1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thịnh sủng hào môn thiếu phu nhân - Tiêu Tương Thập

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 94: Chiếm đoạt . (2)

      Editor: heisall

      Trở lại nhà họ Mộ, mưa cũng tạnh.

      Giang Dĩ Mạch nghe tiếng xe ô tô gầm rú, lập tức lao nhanh xuống lầu, vừa đúng lúc nhào vào trong ngực Mộ Thiên Thần, đôi tay vòng qua cổ của , quấn người giống như bạch tuộc.

      Mộ Thiên Thần cúi đầu, vừa vặn có thể hôn .

      Hình ảnh ngọt ngấy của hai người phải diễn ra lần đầu tiên, đám người hầu nhìn thấy cũng coi như thấy, vì họ biết tình cảm của thiếu gia và thiếu phu nhân nhà mình rất tốt.

      Ninh Tử căm ghét nhìn màn này, nhưng cũng có biện pháp nào khác.

      "Sao hôm nay về sớm như vậy?" Giang Dĩ Mạch tò mò hỏi.

      Mộ Thiên Thần mập mờ thầm vào tai : "Bởi vì nhớ em."

      Mặt Giang Dĩ Mạch đỏ lên, muốn buông ra, hai tay Mộ Thiên Thần càng siết chặt hơn, ôm vào trong ngực.

      "Có người nhìn đó!" Giang Dĩ Mạch đỏ mặt .

      "Yên tâm, bọn họ cho người khác biết." Mộ Thiên Thần cố ý xuyên tạc ý của , lại cúi đầu hôn .

      "Quần áo của ướt hết rồi, nhanh tắm rồi thay đồ ." Lúc này, Giang Dĩ Mạch mới chú ý thấy quần áo của bị ướt, nhanh chóng .

      " sao đâu. . . . . ." Mộ Thiên Thần định tiếp tục hôn .

      Giang Dĩ Mạch liền quay mặt chỗ khác: " được, nếu là cảm lạnh làm sao? Nhanh tắm thay quần áo."

      "Được, xin tuân lệnh bà xã đại nhân!" Mộ Thiên Thần ôm Giang Dĩ Mạch lên lầu.

      " ôm em đâu? phải tắm thay quần áo sao?"

      "Đúng vậy, tắm đây." Mộ Thiên Thần ôm Giang Dĩ Mạch vào phòng tắm ở lầu hai: "Bà xã, em giúp kì lưng nhé!"

      Cửa phòng tắm nhàng đóng lại.

      Trong bồn tắm khổng lồ được đổ đầy nước ấm, Mộ Thiên Thần thoải mái ngâm mình trong bồn tắm, thuận tay lôi luôn Giang Dĩ Mạch xuống nước, bàn tay an phận vừa ôm vừa hôn.

      "Tắm cho đàng hoàng!" Giang Dĩ Mạch đẩy cái tay của ra, cố ý bày ra bộ dạng nghiêm túc.

      "Bà xã, người ta muốn. . . . . ." Mộ Thiên Thần trưng ra bộ mặt ngây thơ đầy uất ức, đưa tay qua muốn ôm .

      "Nếu còn dám đụng vào em lần nữa, em phạt ngủ ghế sa lon tháng, trong vòng tháng cho phép gặp mặt em."

      Mộ Thiên Thần lập tức ngồi nghiêm chỉnh.

      Lúc này Giang Dĩ Mạch mới có thể yên tâm tắm thoải mái, hơi nóng tỏa ra mờ mịt khiến cho ngủ lúc nào chẳng hay.

      Mộ Thiên Thần đứng lên, lau khô nước người, quấn cái khăn tắm ngang hông, cẩn thận mặc áo choàng tắm cho Giang Dĩ Mạch rồi ôm ra khỏi phòng tắm, trở về phòng ngủ.

      Trong mơ màng, Giang Dĩ Mạch cảm giác có vật nặng đè lên người, chống lại cơn buồn ngủ, cố mở to mắt, thấy người đàn ông chồm người mình, nhanh chóng đẩy ra: " làm gì?"

      Mộ Thiên Thần bắt được tay : " và em cùng nhau sinh em bé mập mạp."

      "Đêm qua giày vò đến khuya, bây giờ lại muốn nữa. . . . . ."

      "Bà xã, chúng ta kết hôn hơn năm rồi, nên sinh em bé thôi, với lại em từng đồng ý với rồi mà." Mộ ngốc nghếch nằm phía , đôi mắt lã chã chực khóc nhìn người phụ nữ phía dưới.

      Giang Dĩ Mạch ngẩn ra, cự tuyệt nữa, Mộ Thiên Thần cúi đầu. . . . . .

      Thời gian ngọt ngào luôn trôi qua rất nhanh, Giang Dĩ Mạch tính toán, hôm nay là giai đoạn nguy hiểm (ý thời điểm dễ mang thai), quyết định sinh đứa bé.

      Hôm nay Giang Gia Kiệt đột nhiên gọi điện thoại tới, giọng điệu tốt, : "Giang Dĩ Mạch, ba bị ung thư gan, là giai đoạn cuối, ở bệnh viện thành phố, muốn tới hay tùy !"

      xong lập tức cúp điện thoại cái rụp.

      Giang Dĩ Mạch sửng sốt chút mới lập tức cầm túi xách ra ngoài, thiếu chút nữa va vào Ninh Tử cầm túi giấy vào.

      "Thiếu phu nhân, đây là áo khoác của thiếu gia, là của vị tiểu thư họ Tô gởi. . . . . ." Ninh Tử còn chưa hết thấy Giang Dĩ Mạch vội vã chạy ra ngoài.

      Trong hành lang bên ngoài phòng bệnh, Giang Dĩ Mạch gặp được Giang Gia Kiệt, từ Giang Gia Kiệt, mới biết được, mới cách đây lâu, ba vừa được chẩn đoán là bị ung thư gan giai đoạn cuối, bác sĩ còn cách chữa trị, nếu uống thuốc trị liệu nhiều nhất chỉ có thể sống được tới ba tháng, nếu như chữa trị mặc kệ bệnh phát triển, có lẽ sống tới tháng.

      Bây giờ nhà họ Giang chỉ còn lại cái vỏ trống , thể lo nỗi số tiền thuốc kếch xù này, nên Giang Triển Bằng muốn xuất viện chữa trị, vì thế Giang Gia Kiệt còn cách nào khác đành phải gọi điện thoại cho Giang Dĩ Mạch.

      Giang Dĩ Mạch cảm giác suy nghĩ của mình có chút hỗn loạn, giống như biết phải đường nào.

      Giang Triển Bằng thấy con tới, rất vui mừng.

      "Mạch Mạch!" Giang Triển Bằng vui mừng ngoắc tay ý bảo tới gần: "Ba ngờ con đến bệnh viện thăm ba."

      Có lẽ là bởi vì bệnh nặng,
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 95: Có nghĩa vụ giải độc cho bà xã.

      Edit: Ngọc Hân

      Quản gia cũng ngẩn người, biết những lời này của mình có vấn đề gì.

      “Bà đây là Vitamin?” Trong tay Giang Dĩ Mạch còn cầm lọ đó viết dòng chữ thuốc tránh thai.

      Quản gia sợ mình đoán sai, cẩn thận ngắm nghía rồi gật đầu khẳng định: “Đây là Vitamin.”

      Giang Dĩ Mạch bảo bà quản gia ra ngoài, nhặt mấy viên thuốc màu trắng rơi lả tả bỏ vào trong lọ , nhìn kỹ nhãn dán lọ đúng là thuốc tránh thai mà.

      Nhưng sao những viên thuốc tranh thai này lại biến thành Vitamin?

      Trong bệnh viện, Giang Dĩ Mạch đưa những viên thuốc này cho bác sĩ xem, xác nhận rốt cuộc đây là thuốc tránh thai hay là Vitamin.

      Bác sĩ nhìn qua lễ độ , đây là thuốc Vitamin, uống thường xuyên có thể nâng cao sức đề kháng của cơ thể.

      Giang Dĩ Mạch trợn tròn mắt, vậy gần hơn năm thời gian mình đều uống chính là Vitamin sao?

      Còn nữa, lúc đầu mình tới tiệm thuốc mua ràng đúng là thuốc tránh thai, sao lại biến thành Vitamin?

      Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có khả năng.

      Đó chính là bị Mộ Thiên Thần len lén đổi thuốc.

      Buổi tối Mộ Thiên Thần về tới nhà nhìn thấy Giang Dĩ Mạch lao xuống quấn lấy như bạch tuộc, chỉ có Ninh Tử ân cần cầm cặp tài liệu và ác khoác cho .

      “Thiếu phu nhân đâu?”

      “Hôm nay hình như tâm tình thiếu phu nhân tốt, buổi chiều gấp gáp ra ngoài chuyến, sau khi trở về sắc mặt liền bình thường, vào trong phòng vẫn chưa ra ngoài.” Ninh Tử xong giúp Mộ Thiên Thần cởi áo khoác.

      cần, tự tôi cởi.” Mộ Thiên Thần đưa cặp tài liệu cho quản gia phía sau lên, vừa cởi áo khoác vắt cánh tay vừa lên lầu.

      Giang Dĩ Mạch ngồi yên lặng trong phòng ngủ, biết nghĩ gì mà xuất thần thế.

      Mộ Thiên Thần lặng lẽ tới len lén hôn lên gương mặt cái: “Bà xã, về!”

      ôm lấy Giang Dĩ Mạch thân mật hỏi: “ suy nghĩ gì mà chuyên tâm vậy?”


      Giang Dĩ Mạch lạnh lùng đẩy ra, cầm lọ đặt trong hộc tủ: “Thuốc tránh thai trong này có phải đổi thành Vitamin hay ?”

      Mộ Thiên Thần liếc nhìn lọ rất thoải mái thừa nhận: “Bị em phát sao?” Nghịch ngợm mở trừng hai mắt: “Em chuyên tâm như vậy là nghĩ tới chuyện này sao? Em cần lo lắng, đây là Vitamin bình thường tăng cường hệ miễn dịch, có hại cho cơ thể….”

      “Ai với chuyện này?” Giang Dĩ Mạch bất mãn cắt ngang: “ đổi thuốc khi nào?”

      “Em tức giận à?”

      “Em hỏi , đổi thuốc từ khi nào?” Cảm xúc Giang Dĩ Mạch trở nên nghiêm túc hỏi.

      “Năm ngoái, khi chúng ta vừa kết hôn bao lâu.” Mộ Thiên Thần thành trả lời.

      “Năm ngoái?” Giang Dĩ Mạch kinh ngạc, “Làm sao biết em có uống thuốc này? Có phải vẫn luôn theo dõi em? Rất may là em mang thai, còn bị hại chết….”

      Mộ Thiên Thần đột nhiên cầm lấy cánh tay Giang Dĩ Mạch, “Em tình nguyện vì sinh con như vậy ư?”

      Giang Dĩ Mạch ngẩn ngơ.

      “Ngoại trừ mua thuốc tránh thai, có phải em còn dùng biện pháp bảo vệ khác?” Mộ Thiên Thần hỏi, “Nếu như muốn sinh con cho có thể cho biết, cố ép em.”

      “Em có ý đó.” Giang Dĩ Mạch có chút được tự nhiên .

      “Vậy em có ý gì?”

      “Chúng ta vừa
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      95.2
      Mỗi câu của Giang Gia Kiệt đều khiến trái tim làm ba của Giang Triển Bằng đau nhói, than thở lát lên tiếng.

      Ông ta cũng biết sao mình lại sinh ra đứa con như vậy.

      Khi còn bé, mặc dù nó sống ở nhà họ Giang nhưng về phần ăn mặc chi tiêu chưa từng tiết kiệm với nó, ngược lại cảm thấy chị em nó thua thiệt nên phương diện tài chính cố gắng thỏa mãn bọn họ.

      Sau này khi họ vào cửa nhà họ Giang, vì cảm thấy khi thể chăm sóc tốt bọn họ, cảm thấy bọn họ thua thiệt nên chuyện gì cũng bênh vực bọn họ.

      Bọn họ gây gỗ với Giang Dĩ Mạch ông ta cũng hỏi phải trái đúng sai che chở bảo vệ chị em họ.

      Nhưng ra ông ta biết, hai con bình thường cãi cọ thể trách Giang Dĩ Mạch hết được, có lúc trong khi vô tình ông ta nhìn thấy con Giang Mỹ Kỳ cố tình chọc Giang Dĩ Mạch nổi giận, lén lút lăng mạ chửi rủa mẹ qua đời của Giang Dĩ Mạch, chọc Giang Dĩ Mạch ra tay với nó, sau đó tìm người lớn bọn họ khóc lóc kể lể chị bắt nạt nó.

      Khi ta còn bé, ông ta vốn có lòng thù địch với Giang Dĩ Mạch, vì áy náy ta nên xem như thấy những chuyện mà mình chứng kiến, mỗi lần đều bắt Giang Dĩ Mạch xin lỗi.

      Nhưng Giang Dĩ Mạch là người tính tình bướng bỉnh kiên quyết chịu xin lỗi, mắng Thiệu Thiến hại chết mẹ , càng thêm hận ông ta.

      Mỗi lần Giang Dĩ Mạch trách mắng Thiệu Thiến hại chết mẹ lại muốn đánh Giang Gia Kiệt bên cạnh.

      Thiếu niên mười mấy tuổi vốn rất kích động lại thấy mẹ mình bị người ta tôn trọng nên ra tay càng nặng, Giang Dĩ Mạch nào phải đối thủ của cậu ta, phần lớn đều bị đánh vô cùng thảm.

      Điều này cũng tạo nên Giang Dĩ Mạch càng thêm hận người làm ba là ông ta đây.

      Hôm nay Giang Triển Bằng ân hận lúc đầu làm sai, đối với con Giang Mỹ Kỳ trong lòng nguội lạnh rồi.

      Cũng trách ông ta người làm ba này dạy được con .

      Hai đứa bé từ ở với Thiệu Thiến, sau đó vào nhà họ Giang cũng là Thiệu Thiến chăm sóc bọn họ, học theo tai nghe mắt thấy của Thiệu Thiến biến thành bộ dạng này.

      Nhưng cũng chỉ có con biến thành bộ dạng này, con trai .

      Hôm nay gì cũng muộn rồi.

      Lúc này Giang Dĩ Mạch mới đẩy cửa phòng bệnh vào, cầm hoa quả đặt lên tủ đầu giường, cảm giác bầu khí quái dị trong phòng bệnh cũng vạch trần.

      Giang Triển Bằng thấy Giang Dĩ Mạch đến thăm ông ta, bất đắc dĩ lúc nãy biến mất vui mừng gọi ngồi xuống, “Mạch Mạch, con tới rồi, vừa rồi ba còn nhắc tới con đó.”

      Đối với nhiệt tình của ba mình mà , mặc dù Giang Dĩ Mạch hận nổi ông ta nhưng cũng có cách nào đáp lại nhiệt tình đó.

      Mỗi lần thấy con tới là Giang Triển Bằng ngừng, giống như sợ dừng lại con rời ngay.

      Ông ta liên tục chuyện khi Giang Dĩ Mạch còn bé, vì là con đầu tiên nên ông ta vô cùng thương , cũng hưng phấn khi lần đầu tiên mình làm ba, cho nên khi Giang Dĩ Mạch còn bé ông ta dồn toàn bộ tình thương của cha vào .

      Cho dù thời gian vợ mang thai bên ngoài…, mặc dù sinh con bên ngoài cùng phụ nữ khác nhưng vẫn ảnh hưởng tình cảm của cha giành cho người con đầu tiên.

      Giang Triển Bằng càng tới khúc cuối càng nhiều, giống như biết mình còn sống được bao lâu nữa, hết toàn bộ những lời đời này còn sót lại.

      Khoảng thời gian ông ta nằm viện này với Giang Dĩ Mạch nhiều hơn so với cả đời ông ta với .

      Giang Dĩ Mạch chỉ yên lặng nghe
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      95.3
      Cậu ta lại gọi điện ra nước ngoài cho Giang Mỹ Kỳ.

      Giờ phút này trong phòng xa hoa đảo ở nước ngoài vừa mới kết thúc cuộc chiến đấu ác liệt, hai người mệt ngủ thiếp .

      Đột nhiên tiếng chuông điện thoại đánh thức Giang Mỹ Kỳ, nghĩ rằng trong công ty xảy ra chuyện gì đó nên trợ lý gọi điện thoại tới đây, khi ấn nút a lô tiếng nghe thấy tiếng của Giang Gia Kiệt, ta bị dọa sợ tới mức đột nhiên từ giường ngồi dậy.

      “Gia Kiệt?” ta nhớ cài đặt số điện thoại Giang Gia Kiệt và ba cùng với Giang Dĩ Mạch vào danh sách đen rồi, sao lại nhận được điện thoại của cậu ta?

      “Chị, muốn gọi điện thoại cho chị nhưng dễ dàng gì!” Giang Gia Kiệt giọng mỉa mai : “Chị ở nước ngoài sống rất thoải mái chứ?”

      “Chị công tác ở nước ngoài, bây giờ bận họp đấy….”

      “Đúng vậy, bây giờ chị bận rộn nhiều việc, bận họp cùng người đàn ông khác!” Giang Gia Kiệt châm chọc , “Hôm nay em tới trại giam thăm Hạo Thiên.”

      Giang Mỹ Kỳ liếc người đàn ông tóc vàng mắt xanh ngủ say bên cạnh, lặng lẽ vào phòng vệ sinh đóng chặt cửa nghe điện thoại.

      “Có chuyện gì em cứ , bây giờ bên chỗ chị là nửa đêm.”

      “Hôm nay em thăm Hạo Thiên, ấy mặt mũi bầm dập, cổ còn có vệt dây ràng là ở trong tù bị người ta đánh.” Giang Gia Kiệt .

      “Em thăm Hạo Thiên làm gì?” Giang Mỹ Kỳ thuận miệng hỏi.

      ấy là chồng chị, thăm HạoThiên nên phải là chị!” Giang Gia Kiệt bất mãn , “Nhưng chị lại chạy ra nước ngoài du lịch, cùng người đàn ông nước ngoài làm ra chuyện có lỗi với Hạo Thiên!”

      “Chuyện có chứng cứ em đừng nhảm!” Giang Mỹ Kỳ .

      “Em nghe thấy rồi chị còn thừa nhận?”

      “Em nghe được cái gì rồi hả?” Giọng điệu Giang Mỹ Kỳ rất kiên nhẫn, “Hơn nửa đêm chị còn phải họp rất cực khổ, em có việc gì đừng tìm chị, chị thích!”

      “Chị cực khổ bận rộn cùng người đàn ông khác lăn lộn giường hả?”

      “Miệng chó phun được ngà voi!” Giang Mỹ Kỳ tức giận cúp điện thoại.

      Giang Gia Kiệt lập tức : “Bây giờ em gọi điện thoại cho chị là muốn cho chị biết ba rất muốn gặp chị!”

      phải chị với em là chị bận rộn nhiều việc sao? Em với ba tiếng là chị công tác ở nước ngoài.” Giang Mỹ Kỳ nhịn được , sớm mất kiên nhẫn với chuyện nhà họ Giang.

      “Chị có trở về hay là chuyện của chị, em chỉ quản cho chị biết.” Giang Gia Kiệt , “Giang Dĩ Mạch cũng tới bệnh viện thăm ba nhiều lần rồi, còn trả tất cả tiền thuốc thang ba nằm viện, nhưng còn chị?”

      “Giang Dĩ Mạch trả tiền thuốc cho ba? phải ta rất hận ba sao?”

      “Cho nên em , Giang Dĩ Mạch hơn chị biết bao nhiêu lần!”

      “Này Giang Gia Kiệt, chị là chị ruột em đó, có người chị ruột của mình như em sao?” Giang Mỹ Kỳ bất mãn.

      “Chị còn biết chị là chị ruột của em ư? Vứt ba trong bệnh viện chẳng ngó ngàng gì tới, chỉ lo mình ra nước ngoài thong dong sung sướng, tiền thuốc men chịu bỏ ra dù chỉ phân, chị còn có mặt mũi chị là chị ruột của em sao?”

      phải với em rồi sao, chị ra nước ngoài công tác.” Từ đầu tới cuối Giang Mỹ Kỳ thừa nhận mình du lịch, lén lút hẹn hò với người đàn ông nước ngoài.

      “Gia Kiệt, chị biết ba bị bệnh nặng tâm tình em tốt chị cũng hiểu em, chị sớm thu xếp hết bận bịu công việc để về.” Giọng điệu Giang Mỹ Kỳ làm ra vẻ mình hi sinh rất nhiều, Giang Gia Kiệt giận đến mức dứt khoát cúp điện thoại của ta.

      Giang Mỹ Kỳ lập tức kiểm tra danh sách đen trong điện thoại, phát trong danh sách đen chẳng còn số điện thoại nào, chẳng trách Giang Gia Kiệt gọi điện thoại tới nhận được.

      ta xem nhật ký cuộc gọi tới phát hiên hơn hai giờ trước Giang Gia Kiệt có gọi điện thoại qua đây, hơn nữa mình còn nhận cuộc gọi.

      Nhưng ta chẳng biết chút gì.

      Giang Mỹ Kỳ lập tức mở cửa phòng vệ sinh ra ngoài đánh thức người đàn ông tóc vàng ngủ thờ phì
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 96: nam quả nữ

      Trước khi máy bay cất cánh, loa truyền thanh trong cabin nhắc nhở mọi người tắt thiết bị điện tử, máy bay sắp cất cánh, người đàn ông khép máy tính xách tay lại đặt sang bên cạnh, tựa vào lưng ghế ngồi ở phía sau, nhắm mắt lại, giống như nghỉ ngơi.

      Sắc mặt hơi tái nhợt lộ ra trong veo mà lạnh lùng, quanh thân tỏa ra lạnh lùng cao quý làm cho người ta dám đến gần.

      Mấy giờ sau, máy báy đến sân bay trong nước.

      Người đàn ông mở mắt ra, nhìn sang người khách bên cạnh chỗ ngồi vẫn ngủ, đành phải lên tiếng nhắc nhở.

      Lúc này Giang Mỹ Kỳ mới tỉnh lại, vẻ mặt xấu hổ giải thích, vội vàng đứng dậy vội vàng rời , cẩn thận làm rơi túi xuống đất.

      Người đàn ông lấy xe lăn gấp ra, dư quang khóe mắt chú ý đến túi xách rơi bên cạnh chỗ ngồi.

      Giang Mỹ Kỳ chen chúc lâu, cũng đợi người đàn ông kia, do dự mình có nên quay đầu, nghe thấy đằng sau có thanh lễ phép: "Tiểu thư, đây là túi xách của ."

      Giang Mỹ Kỳ theo bản năng quay đầu, thấy người đàn ông ngồi lên xe lăn, đáy mắt lên kinh ngạc, nhận túi xách của mình: " ra túi xách của tôi rơi xuống! Cám ơn."

      " cần khách sáo." Người đàn ông đẩy xe lăn chạy bằng điện rời .

      Giang Mỹ Kỳ nhìn bóng lưng người đàn ông ở xe lăn lúc lâu, sau đó mới cầm túi xách của mình rời .

      Trợ lý vội vàng đến gọi tiếng: "Tổng giám đốc, người trở lại, xe dừng ở bên ngoài."

      Trước khi Giang Mỹ Kỳ về nước gọi điện thoại cho trợ lý đến sân bay đón mình, sau khi lên xe, phân phó trợ lý, lái xe đưa ta đến bệnh viện.

      "Tôi dặn trước khi đến đón tôi qua nhà tôi lấy đồ có cầm đến ?" Giang Mỹ Kỳ ngồi ở hàng ghế sau xe hỏi.

      "Có, ở chỗ này." Trợ lý vừa lái xe vừa ra hiệu chỗ túi quà tặng ở ghế tay lái phụ, trong lòng tò mò tổng giám đốc bảo đến nhà họ Đường lấy cà- vạt từ trong tủ quần áo ra tìm người đóng gói là muốn tặng cho người nào.

      Mặc dù cà- vạt thoạt nhìn giống như mới mua, nhưng dù sao cũng là đồ dùng qua, tìm người đóng gói lần nữa giả vờ tặng người, nếu để cho đối phương biết là chuyện rất lễ phép.

      cái cà- vạt có thể đáng bao nhiêu tiền, đối với nhà giàu có mà căn bản đáng nhắc tới.

      Trong lòng trợ lý nghĩ như vậy, miệng dám ra.

      Giang Mỹ Kỳ lấy túi quà tặng tay lái phụ qua, lấy hai hộp quà tặng bên trong ra, bên trong chứa cà- vạt đưa cho ba, cà- vạt này là lần hưởng tuần trăng mật cùng Đường Hạo Thiên ở nước ngoài mua, liền thử đeo chút, cũng chưa chính thức đeo, giống như mới.

      Đường Hạo Thiên phải vài năm sau mới có thể ra ngoài, cà- vạt này để ở nhà lãng phí, bằng lấy ra làm thuận nước giong thuyền, hơn nữa ba bị bệnh nguy kịch, đoán chừng cũng đeo cà- vạt, mua mới lãng phí tiền bạc.

      Trong hộp quà khác là chiếc lắc tay giả của đàn ông, cũng là lần cùng Đường Hạo Thiên hưởng tuần trăng mật đó mua,
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :