1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thịnh Sủng - Cống Trà ( C90) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 92:

      Editor: Krystal99


      "Tham kiến thái tử điện hạ! "Mưu sĩ của phủ Thái tử Điền An Mực nghe Vi Thiên Trạch sắp về kinh, vội vàng tới cầu kiến thái tử.

      Bên người Thái tử vốn có mấy vị mưu sĩ đắc lực, Điền An Mực là trong số đó.

      Thấy Điền An Mực tới, thái tử vội để ngồi xuống chuyện.

      Điền An Mực tạ ơn thái tử ban ngồi, lúc này mới :" Vi Thanh Nhĩ nhàn rỗi nhiều năm nhưng vẫn dễ dàng chấp chưởng binh quyền, luôn cẩn thận khi làm việc nên chắc chắn lỗ mãng mang binh về kinh thành như vậy. Có thể là muốn thái tử sập bẫy, dâng tấu tố cáo , nếu trở về kinh hoàng thượng càng thêm thích thái tử điện hạ."

      Thái tử sợ hãi, cả kinh :" Nếu có Điền sư gia nhắc nhở, thiếu chút nữa bản thái tử trúng kế."

      Điền An Mực nhìn thái tử :" Thái tử điện hạ, nay, Tề vương liên thủ với Vương gia và Vi gia, Tứ Vương Gia lại tiến sát từng bước, chỗ hoàng thượng lại tựa như hổ xem đấu, dường như..."

      Thái tử chắp tay nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt chỉ còn lại oán hận vô cùng. Từ khi mười lăm tuổi, làm thái tử, đến nay, cũng bốn mươi lăm tuổi, vị trí thái tử này ngồi suốt ba mươi năm vẫn thể ngồi vững vàng. Vì sao ư? Còn phải do hoàng thượng thiên vị, vẫn nghiêng về phòng nhà lão Tam kia sao.

      Năm đó, Cảnh Tông hoàng đế muốn lập con trai thứ ba Trầm Vĩnh Thái làm thái tử, nhưng các quan trong triều lại kiên trì muốn lập người nay là thái tử Trầm Vĩnh Xương. Cuối cùng, Thái hậu và hoàng hậu cùng các quan lại đủ loại quan lại liên thủ, đứng về phía Trầm Vĩnh Xương. Cảnh Tông hoàng đế bị ép mà bất đắc dĩ lập Trầm Vĩnh Xương làm thái tử, còn phong Trầm Vĩnh Thái là vương gia. Chính vì vậy, Cảnh Tông hoàng đế vẫn thích thái tử.

      Thái tử cũng lo lắng rằng Cảnh Tông hoàng đế lớn tuổi, hồ đồ, trước khi chết giở quẻ (lật lọng), phế vị trí thái tử của , lập Tứ Vương Gia làm thái tử, hoặc lập Trầm Tử Trai làm Hoàng thái tôn. Tình hinhf như vậy khiến đứng ngồi yên.

      Điền An Mực trầm tĩnh mà nhìn thái tử, đợi thái tử quay đầu, mới :" Thái tử điện hạ, thay vì mỗi ngày đều đau khổ như vậy, sao ..."

      Thái tử giật mình, lâu sau mới :" Hoàng thượng tuy có tuổi nhưng hai năm qua vẫn luôn khỏe mạnh. Nếu đột nhiên gặp chuyện may chỉ triều thần hoài nghi."

      Điền An Mực :"Có rất nhiều lão nhân gia nhìn khỏe mạnh nhưng đột nhiên bị ngã hoặc trúng gió, hơn mấy ngày là phải ."

      Sắc mặt Thái tử thay đổi, trầm giọng :” Nhưng chúng ta cũng thể nắm chắc được mười phần.”

      Điền An Mực lên tiếng:" Ta có thể nắm chắc bảy tám phần. Thái tử quả quyết như vậy nên vẫn luôn bị quản chế, lấy bản lĩnh của người, cần gì phải cố kị vị Tề vương quanh năm ốm yếu, vị Tứ Vương Gia có ở kinh thành."

      Thái tử chắp hai tay sau lưng, tay nắm chặt, trong lòng đấu tranh mạnh mẽ.

      Nếu bức vua thoái vị thành công, cần phải lo lắng hãi hùng mỗi ngày.

      Sau lúc, thái tử đứng lên, trầm giọng :" Vậy hãy bố trí cho tốt, tuyệt để xảy ra sơ xuất."

      Bên kia, Tô Thục phi nghe thái tử tố cáo Vi Thanh Nhĩ, có chút sửng sốt, cười :" Tốt, đây là muốn trị từ căn nguyên mà phải những thứ cành lá quan trọng."

      Bảy ngày sau, Vi Thiên Trạch đến kinh thành, quả nhiên mang theo binh mã, chỉ dẫn theo ba trăm gia đinh.

      Vương Tinh Huy nhìn thấy gia đinh bên cạnh Vi Thiên Trạch, cũng sửng sốt, đó sao có thể là gia đinh? ràng là ba trăm binh lính tinh nhuệ được tuyển chọn kỹ càng. Nhưng chỉ có ba trăm tên, số lượng nhiều lắm, nếu thái tử tố cáo trở thành trò cười.

      Vi Thiên Trạch với Vương Tinh Huy:" Dượng, người đừng nhìn chỉ có ba trăm người, người này có thể đánh bại mười người, nên có thể ba trăm người này đáng giá như ba nghìn người."

      Vi Thanh Mi thấy Vi Thiên Trạch, vành mắt có chút hồng, :" Ta và phụ thân ngươi hai mươi năm gặp mặt, các ngươi đều đồng lứa tuổi, nếu được báo trước, đột nhiên xuất , ta có thể nhận ra."

      Vi Thiên Trạch liền về tình trạng gần đây của Vi Thanh Nhĩ, lại thay mặt Vi Thanh Nhĩ hỏi thăm Vương Tinh Huy và Vi Thanh Mi , nhất thời lại cười :" Biểu tỷ và biểu đệ đâu ạ?"

      Vi Thanh Mi vội cho người gọi Vương Du và Vương Tông đến gặp Vi Thiên Trạch.

      Vương Du và Vương Tông ra, mấy câu về tên, tuổi,..., mọi người liền quen thuộc.

      Hạ Trọng Phương biết được Vi Thiên Trạch về kinh, vội cho người mời đến Vương phủ.

      Trước khi đến Vương Phủ, Vi Thiên Trạch được Vi Thanh Mi cho biết Vương Du chẳng qua là dưỡng nữ mà Tề vương phủ Vương Phi mới là biểu tỷ ruột thịt của , nhất thời cũng vô cùng cảm thán.

      Mấy ngày nay, thân thể Trầm Tử Trai dần tốt lên, có thể xuống giường, bởi vậy tự mình tiếp đãi Vi Thiên Trạch.

      Sau phen chuyện, Trầm Tử Trai vô cùng thưởng thức Vi Thiên Trạch, cho là mặc dù còn trẻ tuổi nhưng lại có mưu lược, quyết đoán, tương lai nhất định là người tài.

      Vì Vương gia trì hoãn hôn với phủ thái tử, Vi Thiên Trạch gặp Trầm Tử Trai, cũng hiểu Tề vương phủ, Vương gia, Vi gia liên kết chặt chẽ với nhau.

      Mấy ngày sau, lại truyền ra tin tức Vi Thiên Trạch đến Tô gia xin cưới Tô Ngọc Diệp, Tô gia rất nhanh liền đáp ứng.

      " Tốt lắm, tại Tô gia cũng cùng liên kết với Tề vương phủ sao?" Thái tử cười lạnh :" Cũng được, đến lúc đó lưới bắt hết những nghịch đảng này."

      Phải tới tháng mười , Hạ Trọng Phương mới vội vàng tổ chức hôn cho Trầm Ngọc Tiên, muốn cho nàng với Phương Chấp Bình sớm thành thân.

      Vi Thanh Mi lại chuẩn bị hôn cho Vi Thiên Trạch cưới Tô Ngọc Diệp.

      Vi Thiên Trạch tuy là phụng mệnh cầu hôn nhưng khi gặp Tô Ngọc Diệp cũng cảm thấy hài lòng, lấy vợ phải lấy người hiền, Tô Ngọc Diệp lại là nương hiền đức.

      Vốn Tô Ngọc Diệp còn đoán Vi Thiên Trạch là võ phu, chỉ sợ thô lỗ chịu nổi, nhưng khi gặp mặt thấy Vi Thiên Trạch ngọc thụ lâm phong, tướng mạo tuấn lãng, cũng cảm thấy hài lòng, gả được cho Tề vương làm Vương Phi gả cho Thiếu tướng quân làm Thiếu tướng phu nhân cũng tốt.

      Hai nhà đều làm chuyện vui, Hạ Trọng Phương liền bàn bạc với Vi Thanh Mi:" Mẫu thân, đình viện của Vi gia ở kinh thành cũng lớn, Thiên Trạch ở mình cũng được nhưng đối với tân nương tử cũng có chút hẹp. Vương Phủ lại lớn, bằng để cho Thiên Trạch đón dâu tại Vương Phủ, cùng Quận chúa tổ chức chuyện vui. Đến lúc đó, để cho phu thê Thiên Trạch ở lại Vương Phủ, như vậy đối với Vương Phủ cũng có lợi, ba trăm thủ hạ của Thiên Trạch cũng ở lại đây, Vương Phủ mới có thể cung dưỡng (cung cấp nuôi dưỡng) bọn họ ăn uống."

      Dĩ nhiên, ăn của Vương Phủ vì Vương Phủ mà làm việc. Những gia đinh này trở thành gia đinh của Vương Phủ.

      Vi Thanh Mi cũng hiểu được ý tứ của Hạ Trọng Phương , tất nhiên là đồng ý:" Thiên Trạch trở về vốn là để bảo vệ cho Vương gia, cưới Diệp nương cũng là suy nghĩ vì đại cục, để bọn họ ở lại Vương Phủ cũng tốt."

      Quý Minh Xuân nghe được tin Trầm Ngọc Tiên chiêu tế (chọn chồng) lần nữa, mà người đó cũng là thiếu niên Tiến sĩ, khỏi buồn bực, vốn tưởng rằng Trầm Ngọc Tiên mất , phải nửa đêm khóc tỉnh, lúc nào cũng nhớ tới , chừng tương lai còn có thể cầu xin trở về (ảo tưởng nặng). nghĩ tới Trầm Ngọc Tiên lại muốn chiêu tế.

      Hai thê tử trước, làm Vương Phi, chuẩn bị chiêu tế, đều là sau khi cùng cách với , ngày càng sống vui vẻ, sao có thể đau lòng?

      Đúng lúc này Trần Hiên tới, thấy Quý Minh Xuân vui, cười :" Càng náo nhiệt, càng tiện hạ thủ, Quý lang quân cần buồn rầu."

      Quý Minh Xuân ngẩn ra, :" Hạ thủ sao?"

      Trần Hiên cười :" Làm Tề vương trúng độc lần thứ ba, sau đó vu hãm thái tử. Tề vương vừa chết, Vi Thiên Trạch và Vương gia tất nhiên tấn công thái tử, hoàng thượng tức giận, thái tử cũng rơi đài."

      Quý Minh Xuân nghe vậy, ha ha cười :" Vì vậy, Tứ Vương Gia vào kinh." Sau đó sao, hai thê tử trước trước của ta phải ngoan ngoãn nghe lời, thuộc về ta.

      Trong Tề vương phủ, Hạ Trọng Phương chuẩn bị chuyện vui, trong lòng cũng vô cùng cảnh giác, nhiều người dễ loạn, cũng dễ dàng để kẻ nhàn rỗi trà trộn vào làm phát sinh những chuyện đâu.

      Đêm nay, Hạ Trọng Phương gặp Trầm Tử Trai, chuyện thấy Phương ngự y tới, liền nữa.

      Phương ngự y cười :" Chén thuốc của tối nay ta thêm loại tân dược, Vương Phi uống xem có gì khó chịu ."

      Hạ Trọng Phương uống thuốc, cách hồi lâu mới :" Cũng khó chịu."

      Phương ngự y nghe Hạ Trọng Phương vậy, liền yên tâm lui xuống.

      Phương ngự y vừa , Hạ Trọng Phương liền ra điều mình lo lắng.

      Trầm Tử Trai nghe, liền :" phải Thiên Trạch mang theo ba trăm gia đinh sao, và lại bọn họ còn là tinh binh tài giỏi."

      Hạ Trọng Phương :" Có bọn họ ở đây, ta cũng sợ thích khách mà chính là sợ người có dụng ý khác trong đám khách nhân, đến lúc đó khó lòng mà phòng bị."

      Trầm Tử Trai cười ôm Hạ Trọng Phương :" Suy nghĩ của Phương nương càng ngày càng chu toàn. hổ là thân nữ nhi của Trạng nguyên gia."

      Hạ Trọng Phương sẵng giọng:" Đến lúc đó hỗn loạn, ta sợ Vương gia lần thứ ba trúng độc đấy!"

      Trầm Tử Trai sửng sốt, rất nhanh cười :" Phương nương, cũng chắc là thực có người xâm nhập vào để hạ độc Bổn vương."

      Hạ Trọng Phương dí trán :" Bởi vì giờ đây, Tề vương phủ, Vương gia, Vi gia liên kết với nhau, thế lực cũng , nếu lúc này Vương gia trúng độc, chúng có thể nhân cơ hội mà cáo trạng thái tử, chọc giận thái tử, ép thái tử xuất thủ, hoặc Vương gia cũng có thể ra tay trước chiếm lợi thế."

      Trầm Tử Trai càng nghe càng ngạc nhiên, nhìn Hạ Trọng Phương , nửa đùa :" Phương nương, nàng lớn lên ở nông thôn sao? có cao nhân nào lén dạy nàng sao?"

      Hạ Trọng Phương đánh vào ngực Trầm Tử Trai :" Vương gia lại giễu cợt ta?"

      Trầm Tử Trai cầm tay Hạ Trọng Phương :" , Phương nương, Bổn vương , kế sách này của nàng vô cùng hay. Bổn vương trúng độc lần nữa là chuyện nhất định." Vừa vừa hôn Hạ Trọng Phương , hàm hồ :" Đến lúc đó, Phương nương lại uy nãi cứu Bổn vương."

      Hạ Trọng Phương vốn muốn ăn sữa xong, nhưng bởi vì thể đẩy Trầm Tử Trai ra, nên thân thể khỏi mềm nhũn đáp lại.

      Bàn tay Trầm Tử Trai lặng lẽ xuống phía dưới, rồi lại dò đến trước ngực Hạ Trọng Phương , bắt được nơi đẫy đà, xoa nắn, lẩm bẩm :" tròn, to!"

      Hạ Trọng Phương ngâm lên tiếng, ở trong ngực Trầm Tử Trai :" Vương gia lại khi dễ ta!"

      Trầm Tử Trai nghe được Hạ Trọng Phương vậy, càng thêm hưng phấn, vén cổ áo nàng lên, vùi đầu vào nơi đẫy đà, hung hăng mút, cái tay khác đưa xuống dưới, tới nơi đào nguyên.

      Hạ Trọng Phương mềm thành nước, nằm trong ngực Trầm Tử Trai, mị nhãn như tơ, kiều : Vương gia, ta, ta ... " Xuân tình lay động, * * thực cốt.

      Vốn khi tới thời điểm này, mỗi lần Trầm Tử Trai chỉ sờ, mà thực làm đến điểm cuối, nhưng hôm nay có chút nhịn được, trong miệng vẫn hút nơi đẫy đà, nâng cao lửa nóng tiến công.

      Phương ngự y ở dược phòng chế thuốc, lần nữa quan sát được mấy con thỏ cho uống thử thuốc thân thiết, khỏi ngạc nhiên, tối nay thuốc có vấn đề sao? Hoặc là, uống quá nhiều thuốc giải độc, nên dễ dàng động tình?

      Sau đó, Phương ngự y cũng uống thử thuốc, lẩm bẩm :" Cũng phải thử chút loại thuốc này, xem có phải người uống dễ dàng động tình ?"
      Last edited by a moderator: 31/8/16
      Yoolirm Park, Halong-ngochonglak thích bài này.

    2. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 93:

      Editor: Krystal99


      Bóng đêm thâm trầm, mây đen che hết ánh trăng, thư phòng phủ Thái tử vẫn đèn đuốc sáng choang, Điền An Mực mật nghị cùng thái tử, chuẩn bị thực kế hoạch.

      Điền An Mực :" Thái tử điện hạ, trước hết cần giết Tề vương, Tề vương vừa chết, Vi gia và Vương gia còn chủ tử chung, tự nhiên phải phân tán, đủ lực để uy hiếp chúng ta nữa. Và lại Tề vương chết, hoàng thượng điều tra kỹ chuyện này, chất vấn thái tử điện hạ, tời điểm đó thái tử có thể khống chế Dưỡng Tâm điện, chọc giận hoàng thượng, khi hoàng thượng cấp giận công tâm, và lại hoàng thượng tuổi tác cao, rất dễ ngã xuống. Đến lúc đó, các đại thần có phê bình kín đáo hay nghi vấn thái tử cũng ngồi ở vị trí thái tử ba mươi năm, bọn họ muốn ủng hộ thái tử đăng vị."

      Thái tử nghe vậy gật đầu :" Giết Tề vương để chọc giận hoàng thượng, mặc dù có chút mạo hiểm nhưng vẫn là biện pháp nhất cử lưỡng tiện. Nhưng đừng quên trong cung còn có Tô Thục phi, nữ nhân này dễ đối phó."

      Điền An Mực :" Tô Thục phi vẫn muốn trợ giúp Tề vương thượng vị, Tề vương vừa chết, nàng rối loạn, đến lúc đó cũng dễ khống chế."

      Hai người chuyện, thái tử lại :" Gần đây, có mưu sĩ giới thiệu vị nương tới tìm nơi nương tựa, này họ Lữ, tên Bát Nương. ở thâm sơn học nghệ, võ công cao cường, bây giờ muốn tìm vị minh chủ. Khi Tề vương phủ tổ chức hỉ yến, nàng có thể ra tay từ chỗ nữ quyến, mượn cơ hội giết Tề vương."

      Điền An Mực cũng nghe Lữ Bát Nương võ công cao cường, tới vô ảnh vô tung, nên cũng tán thành với với ý kiến thái tử.

      Rất nhanh, Lữ Bát Nương được gọi tới.

      " Tham kiến thái tử điện hạ!" Mặc dù ở trong phủ thái tử, nhưng Lữ Bát Nương vẫn mặc bộ áo đen bó sát người, nhìn rất linh hoạt.

      Điền An Mực quan sát Lữ Bát Nương phen, thấy nàng chừng mười bảy mười tám tuổi, mắt to miệng , cũng rất xinh đẹp. Thầm nghĩ: Xinh đẹp như vậy ở trong phủ hầu hạ quý nhân mà lại làm sát thủ, đáng tiếc!

      Thái tử phân phó Lữ Bát Nương mấy câu, để cho nàng chuẩn bị.

      Lữ Bát Nương lập tức đáp ứng, sau đó lui ra ngoài, lại thầm nghĩ, mặc dù võ nghệ của mình cao, nhưng kinh nghiệm thực tế lại ít, vì vậy nên thăm dò Tề vương phủ trước để chuẩn bị cho thỏa đáng. Trước cần thăm dò địa hình đến lúc đó giết Tề vương mà vẫn an toàn ra."

      Trong vương phủ, Hạ Trọng Phương cùng Trầm Tử Trai dây dưa, lại có người ở ngoài cửa bẩm:" Vương gia, Vương Phi, Vi thiếu gia tới!"

      Hạ Trọng Phương đẩy Trầm Tử Trai :" Vương gia, Thiên Trạch tới đây, tất nhiên là có chuyện quan trọng, người gặp trước ."

      Trầm Tử Trai chỉ đành phải buông Hạ Trọng Phương ra, hai người vội vội vàng vàng mặc lại xiêm áo, cho người mời Vi Thiên Trạch vào phòng.

      Vi Thiên Trạch dẫn ba trăm gia đinh tới, với Trầm Tử Trai và Hạ Trọng Phương:" Vương gia, Vương Phi, ta điều tra được gần đây phủ thái tử có chiêu mộ nhóm sát thủ vào phủ, ta lo sợ có mưu đồ khác bởi vậy dẫn người đến Vương phủ để giúp đỡ tuần tra."

      Trầm Tử Trai lo Vương Phủ nhân thủ đủ, nghe vậy rất mừng rỡ.

      Hạ Trọng Phương cũng thở phào nhõm, bởi vì Trầm Tử Trai bị thương, Trầm Ngọc Tiên lại chuẩn bị chiêu Quận mã, mình nàng phải chống đỡ mọi chuyện trong phủ, chỉ sợ có sơ xuất, có người của Vi Thiên Trạch giúp đỡ, tất nhiên nàng cũng yên tâm hơn.

      Sau đó, Vi Thiên Trạch liền bố trí cho các bọn gia đinh, để cho các gia đinh canh giữ ở các nơi u của Vương Phủ.

      Lại Lữ Bát Nương tới ngoài tường của Tề vương phủ, dùng khinh công phi vào bên trong, rơi vào chỗ u trong góc vườn. Nàng vừa rơi xuống có cảm giác ổn muốn rút ra ngoài nhưng kịp.

      Bên kia, sau khi uống thuốc, Phương ngự y rất nhanh có cảm giác đúng, vội vọt vào trong phòng, gọi tử chuẩn bị nước để dập dục hỏa trong người, lại tự lẩm bẩm:" Ta thể uy nãi, cũng trúng độc, uống thuốc này vào, nếu tống ra được đừng nghĩ tối nay ngủ được."

      Hai bà tử biết Phương ngự y muốn nước tắm, vội chuẩn bị, vì biết Phương ngự y thích dùng thùng nước lớn để tắm, nên lúc sau mới mang thùng nước tắm cao cỡ nửa người vào. Sau đó rót đầy nước ấm vào thùng mới ra.

      Hai vị bà tử ra đến hành lang, có bà tử lắm mồm nhịn được bát quái câu:" Phương ngự y cũng hai mươi ba tuổi, còn chịu đón dâu, cũng cần a hoàn hầu hạ, có chuyện cũng chỉ phân phó lão bà tử chúng ta, có phải có vấn đề hay ?"

      Bà tử còn lại mặt dài, giọng:" giọng chút."

      Bà tử kia nhịn được tò mò hỏi bà tử mặt dài:" Chẳng lẽ ngươi cảm thấy kỳ quái sao?"

      Bà tử mặt dài :" Nghe Phương ngự y say mê y thuật, thường lấy thân thí nghiệm, uống các loại thuốc kỳ quái, chỉ sợ đem thân thể mình uống hư."

      Bà tử kia bừng tỉnh đại ngộ:" trách được gần nữ sắc, ra là như vậy."

      Phương ngự y ăn Thanh Tâm hoàn, nhưng vẫn thấy cả người nóng ran, bởi vậy vừa cởi xiêm áo, vừa ai thán: Có lẽ thùng nước là đủ. Xem ra, đợi Tề vương dưỡng thương tốt, ta cũng nên suy tính hôn , sau này nhất thời ăn sai thuốc cũng có kiều thê hầu hạ, phải chật vật như thế này.

      Phương ngự y vừa cởi xong xiêm áo, mới bước vào thùng tắm, đột nhiên thấy rèm cửa sổ lay động, sau đó cửa sổ vang lên tiếng động, người áo đen từ ngoài cửa sổ nhảy vào, chạy tới thùng nước tắm, tiếp đó cảm nhận được vật sắc nhọn đặt dưới đùi .

      xảy ra chuyện gì? Phương ngự y sắp gầm lên tiếng nhưng sau lại nuốt cục tức trở về, nắm đấm cũng thu lại. Gương mặt tuấn tú đỏ bừng, ho khan, bị thấy hết!

      " Ầm ", Vi Thiên Trạch dẫn phá cửa mà vào, thấy Phương ngự y đứng trong thùng tắm, khỏi có chút lúng túng.

      " Xin hỏi mấy vị, nửa đêm phá cửa mà vào là có chuyện gì sao?" Hai tay Phương ngự y nắm chặt miệng thùng, trong lòng biết nếu ra bên trong thùng có Hắc y nhân, phải bỏ mạng.

      Vi Thiên Trạch nhanh chóng nhìn bên trong phòng, thấy giường ngăn nắp, thể có người trốn ở đó, lại nhìn những nơi khác bên trong phòng, thấy có gì bất thường nên cười :" Phương ngự y chớ trách, ở trong vườn vừa mới phát thích khách, nhưng tại thấy tung tích của , dưới tình thế cấp bách, ta mới xông vào như vậy."

      Lữ Bát Nương ở trong thùng tắm nhắm hai mắt nghe Vi Thiên Trạch chuyện với Phương ngự y, chủy thủ trong tay nắm chặt hơn, bày tỏ, nếu đuổi Vi Thiên Trạch nàng cắt căn cơ của Phương ngự y.

      Phương ngự y hoảng hốt, chỉ đành phải với Vi Thiên Trạch:" Vi Thiếu tướng quân, ngươi xem, ta còn tắm, bất tiện tiếp khách."

      Vi Thiên Trạch thấy mặt Phương ngự y đỏ ngầu, cười lắc đầu cái, dẫn người ra ngoài, còn rất thân thiết giúp Phương ngự y đóng cửa.

      Đám người Vi Thiên Trạch vừa , Phương ngự y cúi đầu nhìn xuống thùng nước tắm, thấy mặt nước nổi bọt khí, biết Hắc y nhân sắp thở được, gấp giọng :" Còn ra?"

      Lữ Bát Nương lắng tai nghe, biết được mọi người trong phòng lui ra ngoài, nên mới ngoi lên, lộ đầu ra khỏi mặt nước,duỗi tay trái lau nước mặt , tay phải vẫn cầm chủy thủ uy hiếp Phương ngự y như cũ, thở ra hơi : "Ngạt chết ta!"

      Mượn ánh nến, Phương ngự y nhìn ra người áo đen chừng mười bảy tám tuổi, mắt to như biết , trừng mắt nhìn , hai gò má có hai đóa đào vân( lúm đồng tiền), kiều diễm khác thường, ràng là kiều nữ, bởi vậy mở miệng hỏi:” Ngươi là người phương nào?"


      A, phải là ta cố ý muốn xem, là... biết trở về có nên rửa mắt hay ? Lữ Bát Nương vì muốn trốn tránh Vi Thiên Trạch mà nhảy vào thùng tắm, lúc này mới phát giác thân thể của mình nằm đùi Phương ngự y. Trong tích tắc, mặt đỏ như máu, nội tâm la hét: Ta cũng muốn như vậy, là do tình thế bức người thôi!

      Phương ngự y thấy Lữ Bát Nương trả lời , mà mặt đẹp lại càng ngày càng hồng, cũng sợ nàng, khoát tay :" Mau lấy hung khí ra!"

      Lữ Bát Nương tuy tránh được Vi Thiên Trạch nhưng lại sợ Phương ngự y gọi người vào bắt nàng. Bởi vậy cắn răng :" Lấy ra ? nếu ngươi gọi người ta phải làm sao?" Vừa , mắt vừa lộ hung quang.

      Tim Phương ngự y đập mạnh nhưng lại giả vờ trấn định, quyết định việc, bởi vậy hơi nghiêng thân thể về phía trước, đưa tay đặt lên vai Lữ Bát Nương, mặt đỏ ngầu :" "Hoàn cảnh lãng mạn như thế, tiểu nương tử cần gì cầm hung khí bức bách người, bằng cùng ta tắm?"

      Lữ Bát Nương vốn là muốn nhảy ra khỏi thùng tắm, nhưng bị Phương ngự y ép sát, lùi vào thành thùng tắm, trong lúc này cũng thể động đậy.

      Năm nay, Lữ Bát Nương mười tám tuổi, trước luôn ở trong thâm sơn, chưa bao giờ được trực tiếp tham gia kế hoạch lớn như vậy. Lúc này càng thêm sợ kinh động đến Vi Thiên Trạch ở phía ngoài, thân thể khỏi cứng đờ. Trong lòng nghĩ: chỉ là thăm dò mà cũng thành công thái tử điện hạ sau này vẫn còn chịu dùng ta sao?

      Phương ngự y thấy Lữ Bát Nương sững sờ, hô:” Vi thiếu tướng!”

      Phương ngự y vừa xong Vi Thiên Trạch ở ngoài cửa sổ đáp lại tiếng.

      Lữ Bát Nương kinh hãi, ra Vi Thiên Trạch đứng ngoài cửa sổ, ôm cây đợi thỏ, chờ bắt nàng! Chỉ trong nháy mắt, Lữ Bát Nương lại ngồi xuống thùng nước, cần giữ thể diện, lần nữa núp ở phía dưới người Phương ngự y, chủy thủ trong tay lại nắm chặt.

      Tối nay, Phương ngự y uống thuốc để thí nghiệm, bởi vì toàn thân nóng ran mới muốn tắm, lúc này lại biết núp ở dưới thân mình là mỹ nhân mắt to, hầu kết vừa động, chợt nuốt ngụm nước miếng, trong lòng biết ổn, nhưng làm gì được.

      Thấy Vi Thiên Trạch vào, Phương ngự y liền nghiêm túc : "Vi thiếu tướng, người áo đen chạy tới nơi này, chỉ sợ là kế điệu hổ ly sơn, ngươi nênsớm bảo vệ Vương Gia !"

      Vi Thiên Trạch : " cho người bảo vệ Vương Gia rồi, tối nay bắt được người áo đen, ta phải họ Vi." xong thấy Phương ngự y còn chưa tắm xong, liền thêm: "Ngươi từ từ tắm, ta đây."

      Đợi cửa vừa đóng, Lữ Bát Nương lại nổi lên khỏi mặt nước, thở hổn hển,lau mặt.

      Dưới ánh nến, mỹ nhân ngồi dưới , mái tóc đen từng giọt nước, da như tuyết trắng nhẵn nhụi, hai gò má như hoa đào, con ngươi sâu như hồ nước, môi đào như mở ra, sao câu hồn người?

      Bình thường, Phương ngự y gần nữ sắc, nhưng lúc này là đêm khuya, , bị Lữ Bát Nương dụi mấy lần, gương mặt tuấn tú cũng đỏ sậm, đưa tay bóp thử cổ tay Lữ Bát Nương, giọng khàn khàn: "Tiểu nương tử còn chưa xem đủ sao?"

      Tình huống này là thế nào đây? Lữ Bát Nương cả người run lên, lại ngẩng đầu lên, có cảm giác chỗ cổ họng nàng có gì đó, dường như có vật cứng cổ nàng, khỏi mở mắt nhìn, chính là jj của Phương ngự y sưng lớn cổ nàng.

      Tay Lữ Bát Nương tê rần, chủy thủ trong tay bị rớơi xuống đáy thù́ng, chỉ nghẹn họng nhìn trân trối, lại sợ vừa xấu hổ, trong nội tâm la hét: "Cứu mạng với ~"
      Last edited by a moderator: 31/8/16

    3. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 94:

      Editor: Krystal99


      Phương ngự y chút nghĩ ngợi, tay giữ cổ tay Lữ Bát Nương, đem nàng nhấn xuống, để nàng phải ngồi xuống đáy thù́ng nước tắm, chính mình lại ngồi đầu gối Lữ Bát Nương, Lữ Bát Nương mắc kẹt trong thùng tắm thể nhúc nhích, nhất thời Phương ngự y giành thanh chủy thủ từ tay Lữ Bát Nương, cầm lên đặt giữa cổ họng Lữ Bát Nương, thấp giọng : ", ngươi do ai phái tới?"

      Thùng nước tắm cao cỡ nửa người, trong thùng vốn đầy nước, Lữ Bát Nương vóc dáng vừa phải, cũng tính là cao, ngồi ở trong thùng, nước ngập vừa đúng đến lỗ mũi nàng, bởi vậy nàng phải ngửng cao mặt mới hô hấp được, khi bị Phương ngự y dùng chủy thủ uy hiếp, càng dám nhúc nhích, cũng dám trả lời, chỉ có thể giương mắt nhìn, vừa - xấu hổ vừa tức giận, tâm tình vô cùng phức tạp.

      Phương ngự y ngồi gối Bát Nương, cao hơn Lữ Bát Nương nửa cái đầu, nước chỉ ngập đến cổ, vả lại giữ được chủy thủ trong tay, cũng cường thế hơn rất nhiều. Lại hỏi tiếp : "Ngươi có hay ?" Cừ , nhà ai có thể phái sát thủ xinh đẹp như vậy ra ngoài?

      Lữ Bát Nương ngẩng đầu lên, mặc dù mũi cách mặt nước khoảng, nhưng trong miệng vẫn bị uống đầy miệng nước, lúc này quả thể mở miệng chuyện.

      Phương ngự y mặc dù ngâm mình ở trong nước, nhưng lại là cùng mỹ nhân ở chỗ, toàn thân là lửa nóng, lúc này cần thầy dạy cũng biết, tay cầm chủy thủ, tay nâng cằm Lữ Bát Nương lên, để nàng ngửa mặt lên, lúc này mới hỏi: "Là thái tử điện hạ phái ngươi tới? Nếu như vậy, ngươi cũng cần động, nếu mà phải là, ừ, cũng cần động."

      Hai, nhất định là thái tử phái nàng tới, cần gì nhiều lời vô ích? giờ làm gì với nàng đây?

      Tay Phương ngự y nâng Lữ Bát Nương buông lỏng ra, từ búi lấy xuống viên thuốc, giữ chặt chủy thủ, chờ Lữ Bát Nương há mồm đem viên thuốc nhét vào miệng Lữ Bát Nương, lại bóp mũi của nàng cái, nghe được tiếng nàng nuốt viên thuốc, biết nàng thực nuốt viên thuốc vào, mới : "Đây là ** hoàn, sau khi ăn vào, tay ngươi chân như nhũn ra, ngươi thể chạy."

      Quả nhiên rất nhanh Lữ Bát Nương mềm nhũn cả người, hoàn toàn dụa vào người Phương ngự y, lẩm bẩm hỏi "Ngươi định làm gì?"

      "Đương nhiên là gọi người tới, giao ngươi cho Vương Gia xử lý." Phương ngự y cầm chủy thủ đứng lên, thấy Lữ Bát Nương cả người mất chỗ dựa, tuột xuống đáy thù́ng, liền tới nâng cánh tay nàng đặt lên miệng thùng tắm, biết có phải do chủy thủ quá mức sắc bén hay mà khi chủy thủ chạm vào cánh tay Lữ Bát Nương, xiêm áo nàng bị rạch ra, lộ sạch cả cánh tay.

      ** hoàn, vốn do Phương ngự y trong lúc vô tình mà chế ra, tên cũng chính là ý nghĩa của thuốc, thuốc này cũng là cũng loại xuân hoàn.

      Thân thể Lữ Bát Nương mềm nhũn, lỗ tai nhanh chóng nóng lên, rất khó chịu, khỏi khẽ ngâm tiếng.

      Phương ngự y nghe được thanh này gọi, khỏi..., chủy thủ vẽ thêm đường, cổ áo Lữ Bát Nương mở rộng, lộ ra nơi đẫy đà .

      "Cứu mạng. . . . . ." Lữ Bát Nương kêu hai tiếng, thanh chuyển thành tiếng ngâm.

      Tay trái Phương ngự y xách Lữ Bát Nương lên, tay phải lại vẽ thêm đường nữa, vì vậy, xiêm áo Lữ Bát Nương đều bị mở ra, mà nàng cũng có lực phản kháng.

      Phương ngự y ném cây chủy thủ ra bên ngoài, xách Lữ Bát Nương lên, nghiêm túc hỏi "Ngươi nguyện ý gả cho ta ? Nếu nguyện ý, cần phải chết. Nếu nguyện ý, ta gọi người tới, giao ngươi cho Vương Gia, ngươi nhất định chết."

      Lữ Bát Nương dùng chút hơi sức còn lại gật đầu cái. Sư phụ rằng chỉ khi còn sống mới có thể làm được mọi chuyện, chết rồi tất cả đều là cái rắm.

      Phương ngự y thở ra hơi, nguyện ý gả cho ta là được, nếu , xuống tay như vậy, đúng là mất hết cả khí tiết.

      Sau đó, Phương ngự y liền đặt Lữ Bát Nương lên cạnh thùng, "Bành bạch" , vừa giải thích: "Đây là giúp nàng giải ** hoàn , nàng đừng sợ."

      đêm này, nữ sát thủ, cứ như vậy bị Phương ngự y thu phục.

      Ngày dần đến Phương ngự y mở cửa phòng, gọi ma ma : "Ma ma, tìm cho ta bộ xiêm áo của nữ tử, đối chiếu với vóc người Quận chúa mà chọn cho ta bộ."

      Ma ma vừa từ trong phòng ra,còn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, nghe Phương ngự y vậy, bật thốt lên: "Phương ngự y, ngươi phải giả sao?"

      " phải, xiêm áo là để cho nương tử của ta mặc." Phương ngự y ưỡn thẳng ngực, từ đó về sau, ta cũng có nương tử giống người khác.

      Ma ma ngạc nhiên, nhất thời lại dám hỏi nữa, vội xuống, tự tìm quản nương tử muốn xiêm áo.

      Quản nương tử trong phủ nghe được là Phương ngự y cầu, hai lời, lập tức tìm ra bộ xiêm áo giao cho ma ma, lại dặn: "Vương gia bị bệnh toàn dựa vào Phương ngự y chữa trị, các ngươi hầu hạ người cho tốt, chớ có biếng nhác."

      Ma ma đáp, cầm xiêm áo trở về, gõ cửa, đợi Phương ngự y ra mở cửa, liền đem xiêm áo giao cho .

      Phương ngự y nhận xiêm áo, xoay người vào phòng, đóng cửa cẩn thận, rồi tới bên giường, dịu dàng : "Nương tử, xiêm áo đây rồi, nàng mặc vào, đợi rửa mặt, chỉnh trang xong, cùng ta gặp Vương Gia và vương phi."

      Lữ Bát Nương vô cùng thẹn thùng, chỉ đành co lại ở trong chăn, bất động.

      Suốt cả đêm, Phương ngự y đều ở đây giải độc cho nàng, quá trình giải độc rất **. Sau, Phương ngự y còn hỏi lai lịch của nàng, nghe nàng ở thâm sơn học nghệ, học thành, liền ra ngoài tìm minh chủ làm nơi nương tựa, nghĩ muốn đền đáp triều đình.

      Phương ngự y vừa giải độc vừa phân tích cho nàng, giờ minh chủ là Tề vương Trầm Tử Trai. Nghĩ đền đáp triều đình, nàng nên gả cho sau, cùng nhau theo Tề vương, chính là đền đáp triều đình rồi.

      Lữ Bát Nương lúc ấy rời núi sư phụ cũng có qua, nếu có hảo nam tử chịu cưới nàng, liền nhanh chóng gả cho , phu quân đền đáp người nào, liền đền đáp người ấy, cần suy nghĩ quá nhiều. nay, tất cả nàng nghe phu quân.

      Phương ngự y thấy Lữ Bát Nương bất động, liền đến lật chăn ra, giúp Lữ Bát Nương mặc xiêm áo, nhất thời thấy người Lữ Bát Nương điểm hồng , chính là vết hôn hôm qua, hơi đau lòng, : "Ta lần sau chút, cái này là dạng khẩu vị nặng rồi."

      Lữ Bát Nương bật thốt lên: "Chúng ta là người học võ, chút xíu thương tổn ta cũng thèm để ý."

      ", nàng đãđi theo ta tận lực để bị thương." Phương ngự y nghiêm túc : "Nếu bị thương, ta đau lòng."

      Lữ Bát Nương trong lòng hiểu sao thấy ngọt ngào, quả nhiên tìm được nam nhân tốt rồi, hiểu được cần phải thương nàng! Sư phụ rồi, nam nhân biết thương , đau lòng cho nữ nhân, vô cùng hiếm hoi, tìm được, cũng cần bỏ qua.

      Sau đó, Phương ngự y lại cho người bưng nước rửa mặtvào, hầu hạ Lữ Bát Nương rửa mặt, cực kỳ dịu dàng, tỉ mỉ.

      Lữ Bát Nương càng cảm động, hạ quyết tâm, phải giúp Phương ngự y cùng nhau đền đáp Tề vương, đền đáp triều đình. Bởi vậy nàng : "Phương lang quân, ngươi cho ta ăn viên Độc Hoàn! Nếu , người của vương phủ chưa chắc tin tưởng lời của ta."

      Lúc này Trầm Tử Trai nghe Vi Thiên Trạch bẩm báo, là tối hôm qua có người áo đen lẻn vào Vương phủ , nhưng lục soát đêm, cũng tìm ra người áo đen, hoài nghi trong phủ có nội gián, muốn lục soát lại cả phủ lần.

      , có người vào báo Phương ngự y cầu kiến, Trầm Tử Trai cho người mời Phương ngự y vào.

      Phương ngự y dắt tay Lữ Bát Nương vào phòng của Trầm Tử Trai.

      Trầm Tử Trai thấy Phương ngự y dắt tay nương xinh đẹp vào, khỏi kinh ngạc, trong phủ sao lại có nương này?

      Phương ngự y chào Trầm Tử Trai xong lại bảo Lữ Bát Nương bái kiến .

      Lữ Bát Nương liền phúc thân : "Lã thị Bát Nương bái kiến Vương Gia!"

      "Miễn!" Trầm Tử Trai nhìn Phương ngự y : "Đây là?”

      Phương ngự y liền giải thích mọi chuyện, lại : "Bát Nương quyết định gả cho ta, sau này là người mình." Vừa vừa bổ sung:"Bát Nương để ta chế riêng viên độc hoàn, nàng ăn nó, nên sau này nhất định trung thành với vương phủ."

      Độc hoàn mà Phương ngự y đến, chính là loại thuốc độc, trong vòng ba tháng, mỗi tháng kẻ trúng độc phải lấy thuốc giải từ chỗ Phương ngự y lần nếu độc phát phải bỏ mình.

      Như vậy cũng được? Trầm Tử Trai và Vi Thiên Trạch nhìn nhau.

      Đúng lúc này Hạ Trọng Phương cũng tới, nghe Phương ngự y vậy, cũng ngạc nhiên dứt, hồi lâu sau lại thấy may mắn, sát thủ thái tử phái tới lại thành người của Phương ngự y, đây là chuyện tốt mà! Nàng vội gọi người tới, phân phó chế tạo đồ trang sức, may xiêm y cho Lữ Bát Nương. Lại : "Phương ngự y, thân phận Bát Nương như thế, tiện để cho người ngoài, nên ta nhờ mẫu thân nhận nàng làm nghĩa nữ, trước cứ ở lại vương phủ, ngươi về bẩm báo với phụ mẫu, lại theo phụ mẫu đến Vương gia cầu hôn, như vậy được ?"

      Phương ngự y vội cám ơn Hạ Trọng Phương.

      Trầm Tử Trai liền phân phó : "Bát Nương trở về, tất nhiên thái tử điều tra, lúc này ngươi nên lộ diện, ở trong nhà là thỏa đáng nhất."

      Bên phủ thái tử, quả nhiên có người phát Lữ Bát Nương mất , nhanh chóng bẩm báo cho thái tử biết.

      Thái tử cho người truy xét, truy ra tối hôm qua Lữ Bát Nương ra ngoài, hình như đến vương phủ dò xét địa hình, nhưng trở lại.

      Sắc mặt Thái tử khẽ biến, chẳng lẽ Lữ Bát Nương chết trong tay Tề vương?

      Trong Tề Vương phủ, Hạ Trọng Phương chuyện với Trầm Tử Trai: " bên là Quận chúa, bên là Thiên Trạch thành thân, Tề Vương phủ nhận được tài lực Phương gia, lại có binh lực của Vi gia, phị mẫu ta lại đồng ý giúp đỡ, giờ lại có Lữ Bát Nương là người làm chứng, đến lúc lật đổ thái tử, chúng ta lại có thêm phần thắng."

      Vừa chuyện, lại có người vào báo Vi Thanh Mi tới, Hạ Trọng Phương vội ra đón, mời Vi Thanh Mi vào phòng trong, sai a hoàn, tỉ mỉ lại chuyện của Lữ Bát Nương.

      Vi Thanh Mi vừa nghe, cũng kinh ngạc:"Phương ngự y cứ vậy mà nhận nữ sát thủ?"

      Hạ Trọng Phương che miệng cười : "Phương ngự y am hiểu dùng thuốc." Câu kế tiếp, tự nhiên cần .

      Vi Thanh Mi cười ra tiếng, cũng hỏi nhiều, chỉ : "Nếu muốn nhận Lữ Bát Nương làm nghĩa nữ, cần phải có khuê danh khác."

      Hạ Trọng Phương : "Cái đó cũng phải là điều trọng yếu, quan trọng là con muốn để nàng có thân phận mới có thể xứng với thân phận của Phương ngự y. nay phụ thân là tâm phúc trong lòng hoàng thượng, nghĩa nữ của phụ thân và mẫu thân đương nhiên xứng với Phương ngự y."

      Vi Thanh Mi nhất thời cười : "Phương nương, bây giờ khi chuyện, con càng ngày càng có phong phạm của vương phi."

      Mẹ con hai người cùng nhau thương nghị, sau lại gọi Lữ Bát Nương đến gặp .

      Vi Thanh Mi thấy tướng mạo Lữ Bát Nương xuất sắc, tâm tư đơn thuần, cũng rất thích, cười : "Ta có phúc khí rồi, lại có thêm nữ nhi xinh đẹp như vậy, trước gọi tiếng mẫu thân!"

      Lữ Bát Nương vốn ngượng ngùng, nhưng thấy Vi Thanh Mi thân thiết như vậy, cũng dần dần buông lỏng, gọi: "Mẫu thân!"

      Vi Thanh Mi mỉm cười, kéo Lữ Bát Nương ngồi xuống,hỏi "Phương ngự y có khi dễ con ?"

      Lữ Bát Nương nhíu mày : "Con chỉ cần dùng tay là có thể đem hắnvật ngã, dám khi dễ con sao?"

      câu này đủ chọc cười Vi Thanh Mi và Hạ Trọng Phương.

      Hạ Trọng Phương liền hỏi Lữ Bát Nương: "Bát Nương vẫn luôn theo sư phụ học võ, năm nay mới xuống núi sao?"

      Lữ Bát Nương : "Đúng vậy. Sư phụ , năm đó nàng nhặt được ta ở ven đường, liền mang về nuôi dậy. Năm nay, nhìn ta cũng lớn như vậy, nên ở lại trong núi nữa, nên xuống núi đền đáp triều đình. Ta liền thu dọn đồ đạc ra ."

      Cả ngày hôm nay, Phương ngự y đều cười khúc khích. Đến buổi chiều, muốnnghỉ ngơi, thấy Lữ Bát Nương ôm gối đầu tiến vào, vừa vui mừng, vừa ngạc nhiên, đây là?

      Lữ Bát Nương thoải mái ngồi vào giường : "Tề Vương phủ an toàn, ta quyết định buổi tối cũng tới để bảo vệ ngươi."

      Phương ngự Y là người đặc biệt, có vợ cũng đặc biệt, mấy người dự định gả cho ta cũng bị lỡ rồi, Vương Du tính tình xấu xa, còn làm hại cho HTP, đáng tiếc, Ông bà Vương Tinh Huy đều là người tốt nhưng lại nuôi dạy Vương Du ko ra người, đây là cây đắng sinh trái đắng, Tiểu Ngọc Lan xấu xa, đê tiện nên sinh ra đứa con giống hệt, dù ko ở gần nhưng nó cũng như trái đắng từ trong ruột đắng ra, HT Phương dù sống trong nhà họ Hạ ko tốt lành gì nhưng bản chất vẫn là lương thiện, truyện của Cống Trà là vậy, người tốt luôn có kết thúc tốt đẹp, còn kẻ mưu mô tính toán chỉ nhất thời được lợi, kết thúc là tệ hại, Thank bạn Krystal99 edit chuyện nhé, mình rất thik truyện của Cống Trà, xem gần hết các tác phẩm của , thik truyện của , tuy tranh đấu nhưng rất hài hước, ko tàn khốc như số truyện khác, hóng chương mới của bạn
      Last edited by a moderator: 31/8/16

    4. thuyhang4589

      thuyhang4589 Active Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      152

    5. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 95:

      Editor: Krystal99


      Tháng mười , Tề Vương phủ làm chuyện vui, bởi vì cùng làm hai chuyện vui, có hai đôi phu thê mới, cộng lại chính là thân thích của bốn nhà, khắp nơi cực kỳ náo nhiệt, đều vội vàng nhận thân gia.

      Hạ Trọng Phương bận tối mắt, cũng may có Vi Thanh Mi giúp tay, Vi Thanh Mi mời mấy tộc phụ của Vi gia và Vương gia tới đây giúp đỡ, ngay cả chỗ Thái Phó phu nhân, cũng tới giúp đỡ, lúc này mọi chuyện mới tiến hành thuận lợi.

      Mấy ngày này trong cung cũng ban thưởng xuống ít đồ, chỗ phủ thái tử, dù sao Trầm Tử An cũng còn là vị hôn phu của Vương Du, tự nhiên cũng tặng quà tới chúc mừng.

      Trầm Tử An thấy Vương Du, liền hỏi Vương Tông: "Tỷ tỷ của ngươi còn bệnh sao?"

      Vương Tông đáp: " tốt hơn rồi, chỉ là hôm nay bên này quá náo nhiệt, sợ bị người đụng phải, nên tỷ đến."

      Vương Du thân thể thực suy yếu! Trầm Tử An thầm câu, nhất thời giả vờ hỏi Vương Tông, cười : "Nghe mấy ngày trước vương phủ có bắt được nữ nhân là thích khách, nữ thích khách kia giống người thường, ngươi nhìn thấy chưa?"

      Vương Tông chớp mắt : " Nữ thích khách? Chưa từng nghe thấy!"

      như vậy, Lữ Bát Nương là bị bí mật bắt giam? Trầm Tử An trầm ngâm, lại hỏi: "Vương phủ gần đây có chuyện gì mới mẻ ?"

      "Có!" Vương Tông lớn tiếng đáp: "Đặc biệt mới mẻ."

      " Nhanh, cho tỷ phu tương lai của ngươi biết câu." Trầm Tử An vội vàng dụ dỗ Vương Tông.

      Vương Tông nghiêm túc : " Hiền ca nhi biết bật cười, cười lên đặc biệt vang. Nghe bà vú , dựa vào gối đầu là có thể ngồi vững."

      Trầm Tử An nâng trán, được rồi, xem ra những chuyện đại của Tề Vương phủ, đứa bé này cũng thể biết được.

      Đợi Trầm Tử An ra ngoài, Vương Tông liền tìm Hạ Trọng Phương, lặng lẽ : "Tỷ tỷ, Trầm Tử An tới dò hỏi ta, cho là ta hiểu chuyện, cái gì cũng cho biết! biết ta cũng mười tuổi rồi sao, sang năm là ta mười hai tuổi rồi, nào còn là đứa bé hiểu chuyện trong tưởng tượng của .”

      " Đúng vậy nhỉ, Tông ca nhi cũng lớn rồi!" Hạ Trọng Phương tranh thủ lúc rảnh rỗi tới chuyện với Vương Tông, sờ sờ đầu : " nếu ngày còn chưa cưới Du nương, còn chưa tính là tỷ phu của đệ, đệ chớ để cho dắt mũi ."

      Vương Tông cười : "Chuyện này ta hiểu. Phụ thân, mẫu thân kéo dài hôn của Du tỷ, để cho tỷ ấy đến phủ thái tử là ta biết ngay, phủ thái tử là nơi đáng tin. Vả lại Trầm Tử An luôn có vẻ mặt cợt nhả , nhìn ổn chút nào."

      Lúc này, Hạ Trọng Phương đột nhiên phát Vương Tông là lớn, trở thành thiếu niên rồi, giống đầu năm trước chỉ là hài tử còn có tính trẻ con. Vô cùng vui mừng, cười : "Du nương ốm yếu, phụ thân mẫu thân lắm việc phải lo nghĩ, ta cũng bận lo chuyện của Vương gia, đệ cũng nên gánh vác chút chuyện rồi."

      Vương Tông gật đầu : "Tỷ tỷ, tỷ cứ xử lý chuyện vương phủ cho tốt, dù sao, chúng ta bị đuổi ra khỏi kinh thành cách dễ dàng."

      Tỷ đệ chuyện có quản nương tử tới bẩm, Hạ Trọng Phương lúc này mới bận bịu rời .

      Vi Thanh Mi theo quản nương tử xem các loại danh mục quà tặng, nhất nhất ghi lại. Thấy Hạ Trọng Phương tới, liền cùng nàng thương lượng mọi việc.

      Lúc này, Trầm Tử Trai ở dược phòng, nhìn Phương ngự y cho hai con thỏ uống thuốc, hỏi: " Phân lượng của thuốc này ngươi có thể nắm chắc được chính xác bao nhiêu phần? Cũng đừng để thái tử còn chưa rơi đài, Bổn vương tắt thở."

      Phương ngự y cười : "Vương Gia yên tâm, thử qua mấy lần, có sơ xuất."

      Sau khi hai con thỏ bị cho uống thuốc, rất nhanh ngã xuống đất, sờ vào, còn hô hấp. Trầm Tử Trai gật đầu : "Quả nhiên thần kỳ."

      Hai người ngồi chuyện, chờ nửa khắc đồng hồ sau, hai con thỏ liền tỉnh lại, lại như thường ngày gắn bó ở chung chỗ.

      Phương ngự y : "Vương Gia sau khi uống thuốc, đại khái khoảng canh giờ sau mới tỉnh lại, canh giờ này, đủ để thái tử nhảy nhót rồi."

      Trầm Tử Trai cười : "Thái tử tất nhiên ngờ, sát thủ phái , đến lúc đó lại đột nhiên xuất , làm nhân chứng của Tề vương phủ."

      Phương ngự y : "Nương tử của ta là người thành , đến lúc đó tự nhiên ."

      Trầm Tử Trai định tiếp nghe được tiếng nhạc vang lên, biết người Tề vương phủ ngênh Phương Chấp Bình vào phủ rồi, bởi vậy cười : "Bổn vương phải ra ngoài nghênh muội phu vào phủ, lát sau, còn phải giúp đỡ Thiên Trạch đón người mới vào cửa !"

      Phương Chấp Bình cưỡi tuấn mã, thân hỉ phục, so với bình thường càng thêm tuấn tú, thấy người đến dự hôn lễ cực nhiều, tất nhiên là ưỡn ngực, mặc cho người quan sát.

      Có người bình luận : " tệ, Ngọc Tiên quận chúa chọn Quận mã này là đúng, so với người trước tốt hơn biết bao nhiêu lần. Đây là càng gả càng tốt."

      "Đúng, phụ thân Phương quận mã biết kiếm tiền, là nhà có tiền, tỷ tỷ, tỷ phu đều có năng lực, Ngọc Tiên quận chúa chọn , đây là giúp cho vương phủ có thêm tài lộc. Năm đó mặc dù Quý Minh Xuân cũng là Tiến Sĩ, nhưng bàn về gia thế bằng Phương quận mã rồi."

      Quý Minh Xuân đứng lẫn trong đám người, tức giận đến mức khó mà bình tĩnh được, tốt lắm, gả , lại gả , hòa ly chính là vì tái giá như vậy phải . Đợi qua hôm nay cũng chính là lúc ngươi phải hối hận.

      Quý Minh Xuân lặng lẽ thối lui ra khỏi đám người, đến chỗ cách đó xa làm thủ thế ( dấu hiệu) gì đó, liền có hai người chen vào trong đám người theo Phương Chấp Bình làm người đưa dâu của Phương gia , theo vào Tề Vương phủ.

      Trầm Ngọc tiên chỉ được ngồi ở trong phòng, nên nghe được thanh từ bên ngoài, chỉ biết khẩn trương nắm chặt khăn tay, trong lòng đột nhiên nghĩ đến mình là người lần thứ hai thành thân, mà Phương Chấp Bình là lần đầu tiên đón dâu, như vậy, mình là người chiếm tiện nghi. Về sau, có lẽ nên bớt tiểu tính tình, săn sóc phu quân nhiều hơn mới đúng.

      Trầm Hương thấy Trầm Ngọc tiên khẩn trương, liền cười : "Quận chúa kim tôn ngọc quý, bao nhiêu người muốn với cao! Phương quận mã có thể được quận chúa coi trọng, là phúc khí của ."

      Trầm Ngọc tiên nghe Trầm Hương vậy, nhớ tới mình dầu gì cũng là quận chúa, tương lai nếu đại của ca ca thành, mình còn có thể trở thành công chúa, tái giá với người tuấn tú, tài giỏi cũng là hợp tình, hợp lý, bởi vậy cũng thoáng buông lỏng.

      Phương Chấp Bình vào đến vương phủ, ngay sau đó, Vi Thiên Trạch cũng đón Tô Ngọc Diệp vào phủ.

      Tô gia vốn chịu đồng ý để Vi Thiên Trạch nghênh Tô Ngọc Diệp vào Tề vương phủ, là Vi gia có viện riêng, sao có thể rước dâu ở vương phủ? Nhưng Tô Thục phi lại đồng ý, Vi Thiên Trạch ở tại Tề Vương phủ, nên rước tân nương tử vào Tề Vương phủ, cũng là hợp lý. Tô gia vừa nghe Tô Thục phi vậy, chỉ đành phải đồng ý.

      Tô Ngọc Diệp ngồi trong kiệu hoa, nghe thấy thanh Vi Thiên Trạch đạp lên kiệu, vội cầm cây quạt che mặt, chân thành xuống kiệu, đồng thời cũng nhìn trộm Vi Thiên Trạch, thấy Vi Thiên Trạch mặc hỉ phục càng thêm ngọc diện môi son, trái tim khỏi đập loạn, thầm nghĩ: Người Vi gia đều là tuấn nam mỹ nữ, nghe Trạng Nguyên phu nhân năm đó làm mê đảo rất nhiều người, Vi Thiên Trạch lúc trước có ở kinh thành, nếu , tất nhiên cũng sớm bị người định thân. Hôn của ta quanh co như vậy, ra là chờ xuất !

      Vi Thanh Mi thấy Vi Thiên Trạch và Tô Ngọc Diệp đứng cùng chỗ, ràng là đôi bích nhân, cười đến mặt mày nở hoa, với Vương Tinh Huy: "Thiên Trạch cưới được Diệp nương quả là trời tứ lương duyên!"

      Vi Thiên Trạch cũng biết, hôm nay vừa là ngày rước dâu, cũng là ngày thái tử phải lộ nguyên hình, mọi người đều đến vương phủ tham dự chuyện vui, khiến số người có cơ hội vào lẻn vào, như thế mới có thể được việc?

      Quan nghi lễ thấy hai đôi tân lang, tân nương mới tụ tập đầy đủ, liền bắt đầu hát lễ, Trầm Tử Trai và Hạ Trọng Phương là người chủ hôn, nên đứng ở chính giữa để bắt đầu chứng lễ.

      Bên ngoài náo nhiệt như vậy nhưng Lữ Bát Nương chỉ núp ở trong sương phòng, lặng yên suy nghĩ, nếu phải sợ lộ thân phận, nàng rất muốn cùng bọn họ tham gia náo nhiệt, cùng thành thân! Tối hôm qua, khi nàng đến bảo vệ Phương lang quân bị ma ma nhìn thấy, còn , chưa thành hôn mà ở lại muộn như vậy để bảo vệ là được tốt. Đợi thành thân xong, cả ngày lẫn đêm bảo vệ nhau cũng là chuyện bình thường.

      Đúng lúc này, Tiền ma ma mang hộp đựng thức ăn vào, cười : "Bát Nương, vương phi căn dặn để cho ngươi ăn no chút, lát nữa còn có thể có trò vui, nhất định phải ồn ào đến tối."

      Lữ Bát Nương bóc hộp đựng thức ăn, thấy chút thức ăn tinh xảo cùng chén cơm tẻ, tất nhiên là cười : "Vẫn là vương phi nhớ tới ta, biết ta đói bụng!"

      Tiền ma ma lại bưng ra chút thức ăn, lại dặn Lữ Bát Nương: "Vương phi , nếu như hôm nay phải vào cung, có người hỏi chuyện Bát Nương, Bát Nương chỉ cần là được."

      Lữ Bát Nương : "Tốt." xong, vểnh tai nghe được từng hồi tiếng cười đùa ở bên ngoài, có người còn cao giọng kêu đưa tân nương vào tân phòng, biết hai đôi phu thê giờ mới cúi chào xong, nhất thời liền : "Thành thân đúng là chuyện rườm rà, phải dậy từ sớm, mà đến lúc này mới cúi chào xong ."

      Bên ngoài, Trầm Tử Trai để hai đôi phu thê mới cúi chào xong, cũng thở ra hơi, nhìn tân nương tử vào tân phòng, tất cả các bàn tiệc đều náo nhiệt, mời rượu lẫn nhau, liền đến chỗ Vi Thiên Trạch chạm cốc.

      Vi Thiên Trạch nhanh chóng : "Theo lệnh Vương Gia, ta cho người theo dõi Quý Minh Xuân, vừa đúng lúc phát cho hai người theo sau người Phương gia vào vương phủ, giờ cho người theo dõi chặt chẽ hai người kia. Chốc nữa khi Vương Gia ngã xuống, lập tức bắt hai người kia. Nhân chứng vật chứng đều có đủ."

      Trầm Tử Trai gật đầu, Quý Minh Xuân là người của Tứ Vương Gia, cho người hạ độc ta, sau đó nhất định vu hãm là thái tử cho người hạ độc. Lần này, tương kế tựu kế, chỉ cần hai người Quý Minh Xuân phái ra tự nhận là người của thái tử liền có thể tiến hành lật đổ Thái tử.

      Đợi đến khi tân khách rối rít tới đây mời rượu, Trầm Tử Trai uống mấy chén sau đó hướng về phía Phương ngự y cách đó xa nâng ly cái.

      Rất nhanh, Phương ngự y cũng tới đây mời rượu, sau đó đổi ly rượu cho Trầm Tử Trai. Trầm Tử Trai hiểu ý cười tiếng, giơ ly rượu lên rồi uống.

      Chỉ trong chốc lát, trong đám tân khách đột nhiên có người kinh hô: "Vương Gia uống phải rượu độc rồi!"

      Vi Thiên Trạch vừa dặn thủ hạ bắt người được Quý Minh Xuân phái vào phủ, vừa chạy tới đỡ Trầm Tử Trai hô: " xong, Vương Gia còn thở, người đâu mau tới, bắt kẻ hạ độc!"

      Hạ Trọng Phương tuy biết rằng là diễn trò, nhưng khi Trầm Tử Trai ngã xuống , nàng cũng kêu lên thảm thiết, chạy tới ôm lấy : "Vương Gia, Vương Gia, ngươi thể chết, Hiền ca nhi còn ! Là ai, đến tột cùng là người nào hại người?"

      Sớm có người bắt hai người kia tới đây, áp giải bọn họ, từ người bọn họ tìm ra độc phấn, Vi Thiên Trạch ép hỏi: "Là ai phái các ngươi tới hạ độc?"

      Hai người kia ngạc nhiên, chúng còn chưa hạ độc sao Vương Gia bị trúng độc? Từ lúc bước vào vương phủ bọn họ biết phải chết, thấy Trầm Tử Trai còn thở, dù sao đạt được mục đích, liền trầm mặc lên tiếng.

      Vi Thiên Trạch xách người lên rồi ném xuống đất, từ người ta rơi ra khối Bài của phủ thái tử, Vi Thiên Trạch nhặt lên nhìn lập tức hô: "Là thái tử phái bọn họ tới độc sát Tề vương , , mang Tề vương đến trước cửa cung kêu oan, thể để cho Tề vương chết vô ích."

      "Đúng, đến trước cửa cung cầu kiến hoàng thượng, cầu xin hoàng thượng làm chủ!" Hạ Trọng Phương kêu lên câu, nước mắt rối rít rơi, khóc ròng : "Thái tử lần rồi hai lần hạ độc, đây chính là lần thứ ba hạ độc vương gia, nếu hoàng thượng tiếp tục nhân nhượng cho có thiên lý."

      Trầm Tử An thấy chuyện đột nhiên xảy ra như vậy, phản ứng của mọi người lại quá mức mãnh liệt, nhanh chóng thối lui khỏi đám người, hoang mang rối loạn hồi phủ thái tử bẩm báo mọi chuyện.
      Last edited by a moderator: 31/8/16
      Yoolirm Park, Halong-ngocNhiên Nhiên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :