1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thịnh sủng hào môn thiếu phu nhân - Tiêu Tương Thập

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 80 (tiếp)
      Trong phòng bệnh Mộ Đình thể nhúc nhích, mỗi ngày có hộ lý riêng chăm sóc cho ông.

      Ngày xưa là nhân vật nổi tiếng xưng bá trong thương giới bây giờ như phế nhân (Người vô dụng, tàn tật), điều này khiến Mộ Đình người có lòng tự trọng rất lớn thể chịu đựng được bộ dạng này của mình.

      Người trong nhà đến thăm ông càng tốt, ít nhất ông có thể giữ lại được chút tự ái.

      Người trong nhà từng kính sợ ông sớm thay đổi thái độ đối với ông trong lúc bị như vậy.

      Tay Đương Hân xách túi vào phòng bệnh, nhìn thấy chồng mình nằm giường thể động đậy, hỏi ông vài câu về tình hình cơ thể thế nào, Mộ Đình dứt khoát nhắm mắt lại muốn nhìn bà ta.

      Tự ý cướp cổ phần dưới tên của mình, đây là điều ông thể nào dễ dàng tha thứ cho bà ta.

      Đường Hân đành phải giả vờ giả vịt quan tâm vài câu.

      Là vợ của ông tất nhiên hi vọng ông có thể nhanh chóng bình phục, nhưng nếu ông bình phục tập đoàn Mộ thị trong tay con trai mình sợ là bị chồng để lại cho con trai cả.

      Tâm tình Đường Hân rất phức tạp, bác sĩ từng cơ hội ông bình phục quá xa vời.

      Mộ Đình muốn nhìn bà ta, bà ta đành phải dẫn theo con trai mình cùng nhau rời khỏi bệnh viện.

      “Mẹ, ba sao vậy? Hình như muốn gặp chúng ta?” Mộ Tử Duệ hỏi.

      “Chắc là giận lẩy mẹ chuyển cổ phần dưới tên ông ấy thành tên của con.”

      “Ba đúng là muốn giao tập đoàn Mộ thị cho cả à? Bây giờ ba thành dạng này rồi nếu như thực để cả xử lý chuyện Mộ thị, sợ là nay chúng ta phá sản rồi.” Trong lòng Mộ Tử Duệ có chút thoải mái, phải ta muốn tranh giành với trai mình, mà là giao cả công ty lớn như vậy cho người đần độn cần thiết sao? phải là đứng nhìn công ty nhà mình phá sản sao? Cũng phải là có con trai thứ!

      Mộ Tử Duệ càng nghĩ càng cam lòng, lầm bầm lẩm bẩm câu: “Rốt cuộc con có phải là con trai ruột của ông ấy … A…” Đột nhiên bị mẹ dùng túi xách đánh cái, “Mẹ, làm gì mẹ đánh con?”

      “Vừa rồi miệng con lẩm bẩm gì đó? Con phải con ông ấy ai? Đây là con nhục nhã mẹ con chung thủy với ba con đấy à?”

      “Mẹ, mẹ đừng kích động, con chỉ thuận miệng thôi mà. Cho dù ba trúng gió liệt người cũng chịu giao tập đoàn Mộ thị lại cho con mà kiên quyết giao cho cả, phải rất kỳ quái sao?”

      “Con quản nhiều như vậy làm gì? Dù sao bây giờ tập đoàn Mộ thị cũng là của con.” Đường Hân muốn mấy vấn đề này nữa, “Được rồi, chúng ta về .”

      “Mẹ, có phải mẹ có chuyện gạt con?”

      “Mẹ có chuyện gì gạt con? Đừng đoán mò, thôi.”

      Trở lại nhà họ Mộ gặp Mộ ngốc nghếch cũng thấy quản gia, thuận miệng hỏi Ninh Tử: “Quả gia đâu?”

      “Quản gia Triệu xử lý đám hoa cỏ trong hoa viên.” Ninh Tử đỡ Đường Hân vào ngồi xuống, “Phu nhân, sao bà nhanh về thế ạ?”

      bệnh viện xem qua chút, có chuyện gì nên về thôi.” Đường Hân nhìn xung quanh, “Đại thiếu gia đâu?”

      “Vừa rồi thấy đại thiếu gia chơi ở trong đình viện, còn thiếu phu nhân bận việc ở trong thư phòng….”

      hỏi ta!” Bây giờ Đường Hân càng thích Giang Dĩ Mạch, cuối cùng cũng mê hoặc được con trai của mình.

      ***

      Trong tầng hầm vườn hoa nhà họ Mộ truyền đến tiếng quản gia Triệu: “Thiếu gia, cậu tính khi nào ra tay? ra mọi thứ sớm chuẩn bị xong, cậu luôn kéo dài như vậy có phải có tính toán….”

      Mộ ngốc nghếch gì, có vẻ đăm chiêu giống như suy nghĩ gì đó.

      ra tay sao?” Triệu quản gia thở dài, “Tôi cũng hiểu, dù sao bọn họ cũng nuôi cậu hai mươi mấy năm, bây giờ ông chủ lại trúng gió bị liệt người, những kẻ tai to mặt lớn trong thương giới từng có quan hệ thân thiết với nhà họ Mộ đều nghĩ làm sao để cướp đoạt đào góc tường tập đoàn Mộ thị. Nhưng cho dù như vậy cậu cũng thể mềm lòng, cậu phải biết rằng năm đó cậu…..”

      Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Mộ ngốc nghếch nghe máy, là Ninh Tử gọi tới.

      “Đại thiếu gia, phu nhân và nhị thiếu gia từ bệnh viện về rồi.”

      “Tôi biết.”

      Kết thúc cuộc trò chuyện, Mộ ngốc nghếch với quản gia Triệu: “ với Đông Thần tiếng, bảo cậu ta bắt đầu .”

      “Thiếu gia, cậu nghĩ thông suốt rồi hả?”

      Ánh mắt Mộ ngốc nghếch đột nhiên trở nên sắc bén, dám tranh giành phụ nữ của , nhất định khiến đối phương biết lợi hại của mình!

      ***

      Buổi chiều hôm sau, trong lúc vô tình mẹ Đường nhìn thấy ngăn tủ trong phòng để lá thư, sau khi mở ra thấy bên trong có đĩa phim.

      Bà ta tò mò bỏ đĩa phim vào đầu, mở tivi sắc mặt đột nhiên thay đổi.

      hình ảnh xuất chính là cảnh con dâu của mình còn hưởng tuần trăng mật ở nước ngoài chưa trở về và người đàn ông khác thân mật trong phòng vệ sinh.

      Người đàn ông đưa lưng về phía màn hình cho nên nhìn thấy mặt, còn mặt Giang Mỹ Kỳ lại vừa vặn chiếm hết màn hình.

      Mẹ Đường nhìn thấy bộ đồ Giang Mỹ Kỳ chính là chiếc sườn xám hôm đám cưới, tức giận đến tay cầm điều khiển từ xa bắt đầu run rẩy.

      “Ông Đường, nhanh về nhà gấp chuyến!” Mẹ Đường lập tức gọi điện thoại cho chồng.

      Đường Chấn bận rộn ở công ty, tính gặp vị khách, nghe máy của vợ xong cũng biết có chuyện đáng ngại xảy ra, “Lát nữa tôi còn phải gặp khách hàng, có chuyện gì chờ buổi tối tôi trở về….”

      “Buổi tối còn kịp đâu, ông nhanh về , là chuyện về con trai chúng ta!” Giọng điệu mẹ Đường chuyện như trời sập xuống.

      Trong lòng Đường Chấn căng thẳng, chẳng lẽ con trai của mình hưởng tuần trăng mật ở nước ngoài xảy ra chuyện gì?

      “Bà chờ tôi, bây giờ tôi về luôn đây!”

      ***

      Khi Đường Chấn chạy về tới nhà họ Đường nhìn thấy nội dung trong tivi, sắc mặt lập tức đen thui.

      “Hạo Thiên đâu? phải bọn họ trở về từ sớm sao?” Đường Chấn lạnh mặt hỏi.

      “Hôm qua bọn họ gọi điện về bảo muốn ở lại chơi thêm vài ngày.”

      “Lập tức bảo bọn chúng về ngay!” Đường Chấn nổi giận quát, “Đây quả thực là chuyện hoang đường, vào đêm hôm kết hôn mà lại cùng người đàn ông khác làm ra loại chuyện này trong toilet, lại còn để người ta quay được….”

      Đường Chấn rất kích động, cũng có chút choáng váng.

      “Ông Đường, ông bình tĩnh chút, ngàn vạn lần đừng nổi giận, ngộ nhỡ giống như Mộ Đình phiền phức….”

      “Đây là bà rủa tôi chết sớm sao? Bây giờ lập tức gọi điện cho chúng nó, bảo chúng nó trở về nước ngay tức khắc!” Đường Chấn gầm thét rống lên.

      ***

      bờ biển ở nước ngoài, Giang Mỹ Kỳ mặc bikini đứng bờ cát chơi bóng chuyền cát với đám người nước ngoài. Cho dù kỹ thuật đánh bóng rất tệ nhưng vẫn thu hút từng đợt hoan hô và rất nhiều ánh mắt chú ý.

      quả bóng chuyền lại đánh tới, Giang Mỹ Kỳ nhún người nhảy dựng lên, kết quả bóng trực tiếp từ đầu ta bay qua, ta ngã xuống bờ cát, chợt để lộ phong cảnh trong bikini quá ngắn, tròng mắt khán giả khác phái xung quanh đều rơi xuống ngực ta, ngay cả đối thủ cũng tự chủ nhìn về phía trước ngực ta.

      Đường Hạo Thiên mua xô-đa ướp lạnh về đen mặt bước tới, “Kỳ Kỳ, đừng chơi trò này nữa…..”

      “Hạo Thiên, em muốn chơi.” Giang Mỹ Kỳ làm nũng.

      “Có cái gì chơi hay đâu? Toàn để người ta nhìn thấy hết!” Đường Hạo Thiên bất mãn .

      “Bà xã xinh đẹp, có đàn ông thích nhìn, chẳng lẽ biết là vinh hạnh sao?”

      chỉ thấy có nhiều uất ức, bà xã mình để người ta nhìn thấy hết còn cảm thấy hãnh diện?” Đường Hạo Thiên lôi kéo Giang Mỹ Kỳ , “Đừng chơi nữa, chúng ta thu xếp hành lý chuẩn bị về nước thôi, chơi hơn tháng rồi.”

      “Ông xã!” Giang Mỹ Kỳ làm nũng.

      “Lần này được, chúng ta phải trở về.” Thái độ Đường Hạo Thiên kiên quyết.

      Hai người vì thế liền cãi nhau, lúc này di động ghế dài bỗng phát ra tiếng chuông dễ nghe……

      Hết chương 80
      Last edited by a moderator: 10/12/16

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 81: Trả thù, đánh chết đáng đời

      "Ông xã, thương em!" Giang Mỹ Kỳ giận dỗi .

      " quá nhân nhượng với em, em còn muốn làm thế nào?" Từ Đường Hạo Thiên là đại thiếu gia, rất được cưng chìu, bây giờ đến dụ dỗ ta xem như rất tốt rồi.

      Nếu phải ta từng mang thai đứa con của mình, cùng với toàn tâm toàn ý hướng về nhà họ Đường, ta cũng nhân nhượng ta như vậy.

      " đồng ý chơi với em thêm mấy ngày nữa."

      "Chúng ta chơi hơn tháng, còn chơi gì?"

      " thương em!" Giang Mỹ Kỳ bất mãn.

      "Đồng ý để cho người khác nhìn em trần truồng chính là em?"

      "Đường Hạo Thiên, cái gì đó? Khi nào em để cho người khác nhìn thấy hết?"

      "Em nhìn quần áo em mặc chút, cùng cởi hết sạch có khác gì nhau sao?"

      "Cái này gọi là sexy, Hạo Thiên, từ khi nào cũng trở thành ông già cổ hủ như vậy?"

      "Ngày mai cởi hết cùng chơi đùa với người phụ nữ khác, em vui ?"

      "Này có là gì? Em ngại." Giang Mỹ Kỳ .

      Đường Hạo Thiên bị tức phải : "Tóm lại chúng ta quay về thu dọn hành lý, lập tức trở về nước."

      "Hạo Thiên..." Giang Mỹ Kỳ kéo tay của làm nũng.

      Đường Hạo Thiên để ý đến ta: "Bây giờ chúng ta nhất định phải trở về khách sạn dọn dẹp hành lý!"

      Giang Mỹ Kỳ mất hứng hất tay của ta ra: "Đường Hạo Thiên, có phải cảm thấy cưới em đến tay, cho nên em nữa hả? Em chỉ muốn chơi nhiều hơn mấy ngày cũng quá đáng sao? cứ nhăn mặt cho em nhìn như vậy! Đừng quên, lúc trước em hướng về nhà họ Đường thế nào, ngàn hai trăm vạn kia là sinh mệnh nhà họ Giang em, em ngay cả nhà họ Giang với mẹ em cũng cần, bây giờ đối xử với em như vậy?"

      Đường Hạo Thiên lấy áo T-shirt ở ghế, nghe thấy điện thoại di động đổ chuông, nhìn màn hình lóe lên là mẹ gọi, lập tức nhận điện thoại.

      "Mẹ..."

      "Hạo Thiên, con còn ở nước ngoài sao? Nhanh chóng trở về." Mẹ Đường lo lắng .

      "Mẹ, mẹ làm sao vậy? Hay trong nhà xảy ra chuyện gì? Mẹ vội vàng như vậy!" Đường Hạo Thiên hỏi.

      "Đừng hỏi nhiều như vậy, nhanh chóng về trước..."

      Đường Chấn đoạt lấy điện thoại, rống to hướng về phía điện thoại: "Các người lập tức cút trở về cho tao, lập tức!" Rồi cúp điện thoại.

      Đường Hạo Thiên giải thích được, trời sập xuống sao? Ba thét lên với như vậy.

      "Bà xã, bây giờ chúng ta về thu dọn hành lý, lập tức trở về nước."

      "Em trở về!" Giang Mỹ Kỳ hất tay Đường Hạo Thiên ra, kiên trì chịu .

      "Ba vừa mới gọi điện thoại đến đây, bảo chúng ta lập tức trở về nước, trong nhà giống như xảy ra chuyện." Đường Hạo Thiên .

      "Có chuyện lớn gì? Lúc chúng ta phải trong nhà rất tốt sao? Hơn nữa ba mới vừa nuốt hơn ngàn hai trăm vạn của nhà họ Giang em, còn chọc giận ba Mộ Tử Duệ đến trúng gió tê liệt, con đường rộng mở, có thể có chuyện gì? muốn để em ở lại chơi thêm mấy ngày."

      "Ba rất ít gào thét như vậy, hơn nữa nghe giọng điệu của mẹ , trong nhà thực xảy ra chuyện lớn, chúng ta nhanh về .” Đường Hạo Thiên lo lắng trong nhà xảy ra chuyện gì.

      “Em trở về!” Giang Mỹ Kỳ còn chịu : “ đồng ý với em, chơi thêm mấy ngày...”

      “Cũng chơi hơn tháng, còn phải chơi đến khi nào?” Đường Hạo Thiên cứng rắn lôi kéo .

      Cùng nhau đánh bóng chuyền đẹp trai ngoài nghề dùng địa phương lớn tiếng hỏi ta: “Này, em , còn chơi ? chơi chúng tôi liền đổi người rồi!”

      Giang Mỹ Kỳ với Đường Hạo Thiên hiểu chút tiếng địa phương, Giang Mỹ Kỳ cười : “Chơi!” Lập tức liền qua.

      “Em làm gì vậy? Ba bảo chúng ta lập tức trở về!” Đường Hạo Thiên kéo Giang Mỹ Kỳ: “Còn em nữa có quan hệ thế nào với người ngoài? ở ngay trước mặt gọi em !”

      “Ông xã, đừng cổ hủ như vậy có được ? Người trẻ tuổi đều gọi như vậy phải sao? Lại còn gọi ngay trước mặt , có thể có chuyện gì? đừng nghi thần nghi quỷ có được ?”

      lúc nào nghi thần nghi quỷ?” Đường Hạo Thiên tức giận hỏi ngược lại: “Bây giờ em rốt cuộc có theo trở về ?”

      !” Thái độ Giang Mỹ Kỳ kiên quyết, sau đó chạy đến chỗ mấy chàng đẹp trai tiếp tục đánh bóng chuyền bãi biển, kỹ thuật đánh bóng vẫn rách nát như cũ, luôn ngã ở bờ cát, toàn bộ phong cảnh bên trong bị nhìn thấy hết trơn.

      Đường Hạo Thiên tức giận đến đỏ mặt lên, lên ôm lấy Giang Mỹ Kỳ muốn mang ta .

      “Này, làm gì vậy?” Mấy chàng đẹp trai đánh bóng chuyền ngăn Đường Hạo Thiên lại, đoạt Giang Mỹ Kỳ lại.

      “Tôi hỏi các người làm gì vậy? Đây là bà xã tôi, tôi muốn mang ấy về nhà các người cản làm gì?”

      “Bà xã ?” Mấy chàng đẹp trai kinh ngạc, nhìn Giang Mỹ Kỳ: “ ta là chồng ?”

      phải, tôi biết ta!”

      Đường Hạo Thiên tức giận rống to: “Giang Mỹ Kỳ, em có ý gì? Nhà xảy ra chuyện, em chỉ biết mình vui chơi sao?”

      “Chúng ta tháng sau trở về...”

      “Em , mình.” Đường Hạo Thiên tức giận sãi bước rời .

      Giang Mỹ Kỳ nhìn ta cái, tiếp tục cùng mấy chàng đẹp trai đánh bóng chuyền.

      ta mới vừa cái gì?” Người nước ngoài nghe hiểu đối thoại của bọn họ.

      có gì, , tiếp tục chơi !”

      đám người tiếp tục chơi bóng chuyền bãi biển.

      Đường Hạo Thiên thấy Giang Mỹ Kỳ tới đây, giận nổi trận lôi đình, cũng cách nào mình về trước, nếu để cho cha mẹ mình biết ở hai người trăng mật cãi nhau, phải để cho người nhà lo lắng sao.

      ta thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại về, muốn kéo vài ngày nữa mới trở về, mẹ Đường tránh chồng lặng lẽ với ta: “Hạo Thiên, con với Mỹ Kỳ khẩn trương trở về, xảy ra chuyện lớn, là về con với Mỹ Kỳ.”

      “Mẹ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

      Mẹ Đường : “Các con trở về biết.”

      “Mẹ, rốt cuộc chuyện gì?”

      Con trai hỏi lần nữa, mẹ Đường mới tiết lộ : “Ngày hôm qua có người đưa tới chiếc đĩa CD, phía là Mỹ Kỳ cùng người đàn ông khác...”

      “Cùng người đàn ông khác cái gì?”

      “Con trở về biết, đừng hỏi nhiều như vậy.” Mẹ Đường nên lời.

      Đường Hạo Thiên cũng phải là kẻ ngốc, từ trong thái độ cha mẹ mình có thể cảm thấy tính nghiêm trọng của chuyện này.

      Là chuyện bà xã mình cùng người đàn ông khác.

      Có chuyện gì làm cho ba mẹ mình để ý như vậy, giọng như trời sắp sập xuống?

      Đường Hạo Thiên lập tức liền cảm thấy được cái gì, lại nghĩ đến vừa rồi Giang Mỹ Kỳ chịu trở về nước cùng , cùng mấy chàng đẹp trai mập mờ , tức giận xông ra ngoài.

      Giang Mỹ Kỳ cẩn thận lại ngã xuống đất, bikini ba mảnh người, hoàn toàn ngăn được dáng người ma quỷ của ta.

      Lúc ta đắm chìm tầm mắt nóng rực của tất cả đàn ông nhìn, Đường Hạo Thiên vọt lên, bắt lấy ta kéo .

      làm gì vậy!” Giang Mỹ Kỳ hất ta ra.

      “Cùng tôi trở về!”

      “Em ...”

      Đường Hạo Thiên tát ta cái, Giang Mỹ Kỳ kinh ngạc trợn to hai mắt, lớn như vậy, ngay cả ba mẹ mình cũng chưa từng đánh cái, tại sao ta vô duyên cớ vô cớ đánh mình?

      “Đường Hạo Thiên, làm sao vậy?”

      “Có phải làm chuyện có lỗi với tôi đúng ?” Đường Hạo Thiên lớn tiếng chất vấn, nhìn cố ý mập mờ với người đàn ông khác, ta cũng biết nhất định làm chuyện có lỗi với mình.

      “Tôi đánh bóng chuyền bãi biển có lỗi với sao? Đường Hạo Thiên, là quá đáng, mẹ tôi chưa từng đánh tôi cái, đánh tôi cái? Còn vu oan cho tôi!”

      “Nếu có, vậy cùng tôi trở về!”

      Giang Mỹ Kỳ hất tay của ta ra: “Tôi về, kiên quyết về...”

      Đường Hạo Thiên lại tát ta cái, Giang Mỹ Kỳ rất tức giận, trước mặt nhiều người như vậy, tự nhiên thể khóc lớn, phá hỏng hình tượng.

      “Đường Hạo Thiên, Giang Mỹ Kỳ tôi toàn tâm toàn ý với , chửi bới vu oan tôi còn đánh tôi, tôi nhìn lầm !” ta khóc chạy .

      Nhóm người địa phương xem náo nhiệt cũng Đường Hạo Thiên đúng, người ngoại quốc đẹp trai cùng Giang Mỹ Kỳ chơi bóng đuổi theo.

      *

      Bóng đêm phủ xuống, Đường Hạo Thiên nhìn thời gian, nửa đêm, Giang Mỹ Kỳ vẫn chưa về.

      Vào lúc này ta bình tĩnh lại, chuyện còn chưa biết , mình liền nổi giận đánh Giang Mỹ Kỳ đúng là đúng.

      ta thu dọn hành lý của hai người xong, gọi điện thoại đến sân bay đặt trước hai vé máy bay giữa trưa ngày mai trở về nước.

      Tất cả đều chuẩn bị xong, Đường Hạo Thiên nhận thua trước gọi điện thoại cho Giang Mỹ Kỳ, như giải thích với .

      Điện thoại di động tủ đột nhiên truyền đến tiếng chuông, này mới phát Giang Mỹ Kỳ mang điện thoại di động.

      Đường Hạo Thiên yên lòng lập tức ra ngoài tìm.

      Giờ phút này ở trong phòng của khách sạn trình diễn cuộc cận chiến kịch liệt, nhân vật nam nữ chính là Giang Mỹ Kỳ với chàng ngoại quốc đẹp trai buổi chiều cùng nhau chơi bóng.

      Giang Mỹ Kỳ bị Đường Hạo Thiên đánh, trong cơn tức giận khóc rời , chàng đẹp trai lập tức đuổi theo an ủi.

      An ủi an ủi, liền an ủi đến giường .

      chàng đẹp trai dùng thân thể của mình ra sức an ủi tâm hồn Giang Mỹ Kỳ bị “Tổn thương”.

      Đường Hạo Thiên ở bờ cát vòng vo lâu, bóng người cũng nhìn thấy.

      Trong lòng ta nóng nảy, lớn tiếng gọi tên Giang Mỹ Kỳ.

      “Kỳ Kỳ, biết sai rồi, em ra ngoài có được ?” Đường Hạo Thiên hướng về phía bờ cát đen nhánh gọi lâu, cũng có bất kỳ đáp lại.

      Nổi giận trở về phòng khách sạn, ngã đầu liền ngủ, chỉ có thể chờ đến sáng mai tìm tiếp.

      *

      Buổi sáng hôm sau, Đường Hạo Thiên bị tiếng động đánh thức, mở mắt nhìn thấy Giang Mỹ Kỳ mặc áo choàng tắm tìm kiếm đồ trong hành lý được thu dọn xong, người còn có mùi sữa tắm.

      “Kỳ Kỳ, em trở về!” Đường Hạo Thiên lập tức ôm ta vui mừng .

      “Buông tôi ra, phải tôi phản bội sao? Bây giờ tôi liền !” Giang Mỹ Kỳ tìm quần áo của mình muốn thay.

      “Kỳ Kỳ, là sai rồi, ngày hôm qua quá xúc động, sau này , em tha thứ cho lần này !” Đường Hạo Thiên cầu xin tha thứ: “Ngày hôm qua nhận được điện thoại của ba mẹ , ...”

      gì?” Giang Mỹ Kỳ cởi áo choàng tắm xuống, vừa thay quần áo vừa hỏi.

      Đường Hạo Thiên liếc mắt nhìn, nuốt nước miếng: “ gì, chỉ bảo chúng ta trở về biết.”
      Last edited by a moderator: 10/12/16

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 82: xác hai mạng
      Edit Thanh Thanh Mạn

      “Cậu vừa gì con về hỏi mẹ con cũng biết, cậu tuyệt đối lừa con.” Đường Chấn hàm ý sâu xa : “ ra cậu cũng muốn nhắc lại chuyện này, nhưng việc làm của con hơi quá phận, cậu cũng có cách nào. Chỉ cần con đừng làm loạn, tự nhiên cậu cũng cố kỵ tình cảm mà nhắc lại những việc kia nữa.
      Mộ Tử Duệ vốn định uy hiếp Đường Chấn, buộc ông ta công khai xin lỗi nhà họ Mộ, lấy lại tất cả thuộc về nhà họ Mộ, kết quả lại bị uy hiếp, còn moi ra được bí mật muốn cho ai biết.
      *
      Đường Chấn rời khỏi tập đoàn Mộ thị trở lại công ty, liền thấy con trai Đường Hạo Thiên cũng ở trong phòng làm việc của mình.

      “Sao hôm nay lại chạy đến phòng làm việc của cha?”

      Nội dung CD bị cha thấy, Đường Hạo Thiên cũng khó chịu lúng túng: “Cha, con vừa nghe trợ lý cha tìm Tử Duệ rồi hả?”

      “Con cũng muốn nội dung đó bị lộ ra chứ?” Đường Chấn lạnh lùng .

      “Tử Duệ là cố ý trả thù nhà họ Đường chúng ta, chuyện này cũng thể trách Kỳ Kỳ…”

      “Lúc này mà con còn chuyện thay ta? Nếu ta đồng ý, sao Mộ Tử Duệ có thể chụp được cái này để mang đến uy hiếp nhà họ Đường chúng ta? Còn có những nội dung kia phỉa con cũng nhìn thấy sao? Con xem lại người mà con gọi là vợ kìa…Mặt mo của cha cũng còn mặt mũi nữa rồi!”

      “Cha, cha đừng nổi giận.” Đường Hạo Thiên vội vàng an ủi: “Tử Duệ có đồng ý công khai những chuyện kia ra ánh sáng ?”

      “Nó muốn cầu nhà họ Đường chúng ta công khai tất cả chân tướng hơn nữa xin lỗi, hơn nữa đảm bảo về sau giành khách hàng của nhà họ Mộ nữa.” Đường Chấn : “Nó biết tính toán, muốn nhà họ Đường chúng ta công bố chân tướng, nằm mơ!”

      “Lỡ như Tử Duệ công khai…”

      “Nếu nso dám công khai, cha liền mang chuyện năm đó ra ánh sáng, để cho mẹ ruột nó vào tù!”

      Đường Hạo Thiên hiểu cha mình gì: “Cha, cha gì vậy? Cái già vào tù?”

      “Chuyện của vài chục năm trước, con cần biết.”

      “Có liên quan đến sao?” Đường Chấn , Đường Hạo Thiên càng hiếu kỳ: “Trước kia làm gì? là muốn vào tù, là giết người sao?”

      “Con hỏi nhiều làm gì?”

      “Cha, cha cho con biết , bằng khẩu vị của con vẫn bị treo ngược.”

      “Cũng có gì, đều là chuyện của vài chục năm trước, nếu bị ép bất đắc dĩ cha cũng nhắc lại những chuyện này.” Đường Chấn ràng muốn nhắc lại những thứ này. “Đúng rồi, vợ con trở về chưa?”

      “Vẫn chưa, đêm qua con đánh ấy thành như vậy, lấy tính khí của ấy, sợ là tức giận thêm vài ngày nữa.”

      Đường Hạo Thiên còn : “Chờ thêm vài ngày nữa ấy hết tức giận, con đón ấy.”

      “Đón nó?” Đường Chấn kinh ngạc: “Đón nó đến đâu? Trở về nhà họ Đường chúng ta? Nhà họ Đường chúng ta chứa nổi loại phụ nữ thủy tính dương hoa này!”

      “Cha…” Đường Hạo Thiên kinh ngạc nhìn cha mình: “Ý của cha là…?”

      “Ly hôn!” Đường Chấn : “Nhà họ Đường chúng ta muốn cái gì có cái đó, còn sợ lấy được con dâu biết quy củ hay sao!”

      “Nhưng con và Kỳ Kỳ mới kết hôn hơn tháng.”

      “Điều này có thể trách nhà họ Đường chúng ta sao? Đêm hôn lễ đó cùng đàn ông làm ra chuyện đó, loại phụ nữ này làm sao xứng làm con dâu nhà họ Đường chúng ta?” Đường Chấn tức giận : “Chút nữa cha bảo trợ lý làm tờ thỏa thuận ly hôn, con để cho ta ký, hai người về sau còn chút quan hệ nào.”
      *
      Nhà họ Mộ.

      Mộ Tử Duệ vội vã lái xe về nhà.

      Đường Hân ngồi ở phòng khách lầu hay vừa uống trà chiều vừa nghỉ ngơi, thấy Mộ Tử Duệ trở lại, thuận miệng hỏi: “Sao hôm nay lại trở về sớm như vậy?”

      Mộ Tử Duệ cố ý bảo Ninh Tử ra ngoài, ngồi đối diện mẹ, trịnh trọng hỏi: “Mẹ, trước đây mẹ làm gì?”

      đầu đuôi, con muốn hỏi chuyện gì?” Đường Hân cười .

      “Hôm nay con gặp cậu.” Mộ Tử Duệ .

      “Gặp ông ta làm gì? Hại nhà họ Mộ chsung ta còn chưa đủ thảm? Trước đây chúng ta giúp ông ta bao nhiêu lần, nhưng ông ta lại vong ân phụ nghĩa bỏ đá xuống giếng, làm cho cha con thành cái dạng kia!” Đường Hân hoàn toàn thất vọng với trai này, người trai thương bà từ lại vì lợi ích mà cố ý bỏ đá xuống giếng với bà, suy nghĩ chút trong lòng cũng thấy thổn thức.

      Mộ Tử Duệ biết làm sao mở miệng : “Mẹ, cậu sau lưng nhà họ Mộ có rất niều chuyện thể lộ ra ánh sáng, chỉ cần ông ta ra mẹ phải ngồi tù…”

      Tay Đường Hân run chút, nước trà cẩn thận đổ ra toàn bộ.

      Mộ Tử Duệ vội vàng rút khăn lấy lau cho mẹ mình.

      “Mẹ, cậu có đúng ?”

      “Ông ta còn gì với con?” Đường Hân hỏi.

      “Cậu sao?” Mộ Tử Duệ hỏi: “Năm đó mẹ làm gì để bị cậu bắt được nhược điểm?”

      “Mẹ có thể làm gì chứ? Đừng nghe cậu con bậy.” Sắc mặt Đường Hân có chút đúng.

      “Mẹ, mẹ cho con biết, rốt cuộc mẹ làm gì? Cậu ông ta muốn công khai tiafn bộ mọi chuyện.” Mộ Tử Duệ cố ý lừa mẹ mình.

      Đường Hân nóng nảy, để ly trà xuống: “Ông được lắm Đường Chấn, thế nhưng để ý đến chút tình cảm em!”

      “Mẹ, trước đây mẹ làm gì?” Mộ Tử Duệ hỏi.

      Ninh Tử trốn ở bên ngoài nghe lén, biết bên trong gì, sắc mặt Ninh Tử đột nhiên thay đổi.

      “Tiểu Tử, ở đây làm gì vậy?” người giúp việc ngang qua nhìn thấy sắc mặt Ninh Tử quái dị đứng ở đó.

      Mộ Tử Duệ vội vàng ra khỏi phòng khách, nhìn thấy bên ngoài có ai mới vào.

      Ở góc tường, Ninh Tử và người giúp việc trốn bên trong: “ mò mẫm ở đó làm gì? Phu nhân và nhị thiếu gia chuyện trong đó, ngộ nhỡ quấy rầy phu nhân và nhị thiếu gia sao?

      Mộ Tử Duệ chậm rãi ngồi xuống, sắc mặt kinh ngạc, giống như nghe được câu chuyện thể chấp nhận được.

      Đường Hân giải thích: “Tử Duệ, mẹ cũng là hết cách rồi, làm như vậy hoàn toàn là vì cha con và con. Đời này mẹ chưa từng làm chuyện xấu gì, chuyện này cũng là do bất đắc dĩ.”

      “Chuyện của hai cũng phải là ngoài ý muốn, mà là mẹ...”

      “Chuyện Thiên Thần thành kẻ ngốc liên quan tới mẹ.” Đường Hân vội vàng : “Dù mẹ có thế nào cũng xuống tay với đứa bé, hơn nữa nếu ban đầu mẹ muốn xuống tay, hoàn toàn có cách để nó vĩnh viễn thể ra đời.”

      Đường Hân : “ ra chuyện này chỉ có ông ngoại con và cậu con biết, chủ ý này cũng là bọn họ giúp mẹ nghĩ, chỉ là mẹ ngờ năm đó cậu con giúp đỡ mẹ như vậy, bây giờ lại lợi dụng chuyện này để uy hiếp con.”

      Mộ Tử Duệ suy sụp ngã ghế, màn mình tỉ mỉ thiết kế lại thất bại trong gang tấc.

      “Tử Duệ, mẹ cũng muốn, con vì chuyện này mà cảm thấy mẹ tốt, ghét bỏ mẹ chứ?”

      “Mẹ, con hiểu nỗi khổ tâm của mẹ, mặc kệ xảy ra chuyện gì, mẹ vĩnh viễn là người mẹ con tôn kính nhất.” Mộ Tử Duệ .
      *
      Rời khỏi phòng khách, tâm tình Mộ Tử Duệ buồn bực, khóe mắt vừa thấy Giang Dĩ Mạch vừa rời khỏi thư phòng định xuống lầu.

      biết Giang Dĩ Mạch nghĩ gì, dưới chân cẩn thận bước hụt, thiếu chút nữa ngã từ xuống.

      bàn tay to kịp thời kéo lại, Giang Dĩ Mạch giương mắt, lúc thấy Mộ Tử Duệ, sắc mặt rét lạnh: “Buông tay!”

      “Mạch Mạch, em mang thai, nếu té từ đây xuống xác hai mạng đó!”

      Thiếu chút nữa Giang Dĩ Mạch quên chuyện lừa ta mình thai.

      Mộ Tử Duệ dùng sức lôi kéo, kéo vào trong lòng mình.

      Giang Dĩ Mạch dùng sức đẩy ta ra, lại bị ôm chặt hơn.

      “Mạch Mạch, cùng ...”

      “Mộ Tử Duệ, điên rồi, mau buông tôi ra!”

      Mộ Tử Duệ ôm chặt lấy Giang Dĩ Mạch: “ hai xứng với em...”

      cổ đột nhiên nhiều hơn cái tay, Mộ Tử Duệ cả kinh, đáy mắt lộ ra tia sợ hãi.

      Giang Dĩ Mạch nhân cơ hội rời khỏi lồng ngực của Mộ Tử Duệ, kéo Mộ ngốc nghếch: “Ông xã, đừng hiểu lầm, là em cẩn thận thiếu chút ngã xuống lầu, là Tử Duệ cứu em.”

      Mộ ngốc nghếch nắm cổ tay Mộ Tử Duệ lúc này mới buông lỏng, lo lắng hỏi: “Bà xã, em có sao ?”

      “Em sao, may mắn Mộ Tử Duệ kịp thời kéo em lại.” Giang Dĩ Mạch muốn hai em vì mình mà tranh cãi, bây giờ là lúc nhà họ Mộ khó khăn nhất, muốn nhà này thêm phiền.

      Mộ Tử Duệ nhìn trai mình: “, phải cám ơn em nha, nếu nhờ em, Mạch Mạch ngã xuống xác hai mạng rồi.”

      xác hai mạng?” Mộ ngốc nghếch ngây ngơ nghẹo đầu, giống như suy nghĩ đây là ý gì.

      , vợ mang thai, biết ?”

      “Bà xã, trong bụng em có em bé rồi sao?” Mộ ngốc nghếch kích động hỏi.

      Giang Dĩ Mạch chỉ có thể nhắm mặt thừa nhận, Đường Hân từ trong ra vô tình nghe được câu này, kinh ngạc hỏi: “Dĩ Mạch mang thai?”

      Lần này mẹ chồng biết đồng nghĩa với cả nhà đều biết, cỡi hổ khó xuống, chỉ có thể nhắm mắt giả vờ.

      “Mấy tháng?” Đường Hân hỏi.

      “Hai tháng.” Giang Dĩ Mạch tùy tiện đáp.

      “Mang thai tốt, có thể hoàn thành tâm nguyện của cha con.” Đường Hân hời hợt , hôm nay Giang Dĩ Mạch có mang thai cũng có bất kỳ uy hiếp nào đối với bà.

      Giang Dĩ Mạch nghe thấy giọng của mẹ chồng có điểm là lạ. Nghe được mang thai, có cảm giác vui mừng, ngược lại có cảm giác dương quái khí.

      “Bà xã, trong bụng em có em bé rồi, phải nghỉ ngơi nhiều, thể mệt nhọc.” Mộ ngốc nghếch cẩn thận từng li từng tí : “Chúng ta về phòng nghỉ ngơi...”

      “Em có mảnh mai như vậy, cần khẩn trương.” Giang Dĩ Mạch cười .

      Đường Hân cũng : “Đúng vậy, Thiên Thần, phụ nữ mang thai sinh con là chuyện rất tự nhiên, cần sợ hãi như vậy, trước đây còn có phụ nữ bụng to còn làm việc nặng, con cũng đừng cưng chiều vợ con quá.”

      “Ông xã, chúng ta thôi.” Giang Dĩ Mạch cố ý để ý tới mẹ chồng dương quái khí.

      “Hai đứa muốn đâu?” Đường Hân hỏi.

      bệnh viện!”

      cần sợ hãi như vậy còn bệnh viện làm gì!” Đường Hân cố ý : “Cẩn thận lại xảy ra chuyện.”

      Giang Dĩ Mạch nhìn mẹ chồng : “Chúng con định bệnh viện thăm cha, nhà họ Mộ nhiều người như vậy, nhét mình cha vào bệnh viện hỏi quan tâm? người xảy ra chuyện, những người xung quanh đều lộ ra hết bộ mặt .”

      Đường Hân bị tức giận , cái này phải trào phúng bà đó sao?

      “Ông xã, chúng ta thôi!” Giang Dĩ Mạch nhìn mẹ chồng bị tức đen mặt, sải bước xuống cầu thang.

      “Bà xã, em cẩn thận chút, trong bụng có tiểu bảo bảo...” Mộ ngốc nghếch liền vội vàng bước lên cẩn thận đỡ, chỉ sợ sơ ý chút làm tổn thương đứa trong bụng.

      Điện thoại Mộ Tử Duệ đột nhiên vang lên, nhận điện thoại, mặt liền biến sắc: “Cái gì?”

      Khóe mắt Mộ ngốc nghếch thu tất cả các sắc mặt của Mộ Tử Duệ vào đáy mắt, cẩn thận đỡ vợ mình rời .

      *

      Trong bệnh viện, Giang Dĩ Mạch và Mộ ngốc nghếch cùng đến khu nội trú thăm Mộ Đình trúng gió, qua sảnh bệnh viện thấy Giang Gia Kiệt khoanh tay dáng vẻ đáng đời đứng đó.

      Giang Gia Kiệt cũng vừa thấy Giang Dĩ Mạch và Mộ ngốc nghếch bước vào, vênh mặt lên, coi như nhìn thấy .

      Ở nhà họ Giang, chị em bọn họ vạch mặt đến nỗi chào hỏi tình cảm cũng có.

      Lúc này Giang Triển Bằng từ bên trong bước ra, vô tình nhìn thấy Giang Dĩ Mạch: “Mạch Mạch, sao con cũng tới đây? Là tới thăm Kỳ Kỳ sao?”

      “Chúng con thăm cha chồng!” Giang Dĩ Mạch kéo Mộ ngốc nghếch: “ thôi!”

      Mộ ngốc nghếch đứng đó nhúc nhích: “Cha, Kỳ Kỳ sao vậy?”

      Ánh mắt Giang Dĩ Mạch rét lạnh, trợn lên giận dữ nhìn Mộ ngốc nghếch: “ ta như thế nào có liên quan gì đến chúng ta, thôi!”

      Giang Triển Bằng vội vàng gọi Giang Dĩ Mạch lại: “Mạch Mạch, Kỳ Kỳ nó bị thương, là Hạo Thiên đánh.”

      “Có liên quan gì đến con sao? phải ta và Đường Hạo Thiên nhau lòng sao? Sao lại bị đánh bị thương đây?” Giang Dĩ Mạch hả hê : “Con còn muốn thăm cha chồng, có thời gian ở đây bồi người nhà các người!”

      “Giang Dĩ Mạch, cho rằng là ai? Dám chuyện với cha như vậy?” Giang Gia Kiệt bất mãn: “Còn phải là gả cho tên ngốc, có cha chồng bị liệt, còn khoe khoang...”

      Tay Giang Dĩ Mạch lập tức tát vào mặt Giang Gia Kiệt: “Nếu cậu còn mắng chồng tôi, tôi nhất định vả nát miệng cậu!”

      “Giang Dĩ Mạch, ...”

      Quả đấm của Giang Gia Kiệt định vung ra, Mộ ngốc nghếch liền nhanh chóng bảo vệ Giang Dĩ Mạch ở phía sau, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén, Giang Gia Kiệt nhìn thoáng qua, lại cẩn thận nhìn lại, phát Mộ ngốc nghếch vẫn là Mộ ngốc nghếch.

      “Bây giờ vợ tôi mang thai, cậu thể đánh ấy, làm đau tiểu bảo bảo.” Mộ ngốc nghếch ngây thơ .

      Giang Triển Bằng giật mình: “Mạch Mạch, con mang thai sao? Chúc mừng con.”

      “Cám ơn!” Giang Dĩ Mạch xa lạ đáp tiếng, lôi kéo Mộ ngốc nghếch mất.

      *

      Trong phòng bệnh Giang Mĩ Kỳ nằm giường truyền nước, Giang Triển Bằng mừng rỡ đẩy cửa vào, Thiệu Thiến cho rằng có chuyện vui lớn, kết quả nghe Giang Triển Bằng mừng rỡ : “Bà xã, Mạch Mạch mang thai.”

      Sắc mặt Thiệu Thiến lạnh lẽo: “Ông xã, bây giờ Kỳ Kỳ bị thương thành dạng này, ông còn có tâm tình nhắc tới Dĩ Mạch? phải là cố ý kích thích con chúng ta sao!”

      Mặc dù con trước khi kết hôn làm mình đau lòng, nhưng rốt cuộc cũng là con ruột của mình, kết hôn mới hơn tháng bị đánh thành thế này, trong lòng vừa đau lòng vừa tức giận.

      Nhà họ Đường cũng quá quá phận rồi, nuốt lấy hơn mười hai triệu của nhà họ Giang, vẫn đối xử với con của mình như vậy.

      “Bà xã, Mạch Mạch mang thai cũng là chuyện tốt...”

      “Đúng vậy, chỉ có Mạch Mạch mới là con ruột của ông, Kỳ Kỳ của chúng tôi là mẹ ghẻ sinh, được chào đón.” Thiệu Thiến cố ý .

      “Bà xã, sao bà có thể như vậy? Chúng đều là con của tôi, tôi đều thương như nhau.” Giang Triển Bằng : “Kỳ Kỳ bị đánh thành như vậy, tôi cũng rất đau lòng, nhưng Mạch Mạch mang thai đúng là chuyện vui...”

      “Giang Triển Bằng, có phải ông cố ý muốn Kỳ Kỳ tốt? Kỳ Kỳ bị đánh thành như vậy, ông lại ngừng chuyện Mạch Mạch mang thai, cố ý chọc giận Kỳ Kỳ sao?” Thiệu Thiến bất mãn .

      “Bà xã, em tức giận làm gì? Ban đầu là Kỳ Kỳ quá đáng, cùng Hạo Thiên xảy ra chuyện đó, ép chúng ta chỉ có thể làm cho Mạch Mạch thay nó gả vào nhà họ Mộ, hôm nay Mạch Mạch sống tốt, chúng ta phải mừng thay cho nó mới đúng chứ.”

      “Đúng vậy, tôi cũng mừng thay cho nó, nhưng ông cũng phải xem trường hợp, ông thấy Kỳ Kỳ bị thương thành như vậy hay sao?”

      Giang Triển Bằng thấy vợ muốn cãi nhau với mình, thể làm gì khác hơn là cái này nữa.

      “Được rồi được rồi, chúng ta chuyện này nữa, Kỳ Kỳ dưỡng thương quan trọng hơn.”

      Giang Gia Kiệt đứng trước cửa phòng bệnh mở miệng, khách khí : “Đáng đời!”

      “Gia Kiệt!” Thiệu Thiến bất mãn: “Con gì đó!”

      “Con đúng sao? Chị ta giúp đỡ nhà họ Đường nuốt lấy toàn bộ gia sản của nhà họ Giang chúng ta, bây giờ bị người ta đánh như vậy còn có mặt mũi trở lại?” Giang Gia Kiệt vẫn tức giận vì chuyện này, bởi vì gia sản nhà họ Giang vốn nên để lại cho con trai duy nhất là mình, kết quả lại bị chị đoạt mất.

      Quan trọng nhất là trước đây cái gì cậu cũng hướng về chị, còn vì người chị này nhiều lần động thủ với Giang Dĩ Mạch bị cha và Mộ ngốc nghếch ra sức đánh lại, cậu đều oán trách câu.

      Kết quả trong mắt người chị này chỉ có tiền, trả đũa.

      “Bây giờ Kỳ Kỳ biến thành như vậy, con đừng giận chị con nữa!” Thiệu Thiến , bà muốn hai đứa con của mình đấu với nhau.

      “Chị ta đáng đời!” Giang Gia Kiệt : “Cũng biết làm ra chuyện gì để bị Hạo Thiên đánh thành như vậy.”

      Giang Mĩ Kỳ lấy khăn che mặt khóc: “Là con đáng đời, nhìn lầm người, các người , cần để ý đến con!”

      Giang Triển Bằng thấy con đau lòng như vậy, cũng trách mắng con trai: “Gia Kiệt, con ít câu , bây giờ trong lòng Kỳ Kỳ khó chịu lắm.”

      “Chị ta tự tìm!” Giang Gia Kiệt phục : “Nếu như chị ta bị đánh thành như vậy, cha mẹ cho rằng chị ta trở về sao?”

      “Được rồi, con cũng đừng những chuyện này nữa, vết thương của Kỳ Kỳ mới là quan trọng nhất.” Giang Triển Bằng : “Hạo Thiên cũng là, có chuyện gì thể thương lượng, lại động thủ!”

      Thiệu Thiến cũng oán trách: “Đúng vậy, lúc nó mới cưới Kỳ Kỳ rất tốt, kết quả mới kết hôn tháng lại đánh Kỳ Kỳ thành như vậy, nhận điện thoại , người cũng đến bệnh viện xem chút.”

      bất mãn oán trách Đường Hạo Thiên, Giang Gia Kiệt thấy luật sư của nhà họ Đường vào.

      “Giang tiên sinh, Giang phu nhân, chào hai vị, tôi thay mặt Đường Hạo Thiên tiên sinh đến đây để thương lượng việc ly hôn cùng Giang Mĩ Kỳ tiểu thư.” Luật sư mở cặp tài liệu lấy ra phần giấy thỏa thuận ly hôn.

      “Ly hôn?” Người của nhà họ Giang đều sững sờ, chuyện gì nghiêm trọng đến mức phải ly hôn?
      Last edited by a moderator: 10/12/16

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 83: Ý cười sâu lường được

      Edit: Tuyết Nguyệt Lam


      "Đùa giỡn gì? Vì sao êm đẹp lại muốn ly hôn?" Thiệu Thiến hỏi: "Nó đánh con tôi thành ra như vậy, cũng tới bệnh viện thăm lần, lại còn muốn ly hôn với con tôi? Là cố ý đùa giỡn nhà họ Giang chúng tôi hay sao?"

      Luật sư lễ phép với Giang Mỹ Kỳ bị đánh bầm dập giường bệnh: "Giang Mỹ Kỳ tiểu thư, giấy thỏa thuận li hôn ở trong này, phiền ký giúp."

      Tuy đối với cảnh ngộ của ta có chút đồng tình, nhưng làm luật sư, chỉ có thể giải quyết việc chung, thể nhắc đến tình cảm cá nhân.

      Thiệu Thiến giật lấy tờ đơn ly hôn, tức giận đến ánh mắt cũng phát run "Nhà họ Đường suy nghi hay, nuốt toàn bộ gia sản nhà họ Giang chúng tôi, bây giờ lại muốn vứt bỏ con tôi! Chuyện tốt đều bị nhà họ Đường các người cướp hết, các người nghi nhà họ Giang chúng tôi dễ bị khi dễ như vậy sao?"

      Bà ta xé tờ đơn ly hôn ngay trước mặt luật sư: "Con của tôi, muốn cưới cưới, muốn vứt bỏ vứt bỏ, muốn ly hôn người nhà họ Đường tự đến đây mà chuyện!"

      Luật sư mặt xám mày tro, Thiệu Thiến an ủi con giường bệnh: "Kỳ Kỳ, con yên tâm, mẹ tuyệt đối cho phép nhà họ Đường khi dễ con như vậy!"

      Giang Triển Bằng gặp luật sư tới, lại hỏi: "Kỳ Kỳ, rốt cuộc xảy chuyện gì rồi hả? Vì sao con bị đánh như thế này? Hạo Thiên lại còn muốn ly hôn với con?"

      Lý do vì sao bản thân bị đánh thanh ra như vậy, chữ Giang Mỹ Kỳ cũng chịu lộ ra, người nhà vừa hỏi, ta liền khóc.

      Lúc này thấy ba hỏi, ta dùng chăn che kín mặt thấp giọng nức nở.

      Thiệu Thiến bất mãn nhìn chồng liếc mắt cái: "Kỳ Kỳ tại bị thương thành như này, ông cũng đừng hỏi nhiều nữa. mình tôi ở trong này chăm sóc Kỳ Kỳ là được, hai người về ."

      Sau khi đuổi chồng và con trai về, Thiệu Thiến mới quay lại, nhìn con giường bệnh, biểu tình lạnh vài phần: " rồi, con đừng giả bộ nữa, thành cho mẹ biết rốt cuộc sao lại thế này."

      Giang Mỹ Kỳ vẫn lấp ở trong chăn, giống như nức nở.

      Thiệu Thiến lên xốc chăn của ta lên: " lúc này rồi con còn chịu với mẹ sao?"

      "Hạo Thiên hiểu lầm con cấu kết với người đàn ông khác, liền đánh con thành như này." Giang Mỹ Kỳ khóc .

      Vốn trong lòng Thiệu Thiến cũng có ý kiến đối với nhà họ Đường, lúc này nghe con như vậy lại càng giận, nhà họ Đường ràng là cố ý muốn nuốt 1200 vạn của nhà họ Giang nên mới cưới con mình, giờ tiền bạc tới tay, liền muốn vút bỏ con mình.

      Thiệu Thiến càng nghĩ càng giận: "Kỳ Kỳ, mẹ tuyệt đối để cho nhà họ Đường khi dễ con, muốn ly hôn, có cửa đâu!"

      *

      Trong phòng bệnh cao cấp, Giang Triển Bằng cũng tới thăm Mộ Đình, thực tế là muốn chuyện với con mình.

      Giang Dĩ Mạch hề nhận tình của , Giang Triển Bằng : "Mạch Mạch, ba có chuyện muốn với con."

      "Con có gì có thể hết." Thái độ Giang Dĩ Mạch lạnh lùng.

      "Mạch Mạch, trước mặt chồng và ba chồng con, nên thể chuyện với ba được sao?" Trong giọng của Giang Triển Bằng mang theo tia cầu xin và bất đắc dĩ.

      Giang Dĩ Mạch nhìn ba chồng nằm ở giường bệnh, vẫn mở cửa phòng bệnh ra ngoài, khi ra còn quên nhắc Mộ ngốc nghếch phải chăm sóc ba chồng cẩn thận, lập tức trở về.

      góc cầu thang ngoai phòng bệnh, Giang Dĩ Mạch ngừng lại: "Ba có gì muốn cứ , xong liền ."

      "Mạch mạch, vừa rồi nhà họ Đường phải luật sư đến muốn ly hôn với Kỳ Kỳ."

      "Có quan hệ gì với con?"

      "Mạch mạch, mặc kệ như thế nào Kỳ Kỳ cũng là em ruột của con, ba hi vọng hai chị em các con có thể chung sống hòa thuận."

      "Làm sao con có thể sống chung với con của kẻ hại chết mẹ của con?" Giang Dĩ Mạch vui , trong lòng đối với các chết của mẹ vẫn tràn ngập oán hận.

      Hận ba bạc tình, hận Thiệu Thiến và hai đứa con vô sỉ tham lam của bà ta.

      "Mạch mạch, ba biết làm nhiều chuyện sai có lỗi với con và mẹ con, nhưng Kỳ Kỳ vô tội..."

      " ta có liên quan gì tới con? Nếu ba còn những lời này, con muốn nghe nữa, con đây, gặp lại."

      "Mạch Mạch!" Giang Triển Bằng bất đắc dĩ gọi lại: "Đến bây giờ con cũng chịu tha thứ cho ba sao? Cái chết của ẹm con là ngoài ý muốn, ba có ý khác, chỉ hi vọng mấy đứa bé có thể chung sống hòa thuận."

      Giang Dĩ Mạch cảm thấy buồn cười: " tại ba với con những thứ này? thấy cực kỳ buồn cười sao!"

      "Mạch Mạch..." Giang Triển Bằng nhìn con , mà lại cảm thấy cuối cùng, biết nên khuyên con như thế nào:"Nhưng Kỳ Kỳ dù sao cũng là em con..."

      "Nếu con con là chị ta cướp vị hôn phu của chị mình, làm ra loại chuyện này, lại còn muốn con thay ta thu thập cục diện rối rắm. tại Đường Hạo Thiên chơi ngán ta rồi, muốn ly hôn với ta, cũng là ta gieo gió gặt bão!" Khi Giang Dĩ Mạch lời này trong lòng thậm chí có tia vui sướng khi người gặp họa, cảm thấy Giang Mỹ Kỳ đáng bị như vậy!

      Trong phòng bệnh cao cấp, Mộ Đình nhìn Mộ ngốc nghếch, trong mắt có áy náy.

      giờ ông ta khác gì phế nhân, vốn định trải đường thay thằng bé, để cho nửa đời sau của nó cần lo cơm áo, mà lúc này lại là hy vọng xa vời.

      Mộ ngốc nghếch ngồi ở bên giường chuyện với ông ta, chút về chuyện của nhà họ Mộ.

      Vẻ mặt khờ dại : "Ba, người cần lo lắng, con bảo vệ nhà họ Mộ, để nhà họ Mộ xảy ra việc gì."

      Nhìn con trai ngây thơ của mình, trong lòng Mộ Đình lại càng áy náy vạn phần.

      "Ba, ánh mắt áy náy này là cảm thấy có lỗi với con hay là cảm thấy có lỗi với nhà họ Mộ?" Giọng Mộ ngốc nghếch đột nhiên trở nên bí hiểm, Mộ Đình sửng sốt, mở to hai mắt nhìn , mặt Mộ ngốc nghếch sớm còn khờ dại, trong đôi mắt dài kia chứa đựng ý cười sâu.

      "Uhm..." Mộ Đình kinh ngạc muốn gì đó, lại nên lời.

      Giống như ông ta gặp người ngoài hành tinh, thể tin được nhìn Mộ ngốc nghếch, trong lòng có vô số lời muốn hỏi, lại bởi vì trúng gió tê liệt nên cái gì cũng hỏi được.

      "Ba, người làm sao vậy?" Mộ ngốc nghếch lại trở về vẻ mặt ngốc nghếch, giả ngây giả dại mở cửa phòng bệnh: " muốn tìm bà xã rồi."

      *

      Trong văn phòng tập đoàn Mộ thị, khí ngưng trọng, gương mặt Mộ Tử Duệ lạnh lùng, trợ lý cẩn thận : "Tôi cũng vừa mới nhận được tin tức, có người phát thiệp mời tới tất cả các cổ đông của hội đồng quản trị, tuần sau cử hành chọn ra tổng giám đốc tân nhậm."

      "Là người nào khởi xướng?" Mộ Tử Duệ hỏi.

      ta thấy kỳ quái, mình có được 47% cổ quyền, là cổ đông lớn nhất tập đoàn Mộ thị, còn có ai có thể lay chuyển vị trí của mình?

      ta nhậm chức cũng được ba bốn tháng, nhưng những cổ đông này cũng ai đứng ra phản đối, tất cả tập đoàn Mộ thị cũng chút dấu hiệu bày tỏ phản đối ta trở thành tổng giám đốc tập đoàn Mộ thị, vào lúc này lại đột nhiên chọn lại tổng giám đốc tân nhậm.

      , người nào khởi xướng?” Mộ Tử Duệ lớn tiếng hỏi.

      Trợ lý hoảng sợ, ấp úng hồi lâu, : “ biết...”

      biết? làm trợ lý như thế đó hả? Loại chuyện này cũng biết!”

      “Tôi hỏi thăm, tất cả cổ đông đều nhận được phong thiếp mời nặc danh tuần sau cử hành Hội Đồng Quản Trị, mời bọn họ tham gia.”

      Mộ Tử Duệ có chút hiểu nổi rốt cuộc là ai ở sau lưng làm những chuyện mờ ám này, cổ phần trong tay ta, mặc kệ là ai cũng khó có thể vượt qua, ngay cả những cổ đông đó có hợp nhau lại đòi cướp vị trí này của ta, ta cũng sợ, bởi vì còn có 5% cổ phần cũng nằm trong tay người nhà họ Mộ.

      Mặc kệ như thế nào, tập đoàn Mộ thị cũng là của nhà họ Mộ, ai cũng thể cướp đoạt .

      *

      Đường Hạo Thiên từ chỗ luật sư biết được Thiệu Thiến xé giấy thỏa thuận li hôn, còn muốn ly hôn ta phải tự mình , ta nào dám gặp Thiệu Thiến.

      Tuy Thiệu Thiến đối ta cũng cực kỳ khách khí nhiệt tình, nhưng khi đó bà ta là loại người thông minh lanh lợi, mà bà ta còn chiếm lấy tài sản mẹ Mạch Mạch để lại cùng với Giang Dĩ Mạch vẫn khẳng định bà ta hại chết mẹ , những chuyện này khiến ta dám chuyện ly hôn với bà ta.

      Đường Hạo Thiên đành phải cầu cứu với ba, Đường Chấn nhìn đến con trai mình bị Thiệu Thiến dọa thành bộ dạng này, xảy ra chuyện chút khả năng đảm đương cũng có, cũng chỉ tiếc rèn sắt thành thép mắng ta hai câu.

      “Hạo Thiên, tại chúng ta có lợi thế hơn, là Giang Mỹ Kỳ làm chuyện có lỗi với con, sao con còn sợ thành bộ dạng này? Về sau bảo ba làm sao có thể yên tâm giao tập đoàn Đường thị cho con xử lý?”

      “Ba, chúng ta nuốt ngàn hai trăm vạn của nhà họ Giang, lúc này chuyện ly hôn phải khiến người ta nghi rằng chúng ta qua sông đoạn cầu sao?”

      “Qua cầu rút ván thế nào?” Đường Chấn khí phách hỏi lại: “Mẹ Giang Mỹ Kỳ cũng phải người tốt, khi còn trẻ phải dựa vào quyến rũ chồng của bạn thân, rồi cướp hết tài sản mới có hôm nay sao? Nhà họ Đường chúng ta còn thiện lương hơn bà ta, bà ta còn mặt mũi nào tới chỉ trích chúng ta? Lại , quả là con bà ta làm chuyện có lỗi với chúng ta, loại chuyện này mặc kệ người nào cũng thể chấp nhận được.”

      “Luật sư giấy thỏa thuận li hôn bị mẹ Kỳ Kỳ xé rồi, muốn ly hôn con phải tự minh chuyện.” Đường Hạo Thiên có chút chột dạ.

      Tuy Giang Mỹ Kỳ bên ngoài..., nhưng Đường Hạo Thiên lại cảm thấy chột dạ, lo lắng yên.

      Đường Chấn tức giận mắng ta câu: “Sao chút chuyện ấy mà con cũng lo lắng?” Vỗ vỗ bờ vai của ta: “Đứng thẳng, phải lo lắng, sai là Giang Mỹ Kỳ, phải nhà họ Đường chúng ta.”

      Ông lấy đĩa CD ra: “Con gửi cái này tới nhà họ Giang, ba tin người nhà họ Giang nhìn thấy nhất định dám gì nữa, bọn họ thành thành ký vào giấy thỏa thuận li hôn.”

      Đường Hạo Thiên biết trong đĩa CD có nội dung gì.

      *

      Giang Gia Kiệt về nhà trước, người hầu trong nhà đặt đĩa phim phong thư giao cho : “Thiếu gia, đây là người nhà họ Đường đưa tới.”

      “Đây là cái gì?” Giang Gia Kiệt tò mò nhìn thoáng qua, mở phong thư ra, thấy bên trong là đĩa CD.

      Nhà họ Đường đưa cái này tới làm gì?

      Giang Gia Kiệt chạy về phòng xem nội dung trong đĩa phim, sau khi TV mở lên, khi nhìn thấy hình ảnh bên trong, ngây ngẩn cả người, cũng hiểu vì sao chị mình bị đánh thành ra như vậy.

      Trong bệnh viện Thiệu Thiến nhận được điện thoại của con trai, lập tức chạy về.

      Khi bà ta nhìn thấy nội dung trong đĩa CD, thiếu chút nữa bị xỉu vì tức.

      Khó trách nhà họ Đường dám ly hôn, còn gạch tên con minh ra khỏi hộ khẩu.

      Giang Mỹ Kỳ ở trong phòng bệnh bệnh viện, trong lòng cũng lo lắng đề phòng, chuyện lần này quá khó giải quyết, tại ta ở thế bị động, người nhà họ Đường cầm cán chuôi, mà trước khi kết hôn ta lại làm quá tuyệt, làm tổn thương mẹ, tại ta rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.

      Cửa phòng bệnh đột nhiên đẩy ra, Thiệu Thiến hô hấp dồn dập vọt tiến vào, giơ tay liền xốc Giang Mỹ Kỳ lên.

      “Con ranh chết tiệt này, mày dám gạt tao!” Thiệu Thiến vừa tức vừa giận, “Làm ra loại chuyện này, khó trách người ta muốn ly hôn với mày! Mày quả thực là quá hiểu chuyện, làm sao đêm kết hôn đó có thể đương vụng trộm với người đàn ông khác? Mặt mũi của tao bị mày làm mất hết rồi!”

      “Mẹ, đừng đánh nữa...” Giang Mỹ Kỳ dơ tay bảo vệ mặt mình, biết nhà họ Đường nhất định đưa đĩa phim cho mẹ xem: “Con bị hãm hại...”

      “Hãm hại? Mày còn dám hãm hại?” Thiệu Thiến tức giận dùng lực vỗ con vài cái: “Mày nghĩ người khác đều là người mù sao? Kêu như thế, còn bị hãm hại? Mày khiến mẹ quá thất vọng rồi!”

      “Được rồi, mẹ đánh , đánh chết con !” Giang Mỹ Kỳ đột nhiên lớn tiếng , cũng dơ tay che chở chính minh: “Dù sao ở trong lòng mẹ hận thấu con, nhà họ Đường nuốt hết toàn bộ gia sản của nhà họ Giang chúng ta, con lại hướng về phía chồng mình, tại rơi vào kết cục như vậy cũng đáng, con cũng mặt mũi sống thế giới này, mẹ đánh chết con !”

      Rốt cuộc cũng là con mình, Thiệu Thiến tuy tức giận, nhưng cũng thể ra tay độc ác.

      “Kỳ Kỳ, con nhìn xem con làm những chuyện gì, quả thực khiến mẹ quá thất vọng đau khổ rồi !” Thiệu Thiến tức giận ngồi ở bên giường.

      “Đều là lỗi của con, là con bị Hạo Thiên mê hoặc nghe lời ta và ba ta, tất cả đều là lỗi của con, tại con bị người đặt bẫy, con cũng còn mặt mũi mà sống, để cho con chết .” Giang Mỹ Kỳ cửa sổ, muốn từ nơi này nhảy xuống cho xong hết mọi chuyện.

      “Kỳ Kỳ, con điên rồi phải hay ? Xuống ngay cho mẹ!” Thiệu Thiến giữ chặt Giang Mỹ Kỳ: “Có chuyện gì thể giải quyết, con được tìm đến cái chết!”

      “Mẹ, mẹ buông con ra , con còn mặt mũi gặp mẹ và ba, để cho con chết .” Giang Mỹ Kỳ khóc lóc kể lể, vẫn cứ muốn nhảy.

      Thiệu Thiến đột nhiên liền buông tay ra: “Được rồi, con muốn nhảy, mẹ cũng ngăn cản con nữa.”

      Giang Mỹ Kỳ nghĩ tới mẹ mình ngăn cản , ta đứng ở cửa sổ yểu điệu khóc lên: “Mẹ, ngay cả mẹ cũng đối với con như vậy sao? Con bị người ta hãm hại, Hạo Thiên lại muốn ly hôn với con, tại ngay cả mẹ cũng biết đau lòng cho con sao?”

      Giang Mỹ Kỳ khóc đến muốn bao nhiêu thương tâm có bấy nhiêu thương tâm.

      phải với con hãy cách xa Mộ Tử Duệ ra rồi còn gì, nhưng ngay trong đêm kết hôn con lại làm chuyện đấy, giờ có thể trách ai?” Thiệu Thiến cũng rất giận con , làm việc chỉ lo cho mình, vì tiền tài ích lợi, ngay cả mẹ nó mà nó cũng để vào mắt, tại bị người ta thiết kế, lại chạy về khóc lóc kể lể.

      Giang Mỹ Kỳ ngồi ở cửa sổ khóc: “Con cũng muốn, mẹ, tại nếu ngay cả mẹ cũng giúp con, con chỉ có chết thôi.”

      “Con cứ đứng ở đấy, bảo mẹ phải giúp con như thế nào đây?” Thiệu Thiến tức giận hỏi.

      “Mẹ, mẹ mẹ đồng ý giúp con?” Giang Mỹ Kỳ hỏi.

      “Còn mau xuống!” Thiệu Thiến tuy thích cách cư xử của con , nhưng dù sao đó cũng là con của mình.

      “Mẹ, mẹ có biện pháp gì sao?”

      “Xuống rồi .”

      Giang Mỹ Kỳ từ cửa sổ nhảy xuống, nhào vào trong lòng Thiệu Thiến, làm nũng khóc: “Mẹ!”

      Thiệu Thiến đối với con minh vẫn thể độc ác được: “Đừng khóc, có chút việc mà cũng khóc thành như vậy!”

      “Đây đâu phải chuyện , nếu Hạo Thiên công bố những thứ này ra ngoài, con còn mặt mũi gặp người nữa.”

      tại biết chịu nổi, lúc ấy sao còn làm!” Thiệu Thiến giáo huấn con trận.

      Răn dạy xong rồi, chuyện này cũng vẫn phải giải quyết.

      Giang Mỹ Kỳ khóc sướt mướt lau nước mắt: “Mẹ, người tại con phải làm gì?”

      “Con làm ra loại chuyện này, nhà họ Đường tuyệt đối có khả năng tiếp nhận con làm con dâu nhà họ nữa.” Thiệu Thiến .

      “Mẹ, mẹ để con ly hôn?”

      “Cuộc hôn nhân này tuyệt đối thể ly!” Thiệu Thiến kiên định .

      “Vậy làm sao bây giờ? Đĩa CD trong tay bọn họ, đến lúc đó...”

      “Con gấp cái gì, có biện pháp.” Thiệu Thiến trấn định .

      “Có thể có biện pháp nào?” Giang Mỹ Kỳ cũng nghĩ ra còn có thể có biện pháp nào, tại tất cả đều lợi với ta.

      “Kỳ Hạo Thiên trái lại dễ đối phó, dù sao nó còn trẻ, chủ yếu Đường Chấn. Lão hồ ly kia, nuốt hơn ngàn hai trăm vạn của nhà họ Giang chúng ta, bây giờ còn muốn ly hôn, là quá tốt đẹp rồi, chuyện tốt đều bị ông ta chiếm hết.” Thiệu Thiến móc , nhìn con : “Kỳ Kỳ, con phải nhớ kỹ lời mẹ , mặc kệ thế nào cũng có thể ký giấy thỏa thuận li hôn.”

      “Nếu như nhà họ Đường công bố nội dung đĩa CD kia ra ngoài làm sao bây giờ?”

      “Nhà họ Đường gia cũng là nhà giàu có, thương giới cũng có chút địa vị, con dâu nhà mình trong đêm cử hành hôn lễ đó làm loạn với cháu ngoại chính mình trong phòng vệ sinh, lúc đó cũng chỉ có nhà họ Giang mất mặt.” Thiệu Thiến : “Nhà họ Đường cũng sĩ diện, bọn họ công bố nội dung đĩa CD kia đâu.”

      Tròng mắt Thiệu Thiến xoay xoay: “Kỳ Kỳ, ngày mai ngươi trở về nhà họ Đường .”

      “Mẹ!” Giang Mỹ Kỳ ràng muốn, làm ra cái loại chuyện này, quay về nhà họ Đường, phải tự rước lấy nhục sao, mà nhà họ Đường căn bản có khả năng cho ta vào cửa.

      “Kỳ Kỳ, nếu tin tưởng mẹ, ngày mai trở về nhà họ Đường.” Thiệu Thiến : “Con là con của mẹ, mẹ tuyệt đối hại con!”
      Last edited by a moderator: 10/12/16

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 84: Thân phận của Mộ ngốc nghếch. (1)

      Editor: heisall

      Ban đêm ở nhà họ Mộ.

      Mộ Tử Duệ ngủ được, tới lui ở trong phòng, cũng nhận được thư mời, mười giờ sáng ngày mai triệu tập Hội Đồng Quản Trị, nhưng đến bây giờ ngoại trừ biết ngày mai muốn triệu tập Hội Đồng Quản Trị, còn những tin tức khác đều biết.

      có ai biết là ai phát thư mời triệu tập Hội Đồng Quản Trị để tranh cử chức tổng giám đốc mới, tuy nhà họ Mộ nắm giữ 51% cổ phần, nắm chắc giành được chức tổng giám đốc mới, nhưng cứ cảm thấy bên trong có cái gì đó là lạ.

      dự cảm rất xấu.

      Nửa đêm, khi Đường Hân vệ sinh nhìn thấy phòng con trai mình vẫn sáng đèn, biết lúc này nó vẫn còn chưa ngủ, nên gõ cửa lo lắng hỏi: "Tử Duệ, sao giờ này mà con còn chưa ngủ?"

      "Con cảm thấy khát nước, định xuống lầu uống ly nước." Mộ Tử Duệ thuận miệng dối, muốn làm cho mẹ mình lo lắng theo.

      "Nhất định là có chuyện!" Đường Hân : "Con là con trai mẹ, còn muốn gạt mẹ sao? xảy ra chuyện gì?"

      "Cũng có gì chuyện, chỉ là chuyện của tập đoàn thôi."

      "Chuyện gì? Xảy ra vấn đề ở đâu sao?"

      " có, chỉ là cuộc họp triệu tập Hội Đồng Quản Trị vào mười giờ sáng mai về chuyện người nhận chức tổng giám đốc mới, nhà họ Mộ chúng ta nắm giữ 51% cổ phần, chắc chắn có quyền phát biểu tuyệt đối, nên con nhất thời ngủ được, suy nghĩ đến chuyện hội đồng quản trị sáng mai thôi."

      "Sao êm đẹp lại triệu tập Hội Đồng Quản Trị? Tập đoàn Mộ thị vốn là của nhà họ Mộ chúng ta mà."

      "Mẹ, mẹ đừng kích động, tập đoàn Mộ thị đổi chủ, mẹ cần lo lắng, ngủ sớm chút ạ."

      " phải, Tử Duệ, mẹ lại có cảm giác chuyện này có cái gì đó đúng." Đường Hân liền cảm thấy thích hợp: "Con mới nhậm chức mấy tháng, sao đột nhiên lại đề ra tranh cử tổng giám đốc mới chứ?"

      "Triệu tập Hội Đồng Quản Trị tranh cử tổng giám đốc mới cũng tốt, như vậy con vừa đúng có thể danh chính ngôn thuận nắm tập đoàn Mộ thị trong tay." Mộ Tử Duệ lại trấn an mẹ mấy câu, mới đưa được mẹ mình về phòng.

      Hội Đồng Quản Trị ngày mai làm cứ có cảm giác giống như xảy ra chuyện gì đó.


      Rạng sáng ngày hôm sau, Mộ Tử Duệ bị hồi chuông điện thoại đánh thức, còn chưa tỉnh ngủ hẳn, sờ tìm điện thoại di động nhận điện thoại, liền nghe được bên kia truyền đến tiếng quát giận dữ.

      "Tử Duệ, quả rất quá đáng, đưa nội dung trong đĩa CD ra ngoài ánh sáng có ích lợi gì đối với chứ? ngại mất mặt sao? Đừng thấy tôi cho chút mặt mũi lên mặt!" Đường Chấn sắp bị tức đến điên rồi.

      Mộ Tử Duệ hoàn toàn biết xảy ra chuyện gì: “Cậu à, làm gì mà mới sáng sớm cậu quát mắng rồi, cậu cái gì vậy?”

      “Tôi vẫn chưa sao? Mộ Tử Duệ, tôi sớm qua với rồi, nếu dám đưa nội dung trong CD ra ánh sáng, tôi lập tức công bố những chuyện xấu trong năm đó của nhà họ Mộ các người ra ngoài, để cho nửa đời sau của mẹ phải trải qua ở trong tù!”

      Vào lúc này Mộ Tử Duệ cũng hoàn toàn tỉnh táo: “Cái gì mà đưa nội dung của CD ra ngoài ánh sáng chứ? Cậu lại lần nữa? Con có đưa ra ánh sáng…...”

      phải đưa ra ánh sáng còn có thể là ai hả? chờ đó cho tôi!” Cúp điện thoại cái “đùng”.

      *

      Lúc ăn điểm tâm, Đường Hân hả hê nhìn hình ảnh Giang Mỹ Kỳ mặc sườn xám dâu ở phòng vệ sinh thân thiết cùng người đàn ông khác bị chụp được trang bìa của tờ báo.

      “Lần này cuối cùng nhà họ Đường cũng gặp báo ứng, làm cho mọi người đều biết, trong đêm hôn lễ, con dâu mình lại làm loạn cùng người đàn ông khác!” Đường Hân hả hê : “Cậu của các con để ý nhất chính là thể diện, lúc trước họ cố ý bôi nhọ Nhà họ Mộ chúng ta, lần này để xem ông ta còn mặt mũi nào ra ngoài gặp người khác!”

      Mộ ngốc nghếch tò mò: “Mẹ, mẹ xem cái gì? Có chuyện gì xảy ra sao?”

      Đường Hân hả hê : “Thiên Thần, may là con có cưới con bé Giang Mỹ Kỳ đó, bằng biết con phải bị mang bao nhiêu cái nón xanh (ý chỉ vợ ngoại tình) nữa! Trong đêm kết hôn con bé Giang Mỹ Kỳ đó làm loạn cùng người đàn ông khác trong phòng vệ sinh, lần này nhà họ Đường mất hết mặt mũi rồi còn đâu.”

      Nếu là trước kia, khi hai nhà chưa trở mặt, gặp những chuyện như vậy, nhất định bà nổi trận lôi đình, cho người điều tra ràng xem là ai làm.

      Mộ ngốc nghếch tò mò cầm lấy tờ báo, nhìn tấm hình khổng lồ ở trang đầu, ngẹo đầu nhìn chằm chằm cảnh tượng bên , Giang Dĩ Mạch ở bên cạnh lặng lẽ kéo , muốn ăn cơm ngon, chớ nhìn chằm chằm loại hình ảnh này.

      “Bà xã, bóng lưng của người đàn ông này rất giống Tử Duệ…….”

      “Khụ…...” Mộ Tử Duệ ở bên yên lặng ăn cơm suýt chút nữa bị sặc.

      Giang Dĩ Mạch liếc nhìn Mộ Tử Duệ, cũng nhìn về phía hình ảnh khổng lồ mà Mộ ngốc nghếch đưa đến trước mắt , phía chỉ có bóng lưng của người đàn ông nhưng được ràng lắm, nếu Mộ ngốc nghếch , chú ý.

      Đường Hân vừa nghe xong, lập tức đoạt lấy tờ báo nhìn kỹ lại, bức ảnh này chắc chắn được xử lý, cố ý làm mờ bóng lưng của người đàn ông, nhưng ngược lại hình ảnh của Giang Mỹ Kỳ ràng đến khác thường.

      “Tử Duệ, đây là chuyện gì? Người đàn ông này có phải là con ?” Đường Hân từ việc Mộ Tử Duệ mới vừa rồi đột nhiên bị sặc mà suy ra, chuyện này nhất định có liên quan đến nó.

      “Mẹ, mẹ để con yên tĩnh ăn điểm tâm có được hay ? Mười giờ con phải đến công ty dự cuộc họp Hội Đồng Quản Trị đấy.” Mộ Tử Duệ cố ý né tránh vấn đề này, muốn thừa nhận chuyện này ở trước mặt Giang Dĩ Mạch.

      “Con hãy trả lời mẹ trước, người đàn ông này có phải là con hay ?”

      Mộ Tử Duệ cũng còn tâm tình ăn điểm tâm, buông chén đũa xuống: “Con đến công ty trước.”

      “Con đứng lại đó cho mẹ!” Đường Hân đập tờ báo xuống bàn: “Người đàn ông này chính là con phải ? Có đúng hay ?”

      phải!” Tâm tình Mộ Tử Duệ cũng phiền não theo: “Người đàn ông đó phải là con!”

      “Tử Duệ, con là hồ đồ! Sao lại có thể làm loạn cùng Giang Mỹ Kỳ còn bị chụp được loại hình ảnh này nữa chứ?” Vẻ mặt Đường Hân như đưa đám , bà biết người đàn ông này chính là con trai mình, con trai mình chịu thừa nhận cũng chỉ là vì muốn thừa nhận trước mặt Giang Dĩ Mạch mà thôi, bà lại càng muốn phá hủy hình tượng của con trai mình trong lòng Giang Dĩ Mạch.

      Dĩ nhiên, hình tượng vốn tốt rồi, lần này càng kém hơn.

      “Con phải là con!” Mộ Tử Duệ liếc mắt nhìn Giang Dĩ Mạch, nhanh chóng dời tầm mắt: “Con đến công ty trước.”

      *

      Giờ phút này ở nhà họ Đường cũng diễn màn gia đình đại chiến.

      Giang Mỹ Kỳ nghe lời của mẹ mình nhắm mắt trở về nhà họ Đường, dĩ nhiên cha mẹ của Đường Hạo Thiên chịu để cho vào nhà, buộc ký giấy thỏa thuận li hôn.

      liền lấy cớ dọn dẹp hành lý theo Đường Hạo Thiên vào nhà họ Đường, sau đó quỳ gối trước mặt Đường Hạo Thiên cầu xin tha thứ, làm thế nào cũng chịu ra ngoài.

      Đường Hạo Thiên nhịn được khi nhìn thấy dáng vẻ điềm đạm đáng của Giang Mỹ Kỳ khóc thút thít cầu xin, nên cứng rắn đuổi ra cửa, nhưng Đường phu nhân nhất quyết tha cho .

      Coi như có quỳ xuống cũng vô dụng.

      Đường phu nhân cho người giúp việc đuổi ra ngoài, Giang Mỹ Kỳ khóc lóc : “Mẹ, con biết con sai rồi, sau này con ngoan ngoãn, tuyệt đối làm ra những chuyện có lỗi với Hạo Thiên nữa, xin mẹ tha thứ cho con lần này.”

      “Đừng nữa... Mau ký tên .”

      “Con , mẹ.” Mặt Giang Mỹ Kỳ đầy nước mắt: “Con có chết cũng phải chết ở nhà họ Đường. Mẹ, mẹ cũng muốn ký giả nhìn thấy con gặp chuyện may ở nhà họ Đường rồi viết linh tinh chứ?”

      Nhà họ Đường kiêng dè nhất chính là thể diện nhà mình, hết cách làm khó Giang Mỹ Kỳ rồi, nên dám cứng rắn đuổi ta , chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.

      Giang Mỹ Kỳ liền ở lại nhà họ Đường, mấy ngày trôi qua, cũng rất ngoan ngoãn, bình thường ở nhà họ Giang chỉ làm thiên kim tiểu thư, nhưng bây giờ ở nhà họ Đường cái gì cũng phải làm.

      Đường phu nhân còn cố ý cho người giúp việc xin nghỉ, giao tất cả mọi chuyện cho ta làm, coi ta như người giúp việc mà sai bảo, ngoài mặt Giang Mỹ Kỳ dám câu oán hận, nhưng lại bí mật khóc lóc kể lể với mẹ của mình trong điện thoại rằng mình bị đối xử tốt.

      Lần nào Thiệu Thiến cũng khuyên phải nhẫn nại, rất nhanh tốt hơn.

      giờ chuyện này bị người ta đưa lên báo, khiến cuộc sống của càng ngày càng khó hơn.

      Sáng sớm, Đường Chấn vừa nhìn thấy trang đầu của tờ báo buổi sáng đưa hình ảnh con dâu mình thân thiết cùng Mộ Tử Duệ ở phòng vệ sinh, hơn nữa nội dung còn viết ràng là ở ngày cử hành hôn lễ Giang Dĩ Mạch thân thiết cùng người đàn ông khác trong phòng vệ sinh.

      Về thân phận của người đàn ông báo chí tới chữ.

      Hơn nữa bức hình, bóng lưng của người đàn ông được xử lý, nếu như quen biết Mộ Tử Duệ, lại chú ý nhìn kỹ, căn bản nghĩ đến người đàn ông này là ta.

      Đường Chấn ngồi sofa ở phòng khách, giận đến điểm tâm cũng ăn.

      “Tự , tự mình biến khỏi đây, hay là để tôi cho người đuổi chạy ra!” Đường Chấn lạnh mặt hỏi: “Hôm nay coi như có gọi ký giả tới đây tôi cũng sao cả, vì bây giờ mặt mũi của nhà họ Đường chúng tôi bị vứt sạch rồi, nếu tiếp tục giữ lại càng làm cho nhà họ Đường chúng tôi càng thêm xấu hổ mà thôi!”
      Last edited by a moderator: 10/12/16
      tiji thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :