1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thịnh sủng hào môn thiếu phu nhân - Tiêu Tương Thập

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 69.1: Tìm người thay sinh con cho .

      Editor: heisall

      Dưới tình thế cấp bách, Giang Dĩ Mạch đột nhiên che bụng: "Đau quá. . . . . ."

      "Bà xã, em lại muốn gạt phải ?" Mộ ngốc nghếch cười xấu xa .

      Giang Dĩ Mạch nôn khan mấy cái, rồi bịt miệng: "Dạ dày của em khó chịu, bác sĩ em bị viêm dạ dày, nhanh đem thuốc tới đây."

      "À." Lần này Mộ ngốc nghếch cũng dám chậm trễ nữa, lập tức lấy thuốc.

      Giang Dĩ Mạch nhân cơ hội này mở cửa chạy ra ngoài.

      Mộ ngốc nghếch lập tức đuổi theo: "Bà xã, em đâu vậy?"

      Giang Dĩ Mạch chạy trốn khắp nơi, ngó thấy Mộ ngốc nghếch sắp đuổi kịp, để ý liền chạy vào phòng bếp.

      Trong phòng bếp, người giúp việc dọn dẹp nguyên liệu nấu ăn vừa mới mua về ban nãy, nhìn thấy vào cũng giật mình: "Thiếu phu nhân. . . . . ."

      Thấy Mộ ngốc nghếch cũng đuổi theo vào, vội vã : "Nếu Đại thiếu gia hỏi tôi, các người hãy thấy nhé."

      Vội vàng tìm chỗ trốn, dưới chân cẩn thận liền dẫm lên vũng nước, bị trợt, cả người mất trọng tâm ngã vào đống nguyên liệu nấu ăn mới vừa mua về còn chưa kịp bỏ vào tủ lạnh, ngã lăn vào thùng rác bên cạnh.

      Bên trong thùng rác có ruột cá, còn có hai con cá chết, tất cả đều đổ người , mùi tanh hôi khó ngửi tràn ra khắp phòng bếp khiến tất cả người giúp việc nhịn được đều bịt lỗ mũi lại.

      Ngay lúc Mộ ngốc nghếch đuổi theo tiến vào: "Bà xã. . . . . ."

      Mùi tanh hôi khó ngửi khiến Mộ ngốc nghếch lập tức dừng lại: "Khụ. . . . . . Bà xã, em làm sao vậy?"

      Giang Dĩ Mạch thấy dáng vẻ khó chịu của Mộ ngốc nghếch, lập tức đứng lên, nhào tới người Mộ ngốc nghếch: "Ông xã, em sao, chỉ là bị cá chết dính vào rồi."

      "Khụ. . . . . . Ọe. . . . . ." Mộ ngốc nghếch thiếu chút nữa ói ra.

      Lý Chính chuyện với Đường Hân ở lầu nghe thấy tiếng động, cũng xuống: " xảy ra chuyện gì?"

      Khi nhìn thấy Giang Dĩ Mạch chật vật chịu nổi cùng với mùi tanh hôi khắp người, khuôn mặt lập tức chùng xuống.

      "Dĩ Mạch, nhìn chút , đây là dáng vẻ của thiếu phu nhân nên có sao?" Đường Hân bất mãn hỏi: "Nếu đảm đương nổi vai trò thiếu phu nhân này, sớm rời khỏi !"

      Mộ ngốc nghếch mất hứng: "Mẹ, bà xã bị ngã xuống, mẹ quan tâm đến bà xã, còn hung dữ với ấy, con ghét mẹ!"

      Đường Hân vừa nghe, càng tức giận với Giang Dĩ Mạch hơn.

      Trong lòng càng dứt khoát quyết định nghĩ ra phương pháp dạy dỗ Giang Dĩ Mạch chút.

      Mộ ngốc nghếch lôi kéo Giang Dĩ Mạch ra ngoài: "Bà xã, em nhanh tắm ."

      " người em rất thúi à?" Giang Dĩ Mạch đến gần hỏi.

      Mộ ngốc nghếch vội vàng lùi về phía sau bước, ngừng gật đầu.

      Giang Dĩ Mạch làm ra vẻ hiểu.

      Vào phòng tắm tắm xong, sau đó đến nhà bếp dặn người giúp việc giữ hai con cá chết ấy lại cho .

      Khi trở về phòng liền thấy Mộ ngốc nghếch canh giữ ở trong phòng, cười hì hì : "Bà xã, chúng ta tiếp tục. . . . . .”

      “Ông xã, em cảm giác mùi hôi thối người em vẫn rất nặng, anhh ngửi thử.”

      Vốn có cảm giác có mùi cá chết hôi thối, nhưng khi Giang Dĩ Mạch vừa như thế, Mộ ngốc nghếch giống như ngửi thấy mùi đấy.

      Thấy Mộ ngốc nghếch lùi bước, Giang Dĩ Mạch vui mừng đến thư phòng, làm chuyện của mình.

      Đến buổi tối, khi Mộ ngốc nghếch muốn tiếp tục sinh em bé mập mạp cùng , Giang Dĩ Mạch tiếp tục dùng chiêu đó: “Ông xã, người em có mùi hôi rất khó ngửi, cảm thấy sao?”

      cảm thấy.” Mộ ngốc nghếch khờ dại : “Bà xã, thời gian còn sớm, chúng ta cũng nên. . . . . .”

      Nhìn thấy Mộ ngốc nghếch định nhào lên, Giang Dĩ Mạch bị dọa sợ chạy tán loạn khắp nơi, liền mở cửa ra, vọt vào trong phòng bếp, đợi khi ra lần nữa, khắp người đều là mùi cá chết tanh hôi.

      “Bà xã. . . . . .” Mộ ngốc nghếch uất ức biết phải làm sao.

      Giang Dĩ Mạch cũng quyết tâm chịu sinh con cùng , chỉ sợ sinh ra đứa ngốc nghếch giống .

      Từ lúc này về sau, mỗi lần Mộ ngốc nghếch nhắc tới chuyện sinh em bé mập mạp, Giang Dĩ Mạch liền chạy trốn khắp nơi, phải trốn vào thư phòng chính là vọt vào phòng bếp làm cho khắp người đều có mùi hôi của cá chết, những lúc như thế, gương mặt ngây thơ tuấn tú của Mộ ngốc nghếch luôn lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

      “Bà xã, có phải em có ý định sinh em bé mập cùng hay ?” Mộ ngốc nghếch rất tủi thân hỏi.

      phải đâu.” Giang Dĩ Mạch nhắm mắt .

      “Vậy tại sao em luôn trốn ? Còn cố ý làm cho mình có mùi thúi nữa?”

      “Đó là do em cẩn thận.” Giang Dĩ Mạch giải thích, sau đó đóng cửa thư phòng, khóa chặt, còn thuận tiện cài chốt an toàn.

      Mộ ngốc nghếch cảm thấy rất khổ sở.

      “Đại thiếu gia, phu nhân gọi qua phòng chuyến.” Ninh Tử giọng .

      Mộ ngốc nghếch lưu luyến rời nhìn cửa thư phòng đóng chặc, mới xoay người đến chỗ Đường Hân.

      “Mẹ, mẹ gọi con?”

      “Thiên Thần, chuyện đứa của con và Dĩ Mạch như thế nào rồi?” Đường Hân mở miệng liền hỏi: “Cũng thời gian dài như vậy rồi, bà xã của con vẫn còn chưa có động tĩnh gì sao?”

      “Mẹ, chúng con cố gắng. . . . . .”

      Đường Hân lập tức cắt ngang: “Mẹ có ý ép buộc hay thúc giục các con, chỉ thuận miệng hỏi chút mà thôi. Con qua đây, xem cái này chút.”

      “Cái gì vậy ạ?” Mộ ngốc nghếch tò mò tới, thấy mẹ đặt xấp hình ở trước mặt .

      “Con nhìn kỹ chút.” Đường Hân cười .

      Mộ ngốc nghếch mở hình ra xem, tất cả đều là hình của những còn rất trẻ tuổi, bọn họ đều rất đẹp.

      “Mẹ, đây là cái gì?”

      “Các ấy rất đẹp phải ?”

      Mộ ngốc nghếch ngơ ngác gật đầu.

      “Con xem chút có thích người nào , mẹ ấy tới nhà chơi với con.” Đường Hân cười .

      “Con có bà xã rồi, thể chơi cùng những khác.”

      “Bà xã của con bận rộn làm việc cả ngày, có thời gian chơi với con hả? Hơn nữa bà xã của con bận rộn như vậy, con cũng thể lúc nào cũng quấy rầy nó được đúng ? Mẹ giúp con tìm tuổi còn trẻ lại xinh đẹp đến chơi với con, còn có thể sinh em bé mập mạp cùng con nữa, có được ?”

      được!” Mộ ngốc nghếch chút do dự trả lời: “Con thể làm chuyện có lỗi với bà xã được.”

      “Bà xã của con vẫn là bà xã của con, có gì thay đổi hết, sao lại có lỗi với bà xã con được chứ? Mẹ có đúng ?” Đường Hân dụ dỗ: “Bà xã của con cũng chơi với con, ném mình con ở bên, mẹ rất đau lòng cho con, Thiên Thần à, bà xã của con vất vả như vậy rồi, mà cả ngày còn bị thúc giục sinh con, như vậy áp lực rất lớn, hay là chúng ta cứ tìm người chơi với con, rồi thuận tiện thay nó sinh con cho con, như vậy phải càng tốt cho bà xã của con hơn sao?”

      cần, con chỉ muốn sinh em bé mập mạp cùng bà xã thôi.”

      “Thiên Thần, phải con rất thương bà xã sao?” Đường Hân hỏi.

      “Con đương nhiên thương bà xã rồi.” Gương mặt Mộ ngốc nghếch như trẻ con.

      “Nếu thương bà xã, có phải thể gây thêm phiền toái cho bà xã hay ?” Đường Hân hỏi: “Mỗi ngày Dĩ Mạch bận bịu việc thiết kế, rất vất vả rồi, chúng ta thể lại gây thêm khó khăn cho nó, mẹ tìm cho con trẻ tuổi xinh đẹp để chơi với con, thay nó sinh đứa bé cho con, như vậy Dĩ Mạch cũng cần phải khổ cực như vậy nữa.”

      thế sao?” Mộ ngốc nghếch ngẹo đầu, gương mặt u mê tò mò.

      “Dĩ nhiên, sao mẹ có thể lừa con được?” Đường Hân chỉ vào hình: “Con trai, tới xem chút, thích người nào?”

      Sau khi Mộ ngốc nghếch xem xong, bĩu môi : “Đều thích.”

      “Vậy con thích người như thế bào?” Đường Hân hỏi.

      Mộ ngốc nghếch hưng phấn : “Giống như bà xã vậy.”

      Gương mặt Đường Hân lạnh lẽo, hồi lâu lại quay trở về lúc đầu.

      “Thiên Thần, con muốn có em bé mập mạp sao?” Đường Hân dằn lòng tiếp tục dụ dỗ.

      “Muốn chứ.”

      “Vậy con hãy chọn , con thích ai, sau đó nhanh chóng sinh em bé mập mạp.”

      cần, chỉ có ông xã và bà xã mới có thể sinh em bé mập mạp thôi.”

      phải bà xã của con sinh được sao? Với lại cũng bận rộn như vậy, chúng ta tìm người làm thay cho nó, nhất định Dĩ Mạch cũng đồng ý.”

      “Vậy bây giờ con thương lượng cùng bà xã chút, để bà xã tới đây chọn thay con….”

      “Quay lại đây!” Gương mặt Đường Hân vui: “Chuyện này thể cho bất kỳ ai biết.”

      “Tại sao?”

      Đường Hân cố gắng hết sức nhàng: “Chúng ta nên tạo cho mọi người bất ngờ, con có muốn làm cho bà xã của con vui vẻ ?”

      “Muốn.”

      “Vậy nên cái gì con cũng được cho bà xã của con biết, chờ có đứa bé, chúng ta cho nó biết, nhất định có thể tạo cho nó niềm vui bất ngờ.” Đường Hân từng bước dụ dỗ.

      như vậy sao?” Gương mặt của Mộ ngốc nghếch ngây ngô.

      phải con rất tin tưởng lời mẹ sao?” Đường Hân hỏi, “Mẹ lừa con lúc nào chưa?”

      Mộ ngốc nghếch nhăn nhăn nhó nhó: “Nhưng con thích họ, con chỉ muốn sinh em bé mập mạp cùng bà xã thôi.”

      “Thiên Thần, con phải nghe lời mẹ, mẹ hại con đâu. Bây giờ con còn có ba mẹ ở bên cạnh, chờ ngày kia ba mẹ đều còn, chỉ còn mình con phải làm sao bây giờ? Có đứa bé ở bên cạnh chăm sóc con, ba mẹ cũng yên tâm hơn.” Đường Hân xong bắt đầu lau nước mắt: “Thiên Thần, lần này con nhất định thể phụ tấm lòng của mẹ đối với con, nhất định phải mau sinh đứa bé, như vậy ba mẹ mới yên lòng.”

      “Mẹ, mẹ cần khổ sở, con và bà xã nhất định sinh được em bé mập mạp.” Gương mặt trẻ con của Mộ ngốc nghếch kiên định.

      nhiều như vậy, mà trong lòng nó vẫn còn nhớ nhung bà xã của nó.

      Nó càng như vậy, mình càng phải tìm cho nó khác.

      phải vậy, Thiên Thần, con nghe mẹ .....”

      Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng xe lái vào cửa, nữ giúp việc Ninh Tử gõ cửa vào, “Phu nhân, lão gia về.”

      Đường Hân sững sờ, sao hôm nay ông ấy lại về sớm như vậy?

      “Mấy giờ rồi?”

      Ninh Tử : “ bốn giờ rồi.”

      Đường Hân lập tức đứng dậy ra khỏi phòng, đón chồng, nhưng gương mặt lại lo lắng.
      Last edited by a moderator: 10/12/16

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 69.2: Tìm người thay sinh con cho .

      Editor: heisall

      Bà biết trong khoảng thời gian này tập đoàn Mộ thị gặp phải chút vấn đề, ngày thường chồng bà rất ít khi trở về sớm như vậy, sợ là công ty xảy ra chuyện gì.

      Mộ ngốc nghếch tới cửa sổ, nhìn chiếc xe dừng trong sân, cửa xe mở ra, tài xế xuống xe trước, cẩn thận từng li từng tí đỡ Mộ Đình xuống từ chỗ ngồi phía sau xe.

      "Mộ Đình, ông làm sao vậy?" Đường Hân lo lắng tiến lên đỡ chồng mình.

      "Thân thể của Tổng giám đốc có chút thoải mái, lúc họp đột nhiên té xỉu, tôi khuyên tổng giám đốc bệnh viện, nhưng ông ấy chịu, bảo tôi đưa ông ấy về nhà trước."

      "Té xỉu sao?" Đường Hân nhất thời cảm thấy trời như muốn sập xuống tới nơi, lập tức gọi người làm cùng bà đỡ chồng vào, đồng thời dặn dò quản gia lập tức gọi điện thoại cho bác sĩ riêng của nhà họ Mộ tới.

      "Tôi sao, đừng làm to chuyện, nghỉ ngơi chút ổn thôi." Mộ Đình nhìn vợ vội vàng hấp tấp, nghiêm nghị .

      "Thế nào là sao hả? Té xỉu mà có việc gì ư?" Đường Hân đỡ chồng nằm xuống: "Bác sĩ tới nhanh thôi, ông hãy nằm nghỉ tốt."

      Lúc này Mộ ngốc nghếch cũng tới, giống như đứa bé ba tuổi bình thường, giòn giã gọi tiếng: "Cha, cha làm sao vậy? Đau ở đâu à?"

      Mộ Đình nhìn con trai giống như đứa bé, trong lòng trăm vị trộn lẫn, cảm giác áy náy mãn liệt càng khiến cho ông càng thêm cảm thấy có lỗi với đứa con trai lớn này.

      "Cha sao, chỉ là hơi mệt mỏi chút thôi, nghỉ ngơi lát là tốt." Chưa có khi nào Mộ Đình chuyện với con trai mà vẻ mặt lại ôn hòa như vậy, trong ngày thường đều là bộ mặt lạn lùng, lại cực kỳ ít .

      Đường Hân nhìn thấy cảnh này, trong lòng càng lo lắng cho đứa con trai thứ hai hơn.

      "Thiên Thần, con chơi , để cho cha con nghỉ ngơi chút." Đường Hân đuổi khéo Thiên Thần.

      "Dạ." Mộ ngốc nghếch nhìn cha: "Cha, cha nghỉ ngơi cho khỏe, con đây."

      Mộ Đình gật đầu, dịu dàng : " ."

      Đại khái cũng lớn tuổi rồi, còn khí phách và mạnh mẽ như hồi xưa nữa, trong lòng có chuyện yên tâm nhất chính là đứa con trai lớn ngốc nghếch này.

      Năm đó nếu phải do ông kích động, con trai cũng biến thành cái bộ dạng này.

      Coi như vì con trai, lúc này ông thể ngã xuống được.

      Mộ Đình thầm nhắc nhở mình ở trong lòng, chuyện hôm nay ngược lại cho ông thêm dũng cảm và quyết tâm để đối mặt với tất cả khó khăn và chống đỡ mọi chuyện sắp tới.

      "Mộ Đình, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

      "Chuyện trong công ty bà cần phải hỏi nhiều." Lúc này Mộ Đình muốn nhắc lại những chuyện phiền lòng kia.

      Tập đoàn Mộ thị chỉ nổi danh trong thành phố này mà còn là trong những tập đoàn lớn của cả nước, nhưng lại liên tục bị công ty tầm thường làm cho ứng phó kịp, đầu tiên là thần biết quỷ hay đoạt hạng mục khu vui chơi ở trung tâm thành phố, tiếp đó lại liên tục đoạt nhiều khách hàng cũ của tập đoàn Mộ thị, làm hại tập đoàn Mộ thị tập đoàn bị tổn thất nghiêm trọng.

      Đối phương là cố ý nhằm vào tập đoàn Mộ thị của ông, cố tình tranh giành.

      “Mộ Đình, tôi thấy hay là để cho Tử Duệ trở lại công ty.” Đường Hân nhân cơ hội khuyên: “Để cho nó ở bên cạnh giúp ông chia sẻ công việc chút, ông cũng vất vả như vậy, cái gì cũng đều muốn tự mình ôm lấy.”

      phải tôi sao rồi sao?”

      “Cái gì mà sao? Ông còn là thanh niên trẻ tuổi nữa rồi, ông hơn năm mươi tuổi rồi đấy!” Đường Hân lo lắng nhắc nhở: “Mộ Đình, sớm muộn gì cũng có ngày ông phải lui xuống, thừa dịp bây giờ để cho Tử Duệ trở lại công ty học hỏi thêm nhiều kinh nghiệm, ông cứ yên tâm về Tử Duệ, tôi trông nom nó, bảo đảm nó làm ra chuyện gì sai trái nữa.”

      Mộ Đình thở dài, “Tôi phải lo lắng chuyện này.”

      “Vậy ông lo lắng cái gì?”

      “Tôi lo lắng em bọn nó vừa mắt nhau, tình huống của Thiên Thần bà cũng biết đấy, tại Tử Duệ dám đánh chủ ý lên vợ của nó, sau này ai dám bảo đảm nó giành sản nghiệp với Thiên Thần chứ?” Rốt cuộc Mộ Đình cũng để lộ ra suy nghĩ của mình: “Tôi hoàn toàn có ý định để cho Tử Duệ chạm vào sản nghiệp của nhà họ Mộ ở trong nước, tôi chỉ muốn khi tôi còn sống có thể coi chừng phần sản nghiệp này tốt, đợi đến khi con của Thiên Thần lớn lên, giao toàn bộ cho nó, như vậy tôi cũng yên tâm, bằng tôi còn mặt mũi nào mà gặp…….”

      Mộ Đình khoát khoát tay: “Chuyện qua cần nữa.”

      “Mộ Đình, đầu óc của ông suy nghĩ cái gì vậy, thế nào Tử Duệ cũng là em ruột của Thiên Thần, cho dù thế nào cũng hại trai của mình. Ông cứ cho phép Tử Duệ đến học tập và trợ giúp thêm cho ông , cũng phải ông cho Tử Duệ toàn bộ Mộ thị, hơn nữa tương lai còn dài mà, còn phải chờ con của Thiên Thần lớn, trong lúc đó Tử Duệ cũng có thể giúp đỡ con của Thiên Thần quản lý Mộ thị nữa.”

      Mộ Đình biết quyền lực và tiền bạc có sức hấp dẫn rất lớn đối với con người.

      Có lẽ mới đầu đúng là lòng giúp tay, nhưng đến khi có quá nhiều, dần dần cũng quên ý định lúc ban đầu.

      Bị danh lợi cùng tiền bạc bao phủ, chỉ muốn có nhiều hơn.

      “Bà cần nữa, mặc dù tôi là lão già khọm, nhưng chống đỡ thêm mười mấy hai mươi năm nữa cũng có vấn đề gì.”

      “Sao ông lại cố chấp như vậy? Để cho Tử Duệ trở lại công ty giúp ông có cái gì tốt chứ? Ông cứ tin con trai của ông như vậy sao?”

      “Chuyện của công ty tôi biết chừng mực, bà đừng thêm nữa.” Giọng của Mộ Đình nghiêm túc, khiến Đường Hân cũng tiện thêm cái gì nữa.

      Lúc này bác sĩ riêng tới nhà họ Mộ, quản gia dẫn ông vào kiểm tra cho Mộ Đình.

      Mộ ngốc nghếch nhân cơ hội này gọi quản gia lại: “Triệu quản gia, ông giúp tôi chuẩn bị mấy cục xà bông thơm.”

      “Thiếu gia, cần xà bông thơm để làm cái gì?”

      “Đương nhiên là tắm!” Khi mấy chữ cuối cùng được ra, lại giống như nặn ra từ trong kẻ răng của Mộ ngốc khờ dại.

      Trong nháy mắt Triệu quản gia liền hiểu .

      Trong phòng, bác sĩ làm kiểm tra sơ bộ cho Mộ Đình, : “Mộ tiên sinh là do làm việc quá vất vả, tâm trạng tức giận nên dẫn đến té xỉu. Tạm thời có gì đáng ngại, nhưng sau này Mộ tiên sinh cần phải chú ý hơn, thể quá vất vả, cũng thể tức giận, phải nghỉ ngơi nhiều.”

      Lúc này Đường Hân mới yên lòng lại, tự mình đưa bác sĩ ra ngoài.

      Ra đến bên ngoài, bác sĩ mới : “Huyết áp của Mộ tiên sinh hơi cao, tình trạng cũng tốt cho lắm, nhưng tạm thời có chuyện gì đáng ngại, sau này phải chú ý nhiều hơn, nhất định thể tức giận, nếu rất dễ dẫn đến đột quỵ.”

      Đường Hân bắt đầu lo lắng.

      Bác sĩ vội vàng an ủi: “Phu nhân, bà cũng cần quá lo lắng, chỉ cần ông ấy chú ý nghỉ ngơi, tịnh dưỡng tốt, cũng có vấn đề gì lớn.”

      Đường Hân gọi quản gia tới đưa bác sĩ rời .

      Chuyện Mộ Đình bị té xíu trong lúc họp ở công ty lập tức truyền tới tai của người nhà họ Đường, vào buổi chiều hôm sau, Đường Hạo Thiên liền bị cha kiên quyết gọi về nhà để cùng nhau mang theo quà tặng qua nhà họ Mộ thăm hỏi.

      Mộ Đình có Đường Hân cũng đều đồng ý cho ông đến công ty, nhất quyết giữ ông ở nhà nghỉ ngơi.

      Mộ Đình hiếm có khi có thể ngồi ở nhà uống trà nhàn nhã như vậy, còn trò chuyện tâm với vợ nữa.

      Đường Hạo Thiên cùng cha mẹ đến nhà họ Mộ thăm Đường Hân rất vui mừng.

      nhiều năm như vậy, quan hệ giữa em bọn họ vẫn luôn rất tốt, nếu ai gặp phải chuyện gì khó khăn cũng đều giúp đỡ lẫn nhau, giống như những gia đình giàu có khác, khi mỗi người đều lập gia đình riêng liền đấu đá lẫn nhau.

      Hai bên chuyện thân mật lúc, Đường Chấn thuận miệng hỏi câu: “Sao thấy Thiên Thần vậy?”

      “Nó ở trong phòng.” Đường Hân thuận miệng cười , người giúp việc gọi con trai ra đây.

      Trong phòng, Mộ ngốc nghếch đuổi theo Giang Dĩ Mạch khắp phòng: “Bà xã, em đừng chạy, mẹ muốn với em sinh em bé mập mạp……”

      Giang Dĩ Mạch gào thét ở trong lòng: “Ai muốn sinh con với đồ ngốc nghếch nhà chứ!”

      Vừa mở cửa lao ra khỏi phòng thiếu chút nữa đụng vào người nữ giúp việc đứng phía trước định thông báo cho Mộ ngốc nghếch ra ngoài gặp khách.

      Vọt thẳng vào phòng bếp, ra sức lấy sờ vào cá chết, để khắp người đều có mùi tanh hôi.

      Sau đó hài lòng ra khỏi phòng bếp, Mộ ngốc nghếch lập tức nhào tới: “Bà xã, em thơm…... Khụ. …..”

      Lần này xem còn sinh thế nào!

      Giang Dĩ Mạch hả hê, quản gia gấp gáp cầm đồ chạy ra.

      “Thiếu phu nhân, người làm bếp mới vừa vào chơi đùa với cá chết, nơi này có xà bông thơm còn có hương liệu có thể trừ hết mùi tanh hôi của cá chết, bảo đảm chút nữa mùi tanh hôi của cá chết còn nữa, cứ yên tâm sử dụng.”

      tốt quá!” Mộ ngốc nghếch vui mừng hô lên.

      Giang Dĩ Mạch giận đến chết, ra sức trợn mắt với quản gia, đầu của quản gia rịn đầy mồ hôi lạnh, làm bộ như nhìn thấy.

      Mộ ngốc nghếch ôm cổ Giang Dĩ Mạch kiên quyết kéo vào phòng tắm, thuận tay cầm lấy xà bông thơm cùng hương liệu: “Bà xã, giúp em tắm nhé!”

      Mấy người ở trong phòng khách kinh ngạc nhìn Giang Dĩ Mạch bị lôi vào phòng tắm.

      “Buông tay! Tôi tự mình làm! phải chỉ rửa tay thôi sao? cởi quần áo của tôi làm gì? Tay sờ ở đâu đó……. Còn mau dừng tay…… A…...”

      Trong phòng tắm truyền đến tiếng nghịch nước còn có thanh “mắng ” của hai vợ chồng.

      Trong phòng khách, hai vợ chồng nhà họ Mộ chuyện cùng người của nhà họ Đường cũng cảm thấy lúng túng, Đường Hân cười gượng hai tiếng: “Bây giờ người trẻ tuổi cũng là…, ban ngày cũng biết kiềm chế!”

      Đường Hạo Thiên nghe tiếng nghịch nước truyền tới từ trong phòng tắm, trong lòng lại cảm thấy rất thoải mái.
      Last edited by a moderator: 10/12/16

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 70: Ai phản bội ai?

      Edit: Ngọc Hân

      Đường Chấn cười cười, “Người trẻ tuổi ấy mà, có thể hiểu được, ai từng có tuổi trẻ chứ, ha ha ha.”

      Mộ Đình chứng kiến tình cảm vợ chồng son tốt như vậy, trong lòng cũng cảm thấy vui mừng.

      “Chúng ta ra sân sau .” Mộ Đình muốn tặng gian cho vợ chồng son ở trong phòng tắm, cố ý .

      Người nhà họ Đường cũng hiểu, mấy người liền ra sân sau, sau đó bắt đầu chơi cờ vua trong đó.

      Trong phòng tắm Mộ ngốc nghếch tắm rửa từ xuống dưới cho Giang Dĩ Mạch sạch , toàn cơ thể đều là hương xà bông thơm mát.

      Tiếp theo cũng nhảy vào bồn tắm, bắt đầu tắm uyên ương.

      “Mộ Thiên Thần, ra ngoài cho em… Ưm….” Câu kế tiếp bị chặn lại.

      Trong bồn tắm Mộ ngốc nghếch ôm chặt lấy Giang Dĩ Mạch, nhiệt tình hôn rồi lại muốn .

      Bên ngoài sân, Mộ Đình và Đường Chấn cùng nhau chơi cờ, hai người vợ ngồi bên cạnh vừa xem đánh cờ vừa tùy ý trò chuyện.

      Thời gian vô tri vô giác trôi qua nhanh.

      Đường Hạo Thiên tất nhiên có hứng thú chơi cờ, mình trốn ra ngoài gọi điện thoại cho Giang Mỹ Kỳ.

      “…. Em đoán hôm nay thấy gì nè?”

      phải tới nhà họ Mộ thăm dượng sao?” Đầu bên kia điện thoại Giang Mỹ Kỳ vừa áp di động vào lỗ tai chuyện vừa dũa móng chân.

      “Đúng vậy, bây giờ ở nhà dượng, nhìn thấy Giang Dĩ Mạch và họ ở trước mặt ba mẹ còn có cả dượng vào trong phòng tắm chàng chàng thiếp thiếp, liếc mắt đưa tình, biết xấu hổ!” Đường Hạo Thiên vừa lòng .

      Giang Mỹ Kỳ nghe ra tức giận của Đường Hạo Thiên, cố ý : "Hạo Thiên, đây là tức giận chuyện gì vậy? Người ta là hai vợ chồng, làm loại chuyện đó cũng bình thường. Hơn nữa phải và dượng của vẫn thúc dục bọn họ sinh đứa bé sao?"

      “Lúc trước khi ta còn luôn miệng thích , đưa ra đề nghị ở cùng nhau, ta lại cái gì mà muốn để giành lần đầu tiên cho đêm tân hôn. Bây giờ lại cùng người đần độn ban ngày ban mặt trước mặt người khác làm loại chuyện như vậy, quả thực chính là mặt dạn mày dày!”

      “Hạo Thiên, đây là ghen sao?” Giang Mỹ Kỳ dừng động tác tay.

      Đường Hạo Thiên sửng sốt, vội : “ có, chỉ là hơi tức giận, Giang Dĩ Mạch vốn chính là người phụ nữ có tính lẳng lơ, lúc trước đồng ý ta là đúng, nếu chẳng biết sau khi kết hôn ta gây ra bao chuyện vớ vẩn đây!”

      Giang Mỹ Kỳ tiếp tục dũa móng chân, trong lòng cười giễu cợt, còn chưa kết hôn mà gây ra chuyện vớ vẩn hình như là có?

      “Hạo Thiên, dượng của thế nào rồi?” Giang Mỹ Kỳ tiện thể hỏi thăm.

      “Thoạt nhìn thần sắc rất tốt, dượng bảo gần đây dượng ấy có chút mệt mỏi nên mới đột nhiên ngất xỉu, bác sĩ kiểm tra rồi có việc gì, nghỉ ngơi vài ngày là khỏe.” Đường Hạo Thiên .

      “Hàng ngày tập đoàn Mộ thị có nhiều việc chờ dượng giải quyết như vậy, nếu chỉ vì quá mệt ngất xỉu dượng bỏ lại tất cả mọi chuyện để ở nhà nghỉ ngơi sao?” Giang Mỹ Kỳ chậm rãi , dường như tất cả lực chú ý đều dồn lên việc vẽ bậy bạ móng chân.

      “Ý của em là gì?” Đường Hạo Thiên bị câu hỏi của làm sực tỉnh, cũng cảm thấy thích hợp.

      “Hạo Thiên, đến nỗi như thế chứ! Chuyện đơn giản như ậy còn muốn em ra sao?” Giang Mỹ Kỳ nhấc chân lên thổi sơn móng mình vừa vẽ lên.

      biết em thông minh lanh lợi, đừng lúc nào cũng dồn ép như vậy!” Đường Hạo Thiên bị lời đè ép của Giang Mỹ Kỳ như vậy, trong lòng rất thoải mái.

      Đường Hạo Thiên còn có giá trị lợi dụng, cũng nên chọc ta nóng nảy.

      Giang Mỹ Kỳ vội vàng : “Em có ý đó, Hạo Thiên, cũng biết em chỉ nhanh mồm nhanh miệng, có cái gì cái đó, đừng tức giận với em.” xong liền làm nũng.

      Vừa nghe giọng nũng nịu trong điện thoại của Giang Mỹ Kỳ, Đường Hạo Thiên có cách nào lại tức giận với ta nữa.

      “Về sau nếu em dùng lời đè ép giận đó.” Đường Hạo Thiên .

      “Em biết giận em mà.” Giang Mỹ Kỳ cười , “Đúng rồi, chuyện lúc sáng em với thế nào rồi?”

      Vẻ mặt Đường Hạo Thiên trở nên có chút khó xử: “Kỳ Kỳ, em cũng biết chuyện tập đoàn Đường thị tham gia đầu tư xây dựng khu vui chơi trung tâm thành phố đều là ba tự thân tự lực. Em bảo lừa dối ba đầu tư bổ sung thêm hơn ngàn vạn vào khu vui chơi, sau đó lấy danh nghĩa tập đoàn Đường thị tự mình ký thỏa thuận hợp tác với mẹ em, rồi đoạt bảy phần lợi nhuận đầu tư vào cho tập đoàn Giang thị, ngộ nhỡ để ba biết được còn mắng chết ư?”

      đừng quên hơn ngàn vạn này đều là tiền của nhà họ Giang em, tập đoàn Đường thị lấy ba phần lợi nhuận, đến lúc đó ba cao hứng còn kịp, sao có thể mắng chửi?” Giang Mỹ Kỳ , “Làm kinh doanh có tiền kiếm mới là kỳ lạ đấy!”

      “Bây giờ ba chơi cờ với dượng , đợi lát tới tối tìm cơ hội với ba .”

      “Vậy được rồi, em chờ tin tốt của .”

      Hai người trò chuyện lát Đường Hạo Thiên nhìn thấy bóng dáng Giang Dĩ Mạch liền vội vài câu với Giang Mỹ Kỳ rồi lập tức kết thúc cuộc trò chuyện.

      người Giang Dĩ Mạch có mùi thơm mát của xà bông, mặc chiếc áo đầm lụa mỏng màu trắng, càng tôn lên dáng người thon dài của , từ xa nhìn lại tựa như tiên nữ lạc bước xuống trần gian.

      Trước kia Đường Hạo Thiên cảm thấy có hương vị phụ nữ và khí chất như vậy.

      rất xinh đẹp nhưng so sánh với Giang Mỹ Kỳ thiếu yểu điệu tinh tế mà con nên có, thường xuyên bắt nạt Giang Mỹ Kỳ và Giang Gia Kiệt. Động tý là đưa ra câu là chủ nhân nhà họ Giang, tất cả mọi thứ đều là do mẹ để lại, khiến ta nghe xong rất phản cảm.

      Chút tình thân cũng quan tâm tới.

      Lạnh lùng và vô tình.

      ta từng đề cập với rất nhiều lần, nếu thương ta nên cho ta toàn bộ mọi thứ.

      Cũng phải thờ cổ đại, còn lấy bộ dạng thời xưa để từ chối ta.

      Nào đâu giống em Giang Mỹ Kỳ, mảnh mai biết làm nũng, hiểu được làm thế nào để lấy lòng đàn ông.

      Nếu nửa của Giang Mỹ Kỳ, , chỉ phần năm thôi ta cũng đến mức phản bội .

      Giang Dĩ Mạch biết Đường Hạo Thiên vẫn nhìn mình, trực tiếp tới vườn hoa phía sau.

      Vừa rồi Mộ ngốc nghếch ép đến ngủ thiếp , chờ lúc tỉnh lại phát Mộ ngốc nghếch còn bên cạnh, xung quanh cũng thấy bóng dáng nên liền vườn hoa phía sau nhà họ Mộ nhìn xem.

      Lần trước trong lúc vô tình phát chạy mình tới vườn hoa phía sau nhà họ Mộ.
      Last edited by a moderator: 10/12/16

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 70: (tiếp)
      “Giang Dĩ Mạch, lâu gặp!” Đường Hạo Thiên xuất chặn đường Giang Dĩ Mạch.

      Giờ đây Giang Dĩ Mạch thất vọng cực độ về ta, con mắt cũng thèm liếc nhìn ta cái muốn vòng qua ta ra vườn hoa.

      Đường Hạo Thiên chìa tay ngăn lại: “Giang Dĩ Mạch, mặc kệ như thế nào tôi cũng từng là chồng chưa cưới của , ngay cả chào hỏi cũng khinh thường à?” truyện của diễndanlequydon

      cũng từng?”

      “Cho dù chúng ta làm vợ chồng cũng có thể làm bạn bè mà!”

      “Xin lỗi, tôi nghĩ làm bạn với loại người như !”

      “Loại người như thế nào?” Đường Hạo Thiên hỏi.

      “Bây giờ tôi rảnh chuyện với , mời tránh ra!” Giang Dĩ Mạch nghiêm túc .

      Đường Hạo Thiên cứ đồng ý, “Hôm nay đừng mơ mà rời !”

      “Chúng ta có gì để !”

      tôi là loại người gì?” Đường Hạo Thiên hỏi.

      là loại người gì chính ràng sao?” Giang Dĩ Mạch hỏi lại.

      phải là tôi cùng với Kỳ Kỳ hả?” Đường Hạo Thiên , “Nếu cố chấp như vậy sao tôi có thể chọn Kỳ Kỳ? Là ép tôi ở cùng ta.”

      “Chuyện quá khứ tôi muốn khơi lại.” Giang Dĩ Mạch phải , Đường Hạo Thiên vẫn cứ đồng ý.

      “Hôm nay chạm vào vậy chúng ta luôn .”

      “Đường Hạo Thiên, tôi với có chuyện gì hay để , tôi cũng kết hôn, chuyện quá khứ đều trôi qua rồi….”truyện của diễnđànlequydon

      “Làm sao? Bây giờ sống rất thoải mái nên quên người trong lòng là tôi đây?” Đường Hạo Thiên giận dỗi , “ phải từng rất tôi sao? nhất định gả cho tôi sao? Bây giờ lại gả cho người khác tính là gì đây?”

      “Đường Hạo Thiên, còn chút sĩ diện ?” Giang Dĩ Mạch phẫn nộ hỏi lại, “Cùng với Giang Mỹ Kỳ làm loạn sau lưng rôi, ép tôi chùi đ*t cho các người, còn biết xấu hổ chạy tới trước mặt tôi trách mắng tôi? và Giang Mỹ Kỳ quả nhiên là trời sinh đôi, da mặt đều có thể sánh với bức tường thành dày.”

      Đường Hạo Thiên nâng tay muốn đánh cái, Giang Dĩ Mạch cũng sợ ta, “ dám chạm vào tôi chút thử xem, chồng tôi bỏ qua cho đâu. Lần trước ở bệnh viện còn nhớ chứ?”

      Nhớ tới màn ở bệnh viện, Đường Hạo Thiên có chút e ngại.

      nhắc tới còn tốt, nhắc tới những thứ này Đường Hạo Thiên càng thêm tức giận.

      phải tôi là người nhất sao? Nhưng lại đứng nhìn tôi thiếu chút nữa bị người khác bóp chết, đây cái gọi là trong miệng sao?” Đường Hạo Thiên phục hỏi.

      “Xứng đáng, đó là gieo gió gặt bão!” Giang Dĩ Mạch lạnh lùng .

      Đường Hạo Thiên xiết chặt nắm đấm: “Giang Dĩ Mạch, cho rằng rất cao thượng sao? hận tôi phản bội , rất tôi, tất cả đều là nhảm. Nếu tôi, sao kết giao nhiều năm như vậy vẫn chịu giao cho tôi? Nếu tôi vừa tiến vào nhà họ Mộ ở cùng Tử Duệ sao? Nếu tôi, sao lại chịu nổi đơn lạnh lẽo cùng người đần độn biết liêm sỉ ân ái trước mặt mọi người và tôi sao….”

      Giang Dĩ Mạch liền hạ cái tát xuống, “Đó là chồng tôi, tôi quyết cho phép bất kỳ kẻ nào nhục mạ chồng tôi!”

      Đường Hạo Thiên giơ tay lên đánh, Giang Dĩ Mạch hơi ngửa mặt lên, “Đây chính là nhà họ Mộ, nếu dám đánh cứ thử xem!”

      đừng nghĩ rằng tôi đánh !” Đường Hạo Thiên tức giận rồi thả tay xuống, “Giang Dĩ Mạch, cũng phải mặt hàng tốt đẹp gì, cùng người có trí nhớ chẳng khác gì đứa trẻ làm loại chuyện đó còn phải vì tài sản của dượng tôi sao, cũng là đồ phụ nữ biết liêm sỉ tham của!”

      xong chưa? xong tôi có thể rồi?”

      Đường Hạo Thiên vẫn chặn lại chịu nhường đường, “Giang Dĩ Mạch, muốn trốn tránh cái gì? Có phải bị tôi trúng rồi ?”

      “Đường Hạo Thiên, cảm thấy bây giờ chúng ta những thứ này còn có ý nghĩa sao?” Giang Dĩ Mạch hỏi lại, “Tôi gả làm vợ người ta, còn chút xíu liên quan gì đến . Đối với quá khứ tôi muốn nhắc lại, cho nên mời tránh ra!”

      “Giang Dĩ Mạch, có biết vì sao tôi lại vứt bỏ mà ở cùng Kỳ Kỳ ? Đó là vì Kỳ Kỳ dịu dàng hơn , khéo léo hiểu lòng người hơn , nếu có thể có phần mười điểm tốt của Kỳ Kỳ tôi vứt bỏ !”

      “Tôi đây chúc mừng các người sớm ngày lập gia đình, đầu bạc răng long sớm sinh quý tử!” Giang Dĩ Mạch gằn từng chữ.

      Đường Hạo Thiên hơi sửng sốt, thế mà lại nổi giận.

      ta nhớ tính tình rất tệ, động tí là nổi cáu….

      Mỗi lần tới nhà họ Giang chơi đều phải chứng kiến cảnh phát giận với Kỳ Kỳ, thậm chí có đôi khi còn động thủ, Kỳ Kỳ hề có sức chống đỡ, thường xuyên bị bắt nạt khóc lóc. Nếu có Gia Kiệt ở đó đánh trận biết còn kiêu ngạo thế nào nữa.

      Thừa dịp ta thất thần để ý Giang Dĩ Mạch vòng qua ta ra vườn hoa.

      “Giang Dĩ Mạch….”

      để ý tới Đường Hạo Thiên nữa, Giang Dĩ Mạch nhanh chóng rời , về hướng vườn hoa phía sau.

      Trong vườn hoa phong cảnh hoài cổ huyền bí, xuân ý dạt dào, hoa khoe màu đua sắc, các loại thực vật xanh tươi và hoa cỏ đủ loại trồng đầy khoảng gian. Cây dây leo xanh biếc bò đầy và trong phòng đầy dây tường vi leo bóng người.

      bàn đặt ly trà uống hết nửa, vẫn còn hơi ấm.

      Giang Dĩ Mạch muốn rời khỏi đó chợt chú ý tới ly trà uống nửa bàn.

      nhìn thoáng qua lối ra của tầng hầm ngầm, tò mò tới.

      “Giang Dĩ Mạch!” Đường Hạo Thiên cũng theo tới, “ phản bội tôi, còn hại chết con tôi, cho là việc này cứ như vậy qua sao?”

      Người trong tầng hầm ngầm ngẩn ra, vội khép laptop lại, trong màn hình là đủ thứ số liệu phức tạp nhìn hiểu, vì đóng máy tính lại nên cách nào biết đây là thứ gì.

      bàn còn đống sách chất chồng, thuận tay cầm lấy miếng vải trắng bên cạnh che kín toàn bộ laptop và sách cùng với vật phẩm ở phía dưới.

      Phía tầng hầm ngầm Giang Dĩ Mạch buồn cười nhìn Đường Hạo Thiên, “Tôi cũng chuyện quá khứ nên nhắc lại, còn quấn quít làm phiền như vậy là muốn làm gì?”

      “Đương nhiên muốn nhắc lại, phản bội tôi, hại chết đứa của tôi và Kỳ Kỳ, làm ra loại chuyện biết xấu hổ lại có tính người, tất nhiên muốn khơi lại rồi!” Đường Hạo Thiên dùng những từ khó nghe nhất để lên án “Việc ác” của Giang Dĩ Mạch.

      quả là hết thuốc chữa!” Giang Dĩ Mạch cũng biết nên cái gì, “ nhất định phải đề cập tới đúng , được, hôm nay tôi và cùng được rồi!”

      Giang Dĩ Mạch từ dưới cửa tầng hầm ngầm lên, “ tôi phản bội ? Là ai lén lút sau lưng vợ chưa cưới là tôi ở cùng với Giang Mỹ Kỳ? Còn làm đối phương to bụng? Rốt cuộc hai chúng ta là ai phản bội ai?”

      “Đây đều là bức ép tôi!” Đường Hạo Thiên lớn tiếng .

      “À!” Giang Dĩ Mạch sắp dở khóc dở cười, “Sao tôi bức ép ? Cũng bởi vì tính tôi tốt ư?”

      “Nếu quả tốt với tôi bằng phần mười Kỳ Kỳ, tôi cũng ở cùng Kỳ Kỳ!”

      “Cho nên tôi chúc mừng các người, chúc mừng các người đó, còn có gì mà hài lòng?”

      “Giang Dĩ Mạch, đừng kỳ quái với tôi như vậy.” Đường Hạo Thiên tức giận , “Lúc trước tôi, chúng ta kết giao với nhau nhiều năm như vậy, tôi đề nghị ở chung với tôi, vì sao đồng ý? Nếu tôi, nên giữ lại gì cho mình mà giao toàn bộ cho tôi chứ!”

      Giang Dĩ Mạch : “Bây giờ tôi rất vui mừng, lúc trước giao mình cho , giống như kiểu là người hoàn toàn đáng để tôi giao phó cả đời.”

      “Cái gì?” Đường Hạo Thiên tức giận chất vấn: “Tôi đáng giá? Cái tên ngốc kia đáng sao?”

      Vẻ mặt Giang Dĩ Mạch bỗng chốc thay đổi, bờ vai Đường Hạo Thiên đột nhiên nhiều hơn bàn tay to, cảm giác khí thế bức người, sắc mặt Đường Hạo Thiên bỗng thay đổi hẳn.

      “Các người gì vậy?” Vẻ mặt Mộ ngốc nghếch khờ dại hỏi, cánh tay thon dài có lực khoác lên vai Đường Hạo Thiên, toàn bộ khuôn mặt Đường Hạo Thiên đều tái mét.

      , họ?” Đường Hạo Thiên quay đầu nhìn Mộ ngốc nghếch, “Sao lại ở chỗ này?”

      “Tôi và bà xã chơi trò trốn mèo.” Mộ ngốc nghếch ngây thơ , “Đúng rồi, vừa nãy các người chuyện gì? Cái gì mà bảo tên ngốc kia đáng giá sao? Các người tôi sao?”

      phải!” Đường Hạo Thiên lập tức , “ họ, nhất định nghe lầm, em lời này, là em và chị dâu họ tán gẫu chút chuyện quá khứ.”

      “Tán gẫu chuyện gì?”

      “Chuyện quá khứ nên đề cập tới cũng được.” Đường Hạo Thiên khẩn trương cười .

      Nếu động thủ, ta hoàn toàn phải là đối thủ của họ.

      họ, và chị dâu chơi trò trốn mèo, sao đột nhiên chạy ra đây hả?” Đường Hạo Thiên cố ý lảng sang chuyện khác.

      “Hình như tôi nghe thấy có ai đó bắt nạt bà xã tôi nên chạy ra xem ai dám khi dễ bà xã của tôi.” Mộ ngốc nghếch , “Tôi tuyệt đối tha thứ cho ta!”

      Đường Hạo Thiên căng thẳng nuốt nước bọt, “ họ, nghe nhầm rồi sao có ai dám khi dễ chị dâu đây? Em quấy rầy và chị dâu chơi trốn mèo nữa, em trước.”

      Sau từ lần trước bị bóp cổ ở bệnh viện thiếu chút nữa tắt thở, bây giờ ta chỉ cần thấy họ ngốc nghếch này là trong lòng có bóng ma tâm lý.

      Giang Dĩ Mạch nhìn thấy Đường Hạo Thiên ỉu xìu chạy trốn, trong lòng bề bộn nên lời, đây là người đàn ông từng sâu sắc sao?

      ta thay đổi hay là chưa hiểu ta?

      “Bà xã, sao em khóc?” Mộ ngốc nghếch ôm Giang Dĩ Mạch hỏi.

      có, là hạt cát thổi bay vào mắt.” Giang Dĩ Mạch .

      “Ông xã thổi giúp em.” Mộ ngốc nghếch muốn tới gần, Giang Dĩ Mạch lại xoay người sang chỗ khác, “ chảy ra cùng với nước mắt rồi.”

      “Bà xã, có việc gì chứ?”

      có việc gì mà.”

      “Ừm, vậy chúng ta cùng nhau trở về.” Mộ ngốc nghếch ôm Giang Dĩ Mạch chuẩn bị rời .

      “Đúng rồi ông xã, mình ở dưới tầng hầm làm gì đó?” Giang Dĩ Mạch đột nhiên nhớ tới hỏi.

      trốn mèo mà.” Mộ ngốc nghếch ngây thơ khờ khạo .

      “Cùng em sao?” Giang Dĩ Mạch nghi ngờ hỏi.

      Mộ ngốc nghếch gật đầu, “Vì muốn biết sau khi bà xã tỉnh dậy nhìn thấy , có lo lắng cho hay , có thể tìm được hay .”

      vậy sao?” Giang Dĩ Mạch từ cửa vào xuống tầng hầm ngầm, thấy đống đồ dùng trong nhà bị vải trắng che lên, thấy gì khác thường.

      “Tất nhiên, đều là .” Mộ ngốc ngốc ngây thơ .

      Giang Dĩ Mạch nhìn vòng xung quanh, thấy được cái gì cả, lúc xoay người chuẩn bị rời , cẩn thận cọ vào tấm vải trắng che đồ dùng gia đình kia, vải trắng rơi xuống lộ ra bên trong ít sách và chiếc laptop xíu.

      “Đây là cái gì?” Giang Dĩ Mạch qua.

      Hết chương 70
      Last edited by a moderator: 10/12/16

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 71: Cá chết lưới rách.

      Mộ Ngốc ngớ ra, đôi mắt đào hoa trong suốt ngây thơ lên tia khác thường.

      "Những bộ sách tài chính và kinh tế này đều là của lão gia trước kia đọc, về sau xem nữa, tất cả đều đặt ở tầng hầm. "Đúng lúc quản gia đuổi đến, cả người Mộ ngốc đổ mồ hôi lạnh.

      ra là sách tài chính và kinh tế, Giang Dĩ Mạch có hứng thú với những thứ này, tay chuẩn bị lấy sách lại thu trở về.

      "Thiếu gia, thiếu phu nhân, ra hai người ở trongnày, lão gia và phu nhân thấy hai người, lo lắng cho hai người đấy."Quản gia .

      " phải ba với ba của Đường Hạo Thiên chơi cờ sao?" Giang Dĩ Mạch , lúc tìm Mộ ngốc thấy bọn họ ở trong đình chơi cờ.

      " kết thúc, vừa rồi người nhà họ Đường đến."

      "Bà xã, chúng ta mau trở về thôi." Mộ ngốc lôi kéo Giang Dĩ Mạch rời khỏi tầng hầm.

      Đường Hân thấy Giang Dĩ Mạch, mặt mang theo vui, nhưng ở trước mặt chồng muốn biểu ra ngoài.

      Tránh cho chồng sinh nghi, có ý kiến gì với bà nữa.

      Bóng đêm buông xuống, mọi người ở nhà họ Mộ ăn xong cơm tối mỗi người trở về phòng nghỉ ngơi.

      Trong phòng Mộ ngốc ở cố gắng sinh em bé mập mạp, muốn sinh con cùng người phụ nữ nhân khác, chỉ càng thêm ra sức làm cho bà xã mình nhanh chóng mang thai.

      Rốt cuộc lần này Giang Dĩ Mạch trốn thoát, thân thể bị lăn qua lăn lại làm cho chịu nổi.

      biết tại sao tối nay liều mạng như vậy.

      Liên tục đến rạng sáng mới bỏ qua cho .

      Ngày hôm sau mãi đến giữa trưa, mới tỉnh lại.

      Quản gia chuẩn bị bữa sáng cho , Giang Dĩ Mạch ăn chút hỏi Mộ ngốc đâu, sao thấy.

      Quản gia thiếu gia chơi ở trong sân, Giang Dĩ Mạch hỏi thêm nữa.

      đường tìm đến sân sau nhà họ Mộ.

      Trong tầng hầm trợ lý Bạc nhìn màn ảnh nhà họ Đường muốn đầu tư thêm ngàn hai trăm vạnvào, vừa rồi Đường Chấn qua gặp ta, nhắc tới việc này.

      Chuyện công việc gần như xong, trợ lý Bạc đột nhiên nhớ tới chuyện, "Đúng rồi, Thiên Thần, từ những số điện thoại di động trong di động Trương Đại Tề ngoại trừ số của Thiệu Thiến, các số khác đều là đám bạn chó má, có giá trị gì lớn."

      "Về chuyện tai nạn xe cộ năm đó chút manh mối cũng có sao?"

      " hơn mười năm, Trương Đại Tề lại bị ám sát, sợ là càng khó tìm. Bên Thượng Quan Trạch cũng phái người tra chuyện này, cũng có tiến triển gì..."

      Mộ ngốc đột nhiên khép máy tính lại,lập tức lấy vải trắng che lên sách với máy tính.

      Giang Dĩ Mạch mơ hồ nghe thấy có giọng , vào tầng hầm, quả nhiên thấy ông xã của mình lại ở trongnày.

      "Ông xã, sao lại đến đây?" Giang Dĩ Mạch nghi ngờ hỏi.

      " nhàm chán, mình đến đây thám hiểm." Mộ ngốc thần bí .

      "Thám hiểm?" Giang Dĩ Mạch tò mò.

      Mộ ngốc gật đầu: "Chỗ này chất đống sách cũ và đồ dùng của nhà chúng ta trước kia, nhất định lại có rất nhiều bảo bối, cho nên, mình muốn lặng lẽ thám hiểm." dựng thẳng ngón trỏ ở môi: "Bà xã, em đừng cho người khác biết, chờ tìm được bảo tàng, tất cả."

      Giang Dĩ Mạch nhìn ông xã ngốc hồ đồ, có chút đồng tình với .

      Nhìn tầng hầm chất đầy đồ đạc linh tinh, cũng nổi lên lòng hiếu kỳ, thuận tay xốc tấm vải trắng lên : "Chỗ này chất đống đồ dùng cũ trong nhà họ Mộ trước kia sao?"

      Phía dưới vải trắng là tủ quần áo đắt tiền mới sáu bảy tầng, để ở chỗ này cảm giác rất đáng tiếc.

      Có thể Mộ ngốc ngờ đột nhiên xốc vải trắng lên nhìn gì đó phía dưới, lôi kéo Giang Dĩ Mạch rời : “Bà xã, đến trưa, chúng ta nên trở về ăn cơm thôi, nếu mẹ già lo lắng cho chúng ta.”

      Giang Dĩ Mạch đột nhiên giãy thoát khỏi tay , nghi ngờ nhìn .

      “Bà xã, em làm sao vậy?” Mộ ngốc khờ khạo hỏi.

      thám hiểm sao?” Giang Dĩ Mạch hoài nghi hỏi.

      Mộ ngốc gật đầu, Giang Dĩ Mạch : “ ràng em nghe thấy chuyện với ai.”

      có, là em nghe lầm rồi.” Vẻ mặt Mộ ngốc khờ dại lắc đầu.

      thể, em có nghe được.” Giang Dĩ Mạch nhìn gian nhà kho lớn này, dường như muốn tìm cái gì.

      Ví dụ người chuyện với Mộ ngốc kia.

      Trong cả nhà kho ngoại trừ vải trắng che đồ đạc ra, có gì khác.

      tiện tay lại xốc tấm vải trắng lên, nhìn thấy hai cái ngăn tủ bên trong, tiện tay đặt vải trắng xuống.

      “Bà xã, có lừa em.” Mộ ngốc giữ chặt Giang Dĩ Mạch: “Chúng ta trở về thôi, nếu mẹ già tìm thấy chúng ta lo lắng.”

      vẫn lôi kéo Giang Dĩ Mạch vẻ mặt tò mò rời .

      Sau cơm trưa, Giang Dĩ Mạch trở về thư phòng mình vẽ bản thiết kế.

      Đồng ý với Thượng Quan Trạch trong hai tháng thiết kế xong giúp ta, bây giờ qua tháng, chậm chạp chưa thiết kế được tác phẩm, đương nhiên thể kéo dài nữa, tạm thời chuyện khác phải để qua bên.

      Quản gia lặng lẽ vào tầng hầm ở sân sau, cẩn thận đụng phải chuông cửa, phát ra tiếng chuông thanh thúy, Mộ ngốc lập tức chạy ra, khờ dại gọi: “Bà xã...”

      “Thiếu gia, là tôi.”

      Lúc thấy quản gia, mắt Mộ ngốc nhìn đằng sau quản gia: “Bà xã của tôi đâu?”

      “Thiếu phu nhân vào thư phòng làm việc rồi.” Mắt quản gia nhìn chuông ở dưới chân bên cạnh cửa: “Thiếu gia, đây là cậu làm?”

      “Như vậy nếu có người đến gần, tôi có thể biết trước tiên.” Cuối cùng Mộ ngốc trút bỏ tầng ngụy trang kia, xoay người lại vào tầng hầm.

      Xốc vải trắng lên, lộ ra Laptop với sách bên trong.

      Lại mở laptop ra, trong màn hình đều là số liệu xem hiểu.

      “Vừa mới nhận được điện thoại của Đông Thần, tập đoàn Đường thị muốn đầu tư thêm ngàn hai trăm vạn vào hạng mục khu vui chơi kia.” mặt Mộ ngốc hoàn toàn có ngu đần khờ dại ngày thường, trong đôi mắt đào hoa hẹp dài lộ ra lợi hại hiếm thấy.

      “Làm sao Đường Chấn có thể đột nhiên đầu tư thêm vào? ngàn hai trăm vạn phải số tiền , coi như ngân hàng cho vay cũng có khả năng dễ dàng cho vay như vậy, hơn nữa theo tôi được biết, trước khi nhà họ Đường đầu tư cũng mượn của ngân hàng với số tiền , lấy tốc độ lại vay nhanh như vậy, sợ bên ngân hàng phê duyệt kia cũng dễ chịu!”

      Mộ ngốc nhếch môi cười trào phúng : “ ngàn hai trăm vạn này có lai lịch lớn, nếu tôi đoán sai, có quan hệ đến nhà họ Giang.”

      “A...?” Triệu quản gia đột nhiên giật mình : “Cậu là Thiệu Thiến giở trò quỷ?”

      sai, trước phải Thiệu Thiến tìm Đông Thần sao? Ông cũng biết, Thiệu Thiến mang tất cả khách sạn nhà họ Giang thế chấp cho ngân hàng, tất cả nhà họ Giang có thể cầm cố bà ta mang tất cả thế chấp, còn muốn dùng tất cả vốn lưu động có thể, kể ra lần này bà ta đánh bạc toàn bộ giá trị con người, nhưng tôi căn bản tính toán hợp tác với bà ta.”

      “Thiếu gia, bây giờ cậu tính làm như thế nào? Thiệu Thiến lấy danh nghĩa nhà họ Đường đầu tư hơn ngàn vạn, chúng ta có cách để cự tuyệt rồi.”

      Mộ ngốc nở nụ cười cái: “Nếu bà ta vội vã muốn tham dự đầu tư như vậy, tôi đây thanh toàn cho bà ta.”

      “Thiếu gia, cậu muốn hợp tác với Thiệu Thiến? Thiếu phu nhân ...”

      “Tôi có hợp tác với Thiệu Thiến sao?” Mộ ngốc bày ra biểu tình rất vô tội: “Tôi chỉ hợp tác với nhà họ Đường mà thôi, ông nghĩ rằng cậu Đường Chấn của tôi ăn hết thịt béo lại muốn nôn ra sao?”

      “Thiếu gia, có thể là tôi lớn tuổi, theo kịp đầu óc của cậu, tôi cậu có ý gì.”

      “Lấy hiểu biết của tôi với cậu tôi, ông ta tuyệt đối có khả năng vô duyên vô cớ giúp nhà họ Giang đầu tư vào hạng mục khu vui chơi kia, cách khác chuyện này rất có thể là mình Đường Hạo Thiên ở bên trong thao túng. Vừa rồi tôi chuyện qua video với Đông Thần, cậu ta , cách nhà họ Đường cho khoản tiền này là Đường Hạo Thiên đầu tư có được hơn ngàn vạn, rất khả năng cậu tôi biết khoản tiền này là của nhà họ Giang.”

      “Đường Hạo Thiên đồng ý làm như vậy nhất định có quan hệ với Giang Mỹ Kỳ, có lẽ nhà họ Giang đồng ý cho Đường Hạo Thiên lợi ích, nếu Đường Hạo Thiên dám mạo hiểm như vậy.” Mộ ngốc phân tích: “Mà Thiệu Thiến nhất định cũng muốn đoạt được lợi nhuận khi khu vui chơi xây xong.”

      nhìn quản gia: “Bác Triệu, bác , nếu cậu tôi biết lợi ích vốn nhà họ Đường lấy được lại phải công chia cho người khác, ông ta cam tâm sao?”
      Last edited by a moderator: 10/12/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :