1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thịnh sủng hào môn thiếu phu nhân - Tiêu Tương Thập

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 84: Thân phận của Mộ ngôc nghếch (2)

      Editor: heisall

      "Cha, con biết con sai rồi, xin cha tha thứ cho con lần thôi." Giang Mỹ Kỳ quỳ xuống: "Cha và mẹ cũng nhìn thấy, mấy ngày qua, mỗi ngày con đều rất nghe lời, cha mẹ con làm cái gì con đều chịu mệt nhọc làm, điểm oán hận, con cầu xin cha mẹ đừng đuổi con , con muốn rời , muốn rời xa Hạo Thiên, con . . . . . ."

      Đường Chấn nện mạnh tờ bào lên mặt Giang Mỹ Kỳ: " ư? còn có mặt mũi chuyện sao? Lại dám ở trong quá trình cử hành hôn lễ chạy đến phòng vệ sinh làm loạn cùng Mộ Tử Duệ, như vậy là con trai tôi sao? biến, cút nhanh lên!"

      Lần đầu tiên Giang Mỹ Kỳ bị người khác tàn nhẫn đập tờ báo lên mặt như vậy, khóc nức nở chạy về phòng.

      Cơn giận của Đường Chấn còn sót lại vẫn chưa tiêu tan, lớn tiếng trích móc con trai mình: "Hạo Thiên, con mau ta biến , trước khi cha trở về phải làm cho ta cút ra ngoài ngay lập tức!"

      Đường Hạo Thiên bị cha quát mắng trận, bây giờ chuyện này truyền ra ngoài ta cũng còn mặt mũi nào ra ngoài gặp người khác, chuyện ly hôn là nhất định rồi.

      ta gõ cửa muốn vào chuyện ly hôn cùng Giang Mỹ Kỳ, nhưng cho dù ta có gõ cửa như thế nào, Giang Mỹ Kỳ chịu mở cửa.

      Trong phòng, Giang Mỹ Kỳ gọi điện thoại khóc lóc kể lể với Thiệu Thiến chuyện mình bị người ta đối xử tàn nhẫn như thế nào, cũng thể tiếp tục nhẫn nhịn được nữa rồi.

      Thiệu Thiến vẫn khuyên thể rời , cũng nhất quyết thể ly hôn.

      "Kỳ Kỳ, con nhẫn nại thêm ngày nữa , nhà họ Đường dám làm gì với con đâu." Thiệu Thiến ở trong điện thoại khuyên con mình.

      Trước khi Đường Chấn còn dặn dò vợ mình: "Trước khi tôi trở về nhất định phải làm cho Giang Mỹ Kỳ cút ra khỏi nhà họ Đường, lần này Mộ Tử Duệ tuyệt tình như vậy, tôi cũng khách khí với nó nữa, chờ cuộc họp Hội Đồng Quản Trị kết thúc, tôi công bố những chuyện xảy ra vào năm đó cho ký giả!"

      *

      Mười giờ, trong phòng họp của tập đoàn Mộ thị diễn ra cuộc họp triệu tập Hội Đồng Quản Trị.

      Các Cổ Đông lớn rối rít trình diện, ngay cả Đường Chấn cũng tới.

      Mộ Tử Duệ nhìn ông ta, phải 19% cổ phần trong tay ông ta bán rồi sao, tại sao ông ta còn chạy tới tham gia Hội Đồng Quản Trị?

      Đường Chấn cùng những cổ đông khác khách khí chào hỏi, sau đó cũng ngồi xuống.

      Lúc này trợ lý Bạc cũng xuất trong phòng họp đưa tới hồi xôn xao nho , nhưng lại có ai ngạc nhiên trước xuất của ta.

      Mộ Tử Duệ lạnh lùng liếc mắt nhìn trợ lý Bạc, cũng gì.

      Coi như cấp của ta có 19% cổ phần có thể làm gì chứ? Vẫn phải là đối thủ của nhà họ Mộ.

      Bên này hội nghị chính thức bắt đầu.

      Bên kia, cửa phòng bệnh của Mộ Đình bị người đẩy ra, y tá xoa bóp thân thể cho Mộ Đình bị đuổi ra ngoài.

      Giang Dĩ Mạch khó có được thời gian nhàn rỗi tưới nước cho hoa lan ban công, cảm giác bên cạnh giống như thiếu mất cái gì, lâu mới nhớ tới, hỏi thăm người giúp việc qua: “Có thấy Đại Thiếu Gia ?”

      Ninh Tử ngẫu nhiên ngang qua, : “Đại Thiếu Gia ra ngoài rồi ạ.”

      ra ngoài?” Giang Dĩ Mạch tò mò, ra ngoài sao với mình câu chứ?: “ ấy ra ngoài mình sao?”

      “Tôi thấy đại thiếu gia mình lái xe ra ngoài.” Ninh Tử cố ý .

      ấy lái xe sao?” Giang Dĩ Mạch nghi ngờ.

      Sao ấy có thể biết lái xe chứ?

      Trí lực khác gì đứa bé, biết lái xe mới lạ đó.

      “Đại Thiếu Gia có bằng lái xe mà, nhiều năm trước ở nước ngoài có thi bằng lái, chẳng lẽ thiếu phu nhân biết sao?” Vẻ mặt Ninh Tử quái dị hỏi.

      Chuyện bí mật như vậy mà bà xã của mình biết, trong khi người giúp việc lại biết rất ràng, đây ràng là đánh Giang Dĩ Mạch cái tát.

      Đột nhiên Giang Dĩ Mạch giống như nhớ lại cái gì đó, xoay người chạy ra ngoài.

      Trong bệnh viện, Mộ ngốc nghếch chững chạc vào, vẻ mặt bình tĩnh thấy chút ngây thơ u mê nào.

      Y tá rời khỏi phòng bệnh, Mộ ngốc nghếch tiện tay đóng cửa phòng bệnh lại.

      Giờ phút này Mộ Đình nhìn thấy con trai mình rất bình thường, trong lòng xác định hoàn toàn có ngu ngốc, trước đây, tất cả đều do giả ngây giả dại mà thôi.

      Nhưng tại sao nó lại muốn giả ngây giả dại như vậy?

      Mộ Đình há miệng muốn hỏi, tuy nhiên lại được, chỉ có thể phát ra mấy tiết ú ớ.

      “Cha, cha cần phải hỏi gì hết, hôm nay tôi tới đây là muốn cho cha biết, tôi vì cái gì mới phải làm như vậy.” Mộ ngốc nghếch bình tĩnh , gương mặt tuấn tú còn xuất vẻ khù khờ ngây thơ như trước đây nữa.

      có ngu ngốc.

      Mộ Đình kích động há miệng, máu trong người cũng sôi trào theo, ngón tay bị rút gân giống y hệt nhúc nhích.

      Trong tầng hầm ở phía sau hoa viên của nhà họ Mộ, Giang Dĩ Mạch vén tấm vải trắng đắp các vật dụng lên, thấy đống sách dày và cái Laptop.

      Nếu như bộ sách vô dụng này bị bỏ hoang ở đây từ lúc trước, vậy cái Laptop này là gì đây?

      Giang Dĩ Mạch mở laptop ra, phía thị cầu đưa vân tay vào, nếu như cái Laptop bị bỏ hoang còn cần thiết phải đưa vân tay sao?

      Trong lòng, nghi ngờ kia có lẽ càng ngày càng ràng, vén những tấm vải trắng khác trong nhà lên, nhìn chung quanh như muốn tìm kiếm thứ gì.

      Trong lúc vô tình thấy trong đống vật dụng có khung hình, lấy khung hình tới nhìn, trong đó là hình mặc chiếc váy màu trắng đứng trong gió, tóc dài đen nhánh và chiếc váy trắng nhảy múa theo gió, giống như tiên nữ xuống phàm trần vậy.

      Sau lưng là người đàn ông cao lớn dịu dàng ôm lấy , hơn nửa gương mặt bị tóc của che mất.

      Giang Dĩ Mạch cách nào biết được người đàn ông này là ai, còn này cũng chưa từng thấy qua, nhưng mặt của ấy thấy được bóng dáng của Mộ ngốc nghếch.

      Hay phải mặt Mộ ngốc nghếch có dấu vết thuộc về này.

      Trong phòng bệnh ở bệnh viện, Mộ ngốc nghếch thản nhiên : “Những chuyện năm đó tôi đều biết.”

      Mộ Đình giật mình mở to hai mắt, a a hai tiếng, khẩn trương muốn điều gì đó.

      “…….Khi đó con…… Còn chưa có……. Sinh ra…….” Ông mơ hồ phát ra mấy tiết ràng.

      Ông ấy đúng lắm, khi đó còn chưa ra đời làm sao có thể biết được những chuyện xảy ra năm đó.

      Mộ ngốc nghếch nở nụ cười, nhưng trong đôi mắt hẹp dài đào hoa lại ý cười nào, lạnh lùng vô tình: “ cái thế giới này có tường nào gió lọt qua được, năm đó nếu như phải do ông suýt chút nữa tôi mất mạng. Có lẽ tôi cũng biết được cái bí mật của nhà họ Mộ bị ông tìm mọi cách ngăn chặn ấy, cũng thể biết được những chuyện thể đưa ra ánh sáng mà ông và cả nhà họ Mộ làm đối với mẹ tôi.”

      Toàn thân Mộ Đình nhịn được run lên bần bật, trong lòng có rất nhiều lời muốn , nhưng lại ra được.

      Bàn tay to của ông run lên giống như bị rút gân.

      Mộ ngốc nghếch liếc nhìn đồng hồ cổ tay: “Bây giờ tôi phải đến tập đoàn Mộ thị lấy lại tất cả những thứ vốn thuộc về nhà họ Mộ chúng tôi, chờ tôi làm xong những chuyện cần làm, tôi lại tới đây tính toán ràng với ông.”

      xoay người muốn rời , Mộ Đình cố sức há miệng: “Thiên ……. Thần…… .”

      Mộ Thiên Thần quay đầu lại, mở cửa phòng bệnh ra rời .

      Có lẽ nên tới bệnh viện vào lúc này, chờ tất cả mọi chuyện kết thúc, lấy lại được tất cả mọi thứ, khi đó mới công khai ràng tất cả mọi chuyện.

      Nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.

      Gương mặt tuấn tú trở nên lạnh lùng và tàn nhẫn, cùng với gương mặt cười đùa hí hửng của Mộ ngốc nghếch trong quá khứ, hoàn toàn giống như của người.

      Trong phòng họp của tập đoàn Mộ thị, cuộc họp Hội Đồng Quản Trị nhanh chậm được mở ra, đối với họ chức tổng giám đốc mới do ai làm cũng có khác nhau quá lớn.

      Trừ Mộ Tử Duệ và trợ lý Bạc vẫn lên tiếng ra, tất cả những cổ đông khác đều nhất trí đề cử cấp của trợ lý Bạc, cũng chính là người bất ngờ vùng dậy trong hạng mục khu vui chơi ở trung tâm thành phố vào năm ngoái, tổng giám đốc của tập đoàn Ngự Thiên.

      Rốt cuộc Mộ Tử Duệ cũng mở miệng, buồn cười : “Công ty của nhà họ Mộ sao có thể để cho người ngoài đảm nhận chức tổng giám đốc được chứ? Nhà họ Mộ chúng tôi có 51% cổ phần, có quyền phát biểu tuyệt đối, Mộ Tử Duệ tôi tuyệt đối đồng ý cho người ngoài làm tổng giám đốc của tập đoàn Mộ thị chúng tôi.”

      Lúc này Đường Chấn mới cố ý chen miệng vào: “ danh nghĩa phải chỉ có 46% cổ phần thôi sao?”

      Mộ Tử Duệ liếc mắt nhìn Đường Chấn: “Cộng thêm của trai tôi nữa đúng là 51%, nhà họ Mộ chúng tôi mới là cổ đông lớn nhất của tập đoàn Mộ thị, bây giờ tôi tuyên bố tổng giám đốc mới của tập đoàn Mộ thị ……...”

      “Đợi nào...!” Lúc này Trợ lý Bạc mới lên tiếng: “Cổ đông lớn nhất của tập đoàn Mộ thị lập tức tới ngay, phiền mọi người chờ lát nữa.”

      “Cổ đông lớn nhất?” Mộ Tử Duệ buồn cười: “ đùa gì vậy, trợ lý Bạc, còn có ai có cổ phần nhiều hơn so với nhà họ Mộ chúng tôi chứ?”

      Lúc này cửa phòng họp đột nhiên bị mở ra, Mộ Thiên Thần giống như vị Đế Vương khí phách vào, tất cả mọi người đều nhìn nghi ngờ.

      Trợ lý Bạc tới bên cạnh Mộ Thiên Thần: “Bây giờ tôi chính thức giới thiệu chút, vị này chính là tổng giám đốc của tập đoàn Ngự Thiên, Mộ Thiên Thần.”

      mặt của tất cả các cổ đông đều là khiếp sợ……
      Last edited by a moderator: 10/12/16

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 85: Mất mạng ngay tại chỗ.

      Edit: Ngọc Hân

      Mộ Tử Duệ mở to mắt nhìn Mộ Thiên Thần tới, bây giờ khuôn mặt trai hoàn toàn nhìn ra nét hồn nhiên ngây thơ của ngày xưa.

      Như biết Mộ Tử Duệ nhìn mình, Mộ Thiên Thần cũng bình tĩnh nhìn qua, trong con mắt hẹp dài lộ ra lạnh lùng hà khắc sắc bén, dường như có ma lực hiểu hết thảy, Mộ Tử Duệ thấy chột dạ trốn tránh tầm nhìn.

      Quá khứ ta cho rằng trai mình là người đần độn, ta ít lần lừa đảo trai ngốc nghếch này.

      Đường Chấn kinh ngạc chỉ vào Mộ Thiên Thần, ngay cả tay cũng nhịn được run rẩy, “Thiên, Thiên Thần, cậu phải ngốc…. Ngốc….”

      Hai chữ kẻ ngốc nên lời.

      Cậu ta giống kẻ ngốc chỗ nào chứ.

      Mộ Thiên Thần nhìn mọi người trong phòng hội nghị, ung dung lạnh nhạt : “Trong tay tôi giữ 56% cổ phần tập đoạn Mộ thị, ai nhậm chức tổng giám đốc tập đoàn Mộ thị chắc hẳn trong lòng mọi người đều rất ràng?”

      Trong phòng hội nghị ai lên tiếng.

      Mộ Tử Duệ chợt lấy lại tinh thần từ trong chấn động kinh ngạc, “, sao có thể có nhiều cổ phần như vậy?”

      ta tuyệt đối lường trước cuối cùng người đến cướp đoạt tập đoàn Mộ thị thế mà lại là trai mình.

      Vẻ mặt Mộ Thiên Thần nghiêm khắc giải quyết công việc chung, giống như có sức mạnh siêu nhiên ghê gớm hoàn toàn biến thành người khác, “Tôi mua cổ phần trong tay tất cả cổ đông khác, hơn nữa trong tay mình vẫn giữ 5% , tổng cộng là 56% cổ phần.”

      mua toàn bộ cổ phần của cổ đông khác?” Mộ Tử Duệ lập tức nhìn về phía những cổ đông khác, tất cả những cổ đông đó đều chột dạ tránh tầm mắt.

      Đối phương ra giá rất cao mà lại còn rất hợp ý, tất nhiên là nên bán.

      Lúc này trợ lý Bạc tới giữa trung tâm chính thức tuyên bố, “Từ giờ trở thăng chức Mộ Thiên Thần trở thành tổng giám đốc mới của tập đoàn Mộ thị.”

      Những cổ đông ở đây chút ý kiến, hôm nay bọn họ đến cũng chỉ vì nhận được thiệp mời bắt buộc phải ra mặt, ra bọn họ còn là cổ đông, hội đồng quản trị và bọn họ cũng còn quan hệ gì nữa.

      Làm thế nào Mộ Tử Duệ cũng thể tưởng tượng nổi trai ngốc nghếch của mình lại là tổng giám đốc tập đoàn Ngự Thiên còn chạy tới cướp đoạt tập đoàn Mộ thị.

      Phía tầng cao tòa cao ốc đối diện với cửa sổ kính phòng họp lớn có bóng dáng nằm sấp phía , chiếc giá đỡ súng ngắm, gương nhắm chuẩn vào người trong phòng hội nghị, quét qua mỗi người cuối cùng dừng huyệt thái dương của Mộ Thiên Thần.

      “Tôi còn có việc, theo mọi người được rồi.” Mộ Thiên Thần xong xoay người rời khỏi phòng họp, để lại mọi người sửng sốt kinh ngạc ở trong phòng hội nghị.

      Mộ Tử Duệ lập tức đuổi theo.

      Trước sân lớn của tập đoàn Mộ thị có chiếc xe dừng lại, Đường Hân vội vã chạy vào tập đoàn Mộ thị.

      Mộ Thiên Thần vào thang máy, khoảnh khắc thang máy chậm rãi đóng lại, Mộ Tử Duệ bỗng vọt vào, cũng trong phút chốc đó thang máy bên cạnh vừa vặn mở ra, Đường Hân vội chạy vào phòng họp.

      Trong phòng họp còn ồn ào sôi nổi, kinh ngạc thảo luận ra Mộ ngốc nghếch chính là bàn tay phía sau liên tục khiến tập đoàn Mộ thị rơi vào bước đường cùng, nhưng vì sao cậu ta phải làm như vậy?

      Đường Hân đẩy cửa phòng họp, tất cả cổ đông nhìn thấy bà ta đến nhưng cũng gì.

      “Tử Duệ đâu?”

      cổ đông : “Cậu ta vừa mới đuổi theo trai ra ngoài.”

      Đường Hân nhìn mọi người trong phòng hội nghị cái, cuối cùng ánh mắt dừng lại mặt Đường Chấn, “Các người ra ngoài hết .”

      Tất cả cổ đông ào ào rời , khi Đường Chấn cũng chuẩn bị rời khỏi, bị Đường Hân gọi lại.

      , em có lời muốn với .”

      Đường Chấn đứng lại, bây giờ Mộ ngốc nghếch đột nhiên lấy phương thức như vậy để ra sân, ông ta cũng cần phải cân nhắc nên dùng thái độ gì với nhà họ Mộ. Trước khi chưa xác định được nên làm thế nào thái độ phải lập lờ nước đôi .

      Ông ta cười khách khí : “Hân Hân, quá khứ chúng ta có chút hiểu nhầm, nhưng vẫn luôn xem em là người thân.”

      Đường Hân xoay người nhìn ông ta, “Thiên Thần ngốc nghếch, hẳn biết rồi chứ?”

      Từ Ninh Tử bà ta biết được Thiên Thần mình lái xe ra ngoài nên cái gì cũng hiểu rồi.

      “Hân Hân, ngờ chuyện lớn như vậy mà em vẫn luôn gạt .” Đường Chấn .

      “Em cũng vừa mới biết.” Đường Hân nhìn Đường Chấn , “Bây giờ sợ rồi sao?”

      Đường Chấn kiên định nghiêm mặt , “ sợ cái gì? cũng làm chuyện gì thương thiên hại lý (ý như có tính người). Nên sợ hãi chắc là em!”

      “Hân Hân, còn chưa em đấy, tốt xấu gì chúng ta cũng là em họ, trước kia em là con nhà họ Đường, sao có thể đăng tấm ảnh chụp khó coi của con trai mình như thế này lên báo chứ? Cho dù cậu ta chỉ đưa bóng lưng lờ mờ ra ngoài nhưng người quen biết cậu ta vẫn nhận ra cậu ta. Nhà họ Mộ cần phải làm như thế sao? Lại làm những chuyện mờ ám người nhận ra. Nhà họ Đường thành trò cười cho người khác, làm con nhà họ Đường gả ra ngoài như em mặt có bao nhiêu nở mày nở mặt?

      “Chính con dâu dụ dỗ con trai em, em còn chưa tìm tính sổ đó, ngược lại em trước.” Nhắc tới những thứ này Đường Hân cũng vô cùng tức giận, cố ý cất cao giọng , “Quả phải người nhà tiến vào cửa!”

      “Nếu hôm nay chúng ta chuyện đến mức này, tôi đây cũng luôn.” Đường Chấn biết bây giờ quan hệ giữa nhà họ Đường và nhà họ Mộ hoàn toàn kết thúc, đối với người em họ này ông ta cũng có gì phải sợ. Mộ Thiên Thần cũng vì bà ta mà gây khó dễ cho mình, bởi vì bà ta mới chính là kẻ thù chân chính của cậu ta.

      “Tôi sớm với Tử Duệ rồi, nếu nó dám công bố đoạn video này ra tôi vạch trần tất cả những chuyện vụng trộm làm, cho nửa đời sau đều trôi qua trong tù.”

      Trong đáy mắt Đường Hân lên vẻ lạnh lùng, “Ông đúng là trai tốt của tôi, chuyện năm đó ông và ba cũng có tham gia, chủ ý lúc đó chẳng phải ba và ông nghĩ ra à?”

      “Nhưng cuối cùng phái người thực chính là .” Đường Chấn cười , năm đó chính ông ta cố ý giữ lại chiêu thức ấy cũng vì chính là để đề phòng ngày hôm nay.

      Giờ phút này Đường Hân mới suy nghĩ cẩn thận, “ ra ông sớm đề phòng tôi?”

      “Đây cũng là ý tứ của ba, dù sao con gả ra ngoài như bát nước đổ , ai có thể xác định tương lai chúng ta trở mặt vì tiền chứ.” Đường Chấn , “Quả nhiên ba là người có tầm nhìn xa trông rộng.”

      “Cũng sắp qua ba mươi năm, ông có chứng cứ sao? có chứng cứ xem ai tin lời ông .”

      “Những người năm đó mua chuộc chắc còn sống, tôi nhớ các bà ấy còn trẻ hơn .”

      Sắc mặt Đường Hân đột nhiên thay đổi, “Đường Chấn, ông….”

      “Hân Hân, là và con trai quá đáng cũng đừng trách tôi người làm này tuyệt tình, các người khiến nhà họ Đường thành trò cười, tất nhiên tôi cũng cần phải công bố ra bên ngoài chuyện năm đó mua chuộc bác sĩ động tay động chân làm hại….”

      Phanh.

      Đột nhiên có tiếng súng vang lên, cửa sổ thủy tinh xuất lỗ hổng, Đường Chấn sững sờ đứng đó, huyệt thái dương xuất lỗ thủng máu bắn ra.

      mặt Đường Hân đầy vết máu bắn tóe lên, trợn to mắt hoảng sợ nhìn Đường Chấn từ từ ngã xuống đất, tròng mắt sợ hãi run rẩy đột nhiên hét thảm tiếng, “A….”

      Cửa phòng họp chợt bị đẩy ra, trợ lý Bạc chạy vọt vào chứng kiến màn bên trong lập tức nhìn về phía bên cạnh, thấy cửa sổ thủy tinh có vết đạn, con mắt liếc thấy có bóng dáng biến mất trong nháy mắt ở phía tầng cao ốc tòa nhà đối diện.
      Last edited by a moderator: 10/12/16

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      85.2
      Giây phút Mộ Tử Duệ vào thang máy, ánh mắt đầy chất vất nhìn trai, “Vì sao phải làm như vậy?”

      Mộ Thiên Thần im lặng coi như tồn tại của ta.

      , vì sao phải làm như vậy? Nếu muốn tập đoàn Mộ thị thứ chỉ việc mở miệng, ba vốn muốn giao tập đoàn Mộ thị cho , nhưng vì sao lại phải giả ngây giả dại lừa mọi người, còn dùng cách này tranh đoạt?” Mộ Tử Duệ chất vấn, “ có biết ba vì tức giận mới trúng gió liệt người! Đây chính là ba đẻ của chúng ta đó!”

      “Toàn bộ những thứ này vốn là của nhà họ Mộ tôi, chẳng qua tôi chỉ lấy lại tất cả của nhà họ Mộ mà thôi.”

      Mộ Tử Duệ nghe hiểu, “, cái gì đó? Chúng ta đều là người nhà họ Mộ, gì mà gọi là lấy lại của nhà họ Mộ tôi…?”

      Mộ Thiên Thần nhìn em trai cao lớn như mình, “Tôi chỉ thay ba tôi lấy lại mọi thứ thuộc về nhà họ Mộ.”

      gì vậy? Là ba kêu làm như vậy? Nhưng nếu như giúp ba lấy lại mọi thứ vì sao vừa muốn đối nghịch với tập đoàn Mộ thị lại còn khiến ba tức giận trúng gió?”

      “Xem ra cậu chẳng biết gì hết.” Mộ Thiên Thần nhàn nhạt , “Cậu nên về hỏi mẹ cậu , bà ta cái gì cũng biết.”

      Cửa thang máy mở ra, Mộ Thiên Thần ra ngoài lái xe rời khỏi đó.

      Di động đột nhiên vang lên, thấy trợ lý gọi tới, sau khi nghe máy sắc mặt liền thay đổi.

      bình tĩnh tháo tai nghe xuống tiếp tục lái xe.

      Hai mươi mấy phút đồng hồ sau tới bệnh viện.

      Trong phòng bệnh, Mộ Thiên Thần bình tĩnh nhìn Mộ Đình giường bệnh, “Đường Chấn chết.”

      Mộ Đình giật mình mở to hai mắt, Mộ Thiên Thần thêm. “Ông ta bị người ta bắn phát súng xuyên qua huyệt thái dương chết ngay tại chỗ, mẹ cũng ở đó.”

      “Tôi vốn muốn để bọn họ ra tất cả chuyện năm đó, Đường Chấn chết, như vậy tự mình tôi cũng sao cả.”

      “Hơn nửa giờ trước tôi vừa mới dùng phương thức đánh bại con trai của ông trở thành tổng giám đốc mới của tập đoàn Mộ thị, hơn nữa nắm giữa 56% cổ phần tập đoàn Mộ thị.”

      Mộ Đình cố gắng : “Mộ thị…. Lúc đầu…. Liền… Giữ lại… Vì cái gì….”

      “Ông muốn tập đoàn Mộ thị vốn muốn để lại cho tôi, vì sao tôi còn phải dùng cách thức tranh đoạt hết tất cả mọi thứ phải ?” Mộ Thiên Thần bình tĩnh hỏi lại, “Tôi cần sắp xếp của ông, tất cả của nhà họ Mộ năm đó bị ông cướp , hôm nay tôi phải cướp về mọi thứ.”

      “Mặc dù gần ba mươi năm nay tập đoàn Mộ thị vẫn luôn do nhà họ Mộ quản lý, nhưng ra tập đoàn Mộ thị sớm bị người ngoài cướp .” Mộ Thiên Thần nhìn Mộ Đình giường bệnh, “Mà ông chính là người ngoài đó!”

      Bên kia, phòng họp của tập đoàn Mộ thị bị cảnh sát khống chế, cho bất kỳ kẻ nào tiến vào.

      Đường Hân bị gọi đến bên cạnh ghi chép.

      Tận mắt thấy họ mình bị giết chết trước mặt, cho quan hệ giữa hai người ồn ào cứng nhắc, nhưng dù sao cũng là họ, vẻ mặt Đường Hân có chút hoảng hốt.

      Khi Mộ Tử Duệ gọi điện thoại cho mẹ mình mới biết được ra mẹ ở trong phòng họp.

      Sau khi ghi chép xong Mộ Tử Duệ đỡ mẹ vào phòng nghỉ bên cạnh văn phòng tổng giám đốc để nghỉ ngơi.

      “Mẹ, rốt cuộc năm đó xảy ra chuyện gì?” Mộ Tử Duệ nhịn nổi hỏi ra miệng.

      ta biết vì sao trai lại phải giả ngốc?

      Còn những lời kỳ lạ kia là có ý gì?

      Còn cậu cũng từng nhà họ Mộ có chuyện ám muội, bây giờ lại bị bắn chết.

      Tất cả những thứ này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

      “Mẹ!” Mộ Tử Duệ gọi tiếp tiếng Đường Hân mới hốt hoảng tỉnh táo lại.

      “Mẹ, mẹ với con đến tột cùng là năm đó xảy ra chuyện gì? Vì sao trai phải giả ngốc? trai lấy lại tất cả thuộc về nhà họ Mộ là có ý gì? Cuối cùng năm đó mẹ làm gì? Mẹ với con !”

      Đường Hân tới sofa bên cạnh ngồi xuống, “Rót cho mẹ ly nước.”

      Mộ Tử Duệ lập tức rót ly nước đặt lên bàn trà trước mặt Đường Hân, tay Đường Hân bưng cốc nước lên ngừng run rẩy.

      Bà ta uống ngụm rồi mới , “Ba con là con nuôi nhà họ Mộ.”

      “Cái gì?” Mộ Tử Duệ kinh ngạc.

      “Việc này mẹ cho rằng mang vào quan tài.” Đường Hân lặng lẽ nhớ lại chuyện năm đó.

      Ông cụ nhà họ Mộ chỉ có đứa con ruột tên là Mộ Xuyên.

      Lúc Mộ Đình sáu tuổi được nhà họ Mộ nuôi dưỡng, hơn Mộ Xuyên hai tuổi nên trở thành nhị thiếu gia nhà họ Mộ.

      Tính cách của Mộ Xuyên lịch tao nhã ham học hỏi quá mức như Mộ Đình, lòng tự trọng cũng rất lớn, hơn nữa vô cùng bá đạo.

      Cho dù thứ gì đó của Mộ Xuyên, chỉ cần cậu ta thích liền muốn cướp.

      Nhà họ Mộ đối xử với cậu ta như con ruột, còn Mộ Xuyên cũng xem cậu ta như em ruột, cho nên chỉ cần cậu ta thích đều nhường cậu ta.

      Nhưng tóm lại con đẻ và con nuôi có phần khác nhau, ví dụ phương diện kế thừa tập đoàn Mộ thị, chính là tuyệt đối thể nhường.

      Nhà họ Mộ vốn muốn sau khi Mộ Đình học thành tài về nước trở thành trợ thủ đắc lực giúp trai cậu ta quản lý tập đoàn Mộ thị, nhưng Mộ Đình giỏi hơn người đồng ý làm cấp dưới cho người khác.

      Từ sau khi cậu ta tiến vào tập đoàn Mộ thị, mỗi chuyện đều hoàn thành gần như xuất sắc.

      Còn tính cách của Mộ Xuyên ôn hòa, đối với chuyện gì cũng ép buộc vì thế luôn bị cấp dưới của cậu phàn nàn với em trai.

      Mộ Xuyên cũng thèm để ý tới chuyện này, lúc đó hai em ở chung được xem là hòa thuận.

      Lúc Đường Hân tuổi còn trẻ bị ngang ngược và dũng mãnh của Mộ Đình cảm phục, nhưng Mộ Đình lại người phụ nữ của trai cậu ta là Lâm Thi Thi, người phụ nữ dịu dàng như nước.

      lần Mộ Xuyên công tác bị trộm tiền và xe, còn bị đánh ngất xỉu, trời xui đất khiến được Lâm Thi Thi tình cờ đưa về.

      Mộ Đình có thói quen chỉ cần cậu ta thích kiên quyết tranh giành, mặc kệ đó là thuộc về ai.

      Mộ Xuyên giấu diếm thân phận, đương cuồng nhiệt cùng Lâm Thi Thi, còn Mộ Đình lại dám vụng trộm cưỡng bức Lâm Thi Thi, nhưng nhiêu đấy cậu ta còn chưa cảm thấy đủ còn muốn cưới này.

      Lúc trước nhà họ Đường và nhà họ Mộ cũng từng đề cập qua chuyện hôn của Đường Hân và Mộ Đình, Mộ Đình cũng phản đối, nhà họ Mộ cũng đồng ý chuyện hôn này.

      ra Mộ Đình và Đường Hân sớm có quan hệ bạn giường, mà bây giờ cậu ta lại muốn cưới Lâm Thi Thi, đây chỉ là muốn bỏ Đường Hân đắc tội với nhà họ Đường sau lưng bà ta, mà còn khiến ba mẹ nuôi tức giận, hơn nữa cậu ta biết với tính tình của trai mình có khả năng đồng ý.

      Biện pháp duy nhất chính là đoạt hết toàn bộ nhà họ Mộ, trở thành chủ nhân nhà họ Mộ, như vậy mới có bất cứ kẻ nào dám ngăn cản cậu ta.

      Đường Hân khôn khéo ở chỗ ngay sau khi được Mộ Đình cho bà ta biết hết toàn bộ chuyện vụng trộm sau lưng, nhưng cãi lộn lại càng gây với Lâm Thi Thi mà biết điều giúp ba giúp cậu ta đoạt được toàn bộ nhà họ Mộ.

      Cuối cùng, Mộ Đình thành công.

      ta chiếm được toàn bộ nhà họ Mộ, ba nuôi tức giận đến đột phát chảy máu não chết ở bệnh viện, bao lâu sau mẹ nuôi cũng qua đời.

      Mộ Xuyên bị đả kích trầm trọng, đường lái xe gặp Lâm Thi Thi cẩn thận lật xe xảy ra tai nạn xe cộ, lúc người đưa tới bệnh viện cứu được nữa.

      Mộ Đình đưa đoạn đường cuối cùng, về phần vài phút cuối hai em ai biết.

      Kế tiếp Lâm Thi Thi bị ép bức sống ở thành phố này, nhưng mang thai sắp sinh nở.

      Mộ Tử Duệ nghe mẹ kể chuyện, khiếp sợ nhìn mẹ mình, “ ra lúc con chưa sinh xảy ra nhiều chuyện như vậy.”

      ta đột nhiên ý thức được điều gì đó, “ ra trai chính là con trai của người phụ nữ tên Lâm Thi Thi và bác trai phải ?”

      Đường Hân trả lời, Mộ Tử Duệ xem như ngầm thừa nhận.

      “Vậy người phụ nữ Lâm Thi Thi đâu?” Mộ Tử Duệ lại hỏi.

      chết.” Đường Hân .

      Mộ Tử Duệ sửng sốt, “ ấy chết như thế nào?”

      Trong phòng bệnh ở bệnh viện, Mộ Thiên Thần nhìn Mộ Đình bình tĩnh hỏi, “Nguyên nhân về cái chết của mẹ tôi năm đó ông biết ?”

      Nhắc tới người phụ nữ duy nhất mình cả đời, cảm xúc Mộ Đình kích động hẳn, trong hốc mắt có ánh nước.

      Mộ Thiên Thần thở dài châm biếm , “Uổng công cho ông thông minh đời, thủ đoạn cố chấp, nhưng ngay cả người phụ nữ của mình chết như thế nào cũng biết.”

      nhìn Mộ Đình gằn từng tiếng nghiêm túc : “Mẹ tôi phải khó sinh, mà là bị vợ ông hại chết.”

      Mộ Đình khiếp sợ mở to hai mắt, đáy mắt tất cả đều là tuyệt vọng và đau lòng.

      Trong phòng nghỉ Mộ Tử Duệ đột nhiên nhớ tới những lời cậu Đường Chấn uy hiếp ta, giật mình ra điều mình nghi ngờ, “Mẹ, phải là là mẹ….”

      “Lúc còn trẻ ba con chỉ cần coi trọng thứ gì đó nhất định phải lấy được, biện pháp duy nhất chính là khiến người phụ nữ này biến mất.” Đường Hân , “Lúc trước mẹ cũng trả giá vì tình cảm nhiều lắm, thể có ba con.”

      Năm đó vì có thể ở bên cạnh Mộ Đình mà Đường Hân lựa chọn giúp ông ta có điểm dừng.

      Giúp ông ta cướp toàn bộ nhà họ Mộ, giúp ông ta đón Lâm Thi Thi, giúp ông ta chăm sóc cuộc sống hàng ngày cho Lâm Thi Thi.

      Khi đó Lâm Thi Thi sớm hận Mộ Đình thấu xương, cho ông ta tới gần, là bà ta theo sát bên cạnh chăm sóc ấy.

      Ngày Lâm Thi Thi sinh em bé, bà ta mua chuộc bác sĩ và y tá khoa phụ sản cố ý động tay động chân làm hại Lâm Thi Thi băng huyết chết giường đẻ.

      Mộ Đình cực kỳ đau khổ nhưng sau đó vẫn chấp nhận đề nghị của bà ta, danh chính ngôn thuận cho đứa kia cơ hội sống sót.

      Rất nhiều phóng viên đột nhiên nhận được tin tức chạy vào bệnh viện, Đường Hân vừa ôm đứa bé vừa sinh được tuần tuổi được Mộ Đình và bảo vệ trong nhà hộ tống rời .

      Toàn thành phố ào ào đưa tin tuần trước Đường Hân sinh mổ được bé trai ở bệnh viện.

      ai biết người con trai này bị thay đổi thân phận.

      Hết chương 85
      Last edited by a moderator: 10/12/16

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 86: Là chồng chưa cưới của

      Mộ Tử Duệ kinh ngạc ngồi tê liệt ghế: "Mẹ, là mẹ hại chết mẹ ruột của trai!"

      ta như đột nhiên nhớ đến gì, lại hỏi: "Vậy tại sao ấy giả ngu? Năm đó xảy ra chuyện gì? Con nhớ từ khi con biết nhớ trai là người đần độn."

      Đường Hân thở dài, nhớ đến chuyện năm đó.

      Lâm Thi Thi hận Mộ Đình thấu xương, quả quyết đứa bé trong bụng là của Mộ Xuyên, mà sau khi bà ta chết, đứa Lâm Thi Thi lưu lại này là vừa vừa hận.

      Đó là đứa bé người phụ nữ mình lưu lại, nhưng đứa bé kia là của bà ấy cùng người đàn ông khác sinh.

      Những thứ này làm cho lòng tự trọng của ông ấy bị đả kích, ông ấy biết tại sao Lâm Thi Thi thích ông ấy.

      Ông vì bà ấy, mà chiếm cả nhà họ Mộ làm của riêng, nhưng bà ấy lại mang thai con của người khác.

      Dáng vẻ Mộ Thiên Thần có bảy phần giống mẹ Lâm Thi Thi của , đặc biệt là đôi mắt đen nhánh kia, mỗi khi nhìn Mộ Đình, đều làm cho Mộ Đình cảm thấy đó là Lâm Thi Thi nhìn mình.

      Ông ấy có bao nhiêu Lâm Thi Thi hận bà ấy bấy nhiêu, ông ấy trút cảm xúc phức tạp khôn kể giận chó đánh mèo đến người đứa bé Mộ Thiên Thần.

      Lúc Mộ Thiên Thần hơn hai tuổi em trai Mộ Tử Duệ sinh ra, cũng làm cho Mộ Đình tạm thời chuyển lực chú ý đến người con thứ hai.

      Ở nhà giàu có, em tranh đoạt tài sản cũng phải chuyện hiếm lạ gì.

      Khi Đường Hân sinh con trai bắt đầu lo lắng tương lai Mộ Thiên Thần cướp đoạt tài sản nhà họ Mộ với con trai mình.

      Nhưng ở trước mặt Mộ Đình, bà lại phải sắm vai hình tượng người mẹ hiền lương dịu dàng, ngược lại mỗi lần Mộ Đình nhìn thấy Mộ Thiên Thần đều trầm, muốn nhìn đến nó.

      Nhưng Mộ Thiên Thần khi còn bé lại hoạt bát hiếu động, đặc biệt em trai sinh ra, nó lại càng thích vây quanh em trai chơi đùa.

      Nó cảm thấy rất tò mò với người em trai vừa mới sinh ra này, thích lấy tay chọc chọc lên khuôn mặt nhắn của bé, thích nhìn xem bé buổi sáng, nhìn tay bé có giống mình ?

      Đường Hân cố ý ở bên tai Mộ Đình thổi gió, Mộ Thiên Thần thường xuyên vụng trộm làm bị thương em trai Tử Duệ sau lưng bà.

      Vốn có đầy cảm xúc phức tạp với người con trai này, nghe vợ như vậy, trong lòng lại càng kích thích, như có hơi chặn ở ngực thở ra được, hơn nữa bực bội này càng tích càng nhiều, càng tích càng nhiều, sắp nổ tung rồi.

      Trong phòng bệnh Mộ Thiên Thần với Mộ Đình giường bệnh: " ra những lời bà ta với ông tôi đều nghe được."

      Mộ Đình kinh ngạc mở to hai mắt.

      Mộ Thiên Thần bất đắc dĩ nở nụ cười cái, cũng là trong lúc vô tình nghe thấy.

      Đường Hân thường xuyên ở bên tai Mộ Đình Mộ Thiên Thần thích em trai , có khuynh hướng làm hại em trai, từ Mộ Thiên Thần luôn tin tưởng lại tôn kính với người mẹ này, lại trong lúc vô tình nghe thấy những lời bà .

      thất vọng lại khổ sở, biết tại sao mẹ muốn làm hại em trai.

      thích em trai mà.

      Tất cả mọi chuyện cuối cùng đều tiến đến cùng nhau, khi Mộ Tử Duệ tròn tuổi, tất cả nhà họ Mộ đều bận rộn mở tiệc tròn tuổi, Mộ Đình trở về trước tiên.

      Trong phòng trẻ sơ sinh, Mộ Tử Duệ vừa tròn tuổi ở yên giường em bé chơi đùa, bé y y nha nha bò ở giường em bé, thích cắn giường trẻ sơ sinh.

      Mộ Thiên Thần đẩy phòng cửa trẻ sơ sinh ra, thấy em trai cẩn thận từ trong giường trẻ em rớt xuống, vội vã xông lên trước đón được em trai thiếu chút nữa rơi xuống muốn ôm bé về giường trẻ sơ sinh.

      Khả vóc dáng của quá , mới ba tuổi ôm lấy em trai vừa trong tuổi cố hết sức, Mộ Đình đẩy cửa tiến vào, đúng lúc thấy Mộ Thiên Thần ôm con trai đứng ở bên giường trẻ sơ sinh, đột nhiên nghĩ những lời vợ , mặt trầm hỏi: “Thiên Thần, con làm gì vậy?”

      Mộ Thiên Thần vô cùng sợ hãi uy nghiêm cao lớn của ba, nhất thời trả lời được.

      “Ba hỏi con, vừa rồi con muốn làm gì em trai con?” Mộ Đình lại gào lên tiếng.

      Mộ Thiên Thần bị hù sợ: “Con...”

      Mộ Đình từ trong tay đoạt lấy con trai , bực bội trong lòng sắp bị nổ tung đột nhiên nổ mạnh tiếng, ông giơ tay lên hung hăng tát vào mặt Mộ Thiên Thần cái.

      Đứa bé mới ba tuổi đâu chịu được bạt tay người thành niên phẫn nộ như ông, bị đánh ngã xuống đất, đụng ở góc tường.

      Mộ Đình đánh giống như mù quáng, khống chế nổi lại muốn đánh tiếp.

      Ông nhìn ánh mắt Mộ Thiên Thần giống với mẹ bé, giống như nhìn thấy Lâm Thi Thi.

      Ông tại sao Lâm Thi Thi chịu mình, lại còn sinh con trai cho trai của mình, mà cuối cùng lại bởi vì khó sinh mà chết.

      Bà ấy trai của ông như vậy sao?

      Mộ Thiên Thần còn sợ hãi lui về phía sau, thừa dịp ông chưa chuẩn bị, chạy khỏi phòng trẻ sơ sinh.

      Mộ Đình xoay người đuổi theo ra, đưa tay bắt được , tức giận cái tát liền quăng qua.

      Mộ Thiên Thần bị cái tát nặng nề này văng ra bước hụt chân, từ cầu thang lầu hai lăn xuống, đầu đụng vào bậc thang lồi ra hôn mê bất tỉnh.

      Lúc Mộ Thiên Thần tỉnh lại cứ u mê như vậy, ai cũng nhận ra.

      Mộ Thiên Thần cười cái, bội phục mình còn tuổi học được giả ngây giả dại, nhìn Mộ Đình giường bệnh, : “Ông nhất định rất tò mò tại sao tôi phải giả ngu đúng ? Hơn nữa tuổi như vậy biết giả ngây giả dại rồi.”

      đến bây giờ còn nhớ rất , khi tỉnh lại người lớn phát u mê, ánh mắt ba ảo não lại hối hận.

      Đêm từ lầu hai ngã xuống đến té xỉu bị đưa bệnh viện cấp cứu đó, quản gia Triệu len lén chạy vào phòng bệnh của , tất cả thân thế của mình cho mình biết.

      Bao gồm Mộ Đình cướp đoạt toàn bộ tài sản nhà họ Mộ, tất cả đều .

      Ba của Triệu Tín là quản gia nhà họ Mộ từ ngày xưa, ông với Mộ Xuyên từ lớn lên cùng nhau, mỗi lần nhìn thấy Mộ Đình cướp đồ Mộ Xuyên thích, ông đều ở sau lưng chỉ lần khuyên Mộ Xuyên, thể quá dung túng Mộ Đình như vậy.

      Nhưng Mộ Xuyên nghe, cảm thấy đó là em trai mình, nó thích ông ấy cho, cũng có gì đáng ngại.

      Nhưng cuối cùng người phụ nữ của ông cũng bị em trai nhớ thương.

      Khi ông cụ nhà họ Mộ tụ máu não qua đời, Triệu Tín mới vừa trở thành quản gia mới của nhà họ Mộ, biết tất cả chuyện phát sinh nhà họ Mộ.

      Ông ta là người của Mộ Xuyên, Đường Hân vừa vào cửa, kiếm cớ đưa thay ông, thành công để người của mình làm quản gia nắm trong tay tất cả nhà họ Mộ.

      Triệu Tín biết mình đủ sức chống lại, cũng muốn bảo vệ con trai của Mộ Xuyên với Lâm Thi Thi, bằng lòng ở nhà họ Mộ làm người làm việc tầm thường.

      Mộ Thiên Thần xảy ra chuyện, ông biết nhà họ Mộ này dung được Thiên Thần, đặc biệt Đường Hân, bà ta nhất định vì con trai của mình muốn diệt trừ Thiên Thần.

      Cho nên, nửa đêm ông lén chạy vào phòng bệnh Mộ Thiên Thần, mọi chuyện cho .

      Mộ Thiên Thần tuổi còn chịu đựng đau nhức từ miệng vết thương đầu truyền đến, đêm lớn lên, ngày hôm sau mọi người liền phát u mê.

      Bác sỹ giúp kiểm tra qua, là lúc ngã xuống đụng vào đầu mới có thể như vậy.

      Nếu muốn ở nhà họ Mộ lớn lên, hơn nữa có đủ sức lực trước, chỉ có giả ngây giả dại, Đường Hân mới nghĩ biện pháp diệt trừ .

      Riêng về Đường Chấn từng khuyên Đường Hân rất nhiều lần, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, gió xuân thổi đến mầm non lại trồi.

      Nhưng dù sao Mộ Thiên Thần cũng là bà nuôi lớn, cho dù có con trai của mình, muốn xuống tay với đứa bé ba tuổi mình nuôi lớn, bà xuống tay ngoan độc được, mới giữ lại Mộ Thiên Thần ở nhà họ Mộ lớn lên.

      Cũng vì Đường Hân nhất thời mềm lòng, mới cho Mộ Thiên Thần cơ hội.

      Mộ Đình hỏi: “Con mực... Mộ... Sao... Có...... công ty... riêng….”

      “Đều là Triệu quản gia giúp tôi, sau khi ông đồng ý đưa tôi ra nước ngoài trị liệu vài năm kia chưa từng hỏi thăm tôi, tôi nhân cơ hội này bí mật học tất cả tri thức có hữu dụng với tôi, Triệu quản gia lòng hi vọng tôi có thể đoạt lại tất cả nhà họ Mộ bị ông cướp , mua rất nhiều sách tài chính để cho tôi xem, trùng hợp tôi cảm thấy loại sách này khô khan.”

      “Chín năm trước tin tức ngân hàng thuộc sở hữu nước M bị người thần bí đánh sập biết ông còn có nhớ ?” Mộ Thiên Thần nhìn về phía Mộ Đình: “ sai, người kia chính là tôi. Năm tôi hai mươi tuổi ở nước ngoài nắm trong tay nhà cơ quan tài chính, thành công đánh sập ngân hàng thuộc sở hữ nước M, thành công kiếm được tiền đầu tiên trong cuộc sống, sau khi ở nước M mở công ty tài chính của mình, hơn nữa bắt đầu giao thiệp với những ngành nghề khác.”

      “Đông Thần là con nuôi của quản gia Triệu, cũng là trợ lý của tôi, tất cả mọi chuyện đều do cậu ấy ra mặt. Khi ở nhà họ Mộ, tôi đều trốn ở tầng hầm sau vườn nhà họ Mộ xử lý công việc hơn nữa trực tiếp truyền đạt mệnh lệnh với Đông Thần, ai để ý tôi đại thiếu gia ngốc nhà họ Mộ này.”

      “Bây giờ ông hiểu chưa?” Mộ Thiên Thần hỏi: “Tôi từ trong tay ông đoạt lại toàn bộ nhà họ Mộ, bầy giờ ông thành cái dạng này, coi như là trừng phạt ông đúng tội, gieo gió gặt bão.”

      Mộ Thiên Thần xong xoay người liền , lại đột nhiên dừng lại, cúi đầu nhìn Mộ Đình nắm chặt góc áo mình.

      “Ông còn gì có thể à?” Mộ Thiên Thần nhàn nhạt hỏi.

      “Thiên... Thần... ,ba là ... cha ruột.... của con...”

      Mộ Thiên Thần mặt chút thay đổi tránh tay ông ra, nhanh rời khỏi phòng bệnh, để ý đến câu cuối cùng ông ta chưa hết lời kia.

      ...

      *

      Nhà họ Mộ.

      Giang Dĩ Mạch ở trong phòng thu dọn hành lý của mình, ông xã mình phải người đần độn, bị lừa lâu như vậy mới biết được chân tướng, đến cùng ai mới đúng người đần độn?

      Ngay cả nữ giúp việc trong nhà cũng biết ngốc, nhưng mình với sớm chiều ở chung lại biết cái gì.

      Mộ Thiên Thần trở về nhà họ Mộ, tất cả người hầu đều sợ đến mức cung kính đứng ở bên, tất cả đều cung kính hô tiếng: “Đại thiếu gia.”

      Trước kia cho rằng là kẻ ngốc, ở bên ngoài đều gọi tiếng đại thiếu gia, nhưng có ai đối đãi coi như đại thiếu gia chân chính.

      “Thiếu phu nhân đâu?” Mộ Thiên Thần thay đổi cợt nhả khờ khạo ngày xưa, nhàn nhạt hỏi.

      “Ở trong phòng.”

      Mộ Thiên Thần nhìn thoáng qua phòng ngủ lầu, lên lầu, muốn mở cửa, cửa phòng từ bên trong bị người đột nhiên mở ra, Giang Dĩ Mạch mang theo rương hành lí muốn ra, thiếu chút nữa đầu đụng vào trong ngực Mộ ngốc.

      “Bà xã...”

      “Xin tránh ra!” Giang Dĩ Mạch giận dỗi lạnh lùng .

      Mộ Thiên Thần nhìn rương hành lí trong tay kéo cái: “Em muốn đâu?”

      cần để ý, tránh ra!” Giang Dĩ Mạch vượt qua muốn ra ngoài.

      Cánh tay Mộ Thiên Thần thon dài có lực kéo vào trong ngực đẩy mạnh vào phòng, tiện tay khóa cửa phòng.
      Last edited by a moderator: 10/12/16

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      86.2
      Tất cả người hầu dưới lầu đều nhìn lên, cảm thấy dường như thiếu phu nhân rất tức giận.

      Quản gia ho khan tiếng, đuổi tất cả người hầu trong nhà nhanh chóng về phòng của mình.

      Trong phòng, Giang Dĩ Mạch dùng lực tránh thoát cánh tay Mộ Thiên Thần: " buông tôi ra!"

      "Bà xã, tại sao em tức giận?" Mộ Thiên Thần lại giả vờ dáng vẻ khờ khạo ngốc nghếch, Giang Dĩ Mạch tức giận mắng : " vẫn còn giả vờ! Tôi biết ngốc, tất cả mọi người biết, ngay cả người hầu trong nhà đều biết, tôi giống kẻ ngu ngốc bị lừa gạt xoay quanh, tránh ra cho tôi, để cho tôi !"

      "Bà xã, sai rồi, em đừng tức giận." Mộ Thiên Thần ôm lấy giải thích.

      Giang Dĩ Mạch đẩy ra: "Đừng đụng vào tôi!"

      "Bà xã, biết sai rồi, bảo đảm về sau lừa em nữa." Mộ Thiên Thần dơ tay thề, đôi mắt đào hoa dài chứa ý cười, thừa dịp chú ý hôn cái: "Ông xã em phải kẻ ngốc, chẳng lẽ em vui sao?"

      Giang Dĩ Mạch nháy mắt đỏ mặt, còn dám đụng vào tôi, đừng trách tôi khách khí!

      " là ông xã em, đụng vào em, chẳng lẽ để cho người đàn ông khác đụng vào?" Mộ Thiên Thần từng chữ , trong đôi mắt đào hoa hẹp dài chứa ý cười trêu tức: "Bà xã, sao mặt em đỏ thế?"

      Giang Dĩ Mạch lập tức che mặt mình nóng lên: "Mộ Thiên Thần, đừng đến nữa!"

      "Bà xã, sai rồi, biết nên dối gạt em, bây giờ liền nhận lỗi với em, bồi thường cho em..."

      Mộ Thiên Thần xong nhào lên, Giang Dĩ Mạch sợ tới mức vội vàng né tránh, Mộ Thiên Thần duỗi tay ra, bắt được Giang Dĩ Mạch thiếu chút nữa bỏ chạy, liền dùng lực rất kéo vào trong ngực cố ý ép ngã xuống giường, cúi đầu muốn hôn .

      "Mộ Thiên Thần, buông ra!" Giang Dĩ Mạch quay mặt chỗ khác cho hôn, dùng sức đẩy , bị Mộ Thiên Thần bắt được cổ tay đè ở giường.

      "Bà xã, chẳng lẽ em thích sao?" Mộ Thiên Thần nghiêm túc nhìn hỏi, mặt có chút ý đùa.

      Lần đầu tiên Giang Dĩ Mạch thấy vẻ mặt nghiêm túc của Mộ Thiên Thần như vậy, có chút sững sờ, sau đó tránh tầm mắt : " thích."

      Mộ Thiên Thần ngờ nhàng dứt khoát thích như vậy, chẳng lẽ dối được sao? Tức giận cúi đầu hôn , Giang Dĩ Mạch gấp đến độ dùng sức quay mặt sang chỗ khác cho hôn.

      biết người này sao lại như vậy, thích rồi.

      Mộ Thiên Thần bá đạo nắm lấy răng môi của , hung hăng hôn.

      Đột nhiên môi đau xót, ăn đau mới rời khỏi môi .

      “Em cắn ?”

      “Ai bảo cưỡng hôn tôi? Tôi , tôi thích , hoàn...” Giang Dĩ Mạch quay mặt sang bên nhìn .

      “Em sớm là người của , có trách nhiệm với em, ngại em hay .” Mộ Thiên Thần cũng đưa mặt nhìn , cợt nhả hỏi: “Em thích ?”

      Giang Dĩ Mạch lại quay mặt sang bên kia, vẫn chịu nhìn : Đúng

      Mộ Thiên Thần cũng đưa mặt sang bên kia: “ chút cũng ?”

      Giang Dĩ Mạch lời nào, đơn giản nhắm mắt lại để ý đến .

      Mộ Thiên Thần còn chưa từ bỏ ý định hỏi tiếp: “ chút cảm giác với cũng có?”

      Tùy ý Mộ Thiên Thần chuyện chọc thế nào, Giang Dĩ Mạch vẫn nhắm mắt lại phản ứng đến , Mộ Thiên Thần đột nhiên đến gần hôn lên môi của .

      Giang Dĩ Mạch kinh ngạc mở mắt ra: “ làm gì... Ưm...”

      “Em em thích , chút cảm giác với cũng có, hôm nay muốn nhìn em rốt cuộc hay , có cảm giác với .” Mộ Thiên Thần xong như lang như hổ muốn ăn sạch người phụ nữ dưới thân.

      “Mộ Thiên Thần, làm gì... A...” sắc mặt Giang Dĩ Mạch đột nhiên đúng, dường như đau chỗ nào.

      “Bà xã, em làm sao vậy?” Mộ ngốc lo lắng hỏi.

      “Em mang thai, còn mau xuống!” Giang Dĩ Mạch lớn tiếng quát.

      “Em thực mang thai rồi hả?”

      đè em, nếu đứa bé có chuyện gì en tha thứ cho !”

      Mộ Thiên Thần lập tức buông ra, cẩn thận đỡ ngồi dậy, thò tay muốn sờ bụng .

      “Em khát!”

      “Bây giờ liền rót nước cho em.” Mộ Thiên Thần lập tức mở cửa lấy nước cho .

      Giang Dĩ Mạch nhìn cái, kéo hành lý mình cầm lấy chìa khóa xe rồi rời .

      Mộ Thiên Thần phát chạy, lập tức đuổi theo: “Bà xã, em muốn đâu...”

      Giang Dĩ Mạch lên xe, khởi động xe, nhìn Mộ ngốc bên ngoài cửa kính xe, lạnh lùng : “ dám giả ngây giả dại lừa gạt em, để em về nhà xem xét lại chút!” Nhấn ga cái, xe gào rít rời khỏi nhà họ Mộ.

      Vừa mới lái xe về đến nhà Mộ Tử Duệ với Đường Hân thấy chiếc xe sang trọng từ cửa lớn nhà mình chạy ra, nhìn Giang Dĩ Mạch ghế lái, có lẽ đoán được chút gì.

      Cuối cùng là hai mẹ con, ngay cả cách nghĩ cũng rất giống nhau.

      Diện mạo chân thực bây giờ của Mộ Thiên Thần, có lẽ rất muốn cưới người phụ nữ như Giang Dĩ Mạch, cho nên sau khi chiếm được tập đoàn Mộ thị cưỡng ép đuổi rời khỏi nhà họ Mộ.

      Khi Đường Hân thấy Mộ Thiên Thần, xấu hổ gọi tiếng: “Thiên Thần...”

      Mộ Thiên Thần thấy bọn họ trở về, giọng nhàn nhạt : “Đây là bất động sản nhà họ Mộ, các người nên biết phải làm gì chứ?”

      đây là muốn đuổi chúng ta sao?” Mộ Tử Duệ hỏi: “Coi như mẹ làm cái gì, nhưng dù sao mẹ nuôi lớn như vậy, sao có thể đối xử với mẹ độc ác như vậy?”

      “Thù giết mẹ, đội trời chung.”

      Đường Hân nén lệ : “Thiên Thần, mẹ biết có lỗi với con, bây giờ mẹ .”

      “Mẹ!” Mộ Tử Duệ bất mãn.

      Đường Hân nhìn Mộ Thiên Thần, “Thiên Thần, mặc dù mẹ có chút việc làm đúng, nhưng hai mươi mấy năm qua, mẹ vẫn xem con như con trai ruột.”

      Sắc mặt Mộ Thiên Thần hơi thay đổi chút, vẫn trầm mặc như cũ gì.

      *

      Đường Chấn bị phát súng lấy mạng, bây giờ tất cả nhà họ Đường hỗn loạn.

      Giang Mỹ Kỳ lập tức lặng lẽ gọi điện thoại cho Thiệu Thiến: “Mẹ, ba Hạo Thiên bị bắn chết, là mẹ tìm người làm?”

      “Con đừng quan tâm nhiều như vậy, bây giờ chính là cơ hội tốt, còn ai có thể đuổi con , lấy năng lực Đường Hạo Thiên căn bản quản lý được tập đoàn Đường thị.”

      Thiệu Thiến được nhắc nhở như vậy, trong lòng Giang Mỹ Kỳ có chút cân nhắc.

      Đường Hạo Thiên chưa từng trải qua chuyện lớn gì, bây giờ bị cứng rắn đẩy ra gánh vác trách nhiệm, làm cho ta trở tay kịp.

      Rất nhiều nghiệp vụ còn có tất cả mọi chuyện lớn công ty ta quen thuộc, lúc này Giang Mỹ Kỳ đứng ở bên cạnh ta giúp ta cùng xử lý chuyện công ty.

      Mẹ Đường dám ra chuyện ta ly hôn với con trai của mình, mà lúc này Đường Hạo Thiên cũng cần Giang Mỹ Kỳ giúp ta.

      Nhưng mà lúc này tâm tư Giang Mỹ Kỳ còn ở người Đường Hạo Thiên, gần đây tin tức tài chính và kinh tế đều truyền tin tập đoàn Mộ thị đổi chủ, tập đoàn Ngự Thiên sát nhập vào tập đoàn Mộ thị, Mộ Thiên Thần trở thành Đổng Trưởng kiêm tổng giám đốc chấp hành, làm oanh động cả thành phố, trở thành tin tức lớn nhất từ trước tới nay.

      Giang Mỹ Kỳ thấy báo đưa tin, trong lòng chịu, Mộ Thiên Thần vốn là chồng chưa cưới của ta.
      Last edited by a moderator: 10/12/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :