1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thịnh sủng hào môn thiếu phu nhân - Tiêu Tương Thập

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 77. trong hình là ai?
      Edit Thanh Thanh Mạn
      chắc chắn?” Mộ ngốc nghếch bên đầu dây bên kia hỏi.

      Ninh Tử sửng sốt: “Phu nhân vậy.”

      “Tôi biết rồi, còn có chuyện gì khác sao?” Mộ ngốc nghếch nhàn nhạt hỏi.

      Ninh Tử nghĩ đến phản ứng của lại bình thản như vậy: “Đại thiếu gia, chắn cũng biết mình là con riêng của lão gia chứ?”

      Mộ ngốc nghếch trả lời vấn đề này, đổi chủ đề: “Nếu có chuyện khác …”

      “Còn nữa, lão gia bị trúng gió, phu nhân để nhị thiếu gia trở về chủ trì đại cuộc, còn làm cho lão gia ấn dấu tay giấy chuyển cổ phần, bây giờ tập đoàn Mộ thị thành công thuộc về nhị thiếu gia rồi.” Ninh Tử vội .

      Mộ ngốc nghếch im lặng.

      Ninh Tử lại hỏi: “Đại thiếu gia, người tính khi nào trở lại? Tôi thấy lão gia muốn đưa tập đoàn Mộ thị cho nhị thiếu gia, nhưng bây giờ lão gia trúng gió nhúc nhích được, cái gì cũng chỉ có thể nghe theo phu nhân.”

      “Bên này tôi còn có chuyện chưa xử lý xong, tạm thời chưa thể quay về…”

      “Đại thiếu gia, tài sản đại lão gia vốn để lại cho bị phu nhân cướp cho nhị thiếu gia, sao có thể trở lại?”

      “Chuyện này cần lo lắng, trong lòng tôi tự có chừng mực.” Mộ ngốc nghếch kết thúc cuộc chuyện.

      Ninh Tử muốn tán gẫu tiếp vài câu, nhưng điện thoại ngắt, chỉ có thể lộ tức giận.

      cũng có chút hiểu, đại thiếu gia là con riêng của lão gia, lão gia trúng gió, sao đại thiếu gia giống như có chút đau lòng nào?

      Là hận lão gia phản bội mẹ ta?

      Nhưng năm đó cũng có tờ báo rằng đại thiếu gia là do phu nhân sinh mổ ở bệnh viện.
      *
      Hậu hoa viên thần bí ở nhà họ Mộ, Ninh Tử trực tiếp bước vào ngôi nhà bên cạnh bị dây leo quấn đầy, bước vào căn phòng dưới đất, nhìn đồ vật lẫn lộn đậy vải trắng, đưa tay vén vải trắng lên.

      Phía dưới là cái ghế sa lon sang trọng bằng da , nhìn qua cũng biết giá trị xa xỉ, sờ vào cảm giác cũng vậy, ghế sa lon nhìn qua rất mới, để ở nơi này tiếc cho giá trị của nó.

      Tiện tay vén khối vải trắng khác lên, phía dưới là tủ quần áo lớn, hai cái ghế sô pha pha khay trà, xem ra đều rất mới.

      ta lại tiếp tục vến mấy tấm vải trắng lên, phía dưới đều là nội thất xa xỉ.

      Giường, tủ quần áo, ghế sa lon, hộc tủ, còn có giá sách đầy sách.

      Mặt bàn trước kệ sách cũng bày chồng sách dày, thuận tay cầm vài quyển lên xem, phát bộ sách cũ vàng.

      Bên cạnh có cái laptop, Ninh Tử nhớ đại thiếu gia thường xuyên đến đây, máy tính xách tay này có lẽ là máy tính riêng của thiếu gia.

      ta tự tiện mở máy tính ra, phát sau khi mở máy thể nào vào được, cần có dấu vân tay.

      Ninh Tử bỏ qua máy vi tính, ta nhìn khắp đồ dùng dưới đất, muốn tìm manh mối có thể mở ra bí mật sâu trong căn nhà này.

      ta vừa nhìn xung quanh, vừa tùy ý lui về sau, cẩn thận đụng phải cái gì đó, đồ vật rơi xuống vang tiếng ‘bịch’.

      Ninh Tử nghiêng đầu nhìn thấy chồng đồ vật rơi xuốngcó khung ảnh, ta nhặt lên thấy rằng khung ảnh thủy tinh vì rơi xuống mà xuất vết nứt, nhưng cũng ảnh hưởng đến bức ảnh bên trong.

      Đây là bức ảnh chụp của đôi nam nữ trẻ tuổi.

      trẻ tuổi xinh đẹp, thân quần dài trắng như tuyết bay bay trong gió, tóc dài đen nhánh bị gió thổi tung, che lại nửa gương mặt của người đàn ông ôm .

      làm gì ở đây?” Giọng của Triệu quản gia đột nhiên vang lên, Ninh Tử bị dọa run tay cái, khung ảnh ‘bịch’ tiếng rơi xuống.

      “Tôi…tôi muốn vào trong tìm dụng cụ để nhổ cỏ, vô tình đến nơi này.” Ninh Tử bớt luống cuống, thuận miệng giải thích.

      “Dụng cụ đều ở , chạy xuống tầng hầm làm gì?” Triệu quản gia cảnh giác hỏi.

      “Tôi vô tình bước vào, có chút ngạc nhiên nên…”

      “Được rồi, bây giờ có thể rồi.” Triệu quản gia thúc giục.

      Ninh Tử tỉnh táo lại, hỏi: “Quản gia, đồ nội thất này có vẻ còn rất mới, sao lại để ở đây?”

      phải là chuyện của đừng hỏi nhiều!” Triệu quản gia khom lưng nhặt khung ảnh rơi dưới đất lên, Ninh Tử lại hỏi: “Quản gia, trong bức ảnh này là ai? Hình như phải là phu nhân.”

      “Ở đây có việc của , thôi.”

      Ninh Tử có ý muốn , nếu cái gì đại thiếu gia cũng để ở đây, mà nghe những người khác trong nhà họ Mộ những cây cỏ này đều là do quản gia quản lí, cách khác quản gia nên biết chuyện của đại thiếu gia.

      “Quản gia, nhất định ông cũng biết đại thiếu gia căn bản ngốc phải ? Bây giờ tôi là người của đại thiếu gia, chúng ta cùng phía, có chuyện gì tôi cũng nên biết chứ?”

      Triệu quản gia nghiêm túc nhìn Ninh Tử, Ninh Tử bị nhìn bĩu môi, tiện hỏi thêm nữa.

      Chờ sau khi Ninh Tử rời , Triệu quản gia mới kiểm tra lại toàn bộ tầng hầm, chú ý thấy laptop riêng của Mộ ngốc nghếch bị mở ra, nhưng vì cần phải có vân tay nên Ninh Tử thể thấy nội dung bên trong.

      Nhìn khung ảnh tay ông, đôi trai tài sắc đứng con dốc xanh biếc, toàn thân áo trắng quần dài, bị gió thổi bay tay áo, tóc đen cũng bay múa trong gió, tôn lên hình ảnh xinh đẹp linh động.

      Người đàn ông sau lưng ôm lấy chỉ có thể thấy được nửa gương mặt.

      Triệu quản gia cẩn thận từng li từng tí cất lại khung ảnh, lần nữa phủ vải trắng lên vật dụng trong nhà.

      Tất cả trong tầng ngầm khôi phục như cũ.
      *
      Vài ngày sau.

      Phi trường.

      Đường Hân và tài xế cùng đứng ở đại sảnh sân bay nhìn lối ra, hôm nay là ngày con thứ hai Mộ Tử Duệ trở về nước.

      hơn nửa năm chưa gặp con trai, giờ phút này Đường Hân có chút kích động.

      Từng đoàn hành khách ra ngoài, Mộ Tử Duệ mặc áo vest đeo kính mắt kéo hành lý bước ra.

      Tài xế vội vàng : “Phu nhân, là nhị thiếu gia!”

      Đường Hân thấy Mộ Tử Duệ từ bên trong ra, liền vội vàng tới: “Tử Duệ!”

      “Mẹ!” Mộ Tử Duệ ôm mẹ.

      Mẹ bao lâu gặp con rồi? Đều tại cha con, cũng quá độc ác, đuổi con ra nước ngoài con làm gì cũng mặc kệ.” Đường Hân nhìn kỹ con trai: “Để mẹ nhìn kỹ con chút, gầy rồi.”

      Mộ Tử Duệ nở nụ cười: “Mẹ, con sống ở nước ngoài rất tốt, mẹ cần lo lắng, ngược lại mẹ gầy rất nhiều.”

      “Gần đây trong nhà xảy ra quá nhiều chuyện, ba con ông ấy…” Đường Hân xong laij dừng lại, thở dài.

      “Phu nhân, nhị thiếu gia, chúng ta về trước .” Tài xế cung kính .

      Hai mẹ con quan tâm ôn chuyện, quên hai người vẫn còn ở sân bay.

      “Tử Duệ, , chúng ta về nhà trước.”

      Hai mẹ con cùng nhau rời khỏi sân bay.

      đường trở về, Đường Hân tình huống trong nhà cho Mộ Tử Duệ, về việc nhà họ Đường vong ân phụ nghĩa, bỏ đá xuống giếng, làm Mộ Đình giận đến trúng gió; cùng với việc công ty mới thành lập được bốn năm khắp nơi đối nghịch với tập đoàn Mộ thị, giành hạng mục của tập đoàn Mộ thị, cướp khách hàng cũ của Mộ thị.

      Mộ Tử Duệ nghe mẹ xong, khâm phục : “ ngờ trong nước trong khoảng thời gian này lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.”

      Đường Hân cũng thở dài: “Mẹ cũng nghĩ tới cậu con làm như vậy, ban đầu nhà họ Đường có lúc khó khăn, nhà họ Mộ chúng ta cũng giúp đỡ ông ta ít, nhưng hôm nay ông ta lại đặt lợi ích lên đầu để ý đến nhà họ Mộ chúng ta, sau đó còn bỏ đá xuống giếng, tìm những ký giả kia viết lung tung bôi nhọ nhà họ Mộ chúng ta, là quá khiến cho người ta lạnh lòng.”

      “Mẹ, đừng khổ sở quá, bây giờ con trở về, để cho cậu khi dễ nhà họ Mộ chúng ta.” Mộ Tử Duệ ôm mẹ an ủi.

      “Có lời này của con là mẹ an tâm rồi.” Đường Hân vui mừng : “Ba con chuyển tất cả cổ phần của ông ấy ở Mộ thị cho con, bây giờ con chính là tổng giám đốc tân nhậm của tập đoàn Mộ thị, sau này nhà họ Mộ phải nhờ vào con rồi.”

      Mộ Tử Duệ có hơi kinh ngạc, cảm giác thứ mẹ luôn vẫn muốn, ba luôn cố ý để tài sản trong nước lại cho hai lại dễ dàng biến thành ta.

      Hình như ngay cả quá trình cũng có.

      “Tử Duệ, con làm sao vậy?” Đường Hân thấy con trai ngẩn người, hỏi.

      “Những thứ đó phải ba để lại cho hai sao?” Mộ Tử Duệ hỏi.

      hai con như vậy, nếu để cho nó thừa kế gia nghiệp, phải làm cho nhà họ Mộ phá sản sao?” Đường Hân : “Bây giờ ba con trúng gió, biết như thế nào, bây giờ nhà chúng ta chỉ còn có mình con gánh vác trọng trách đàn ông.”

      *

      Trở lại nhà họ Mộ, Đường Hân phân phó phòng bếp chuẩn bị bữa ăn tối phong phú vì con trai làm tiệc đón gió tẩy trần.

      Liên tục chuyển máy bay, Mộ Tử Duệ để ý mệt nhọc bắt đầu chuẩn bị tiếp nhận tập đoàn Mộ thị.

      Cách xa hơn nửa năm mới trở về nhà, nhìn tất cả cảnh tượng quen thuộc, Mộ Tử Duệ vẫn nhịn được hỏi: “Mạch Mạch đâu?”

      Lúc này sắc mặt Đường Hân có chút tốt, về nhà lần liền hỏi đến Giang Dĩ Mạch, đó là người phụ nữ của trai nó!

      “Dĩ Mạch xuất ngoại với Thiên Thần, chuyện trong nhà mẹ đều với hai con, để cho hai vợ chồng son ở nước ngoài tốt thời gian nữa.” Đường Hân tới cầm tay con trai: “Tử Duệ, con đừng nghĩ đến những việc khác nữa, bây giờ việc cấp bách là cứu vớt tập đoàn Mộ thị. Chuyện ba con trúng gió vừa truyền ra, giá cổ phiếu của Mộ thị giảm xuống rất nhiều, nếu cứ tiếp tục, tập đoàn Mộ thị gặp nguy hiểm.”

      “Mẹ chuyện xong với luật sư nhà họ Mộ, để tối nay ông ta đến nhà chúng ta chuyến, để ông ấy làm xong giấy tờ, con ký tên xong chính là cổ đông lớn nhất tập đoàn Mộ thị.

      Tâm tư Mộ Tử Duệ đều đặt người Giang Dĩ Mạch, tầm mắt thất thần nhìn chằm căn phòng của Giang Dĩ Mạch và Mộ ngốc nghếch.

      “Tử Duệ, mẹ chuyện với con, con có nghe thấy ?”

      Mộ Tử Duệ phục hồi tinh thần: “Con biết rồi, mẹ.”

      *

      Sau bữa cơm chiều, luật sư đến nhà, mang đến tất cả các thủ tục cần thiết cho việc chuyển nhượng cổ phần.

      Ông lấy những tài liệu cần Mộ Tử Duệ ký tên ra, qua các trình tự pháp luật, Mộ Tử Duệ xem như tổng giám đốc tân nhậm chính thức của tập đoàn Mộ thị.

      Mộ Tử Duệ nhìn nội dung chuyển cổ phần: “Tại sao là 46%?”

      Đường Hân tò mò: “Sao vậy?”

      “Cổ phần trong tay ba phải là 51% sao?” Cũng chỉ có như vậy, ba mới là cổ đông lớn nhất tập đoàn Mộ thị, cũng là người có quyền quyết định lớn nhất.

      Đường Hân nhìn con trai cái: “Còn phải tại con?”

      Lúc này luật sư : “Bảy tháng trước tổng giám đốc chuyển 5% cổ phần cho đại thiếu gia.”

      Tiễn luật sư , Đường Hân thấy con trai còn nhíu mày: “Tử Duệ, 5% cổ phần này rất quan trọng sao?”

      hiểu buôn bán, Tử Duệ hiểu quan hệ lợi hại trong này.

      “Quan trọng phải là 5% cổ phần, mà là bây giờ con có tất cả cổ phần của ba, nhưng chỉ có 47%, cách khác, con phải là cổ đông lớn nhất tập đoàn Mộ thị, nếu gặp phải chuyện tình quan trọng, nếu các cổ đông khác bắt tay với nhau, con có quyền, phải nghe lời bọn họ.”

      “Vậy bây giờ phải làm sao?” Đường Hân hỏi: “Bảo Thiên Thần về nước mang 5% cổ phần về sao?”

      Mộ Tử Duệ cũng muốn làm như vậy, muốn Giang Dĩ Mạch thấy khi dễ hai mình.

      “Mẹ, cậu phải cũng là cổ đông của tập đoàn Mộ thị sao?”

      “Con tìm cậu con sao?” Đường Hân nhắc tới trai bỏ đá xuống giếng kia của mình liền tức giận: “Người đó đối với tập đoàn Mộ thị chúng ta như vậy, làm ba con tức tới trúng gió, làm sao chịu giúp chúng ta?”

      ra cậu cũng có gì sai, cũng là vì mình, chỉ cần chúng ta ra đúng giá, con tin tưởng lấy tính tình của cậu, có việc có tiền mà kiếm.”

      Đường Hân bất mãn chỉ vào đầu Mộ Tử Duệ: “Nếu phải do ban đầu con làm loạn, sao ba con lại cho Thiên Thần 5% cổ phần? Để bây giờ chúng ta còn phải tìm cậu con! Còn biết cậu con sử dụng công phu sư tử ngoạm như thế nào!”

      *

      Mộ Tử Duệ trở về nước, Đường Chấn là người đầu tiên nhận được tin.

      Có người nhìn thấy Đường Hân vào bệnh viện cùng Mộ Tử Duệ.

      Đường Hạo Thiên có chút lo lắng, hỏi Đường Chấn: “Ba, chúng ta nên làm gì bây giờ?”

      “Cái gì là làm gì? Nó trở lại nhà họ Mộ là chuyện của nó, có quan hệ gì với chúng ta? Tập đoàn Đường thị bại bởi Mộ Tử Duệ, hơn nữa còn có tập đoàn Ngự Thiên chờ đối phó với tập đoàn Mộ thị, ba nó cũng bị tức giận thành dáng vẻ này, nó có thể gây ra sóng gió gì?”

      Đường Hạo Thiên rất muốn , dượng thành như vậy là do bị ta làm cho tức giận.

      “Chúng ta cần để ý đến nó, bây giờ chuyện chúng ta cần xử lý là chuyện ngàn hai trăm vạn của nhà họ Giang.

      “Kỳ Kỳ đồng ý với con khuyên mẹ ấy.” Đường Hạo Thiên .

      Trong lòng Đường Chấn biết , Thiệu Thiến thể nào đồng ý.

      Chỉ là coi như bà ta đồng ý cũng có tác dụng, tất cả đều nằm trong tay mình, tiền lời mỗi quý của hạng mục sân chơi kia mỗi tháng đều chuyển trực tiếp đến tài khoản của tập đoàn Đường thị, người đàn bà nhà họ Giang kia đồng cũng đừng hòng đụng đến.

      “Kết quả như thế nào?”

      “Tạm thời biết.” Đường Hạo Thiên : “Ba, ba đừng gấp, chuyện này tương đối khó giải quyết, chúng ta nên cho Kỳ Kỳ chút thời gian để thuyết phục mẹ ấy.

      Đường Chấn cũng thúc giục, dù sao tiền trong tay mình, cái gì cũng cần lo lắng.

      Lúc này trợ lý gõ cửa vào: “Tổng giám đốc, nhị thiếu gia nhà họ Mộ đến.”

      Đường Chấn và con trai nhìn nhau, biết Mộ Tử Duệ vừa về nước hôm qua sao hôm nay lại đến tìm mình?

      Là đến tính sổ sao?

      “Để nó vào.” Đường Chấn ngồi ghế làm việc, thấy Mộ Tử Duệ vào.

      “Cậu, lâu gặp.” Mộ Tử Duệ khách khí chào hỏi.

      Điều này có chút ngoài dự liệu của cha con nhà họ Đường.

      tiếng “cậu” này cũng ám chỉ Mộ Tử Duệ phải là đến để tính sổ.

      “Tử Duệ, về từ lúc nào?”

      “Chiều hôm qua vừa về.” Mộ Tử Duệ cũng khách khí : “Hôm nay con đến tìm cậu là muốn chuyện làm ăn với cậu.”

      phải con muốn trách chuyện cậu hợp tác với tập đoàn Ngự Thiên, đầu tư hạng mục sân chơi trung tâm đó?”

      “Cậu cũng làm sai điều gì, sao lại trách cậu chứ? Nếu là con con cũng làm như vậy, dù sao chúng ta là người làm ăn, cũng phải là nhà từ thiện.” Mộ Tử Duệ .

      Trả lời như vậy khiến Đường Chấn rất hài lòng.

      “Con đến tìm cậu có việc gì?”

      “Cậu, con biết trong tay cậu có 19% cổ phần của tập đoàn Mộ thị, con muốn mua lại nó với giá cao.”

      Đường Chấn ngây ngẩn cả người: “Con muốn mua cổ phần trong tay cậu?”

      Mộ Tử Duệ gật đầu: “Giá tiền chúng ta có thể thương lượng.”

      Đường Chấn thở dài: “Tử Duệ à, phải cậu muốn bán cho con, mà là con đến chậm, nửa tháng trước cậu bán cổ phần cho trợ lý Bạc của tập đoàn Ngự Thiên rồi.”

      Mộ Tử Duệ bỏ qua tất cả hành động quá đáng của nhà họ Đường, khiêm nhường đến đây muốn mua cổ phần trong tay ông ta, kết quả là ông ta sớm bán .

      “Cậu, cậu phụ lòng nhiều năm nay mẹ con bỏ ra cho nhà họ Đường.” Mộ Tử Duệ sâu xa .

      “Mã tầm mã.” Đường Chấn cười : “ phải con vừa sao, dù sao chúng ta đều là người làm ăn, cũng phải là nhà từ thiện, mẹ con đối tốt với nhà họ Đường, cậu cũng nhớ , nhưng cũng thể vì vậy mà làm ăn đúng ? Cậu cũng biết con muốn mua cổ phần tập đoàn Mộ thị, nếu lúc đó con cho cậu biết phải là có chuyện này sao?”

      19% cổ phần này của tập đoàn Mộ thị, nếu sử dụng tốt có thể khiến cho tập đoàn Mộ thị cải tử hồi sinh, dùng tốt, tập đoàn Mộ thị cũng xong rồi.

      Đường Chấn dễ dàng bán , còn bán cho đối thủ của Mộ thị, ông ta đây là cố ý tuyệt đường Mộ thị.

      Mộ Tử Duệ gật đầu: “Con còn gì để , hẹn gặp lại.”

      “Tử Duệ, sau này nếu rảnh đến nhà cậu chơi nha!” Đường Chấn hả hê : “Hạo Thiên, tiễn Tử Duệ.”

      *

      Đường Hân biết trai mình bán cổ phần Mộ thị cho đối thủ cạnh tranh, giận đến thiếu chút nữa có bệnh cũng thành có bệnh.

      “Tử Duệ, bây giờ chúng ta làm sao đây? Nếu để mẹ gọi con trở về dụ dỗ nó giao 5% cổ phần còn lại ra?”

      Mộ Tử Duệ suy nghĩ chút: “Tạm thời cần, trong tay con có 47% cổ phần, bây giờ con vẫn là cổ đông lớn nhất tập đoàn Mộ thị, tập đoàn Mộ thị là do con quyết định.”

      Đường Hân thêm gì nữa, biết ta muốn cho Giang Dĩ Mạch biết ta lừa Thiên Thần, sợ gây ấn tượng xấu trong lòng Giang Dĩ Mạch.

      Nhưng bà lại bí mật gọi ra nước ngoài, gọi Mộ ngốc nghếch trở về.

      là vì làm người quyết định, cổ đông lớn nhất của tập đoàn Mộ thị, cái khác là để cắt đứt ý niệm của con trai, cố ý khiến cho Giang Dĩ Mạch hận ta.
      Last edited by a moderator: 10/12/16

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 78: Làm kỹ nữ còn đòi lập đền thờ

      Editor: Tuyết Nguyệt Lam

      Bởi vì tập đoàn Mộ thị xảy ra biến cố lớn, Mộ Đình trúng gió nhập viện, khiến cổ phiếu của tập đoàn mộ thị giảm sút, rơi vào tinh trạng nguy cấp, còn là tập đoàn Mộ thị danh tiếng của ngày xưa.

      Sau khi tập đoàn Ngự Thiên thuận lợi nhận được dự án khu vui chơi giải trí kia cũng bắt đầu đưa vào hoạt động, cũng khiến cho tập đoan Ngự Thiên chinh thức được mọi người quan tâm đến.

      Mà tập đoàn Đường thị cũng đầu tư hạng mục này, bởi vậy cũng trở thanh gia đinh quyền thế hàng đầu, ném tập đoàn Mộ thị nghèo túng ra xa.

      giờ đường làm quan của tập đoàn Đường thị rất rộng mở.

      Thời gian này, Đường Chấn rất nổi tiếng, vốn chỉ định đầu tư vào dự án khu vui chơi giải trí này để kiếm khoản tiền lớn, sau đó mua thêm cổ phần của tập đoàn Mộ thị, còn lấy được 5% cổ phần của tập đoàn Ngự Thiên, hoa hồng hàng năm cũng rất hậu hĩnh rồi.

      Sau đó tiền lợi nhuận từ 1200 vạn của tập đoàn Giang thị cũng trở thành của tập đoàn Đường thị rồi.

      Mà tập đoàn Mộ thị lụi bại cũng khiến ông ta cảm thấy thoải mái.

      Những chuyện tốt nối tiếp nhau khiến ngay cả trong mơ Đường Chấn cũng bật cười.

      Trợ lý gõ cửa tiến vào: "Tổng giám đốc, tổng giám đốc Thiệu muốn gặp ông."

      Đường Chấn lập tức : "Mau mời!"

      Sau này có khả năng hai nhà trở thành thân gia, mà ở giữa còn có ngàn hai trăm vạn, cho nên cũng thể trở mặt nhanh được.

      Thiệu Thiến vừa tiến vào liền khách khí chào tiếng: "Tổng giam đốc Đường, lâu gặp!"

      "Tổng giám đốc Thiệu khách khí, mau ngồi ."

      Sau khi hai bên chuyện khách khí liền vào chủ đề chính.

      "Hôm nay tổng giám đốc Thiệu đặc biệt tới tìm tôi chắc cũng phải chỉ để chao hỏi thôi?"

      Thiệu Thiến cười cười: "Tổng giam đốc Đường, chúng ta đều đều vì lợi ích của bản thân, tôi cũng quanh co lòng vòng, hôm nay tôi vì 1200 vạn mà đến, Hạo Thiên chắc cũng nới với ông rồi, 1200 vạn kia là do tập đoan Giang thị vay, mắt thấy cũng sắp đến cuối năm, nhân viên đều chờ phát tiền lương, còn nhiều kiện cuối năm cũng cần đến tiền, 1200 vạn của tập đoàn Giang thị chúng tôi cho vay lại chưa nhận lại được đồng nào!"

      "Theo tôi được biết, ông là những người đầu tư nhiều nhất trong hạng mục khu vui chơi giải trí đó, tiền đầu tư bỏ ra cũng thu lại hết rồi, mà tiền hoa hồng cũng gửi cho các nhà đầu tư rồi, nhưng đến bây giờ tập đoan Đường thị lại chậm trễ chưa gửi tiền hoa hồng vồn thuộc về tập đoan Giang thị cho tập đoan Giang thị."

      Vẻ mặt Đường Chấn nghi hoặc: "Chẳng lẽ Hạo Thiên chưa với bà sao?"

      Thiệu Thiến nghi hoặc: " cái gì?"

      "1200 vạn kia là tập đoan Đường thị vay, sau này trả."

      "Cái gì?" Thiệu Thiến kinh ngạc: "Tổng giam đốc Đường, ông đùa tôi sao? Lúc trước tôi và Hạo Thiên cũng bàn bạc, lấy danh nghĩa của tập đoan Đường thị bỏ tiền ra đầu tư, số tiền kiếm được chia cho tập đoàn Đường thị ba phần, kỳ ba phần này cũng mấy ngàn vạn rồi."

      "Tổng giám đốc Thiệu, bà cũng đừng kinh ngạc, mặc kệ ba phần này có bao nhiêu tiền, đều thuộc về tập đoàn Đường thị tôi, 1200 vạn kia sau này tôi nhất định trả lại."

      "Tồng giam đốc Đường, hôm nay tôi tới để thương lượng với ông, hi vọng tập đoàn Đường thị các ông có thể hết lòng tuân thủ lời hứa." Thiệu Thiến dằn lại tính tình : "Lúc trước thời điểm đầu tư tôi và Hạo Thiên ký hiệp nghị, nếu phải nhờ đến tòa án, đối với hai nhà chúng ta đều có lợi, dù sao con của tôi và con trai của ông nhau, tương lai hai đứa kết hôn."

      Đường Chấn tiếp: "Cũng bởi vì như vậy, tôi mới phải tốn thời gian mà giải thích với bà. Cái hiệp nghị kia, tôi hề biết, đương nhiên cũng thừa nhận. Mà lúc trước tôi cũng hề hay biết 1200 vạn đó là tập đoàn Giang thị lấy danh nghĩa của tập đoàn Đường thị đầu tư, Hạo Thiên với tôi là vay của ngân hàng."

      "Tổng giám đốc Đường, hãy xem xét vì hai nhà rất có khả năng trở thành thông gia, rất mong ông nhường bước, như vậy mọi người cũng đều vui vẻ." Thiệu Thiến khuyên.

      "Tổng giám đốc Thiệu, ba cũng nên biết, làm gì có ai mang chắp tay nhường lợi ích của minh cho người khác?"

      "Đó đâu phải là của ông? ràng tiền đầu tư của tập đoàn Giang thị!"

      " phải tôi rồi hay sao, tôi trả."

      "Tổng giam đốc Đường, chuyện này chẳng lẽ còn biện pháp nào nữa hay sao?" Thiệu Thiến hỏi.

      "Tổng giám đốc Thiệu, làm gì có chuyện ăn rồi còn nhổ ra? Bà đúng ?" giờ đường làm quan của Đường Chấn rộng mở, có chút đắc ý, đương nhiên cũng để tập đoàn Giang thị nhoi kia vào mắt.

      "Nếu như vậy, chúng ta cũng chỉ có thể gặp mặt tòa án." Thiệu Thiến : "Hạo Thiên là con trai duy nhất của ông, ông nhẫn tâm để nó phải lên tòa án hay sao?"

      "Xin cứ tự nhiên!" Đường Chấn khách khí cười: "Đúng rồi, quên với bà, hiệp nghị mà bà và Hạo Thiên ký tháng trước con mang tới đây rồi, Kỳ Kỳ đung là con dâu tương lại tốt của nhà họ Đường chúng tôi!"

      *

      Thiệu Thiến tức giận rời khỏi tập đoàn Đường thị, trở lại tập đoàn Giang thị, mở tử sắt trong văn phòng ra, tìm kiếm văn kiện bên trong.

      Lấy hết tất cả văn kiện quan trong bên trong ra, cũng tìm thấy hiệp nghị ký cùng với Đường Hạo Thiên.

      Giang Mỹ Kỳ đeo vòng cổ kim cương ở trong phòng, đây là mẫu sản phẩm mới nhất năm nay, giá trị trăm vạn, Đường Hạo Thiên tặng cho , ngờ lại ra tay hào phòng như vậy.

      Cửa phòng sau lưng đột nhiên bị đẩy mạnh ra, Thiệu Thiến mặt đằng đằng sát khí tiến vào.

      “Mẹ...”

      Thiệu Thiến giơ tay lên đánh con cái tát: “Văn kiện mẹ ký với Hạo Thiên có phải con lấy hay ?”

      Giang Mỹ Kỳ ôm mặt nóng rát: “Văn kiện gì, con biết.”

      “Con còn dám chối? Đường Chấn tất cả cho mẹ biết rồi!”

      Lần này Giang Mỹ Kỳ thể thừa nhận: “Mẹ, ba của Hạo Thiên đồng ý trả số tiền đó cho nhà họ Giang chúng ta...”

      Thiệu Thiến lại tát ta cái: “Vậy mẹ mạo hiểm vay tiền lại để thay nhà họ Đường làm áo cười hay sao hả? Đưa hiệp nghị kia cho mẹ!”

      bị ba Hạo Thiên lấy rồi.” Giang Mỹ Kỳ .

      Thiệu Thiến giơ tay muốn đánh, Giang Mỹ Kỳ vội vàng lui về phía sau: “Mẹ, vì mẹ muốn chiếm tiện nghi của nhà họ Đường trước, mới bị rơi vào kết cục này, cha của Hạo Thiên đáp ứng trả lại 1200 vạn cho mẹ, mẹ còn muốn gì nữa?”

      “Sao tôi lại sinh ra đứa con như ? Khuỷu tay hướng ra phía ngoài hết!”

      “Mẹ có coi con là con của mẹ hay sao? Tất cả tài sản của nhà họ Giang mẹ đều để lại cho Gia Kiệt, chút cũng để lại cho con!”

      “Cho nên con liền giúp người ngoài khi dễ mẹ có phải hay ?” Thiệu Thiến tức giận hỏi.

      “Bọn họ phải người ngoài, đó là là chồng và ba chồng con, lại chúng con cũng đâu có khi dễ mẹ, cũng trả tiền lại cho mẹ rồi còn gì.” Miệng Giang Mỹ Kỳ chút cũng chịu nhường người, ngay cả mẹ mình bước cũng nhường.

      Thiệu Thiến bị tức, nhìn thấy vòng kim cương sáng lung linh cổ Giang Mỹ Kỳ, tức giận tiến lên giật lấy: “Đây là nhà họ Đường tặng cho con đúng ? Con bán đứng mẹ, mà còn dám đeo thứ này?” Tiện tay ném ra cửa sổ.

      “Mẹ, mẹ quá đáng lắm rồi đó, sao có thể ném vòng cổ của con ?” Giang Mỹ Kỳ tức giận quát: “Đây là của nhà họ Đường chúng con, mẹ có quyền lực ném!”

      Thiệu Thiến vừa nghe lời này, càng tức, liền tiến lên đánh.

      “Sao tôi có thể sinh ra đứa con ăn cây táo rào cây sung như vậy, xem tao đánh chết mày đây!”

      “Mẹ, con biết trong lòng mẹ cũng chỉ có Gia Kiệt, chưa bao giờ thương con, tại mẹ đánh chết con !”

      Giang Mỹ Kỳ dùng chiêu lấy lùi làm tiến, khiến Thiệu Thiến bị bẽ mặt.

      Dù sao cũng là con mình hoài thai mười tháng, dù tức giận cũng có chút đành lòng.

      Mà chuyện này có động thủ cũng giải quyết được gì.

      Thiệu Thiến kìm nén tức giận, dịu : “Kỳ Kỳ, con là con duy nhất của mẹ, từ đến lớn con muốn cái gì mẹ có mua cho con chưa? Chuyện lần này là con làm hơi quá đáng, 1200 vạn kia là tất cả tài sản nhà họ Giang mang thế chấp, đấy chinh là mạch máu của nhà họ Giang, Kỳ Kỳ, mẹ cầu xin con, trả lại cho mẹ bản hiệp nghị đó .”

      bị ba của Hạo Thiên lấy rồi.” Giang Mỹ Kỳ .

      “Kỳ Kỳ, đừng đùa với mẹ, mẹ cầu xin con được chưa?”

      “Con đùa, là .” Giang Mỹ Kỳ .

      Thiệu Thiến mặt lạnh, tiếp tục khuyên bảo con giao trả bản hiệp nghị kia, Giang Mỹ Kỳ thủy chung vẫn là câu kia, ở trong tay ba Đường Hạo Thiên.

      Cuối cùng, Thiệu Thiến cũng thể khuyên được con mình, đối với đưa con này cũng cực kỳ thất vọng.

      Tuy nhiên sớm biết đứa con này từ làm chuyện gì cũng chỉ lo cho bản thân, nhưng bà ta ngờ bây giờ lại bị chính con mình bán đứng.

      có hiệp nghị kia, tại cũng có biện pháp nào để bắt nhà họ Đường trả lại tiền kia.

      1200 vạn kia là do bà ta thế chấp hết tất cả tài sản nhà họ Giang, nếu thể thuận lợi lấy về, tốt xấu gì cũng phải lấy lại được tiền vốn.

      “Kỳ Kỳ, hiệp nghị kia có mẹ cũng so đo với con, tại tất cả công nhân tập đoàn Giang thị đều chờ phát tiền lương, còn có các loại chi tiêu khác, con với Hạo Thiên tiếng, hãy trả lại 1200 vạn kia trước, nhà họ Giang chúng ta chờ sốt ruột lắm rồi.”

      Tròng mắt Giang Mỹ Kỳ chuyển động phen: “Con biết rồi, mẹ, con với Hạo Thiên.”

      *

      Mấy ngày sau, Đường Chấn mời Thiệu Thiến cùng uống trà chiều, muốn bàn về hôn của hai đứa .

      Thiệu Thiến có chút bất ngờ kịp phòng ngự, sao đột nhiên lại vội vã chuyện hôn của hai đứa đấy vậy nhỉ?

      Đối với hôn của con và Đường Hạo Thiên, Thiệu Thiến đồng ý, dù sao bối cảnh nhà họ Đường ở thành phố này cũng rất danh giá, gả vào nhà họ Đường đối với con mình là lựa chọn rất đúng.

      Hai bên nhanh chóng nhất trí với hôn , dự toính vào cuối năm cử hành hôn lễ.

      Chuyện cưới hỏi của hai nhà diễn ra rất thuận lợi.

      Nhưng khi nhắc đến đồ cưới và sính lễ.

      Đường Chấn : “Nhà họ Đường chúng tôi là gia đình giàu có, sính lễ tuyệt đối thể ít, nhưng đồ cưới, nhưng tổng giám đốc Thiệu cũng thể ủy khuất con mình nha!”

      “Đó là đương nhiên.” Thiệu Thiến cười .

      “Nếu tôi dùng 1200 vạn làm đồ cưới cho Kỳ Kỳ, sinh lễ của nhà họ Đường chúng tôi cũng nhất định xứng đáng với 1200 vạn kia, đến lúc đó sinh lễ tôi trực tiếp gửi vào tài khoản của Kỳ Kỳ.” Đường Chấn vừa ra khỏi miệng khiến Thiệu Thiến cứng đờ cả người.

      Lúc này Thiệu Thiến mới tỉnh táo lại, bàn chuyện hôn , ra là muốn nuốt chửng 1200 vạn có, là lòng dạ hiểm độc.

      Được tấc lại muốn tiến thước cũng phải có giới hạn, quả thực tham lam thành tánh.

      Khó trách ngay cả em và em rể mà cũng hãm hại.

      “Công là công, tư là tư, 1200 vạn là toàn bộ tài sản của nhà họ Giang, sao có thể lấy làm đồ cưới cho Kỳ Kỳ?”

      “Trừ bỏ 1200 vạn này, nhà họ Giang còn gì để làm sinh lễ nữa đây? Nếu truyền ra ngoài con nhà họ Giang gả ra ngoài ngay cả chút đồ cưới cũng có, chẳng phải là khiến người khác chê cười hay sao?” Đường Chấn : “Tôi thấy bằng như vậy, dùng 1200 vạn làm đồ cưới, sau này nếu nhà họ Giang có gặp chuyện gì khó khăn, nhà họ Đường chúng tôi mặc kệ, bà cứ yên tâm.”

      Ý của Đường Chấn phải quá ràng rồi hay sao, chính là muốn trả tiền.

      Kể cả có hôn này, cũng trả tiền.

      là đồ cưới cho con , cũng chỉ là tìm cái lý do chính đáng, để người ngoài về nhà họ Đường tốt.

      Trong lòng Thiệu Thiến mắng, là làm kỹ nữ còn đòi lập đền thờ.

      *

      Khi Đường Chấn và Thiệu Thiến vì tiền bạc mà ầm ĩ, Mộ Tử Duệ thuận lợi tiếp nhận tập đoàn Mộ thị, thành tổng giám đốc tân nhậm.

      Quản lý công ty trong khoảng thời gian này, gần như có gặp chuyện gì khó khăn.

      Toàn bộ đều rất thuận lợi.

      Đường Hân liên tục gọi điện thoại ra nước ngoài cho Mộ ngốc nghếch, nhưng Mộ ngốc nghếch chậm chạp chưa về.

      Hôm nay Đường Hân lại gọi điện thoại bảo Mộ ngốc nghếch về nước, trùng hợp bị Giang Dĩ Mạch nghe được.

      “Mẹ bảo chúng ta về nước sao?” Giang Dĩ Mạch trong lúc vô tình nghe được Mộ ngốc nghếch nghe điện thoại.

      Mộ ngốc nghếch ngoan ngoãn gật đầu: “ muốn trở về sớm như vậy, muốn chơi thêm chút nữa.”

      “Vì sao mẹ lại đột nhiên gọi chúng ta về nước?” Giang Dĩ Mạch tò mò.

      “Nhất định là mẹ nhớ chúng ta rồi.” Dáng điệu Mộ ngốc nghếch thơ ngây chân thành , nhìn bụng bằng phẳng của Giang Dĩ Mạch: “Còn có đứa béo mập của nữa.”

      Duỗi tay dài về phía bụng của Giang Dĩ Mạch, bị Giang Dĩ Mạch đẩy ra.

      “Bà xã, do đủ cố gắng hay sao? Vì sao trong bụng của em vẫn chưa có đứa bé?”

      Giang Dĩ Mạch cười cười: “Sớm muộn cũng có, nên vội vàng.”

      Trong lòng lại oán thầm, đương nhiên có, đều uống thuốc, làm sao có thể mang thai?

      “Ông xã, chúng ta đặt vé máy bay chuẩn bị trở về .” Giang Dĩ Mạch cố ý chuyển hướng đề tài, ở nước ngoài hơn hai tháng, cũng đến lúc phải trở về rồi.

      nghe bà xã.” Mộ ngốc nghếch giống như có chút tình nguyện, nhưng vẫn đồng ý.

      *

      Mấy ngày sau, sân bay.

      Đường Hân vừa nghe con trai của mình từ nước ngoài trở về, cao hứng lập tức kêu lái xe lái xe đón con trai.

      Giang Dĩ Mạch và Mộ ngốc nghếch từ bên trong ra, Đường Hân xa xa nhìn thấy bọn họ, vẫy vẫy tay với con trai mình.

      “Thiên Thần, bên này!”

      Mộ ngốc nghếch vẫy vẫy tay với Đường Hân, ôm lấy Giang Dĩ Mạch cùng .

      “Mẹ, mẹ tự mình tới đón con?” Mộ ngốc nghếch khờ dại hỏi.

      “Đúng vậy, biết hôm nay hai con trở về, mẹ đặc biệt kêu lái xe lái xe đưa mẹ tới đây.” Nhìn khí sắc của con trai và con dâu, liền biết hai người ở nước ngoài rất thỏa mái. “Chúng ta về trước .”

      đường trở về, Đường Hân liền cho Mộ ngốc nghếch: “Thiên Thần, em trai con Tử Duệ cũng trở lại.”

      Giang Dĩ Mạch tò mò làm sao ba chồng có thể đột nhiên gọi Mộ Tử Duệ về nước?

      “Tử Duệ trở lại?” Mộ ngốc nghếch vừa mừng vừa sợ, giống như quên trước kia Mộ Tử Duệ làm gì với bà xã của mình.

      “Ba, làm sao đột nhiên ba lại gọi chú ấy về nước?” Giang Dĩ Mạch hỏi.

      Đường Hân nhìn bọn họ cái, : “Hai đứa tới nay hơn hai tháng, trong nhà xảy ra rất nhiều chuyện, ba hai đứa trúng gió nằm viện, mẹ chỉ muốn gọi Tử Duệ về để chủ trì đại cục.”

      “Chuyện khi nào?” Giang Dĩ Mạch kinh ngạc.

      “Ngày hai đứa .” Vẻ mặt Đường Hân thương cảm .

      Bà ta kể lại chuyện vì sao Mộ Đình trúng gió và nhà họ Đường bỏ đá xuống giếng cách đơn giản, thế Giang Dĩ Mạch mới biết khoảng thời gian có ở đây xảy ra nhiều chuyện như vậy.

      Vậy mà Thượng Quan Trạch cho biết.

      *

      “Em có rất ít cơ hội được ra nước ngoài chơi, những chuyện đáng ghét này em cần phải biết, phá hủy tâm trạng của em.” Trong điện thoại, giọng Thượng Quan Trạch thoải mái .

      “Chuyện lớn như vậy sao có thể cho em biết chứ? Ba chồng em trúng gió tê liệt, làm con trai con dâu, Thiên Thần và em lại ở nước ngoài nghỉ phép, làm sao có thể chấp nhận nổi.” Giang Dĩ Mạch băn khoăn, bình thường ba chồng đối với rất tốt.

      cho em em làm được gì? Cũng chỉ thêm người lo lắng mà thôi! Mà những chuyện này nên là người cho em biết, nhà họ Mộ nhiều người như vậy, gọi điện thoại cho thông báo, đặc biệt là chồng em... Đúng rồi, hơn hai tháng nay em ở nước ngoài với chồng em có tốt ? Có phát gì mới ?” Thượng Quan Trạch ý vị thâm trường hỏi.

      “Mỗi ngày đều ha ha chơi đùa rồi ngủ, có gì quá lớn.” Giang Dĩ Mạch : “Nhưng phong cảnh nơi đó rất được, có cơ hội về sau mời cùng ngắm cảnh.”

      Thượng Quan Trạch biết phát ra điểm khác thường của chồng , cũng ra, chuyện vợ chồng son nhà người ta, xen vào, cũng tốt lắm.

      chuyện điện thoại với Thượng Quan Trạch xong, mới phát thấy Mộ ngốc nghếch nữa.

      *

      Trong thư phòng của Mộ Đình, Đường Hân đặt tờ hiệp định chuyển nhượng cổ phần trước mặt Mộ ngốc nghếch, bảo ký tên.

      “Đây là cái gì?” Mộ ngốc nghếch tò mò hỏi: “Hiệp định chuyển nhượng cổ phần... Đây là cái gì?”

      “Đây là văn kiện cứu mạng ba con.” Đường Hân thuận miệng bừa.

      “Chỉ cần ký cái này, ba hết bệnh sao?” Mộ ngốc nghếch ngốc hồ hồ hỏi.

      Đường Hân nhìn thoáng qua con thứ hai, tiếp tục lừa gạt Mộ ngốc nghếch: “Đúng vậy, chỉ cần con ký tên, bệnh của ba tốt hơn, tập đoàn Mộ thị chúng ta cũng được cứu.”

      Mộ ngốc nghếch ngẩng đầu nhìn Mộ Tử Duệ: “Mẹ ?”

      Đường Hân liếc mắt ra hiệu với con thứ hai, mặc dù Mộ Tử Duệ có chút khinh thường loại hành vi này, nhưng vẫn gật đầu, : “Đúng, mẹ đúng.”

      “Thiên Thần, con nhanh ký tên , bà xã con vẫn ở trong phòng chờ con đó.” Đường Hân cố ý mang Giang Dĩ Mạch ra thúc giục .

      “Được, bây giờ con ký.” Mộ ngốc tử sốt ruột gặp bà xã, cầm lấy bút viết tên mình hiệp định chuyển nhượng cổ phần.
      Last edited by a moderator: 10/12/16

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 79: Đêm tân hôn lạc lối (1)

      Cửa thư phòng đột nhiên bị đẩy ra, Giang Dĩ Mạch đoạt lấy cây bút trong tay Mộ ngốc nghếch; "Đừng ký!"

      "Dĩ Mạch, đến đây làm cái gì?" Đường Hân nghĩ tới Giang Dĩ Mạch lại đột nhiên xuất .

      "Mẹ, tại sao mẹ có thể lừa Thiên Thần ký cái này chứ?"

      "Đây vốn là chuyện của nhà họ Mộ chúng tôi, người ngoài như xen vào làm cái gì?" Đường Hân mất hứng .

      "Con là vợ của Thiên Thần, sao lại thể xen vào chứ?" Trong lòng Giang Dĩ Mạch đầy tức giận : "Mẹ, mẹ là mẹ ruột của Thiên Thần, tại sao có thể lừa Thiên Thần ký vào cái này?"

      Đường Hân cũng đành phải dụ dỗ Giang Dĩ Mạch: "Phải đành chịu chứ biết làm sao? Cha của Thiên Thần bị trúng gió nằm viện, tại động cũng động được, tại toàn bộ tập đoàn Mộ thị đều phải trông cậy vào Tử Duệ, nhưng cổ phần của nó chỉ còn lại 46%, nếu đạt được 51%, ngộ nhỡ các cổ đông khác liên kết lại đối phó với nó, nhà họ Mộ của chúng ta cũng xong luôn, cho nên mẹ mới bảo Thiên Thần giao lại 5% cổ phần của nó cho Tử Duệ."

      "5% cổ phần này là cha cho Thiên Thần!" Giang Dĩ Mạch vẫn đồng ý.

      " phải chúng ta cũng có biện pháp nào khác sao?" Đường Hân .

      "Mẹ là do có biện pháp hay là cố ý muốn 5% cổ phần kia của Thiên Thần?" Giang Dĩ Mạch hỏi ngược lại: "Mẹ gọi chúng con từ nước ngoài gọi trở về gấp như vậy, chính là vì chuyện này sao? Mẹ, mẹ cũng là quá đáng, Thiên Thần cũng là con của mẹ, tại sao mẹ có thể lừa ấy như vậy?"

      "Tôi lừa nó khi nào hả?" Đường Hân tức giận .

      "Tóm lại chúng ta thể ký cái này!" Giang Dĩ Mạch lôi kéo Mộ ngốc nghếch rời .

      Trở về phòng, Giang Dĩ Mạch rất nghiêm túc với Mộ ngốc nghếch: "Sau này nếu mẹ bảo ký những thứ lộn xộn kia, nhất định được ký, có nghe hay ?"

      "À, nghe bà xã."

      Trong thư phòng, Đường Hân tức giận : "Giang Dĩ Mạch đó là cái khỉ gì, dám chuyện với tôi như vậy?"

      Mộ Tử Duệ ở bên cạnh vẫn lên tiếng, bây giờ mới tiến lên an ủi: "Mẹ, đừng tức giận, thôi."

      "Như vậy sao được? Ngộ nhỡ những cổ đông khác liên kết. . . . . ."

      "Coi như bọn họ có liên kết lại cũng vô dụng." Mộ Tử Duệ : "5% cổ phần này ở trong tay hai, cổ phần của nhà họ Mộ chúng ta vẫn là nhiều nhất, cuối cùng vẫn do nhà họ Mộ chúng ta định đoạt thôi."

      "Nhưng. . . . . ." Đường Hân vẫn có chút cam lòng.

      Cuối năm, giới truyền thông khắp thành phố nóng nhất tin tức chính là “Nếu có chuyện gì xảy ra, Giang Mỹ Kỳ kết hôn cùng Đường Hạo Thiên”, đối với người bên ngoài mà , nhà họ Giang như vậy là với cao rồi.

      Mà Đường Chấn là do phải thực lời trước đó của mình là khi có đứa bé rồi mới được kết hôn, hơn nữa ông ta để cho bọn họ lập gia đình cũng là bởi vì muốn trả lại mười hai tỷ kia.

      Thiệu Thiến bị tức đến gần chết, nhiều lần tìm được Đường Chấn chuyện tiền nong, Đường Chấn kiên quyết phần cũng chịu phun ra.

      Mặc kệ Thiệu Thiến gì, ông ta đều kiên quyết nhả ra phân tiền.

      Vì thế bà ta gửi hi vọng vào con của mình, hi vọng ta có thể làm người trung gian thuyết phục, nhưng con Giang Mỹ Kỳ của bà ta ràng hề đứng về phái nhà họ Giang, điều này cũng làm cho Thiệu Thiến rất thất vọng.

      Giang Gia Kiệt tức nhịn nổi, dùng sức đẩy Giang Mỹ Kỳ xuống: "Chị, sao chị có thể làm như vậy? Khoản tiền kia là của nhà họ Giang chúng ta, tại sao cha của Hạo Thiên lại trả cho nhà họ Giang chúng ta?"

      Giang Mỹ Kỳ bị đẩy cái như vậy, rất vui: "Em với chị làm gì? Em có bản lĩnh tìm cha của Hạo Thiên mà hỏi. Cũng đâu phải chị cha Hạo Thiên trả tiền lại cho chúng ta chứ!"

      giờ Giang Mỹ Kỳ sắp trở thành thiếu phu nhân nhà họ Đường nên còn e ngại việc nhà họ Giang có thể phá sản bất cứ lúc nào, đối với người em trai này tự nhiên cũng cần phải khách khí nữa rồi.

      "Chị, đây là lời của con người sao?"

      Giang Mỹ Kỳ buồn cười: "Tiếng người mà em nghe hiểu sao?"

      "Chị. . . . . ." Giang Gia Kiệt tức giận nâng quả đấm lên: “Đừng nghĩ tôi dám đánh chị!”

      tại tôi mang thai, cậu dám đụng vào tôi cái thử xem!”

      Giang Gia Kiệt giận đến mức dùng sức đạp lật ngửa cái bàn trà trong phòng Giang Mỹ Kỳ, ném toàn bộ vật trang trí tủ xuống đất.

      Trong phòng vang lên tiếng động lớn làm kinh động đến Giang Triển Bằng và Thiệu Thiến.

      “Các con làm gì ở đây?” Giang Triển Bằng đẩy cửa ra thấy mớ hỗn độn trong phòng con : “Trước kia lúc Mạch Mạch ở nhà các con lại luôn gây gổ với Mạch Mạch, bây giờ Mạch Mạch gả ra ngoài, sao hai người các con lại ầm ĩ với nhau vậy hả?”

      Giang Gia Kiệt tức giận : “Cha, là chị ấy ăn cây táo rào cây sung!”

      “Giang Gia Kiệt, tôi ăn cây táo rào cây sung khi nào chứ?” Giang Mỹ Kỳ hô to.

      “Còn phải sao? Lấy khoản tiền mà mẹ thế chấp tất cả sản nghiệp của nhà họ Giang chúng ta để vay, nhà họ Đường cũng …..”

      “Gia Kiệt!” Thiệu Thiến muốn ngăn cản nhưng chậm bước.

      Chuyện này chồng của bà hề hay biết chút nào, mà bà ta cũng dám với ông ta.

      Dù sao sản nghiệp của nhà họ Giang cũng là do mẹ ruột của Giang Dĩ Mạch gầy dựng nên, bây giờ mặc dù đứng tên của bà, nhưng vẫn phải có chừng mực, ngoài mặt vẫn là lấy tấm lòng cảm ơn để duy trì và quản lý tập đoàn Giang thị, chứ phải đem thế chấp toàn bộ.

      Giang Triển Bằng nhìn Thiệu Thiến: “Bà xã, chuyện này là sao?”

      “Chỉ là hoạt động đầu tư bình thường của công ty, cần quá để ý.”

      Giang Triển Bằng biết bà dối, hỏi con trai: “Gia Kiệt, Kỳ Kỳ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

      Giang Gia Kiệt biết là mình lỡ miệng, nhưng ta tức nhịn nổi, liền giận dỗi hết tất cả.

      Nhà họ Đường nuốt tất cả khoản đầu tư của nhà họ Giang, phần cũng chịu phun ra, còn tự mình tìm cái cớ hợp lý tô son trát phấn lên tham lam của bọn họ.

      Giang Mỹ Kỳ vội vàng phản bác, thanh minh cho bản thân: “Cha, đây là quyết định của cha Hạo Thiên, con và Hạo Thiên cũng còn cách nào khác, Gia Kiệt lại trách con, cãi nhau với con…. .”

      Đột nhiên Giang Triển Bằng tát lên mặt Thiệu Thiến cái, khiến Giang Mỹ Kỳ và em trai Giang Gia Kiệt đều sửng sốt.

      Bon họ lớn như vậy rồi, mà chưa bao giờ nhìn thấy cha đánh mẹ lần nào, từ trước tới nay cái gì cha cũng đều nghe lời mẹ, hoàn toàn quan tâm đến chuyện trong nhà lẫn trong công ty, yên tâm giao tất cả cho mẹ quản lý, nhưng hôm nay cha lại ra tay đánh mẹ, còn đánh trước mặt bọn họ.

      “Ông xã…...” Thiệu Thiến cũng thể tin nỗi nhìn chồng mình.

      Giang Triển Bằng tức giận chất vấn: “Sao bà có thể thế chấp toàn bộ sản nghiệp của mẹ Mạch Mạch để lại cho ngân hàng chứ hả?”

      Thiệu Thiến cũng oan uổng: “Tôi cũng nghĩ rằng nhà họ Đường lại có thể như vậy…… .”

      “Đó là tài sản mẹ Mạch Mạch để lại cho nó, bà có quyền gì làm như vậy?” Giang Triển Bằng giận đến đỏ mặt.

      Thiệu Thiến bị mắng như vậy, cũng cảm thấy oan uổng và uất ức: “Chẳng phải tôi quản lý công ty của nhà họ Giang nhiều năm qua sao? Có lúc nào ông ngó ngàng đến ? Đừng cho là tôi biết ông nuôi người phụ nữ khác ở bên ngoài…..”

      Bị vạch trần ngay trước mặt hai đứa con, giang Triển Bằng càng thêm giận dữ, lại đánh thêm cái tát, Giang Gia Kiệt lập tức tiến lên bảo vệ mẹ ở sau lưng: “Cha, cho cha đánh mẹ con!”

      “Con tránh ra cho cha!” Giang Triển Bằng rống to.

      “Là cha ở bên ngoài nuôi đàn bà, tại sao lại đánh mẹ con?” Giang Gia Kiệt cũng gầm lớn.

      “Mẹ nào con nấy!” Giang Triển Bằng lớn tiếng : “Sản nghiệp nhà họ Giang là của mẹ Mạch Mạch để lại, mẹ con lại thế chấp tất cả làm của hồi môn* cho con mình!”

      *Của hồi môn: là của cải nhà mẹ đẻ cho con khi về nhà chồng.

      “Là nhà họ Đường kiên quyết nuốt số tiền kia, thể trách mẹ!” Giang Gia Kiệt thay mẹ mình chuyện: “Muốn trách phải trách chị ấy, là chị ấy ăn cây táo rào cây sung!”

      Giang Mỹ Kỳ lập tức phản bác: “Tại sao lại trách chị? Là cha của Hạo Thiên làm như vậy, cũng phải là chị bắt cha Hạo Thiên trả tiền lại, chuyện này liên quan gì tới chị?”

      Những lời phản bác này của Giang Mỹ Kỳ càng làm tổn thương đến cha mẹ cùng em trai, chuyện gì cũng chỉ nghĩ đến bản thân mình.

      Mặc dù bốn người trong nhà này bùng nổ cãi vả trước nay chưa từng có, nhưng vẫn thảo luận chuyện hôn lễ với nhà họ Đường, hơn nữa còn công bố hôn lễ vẫn cử hành như cũ.

      Nhà họ Mộ nhận được thiệp mời tham gia hôn lễ, Đường Hân nhìn thiệp mời, mắng trai mình phải là người.

      nay nhà họ Đường như cá gặp nước, đường làm ăn rộng mở, nên cũng lên giọng và làm cao hơn bình thường.

      Nơi nào còn quan tâm đến chuyện nhà họ Mộ có vui mừng hay .
      Last edited by a moderator: 10/12/16

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 79: Đêm tân hôn lạc lối (2)

      Editor: heisall

      Mà tất cả mọi thứ chuẩn bị cho hôn lễ đều rất sang trọng cao cấp.

      Đường Chấn còn mời truyền thông khắp thành phố tới tham gia hôn lễ, xe hoa lái đến nhà họ Giang, Đường Hạo Thiên bị đám phù rể vây quanh đến trước cửa đón dâu của mình.

      Đoàn phù dâu mười ba người tạo thành tầng lớp bảo vệ, đoàn phù rể gặp chiêu phá chiêu, cầm phong bì tiền lì xì khó khăn vượt qua từng tầng , đẩy tức giận đến cao trào.

      Bạn bè thân thiết đắm chìm trong khí vui mừng náo nhiệt ở bên trong, ai biết bốn người trong nhà này cách đâu lâu mới vừa bùng nổ trận cãi vả kịch liệt.

      Giang Mỹ Kỳ mặc chiếc áo cưới do nhà thiết kế nước ngoài nổi tiếng thiết kế ngồi ở trong phòng của mình, thợ trang điểm trang điểm lại cho .

      Nghe phía bên ngoài náo nhiệt tiếng cười cũng biết chú rễ tới.

      Đoàn phù dâu ở ngoài cửa rối rít đưa ra các loại vấn đề khó khăn lại bị đoàn phù rể hóa giải, cuối cùng đoàn phù dâu bắt đầu cầu phong bì tiền lì xì, mà đoàn phù rể tất nhiên sớm có chuẩn bị, rốt cuộc cuối cùng cũng khiến cho đoàn phù dâu vui vẻ, thả cho bọn họ vào.

      Giang Mỹ Kỳ đứng lên, nhìn Đường Hạo Thiên ở trong đoàn phù rể vây quanh tới, trong mắt lên giọt nước mắt cảm động.

      Đường Hạo Thiên đến gần, hai người ôm hôn ngay trước mặt đoàn phù rể và phù dâu, khí tương đối ấm áp.

      Đoàn phù rể và phù dâu nhìn thấy như vậy đều mơ tưởng đến việc kết hôn.

      Đường Hạo Thiên đột nhiên ôm lấy Giang Mỹ Kỳ rời khỏi phòng giữa đám người vây quanh, lên xe hoa.

      Trong gian phòng khác, Giang Gia Kiệt thấy Đường Hạo Thiên ôm chị mình náo nhiệt dưới lầu, cam lòng, tức nhịn nổi: "Mẹ, chúng ta cứ đưa tất cả tiền của nhà họ Giang cho nhà họ Đường như vậy sao? Hơn mười hai tỉ lận đó, đó là toàn bộ tài sản của nhà họ Giang chúng ta, nếu ngân hàng đòi nợ, chúng ta phải làm thế nào?"

      Thiệu Thiến trấn an con trai: "Gia Kiệt, con cần lo lắng, mẹ nghĩ cách."

      "Nghĩ cách gì? Nhà họ Đường chịu phun ra, chị lại bênh vực nhà chồng. . ."

      "Gia Kiệt, con hãy tin tưởng mẹ, số tiền kia là của nhà họ Giang chúng ta, mẹ tuyệt đối để người ngoài chiếm dụng!" Trong mắt Thiệu Thiến lóe lên tia hung ác: " thôi, chúng ta cũng đến nhà thờ tham gia hôn lễ của chị con."

      "Con !" Giang Gia Kiệt giận dỗi : "Cái loại người ăn cây táo rào cây sung Bạch Nhãn Lang* đó, sao lại bắt con đến tham gia hôn lễ của chị ta chứ?"
      *Bạch nhãn lang: ý chỉ những người ăn cháo đá bát, vong ân phụ nghĩa.

      "Con , người bên ngoài con đúng, nhà họ Đường mời truyền thông khắp thành phố, con là muốn cho nước miếng của truyền thông dìm chết con sao?" Thiệu Thiến : " nhanh !"

      Hôn lễ được cử hành ở trong nhà thờ lớn nhất trung tâm thành phố, số người trong đoàn phù rể và phù dâu phải nhiều bình thường.

      Khách khứa đến đông đến nỗi cũng còn chỗ ngồi, khí náo nhiệt của hôn lễ này được mọi người chú ý đến gay cấn.

      So với hôn lễ cách đây năm trước giữa nhà họ Giang và nhà họ Mộ còn náo nhiệt xa hoa hơn nhiều, mà nhiều đồ cưới cũng bị giới truyền thông tranh nhau đưa tin, rối rít tán thưởng nhà họ Giang coi trọng và thương đứa con thứ hai, nhưng biết nơi nào xuất tin tức đám cưới năm trước của Giang Dĩ Mạch có của hồi môn, còn ra chuyện tất cả tài sản của nhà họ Giang do mẹ của Giang Dĩ Mạch để lại đều chuyển qua cho con của mẹ kế, ám chỉ nhà họ Giang nặng bên này bên kia, chiếm đoạt tài sản của người vợ chết để lại cho con .

      Đường Chấn vốn nghĩ là điều khiển giới truyền thông tâng bốc thương con của nhà họ Giang lên đầu, để hòa hoãn khí khẩn trương lúng túng cùng nhà họ Giang, dù sao sau này hai nhà là sui gia, mâu thuẫn quá căng thẳng cũng tốt.

      Nhưng ai biết được lại xuất ra tin tức như vậy khiến nhà họ Giang rơi vào tình huống khó xử.

      Cũng may đây là chuyện của nhà họ Giang, nhà họ Đường ông cũng quá khó coi, cảnh tượng vẫn náo nhiệt như cũ.

      Giang Mỹ Kỳ kéo cánh tay Giang Triển Bằng về phía Đường Hạo Thiên, Giang Triển Bằng tự tay mình giao tay của con qua cho Đường Hạo Thiên, cha xứ bắt đầu chủ trì hôn lễ.

      "Đường Hạo Thiên tiên sinh, xin hỏi có đồng ý cưới tiểu thư Giang Mỹ Kỳ làm vợ ? Cho dù nghèo khó hay giàu sang, khỏe mạnh hay bệnh tật, cũng xa rời ấy, đến chết cũng đổi?”

      “Tôi đồng ý!”

      “Giang Mỹ Kỳ tiểu thư, xin hỏi có ý gả cho tiên sinh Đường Hạo Thiên làm vợ ? Cho dù nghèo khó hay giàu sang, khỏe mạnh hay bệnh tật, cũng xa rời ấy, đến chết cũng đổi?”

      “Tôi đồng ý.”

      “Bây giờ mời dâu chú rể trao nhẫn cho nhau.”

      Nhân viên làm việc cầm hai chiếc nhẫn tới, hai người trao nhẫn cho nhau.

      “Tốt lắm, kết thúc buổi lễ, tôi tuyên bố chú rể Đường Hạo Thiên cùng dâu Giang Mỹ Kỳ chính thức trở thành vợ chồng, bây giờ chú rể có thể hôn dâu của mình rồi.”

      Đường Hạo Thiên xoay người nhìn Giang Mỹ Kỳ, hôn Giang Mỹ Kỳ dưới ánh mắt chăm chú của mọi người.

      Dưới khán đài vang lên tiếng vỗ tay chúc mừng, gương mặt Đường Hân trầm ngồi phía trước tham gia hôn lễ, hôm nay trong thời điểm khó khăn nhất của nhà họ Mộ, nhà họ Đường lại lên giọng làm cao trong hoàn cảnh này, khiến trong lòng bà thực có cảm giác gì.

      Tức giận nhà họ Đường vong ơn phụ nghĩa, bỏ đá xuống giếng.

      Hôn lễ hôm này đáng lẽ bà đến tham dự, nhưng là người ruột duy nhất của chú rể, bà thể đến được.

      Đèn flash của máy chụp hình trong tay ký giả nháy liên tục ngừng, rối rít chụp cảnh dâu chú rể ôm hôn, ngày hôm sau đăng lên mọi trang đầu của các tờ báo khắp thành phố.

      Giang Mỹ Kỳ còn phát biểu đôi lời với quan khách dưới khán đài, trong mắt chứa đầy nước, cảm ơn cha và mẹ của mình nuôi dưỡng, còn cảm ơn từng người trong nhà họ Giang, còn đặc biệt cảm ơn Đường Hân và nhà họ Mộ thương và ủng hộ cho Đường Hạo Thiên chồng mình.

      đoạn cảm ơn ngắn gọn và cẩn thận của Giang Mỹ Kỳ giành được khá nhiều ấn tượng, cũng làm cho giới truyền thông khắp thành phố đều khen ngợi Giang Mỹ Kỳ tình cảm và hiểu chuyện, Đường Chấn thấy Giang Mỹ Kỳ đột nhiên phát biểu lời cảm ơn này, thoáng qua trong mắt là kinh ngạc đối với Giang Mỹ Kỳ.

      Đứa con này cũng đơn giản, kết quả chỉ có lấy lòng nhà họ Giang và nhà họ Mộ, còn lợi dụng nhà họ Giang và nhà họ Mộ để gây ấn tượng cho mình, cũng tạo cho ta hình tượng tốt đẹp khắp thành phố, khả năng ứng xử tốt hơn so với con trai mình nhiều.

      Cả đám phù dâu chen chúc ở chính giữa, Giang Mỹ Kỳ ném hoa dâu trong tay vào bọn họ, sau đó trong tiếng hoan hô và chúc phúc của mọi người, và Đường Hạo Thiên cùng nhau rời khỏi nhà thờ.

      Tiệc cưới của nhà họ Đường diễn ra tới rạng sáng mới kết thúc.

      Giang Mỹ Kỳ cùng Đường Hạo Thiên mời rượu từng bàn , khi đến bàn Đường Hân, Mộ Tử Duệ tham gia tiệc cưới cùng với mẹ cũng bưng rượu lên uống ly với bọn họ.

      Mà trong phút chốc kia khi ta nhìn thẳng vào mắt Giang Mỹ Kỳ, trong mắt hai người thoáng qua tia khác thường mà người khác dễ dàng phát ra.

      Sau khi kính rượu xong rồi, Giang Mỹ Kỳ lấy cớ phòng vệ sinh.

      Đưa tay khóa trái cửa phòng vệ sinh, sau lưng bàn tay to đột nhiên quay lại người lại đặt cửa, lập tức cúi đầu hôn .

      Giang Mỹ Kỳ cũng ôm Mộ Tử Duệ nhiệt tình hôn trả lại.

      Hai người ôm hôn kịch liệt giống như người tình xa cách lâu rốt cuộc được gặp lại nhau lần nữa, tận tình hưởng thụ nhiệt tình của nhau.

      ………

      *

      Có người ở bên ngoài mở cửa muốn vào phòng vệ sinh, nhưng lại phát cửa phòng vệ sinh bị khóa trái, gõ mấy cái cũng mở, thể làm gì khác hơn là phòng vệ sinh khác.

      Trong phòng vệ sinh, bây giờ hai người tách ra, Giang Mỹ Kỳ sửa sang chiếc váy sườn xám đỏ thẫm xong, cài nút áo lại, đứng ở bệ rửa tay trang điểm lại.

      Mộ Tử Duệ nhìn hỏi: “ phải em rất thích sao? Sao mới hơn nửa năm em gả cho người khác rồi hả?”

      Động tác của Giang Mỹ Kỳ dừng lại chút: “Mới vừa rồi em còn chưa đủ sao?”

      “Nếu để cho Hạo Thiên biết trong đêm tân hôn của ta, em lại làm chuyện đó cùng trong phòng vệ sinh, em xem ta có tức giận đến nỗi bị nằm chỗ giống như cha ?” Mộ Tử Duệ cười .

      “Sao Hạo Thiên có thể biết được chứ? Trừ phi là cho ấy biết!” Giang Mỹ Kỳ trang điểm xong xoay người lại nhìn Mộ Tử Duệ, làm nũng mà ôm ta: “Nhưng nếu chuyện của chúng ta để cho người khác biết, thanh danh của cả hai chúng ta đều mất hết, em hiểu nhất định làm ra loại chuyện ngu xuẩn này!”

      Mộ Tử Duệ cười đỡ lên rửa mặt, ôm eo thon của : “Em rất hiểu !”

      *

      Giang Mỹ Kỳ ở trong phòng vệ sinh hơn tiếng đồng hồ mới rời khỏi.

      Lúc này, Mộ Tử Duệ mới lấy chiếc điện thoại di động đặt ở trong góc phòng vệ sinh ra, nhìn trong màn hình cảnh xảy ra trong phòng vệ sinh vừa quay được lúc nãy, liền nở nụ cười đầy tính toán.
      Last edited by a moderator: 10/12/16

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 80: Tính khi nào ra tay?

      Edit: Ngọc Hân

      Nhà họ Đường thăng quan tiến chức thuận lợi, nhà họ Mộ nghèo túng quạnh.

      Mộ Tử Duệ trở về chỉ tạm thời ổn định được tập đoàn Mộ thị, nhưng nhân tài tinh trong nội bộ công ty bị những công ty khác đào góc tường, còn những khách hàng mới cũng bị cướp , khiến cho tập đoàn Mộ thị thiệt hại nghiêm trọng.

      Nhà họ Đường nhân lúc cháy nhà mà hôi của cướp khách hàng lâu năm của tập đoàn Mộ thị. Mộ Tử Duệ ngồi trong văn phòng tổng giám đốc, trợ lý báo cáo tình hình, thấy Mộ Tử Duệ gì đành phải ra ngoài trước.

      “Đợi chút!” Mộ Tử Duệ lấy đĩa phim từ trong ngăn kéo ra bỏ vào trong bì thư, “ tự mình đưa cái này qua giao cho cậu tôi, nhất định phải tự tay giao đến trong tay cậu tôi, dặn ông ấy nhớ xem.”

      xong Mộ Tử Duệ cầm áo khoác ra.

      Trợ lý biết tổng giám đốc của mình có chủ ý gì, nhưng vẫn nghe theo cấp dặn dò cầm đĩa CD kia tới văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Đường thị, tự tay giao tận tay cho Đường Chấn.
      Đường Chấn thấy đĩa CD cũng thèm nhìn cái, tiện tay để bên cạnh.

      ***

      Nhà họ Mộ.

      Mộ Tử Duệ lái xe vào cửa chính nhà họ Mộ.

      Giang Dĩ Mạch nằm úp sấp bàn trong thư phòng ngủ, nước miếng chảy ra giấy viết bản thảo.

      Cửa thư phòng khẽ mở ra, tiện tay ấn khóa trái cửa.

      Giang Dĩ Mạch ngủ rất ngon, bút trong tay cẩn thận rơi mặt đất phát ra tiếng kêu lanh lảnh, mơ mơ màng màng có chút ý thức, mở to mắt thấy có người tới gần, mắt lim dim : “Ông xã, lén lút làm cái gì vậy….”

      “Chú em?” Giang Dĩ Mạch đột nhiên đứng lên, “Sao lại là chú?”

      “Tình cờ tôi ngang qua muốn vào chào hỏi em tiếng.” Mộ Tử Duệ nhặt bút đưới đất đưa đến trước mặt .

      Tình cờ ngang qua? Hình như phòng của ta ngược hướng với thư phòng của cơ mà?

      Giang Dĩ Mạch đưa tay nhận bút, “ chào hỏi xong, chú có thể … Chú làm gì thế?”

      Mộ Tử Duệ đột nhiên nắm tay , tay ôm kéo vào trong ngực, “Mạch Mạch, chỉ cần em gật đầu cái, có thể cho em mọi thứ em muốn!”

      Giang Dĩ Mạch cảm thấy buồn cười, “Chú biết tôi muốn gì ?”

      “Bất kể em muốn gì cũng đều có thể cho em.”

      “Chỉ sợ thứ tôi muốn chú cho nổi, nhanh buông tôi ra! Nếu buông tôi ra tôi la lên đó!” Giang Dĩ Mạch cố sức muốn tránh nhưng lại bị ta ôm chặt hơn, “Chú như vậy sợ bị chú nhìn thấy đánh chết chú sao?”

      Mộ Tử Duệ vẫn ôm chặt như trước, “Bây giờ ba trúng gió nằm viện, toàn bộ nhà họ Mộ do định đoạt, em nghe lời ….”

      “Ông xã!” Giang Dĩ Mạch đột nhiên nhìn phía sau Mộ Tử Duệ hô lên.

      “Em cho là em gạt được sao? Cửa bị khóa lại rồi.”

      Giang Dĩ Mạch nhìn chằm chằm phía sau Mộ Tử Duệ, Mộ Tử Duệ thấy cũng có chút sợ sệt, theo bản năng ngoái nhìn qua. Giang Dĩ Mạch chợt hung hăng giẫm cước lên chân ta, nhân cơ hội chạy về phía cửa mở khóa an toàn, còn chưa kịp mở cửa Mộ Tử Duệ xong tới chống cửa nhìn : “Em cảm thấy em có thể chạy được?”

      “Mộ Tử Duệ, chú đừng quên tôi là vợ trai chú!” Giang Dĩ Mạch .

      “Đừng quên lần đầu tiên của em sớm giành cho ….”

      Giang Dĩ Mạch giơ tay tát phát bị Mộ Tử Duệ chụp lấy, ấn cửa,“Bây giờ ở nhà, chờ lúc ta vào tới chúng ta sớm xong việc rồi.”

      “Chú dám!” Giang Dĩ Mạch lạnh lùng trừng mắt nhìn ta.

      trai là người đần độn, về sau còn phải dựa vào , bây giờ nhà họ Mộ do định đoạt, còn có gì mà dám!” Mộ Tử Duệ cúi đầu cường hôn Giang Dĩ Mạch.

      Trong lòng Giang Dĩ Mạch gấp gáp, bình thường lúc hi vọng Mộ ngốc nghếch ở cạnh bên người mỗi ngày đều nhảy xung quanh mình, nhưng lúc này cần lại thấy người đâu.

      “Tôi mang thai rồi!” Trong tình thế cấp bách Giang Dĩ Mạch lớn tiếng .

      Đột nhiên Mộ Tử Duệ dừng lại, “Em cảm thấy lời dối gạt được cả đứa bé ba tuổi mà có thể lừa gạt được ư?”

      “Tôi có thai rồi.”

      “Đừng gạt !” Mộ Tử Duệ miệng tin nhưng trong lòng có chút dao động.

      , tin bây giờ chú có thể tới phòng tôi lấy tờ kết quả kiểm tra có thai.”

      “Em muốn nhân cơ hội này chạy trốn phải ?”

      Giang Dĩ Mạch nghiêm túc nhìn ta, “Cho dù tôi thoát được hôm nay cũng tránh được ngày mai!”

      Vẻ mặt Mộ Tử Duệ cũng dần nghiêm túc, “Em mang thai?”

      Giang Dĩ Mạch gật đầu.

      trai ?”

      Giang Dĩ Mạch tức giận rống to, “ nhảm! phải của chú còn có thể là của ai?”

      Tay Mộ Tử Duệ đột nhiên đặt bụng bằng phẳng của Giang Dĩ Mạch, Giang Dĩ Mạch xanh cả mặt, “Chú muốn làm gì?”

      “Hình như đứa trong bụng em còn rất , cho dù làm lần cũng sao.” Mộ Tử Duệ lại thêm, “Em yên tâm, cẩn thận tổn thương đến đứa trong bụng em.”

      “Chú muốn dùng sức mạnh với phụ nữ có thai sao?” Giang Dĩ Mạch nghiêm khắc hỏi, “Ngộ nhỡ đứa bé trong bụng tôi có làm sao, chú nhất định giết chết chú!”

      đến cùng em vẫn đồng ý!”

      “Chú cho rằng Giang Dĩ Mạch tôi là hạng người gì?” Giang Dĩ Mạch giận dữ hỏi, “Là có tính lẳng lơ tùy tiện? Có thể vừa ở cùng với chồng mình còn mang thai đứa , lại vừa vụng trộm đương cùng với em chồng?”

      “Rốt cuộc trai có điểm nào tốt mà em cứ khăng khăng lòng với ta như vậy?” Mộ Tử Duệ hiểu hỏi, “ ta chính là người ngốc….”

      “Câm miệng!” Giang Dĩ Mạch lạnh lùng ngắt lời, “Cho dù ấy là ai cũng là chồng tôi, là ba đứa bé trong bụng tôi.”

      “Em thích ta sao?” Mộ Tử Duệ hỏi.

      Chân người ngoài cửa muốn đá cửa phòng ra đột nhiên dừng lại, chậm rãi thả xuống.

      ngốc nghếch đứng đó hề nhúc nhích động đậy, dường như muốn nghe lời chân từ đáy lòng .

      Giang Dĩ Mạch bị hỏi khó, dời tầm mắt, “Tôi nhất thiết phải trả lời câu hỏi của chú.”

      “Vì sao dám nhìn thẳng vào mắt trả lời ?” Mộ Tử Duệ hỏi, “Em vốn thích trai của phải ?”

      Giang Dĩ Mạch nhìn chỗ khác: “Chú nhanh ra ngoài , nếu lát nữa để chú thấy có thể đánh chết chú.”

      “Em còn chưa trả lời câu hỏi của !” Mộ Tử Duệ giữ khuôn mặt Giang Dĩ Mạch bắt nhìn mình, “ thích trai đúng ? biết em hoàn toàn thích ta, ta cũng xứng với em, ở nhà họ Mộ chỉ có mới xứng đôi với em.”

      Giang Dĩ Mạch cắn lên tay Mộ Tử Duệ giữ cằm , cuối cùng khiến ta buông ra.

      “Chú có để yên hay ? Chú kiên quyết muốn biết đúng ? Bây giờ tôi có thể cho chú biết!” Giang Dĩ Mạch lòng đầy căm giận lớn tiếng : “Tôi thích ta, chút cũng thích, nghe chưa? Nhưng xem như tôi thích chú thế nào? Cho dù tôi thích ấy cũng thay đổi được chuyện ấy là chồng tôi, trong bụng tôi có đứa bé của ấy cũng là .”

      Mộ Tử Duệ ngẩn người, sau đó hỏi: “Nếu lúc trước em phải gả cho trai mà là gả cho , cũng sinh đứa sao?”

      biết!”

      sao?”

      biết!” Giang Dĩ Mạch chút do dự lớn tiếng .

      biết lên em có thể phải ?”

      “Mộ Tử Duệ, lúc nào lại giống như đứa trẻ hỏi những vấn đề buồn cười này? thế giới làm gì có nhiều khả năng như vậy? là tôi gả cho trai chú, mang thai đứa của trai chú, cả đời này tôi là người phụ nữ của trai chú!”

      “Nếu trai chết em tái hôn sao?”

      “Chú cái gì?”

      vẫn câu kia, chỉ cần em gật đầu cái gì cũng có thể đồng ý.” Mộ Tử Duệ .

      “Chú đừng có nằm mơ!”

      Bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa, chợt nghe thấy giọng Đường Hân: “Nhanh mở cửa cho tôi!”

      Giang Dĩ Mạch lập tức đẩy Mộ Tử Duệ ra, mở cửa nhìn thấy bộ mặt đen thui của Đường Hân.

      “Hai người các con làm gì trong này?” Đường Hân nghiêm túc chất vấn.

      có gì, tình cờ ngang qua tùy tiện tán dóc tý.” Mộ Tử Duệ thuận miệng .

      Đường Hân nhìn ta cái, bất mãn với Giang Dĩ Mạch: “Dĩ Mạch, là vợ Thiên Thần, cũng phải chú ý tránh nghi ngờ. Cùng nhốt trong căn phòng với em chồng mình còn ra thể thống gì?”

      Giang Dĩ Mạch: “Đúng vậy mẹ, con cũng cảm thấy như vậy cho nên xin mời mẹ với con trai mẹ tiếng, về sau đừng chạy vào phòng con nữa!”

      gì vậy….”

      “Mẹ, đều là con tốt, sau này con chú ý.” Mộ Tử Duệ muốn mẹ mình và Giang Dĩ Mạch tiếp tục tranh cãi nhau cho nên nhanh chóng lôi mẹ rời .

      “Buông tay, con lôi mẹ đâu?” Đường Hân gạt tay con trai ra, “Vừa lúc con về nhà, mẹ muốn tới bệnh viện chuyến, con theo mẹ cùng .”

      Đường Hân cố ý gọi Mộ Tử Duệ , vì sợ ta thừa dịp bà ta ở nhà lại xảy ra chuyện với Giang Dĩ Mạch.

      Mộ Tử Duệ cũng muốn nhưng lại muốn chọc mẹ tức giận, nên đồng ý.

      Sau khi lên xe Đường Hân mới hỏi: “Sao hôm nay con về sớm như vậy, chắc phải vì cố ý về nhìn Giang Dĩ Mạch đấy chứ?”

      “Mẹ, xem mẹ kìa, làm sao có thể chứ?” Mộ Tử Duệ dựa vào ghế ngồi phía sau, “Khoảng thời gian này trong công ty bận mấy nên con về sớm chút.”

      Đường Hân đưa tay đánh con trai, “Con về về, vào thư phòng của Dĩ Mạch làm gì? Còn chê nhà họ Mộ chúng ta chưa đủ loạn phải ? Con có thời gian rảnh tới bệnh viện chăm sóc ba con là được rồi.”

      “Mẹ, đừng đánh nữa!” Trước mặt mẹ mình, Mộ Tử Duệ vẫn luôn tự giác lộ ra bộ dạng mà chỉ đứa bé mới có, chứ phải là người lớn, “Còn đánh nữa hỏng mất.”

      Đường Hân cưng chiều trừng mắt liếc con trai cái, “Sau này cách xa Dĩ Mạch chút, bây giờ con chính là hi vọng duy nhất của nhà họ Mộ chúng ta.”

      Mộ Tử Duệ muốn tiếp tục đề tài này, “Mẹ, mẹ bảo con cùng tới bệnh viện với mẹ làm gì? Ba xảy ra chuyện gì sao?”

      bao lâu rồi con tới bệnh viện thăm ba con rồi hả?” Đường Hân bất mãn , “Đó chính là ba ruột của con!”

      Tình cảm cha con nhà họ Mộ từ trước đến nay đều mờ nhạt, Mộ Đình suốt ngày bộn bề công việc của tập đoàn, thời gian ở cùng con trai mỗi ngày ít càng thêm ít. Có đôi khi ngay cả câu cũng , hơn nữa từ trước tới giờ ông đối xử với hai đứa con trai rất nghiêm khắc, nên khiến tình cảm giữa ông và hai đứa con trai càng xa cách.

      Bây giờ trúng gió nằm viện, ngoại trừ đau buồn vì chung huyết thống theo bản năng có nhiều thương cảm mấy.
      Last edited by a moderator: 10/12/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :