1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thịnh Sủng - Cống Trà ( C90) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 19

      Editor: Holilinhk (Hoanglinh2tq)

      đợi Hạ Trọng Phương kháng nghị lần nữa, mọi người đẩy vào phòng của Trầm Tử Trai.

      Lục Mộng dẫn tiểu nha hoàn, theo lời căn dặn của Trầm Tử Trai mà đốt thêm đèn cầy lên bàn , ở giữa có bày thêm bình hoa nho , trong bình cắm vài nhánh hoa tươi. Trù nương (nữ đầu bếp) mang thức ăn lên, đặt bàn xong, bà lại quay sang châm thêm nước vào bình hoa cúc, nhìn ổn thỏa, bà mới thở ra hơi.

      Tiểu nha hoàn hỏi : “Lục Mộng tỷ tỷ, Hạ nương trở thành vương phi sao?”

      Lục Mộng vỗ vỗ mặt tiểu nha hoàn : “Đừng hỏi nhiều, sau này muội biết thôi.” như vậy, nhưng trong bụng lại khác: “Nếu Hạ nương là cháu của Giản thái phó, cũng phải là thể trở thành Vương phi a!!”

      Tiểu nha hoàn lại thắc mắc: “Bên ngoài truyền dữ lắm, ….”

      Lục Mộng che miệng của tiểu nha hoàn lại, cảnh cáo: “Muốn ở được trong Vương phủ, có nhiều lời chỉ cần biết là được, đừng trước mặt người khác!”

      Tiểu nha hoàn vội vàng gật đầu, thấy Lục Mộng buông tay, nhất thời le lưỡi: “ .”

      Lúc này Trầm Thanh Toàn dự tiệc ở Giản phủ, kéo Giản Mộc Thanh ra góc yên tịnh rồi : “Muội chưa thấy Hạ nương kia đâu, nếu muội thấy, đảm bảo muội phải giật mình. So với Lam nương ấy còn giống muội hơn nữa.”

      Người được Trầm Thanh Toàn gọi là Lam nương – chính là muội muội của Giản Mộc Thanh.

      Giản Mộc Thanh luôn thích người muội muội này, vừa nghe Trầm Thanh Toàn đề cập, liền cau mày: “Đừng tới nó,người khác nó giống muội nhưng tính cách nó giống con nhà nghèo, ích kỉ, thực là làm người ta ghét mà, nghĩ đến thôi mà người muội còn bực mình này.”

      Trầm Thanh Toàn khỏi cười : “Nếu như vậy muội hẳn ghét Hạ nương lắm hửm? ấy xuất thân từ nhà nghèo, lại làm nhũ nương, nếu chính xác là người của Giản phủ, là làm mất mặt mọi người.”

      Giản Mộc Thanh : “Vừa nghe tin đồn bên ngoài là cha muội phủ nhận trước mặt tổ phụ tổ mẫu ngay (ông nội, bà nội), là Hạ nương liên can gì đến ông hết, còn về chuyện tin đồn, ông cũng biết là có ý gì.”

      Trầm Thanh Toàn lại cười: “Cha muội như vậy, mọi người đều tin?”

      Tuy tin tưởng nhiều ở lời cha, nhưng dù sao trước mặt người ngoài vẫn phải bảo vệ danh dự cho ông, nên mới : “Đương nhiên là tin. Hạ nương mười chín tuổi, nếu mẹ ấy có nghi ngờ phải là mười chín năm trước. Năm đó, cha muội chỉ có mười sáu tuổi, mỗi ngày đều ở trong phủ đọc sách, làm sao có thể làm ra chuyện hoang đường với người phụ nữ khác chứ? Mà Hạ nương là người Giang Nam, ở cách xa kinh thành, càng thể dính tới cha muội được.”

      Trầm Thanh Toàn cười: “Chuyện đồn bên ngoài là thế này, rằng cha muội năm đó phải thành thân, bỏ quên hồng nhan tri kỉ mang thai, hồng nhan tri kỉ thể ở lại, đành hồi hương. đường hồi hương sinh ra Hạ nương ở căn miếu đổ nát, tình cờ mẹ nuôi của Hạ nương cũng sinh con tại đó nhưng may thay đứa con của người mẹ nuôi này bị chết. Cơ duyên vừa khéo, dưỡng mẫu liền nhận Hạ Trọng Phương làm con, coi như con ruột mà nuôi. Sau này Hạ Trọng Phương được dưỡng mẫu nuôi dưỡng tỉ mỉ, lại gả cho Qúy Minh Xuân. ngờ Hạ nương là bị Qúy Minh Xuân thôi, trong cơn nóng giận, dưỡng mẫu bắt ấy phải lên kinh để đòi lại công lý, thuận tiện tìm chứng cứ chứng minh thân thế của mình.”

      câu chuyện ly kì khúc chiết, người dệt nên câu chuyện hẳn phải có trí tưởng tượng phong phú lắm.” Giản Mộc Thanh vỗ tay: “Chuyện này có phải là kiên quyết muốn nhét Hạ nương làm tôn nữ của Giản gia hay ?”

      vậy nhưng trong lòng cực kì lo âu, câu chuyện xưa này được viết có mắt có mũi như thế, vạn nhất…

      ở đây lo lắng, còn cha mẹ giọng cãi nhau.

      Bạch thị nghiến răng: “Hôm nay đến bữa tiệc của Phó phu nhân, gặp mấy người gặp qua Hạ nương, rằng ta và Thanh nhi rất giống nhau, ông còn ông với nó có quan hệ gì à?”

      Giản Phi Văn cau mày: “Thiên hạ rộng lớn như vậy, khó đảm bảo là có chuyện người giống người, chẳng nhẽ những ai giống Thanh nhi đều là con ta sao?”

      “Nhưng mười chín năm trước, mới vừa cưới, ông ầm ĩ với tôi trận, còn đòi Giang Nam còn gì?” Bạch thị nhớ lại chuyện lúc trước, hận chịu nổi, đè thấp giọng: “Ông có dám , lúc ở Giang Nam, ông chạm vào người phụ nữ nào ?”

      “Được rồi được rồi, bà ầm ĩ như vậy làm gì, ra sợ người ta chê cười à?” Giản Phi Văn xong liền rời .

      Bạch thị mặc dù tức giận, nhưng còn phải tiếp khách nên sắc mặt biểu lộ cảm xúc, bà điều chỉnh lại tâm trạng, giả ra bộ mặt tươi cười, quay đầu lại vào phủ nghênh tiếp vài vị phu nhân.

      Đến chạng vạng, khách mới ra về, Giản thái phó gọi Giản Phi Văn vào, ông : “Mặc kệ Hạ nương có phải là con ngươi hay , mấy ngày nữa người phải nhận con bé về làm con .”

      “Vì sao?” Giản Phi Văn sợ hãi quá rồi.

      Giản thái phó chắp tay, cúi đầu bước : “Thái tử điện hạ muốn Hạ nương dùng sữa cứu sống Tề vương, chỉ là nay nhìn vào Tề vương phủ thấy ngay, người của Thái tử thể rướn vào vương phủ hành . Vừa may có Hạ Trọng Phương có diện mạo giống với Thanh nhi, thừa cơ hội này mang con bé về phủ, Tề vương bỗng nhiên bị mất nhũ nương, muốn tìm nhũ nương thích hợp khác, dễ dàng gì đâu.”

      Đến bước này, Giản Phi Văn biết lợi hại của tin đồn, có lẽ là do người của Thái tử cho truyền ra ngoài. Cái cảm giác bị người khác sai khiến, tốt chút nào, cực kì khó chịu, nên ông : “Ngoại trừ cách này, còn cách khác sao?”

      .” Giản thái phó từ đơn giản. “Chuyện định.”

      Hạ Trọng Phương biết bản thân bị người khác mưu hại, bên này xấu hổ giải thích với Trầm Tử Trai: “Xiêm y này là Thái Bạch với Thái Hồng chuẩn bị, tôi vốn định thay nhưng…”

      Trầm Tử Trai lại cười : “Xiêm y đẹp như vậy, sao lại đòi đổi. trời nóng, đa số quý nữ kinh thành đều ăn mặc như vậy.” , thấy Hạ Trọng Phương đỏ mặt, cổ trắng như sứ, lụa mỏng nửa che nửa hở, lộ ra ngực sữa, quả nhiên tú sắc khả xan, nhất thời mắt nhìn lom lom.

      Hạ Trọng Phương bị nhìn chịu nổi, hận thể lui ra sau bức mành.

      Hạ Trọng Phương hơi co lại, nơi đẫy đà khe rung, áo lụa nhàng phất động, càng khéo làm say lòng người.

      Trầm Tử Trai chỉ hận bây giờ phải là thời gian bú sữa, thể cởi xiêm y mà tùy tiện xoa nắn chỗ đẫy đà ấy, thở dài : “Phương nương à, nương là xinh đẹp ~~.” :”>

      Ngay cả tai Hạ Trọng Phương cũng đỏ lên rồi, : “Vương gia cũng rất đẹp.”

      Đó là đương nhiên!!! Trầm Tử Trai tự đắc, nhất thời phát ra cả bữa cơm Hạ Trọng Phương chưa ăn gì, liền gắp rau cho vào chén , thấp giọng : “Ăn nhiều chút.”

      Hạ Trọng Phương yên lặng ăn thức ăn trong chén, dám ngẩng đầu nhìn Trầm Tử Trai đối diện.

      Trầm Tử Trai khoát khoát tay, ý bảo các nha hoàn lui ra ngoài, rồi đến ngồi bên cạnh Hạ Trọng Phương, gắp thức ăn đút cho : “Phương nương mau ăn cái này .” >.<

      Hạ Trọng Phương hơi ngạc nhiên, nhưng thấy thức ăn Trầm Tử Trai đút đến bên mép, đành há miệng, nhàng nuốt vào. Rồi : “Tôi tự ăn được rồi, dám để Vương gia lao lực.”

      Trầm Tử Trai cười : “Bản vương thích đút cho ăn mà.”

      Trái tim Hạ Trọng Phương đập bang bang, mặt cười như đóa hoa đào nở rộ, giọng nho : “Tôi chỉ là nhũ nương nho , thực Vương gia cần làm vậy đâu.”

      Trầm Tử Trai : “Nếu bản vương , tất cả những điều này đều do Phương ngự y dặn sao?”

      “Hả?” Hạ Trọng Phương ngạc nhiên.

      Trầm Tử Trai thấy Hạ Trọng Phương còn mực cúi đầu nữa, mới : “Phương ngự y , hãy cố gắng làm Phương nương vui, Phương nương có vui sữa mới tốt, sữa tốt độc trong người bản vương giải càng nhanh hơn.”

      ra là vì chữa bệnh thôi! Hạ Trọng Phương nghĩ đến lý do vinh quang này, liền e lệ nữa, an tâm nhận lấy lòng của Trầm Tử Trai.

      Trầm Tử Trai bưng canh thịt bò, cầm cái muỗng đút cho Hạ Trọng Phương, vừa : “Bây giờ bản vương đút cho , tí nữa đút cho bản vương, bánh ít đưa , bánh quy đưa lại nhé.”

      Hạ Trọng Phương đỏ mặt : “Cứ để tôi tự ăn được rồi.”

      “Hãy cứ để bản vương đút ăn!” Trầm Tử Trai đưa muỗng lên , đút đến khóe miệng Hạ Trọng Phương.

      Hạ Trọng Phương bất đắc dĩ, đành phải ngậm vào.

      Muỗng thứ nhất muỗng thứ hai tới, Hạ Trọng Phương ăn no rất nhanh.

      Trầm Tử Trai bảo nha hoàn thu dọn bàn ăn, cùng với Hạ Trọng Phương rửa miệng, rửa tay, đến bàn rót trà uống, lại : “ vẽ mắt, tô môi, nhưng mặt lại đánh phấn, nhìn cũng tồi, lần tới cứ tô son .”

      Hạ Trọng Phương ngẩn người: “ phải là Vương gia chịu được mùi son phấn sao?”

      Trầm Tử Trai trả lời: “Lúc trước bị bệnh, hôm phải uống ba lần thuốc, trong phòng đầy mùi thuốc đông y, mấy nha hoàn lại son phấn, vào ra, vị phấn tạp với vị thuốc, vừa ngửi thấy buồn nôn nên ta mới bảo các nàng được dùng son phấn. tại bản vương khỏe lên rất nhiều, chỉ cần bú sữa phải uống thuốc nữa, nên cũng sợ mùi phấn son. Khi qua đây, cũng có thể dùng chút phấn son rồi.”

      Hạ Trọng Phương mừng: “Thái Hồng điều son, ngày trước tôi tiến cung, có dùng qua lần, sau đó dùng nữa, chắc Thái Hồng còn nhiều! Bây giờ có thể dùng, chắc Thái Hồng mừng lắm.”

      Trầm Tử Trai nghe bảo với Lục Mộng: “ lấy cho Hạ nương hộp trang điểm, cả son cũng mang tới luôn .”

      Lục Mộng ứng, chần chừ, vội vàng ra ngoài.

      Chỗ ở của Hạ Trọng Phương cách chỗ Trầm Tử Trai xa, chỉ khoảng nửa khắc, nên Lục Mộng lấy hộp trang điểm đến rất nhanh.

      Trầm Tử Trai đợi Lục Mộng mang hộp trang điểm tới, liền phất tay bảo ấy lui ra, từ trong hộp lấy ra cây bút kẻ mi, cười : “Phương nương, để bản vương họa mi cho .”

      phải họa mi chi nhạc là điều đặc biệt mà người chồng làm sao? Chuyện này, Vương gia? Tâm can Hạ Trọng Phương nhảy lung tung, rồi lại nhớ tới mục đích cuối cùng, tất cả chỉ vì kích thích ‘sản xuất’ sữa mà thôi, cố gắng loại bỏ những suy đoán của mình, khép nửa mắt tùy ý cho Trầm Tử Trai họa mi.

      Trầm Tử Trai vẽ mi, dự định tô chút son cho Hạ Trọng Phương, sau cùng là đánh chút phấn, nhưng thấy cánh môi no đủ của Hạ Trọng Phương, điểm tự hồng, khỏi buông bút, đưa ngón tay mơn trớn cánh môi, thầm: “Thế này bảo sao người ta muốn nếm thử?”

      Hạ Trọng Phương há miệng tính gì đó, nhưng vô tình ngậm ngón tay Trầm Tử Trai vào miệng, miệng tự chủ được, duyện chút.

      Ngón tay Trầm Tử Trai được cái miệng ấm áp, mềm mại ẩm ướt bao bọc, tê dại từ đầu ngón tay, đến cánh tay, ngực, kéo dài đến toàn thân, cả người sớm mềm ra, run giọng gọi: “Phương nương giỏi lắm.” xong liền cúi về phía trước, dùng tay vén xiêm y của Hạ Trọng Phương ra, tìm chỗ đẫy đà của .

      Hạ Trọng Phương nghẹn: “Vương gia, hôm nay tôi chưa uống thúc thúc sữa, bây giờ có sữa đâu.”

      Trầm Tử Trai ậm ờ: “Nhưng bản vương lên cơn nghiện sữa, nặng lắm rồi.” rồi đẩy Hạ Trọng Phương ngã xuống trường kỷ, tay cởi áo lụa mỏng ra.


      Chương 20

      EDIT: Holilinhk (Hoanglinh2tq)

      Hạ Trọng Phương nhớ rất kĩ thân phận của mình, là nhũ nương, chỉ cho sữa, cho thứ khác, nghĩ như vậy, liền kéo chặt chiếc áo lụa cởi, và kéo Trầm Tử Trai, cầu xin: “Vương gia, xin người chờ lát, đợi Phương ngự y mang thuốc tới, chỉ uống thuốc là có sữa.”

      Tay Trầm Tử Trai chạm vào chỗ đẫy đà của Hạ Trọng Phương, cuống họng bốc lửa, giọng khàn khàn: “Bản vương khát, mau cho bản vương mút chút .”

      Người đâu cứu mạng a! Đáy lòng Hạ Trọng Phương gọi to tiếng, đẩy Trầm Tử Trai: “Thỉnh vương gia buống tôi ra, tôi châm trà giúp vương gia giải khát.”

      , bản vương chỉ uống sữa, bản vương uống trà.” Trầm Tử Trai lại xòe bàn tay ra, như đứa trẻ, làm nũng với nhũ nương khi đó.

      Ngay tại thời khắc quan trọng, Thu Mộng đứng bên ngoài bình phong bẩm: “Vương gia, Phương ngự y, quận chúa cùng quận mã tới.”

      “Vương gia, vương gia, Phương ngự y tới rồi, sắp có sữa rồi.” Hạ Trọng Phương thở phào hơi mạnh.

      Trầm Tử Trai thả Hạ Trọng Phương ra cách tình nguyện, chỉnh lại xiêm y, lẩm bẩm: “Cái lão Phương này, mỗi tối cứ tới chuẩn như vậy làm gì chứ?”

      Chốc lát Phương ngự y liền vào, thấy tâm tình Trầm Tử Trai bất thường, vội vàng tới bắt mạch, bắt mạch xong liếc cái, chỉ cười mà .

      Trầm Tử Trai có chút xấu hổ, giọng : “Cười cái gì?”

      Phương ngự y đáp: “Cười vài người tâm tĩnh.” xong nhìn Hạ Trọng Phương uống thuốc, vừa nhìn, tròng mắt muốn rớt xuống ngay, Hạ nương ăn mặc như vậy, thể trách Vương gia tâm tĩnh. Bộ dáng là quấy rầy tâm tình người mang bệnh mà, rất thích hợp nha! Phải qua nhắc nhở ấy mới được.

      Qúy Minh Xuân phía sau Trầm Ngọc Tiên, vừa vào thấy Hạ Trọng Phương mặc sa mỏng khinh y, phong thái nổi bật đứng ở giữa, cũng suýt ngây dại, chỉ là nhất thời nghĩ đến Trầm Ngọc Tiên vẫn còn đứng bên cạnh, lúc này mới gắng gượng dời tầm mắt.

      Trầm Ngọc Tiên thấy Hạ Trọng Phương ăn mặc như vậy, hiểu , ra Hạ nương là thích ca ca, muốn dụ dỗ ca ca. Nếu là như vậy, cứ để ca ca cho ấy lời hứa hẹn, đến lúc đó có tra ra ấy là cháu của Giản thái phó, Giản gia tới đón, ấy cũng chưa chắc chịu .

      Trầm Ngọc Tiên nghĩ thông, thấy sắc mặt Trầm Tử Trai càng ngày càng tốt hơn so với trước, còn thần sắc mang bệnh nữa, lòng càng vui mừng, lôi kéo Qúy Minh Xuân, “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau ra ngoài bình phong đứng thôi.”

      Qúy Minh Xuân tưởng Trầm Ngọc Tiên biết ý nghĩ của nên dám hó hé nửa tiếng, cất bước ra ngoài bình phong, tự giác đứng ở vòng ngoài.

      Trầm Ngọc Tiên thấy Hạ Trọng Phương uống thuốc xong, qua lại, ngực to eo , quả thực mê người, nhất thời cũng liếc mắt nhìn nhiều hơn chút.

      Trầm Tử Trai ngoắc Trầm Ngọc Tiên, qua, mới : “Muội cho thêm người canh gác cửa phủ, người bên ngự trù phòng cũng phải điều tra kĩ hơn chút để phòng kẻ tiểu nhân hạ thủ.”

      “Ca ca, việc này ca cứ để muội lo, ca hãy yên tâm dưỡng bệnh nhé.” Trầm Ngọc Tiên lại bên tai Trầm Tử Trai: “Ca ca, Hạ nương là có ý với ca đó, ca phải nắm cho chặt nha, phải tìm cách giữ ấy lại. Đến lúc đó, Giản gia có cho người đến đón, ấy nỡ rời xa ca ca, tự nhiên nữa.”

      Trầm Tử Trai cười : “Ca ca tự có chính kiến, muội đừng lo lắng.”

      Hai người to , Phương ngự y bưng chén thuốc đến gọi Trầm Ngọc Tiên: “Quận chúa cũng lánh thôi.”

      Trầm Ngọc Tiên nghe gọi, lui xuống.

      Phương ngự y dặn Trầm Tử Trai: “Bây giờ trời nóng, khí huyết cũng khô, khi Vương gia hút sữa nên quá dùng sức, để phòng ngừa việc nổi lên điểm đỏ như lần trước.” xong lui xuống.

      Tháp tiền yên tĩnh trở lại, hai mắt sáng quắc của Trầm Tử Trai nhìn về phía Hạ Trọng Phương, cảm giác như sói đói, cố tìm mọi cách khắc chế, tiến lên từng bước, kéo tay áo Hạ Trọng Phương: “Phương nương có sữa chưa?”

      “Ừ.” Tầm nhìn của Hạ Trọng Phương ở chỗ Trầm Tử Trai vừa chạm vào, lập tức cúi đầu, tim đập nhanh hơn, gương mặt đỏ ửng, thấp giọng : “Vương gia có thể uống rồi.”
      Trầm Tử Trai lúc này vội, ngồi lên giường: “Phương nương tự mình cởi áo ngoài ra .”

      Hạ Trọng Phương cũng ngồi lên giường, nhàng cởi áo ngoài màu đỏ ra, lộ ra phần đẫy đà, lại cởi ra chiếc áo lụa che nửa, gọi: “Vương gia được rồi.”

      Trầm Tử Trai vốn chế bản thân đừng nhìn , nhưng khi nghe giọng ngọt ngào gọi , nghiêng đầu nhìn thử cái, á, suýt phụt máu mũi =.=. Nhất thời đôi tay theo điều khiển của trí não, duỗi cái, ôm được Hạ Trọng Phương ngồi ngay ngắn đùi, giật áo lụa ra, cúi đầu ngậm lấy chỗ đẫy đà, mút ngụm lớn.

      Hạ Trọng Phương rên . ôm lấy đầu Trầm Tử Trai, cầu xin: “Vương gia, xin chút.”

      Cuống họng Trầm Tử Trai muốn bốc lửa, hút ngụm lớn mới thoáng cảm thấy tốt hơn chút, nhất thời giảm tốc độ lại, chỉ mút lấy từng ngụm .

      Hạ Trọng Phương lại chịu được, đáy lòng nhột nhạt, cầu xin: “Vương gia, người nhanh chút .”

      Trầm Tử Trai mút mạnh cái, cảm thấy được Hạ Trọng Phương run rẩy, ngón tay nhịn được, tìm xuống váy , ngón tay xoa xoa nơi nào đó, khinh niết mạn khiêu, lát sau, đổi sang chỗ đẫy đà bên kia, ngón tay vẫn buông lỏng, chậm rãi thâm nhập, từ từ xoay chuyển.

      Cả người Hạ Trọng Phương nhũn ra, vỗ người Trầm Tử Trai, giọng cầu xin: “Vương gia, nên.”

      Trầm Tử Trai ngẩng đẩu, phủ bên tai Hạ Trọng Phương, : “ muốn?” nhưng ngón tay bị ảnh hưởng, cứ chín cạn sâu, đâm vào. ngừng.

      Hạ Trọng Phương khỏi thở mạnh, dục vọng vừa muốn nghênh lại càng muốn cự, vừa xấu hổ lại muốn từ, đành khẩn cầu: “Đừng như vậy, đừng như vậy.”
      Trầm Tử Trai thủ thỉ bên tai Hạ Trọng Phương: “Đừng rời khỏi bản vương, bản vương vẫn tiếp tục giúp nàng.”

      Hạ Trọng Phương mơ hồ gật đầu, gật đầu xong mới cảm thấy đúng, hờn dỗi : “Vương gia khi dễ tôi.”

      Hai người áp má kề tai, nhất thời đều có chút kìm lòng đậu.

      Phương ngự y đứng bên ngoài nghe được thanh bình thường, khỏi khỏi cất giọng : “Vương gia xin hãy bảo trọng thân thể.”

      Trầm Tử Trai nghe giọng của Phương ngự y, nháy mắt tỉnh hồn lại, thấy đôi mắt Hạ Trọng Phương trầm trong mê ly, ngón tay vừa đưa vào khẽ động, cố rút tay về, bên tai Hạ Trọng Phương: “Ngoan, sau này thỏa mãn , hôm nay dừng ở đây thôi.”

      Hạ Trọng Phương yếu đuối tựa vào lòng Trầm Tử Trai, lúc mới tỉnh thần lại, chỉ giãy dụa muốn chỉnh lại xiêm y, bên cúi đầu : "Vương gia hư!"

      Trầm Tử Trai nghe giọng kiều mỵ như vậy, trong lòng lại ngứa lên, hận thể chính xác ‘hư’ hồi, nhưng là nghĩ đến lời của Phương ngự y, đành phải nhịn xuống.

      Đợi Tiền bà tử cùng Thanh Trúc đến dìu Hạ Trọng Phương, Trầm Tử Trai mới nhớ, ủa, Phương nương đêm nay ăn mặc như vậy, chẳng lẽ phải đến cầu tình? Tại sao từ đầu tới cuối đề cập đến Phương nương tử câu?

      Sau khi Hạ Trọng Phương trở về phòng, lại là nhuyễn đứng vững, đến ngồi vào trong bồn nước, nhìn chỗ đẫy đà có vài dấu hôn, mặt cười lại đỏ đậm.

      Tiền bà tử liếc mắt với Thanh Trúc cái, trong mắt là ý cười, làm bộ như có việc gì, giúp đỡ Hạ Trọng Phương tắm rửa.

      Đợi đến giường, Tiền bà tử cười hỏi: "Phương nương có đề cập việc của Phương nương tử trước mặt vương gia ?"

      Hạ Trọng Phương : "Bà bà, con dù sao cũng chỉ là nhũ nương, mặc dù cho sữa vương gia, nhưng phải có chừng mực, cũng dám dễ dàng vì người khác mà cầu xin . Chuyện này vẫn là cầu Tô quản gia có vẻ tốt hơn. Chỉ là hôm nay thể với Tô quản gia. Đợi sáng ngày mai học xong, thấy Tô quản gia lại nhắc tiếng."

      Tới giữa trưa ngày hôm sau, Hạ Trọng Phương thấy Tô Lương, liền bảo Tiền bà tử chạy lấy hộp trang sức kia, năm mười chuyện của Phương Chấp Tâm, cầu đạo thay: "Tô quản gia giúp Phương nương tử lần ! Nghiêm gia kia tuy là nhà công hầu, nhưng nếu là Tô quản gia giúp họ ra mặt, khẳng định cần phải bán thể diện của Phương quản gia (chồng của Phương nương tử) chuyện này cũng xong.”

      Tô Lương đoán được Hạ Trọng Phương cầu Trầm Tử Trai, mà lại đến cầu , nhất thời cười : "Hạ nương cầu sai người rồi. Chuyện này nên cầu vương gia, nếu , cầu Phương ngự y cũng được đấy."

      "Phương ngự y?" Hạ Trọng Phương hỏi: " quen thân với Nghiêm gia sao?"

      Tô Lương : " Mấy năm trước Phương ngự y đính hôn cùng tiểu thư Nghiêm gia, sau lại vì chữa bệnh cho vương gia, tiểu thư Nghiêm gia sợ chậm trễ, nên gả cho người khác. Mặc dù như thế, nhưng dù sao hai nhà cũng là thế giao, vẫn còn qua lại. Nếu Phương ngự y chịu tiếng, Nghiêm gia tất nhiên là dẹp bỏ thể diện. Về phần trang sức, Hạ nương tự mình giữ lấy ! Chút trang sức này, Vương phủ cũng có, Phương ngự y cũng nhiều, thiếu thiếu."

      Tô Lương hết, ông nghĩ rằng tương lai Hạ Trọng Phương chừng trở thành sủng phi của vương gia, liền muốn chỉ điểm cho phen, nhân lại bổ sung : "Nếu xong xuôi, nương hãy an tâm thu giữ trang sức, cần trả lại. Trả về ngược lại khiến người khác bất an ."

      Hạ Trọng Phương ứng, cảm tạ Tô Lương, quay đầu liền tìm Phương ngự y, qua tình.

      Phương ngự y vì Hạ Trọng Phương cho sữa cứu sống Trầm Tử Trai, cũng tương đương với cứu tộc nhân Phương gia, cũng chừng về sau bản thân lại kết hôn với Hạ Trọng Phương, nhất thời liền ứng việc cầu, cũng : " cũng có trang sức gì, hộp trang sức kia cứ giữ lại cho mình dùng! Việc Phương nương tử, để hôm nay ta lo liệu cho, trở về cho tin chính xác."

      Hạ Trọng Phương cảm tạ.

      Phương ngự y gặp Tiền bà tử và Thanh Trúc đứng phía xa, nghe bọn họ gì, chỉ : "Hạ nương, bên ngoài đồn đãi là cháu Giản thái phó, nếu tình được thẩm tra, có lẽ đến đón đấy, có khả năng độc tính trong cơ thể vương gia chưa hết, cũng đừng vô tâm bỏ vương gia mà bước nhé!"

      Hạ Trọng Phương : "Gian ngoài đồn đãi rất dữ, cũng chắc chắn là tình hình thực tế. Mà cho dù Giản gia thẩm tra , muốn tới nhận tôi, cũng phải đưa cha mẹ tôi lên kinh thành, mọi chuyện, đưa ra chứng cớ, tôi mới bằng lòng tin. Nếu , dù gia thế phú quý như nào chăng nữa, tôi cũng thể tùy ý bỏ quên cha mẹ của mình, có bằng chứng lại nhận cha mẹ khác."

      Phương ngự y khỏi nhìn lại Hạ Trọng Phương, cực kỳ cảm khái, Hạ nương này, đúng là người hiếm có, nếu ấy thực phải là cháu của Giản thái phó gia, tương lai thể có quý tế, phẩm chất như vậy, chính mình cưới nàng, kỳ phải lao tâm.

      Phương ngự y có tâm cho Hạ Trọng Phương thể diện, buổi chiều quả nhiên đến Nghiêm gia, khoảng chạng vạng trở về, liền bảo người thỉnh Hạ Trọng Phương đến chuyện, cười : "Thành rồi, sáng sớm ngày mai Phương nương tử tất đến tạ, cứ an tâm chịu tạ !"

      Hạ Trọng Phương khỏi mừng rỡ, phúc xuống : "Sương tạ này là nhờ Phương ngự y!"

      Phương ngự y cười cái, : " muốn cảm tạ ta, giúp ta thêu cái hà bao ha!"
      Hạ Trọng Phương nhất mực ứng, lần trước đáp ứng Quý mẫu giúp bà thêu hà bao, làm xong rồi, nay có thời gian giúp Phương ngự y thêu cái .

      Tin Hạ Trọng Phương suốt đêm thêu hà bao, rơi vào tai Trầm Tử Trai, Trầm Tử Trai mừng thầm: xem ra, bổn vương sắp có hà bao rồi!

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: thêm nè!
      Halong-ngoc, duyenktn1, Dion9 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆ Chương 21

      EDIT: Holilinhk

      Buổi chiều ngày hôm sau, Phương Chấp Tâm quả nhiên đưa Tiếu nương tử đến cầu kiến Hạ Trọng Phương.

      Vào phòng, nhìn thấy Hạ Trọng Phương, Phương Chấp Tâm lập tức quỳ xuống : "Cảm ơn chi ân Hạ nương cứu giúp phen này!"

      Hạ Trọng Phương bảo Tiền bà tử nâng Phương Chấp Tâm dậy, chỉ nàng ngồi xuống, cười : "Ta chỉ là nhũ nương, Phương nương tử thực cần đa lễ." xong bảo nha hoàn phụng trà.

      Tiền bà tử cảm thán, Phương nương quả nhiên xưa khác nay, chỉ cần câu, cứu được nhà Phương nương tử, còn được nàng ta tặng hộp trang sức, nếu là trước kia, nghĩ cũng dám nghĩ.

      lát thấy Thanh Trúc đến dâng trà, Phương Chấp Tâm tiếp, lại tạ, tâm trạng cũng yên lặng cảm thán, ngay cả nha hoàn hầu hạ cũng có thể diện như vậy, ở trong vương phủ cũng biết địa vị Hạ nương bất thường như thế nào.

      Trước kia Tiếu nương tử cũng tiếp xúc nhiều với Tiền bà tử và Hạ Trọng Phương, xem như người quen, lấy thêm can đảm : "Lần này may nhờ có Hạ nương tương trợ, lão gia phu nhân của chúng tôi cũng là vô cùng cảm kích, vốn định vào phủ bái tạ, chỉ sợ được vào Vương phủ thôi! Người có lòng thiết yến thỉnh Hạ nương tới, chỉ biết khi nào Hạ nương rỗi?"

      Thanh Trúc đợi Hạ Trọng Phương trả lời, trước bước: "Dạo này Hạ nương ban ngày phải học, buổi chiều phải hầu hạ vương gia, sợ là thể ra phủ."

      Hạ Trọng Phương vừa nghe, liền biết được tùy tiện ra phủ, nên cười : "Đúng vậy, bệnh vương gia còn chưa hết, ta thể rời, ta tiện mình ra phủ. Hảo ý của Phương nương tử và Tiếu nương tử ta xin lĩnh, sau này nếu rảnh rỗi ra phủ, nhất định đến thăm Phương nương tử! Phương nương tử nếu rãnh đến đây chơi nha.”

      Phương Chấp Tâm cũng hi vọng Hạ Trọng Phương có thể được ra phủ, vừa nghe lời của nàng, nhân tiện : "Hạ nương chê, ta mặt dày thường đến chơi."

      chuyện, thấy giờ còn sớm, Phương Chấp Tâm dám lại quấy rầy xuống, cùng Tiếu nương tử đứng dậy cáo từ, trước khi , lại nhét tiểu hà bao vào tay Hạ Trọng Phương.

      Sau khi Phương Chấp Tâm rồi, Hạ Trọng Phương mở hà bao ra nhìn thử, bên trong có tờ ngân phiếu, ước chừng ngàn lượng bạc. thiếu chút nữa ngây người, đời này, lần đầu tiên nhìn thấy ngân phiếu, còn là mệnh giá lớn như vậy. Phát, phát tài!

      Buổi tối hôm nay, Hạ Trọng Phương cho bú sữa xong trở về phòng, tắm xong liền thêu hà bao dưới ánh đèn, bên thầm cân nhắc, nếu là về sau làm nhũ nương nữa, cũng phải là thể gả cho quý tế. nay phải hộp trang sức, còn có ngân phiếu ngàn lượng sao? Cầm chừng đó, có thể hồi hương mua mấy chục mẫu đất, lại xây cái nhà, tuyển vị hôn phu nghe lời vào cửa, bình lặng sống .

      Hạ Trọng Phương thêu hà bao, thấy Mạc bà tử tiến vào bẩm: "Mẫu thân Quận mã gia tới!"

      " trễ thế này, bà ấy tới làm gì?" Sau khi Hạ Trọng Phương bị Quý Minh Xuân đùa giỡn ở Tình Vũ các, đột nhiên đối với Quý mẫu cũng cảm thấy chán ghét, căn bản muốn để ý đến bà, chỉ phân phó: "Bảo bà về , ta nghỉ ngơi rồi."

      Nàng vừa dứt tiếng, Quý mẫu cũng vào phòng, cười : "Phương nương còn chưa an giấc sao?"

      Thanh Trúc theo phía sau Quý mẫu, nhăn mặt với Hạ Trọng Phương ý tứ chính là chính mình ngăn được mẹ của quận mã gia.

      Hạ Trọng Phương nhịn tức, hỏi: "Lão phu nhân, trễ như vậy còn đến đây, có gì chuyện quan trọng à?"

      Quý mẫu : "Lần trước phải nhờ con thêu cái hà bao hoa văn dạng sen sao? Nghe con tú xong rồi, nhưng là đợi mấy ngày, thấy con mang qua, ta đành tự mình đến lấy thôi."

      Hạ Trọng Phương tính bảo Tiền bà tử mang hà bao ra cho Quý mẫu, nhưng nghe xong lời của Quý mẫu, tâm đột nhiên cảnh giác, chỉ là cái hà bao, bà cứ gấp như vậy làm gì? Hay là muốn lấy này hà bao làm ngụ ý gì? được, thể đưa cho bà.

      "Lão phu nhân, hà bao vốn là thêu xong rồi, chỉ là ngày ấy dưới đèn chép tự, trong tay dính mực, lại quên rửa tay, cầm hà bao lên, nên làm hà bao dính mực, vốn định tẩy xem có thể xóa được vết mực hay , ai ngờ tẩy cái, lại làm hỏng luôn cả hà bao. tính bảo người qua truyền lời với phu nhân, sau này thêu cái khác đưa qua cho người!" Hạ Trọng Phương xong, sớm có chủ ý, đến lúc đó bảo các nương châm tuyến trong phủ thêu cái rồi đưa qua cho bà, còn cái chính mình tự tay thêu, cũng thể đưa được.

      Mong các bạn đừng mang truyện đâu nhé, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.

      Quý mẫu sửng sốt, tin lời của Hạ Trọng Phương, nhưng nhìn thấy cầm trong tay tiểu tú giá, hình như là bộ dáng bắt đầu thêu hà bao, nhất thời lại thoải mái, ài, tẩy hỏng cái rồi, lại nhanh tay thêu cái khác, xem ra giống như là lừa ta.

      Bà nghĩ như vậy, liền giọng: "Cũng đừng khẩn trương, bây giờ khuya rồi, nghỉ ngơi trước ! Từ từ thêu cũng được mà."

      Tiễn bước Quý mẫu, Hạ Trọng Phương để tiểu tú giá trong tay qua bên, lặng lẽ dặn Tiền bà tử: "Ngày khác, hãy lưu ý nhiều hơn động tĩnh của lão phu nhân, chỉ sợ bà có ý tốt!"

      Tiền bà tử ứng, cười : "Nếu bà muốn hà bao, kêu nương châm tuyến thêu cái đưa cho bà là được."

      Hạ Trọng Phương : " Trước kia con thêu cho bọn họ ít hà bao, thấy bọn họ quý trọng, bây giờ chỉ có cái hà bao, chạy đến tận hai lần, làm người ta nghi ngờ ."

      Tiền bà tử vừa nghe, cũng có chút nghĩ mà sợ, : "May mà Phương nương vẫn chưa đưa hà bao cho bà, nếu , biết bà muốn dùng nó để làm gì.”

      Ngày hôm sau, Hạ Trọng Phương liền mật bảo nương châm tuyến, bảo nàng làm hà bao ấn theo cầu của Quý mẫu, tú hà bao màu lam, hoa màu trắng.

      Qua mấy ngày, nương châm tuyến thêu xong hà bao, Hạ Trọng Phương liền bảo Thanh Trúc mang hà bao qua cho Quý mẫu, là chính vội vàng thêu suốt đêm.

      Quý mẫu được hà bao, tất nhiên là vui sướng.

      Hạ Trọng Phương muốn giờ học chuyên tâm tập viết tự, chỉ có buổi chiều là có chút rảnh rỗi thêu hà bao, nhưng lại kéo mấy ngày mới thêu xong được hà bao đẹp để tặng cho Phương ngự y.

      Hạ Trọng Phương đợi đến thêu hà bao xong, thừa dịp Phương ngự y tìm đến, liền đưa hà bao cho Phương ngự y.

      Phương ngự y vừa nhận hà bao thấy, là văn dạng cát tường, mặt thêu chữ cát tường như ý, nhìn cực kì tinh xảo, khỏi khen: "Hạ nương khéo tay!"

      Hạ Trọng Phương được khen, có chút ngượng ngùng, cười : "Vội quá, còn chưa được tinh xảo lắm. Khi nào rỗi, tôi thêu cho Phương ngự y lại cái khác."

      "Cái này đẹp lắm rồi." Phương ngự y cười : "Nếu Hạ nương lại thêu, thêu cái túi hương !"

      Hạ Trọng Phương ứng , bây giờ cũng còn sớm, liền chuẩn bị dùng bữa tối.
      Phương ngự y vài câu mới .

      Trầm Tử Trai nơi đó, biết được Phương ngự y giúp đỡ Hạ Trọng Phương đến Nghiêm gia giúp, cười : " cũng rất tiện, năm đó tiểu thư Nghiêm gia gả cho người khác, phải Nghiêm gia là thiếu Phương ngự y nhân tình đó sao?"

      Tô Lương : " cho cùng, cũng là bởi vì Phương ngự y muốn trị liệu tốt cho vương gia, nên mới trì hoãn hôn , vương gia cũng thiếu Phương ngự y nhân tình đấy!"

      Trầm Tử Trai cười : "Sau này từ từ trả là xong."

      Tô Lương nghe Trầm Tử Trai lời thâm ý sâu sắc này, khỏi thấp giọng : " Chỗ Thục phi nương nương, gần đây cũng có động tĩnh gì!"

      Trầm Tử Trai liếc mắt với Tô Lương cái rồi : " có tin tức, mới chính là tin tức cực tốt."

      Tô Lương gật gật đầu, nhất thời thở dài : " Bên người Thái tử người tài ba cũng ít, đặc biệt Giản thái phó, là nhân vật toàn tài. Nếu có thể khiến Giản thái phó về bên người, ..."

      Trầm Tử Trai ngăn ông tiếp: " Nếu Giản thái phó dễ dàng lấy như vậy, ông ta phải Giản thái phó ."

      Đợi Tô Lương rồi, Trầm Tử Trai nhìn ra ngoài cửa sổ, mỗi ngày khi khí huyết tốt chút, liền muốn ra ngoài dạo chút, mọi người lại ngăn cản, đều Phương ngự y chưa thả, họ thể để ra ngoài.

      Trầm Tử Trai bất đắc dĩ, đành phái người thỉnh Phương ngự y lại đây.

      Rất nhanh , Phương ngự y tới rồi, bắt mạch, nhìn sắc mặt Trầm Tử Trai, thế này mới : " Độc tính trong cơ thể Vương gia xuất hơn phân nửa, bây giờ còn choáng váng khó chịu, đứng còn mệt mỏi, có thể ra ngoài dạo chút. Mỗi ngày ra ngoài sân dạo, dạo chút, đừng quá canh giờ là được." xong, cười : "Ta đỡ vương gia ra ngoài !"

      Trầm Tử Trai cười : " cần ngươi đỡ, bản vương có thể tự ." xong bảo Lục Mộng vào thay thường phục cho , đổi xong mới cùng Phương ngự y ra ngoài.

      Ra khỏi cửa phòng, Trầm Tử Trai nhìn các nơi, hỏi: "Phương nương ở chỗ nào?"

      Phương ngự y chỉ hướng : "Hạ nương ngụ ở chỗ đó, cách chỗ vương gia chỉ có ba cái tiểu viện."

      ", xem ấy chút!" Trầm Tử Trai đoán giờ này hẳn là Hạ Trọng Phương học xong rồi, nhất thời cười về phía phòng .

      Hạ Trọng Phương vừa mới học xong trở về, thu dọn đồ đạc, lát nghe tiếng Thanh Trúc, vội hỏi: "Hô to gọi làm gì thế?"

      Thanh Trúc cười : "Là vương gia về phía này!"

      Hạ Trọng Phương ngẩn ra, nhìn thử ngoài cửa, nhất thời vội vàng đón.

      Trầm Tử Trai thấy được Hạ Trọng Phương ra nghênh, liền cười : "Phương nương ngóng đợi bản vương sao?"

      Hạ Trọng Phương thấy bộ dáng Trầm Tử Trai tiêu hết bệnh khí, cũng là vui mừng, cười : "Thân mình Vương gia ổn ?"

      " sao, khỏe lắm, Phương ngự y có thể ra ngoài dạo chút, liền đến đây với trước." chuyện, Trầm Tử Trai vào phòng Hạ Trọng Phương, thấy bày biện khéo léo, nhất thời gật đầu, xem ra mọi người trong phủ có bạc đãi .

      Thanh Trúc sớm phụng trà lên, xong lại thối lui đứng bên hầu hạ.

      Trầm Tử Trai hỏi Hạ Trọng Phương mấy câu, cuối cùng nhịn được hỏi: "Phương nương phải thêu hà bao cho bản vương sao? Hà bao đâu?"

      Hạ Trọng Phương kinh ngạc, nhất thời chưa kịp trả lời.

      Tiền bà tử ở bên cạnh thấy vậy, gấp chịu được, trong cái khó ló cái khôn, bà chạy tìm cái hà bao ban đầu Hạ Trọng Phương giúp Quý mẫu thêu, đưa cho Trầm Tử Trai xem, : "Phương nương mất rất nhiều thời gian thêu hà bao này, chỉ là ngại đẹp, muốn thêu cái khác đẹp hơn cho vương gia."

      Trầm Tử Trai nhận hà bao, thấy hoa văn dạng hoa sen, lấy lam làm nền, thêu hoa trắng, kết miệng hà bao kiểu hồ lô, nhất thời : "Cái này cũng tệ, cần thêu cái khác, bản vương lấy cái này." xong liền đeo hà bao lên.

      Hạ Trọng Phương muốn ngăn lại, miệng : "Cái này đẹp, đợi sau này thêu cái khác tốt hơn cho vương gia nhé."

      Trầm Tử Trai để ý tới nàng, là đứng lên ra ngoài .

      Phương ngự y quay đầu liếc mắt nhìn Hạ Trọng Phương cái, lặng lẽ ấn hà bao bên hông chút, thầm so sánh hà bao bên hông và hà bao của Trầm Tử Trai, tâm tự hỉ, cái này của ta còn tinh xảo hơn của vương gia à nha, xem , Hạ nương là xem trọng ta. Nàng thêu hà bao cho vương gia, ràng chỉ là cho có lệ.

      Hạ Trọng Phương thấy bọn họ rồi, lại lẩm bẩm : "Vương gia, người đeo hà bao, cẩn thận lại đụng với hà bao của lão phu nhân."

      chốc, đoàn người Trầm Tử Trai vào trong vườn, vừa vặn tình cờ gặp Quý Minh Xuân. Bên hông Quý Minh Xuân cũng đeo hà bao văn dạng hoa sen, nền lam hoa trắng.

      Thực ràng, Trầm Tử Trai và Quý Minh Xuân đụng hàng.
      Halong-ngoc, duyenktn1, Dion9 others thích bài này.

    3. lovecocktail

      lovecocktail Member

      Bài viết:
      66
      Được thích:
      38
      Thanks, mình rất thích Cuộc chiến hôn nhân của Cống Trà. biết cuốn này thế nào nữa :050: À cho mình hỏi, truyện có làm ebook ko hả bạn, mình thấy có mỗi file .docx nên chưa lắm

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      h vào năm học nên lăng chỉ làm ebook khi truyện hoàn, doc.x có thể đojc bằng đt đc nhé
      lovecocktail thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆ Chương 22

      EDIT: Holilinhk

      "Bái kiến vương gia!" Quý Minh Xuân thấy Trầm Tử Trai xuất , nhất thời tiến lên hành lễ, cười hỏi: "Vương gia khỏe chưa?" xong, ánh mắt đảo qua hà bao đeo bên hông Trầm Tử Trai, cực kỳ nghi hoặc.

      “Ừ!" Trầm Tử Trai cũng liếc mắt nhìn hà bao bên hông Quý Minh Xuân, nhất thời nhìn Lục Mộng.

      Lục Mộng hiểu ý, bước lên bước hỏi: "Hà bao của Quận mã gia là người ở đâu thêu vậy? Lại giống hệt với vương gia. Trong phủ này có quy định, món đồ nào vương gia dùng, những người khác được dùng giống."

      Quý Minh Xuân đáp: "Đây là Phương nương tặng cho, thực biết lại giống hệt Vương gia."

      Lục Mộng giật mình, quay đầu nhìn Trầm Tử Trai, quả nhiên thấy trầm mặt, nhất thời : "Quận mã gia, Hạ nương là nhũ nương của vương gia, làm sao có thể thêu hà bao cho quận mã gia chứ?"

      Quý Minh Xuân được Quý mẫu dặn từ sớm, nhắm mắt đưa chân : "Dù sao Phương nương cũng là vợ trước của ta, có thể là nhớ tình xưa nghĩa cũ. Nàng thấy quận chúa bận việc gia vụ, nếu có thể giúp ta thêu những tiểu vật này thêu giúp. Nhưng biết hà bao bên hông vương gia là người thêu vậy? Khéo , cùng kiểu."

      Trầm Tử Trai cực tức giận, khiển trách: "Quý Minh Xuân, nếu ngươi cưới muội muội của ta, nên hồi tâm, tại sao còn dây dưa với Hạ nương? Còn nhận hà bao của ấy? Nếu muốn làm quận mã, bản vương đương nhiên thành toàn ngươi."

      Quý Minh Xuân nhìn Phương ngự y và Lục Mộng, thấp giọng : "Ta có nỗi khổ riêng, chỉ tiện trước mặt người khác."

      Phương ngự y và Lục Mộng vừa nghe, thấy Trầm Tử Trai gật đầu, bọn họ liền lui qua bên.

      Quý Minh Xuân mới : "Cũng là nghe bên ngoài đồn Phương nương là cháu của Giản thái phó, mẹ ta nhớ lại, cũng Phương nương giống người của Hạ gia, chừng là cháu của Giản thái, nhất thời sợ Giản thái phó đến nhận nàng, khi đó vương gia muốn tìm nhũ nương thích hợp cũng dễ. Bà nghĩ Phương nương nhớ tình xưa, lại nhớ ta mãi quên, cố ý nối lại tiền duyên. Mẹ thương nghị cùng quận chúa, có ý để ta nạp Phương nương nàng làm thiếp.Thế này khi người Giản gia đến nhận Phương nương, chúng ta hiển nhiên có cách giữ Phương nương lại, cho nàng . Phương nương cũng có thể tiếp tục cho vương gia sữa."

      " như vậy, ngươi là người có lòng hảo tâm, lòng suy nghĩ vì Vương phủ?" Trầm Tử Trai cười lạnh tiếng : "Ngươi cho rằng muội muội ta là đứa ngốc, nghĩ bản vương cũng là người ngu à? Đối với ngươi, bản vương nhắm mắt mở mắt, chỉ là vì muội muội ta mà thôi! Ngươi hãy tự mình hiểu lấy, phải cùng muội muội ta sống đàng hoàng, sinh tà niệm. Nếu , cần đến cái chức quận mã, trong kinh thành này, ngươi cũng có đất ở đâu."

      "Vương gia hãy nghe ta ..." Quý Minh Xuân thấy Trầm Tử Trai tin lời của , khỏi khẩn trương: "Ta được may mắn trở thành quận mã, đương nhiên phải toàn tâm toàn ý với quận chúa, dám sinh dị tâm. Bây giờ nhận tâm ý của Phương nương, quả là vì suy nghĩ cho vương gia, vì suy nghĩ cho Vương phủ, có gì khác."

      Quý mẫu cầm hà bao từ chỗ Hạ Trọng Phương, bà là muốn Quý Minh Xuân dựa vào hà bao này mà chứng thực với Trầm Ngọc Tiên, Hạ Trọng Phương vẫn còn có ý với Quý Minh Xuân, mượn chuyện khiến Trầm Ngọc Tiên khuyên Hạ Trọng Phương làm thiếp. Ai ngờ Quý Minh Xuân nhận được hà bao, vẫn cho rằng tình lạc quan, với Quý mẫu: "Cho dù quận chúa đồng ý, chưa chắc vương gia gật đầu. Đừng nay thân phận của Phương nương , mà nàng là nhũ nương của vương gia, sớm chiều ở chung cùng vương gia, cho dù vương gia nạp nàng, cũng hẳn cho con nạp nàng làm thiếp."

      Quý mẫu chọc chọc vào thái dương Quý Minh Xuân : "Vương gia bệnh thành như vậy, cho dù khỏe rồi, ai biết có để lại di chứng hay ? Còn con khỏe mạnh như vậy, tướng mạo tuấn tú, lại từng là phu thê với Phương nương, chỉ cần hạ chút thủ đoạn, lo gì thu được tâm của Phương nương chứ? Hà bao này, con cứ đeo, ai hỏi là Phương nương thêu đưa cho con, đến lúc đó người này truyền người kia, chắc đợi con mở miệng, vương gia với quận chúa thành toàn trước cho chúng bây rồi đấy!"

      Quý Minh Xuân vừa nghe lời này của Quý mẫu, rốt cuộc cũng giữ chút hy vọng, vì lưu lại Phương nương có khi vương gia cho mình nạp nàng làm thiếp? Nghĩ vậy liền đeo hà bao bên người.

      Lần này nghe giọng Trầm Tử Trai, ràng là tức giận vạn phần, nhất thời run như cầy sấy, biết Trầm Tử Trai là người được làm được, đến lúc đó bị đuổi ra khỏi nhà, đúng là khóc thành tiếng mà, liền : "Nếu vương gia cho rằng ta nhận hà bao của Phương nương là ổn, nhất định ta trả lại hà bao cho Phương nương. dám nghĩ nhiều ."

      "Lấy ra!" Trầm Tử Trai vươn tay.

      Quý Minh Xuân ngẩn ra, hiểu ý, vội cởi hà bao xuống đưa cho Trầm Tử Trai.

      Trầm Tử Trai tiếp hà bao, lạnh lùng : "Về sau tránh xa Phương nương ra, nếu ta biết được ngươi quấy rầy ấy, kết cục gì tự ngươi biết." xong nghênh ngang mà .

      Quý Minh Xuân đứng chỗ, tự mình suy nghĩ lâu như vậy, mẹ cũng mưu lâu như vậy, vương gia chỉ câu, tất cả đều tan biến.

      Phương ngự y và Lục Mộng thấy Trầm Tử Trai chuyện với Quý Minh Xuân xong, quay đầu bước , cả hai vội vàng đuổi theo.

      Trầm Tử Trai trở lại phòng, đặt cái hà bao của Quý Minh Xuân lên bàn dài, cởi hà bao của chính mình xuống, so sánh hai cái với nhau, mặc dù kiểu dáng giống nhau, nhưng mà hà bao của Quý Minh Xuân, đường may ràng dầy đặc hơn ít, mới biết người thêu tốn nhiều tâm tư hơn. Còn hà bao của chính mình, thoạt nhìn thanh tú, nhìn kỹ lại ra người thêu chú tâm lắm.

      "Phương ngự y, ngươi xem giúp, hà bao nào tinh xảo hơn?" Trầm Tử Trai thấy Phương ngự y đứng bên người, liền hỏi câu.

      Phương ngự y cởi xuống hà bao ở thắt lưng mình, cũng đặt lên bàn, : "Của ta là tinh xảo nhất. Cũng là tay Hạ nương thêu." xong tự đắc ngửa đầu.

      "Ngươi..." Sắc mặt Trầm Tử Trai thay đổi, khá lắm Hạ Trọng Phương, rốt cuộc thêu bao nhiêu cái hà bao, tặng cho bao nhiêu người nam tử đây hả?

      Phương ngự y thấy sắc mặt Trầm Tử Trai thay đổi, sợ cảm xúc bất ổn của khiến bệnh tình bất lợi, liền tiến lên bắt mạch, bên : "Cái hà bao này của ta là vì giúp Hạ nương đến Nghiêm gia giúp vài lời, Hạ nương thêu cảm tạ."

      Trầm Tử Trai vừa nghe, sắc mặt hơi đỡ hơn, hừ : "Trách được gần đây trong lúc dùng sữa ấy vô tâm, cho sữa xong lại vội vàng , ra là vội vàng về thêu hà bao ."

      Phương ngự y lắc đầu, ài, vương gia tuổi , uống sữa của nhũ nương, liền sinh tư tưởng độc chiếm, giống như tiểu hài tử muốn bá chiếm mẫu thân, cho mẹ thân cận với nam tử khác. Chỉ là vương gia à, Hạ nương là cháu Giản thái phó, rốt cuộc cũng chỉ là người con riêng, hoàng thượng tất nhiên để cho ngươi cưới nàng làm chính phi, nhiều nhất cũng chỉ được trắc phi. Với tính cách của Hạ nương, tất nhiên cam lòng làm trắc phi. Hai người nhất định có tương lai.

      Phương ngự y nghĩ nghĩ, quyết định ít chút, đợi độc tính được thanh trừ hết rồi sau cũng được, bây giờ nhiều chỉ làm bệnh tình bất lợi mà thôi, vì vậy gì.

      Bên Hạ Trọng Phương, cũng biết Trầm Tử Trai đụng Quý Minh Xuân, bắt tay vào thuê hà bao mới, quyết định sau khi thêu xong cái mới này, mang đổi với cái hà bao nền lam hoa trắng của Trầm Tử Trai.

      Tiền bà tử thầm : "Cũng may lão phu nhân thường hướng này, nếu , bà mà thấy cái hà bao kia giống vương gia, tiện giải thích."

      Thanh Trúc báo tin, tiến vào : "Vương gia dạo vòng sân về, sắc mặt hình như tốt lắm, vội vàng về phòng rồi."

      Hạ Trọng Phương ngạc nhiên : "Khi vừa ra ngoài, phải vẻ mặt vui mừng lắm sao? Ai chọc tới ?"

      Thanh Trúc : "Hôm nay Lục Mộng theo vương gia ra ngoài , miệng ấy chặt lắm hỏi được gì cả. Nhưng tiểu nha hoàn nghe được câu, hình như là vương gia gặp quận mã gia trong vườn, quận mã gia chọc giận vương gia."

      "Haiz, chuyện liên quan đến chúng ta là tốt rồi." Hạ Trọng Phương yên lòng, tiếp tục thêu hà bao.

      Tới chạng vạng, Hạ Trọng Phương thấy sắp tới giờ dùng bữa tối, tắm rửa xong, liền chờ người của Trầm Tử Trai đến gọi, đợi mãi cho đến khi thắp đèn, bên kia vẫn có động tĩnh gì, nhất thời cũng cảm thấy lạ, mấy ngày hôm trước, trời còn chưa tối, cho người đến đây thúc giục, hôm nay sao vậy?

      tính bảo người hỏi thăm, thấy Phương ngự y vào sân, vừa thấy liền : "Thuốc sắc xong rồi, bưng đến phòng vương gia, thấy qua, làm sao vậy?”

      Hạ Trọng Phương : "Vương gia có cho người qua gọi tôi đâu chứ!"

      Phương ngự y nghĩ cái gì rồi : "Hôm nay trong người Vương gia hơi khó chịu đấy thôi! , theo ta qua đó."

      Hạ Trọng Phương theo tay dìu của Tiền bà tử, cùng Phương ngự y đến phòng Trầm Tử Trai.

      Trầm Tử Trai thấy Hạ Trọng Phương đến, mũi hừ tiếng, đầu chuyển sang bên.
      Hạ Trọng Phương hành lễ xong, thấy để ý tới mình, nhất thời nghĩ đến lời của Phương ngự y, thầm nghĩ: nữ nhân tháng cũng có vài ngày khó chịu, vương gia, bị bệnh mấy năm nay, đột nhiên khó chịu cũng là chuyện đương nhiên, cũng thể trách được.

      Phương ngự y nhìn giờ, cho Hạ Trọng Phương uống thuốc.

      lát sau Trầm Ngọc Tiên cũng đến đây, nhưng Quý Minh Xuân thấy bóng dáng đâu.

      Trầm Ngọc Tiên nghe được Trầm Tử Trai có thể ra khỏi phòng dạo, nhất thời cũng mừng rỡ, cười : "Cứ như vậy, tháng sau đại thọ Thục phi nương nương, ca ca có thể vào cung chúc thọ chứ hả?"

      Phương ngự y cười : " cần phải tháng sau, cuối tháng này có thể ra phủ dạo được rồi."

      Trầm Ngọc Tiên : "Năm trước, bệnh ca ca bắt đầu càng thêm trầm trọng, trọn hơn năm ra khỏi phủ, bên ngoài đồn bậy bạ. Đến lúc đó ca ca ra phủ, xem bọn chúng còn cái gì được nữa?"

      chuyện, thấy Trầm Tử Trai tiếp lời, nghĩ rằng nóng lòng uống sữa, liền cùng Phương ngự y thối lui ra ngoài bình phong.

      Hạ Trọng Phương vẫn như mọi ngày, sau khi uống thuốc thúc sữa, bước qua bước lại chờ dược lực phát huy, nhất thời tự cảm thấy trướng sữa, liền ngồi lên giường, gọi Trầm Tử Trai : "Vương gia, có thể uống sữa !"

      Trầm Tử Trai liếc nhìn Hạ Trọng Phương cái, thấy nàng mày đen môi hồng, khinh la y hạ, sam tử màu đỏ bó sát người, chỗ đẫy đà cực kỳ mê người, gường người xoay lại, quyết tâm để ý tới Hạ Trọng Phương.

      *khinh la y ha: đại khái là áo lụa mỏng khoác sơ bên ngoài, sam tử là áo lót có màu đỏ của nữ giới thời cổ đại, Linh để sam tử nghe đỡ phản cảm.

      Hạ Trọng Phương khó chịu vì căng sữa, chỉ phải lại ôn nhu: "Vương gia uống sữa , uống thân thể mới khỏe."

      Ta uống, cho trướng sữa luôn! Trầm Tử Trai, mặt lạnh lùng lời nào.

      Hạ Trọng Phương tự mình cởi sam tử, lộ ra chỗ đẫy đà, lấy tay nâng lên, khó chịu vì trướng sữa, liền nhàng nặn sữa ra, tự chủ được thân. Ngâm tiếng, gọi: "Vương gia, tôi chịu nổi !"

      Trầm Tử Trai nghe tiếng gọi thực cốt tiêu hồn này, mặc dù tức giận , nhưng nửa người bên dưới lại tê dại, kìm lòng đậu nghiêng đầu lại xem, lần này nhìn, thôi, nãy giờ làm theo nửa người rồi, bây giờ làm theo nửa người dưới .

      Cuối cùng vẫn là chạy nhanh lại uống sữa, để chính mình khó chịu, hay vẫn là uống, để cho khó chịu?

      Trầm Tử Trai hừ lạnh, dám thêu, thêu đến ba cái hà bao, đem cái kém cỏi nhất cho bản vương!

      Đúng, phải chịu đựng, chính là uống sữa, để cho ta khó chịu chết!
      Halong-ngoc, duyenktn1, Dion9 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :