1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thịnh sủng hào môn thiếu phu nhân - Tiêu Tương Thập

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      90.2
      Giang Dĩ Mạch lạnh nhạt nhìn ba tức giận rời , mới đầu đuôi câu: “Nhìn đủ chưa?”

      Ninh Tử vẫn trốn bên cạnh lúc này mới lúng túng ra, “Thiếu phu nhân!”

      Giang Dĩ Mạch quay đầu nhìn ta: “Sau này muốn nhìn cứ thoải mái ra nhìn chứ đừng lét lút như vậy, giống y ăn trộm.” xong lên lầu trở về phòng.

      Ninh Tử cúi đầu thần thái mặt dần u lạnh lẽo.

      Tiếng chuông điện thoại trong phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Mộ thị vang lên, Mộ Thiên Thần làm việc từ trong đống tài liệu ngẩng đầu lên nhận điện thoại.

      Giọng Ninh Tử từ bên kia truyền tới: “Thiếu gia, vừa rồi ba của thiếu phu nhân tới nhà….”

      Trong điện thoại, Ninh Tử ‘cắt câu lấy nghĩa’ (lấy câu trong lời của người khác rồi giải thích theo ý mình – Theo QT) kể lại tất cả chuyện Giang Dĩ Mạch gặp mặt ba , ám chỉ Giang Dĩ Mạch máu lạnh vô tình đối xử với người thân mình mà độc ác như vậy.

      Quản gia tình cờ ngang qua nghe Ninh Tử lại mách lẻo với thiếu gia nhà mình, trong lòng rất khinh thường cách làm của ta, nhưng thiếu gia và thiếu phu nhân muốn giữ ta lại, quản gia như bà tất nhiên cũng thể gì.

      Trong điện thoại Ninh Tử thêm dầu thêm mỡ lèo, cuối cùng Mộ Thiên Thần chỉ nhàn nhạt trả lời câu: “Sau này những loại chuyện như thế cần phải gọi điện thoại cho tôi biết đâu.” xong cúp máy.

      Buổi tối Mộ Thiên Thần vừa về nhà Ninh Tử liền niềm nở tới cầm cặp tài liệu và áo khoác cho , Mộ Thiên Thần nhận ý tốt của ta thuận tay giao áo khoác và cặp cho quản gia, “Mạch Mạch đâu?”

      “Cả chiều thiếu phu nhân đều ở trong thư phòng của ấy.” Quản gia .

      Ninh Tử lập tức : “Bây giờ tôi gọi thiếu phu nhân ngay đây….”

      cần, các người lo chuyện của mình , tự tôi là được.”

      Mộ Thiên Thần lên lầu, trong thư phòng Giang Dĩ Mạch lơ đãng cầm bút vẽ lung tung gì đó, nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài vội cầm gối đầu bàn đọc sách bên cạnh nhét vào trong vụng, thoạt nhìn bụng lớn như tầm bốn năm tháng rồi.

      Tiếng gõ cửa vang lên, Mộ Thiên Thần đẩy cửa bước vào.

      “Bà xã, làm gì đó?” Mộ Thiên Thần thấy Giang Dĩ Mạch ngồi đó liền lên phía trước nhàng ôm lấy .

      làm việc.” Giang Dĩ Mạch nhàn nhạt trả lời.

      “Chính là vẽ cái này sao?” Mộ Thiên Thần nhìn hoa văn lộn xộn giấy nháp, ràng thể tâm tình tốt.

      Giang Dĩ Mạch nhìn bản vẽ nháp của mình cũng biết là cái gì, tiện tay cầm tờ giấy vò thành cục vứt vào thùng rác: “ bận bịu cả ngày nhất định rất mệt mỏi, về phòng nghỉ ngơi ….”

      mệt, chỉ cần nhìn thấy bà xã mệt nữa.” Mộ Thiên Thần hài hước , nhưng trong mắt chứa đầy tình ý miên man, cúi đầu hôn .

      Giang Dĩ Mạch quay mặt tránh nụ hôn của , “Đừng quên em là phụ nữ có thai.”

      Mộ Thiên Thần quay cằm qua để nhìn mình, “ đâu làm gì chỉ muốn hôn phớt bà xã nhà mình thôi mà.” xong cúi đầu hôn.

      Vốn là nụ hôn nhàng dần dần biến thành hôn sâu bá đạo, sau đó là thể chờ đợi muốn nuốt cả người luôn.

      Mộ Thiên Thần đột nhiên ôm lấy Giang Dĩ Mạch đặt giường trong thư phòng, Giang Dĩ Mạch cả kinh hỏi , “ làm gì….” đợi xong Mộ Thiên Thần cúi người xuống nóng bỏng triền miên hôn tới tấp.

      Giang Dĩ Mạch giơ chân đạp lại bị Mộ Thiên Thần bắt được cổ chân, vẫn nhiệt tình bá đạo hôn như cũ.

      Đột nhiên tiếng tát vang lên, má trái Mộ Thiên Thần nhiều hơn mấy dấu tay rệt màu đỏ, rốt cuộc khiến khôi phục lại.

      “Em là phụ nữ có thai, sử dụng sức mạnh với phụ nữ có thai sao?”

      cẩn thận…”

      “Nếu như khó nhịn được như vậy có thể tìm phụ nữ khác giải quyết nhu cầu.” Giang Dĩ Mạch bình tĩnh .

      Sắc mặt Mộ Thiên Thần khẽ trở nên lạnh lẽo: “Em cho là gì?”

      “Em vì muốn tốt cho .” Giang Dĩ Mạch n ói, “ thế giới này phụ nữ nhiều như vậy, trong nhà cũng có sẵn chờ được gọi, cần khó chịu nhẫn nhịn như vậy, em để ý và phụ nữ khác ở cùng chỗ, để ý.”

      Rất nhiều đàn ông trong thời kỳ phụ nữ mang thai đều ở bên ngoài…., ba mình năm đó cũng như thế.

      Giang Dĩ Mạch được trong lòng mình ra sao, chỉ muốn nhìn thử xem có thể giống như mấy người kia hay , vợ có thai liền chịu được đơn tìm phụ nữ khác.

      Huống chi với thân phận địa vị bây giờ của , biết có bao nhiêu thiếu nữ nghĩ cách muốn được ôm ấp thương đấy.

      Nếu vượt qua được mê hoặc đáng để Giang Dĩ Mạch phó thác cả đời, lại càng đáng để sinh con cho .

      nhắc lại lần nữa!” Hai cánh tay Mộ Thiên Thần chống đỡ hai bên vai Giang Dĩ Mạch, cúi người từ cao nhìn xuống , vẻ mặt nghiêm túc, “Ở thế giới này ngoại trừ em ra đụng chạm bất kỳ người phụ nữ nào khác!”

      Mộ Thiên Thần cúi đầu hung hăng hôn xuống môi .

      Lúc đầu Giang Dĩ Mạch còn giãy dụa sau đó liền thuận theo nụ hôn của .

      Mộ Thiên Thần nhàng buông ra, “Sau này cho phép như thế này nữa, trái tim rất đau.”

      Giang Dĩ Mạch kinh ngạc khi thẳng ra như thế, Mộ Thiên Thần cúi người ôm chặt lấy , kéo vào trong ngực có bất kỳ hành động tiến thêm bước nào.

      Sau khi Mộ Thiên Thần vào phòng vẫn chưa ra ngoài, Ninh Tử sớm nhịn được, rất vất vả ta mới tìm được cớ lên lầu dán vào cửa thư phòng nghe động tĩnh bên trong.

      Kể từ khi Giang Dĩ Mạch trở lại nhà họ Mộ lần nữa liền đặt chiếc giường trong thư phòng của mình, buổi tối cũng ngủ ở thư phòng của mình để đề phòng Mộ Thiên Thần nửa đêm thừa dịp lúc ngủ say quấy rối .

      Trước khi chưa xác định có thể vượt qua cám dỗ chung thủy với mình hay , có phản bội mình chấp nhận , ít nhất tuyệt đối thể có thai.

      muốn giẫm lên vết xe đổ bi kịch của mẹ mình.

      Đối với dằn vặt của như vậy Mộ Thiên Thần đều “mắt nhắm mắt mở”, chỉ cần vui vẻ thích thế nào được thế đó.

      Quản gia thấy Ninh Tử lén lén lút lút nghiêm túc hỏi: “Tiểu Tử, làm gì ở đây vậy?”

      Ninh Tử giật mình: “ chuẩn bị xong cơm tối, tôi lên lầu mời thiếu gia và thiếu phu nhân xuống ăn cơm.”

      Quản gia nhìn ta cái: “Tới gọi thiếu gia và thiếu phu nhân ăn cơm tối mà lén lút như vậy làm gì?”

      “Tôi có.” Ninh Tử dối.

      Trong phòng nghe thấy có người chuyện phía bên ngoài, Giang Dĩ Mạch từ trong ngực Mộ Thiên Thần tránh ra ngoài, nâng cao bụng giả rời giường, “Em cũng đói bụng.”

      Mộ Thiên Thần lập tức rời giường mở cửa giúp , Ninh Tử đứng bên ngoài phòng cúi đầu cung kính gọi tiếng: “Thiếu gia, thiếu phu nhân.”

      “Các người đều đứng chặn đây làm gì?”

      chuẩn bị xong cơm tối, tôi tới mời thiếu gia và thiếu phu nhân xuống ăn cơm.” Ninh Tử .

      Mộ Thiên Thần thêm gì, dìu Giang Dĩ Mạch xuống lầu ăn cơm.

      Sau bữa cơm tối, Giang Dĩ Mạch vừa ăn hoa quả vừa ngồi sofa xem tivi, tiện tay chỉnh sang kênh phát tin tức chính là vụ án bạn cũ Thiệu Thiến bắn chết Đường Chấn, đổi kênh khác là tin về vụ án Đường Hạo Thiên hiếp dâm, đổi tiếp mấy kênh khác cũng đều là những tin tức này.

      Giang Dĩ Mạch liền tắt TV, rời ghế về lầu nghỉ ngơi.

      Thư phòng thông với ban công , Giang Dĩ Mạch mở cửa kính tới ban công, nằm ghế dựa ở ban công ngắm nhìn ánh sao ban đêm lung linh tỏa sáng bầu trời.

      Ngắm lát liền ngủ thiếp .

      Thư phòng và phòng ngủ sát bên cạnh chỉ cách nhau bức tường, ban công hai bên cũng chỉ cách nhau bức tường, chợt Mộ Thiên Thần từ ban công phòng ngủ bò tới dọa quản gia hoảng sợ trận muốn đưa cái thang qua. Mộ Thiên Thần đặt ngón trỏ lên môi ý bảo ông đừng chuyện, sau đó nhảy cái liền bò lên ban công thư phòng của Giang Dĩ Mạch.

      ghế dựa Giang Dĩ Mạch ngủ say biết có người đàn ông nhìn mình.

      Dưới ánh trăng ngủ rất yên ổn, lộ ra vẻ đẹp hoàn mỹ.

      Tay thon dài như ngọc nhàng chạm vào khuôn mặt sạch của , từ cổ trắng ngần bộ ngực cao vút, phủ lên bụng hơi nhô lên của , bất đắc dĩ nhếch môi nở nụ cười.

      Giang Dĩ Mạch ngủ say hoàn toàn biết chút mánh khóe của sớm bị người ta nhìn thấu.

      Mộ Thiên Thần hôn cái sau đó nhàng ôm lấy vào thư phòng.

      Sáng sớm ngày hôm sau khi Giang Dĩ Mạch tỉnh lại phát mình ngủ trong ngực Mộ Thiên Thần, đưa chân đá xuống đất, “Ai cho ngủ trong thư phòng em?”

      Mộ Thiên Thần gãi đầu, uể oải bò lên, “Bà xã…”

      phải em với rồi sao, cho phép thừa lúc em ngủ say chạy vào thư phòng của em.”

      “Được, lần sau khi tỉnh mới vào thư phòng của em.”

      …” Giang Dĩ Mạch tức giận: “ vào bằng cách nào?”

      “Bí mật!” Mộ Thiên Thần cười.

      Giang Dĩ Mạch thèm để ý tới nữa.

      ***

      Chiều hôm đó rảnh rỗi nên Giang Dĩ Mạch hẹn Thượng Quan Trạch uống café, vững vàng lái xe ở lối bộ gặp phải chiếc xe hình như tài xế say rượu lảo đạo đụng vào, những chiếc xe khác đều né tránh được, xe liền đụng vào sườn xe của Giang Dĩ Mạch vừa đúng lúc ngang qua.

      Hết chương 90.
      Last edited by a moderator: 14/12/16

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 91: Người phụ nữ có giá trị
      Edit: tuladen

      Mộ Thiên Thần vội vã chạy đến bệnh viện, chặn bác sỹ ở bên ngoài phòng bệnh lại hỏi: "Vợ tôi, ấy sao rồi?"

      "Xương cánh tay bị gãy, cái khác có gì đáng ngại, được cấp cứu, tạm thời có chuyện gì, phải nghỉ ngơi tốt:" Bác sỹ xong rời .

      Mộ Thiên Thần đẩy cửa phòng bệnh vào: "Bà..." Lập tức giật mình.

      Giang Dĩ Mạch từ trong phòng cứu thương ra, trán đụng bị thương mảng , dán băng gạc, may mắn có bị thương đến chỗ khác.

      Nhớ đến màn đụng xe kia, Giang Dĩ Mạch vẫn cảm thấy trong lòng sợ hãi, nếu phanh lại đúng lúc, lúc này chỉ sợ lành ít dữ nhiều rồi.

      Cả người Giang Dĩ Mạch đổ mồ hôi lạnh, coi như tài xế lái xe muốn tự sát cũng nên kéo mình theo, màn kia có bao nhiêu nguy hiểm, nếu vận khí tốt, phải đời nhà ma rồi.

      đến bên ngoài phòng bệnh của tài xế, dù sao chuyện hôm nay phải có câu trả lời hợp lý.

      Mộ Thiên Thần đứng ở trong phòng bệnh ngẩn ngơ nhìn cánh tay bó thạch cao của giường bệnh, con ngươi đen nhánh lộ ra thần sắc phức tạp, mà giường bệnh cũng sững sờ nhìn Mộ Thiên Thần, trong hốc mắt có nước mắt trong suốt.

      Rất lâu, mới phá trầm mặc trong phòng bệnh, giọng uyển chuyển thân thiện gọi tiếng: "Thiên Thần..."

      "Tiểu Tuyết!" Giọng Mộ Thiên Thần có gì đặc biệt, lễ phép lại khách khí, "Sao là ?"

      Tô Tuyết lao xuống giường bệnh nhào vào trong lòng Mộ Thiên Thần, hai người ôm nhau chặt.

      Giang Dĩ Mạch đứng ở ngoài phòng bệnh nhìn màn bên trong, con ngươi trong suốt sáng ngời dần dần tối sầm lại.

      Mình bị tai nạn xe, đến nhìn mình, nhưng lại nhìn tài xé thiếu chút nữa đâm chết mình.

      "Em cho rằng biết em, lần trước khi ở tiệm bánh ngọt khu vui chơi ra cẩn thận đụng phải vợ cái, thấy em nhưng để ý đến em, em nghĩ nhận ra em rồi." Tô Tuyết khóc nức nở .

      "Mấy năm nay qua em có khỏe ?"

      Tô Tuyết lắc lắc đầu: " tốt."

      Mộ Thiên Thần giật mình: "Em vẫn ở ..."

      Tô Tuyết gật đầu, ngẩng mặt nhìn : "Em vẫn ở nhà họ Phương."

      "Năm đó xảy ra chuyện như vậy, nhà họ Phương có làm khó em ?" Mộ Thiên Thần hỏi, dường như đoán được đáp án vấn đề này, vẻ mặt buồn bực, trong lòng đồng cảm.

      Năm đó xảy ra chuyện lớn như vậy, làm sao nhà họ Phương có thể dung nạp được ấy, mấy năm nay ấy nhất định sống rất vất vả.

      Tô Tuyết cúi đầu xuống lời nào, lúc lâu : "Mấy năm nay sống thế nào? Khoảng thời gian trước em nhìn thấy tin tức báo, bây giờ là tổng giám đốc tập đoàn Mộ thị, cần giả ngây giả dại để uất ức mình nữa, chúc mừng ."

      Mộ Thiên Thần buông Tô Tuyết ra, chuyển hướng đề tài: "Thương thế của em thế nào? Xảy ra chuyện gì? Làm sao có thể xảy ra tai nạn xe?"

      Tô Tuyết nhìn cánh tay bó thạch cao của mình, vẻ mặt lên chút khác thường, giọng : "Lúc lái xe cẩn thận." Đột nhiên nhớ đến cái gì, : "Cảm ơn đến bệnh viện thăm em."

      Lúc này Mộ Thiên Thần mới nhớ mình đến bệnh viện nhìn bà xã mình: " là nghe bà xã của bi tai nạn xe nên qua đây xem ấy."

      Tô Tuyết sửng sốt: "Người em cẩn thận đụng vào là vợ của sao? xin lỗi, em cố ý, em..."

      "Em cần khẩn trương, nghỉ ngơi tốt, phải tìm bà xã của ." Trong lòng Mộ Thiên Thần lo lắng an nguy của Giang Dĩ Mạch, vội vàng xoay người rời khỏi phòng bệnh.

      "Thiên Thần..." Tô Tuyết nhìn Mộ Thiên Thần rời , vẻ mặt mất mác.

      Mộ Thiên Thần tìm được Giang Dĩ Mạch ở cửa thang máy cuối hành lang bên ngoài phòng bệnh: "Bà xã, em sao chứ!"

      lo lắng dùng ánh mắt kiểm tra cả người Giang Dĩ Mạch: " nghe em xảy ra tai nạn xe, sắp bị hù chết rồi. Đầu em..."

      "Em sao." Giọng Giang Dĩ Mạch trong veo mà lạnh lùng, thái độ lạnh nhạt, cự tuyệt ở bên ngoài ngàn dặm.

      Lúc này cửa thang máy mở ra, Giang Dĩ Mạch vào, Mộ Thiên Thần cũng liền vội vàng theo vào: "Bà xã, hôm nay em làm sao vậy? Có tâm ?"

      Giang Dĩ Mạch lấy di động ra gọi điện thoại cho Thượng Quan Trạch, xin lỗi bên xuất ra chút chuyện, có cách nào đến cuộc hẹn.

      Trước mặt chồng mình gọi điện thoại hẹn hò với người đàn ông khác, Mộ Thiên Thần ghen : “Bà xã, mới là ông xã của em, em hẹn hò với người đàn ông khác như vậy được sao?”

      Giang Dĩ Mạch coi như trong suốt, Mộ Thiên Thần nửa đùa : “Bà xã, phải em bị thương đầu ảnh hưởng đến trí nhớ chứ?”

      Khi cửa thang máy chậm rãi đóng lại, Giang Dĩ Mạch đột nhiên ra khỏi thang máy, Mộ Thiên Thần ngẩn ra, khó hiểu hôm nay Giang Dĩ Mạch làm sao vậy, nếu là trước đây nhất định phục mắng câu, mới bị thương đến trí nhớ!

      Cửa thang máy đinh tiếng đóng.

      “Bà xã…”

      Nhìn cửa thang máy đóng, vẻ mặt Mộ Thiên Thần nghi hoặc, trong lòng lo lắng cho Giang Dĩ Mạch.

      Giang Dĩ Mạch đến cầu thang hành lang kéo dài, thấy Tô Tuyết mở cửa ra ngoài, mặt chút thay đổi nhìn thoáng qua, giống như quen biết người phụ nữ này.

      “Giang, Giang tiểu thư!” Tô Tuyết gọi.

      Giang Dĩ Mạch giống như nghe thấy, lập tức về phía trước.

      “Giang Dĩ Mạch tiểu thư!” Tô Tuyết khách khí lại gọi tiếng, bước nhanh qua: “ là Giang Dĩ Mạch tiểu thư, xin lỗi.”

      Tô Tuyết cúi người cái 90 độ, vô cùng khiêm tốn khách khí: “Chuyện hôm nay tôi xin lỗi.”

      Giang Dĩ Mạch lễ phép lại xa lánh nhìn người phụ nữ xa lạ này: “ biết tôi?”

      “Nghe Thiên Thần qua.” Tô Tuyết dịu dàng .

      Ánh mắt Giang Dĩ Mạch lạnh lùng, vẫn duy trì lễ phép: “ vừa mới gọi tôi, có chuyện gì?”

      “Tôi chỉ muốn lời xin lỗi với , bởi vì tôi làm hại bị thương.” Tô Tuyết khiêm tốn : “Tôi cảm thấy rất xin lỗi, phí sửa chữa xe còn có tiền thuốc men tôi …”

      cần.” Giang Dĩ Mạch nhìn người phụ nữ đứng ở trước mặt mình, cánh tay bó thạch cao treo ở trước ngực, xem ra ta bị thương còn nặng hơn nhiều so với mình: “Chút phí tổn ấy coi tính là gì, về sau lái xe cẩn thận chút, nếu coi như có tiền nhiều hơn nữa, mất mạng cũng xài được.”

      quan tâm đến tên Tô Tuyết này nữa, Giang Dĩ Mạch lễ phép gật đầu.

      Rời .

      “Giang tiểu thư!”

      Giang Dĩ Mạch đột nhiên dừng lại, lễ phép lại nghiêm túc sửa chữa: “Xin gọi tôi là Mộ phu nhân!”

      Tô Tuyết ngẩn người: “ xin lỗi, Mộ phu nhân, tôi nên bồi thường phí sửa chữa xe cùng tiền thuốc men cho …”

      “Tôi cần, cần quá để ý, Giang Dĩ Mạch tôi keo kiệt như vậy, tính toán chi li chút tiền ấy. Nếu chuyện gì khác, tôi còn có việc trước…”

      “Giang tiểu thư, xin đợi…” Tô Tuyết đưa tay kéo Giang Dĩ Mạch, làm cho Giang Dĩ Mạch vô cùng bất mãn, theo bản năng hất bàn tay đối phương ra, có lẽ sức lực có chút lớn, đối phương bị vung nặng nề ngã ở vách tường, cánh tay bó thạch cao va ở tường, giống như có thể nghe được tiếng xương cốt vỡ ra.

      Mộ Thiên Thần đuổi theo trùng hợp thấy màn như vậy, vội vàng nâng Tô Tuyết dậy: “Tiểu Tuyết, sao chứ?”

      trán Tô Tuyết đầy mồ hôi lạnh: vẻ mặt thống khổ, lại lắc đầu: “Em sao.”

      đầu nhiều mồ hôi lạnh như vậy, còn sao, đưa em gặp bác sĩ.”

      Mộ Thiên Thần đưa Tô Tuyết gặp bác sĩ, bóng dáng hai người biến mất ở góc rẽ lối , lúc này vẻ mặt Giang Dĩ Mạch mất mác mới xoay người, về phía cầu thang.

      quan tâm giữa chồng mình với kia có quan hệ gì.

      sớm , nếu người phụ nữ khác, nhất định trả vị trí thiếu phu nhân dọn ra khỏi nhà họ Mộ.

      lạ gì vị trí thiếu phu nhân nhà họ Mộ này!

      Giang Dĩ Mạch tức giận bước xuống bậc cầu thang, cẩn thận bị trật chân, sợ hãi kêu tiếng từ cầu thang té xuống.

      Đúng lúc bàn tay to bắt lấy , nhàng dùng sức kéo vào trong ngực.

      sao chứ?” Giọng đầy dịu dàng từ tính .

      Giang Dĩ Mạch muốn đẩy đối phương ra nghe được giọng dịu dàng của Mộ Thiên Thần, ngẩn ra, biết là cảm động hay là cái gì khác, đáy mắt thể khống chế nước mắt dần dần nổi mặt.

      muốn ở trước mặt lộ ra nội tâm chân , lại càng muốn suy nghĩ tại sao giờ phút này mình lại có rơi lệ.

      phải đưa Tô Tuyết gặp bác sĩ sao?” Giang Dĩ Mạch cố ý lạnh lùng hỏi.

      “Ghen sao?” Mộ Thiên Thần cười.

      bậy bạ gì đó? Em mới …”

      Mộ Thiên Thần đột nhiên hôn , Giang Dĩ Mạch lập tức choáng váng, đầu óc trống rỗng.

      Có nhân viên chữa bệnh và chăm sóc ngang qua, mặt Giang Dĩ Mạch nhất thời liền đỏ.

      Cuối cùng Mộ Thiên Thần buông ra, nhìn mặt đỏ bừng, dịu dàng cười : “Làm sao có thể mặc kệ bỏ lại bà xã mình? Vừa rồi bảo y tá đưa ấy gặp bác sĩ rồi.”

      em cái này để làm gì? Có liên quan gì đến em!” Giang Dĩ Mạch đẩy ra.

      Khi chân giẫm xuống bậc cầu thang mắt cá chân đột nhiên đau xót, suýt nữa lại ngã sấp xuống.

      Đúng lúc Mộ Thiên Thần đỡ lấy : “Cẩn thận!” Cúi người kiểm tra cổ chân giúp .

      Giang Dĩ Mạch nhịn đau : “Em sao, vừa rồi có thể cẩn thận bị trật cái.”

      đưa em gặp bác sĩ.”

      cần…”

      Mộ Thiên Thần ôm lấy Giang Dĩ Mạch tìm bác sĩ, bôi thuốc mỡ, bác sĩ có gì đáng ngại, qua vài ngày sao.

      Ra khỏi phòng y tế, Mộ Thiên Thần đột nhiên ngồi xổm xuống, Giang Dĩ Mạch nghi hoặc nhìn : “ làm gì?”

      lên, cõng em.”

      cần, tự em có thể …”

      “Chân em bị trật tiện, mau lên đây !” Mộ Thiên Thần ngồi xổm ở đó đứng dậy, Giang Dĩ Mạch sửa sang nằm úp sấp lưng để cõng, dẫn đến nhân viên chữa bệnh và chăm sóc cùng người bệnh qua phải ghé mắt.

      Tô Tuyết mở cửa phòng bệnh ra, nhìn Mộ Thiên Thần cõng Giang Dĩ Mạch rời , đáy mắt lên chút khác thường.

      Xe vững vàng chạy ở đường cái, Mộ Thiên Thần : “ ấy tên là Tô Tuyết, hơn mười năm trước là bé, vẫn sống nhờ ở nhà họ Phương, tính cách có phần yếu đuối, thường xuyên bị đại thiếu gia nhà họ Phương bắt nạt, khi đó người thường có vết thương. Khi đó là kẻ ngốc, mọi người xung quanh luôn luôn cười nhạo , chỉ có ấy thích chơi với , đại thiếu gia nhà họ Phương cho ấy chơi với , trước mặt đem cho…Lúc ấy dưới cơn tức giận lỡ tay đánh chết đại thiếu gia nhà họ Phương. Về sau nhà họ Mộ với nhà họ Phương rất ầm ĩ, nhưng cuối cùng chuyện này cũng giải quyết được gì, nhà họ Phương chuyển , với ấy cũng gặp nhau nữa.”

      đột nhiên với em cái này để làm cái gì?” Giang Dĩ Mạch hỏi.

      muốn em suy nghĩ lung tung, ngộ nhỡ lại từ cầu thang té xuống làm sao bây giờ? Trong bụng em còn có con của !” Mộ Thiên Thần nhìn bụng tròn trịa của nở nụ cười cái.

      Giang Dĩ Mạch cúi đầu nhìn bụng của mình, do dự có nên tìm cơ hội thẳng thắn với .

      Trong bệnh viện, có người đàn ông đẩy cửa phòng bệnh vào, nhìn cánh tay bó thạch cao của Tô Tuyết ở giường bệnh, nham hiểm cười cái: “ ta ở lại với sao?”

      Tô Tuyết nhìn người đàn ông, đáy mắt lên chút sợ hãi, cúi thấp đầu, trầm mặc.

      “Xem ra vị trí ở trong cảm nhận của ta bị người khác thay thế, nhưng cho đến bây giờ Phương Dật Thần tôi nuôi dưỡng người phụ nữ có giá trị!”

      Nuốt trọn hơn 1200 vạn nhà họ Giang kia vẫn quay về, chúng ta xem có thể làm được gì?”
      Last edited by a moderator: 14/12/16

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 92. cần hận thù nhau nữa.
      Edit: Thanh Thanh Mạn
      “Nên làm thế nào hiểu chưa?” Phương Dật Thần ý vị sâu xa vỗ vỗ cánh tay bó thạch cao của Tô Tuyết.

      Tô Tuyết cúi đầu, đáy mắt sợ hãi mang theo lo lắng.
      *
      Giang Dĩ Mạch trở lại nhà họ Mộ, Ninh Tử lập tức ân cần cởi áo khoác giúp Mộ Thiên Thần: “Đại thiếu gia, về rồi.”

      Xem Giang Dĩ Mạch ở bên cạnh là trong suốt, Giang Dĩ Mạch cũng tức giận, liếc mắt nhìn Ninh Tử ân cần, trở về thư phòng lầu của mình.

      Kể từ khi Ninh Tử cầu xin Giang Dĩ Mạch làm chủ cho ta khi suýt chút nữa bị Mộ Thiên Thần đuổi ra khỏi nhà, sau khi được ở lại, liền xem mình là phụ nữ của Mộ Thiên Thần, thường cố ý lấy lòng Mộ Thiên Thần trước mặt Giang Dĩ Mạch, biết tính khí Giang Dĩ Mạch cứng rắn đuổi ta .

      Ninh Tử bắt được nhược điểm này của Giang Dĩ Mạch, chút kiêng kỵ đến gần Mộ Thiên Thần, lấy lòng , nghĩ hết biện pháp phá hư quan hệ của hai người, ngay cả quản gia cũng nhìn nổi, sau lưng khuyên Mộ Thiên Thần đuổi Ninh Tử , tránh cho sau này xuất chia rẽ.

      Mộ Thiên Thần cũng nghĩ vậy, nhưng Giang Dĩ Mạch cho phép.

      Có lẽ là có cảm giác an toàn với , cho là đuổi người thứ nhất , có người thứ hai thứ ba xuất , hơn nữa nếu như có gì, đuổi làm gì.

      nhìn thấu tâm tư của Giang Dĩ Mạch, Ninh Tử cũng gây ra được sóng gió gì, chỉ cần ta đừng làm quá, tạm thời giữ ta lại.

      Đối với việc làm của Ninh Tử, Giang Dĩ Mạch cũng để vào mắt, trở về thư phòng tiếp tục công việc của mình.

      Nếu có mơ tưởng đến người phụ nữ khác, coi như đề phòng cũng có tác dụng, bằng chiều theo ý bọn họ, mình cũng được thanh tịnh.

      Giang Dĩ Mạch để viết trong tay xuống, tựa lưng vào ghế ngồi, trong lòng vẫn rối rắm và lo lắng, có tâm tình, nhíu mày, trong đầu lên khuôn mặt tươi cười ngây thơ của Mộ ngốc nghếch, còn có từng chút từng chút khi ở bên nhau.

      biết từ khi nào mình lại để ý Mộ ngốc nghếch như vậy, nhớ nhung có mặt của .

      Nếu vẫn là Mộ ngốc nghếch, cũng có thể an tâm, ít ra ai tranh giành với , cũng cần lo lắng Mộ ngốc nghếch di tình biệt luyến người phụ nữ khác.

      “Bã xã, em thơm!” Gương mặt trẻ con thà, chậm rãi nhích lại gần, hôn lên môi .

      Giang Dĩ Mạch chậm rãi nhắm mắt lại đón nhận nụ hôn của , sau lúc lâu, đột nhiên phát đúng, lập tức mở mắt, phát ra làm mình nằm mơ.

      “Bà xã, em nằm mơ hả?” Mộ Thiên Thần ngồi cạnh dịu dàng hỏi.

      Giang Dĩ Mạch ngẩn ra: “Sao lại ở đây? vào lúc nào?”

      “Vừa vào lát, thấy em ngủ thiếp , nên gọi em.” Mộ Thiên Thần vẫn nhìn như vậy: “Vừa rồi em nằm mơ thấy gì? thấy em rất nhiệt tình…”

      gì đó!” Giang Dĩ Mạch hơi đỏ mặt ngắt lời: “ phải đến công ty sao? Còn đợi ở thư phòng làm gì?”

      Mộ Thiên Thần nhìn băng gạc trán Giang Dĩ Mạch, đau lòng : “Em bị thương, ở nhà với em.”

      chút vết thương mà thôi.”

      “Sao lại là vết thương ? Nếu như thắng xe trễ chút, hoặc là xảy ra chuyện gì tạo thành kết quả thể cứu chữa được sao? Có lẽ vĩnh viễn mất em.” Mộ Thiên Thần cầm lấy tay Giang Dĩ Mạch: “Chỉ cần nghĩ đến đó, cảm thấy sợ.”

      em ?”

      em đủ sao?” Mộ Thiên Thần ý vị sâu xa : “Tối nay cố gắng cho em thỏa mãn, , bây giờ cũng được.”

      Giang Dĩ Mạch rốt cuộc cũng hiểu có ý gì, đỏ mặt đẩy tay ra: “Sau này nếu vẫn đứng đắn như vậy, em để ý đến nữa.”

      “Bà xã, sao mặt em lại đỏ như vậy? Có phải cũng muốn…”

      “Nào có, đừng bậy!” Giang Dĩ Mạch cắt đứt, cảm thấy mặt mình nóng hơn.

      “Mặt em đỏ như quả táo vậy, làm cho người ta hận thể cắn ngụm, mùi vị nhất định rất tốt.” Mộ Thiên Thần hài hước đến gần, cắn lên gò má đỏ bừng của .

      đừng lại gần nữa…” Giang Dĩ Mạch đột nhiên bị Mộ Thiên Thần giam giữa ghế và thân mình của , tránh cũng có chỗ tránh, đẩy cũng đẩy được, người đàn ông suýt nữa cắn lên gương mặt đỏ bừng của đột nhiên hôn , nhất thời tim đập nhanh, mềm nhũn có hơi sức.

      Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên, giọng của Ninh Tử ở bên ngoài: “Đại thiếu gia, thiếu phu nhân, hai người mau ra đây, xong…”

      Mộ Thiên Thần lưu luyến rời buông Giang Dĩ Mạch ra, ánh mắt vui, mở cửa thư phòng, : “ xảy ra chuyện gì?”

      Ninh Tử lén liếc nhìn trong phòng mới lên tiếng: “Em của thiếu phu nhân Giang Mỹ Kỳ tới.”

      Giang Dĩ Mạch nghi ngờ: “Cho ta vào làm gì?”

      “Thiếu phu nhân, em trai của cũng tới, bọn họ chờ bên ngoài muốn gặp .” Ninh Tử .

      thiếu phu nhân có ở nhà, tùy tiện tìm cớ đuổi .” Mộ Thiên Thần phân phó, trong lòng biết hai người này đến chẳng có chuyện gì tốt.

      Vẻ mặt Ninh Tử sợ hãi: “Em cho bọn họ vào rồi.”

      Sắc mặt Mộ Thiên Thần lạnh hơn: “Ai cho tự tiện làm chủ?”

      xin lỗi, đại thiếu gia, em thấy bọn họ là em trai em của thiếu phu nhân, dám chậm trễ, nên dám cứng rắn ngăn lại…”

      “Được rồi, chỉ gặp chút thôi.” Giang Dĩ Mạch đứng lên, sửa sang quần áo của mình: “Em cũng rất tò mò họ tới tìm em có chuyện gì.”

      Mộ Thiên Thần muốn đuổi theo lại bị Giang Dĩ Mạch ngăn lại: “ tránh , mình em gặp là được.”

      Trong phòng khách Giang Mỹ Kỳ thấy Giang Dĩ Mạch nâng cao bụng to từ lầu xuống, gương mặt trong trắng lộ hồng, khí sắc rất tốt, thoạt nhìn đoạn thời gian này trôi qua rất tốt, thân mật cười hô tiếng: “Chị!”

      Giang Dĩ Mạch ngẩn ra, nhất thời có phản ứng.

      lớn như vậy, lần đầu tiên Giang Mỹ Kỳ gọi là chị.

      đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, Giang Mỹ Kỳ tò mò hỏi: “Chị, chị nhìn gì vậy?”

      “Hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây à?” Giang Dĩ Mạch cố ý lầm bầm lầu bầu.

      Giang Gia Kiệt bên cạnh tức giận mắng: “Giang Dĩ Mạch, có ý gì? Nghe xảy ra tai nạn xe cộ suýt chết, chị tôi mặc kệ hiềm khích lúc trước đến thăm , đừng được cho mặt mũi mà lên mặt!”

      Thái độ Giang Dĩ Mạch lạnh lẽo: “Khi nào các người quan tâm tôi như vậy? phải ước gì tôi chết, nuốt trọn tài sản nhà họ Giang?”

      cho rằng tôi muốn đến đây sao, nếu phải chị tôi bị tai nạn xe cộ suýt chết, cứng rắn lôi tôi đến thăm , tôi mới thèm đến đây!” Giang Gia Kiệt vốn muốn tới đây nhưng bị kéo đến.

      “Quản gia, tiễn khách!” Giang Dĩ Mạch bình tĩnh khách khí phân phó.

      Giang Gia Kiệt tức giận chỉ vào Giang Dĩ Mạch mắng: “Người phụ nữ độc ác như bị xe đụng chết, từ khi dễ mẹ tôi và chị tôi, hại mẹ tôi vào ngục, bây giờ chị tôi mặc kệ hiềm khích lúc trước đến thăm , còn tự cao tự đại, cho rằng là ai? Cha ngã bệnh chăm sóc, mẹ tôi bị kiện vào ngục giúp đỡ, muốn vay tiền cho, người phụ nữ độc ác như nên bị xe đụng chết… a…”

      Đột nhiên quả cầu trắng bay đến nện vào đầu Giang Gia Kiệt, cũng làm cho cậu ngậm miệng lại.

      Lúc này Mộ Thiên Thần ra, đôi mắt dài lộ ra sắc bén lãnh khốc: “Cậu lặp lại lần nữa!”

      Giang Gia Kiệt che cái miệng, giống như cà héo, im lặng.

      Cậu biết Mộ Thiên Thần cũng ở đây, nếu biết, nhất định dám mắng to giống như vừa rồi.

      Giang Mỹ Kỳ thấy Mộ Thiên Thần, thân thiết hiền hòa gọi tiếng: “ rể, Gia Kiệt cố ý, chỉ là vì chuyện của mẹ, cha lại bị bệnh, nó mới vọng động như vậy.”

      rể?

      Trong lòng Mộ Thiên Thần buồn cười, nếu lúc mới kết hôn với Giang Dĩ Mạch nghe ta gọi mình như vậy, ngược lại mình rất vui mừng, nhưng bây giờ nghe ta gọi như vậy, chỉ cảm thấy ghê tởm.

      Giang Dĩ Mạch thấy Giang Mỹ Kỳ đột nhiên thay đổi thái độ, cười lạnh trong lòng, trước kia tuyệt tình như vậy, bây giờ muốn chạy tới lấy lòng?

      Nếu ta trực tiếp như Giang Gia Kiệt, so đo với ta.

      Giang Dĩ Mạch nhìn Giang Mỹ Kỳ và Giang Gia Kiệt : “Mong các người làm , mẹ các người vào tù có quan hệ gì đến tôi, là bà ta gieo gió gặt bão, giết người đền mạng, thiên kinh địa nghĩa, muốn trách trách bà ta quá tham lam.”

      Giang Gia Kiệt tức giận muốn gì, nhưng khi nhìn thấy Mộ Thiên Thần lại dám tiếp.

      “Còn nữa, cha bị bệnh tôi đến thăm là chuyện của tôi, liên quan gì đến các người?”

      “Chị, Gia Kiệt chỉ là kích động mới bậy, chị đừng so đo với nó.” Giang Mỹ Kỳ hiền lành khuyên.

      “Tôi so đo với cậu ta, nhưng tôi có mấy câu muốn với .” Giang Dĩ Mạch : “ vừa gọi tôi là gì?”

      “Chị.” Giang Mỹ Kỳ rất tự nhiên : “Bây giờ mẹ vào tù, cha lại bị bệnh, ba người cị em chúng ta phải đoàn kết.”

      Giang Dĩ Mạch buồn cười: “Khi nào xem tôi là chị?”

      “Chị, lúc trước em còn , hiểu chuyện mới có thể…”

      “Bây giờ lại viện cớ này? Lúc tôi kết hôn cũng phải năm tuổi, làm sao lại xem như có chuyện giành vị hôn phu của chị mình đây?” Giang Dĩ Mạch hỏi ngược lại: “Lúc tôi kết hôn, là ai chạy đến với tôi, tôi đáng đời làm quả phụ?”

      Giang Mỹ Kỳ có chút khó chịu: “Chị, lúc đó em hiểu chuyện, ra tất cả đều do từ cha mẹ dạy chúng em, làm cho giữa chúng ta có địch ý và hiểu lầm.”

      “Đừng chối trách nhiệm, mẹ vào tù, nếu bà ta biết những lời này, nhất định lạnh lòng.” Giang Dĩ Mạch .

      “Chị, em lòng xem chị là chị ruột, chúng ta làm hòa , lúc trước do em hiểu chuyện, bây giờ hiểu, bây giờ em hiểu, giống như trước đây.”

      muốn làm hòa?” Giang Dĩ Mạch hỏi.

      Giang Gia Kiệt tò mò, Giang Dĩ Mạch đồng ý làm hòa?

      Giang Mỹ Kỳ lập tức gật đầu: “Chúng ta là chị em ruột, cần căm hận nhau như trước đây.”

      “Được, mang ngàn hai trăm vạn nuốt của nhà họ Giang ra, chúng ta liền làm hòa, thế nào?”
      Last edited by a moderator: 14/12/16

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 93: Tôi cần mới tới phiên

      Edit: Tuyết Nguyệt Lam


      Việc này là Giang Dĩ Mạch muốn làm nhục , Giang Mỹ Kỳ ngờ Giang Dĩ Mạch lại muốn hơn 1200 vạn này, làm gì có ai ăn rồi còn nhổ ra được.


      Nhắc tới hơn 1200 vạn này, Giang Gia Kiệt cũng rất tức giận, nhiều lần nhắc đến khoản tiền này với Giang Mỹ Kỳ, đều bị đủ loại lý do chặn lại.


      "Chị, 1200 vạn phải số tiền , lúc trước bị ba Hạo Thiên nuốt lấy, tất cả đều đổ vào các hạng mục của tập đoàn Đường thị, tại ba chết, em biết lấy đâu ra 1200 vạn này, ngay cả tiền để tạo quan hệ cho Hạo Thiên ở tòa án cũng là tiền bán trang sức của mẹ chồng em mà có, lần trước ba muốn tiền mời luật cho mẹ, em cũng có tiền mà bỏ ra, cuối cùng vẫn là mẹ chồng em bán hết tất cả chỗ trang sức còn lại mới có được chút tiền."


      " độc ác như vậy? Ép mẹ chồng bán hết tất cả trang sức?" Giang Dĩ Mạch cố ý trúng tim đen.


      "Em có ép mẹ chồng, là bà ấy tự nguyện, Hạo Thiên là con trai ruột của bà ấy, sao bà ấy có thể quan tâm?" Giang Mỹ Kỳ ủy khuất , giương mắt nhìn Mộ Thiên Thần bên cạnh, ánh mắt phát điện, sắc mặt Ninh Tử càng thay đổi, nhìn ra ta có ý muốn quyến rũ Mộ Thiên Thần.


      sớm nghe năm đó mẹ của Giang Mỹ Kỳ quyến rũ chồng của bạn thân nên mới có ngày hôm nay, mà ta cướp vị hôn phu của chị mình, bắt Giang Dĩ Mạch phải ch*i đ*t cho ta thay ta gả cho Mộ Thiên Thần lúc đó vẫn còn là kẻ ngốc, tại thấy Mộ Thiên Thần ngốc, lại lúc nào cũng quyến rũ.


      Đúng là mẹ nào con đấy!


      Giang Dĩ Mạch nhìn ánh mắt Giang Mỹ Kỳ quyến rũ Mộ Thiên Thần, : "Tôi mặc kệ lý do của là gì, chỉ cần trả lại 1200 vạn kia, tôi bỏ qua tất cả những hiềm khích trước kia, chung sống hòa thuận với ."


      "Chị, đây phải là làm khó em hay sao?" Giang Mỹ Kỳ nhìn về phía em trai lời nào, nháy mắt với , muốn giúp vài câu.


      Nhưng chuyện 1200 vạn này, Giang Gia Kiệt cũng nhất trí với Giang Dĩ Mạch,đấy vốn là tiền của nhà họ Giang, nên trả lại.


      Giang Mỹ Kỳ thương tâm trong mắt rưng rưng, hoa lê đẫm mưa: "Chị, chị muốn chung sống hòa thuận với em thẳng, vì sao phải khiến em khó xử như vậy? Cho dù mẹ em phải mẹ ruột của chị, nhưng ba là ba ruột, chúng ta vĩnh viễn là chị em cùng cha khác mẹ, sao chị có thể đối xử với em như thế? người ngày cả cảm nhận của người thân mình cũng để ý, sống ích kỉ như vậy, đáng làm người."


      Giang Dĩ Mạch nghe Giang Mỹ Kỳ thầm mắng mình, bình tĩnh : " cao thượng, vậy trả lại 1200 vạn kia , số tiền đó vốn phải thứ thuộc về !"


      "Chị, tình thân so với tiền bạc quan trọng hơn sao, người nếu chỉ để ý tiền bạc, cần tình thân, người như thế. . ."


      Giang Dĩ Mạch chẳng muốn tốn nước bọt với ta nữa: "Tôi ích kỷ, số tiền này là tài sản mẹ tôi để lại, có thể suy xét, nhưng điều kiện của tôi đổi. Quản gia, tiễn khách!"


      Lúc này Giang Mỹ Kỳ đột nhiên nhìn Mộ Thiên Thần, tự quen thuộc kéo cánh tay : " rể, khuyên chị giúp em , em tâm tới giải thích, muốn chung sống hòa thuận với chị, nhưng. . ."


      Mộ Thiên Thần lạnh nhạt tránh tay ta ra: "Đừng gọi như vậy, khi nào mang 1200 vạn kia trả lại cho chủ nhân của nó, bà xã tôi thừa nhận là em , tôi mới là rể , mà trước đây, cũng đừng tự mình đa tình nữa!"


      " rể. . ." Giang Mỹ Kỳ rưng rưng yểu điệu hô tiếng, nếu là người đàn ông khác, chỉ sợ tâm mềm nhũn hết.


      Quản gia cũng nhìn được, lên đuổi khách, khách khí : "Giang Mỹ Kỳ tiểu thư, mời bên này."


      Giang Mỹ Kỳ cam lòng xoay người, khi qua bên cạnh Giang Dĩ Mạch, trong mắt lên tia khiêu khích lãnh, bước ra.


      Lúc này Mộ Thiên Thần đến bên người Giang Dĩ Mạch, cân nhắc : "Muốn lấy mắt ta xuống cho em chơi hay ?"


      Giang Dĩ Mạch liếc cái: "Vì người như thế mà làm bẩn tay mình, muốn làm, chê bẩn, em cũng thấy ghét."


      "Người ta có lòng mài!" Mộ Thiên Thần nháy mắt biến trở về Mộ ngốc tử, vẻ mặt ủy khuất: "Mặc kệ ai khi dễ bà xã của , đều bắt kẻ đó trả giá gấp vạn lần, mặc kệ là ai!"


      Ngữ khí khờ dại ngây thơ lộ ra lãnh khốc và nghiên túc, nhưng nghe được phải đùa.


      Có người vì như vậy, Giang Dĩ Mạch cũng thấy ấm lòng.


      Từ sau khi mẹ qua đời, đám người Giang Mỹ Kỳ thường xuyên làm chuyện xấu, tìm gây phiền toái, mỗi lần Giang Gia Kiệt thay bọn họ trút giận, mà ba chưa bao giờ nghe giải thích, chỉ nghiêng về phía bọn họ.


      Ở trong căn nhà kia, chỉ là người dư thừa.


      Đó vốn là gia nghiệp mà mẹ vất vả gây dựng, bọn họ dùng của ăn của , lại còn tìm gây phiền toái.


      Ở trong căn nhà kia, chưa bao giờ cảm giác được tia ấm áp và quan tâm.


      Giang Dĩ Mạch nhìn chồng mình, là cho mình ấm áp, cần biêt mình đúng hay sai, đều sủng mình mình.


      chưa từng cảm thấy mình gần hạnh phúc như vậy.


      Nhưng có thể có hạnh phúc sao?


      Ba mẹ cũng vì nhau nên mới đến với nhau, nhưng cuối cùng phải mẹ cũng vẫn rơi vào kết cục như vậy hay sao.


      Mộ Thiên Thần nhìn mềm lòng nơi đáy mắt , cúi đầu hôn , Giang Dĩ Mạch đột nhiên xoay người lại: "Em còn rất nhiều việc cần hoàn thành sớm!" Lập tức lên lầu.


      Mộ Thiên Thần bất đắc dĩ lắc đầu, vẫn chưa thẳng thắn thành khẩn!


      Rời khỏi nhà họ Mộ, Giang Mỹ Kỳ vừa vừa oán trách: "Gia Kiệt, vì sao chị lại đối xử với chúng ta như thế? Trước kia đối xử tốt với chị là mẹ, lại phải chúng ta, vì sao chị lại giận chó đánh mèo chúng ta? Chúng ta ăn khép nép tới giải thích với chị như vậy, chị lại. . ."


      "Qua khứ cũng là do cũng ta còn , hiểu chuyện mới có thể luôn cãi nhau với chị, tại , vì sao chị lại khó xử chúng ta như vậy?"


      Giang Mỹ Kỳ cứ mở miệng tiếng chị, Giang Gia Kiệt nghe mà phiền lòng.


      "Chị, từ bao giờ mà chị gọi Giang Dĩ Mạch là chị dẽ nghe như vậy? Đừng quên chính ta đưa mẹ vào tù!" Giang Gia Kiệt bất mãn .


      "Gia Kiệt, sao em có thể nghĩ như vậy? Vì mẹ thuê người bán chết ba chồng chị nên mới bị bắt vào tù, có liên quan gì tới chị chứ? Mà là chuyện quá khứ, em đừng có thành kiến với chị ấy."


      Giang Gia Kiệt tức giận: "Trước kia phải chị cướp Hạo Thiên từ trong tay Giang Dĩ Mạch sao, sao tại lại chuyện giúp ta!"


      "Ta chuyện giúp chị ấy, chị phân phải trái." Giang Mỹ Kỳ : "Chị chỉ ngờ chị ấy cố chấp như vậy, trầm mê trong quá khứ chịu tiếp nhận chúng ta."


      "Giang Dĩ Mạch chưa tiếp nhận chúng ta, ta chỉ bảo chị trả lại 1200 vạn cho nhà họ Giang mà thôi." Giang Gia Kiệt cũng cố ý : "Chị, chị tính khi nào trả số tiền đó cho nhà họ Giang đây?"


      "Số tiền kia cũng phải chị nuốt, đâu có chuyện gì liên quan tới chị?"


      "Sao phải chị? Số tiền đó là ba của Hạo Thiên lấy, tại nhà họ Đường đều ở trong tay chị, đương nhiên chị phải trả lại."


      Giang Mỹ Kỳ mất hứng : "Ai lấy tiền của mấy người mà tìm người ấy , đừng quát lên với tôi!"


      "Chị, em quát chị bao giờ? Nếu phải vì khoản tiền đó cộng với tiền bỏ ra cho hôn lễ của chị, mẹ cũng thuê người bắn chết ba của Hạo Thiên, chị chỉ chịu bỏ tiền thuê luật sư cho mẹ, còn muốn trả lại ngàn hai trăm vạn kia, chị mới chính là người lòng dạ ích kỷ!"


      Hai chị em vừa nhắc tới tiền bạc liền trở mặt.


      "Giang Gia Kiệt, chị là chị em, em dám chuyện với chị như vậy?"


      "Em !"


      "Chuyện gì ? Là chị ép mẹ thuê người bắn chết ba của Hạo Thiên sao? Là chị bảo ba của Hạo Thiên nuốt trọn 1200 vạn kia sao? Em đừng đổ hết trách nhiệm lên người chị, chị rồi, ai lấy khoản tiền đó tìm người đó mà đòi!”

      người chết biết đâu mà tìm?”

      “Chị quản được sao?” Giang Mỹ Kỳ khinh thường .

      “Chị, chị quá đáng rồi đó, trước kia em và mẹ quan tâm chị như vậy, tại chị đối xử với em và mẹ như vậy.”

      “Chị cũng bỏ tiền mời luật sư cho mẹ rồi. Số tiền kia cũng phải chị lấy, làm gì có chuyện gì liên quan tới chị?”

      “Chị bỏ tiền mời luật sư từ bao giờ vậy hả? Số tiền đó là mẹ Hạo Thiên bán trang sức mà có, chị vì tư lợi, keo kiệt đến mức muốn bỏ tiền mời luật sư cho mẹ, bằng chúng ta cũng có tiền mời luật sư tốt mà để mẹ phải ngồi trong tù cả nửa đời sau.”

      “Giết người ắt phải đền tội, phán tử hình, rất khoan hồng rồi, em cho rằng có thể vô tội rồi phóng thích hay sao?”

      “Tóm lại nếu mời được luật sư tốt kết quả cũng khác, nếu chị keo kiệt chịu bỏ tiền, mẹ cũng …”

      “Giang Gia Kiệt, em đủ chưa?” Giang Mỹ Kỳ bất mãn cắt ngang. “Chị có tiền, nếu chị cầu xin mẹ Hạo Thiên bỏ tiền, ngay cả luật sư bình thường cũng mời nổi. Mà em có tư cách đứng ở chỗ này chỉ trích chị hay sao? Ngay cả phải luật sư tốt nhất trong nước, nhưng cũng là tiền nhà họ Đường chị bỏ ra mời, em làm gì vì mẹ? Mẹ xảy ra chuyện, phải em trở thành phế vật rồi hay sao, cái gì cũng thể làm, ngay cả tiền mời luật sư cũng có!”

      “GIANG MỸ KỲ!” Giang Gia Kiệt cũng giận, mỗi lần bị trêu chọc đều gọi thẳng tên của chị : “Mẹ gặp chuyện may đều là bị chị làm hại, chị giúp mẹ còn dám em? Trả em 1200 vạn!”

      “1200 vạn kia trở thành của em từ bao giờ vậy? Ai lấy tiền của em em mà tìm người ấy!” Giang Mỹ Kỳ tức giận tới.

      “Chị đứng lại đó cho em!” Giang Gia Kiệt tức giận đuổi theo.

      ….

      *

      Trong văn phòng tập đoàn Mộ thị, trợ lý cầm cái hộp giữ nhiệt tiến vào: “Tổng giám đốc, đây là Giang tiểu thư bảo tôi đưa vào cho ngài.”

      Mộ Thiên Thần nhìn thoáng qua hộp giữ nhiệt: “Giang tiểu thư nào?”

      “Em của phu nhân, Giang Mỹ Kỳ tiểu thư.” Trợ lý biết nội tình , hoàn toàn bị Giang Mỹ Kỳ lừa dối rồi.

      “Trả lại.”

      Trợ lý sửng sốt phen, đành phải cầm hộp giữ nhiệt rời , đột nhiên lại nghĩ tới cái gì đó, : “Tổng giám đốc, Giang tiểu thư buổi chiều muốn gặp ngài, chuyện về những hạng mục hợp tác.”

      “Tôi hợp tác với ta bao giờ?”

      tại Giang tiểu thư là tổng giám đốc tập đoàn Đường thị, trước kia tập đoàn Mộ thị của chúng ta có rất nhiều lần hợp tác với tập đoàn Đường thị, có số hạng mục hợp tác vẫn trong thời gian tiến hành.”

      “Việc này giao cho cậu làm .” Mộ Thiên Thần : “Đến khi những hạng mục hợp tác với tập đoàn Đường thị kết thúc, tất cả mọi việc đều giao hết cho cậu, về sau tập đoàn Mộ thị chúng ta hợp tác với tập đoàn Đường thị nữa.”

      Trợ lý hình như cũng nghe hiểu gì đó, xoay người ra ngoài.

      Giang Mỹ Kỳ nhìn hộp giữ nhiệt trong tay trợ lý đưa trả mình, cháo bên trong ta mất hơn hai tiếng đồng hồ nấu vẫn chưa được đụng tới, ngay cả cái nắp cũng chưa được mở ra.

      Trợ lý truyền đạt ý tứ của tổng giám đốc về những hạng mục cùng hợp tác, sau đó Giang Mỹ Kỳ cảm ơn trợ lý nhưng vẫn cam lòng.

      Luận diện mạo ta cũng có thể so sánh bằng Giang Dĩ Mạch, luận khiến đàn ông vui vẻ, Giang Dĩ Mạch càng thể sánh bằng ta, làm sao có thể có cách đòi lại Mộ Thiên Thần.

      Giữa trưa Mộ Thiên Thần xong việc về nhà, mới vừa mở cửa xe ngồi xe, cửa xe bên kia bị mở ra, Giang Mỹ Kỳ ngồi vị trí bên cạnh ghế lái.

      “Xuống xe!” Mộ Thiên Thần nghiêm túc .

      rể, em…”

      “Xin đừng nhận họ loạn!”

      Giang Mỹ Kỳ ngừng chút, kêu: “Thiên Thần…”

      “Thiên Thần là để gọi hay sao? Hay gọi Mộ tiên sinh!”

      chán ghét em như vậy sao?” Giang Mỹ Kỳ ủy khuất : “Em làm gì mà khiến vui như vậy? Có phải vì chị chán ghét em, bị ảnh hưởng nên mới chán ghét em hay ?”

      “Chuyện tôi có chán ghét hay quan trọng vậy hay sao?”

      “Đương nhiên quan trọng, lúc trước chỉ thiếu chút nữa chúng ta trở thành…”

      “Thành cái gì?” Mộ Thiên Thần hứng thú hỏi.

      “Lúc trước em còn tuổi mới bị Đường Hạo Thiên dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt, bằng em tuyệt đối …” Lúc trướ nếu ta biết giả ngu, nhất định đáp ứng hôn này, thông đồng với Đường Hạo Thiên, giờ muốn ta thừa nhận chuyện này, thực có chút xấu hổ.

      tại với tôi những lời này là muốn biểu đạt cái gì?” Mộ Thiên Thần hỏi.

      “Em có ý khác, mà chỉ muốn chúng sống hòa thuận với còn có cả chị nữa, hi vọng có thể khuyên nhủ chị của em.”

      ?”

      Giang Mỹ Kỳ nhìn gật đầu.

      “Bà xã của tôi sớm chỉ cần trả lại 1200 vạn kia, ấy tính toán những hiềm khích trước kia, còn nếu được hãy tránh xa chúng tôi ra.” Mộ Thiên Thần .

      “Thiên Thần, em có 1200 vạn mà, giúp em với!” Giang Mỹ Kỳ làm nũng, tay cố ý đặt ở cánh tay , quyến rũ có thừa.

      “Lúc trước quyến rũ Đường Hạo Thiên như vậy sao?” Mộ Thiên Thần nhìn Giang Mỹ Kỳ đặt tay ở cánh tay mình, nể mặt hỏi.

      Giang Mỹ Kỳ ôm lấy cánh tay của để bộ ngực của mình cố ý dán chặt lại, yểu điệu gọi tiếng: “Thiên Thần!”

      muốn hòa thuận với Mạch Mạch?” Mộ Thiên Thần hỏi lại.

      Lúc này vẻ mặt Giang Mỹ Kỳ thẹn thùng nở nụ cười: “Lần đầu tiên nhìn thấy em thể kìm lòng bị hấp dẫn, cho nên, em muốn… muốn cùng với .”

      có chồng, tôi có vợ, ra những lời này mà biết ngượng sao…”

      “Có người tình bên ngoài cũng phải chuyện gì hiếm gặp, chúng ta có thể ước định phá vỡ hạnh phúc gia đình hai bên, chỉ làm bạn giường.” Giang Mỹ Kỳ trực tiếp.

      xin lỗi, tôi có hứng thú với kỹ nữ.” Mộ Thiên Thần đáp lại cũng trúng tim đen.

      Giang Mỹ Kỳ sửng sốt: “Em đối với tâm, sao có thể…”

      “Cho ba giây đồng hồ, lập tức lăn ra ngoài!” Mộ Thiên Thần nhàn nhạt cắt ngang.

      “Mộ Thiên Thần, chúng ta cũng đừng làm ra vẻ nữa, tại Giang Dĩ Mạch magn thai, cũng lâu chạm vào phụ nữ, em tin muốn..”

      “Cút!” Mộ Thiên Thần lạnh nhạt phun ra chữ.

      Giang Mỹ Kỳ bị đuổi xuống xe, nhưng ta vẫn lấy được những thứ ta cần.

      Mấy bức hình ta và Mộ Thiên Thần thân mật bên nhau trong xe, bởi vì góc độ quan hệ, ai tin tưởng hai người trong sạch.

      rất hiểu nhược điểm trong lòng Giang Dĩ Mạch là gì.

      Giang Dĩ Mạch ở trong thư phòng bận rộn với đống bản vẽ ngẩng đầu lên, nhìn Giang Mỹ Kỳ tự tiện vào: “Sao lại là ? Quản gia!”

      Ninh Tử lập tức tiến vào, cẩn thận : “Thiếu phu nhân, quản gia ở sau viện xử lý hoa cỏ.”

      để cho ta vào?” Giang Dĩ Mạch hỏi.

      Ninh Tử cẩn thận, bày ra vẻ mặt kinh sợ: “Thực xin lỗi, thiếu phu nhân, là ta có việc quan trọng gì đó cần ngài xem, cho nên tôi mới cho ta vào.”

      Giang Mỹ Kỳ liếc qua nữ giúp việc diễn trò “ ra ngoài trước , tôi và chị của tôi có chuyện quan trọng muốn .”

      Ninh Tử sửng sốt, trong lòng đối với việc Giang Mỹ Kỳ tự tiện sai sử ta rất vui, mình là người nhà họ Mộ, Giang Mỹ Kỳ có tư cách ra lệnh cho mình từ khi nào rồi hả?

      “Còn thất thần làm gì, ra ngoài.” Giang Mỹ Kỳ lại nhắc nhở.

      Ninh Tử thấy Giang Dĩ Mạch chuyện, đành phải ra ngoài.

      Giang Dĩ Mạch nhìn hai đấu nhau trước mặt mình, chỉ cảm thấy buồn cười, tốt xấu gì mình cũng là thiếu phu nhân nhà họ Mộ, họ lại coi như chết, bắt đầu tự tiện quyết định, muốn tiến vào liền tiến vào, muốn làm gì liền làm cái đó, đây là muốn thay thế vị trí của mình sao?

      “Chị!”

      “Có chuyện gì cứ , đừng giả mù sa mưa.” Từ trước đến nay Giang Dĩ Mạch quen nhìn Giang Mỹ Kỳ làm bộ làm tịch.

      “Vậy tôi .” Chỉ còn hai người bọn họ, Giang Mỹ Kỳ cũng giả bộ nữa: “Hôm nay tôi tới là muốn cho xem số thứ.”

      ta bày ra bức thư để trước mặt Giang Dĩ Mạch: “ tự xem .”

      Giang Dĩ Mạch mở phong thư ra, lấy những bức ảnh bên trong ra, nhìn thấy nội dung những bức ảnh, trầm mặc.

      Ninh Tử bên ngoài thư phòng dán tai vào cửa phòng cẩn thận nghe động tĩnh bên trong, lúc này Mộ Thiên Thần vừa hay về nhà, phát Ninh Tử thường ngày hay chạy tới xum xoe lại thấy đầu, cảm thấy thoải mái, liền thấy ta lén lút ở ngoài cửa phòng của Giang Dĩ Mạch.

      làm gì?” Mộ Thiên Thần đứng ở lối lầu hai hỏi.

      Ninh Tử giật mình, giọng giải thích: “Giang Mỹ Kỳ và thiếu phu nhân ở bên trong, em sợ ta làm bị thương thiếu phu nhân, nên mới nghe lén.”

      ta tới làm gì? phải tôi được để cho ta vào nhà họ Mộ rồi hay sao?”

      “Giang Mỹ Kỳ ta có thứ quan trọng gì đó cần thiếu phu nhân xem, thiếu phu nhân mới cho ta vào.” Ninh Tử trốn tránh trách nhiệm sạch .

      xuống trước .”

      Ninh Tử đành phải rời .

      Trong thư phòng Giang Dĩ Mạch bình tĩnh trả những bức ảnh lại: “ cho tôi xem những bức ảnh này là có ý gì?”

      “Tôi muốn cho biết, Mộ Thiên Thần căn bản là thích , mong đừng bám ấy buông tay nữa.” Giang Mỹ Kỳ .

      “Tôi bám hay bám ấy cũng đều là chuyện của tôi và ấy, có quan hệ gì tới ? Bà Đường!” Giang Dĩ Mạch cố ý gọi Giang Mỹ Kỳ là “Bà Đường” cũng nhắc nhở ta thân phận của mình.

      Trả những bức ảnh chụp phong thư lại cho Giang Dĩ Mạch, mở cửa thư phòng: “Mời cầm những thứ đó của cùng lăn ra khỏi phòng của tôi!”

      “Giang Dĩ Mạch, tôi hảo tâm nhắc nhở co, cả ngày bám lấy những thứ thuộc về mình mà còn tự đắc ý dược sao?” Giang Mỹ Kỳ chán ghét : “Đều là tôi cần mới đến phiên !”

      Giang Dĩ Mạch cười lạnh tiếng: “ tại ý hối hận lại muốn rồi sao?”

      Giang Mỹ Kỳ bị già mồm át lẽ phải : “Tôi hối hận lại muốn sao? Mộ Thiên Thần vốn là của tôi!”

      Mộ Thiên Thần đứng ở trong góc tối kinh ngạc, ra là tranh giành mình, cực kỳ muốn biết bà xã mình đáp lại như thế nào.

      “Ông xã của tôi trở thành của từ khi nào vậy? Mong ràng, phải chồng Đường Hạo Thiên còn ngồi trong tù hay sao!” Giang Dĩ Mạch sửa đúng .

      “Lúc trước Mộ Thiên Thần là vị hôn phu của tôi, nếu phải cướp ấy, chúng tôi sớm ở cùng chỗ rồi.” Giang Mỹ Kỳ tiếp tục chỉ trích: “ phát những bức ảnh chụp nàu sao? ấy tôi…”

      “Vậy sao?” Giang Dĩ Mạch cắt ngang, hỏi lại: “Kể cả có nhiều thêm mấy bức ảnh nữa cũng thay đổi được thực tôi là thiếu phu nhân nhà họ Mộ, cũng thay đổi được thực là bà Đường! Cầm những bức ảnh của mau chóng cút ra khỏi nhà tôi!”

      Giang Mỹ Kỳ sửng sốt, nghĩ tới vậy mà chút cũng bị ảnh hưởng: “Giang Dĩ Mạch, là con hồ ly tinh, Mộ Thiên Thần là vị hôn phu của tôi, đừng biết xấu hổ, cướp đoạt vị hôn phu của em mình.”

      “Có bản lĩnh tới cướp về, vì là dã chủng của tiểu tam nên tôi hảo tâm nhắc nhở , tại tôi mang thai, ấy cấm dục lâu, đói khát, có nhiều thủ đoạn như thế, nhất định có biện pháp nha!” Giang Dĩ Mạch vuốt ve cái gối trong bụng mình lười biếng : “Tôi cũng phải loại phụ nữ keo kiệt, nếu thành công, tôi nhất định ly hôn với Mộ Thiên Thần, nhường vị trí thiếu phu nhân nhà họ Mộ cho .”

      Mặt Mộ Thiên Thần đứng trong góc tối trở nên xanh mét, dám xúi giục người phụ nữ khác cướp đoạt chồng mình, tối hôm nay xem xử lý thế nào!
      Last edited by a moderator: 14/12/16

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 94: Chiếm đoạt . (1)

      Editor: heisall

      "Giang Dĩ Mạch, đừng quá đắc ý!" Giang Mỹ Kỳ tức giận xoay người rời , tấm hình cẩn thận rơi ra từ trong lá thư, nhàng rơi xuống đất.

      Lúc này Mộ Thiên Thần mới ra khỏi chỗ nấp, nhìn Giang Mỹ Kỳ tức tối bỏ , cúi người nhặt tấm hình đất lên nhìn.

      " còn có chuyện gì. . . . . ." Giang Dĩ Mạch xoay người lại, khi thấy là Mộ Thiên Thần, lạnh lùng đóng cửa, nhưng bị Mộ Thiên Thần nhanh hơn bước, chặn cửa lại.

      Giang Dĩ Mạch dùng sức đóng cửa, mặc dù sức lực của hoàn toàn phải là đối thủ của Mộ Thiên Thần, nhưng vẫn cứ ra sức kiên quyết đóng cửa.

      "Bà xã, em lại ghen à?"

      "Hứ! Ai thèm ghen với chứ? Tôi rất bận, rảnh để ý tới đâu!"

      "Bà xã, em cần phải vất vả như vậy, có thể nuôi em mà."

      " cần!" Giang Dĩ Mạch sử dụng toàn bộ sức mạnh để đóng cửa, nhưng vẫn ăn thua.

      Mộ Thiên Thần vừa dùng chân chặn cửa, vừa cầm hình giải thích: "Bà xã, nghĩ cần phải giải thích chút về những tấm hình này. . . . . ."

      Giang Dĩ Mạch cắt ngang: " cần, tôi rồi, tôi can thiệp vào cuộc sống riêng của !"

      Gương mặt của Mộ Thiên Thần chợt lạnh lẽo, dùng sức đẩy cửa ra: " là chồng của em! Em như vậy là muốn đẩy vào trong vòng tay của người phụ nữ khác đúng ?"

      "Nếu như muốn nhào vào lòng của người phụ nữ khác, tôi kéo trở lại, cứ tự nhiên!" Giang Dĩ Mạch lạnh nhạt .

      "Giang Dĩ Mạch!" Mộ Thiên Thần là bắt nàng chút triệt cũng có, "Nhưng là chồng của em mà, sao em có thể chuyện với chồng mình như vậy hả?"

      "Tôi sai sao? Nhưng mà cũng trước cho biết tiếng, tương lai mặc kệ người phụ nữ nào, tôi cũng làm khó dễ , chúng ta gặp nhau vui vẻ chia tay cũng nhàng. . . . . . A. . . . . ." Lời còn chưa dứt, Giang Dĩ Mạch bị hai bàn tay to lớn giữ chặt bả vai đẩy lui về phía sau, đụng vào bức tường: " làm gì. . . . . ." Đột nhiên gương mặt áp sát lại gần làm cho ra lời, đành quay mặt , rồi nhắm mắt lại: "Đừng quên, tôi là phụ nữ có thai!"

      Toàn thân Mộ Thiên Thần toát ra tức giận, gương mặt lạnh lùng: "Chúng ta kết hôn hơn năm, tin em chút cảm giác nào với ."

      "Vậy tôi ?" Giang Dĩ Mạch quay mặt lại nhìn hỏi, biết và Giang Mỹ Kỳ hợp nhau, vẫn thân thiết cùng Giang Mỹ Kỳ, còn bị chụp được những hình ảnh này.

      Mộ Thiên Thần ngớ ngẩn, sau đó nở nụ cười, hình như nhìn thấu tâm tư của ; " ra là em rất để ý!? Em để ý như vậy, tại sao lần nào cũng làm bộ như quan tâm vậy chứ?"

      nhàng nhéo lên chiếc mũi thon dài của cái: " thẳng thắn chút nào."

      "Tôi để ý đến khi nào chứ, đừng nghĩ lung tung."

      "Được rồi, hiểu rồi." Trong lòng Mộ Thiên Thần như được quét mật nên tranh cãi cũng nữa: " nghĩ lung tung."

      Giang Dĩ Mạch nóng nảy: " ràng nghĩ lung tung!"

      "Nếu như có ngày người phụ nữ khác, em chúc phúc chứ?"

      Mộ Thiên Thần đột nhiên hỏi câu như vậy, khiến Giang Dĩ Mạch bất ngờ nên kịp đề phòng mà ngẩn ngơ, trong lòng cảm thấy đau xót.

      Mặc dù trong lòng tính đến trường hợp xấu nhất, nhưng đột nhiên lại mở miệng hỏi như vậy, vẫn làm cảm thấy đau lòng biết phải làm sao, đại não liền trống trong nháy mắt, biết phải trả lời vấn đề này thế nào.

      "Nếu như thể chúc phúc cho , vậy hãy nghĩ hết tất cả mọi cách, kể cả sử dụng những thủ đoạn bỉ ổi để chiếm đoạt , biến thành của riêng em!" Mộ Thiên Thần nghiêm túc .

      Giang Dĩ Mạch kinh ngạc nhìn , suy nghĩ hoàn toàn bị người đàn ông này làm đảo loạn hết rồi.

      tại…” Mộ Thiên Thần đột nhiên lại ra vẻ nghiêm túc, : “ cũng cần giải thích lai lịch của những tấm hình này với em môt chút.”

      Nhìn Giang Dĩ Mạch ngơ ngác, Mộ Thiên Thần : “Ngày hôm trước Giang Mỹ Kỳ tới tìm , nhân cơ hội chui vào trong xe của , là muốn làm bạn giường của nhưng bị cự tuyệt, những tấm hình này là ta cố ý cho người chụp.”

      Giọng điệu của Mộ Thiên Thần biến đổi, tiếp tục : “Hình chụp cũng tệ, có thể thấy được đây là do người trong nghề chụp, rất biết tìm góc độ.”

      Giang Dĩ Mạch nghe thấy còn có tâm tình khen tấm hình được chụp tốt, lập tức nóng giận.

      Thành công khơi lên tức giận của bà xã, Mộ Thiên Thần lập tức : “ thề, hề đụng vào ta! Mặc dù ta cố gắng dán sát lên người , nhưng cũng còn cách lớp quần áo, cho nên chồng em vẫn còn sạch .” Nở nụ cười trêu chọc : “Chồng em bị cấm dục lâu như vậy mà vẫn có thể chống lại cám dỗ của ta, có phải em nên thưởng cho chồng em chút hay !”

      đừng cười đùa hí hửng, đừng quên tôi là phụ nữ có thai!” Giang Dĩ Mạch đẩy mặt của ra .

      “Phụ nữ có thai ư? Em là phụ nữ có thai lúc nào?” Mộ Thiên Thần nhìn bụng hỏi.

      Giang Dĩ Mạch cúi đầu nhìn bụng mình, liền giật mình mở to hai mắt, lúc này mới phát ra cái gối mình nhét vào trong bụng biết rơi ra từ lúc nào, cái bụng bằng phẳng bị phát rồi.

      “Bà xã, người ta muốn hôn hôn…” Mộ Thiên Thần cười đùa tiến sát lại.

      Giang Dĩ Mạch liền né tránh, làm cho Mộ Thiên Thần thiếu chút nữa cụng đầu vào tường, bắt được Giang Dĩ Mạch muốn trốn thoát: “Bà xã, em tránh cái gì? Hôm nay ông xã … trừng trị em!”

      Ôm lấy Giang Dĩ Mạch rời khỏi thư phòng, để ý đến phản kháng của Giang Dĩ Mạch, ôm vào phòng ngủ sát vách ngay trước mặt người giúp việc bận rộn dưới lầu, đá lên cửa phòng cái, ném Giang Dĩ Mạch lên giường lớn.

      “Mới vừa rồi ình như có người xấu bụng xúi giục người phụ nữ khác đến giành chồng mình đúng ?” Mộ Thiên Thần cúi người đè lại: “Bây giờ cho em biết lợi hại của chồng em, để xem sau này em còn dám khiêu khích người phụ nữ khác đến giành chồng em nữa !”

      “Mộ Thiên Thần, làm gì đấy? Tay sờ vào đâu đó, buông ra....Ư nm…”

      ………..

      Trong phòng khách ở dưới lầu, Ninh Tử nhịn nổi, lặng lẽ muốn lên lầu, lại bị quản gia cản lại.

      “Tiểu Tử, nên biết thân phận của mình chứ, người giúp việc có tư cách quản chuyện của thiếu gia.” Quản gia nửa cảnh cáo nửa khách sáo : “Bây giờ quét dọn vườn hoa phía sau .”

      Ninh Tử nhìn lên phòng lầu, trong lòng rất cam lòng, nhưng tiếc rằng thân phận thấp bé, nên đành phải quét dọn vườn hoa phía sau.

      *

      Sấm sét vang dội, mưa to tầm tả.

      Mộ Thiên Thần lái xe nhìn thấy bóng người quen thuộc chậm chạp trong mưa to, tóc bị nước mưa làm ướt nhẹp dính vào mặt, chiếc váy lụa màu trắng dính sát vào người làm đường cong bên trong như như , bộ dạng này của chỉ sợ sớm bị người qua lại nhìn hết trơn rồi.

      Đột nhiên thay đổi tay lái, xe chậm rãi lái qua, đồng thời quay cửa kính xe xuống: “Tô Tuyết!”

      bước trong cơn mưa to, lúc này Tô Tuyết mới hoảng hốt quay mặt lại, thấy Mộ Thiên Thần bên trong cửa kính xe.

      Mộ Thiên Thần lập tức mở cửa xe kế bên tài xế: “Mau lên xe!” Thấy Tô Tuyết vẫn còn đứng ngơ ngác, nhanh chóng đưa tay lôi lên xe, đóng cửa xe: “Mưa lớn như thế, sao lại ở bên ngoài mình, em xem em ướt thành cái gì rồi.”

      Lúc này Tô Tuyết mới nhìn thấy toàn thân mình ướt đẫm, quần áo dán sát vào người, cảnh tượng bên trong đều ra hết, gương mặt liền ửng đỏ, liền lấy tay ôm trước ngực theo bản năng.

      cái áo khoác nam nhàng đắp lên người : “Mặc cái này vào trước , kẻo bị cảm lạnh.”

      Mộ Thiên Thần liếc nhìn cái, cho xe chạy .

      “Cảm ơn.” Tô Tuyết mặc áo khoác của vào: “Xin lỗi, làm ướt xe của rồi.”

      cần để ý những thứ này, chỉ cần em có việc gì là tốt.” Mộ Thiên Thần vừa lái xe vừa : “Em ở đâu, đưa em về.”

      Tô Tuyết cúi đầu .

      Mộ Thiên Thần cho xe chậm lại: “Sao vậy? Chẳng lẽ em bỏ nhà ra ?”

      “Xin lỗi, cứ tìm chỗ nào đó cho em xuống là được rồi.” Tô Tuyết giọng .

      “Em mê sảng cái gì đấy? Mưa lớn như thế, sao có thể tùy tiện bỏ em lại mình được?” Mộ Thiên Thần lái xe chậm: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Là người của nhà họ Phương…”

      liên quan đến nhà họ Phương, là em muốn tìm chỗ thuộc về mình để chuyển ra ở.” Tô Tuyết : “Em mới vừa trở về nước bao lâu, tạm thời sống nhờ ở nhà của bạn, hôm nay bạn trai của ấy tới đây, nên em phải tránh mặt lúc, cho nên mới….”

      Mộ Thiên Thần nghe rất ràng: “ căn nhà ở gần đây, trước tiên có thể cho em mượn ở thời gian, đến khi em tìm được công việc nhớ trả tiền thuê nhà cho . Nhưng em cứ yên tâm, chúng ta quen thân như vậy, tính rẻ cho em chút.”

      Tô Tuyết ngẩn người, cũng từ chối đề nghị của .

      biết muốn làm cho có cảm giác thiếu nợ ân tình của , hơn nữa làm như vậy cũng là gián tiếp cho biết, phải bố thí, mà là lấy thân phận người quen thậm chí được coi là bạn bè để giúp đỡ , nhưng phải cho .

      hành động như vậy liền kéo dài khoảng cách giữa bọn họ, nếu người nào còn có ý tưởng gì nên có, vào lúc này sợ rằng cũng nản chí rồi.

      Xe dừng lại trước căn nhà sang trọng, Tô Tuyết muốn mở cửa xe, Mộ Thiên Thần vội vàng ngăn lại: “Em chờ chút.”

      nhanh chóng cầm cây dù trong xe vòng qua bên kia, mở cửa xe giúp Tô Tuyết: “Xuống .”

      “Cảm ơn.” Tô Tuyết cảm động .

      “Em là phụ nữ, cơ thể mạnh mẽ giống đàn ông chúng tôi, ngộ nhỡ bị cảm lạnh khổ lắm!”

      Mộ Thiên Thần che dù cho Tô Tuyết rổi đưa vào nhà, lúc này Tô Tuyết mới phát quần áo của cũng bị ướt.

      “Nơi này là nhà cũ của nhà họ Mộ, trước kia ông nội ở đây, hai, ba năm rồi có người ở, chỉ có quản gia hay thường lui tới để quét dọn, trong đó có sẵn áo choàng tắm sạch, trước mắt em cứ tắm rồi mặc tạm áo choàng tắm, sau đó hong khô quần áo ướt của mình, như vậy có thể mặc được rồi, đợi mưa tạnh trở về nhà bạn dọn dẹp hành lý.”

      Mộ Thiên Thần xong liền vội vàng trở về, Tô Tuyết lo lắng : “Quần áo của cũng ướt rồi, nếu …”

      “Bà xã chờ ở nhà!” Mộ Thiên Thần nhắc tới bà xã của mình bên môi nở ra nụ cười ngọt ngào hạnh phúc, xoay người rời .

      Dường như nụ cười hạnh phúc này cũng làm cho tim của người nào đó đau nhói.
      Last edited by a moderator: 14/12/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :