1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thịnh Sủng - Cống Trà ( C90) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 44

      Edit: Holilinhk (Hoanglinh2tq)

      Trầm Tử Trai mút mát, chỉ thấy cánh môi ấm áp mềm mại của Hạ Trọng Phương mang theo hương cam, nhất thời cảm thấy đủ, đầu lưỡi sớm vào miệng nàng, quấn lấy cái lưỡi thơm tho, dây dưa cùng chỗ.

      Hạ Trọng Phương kêu ‘uhm uhm’, dùng nắm tay đánh vào ngực Trầm Tử Trai, muốn đẩy ra, Trầm Tử Trai cũng mặc cho nàng đánh, miệng lưỡi vẫn lưu luyến ở bên miệng Hạ Trọng Phương như trước, bàn tay to nâng lên đến chỗ đẫy đà của nàng, xoa nắn cho đến khi nó dần cứng lên, biết là trướng sữa, lúc này mới cúi đầu, dùng đầu lưỡi liếm chỗ đỏ bừng của nàng, dùng bàn tay nắn cái, chỗ đỏ bừng ra giọt sữa tươi, chất lỏng màu trắng ngà rơi đầu lưỡi của , ngọt lành vô cùng.

      "Phương nương, Phương nương!" Đầu lưỡi Trầm Tử Trai dán vào chỗ đẫy đà của Hạ Trọng Phương quấn quít lấy nó, bàn tay to nhàng đè ép, tay kia gắn vào chỗ đẫy đà bên kia của nàng, khẽ vuốt ve trêu chọc.

      Cả người Hạ Trọng Phương tê dại, vô lực phản kháng, chỗ đẫy đà bị trướng sữa ngày càng cứng lên, hông mềm oặt , dán sát vào người Trầm Tử Trai.

      Đầu lưỡi Trầm Tử Trai cuốn cuốn, rồi bất chợt ngậm lấy chỗ đẫy đà của Hạ Trọng Phương, bất ngờ mút mạnh cái.

      Hạ Trọng Phương bị mút cái, toàn thân run rẩy, thở gấp gọi: "Vương gia, vương gia, tôi, tôi..." Câu kế tiếp, đến mức thể nghe thấy.

      Trầm Tử Trai há miệng uống sữa, bên tai nghe giọng nhàng của Hạ Trọng Phương, đây gọi là xuân tình nhộn nhạo, bàn tay thuận thế xuống, cách váy vỗ về chơi đùa Hạ Trọng Phương, phủ dưới bụng , mặc dù cách váy, vẫn cảm giác được mảnh ấm áp như cũ, ngậm chỗ đẫy đà của Hạ Trọng Phương nữa, mà phủ bên tai nàng câu.

      Hạ Trọng Phương cực xấu hổ, dùng nắm tay đánh Trầm Tử Trai, sau đó Trầm Tử Trai cúi đầu, sớm đưa chỗ đẫy đà bên kia đến bên miệng , nàng thúc dục: "Nhanh chút, trời khuya rồi, tôi còn phải về nghỉ ngơi nữa này!"

      "Phương nương, bổn vương muốn ngậm nó mà ngủ!" Trầm Tử Trai lẩm nhẩm chỗ đẫy đà, chuyện mập mờ, mút ra tiếng ‘tặc tặc’ càng mập mờ hơn.

      Đêm dài yên tĩnh, thanh này càng khiến người ta thú huyết sôi trào. Trầm Tử Trai nghe thấy thanh chính mình tạo ra này, cơ hồ muốn ái ân với Hạ Trọng Phương, bỏ qua lời cảnh cáo của Phương ngự y.

      Hạ Trọng Phương bị Trầm Tử Trai trêu chọc, máu huyết cũng tăng vọt, rên rỉ ra tiếng. Tiếng rên rỉ, thanh uyển chuyển kiều mỵ, làm người ta nghe xong thần hồn bán đãng.

      Bàn tay to của Trầm Tử Trai vừa lật, nhanh chóng lật váy Hạ Trọng Phương lên, bò sát vào bên trong váy nàng, tìm tòi, tham lam tìm nơi ấm áp ẩm ướt, nhàng đâm vào cái, từ từ động đậy, vừa động vừa hỏi: "Phương nương, như vậy được chứ?"

      " được được!" Hạ Trọng Phương tiếng , đẩy Trầm Tử Trai ra, ngờ Trầm Tử Trai theo tay nàng động, đẩy cái vào bên trong, hình ảnh biến thành Hạ Trọng Phương cầm tay Trầm Tử Trai luật động bên dưới, nhất thời hai người thở dốc thành tiếng, ...

      "Vương gia, vương gia, đừng như vậy!" Hạ Trọng Phương lại đẩy tay Trầm Tử Trai, ngón tay Trầm Tử Trai liền rút ra ngoài, sau khi Hạ Trọng Phương buông tay, lại dùng sức vào, nhất thời càng vào càng sâu, ngón tay vào nơi ấm áp ẩm ướt, tuyệt vời nơi nào sánh bằng, nhưng lại rút ra, bất ngờ đút cả ngón tay vào, khiến Hạ Trọng Phương phải rên thành tiếng, thân thể mềm như bông, lúc này ngậm lấy môi nàng, trằn trọc vào.

      Hạ Trọng Phương thể chế bản thân, bất giác kẹp chặt chân, giam cầm ngón tay Trầm Tử Trai, lắc mông của mình, thở hổn hển: "Tôi chịu nổi!"
      Cuối cùng Trầm Tử Trai cũng rút ngón tay ra, ngược lại tập trung mút chỗ đẫy đà của Hạ Trọng Phương, lại hút lên cái, hút hết ngụm sữa tươi cuối cùng, lúc này mới buông Hạ Trọng Phương ra, giọng khàn khàn: "Khuya rồi, nàng về !"

      Vẻ mặt Hạ Trọng Phương tràn đầy xuân sắc, bò dậy sửa lại xiêm y, vừa thầm cắn môi, trách mình bất cẩn, cứ bị khiêu khích mãi, nhất thời vừa thẹn vừa xấu hổ, lần hai lần rồi mấy lần như vậy, sau này mình xa Trầm Tử Trai, có thể lập gia đình ?

      Đến khi trở về phòng, Hạ Trọng Phương ngâm mình trong nước ấm, nàng hơi thất thần. Thanh Trúc im lặng lên tiếng hầu hạ nàng tắm rửa, bắt gặp dấu hôn người nàng, Thanh Trúc mới chắc chắn, sau này Hạ nương nhất định làm trắc phi.

      Đêm nay Hạ Trọng Phương ngủ ngon, nên hôm sau thức dậy muộn chút. Đợi Thanh Trúc vào hầu hạ, nàng mới hỏi: " mấy giờ rồi?"

      Thanh Trúc cười đáp, "Tối hôm qua Hạ nương mệt nhọc rồi, nên nghỉ ngơi cho khỏe!"

      Mặt Hạ Trọng Phương đỏ lên, vội vàng rời giường, rửa mặt xong, dùng điểm tâm Thanh Trúc lại vào bẩm: "Tông nhi đến ạ!"

      "Sao lại tới nữa?" Hạ Trọng Phương mới dứt lời, Vương Tông bước vào, cầm quyển sách dạy đánh cờ trong tay, cậu cười : "Hôm nay cần phải học, cha bảo đệ dạo sân, đệ dạo hồi thấy có ý nghĩa, tìm Vương gia lãnh giáo vài nước cờ, tiện đường qua xem tỷ tỷ như thế nào."

      Hạ Trọng Phương đành cho Vương Tông ngồi xuống, hỏi cậu học là học cái gì, học được chưa.

      Vương Tông nhất nhất đáp hết, cậu nghe Hạ Trọng Phương biết chơi cờ, khỏi kinh ngạc vạn phần: "Phương tỷ tỷ biết chơi cờ? Vậy bình thường tỷ làm cái gì chứ?"

      "Thêu thùa may vá." Hạ Trọng Phương cười, nhớ lại chuyện của mình trước đây, lại nhớ về Hạ phụ Hạ mẫu, khỏi phiền muộn.

      Vương Tông nghe trước kia Hạ Trọng Phương đến trường, chỉ theo ca ca biết được vài chữ, kinh thi cũng chưa từng đọc, bây giờ mới bắt đầu xem, nhất thời : "Phương tỷ tỷ đáng thương, ngờ ngày trước tỷ lại khổ như vậy."

      Hạ Trọng Phương ngẩn ra, trước kia nàng thấy mình khổ, bây giờ nghe Vương Tông , đột nhiên cũng hơi xúc động, trước kia hình như nàng rất khổ. Ngày trước thấy khổ là vì mỗi ngày đều trải qua như vậy, có ngày nào nhung lụa nên thấy mình khổ.

      Vương Tông xong, liền muốn dạy cho Hạ Trọng Phương chơi cờ.

      Dù sao Hạ Trọng Phương cũng nhàn rỗi, cảm thấy thích thú, liền bảo Thanh Trúc mang bàn cờ đến, chơi cờ với Vương Tông.

      Lần đầu tiên Vương Tông làm lão sư, cực kỳ hưng phấn, vừa dạy Hạ Trọng Phương chơi cờ như thế nào, vừa cười trộm.

      ra Thanh Trúc cũng biết chơi cờ, nàng đứng bên xem đánh cờ, cũng nhịn được cười ra tiếng.

      Hạ Trọng Phương rất thông minh, chỉ cần chỉ vài lần, hơi hiểu luật chơi, khi đặt quân cờ xuống, còn nghe tiếng cười của Vương Tông và Thanh Trúc nữa.

      Thanh Trúc thấy bọn họ chơi cờ quên cả thời gian, nàng nhắc nhở: "Tông nhi, đến thời gian ngọ thiện, người nên về trước, nếu lát nữa lại có người đến đây tìm đấy."

      Vương Tông nghe vậy, lúc này mới lưu luyến đứng dậy, cáo từ ra.

      Vương Du tìm ra Vương Tông, khi thấy Vương Tông về phòng, tất nhiên là giữ lại: "Lại chạy đâu vậy? Xem đầu đầy mồ hôi này."

      Vương Tông bật thốt lên: "Đệ có đâu đâu, chỉ dạy Phương tỷ tỷ chơi cờ thôi. Ha ha, Phương tỷ tỷ đến cờ cũng
      biết chơi đó."

      Vương Du biến sắc: "Người nào là Phương tỷ tỷ?"

      Vương Tông "Hả?" tiếng : "Còn người nào nữa? Là tỷ tỷ của Huyền ca ca đó!"

      "Hạ Trọng Phương?" Vương Du giận tái mặt, trừng mắt với Vương Tông.

      Vương Tông thấy thần sắc Vương Du tốt, mặc dù hiểu, cũng là đáp: "Chính là tỷ ấy."

      "Đúng là biết xấu hổ, thằng bé còn như vậy, nàng cũng..." Hai chữ "Dụ dỗ này", Vương Du thể ra, nhất thời với Vương Tông: "Sau này đệ được chơi với ta, biết chưa?"

      Vương Tông khó hiểu, cậu hỏi: "Vì sao thế? Phương tỷ tỷ là người tốt mà!"

      "Đệ là đứa trẻ, biết lòng người hiểm ác. Bây giờ tỷ cho đệ chơi với ta đệ đừng chơi." Vương Du tiếp: "Nàng phải là người tốt."

      Vương Tông hơi nghi ngờ, trong đầu ra khuôn mặt tươi cười thân thiết của Hạ Trọng Phương, cảm thấy lời Vương Du nhất định là phải nghe, lòng cậu thầm quyết định, cậu đến hỏi cha mẹ, nếu cha mẹ cũng được chơi với Phương tỷ tỷ, cậu chơi với tỷ ấy nữa.

      Trong lòng Vương Tông có tính toán, đợi sau bữa ngọ thiện, Vương Du còn bên cạnh, cậu liền kể chuyện mình chơi cờ với Hạ Trọng Phương, Vương Du cấm cậu được chơi với Hạ Trọng Phương cho Vương Tinh Huy và Vi Thanh Mi nghe.

      Vi Thanh Mi vừa nghe, bà giật mình: "Tính tình Du nương càng ngày càng ích kỉ. Bản thân bất hòa với Phương nương, lại cho đệ đệ chơi với Phương nương."

      Vương Tinh Huy biết chuyện Vương Du có mâu thuẫn với Hạ Trọng Phương, nên ông hỏi: "Thế nào, sao lại bất hòa?"

      Vi Thanh Mi hơi thở dài, bà bảo Vương Tông lui xuống, rồi với Vương Tinh Huy: "Du nương cũng mười tám tuổi, nên tìm người xứng đôi gả thôi."

      Vương Tinh Huy nghe bà , trong lòng hiểu đại khái, ông hỏi: "Chẳng lẽ là do vương gia?"

      Vi Thanh Mi nhíu mi: "Thục phi nương nương đưa Tô Ngọc Diệp ở vương phủ dưỡng bệnh, đồng thời giúp quận chúa xử lý phủ vụ, ràng là muốn cho người khác biết, vị trí Tề vương phi, ngoại trừ Tô Ngọc Diệp thể là ai khác. Chỉ là Du nương thôi, lại để ý chuyện vương gia thân cận với Phương nương, đối xử lạnh nhạt với Phương nương. Thiếp phải tìm cơ hội chuyện với con bé mới được."

      Vương Tinh Huy trầm ngâm hồi rồi ông : "Ta khởi phục, thời gian tới ắt có người tới cửa cầu thân, đến lúc đó giúp Du nương tìm vị hôn phu !"

      Vi Thanh Mi gật gật đầu, nhất thời đề cập đến Hạ Trọng Phương, bà : "Nếu Phương nương là nhũ nương của vương gia, sau này e là phải gả cho vương gia làm trắc phi đấy, nếu , với những chuyện con bé trải qua, thiếp sợ là tìm được vị hôn phu tốt."

      Vương Tinh Huy cũng thở dài: "Nhìn , Phương nương đung là nương tướng mạo xinh đẹp lại tốt tính, nhưng cảnh ngộ lại đáng thương. Hy vọng con bé có nơi chốn tốt."

      ngày này Hạ Trọng Phương ở vương phủ, khó lắm mới có ngày thanh nhàn, nàng liền bảo Thanh Trúc chơi cờ với nàng, muốn học chút kỳ nghệ. (kỳ nghệ: kỹ thuật đánh cờ.)

      Đám nô tỳ như Thanh Trúc, vốn là được Tô Lương dạy, ông muốn các nàng hầu hạ Trầm Tử Trai, cầm kỳ thư họa cũng phải thông hiểu sơ sơ. Mặc dù kỳ nghệ của Thanh Trúc được gọi là thập phần tinh thông, nhưng dạy Hạ Trọng Phương chơi cờ, cũng là dư sức.

      Sau bữa ngọ thiện, hai người chơi cờ mãi đến chạng vạng. Đến khi Hạ Trọng Phương dùng bữa tối và tắm rửa xong, qua cho Trầm Tử Trai uống sữa, Giản Mộc Huyền liền tới đón nàng.

      Khi trở về Giản phủ, thái phó phu nhân gọi Hạ Trọng Phương qua chuyện.

      Hạ Trọng Phương hành lễ xong, mới ngồi xuống, liền nghe thái phó phu nhân : "Hôm nay nhận được thư, dưỡng phụ dưỡng mẫu con đến cách kinh thành xa chỉ còn trấn thôi, độ ngày kia là có thể vào thành."

      Hạ Trọng Phương vừa nghe, nàng vui mừng: "Nhanh như vậy à? Con còn nghĩ phải đợi thêm mười ngày nữa cơ!"

      Thái phó phu nhân : "Thẳng đường ngựa lại xuôi chèo mát mái, đương nhiên là phải nhanh hơn dự tính vài ngày chứ con."

      Hạ Trọng Phương chuyện, nàng nhìn thái phó phu nhân, cuối cùng cũng lên tiếng hỏi: "Vậy , mẹ đẻ con đâu, có thể tìm được người ?"

      Thái phó phu nhân lắc đầu: "Tìm được người tặng tín vật, là nàng vốn gả làm thiếp vị phú thương Giang Nam, khi đó nàng mang thai, đúng lúc người phú thương này ra ngoài buôn bán, để nàng ở lại biệt viện. Người vợ lớn của vị phú thương này tính tình hung hãn, bà ta nhân cơ hội này đuổi nàng . Từ đó về sau, còn tin tức của nàng nữa." xong nhìn thần sắc Hạ Trọng Phương lại : "Nếu muốn tìm tiếp, chắc cũng tìm ra thôi."

      Hạ Trọng Phương cúi thấp đầu, thầm tưởng tượng hình dáng của mẹ mình, chỉ có mờ mịt.
      Last edited: 29/10/14
      Yoolirm Park, Halong-ngoc, Trà Xanh4 others thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      '

      ☆ chương45 :”>

      Edit: Holilinhk

      Hôm trước ngày sinh thần của Vương Tinh Huy, hoàng đế đặc biệt cho phép ông được nghỉ ba ngày, bởi vậy hôm nay ông cần phải vào triều, chỉ ở trong phòng chuyện với thê nữ, vừa cười nhìn Vương Du và Vương Tông giúp Vi Thanh Mi kiểm tra hạ lễ.

      Vi Thanh Mi vừa xem tờ danh sách hạ lễ, bà vừa với Vương Tinh Huy: "Thiếp nghĩ là vì mình ở Vương phủ, mà Vương phủ lại kín cổng cao tường nên bọn họ mới nhiều thế này đây mà! Như vậy đến khi sinh thần của mọi người trong phủ, chúng ta cũng phải châm tình đưa thêm hạ lễ mới được, là nhức đầu."

      Vương Tinh Huy : "Sức khỏe nàng tốt, đừng quá lao lực, việc này nàng giao cho quản làm cũng được mà."

      Vương Du biết được chuyện là từ cha mẹ, năm đó khi Vi Thanh Mi sinh hạ nàng, gặp phải đạo tặc, chạy trốn suốt đêm, do đường bị xóc nảy, khiến thân thể bị hao tổn, cho tới bây giờ, thân thể bà cũng thường đau nhức, thể quá mệt mỏi. Nàng cũng khuyên nhủ: “Mẹ ơi, chút việc này mẹ giao cho quản , mẹ phải tịnh dưỡng tốt chứ."

      Nghe con , Vi Thanh Mi cười: "Dạo này dùng thuốc Phương ngự y kê, mẹ cảm thấy khỏe hơn nhiều rồi. Tuy Phương ngự y còn trẻ tuổi, nhưng y thuật đúng là xuất sắc, trong Thái Y viện, cũng là nhân tài kiệt xuất. Hoàng thượng chỉ định tới chữa bệnh cho vương gia, phải là có lý."

      Vi Thanh Mi xong, trong lòng cũng đột nhiên nghĩ ra, năm nay Phương ngự y hai mươi hai tuổi, lại chưa đính hôn, ở tuổi này, phải xứng lứa vừa đôi với Du nương sao? Luận gia thế hay tướng mạo Phương ngự y đều xuất chúng, nếu phải vì muốn chữa bệnh giúp vương gia, sớm cưới vợ sinh con rồi. Bây giờ giúp Du nương điều trị sức khỏe, hai người cũng có có cười, nếu như... . Hơn nữa, sức khỏe Du nương yếu như thế, gả ai cũng bảo đảm, chỉ có gả cho ngự y, để ngự y giúp con bé thường xuyên điều trị sức khỏe mới có thể sống lâu được.
      Trong lòng Vi Thanh Mi có ý nghĩ, vội vàng quay đầu nhìn Vương Tinh Huy, vì ngại Vương Du và Vương Tông vẫn còn ở đây, bà tiện chuyện này.

      Vương Tinh Huy thấy Vi Thanh Mi mỉm cười nhìn ông, nhất thời cũng cười lại với bà, trong lòng thầm đắc ý, mau nhìn xem, ta bao nhiêu tuổi rồi, thê tử ta, Thanh Mi vẫn còn mê muội ta kìa, con còn ở đây, nàng còn nhìn lén ta nữa. Mấy năm nay, nàng theo ta chịu bao nhiêu cực khổ, bây giờ hồi kinh, ta muốn cho nàng cuộc sống an ổn, bình yên.

      Vương Tông nhớ rất Hạ Trọng Phương đưa hạ lễ là đôi giầy, nhưng cậu tìm thấy trong phòng này, nên ra sương phòng bên ngoài hỏi quản nương tử, hồi sau cậu bê cái hộp vào, mở ra cho Vương Tinh Huy xem, cậu : "Cha à, đây là do Phương tỷ tỷ may giày cho người đó, người thử xem có vừa ."

      Vương Tinh Huy thấy sức khỏe của Vi Thanh Mi và Vương Du tốt, nên ông cho hai người họ may giày cho ông, xưa nay ăn mặc, đa phần đều là do các nương may vá may, bây giờ ông nghe hạ lễ của Hạ Trọng Phương là giầy, ông rất vui mừng, nên lấy ra mang thử, đúng là vô cùng vừa chân, ông khỏi cười : "Ồ, sao con bé lại biết cỡ chân của ta thế này?"

      Vi Thanh Mi nở nụ cười, "Chuyện nào có khó gì? Hỏi châm tuyến nương chút chẳng phải biết rồi sao."

      Vương Tinh Huy mang đôi giày mới rồi vài bước, thấy thoải mái, khỏi lại gật đầu: "Đứa Phương nương này đúng là khéo tay, đôi giày may rất khéo."

      Vương Du nghe Vương Tinh Huy khen Hạ Trọng Phương, cảm thấy vui, nàng lên tiếng: "Nếu cha muốn giày, con may giúp cha đôi!"

      Vương Tinh Huy : "Con cứ lo tịnh dưỡng cho khỏe , ba ngày sinh bệnh là cha mẹ an tâm rồi. Làm giầy dễ tổn hại mắt, đến lúc đó lại bị bệnh, mất nhiều hơn được."

      Vương Tông đứng bên cạnh : "Phương tỷ tỷ , sức khỏe tỷ rất tốt, ngày xưa giày trong nhà đều do tay tỷ may hết đấy. Sau khi tỷ tỷ đến kinh thành, cuộc sống có chỗ dựa, đành giúp tiểu thư nhà Phương đại hộ thêu đồ cưới đó, vẫn thức đêm, cũng có việc gì. Nếu tỷ mà thức nỗi đêm, đệ cá là tỷ ngã xuống oanh liệt cho coi."

      Vương Du nghe Vương Tông trêu ghẹo, nhất thời đứng dậy muốn đuổi theo đánh Vương Tông, hai tỷ đệ cười đùa mãi thôi.

      Vi Thanh Mi nhân cơ hội nhìn giầy chân Vương Tinh Huy, cũng : "Phương nương đáng thương. Cũng may bây giờ con bé là tiểu thư Giản gia rồi, đợi chứng minh thân phận xong, tự nhiên Giản gia đối đãi với nó tốt, cũng coi như khổ tận cam lai."

      Bọn họ xong chuyện Hạ Trọng Phương, bên này Hạ Trọng Phương cũng nghỉ học, vội vàng thêu túi hương.

      Tiền bà tử thấy Hạ Trọng Phương gấp gáp, bà hỏi: " thêu cho vương gia à? Lúc đầu Vương gia đòi Phương nương thêu mười hai cái hà bao, bây giờ lại đòi thêm túi hương à?"

      Hạ Trọng Phương thấp giọng : " phải cho vương gia ạ, là cho Phương ngự y. Lúc trước hứa với Phương ngự y, nhưng mãi vẫn chưa làm được, con tranh thủ mấy ngày này, nhanh chóng làm xong đưa qua cho người là được rồi. Vài ngày nữa cha mẹ con lên kinh, lúc đó gặp lại nhau, sợ là có khoảng thời gian con thể thiêu thùa may vá được." xong thầm thở dài, " biết bọn họ gần đây như thế nào nữa? Dù sao họ cũng nuôi dưỡng con từ , con rất hy vọng khi tuổi già họ được an ổn."

      Tiền bà tử cũng nghe Hạ Trọng Phương chuyện Hạ phụ Hạ mẫu lên kinh, nên bà nghe nàng hiểu ngay, bà : "Cha mẹ con nuôi con lớn lên, chịu nhiều cơ cực, bây giờ đến Giản phủ làm chứng chuyện năm đó, Giản phủ bạc đãi bọn họ đâu. Con cứ yên tâm!"

      Hạ Trọng Phương gật gật đầu: "Bọn họ nuôi con lớn khôn, biết nhi nữ của họ lạc đến phương trời nào rồi?"

      Tiền bà tử thấp giọng : "Có lẽ, năm đó là ôm nhầm thôi, bọn họ nuôi lớn con, còn thân nhi của bọn họ, chắc hẳn là mẹ của Phương nương nuôi rồi."

      Hạ Trọng Phương : "Nếu cha mẹ biết là ôm nhầm, tại sao mấy năm nay cha mẹ tìm thân nữ?"

      Tiền bà tử : "Bọn họ cân nhắc nên mới tìm đó con à!"

      Hạ Trọng Phương nghĩ cũng phải, ở nông thôn phần đông là nữ nhân, chỉ là nhầm đứa con , cần chi phải bỏ tiền bỏ sức tìm thân nữ về, cứ nuôi dưỡng nữ cũng vậy thôi.

      Hạ Trọng Phương suy nghĩ, tinh thần khỏi chán nản. Cha mẹ nuôi lớn mình lại chính là dưỡng phụ dưỡng mẫu, thời cha ruột lạnh nhạt với mình, mẹ đẻ biết lạc ở nơi nào. Biết thân thế, quả rất phức tạp.

      Tới chạng vạng, Hạ Trọng Phương thêu túi thơm xong, dọn dẹp phen, bảo Giản Mộc Huyền hộ tống nàng đến vương phủ.

      Đến Vương phủ, nàng đến phòng dược để gặp Phương ngự y, đưa túi thơm qua: "Phương ngự y, túi thơm thêu xong rồi này."

      Phương ngự y vừa nhận túi thơm, thấy tinh xảo lạ thường, biết là nàng dụng tâm thêu ra, nhất thời cười : "Cảm ơn Phương nương!" xong, mở hộc thuốc, lấy ra hai viên thuốc bỏ vào túi thơm, thắt lại rồi đeo bên hông.

      Hạ Trọng Phương thấy kỳ quái, nàng hỏi: "Túi hương bỏ hương hoàn* hoặc hương bánh vào sao? Sao Phương ngự y lại bỏ thuốc vào?"

      *Hương hoàn: viên hương nho thường được đựng trong túi thơm ngày xưa.

      Phương ngự y cười : "Thuốc này có thể khử mùi thanh tâm, mặc dù bây giờ chưa hết tháng bảy, nhưng vẫn còn nắng nóng lắm, khi có nhiều người, khó tránh khỏi tạp vị, nếu người mang theo viên thuốc này, chỉ cần lấy ra ngửi ngửi ổn cả."

      Hạ Trọng Phương vừa nghe, thích thú : "Như vậy , Phương ngự y cũng cho tôi hai viên nhé."

      ^_^

      Phương ngự y cười : "Nếu Hạ nương thích, ta làm viên thuốc khác cho, ta bỏ thêm hương liệu, giảm thuốc lại, như vậy còn ngửi thấy mùi thuốc
      nữa, rất thích hợp cho nữ nhân."
      Hạ Trọng Phương cười: "Vậy tôi chờ hương hoàn của Phương ngự y đó nha."
      Phương ngự y gật đầu: "Hôm kia là sinh thần của Vương trạng nguyên, khi đó có nhiều khách, có vài nữ quyến đánh phấn quá dày, mùi phấn cứ xộc tới, lúc trạng nguyên phu nhân tiếp đãi, bà chịu nổi, bà có hỏi ta hai viên thuốc này để mang theo! Đợi khi điều chế hương hoàn xong, ta phải mang qua cho bà ít mới được."
      Hạ Trọng Phương liền hỏi thăm tình hình sức khỏe của Vi Thanh Mi, nàng hỏi: "Sức khỏe của Trạng nguyên phu nhân như thế nào? Có thể điều trị hoàn toàn ?"
      Phương ngự y đáp: "Là do khi bà sinh con đầu lòng bị kinh sợ quá mức, lại thêm đường xóc nảy, nên bị thương tổn sức khỏe. Sau đó chú tâm điều trị, hàng năm lại hao tâm tổn trí, lam ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe. Nếu bây giờ tĩnh tâm dưỡng bệnh, sau ba năm có thể ổn."
      Hạ Trọng Phương vừa nghe liền thở phào: "Có thể điều trị tốt là được rồi."
      Phương ngự y nhìn Hạ Trọng Phương rồi : "Hạ nương quan tâm đến trạng nguyên phu nhân."
      Hạ Trọng Phương có chút cảm khái : "Thân phận của tôi thế này, người ta thấy tôi, mặc dù thành lời, nhưng ai cũng khinh thị cả. Khi Trạng nguyên phu nhân thấy tôi, bà rất thân thiết, hề tỏ vẻ khinh thị chút nào, ràng là bà thương xót cho tôi . Khi tôi gặp trạng nguyên phu nhân, hiểu sao tôi lại cảm thấy rất an lòng. Tôi chỉ hi vọng sức khỏe bà tốt, đừng sinh bệnh hay gặp tai ương gì."
      chuyện đến khi giờ còn sớm nữa, Hạ Trọng Phương mới về phòng, tự tắm, tắm rửa xong qua phòng Trầm Tử Trai.
      Trầm Tử Trai nghe nha hoàn bẩm báo, là Hạ Trọng Phương tặng cái túi thơm cho Phương ngự y, lúc mặt mày u ám vừa Hạ Trọng Phương bước vào, hỏi ngay lập tức: "Còn mười cái hà bao của bổn vương đâu?"
      "Tôi chưa thêu mà!" Hạ Trọng Phương thấy sắc mặt Trầm Tử Trai giống bình thường, hơi hiểu, rồi cũng giọng : "Gần đây tôi muốn học hơi nhiều, tan học muốn học từ viết chữ, thời gian thêu thùa may vá cũng ít . Đợi khi nào tôi rỗi toi thêu hà bao cho vương gia nhé. Bây giờ Vương gia cũng có thiếu hà bao đâu, cần gì phải giục người ta vậy chứ?"
      "Được lắm được lắm, nàng có thời gian thêu hà bao cho bổn vương, vậy tại sao lại có thời gian thêu túi thơm cho Phương ngự y?" Trầm Tử Trai ép sát mặt Hạ Trọng Phương mà : "Có phải nàng sinh dị tâm, nhìn trúng Phương ngự y rồi hay ?"
      Hạ Trọng Phương từng bước lui ra phía sau, phất tay áo : "Câu hỏi của Vương gia hề có chút đạo lý nào. Tuy tôi là nhũ nương của vương gia, nhưng tôi phải nô tỳ, tôi thêu hà bao túi thơm cho ai chăng nữa, người có thể chất vấn tôi chỉ có những người trưởng bối như cha mẹ, chắc chắn tới lượt vương gia chất vấn đâu. Vả lại tôi nhìn trúng ai, cũng có cha mẹ trưởng bối làm chủ, vốn dĩ vương gia được xen vào."
      Trầm Tử Trai vốn bực bội đầy mình, nghe những lời này càng thêm tức giận, bước gần từng bước: "Ý nàng là, bổn vương được quản nàng?"
      Hạ Trọng Phương thấy vẻ mặt giận dữ của Trầm Tử Trai, nàng cũng thất kinh, nàng lui nữa, mà ưỡn ngực lên: "Vương gia muốn lấy thế đè người à?"
      "Ừ, đè người đấy, thế nào?" Trầm Tử Trai duỗi tay ra, ôm ngang lấy Hạ Trọng Phương, ném nàng lên giường, rồi đè lên, hung hăng : "Bổn vương đè nàng cả đời, để xem nàng có cách gì xoay người?"
      Hạ Trọng Phương khỏi giãy dụa, vừa dùng tay đánh vào Trầm Tử Trai, lại vừa muốn xoay người lại.
      Làm sao Trầm Tử Trai lại để nàng giãy dụa, đè tay nàng lại, vừa mở cổ áo nàng ra, xốc lên lại cởi hung y của nàng, cúi đầu ngậm láy chỗ đủ bừng, hung hăng hút, đợi đến khi nàng mềm oặt , mới buông ra, vẫn tiếp tục đè người, hỏi nàng: " nàng còn dám thêu túi hương cho Phương ngự y ?"
      Hạ Trọng Phương đáp, vẫn dùng tay đẩy Trầm Tử Trai ra.
      Trầm Tử Trai nhất thời bất chấp tất cả, chộp lấy hai bên cổ áo của Hạ Trọng Phương, kéo mạnh cái, vạch hết xiêm y của nàng ra, chỉ kéo xiêm y của nàng, còn men theo ánh nến, nhìn "ngọc cơ thắng tuyết" của Hạ Trọng Phương, hai điểm nho trước ngực rung động, quyến rũ lòng người, nhất thời nuốt nước miếng, giọng như sa: "Còn dám thêu túi hương cho kẻ khác ?"
      người Hạ Trọng Phương chợt lạnh, lập tức lấy tay che ngực lại, gọi khẽ, đáp lời Trầm Tử Trai, chỉ vội vàng muốn dùng xiêm y che thân thể.
      Trầm Tử Trai cho nàng dùng xiêm y che lại, cúi đầu ngậm lấy chỗ đỏ bừng ra sức liếm mút, bàn tay to tham lam chạy xuống dưới bụng Hạ Trọng Phương, ngón tay như xà khẽ trượt, lại ngẩng đầu hỏi lại lần nữa: "Có dám hay ..."
      Linh: Trời ơi, Trai trẻ con quớ :v
      Last edited by a moderator: 1/11/14
      Yoolirm Park, huyendo, Trâu3 others thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      ☆ Chương 46 ☆

      Edit: Hoanglinh2tq

      Phương ngự y mang theo hộp thức ăn sang đây, thấy đám người Thanh Trúc đứng ngoài cửa phòng, liền hỏi: "Hạ nương vào được bao lâu rồi?"

      Thanh Trúc đáp: "Ước chừng được hai khắc rồi ạ." (nửa tiếng)

      Sắc mặt Phương ngự y khẽ biến, bước lên trước gõ cửa, gọi: "Vương gia, vương gia!"

      Lúc này Trầm Tử Trai ra sức trêu ghẹo làm cho Hạ Trọng Phương hết rên lại rỉ, làn da trắng như tuyết nổi lên sắc hồng phấn, dưới ánh nến lại càng quyến rũ, chính bản thân cũng khó kiềm chế, chuẩn bị đè lên, chợt nghe tiếng gọi của Phương ngự y, đột nhiên khựng lại, tìm bình trà rồi rót ra chén, quay lại nhìn Hạ Trọng Phương, thấy chỉnh sửa lại xiêm y, dùng chăn đơn bao bọc hết thân thể mình, lúc này mới mở cửa cho Phương ngự y vào.

      Phương ngự y vừa đến, thấy tình cảnh trong phòng, thở hắt ra hơi, rồi lấy thuốc trong hộp thức ăn mà mang đến ra, đưa cho Hạ Trọng Phương uống, nhìn Hạ Trọng Phương uống xong, nhìn nàng buông bát thuốc xuống, thế này mới theo Trầm Tử Trai, dặn : "Vương gia phải biết bảo vệ thân thể chứ, ngày độc chưa giải, ngày đó được đụng vào nữ sắc, nhớ đó!"

      Trầm Tử Trai cũng nghĩ mà sợ, nếu lúc đó Phương ngự y đến gõ cửa, đúng là kiềm nén được, mặc dù như thế, nhưng lại đáp Phương ngự y rằng: "Bổn vương là loại người nào chứ hả? Đương nhiên là giữ mình được. Yên tâm !"

      Phương ngự y muốn gì, nhưng bên ngoài có nha hoàn gọi: "Phương ngự y, trạng nguyên phu nhân ăn nhầm phải gì rồi, trong người cảm thấy khỏe, bảo người đến mời Phương ngự y qua bắt mạch giúp đấy ạ!"

      Vừa nghe Vi Thanh Mi khoẻ, Hạ Trọng Phương hơi lo lắng, nàng thúc giục Phương ngự y: "Phương ngự y, người mau xem trạng nguyên phu nhân chút."

      Phương ngự y nghe giọng hoảng hốt của nha hoàn, cũng dám chậm trễ, dặn dò Trầm Tử Trai hai câu, rồi vội vàng .

      Trầm Tử Trai nhanh chóng đóng cửa, ngồi bên giường nhìn Hạ Trọng Phương: "Phương nương, trướng sữa chưa?"

      "Làm sao mà nhanh vậy chứ?" Hạ Trọng Phương cúi đầu nhìn Trầm Tử Trai, chỉ nhìn chằm chằm đầu gối của mình.

      Trầm Tử Trai thấy nàng còn bọc mình trong đống chăn, nhất thời muốn cởi ra, nhưng thấy Hạ Trọng Phương bất động gì, lại rút tay về, nhất thời xoa xoa tóc Hạ Trọng Phương, vuốt ve, rồi xoa tới cằm Hạ Trọng Phương, nâng cằm nàng lên, bức nàng đối diện với mình, cúi đầu khẽ đặt môi mình lên môi nàng, hôn từng chút từng chút , vừa nho : "Phương nương, nàng là bảo bối, là tâm can của bổn vương!"

      Lúc này Hạ Trọng Phương hơi trướng sữa, lại bị Trầm Tử Trai hôn, khỏi rên tiếng, nàng tự chủ được mà hé môi đỏ mọng, mặc đầu lưỡi Trầm Tử Trai nhanh chân chen vào, quấn lấy cái lưỡi thơm ngon của nàng, cực lực mút vào.
      "Vương gia, uống sữa !" Hạ Trọng Phương chờ Trầm Tử Trai thở dốc nhả ra, nhàng gọi câu, nâng nửa người lên, xốc chăn ra, cởi áo, đưa chỗ đẫy đà đến bên mặt Trầm Tử Trai.

      Trầm Tử Trai ngậm vào ngụm sâu, nhưng hút, chỉ dùng đầu lưỡi liếm, liếm đến khi Hạ Trọng Phương mềm oặt , thế này mới đỡ lấy thắt lưng của nàng, ôm nàng ngồi lên đùi bên trái của mình, vừa liếm mút chỗ đẫy đà của , vừa rung đùi, khiến cho Hạ Trọng Phương có cảm giác nhộn nhạo như ngồi thuyền .

      Hạ Trọng Phương ngồi đùi Trầm Tử Trai, đẫy đà chỗ bị mút, toàn thân run rẩy, tự chủ được mở đùi ra, người càng mềm ra khi ngồi đùi Trầm Tử Trai, theo nhịp rung đùi, phát ra tiếng rên khẽ sâu.

      "Phương nương, Phương nương!" Trầm Tử Trai vừa mút, vừa khẽ gọi, nhất thời cởi xiêm y Hạ Trọng Phương, gần như toàn bộ , ánh mắt lưu luyến rời, hô hấp càng ngày càng gấp.

      Hai tay Hạ Trọng Phương ôm cổ Trầm Tử Trai, đỏ mặt, cúi đầu thấy chỗ đẫy đà của mình rung động, thân thể trắng như tuyết phơi bày trước mặt Trầm Tử Trai, mà hai mắt Trầm Tử Trai mê ly, nhất thời nàng cảm thấy thẹn, hiểu tại sao lại cảm thấy nhộn nhạo, đành cắn mạnh môi, lúc này mới thanh tĩnh lại chút, cuống quít lấy xiêm y che lại, cách xa thân thể Trầm Tử Trai, nhảy xuống giường.

      Ở bên kia, Phương ngự y theo nha hoàn trong bóng đêm, trong lòng lại nghĩ đến bệnh tình Trầm Tử Trai. Dạo này bắt mạch, bệnh tình Trầm Tử Trai khá ổn định trước, từ nay về sau, cho dù có gần nữ sắc nữa, ra cũng có gì đáng ngại. Nhưng cho Trầm Tử Trai biết việc này, ngược lại còn phải nhắc nhở , thể gần nữ sắc. Có như vậy mới có thể giúp Hạ Trọng Phương giữ được trong sạch. ra , Hạ nương làm nhũ nương rồi, sau này có gả cho ai chăng nữa, khi nhắc lại chuyện cũ, hẳn là trong lòng người chồng ấy có gai. Nhưng mình khác, bản thân mình là đại phu, nàng làm nhũ nương là do chính mình khuyên nhủ, bản thân tin tưởng mình có thể toàn tâm tiếp nhận nàng.

      Về phần vương gia, chỉ là vì uống sữa của Hạ nương, nên mới muốn rời xa nhũ nương của mình mà thôi. khi cai sữa, làm sao còn nhớ tới người nhũ nương này? Nếu vương gia muốn mưu đại , sau này có cưới vương phi hay trắc phi, đều chọn những người có thế lực, chưa chắc nhớ đến Hạ nương. Chỉ cần chờ, chờ đến khi vương gia khỏi bệnh hết độc, đến Giản gia cầu hôn, chắc chắn Giản gia vui vẻ chấp nhận hôn này.

      Dạo này mỗi ngày Phương ngự y đều tiếp xúc với Hạ Trọng Phương, biết từ lúc nào chôn hình bóng Hạ Trọng Phương dưới đáy lòng, về phần Hạ Trọng Phương qua lại, thậm chí bây giờ nàng làm nhũ nương, có thể tìm ra đống lý do để cho giải thích giúp Hạ Trọng Phương, tất cả đều là bất đắc dĩ, thể trách Hạ Trọng Phương được.

      Nhất thời đến phòng Vi Thanh Mi, Phương ngự y vội vàng lên bắt mạch, lại hỏi bà ăn nhầm cái gì vậy?

      Vi Thanh Mi vừa nãy thoải mái, bây giờ khỏe hơn nhiều, bà cười : "Là bọn nó căng thẳng vớ vẩn đấy. Ta chỉ là tham lạnh, ăn thêm miếng dưa hấu thôi, bụng dưới hơi khó chịu chút, cũng phải bệnh nặng gì."

      Vương Du đứng bên cạnh : "Sắc mặt mẹ vừa nãy trắng bệch, còn chúng con căng thẳng vớ vẩn à?"

      Vương Tông cũng làm chứng: "Còn phải? Ngay cả môi cũng có tí huyết sắc nào."

      Vương Tinh Huy cũng xót Vi Thanh Mi, ông thở dài: "Khi Thanh Mi còn trẻ, hàng năm nắng nóng, thích nhất là ăn dưa hấu. Mấy năm bị bệnh, nàng dám ăn dưa hấu, nhưng gần đây thấy khỏe hơn mới dám ăn, ngờ mới ăn lần lại thành như vậy."

      Vi Thanh Mi liền trấn an Vương Tinh Huy bằng ánh mắt, ý bảo ông đừng lo.

      Nơi này Phương ngự y bắt mạch xong, cười: "Phu nhân thuộc thể hàn, nên ăn gì đó lạnh, nên ăn nhiều thức ăn thể nhiệt để dưỡng máu. Dưa hấu lại càng thích hợp để ăn nhiều." xong cho người lấy thủ dược hoàn đến: " cần phải hốt thuốc, uống hai viên này với vị hoàn là ổn thôi."

      Sau đó sai người chạy lấy thuốc, Vi Thanh Mi liền nhìn Phương ngự y, lại so sánh với Vương Du, suy nghĩ lại, bà thấy đây đúng là lương phối, rồi bà hỏi vài chuyện phiếm, hỏi trong nhà còn người nào, vì sao còn chưa kết hôn.

      Phương ngự y là y nhân bắt mạch, có khi vì để cho bệnh nhân thả lỏng, dời chú ý, cũng chuyện phiếm, lúc này nghe Vi Thanh Mi hỏi, cũng nghĩ nhiều, chỉ đáp lại tất cả.

      Lúc này Vi Thanh Mi dùng ánh mắt mẹ vợ nhìn con rể để nhìn Phương ngự y, càng nhìn càng ưa, hận thể phối Vương Du cho ngay lập tức, nhất thời : "Bệnh của Vương gia nay ổn định, Phương ngự y cũng nên suy tính hôn của mình chứ, biết trong lòng Phương ngự y chọn ai chưa? Có muốn ta làm bà mối cho ?"

      Mọi người ngạc nhiên, người còn mang bệnh, sao lại đột nhiên muốn làm bà mối thế chứ?

      Phương ngự y đáp Vi Thanh Mi: "Vẫn phải đợi vương gia khỏe lại rồi bàn tiếp!"

      Vi Thanh Mi vừa nghe, hơi thất vọng, nhưng lại phấn khởi trở lại, sợ cái gì, gần quan được ban lộc, phải hai ba ngày Du nương lại mời Phương ngự y qua chẩn mạch lần sao? Hai người chung đụng nhiều ngày, ngày nào đó, hai người thông suốt. Về phần tâm tư của Du nương với vương gia cũng bị dập tắt.

      Nhất thời lấy viên thuốc đến, Phương ngự y nhìn Vi Thanh Mi uống thuốc uống nước xong, chẩn đoán thấy đúng là còn gì đáng ngại, thế này mới cáo từ ra.

      Phương ngự y vừa ra ngoài, chạy tới tùng hạc viện, vừa đến cửa viện, lại thấy Hạ Trọng Phương ra, nàng tính về Giản phủ, nhất thời liền đưa nàng ra phủ, vừa vừa chuyện.

      Nhìn nha hoàn, bà tử thấp xuống, chắc chắn các nàng nghe mình gì Hạ Trọng Phương mới giọng hỏi: "Phương ngự y, bệnh của vương gia, nếu cai sữa có trở ngại gì ?"

      Phương ngự y : "Gần đây bệnh tình của Vương gia cũng coi như ổn định, cai sữa hai ba ngày, thay vào đó uống trà dược, chắc có gì đáng ngại đâu, nhưng mà dù sao vẫn chưa khỏi hẳn, có thói quen uống sữa rồi cũng nên làm gián đoạn, cứ tiếp tục uống sữa thôi."

      Hạ Trọng Phương vừa nghe, liền giọng : "Cứ như vậy , sáng sớm ngày mai tôi bị bệnh đau đầu, đêm mai tới được. Ài, là vì sáng mai hoặc ngày kia, cha mẹ tôi đến kinh thành để chứng minh thân phận của tôi, tôi cũng tiện sang đây. Chỉ là Vương gia bá đạo quá, đừng nên nhiều lời, cứ tôi bị đau đầu là được rồi."

      Phương ngự y hơi dừng cước bộ, nghĩ nghĩ rồi : "Nếu như ngày mai muốn sinh bệnh, đừng nên mời đại phu bên ngoài, cứ là ta điều trị thân thể cho , cho người sang đây mời ta qua bắt mạch. Đến lúc đó ta bảo nóng quá sinh bệnh, nên nghỉ ngơi hai ngày là xong."

      Hạ Trọng Phương vội thấp giọng cảm tạ, nhất thời đến cửa phủ, vừa vặn Giản Mộc Huyền cũng đến, liền lên xe ngựa về.

      Hạ Trọng Phương mới về đến Giản phủ, thái phó phu nhân liền cho người gọi nàng qua, bà cười : "Dưỡng phụ dưỡng mẫu con quen với khí hậu nên nán lại trấn ngoài thành ngày, ngày kia mới có thể đến đây được."

      "Bọn họ sao chứ ạ?" Hạ Trọng Phương hơi lo lắng: " có tuổi rồi lại lặn lội đưòng xa, nhỡ phong thủy hợp mắc bệnh mất."

      Thái phó phu nhân : "Trong thư là, thỉnh đại phu đến chẩn trị rồi, may mà thân thể dưỡng phụ dưỡng mẫu con tráng kiện nên sao cả."

      Hạ Trọng Phương nghe vậy mới yên lòng.

      Thái phó phu nhân lại : "Phần mẹ đẻ của con, ta vẫn chưa có được tin tức nào. Nhưng cũng đừng sợ, có dưỡng phụ dưỡng mẫu con làm chứng, nhân chứng vật chứng đều có, con lại giống tổ mẫu như thế này, tìm được mẹ con cũng sao."

      Cho dù thái phó phu nhân có ra, mẹ đẻ Hạ Trọng Phương là Tiểu Ngọc Lan, tìm được mẹ đẻ đối với Hạ Trọng Phương mà , nó chẳng có tí lợi gì, ngược lại tìm thấy mới là chuyện tốt.

      Hạ Trọng Phương lại nghĩ như thế, dù sao cũng là mẹ đẻ, có thể tìm được quá tốt, về phần cái khác, chỉ có thể là vận mệnh trêu ngươi.

      Từ trong phòng thái phó phu nhân ra, Hạ Trọng Phương gặp Giản Mộc Thanh, nhất thời dừng bước lại, gật đầu.

      Dạo này Giản Mộc Thanh và Giản Mộc Lam theo Hạ Trọng Phương cùng học, nhưng các nàng lại tự lập thành (tự chơi với nhau), nếu phải có chuyện cần, cũng chuyện với Hạ Trọng Phương, Hạ Trọng Phương cũng quen rồi, điềm nhiên mà sống.

      Bây giờ Giản Mộc Thanh thấy Hạ Trọng Phương gật đầu, ta thèm quan tâm đến nàng, tự vào gặp thái phó phu nhân.

      Tiền bà tử vốn bên người Hạ Trọng Phương, mắt thấy Hạ Trọng Phương bị Giản Mộc Thanh lạnh nhạt lần thứ hai, bà nhịn được mà : " cho cùng Phương nương cũng là tỷ tỷ của nàng ta, cho dù chào tiếng gật đầu cái bị rớt thịt à? Nhìn thanh cao vậy mà…"

      Hạ Trọng Phương ngắt lời Tiền bà tử: "Ai bảo con lai lịch bất chính chứ? Làm sao trách muội ấy được." Nàng xong, lòng cảm thấy xót xa, biết thân phận, nếu muốn gả cho Trầm Tử Trai, chỉ có làm thiếp. Nhưng nếu mình làm thiếp, về sau mình sinh nữ nhi, gặp nữ nhi chính thất, chẳng phải là cũng bị xem thường giống mình bây giờ à? , mình thể làm tiểu thiếp, mình phải làm chính thê.

      Ngày hôm sau, Hạ Trọng Phương vẫn học như thường, giữa trưa lại tập viết chữ, có gì lạ thường, sau khi ngủ trưa dạy mới là mình đau đầu.

      Linh Chi vội vàng báo cho thái phó phu nhân biết, thái phó phu nhân tính cho người mời đại phu về, nhưng Linh Chi lại : "Phương nương , nàng là nhũ nương vương gia, thể uống thuốc tùy tiện được, nếu bị bệnh, phải mời Phương ngự y đến bắt mạch kê đơn, thuốc của đại phu khác nàng dám dùng."

      Thái phó phu nhân vừa nghe, lập tức sai người đến Vương phủ mời Phương ngự y lại đây.

      Phương ngự y đến đây rất nhanh, nhất thời bắt mạch cho Hạ Trọng Phương, chỉ bị say nắng, chỉ cần nghỉ ngơi hai ngày khỏe.

      Thái phó phu nhân lo lắng, tự thân đến đây xem, nghe Phương ngự y đáng ngại, lúc này bà mới thở phảo nhõm.

      Khó mời được Phương ngự y lại đây, Hạ Trọng Phương muốn nhờ bắt mạch cho thái phó phu nhân, nên mới : "Phương ngự y, gần đây khẩu vị của tổ mẫu được tốt, phiền người bắt bắt mạch cho bà luôn nhé!"

      Phương ngự y tự từ chối, hoàn toàn đồng ý.

      Thái phó phu nhân hơi bất ngờ, bà cười với Hạ Trọng Phương: "Đứa này, bản thân bị bệnh lại còn nhớ đến khẩu vị của tổ mẫu tốt."

      Phương ngự y để cái gối dưới cổ tay thái phó phu nhân, rồi nhàng bắt mạch giúp bà: "Bệnh của lão phu nhân là do thường hay nổi giận tích tụ mà thành, hàng năm vui vẻ, khiến khí huyết tắc nghẽn, bây giờ trời khô nóng, dạ dày bị nhiệt, nên khẩu vị mới tốt. Uống vài thang thuốc là ổn." xong dặn dò nha hoàn hầu hạ bên người thái phó phu nhân: "Bình thường nên chọc lão phu nhân cười nhiều chút, dù sớm hay muộn cũng phải tản bộ, ăn uống ngon hơn."

      Bọn nha hoàn vội vàng ứng .

      Thái phó phu nhân dẫn Phương ngự y ra khỏi phòng, vào phòng khách, ngồi xuống, nha hoàn lên phụng trà, rồi bà hỏi về bệnh tình của Hạ Trọng Phương.

      Phương ngự y cười: "Lão phu nhân đừng quá lo lắng, quả thực chỉ bị say nắng, có gì đáng ngại"

      Thái phó phu nhân vừa nghe, thần sắc mới trở lại bình thường, bà thấp giọng : "Dưỡng phụ dưỡng mẫu Phương nương sáng sớm mai đến, nó lại bị bệnh ngay lúc này, đúng là làm người khác lo lắng mà."

      Phương ngự y tự nhiên hiểu được, : "Uống thuốc xong, sáng mai khỏe thôi."

      Thái phó phu nhân nghĩ sáng mai Hạ phụ Hạ mẫu tới, hẳn phải hết mọi chuyện từ khi Hạ Trọng Phương lên kinh, thể đến cột mốc nàng đến Vương phủ làm nhũ nương, chỉ là chuyện Hạ Trọng Phương vào Vương phủ, bản thân nàng chỉ sơ lược, tường tận, nhân cơ hội này bà liền hỏi Phương ngự y, mới biết được tỉ mỉ hơn chút.

      Phương ngự y nghe thái phó phu nhân hỏi, liền kể hôm đó Hạ Trọng Phương đến Vương phủ như thế nào, sao lại bị hiểu lầm là nhũ nương. Lại : "Hạ nương lúc ấy cũng chịu làm nhũ nương, nhưng vì ta hứa hẹn, nếu ấy chịu làm nhũ nương, sau này ta giúp ấy tìm được quý tế điều kiện hơn hẳn Quý Minh Xuân, để nàng tát Quý Minh Xuân cái tiêu hận, lúc đó ấy mới đồng ý."

      "Phương ngự y đồng ý với Phương nương, giúp con bé tìm vị quý tế?" Thái phó phu nhân hơi kinh ngạc.

      Phương ngự y cười : "Mặc dù ta có hứa hẹn, nhưng nàng bây giờ là tiểu thư của Giản phủ, tự ta phải quan tâm nữa."

      Thái phó phu nhân nhìn Phương ngự y cái rồi : "Phương nương làm nhũ nương của vương gia, muốn tìm vị quý tế, sợ là dễ."

      Phương ngự y bưng ly trà lên nhưng uống, trả lời thái phó phu nhân: "Chưa chắc là chọn được ai."

      Thái phó phu nhân vừa nghe lời thâm ý sâu sắc này, bà bảo nha hoàn với bà tử ra ngoài rồi hỏi: "Phương ngự y có thể giới thiệu ?"

      Phương ngự y chỉ chỉ cái mũi của mình mà : "Người đó chính là ta."

      Tay Thái phó phu nhân run lên, ly trà trong tay thiếu chút nữa là còn, nhất thời lớn: "Cậu ngại Phương nương từng qua lại?"

      Phương ngự y thản nhiên : "Dạo này tiếp xúc với nhau, ta rất thích Phương nương."

      "Hôn của cậu, tự cậu có thể làm chủ được à?" Thái phó phu nhân lại kinh ngạc.

      Phương ngự y gật gật đầu : "Ngày đó vì trị liệu cho vương gia, bỏ qua hôn với Nghiêm gia, từ đó về sau hề chuyện hôn nữa. Trước đó may nhờ Hạ nương cứu sống vương gia, ta đề cập cùng gia phụ, Hạ nương là ân nhân chúng ta, sau này nếu nàng tìm được người tốt, ta kết hôn với nàng. Gia phụ cũng đồng ý. Đợi đến khi vương gia khỏi hẳn, ta nghị thân."

      Thái phó phu nhân lại được gì. Đúng là Phương ngự y là nhân tuyển tốt, còn là tốt ngoài ý muốn. Phương gia cũng là thế gia, sau này Phương nương thực gả cho Phương ngự y, trừ phi phân gia, nếu , chỉ sợ khó có thể sống yên ở Phương gia. Vả lại Phương ngự y vốn chỉ trầm mê y thuật, làm sao biết được sau khi cưới Phương nương, có thể chịu được nhiều áp lực ? Cũng biết sau này Phương nương phải chịu bao nhiêu uất ức?

      Cách tốt nhất đó là gả Phương nương xa, rời xa kinh thành, rời xa lời đồn đãi, nhưng Phương ngự y có thể rời khỏi kinh thành ?

      Thái phó phu nhân trầm ngâm, cuối cùng bà cười : "Phương ngự y nhìn trúng Phương nương, là phúc khí của nó. Nhưng chuyện hôn , cần pahỉ lo lắng nhiều mặt lắm, mà chuyện Phương nương từng là nhũ nương của Vương gia, sau này bị người ta đàm tiếu lại, ắt thể khỏa lấp được. Sau này phải bị giễu cợt nhiều. Làm trượng phu của con bé, nghe được lời đồn, lần hai lần có thể chịu được, mười lần trăm lần, nhất định cũng phải chịu được."

      Phương ngự y hơi sốt ruột, thấp giọng : "Ta ngại."

      Thái phó phu nhân thở dài: "Vẫn là nên đợi vương gia hết bệnh , Phương nương cần phải làm nhũ nương nữa, lúc đó lại tiếp! Nhưng những lời này, mong Phương ngự y đừng trước mặt Phương nương."

      Phương ngự y ứng, nhất thời cáo từ ra phủ.

      Trầm Tử Trai nghe Hạ Trọng Phương bị bệnh, hơi lo lắng, đợi khi Phương ngự y về, vội vàng hỏi kỹ lúc lâu.

      Phương ngự y : "Chỉ là bị say nắng, cũng đáng lo ngại, nhưng mà trong thời gian này, có thể cho vương gia uống sữa được để tránh lây bệnh cho vương gia."
      Trầm Tử Trai nghe Hạ Trọng Phương bị bệnh gì nặng, thở phảo cái, rồi lại nghe mình được uống sữa, khỏi trợn mắt: "Vậy bổn vương phải

      phải làm sao bây giờ?”


      Phương ngự y thầm đổ mồ hôi, đáp: “Vương gia thể trực tiếp uống dược, thử uống chút trà dược ! Chống đỡ vài ngày thôi, đợi Hạ nương hết bệnh rồi lại sang đây tiếp tục cho vương gia uống sữa.”


      Trầm Tử Trai có chút bất mãn, phải uống trà dược chứ được uống sữa à?


      Tới tối, Phương ngự y liền nấu trà dược bưng qua cho Trầm Tử Trai uống, Trầm Tử Trai uống nửa bát chịu uống nữa, mặc dù có nôn ra, nhưng cũng la hét ổn, cái gì tràng vị bị co thắt.


      Phương ngự y vốn chỉ tính cho Trầm Tử Trai uống nhiều lắm là nửa bát, bây giờ thấy chịu uống, được thôi, cho ăn miếng mứt hoa quả để bớt đắng.


      ╮(╯▽╰)╭


      Trời sinh Trầm Tử Trai thích ăn mứt hoa quả, đành để cho người khác cầm, nhắm mắt ăn thìa mới thôi.


      Tô Ngọc Diệp nghe Trầm Tử Trai ăn ngon, nên nấu canh mang sang đây, nhất thời vào phòng, thấy Phương ngự y cũng ở đây, liền hỏi: “Nghe Hạ nương bị bệnh, mời Phương ngự y qua chẩn trị, biết ấy bị bệnh gì?”


      Trầm Tử Trai thấy Tô Ngọc Diệp quan tâm đến Hạ Trọng Phương, nhất thời hơi vừa lòng, mặt cũng tươi cười.


      Tất nhiên là Phương ngự y trả lời Tô Ngọc Diệp, thấy Tô Ngọc Diệp mang canh sang, đây là canh giải nhiệt, liền khuyên Trầm Tử Trai dùng ít.


      Khẩu vị Trầm Tử Trai cũng ngon, lắc đầu : “Uống trà dược vô, cái gì cũng muốn ăn.”


      Nhất thời chuyện, Vương Du Vương Tông cũng đến đây.


      Vương Du chỉ quan tâm chuyện Trầm Tử Trai ăn ngon, Vương Tông lại theo Phương ngự y hỏi thăm bệnh tình Hạ Trọng Phương, lại đưa cái hộp cho Phương ngự y: “Đây là sách dạy đánh cờ, sáng mai Phương ngự y gặp Phương tỷ tỷ đưa cho tỷ ấy nhé. Tỷ tỷ bị bệnh chắc buồn lắm, vừa lúc đó sách dạy đánh cờ cũng được.”


      Vương Du vừa mới thấy Vương Tông tìm sách dạy đánh cờ, cứ ngỡ cậu mang đến cho Trầm Tử Trai, nên nàng cũng ngăn cản, bây giờ thấy cậu lấy sách dạy đánh cờ ra, lại nhờ Phương ngự y đưa cho Hạ Trọng Phương, nhất thời nổi đóa, buột miệng : “ ta biết bao nhiêu chữ mà đòi xem sách đánh cờ chứ?”


      Vương Tông thà đáp: “Phương tỷ tỷ rất thông minh, lần trước dạy tỷ ấy chơi cờ, tỷ tỷ học nhanh lắm nha, sách dạy đánh cờ này nhất định có thể đọc được.”


      Trầm Tử Trai thấy Vương Tông lấy sách dạy đánh cờ ra, khiến cũng muốn chơi cờ, nhất thời với Vương Tông: “Đến đây, làm ván!”


      Kỳ nghệ Vương Tông chỉ thường thường, xưa nay tìm Vương Tinh Huy hoặc Vương Du chơi cờ, cuối cùng lại bị ghét bỏ, bây giờ Trầm Tử Trai chủ động cầu chơi cờ, cậu khỏi mừng rỡ, thay nhau sắp xếp bàn cờ.


      Khi Trầm Tử Trai chơi cờ với Vương Tông, Vương Du liền ngồi bên cạnh Vương Tông chỉ điểm, đợi đến ván thứ hai, nàng liền thay Vương Tông, cùng Trầm Tử Trai hạ thủ.


      Tô Ngọc Diệp vốn chỉ mỉm cười nhìn, nhất thời thấy Vương Tông thối lui, sửa lại thành Vương Du chơi cờ với Trầm Tử Trai, khỏi cắn răng, nhưng nàng muốn giả vờ rộng lượng, nên gì thêm, chỉ dặn dò hạ nhân phụng trà phụng nước hầu hạ.


      Trầm Tử Trai với Vương Du chơi ba ván cờ, có thua có thắng, nhất thời cũng mệt mỏi, liền liếc mắt nhìn Lục Mộng cái.


      Lục Mộng tiễn khách, cười đưa cho Vương Tông cái hà bao: “Đây là vương gia thưởng cho Tông thiếu gia vì trò vui này, Tông thiếu gia cầm .”


      Lúc cả nhà Vương trạng nguyên ở Vương phủ, Vương Tông thường chạy loạn khắp nơi, thấy nha hoàn nào cũng gọi ngọt ngào là tỷ tỷ, đa số bọn nha hoàn đều thích cậu. Lục Mộng thấy cậu cũng thường trêu ghẹo vài câu.


      Tiễn bước mọi người xong, trong phòng yên tĩnh hẳn, Trầm Tử Trai tự mình rửa mặt mới giường, trong thời gian ngắn làm sao ngủ được?


      Lục Mộng nghe động tĩnh, liền tiến vào hỏi: “Vương gia có cần uống trà ạ?”


      Vừa nghe chữ trà, Trầm Tử Trai tức giận, lạnh giọng: “Đêm nay phải uống trà dược rồi à? Còn uống trà gì nữa?”


      “Vậy , có muốn uống nước hay ạ?” Lục Mộng thấy ngữ khí nóng nảy của Trầm Tử Trai, trong lòng thầm đoán , là vì Hạ Trọng Phương chưa từng ngừng việc cho uống sữa nên quen?


      Mấy tháng qua, mỗi đêm, Trầm Tử Trai đều uống sữa, đột nhiên đêm nay có sữa uống, quả quen, cảm thấy thiếu gì đấy, đơn. giờ nghe Lục Mộng , lại hừ tiếng, cuối cùng : “Đưa cho bổn vương chén sữa.” có sữa của ai đó, sữa bò cũng chấp nhận. =.=


      Khi sữa được bưng tới, Trầm Tử Trai uống ngụm lại để xuống, sữa tanh quá! Vẫn là sữa của Phương nương ngọt lành ngon miệng. Uống cực kì **. biết bệnh Phương nương khi nào mới khỏe đây?


      Đêm nay Trầm Tử Trai ngủ ngon, than vắn thở dài mãi, thập phần gian nan.


      Ban đêm có sữa uống, đêm dài!


      Tác giả ra suy nghĩ của mình: cười tủm tỉm đăng chương mới! Chương này đặc biệt dài, tới sáu ngàn chữ lận đó nha <3!
      Last edited by a moderator: 11/11/14
      Yoolirm Park, Halong-ngoc, huyendo6 others thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      ☆ Chương 47.1 ☆

      Edit: Hoanglinh2tq

      Đêm nay Hạ Trọng Phương cũng ngủ ngon, phân nửa là vì ngày mai gặp Hạ phụ Hạ mẫu, nửa còn lại, là vì mấy tháng nay, đêm nào cũng cho vương gia uống sữa, đột nhiên đêm nay , nên hơi bất an.

      Thái phó phu nhân sợ nàng bị bệnh lại, nên hỏi nha hoàn hai lần, nghe uống thuốc xong, lên giường nghỉ ngơi, thế này mới an tâm.

      Tiền bà tử canh giữ bên giường, thấy Hạ Trọng Phương ngủ ngon, bà nhàng hỏi: "Phương nương sợ chuyện có biến à? Theo lão bà tử thấy, đúng đó, Phương nương giống hệt thái phó phu nhân, tất nhiên là tiểu thư Giản phủ rồi."

      Hạ Trọng Phương thấp giọng : " biết mẹ đẻ của con ở đâu?"

      Tiền bà tử nghe nàng lo lắng chuyện này, bà : "Thái phó phu nhân cho người tìm, chắc tìm được thôi." xong lại hơi do dự: "Suy cho cùng, nếu là mẹ đẻ của Phương nương, bà tử nên lắm mồm nhưng mà..."

      "Bà bà có chuyện gì cứ ." Hạ Trọng Phương thấp giọng : "Tuy Thái phó phu nhân là tổ mẫu của con, cũng thương con, nhưng rất uy nghiêm, vả lại thời gian con vào phủ ngắn quá, có chuyện cũng khó . Còn bà bà với con đồng cam cộng khổ, có chuyện gì bà bà ."

      Tiền bà tử nghe xong, thế này mới lớn mật : "Thân phận của mẹ đẻ Phương nương tiện nghị luận, nếu tìm ra, lại bị người ta đồn linh tinh, thân thế Phương nương lại thêm phần thuân mắt. Đầu tiên là Phương nương bị chồng ruồng bỏ, tiếp theo là làm nhũ nương, sau lại là con riêng, thêm người mẹ đẻ có phu quân, con xem xem, như thế này làm sao tìm được giai tế tốt? nay thái phó phu nhân là tìm thấy mẹ đẻ của Phương nương, có thể phải tìm ra, mà là muốn tìm tỉ mỉ mà thôi! Phương nương cũng cần phải cầu thái phó phu nhân tìm nữa. Chỉ cần đợi Hạ phụ Hạ mẫu làm chứng Phương nương có thể yên tâm làm tiểu thư Giản phủ rồi!"

      Hạ Trọng Phương gì, trong lòng hơi ngỡ ngàng, đó là
      mẹ đẻ mà, làm sao có thể tìm bà, để ý đến bà?


      Lời Tiền bà tử nên bà cũng , phải làm như thế nào, đó chuyện của chính Hạ Trọng Phương, nhất thời cần phải nhiều lời nữa, thả màn xuống cho Hạ Trọng Phương, lui xuống.


      Sáng sớm ngày hôm sau, Hạ Trọng Phương mới dùng đồ ăn sáng xong, xúc miệng, thấy hai nha hoàn của thái phó phu nhân đến gọi nàng, cười : “ đống người vào phủ bái kiến lão phu nhân, lão phu nhân cho gọi Phương nương mau qua đó đấy!”


      Hạ Trọng Phương vừa nghe, liền biết Hạ phụ Hạ mẫu đến, nhất thời vội vàng chuẩn bị, bảo Tiền bà tử theo bên người, đường đến phòng của thái phó phu nhân.


      Thái phó phu nhân chuyện với Hạ phụ Hạ mẫu, thấy bọn họ mất tự nhiên, liền an ủi: “Các ngươi là dưỡng phụ dưỡng mẫu của Phương nương, cũng là có duyên với Giản phủ, đừng sợ, có sao vậy thôi!”


      Hạ phụ hạ mẫu ở quê cũng xem như là người giàu có, nhưng lần này vào kinh, vào Giản phủ, vẫn suýt chút nữa bị mờ mắt, nhìn đám người thái phó phu nhân, làm sao dám thả lỏng?


      Bạch thị phu nhân lạnh lùng nhìn Hạ phụ Hạ mẫu, thấy bọn họ chỉ tầm đầu bốn mươi tuổi, lại vừa đen vừa thô, so với thái phó phu nhân tuổi năm mươi còn già hơn, vào phủ rồi vẫn cúi đầu khom lưng, nhất thời thầm than, đám người như thế, có thể nuôi ra ai tốt được? Trách được Hạ Trọng Phương bị hưu, lại cam tâm tình nguyện làm nhũ nương!


      Hạ phụ Hạ mẫu ngồi ghế phía dưới thái phó phu nhân, mông cũng dám ngồi hết, chỉ ngồi mém mém, thấy mọi người nhìn qua, nhất thời hơi căng thẳng, lẩm bẩm: “Năm đó chúng tôi hề cố ý ẵm Phương nương , là…”


      Nhất thời Hạ Trọng Phương vào, thấy Hạ phụ Hạ mẫu ngồi, khỏi gọi tiếng: “Cha mẹ!”


      Hạ mẫu nghe giọng của Hạ Trọng Phương, tính đứng lên tới đón, nhưng vừa nhấc mắt thấy Hạ Trọng Phương xinh đẹp trắng trẻo, ăn mặc lụa là, trang sức rực rỡ, cả người khí phái, còn là con bé gầy còm đen nhẻm ngày trước, nhất thời há hốc mồm, đứng tại chỗ.


      “Mẹ!” Hạ Trọng Phương lại gọi tiếng, bước đến : “Hai người rốt cuộc cũng tới rồi!”


      Hạ mẫu khó khăn phục hồi lại tinh thần, cũng cười theo: “ dám nhận cách gọi này của Phương nương, cứ gọi ta là Hoa thẩm !”


      Thái phó phu nhân ngồi ở ho tiếng, thế này Hạ Trọng Phương mới chú ý tới những người trong nhà, bình tĩnh lên bái kiến Giản thái phó và thái phó phu nhân trước, rồi mới bái kiến Giản Phi Văn và Bạch thị, bái kiến xong, sau đó ngồi xuống, chuyện vài câu với Hạ phụ Hạ mẫu.


      Dù sao Hạ phụ Hạ mẫu cũng nuôi lớn Hạ Trọng Phương, chuyện với nàng chốc lát liền khôi phục chút thần thái ngày xưa, còn mất tự nhiên nữa.


      Nhất thời Tiền bà tử cũng lên gặp Hạ phụ Hạ mẫu, đừng tình cảnh sau đó.


      Hạ phụ Hạ mẫu thấy Tiền bà tử dường như phú thái hơn xưa, khỏi hâm mộ, khí hậu kinh thành quả nhiên là dưỡng nhân, Tiền bà tử vốn là bà tử nơi nương tựa, bây giờ khác hẳn. Tiền bà tử có thể khác xưa tại sao Hạ phụ Hạ mẫu thể khác???


      Năm đó bọn họ nuôi Hạ Trọng Phương, có thể hề bạc đãi, còn để cho nó học chữ nữa kìa! Tới khi hôn phối, vốn muốn phối thân nữ cho Quý Minh Xuân, nhưng bà tử xem tướng tướng mạo Hạ Trọng Phương tốt, bọn họ cũng nghĩ Quý Minh Xuân muốn lên kinh thi, là người đọc sách có tiền đồ, tuy phải thân nữ nhưng chẳng phải cũng gả Hạ Trọng Phương cho Quý Minh Xuân đó sao? Tuy là sau lại bị Quý Minh Xuân hưu thê, nhưng phải Hạ Trọng Phương trong họa được phúc à?


      Hạ mẫu chuyện, liền nắm tay Hạ Trọng Phương: “Mẹ, à , thẩm nuôi con thời gian, cũng mong rằng con sống tốt, nay con thành quý nữ, thẩm cũng yên tâm .”


      Hạ Trọng Phương nghe Hạ mẫu tự xưng là thẩm, nhất thời có chút được tự nhiên, chỉ hỏi tình hình của ca tẩu trong nhà.


      Hạ mẫu thấy Hạ Trọng Phương nhớ tình cũ, cũng cảm thấy mừng thầm.


      Hạ phụ thấy người quen là Tiền bà tử cũng tự nhiên hơn, ông hỏi: “ tìm thấy con và con rể chưa?”


      Tiền bà tử đáp: “Chưa tìm được!”


      Hạ phụ lại hỏi: “Vậy bà lưu lạc như thế nào mà lại vào Giản phủ?”


      Tiền bà tử cười : “Bây giờ Bà tử theo hầu hạ Phương nương, làm bà tử quản bên cạnh Phương nương!”


      Hạ phụ nghe, đánh mắt nhìn Hạ mẫu, Tiền bà tử người ta có thể làm bà tử quản bên người Phương nương, bà là dưỡng mẫu, đến lúc đó cũng có thể tranh thủ làm bà tử quản ! Nếu có thể dựa vào dưỡng nữ để vào kinh thành dưỡng lão, vậy sống cả đời này uổng!


      Thái phó phu nhân bảo nha hoàn bà tử lui xuống, rồi mới với Hạ phụ Hạ mẫu: “Năm đó chuyện xảy ra như thế nào, các ngươi mau ra.”


      Mồm miệng Hạ mẫu nhanh nhẹn hơn, bà lên tiếng kể lại từ đầu
      Last edited by a moderator: 11/11/14
      Yoolirm Park, Halong-ngoc, Trà Xanh3 others thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 47.2

      Edit: Hoanglinh2tq

      Hạ mẫu họ Tào, nhà mẹ đẻ cách nhà chồng tính là xa, chỉ cách hai cái trấn.
      Khi đó là tháng bảy, trời nóng phát điên, Hạ mẫu mang thai hơn tám tháng, gần đến tháng thứ chín, đột nhiên nhận được tin người ta truyền miệng, là mẹ bà – Đinh lão nương bị bệnh nguy kịch, bảo bà mau chạy về xem.

      Hạ phụ cho Hạ mẫu về nhà mẹ đẻ, nhưng Hạ mẫu luôn quả quyết, để ý đến phản đối của Hạ phụ, tự mình vác theo bụng bầu ra . Đến nhà mẹ đẻ, thấy mẹ đẻ - Đinh lão nương được khỏe, nên bà ở lại nhà mẹ đẻ, giúp đỡ ca ca và tẩu tẩu chăm sóc Đinh lão nương. Đinh lão nương sinh ra ba người con trai, chỉ có Hạ mẫu là nữ nhi, đương nhiên được xem là bảo bối, Đinh lão nương bị bệnh thành như vậy, tuy Hạ mẫu mang thai, nhưng cũng đành lòng mặc kệ lão nương. Cũng may Hạ mẫu quen lao động, mặc dù mang thai, nhưng chuyện giúp đỡ cũng vướng bận gì, bớt những lời phàn nàn từ tẩu tẩu.

      biết là mệnh Đinh lão nương chưa tuyệt, hay vì Hạ mẫu tận tâm hầu hạ, chỉ trong nửa tháng, bà khỏe hơn rất nhiều, có thể xuống giường lại được.

      Thấy Đinh lão nương có việc gì, Hạ mẫu liền nhờ người gọi Hạ phụ tới đón bà trở về. Lúc Hạ phụ tới Tào gia, vì nghĩ ban ngày trời nắng nóng, để trời chiều hẵng về, hai nhà cách nhau xa, sau giờ ngọ đưa bà về. Hạ phụ tự mình đánh xe, để cho Hạ mẫu ngồi trong xe, ông vung roi đánh lừa về. ngờ mới được nửa đường, Hạ mẫu bị đau bụng, sắp sinh, thể tiếp được.

      Hạ phụ còn cách khác, đành phải ngừng xe lừa, vừa khéo ven đường có tòa miếu đổ nát, ông xuống xe lừa, dìu Hạ mẫu vào trong miếu nghỉ ngơi, an trí phen, để cho Hạ mẫu chờ ở trong miếu, còn ông tìm bà mụ.

      Hạ phụ vừa , Hạ mẫu đau bụng sinh, nhịn được nửa canh giờ, nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng Hạ phụ đâu, thấy trời dần đen, Hạ mẫu khóc ra nước mắt, đúng là họa vô đơn chí mà, đột nhiên bên ngoài trời mưa tầm tã, sấm chớp đùng đùng. Đúng lúc đó, bên ngoài ngôi miếu truyền tới tiếng vang, bà tưởng Hạ phụ dẫn bà mụ tới, định gọi to lại nghe truyền tới tiếng chuyện khẩn trương gấp gáp, hình như là tiếng của vùng ngoài ( phải tiếng địa phương), bà sợ hãi, vội vàng bò dậy, sờ soạng bò tìm chỗ nấp phía sau tượng bồ tát.

      Hạ mẫu từng nghe , ở gần đây được yên ổn, đạo tặc thường lui tới, nghĩ tới đó, bà rất sợ dám phát ra tiếng động. Nhất thời có đoàn người vào ngôi miếu đổ nát, tiếng Quan Thoại của kinh thành, Hạ mẫu nấp ở nơi bí mật gần đó nghe được lúc lâu mới hiểu ra, ra đường đoàn người này gặp phải đạo tặc, đồng thời, trong đó có vị phu nhân chuẩn bị sinh, bất đắc dĩ đành vào ngôi miếu đổ nát này, để cho bà tử giúp nàng đỡ đẻ, may là mang theo bà mụ đường .

      Hình như trước đó trong miếu này có người ở, nên có đủ bếp và củi, đám người đó vội vàng đốt lửa, vừa trấn an phu nhân.

      Bản thân Hạ mẫu cũng đau bụng sinh, do dự có nên ra ngoài, van cầu nhà kia bảo bà mụ đỡ đẻ giúp mình hay , chợt nghe bên ngoài có tiếng người la lên: "Có tiếng vó ngựa, e là đám đạo tặc đuổi tới rồi, mau mau!"

      "Phu nhân sinh rồi!" trận kêu la, lại có tiếng trẻ con khóc, có người dặn dò nhũ nương: "Nếu đạo tặc đuổi theo, có thể đại nhân phải cho ngựa chạy nước đại, trẻ con thể nhược chịu nổi xóc nảy, khi , chỉ sợ bảo đảm, quản gia và nhũ nương ra bên ngoài, nhìn chung quanh đây có tìm được nơi trốn , mau trốn , tới hừng đông tái hợp."

      Hạ mẫu vừa nghe hai chữ đạo tặc, sợ tới mức tim gan lộn nhào, vội vàng ngậm chặt miệng. Chỉ trong chốc lát, người bên ngoài chạy mất. Tiếp theo bên ngoài lại có tiếng , là Hạ phụ dẫn bà mụ tới. Lúc này Hạ mẫu mới chợt hiểu ra, đám người vừa nãy nghe tiếng động, tưởng là đạo tặc, ngờ đó là Hạ phụ và

      bà mụ.

      Hạ mẫu vội vàng lên tiếng đáp lại, Hạ phụ và bà mụ cầm đền lồng vào, dìu Hạ mẫu ra. Hạ mẫu bị giày vò thấu trời xanh mới sinh ra nữ ( bé sơ sinh ).

      Nhưng ngờ, đứa trẻ sau khi sinh ra, lúc bà sờ đến còn hơi thở.

      Nhất thời trời chợt sáng lên, bên ngoài mưa cũng ngừng, đột nhiên có nữ nhân điên, tóc tai rối bời ôm hài nhi chạy vọt vào căn miếu đổ nát, ôm hài nhi còn khóc chạy đến chỗ Hạ mẫu, vừa hối hả chạy tới vừa : “Đừng khóc, đừng khóc, đổi cái khác cho con.” xong liền chạy lên nhét đứa con vào lòng Hạ mẫu, rồi lại đoạt đứa con còn hơi thở của Hạ mẫu, chợt chạy biến thấy bóng dáng.

      Hạ phụ lật đật đuổi theo, đuổi theo chừng canh giờ mới quay lại, ông đuổi theo nữ nhân điên cuồng kia nữa vì lo lắng cho Hạ mẫu nên quay về.

      Hạ mẫu ôm đứa trẻ trong lòng, thấy băng dán còn vết máu ( băng dán ở chỗ rốn mới cắt ), bà biết là mới sinh lâu, nhất thời đứa trẻ khóc to, bà liền cho bú sữa, thể buông tay được.

      Bà mụ thấy Hạ phụ trở về, bà liền khuyên nhủ: “Nếu đuổi theo được thôi. Xem như nữ nhi của hai người bạc phước! Nay lại đổi cho hai người đứa trẻ còn sống cứ nuôi , đây hẳn là thiên ý!”

      Đợi bà mụ , Hạ mẫu mới kể lại chuyện tối qua chứng kiến, giọng : “ chừng, nữ nhân điên kia là nhũ nương của nhà kia đó! Bị người ta dọa đến điên lên, bởi vậy mới đổi nữ nhi của chúng ta .”

      Hạ phụ nghe, liền kiểm tra người đứa trẻ, quả nhiên thấy chất liệu tiểu y của đứa trẻ này bất phàm, người còn có ngọc bội, ông liền kết luận, đây chắc chắn là nữ nhi của vị đại nhân gặp phải đạo tặc kia.

      Nếu như bọn họ tìm được nữ nhân điên đó, đành đâm lao phải theo lao, nuôi đứa trẻ này lớn lên. Đứa trẻ này chính là Hạ Trọng Phương.

      Giản Phi Văn nghe đến hồ đồ, ông với Hạ phụ: “Theo lời ông , vậy đứa trẻ đó là do nhũ nương của vị đại nhân kia ôm đến?”

      Hạ phụ : “Nếu nữ nhân điên kia là nhũ nương của nhà đấy là như vậy. Bởi vì nữ nhân điên đó đột nhiên ôm nữ xuất , mà người chung quanh ai thông báo là mình bị mất nữ , vả lại y phục của nữ đó bình thường, theo lý mà , hẳn nữ đó là nữ nhi của nhà đại nhân ngang qua căn miếu nát.” xong, ông nhìn Giản Phi Văn, đoán ông ta chính là vị đại nhân năm đó mang theo nữ quyến qua căn miếu đổ.

      Hạ Trọng Phương nghe, trong lòng cũng giật mình, chiếu theo lời Hạ phụ , vậy nàng là nữ nhi của đại nhân kia, chứ phải là nữ nhi của Giản Phi Văn, vậy chuyện này là thế nào?

      Thái phó phu nhân cũng kinh ngạc, bà hỏi Hạ mẫu: “Lúc ngươi nấp trong chỗ tối, nghe người ta gọi là đại nhân, ngươi có biết tên họ là gì ?”

      Hạ mẫu vốn nghĩ rằng đại nhân qua căn miếu đổ ấy là Giản Phi Văn, chuyện kể hết, chân tướng ràng, nhất thời nghe thái phó phu nhân hỏi, dường như tình đơn giản như vậy, lòng bà khỏi thất kinh, bà cố gắng nhớ lại, bà : “Hình như gọi là trạng nguyên gia, nhưng nghe lắm, biết có nghe lầm hay .”

      Trạng nguyên gia, Vương Tinh Huy? Thái phó phu nhân nghĩ cái cũng giật mình, bà la lớn: “Năm đó Tinh Huy bị biếm tới Triều Châu, đường qua Giang Nam phải đạo tặc, có người trình báo lại, hay là?”

      Hay là Hạ Trọng Phương là nữ nhi của Vương trạng nguyên và Vi Thanh Mi? Trong đầu mọi người đều xuất suy nghĩ này. Nếu Hạ Trọng Phương là nữ nhi của Vương trạng nguyên, tướng mạo nàng giống tổ mẫu - thái phó phu nhân cũng có thể hiểu được.

      Giản thái phó lại : “Chưa chắc nữ nhân điên kia là nhũ nương của Vương trạng nguyên.”

      Thứ nhất, người Hạ Trọng Phương lúc ấy có ngọc bội, là ngọc bội của Giản Phi Văn. Thứ hai, Hạ phụ Hạ mẫu nữ nhi của bọn họ vừa sinh ra chết, nhưng phải Vương Tinh Huy và Vi Thanh Mi nuôi nữ nhi tên Vương Du sao? Thứ ba nữa, cuối cùng nữ nhân điên kia có phải là nhũ nương của Vương gia hay , có phải ôm hài tử của Vương gia hay , còn phải bàn lại.”

      Mọi người nghe lời của Giản thái phó, suy đoán nãy giờ cũng hóa hồ đồ.

      Giản thái phó liền gọi Giản Mộc Huyền vào: “Huyền nhi, con đến Vương phủ, mời Vương trạng nguyên và trạng nguyên phu nhân đến đây chuyến, việc cực kỳ quan trọng, mời bọn họ nhanh chóng qua đây. Những thứ khác đừng nhiều lời.”

      Giản Mộc Huyền ứng, vội vàng chạy .

      Hạ Trọng Phương lắc lắc ngón tay, nếu mình là nữ nhi của Vương trạng nguyên, vậy là tốt! Nhưng nghe thái phó đại nhân phân tích, hình như trong đó còn có khúc mắc gì đấy, mình nhất định là con của Vương trạng nguyên.
      Last edited: 11/11/14
      Yoolirm Park, Halong-ngoc, Trà Xanh3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :