1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thịnh Sủng - Cống Trà ( C90) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      ☆Chương 48.1☆

      Edit: Hoanglinh2tq

      Vương Tinh Huy và Vi Thanh Mi thấy Giản Mộc Huyền đến mời, nhất thời hơi kinh ngạc, thấy vẻ mặt trịnh trọng của Giản Mộc Huyền, vả lại gần đây Tề vương cũng có ý giao hảo với Giản thái phó nên thoái thác, tùy Giản Mộc Huyền đưa đến Giản phủ.

      Giản thái phó và thái phó phu nhân nghe Vương Tinh Huy và Vi Thanh Mi đến, vội vàng cho người mau mời vào.

      Thái phó phu nhân khá kích động, tuy là hôm nay dựa vào việc của Hạ Trọng Phương để mời Vương Tinh Huy và Vi Thanh Mi đến phủ, nhưng nếu bọn họ đến, nhất định là quyết định xóa bỏ hiềm khích ngày trước, cười qua hận cũ rồi.

      Nhất thời Vương Tinh Huy với Vi Thanh Mi vào, đầu tiên là bái kiến Giản thái phó và thái phó phu nhân. Thái phó phu nhân sớm đứng lên, bước lên vài bước, tay nắm chặt Vương Tinh Huy, tay nắm chặt Vi Thanh Mi, viền mắt đỏ tự khi nào, bà : "Chuyện năm đó xin lỗi tụi con, thể giúp tụi con phen, bây giờ về, rốt cuộc cũng có thể..."

      Giản thái phó thấy có nhiều người, sợ thái phó phu nhân luống cuống, liền ho tiếng.

      Gần hai mươi năm Vương Tinh Huy gặp thái phó phu nhân, bây giờ gặp lại, thấy bà già , chút ấm ức ngày xưa cũng nháy mắt tiêu biến, cũng cố thoát khỏi cái nắm tay của thái phó phu nhân, cuối cùng ông gọi: " !"

      Thái phó phu nhân nghe Vương Tinh Huy gọi tiếng, cũng ướt mi, nhất thời lên tiếng, lòng hơi chua xót : "Tóc Tinh Huy bạc rồi, năm nay con bao nhiêu tuổi?"

      Vương Tinh Huy cười: "Phương ngự y chẩn mạch cho ta, rằng mặc dù tóc ta trắng, nhưng thân thể cường tráng, nhất định là mệnh tới trăm tuổi, đừng lo lắng."

      Thái phó phu nhân mới buông tay Vương Tinh Huy ra, cầm khăn tay chấm chấm khóe mắt, lại với Vi Thanh Mi: "Thanh Mi, con theo Tinh Huy phải chịu khổ rồi!"

      Tối hôm qua Vi Thanh Mi nghe Phương ngự
      y đến tình hình của thái phó phu nhân, rằng bà buồn phiền nhiều năm, lúc nào cũng ru rú trong phủ.. vân vân, bà biết thái phó phu nhân vẫn còn áy náy chuyện năm đó, bây giờ gặp thái phó phu nhân, bà cũng tỏ vẻ bình thường như Vương Tinh Huy, xóa hận cũ, Vi Thanh Mi : "Cuối cùng cũng quay về, sau này nhất định chịu khổ nữa, cũng coi như khổ tận cam lai."

      Vương Tinh Huy sớm thấy phòng đầy người, nhất thời cũng biết Giản thái phó mời vợ chồng bọn họ qua đây phải chỉ vì gặp lại thái phó phu nhân, đơn giản chỉ để cười qua chuyện cũ như vậy, ông hỏi sang Giản thái phó: " biết thái phó đại nhân bảo vợ chồng chúng tôi đến đây, là có chuyện gì quan trọng?"

      Hạ mẫu nghe giọng của Vương TInh Huy với Vi Thanh Mi, lại nghe mọi người gọi là trạng nguyên gia, bà lật đật đứng lên : "Đúng, đúng, năm đó ở trong miếu nát, tôi nghe giọng của trạng nguyên gia và trạng nguyên phu nhân."

      Giản thái phó đợi vợ chồng Vương Tinh Huy ngồi xuống, ông liền chỉ chỉ Hạ phụ Hạ mẫu, bảo họ kể lại câu chuyện lần nữa.

      Vi Thanh Mi nghe lời kể của Hạ mẫu xong, cũng kinh ngạc kém, bà : "Qủa năm đó gặp đạo tặc, sinh Hạ Du nương trong ngôi miếu đổ ấy. Sau đó để quản gia bảo vệ nhũ nương, bế Du nương chạy trốn, chúng ta chạy đến thôn trang, khi đó trời sáng, cũng thấy đạo tặc đuổi theo, mới quay lại tìm quản gia và nhũ nương, nhưng tìm thấy, phải đến xin quan phụ mẫu của nơi đó tìm giúp, lần đó tìm đến hơn mười ngày sau mới tìm thấy quản gia và nhũ nương. ra bọn họ gặp được phú thương tìm tiểu thiếp bị lạc đường của mình, vừa vặn trong nhà vị phú thương đó có quản nương tử là đồng hương nên được bọn họ giữ lại."

      Thái phó phu nhân nghe đến đó, liền xen vào hỏi: "Vị phú thương kia là ai, người tiểu thiếp tên gì?"


      Vi Thanh mi : "Phú thương họ Cố, tên là Thập Bằng. Nghe khi đến kinh thành, có nạp vị tiểu thiếp đưa về nhà ở Giang Nam, vì lúc phú thương ở nhà, tiểu thiếp đó gần sắp sinh, sợ bị đại phụ (vợ lớn) làm hại, nên dẫn theo người bà tử , đại phụ liền cho người tìm, trùng hợp gặp nhũ nương nhà chúng ta ôm đứa trẻ, đầu tiên là hiểu lầm nhũ nương với Du nương là người bọn họ muốn tìm, sau đó phát phải, nhưng cũng dẫn về nhà."

      Thái phó phu nhân vừa nghe, lại la lớn: "Tiểu thiếp của người phú thương đấy tên là Tiểu Ngọc Lan?"

      Vi Thanh Mi : "Nghe nhũ nương nhắc tới, hình như là tên này."

      Giản Phi Văn nhất thời thay đổi sắc mặt, trộm liếc nhìn Bạch thị cái, được lời nào.

      Mặt Bạch thị chút thay đổi, chỉ hỏi Vi Thanh Mi: "Trong lúc đó nhũ nương nhà phu nhân vẫn ôm chặt đứa trẻ rời tay?"

      Giản Phi Văn liền thêm vào: "Có khi nào nhũ nương nhà Vương gia lo khi đạo tặc đuổi đến, bản thân bà ta bảo vệ được cho đứa nên giả làm người điên đổi đứa trẻ của Hạ gia?"

      Vi Thanh Mi cất giọng: "Điều đó là thể nào. Theo nhũ nương , năm đó bà ôm Du nương dám rời tay, mà vị đại nương Hạ gia này , người điên đó đến gần hừng đông mới chạy xộc vào đổi đứa , mà khi đó, nhũ nương nhà ta ở trong nhà của vị phú thương rồi. Bởi vậy người điên đó thể là nhũ nương nhà ta được."

      Giản thái phó nghe, ông trầm ngâm : "Cũng là , người nữ nhân điên đổi đứa trẻ Hạ gia, mà Vương gia, chỉ là đúng dịp ngang qua miếu nát, hề liên quan đến chuyện đổi nữ (trẻ sơ sinh nữ)? Du nương giờ của Vương gia, chính là do trạng nguyên và trạng nguyên phu nhân sinh ra, tuyệt đối sai?"

      Vi Thanh mi nuôi Vương Du mười tám năm, vì sức khỏe Vương Du ổn, bà cũng mất ít tâm huyết, mẫu tử tình thâm, mặc dù hơi nghi ngờ, nhưng trong lòng dám khẳng định, bây giờ nghe Giản thái phó , đương nhiên đáp: "Du nương tuyệt đối là thân nữ của chúng ta, đến chuyện, từ cái mũi đến cái miệng của Du nương, phải giống hệt Vương gia sao? Về phần Phương nương, con bé giống hệt Thanh nương của Giản ia, phải con cháu Giản gia con nhà ai?"

      Vương Tinh Huy tiếp lời: "Mà đại nương Hạ gia phải , lúc ấy người đứa trẻ có cái ngọc bội sao? Ngày đó chúng ta sợ đạo tặc thấy lại sinh ác ý nên hề để lại ngọc bội nào người Du nương cả. Có thể là đứa con mà người nữ nhân kia ôm phải là nữ nhi của ta." Ông xong, lại hỏi Hạ phụ Hạ mẫu: "Lúc các người bế đứa trẻ, người đứa trẻ có mặc tiểu y, có đó ?"

      Hạ mẫu nghe hỏi, mới nhớ tới chuyện này, bà : "Có, có, tôi còn giữ. Cũng mang theo lên kinh đây, để trong bọc hành lý."

      Thái phó phu nhân liền cho người dẫn Hạ mẫu lấy hành lý.
      Last edited by a moderator: 12/11/14
      Yoolirm Park, Trà Xanh, huyendo4 others thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 48.2

      Edit: Hoanglinh2tq

      lúc sau, Hạ mẫu cầm hành lý vào, lấy bộ tiểu y năm đó ra, giơ lên cho Vương Tinh Huy và Vi Thanh Mi xem.

      Vi Thanh Mi vừa thấy, lòng thở phào, bà : "Mặc dù bộ tiểu y này phai màu nhưng cũng có thể nhìn ra được, đây là kiểu dáng tiểu y của Giang Nam, khác hẳn với tiểu y của kinh thành. Vả lại ngày đó ta mang thai, khi chuẩn bị tiểu y, mỗi bộ đều qua tay của ta, mà bộ này phải do ta may, cũng phải bộ mặc cho Du nương đêm đó."

      Thái phó phu nhân cũng suy nghĩ, rồi bà ngoắc gọi Giản Phi Văn qua, bà hỏi: "Đôi ngọc bội kia của con có đôi, chiếc gặp đạo tặc rớt ở Giang Nam còn cái đâu?"
      Giản Phi Văn mới nhớ tới, năm đó chính ông đưa miếng ngọc bội cho Tiểu Ngọc Lan. Như vậy chẳng lẽ Tiểu Ngọc Lan là nữ nhân bị điên đó? ra Hạ Trọng Phương đúng là con của ông?

      Hạ Trọng Phương nghe bản thân phải là nữ nhi của Vương Tinh Huy và Vi Thanh Mi, khỏi thất vọng.

      Vương Tinh Huy và Vi Thanh Mi phân chứng xong chuyện đổi nữ năm đó hề liên quan đến họ, liền cáo từ rồi .

      Đến khi trở lại Vương phủ, Vi Thanh Mi với Vương Tinh Huy: "Tuy chuyện đổi đứa bé liên quan đến chúng ta, nhưng năm đó thiếp sinh nữ nhi ở miếu nát, lúc ấy vội vã quá, thiếp cũng kịp kiểm tra người nhi nữ có đặc thù gì , lại thất lạc nhũ nương hơn mười ngày, ngộ nhỡ..."

      Vương Tinh Huy cười: "Từ lúc lời đồn truyền ra đến nay, rằng Du nương của chúng ta bị đổi với Phương nương, lòng nàng vẫn cứ ngờ vực rồi nghi hoặc, nếu để Du nương biết, con bé thương tâm lắm."

      Vi Thanh Mi thấp giọng : "Cũng biết vì sao, mỗi lần gặp Phương nương, thiếp rất thương con bé, cảm giác rất lạ!"

      Vương Tinh Huy vừa nghe : "Nếu như vậy cho người mời nhũ nương từ nông thôn lên kinh , hỏi chuyện năm đó. Nếu phải quản gia qua đời, mời quản gia ra làm chứng cũng được."

      Vi Thanh Mi tính ngày rồi : "Gia hương của nhũ nương cách kinh thành quá xa mỗi lần lên kinh, e là mất gần đến cả nửa năm. Tính ra tới mùa xuân năm sau mới có thể lên kinh thành."

      Vương Tinh Huy : "Nếu viết thư hỏi, để bà kể miệng lần, người khác viết rồi gửi lên đây, được ?"

      " , vẫn là nên đưa bà lên kinh, chính miệng thiếp hỏi mới an tâm." Vi Thanh Mi thấp giọng : "Nhưng mà chuyện này, thể cho Du nương biết. khi con bé biết thiếp nghi ngờ chuyện tráo đổi nữ , e là khóc giận thiếp mất."

      Vương Tinh Huy : "Cũng được, nếu nàng có khúc mắc trong lòng nên mời nhũ nương lên kinh hỏi cho . Sáng sớm ngày mai lặng lẽ phái người đón nhũ nương!"

      Bên Giản phủ, khi Vương Tinh Huy và Vi Thanh Mi vừa , có người đến báo, là vô tình tìm hỏi được tung tích của Tiểu Ngọc Lan, ra năm đó Tiểu Ngọc Lan chạy khỏi Cố gia, bà lặng lẽ lên lại kinh thành, gả làm thiếp cho nhà Phương đại hộ.

      Giản thái phó vừa nghe, vội vàng cho người đến Phương gia mời Tiểu Ngọc Lan về phủ. Thái phó phu nhân chú ý hơn, bà ngăn người lại, bà phái quản nương tử khéo miệng khác mời, bảo quản nương tử chuyện uyển chuyển chút, đừng để lời ra tiếng vào, tránh cho sau này Tiểu Ngọc Lan ở Phương gia có chỗ đứng.

      Quản nương tử cười : "Lão phu nhân yên tâm, Phương gia chỉ là tán quan, người trong phủ chúng ta chỉ qua mời tiểu thiếp đến chuyện, cần chi phải giải thích, các nàng ấy còn mong sao? Nếu muốn giải thích thế nào cứ để nàng ấy được rồi."

      Thái phó phu nhân nghe cũng đúng, liền bảo quản nương tử mời.

      Hạ Trọng Phương cúi đầu băn khoăn, nghe Tiểu Ngọc Lan cho vị Phương tán quan nào đó, phải lưu lạc bên ngoài, nàng thở phào hơi.

      Hạ Trọng Phương hề biết, vị Phương tán quan mà Tiểu Ngọc Lan gả, lại là phụ thân của Phương Chấp Tâm. Ngày đó nàng với Tiền bà tử đến Phương gia nhận việc, lúc gặp Phương Chấp Tâm, cũng từng gặp qua Tiểu Ngọc Lan. Lúc đó, đương nhiên biết nhau.

      Lại quản nương tử đến Phương gia rất nhanh, là trong phủ có nữ quyến quen với Tiểu Ngọc Lan, có việc muốn xin ý kiến, muốn mời nàng qua phủ để hỏi chuyện.
      Nương tử chính phòng của Phương đại hộ họ Sài, nổi danh hiền lành, bà vừa nghe Giản phủ có nữ quyến tìm Tiểu Ngọc Lan, mà quản nương tử lại cực khách khí, cho là chuyện tốt, nhất thời mừng rỡ, bà cũng dám hỏi nhiều, chỉ vội vàng bảo người mời Tiểu Ngọc Lan ra.

      Vừa lúc Phương Chấp Tâm về nhà mẹ đẻ, vừa nghe có người Giản phủ muốn mời Tiểu Ngọc Lan, nàng cũng : "Hạ nương là tiểu thư Giản phủ, lúc trước con thăm nàng, nàng còn mời con qua đó chuyến! Nếu Giản gia cũng có nữ quyến quen di nương, muốn mời di nương qua hỏi chuyện cứ để con theo di nương qua ấy!"

      Sài thị : "Như thế cũng được."

      Quản nương tử Giản gia đợi hồi, thấy vị nương tử có vẻ ngoài xinh đẹp bước ra.

      Tuy rằng Tiểu Ngọc Lan hơn ba mươi tuổi, nhưng lúc trước bà làm ca cơ, biết mấy thuật bảo dưỡng, vả lại cuộc sống tại an ổn, nương tử chính thất cũng quá khắt khe với bà, bởi vậy bà cũng có bộ dáng khá giống phu nhân quyền quý, ai cũng ngỡ bà xuất thân đàng hoàng.

      Về việc Giản gia nhận lại cháu , chuyện vợ chồng Vương trạng nguyên hồi kinh, Tiểu Ngọc Lan nghe từ sớm, nhưng bà vẫn ung dung thản nhiên, cũng tìm hỏi. quản nương tử Giản gia đột nhiên đến mời, trong lòng bà đánh đu, nhưng rất nhanh trấn định lại, tính tóan.

      Năm đó bà phát bản thân hoài thai con của Giản Phi Văn, vốn muốn tìm Giản Phi Văn chuộc thân cho bà, ngờ Giản Phi Văn theo người tar a ngoài học, ở Giản phủ. Bà sợ quá thể làm gì khác hơn là ủy thân làm thiếp cho vị phú thương Giang Nam họ Cố, theo ông ta đến Giang Nam. Tới Giang Nam, phú thương kia e ngại nương tử chính thất, nên tìm viện cho bà ở, ông ta rằng khi nào khuyên phục được nương tử chính thất đưa bà về đại viện chính.

      Đợi đến lúc bà mang thai hơn chín tháng, Cố phú thương có việc phải ra ngoài gần nửa tháng mới về. Buổi sáng ngày kia, có người lặng lẽ đến cho bà, là nương tử chính thất rằng bà mang thai đúng tháng, chừng là dã chủng, chuẩn bị phái người đến phá dã chủng trong bụng bà.

      Tiểu Ngọc Lan kinh hãi, vội thu thập này nọ, dẫn vị nhũ nương ra biệt viện, bảo xa phu đưa hai người tìm Cố phú thương.

      Vị xa phu kia thấy hai người là nữ quyến, vị lại mang thai, vị mang theo túi, cái túi dường như rất nặng, liền sinh ác ý, nhất thời đại lộ, lại vào con đường , tới gần miếu đổ nát, nhìn chung quanh yên lặng, liền đoạt cái túi của nhũ nương, mở ra thấy, chỉ có mấy món đồ của trẻ con rồi ném chúng xuống đất, sau đó đuổi hai người xuống xe ngựa, tự lái xe luôn.

      Tiểu Ngọc Lan bị kinh sợ, đường lại bị xóc nảy, nên bà bị đau bụng sinh, bà bảo nhũ nương nhắt tiểu y của trẻ con lên, vào miếu đổ, chỉ là có thể bàầphỉ sinh rồi.
      Nhũ nương sinh hai lần, có chút kinh nghiệm, nhanh chóng quyết định, vào căn miếu nát nhóm lửa lên chuẩn bị náu nước, lại đập bể cái chén, cầm mảnh sành để tí nữa cát rốn dùng.

      Lúc chiều đến, Tiểu Ngọc Lan sinh hạ được nữ . Nhũ nương thu dọn giúp, khi mới thu dọn xong, lại nghe gian ngoài có tiếng động, nhất thời sợ là nương tử chính thất tìm đến đây, nên bế đứa trẻ trốn sau tượng bồ tát. Đứa trẻ sau khi sinh, thanh yếu ớt, phát ra vài tiếng như tiếng mèo con kêu, lại bảo nhũ nương tới cho uống bú sữa,ỉồi đứa bé ngủ say, mà cái miếu đổ này lại khá lớn, hai người trốn, những người mới vào cũng phát .

      Đợi khi phát ra người vừa vào là hai vợ chồng, hai người cũng do dự có nên đến cầu cứu hay , nhưng

      Chương 48.2: Thịnh sủng
      bà lại sợ ngộ nhỡ là người xấu. Nhất thời nghe được người nữ nhân kia cũng sắp sinh, còn nam nhân vội vàng mời bà mụ, chắc hẳn là hai vợ chồng thể giúp bà, đành im lặng, thầm tìm cách khác.
      Thấy trời tối, bên ngoài trời bắt đầu mưa, miếu nát lại đón thêm nhóm người khác, có vị phu nhân cách chỗ Tiểu Ngọc Lan vài bước sinh được nữ .Gian ngoài vừa vặn có người la đạo tặc đến rồi, người cầm cây đuốc hoảng sợ, thổi tắt cây đuốc, nhất thời miếu nát tối đen.
      Đột nhiên Tiểu Ngọc Lan quyết định, cởi tiểu y nữ nhi ra, thầm với nhũ nương: "Nhũ nương, ngươi bế Tiểu Đoàn qua bên kia, thừa lúc loạn đổi với nữ nhi của vị phu nhân đó ."
      Tiểu Ngọc Lan sợ nương tử chính thất tìm đến, lại hại nữ nhi của bà, liền muốn đổi nữ nhi để cho nữ nhi của mình sống tốt.
      Nhũ nương nhân cơ hội trời tối bế đứa bé bò qua, thuận lợi đổi đứa con của vị phu nhân vừa sinh, vừa cắt cuống rốn, vừa chưa kịp mặc tiểu y cho đứa .
      Ôm đứa trẻ lại đây, Tiểu Ngọc Lan vội vàng mặc tiểu y cho con bé, lại để nhũ nương cho bú sữa. Đứa trẻ này cũng khá nhu thuận, chỉ hừ hừ vài tiếng chứ khóc nháo, lúc đó đám người bên ngoài bỏ chạy nghe thấy tiếng động của hai người.
      Khi nhóm người đó rồi, người nam nhân họ Hạ vừa nãy dẫn nhũ nương về, giúp đỡ để cho người nữ nhân kia, bà ta cũng sinh hạ nữ .
      Khi trời chớp sáng, Tiểu Ngọc Lan nghe tiếng phụ nhân kia khóc, là nữ nhi còn thở nữa. Đột nhiên bà nảy lên ý nghĩ, đứa trẻ này cho cùng cũng chỉ là đứa trẻ con, nếu đến lúc đó bị nương tử chính thất giết chết, đúng là nghiệp chướng, còn nếu bản thân mình dẫn đứa trẻ này nơi khác sống cũng cực kì khó khăn.
      Bà suy nghĩ kĩ, sau đó lấy ngọc bội Giản Phi Văn tặng để lên bụng của đứa , thầm với nhũ nương: "Nhũ nương, ngươi bế tiểu oa nhi này từ cửa sau ra, thả hết tóc ra, giả bộ thành bà tử điên, đổi nữ cho vợ chồng họ Hạ, sau đó chạy về biệt viện, đưa đứa trẻ chết cho nương tử chính thất rồi về đây chúng ta tái hợp. Chúng ta về lại kinh thành."
      Nhũ nương nghe mà giật mình, Tiểu Ngọc Lan muốn làm gì.
      Tiểu Ngọc Lan lại thầm: "Dù sao nương tử chính thất cũng là người ác tâm. Về phần nữ nhi của ta, theo vị đại nhân với phu nhân kia, hẳn là tệ. Mà đứa con của vị đại nhân với phu nhân sống với vợ chồng họ Hạ cũng được bình an lớn lên. Ta cho họ miếng ngọc bội, nếu họ rơi vào đường cùng bán miếng ngọc cũng có thể nuôi được tiểu oa nhi này"
      Tiểu Ngọc Lan đổi xong, đứa con của Vương Tinh Huy với Vi Thanh Mi thành nữ nhi của Hạ phụ Hạ mẫu Hạ Trọng Phương. Còn đứa con riêng của bà với Giản Phi Văn trở thanh nữ nhi của Vương Tinh Huy cùng Vi Thanh Mi - Vương Du. Về phần nữ nhi của Hạ phụ Hạ mẫu, đương nhiên là được mai táng trong nhà của Cố phú thương và chính thất nương tử rồi.
      Chuyện cũ như ra trước mắt, Tiểu Ngọc Lan nhớ lại, vẫn là cảm thán vạn phần. Quảng nương tử Giản gia lặng lẽ đánh giá Tiểu Ngọc Lan, muốn từ tướng mạo của bà tìm ra chút manh mối, để đoán xem Hạ Trọng Phương có phải là nữ nhi của bà hay nhưng nhìn ra được gì, lạ là Tiểu Ngọc Lan hề có khí phong trần của ca cơ, làm cho người khác cảm thấy chán ghét, khiến bà lấy làm lạ.
      Phương Chấp Tâm muốn đến Giản phủ, nhất thời bóng gió, mình quen với Hạ Trọng Phương như thế nào, có giao tình ra sao... vân vân...
      Quản nương tử cười trả lời: "Tiểu thư của chúng tôi thân thế cực kỳ long đong, cũng may nhờ lúc trước có người giúp đỡ, mới có thể khổ tận cam lai."
      Tiểu Ngọc Lan nghe các nàng chuyện, nhất thời thử thăm dò câu: "Nghe dưỡng phụ mẫu của Hạ nương lên kinh, biết..."
      Quản nương tử thấy Phương Chấp Tâm ở bên cạnh, bà muốn nhiều, chỉ ừ tiếng.
      Tiểu Ngọc Lan thấy thế liền đoán ra, hôm nay mời bà qua, chắc chắn là bảo bà ra chân tướng năm đó, nhưng tiếc là bà lại muốn .
      Nữ nhi của mình theo vợ chồng Vương trạng nguyên, đường đường chính chính làm nữ nhi trạng nguyên, sau này tìm được người quý tế. Nếu chân tướng ra, nữ nhi thành con riêng, lại có người mẹ đẻ như bà, tuy là làm tiểu thư Giản phủ, nhưng cũng bằng trước. Về phần Hạ Trọng Phương, dẫu sao nàng cũng bị chồng hưu, là nhũ nương, giờ mang thêm danh con riêng cũng sao.
      Tiểu Ngọc Lan hạ quyết tâm, liền muốn đến làm khẩu chứng. Hạ Trọng Phương chính là con riêng của bà với Giản Phi Văn.
      ------
      Last edited by a moderator: 17/11/14
      Yoolirm Park, Trà Xanh, huyendo4 others thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      chương 49.1


      Tới Giản gia, quản nương tử Giản gia liền mời Phương Chấp Tâm vào sảnh uống trà, là Hạ Trọng Phương chuyện với thái phó phu nhân, như bảo nàng đợi ở đây để gặp Hạ Trọng Phương, rồi bà lại dặn tiểu nha hoàn phải hầu hạ tốt, thế này mới dẫn Tiểu Ngọc Lan gặp thái phó phu nhân.

      Khi Tiểu Ngọc Lan thành thực xuất trước mặt mọi người ở Giản gia, mọi người khỏi so sánh bà với Hạ Trọng Phương, chỉ nhìn ra được điểm chung, đó là, hai người đều là nữ tử xinh đẹp, về phần tướng mạo, lại giống chút nào. Cũng khó trách, Hạ Trọng Phương giống hệt thái phó phu nhân, đương nhiên thể giống Tiểu Ngọc Lan.

      Bạch thị phu nhân dường như muốn cắn nát răng, năm ngoái Giản Phi Văn mới phong lưu bên ngoài, biết ông ta có bao nhiêu nợ phong lưu, thậm chí bên ngoài còn đồn ông nuôi phòng nhì, nhưng vì ở trước mắt, bà cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, nay Hạ Trọng Phương ngày nào cũng lắc qua lắc lại trước mặt, bây giờ tốt lắm rồi, vì chứng thân phận của nó, lôi ra bao nhiêu chuyện. Ngay cả tình nhân ngày xưa cũng nhảy đến đây. Việc hôm nay nếu truyền ra ngoài, biết có bao nhiêu người thầm chế giễu bà biết giữ chồng!

      Giản Phi Văn thấy Tiểu Ngọc Lan vẫn xinh đẹp như năm đó, cách hai mươi năm gặp, bản thân ông già rất nhiều, bà lại vẫn xinh đẹp như trước, khỏi liếc nhìn bà mấy lần, nhất thời lại vội vàng dời tầm mắt, che dấu luống cuống của mình.

      Hạ Trọng Phương nhìn đăm đăm Tiểu Ngọc Lan, thấy mặc dù bà hơn ba mươi tuổi, nhưng vẫn động lòng người, thấy quần

      áo hoa lệ, hiển nhiên cuộc sống tệ, nhất thời nàng có chút yên tâm, thầm : cuộc sống của bà rất tốt, đương nhiên mình bớt gánh lo.
      Thái phó phu nhân đợi Tiểu Ngọc Lan lễ xong ngồi xuống, thế này mới ra hiệu cho Hạ mẫu lặp lại chuyện năm đó lần nữa.
      Nghe xong lời Hạ mẫu , Tiểu Ngọc Lan quay đầu nhìn Hạ Trọng Phương, nhìn lúc lâu sau bỗng nhiên rơi lệ, bà trong nức nở: "Phương nương, ta xin lỗi con, năm đó ta bị bất đắc dĩ mới đổi con cho Hạ gia, nếu , chỉ sợ con bị chính thất nương tử giết chết. Nay thấy con bình an trưởng thành, ta an tâm lắm rồi!"
      Lời Tiểu Ngọc Lan vừa ra khỏi miệng, liền thừa nhận năm đó là bà đổi đứa trẻ, đồng thời xác nhận Hạ Trọng Phương là nữ nhi của bà.
      Hạ Trọng Phương thấy Tiểu Ngọc Lan khóc, trong lòng cũng khó chịu, lấy khăn tay qua lau lệ cho bà, rồi lại cúi đầu lời nào.
      Thái phó phu nhân đợi Tiểu Ngọc Lan lau lệ xong, liền hỏi: "Nữ nhân điên năm đó, là ngươi giả trang?"
      Tiểu Ngọc Lan nhìn Hạ Trọng hương đến khi nàng ngội lại, mới thu hồi tầm mắt rồi đáp: "Là Chương nhũ nương giả trang."
      Tiểu Ngọc Lan kể lại chuyện năm đó, bỏ qua đoạn bảo Chương nhũ nương bế nữ nhi của mình trộm đổi cho nữ nhi vợ chồng trạng nguyên, còn những chuyện khác, từng chuyện từng chuyện, kể hết hề bỏ xót.
      Mọi người nghe năm đó bà bị nương tử chính thất đuổi giết, phải sinh nữ nhi trong căn miếu đổ cũng hơi lộ vẻ xúc động.
      Giản Văn Phi thương tiếc nhìn bà cái, lại nhìn Hạ Trọng Phương, bây giờ mới chính thức xác nhận, Hạ Trọng Phương đúng là nữ nhi của mình.
      Tiểu Ngọc Lan chuyện, so sánh với lời kể của Hạ mẫu, toàn bộ được kiểm chứng, lúc này, mọi người cũng tin, quả Hạ Trọng Phương chính là con riêng của bà với Giản Phi Văn.
      Lòng Hạ Trọng Phương trăm mối ngổn ngang, ngờ thân thế của mình lại khúc chiết ly kỳ như vậy, nhất thời nhìn Tiểu Ngọc Lan, mắt hơi ướt mi.
      Giản thái phó cẩn thận cân nhắc lời của Tiểu Ngọc Lan, sau lúc lâu ông : "Theo ngươi , năm đó bên cạnh ngươi có vị Chương nhũ nương giả trang thành bà điên, bế đứa trẻ đổi với đứa con của Hạ gia, vậy hôm nay, Chương nhũ nương đâu?"
      Tiểu Ngọc Lan giật mình, nhưng lập tức bình tĩnh lại, bà đáp: "Chương nhũ nương vẫn theo ta, bây giờ vẫn còn ở Phương gia, thái phó đại nhân có thể triệu bà đến đây hỏi ."
      Giản thái phó vừa nghe, lại bảo quản nương tử mời vị Chương nhũ nương này tới.
      Khi Chương nhũ nương tới Giản phủ, Tiểu Ngọc Lan giành : "Nhũ nương nhìn xem, Phong nương của chúng ta lớn lên như thế nào này?"
      Lúc trước Chương nhũ nương cũng nghe chuyện Giản thái phó nhận lại cháu , lúc đêm khuya thanh vắng, chuyện với Tiểu Ngọc Lan chuyện năm đó. Bây giờ thấy Hạ Trọng Phương giống hệt thái phó phu nhân, bà cũng thấy cực kì kỳ lạ, lại nghe được lời này của Tiểu Ngọc Lan, tâm linh tương thông, liền gật gật đầu.
      Vị Chương nhũ nương này, năm đó sinh được nữ nhi, ngờ vừa hoài thai đứa thứ hai, phu quân chết. Người trong tộc đợi bà sinh con xong, vừa ra tháng tìm có đuổi bà ra khỏi gia môn.
      Lúc ấy bà như cùng đường, nhưng nhĩ đến có người tỷ muội làm quản nương tử trong nhà của Cố phú thương, liền tìm đến đó nương tựa, ngờ lại bị từ chối ở ngoài cửa. Vừa lúc gặp phải Tiểu Ngọc Lan muốn vào Cố gia, cũng bị đuổi ra ngoài. Hai người chuyện với nhau, cảm thấy rất hợp ý nhau.
      Tiểu Ngọc Lan thấy bà vừa sinh em bé lâu, vẫn còn sữa, liền bảo bà mỗi ngày đều nên nặn sữa ra, để duy trì nguồn sữa, đến lúc đó làm nhũ nương cho con của mình.
      Chương nhũ nương vừa nhe, đương nhiên đồng ý, bà theo Tiểu Ngọc Lan về biệt viện , đối với Tiểu Ngọc Lan rất trung thành và tận tâm.
      Tiểu Ngọc Lan lại hứa hẹn, hứa rằng sau này tìm cách để nhũ nương dẫn theo hai đứa con, để cả nhà ba người họ đoàn tụ với nhau.
      Năm đó sau khi đổi em bé trong miếu đỏ, Chương nhũ nương cũng về kinh thành với Tiểu Ngọc Lan, vẫn theo bên người bà.
      Sau Tiểu Ngọc Lan gả vào Phương gia làm thiếp thất, đồng thời Chương nhũ nương cũng gả cho vị quản của Phương gia làm kế thất (vợ kế), ba năm trước, bà giúp đưa nữ nhi của Chương nhũ nương lên kinh thành, an bài gả cho người ta.
      Nên bây giờ, Tiểu Ngọc Lan gì, bà nghe nấy.
      Giản thái phó thấy Chương nhũ nương hành lễ xong ngồi xuống mới : "Chương nhũ nương, ngươi lại chuyện ở căn miếu đổ năm đó ."
      Chương nhũ nương bình tĩnh lại rồi kể, bà cũng giấu chuyện đổi em bé với con của vợ chồng Vương Tĩnh Huy, còn những cái khác thành hết.
      Mọi người xác minh lại lần nữa, lúc này thân phận Hạ Trọng Phương được chắc chắn.
      lúc sau, mọi người rời khỏi phòng khách, chỉ còn lại Hạ phụ Hạ mẫu cùng Tiểu Ngọc Lan và Hạ Trọng Phương chuyện
      Last edited by a moderator: 19/11/14

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 49.2

      Edit: Hoanglinh2tq

      Buổi sáng Hạ mẫu kéo Hạ Trọng Phương , tiếng lại tiếng gọi là Phương nương, bà gạt lệ : "Khi đó bế con về nhà, chúng ta vẫn coi con như thân nữ mà nuôi dưỡng, bây giờ thấy con thành quý nữ, thím cũng rất vui!"

      Mười mấy năm Hạ Trọng Phương xem Hạ mẫu như mẹ ruột, mà Hạ mẫu đối xử với và tỷ tỷ, bề ngoài cũng xem như công bằng, quả quá bạc đãi, nàng cũng cảm kích công ơn dưỡng dục của Hạ mẫu, bây giờ vỗ lưng Hạ mẫu, thấp giọng : "Đến kinh thành chuyến cũng dễ dàng, cứ ở lại chơi thời gian rồi hãy về nhà!"

      Hạ mẫu đồng ý, nhất thời buông Hạ Trọng Phương ra, kéo nàng qua gặp Tiểu Ngọc Lan, thấp giọng : "Dẫu sao cũng là mẹ đẻ của con, gọi tiếng mẹ !"

      Hốc mắt Tiểu Ngọc Lan còn hồng hồng, khóe miệng lại mỉm cười, vừa dịu dàng vừa thân thiết : " dám nhận tiếng mẹ đâu, Phương nương cứ gọi ta là di nương !"

      Đối mặt với Tiểu Ngọc Lan, tiếng “mẹ”, Hạ Trọng Phương gọi được, lại nghe Tiểu Ngọc Lan , nàng cũng xuôi theo liền giọng gọi: "Di nương!"

      "Ừ!" Tiểu Ngọc Lan ứng, do dự chút,

      Vẫn là dùng tay sờ sờ đầu Hạ Trọng Phương, thấp giọng : “Tâm nương tới đây cùng với ta, ra cũng khéo, lúc ấy ở Phương gia, chúng ta gặp nhau lần! Nhưng khi đó lại biết Phương nương là ai.”

      Hạ Trọng Phương hồ đồ nửa ngày, nghe Hạ mẫu kể chuyện cũ, nghe Tiểu Ngọc Lan gả cho Phương gia như thế nào, trong chốc lát khó liên hệ với chuyện Phương gia chính là nhà mẹ đẻ Phương Chấp Tâm, khi nghe Tiểu Ngọc Lan , mới “Hừm” tiếng: “Di nương là vợ kế của Phương đại hộ?”

      Tiểu Ngọc Lan thẹn thùng chút, cúi đầu : “Đúng vậy. Nhưng Phương nương cũng đừng trách di nương. Di nương ở Phương gia, mặc dù từ sớm nghe Giản thái phó muốn nhận lại cháu ruột, cũng nghe Tâm nương nhắc đến chuyện của Phương nương. Nhưng thân phận di nương như vậy, ta muốn tránh người khác đàm tiếu về con nên mới tiện ra mặt, vậy…”

      Hạ Trọng Phương giật mình ngẩn ra, chưa kịp gì, Hạ mẫu đứng bên cạnh xen vào : “Được rồi, nếu nhận nhau, những chuyện cũ cũng đừng nên nhắc tới nữa!”

      Khóe mắt Tiểu Ngọc Lan lườm Hạ mẫu cái, mang theo tia chán ghét, nhưng khi chuyển sang Hạ Trọng Phương lại thân thiết hẳn ra, bà cười : “Nay con là quý nữ của Giản phủ, về sau di nương cũng tiện tới tìm con, nếu con có chuyện gì cứ bảo Tâm nương với ta cũng được. Đứa , Tâm nương này tuy là do nương tử chính thất đẻ ra, nhưng ở chung với di nương rất hòa thuận. Nhà chồng con bé ở gần nhà mẹ đẻ nên cũng thường về nhà.”

      Hạ Trọng Phương cũng biết, chuyện Tiểu Ngọc Lan là mẹ đẻ của mình, nhất định là giấu được Phương gia, cũng giấu được Phương Chấp Tâm, để Phương Chấp Tâm liên hệ giúp, ra cũng rất tiện.

      Mà Tiểu Ngọc Lan cũng dự định khi trở về Phương gia với Sài thị chuyện mình là mẹ đẻ của Hạ Trọng Phương nhằm tăng thêm vị trí của mình ở Phương gia.

      Đúng vậy, bản thân bà sạch , bà sinh ra đứa con riêng trong sạch, nhưng chẳng phải đứa con riêng trong sạch ấy làm quý nữ ở Giản gia sao? Bà làm thiếp thất của Phương đại hộ, bà có nữ nhi thân sinh là quý nữ Giản gia, dựa vào điểm này, Phương đại hộ phải nhìn bà cao chút, Sài thị cũng phải ưu ái bà hơn.

      Nhờ Hạ Trọng Phương mà Phương Chấp Tâm dễ dàng giải quyết việc khó cho chồng, giờ được cả nhà chồng nâng trong lòng bàn tay. Mình làm mẹ đẻ của Hạ Trọng Phương, Phương gia có thể cưng mình sao?

      Các nàng bên này nhớ lại chuyện xưa tình cũ ở Vương phủ kia, Trầm Tử Trai cũng nhận được tin tức, biết Hạ phụ Hạ mẫu lên kinh, ở Giản phủ chứng thực thân phận của Hạ Trọng Phương.

      Nhất thời Tô Lương vào : “Quản nương tử Giản phủ đến nhà Phương đại hộ, mời vị thiếp thất của ông ta đến Giản phủ chuyện. Vừa mới cho người thăm dò, điều tra ra, vị thiếp thất Tiểu Ngọc Lan của Phương đại hộ, đúng là hồng nhan tri kỷ của Giản Phi Vân năm đó. Có lẽ, Tiểu Ngọc Lan là mẹ đẻ của Hạ nương. Dưỡng mẫu xuất cùng mẹ đẻ, lần này, thân phận của Hạ nương nhất định làm sáng tỏ.”

      Trầm Tử Trai vừa nghe : “Làm sáng tỏ cũng tốt, Phương nương cũng có thể an tâm làm quý nữ Giản gia.” xong, lại cho người gọi Phương ngự ý đến, bảo Phương ngự y qua Giản gia bắt mạch cho Hạ Trọng Phương, lại : “ phải hôm qua Phương nương bị đau đầu sao? Hôm nay lại phải nhận người thân, biết sức khỏe thế nào rồi? Lão Phương à, ngươi qua xem!”

      Trầm Tử Trai vốn định bảo Phương ngự y đưa Hạ Trọng Phương đến Vương phủ dưỡng bệnh, nhưng nghĩ lại, Hạ Trọng Phương mới nhận lại mẹ đẻ, dưỡng mẫu lại ở Giản phủ, e là thể thoát thân chỗ nào được, nếu cứ kiên quyết muốn mời qua đây, bản thân cũng sao mở miệng được. Nhưng mà…

      Phương ngự y thấy vẻ mặt Trầm Tử Trai, ràng là nhớ Hạ Trọng Phương, đành lòng nhìn nhiều, hồi sau : “Vương gia bị nghiện sữa rồi, chi bằng chúng ta mời nhũ nương khác, để Vương gia hút trước?”

      cái gì? Sao bổn vương tùy tiện uống sữa người ta được? Ngoại trừ Phương nương ra, bổn vương thèm uống sữa của người khác.” Trầm Tử Trai bất mãn nhìn Phương ngự y. “Lão Phương này, có phải ngươi muốn giúp Phương nương thoát khỏi thân phận nhũ nương, nên mới để ý đến sức khỏe của bổn vương hay ?”

      Phương ngự y lúng túng, che trán : “Vương gia là trung trinh!”

      Nội tâm Trầm Tử Trai giãy giụa trong chốc lát, cuối cùng quyết định: “Như vậy , chạng vạng, bổn vương với ngươi qua Giản phủ chuyến, đợi khi gặp Phương nương, ngươi cho Phương nương uống thuốc thúc sữa, bổn vương uống sữa rồi .”
      Last edited by a moderator: 22/11/14
      Yoolirm Park, Halong-ngoc, Trà Xanh3 others thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 50.1

      Phương ngự y ngăn Trầm Tử Trai lại đưa cho chén trà sữa, để gắn giải nghiện.

      Trầm Tử Trai suy nghĩ chút, lấy thân phận nay của , chạy tới Giản phủ muốn uống sữa, quả thích hợp lắm, đành đè nén suy nghĩ, chờ mong Hạ Trọng Phương nhanh hết bệnh, mau chóng đến Vương phủ cho uống sữa.

      Hạ Trọng Phương đêm nay, vẫn ngủ ngon như trước, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

      Tiền bà tử canh bên giường, thấp giọng hỏi: “Phương nương, nay chứng thân phận xong rồi, phải nên vui vẻ sao? Sao ngược lại con lại sầu như vậy?”

      Hạ Trọng Phương nhất thời ngồi dậy, lấy cái gối lót sau người dựa vào rồi mới : “Dưỡng mẫu nghèo hèn, mẹ đẻ là thiếp, với những chuyện khác con trải qua, con có cách nào khác để giúp hai người, càng có cách nào cho họ thể diện, thể lo lắng tương lai cho họ, sao con lại lo lắng chứ?”

      Tiền bà tử thở dài : “Phương nương à, con đúng là rất lương thiện. đến dưỡng mẫu của con , mặc dù bây giờ bà ấy nghèo chút, nhưng ở nông thôn mà , có trai có , có ruộng đất, tồi chút nào. Mà ngày ấy bị cho hưu, thiếu chút nữa bị bức tử, bà ấy chỉ khuyên con lên kinh thành tìm công đạo, cũng lén cho con chút tiền bạc phòng thân, sau khi bà ấy chứng minh thân phận xong. Giản gia nhất định ban thưởng cho bà, đến khi bà hồi hương có thể diện, con cần gì phải sầu lo vì bà ấy? Lại đến mẹ đẻ, con xem xiêm y bà ấy lụa là, da dưỡng trắng nõn, nhìn là biết thiếp thất được sủng ái, mặc dù thân phận thấp chút, nhưng e là còn tốt hơn con đó. Con lại càng cần vì bà ấy mà sầu lo. Cái con cần sầu lo, là chính con kia kìa.”

      Hạ Trọng Phương nghe Tiền bà tử , suy nghĩ kỹ cũng thấy có vài phần đạo lý, nàng bình tĩnh lại, rồi nằm xuống : “Thứ cầu cần sầu, đúng là bản thân. Sau này làm sao…” Nàng tới đây, rồi bỗng dừng lại.

      Tương lai như thế nào? Chính mình bị chồng ruồng bỏ, làm nhũ nương, bây giờ lại mang thêm danh con riêng, nếu phải mang mình hào quang của tiểu thư Giản phủ, làm sao có hai chữ tương lai? nay được tổ mẫu thương, còn có thể sống thoải mái trong Giản phủ, khi tổ mẫu có chuyện, tự mình cũng biết, đúng là có tương lai.

      Tiền bà tử muốn khuyên cái gì lại thể nào khuyên được, nhất thời nghĩ đến bản thân vẫn chưa tìm được con con rể, chỉ sợ con con rể dữ nhiều lành ít, bà có chỗ nào để dựa vào, lại cần phải nhờ Hạ Trọng Phương, Hạ Trọng Phương tốt, bà mới có thể tốt, bà cũng ngẩn ngơ sầu lo.

      Ngày hôm sau, Hạ Trọng Phương mới rửa mặt chải đầu xong, bên kia có nha hoàn đến bẩm báo: “Phương nương, Tào đại nương thức dậy từ sớm, khi bà lên kinh, còn có tâm nguyện, đó là đến Tĩnh An tự dâng hương. Hôm nay thời tiết đẹp, muốn mời Phương nương cùng , đến Tĩnh An tự chuyến, cũng là cầu bình an cho Phương nương.”

      Nha hoàn trong phủ nay biết Hạ mẫu họ Tào, đều gọi bà là Tào đại nương.

      Hạ Trọng Phương nghe Hạ mẫu muốn đến Tĩnh An tự dâng hương, đương nhiên đổng ý theo, nhất thời cho người bẩm với thái phó phu nhân, lại xin phép Hà ma ma, thế này mới chuẩn bị.

      Hạ mẫu ở trong viện cách chỗ Hạ Trọng Phương xa, giờ chạy lại đây, thấy Hạ Trọng Phương ngồi trước bàn trang điểm, chúng nha hoàn giúp nàng chải đầu, mặc y phục, nhất thời thầm hâm mộ, quả nhiên người ta phú quý có khác, chỉ là dâng gương, cần gì phải chuẩn bị nhiều như thế chứ.

      Hạ Trọng Phương mặc y phục xong, cũng vội vàng ra cửa mà tới trước mặt thái phó phu nhân cáo từ phen.

      Thái phó phu nhân tất nhiên là dặn bảo vài câu, lại dặn nhóm bà tử theo trông chừng cẩn thận, đừng để người khác va chạm vào Hạ Trọng Phương, vân vân.

      Chúng bà tử đương nhiên nhất nhất đáp ứng.
      Last edited by a moderator: 22/11/14
      Yoolirm Park, Halong-ngoc, Trà Xanh4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :