1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thịnh sủng hào môn thiếu phu nhân - Tiêu Tương Thập

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 4. Mưu sát chồng.

      edit Thanh Thanh Mạn

      Giang Dĩ Mạch đứng lên, vỗ vỗ bụi người: “Coi như là kẻ ngốc, dám vô lễ với bổn tiểu thư, bổn tiểu thư cũng tuyệt tha…” Chữ cuối cùng còn chưa ra, thấy gương mặt tuấn tú bị ngã xuống đất nhúc nhích, trong lòng chợt xuất cảm giác xấu.

      “Này, tỉnh lại !” Giang Dĩ Mạch đến gần, nhàng đá người đàn ông ngã xuống đất cái.

      “Mộ Thiên Thần?” Giang Dĩ Mạch lại gọi hai tiếng, phát nhắm mắt lại nhúc nhích, trong lúc lơ đãng thấy vết máu mép giường, lòng đột nhiên chùng xuống, tay run rẩy chỉ đặt nhè trước mũi , cảm giác có hơi thở.

      Trong nháy mắt sắc mặt Giang Dĩ Mạch trắng bệch, ngã đặt mông đất, lầm bầm lầu bầu: “Chết?”

      Làm sao có thể?

      Mình chỉ đạp ta cái thôi, ai bảo ta dám khinh bạc mình, coi như là kẻ ngốc cũng được.

      Giang Dĩ Mạch ôm lấy lay lay: “Này, đừng có giả chết nha!”

      Người đàn ông nhắm hai mắt, bình tĩnh ngủ say có bất cứ động tĩnh gì.

      Giang Dĩ Mạch cũng luống cuống, đêm tân hôn lại náo động vụ án liên quan tới mạng người, mình làm thiếu phu nhân nhà giàu cũng thể vào ngục ăn cơm tù.

      Mộ gia chắc chắn tha cho mình, coi như là kẻ ngốc, nhưng cũng là con trai lớn của Mộ gia, mình xong rồi.

      Mặt Giang Dĩ Mạch cúi thấp, suy nghĩ về quá khứ chút, vị hôn phu thanh mai trúc mã bị con của tiểu tam cạy góc tường, mình phải thay ta chùi đít gả cho kẻ ngốc, kết quả xảy ra án mạng, mình ăn cơm tù.

      Mà đôi mẹ con tiện nhân kia lại chiếm lấy tất cả những thứ thuộc về mẹ mình và vị hôn phu của mình.

      Kiếp trước mình làm chuyện xấu gì để kiếp này bị ức hiếp đến mức này?
      Giang Dĩ Mạch càng nghĩ càng cam lòng, cái chết của mẹ mình lại hiểu , chính mình lại phát phải ăn cơm tù vì tiện nhân cướp mất vị hôn phu của mình.

      Tại sao?

      làm chuyệnxấu thập ác bất xá, thiên lý bất dung gì?

      Mà mẹ con tiện nhân cướp chồng cướp tài sản của người khác lại có thể sống phóng khoáng phong quang?

      Thế giới này còn thiên lý ?

      Giang Dĩ Mạch đứng lên, nhìn người đàn ông nằm đất nhúc nhích : “Mộ Thiên Thần, đừng trách tôi, muốn trách nên trách người vợ kia của ! Người tên là Giang Mỹ Kỳ kia mới đúng là vợ , nếu phài là ta cướp mất vị hôn phu của tôi, còn lớn bụng, tôi cũng bị buộc thay ta gả cho , làm quỷ cũng phải tìm ta báo thù, ngàn vạn lần đừng oán trách tôi.”

      Mở cửa sổ ra, nhìn bốn phía, phát mình ở lầu hai, đúng lúc phía dưới có ai.

      Giang Dĩ Mạch nắm lấy rèm cửa leo xuống, trong đầu chỉ còn ý niệm, tuyệt đối thể ngồi tù, như vậy tiện nghi cho đôi mẹ con tiện nhân kia.

      Hôm nay là ngày đám cưới của và tên ngốc kia, lúc này người của khu nhà này còn chưa nghỉ ngơi, Giang Dĩ Mạch cẩn thận từng li từng tí bò xuống dưới, lặng lẽ đưa đầu ra nhìn ánh đèn cửa sổ lầu dưới lóe lên, phát bên trong có ai, mới to gan vội vàng tiếp tục bò xuống dưới.

      Lúc này cửa phòng đột nhiên mở ra, người đàn ông cầm chén nước vào, giương mắt nhìn cửa sổ đối diện, thấy có ở đó, sửng sốt chút, Giang Dĩ Mạch thấy mình bị nhìn thấy, cũng cả kinh, tay cầm rèm cửa đột nhiên kéo cái, vì chịu được trọng lượng của mà rách mảng lớn.

      “A…” Giang Dĩ Mạch kêu lên tiếng, nặng nề ngã xuống.

      Người đàn ông vội vàng mở cửa sổ ra, đưa đầu liếc mắt nhìn ra ngoài, lập tức xoay người ra ngoài, khi ta ra đến bên ngoài phát thấy ai nữa.

      Giang Dĩ Mạch khập khiễng chạy vào hoa viên phía sau, chờ người nọ , mới lén lén lút lút muốn chạy , cánh tay nhè đặt lên vai , Giang Dĩ Mạch theo bản năng hất cánh tay kia ra, đột nhiên nhận ra là lạ ở đâu, xoay người nhìn theo cánh tay thấy được gương mặt tuấn tú trắng bệch cười với mình, nhất thời bị dọa đến hoa dung thất sắc, khẽ kêu tiếng: “A…”

      vôị vã bịt miệng, muốn dẫn những người khác tới.

      Nhìn gương mặt trắng bệch tuấn tú này, cố gắng trấn định, bị sợ đến sắp hồn bay phách tán, đại não suy nghĩ hỗn loạn, lời mạch lạc: “ cần hận tôi, nếu phải vợ đoạt vị hôn phu thanh mai trúc mã của tôi, tôi cũng bị buộc phải thay ta gả cho , chân tôi cũng cẩn thận mới đạp chết muốn hận hận Giang Mỹ Kỳ, là ta phản bội , trước khi kết hôn còn làm giày rách với vị hôn phu của chị mình, còn làm đến lớn bụng…”

      “Bà xã, làm giày rách có nghĩa là gì?” Gương mặt tuấn tú trắng bệch khờ dại hỏi.

      “Biết là làm giày rách là được…” Giang Dĩ Mạch đột nhiên phục hồi tinh thần, nhìn người đàn ông trước mặt, đưa tay run rấy vuốt vuốt gương mặt , cảm giác rất chân .

      đột nhiên hung hăng nhéo gương mặt cái, làm người đàn ông đau đến ủy khuất kêu lên:

      “Bà xã, đau…”

      ra là chết!” Sau khi Giang Dĩ Mạch trở nên kích động, tức giận nhào tới: “ được đấy, Mộ ngu ngốc, dám giả chết gạt tôi, bây giờ chết cho tôi!”

      “Bà xã, có giả chết, em đừng tức giận…” Mộ ngu ngốc ôm lấy người đè người Giang Dĩ Mạch trẻ con uất ức cầu xin tha thứ.

      Trong bóng tối, hai người biết là lúc ôm hay là lúc đánh nhau xoay vòng, lúc Giang Dĩ Mạch phát , bị Mộ ngu ngốc đè ở dưới, còn tội nghiệp cầu xin .

      mau xuống cho tôi!” Giang Dĩ Mạch nổi trận lôi đình.

      “Bà xã, đừng tức giận có được ? có giả chết.”

      xuống trước !”

      “Bà xã, muốn chết!” Mộ ngu ngốc nằm người Giang Dĩ Mạch, sợ hãi ôm chặt lấy .

      “Mộ ngu ngốc, xuống cho tôi…”

      “Hai đứa làm gì đó?” Đột nhiên giọng nghiêm khắc vang lên làm cho hai người đều im lặng.

      Giang Dĩ Mạch biết người phụ nữ hơn năm mươi tuổi này, nghe giọng cảm giác là người rất có địa vị.

      “Mẹ, bọn con trốn mèo .” Tên ngốc hồ đồ .

      Đường Hân liếc mắt nhìn Giang Dĩ Mạch, sắc mặt trầm xuống: “Hai đứa theo ta!”

      Giang Dĩ Mạch cảm thấy ổn, người phụ nữa này vừa nhìn dáng vẻ cũng rất lợi hại, tên ngốc lúc này đưa mặt tới, giọng : “Bà xã, em đừng sợ, mẹ là người rất tốt, cho mẹ biết, em mưu sát chồng.”
      Chương 5. Ra oai phủ đầu

      edit Thanh Thanh Mạn

      Giang Dĩ Mạch cảm thấy khóe môi đẹp mắt của tên ngốc lộ ra nụ cười tà xảo trá trong bóng tối, nhưng sắc trời quá tối, nhìn lắm.

      Muốn phân biệt cẩn thận, chỉ thấy ta ngu ngốc cười, cùng với đôi mắt đào hoa câu người ngoài ngây thơ chỉ có ngây thơ.

      ta là tên ngốc, thể nào kết hôn với mình lại ngốc nữa.

      “Hai đứa còn đứng ngây ra đó làm gì? Là muốn để cho trưởng bối như ta đợi hai đứa sao?” Đường Hân nghiêm nghị quát lớn tiếng, Giang Dĩ Mạch theo sát vào, mà tên ngốc cũng cầm tay nàng vui vui vẻ vẻ vào cùng.

      , xảy ra chuyện gì!” Đường Hân ngồi sofa ở phòng khách, ánh mắt nghiêm nghị: “Hôm nay là đêm tân hôn của hai đứa, hơn nửa đêm ở trong phòng cho tốt lại chạy ra ngoài làm gì?”

      Giang Dĩ Mạch suy nghĩ nên đối phó thế nào, tên ngốc ngây thơ mở miệng : “Mẹ, người đưngg tức giận nữa, con và vợ chơi trốn tìm.”

      Đường Hân nhìn con mình, trong nháy mắt vẻ mặt trở nên từ ái: “Thiên Thần, nửa đêm thể chơi trốn tìm, hơn nữa hôm nay là đêm tân hôn của các con, con quên mẹ dạy con gì rồi sao?”

      Ánh mắt Mộ ngu ngốc sáng lên, hình như là xác định: “Con chưa quên, mẹ cho con và vợ sinh…”

      “Chưa là tốt rồi!” Đường Hân vội vàng cắt lời, nhìn về phía Giang Dĩ Mạch, sắc mặt đột nhiên lạnh xuống: “Sao có thể trong đêm tân hôn lại chơi trốn tìm với Thiên Thần? Thiên Thần hiểu chẳng lẽ cũng hiểu? Sao lại có quy củ như vậy, trước kia mẹ dạy thế nào?”

      Ngày tân hôn thứ nhất ra oai phủ đầu với con dâu.

      Giang Dĩ Mạch thể dễ dàng tha thứ cho người khác mẹ mình đúng, nể tình bà ta là trưởng bối, thể mạp phạm quá mức, đắc tội với mẹ chồng, sợ là sau này mình cũng dễ qua, nhưng lại thể buồn bực lên tiếng để người tùy tiện dạy dỗ, sau khi đắn đo, bi thương : “Mẹ con lúc con còn bị người ta hại chết.”

      Lần này đến phiên Đường Hân biết gì, chuyện của Giang gia bà nhiều ít cũng biết chút, bà và Thiệu Thiến là bạn cũ, muốn quản chuyện nhà của Giang gia.

      Huống chi bà và Thiệu Thiến còn là bạn cũ, bởi vì là bạn cũ nên mới muốn cưới con của bà ấy, kết quả đến phút cuối lại đổi người.

      Điều này khiến bà rất bất mãn.

      Hôm nay con dâu này vừa cưới vào cửa, lại nhất thời quên mẹ ruột của con dâu sớm qua đời, chuyện này thực được, nhưng nếu lời bôi nhọ người qua đời, lại có vẻ là mẹ chồng lòng dạ hẹp hòi, tha người.

      Bà chỉ là muốn thử dò xét con dâu vốn nên cưới vào cửa, ra oai phủ đầu với ta, cũng để cho ta biết ai mới là chủ nhân trong nhà này.

      mong muốn ngày vui này lại tới từ chết, là xúi quẩy.

      Nhưng nếu lại chỉ trích con dâu có kiến thức lại chứng tỏ bà làm mẹ chồng lòng dạ độc ác, lạnh lùng, chỉ đành phải ra vẻ chút: “Cũng khổ cho con, đứa , bây giờ con gả tới Mộ gia chúng ta, chính là người của Mộ gia, ta là mẹ của Thiên Thần cũng là mẹ của con, chỉ cần con đối tốt với Thiên Thần, chăm sóc tốt cho nó, ta bạc đãi con.”

      “Cám ơn mẹ, vợ đối với con rất tốt, còn chơi trốn tìm với con nữa.” Tên ngốc hồ đồ .
      Chân mày Đường Hân tự chủ nhíu lại, nếu là con dâu có tâm nhãn có kiến thức sớm theo bậc thang mà xuống, vội vàng cảm ơn mẹ chồng hiểu đạo lý, trạch tâm nhân hậu rồi, thế nhưng con dâu lại đứng yên đó động đậy chút nào, còn hiểu chuyện bằng đứa con trai ngốc của bà.

      Bên cạnh có người đàn ông dáng dấp có mấy phần giống với Mộ Thiên Thần tới: “Mẹ, bây giờ cũng còn sớm nữa, để cho trai chị dâu nghỉ sớm chút , hôm nay là đêm tân hôn của bọn họ.”

      “Nhìn trí nhớ của ta này!” Đường Hân khoát khoát tay: “Nhanh nghỉ ngơi .”

      Lần đầu tiên gặp mặt con dâu, ấn tượng rất tốt, con dâu này quá biết ứng xử.

      Vào phòng, tâm tình Giang Dĩ Mạch cũng tốt, cái chết của mẹ hiểu , mình vẫn tìm được chứng cớ, hôm nay lại rơi vào tình cảnh này, cảm thấy lão phu nhân Mộ gia dễ ở chung, sau này mình sợ là khó qua rồi.

      Phờ phạc rũ rượi nằm giường, nghĩ tới tâm của mình.

      Mộ ngu ngốc đột nhiên nhào tới: “Bà xã, mẹ để với em…”

      Giang Dĩ Mạch cước đạp tên ngốc xuống: “ muốn chết tránh xa tôi ra!”

      “Bà xã…” Tên ngốc mở to đôi mắt hoa đào xinh đẹp đầy nước mắt ủy khuất, như con dâu uất ức tội nghiệp nhìn Giang Dĩ Mạch.

      “Tôi còn chưa tìm tính sổ đấy, làm gì vậy? Giả chết còn uy hiếp tôi cái gì mưu sát chồng! Mưu sát chồng là gì? biết cái gì gọi là mưu sát chồng sao? Lại dùng từ linh tinh.”

      Đôi mắt Mộ ngu ngốc chứa đầy nước mắt, ủy khuất gật đầu: “Biết, vợ muốn giết chồng liền kêu là mưu sát chồng, TV đều diễn như vậy.”

      “Lúc nào tôi muốn giết rồi hả?”

      Mộ ngu ngốc che ngực bị đạp phải, hơi sợ hãi nhìn : “Bà xã, chỗ này của còn đau quá, cho mẹ biết, em đừng hung dữ như vậy được ?”

      “Vậy làm ơn tránh xa tôi !”

      “Bà xã, chúng ta là vợ chồng.” Mộ ngu ngốc lã chã chực khóc nhìn , rất là uất ức.

      khuya lắm rồi, Giang Dĩ Mạch cũng có chút mệt mỏi, nhìn dáng vẻ lã chã chực khóc, cũng có chút đành lòng, mình cần gì so đo với tên ngốc.

      “Được rồi, tôi hung dữ với , vậy nghe lời, ngủ ghế sofa .”

      “Bà xã, muốn ngủ giường.”

      “Chẳng lẽ muốn ngủ sofa?”
      “Chúng ta có thể ngủ chung.”

      Giang Dĩ Mạch giận dữ: “Tên nhóc này, tôi muốn đạp cước về tây thiên luôn!”

      Mộ ngu ngốc khóc rất đau lòng, xoay người muốn ra ngoài: “ muốn tìm mẹ , bà xã tức giận, cần nữa, mẹ…”

      Giang Dĩ Mạch sợ hãi đến vội vàng xuống giường, chạy đến trước mặt Mộ ngu ngốc, kịp thời ngăn cửa lại, mới nhận ra mình ở trong lòng Mộ ngu ngốc.
      Chris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 6: Chỉ mong bụng của con cũng có thai

      Edit: Tuyết Nguyệt Lam


      Lúc này cũng bất chấp nhiều như vậy, vội vàng : "Tôi tức giận, cũng phải cần ."

      Mộ ngu ngốc cao hứng, lập tức cười cực kỳ khờ dại: "Vậy bây giờ chúng ta động phòng , mẹ ..."

      "Đợi chút!" Giang Dĩ Mạch vội vàng dừng lại, sợ Mộ ngu ngốc lại khóc tìm mẹ, dằn lại tính tình, dỗ dành: "Chuyện kia... tại rất trễ, tôi ngày mệt mỏi rồi, eo mỏi lưng đau, lại buồn ngủ quá..., rất muốn nghỉ ngơi sớm chút, lần sau chúng ta lại bổ sung thêm nha." xong ngáp cái, bộ dáng xem ra mệt mỏi.

      "Bà xã ơi, lưng em rất đau sao? Ông xã giúp em xoa xoa..." Cánh tay thon dài ôm vào trong ngực, giúp xoa bóp lưng.

      Giang Dĩ Mạch phản ứng chậm chạp, đến khi muốn ngăn cản còn kịp rồi.

      " cần, ngủ giấc tốt thôi... A..."

      Mộ ngu ngốc đột nhiên ôm chặt , cực kỳ thoải mái lại gần vai của : "Bà xã ơi, em thơm...!"

      Giang Dĩ Mạch đẩy cũng đẩy được, xê dịch chút cũng được, chỉ có thể dằn lại tính tình, dỗ dành: "Thiên Thần, em buồn ngủ quá, em muốn ngủ."

      "Bà xã à, mẹ khi kết hôn là người nhà, ông xã phải chăm sóc bà xã, bà xã cũng có thể chăm sóc ông xã." Mộ ngu ngốc khờ dại , lại dùng lực hít hơi: "Bà xã thơm quá...!"

      Nếu đổi lại là người khác, sớm đánh quyền tới rồi.

      Giang Dĩ Mạch tức giận mà đánh lại thể đánh, mắng lại thể mắng, đành phải nghĩ biện pháp dỗ dành vậy.

      là người bị chọc ghẹo, sao lại phải dỗ dành kẻ quấy rối chứ?

      Thói đời này càng ngày càng có thiên lý rồi.

      Giang Dĩ Mạch dùng giọng cực kỳ mỏi mệt thống khổ : "Ông xã à, em mệt quá...!"

      Đều sinh đứa bé ngốc ba tuổi, đến lại biến thành gả cho người chồng ngốc ba tuổi.

      "Tử Duệ ông xã phải bà xã, bà xã mệt, chúng ta phải ngủ sớm chút, ngày mai chúng ta có thể động phòng lại." Mộ ngu ngốc đột nhiên ôm lấy Giang Dĩ Mạch đến bên giường.

      " muốn làm gì?" Giang Dĩ Mạch vội vàng hỏi, thiếu chút nữa nổi nóng.

      "Bà xã à, em em mệt chết , muốn em quá mệt mỏi, liền ôm em ngủ." Mộ ngu ngốc cực kỳ ủy khuất .

      Đặt Giang Dĩ Mạch ở bên trong, Mộ ngốc nghếch nằm ở bên ngoài, mở to đôi mắt hoa đào xinh đẹp vui rạo rực nhìn .

      Nếu có thể, Giang Dĩ Mạch muốn cước đạp đến ghế sofa.

      "Ông xã à, khi em ngủ, ai cẩn thận chạm vào em, em đạp người đó, rất đau, còn đau hơn lần trước em đạp ...!" Nhìn Mộ ngu ngốc giống như bị dọa sợ, mới vừa lòng : "Cho nên đừng thừa dịp tôi ngủ mà chạm vào tôi...!"

      Mộ ngu ngốc cực kỳ sợ hãi lại xê dịch ra bên ngoài: "Bà xã, nhất định cẩn thận để đụng vào em."

      "Vậy ngủ sớm chút ." Giang Dĩ Mạch lật người lại rồi ngủ.

      Ngày hôm sau, mặt trời lên cao, Giang Dĩ Mạch mới tỉnh lại, mở mắt liền thấy đôi mắt hoa đào mỉm cười nhìn .

      "Bà xã, rốt cuộc em cũng tỉnh..."

      Giang Dĩ Mạch quyền đánh tới, Mộ ngu ngốc che mũi ủy khuất kêu tiếng: "Bà xã, chạm vào em..."

      "A? Thực xin lỗi, tôi cố ý." Vừa mở mắt thấy có đàn ông nhìn mình, bất giác đánh quyền tới.

      quên chuyện bản thân kết hôn rồi.

      "Bà xã, đau quá!" Mộ ngu ngốc cực kỳ ủy khuất .

      "Để tôi xem." Giang Dĩ Mạch giúp kiểm tra xem có bị thương hay .

      "Mẹ thổi thổi đau nữa." Mộ ngu ngốc khờ dại , vẻ mặt trẻ con, lã chã chực khóc nhìn Giang Dĩ Mạch.

      " đừng được tấc lại muốn tiến thước!" Nếu đổi lại là người đàn ông khác, sớm khách khí rồi.

      Giang Dĩ Mạch nhìn ánh mắt Mộ Ngốc Nghếch lã chã chực khóc, sao có thể so đo với kẻ ngốc chứ? Đầu hàng, lại gần giúp thổi thổi.

      Coi ta như là đứa bé .

      Cũng biết là ai lại gần ai, môi của Giang Dĩ Mạch cẩn thận đụng vào cái mũi cao thẳng của , nhìn gương mặt tuấn tú của Mộ ngu ngốc ở khoảng cách gần như vậy, sao lại cảm thấy đáng tiếc cho cái túi da đẹp này.

      Tại sao ta lại trở thành đứa ngốc?

      Chẳng lẽ sinh ra là kẻ ngốc?

      " biết bà xã mà, cũng bà xã." Đôi mắt hoa đào hẹp dài của Mộ ngu ngốc nhiễm ý cười, thực ra lúc lời nào cũng nhìn ra ta là người đần độn, nhưng vừa hoàn toàn bại lộ.

      Ở trong lòng Giang Dĩ Mạch ngừng với bản thân, thể so đo với kẻ ngốc.

      "Bà xã, lát nữa chúng ta phải kính trà nàng dâu với ba mẹ, em đừng sợ, tất cả ở đây." Mộ ngu ngốc khờ dại .

      Giang Dĩ Mạch rửa mặt chải đầu đơn giản, kiểm tra quần áo của bản thân, rồi bắt đầu kính trà nàng dâu.

      Ai ngờ vừa mở cửa cảm giác được khí trong phòng khách cực kỳ thích hợp, tất cả người hầu đều đứng ở bên, sắc mặt cũng rất tốt.

      Mẹ chồng Đường Hân mặt xụ ra còn dài hơn cả cái giày, trầm nhìn : " vẫn còn biết phải thức dậy cơ đấy! biết hôm nay phải kính và điểm tâm sáng hay sao? Lại để cho trưởng bối chúng tôi phải chờ !"

      "Mẹ, đêm qua bà xã mệt muốn chết rồi, eo mỏi lưng đau, hôm nay mới ngủ nhiều chút." Mộ ngu ngốc nỡ nhìn bà xã của mình bị giáo huấn, giải thích thay bà xã.

      Nhưng lời này nghe ra có mùi là lạ.

      Ánh mắt Đường Hân lập tức nhìn về phía bụng bằng phẳng của Giang Dĩ Mạch, vừa ý nở nụ cười, đột nhiên Giang Dĩ Mạch phản ứng kịp lời vừa rồi của Mộ ngu ngốc vì sao có mùi là lạ, xấu hổ, là tên ngốc, lời nên cũng . Thấy Đường Hân còn nhìn chằm chằm bụng của mình, giống như bên trong có rồi vậy, trong lòng bực bội, mới kết hôn có ngày, bà có nhìn đến rớt cả tròng mắt cũng có đâu.

      Người hầu bưng trà lên, đến phiên Giang Dĩ Mạch kính trà hai vị trưởng bối.

      Ba chồng nhìn qua giống như người ít , rất hòa khí tiếp nhận trà nàng dâu uống ngụm, lại dặn vài câu, tâm đối với người con trai này cũng tồn tại áy náy.

      Đường Hân tiếp nhận trà cười : "Thấy con vất vả như vậy, trách cứ con nữa, trà nàng dâu này mẹ uống, chỉ mong bụng của con cũng sớm ngày đậu thai, mau chóng sinh cho nhà họ Mộ chúng ta đứa cháu trai."

      "Con còn..."

      Mộ ngu ngốc nghe thấy được sinh con, đặc biệt cao hứng: "Mẹ, chúng con cực kỳ cố gắng, nhất định mau chóng có đứa bé béo mập."

      Giang Dĩ Mạch lặng lẽ trừng Mộ ngốc nghếch cái, hề có ý định sinh con với tên ngốc, chú ý tới cái liếc mắt bất mãn này của đều bị con thứ hai đứng bên cạnh Đường Hân - Mộ Tử Duệ nhìn thấy hết.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 7: Lại mặt.

      Editor: heisall


      Theo phong tập tục quán, sau ngày hôn lễ phải về nhà lại mặt. Tức là dâu chú rễ phải cùng nhau trở về nhà mẹ dâu để ăn bữa cơm.

      Mãi cho đến buổi tối ngày kết hôn đó, Giang Dĩ Mạch mới thấy được người chồng của . Bởi vì đầu óc có chút vấn đề, nên đối với đứa con trai này nhà họ Mộ cũng hết lòng bảo vệ. Trừ đêm tân hôn, tất cả những việc khác cần phải dùng tới chú rễ đều do con trai thứ hai thay thế.

      Lần này Nhà họ Mộ cũng gặp phải khó khăn, nhận dâu hay cái gì cũng có thể để cho con trai thứ hai thay thế, nhưng lúc này lại mặt cũng thể để cho ta thay thế chứ?

      Mộ ngốc nghếch ở bên cứ vây quanh Giang Dĩ Mạch, giống như đứa bé ba tuổi, cứ trước bà xã, sau cũng bà xã.

      Đường Hân liếc mắt nhìn đứa con ngốc nghếch, dáng vẻ này sao có thể đến nhà họ Giang lại mặt đây? Còn phải vứt hết mặt mũi của nhà họ Mộ bà sao?

      Đừng nghĩ đứa con này ngốc nghếch, trong lòng bà hiểu rất . Đối với hôn này, trước đây nó kiên quyết chịu, gì cũng chỉ cần mẹ cần vợ, nên bà phải cứng rắn an bài cuộc hôn nhân này. Bây giờ cưới vợ về rồi, nó lập tức quên mẹ chỉ cần vợ. Đều con trai cưới vợ quên mẹ, chút cũng sai.

      "Nếu cứ để cho Thiên Thần cùng với con dâu ." Mộ Đình suy nghĩ lâu mới lên tiếng.

      Đường Hân khó xử: "Nhưng. . . . . ."

      "Nhà họ Mộ chúng ta là gia đình quyền thế ở nơi này, địa vị của nhà họ Giang cũng kém, mọi người khắp thành phố đều nhìn vào đây. Nếu lại mặt mà dâu trở về mình, phải cố ý để cho người ta xấu nhà họ Mộ chúng ta hay sao? Hơn nữa, về lại mặt cũng thể để cho Tử Duệ thay thế được?"

      "Nhưng tình trạng của Thiên Thần ông cũng biết đấy, bộ dáng đó của nó mà đến nhà họ Giang, phải làm cho người ta chê cười sao?" Đường Hân .

      "Vậy bà còn có biện pháp nào tốt hơn sao?" Mộ Đình hỏi.

      "Nếu có biện pháp khác tôi còn ở đây lo lắng sao?" Đường Hân giọng thầm câu.

      Giang Dĩ Mạch nghe hai người chuyện, cũng chen miệng vào.

      Dù sao mình gả cho người ngốc nghếch, cũng đủ cho hai mẹ con tiện nhân kia cười đến lệch miệng rồi.

      Cuối cùng nhà họ Mộ vẫn quyết định để cho con trai và con dâu cùng nhau lại mặt.

      Mộ ngốc nghếch vui mừng vỗ tay: "Oh! tốt quá, muốn đến nhà mẹ của bà xã!" Lôi kéo tay của Giang Dĩ Mạch: "Bà xã, như vậy có phải được nhìn thấy chỗ ở trước kia của em hay ?"

      Giang Dĩ Mạch có tâm trạng tán gẫu với người ngốc nghếch, giống như làm cho trí thông minh của mình cũng bị kéo xuống.

      Ánh mắt sắc bén của Đường Hân quét qua, Giang Dĩ Mạch lập tức cười với Mộ ngốc nghếch rồi : "Ông xã thông minh, đoán đúng rồi." Ọe. . . . . . Giang Dĩ Mạch cũng cảm thấy buồn nôn.

      " muốn được nhanh chóng xem qua chỗ ở trước kia của bà xã!" Mộ ngốc nghếch khờ dại : "Bà xã, chúng ta nhanh chút."

      Nhà họ Mộ chuẩn bị rất nhiều quà tặng, tuyệt đối xứng với tên tuổi của nhà họ Mộ.

      Bao lớn bao chất đầy trong cốp sau xe, ngay cả trong xe cũng rất nhiều.

      Tài xế cứ như vậy chở bọn họ đến nhà họ Giang.

      Mộ ngốc nghếch hưng phấn giống như dâu phải gặp mẹ chồng tương lai vậy, lôi kéo tay Giang Dĩ Mạch hỏi han, ở đây có mẹ của , Giang Dĩ Mạch cũng lười để ý đến , nhình nhìn bên ngoài cửa sổ suy nghĩ.

      biết khi đến nhà họ Giang, lúc Mộ ngốc nghếch này mở miệng, đoán chừng hai mẹ con tiện nhân kia chắc chắn cười đến đứt ruột.

      "Bà xã, ba mẹ em thích sao?"

      "Bà xã, em xem chúng ta mang theo những món quà này, họ thích sao?"

      "Bà xã. . . . . ."

      "Bà xã. . . . . ."

      Mộ ngốc nghếch hỏi dứt, cũng quan tâm Giang Dĩ Mạch có trả lời hay .

      "Bà xã, có còn xa lắm ? muốn nhanh nhìn thấy ba mẹ của em chút!"

      "Cả đời này cũng nhìn thấy được mẹ của tôi." Rốt cuộc Giang Dĩ Mạch cũng thể nhịn được nữa trả lời .

      "Tại sao?" Mộ ngốc nghếch tò mò giống như đứa trẻ nhìn Giang Dĩ Mạch.

      "Mẹ tôi qua đời rồi." Giang Dĩ Mạch bị tổn thương, chuyện này phải mới vừa đêm hôm qua sao? Mộ ngốc nghếch này nhớ lâu.

      "Qua đời?"

      "Chính là chết rồi." Giang Dĩ Mạch giải thích: " còn ở cái thế giới này nữa."

      Gương mặt của Mộ ngốc nghếch cũng khổ sở nhìn , ngây thơ đau lòng: "Bà xã đừng buồn nữa, sau này ông xã thương em nhiều."

      Giang Dĩ Mạch nhìn bộ dạng đẹp trai chết người của Mộ ngốc nghếch, mọi người ai cũng thích cái đẹp, Giang Dĩ Mạch cũng ngoại lệ, nhìn đau lòng vì mình như vậy cũng cảm thấy có chút xúc động.

      ra gả cho cái người ngốc nghếch này hình như cũng phải là tốt, ít nhất cũng giống như mẹ của mình, rơi vào kết cục bi thảm. Cuối cùng bị chồng và bạn thân phản bội, chết oan chết uổng.

      Đột nhiên Giang Dĩ Mạch rúc vào trong ngực Mộ ngốc nghếch, cảm thấy tim của đập, lầm bầm lầu bầu: " ra gả cho cũng có gì tốt, ít nhất cần giống như mẹ của tôi vậy. . . . . . , tôi cũng cảm thấy đáng tiếc vì vẻ ngoài của , gả cho người đẹp trai ngu ngốc cũng tốt hơn so với gả cho kẻ ngu si xấu xí. . . . . ."

      "Bà xã, em gì vậy?"

      " có gì, tôi khen đấy." Giang Dĩ Mạch rúc vào trong ngực . Chỉ cần lời nào có cảm giác lồng ngực của rất rộng rãi ấm áp, giống như trong tưởng tượng của ..

      Xe rất nhanh liền đến nhà họ Giang.

      "Thiếu gia, thiếu phu nhân, đến."

      Mọi người nhà họ Giang sớm chờ bên ngoài phòng khách, thấy Giang Dĩ Mạch và con rể xuống xe, gương mặt của Giang Triển Bằng vui mừng nghênh đón: "Các con tới!"

      Giang Dĩ Mạch lạnh nóng giới thiệu: "Đây là ba tôi."

      "Ba!" Mộ ngốc nghếch giống như đứa bé ba tuổi, ngọt ngào gọi tiếng, khóe miệng của Giang Triển Bằng cười cũng cứng đờ, biết nên cười hay nên khóc.

      Tự tay gả con cho người như thế, chính là phá hủy cả đời con mình.

      Giang Triển Bằng có chút bất mãn liếc nhìn Thiệu Thiến ở bên cạnh, đều là chủ ý của bà.

      Thiệu Thiến thấy ánh mắt bất mãn của chồng, bà biết chồng mình trách mình, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, nên cũng tiện gì, chỉ coi như nhìn thấy.

      ra muốn trách chỉ có thể trách số mạng của Giang Dĩ Mạch tốt, ai kêu ta nhất định muốn phá vỡ chuyện tốt giữa chồng chưa cưới của ta và em mình chứ. Nếu phải do ta quậy phá trận, cũng tìm ra được phương pháp để ứng phó với nhà họ Mộ.

      Ở đây, nhà họ Giang của bà cũng được coi là gia đình quyền thế, thiếu tiền xài, cần thiết gả con duy nhất của mình cho người ngu, hủy hoại cả đời hạnh phúc.

      Thiệu Thiến nhìn Mộ ngốc nghếch, trong lòng hả hê, nhưng mà mặt lại là dáng vẻ vui mừng tự giới thiệu mình: "Thiên Thần, bác là mẹ của Mạch Mạch. . . . . ."

      Gương mặt của Mộ ngốc nghếch ngây thơ tò mò: " phải bà chết rồi sao? Người chết nên nằm ở trong quan tài chứ?"

      Mặt của Thiệu Thiến lập tức tối sầm lại.

      Giang Dĩ Mạch thiếu chút nữa nhịn được mà bật cười.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 8: Di chúc.

      Editor: heisall


      Hình như Mộ ngốc nghếch cũng cảm thấy có cái gì đúng, gương mặt tò mò nhìn Giang Dĩ Mạch: "Bà xã, chẳng lẽ người chết nên nằm trong quan tài sao?"

      Giang Dĩ Mạch nhìn gương mặt bị biến thành màu đen của Thiệu Thiến, : "Đúng là nên nằm trong quan tài."

      "Vậy tại sao bà ấy nằm trong quan tài?"

      " cứ coi như là xác chết vùng dậy là được rồi!" Giang Dĩ Mạch lạnh lùng nhìn Thiệu Thiến giận đến đen mặt, với Mộ ngốc nghếch.

      Mộ ngốc nghếch sợ hãi trốn vào trong ngực của Giang Dĩ Mạch: "Sợ quá!" Ngón tay thon dài như ngọc đặt ở ngực của Giang Dĩ Mạch, còn mặt lại cọ xát vào trong ngực của .

      Mặt Thiệu Thiến đen lại, nhắm mắt kéo ra nụ cười: "Mạch mạch, mặc kệ thế nào tôi cũng là mẹ kế của , sao có thể về tôi như vậy với chồng của mình chứ? Nếu truyền tới nhà chồng , còn phải cười nhạo nhà họ Giang chúng ta có nội chiến*!"
      *Nội chiến: ý chỉ người trong nhà tranh chấp, cãi nhau

      "Sao lúc trước khi bà quyến rũ chồng của mẹ tôi lại suy nghĩ chút đến hôm nay?" Giang Dĩ Mạch khách khí chút nào phản bác lại.

      Thiệu Thiến nghiêm mặt nhìn Giang Dĩ Mạch, trong mắt hề che dấu mà tỏa ra tia hung ác lạnh lẽo.

      Giang Dĩ Mạch cũng sợ bà ta, tiếp: "Ông xã, lại đây em giới thiệu cho chút." Nhìn Đường Hạo Thiên đứng bên cạnh Giang Mỹ Kỳ : "Người này thiếu chút nữa được gả cho , nhưng trước khi trở thành dâu xinh đẹp trong ngày hôn lễ với lại muốn làm người đàn bà dâm đãng với chồng chưa cưới của chị mình . . . . ."

      Từ trong cửa lớn của phòng khách đột nhiên lao ra bóng dáng hung hăn, đánh mạnh về phía mặt của Giang Dĩ Mạch: "Mẹ mày, dám bắt nạt chị tao hả?"

      Mộ ngốc nghếch dùng sức cọ vào ngực của Giang Dĩ Mạch, cẩn thận dùng lực hơi mạnh nên làm Giang Dĩ Mạch ngã xuống đất.

      Vì vậy, tát đó đánh hụt.

      Giang Dĩ Mạch nhìn bàn tay suýt nữa đánh trúng mặt mình, nặng nề ngã mặt đất, lại cảm thấy đau đớn.

      Nửa người của Mộ ngốc nghếch rơi xuống đất trước, thay chặn lại hơn phân nửa lực va chạm.

      Giang Triển Bằng vừa nhìn thấy con và con rể ngã mặt đất, nhìn người gây ra chuyện giận dữ mắng mỏ: "Gia Kiệt, con muốn làm gì?"

      " ta bắt nạt chị con, còn dám nhục mạ mẹ con!" Giang Gia Kiệt phục , quan tâm chút nào đến tài xế nhà họ Mộ cũng ở đây.

      Lần lại mặt tốt đẹp này, kết quả biến thành như vậy, làm cho người ta cười nhạo, Giang Triển Bằng vừa tức vừa giận, nhưng lại là người trong gia đình nên có biện pháp nào.

      Con cái đều nghe lời của ông. Cũng bởi vì phải cùng mẹ sinh ra, nên ba đứa con cũng như nước với lửa, đặc biệt là giữa con trai út và con lớn, quả giống như kẻ thù.

      "Bà xã, em sao chứ?" Mộ ngốc nghếch lo lắng nhìn Giang Dĩ Mạch trong ngực mình.

      "Em sao! sao?"

      "Bà xã có việc gì cũng sao hết." Mộ ngốc nghếch khờ dại .

      Nếu còn chuyện gì còn đè ở người mình làm cái gì? Giang Dĩ Mạch đẩy Mộ ngốc nghếch người mình ra, đột nhiên đứng lên giơ tay đánh Giang Gia Kiệt bạt tai: "Cái tát này là tao trả lại cho mày đấy!"

      Thiệu Thiến nóng nảy: "Giang Dĩ Mạch, dám đánh con trai tôi?"

      Ánh mắt của Giang Dĩ Mạch lạnh lẽo nhìn Thiệu Thiến và hai đứa con của bà ta: "Họ Thiệu, xin nhớ cho, tất cả nơi này đều là của mẹ tôi, bao gồm căn nhà bây giờ bà ở này, còn nữa tất cả những thứ bà mặc người đều là do mẹ tôi khi còn sống vất vả làm ra. Ăn của người khác dùng của người khác, nên biết thân phận của mình là gì? Đừng có dùng tiền của mẹ tôi, ở nhà của mẹ tôi, lại tự biến mình thành người giàu có. Cho là Giang Dĩ Mạch tôi dễ bị bắt nạt như vậy sao?"

      "Giang Dĩ Mạch, đừng có quá đáng! Chúng tôi bắt nạt lúc nào?" Thiệu Thiến giận đến thở dồn dập, khóc lóc với Giang Triển Bằng bên cạnh: "Ông xã, ông xem Mạch Mạch chút , đây là muốn đuổi chúng tôi à!"

      Giang Triển Bằng cũng cảm thấy Giang Dĩ Mạch quá đáng: "Mạch Mạch, bà ấy là mẹ kế của con, mặc kệ thế nào cũng là người lớn, sao con có thể ra những lời như thế?"

      "Đối với tôi, tiểu tam cướp chồng của mẹ tôi rồi chiếm tài sản của mẹ tôi có cái gì tốt mà phải đối đãi tử tế chứ?" Giang Dĩ Mạch lạnh lùng hỏi, chút thể diện cũng cho ông: "Tất cả nơi đây đều là do mẹ tôi vất vả khổ sở gầy dựng gia nghiệp, bây giờ tôi kết hôn, mẹ tôi để lại cho tôi những tài sản này tôi lấy , còn các người nếu biết thân biết phận mà ở nơi này, tất cả đều cút ra ngoài hết !"

      Hồ ly tinh Thiệu Thiến gần như khóc nấc lên: "Ông xã, tôi gả cho ông hơn mười năm, lại sinh con cho ông, tôi chịu nhiều cực khổ để lo liệu cho cái nhà này nhiều năm như vậy, có công lao cũng có khổ lao. Ông xem con của ông ở trước mặt người ngoài mà tôn trọng tôi cũng thôi , sau ngày kết hôn liền trở lại giành gia sản, còn đuổi tôi . . . . . ."

      Bà vừa khóc vừa : "Đây đều là mẹ của nó vất vả kiếm được, nhưng hơn mười năm này là do tôi khổ cực lo liệu giữa hai bên nhà và công ty mới giữ được gia nghiệp này. . . . . ."

      Giang Gia Kiệt hận đến cắn răng nghiến lợi, chỉ vào mặt của Giang Dĩ Mạch mắng to: "Mày cút cho tao, nơi này tất cả đều là của nhà chúng tao, là mẹ tao khổ cực kiếm tiền tạo dựng gia nghiệp, lúc nào biến thành của mày chứ? Mày cút ra khỏi nhà của chúng tao!"

      "Gia Kiệt!" Giang Triển Bằng quát lớn tiếng: " được đối với chị của con lễ phép như vậy!"

      " ta phải là chị của con, con chỉ có người chị thôi." Giang Gia Kiệt tức giận phản bác.

      Giang Triển Bằng cũng tức giận, giơ tay lên muốn đánh con trai cái tát, nhưng Thiệu Thiến khóc lóc bảo vệ con trai ở sau lưng: "Ông xã, ông đánh con trai chúng ta làm cái gì? Đây là do Mạch Mạch muốn đuổi chúng ta mà!"

      Giang Gia Kiệt cũng che chở mẹ của mình: "Mẹ, chúng ta phải , người phải chính là Giang Dĩ Mạch, công ty nhà họ Giang là do mẹ vất vả quản lý, tại sao lại cho ta?"

      Giang Dĩ Mạch : "Dựa vào việc mẹ tôi để lại di chúc!"
      tiji thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 9: được đánh bà xã tôi

      Edit: Ngọc Hân

      “Năm đó trước khi qua đời mẹ tôi có để lại di chúc, di chúc viết rành mạch điều gì – "Giang Dĩ Mạch nhìn về phía Thiệu Thiến, “Hẳn các người ràng hơn tôi nhiều.”

      Mặt Thiệu Thiến bỗng chốc trắng bợt, bà ta nhớ phần di chúc này bị bà ta hủy .

      Giống như biết được suy nghĩ trong lòng Thiệu Thiến, Giang Dĩ Mạch : “Phần di chúc này bây giờ ở trong tay tôi.”

      Thiệu Thiến muốn thể nào, di chúc bị bà ta hủy , nhưng nếu bà ta mở miệng ra điều này chẳng khác nào chưa đánh khai.

      “Có muốn bây giờ tôi bảo người lấy phần di chúc này ra ?” Giang Dĩ Mạch nhìn Thiệu Thiến hỏi.

      Thiếu Thiến đảo tròng mắt, nếu lấy di chúc ra, bà ta đúng là phải rời .

      “Được, tôi ! nhiều như vậy phải là muốn đuổi tôi sao? Tôi biết vẫn luôn hiểu lầm tôi, cho là tôi đoạt tất cả của mẹ , chiếm lấy tài sản nhà họ Giang, ở chung với ba vì tiền, bây giờ tôi , tất cả của nhà họ Giang tôi cũng cần, tôi muốn cho với tất cả mọi người biết Thiệu Thiến tôi phải vì tiền mới ở cùng chỗ với ba , mà là trước khi mẹ qua đời phó thác ba cho tôi.”

      “Ngớ ngẩn mới có thể tin lời dối của bà!” Giang Dĩ Mạch lạnh lùng , “Lúc mẹ tôi qua đời tôi mười bốn tuổi, khi đó con mười ba tuổi, mẹ tôi phó thác tôi cho người phụ nữ cướp chồng mình sao?”

      Thiệu Thiến bị á khẩu trả lời lại được, thể làm gì khác hơn là tủi thân khóc lóc : “Được, tôi ! Kỳ Kỳ, Gia Kiệt, cùng mẹ rời khỏi nơi này.”

      Giang Dĩ Mạch lạnh lùng nhìn, nhanh !
      Đường Hạo Thiên thấy chướng mắt: “Dì, bên con còn chỗ ở, dì và Kỳ Kỳ còn cả Gia Kiệt qua đó .”

      ta lạnh lùng nhìn thoáng qua Giang Dĩ Mạch, trong mắt tràn đầy chán ghét.

      Hốc mắt Giang Dĩ Mạch đỏ lên, trái tim như bị người ta hung hăng bóp cái, nhưng vẫn bướng bỉnh chịu thua như trước.

      và Thiệu Thiến buồn bực đấu đá giằng co hơn mười năm, từ khoảnh khắc Thiệu Thiến giẫm xuống hài cốt mẹ mình bắt đầu bước vào cửa chính nhà họ Giang này, định trước bọn có khả năng sống hòa thuận dưới mái nhà.

      Cũng đấu đá nhiều năm như vậy, mỗi lần đều là Giang Dĩ Mạch thua trận, lần này vẫn y như trước.

      ra muốn bảo bọn họ , nhưng chỉ là vì quá tức giận.

      “Đủ rồi!” Cuối cùng Giang Triển Bằng nhịn nổi nữa, nhìn vợ và con muốn dọn đồ đạc, “Hôm nay là ngày Mạch Mạch lại mặt (vợ chồng về nhà bố mẹ vợ sau ngày cưới), các người ầm ĩ như vậy, có muốn nhà họ Giang còn chút mặt mũi nữa hả?”

      Thiệu Thiến tủi thân khóc, “Ông xã, sáng sớm em bảo người chuẩn bị đồ ăn tiếp đãi Mạch Mạch lại mặt, là Mạch Mạch vừa mắt em người mẹ kế này, nhất định phải khiến em lúng túng trước mặt con rể, còn đuổi em ….”

      “Được rồi, đừng nữa.” Giang Triển Bằng liếc nhìn vợ cái, “Thời gian cũng còn sớm, vào chuẩn bị đồ ăn nhanh lên, con rể chắc cũng đói bụng rồi, chuẩn bị xong dọn cơm ăn .”

      Trong lòng Thiệu Thiến tất nhiên vừa lòng cách này của chồng, bản thân mình bị con bà ấy khiến cho bối rối trước mặt người nhà họ Mộ, còn bà ta cướp đoạt tài sản gì đó của mẹ , bây giờ cũng dám bảo con ông xin lỗi mình.

      Trước kia mỗi lần thế ông đều bảo con xin lỗi bản thân mình.

      Giang Gia Kiệt đau lòng nhìn mẹ mình, dù sao cũng còn rất trẻ, đầu óc dễ nổi nóng, lập tức chắn ngang bậc thềm mà ba cậu ta vất vả mới đặt xuống được (Ý câu này gần giống như kiểu cho lý do để ngừng chuyện này lại), vừa lòng : “ ta bắt nạt mẹ con còn cả chị con, thể cứ như vậy mà bỏ qua được.”

      “Con còn muốn ầm ĩ gì nữa?” Giang Triển Bằng bất mãn nhìn con trai của mình.

      Thiệu Thiến biết dừng lại đúng lúc, nên đè ép quá, ngộ nhỡ biến khéo thành vụng được rồi.

      Bà ta lôi kéo con trai mình, “Gia Kiệt, đừng chuyện với ba con như thế, chỉ cần Dĩ Mạch xin lỗi chúng ta quên , dù sao tất cả mọi người đều là người nhà, năm đó mẹ cũng đồng ý mẹ nó chăm sóc tốt cho nó.”

      “Đừng ở đây diễn trò!” Giang Dĩ Mạch phản bác, “Mẹ tôi chết như thế nào trong lòng bà ràng hơn ai hết!”

      Mắt thấy Thiệu Thiến sắp khóc, Giang Triển Bằng thể nhịn được nữa, thể diện đều mất hết, ông ta cũng cần chút mặt mũi này, nâng tay đánh Giang Dĩ Mạch bạt tai, “Bữa cơm này rốt cuộc các người có muốn ăn nữa ?”

      Cũng ai nghe được tiếng của cái tát, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn tay Mộ ngốc nghếch giữ chặt tay Giang Triển Bằng.

      “Cho dù bà ta là vợ ba, cũng thể đánh vợ con. Tử Duệ ông xã phải bảo vệ bà xã, thể để bà xã bị bắt nạt.” Mộc ngốc nghếch có phần hùng khí phách, khiến người ta hơi động lòng.

      Giang Triển Bằng nghĩ tới người con rể thoạt nhìn rất ngốc nghếch này lại quan tâm con mình như vậy, phản ứng cũng nhanh nhẹn làm người ta ngạc nhiên.

      Lúc này lái xe nhà họ Mộ mang theo quà tặng đứng phía sau, “Thiếu gia, phu nhân những quà tặng này để ở đâu?”

      Mắt thấy khí có phần căng thẳng, lái xe nhà họ Mộ xen vào câu đúng lúc cũng khiến người nhà họ Giang có bậc thềm để xuống.

      xin lỗi, mau vào , thím Trương, mau tới giúp tay.” Thiệu Thiến lôi kéo con trai, rồi nghiễm nhiên làm ra vẻ bộ dạng nữ chủ nhân chào hỏi.

      Giang Triển Bằng xấu hổ thu tay mình về, biết bản thân vừa rồi kích động, cảm thấy có lỗi với con mình, nhưng có đôi khi chuyện cũng rất hùng hổ dọa người.

      Thiệu Thiến nhìn thấy bộ dáng này của chồng mình, trong lòng bất mãn hừ lạnh tiếng, kéo con trai bảo bối vào.

      “Mạch Mạch, phải ba cố ý….” Giang Triển Bằng xin lỗi.

      Giang Dĩ Mạch vênh mặt lên, lôi kéo Mộ ngốc nghếch vào trong, đối với người làm ba này sớm thất vọng đến cực độ.

      Hết chương 9
      tiji thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :