1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thịnh sủng hào môn thiếu phu nhân - Tiêu Tương Thập

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 57: rất thành

      Edit: Ngọc Hân

      Trong lòng Đường Hân rất bất mãn, nhìn vào phía phòng bếp, giọng : “Tình hình thực tế của Thiên Thần phải biết, nó chẳng khác gì đứa trẻ ba tuổi, để lại tất cả sản nghiệp nhà họ Mộ cho nó, nó có thể quản lý được sao? Vợ nó Dĩ Mạch là nhà thiết kế trang sức, càng thể quản lý được công ty lớn như vậy! Giao cho bọn họ, vậy chẳng khác nào phá hủy tập đoàn Mộ thị của chúng ta sao? Hơn nữa, làm những việc này chẳng phải cố ý làm khó hai đứa ư?”

      Đường Hân nhìn như lời thành khẩn, nhưng ra trong lòng tất cả đều hướng về con trai mình.

      Mộ Đình : “Cho nên tôi hi vọng chúng nó có thể nhanh chóng sinh đứa bé, tốt xấu gì tôi cũng còn có thể chèo chống được mười mấy năm nữa. cố gắng hết sức bồi dưỡng đứa của chúng nó, chờ đứa của chúng nó trưởng thành là có thể tiếp quản phần của tôi rồi.”

      Sắc mặt Đường Hân lập tức thay đổi: “Mộ Đình, ông như thế này là cần Tử Duệ sao?”

      “Bà những lời này là có ý gì? Khi nào tôi cần Tử Duệ?”

      “Tử Duệ cũng là con của ông, nhưng mọi thứ ông đều suy nghĩ vì Thiên Thần, nhất định phải để lại sản nghiệp khổng lồ trong nước của nhà họ Mộ cho Thiên Thần. Nhưng tình huống của nó như vậy, cũng phải ông biết, ông để lại cho nó chẳng khác nào như phá hủy nhà họ Mộ sao? Mặc dù bây giờ Tử Duệ còn trẻ tuổi, nhưng chỉ cần dụng tâm bồi dưỡng, nhất định có thể đảm đương việc trọng đại. Thiên Thần lại là trai nó, ông có thể hoàn toàn yên tâm giao sản nghiệp nhà họ Mộ cho Tử Duệ quản lý, tôi tin Tử Duệ tuyệt đối để mặc trai nó!”

      “Quan hệ với vợ của nó cũng là cách sao?” Mộ Đình câu khiến Đường Hân ngậm miệng, “Loại chuyện như thế tôi hy vọng xảy ra lần thứ hai, hơn nữa sản nghiệp của nhà họ Mộ ở nước ngoài cũng kém trong nước, tôi cũng là lo lắng tình huống đặc biệt của Thiên Thần. Nếu nó ngốc nghếch mà giống Tử Duệ, tôi chắc chắn suy nghĩ phái Thiên Thần ra nước ngoài quản lý công ty ở bên đó.”

      “Ông vốn là thiên vị….”

      Nhìn thấy con trai con dâu ra, Đường Hân lập tức dừng lại.

      “Mẹ, hai người cãi nhau sao?” Mộc ngốc nghếch hỏi.

      có, mẹ và ba con bàn bạc công việc.” Đường Hân cười điềm đạm , “Bọn con ăn xong cơm tối chưa? Sớm về phòng nghỉ ngơi .”

      “Bọn con đừng vội, ngồi xuống theo ba trò chuyện với ông già này lát .” Bình thường Mộ Đình rất ít chuyện với con cái, chủ động gọi bọn họ ở lại chuyện như thế này lại càng ít hơn.

      Lúc này quản gia Triệu chuẩn bị xong đĩa trái cây bưng ra ngoài, nhà bốn người vừa ăn hoa quả vừa tùy ý trò chuyện cùng nhau.

      Mộ ngốc nghếch cầm xiên hoa quả ghim bằng cây trúc đưa đến bên miệng Giang Dĩ Mạch, “Bà xã, ăn trái cây.”

      Giang Dĩ Mạch có chút xấu hổ, “Ba, mẹ, mời hai người ăn trái cây.”

      Ở trước mặt ba chồng, lúc nào Giang Dĩ Mạch cũng cố gắng biểu lễ phép và cung kính. Dù sao ba chồng Mộ Đình đối với cũng rất tốt, chưa bao giờ gây khó dễ cho .

      giành giải thưởng, ba chồng cũng mừng thay cho , còn thưởng cho chiếc xe đắt đỏ.

      Biết Mộ Tử Duệ bắt nạt , đánh Mộ Tử Duệ trận rồi đuổi ra nước ngoài, cho và Mộ ngốc nghếch đứng tên 5% cổ phần của tập đoàn Mộ thị.

      Mặc dù biết 5% cổ phần này có bao nhiêu, nhưng mà từ sắc mặt u ám của mẹ chồng có thể đoán ra có bao nhiêu trọng lượng rồi.

      Mộ Đình cười nhã nhặn, tiện tay cầm miếng trái cây, cắn ngụm rồi : “Thiên Thần, Dĩ Mạch, các con kết hôn cũng mấy ngày, tính khi nào sinh đứa bé….”

      “Khụ khụ….” Mộ Đình còn chưa xong, Giang Dĩ Mạch bị sặc trái cây.

      Mộ ngốc nghếch vội vàng vỗ lưng giúp , quản gia Triệu nhanh chóng chuyển ly nước lọc qua.

      Giang Dĩ Mạch uống ngụm nước lọc mới đỡ hơn, mặt đỏ bừng biết vì sặc hay vì xấu hổ.

      “Con và bà xã cố gắng sinh em bé mập mạp.” Vẻ mặt Mộ ngốc nghếch như con nít nghiêm túc .

      Mộ Đình cũng nhìn Giang Dĩ Mạch, chờ trả lời.

      Ông sớm nhìn ra con trai của mình cái gì cũng nghe theo vợ, chỉ có con dâu mở miệng mới có tác dụng.

      Ở trước mặt ba chồng, Giang Dĩ Mạch cũng dám dối, công lực của đủ.

      “Loại chuyện này thể cưỡng cầu được, tất cả thuận theo tự nhiên ạ…” Giang Dĩ Mạch tìm cớ qua loa lấy lệ.

      “Ba hi vọng bọn con sớm có đứa bé.” Mộ Đình , “Ba cũng lớn tuổi, khi còn sống muốn ôm cháu trai cháu .”

      “Ba, ba yên tâm , con cố gắng cùng bà xã sinh em bé mập mạp.” Giọng điệu con nít của Mộ ngốc nghếch lại vang lên.

      Mộ Đình nhìn về phía Giang Dĩ Mạch, Giang Dĩ Mạch đành phải kiên trì : “Con cố.”

      Trở lại phòng ngủ, Giang Dĩ Mạch rửa mặt chải đầu xong liền nằm xuống ngủ.

      “Bà xã, chúng ta cùng sinh em bé mập mạp .” Ánh mắt Mộ ngốc nghếch khao khát, vô cùng tha thiết .

      Giang Dĩ Mạch do dự lúc, lên tiếng: “Ừm.”

      Mộ ngốc nghếch nhanh chóng cởi trống trơn, bổ nhào về phía Giang Dĩ Mạch.

      cởi quần áo làm gì? Đừng chạm vào… Buông ra…. Chờ… Chờ chút… lưng có vết thương, thể sinh em bé mập mạp được.”

      “Vết thương của sao nữa rồi, ảnh hướng đến việc chúng ta sinh em bé mập mạp.” Mộ ngốc nghếch tiếp tục cởi quần áo Giang Dĩ Mạch.

      Sức lực Giang Dĩ Mạch địch lại Mộ ngốc nghếch, áo ngủ bị lột xuống nửa, lộ ra tròn trịa và trắng như tuyết bên trong như như . Giang Dĩ Mạch tức giận xấu hổ mặt đỏ bừng, nhấc chân cước đá văng Mộ ngốc nghếch, “ dừng tay cho em!”

      Thiếu chút Mộ ngốc nghếch bị đá rớt xuống giường, tủi thân nhìn Giang Dĩ Mạch, tội nghiệp kêu lên tiếng: “Bà xã….”

      Giang Dĩ Mạch nhanh chóng kéo áo ngủ bị lột xuống lên, cố ý hù dọa : “ lưng có vết thương vì súng, thể sinh em bé, nếu vết thương lưng nứt ra lỗ thủng lớn.”

      “Bà xã, vết thương của lành rồi.”

      “Còn chưa lành đâu, phải nghỉ ngơi thêm thời gian nữa.”

      “Bà xã, em gạt người.” Mộ ngốc nghếch rất tủi thân , “Có phải em muốn sinh em bé với đúng ? Có phải em vẫn còn rất ghét đúng ?”

      có, bị thương mà.” Giang Dĩ Mạch kiên trì lừa gạt , “ nghe lời vợ đúng ?”

      Vẻ mặt Mộ ngốc nghếch thất vọng nằm giường, xoay người tủi thân , “ nghe lời, bây giờ ngủ liền.”

      Nhìn bộ dạng Mộ ngốc nghếch đáng thương tội nghiệp, trong lúc vô tình ánh mắt dừng ở vết thương do súng bắn lưng của , lòng mềm nhũn : “Chờ sau khi vết thương lưng khỏi hẳn, chúng ta liền sinh em bé mập mạp.”

      vậy ?” Mộ ngốc nghếch quay sang nhìn .

      “Ừ.”

      tốt quá, nghe lời bà xã, nhanh chóng dưỡng lành vết thương.” Mộ ngốc nghếch cao hứng dịch về phía Giang Dĩ Mạch, “Bà xã, muốn ôm em ngủ.”

      “Ừ.”

      Trong nháy mắt Mộ ngốc nghếch quên hết chuyện vui lúc nãy, phấn khởi ôm lấy Giang Dĩ Mạch, ngửi mùi hương thơm ngát đặc biệt chỉ thuộc về mình , hạnh phúc , “Bà xã, em thơm quá!”

      “Có thể ôm em ngủ, nhưng cho lộn xộn.” Giang Dĩ Mạch nghiêm túc cảnh cáo.

      nghe lời bà xã mà, rất thành .” Mộ ngốc nghếch vui vẻ ôm Giang Dĩ Mạch như chú bạch tuộc, “Bà xã, em chúng ta sinh em bé mập mạp giống em nhiều hơn hay là giống nhiều hơn?”

      biết.”

      “Bà xã, em thích bé trai hay bé ?”

      “Sao nhiều như vậy?”

      muốn sinh bé , nhất định là giống em nhiều hơn, xinh đẹp, dáng , thẳng thắn….”

      “Ngủ!” Giang Dĩ Mạch xoay người, để lại phía lưng cho Mộ ngốc nghếch, nhắm mắt ngủ.

      Hết chương 57

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 58: thấy Mộ ngốc

      Hôm nay, Giang Dĩ Mạch sửa sang nốt bản vẽ của mình ở thư phòng, để chuẩn bị đưa cho khách hàng.

      Từ sau khi mình giành được giải thưởng lần trước, bắt đầu hề ít các công ty hoặc bạn bè mời thiết kế hộ.

      Thượng Quan Trạch cũng gọi điện thoại cho , xin thiết kế giúp loạt tác phẩm trang sức châu báo chủ đề về tình để đưa ra nước ngoài tham gia triển lãm.

      Giang Dĩ Mạch cảm thấy có chút áp lực, vẫn chưa chịu đồng ý.

      Sửa sang bản vẽ xong muốn ra ngoài, Mộ ngốc ôm cổ : "Bà xã, em muốn ra ngoài sao?"

      "Ừ, em muốn đưa bản vẽ thiết kế cho khách hàng, rất nhanh trở về."

      Mộ ngốc buông tay, tội nghiệp nhìn Giang Dĩ Mạch: " muốn cùng với em."

      " làm cái gì?"

      " là ông xã của em, bảo vệ em!" Mộ ngốc nổi tính trẻ con .

      "Ở nhà ngoan nhé." Giang Dĩ Mạch tách tay Mộ ngốc ôm ra.

      "Bà xã, em ghét sao, cho nên mới chịu để cho cùng em?" Mộ ngốc khổ sở hỏi.

      " phải." Giang Dĩ Mạch nhìn đồng hồ, thấy thời gian hẹn khách hàng sắp đến rồi.

      "Tại sao chịu để cho cùng em? là ông xã của em mà!"

      Triệu quản gia tình cờ ngang qua, cung kính : "Thiếu phu nhân, nếu mang cậu chủ đicùng, lúc ở nhà, tâm tình của cậu chủ đều rất uể oải, bình thường cậu chủ có cơ hội ra ngoài, cả ngày ở nhà khó chịu, rất đáng thương."

      Giang Dĩ Mạch nhìn thoáng qua Mộ ngốc, cảm thấy rất đáng thương, liền đồng ý.

      "Có thể mang ra ngoài, nhưng phải nghe lời của em!"

      Mộ ngốc gật đầu như giã tỏi: " nghe lời bà xã."

      Giang Dĩ Mạch xe ô tô sang trọng mà bố chồng Mộ Đình thưởng cho vững vàng chạy ở đường cái trung tâm thành phố sầm uất, hai bên là nhà cao tầng san sát nối tiếp nhau, dòng xe cộ dòng người lui tới tiếng động ầm ĩ, các loại xe sang trọng cửa hàng tùy ý mọc lên, điều này càng trang điểm cho thành phố càng thêm phồn hoa náo nhiệt.

      Mộ ngốc giống như lần đầu tiên ra ngoài nhìn ngoài cửa sổ xe phồn hoa mà sợ hãi, xe lái vào đoạn đường trung tâm thành phố phồn hoa nhất, Mộ ngốc xuyên qua cửa kính xe thủy tinh nhìn khu đất rộng lớn dùng gạch xây thành tường rào cách đó xa, lúc xe lái qua, từ cửa lớn của tường rào nhìn thấy bên trong khẩn trương thi công.

      Xe chạy nhanh, hơn mười phút đồng hồ sau đứng ở trước công ty.

      Mắt Giang Dĩ Mạch nhìn Mộ ngốc, với giống như người mẹ dỗ con nít: "Ông xã, ở trong xe ngoan ngoãn chờ em, em vào đưa bản thiết kế xong, lập tức ra ngoài."

      Mộ ngốc nghe lời gật đầu.

      " được chạy loạn, nhất định phải ở chỗ này ngoan ngoãn chờ em!"

      "Ừ, nghe lời, chạy loạn, bà xã, em mau , nếu khách hàng người ta lại đợi." Giọng Mộ ngốc non nớt .

      Lúc này Giang Dĩ Mạch mới vội vàng rời .

      Mộ ngốc thấy Giang Dĩ Mạch vào công ty, mới mở cửa xuống xe.

      Xe đường cái tới lui, biểu thành phố phồn hoa.

      Đường Hạo Thiên theo ba để gặp khách hàng, hẹn ở trong quán cà phê sang trọng, bên cạnh là tường làm bằng thủy tinh, ngồi ở chỗ này có thể nhìn thấy khu vui chơi lớn nhất trung tâm thành phố xây dựng ở phía xa.

      Hai bên chuyện rất hòa hợp, số việc quan trọng bàn xong trước đó, lần này chỉ gặp mặt và ký hợp đồng.

      Đối phương đến cũng phải nhân vật quan trọng gì, hẹn ký hợp đồng xong cuộc làm ăn này coi như là thành công.

      Đường Chấn lướt quá bản hợp đồng, rồi ký tên mình.

      Sau khi bai bên ôn tồn bắt tay lẫn nhau, đối phương liền khách khí xin phép rời .

      Lúc này Đường Hạo Thiên mới hỏi ba mình: "Ba, bọn họ là ai? Mà đích thân ba phải ra mặt đến ký cái hợp đồng này?"

      Đường Chấn nhìn xuyên qua bức tường thủy tinh nhìn khu vui chơi xây dựng ở phía xa, "Nhìn thấy bên kia ? Chỗ đó sau khi xây dựng xong trở thành khu vui chơi lớn nhất ở thành phố chúng ta, kéo theo nền kinh tế lên, có bao nhiêu công ty tập đoàn tài chính cũng muốn chia chén canh, tập đoàn Đường thị chúng ta may mắn gia nhập thành trong những công ty đầu tư, dám mạnh miệng, nhưng hai năm sau chúng ta coi như cần làm, cũng cần lo!"

      Bây giờ Đường Hạo Thiên mới hiểu được, khó trách ba coi trọng như vậy, lại còn cố ý gọi mình cùng đến đây.


      "Dượng con vốn cũng muốn ở chỗ đó xây dựng khu vui chơi lớn nhất, nhưng để cho người khác giành trước." Đường Chấn đáng tiếc thở dài: "Đối phương lại chỉ là công ty có danh tiếng gì, tóm lại dượng con lớn tuổi, lần thua này còn mặt mũi, lại còn biết mình rốt cuộc bại bởi ai."

      "Ba vậy là có ý gì?"

      "Hạo Thiên, con đừng nhìn hạng mục lần này lớn như vậy, nhưng đến bây giờ vẫn người nào biết ông chủ đứng phía sau hạng mục này là ai, tất cả đều nhân viên cao cấp ra mặt, mỗi người phân công làm việc, ai có chức nấy, mà tất cả chưa hề đề cập đến ông chủ cao nhất."

      "Lần này xem ra dượng con gặp được đối thủ rồi!" Trong giọng của Đường Chấn có chút vui sướng khi người gặp họa.

      "Ba, chúng ta tham gia xây dựng khu vui chơi này, với dượng biết ?"

      Sắc mặt Đường Chấn liền thay đổi: "Hạo Thiên, chuyện này ngàn vạn lần con thể cho với dượng con biết, tránh cho trong lòng và dượng con thoải mái."

      "Ba, việc này sớm muộn gì cũng biết, trước kia với dượng cũng nhiều lần giúp nhà họ Đường chúng ta qua khó khăn, bây giờ chúng ta làm như vậy có phải vong ân phụ nghĩa ?"

      "Hạo Thiên, con phải nhớ kỹ, với nhà họ Đường chúng ta mà , giá trị quyền lợi con người mới đứng vị trí thứ nhất. Mặc dù chúng ta cùng và dượng con là thân thích, có tiền làm sao có thể kiếm? Dượng con thể chuyện thỏa đáng với chính phủ, là dượng con có năng lực, nhưng thể cầu chúng ta theo ông ta cùng buông tha cơ hội tốt như vậy."

      Đường Chấn nở nụ cười: "Lời nghe xuôi tai, nhưng lễ vẫn phải có." Dừng lại, hỏi câu: "Bên Mỹ Kỳ thế nào rồi?"

      Đường Hạo Thiên sửng sốt, vội vàng : "Con với ta chia tay rồi."

      "Đứa bé còn, có chút đáng tiếc." Đường Chấn thuận miệng , rồi đứng dậy rời .

      miệng ông ta cố chấp tuyệt để cho Giang Mỹ Kỳ vào cửa, nhưng trong lòng vẫn nhớ đến đứa cháu trai còn chưa tới kịp ra đời còn kia.

      Có chút oán giận với nhà họ Mộ cùng với em mình.

      Đường Hạo Thiên cũng đứng dậy, chuẩn bị theo ba cùng nhau rời , lúc lơ đãng nhìn thấy Mộ ngốc đứng bên cạnh chiếc xe ở bên đường đối diện, bên cạnh còn có người đàn ông trẻ tuổi mặc quần áo sang trọng vừa nhìn biết có chút lai lịch dường như cùng gì đó.

      Trong dòng xe cộ tới lui mơ hồ thấy người đàn ông trẻ tuổi khách khí giúp Mộ ngốc mở cửa xe, Đường Hạo Thiên lập tức kêu lên: "Ba, người mau đến xem!"

      "Làm sao vậy?"

      "Ba mau đến xem, họ ở chỗ đó!"

      Đường Chấn qua, nhìn theo phương hướng Đường Hạo Thiên chỉ, trong dòng xe cộ chỉ nhìn thấy chiếc xe sang chậm rãi chạy .

      "Nhìn cái gì?"

      Đường Hạo Thiên lại nhìn qua , phát chiếc xe kia lái rồi.

      "Con nhìn thấy họ, bên cạnh ấy có người đàn ông trông rất có lai lịch giống như với ấy chuyện quan trọng gì đó..."

      "Là Tử Duệ trở về sao?"

      " phải Tử Duệ, con cảm giác họ giống như có chỗ nào đúng lắm."

      "Con mê sảng gì vậy? Thiên Thần rất ít ra ngoài, thôi!"

      Hai cha con rời khỏi quán cà phê.

      Giang Dĩ Mạch từ trong công ty khách hàng ra ngoài, phát thấy Mộ ngốc, gấp đến độ xoay quanh.

      Chương 59: Mang theo ông xã gặp tình nhân

      Lúc này Thượng Quan Trạch đột nhiên gọi điện thoại đến, "Mạch Mạch, tin tức tốt..."

      "Ông xã tôi thấy nữa, lát nữa gọi điện thoại lại cho ..."

      "Trương Đại Tề có tin tức rồi."

      "Tìm thấy rồi hả ?" Giang Dĩ Mạch kích động hỏi.

      "Mời tôi uống coffee , nếu cho em biết!"

      "Đừng thừa nước đục thả câu, bây giờ tôi còn phải tìm ông xã tôi, xe đường tới lui, ngộ nhỡ ấy gặp chuyện may..."

      "Em dẫn ta ra ngoài sao?"

      "Tôi đưa thiết kế cho khách hàng, ấy muốn cùng, tôi dặn ấy ở trong xe chờ tôi, kết quả tôi vừa ra phát thấy ấy nữa." Giang Dĩ Mạch sốt ruột .

      "Đừng nóng vội, ông xã em lớn như vậy, còn sợ bỏ sao? Yên tâm, ta chơi chán rồi trở về."

      " ấy ngày thường rất ít ra ngoài, ngộ nhỡ lạc đường làm sao bây giờ?"

      "Em quá coi thường ta? Nếu ta có thể lạc đường, đấy mới là lạ!" Thượng Quan Trạch cười : "Mạch Mạch, em tin tôi , ông xã em nhất định hoàn hảo tổn hao gì trở về nhà họ Mộ, em cần phải quan tâm đến ta, chúng ta hẹn nơi gặp mặt ."

      " được, tôi thể bỏ mặc ấy."

      "Em muốn biết tình hình về Trương Đại Tề hả ?"

      "Đương nhiên muốn, trong điện thoại cho tôi biết ."

      "Trong điện thoại thể ..."

      "Vậy chờ tôi lát, tôi tìm ông xã tôi trước, tìm được gọi điện thoại hẹn sau!" Giang Dĩ Mạch xong cúp điện thoại, xoay người chuẩn bị tìm Mộ ngốc, đầu đụng vào trong ngực người đàn ông ở phía sau.

      "Bà xã." Mộ ngốc gọi tiếng.

      Giang Dĩ Mạch tức giận đẩy Mộ ngốc ra: " đâu vậy hả ? Có biết em ra ngoài thấy có bao nhiêu lo lắng ?"

      "Bà xã lo lắng cho ?" Mộ ngốc nở nụ cười, lôi kéo tay Giang Dĩ Mạch: " rất vui, bà xã lo lắng cho ."

      Giang Dĩ Mạch hất tay ra: " đâu vậy?"

      " đột nhiên mót quá..." Mộ ngốc tội nghiệp nhìn Giang Dĩ Mạch, "Bà xã, em đừng tức giận, về sau nhất định kìm nén, chờ em ra ngoài mới ."

      " mình ?" Giang Dĩ Mạch tò mò, biết vệ sinh công cộng gần đây ở đâu sao?

      Mộ ngốc rất tự hào gật đầu, giống như đứa trẻ đòi khen ngợi, " hỏi người qua đường, bà xã, có phải rất thông minh ?"

      "Nếu quay trở lại, khẩn trương lên xe trước , lát em còn có hẹn." Giang Dĩ Mạch lập tức gọi điện thoại cho Thượng Quan Trạch, hẹn quán coffee ở gần đây gặp mặt.

      Hơn mười phút sau, rốt cục nhìn thấy Thượng Quan Trạch.

      Giang Dĩ Mạch sợ thấy Mộ ngốc nữa, lần này mang theo vào quán cà phê, để cho ngồi ở bên cạnh, trông coi , phòng ngừa lại thất lạc .

      Thượng Quan Trạch trêu ghẹo : "Tình cảm vợ chồng hai người tốt, bà xã ra ngoài gặp tình nhân đều mang ông xã ."

      "Ít lắm mồm!" Giang Dĩ Mạch ra vẻ tức giận: " nhanh lên , tìm được tên Trương Đại Tề rồi sao?"

      "Vừa mới nhận được tin tức, tối hôm qua có người ở trung tâm thành phố nhìn thấy Trương Đại Tề, tôi cho thêm người tìm, nên bao lâu nữa là có thể tóm được rồi."

      Giang Dĩ Mạch có chút kích động: "Thượng Quan, cám ơn ."

      "Nếu như em muốn cảm ơn , ly hôn với ông xã em, theo ." Thượng Quan Trạch đùa.

      " đùa kiểu này nữa, tôi tức giận đấy." Giang Dĩ Mạch làm bộ muốn tức giận, "Tóm được Trương Đại Tề, tôi nể tình giúp thiết kế loạt trang sức châu báo lấy tình làm chủ đề, coi như là tôi còn trả nhân tình cho ."

      Thượng Quan Trạch thở dài, trái với suy nghĩ: "Mạch Mạch, mạnh hơn nhiều so với ông xã ngốc của em, em cần gì phải ủy khuất mình như vậy?"

      " ủy khuất!" Giang Dĩ Mạch biết miệng ta lại bắt đầu muốn chiếm tiện nghi của , " chuyện khác tôi trước, bắt được Trương Đại Tề nhất định phải cho tôi biết, chờ tin tức tốt của !"

      Trở lại nhà họ Mộ là gần tối.

      Giang Dĩ Mạch có tâm tư để thiết kế, chỉ cần bắt được Trương Đại Tề, có lẽ là có thể biết chân tướng mẹ chết năm đó.

      ngồi ở trong thư phòng nhớ lại chuyện này, nếu toàn bộ đúng như theo suy đoán, nên làm thế nào để đối phó với người phụ nữ Thiệu Thiến kia?

      Bóng đêm dần dần dày đặc.

      Mộ ngốc đẩy cửa ra thấy ngẩn người, lặng lẽ qua, đột nhiên che mắt lại: "Bà xã, em đoán xem là ai?"

      Có người hỏi vấn đề ngu như vậy sao?

      Giang Dĩ Mạch đẩy tay Mộ ngốc ra: "Ai cho lại tự tiện vào?"

      "Cơm tối chuẩn bị xong, ba mẹ chờ chúng ta cùng ăn cơm." Mộ ngốc khờ dại : "Bà xã, em vừa mới suy nghĩ gì vậy?"

      " có gì, ăn cơm thôi."

      Có thể chuyện trong công ty thuận lợi, Mộ Đình ăn rất ít, buông đũa xuống trở về phòng.

      Đường Hân cũng theo cùng nhau vào.

      bàn cơm chỉ còn lại hai người Giang Dĩ Mạch và Mộ ngốc, Mộ ngốc còn gắng sức gắp thức ăn vào trong bát , để cho ăn cái này ăn cái kia, liền có chú ý đến mấy ngày nay tâm tình ba mình dường như tốt lắm, mỗi lúc trời tối trở về ăn đều rất ít, cảm giác mới vài ngày gầy rất nhiều, cũng già hơn rất nhiều.

      Nhìn dáng vẻ ông xã ngốc bên cạnh cả ngày hi hi ha ha vô ưu vô lo, có đôi khi cũng nhịn được cảm khái, làm người đần độn cũng rất tốt, có chuyện phiền lòng, mỗi ngày đều rất vui vẻ.

      Sau bữa tối, Giang Dĩ Mạch ngồi ở sofa trong phòng tiện tay lật xem tạp chí thiết kế đá quý, thuận tiện để tiêu hóa thức ăn.

      Mộ ngốc ở bên cạnh mắc cỡ ngại ngùng cả buổi, đỏ mặt gọi tiếng: "Bà xã!"

      "Hả?" Giang Dĩ Mạch chút để ý đáp lại tiếng, tất cả lực chú ý đều ở tạp chí.

      "Vết thương người tốt."

      "Vậy rất tốt." Giang Dĩ Mạch thuận miệng câu.

      "Bà xã, đêm nay chúng ta có thể sinh em bé ." Mộ ngốc thể chờ đợi mà bắt đầu cởi quần áo, "Bà xã, em chờ vết thương của hoàn toàn khỏi cùng sinh em bé, vết thương của hoàn toàn khỏi, tin em nhìn xem."

      Mộ ngốc lập tức xoay người lại cho Giang Dĩ Mạch nhìn phía vế thương đạn bắn phía sau lưng mình, "Nhìn , có lừa em chứ?"

      "Bà xã, chúng ta nhanh sinh em bé !" Mộ ngốc nhào tới, Giang Dĩ Mạch sợ tới mức vứt bỏ tạp chí trong tay vội vàng né tránh, thấy Mộ ngốc lại nhào lên, khẩn trương hô tiếng: "Ngừng!"

      Mộ ngốc ủy khuất cắn ngón tay rất khổ sở nhìn Giang Dĩ Mạch: "Bà xã, em từng đồng ý với ...".

      Giang Dĩ Mạch hết cách, phải chỉ ôm ngủ chung chỗ sao, có thể có cái gì!

      "Được, em đồng ý với , cùng sinh em bé."

      Giang Dĩ Mạch mặc áo ngủ nằm ở giường, thấy Mộ ngốc cỡi nốt quần lót cuối cùng ở người nhào tới, lập tức mặt đỏ giống lửa đốt, khẩn trương vươn tay tắt đèn.

      Trong phòng tối đen, Mộ ngốc bắt đầu cởi quần áo của Giang Dĩ Mạch.

      " cởi quần áo em làm gì?"

      "Gia Kiệt phải lột sạch quần áo sau đó em ôm cái, ôm em cái, mới có em bé."

      " đừng nghe Giang Gia Kiệt bậy bạ... Còn mau dừng tay... Cứ ôm như vậy..."

      Đột nhiên "Bốp" tiếng, Mộ ngốc đột nhiên yên tĩnh trở lại, trong phòng tối đen truyền đến tiếng quát lớn của Giang Dĩ Mạch: "Cứ ôm ngủ như vậy là được, được nghe Giang Gia Kiệt hưu vượn, có nghe hay !"

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 60. Con và vợ rất cố gắng.

      Edit Thanh Thanh Mạn

      Sáng sớm, Giang Dĩ Mạch thức dậy từ trong giấc mộng, phát mình lại ngủ trong ngực Mộ ngốc nghếch.

      Đẩy Mộ ngốc nghếch ra, muốn rời giường, đột nhiên liền đỏ mặt, vội vàng cầm chăn mỏng che mặt.

      có mặt quần áo, Giang Dĩ Mạch sao chịu được dáng người hấp dẫn như vậy, mặt đỏ tim đập, trái tim nhảy bình bịch ngừng, giống như giây sau nhảy ra khỏi lồng ngực.

      “Bà xã, em dậy rồi?” Mộ ngốc nghếch trẻ con dụi mắt: “Chào buổi sáng…”

      Giang Dĩ Mạch vội vàng lấy chăn mỏng đắp người Mộ ngốc nghếch, che lại dáng người khiến cho người ta mặt đỏ tim đập kia, vội vã rời giường, lại bị Mộ ngốc nghếch bắt được, lần nữa ôm vào lòng, bàn tay thon dài như ngọc nhàng đặt bụng : “Bà xã, có phải chúng ta có em bé rồi ?”

      Giang Dĩ Mạch đỏ mặt, đầu óc có chút nghe lời: “ có, nào có nhanh như vậy?”

      Đẩy Mộ ngốc nghếch ra, vội vã chạy vào phòng tắm.

      Nhìn gương mặt đỏ bừng trong gương, Giang Dĩ Mạch then thùng ôm lấy gương mặt nóng bừng của mình, sao lại bị tên ngốc làm cho mình mặt đỏ tim đập đây?

      Trong đầu đột nhiên thoáng qua dáng người khêu gợi của Mộ ngốc nghếch, mặt của Giang Dĩ Mạch càng đỏ, ngừng lắc đầu: “ được suy nghĩ lung tung nữa…”

      “Bã xã, cần suy nghĩ lung tung cái gì?” Lúc này Mộ ngốc nghếch xuất ở phòng rửa mặt, mặt áo ngủ, chỉ có thắt lưng ngang hông, lộ ra lồng ngực tinh tráng khêu gợi, giống như hình vẽ mỹ nam tắm.

      có suy nghĩ lung tung cái gì.” Giang Dĩ Mạch ý thức xoay người ra chỗ khác, nhìn tới .

      Rửa mặt xong, Giang Dĩ Mạch trở về phòng thay quần áo, xoay người lại thấy Mộ ngốc nghếch mở to đôi mắt tò mò nhìn chằm chằm.

      Giang Dĩ Mạch cúi đầu nhìn mình cái, ánh mắt trầm xuống: “ vào đây lúc nào?”

      “Từ lúc em cởi quần áo.” Mộ ngốc nghếch ngoan ngoãn trả lời.

      “Sao lại vào mà tiếng? Ai cho nhìn tôi thay quần áo?”

      Giang Dĩ Mạch nhớ tới mình để cho người nhìn sạch, vừa nóng vừa giận.

      “Ông xã thể nhìn bà xã thây quần áo sao?” Mộ ngốc nghếch giống như trẻ con tò mò hỏi.

      thể!”

      “Nhưng chúng ta là vợ chồng tại sao lại thể? TV hai vợ chồng…”
      “Đó là gạt người.” Giang Dĩ Mạch ngắt lời: “Nhớ, sau này được nhìn lén tôi thay quần áo.”

      Mộ ngốc nghếch gật đầu như trống bỏi: “Ừ, nghe lời bà xã.”

      ngoan.” Giang Dĩ Mạch sờ sờ mặt của Mộ ngốc nghếch, xoay người ra khỏi phòng.

      Mộ ngốc nghếch rất hưởng thụ việc Giang Dĩ Mạch sờ sờ gương mặt mình, lầm bầm : “Ông xã thích nghe lời bà xã nhất, về sau nhất định được nhìn trộm, nhìn trực tiếp…”

      Giang Dĩ Mạch ra khỏi phòng nghe thấy những lời này của Mộ ngốc nghếch, nếu bị tức đến nhảy dựng lên.

      Lúc ăn sáng, đột nhiên Đường Hân hỏi: “Dĩ Mạch, các con kết hôn lâu như vậy rồi, bụng của con còn chưa có động tĩnh sao? Nếu mẹ thấy hai ngày này con dành chút thời gian bệnh viện kiểm tra chút .”

      Giang Dĩ Mạch thiếu chút nữa bị sặc cháo: “ cần bệnh viện, sinh con phải là chuyện gấp, thuận theo tự nhiên là được rồi.”

      “Vậy cuối cùng là lúc nào con mới có thể mang thai?” Đường Hân cố ý hỏi trước mặt chồng, vẻ mặt quan tâm, giống như hận bụng thể to lên ngay, lập tức sinh con.

      Giang Dĩ Mạch có hơi giận, cả ngày đều mang thai mang thai mang thai, nếu mang thai dễ dàng như vậy, bây giờ còn ở đây sao?

      Hơn nữa, là con trai bà ấy biết thế nào là sinh con, có thể trách mình sao?

      Cũng thể bảo dạy con trai bà ấy sinh con thế nào chứ?

      Giang Dĩ Mạch bất mãn liến nhìn Mộ ngốc nghếch bên cạnh, trong lòng đẩy sạch mọi trách nhiệm cho .

      Mộ ngốc nghếch giống như thấy được ánh mắt bất mãn của Giang Dĩ Mạch, cố ý hiểu sai ý , trẻ con mở miệng, giọng non nớt : “Mẹ, người cần lo lắng, hôm qua con và vợ rất cố gắng, có lẽ trong bụng vợ có em bé rồi.”

      Mộ Đình nghe lời này, trong mắt lập tức có hi vọng.

      Mà sắc mặt Đường Hân cũng thay dổi, sau đó giấu cảm xúc, cười : “Vậy tốt, các con nhất định phải cố gắng, mẹ và cha các con chờ bồng cháu đó.”

      Mộ ngốc nghếch gật đầu: “Sau này mỗi buổi tối con và vợ nỗ lực, con ôm chặt vợ hơn, như vậy rất nhanh có em bé rồi…A, bà xã, sao em lại đá ?”
      Đường Hân và Mộ Đình đều là người từng trải, sao lại hiểu lời của con trai có ý gì, hai người hẹn mà cùng nhìn về phía Giang Dĩ Mạch, nhìn mặt Giang Dĩ Mạch lúng túng.

      “Thiên Thần, mỗi tối các con đều ôm nhau ngủ sao?” Đường Hân hỏi.

      Mộ ngốc nghếch ngu ngơ gật đầu, vẫn còn rất kích động hưng phấn : “Chúng con muốn sinh em bé, tất nhiên là phải ôm nhau rồi.”

      “Sau khi ôm nhau sao?” Đường Hân hỏi tiếp, cũng cảm thấy vấn đề của mình quá mức **, làm trưởng bối cũng nên hỏi, mặt lúng túng.

      Mộ ngốc nghếch tò mò: “Còn có sau đó sao? Sau đó chúng con ngủ mà!”

      ngây ngốc cười : “Mẹ, mẹ cần lo lắng, rất nhanh chúng ta đứa bé béo mập rồi. Hắc hắc…” Vui mừng giống như có rồi.

      Đường Hân lạnh mặt nhìn Giang Dĩ Mạch: “Con tôi hiểu chuyện, chẳng lẽ cũng hiểu sao? Là khi dễ con trai tôi thông minh bằng ?”

      Lần này Giang Dĩ Mạch phản đối: “Chúng con còn trẻ, sinh con cần gấp như vậy.”

      để cho con trai tôi chạm vào , làm sao sinh con?” Đường Hân tức giận : “ ghét bỏ con tôi, căn bản là định sinh con cho con tôi?”

      “Con có!” Giang Dĩ Mạch theo bản năng phản đối.

      “Vậy tại sao phải gạt con trai của tôi?” Đường Hân nghiêm túc hỏi.

      “Mẹ, người đừng hung dữ như vậy, dọa vợ con.” Mộ ngốc nghếch lập tức bảo vệ vợ mình: “Chúng con rất nỗ lự, sinh em bé cũng phải là chuyện dễ dàng như vậy.”

      học lời của Giang Dĩ Mạch an ủi mẹ, ngoài mặt Đường Hân nổi trận lôi đình: “Thiên Thần, con bị người phụ nữ này lừa rồi, các con như vậy cả đời cũng sinh được đứa bé!”

      “Mẹ, cho mẹ bậy, bà xã gạt con.” Mộ ngốc nghếch khờ dại .

      “Tự con hỏi vợ con , nó có lừa con hay ?”

      Mộ ngốc nghếch nhìn về phía Giang Dĩ Mạch, nhưng Giang Dĩ Mạch lại tránh tầm mắt của , lúc này Mộ Đình mới chuyện.

      “Được rồi!” Ông nhàng để đũa xuống: “Người trẻ tuổi hiểu chuyện có thể dạy dỗ, tình trạng Thiên Thần đặc biệt, Dĩ Mạch, sau này còn cần con tha thứ cho nó nhiều hơn.

      Mộ Đình khách khí khiến Giang Dĩ Mạch có chút biết làm sao, nếu như ông giống như mẹ chồng Đường Hân trách mắng , còn cảm thấy dễ chịu hơn, mình sai.

      Ăn sáng xong, Mộ Đình về phòng, chuẩn bị làm, ông gọi Đường Hân đến, biết giọng gì bên tai Đường Hân, Đường Hân cũng khỏi đỏ mặt: “Chuyện như vậy mẹ chồng như tôi làm sao được?”

      “Bà để quản gia chuẩn bị là được.” Mộ Đình xong cũng ra cửa.

      Chương 61: Ăn phải thuốc nổ rồi hả?

      Editor: heisall

      Tập đoàn Giang Thị.

      Trong phòng họp mở cuộc họp quan trọng, Thiệu Thiến liếc mắt nhìn vị trí phó tổng giám đốc trống , hỏi trợ lý bên cạnh: "Phó tổng giám đốc Giang đâu? Hôm nay mở cuộc họp quan trọng, các người thông báo cho ông ấy sao?"

      Gương mặt trợ lý khó xử, : "Tổng giám đốc Thiệu, phó tổng giám đốc hôm nay ông ấy được khỏe, nên phải bệnh viện chuyến, nhờ tôi với bà, có chuyện gì bà cứ quyết định là được."

      Gương mặt Thiệu Thiến đầy vẻ mất hứng, tất cả nhân viên vừa thấy tâm tình của tổng giám đốc tốt, tất cả đều nâng cao tinh thần và cẩn thận lên tới mười hai phần.

      "Bây giờ bắt đầu cuộc họp!" Mặt Thiệu Thiến trầm, làm tất cả mọi người đều nơm nớp lo sợ.

      Cuộc họp kéo dài gần hai tiếng đồng hồ, khi cuộc họp chuẩn bị kết thúc, Thiệu Thiến hỏi thăm giám đốc tài vụ ngồi bên tay trái: "Giám đốc Vương, tôi cử ông đàm phán cái hạng mục đó sao rồi?"

      Giám đốc Vương cẩn thận : "Tôi tìm người phụ trách của công ty kia, nhưng người ta ngay cả mặt mũi cũng chịu gặp tôi."

      Thiệu Thiến liếc nhìn những người khác: "Giải tán, tất cả các người ra ngoài trước !"

      Những người khác nối đuôi nhau ra ngoài, lúc này Thiệu Thiến mới hỏi tiếp: "Ông chưa mục đích của chúng ta khi đến đó sao? phải chỉ là công ty , trước đây lâu mới bị công ty nước ngoài thu mua ư, sao lại lớn lối như vậy?"

      "Tổng giám đốc Thiệu, tôi qua nhiều lần, nhưng người ta cũng chịu gặp."

      "Khu vui chơi ở trung tâm thành phố bắt đầu thi công, nếu cứ kéo dài nữa chúng ta hoàn toàn có cơ hội, tương lai cái khu vui chơi đó là chỗ ăn chơi lớn nhất, nếu như chúng ta có thể góp cổ phần vào đó, trong tương lai danh tiếng của tập đoàn Giang Thị chúng ta tăng lên ."

      Giám đốc Vương khó xử, cẩn thận từng li từng tí : "Tổng giám đốc Thiệu, tập đoàn Giang Thị của chúng ta là kinh doanh khách sạn, mấy năm gần đây công việc làm ăn cũng được tốt cho lắm, rơi vào tình trạng khan hiếm vốn, nếu tại gắng gượng cầm toàn bộ số vốn có kể cả mấy cái khách sạn vay để đầu tư, có phải quá mạo hiểm rồi hay ? Ngộ nhỡ thất bại. . . . . ."

      Phịch tiếng, Thiệu Thiến đột nhiên đập mạnh tập hồ sơ lên bàn: " hạng mục lớn ở ngay trung tâm thành phố như vậy, có rất nhiều tập đoàn trong nước tham gia đầu tư xây dựng, chẳng lẽ người ta cũng có đầu óc sao? Hơn nữa, coi như nếu quả có vấn đề gì, cũng phải mình công ty chúng ta chịu!"

      "Sau này tôi muốn nghe ông những lời như thế nữa!"

      "Dạ dạ." Giám đốc Vương gật đầu liên tục.

      "Giám đốc Vương, xem ra tuổi của ông cũng lớn, cũng đến lúc nên về hưu rồi, bây giờ hạng mục này cứ để tôi tự mình giám sát, lát nữa tôi đến tìm người phụ trách của công ty kia!"

      Đây ràng là muốn đuổi việc, cả người vị giám đốc này liền ngu ngơ.

      Khi Thiệu Thiến trở lại phòng làm việc của tổng giám đốc lập tức dặn dò trợ lý hẹn trước với người phụ trách của công ty kia, sau đó gọi điện thoại cho Giang Triển Bằng.

      "Hôm nay công ty mở cuộc họp quan trọng, tại sao ông đến?" Thiệu Thiến trực tiếp hỏi liền.

      "Tôi thấy thoải mái. . . . . ."

      "Sáng sớm hôm nay phải ông còn rất tốt sao?" Thiệu Thiến giận dữ hỏi: "Giang Triển Bằng, tập đoàn Giang Thị này là của nhà họ Giang ông, nếu như ông cứ mặc kệ, vậy tôi cũng muốn quản cái công ty rách này của nhà ông nữa, tôi vất vả khổ cực mấy chục năm rồi, nhưng quay đầu lại chỉ cần con ông câu, tôi phải lập tức cút , tôi có lợi lộc gì ở đây chứ!"

      "Bà xã, bà đừng tức giận, tôi thấy thoải mái, với lại những năm này công ty đều do bà xử lý, chuyện bên trong tôi cũng hiểu, nên bà cứ quyết định là được mà."

      "Đây là công ty của Thiệu Thiến tôi sao? Hay là chỉ cần con ông câu, muốn tôi cút tôi phải cút ngay? Tôi vất vả khổ cực nhiều năm như vậy, chút công lao cũng có, ông tốt rồi, chỉ biết ở bên ngoài hưởng thụ sung sướng!"

      "Chẳng phải cuối cùng Mạch Mạch cũng giành lại tài sản của mẹ nó nữa đó sao? Với lại tôi cũng để bà đứng tên tập đoàn Giang Thị, còn cho bà làm tổng giám đốc đại diện, phải lúc đầu bà cũng rất vui vẻ hay sao? Sao bây giờ lại ầm ĩ với tôi cái gì nữa? Ăn phải thuốc nổ rồi hả?"

      " cho cùng tôi cũng chỉ là người đại diện cho tổng giám đốc mà thôi!" Thiệu Thiến tức giận .

      Hai chữ "đại diện" này chính là tảng đá đè trong lòng bà mười mấy năm qua.

      Giang Dĩ Mạch chết, cũng đồng nghĩa với việc bà phải thay người khác làm việc mấy chục năm, là vì cái gì chứ!

      Đột nhiên có người gõ cửa phòng làm việc.

      Thiệu Thiến trực tiếp cúp điện thoại của chồng: "Vào !"

      Trợ lý vào: "Tổng giám đốc Thiệu, bên ngoài có ông Trương Đại Tề muốn tìm bà."

      Sắc mặt Thiệu Thiến đột nhiên thay đổi, cho trợ lý ra ngoài, lập tức gọi điện thoại cho Trương Đại Tề: "Ông điên rồi hả, sao ông lại chạy tới công ty của tôi?"

      "Bà chịu gặp tôi, tôi thể làm gì khác hơn là tới nơi này tìm bà!" Trương Đại Tề .

      "Ông tìm tôi có chuyện gì?"

      "Ra gặp mặt rồi hãy ."

      Thiệu Thiến giận dữ cúp điện thoại, ra khỏi tòa nhà của tập đoàn Giang Thị, nhìn thấy Trương Đại Tề đứng cách đó xa.

      " phải tôi ông trốn , tạm thời nên gặp mặt rồi sao?"

      "Tôi trốn thời gian dài như vậy, tin đồn cũng qua, con của chồng bà bắt được tôi đâu." Trương Đại Tề lấy lòng cười .

      "Ông nhất định phải gặp tôi là vì chuyện gì?"

      Trương Đại Tề Tứ liếc mắt nhìn quanh: "Chúng ta tìm chỗ nào đó rồi từ từ chuyện."

      "Tôi có thời gian, lát nữa tôi còn phải gặp khách hàng." Thiệu Thiến lên tiếng từ chối, nhịn được : "Ông có chuyện gì mau lên!"

      Trương Đại Tề bĩu môi: "Gần đây tôi có chút eo hẹp, hôm nay cơm trưa còn chưa ăn đây này."

      " phải tháng trước tôi mới vừa cho ông mười triệu hay sao?"

      Trương Đại Tề vội ho tiếng: "Tôi có người thân ở quê bị bệnh, nhờ cậy tôi vay tiền giúp, tôi tiện từ chối, nên. . . . . ."

      "Là người thân của ông bị bệnh nhờ ông vay tiền, hay là ông bài bạc thua hả?"

      "Tôi thề, là người thân của tôi bị bệnh, nếu như tôi lừa bà, tôi chết được tử tế, ra cửa bị xe đụng chết!" Trương Đại Tề giơ tay lên thề.

      Loại thề thốt này biết sử dụng bao nhiêu lần rồi, Thiệu Thiến cũng hiểu tại sao ra cửa mà còn chưa bị xe đụng chết?

      "Ông trước , lát nữa tôi rảnh tôi cho người chuyển khoản cho ông."

      "Tôi chết đói đến nơi rồi, bà cho tôi ngay bây giờ ." Trương Đại Tề chịu .

      Thiệu Thiến cũng sợ bị người khác nhìn thấy, đặc biệt là bị chồng của mình phát , cũng may là bình thường chồng mình rất ít khi tới công ty.

      Mấy phút sau, Thiệu Thiến lên phòng làm việc của mình lấy ví tiền xuống, rút ra mấy tờ tiền mệnh giá lớn: "Gần đây công ty kinh doanh được tốt lắm, tôi cũng còn bao nhiêu tiền, ông cầm lấy chừng này mà dùng, sau này được đến công ty tìm tôi nữa!"

      Trương Đại Tề nhìn thoáng qua, lẩm bẩm: "Sao lại ít như vậy? Cho ăn mày sao? Cho nhiều hơn chút nữa , nếu đủ xài tôi lại phải tới tìm bà nhiều lần, phải rất phiền toái sao?" Trong lời có mấy phần uy hiếp.

      Thiệu Thiến giận nhưng cũng hết cách rồi, lấy toàn bộ tiền trong túi xách đưa cho : "Sau này đừng đến công ty tìm tôi nữa, nếu phân tiền ông cũng lấy được."

      "Biết rồi, vậy tôi trước."

      "Đợi nào...!"

      "Mới vừa rồi còn thúc giục tôi , bây giờ sao lại để cho tôi vậy?"

      "Năm đó ông phá hủy di chúc mà người phụ nữ đó để lại rồi sao?" Thiệu Thiến hỏi.

      " bị tôi phá hủy rồi, xé tan thành từng mảnh, mồi lửa cháy hết sạch." Trương Đại Tề khẳng định .

      Thiệu Thiến khoát tay, để cho nhanh.

      Ước chừng hơn giờ sau, Thiệu Thiến cùng trợ lý bắt đầu tới công ty thiết kế của khu vui chơi ở trung tâm thành phố, trợ lý gọi điện thoại hẹn trước nhưng đối phương có thời gian.

      Thiệu Thiến liền tự mình tới, kết quả bị chặn ở bên ngoài, nhưng bà lại gặp được tổng giám đốc Đường Chấn của tập đoàn Đường Thị.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 62: Mẹ con tâm kế

      Edit: Tuyết Nguyệt Lam

      Gặp nhau ở loại địa phương này cũng có chút xấu hổ, Thiệu Thiến lập tức trốn ở chỗ tối, nhìn Đường Chấn vừa tán gẫu vừa rời cùng với nhân viên của công ty đối tác.

      Cuối cùng bà ta cũng thể nhìn thấy người phụ trách của công ty đối phương.

      Lúc này sân khấu vang lên tiếng gọi điện thoại: "Trợ lý Bạc, người tới rồi."

      Thiệu Thiến gặp trắc trở, đường trở về liền gọi điện thoại cho con : "Kỳ Kỳ, con ở đâu?"

      "Con đường đến sân bay."

      "Con đến sân bay làm cái gì?"

      "Con muốn xuất ngoại chơi vài ngày."

      "Mẹ tìm con có việc, trước đừng xuất ngoại, trực tiếp tới công ty gặp mẹ." Thiệu Thiến khẩn trương .

      "Mẹ, con đặt vé máy bay rồi."

      "Đừng tưởng rằng mẹ biết con gặp Mộ Tử Duệ, tại mẹ bên này có chuyện quan trọng, con lập tức qua đây!" xong đợi con cự tuyệt liền cúp điện thoại.

      Lái xe cũng nghe được nội dung cuộc đối thoại, chậm rãi hạ thấp tốc độ xe, chờ khách hàng truyền đạt ý muốn.

      Giang Mỹ Kỳ bất mãn để điện thoại xuống, cũng có tính nghe theo lời mẹ, mà tiếp tục đến sân bay.

      Lái xe có nhận được mệnh lệnh, hạ thấp tốc độ xe dần dần tăng nhanh lên, tiếp tục đến sân bay.

      Thiệu Thiến tới công ty vẫn thấy con tới, lại gọi điện thoại qua, Giang Mỹ Kỳ lại cố ý chịu tiếp.

      Đăng ký thủ tục xong, sau đó chờ máy bay cất cánh, em trai Giang Gia Kiệt đột nhiên lại gọi điện thoại tơis.

      "Chị, mẹ bảo chị lập tức công ty mẹ, nếu đến mà , mẹ cắt mọi nguồn kinh tế của chị." Giang Gia Kiệt chỉ thuật lại hoàn toàn lời của mẹ, sau khi xong lập tức quan điểm chính mình: "Chị, chị cũng quá kỳ cục rồi đó. Mẹ có việc gấp tìm chị, chị cũng chỉ lo cho chính mình, vẫn chạy ra nước ngoài tìm Mộ Tử Duệ, nếu Hạo Thiên biết toàn bộ những chuyện chị làm sau lưng ấy, nhất định gan giết người ấy cũng có đấy."

      "Mắc mớ gì đến em?" Giang Mỹ Kỳ bất mãn : "Nếu em dám lung tung, chị nhận em là em trai ruột!"

      "Cần tới em coi như em trai ruột cần chỉ biết có bản thân!" Đối với người chị này Giang Gia Kiệt cũng cực kỳ bất mãn, thường xuyên cố ý ta, đương nhiên, đối với bên ngoài, ta vẫn chút do dự đứng về phía mẹ và chị .

      "Chị mau tới chỗ mẹ hình như mẹ có chuyện rất gấp..."

      đợi Giang Gia Kiệt xong, Giang Mỹ Kỳ cúp điện thoại.

      Radio nhắc nhở đăng ký, Giang Mỹ Kỳ tức giận, đương nhiên ta biết nếu ta , mẹ nhất định bỏ qua cho mình.

      Luôn mãi do dự, luôn mãi tức giận, cuối cùng bực mình địa ly khai sân bay.

      Thiệu Thiến nhìn thấy rốt cuộc con cũng đến, mới : "Rốt cuộc con cũng đồng ý đến đây?"

      "Mẹ, chuyện gì mà gấp như thế? Mà con phải lập tức đến?" Giang Mỹ Kỳ tức giận hỏi.

      "Công ty xảy ra chút vấn đề, tại cần con hỗ trợ." Thiệu Thiến .

      "Đây cũng phải công ty của con, muốn con hỗ trợ gì chứ?" Giang Mỹ Kỳ bất mãn : "Giang Dĩ Mạch kia chỉ cần câu, thu hồi liền thu hồi..."

      "Kỳ Kỳ, công ty này là của nhà họ Giang chúng ta, mẹ tuyệt đối để Giang Dĩ Mạch lấy ." Thiệu Thiến .

      "Cho dù là như vậy, tương lai phải con cũng gả ra ngoài sao, cũng có khả năng mẹ cho con cái công ty này, chỉ biết giữ cho Gia Kiệt, mẹ bảo Gia Kiệt mà giúp mẹ !"

      "Con bé này con lại hờn dỗi cái gì chứ?" Thiệu Thiến trách cứ : " phải con muốn thăm Mộ Tử Duệ sao? Nhưng sao con ngẫm lại xem con xảy thai được bao lâu? Lúc này chạy , khẳng định khiến cho Hạo Thiên hoài nghi, nếu nó biết con giả mang thai, lại ở cùng chỗ với Mộ Tử Duệ, nó có thể buông tha cho con?"

      "Là chính ta đề xuất muốn chia tay!" Giang Mỹ Kỳ khinh thường.

      "Nhưng con lừa gạt nó mang thai cũng là , nếu nó biết có thể buông tha cho con sao? Còn nhà họ Mộ và nhà họ Đường là thân thích, nhà họ Mộ biết con có quan hệ với Hạo Thiên, ngay cả Mộ Tử Duệ, nhà họ Mộ cũng có khả năng đồng ý hôn sưj của hai đứa." Thiệu Thiến : "Khoảng thời gian trước mẹ nghe Đường Hân Tử Duệ và tam tiểu thư nhà họ Ngôn bàn chuyện cưới hỏi rồi."

      "Con muốn có con của Tử Duệ được sao! Bọn họ muốn ôm cháu trai như thế, còn sợ thế tiến vào cửa nhà họ?"

      "Con ở cùng với Hạo Thiên lâu như vậy, cũng chưa có thể mang thai con của Hạo Thiên, con nghĩ Mộ Tử Duệ là kẻ Ngốc hay sao?"

      "Mẹ, mẹ có ý gì? Con cố ý chịu mang thai con của Hạo Thiên!"

      Thiệu Thiến nhìn con : "Con cái gì?"

      Giang Mỹ Kỳ biết chính mình lộ ra, cố ý chuyển hướng đề tài, "Mẹ, mẹ có chuyện gì ."

      Thiệu Thiến cũng đồng ý buông tha vấn đề vừa rồi: "Con giải thích cho mẹ, vừa rồi lời con là có ý tứ gì? Chuyện gì mà chịu mang thai con của Hạo Thiên? Nhà họ Đường có điểm nào bằng nhà họ Giang chúng ta?"

      "Nhà họ Đường kém nhà họ Giang chúng ta, nhưng lại kém xa nhà họ Mộ!" Giang Mỹ Kỳ sao cả : "Giang Dĩ Mạch dựa vào đâu mà được làm thiếu phu nhân nhà họ Mộ? Luận diện mạo, con có điểm nào kém ta?"

      "Lúc trước phải chính con chịu gả vào nhà họ Mộ đó sao?"

      "Ai muốn gả cho tên đần độn?"

      "Vậy con còn phục cái gì?"

      Giang Mỹ Kỳ ngồi ở ghế sofa, bắt chéo hai chân: "Gả cũng phải gả cho Nhị thiếu gia nhà họ Mộ!"

      "Con cảm thấy nhà họ Đường đáp ứng? Nhà họ Mộ tiếp nhận con? Con phải biết rằng phụ nữ muốn sinh con cho nhị thiếu gia nhà họ Mộ có rất nhiều." Thiệu Thiến nhắc nhở: " có con cũng thiếu."

      "Mẹ, mẹ có thể đừng giội nước lạnh vào con có được hay ?" Giang Mỹ Kỳ mất hứng làm nũng: "Là Hạo Thiên cần con, căn bản ta tính cưới con, lúc trước con để cho ta ngả bài với Giang Dĩ Mạch, ta đều muốn, sau này ngay cả con làm bộ mang thai, ta cũng chịu, đàn ông có tính trách nhiệm như vậy, làm sao con có thể gả cho ta chứ? Mẹ cũng muốn nhìn con bị Giang Dĩ Mạch sỉ nhục đúng ?"

      xong mắt liền tràn lệ.

      Mỗi lần gặp vấn đề, ta luôn dùng chiêu thức ấy.

      Làm nũng, giả thương cảm.

      Thiệu Thiến hiểu con mình nhất, bộ dáng này, nếu đàn ông thấy, chỉ sợ cũng muốn tâm viên ý mã, tiến lên cẩn thận che chở.

      "Con Tử Duệ lòng, nếu găpj ấy sớm chút, con nhất định nhận Hạo Thiên." Giang Mỹ Kỳ yểu điệu khóc lóc kể lể.

      "Được rồi, ở trước mặt mẹ cần phải làm như vậy, mẹ có giúp con sao?"

      "Con diễn, con đều là ." Giang Mỹ Kỳ yểu điệu khóc ròng .

      "Kỳ Kỳ, nhà họ Mộ sắp được rồi." Thiệu Thiến : "Con vẫn nên lựa chọn Hạo Thiên ."

      Giang Mỹ Kỳ nhìn mẹ mình: "Nhà họ Mộ làm sao vậy?"

      " tại nhà họ Mộ đường xuống dốc, khu vui chơi ở trung tâm thành phố kia là hạng mục mà nhà họ Mộ muốn có được, lại bị công ty sắp phá sản thần biết quỷ hay cướp mất, khiến tập đoàn Mộ thị mất mặt, cũng thành truyện cười trong thương giới."

      Thiệu Thiến lôi kéo tay con : " tại nhà họ Đường lại bay lên như diều gặp gió, mẹ vừa mới nhận được tin tức, ba của Đường Hạo Thiên cũng tham gia đầu tư vào khu vui chơi, sau vài năm nữa tập đoàn Đường thị phải lo vấn đề kinh doanh nữa."

      "Mẹ, ý của mẹ?"

      "Hạo Thiên vẫn rất tốt, rất có tiềm lực, Kỳ Kỳ, con phải nắm chắc, nếu nhà họ Giang chúng ta cũng có thể tham gia đầu tư mà , rất nhanh nhà họ Giang chúng ta cũng có thể tiến thân thành nhà giàu có, đến lúc đó con gả cũng được nở mày nở mặt!"

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 63: Giáo trình.

      Editor: heisall

      Trong sòng bạc ngầm, Trương Đại Tề đánh bạc phải là rất xúi quẩy, ngay cả đồng tiền cuối cùng cũng đều thua sạch.

      Thiệu Thiến cho chút tiền đó cũng đủ dính răng, tay lại ngứa ngáy, nên mượn sòng bạc ít tiền, nhưng vẫn nghiền.

      Quản lý sòng bạc_đại ca của nhóm côn đồ khoác tay lên vai , : "Lại thua sạch hả? Lâu như vậy tới chơi, vừa tới liền thua sạch , tôi cũng cảm thấy ngại thay cho ông!"

      "Lôi ca, cho mượn thêm nữa , yên tâm, đến lúc đó tôi nhất định trả cả tiền gốc và tiền lãi lại cho ." Trương Đại Tề khiêm nhường .

      "Vay tiền dễ, nhưng ông lấy gì trả?"

      Trương Đại Tề kéo Lôi ca sang bên, liếc mắt nhìn hai phía, giọng : "Lôi ca, tôi biết tổng giám đốc của công ty lớn, tôi làm việc cho bà ta, mỗi tháng bà ta cho tôi số tiền lớn, cho nên cứ việc yên tâm, cho tôi mượn tiền tôi trả hết toàn bộ thiếu phần."

      "Công ty lớn nào? phải gạt tôi chứ!"

      "Lôi ca, xin lỗi, công ty lớn nào tôi thể , nhưng tôi có thể bảo đảm với , tôi tuyệt đối lừa !"

      Lôi ca nhìn cái: "Được, xem như nể tình ông là khách hàng cũ ở đây, tôi tin ông lần. Mượn bao nhiêu?"

      "Năm vạn." Trương Đại Tề giọng .

      "Tôi cho ông mượn luôn mười vạn, cho tròn số, đến lúc đó tính luôn lần cho khỏe."

      "Được, cảm ơn Lôi ca."

      Trương Đại Tề lại chui đầu vào chiếu bạc, có mười vạn tiền, càng đánh càng hăng.

      Chỉ trong hai giờ, mười vạn tiền gần như cũng thấy đáy nữa.

      Hôm nay phải là xúi quẩy bình thường.

      Lôi ca sang nhìn cái rồi : "Ông có muốn mượn nữa hay , để cho ông xoay chuyển tình thế?"

      "Cám ơn Lôi ca, mới có mười vạn, tôi nhất định có thể gỡ vốn."

      khí trong sòng bạc ngột ngạt, Trương Đại Tề đánh đỏ cả mắt, kìm nén thời gian dài như vậy, lần này muốn đánh ván duy nhất, dù sao cũng có Thiệu Thiến chống lưng, nếu như thua nhiều hơn nữa, cũng sợ có tiền trả.

      Lôi ca nhìn Trương Đại Tề đánh bạc đỏ cả mắt, xoay người vào bên trong phòng làm việc, gọi cú điện thoại, gương mặt rất cung kính.

      Bóng đêm mênh mông, ánh đèn muôn màu làm cho thành phố trở nên xa hoa lộng lẫy.

      chiếc xe hơi màu đen vững vàng chạy đường.

      Mộ Đình ngồi phía sau xe chuyện điện thoại: "Phu nhân, chuyện tôi bà làm như thế nào rồi?"

      Bên kia, giọng của Đường Hân ràng rất lúng túng: "Tôi với quản gia rồi, giao cho ông ấy làm rồi."

      "Bà gọi Thiên Thần lên chuyện với nó rồi dạy bảo nó chút."

      "Chuyện như vậy, người làm mẹ như tôi làm sao mở miệng được?" Đường Hân có chút trùng xuống: "Ông là người làm cha, ông với nó tốt hơn."

      "Bà phải biết, thường ngày tôi và hai đứa nó rất ít chuyện, cả ngày bận rộn chuyện của công ty, chuyện như vậy đương nhiên do bà tốt hơn." Mộ Đình dừng lại chút: "Phu nhân, coi như tôi nhờ bà, năm đó nếu phải tôi nhất thời xúc động, Thiên Thần bị ngu ngốc, chuyện bây giờ mà tôi có thể làm chính là cố gắng hết sức trải con đường tốt cho nửa đời sau của nó, nếu ngày nào đó chúng ta đều còn, nó sống quá khổ cực."

      " phải còn có Tử Duệ. . . . . ."

      "Trước cứ như vậy , bà tốt nhất nên chuyện với Thiên Thần." Mộ Đình cắt đứt lời của vợ, kết thúc cuộc chuyện.

      Bây giờ bọn họ đều khoẻ mạnh, Tử Duệ cũng bắt đầu đánh chủ ý lên vợ của trai, nếu ngày nào đó bọn họ đều còn, biết nó làm ra cái gì.

      Mộ Đình thở dài, trước kia từng trông cậy vào con trai thứ hai, để cho nó thay mình quản lý sản nghiệp trong nước và lo cho trai của nó, nhưng hôm nay thể trông cậy chút nào nữa rồi.

      Đường Hân bất mãn đặt điện thoại di động ở bàn trà, trong lòng cảm thấy rất vui.

      Mỗi lần vừa nhắc tới con trai thứ hai, thái độ của chồng bà đều như vậy, ràng nghiêng về phía Thiên Thần nhiều hơn.

      Tức giận tức giận, nhưng chuyện mà chồng dặn dò nhất định vẫn phải làm, tránh phá hủy hình ảnh tốt của người làm vợ trong lòng ông ấy.

      Đường Hân gọi Triệu quản gia tới: "Chuyện buổi sáng hôm nay tôi giao cho ông như thế nào rồi?"

      "Đều chuẩn bị xong."

      " lát nữa ông đưa lên phòng cho Thiên Thần, thuận tiện gọi Thiên Thần xuống cho tôi chuyện."

      Triệu quản gia đáp lại, rồi lập tức rời .

      Giang Dĩ Mạch ngồi ghế ở trong thư phòng, vẽ bản thiết kế cả buổi chiều, bả vai cũng mỏi nhừ.

      Dường như ngay cả hô hấp cũng có, Mộ ngốc nghếch đột nhiên vui mừng chạy đến sau lưng của Giang Dĩ Mạch: "Bà xã, có phải bả vai của em rất mỏi hay ? giúp em xoa bóp nhé."

      nghiêm túc nắn bóp bả vai cho Giang Dĩ Mạch, lúc này Triệu quản gia gõ cửa vào, thấy hai người đều ở đây thư phòng, cung kính : "Thiếu gia, thiếu phu nhân, đây là phu nhân tôi đưa cho các vị. . . . . . là giáo trình." Khi xong hai chữ cuối cùng, sắc mặt Triệu quản gia cũng có chút quái lại.

      "Giáo trình gì?" Giang Dĩ Mạch thuận miệng hỏi.

      Sắc mặt Triệu quản gia càng thêm quái lạ: "Thiếu phu nhân xem qua biết." Nhìn về phía Mộ ngốc nghếch: "Thiếu gia, phu nhân cậu qua phòng bà ấy chuyến."

      Giang Dĩ Mạch tò mò muốn cầm cái gọi là giáo trình lên xem, Triệu quản gia : "Thiếu phu nhân, tôi cầm cái này đến phòng của các vị trước, chờ lát nữa rãnh rỗi hãy từ từ xem cùng với thiếu gia."

      Cái giáo trình này có gì mà thần bí như vậy?

      Mộ ngốc nghếch tới phòng của Đường Hân, đẩy cửa ra chạy vào, ngu ngơ hỏi: "Mẹ, mẹ gọi con?"

      "Thiên Thần, tới đây, mẹ có lời này muốn với con." Đường Hân gọi con trai lại: "Thiên Thần, mẹ quản gia đưa qua cho con cái đó con có nhìn thấy ?"

      Mộ ngốc nghếch tò mò ngẹo đầu, khờ dại hỏi: "Mẹ cái giáo trình mà Triệu quản gia đưa qua sao?"

      "Giáo trình ư?" Sắc mặt Đường Hân lúng túng: "Cái đó là giáo trình để dạy con sinh em bé mập mạp."

      "Con biết rồi!" Mộ ngốc nghếch rất nghiêm túc : "Chính là ông xã và bà xã ngủ cùng nhau, ông xã ôm bà xã cái, rồi bà xã ôm ông xã cái, sau đó trong bụng có em bé mập mạp rồi."

      " chỉ chừng này, phía sau vẫn còn nữa."

      "Còn cái gì?" Gương mặt Mộ ngốc nghếch ngây thơ tò mò: "Mẹ, phải mẹ dạy con sao? là bà xã ôm con cái, rồi con ôm bà xã cái, có em bé mập mạp, chẳng lẽ đúng sao? Phía sau còn có cái gì?"

      Mặt Đường Hân lúng túng, chuyện như vậy làm sao bà ra được đây?

      Ho khan cái, Đường Hân hắng giọng : "Tối nay trước khi ngủ, con và bà xã của con hãy cùng nhau coi cái mà mẹ bảo quản gia đưa qua cho các con, chính là cái kia. . . . . . Cái giáo trình đó, con hiểu liền."

      Khuôn mặt của Mộ ngốc nghếch vẫn còn tò mò, hình như còn muốn hỏi cái gì, nhưng Đường Hân lập tức đổi chủ đề.

      "Thiên Thần, chuyện mẹ nên đều rồi, nên làm cũng làm rồi, còn lại phải dựa vào chính con. Ba con sắp trở về rồi, nhanh gọi Dĩ Mạch đến phòng bếp chuẩn bị ăn cơm tối thôi."

      Giang Dĩ Mạch bóp bả vai, về phòng, thấy mặt tủ TV sát tường có đặt cái gì đó, tò mò biết giáo trình mà mẹ chồng bảo quản gia đưa tới là cái gì?

      Sao lại thần bí như thế?

      Cầm lên nhìn dưới trái phải chút, chuẩn bị mở ra, cửa phòng lại bị mở ra lần nữa, Mộ ngốc nghếch vui mừng gọi: "Bà xã, mau dọn cơm, mẹ gọi em cùng đến phòng bếp chuẩn bị ăn cơm tối."

      Giang Dĩ Mạch buông thứ trong tay xuống, xoay người rời .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :