1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thịnh sủng hào môn thiếu phu nhân - Tiêu Tương Thập

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 99: Phá hỏng chuyện tốt của tôi. (3)

      Editor: heisall

      Tivi trong phòng khách chiếu tin tức, người dẫn chương trình đọc vài tin tức: "Bây giờ là bản tin, theo tin tức mới nhận được, mấy ngày trước có người tố cáo giám đốc của nhà tù ở vùng ngoại ô có liên quan đến việc nhận hối lộ để ngược đãi phạm nhân, những bên có liên quan tiến hành điều tra. . . . . ."

      Giang Mỹ Kỳ thay xong quần áo, chuẩn bị ra ngoài, khi ngang qua phòng khách đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu nhìn Đường phu nhân ngồi ở sofa: "Mẹ xem cái gì?"

      "Kỳ Kỳ, Hạo Thiên phải bị giam trong nhà tù ở vùng ngoại ô sao? Trong tin tức giám đốc nhà tù ngược đãi phạm nhân, mỗi lần mẹ thăm Hạo Thiên, đều thấy mặt của nó bị thương. . . . . ."

      Giang Mỹ Kỳ lập tức tới xem tin tức, nhìn thấy trong màn hình tivi là cảnh giám đốc nhà tù bị người ta mang , Giang Mỹ Kỳ bắt đầu lo lắng.

      ". . . . . . Bây giờ giám đốc nhà tù bị bắt, chờ những bên có liên quan điều tra làm , nếu như tội danh được thành lập, giám đốc nhà tù phải đối mặt với án hình . . . . . ."

      Gương mặt của Giang Mỹ Kỳ lo lắng, nếu như mình bị lộ ra ngoài rất phiền toái.

      nhanh chóng ra cửa.

      ta có thời gian tìm Giang Dĩ Mạch gây phiền phức, phải tìm cách để giải quyết ổn thỏa chuyện của bản thân.

      Chỉ cần giám đốc nhà tù kia khai ta ra, mọi chuyện cũng có gì.

      Gần đây bệnh tình của Giang Triển Bằng lại tái phát, nên Giang Dĩ Mạch đành phải để khách ở nhà mình, dặn dò người giúp việc chăm sóc chu đáo, còn mình thường xuyên lui tới bệnh viện, có lúc phải ở bệnh viện rất khuya mới trở về.

      Có lẽ là biết mình sắp đến ngày, nên lúc này Giang Triển Bằng cực kỳ hi vọng con cái có thể ở lại bên cạnh mình.

      Nhưng lần nào thấy Giang Mỹ Kỳ tới, nên trong lòng ông cũng nhớ, luôn hỏi: "Gia Kiệt, Kỳ Kỳ đâu?"

      Mỗi lần Giang Gia Kiệt đều kiếm cớ thay cho Giang Mỹ Kỳ, sau đó ở sau lưng lặng lẽ gọi điện thoại cho Giang Mỹ Kỳ để ta đến bệnh viện chuyến.

      Mấy ngày gần đây, Giang Mỹ Kỳ gần như mất tích, hề thấy mặt ta ở bệnh viện, nên cũng cần tìm phóng viên đến để tạo hình tượng người con hiếu thảo cho ta.

      "Mạch Mạch, có phải con lại cãi nhau với Kỳ Kỳ hay ?" Giang Triển Bằng hỏi, điều duy nhất ông có thể nghĩ được đó là hai đứa con của ông lại cãi nhau, con muốn ông tức giận mà đau lòng cho nên mới tránh mặt, đến bệnh viện thăm mình.

      "Chúng con có gây gổ." Giang Dĩ Mạch .

      "Vậy sao Kỳ Kỳ đến bệnh viện?" Giang Triển Bằng nghi ngờ : "Mạch Mạch, Kỳ Kỳ là em của con, trước kia nó còn tuổi nên mới gây gổ với con, bây giờ nó cũng trưởng thành và hiểu chuyện hơn rồi, cái gì cũng nhường cho con, nên con cũng đừng so đo với Kỳ Kỳ, cho dù muốn hận hãy hận ba cùng mẹ của Kỳ Kỳ, đừng gây khó khăn cho Kỳ Kỳ nữa."

      Giang Dĩ Mạch biết hình tượng của Giang Mỹ Kỳ xâm nhập lòng người, nên ba hoàn toàn thể tin tưởng lời của .

      "Ba, trước mắt ba hãy nghỉ ngơi tốt, con gọi điện thoại cho ấy, ấy đến bệnh viện thăm ba." Giang Dĩ Mạch xoay người ra ngoài.

      Giang Gia Kiệt tò mò, tại sao Giang Dĩ Mạch lại đột nhiên đồng ý chủ động gọi điện thoại cho Giang Mỹ Kỳ, phải họ luôn như nước với lửa hay sao?

      Từ trước đến nay, Giang Dĩ Mạch vẫn luôn rất chán ghét Giang Mỹ Kỳ, chưa bao giờ chủ động tìm ta.

      Mà Giang Mỹ Kỳ hầu như luôn gây phiền phức sau lưng Giang Dĩ Mạch, bây giờ còn mang thai đứa bé của Mộ Thiên Thần, sao Giang Dĩ Mạch lại nguyện ý gọi điện thoại cho ta đây? Hẳn là phải hận ta cũng kịp ư!

      Giang Gia Kiệt hiểu nổi hai người bọn họ đến tột cùng là làm gì.

      hành lang ngoài phòng bệnh, Giang Dĩ Mạch gọi điện thoại cho Giang Mỹ Kỳ.

      Hôm nay Giang Mỹ Kỳ vội vàng nhờ vào mối quan hệ để liên lạc với giám đốc nhà tù, cầu ông ta đừng khai mình ra, còn đưa ra các loại điều kiện rất tốt, đâu còn có thời gian để ý đến Giang Dĩ Mạch nữa.

      Thấy Giang Dĩ Mạch gọi điện thoại tới, rất là ngạc nhiên.

      Nếu có chuyện gì, Giang Dĩ Mạch chủ động tìm .

      "Giang Dĩ Mạch, tìm tôi có chuyện gì?" Giang Mỹ Kỳ nhận điện thoại: "Muốn khuyên tôi bỏ đứa bé trong bụng sao? Đừng mơ tưởng. . . . . ."

      "Đứa bé là vô tội, sao tôi lại làm ra loại chuyện ác độc như vậy được chứ." Giang Dĩ Mạch tiếp: " cứ việc yên tâm sinh đứa bé ra, rồi bắt cha của đứa bé chịu trách nhiệm, tôi đồng ý với , chỉ cần Mộ Thiên Thần ly hôn với tôi, tôi nhất định lập tức ký tên."

      Giang Mỹ Kỳ sững sờ: " gọi điện thoại cho tôi có chuyện gì?"

      "Ba vẫn luôn hỏi , cho rằng tôi lại bắt nạt , mà muốn ông ấy đau lòng nên tránh mặt tôi mà đến bệnh viện thăm ông ấy. Giang Dĩ Mạch tôi thể đảm nhận nổi lỗi lớn như vậy, hãy tới bệnh viện chuyến, đừng khiến ba luôn hiểu lầm như vậy."

      "Giang Dĩ Mạch, cũng có ngày phải cầu xin tôi!" Giang Mỹ Kỳ hài lòng: "Chẳng qua tại tôi rãnh, tôi rất bận, có nhiều thời gian như vậy đâu."

      " bận rộn hối lộ giám đốc nhà tù giết hại Đường Hạo Thiên sao?" Giang Dĩ Mạch nhanh chậm hỏi.

      muốn cúp điện thoại, sắc mặt Giang Mỹ Kỳ đột nhiên thay đổi: "Giang Dĩ Mạch, cái gì?"

      "Lúc trước, dựng nên mọi chuyện để tống Đường Hạo Thiên vào tù, lại hối lộ giám đốc nhà tù để diệt trừ ta ở trong tù, cho là những chuyện này có ai biết sao?" Giang Dĩ Mạch hỏi ngược lại: "Gần đây có tin tức giám đốc nhà tù bị người ta tố cáo hối lộ để ngược đãi phạm nhân, cho rằng là do ai tố cáo?"

      Giang Mỹ Kỳ chợt hiểu: "Là ?"

      "Giang Dĩ Mạch, muốn hại chết tôi sao? Cũng bởi vì tôi mang thai con của chồng cho nên mới hãm hại tôi như vậy sao?" Giang Mỹ Kỳ kích động hỏi: " gì mà “ai có bản lĩnh tới giành”, phải cũng sử dụng những thủ đoạn hèn hạ đó sao!"

      " cho phép mình hèn hạ mà cho phép người khác ăn miếng trả miếng sao?" Giang Dĩ Mạch mỉa mai .

      Nếu ta muốn để cho mình sống tốt qua ngày, vậy mình thể làm gì khác hơn là phải theo đến cùng.

      "Hơn nữa cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng hãm hại , tất cả đều là do tự mình gieo gió gặt
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 100: Đừng bao giờ tự làm dơ mình. (1)

      Editor: heisall

      "Ba, bây giờ ba thấy được chưa, phải là con muốn gây khó dễ cho ta, mà là từ trước tới bây giờ, ta chưa từng nghĩ tới chuyện để con sống tốt!" Giang Dĩ Mạch .

      Giang Triển Bằng thất vọng nhìn con giống như tẩu hỏa nhập ma (phát điên), muốn tin vào hai mắt của mình.

      "Kỳ Kỳ, con ở chung chỗ với Hạo Thiên chỉ là vì muốn khiến cho Mạch Mạch khổ sở sao?" Giang Triển Bằng hỏi: "Bởi vì Hạo Thiên là chồng chưa cưới của Mạch Mạch, cho nên con phải đoạt của nó, lợi dụng chúng ta buộc nó phải thay con gả cho Mộ Thiên Thần ngốc nghếch? tại bởi vì Mộ Thiên Thần hoàn toàn ngu ngốc, còn đoạt được tập đoàn Mộ thị từ trong tay cha của ta, nhìn thấy Mạch Mạch sống tốt, nên con lại bắt đầu quyến rũ chồng của nó để phá hỏng cuộc sống của bọn họ đúng ?"

      Mọi chuyện náo loạn đến mức này, Giang Mỹ Kỳ cũng ra tất cả, nên cũng cần phải giả bộ nữa, ta thản nhiên thừa nhận: " sai. . . . . ."

      Bốp!

      Giang Triển Bằng đột nhiên giơ tay lên đánh Giang Mỹ Kỳ bạt tai, cả đời này ông chưa từng đụng đứa con này, nhưng trước khi chết lại giận đến nỗi đánh nó bạt tai.

      "Ba, ba đánh tôi?" Giang Mỹ Kỳ che bên má nóng hừng hực, chỉ vào Giang Dĩ Mạch: "Năm đó mẹ của ta chiếm lấy vị trí của mẹ tôi chịu buông, tại ta cũng tới chiếm cứ vị trí thuộc về tôi buông, còn tính kế với tôi, muốn đánh phải đánh ta, đúng, ta phải chết mới đáng!"

      "Kỳ Kỳ, đủ rồi!" đầu Giang Triển Bằng toát mồ hôi lạnh, trong nháy mắt mặt chút huyết sắc nào, vẻ mặt khổ sở giống như bị rút gân: "Có số việc ba muốn cho những đứa bé như các con biết, nhưng bây giờ cũng được. Kỳ Kỳ, năm đó là do mẹ con quyến rũ ba, bà ta vừa khích bác gây chia rẽ mối quan hệ của ba và mẹ Mạch Mạch vừa cố ý đến gần ba...Ba chỉ là nhất thời nông nỗi, nên cuối cùng mới làm hại mẹ Mạch Mạch chết thảm như vậy, tất cả đều là lỗi của ba. Còn chuyện của con, là do ban đầu con cố ý giành chồng chưa cưới của Mạch Mạch, ép Mạch Mạch dọn dẹp cục diện rối rắm cho con, sao bây giờ con có thể là Mạch Mạch giành của con chứ?"

      "Trong tình có ai đúng ai sai, là do mẹ của ta vô dụng giữ nổi người đàn ông của mình mới bị mẹ tôi cướp , là mẹ ta vô dụng. . . . . ."

      Giang Mỹ Kỳ xong suy nghĩ của bản thân, liền
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 100: Đừng bao giờ tự làm dơ mình. (2)

      Editor: heisall

      Chờ Giang Mỹ Kỳ bị cảnh sát mang , Giang Triển Bằng mới cầu xin Giang Dĩ Mạch lần nữa, nhất định phải cứu Giang Mỹ Kỳ, thể để cho ta có chuyện.

      Sắc mặt Giang Triển Bằng bắt đầu tái mét, nhìn qua tình trạng hình như tốt.

      Giang Gia Kiệt lập tức gọi bác sĩ, ngay sau đó Giang Triển Bằng được đẩy vào phòng cấp cứu.

      Trong bệnh viện rối ren lúc, sau khi chờ đợi khá lâu, cửa phòng cấp cứu cũng mở ra, bác sĩ ra, lắc đầu với Giang Gia Kiệt và Giang Dĩ Mạch cái, cũng gì nhiều: " vào nhìn ông cụ lần cuối ."

      Trong phòng cấp cứu, Giang Triển Bằng nằm giường, người cắm các loại ống, mặt mang mặt nạ oxi, máy điện tim ở bên cạnh nhảy lên nhảy xuống rất mỏng manh.

      Bóng đêm phủ xuống, Giang Dĩ Mạch nhìn cha nhắm mắt nằm yên tĩnh, trước đây luôn cảm thấy cha tốt nhưng hôm nay làm thế nào cũng nhớ nổi nữa rồi.

      Giống như chứng mất trí nhớ vậy.

      Giang Triển Bằng từ từ mở mắt, nhìn hai đứa con đứng ở trước mặt, giờ phút này ông biết mình ổn, ánh mắt dao động rời khỏi người hai đứa con giống như tìm kiếm cái gì.

      "Kỳ Kỳ. . . . . ."

      Lúc này thần trí của ông xuất rối loạn, vẫn còn lo lắng cho con Giang Mỹ Kỳ.

      Run rẩy đưa tay về phía Giang Dĩ Mạch: "Mạch Mạch, ba xin cứu. . . . . . Cứu. . . . . . Cứu Kỳ Kỳ. . . . . ."

      Giang Dĩ Mạch gật đầu.

      "Đều là lỗi. . . . . . của cha. . . . . . Các con. . . . . . hãy. . . . . . sống. . . . . . Tốt. . . . . ." Lời còn chưa dứt, bàn tay vươn ra vô lực rũ xuống.

      Lúc này máy điện tim biến thành đường thẳng, cũng chứng tỏ bệnh nhân qua đời.

      Khi Mộ Thiên Thần chạy tới bệnh viện Giang Triển Bằng qua đời.

      Giang Dĩ Mạch ngây ngốc đứng ở hành lang bên ngoài phòng cấp cứu, đôi tay thon dài có lực nhàng ôm chặt từ phía sau, ôm vào vòm ngực dầy và ấm áp.

      Giang Dĩ Mạch biết là ai: "Ông ấy . . . . . ."

      " biết!" Mộ Thiên Thần giọng , ôm chặt lấy .

      hận cha mình rất nhiều, biết, mà giờ khắc này trong lòng của lại rất khó chịu, cũng hiểu.

      Đó dù sao cũng là cha ruột của .

      Mặc kệ cha từng làm cái gì, cũng tan thành mây khói theo cái chết của ông.

      Giang Dĩ Mạch xoay người áp sát vào ngực Mộ Thiên Thần muốn ra ngoài, Mộ Thiên Thần có thể cảm thấy trước ngực hơi ươn ướt, đó là nước mắt của .

      *

      tháng sau, Giang Mỹ Kỳ trả lại ngàn hai trăm vạn nuốt trọn cho nhà họ Giang, mà ta cũng nhờ chưa đủ chứng cớ nên được miễn truy tố.

      Sau chuyện này, Giang Mỹ Kỳ quả an phận rất nhiều, xuất trước mặt Giang Dĩ Mạch nữa.

      Trong phòng làm việc rộng rãi trang nhã, Thượng Quan Trạch nhìn mấy bản thiết kế mới Giang Dĩ Mạch đưa tới: "Thiết kế tệ, rất phù hợp với cầu của , Mạch Mạch, tác phẩm em thiết kế càng ngày càng sắc sảo."

      "Cảm ơn khen, nếu như có vấn đề gì nữa, em phải về đây."

      "Hiếm khi được gặp mặt, trở về gấp như vậy làm gì? Chồng
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 100: Đừng bao giờ tự làm dơ mình. (3)

      Editor: heisall

      "Dật Sâm!" Lúc này có bác sĩ nam trẻ tuổi mặc áo blouse trắng vội vã chạy tới: "Thuốc của tôi lấy rồi."

      Đối phương thấy Giang Mỹ Kỳ sửng sốt chút: "Dật Sâm, và Đường thiếu phu nhân biết nhau sao?"

      "Đưa thuốc cho tôi. Cảm ơn!" Phương Dật Sâm trả lời vấn đề này, cầm lấy thuốc cảm ơn rồi chuyển động xe lăn rời .

      "Dật Sâm, mình rất bất tiện, tôi đưa ra ngoài." Bác sĩ nam trẻ tuổi đẩy ta rời .

      Lúc Giang Mỹ Kỳ nghe tên của ta biết mình nhận lầm.

      Phương Dật Hiên, Phương Dật Sâm?

      Tên của hai người chỉ chênh lệch chữ, bộ dạng lại giống nhau như đúc, chứng tỏ hai người này là em sinh đôi.

      Chỉ là lần đó nhìn thấy dáng vẻ chuyên chú làm việc của ta ở máy bay tỏa ra hơi thở của người đàn ông thành công, đặc biệt rất quyết đoán, cảm giác ta có là người có chút thân phận, vậy mà sao chưa bao giờ nghe đến cái tên Phương Dật Sâm này vậy?

      "Chị, chị có khám thai nữa hay hả?" Giang Gia Kiệt thấy Giang Mỹ Kỳ đứng im ở đó, biết suy nghĩ gì, liền thúc giục.

      biết vì sao, kể từ khi biết được bản tính của Giang Mỹ Kỳ, ta càng ngày càng cảm thấy thất vọng về người chị này, có lúc thậm chí cũng muốn để ý tới chị ta nữa.

      Nhưng trong điện thoại vừa nghe chị ta khóc lóc kể lể ai quan tâm đến chị ta, lại cách nào quan tâm tới chị ta.

      Sau khi người bác sĩ trẻ tuổi ấy đẩy Phương Dật Sâm ra ngoài, mới cho ta biết: "Dật Sâm, người phụ nữ vừa rồi là thiếu phu nhân nhà họ Đường, Giang Mỹ Kỳ, đứa bé trong bụng của ta hơn bốn tháng rồi, nhưng chồng của ta là Đường Hạo Thiên vào tù hơn nửa năm rồi, cách đây lâu, giới truyền thông khắp thành phố đều đăng tin ta hối lộ giám đốc nhà tù để giết chết chồng của ta, bây giờ ta có tiếng xấu trong giới nhà giàu rồi. Nếu như phải nể mặt chị của ta, đoán chừng người nào nguyện ý có bất kỳ quan hệ nào với ta nữa, mà sao lại quen biết ta vậy? mới vừa trở về nước sao có thể biết được những chuyện này, cách xa ta chút, đừng bao giờ tự làm dơ mình!"

      Phương Dật Sâm nhìn bạn tốt cái: " giống phụ nữ từ lúc nào vậy!"

      "Là do tôi tốt bụng, muốn gặp phải rắc rối, đến lúc đó tôi phải giải thích với bác trai thế nào đây?"

      Hai người với nhau mấy câu, Phương Dật Sâm liền mở cửa xe, từ chối trợ giúp của bạn tốt, cố gắng tự chống thân thể của mình ngồi vào chỗ tài xế, sau đó gấp xe lăn lại đặt ở vị trí kế bên ghế lái, đóng cửa rồi lái xe rời .

      *

      Sau khi khám thai xong, bác sĩ đứa bé rất khỏe mạnh, chị em nhà họ Giang mới cùng nhau rời khỏi bệnh viện.

      đường trở về Giang Gia Kiệt nhịn được hỏi: "Chị, chị định sinh đứa bé này ra hả? Đứa bé này phải là của Hạo Thiên, chị làm như vậy phải để cho mọi người biết là chị phản bội Hạo Thiên sao?"

      " phải mọi người đều biết rồi sao?" Giang Mỹ Kỳ .

      "Chị, đứa bé trong bụng chị rốt cuộc là của người nào? Vì đứa bé mà đến cả danh tiếng cũng cần, đây giống như tác phong của chị." Giang Gia Kiệt vừa lái xe vừa .

      Giang Mỹ Kỳ cúi đầu nhìn cái bụng hơi nhô lên của mình: "Đứa bé này. . . . . ." Như muốn lại thôi.

      Giang Gia Kiệt chú ý tới
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 101: cho rằng là ai?

      Trong văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Mộ thị, Tô Tuyết tự tay giao văn kiện trong tay cho Mộ Thiên Thần, từ trông đống công việc ngẩng đầu lên, đáy mắt Mộ Thiên Thần lên kinh ngạc: "Sao lại là ?"

      "Thiếu phu nhân ở trong thư phòng làm việc, người khác đều có việc của mình, đúng lúc em nhàn rỗi, liền..."

      Mộ Thiên Thần mở túi văn kiện ra, lấy văn kiện bên trong lát dùng để họp, đại khái nhìn, chú ý đến Tô Tuyết đứng ở đó hề động: " có thể ."

      Tô Tuyết nhìn rất lâu, mới thong thả xoay người, biết sao liền cẩn thận ngã cái, ngã về phía trong ngực Mộ Thiên Thần.

      Nhìn văn kiện chút, vấn đề gì, Mộ Thiên Thần đột nhiên đứng dậy rời khỏi, Tô Tuyết ngã khoảng , chật vật ngã nhào đất.

      " , bây giờ tôi phải họp." Mộ Thiên Thần cầm văn kiện mở cửa văn phòng ra ngoài, vứt Tô Tuyết mình ở lại bên trong.

      Đối với các ám hiệu quyến rũ ràng của ta, đều để vào mắt.

      Tô Tuyết khổ sở chảy nước mắt, Mộ Thiên Thần họp xong trở về thấy ta vẫn chưa , bảo trợ lý đưa ta ra ngoài.

      " chán ghét em như vậy sao?" Tô Tuyết hỏi.

      "Từ đâu vậy? đưa văn kiện đến giúp tôi, tôi rất cảm tạ , hơn." câu của Mộ Thiên Thần ra khoảng cách cùng quan hệ hai người, gián tiếp ám chỉ giữa cái gì cũng tính.

      "Nếu năm đó em ở lại cùng , bây giờ..."

      " cái thế giới này tồn tại nếu." Mộ Thiên Thần lễ phép cắt ngang.

      "Trong lòng chút cảm giác với em sao? Năm đó vì em..."

      " là chuyện quá khứ, cần nữa."

      " từng quan tâm em như thế đều là giả dối phải ? ra chút cũng em, cho nên bây giờ mới có thể lạnh lùng cự tuyệt em như vậy?" Tô Tuyết khóc hỏi.

      "Đối với vấn đề của tôi có gì đáp lại, duy nhất có thể cho của chính là - - tôi có vợ, hơn nữa tôi rất ấy."

      Tô Tuyết khổ sở khóc: "Nếu năm đó em , có lẽ hôm nay ở lại bên cạnh chính là em rồi."

      "Chúng ta đều trở về được, bây giờ trong lòng của tôi chỉ có vợ tôi, bất kỳ kẻ nào đều thể thay đổi lòng tôi đối với vợ tôi." Mộ Thiên Thần : "Tô Tuyết, tự giải quyết cho tốt ."

      Nước mắt Tô Tuyết càng chảy hăng: " chút cơ hội em cũng có sao?"

      " có chồng chưa cưới, tôi cũng có vợ , tôi thể phản bội vợ tôi."

      "Em phải vợ chưa cưới của ta, chính ta bên tình nguyện." Tô Tuyết khóc .

      "Đây là chuyện của các người, tôi bảo trợ lý đưa ra ngoài." Mộ Thiên Thần chuẩn bị gọi điện thoại nội bộ, Tô Tuyết đột nhiên nắm lấy máy điện thoại ở tay .

      "Mấy năm nay em rất tốt." Tô Tuyết nhìn chảy nước mắt : "Bởi vì chuyện năm đó mà, mọi người nhà họ Phương rất hận em, ngay cả bác trai với bác vẫn thương em mỗi lần thấy em đều cau mày, em thể ở ngồi nhà kia. Em tưởng là em trở về, tiếp nhận em, bảo vệ em, em giống như trước, coi như khi đó chỉ là kẻ ngốc, cũng thèm để ý đến chút, khi đó ở bên cạnh em rất vui vẻ."

      Tô Tuyết tình sâu ý nặng , ánh mắt chứa đầy nước mắt mê ly nhìn Mộ Thiên Thần, chậm rãi đến gần , mập mờ dán sát lên: "Thiên Thần, em..."

      Đột nhiên chuông điện thoại di động vang lên, Tô Tuyết xấu hổ tiếp điện thoại.

      Giọng Ninh Tử cung kính truyền tới: "Tô tiểu thư, xin hỏi bây giờ ở đâu?"

      Tô Tuyết nghe ra giọng Ninh Tử đúng, trong ngày thường ta
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :