1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thịnh sủng hào môn thiếu phu nhân - Tiêu Tương Thập

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Ngoại truyện 1: Mộ thiếu, em mang thai rồi.

      Editor: heisall

      "Mộ thiếu, em mang thai rồi."

      "Chuyện đó có quan hệ gì với tôi?" chuyện là người đàn ông với dáng vẻ nghiêng nước nghiêng thành, dù là phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp như hoa sen mới nở cũng phải ảm đạm phai mờ khi so với ta.

      "Em nghĩ đó là con của , sắp ba tháng, là bé trai." Người phụ nữ mặc chiếc váy liền ngắn, mang giày cao gót bảy tám phân, càng làm nổi bật lên vóc người hấp dẫn, hoàn toàn nhìn ra là mang thai.

      "Tiểu thư, đùa sao? Chúng ta quen biết nhau sao?" Hình như người đàn ông cố gắng nhớ thử người phụ nữ này là ai.

      "Mộ thiếu, quên rồi sao, đêm hôm đó chúng ta cũng ở trong khách sạn này. . . "

      "Xin lỗi, phụ nữ quá nhiều, tôi nhớ nổi là ai." Gương mặt của người đàn ông tỏ vẻ bất cần đời: " chắc chắn đứa bé trong bụng là của tôi chứ?"

      " là người đàn ông duy nhất của em, phải là của còn có thể là của ai đây?" Người phụ nữ xong còn phối hợp chảy xuống hai giọt nước mắt: "Mộ thiếu, em giao tất cả những thứ mình có cho giữ lại chút nào, thể bỏ mặc em được."

      "Đừng khóc, tôi có bỏ mặc sao? nhìn , mọi người xung quanh đều nhìn chúng ta đấy, mọi người còn tưởng rằng tôi bắt nạt nữa!"

      "Mộ thiếu, cả đời em chỉ có mình , thể bỏ mặc em và đứa trong bụng."

      "Cái người này gì vậy, Mộ Viêm Huyên tôi là loại đàn ông chịu trách nhiệm như vậy sao?" Mộ Viêm Huyên rất đứng đắn , khóe môi luôn chứa đựng nụ cười phong khoáng thoải mái.

      Bên môi người phụ nữ thoáng qua nụ cười thầm, đều rơi vào mắt của người đàn ông.

      " chắc chắn đứa bé trong bụng chính là của Mộ Viêm Huyên tôi?"

      "Dĩ nhiên, em chỉ có người đàn ông là ." Thái độ của người phụ nữ rất kiên định.

      " chắc chắn?"

      " tin tưởng em sao? Nếu như em lừa , chết tử tế!" Thái độ của người phụ nữ có chút kích động.

      "Đừng thề lung tung!" Mộ Viêm Huyên nhanh chậm cười : "Ngộ nhỡ mất mạng rất đáng."

      "Mộ thiếu, em chỉ muốn để tin tưởng em mà thôi, đứa bé trong bụng em thực là của , em tuyệt đối lừa ."

      Mộ Viêm Huyên cười khảy : "Tôi sợ mình sử dụng các biện pháp an toàn được hiệu quả cẩn thận làm cho đối phương mang thai, nên nửa năm trước tôi đặc biệt đến bệnh viện làm giải phẫu thắt ống dẫn tinh rồi."

      Sắc mặt của người phụ nữ thay đổi ngay tức khắc.

      "Nhưng cũng sao, có lẽ là ca phẫu thuật này làm tốt, tôi nghe thai nhi ở trong bụng mẹ cũng có thể làm giám định, bây giờ chúng ta đến bệnh viện, nếu đứa này đúng là của tôi, tôi lập tức cưới , cho cùng đứa bé danh phận."

      Người phụ nữ hoảng hốt lui về phía sau: "Xin lỗi, Mộ Thiếu, có thể là tôi có chút nhầm lẫn."

      " nhầm đâu, tôi là người đàn ông duy nhất của , đứa này nhất định là của tôi, thôi, chúng ta bệnh viện. . . . . ."

      " đấy, là tôi nhầm lẫn." Người phụ nữ lập tức bỏ chạy trối chết giữa ánh mắt khỉnh bỉ của đám khách hàng tới lui cùng với nhân viên của khách sạn.

      Mộ Viêm Huyên xoay người chuẩn bị vào thang máy, nhìn thấy em của mình đứng ở trước mặt.

      Gương mặt của hai em có năm sáu phần tương tự, vừa nhìn biết là em ruột.

      Gương mặt của mang nét thùy mị dịu dàng của phụ nữ hơn so với trai, trong ánh mắt lại lộ ra kiên định.

      ", em xin hãy ra dáng là Thiếu tổng của tập đoàn Mộ thị chút có được ? Hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của em, còn mang chuyện tình rắc rối lộn xộn của tới nơi này nữa là sao?"

      "Là do vị tiểu thư kia nhầm lẫn, chuyện này liên quan đến ." Mộ Viêm Huyên tỏ vẻ vô tội.

      "Ai mà biết cả ngày trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài, rước lấy toàn hoa đào thối!"

      "Oan uổng quá, em tốt của , hôm nay đặc biệt bỏ lại tất cả mọi chuyện để tới đây ăn mừng sinh nhật của em, sao em có thể trai như vậy được chứ? rất đau lòng. . . . . ."

      "Hừ!" Mộ Ngưng Huyên xoay người vào thang máy.

      Mộ Viêm Huyên bất đắc dĩ cười cười, theo vào.

      Bóng đêm xinh đẹp.

      Trong căn phòng của khách sạn tổ chức buổi tiệc sinh nhật nhưng rất long trọng.

      đám nam nữ trẻ tuổi uống rượu ăn mừng.

      Hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của con duy nhất của nhà họ Mộ.

      Mộ Viêm Huyên tới ngồi ở bên cạnh em , cánh tay thon dài ôm lấy vai của em , đùa giỡn cười : "Bảo bối, hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của em, trước tiên chúc em sinh nhật vui vẻ! Bắt đầu từ hôm nay em chính thức trở thành người lớn, nếu có cái gì hiểu cứ hỏi ."

      Lời chứa đầy hàm ý, và mập mờ.

      chính là như vậy, đối với em ruột mà cũng nghiêm chỉnh đàng hoàng.

      Mộ Ngưng Huyên liếc mắt nhìn trai đứng đắn cái, khách khí đẩy tay của ra: " gọi ai là bảo bối đấy? Lấy móng vuốt bẩn thỉu của ra, em là em của , ôm em , người biết còn tưởng rằng chúng ta là người tình đấy."

      Lúc chuyện liếc mắt nhìn người con trai có chút lạnh lùng ngồi trong góc uống rượu, gương mặt đỏ ửng.

      "Nếu em phải là em ruột của , xuống tay
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Ngoại truyện 2: Đói bụng ăn quàng

      Trong ngôi nhà dân bình thương hơi có vẻ cũ kỹ, An Ninh vội vàng bưng chén cháo ra ngoài cửa.

      Gâu ——

      con chó trốn ở trong hốc tường rào muốn ra ngoài, nhìn thấy An Ninh bưng bát đến gần, vui vẻ kêu tiếng, làm như thế nào cũng ra được.

      An Ninh đặt bát cháo ở trước mặt con chó : "Tiểu Hắc, ăn điểm tâm!"

      Gâu Gâu - -

      Con chó kích động lại sủa hai tiếng, cúi đầu ăn bữa sáng.

      Mộ Viêm Huyên giống như nghe tiếng chó sủa, rướn cổ lên tìm thanh truyền tới, nhìn thấy phía sau tường rào có trẻ lầm bầm lầu bầu.

      Nhìn kỹ nữa, là chuyện với con chó trốn ở tường trong hốc.

      Con chó ăn rất vui vẻ.

      Mộ Viêm Huyên nuốt nước bọt, bụng lại kháng nghị nữa rồi.

      Dường như An Ninh cảm giác được, theo bản năng nhìn qua, cuối tường rào cái gì cũng có.

      Mộ Viêm Huyên rụt đầu về trước bước.

      Cậu đường đường là đại thiếu gia nhà họ Mộ làm sao có thể cho người ta nhìn thấy dáng vẻ nghèo túng này?

      Ục ục...

      Bụng lại kêu.

      "Mày đừng kêu có được ?" Mộ Viêm Huyên thấp giọng chuyện với bụng kháng nghị, trong lòng rất tức giận.

      An Ninh lặng lẽ qua, nhìn thấy trong góc cuối cùng tường rào có chàng trai khắp người đầy dầu mỡ ngồi xổm chuyện với bụng kháng nghị.

      Mộ Viêm Huyên nhạy cảm phát có người đến gần, lúc quay đầu, nhìn thấy bóng lưng xa lạ vội vàng rời .

      Cậu ta ngồi dưới đất than giống như buồn bã ỉu xìu.

      Đột nhiên nghĩ đến cái gì, dùng sức vỗ vào đùi, vừa rồi sao nghĩ đến mượn di động của kia để gọi điện thoại!

      Khi tìm bóng dáng kia, dadx sớm còn tung tích.

      Mộ Viêm Huyên ủ rũ dựa vào tường, trong lòng ảo não, nên mở sách xem ngày tốt, tìm thầy trừ xui xẻo.

      Bên cạnh mơ hồ truyền đến tiếng động rất , Mộ Viêm Huyên mở to mắt quay đầu nhìn sang bên cạnh, trong lúc vô tình nhìn thấy đất đặt tờ giấy sạch , phía bày hai chiếc bánh mỳ nóng hầm hập.

      Tìm người để bánh mỳ, nhìn thấy phía xa bóng dáng nhắn rời .

      phải là vừa rồi cho con chó ăn sao!

      Mộ Viêm Huyên nhìn thoáng qua, lại liếc mắt đánh giá con chó ăn no nằm sấp xuống ngủ gật trong hốc tường rào, cầm lấy bánh mỳ cắn miếng.

      Đột nhiên cảm thấy rất ngọt, rất ấm áp.

      Ăn ăn, nhưng lại nở nụ cười.

      cái bánh mỳ mà thôi, nhưng chưa từng cảm thấy ngon như vậy.

      So với những sơn hào hải vị mà cậu từng ăn còn ngon hơn biết bao nhiêu lần.

      *

      Khi An Ninh chạy đến công ty đúng lúc điểm danh, bị gọi tiến vào văn phòng quản lí mắng trận.

      muộn nửa phút, thời gian trong điện thoại di động chênh lệch với ở công ty, bảo tự thu dọn đồ đạc rời .

      Đây là cái lý do rách gì?

      Đây là lần thứ mấy trong tháng này bị lấy các lý do kỳ quái để sa thải rồi hả?

      "An Ninh, đến đây làm việc tuần rất nghiêm túc, tôi nhìn ở trong mắt, nhưng tôi chỉ là quản lí , cái gì cũng phải nghe ông chủ, tôi có biện pháp." Quản lí ám chỉ ngầm câu.

      An Ninh hiểu, cũng có nhiều lời, thu dọn đồ đạc của mình rời .

      đồng nghiệp công ty gọi An Ninh chuẩn bị rời lại, nhìn xung quanh cái, giọng : "An Ninh, có phải đắc tội với người ta hả?"

      An Ninh nghi hoặc nhìn ấy.

      Đồng nghiệp giọng : "Tối qua trước khi tôi tan làm đưa văn kiện cho quản lí, đúng lúc tổng giám đốc gọi điện thoại đến bảo quản lí tùy tiện tìm lý do sa thải , hình như có người cố ý muốn chỉnh ."
      An Ninh lễ phép nở nụ cười cái: "Cảm ơn ."

      "Khách khí với tôi làm gì, đến đây tuần, tôi thấy là người rất tốt, làm sao đắc tội với người ta vậy?"

      Đối phương dường như muốn nghe được cái gì, An Ninh khách khí lại cảm ơn sau đó ôm đồ của mình rời .

      đường về nhà, An Ninh tính toán chút, tháng này thay đổi công việc sáu lần, thời gian công việc lần này coi như dài nhất.

      Khi ngang qua đầu ngõ, thuận đường nhìn con chó trong hốc tường rào
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Ngoại truyện 3: được có ý đồ với ấy.

      Editor: heisall

      Lúc Mộ Viêm Huyên tỉnh lại lần nữa, nhìn thấy An Ninh ngồi ở ghế, tay vuốt con dao gọt trái cây.

      An Ninh thấy tỉnh, liền cầm dao gọt trái cây đến gần: " tỉnh!"

      Mộ Viêm Huyên mới vừa muốn ngồi dậy, lại phát tay chân của mình thể động đậy, toàn thân đều bị dây thừng trói chặt.

      " mau, là ai? Chạy tới nhà của tôi làm gì?" An Ninh nghiêm túc hỏi: "Còn gạt tôi cái gì mà sống quá ba tháng, coi tôi là kẻ ngu hả!"

      "Chị à, em sợ." Vẻ mặt Mộ Viêm Huyên khờ dại u mê, giống như đứa bé, vô tội .

      An Ninh ngẩn ra: " giả bộ cái gì chứ, ai là chị của ?"

      "Chị, em xin lỗi, chị đừng đánh em có được ? Em biết em sai rồi, sau này em nhất định nghe lời." Giọng điệu chuyện của Mộ Viêm Huyên giống như đứa trẻ ba tuổi.

      "Này, giả vờ hay thiệt đó?" An Ninh có chút khẩn trương đến gần: " sao chứ?"

      "Chị ơi, em sợ, chị đừng đánh em...em nghe lời mà." Mộ Viêm Huyên nhìn con dao gọt trái cây trong tay An Ninh, tội nghiệp .

      An Ninh liếc nhìn con dao gọt trái cây trong tay mình, vội vàng để qua bên: " làm sao vậy? Sao lại chuyện kỳ quái như thế?"

      "Chị, em rất khó chịu. . . . . ." Mộ Viêm Huyên lắc người cái, nhưng người bị sợi dây trói chặt, thể động đậy.

      "Này, rốt cuộc thế nào? Chẳng lẽ là đầu óc bị tôi đánh hỏng rồi?" An Ninh khẩn trương hỏi.

      "Chị, em khó chịu quá. . . . . ."

      "Được được, bây giờ tôi cởi trói giúp ." An Ninh vội vàng giúp cởi dây: " biết nhà ở đâu ? tên là gì, tôi đưa về."

      Mộ Viêm Huyên nhìn sợi dây người được cởi, trong mắt lóe lên tia sáng.

      "Em biết." Mộ Viêm Huyên khờ dại lắc đầu cái: "Chị, chị là chị của em sao?"

      "Tôi. . . . . ."

      "Chị là chị của em có đúng ?" Mộ Viêm Huyên ngây thơ hỏi, sau đó ngốc nghếch ôm lấy An Ninh: "Chị, chị là xinh đẹp."

      "Này, buông ra!" An Ninh dùng sức tránh khỏi lồng ngực của Mộ Viêm Huyên.

      Gương mặt của Mộ Viêm Huyên tỏ vẻ ủy khuất, lã chã chực khóc: "Chị thích em sao?"

      " bị ngốc sao?" An Ninh nhìn vẻ ngây ngô ngốc nghếch của Mộ Viêm Huyên, lập tức cũng hoảng hồn.

      Dưới tình thế cấp bách, chỉ đánh ta ngất xỉu mà thôi, nghĩ tới khi ta tỉnh lại liền trở nên ngốc nghếch.

      An Ninh lo lắng suy nghĩ chút, sau đó : "Trước mắt cứ ở chỗ này chờ tôi lúc, tôi trở lại ngay."

      "Chị, chị định đâu?"

      "Tôi trở lại ngay thôi." An Ninh vội vã chạy ra ngoài.

      Mộ Viêm Huyên nhìn xuyên qua cửa sổ của căn phòng, thấy bóng dáng An Ninh vội vã chạy xa, bên khóe môi kéo ra nụ cười tà mị.

      Nhớ năm đó cha cũng giả bộ ngu ngu ngốc ngốc như vậy mới lừa gạt được mẹ, hôm nay ngờ mình cũng dùng tới cách này.

      Mộ Viêm Huyên cười mờ ám hai cái, lúc này mới ngẩng đầu quan sát căn phòng nhoe hẹp mà đơn giản.

      vách tường màu trắng dán mấy tờ áp phích phim hoạt hình, trang trí rất đơn giản, có gì dư thừa, hơn nữa căn phòng được dọn dẹp rất sạch ngăn nắp.

      tủ để tấm hình, chắc là ảnh An Ninh chụp chung với cha mẹ .

      Đôi vợ chồng trung niên thoạt nhìn rất hiền từ, An Ninh đứng ở giữa cha mẹ, cười rất hạnh phúc.

      Mộ Viêm Huyên phát , ở trong hình An Ninh cười rất ngây thơ vui vẻ, mà người lại ít vài phần ngây thơ vui vẻ này, hình như giữa hai lông mày nhiều hơn phần sầu lo.

      Rất nhanh, An Ninh cầm quần áo đẩy cửa vào: " hãy mặc quần áo vào trước, đây là tôi lấy từ nhà hàng xóm, mặc tạm ."

      Mộ Viêm Huyên nhìn An Ninh lấy ra bộ quần áo cũ, muốn mặc chút nào.

      " mau mặc vào , sau đó tôi dẫn đến bệnh viện kiểm tra chút."

      "Em có bệnh!" Mộ Viêm Huyên tính tình trẻ con .

      "Tôi có bệnh, lúc trước tôi cẩn thận đánh bị thương, tôi dẫn đến bệnh viện xử lý vết thương đầu chút." Thuận tiện kiểm tra thử đầu có vấn đề gì hay .

      "À."

      Mộ Viêm Huyên đưa tay cởi ga giường ở ngang hông ra, mặt An Ninh nhất thời đỏ lên, xoay người cứng ngắc ra ngoài.

      Nhìn An Ninh rời phòng, Mộ Viêm Huyên cúi đầu liếc mắt nhìn thân thể trần trụi của mình, nở nụ cười nham hiểm.

      Nhìn thấy túi xách để đầu tủ, Mộ Viêm Huyên mở túi ra, tìm kiếm ở bên trong.

      Rốt cuộc, từ bên trong lấy ra cái điện thoại di động cũ rẻ tiền.

      Gọi điện thoại bảo trợ lý tới đón mình.

      Đột nhiên lại phát mình hoàn toàn nhớ số điện thoại của trợ lý là bao nhiêu.

      Hơn nữa cũng biết bây giờ mình ở địa phương nào.

      Trả điện thoại di động trở về chỗ cũ, mặc quần áo đàng hoàng.

      *

      Trong hành lang bệnh viện, Mộ Viêm Huyên tự chơi mình rất vui vẻ.

      An Ninh theo bác sĩ vào phòng làm việc, quên với Mộ Viêm Huyên: " mình ở chỗ này chơi, nên chạy loạn."

      "Dạ!" Mộ Viêm Huyên nghe lời đáp.

      Trong phòng làm việc, bác sĩ nhìn tấm phim cùng với kết quả kiểm tra của Mộ Viêm Huyên chút: "Căn cứ vào kết quả kiểm tra, đầu ta bị chấn động mạnh dẫn đến chấn thương
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Ngoại truyện 4: Bắt kẻ thông dâm

      Edit: Tuyết Nguyệt Lam


      họ, gì vậy, phải biết em luôn thích qua lại với những giàu có, mấy loại nghèo chỉ có thể sống trong những ngôi nhà cũ này, đổi là em, em cũng muốn. . ."

      Ánh mắt Mộ Viên Huyên rét lạnh, chàng đẹp trai tóc vàng tự biết bậy, vội vàng tự tát tôii, giải thích: "Thực xin lỗi, họ, em bậy, yên tâm, em có hư hỏng đến mấy, cũng tuyệt đối đánh chủ ý tới chỗ chị dâu."

      "Cậu cũng thức thời đấy!" Mộ Viên Huyên vừa lòng gật đầu: "Mau trở về lấy ít tiền tới đây cho tôi, nhớ kỹ, lần sau tới đừng để ấy phát ."

      " họ, thần thần bí bí như vậy làm gì. . ."

      “Cậu quản nhiều như vậy để làm gì? Mau !" Mộ Viên Huyên thúc giục, thừa dịp An Ninh có phát phải quay lại trước.

      An Ninh chuẩn bị xong cơm trưa, món ăn gia đình rất đơn giản.

      Ba món mặn món canh.

      Nếu phải tôi bị đánh, cũng cố ý chuẩn bị ba món mặn món canh.

      Bình thường mình ăn, đều tiết kiệm chút.

      "Thơm quá...!" Mộ Viên Huyên nghe thấy mùi đồ ăn thơm ngào ngạt, ngốc nghếch .

      "Mau ăn !" An Ninh giúp lấy cơm.

      Mộ Viên Huyên đói bụng, buổi sáng ăn hai cái bánh bao, lúc này buổi chiều, cái gì cũng chưa ăn, bụng sớm đói dán vào lưng rồi.

      Bưng bát lên liền ăn.

      Động tác cực kỳ tao nhã, hoàn toàn giống bộ dáng đói bụng.

      An Ninh kinh ngạc nhìn : " nghĩ tới bộ dáng ăn cơm lịch như vậy."

      "Ha ha!" Mộ Viên Huyên ha ha cười ngây ngô hai lần, tiếp tục ăn cơm, "Chị làm cơm quá ngon!"

      An Ninh nhàng đẩy đồ ăn đến trước mặt : "Thích ăn nhiều chút."

      Nhìn Mộ Viên Huyên tao nhã ăn cơm, An Ninh do dự mở miệng, thăm dò hỏi: " còn nhớ là ai ? Chỗ ở ở đâu?"

      Mộ Viên Huyên lắc đầu, buông đũa xuống: "Chị đừng đuổi em có được hay ? Em nghe lời, trêu chọc chị tức giận."

      Nhìn ánh mắt của lã chã chực khóc, An Ninh càng băn khoăn.

      người êm đẹp bị mình đánh cho ngốc nghếch.

      "Vậy còn nhớ vì sao chạy tới nhà tôi ?"

      Mộ Viên Huyên vẫn lắc đầu.

      "Thôi, mau ăn ." Trong lòng An Ninh thầm, biết nên làm sao với .

      giờ mình bỏ việc, nuôi sống mình còn khó, lại còn nuôi them người, lại còn cả tiền viện phí thuốc men.

      "Chị ăn sao?" Mộ Viên Huyên thấy An Ninh hề động đũa.

      "Tôi đói bụng, giữa trưa ăn, ăn ."

      Lúc này An Ninh đâu có tâm tình ăn cơm.

      Mộ Viên Huyên cơm nước xong, An Ninh nhanh nhẹn thu dọn bát đũa, xem thời gian, là buổi chiều.

      muốn ra ngoài tìm việc rồi.

      " nhớ là ai, vậy tôi gọi ngốc nha." An Ninh .

      Mộ Viên Huyên cảm thấy tên này quá khó nghe.
      "Được." Mộ Viên Huyên giống như đứa trẻ ba tuổi gật đầu.

      "Bây giờ tôi muốn ra ngoài tìm việc, mình ngoan ngoãn ở nhà có được hay ?" An Ninh kiên nhẫn hỏi: " có thể xem tivi cũng có thể ngủ, hay chơi gì cũng được."

      Mộ Viên Huyên cực kỳ nghe lời gật đầu.

      An Ninh cầm túi xách ra ngoài.

      Đến buổi tối, An Ninh mang theo mấy cái túi trở lại.

      Vừa muốn mở cửa, cửa phòng khách lại đột nhiên bị mở ra, Mộ Viên Huyên đầu nhảy lên ôm lấy An Ninh: "Cuối cùng chị cũng trở lại!"

      An Ninh bị hoảng sợ, phản ứng kịp sau đó vuốt ngực.

      "Tôi mang về cho mấy cái bánh bao, đói bụng ăn cái lót dạ , tôi chuẩn bị cơm chiều."

      Trong phòng bếp, An Ninh vo gạo chuẩn bị cơm chiều.

      "Chị, chị tìm được công việc rồi sao?" Mộ Viên Huyên khờ dại hỏi.

      An Ninh gật đầu: "Tìm được rồi, tại công ty làm văn phòng."

      Tìm việc đối với cũng khó, sợ là sợ mới vừa làm được hai ngày lại bj viện mốt cái cớ nào đó rồi sa thải.

      Nhưng thực tàn khốc thường thường là ghét của nào trời trao của nấy.

      Chuẩn bị tốt cơm chiều, An Ninh nấu cháo bưng lên bàn ăn, lấy bánh mỳ đặt trong mâm ở bàn.

      " ngốc, ăn trước , tôi cho Tiểu Hắc ăn chút gì đó."

      "Tiểu Hắc. . . ?" Mộ Viên Huyên nhìn An Ninh bưng bát cháo ra ngoài.

      Trời đầy sao, An Ninh nương theo ánh sáng dẫm xuống đường đá ra sân, tới đầu ngõ, xa xa liền nghe thấy tiếng kêu của tiểu Cẩu.

      Trong chuồng phía dưới tường vây, tiểu Cẩu nhìn An Ninh đến gần, kích động kêu.

      "Tiểu Hắc, mày cũng đói bụng lắm !" An Ninh đem trong bát cháo hoa rót vào trong bát ăn cơm của tiểu Cẩu, nhàng đổ cho tiểu Cẩu.

      Tiểu Cẩu lại kêu tiếng, giống như là cảm tạ , cúi đầu nồng nhiệt bắt đầu ăn.

      "Chị, con chó này tên là Tiểu Hắc sao? Nó vì sao được. . ." Mộ Viên Huyên đưa ta muốn túm con chó .

      "Đừng. . ." An Ninh vội vàng ngăn lại.

      Sâu rộng - -!

      Tiểu Cẩu nhe rang đề phòng, giống như rất cảnh giác người lạ tiếp xúc.

      "Đừng chạm vào nó." Dưới tình thế cấp bách An Ninh bắt lấy tay Mộ Viên Huyên: "Tiểu Hắc là con chó hoang, vào đêm trăng tròn nó tận mắt nhìn thấy mẹ nó bị giết, sợ hãi trốn ở trong góc tường dám ra. Nó rất sợ con người, chỉ cần có người lạ tiếp xúc, nó kinh hoảng mà công kích."

      Mộ Viên Huyên nhìn tiểu Cẩu mà thương cảm, ánh mắt lúc lơ đãng nhìn thấy tay mình bị An Ninh cầm.

      An Ninh giờ phút này hoàn toàn có ý thức rằng mình nắm tay , lôi kéo : "Được rồi, chúng ta trở về ."

      Hai người cùng về đến nhà, An Ninh mới ý thức được mình nắm tay .

      Vội vàng buông ra.

      "Mau ăn cơm chiều ." Đôi má An Ninh có chút hồng.

      Sau khi ăn xong An Ninh thấy khó xử.

      Chỗ ở chỉ có gian phòng ngủ, còn lại là gian phòng khách và phòng bếp còn có buồng vệ sinh, căn bản
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Ngoại truyện 5: Mặt trắng (Tiểu bạch)

      Edit: Ngọc Hân

      Cố Duy Hạo giống như rùa đen rụt cổ tránh bên cạnh.

      dám tiến lên trước can ngăn và bảo vệ người trong miệng luôn là An Ninh.

      An Ninh tóc tai bù xù bị đuổi ra khỏi công ty, quần áo cũng bị bà xã Cố Duy Hạo là Dương Tiểu Nhã xé hư.

      Công việc vừa mới được nửa ngày còn.

      An Ninh dọn dẹp đồ đạc của mình nhếch nhác rời , biết công ty này là tài sản nhà họ Dương.

      Trong văn phòng tổng giám đốc, Dương Tiểu Nhã bắt lấy Cố Duy Hạo vừa đánh vừa mắng.

      “Cố Duy Hạo, lại dám lén lút sau lưng tôi làm loạn với người phụ nữ kia? muốn sống nữa có phải ?”

      “Xin lỗi bà xã, là ta quyến rũ , trong lòng vẫn chỉ mình em…”

      vẫn chỉ tôi sao?” Dương Tiểu Nhã lạnh lùng hỏi.

      “Đúng vậy, vẫn luôn em, bà xã.”

      “Tại sao con tiện nhân kia cho tới giờ chỉ có mình tôi?”

      “Là ta cố ý chia rẽ tình cảm của chúng ta, cũng vì ban đầu chọn ta.”

      sao?”

      …”

      còn dám dối tôi?” Dương Tiểu Nhã nổi điên cầm tài liệu bàn đuổi theo đánh Cố Duy Hạo, “Lúc tôi vào thấy ép buộc ta, còn dám dối ta quyến rũ ? làm như Dương Tiểu Nhã tôi là kẻ ngốc hả? Hôm nay xem tôi dạy dỗ thế nào!”

      “Bà xã, xin lỗi, em tha thứ cho , nhân viên bên ngoài nhìn đấy, chừa cho chút mặt mũi….”

      “Mặt mũi? còn biết sĩ diện? Dám trốn tôi làm loạn cùng người phụ nữ khác mà còn cần mặt mũi sĩ diệnc sao?”

      “A….”

      Trong phòng làm việc tổng giám đốc vang lên từng đợt gào khóc thảm thiết.

      xe buýt, An Ninh ôm đồ mình dựa vào tay vịn, cố ý xem thường ánh mắt khác lạ người xung quanh nhìn .

      Tóc nằm loạn xạ, quần áo cũng bị kéo rối loạn, mặt còn có vết thương bị cào, má trái sưng mảng lớn, thoạt nhìn vô cùng chật vật nhếch nhác.

      Nhưng giờ phút này An Ninh suy nghĩ được gì nhiều.

      cúi mặt nghe tiếng xe buýt nhắc nhở tới trạm mới ôm đồ mình xuống xe.

      Trong nhà hàng Tây gần trng tâm chợ, Mộ Viêm Huyên gọi bò bít tết và rượu vang.

      Giang Hào cũng theo gót gọi như , món thịt bò trước mặt thèm động đũa, chỉ nhiệt tình uống rượu vang.

      “Giang Hào, cậu uống nhiều như vậy lát nữa sao lái xe?” Mộ Viêm Huyên tao nhã ăn món Tây giương mắt hỏi.

      “Vậy nếu lát nữa họ lái xe em rồi cùng nhau về!” Giang Hào cười, uống thêm ly nữa.

      “Lát nữa phải về quê, chở cậu cùng về đến lúc đó sao cậu về nhà được?”

      họ, phải em chứ, về dưới quê tồi tàn kia có gì tốt chứ? bằng gọi điện thoại cho chị dâu….” đột nhiên di động vang lên.

      Giang Hào nhận máy, bộ dạng trở nên như tên mặt trắng cười : “Được, bảo bối, lập tức ngay, lát nữa gặp.”

      Mộ Viêm Huyên đặt dao nĩa xuống, có vài phần nghiêm trang : “Giang Hào, cậu như vậy là thể được, cả ngày dây dưa với đám phú bà kia, bảo cậu tới khách sạn cậu lại….”

      họ, em kịp mất, lát nữa tự về nhé, em trước. Đúng rồi, nhớ trả tiền, đây.”

      Giang Hào uống cạn ly rượu vang rồi vội chạy .

      Mộ Viêm Huyên bất đắc dĩ lắc đầu, mặc dù mình cũng nghiêm chỉnh gì nhưng ít nhất cũng xử lý gọn gàng đâu ra đấy công việc của tập đoàn Mộ thị trong nước.

      Còn Giang Hào quả chỉ có thể dùng từ khoa trương để hình dung.

      Bảo cậu ta tới khách sạn cậu ta chịu, cả ngày chỉ biết làm mặt trắng (Tiểu bạch = kiểu giống như trai bao) dây
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :