo bước ngã ra ngoài.

      Mộ ngu ngốc kịp thời đưa tay đón được : “Bà xã, em có sao ?”

      Giang Dĩ Mạch giơ tay tát Mộ ngu ngốc: “Tay để vào đâu đó? Mau buông tôi ra!”

      Mộ ngu ngốc cả kinh, tay ôm ngực bị hất ra, bị sợ đến lập tức buông tay.

      Giang Dĩ Mạch giận đến mức muốn đánh cho bạt tai, lại bị ngã tiếp đất, sau lưng đau nhức.

      “Bà xã thích .” Đôi mắt đào hoa hẹp dài của Mộ ngu ngốc đầy nước mắt uất ức, lã chã chực khóc: “Mẹ, muốn tìm mẹ, bà xã đánh , ấy thích .”

      đứng lại đó cho tôi!” Giang Dĩ Mạch hô to: “Tôi thích , là quá nghe lời.”

      nghe lời!” Mộ ngu ngốc lập tức .

      “Nghe lời còn mau đỡ tôi lên!”

      Mộ ngu ngốc vội vàng đỡ , tay lại để ngực , Giang Dĩ Mạch hung hăng đẩy tay của ra: “ biết là ngực phụ nữa thể tùy tiện đụng loạn sao?”

      xin lỗi, bà xã.” Mộ ngu ngốc nhìn tay mình bị đẩy ra, rất uất ức: “Vợ chồng cũng thể sao?”

      “Vợ chồng cũng thể.”

      “Nhưng TV …”

      TV đều là gạt người.”

      “À” Mộ ngu ngốc khờ dại ồ tiếng: “Vậy bây giờ chúng ta có thể sinh em bé rồi hả?”

      Giang Dĩ Mạch rất nghiêm túc nhìn : “Tôi , có ý định sinh con với .”

      Chương 13. Lệ quỷ lấy mạng

      edit Thanh Thanh Mạn

      Mộ ngốc nghếch ngớ ngẩn, ủy khuất : “Em em thích .”

      “Đúng, mặc dù chúng ta mới biết nhau hai ngày, nhưng tôi cảm thấy đáng , tôi rất thích , nhưng thích phải là .” Giang Dĩ Mạch rất nghiêm túc .

      muốn cùng người ngốc vô lý hồ đồ qua đời, cũng muốn lừa gạt mình cả đời.

      Lúc ấy chỉ là trong cơn tức giận trong lúc chuyện với Đường Hạo Thiên mà đồng ý gả tới đây, nhưng bây giờ hối hận.

      cảm thấy cuộc sống của mình nên như thế này.

      Mẹ chết rồi, cha cái gì cũng nghe theo người đàn bà kia, tại nhà họ Giang đó, người dư thừa, ai thương .

      Người khác càng mong đợi như vậy, càng cần thiết phải tự thương tổn mình.

      đối với mình tốt hơn, cuộc sống nổi bật hơn, mới là trả thù lớn nhất với đám người đó, cũng là đền bù và an ủi lớn nhất đối với mình.

      Hiển nhiên, ở chung chỗ với kẻ ngốc này cả đời, chỉ làm chuyện cười cho người khác cả đời, cảm thấy mình hạnh phúc.

      Vị hôn phu thanh mai trúc mã phản bội mình, nhưng tin tưởng thế giới này có người lòng nhìn thấy cái tốt của mình, cũng lòng nguyện ý đối tốt với mình.

      liên quan tới tiền bạc và gia thế.

      muốn phá hủy mình trước khi gặp được người kia.

      Nếu mình tự mình, làm sao được người khác ?

      “Em mà.” Mộ ngốc nghếch ngoan cường : “ nghe lời bà xã, cũng bảo vệ bà xã, để cho bất kỳ ai khi dễ bà xã.”

      Giang Dĩ Mạch có chút đành lòng, nhưng có số việc phải ràng.

      “Nhưng bây giờ tôi .” Giang Dĩ Mạch .

      “Sau này em coi trọng , bà xã, em đừng quan tâm có được ?” Mộ ngốc nghếch sắp khóc: “Bà xã, sau này em muốn làm gì làm cái đó, đều nghe bà xã hết, xin em đừng bỏ lại được ?”

      cái gì cũng nghe tôi? Tôi làm gì làm đó?” Giang Dĩ Mạch hỏi.

      Mộ ngốc nghếch rất nghiêm túc gật đầu.

      “Vậy tốt, về sau lúc chỉ có hai chúng ta, cho phép tùy tiện đụng vào tôi, càng nhắc đến sinh con gì đó, có thể làm được ?”

      “Nhưng mẹ …”

      “Vậy nghe lời mẹ chứ nghe lời tôi sao?” Giang Dĩ Mạch phiền nhất là luôn để câu này ngoài miệng, động chút là mẹ .

      nghe bà xã.” Mộ ngốc nghếch nghiêm túc .

      “Ngoan!” Giang Dĩ Mạch hành động giống như với đứa bé ba tuổi sờ sờ đầu : “Đỡ tôi lên.”

      có thể chạm vào em sao?” Mộ ngốc nghếch đưa tay, cũng dám chạm vào , sợ cần nữa.

      “Đỡ tôi có liên quan, sau này nếu tôi đồng ý được chạm vào tôi.

      “À.” Mộ ngốc nghếch thành kính đỡ Giang Dĩ Mạch lên giường nghỉ ngơi.

      “Bà xã, em còn đau ?”

      đau, tắt đèn, ngủ.”

      “Bà xã, chúng ta sinh em bé sao?” Mộ ngốc nghếch bỏ cuộc hỏi.

      Giang Dĩ Mạch nhìn sang cái, Mộ ngốc nghếch lộ ra ánh mắt ủy khuất, sau đó ngừng nhìn ra ngoài.

      “Bà xã, như vậy chạm vào em nữa, ngủ quên cũng .” Mộ ngốc nghếch rất nghiêm túc : “ rất nghe lời bà xã.”

      “Ngoan, ngủ.” Giang Dĩ Mạch lật người, hề để ý đến Mộ ngốc nghếch nữa.

      Nhớ tới vẻ mặt đáng thương của Mộ ngốc nghếch, Giang Dĩ Mạch cũng có chút đành lòng, khi dễ người ngốc phải là tác phong của .

      Nhưng còn biện pháp khác, muốn cứ hồ đồ như vậy trao thân cho người.

      Sau khi mẹ chết, chỉ có nguyện ý bảo hộ .

      cũng rất cảm động.

      Nhưng cảm động phải là .

      Giang Dĩ Mạch nghe tiếng hít thở đều đều của Mộ ngốc nghếch, nhàng chồm tới, nhìn Mộ ngốc nghếch ngủ say, giọng : “Sau này nếu có cơ hội, tôi nhất định báo đáp . Nhưng mà đối với chuyện này, tôi có biện pháp sinh con cho người đàn ông tôi .”

      “Bà xã…” biết Mộ ngốc nghếch nằm mơ thấy gì, trong mơ liên tục kêu bà xã.

      Giang Dĩ Mạch thấy Mộ ngốc nghếch sắp rơi xuống đất, tốt bụng kéo vào trong, té xuống, Mộ ngốc nghếch theo bản năng ôm lấy vật thể kế bên, cọ cọ Giang Dĩ Mạch trong ngực: “Thơm quá nha…”

      “Mộ Thiên Thần, buông tay cho tôi!” Giang Dĩ Mạch mất nửa khí lực mới vất vả lấy tay của Mộ ngốc nghếch ôm ra.

      Mộ ngốc nghếch còn ngủ say như chết, trong lòng Giang Dĩ Mạch ngừng tự với mình, thể so đo với kẻ ngốc.

      ngủ được, mình liền tùy tiện ra ngoài.

      Nhà họ Mộ rất lớn, biết mình tới đâu, dưới bóng đêm chỉ thấy tầng bóng đen mơ hồ.

      Trong ao ánh trăng vừa lớn vừa tròn, Giang Dĩ Mạch ngơ ngác nhìn ánh trăng trong nước.

      Sau lưng đột nhiên xuất đôi tay dùng sức đẩy mạnh, Giang Dĩ Mạch chuẩn bị lập tức rơi vào hồ nước.

      vừa định leo lên bóng đen nhảy xuống hồ, lôi kéo dùng sức ấn vào trong nước.

      “Cứu…” đợi cầu cứu, liền bị lệ quỷ lấy mạng bịt miệng gắt gao kéo xuống hồ nước đục ngầu.

      ít nước dơ vào trong mũi, miệng, giãy giụa dần dần mất ý thức...

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 14: Bà xã vẫn thơm

      Edit: Tuyết Nguyệt Lam


      Trong bóng đêm yên tĩnh, Giang Dĩ Mạch cảm giác thân thể của mình ngừng chìm xuống, linh hồn giống như thoát khỏi thân thể, về thế giới bên kia.

      phải chết như vậy hay sao?

      Cái chết của mẹ ràng, mình cũng phải chết cách ràng như vậy sao?

      "Tỉnh tỉnh!" Mơ hồ nghe thấy có người chuyện, mặt truyền đến cảm giác đau đớn.

      Tiếp theo cảm giác được trong miệng có dòng khí ùa vào.

      "Người đâu, thiếu phu nhân nhảy hồ tự tử!" Trong đêm yên tĩnh truyền đến tiếng kêu hoảng sợ.

      Đánh thức cả tòa biệt thự.

      Mọi người chạy đến nơi đều sửng sốt.

      Giang Dĩ Mạch vô tri vô giác mở to mắt, nhìn thấy gần trong gang tấc có người đàn ông dừng lực hôn ... , là dùng lực thổi hơi vào trong miệng .

      Trí nhớ ở khắc kia có bị bóng đen đẩy xuống dưới nước, phản xạ có điều kiện đẩy người đàn ông đó ra, cái tát đánh lên.

      Bốp tiếng, tiếng tát vang dội khiến tất cả mọi người sửng sốt và cả kinh.

      "Cậu hai, cậu có việc gì chưa?" Có người lo lắng hỏi.

      Dưới ánh đèn, lúc này Giang Dĩ Mạch mới nhìn người đàn ông mới thổi hơi vào miệng là em chồng Mộ Tử Duệ, mà cái bóng đen đẩy xuống nước sớm thấy đâu.

      "Đại thiếu phu nhân, người nghĩ quẩn trong lòng muốn nhảy cầu tự tử, là cậu hai cứu người." Có người bất bình thay Mộ Tử Duệ.

      Nhảy cầu tự tử? muốn tự tử khi nào?

      "Bà xã!" Nghe tiếng mà đến Mộ ngốc nghếch đẩy Mộ Tử Duệ vẫn ôm bà xã của mình, khẩn trương ôm lấy bà xã của mình, ánh mắt kiểm tra chung quanh: "Bà xã, em làm sao vậy? Vì sao phải nghĩ quẩn trong lòng?"

      Trong phòng khách, Đường Hân thờ ơ nhìn Giang Dĩ Mạch toàn thân ướt nhẹp, buổi tối mới vừa đưa vòng tay tổ truyền cho ta, bây giờ ta lại muốn tự tử, đây phải là cho bà cái tát mạnh hay sao?

      "Giang Dĩ Mạch, nhà họ Mộ chúng tôi đối xử với tốt chỗ nào, mới gả được hai ngày liền muốn tự tử?" Đường Hân bất mãn hỏi, "Ngày hôm nay may mắn là Tử Duệ phát kịp, bằng chết trong hồ nước của nhà họ Mộ chúng tôi, ô uế danh dự nhà họ Mộ chúng tôi , bảo tôi phải giao phó với nhà họ Giang thế nào đây? Bên ngoài về nhà họ Mộ chúng tôi như thế nào đây?"

      Đường Hân đùng đùng Giang Dĩ Mạch trận, Giang Dĩ Mạch vẫn chưa tỉnh táo lại, lúc mờ mịt mang theo tia nghi hoặc.

      "Mẹ, quần áo người bà xã đều ẩm ướt, mau thay đổi sinh bệnh." Mộ ngốc nghếch .

      Đường Hân nhìn đến toàn thân Mộ Tử Duệ cũng ướt nhẹp đứng ở chỗ này, khẩn trương thúc giục: "Tử Duệ, con mau thay quần áo, cũng đừng để bị bệnh, quần áo ướt nhẹp này mặc người khó chịu, mau trở về phòng thay ." xong lại quở trách Giang Dĩ Mạch: " xem con tôi đối với tốt như vậy, còn bất mãn muốn nhảy hồ tự tử cái gì?"

      "Con muốn tự tử." Giang Dĩ Mạch thanh mình cho mình.

      " muốn tự tử, hơn nửa đêm nhảy xuống hồ nước là muốn tắm rửa sao?" Đường Hân chặn lại lời Giang Dĩ Mạch.

      Thời điểm Mộ Tử Duệ rời liếc mắt nhìn Giang Dĩ Mạch cái, sau đó mới .

      "Là có người đẩy con xuống hồ nước..."

      Đường Hân đập bàn cái: "Giang Dĩ Mạch, ý là gì? Nhà họ Mộ chúng tôi ai dám to gan đẩy thiếu phu nhân mới gả xuống hồ nước? cũng được tùy tiện xấu người nhà họ Mộ chúng tôi. Còn có đêm hôm khuya khoắc chạy tới hồ nước, chẳng lẽ lại là người nhà họ Mộ chúng tôi bắt cóc tới?"

      Giang Dĩ Mạch nếu ai tin tưởng lời của , cũng còn gì để nữa.

      "Tôi thấy có phải bất mãn với hôn này hay , ghét bỏ Thiên Thần của chúng tôi, nên mới chán sống muốn chết?" Đường Hân cố ý bới móc, giọng điệu chói tai.

      Giang Dĩ Mạch cũng nổi giận: "Tôi chán sống muốn chết, là các người tin tôi, còn có tôi bất mãn..." Bất mãn hôn này, ghét bỏ Mộ ngốc nghếch sao, thử hỏi có ai muốn gả cho kẻ ngốc hay ?

      "Mới có!" Mộ ngốc nghếch mất hứng cắt ngang, bất bình thay bà xã mình, bất mãn với mẹ mình : "Bà xã ấy cực kỳ thích con, con rất đáng , mới ghét bỏ con. Con cho mọi người bà xã con như vậy, cho dù là mẹ cũng thể!"

      Đường Hân chỉ tiếc rèn sắt thành thép nhìn đứa con ngốc của mình, Mộ Đình nãy giờ gì lúc này rốt cuộc mở miệng: "Người có việc gì tốt, Thiên Thần, con dẫn bà xã con về phòng thay quần áo rồi nghỉ ngơi , bây giờ cũng còn sớm, mọi người cũng trở về phòng ngủ thôi."

      Đường Hân cực kỳ bất mãn nhìn Giang Dĩ Mạch, khi trở về phòng với chồng vẫn còn oán giận.

      "Buổi tối em mới giao cho ta vòng tay cổ truyền của nhà họ Mộ, hơn nửa đêm ta liền nhảy xuống hồ tự tử, biết ta nghĩ cái gì! Truyền ra ngoài, người ta nhà họ Mộ chúng ta như thế nào? Em thấy ràng là ta bất mãn với hôn này, mới cố ý gây ra những chuyện rắc rối này!"

      "Được được, phải người cũng có việc gì rồi hay sao, về sau để cho người hầu trong nhà chú ý chút là được." Mộ Đình khuyên bảo.

      Trong phòng Giang Dĩ Mạch lấy quần áo mang từ nhà mình ra, chuẩn bị cỡi quần áo, nhìn thấy Mộ ngốc nghếch mở to đôi mắt hoa đào dài giống như trẻ con tò mò nhìn chằm chằm , lập tức mệnh lệnh: " được nhìn, quay mặt ."

      Mộ ngốc nghếch ngoan ngoãn quay mặt .

      " được nhìn lén có nghe hay ?"

      " nghe bà xã, có nhìn trộm."

      "Ngoan!" Giang Dĩ Mạch vừa cởi xuống quần áo ướt nhẹp, vừa thuận miệng hỏi: "Tôi tự tử, là có người đẩy tôi, có tin ?"

      biết vì sao lại muốn hỏi người chồng ngốc của mình.

      " tin tưởng bà xã, bà xã gạt người."

      Giang Dĩ Mạch thấy bên cạnh có cái khăn bông khô, tiện tay tiếp nhận lau nước người, rồi đột nhiên ý thức được thích hợp, quay đầu thấy Mộ ngốc nghếch đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm , tức giận quyền đánh tới: " phải tôi bảo được nhìn lén sao?"

      ràng Mộ ngốc nghếch vẫn đứng ở đó nhúc nhích, nhưng quyền kia của Giang Dĩ Mạch lại cứ bị đánh lệch, mất trọng tâm liền rơi vào trong lồng ngực Mộ ngốc nghếch, kêu khổ chịu nổi.

      "Bà xã, nghe lời, có chạm vào em." Hai tay dám đụng chạm , cái mũi lặng lẽ đặt ở cổ trắng noãn của hít hơi mạnh, tuy rơi xuống hồ nước, nhưng bà xã vẫn thơm.
      Last edited: 3/10/16

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 15: Nguyện ý sinh con cho .

      Editor: heisall

      Giang Dĩ Mạch liền tát cái, má trái của Mộ ngốc nghếch lên năm dấu tay rất ràng.

      "Chớ sang chuyện khác!" Giang Dĩ Mạch đẩy Mộ ngốc nghếch xuống: "Xoay qua chỗ khác! Nếu lại dám nhìn lén, coi chừng em đâm mù mắt của ."

      Giang Dĩ Mạch đột nhiên ý thức được có chỗ là lạ, người ngu làm sao biết lảng sang chuyện khác chứ?

      đợi nghĩ ràng, Mộ ngốc nghếch xoay người sang chỗ khác rất ủy khuất : "Bà xã, có nhìn lén, rất nghe lời, chỉ sợ em ngã bệnh, nên mới cầm khăn lông đến cho em lau khô người mà thôi."

      Giang Dĩ Mạch thay quần áo xong, nghe giọng điệu của Mộ ngốc nghếch cũng đáng thương.

      Mình nên bắt nạt người ngốc nghếch tay trói gà chặc như vậy.

      "Được rồi, là tôi trách nhầm , dù sao tôi cũng bị nhìn rồi, cũng cần phải uất ức nữa, trời rất nhanh sáng, mau ngủ ." Giang Dĩ Mạch muốn so đo cùng người ngốc.

      Mộ ngốc nghếch xoay người lại, lã chã chực khóc nhìn , rất uất ức chỉ mấy dấu tay ràng má trái: "Bà xã, đau."

      Giang Dĩ Mạch nhìn mấy dấu tay ràng ấy, nhất thời cũng biết nên làm cái gì bây giờ.

      "Bà xã, em thổi giúp chút , thổi chút hết đau." Mộ ngốc nghếch ngây thơ vô hại , đưa mặt tới để cho thổi.

      Giang Dĩ Mạch nhắm mắt xông qua thổi mấy cái: "Được, thổi này. . . . . ."

      "Bà xã, đau nữa. . . . . ." Lúc này Mộ ngốc nghếch đột nhiên quay mặt lại, môi của hai người bất ngờ chạm vào nhau.

      Giang Dĩ Mạc tức giận đẩy Mộ ngốc nghếch ra: "Ngủ!"

      Nằm xuống giường, xoay lưng về phía Mộ ngốc nghếch, để ý đến nữa.

      Cũng biết người nào tiết lộ ra ngoài chuyện nửa đêm nhảy vào cái hồ, làm cho tất cả tờ báo trong thành phố đều đăng tin “Kết hôn được hai ngày, nửa đêm thiếu phu nhân nhà họ Mộ nhảy tự sát.”

      Đủ loại suy đoán xôn xao, phần lớn đều là Giang Dĩ Mạch cam lòng gả cho người ngốc, nên nửa đêm nghĩ thông đành nhảy hồ tự sát.

      Nếu phải là nhà họ Mộ kịp thời xử lý các tin tức này, biết còn ồn ào thành cái dạng gì.

      Đường Hân tức giận vỗ bàn cái: "Rốt cuộc là ai tiết lộ chuyện này ra ngoài? Là chê nhà họ Mộ của chúng ta chưa đủ mất thể diện phải ?"

      người nào ở đây dám lên tiếng, Đường Hân chĩa mũi nhọn vào thẳng Giang Dĩ Mạch.

      Mộ ngốc nghếch ngây thơ : "Mẹ, mẹ đừng nóng giận, bà xã tự sát, là có người đẩy bà xã, những tờ báo kia đều là càn."

      Đường Hân chỉ tiếc rèn sắt thành thép nhìn con mình, co lẽ chỉ có đứa con trai ngốc này mới có thể tin tưởng cái lý do hoang đường đó của Giang Dĩ Mạch.

      Hơn nửa đêm còn nháo thành như vậy?

      Lúc này Mộ Tử Duệ mới lên tiếng: "Mẹ, mẹ đừng nổi giận, con phái người điều tra chuyện này."

      "Có cái gì mà phải điều tra chứ? Nhảy cũng nhảy rồi, báo chí cũng đưa tin rồi, còn điều tra làm gì nữa? Nhà họ Mộ chúng ta có khi nào gặp phải những chuyện như thế này đâu?" Bất mãn nhìn về phía Giang Dĩ Mạch: "Nhưng kể từ khi Thiên Thần kết hôn, những chuyện này lại xảy ra!"

      Đây ràng là ám chỉ Giang Dĩ Mạch thêu dệt nên chuyện này, Giang Dĩ Mạch có chút đứng ngồi yên, đợi mở miệng, Mộ ngốc nghếch khổ sở : "Mẹ, xin lỗi, đều là con tốt, là con bảo vệ được vợ mình, mới có thể khiến cho ấy gặp chuyện may. Nếu con bảo vệ ấy tốt, ấy cũng gặp phải chuyện như vậy, cũng bị phóng viên viết linh tinh."

      "Con trai mẹ tốt!" Đường Hân nhìn Giang Dĩ Mạch, biết còn bất mãn cái gì mà hơn nửa đêm lại chạy tìm cái chết chứ.

      Ánh mắt Đường Hân rất ràng, Giang Dĩ Mạch có ngu hơn nữa cũng phải nhìn ra, rất muốn , mình tìm cái chết!

      Rốt cuộc là ai muốn hại ?

      Trong lúc bất chợt liền nhớ lại kiện đêm đó, bị bắt cóc khi vừa trở về từ cuộc thi thiết kế đá quý ở nước ngoài.

      Thiệu Thiến?

      Nhưng bà ta muốn đưa tay chân vào nhà họ Mộ, cũng dễ dàng như vậy.

      Đường Hân thấy Giang Dĩ Mạch lại ngẩn người, sắc mặt lập tức mất hưng, nghiêm mặt lại.

      để bà già này ở trong mắt mà.

      Mộ Tử Duệ vội vàng dời chú ý của mẹ, nháy mắt ra hiệu với hai cái, Mộ ngốc nghếch lập tức mang Giang Dĩ Mạch rời khỏi tầm mắt của mẹ mình.

      Nhà họ Giang biết chuyện nên cả nhà đều lên đường, tự mình đến nhà họ Mộ hỏi thăm tại sao con mới gả ra ngoài mới có hai ngày nửa đêm tự sát.

      Thiệu Thiến giống như mẹ ruột lôi kéo bàn tay của Giang Dĩ Mạch: "Dĩ Mạch, con sao chứ? Dì nghe con muốn tự sát, dì và cha con bị dọa đến sợ hãi, nếu có việc hay xảy ra cho con, con bảo dì phải thế nào với người mẹ chết của con đây? Cái đứa ngốc này, rốt cuộc có cái gì mà nghĩ thông như vậy chứ!"

      Giang Dĩ Mạch lạnh lùng nhìn Thiệu Thiến diễn trò, ôn hoà câu: "Tôi sống rất tốt, còn có tài sản mẹ để lại cho tôi nữa, sao tôi có thể cam lòng chết được chứ, như vậy quá tiện nghi cho đám người vong ân phụ nghĩa kia rồi?"

      Sắc mặt của Thiệu Thiến lúc trắng lúc xanh.

      Giang Dĩ Mạch tiếp: "Tôi chỉ muốn ra ngoài hóng gió chút mà thôi, nhưng biết là ai lại muốn đẩy tôi xuống hồ nước, còn muốn dìm tôi chết đuối, nếu phải Tử Duệ kịp thời xuất cứu tôi, tôi chết ràng giống như mẹ của mình rồi."

      Lời này chứa đầy hàm ý, trong lòng Thiệu Thiến biết ám chỉ mình.

      Giang Triển Bằng nghe con như vậy, lo lắng hỏi: " điều tra ra được là ai làm chưa?"

      "Nào dễ dàng như vậy, đối phương rất giảo hoạt, phải lần đầu muốn lấy mạng của tôi, nếu phải mạng của tôi lớn, bây giờ thể ngồi ở chỗ này rồi." xong nhìn về phía Thiệu Thiến: "Dì à, dì thấy con có đúng hay ?"

      Giang Mỹ Kỳ nghe thấy đoạn đối thoại giữa mẹ mình và Giang Dĩ Mạch, trong mắt đột nhiên thoáng qua tia sáng, giống như là hiểu ra cái gì.

      Giang Gia Kiệt thấy Giang Dĩ Mạch thầm ám chỉ mẹ của mình, cũng quan tâm là ở nhà họ Mộ, muốn lên tranh cãi với Giang Dĩ Mạch, lại bị Giang Mỹ Kỳ lặng lẽ kéo lại.

      Giang Dĩ Mạch vừa nhìn thấy bọn họ mắt tối lại, khắc cũng muốn nhìn thấy bọn họ, lập tức người làm tiễn khách.

      Sau khi đại gia đình họ Giang rời , Giang Dĩ Mạch mới xoay người trở về phòng, khi ngang qua hành lang lại nghe gần đó phát ra tiếng động, tới nhìn thấy nữ giúp việc chủ động áp sát vào trong ngực của ông xã nhà mình, còn nũng nịu : "Đại thiếu gia, em biết đại thiếu phu nhân muốn sinh con cho , nhưng em nguyện ý sinh con cho ."
      Last edited: 3/10/16
      tiji thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 16: sợ thể làm cho mang thai.

      Editor: heisall

      Hai tay cùa Giang Dĩ Mạch khoanh lại ở trước ngực, lạnh lùng nhìn.

      Từ khi nào ông xã ngốc của mình lại trở thành miếng mồi ngon rồi?

      Nữ giúp việc trẻ tuổi mạnh mẽ ngã vào trong ngực của Mộ ngốc nghếch, làm cho Mộ ngốc nghếch sợ đến mức vội vàng lùi về phía sau: " được, tôi có bà xã rồi."

      "Đại thiếu gia, em cho đại thiếu phu nhân biết, em bằng lòng sinh con cho ." Nữ giúp việc lôi kéo tay của Mộ ngốc nghếch, mạnh mẽ để ở ngực của ḿình, Mộ ngốc nghếch liều mạng giật ngược về sau.

      " thể, tôi thể làm chuyện có lỗi với bà xã."

      "Thiếu phu nhân cũng , ngày nào đó ấy rời khỏi , chỉ có em lòng , bằng lòng sinh con cho . . . . . ."

      "Bà xã rời khỏi tôi đâu, cần phải làm như vậy, nhanh , tôi muốn nhìn thấy nữa."

      "Đại thiếu. . . . . ."

      "Đại thiếu phu nhân, làm cái gì ở chỗ này vậy?" Giọng của quản gia vang lên.

      Nữ giúp việc lập tức sợ đến mặt trắng bệch, lúc này quản gia thuận theo ánh mắt của Giang Dĩ Mạch nh́ìn qua, nữ giúp việc quần áo xốc xếch cầm tay của Mộ ngốc nghếch, vững vàng dán vào trong ngực của Mộ ngốc nghếch.

      "Tiểu Liên, muốn làm gì?"

      "Tôi. . . . . ." Tiểu Liên chột dạ dám nhỉn thẳng vào ánh mắt của Giang Dĩ Mạch, biết màn vừa rồi đều bị đại thiếu phu nhân nhìn thấy được.

      Mộ ngốc nghếch lập tức tránh khỏi tay của nữ giúp việc chạy về phía Giang Dĩ Mạch: "Bà xã. . . . . ."

      Ánh mắt của Giang Dĩ Mạch lạnh lùng, Mộ ngốc nghếch rất ủy khuất, đứng ở đó dám cử động: "Bà xã, có làm chuyện có lỗi với em đâu, càng có sinh em bé mập mạp với Tiểu Liên."

      Quản gia vừa nghe, liền hiểu.

      Chuyện bị vạch trần, nữ giúp việc cũng thèm quan tâm đến cái gì nữa.

      ta quỳ gối ở trước mặt của Đường Hân: "Phu nhân, tôi chỉ là nhất thời hồ đồ nên mới làm ra chuyện như vậy."

      "Nhất thời hồ đồ sao? Tôi thấy nghĩ cách muốn leo lên giường của Thiên Thần? Nghĩ là mà sinh được con trai th́ì có thể mẫu bằng tử quý (mẹ nhờ phước con) sao? nhìn lại chút thân phận của là gì !" Đường Hân khách khí .

      "Phu nhân, tôi có, tôi là đau lòng cho đại thiếu gia, nên mới có thể nhất thời hồ đồ làm ra chuyện như vậy."

      "Con của tôi c̣òn cần phải đau lòng thay sao?"

      "Tôi chính là đau lòng cho đại thiếu gia, nỡ nhìn thấy đại thiếu gia bị đại thiếu phu nhân khi dễ." Nữ giúp việc .

      Tất cả mọi người đều sửng sốt.

      Đường Hân hỏi: "Lời này của là có ý gì?"

      "Đại đhiếu phu nhân vốn dĩ Đại thiếu gia, ấy cũng muốn sinh con cho đại thiếu gia, từ lúc kết hôn đến bây giờ cũng hơn tuần rồi, nhưng đại thiếu phu nhân cũng để cho đại thiếu gia chạm vào ấy."

      Vừa mới ra lời như vậy, mọi người đều kinh ngạc.

      Giang Dĩ Mạch biết lần này ổn, nghe thấy nữ giúp việc lại tiếp tục tố cáo tội của : "Tôi thấy phu nhân ngài luôn hối thúc đại thiếu gia sinh con, nhưng mà đại thiếu gia lại bị đại thiếu phu nhân ức hiếp, tôi mới nỡ nhìn đại thiếu gia như vậy cho nên mới có thể. . . . . ."

      Đường Hân hài ḷòng liếc mắt nhìn Giang Dĩ Mạch cái: "Đây là ?" Thấy Giang Dĩ Mạch lời nào, lại hỏi nữ giúp việc: "Chuyện như vậy người giúp việc như làm sao biết được? Chẳng lẽ là Thiên Thần với ?"

      Nữ giúp việc bị hỏi khó, vẻ mặt xấu hổ và chột dạ: "Tôi, tôi là trong lúc vô tình nghe thấy."

      Giang Dĩ Mạch nhàn nhạt nhìn nữ giúp việc này, cái gì trong lúc vô tình nghe thấy chứ, căn bản là nghe lén!

      Đường Hân tức giận nhìn Giang Dĩ Mạch: " ta có đúng hay ?"

      Mộ ngốc nghếch lập tức kéo Giang Dĩ Mạch bảo vệ ở phía sau: "Mẹ, bà xã có khi dễ con đâu. . . . . ."

      "Cái đứa con trai ngốc này. . . . . ." Đường Hân chỉ tiếc rèn sắt thành thép.

      Mộ ngốc nghếch lập tức nổi giận, gương mặt tuấn tú giận đến đỏ bừng: "Mẹ, con phải đồ ngốc!"

      Đường Hân quên mất là thể ở trước mặt con trai mấy câu như đồ ngốc hay ngu ngốc.

      " phải, phải, mẹ con ngốc, mẹ là con bị vợ của con lừa gạt đến hồ đồ rồi." Đường Hân vội vàng sửa lại.

      "Bà xã có lừa gạt con." Vẻ mặt của Mộ ngốc rất nghiêm túc: " ấy là chờ khi ấy con, sinh em bé mập mạp cùng với con."

      Đường Hân giận đến mức trợn mắt lên, chờ nó con sao, nếu vậy mặt trời cũng mọc ở phía tây rồi.

      "Mặc kệ như thế nào, các con là vợ chồng, nhất định phải sinh con." Đường Hân nghiêm túc : "Ngay tối hôm nay, các ngươi lập tức viên phòng, nhanh chóng sinh cho mẹ đứa cháu trai mập mạp. Nhà họ Mộ của chúng ta cần phải nuôi con gà biết đẻ trứng."

      Câu cuối vô cùng khó nghe, Giang Dĩ Mạch cũng chịu thua, đẩy Mộ ngốc nghếch bảo vệ mình ra liền : "Mẹ, nếu như ngài hài ḷòng với con...con có thể lập tức ly hôn, làm trễ nãi việc ngài cưới cho con trai của ngài con gà biết đẻ trứng đâu!"

      Cà nhà họ Mộ này mọi người đều nghe lời của Đường Hân, bao gồm cả hai đứa con trai cũng luôn nghe lời mẹ, nhưng mà Giang Dĩ Mạch lại dám cãi lại mẹ chồng uy nghiêm hơn hai mươi năm ở nhà họ Mộ này như vậy, làm cho tất cả mọi người ở đây toát mồ hôi thay .

      Đường Hân bị tức đến nỗi bệnh tim muốn tái phát, chỉ tay vào Giang Dĩ Mạch : ".... . . . . .", "Làm sao lại có giáo dục như vậy? Lúc c̣òn sống mẹ của chẳng lẽ có dạy cho cái gì gọi là kính trọng bề sao?"

      Giang Dĩ Mạch cũng phản bác: "Mẹ của tôi khi c̣òn sống dạy tôi phải đối xử thân thiện với người khác, người lớn mà lại kính trọng người khác như vậy, có tư cách gì mà trách người khác tôn trọng mình?"

      "Tốt lắm, miệng lưỡi của cũng lợi hại . . . . . ."

      "Hơn nữa, mẹ cũa tôi chết hơn mấy chục năm rồi, xin ngài nên đụng chút liền lôi người mất ra để . Ngài cũng sống đến từng tuổi này rồi, so với mấy người trẻ tuổi như tôi chắc phải hiểu hơn chứ, chẳng lẽ ngài biết là phải tôn trọng người chết sao?"

      Đường Hân bị tức đến nỗi xém chút nữa ngất , bà biết người con dâu này lại biết nghe lời như vậy.

      chỉ biết nghe lời, mà c̣òn dám cãi lại bà.

      muốn sinh con cho đứa con trai ngốc của tôi, tôi vẫn cứ bắt sinh đó!

      Ở trong cái nhà này tất cả mọi thứ đều do Đường Hân tôi định đoạt, tôi dĩ nhiên có cách để đối phó với , sợ thể làm cho mang thai!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :