1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thịnh Sủng - Cống Trà ( C90) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyhang4589

      thuyhang4589 Active Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      152
      Chương 68:

      Edit: Krystal99

      Ngày thứ hai, Thẩm Tử Trai cùng Hạ Trọng Phương tiến cung bái kiến Cảnh Tông hoàng đế và Tô thục phi để hành lễ lễ bái cũng như gặp qua trưởng bối.

      Cảnh Tông hoàng đế ban thưởng cho hai người đồng thời xem xét Hạ Trọng Phương. Mặc dù còn có chỗ hài lòng nhưng nghĩ đến nhi tử thứ ba sớm mất, tôn nhi cũng bị bệnh nhiều năm, thiếu chút nữa còn. Phương nương này những cứu sống tôn nhi, nay nàng lại mang thai chắt trai, vì Vương phủ khai chi tán diệp, cảm giác hài lòng liền biến mất nửa. Cảnh Tông hoàng đế lại dặn dò hai người vài câu rồi ban thưởng cho này nọ.

      Tô thục phi thấy Thẩm Tử Trai cùng Hạ Trọng Phương lại nhớ đến Tô Ngoc Diệp. Nàng ở Vương Phủ trợ giúp Trầm Ngọc Tiên quản gia , nay lại được gì, vô cùng thương tâm, cảm thấy có chút buồn phiền nhưng tiện phát tác, ngoài cười nhưng trong cười ngồi nhận lễ, ban thưởng này nọ cho hai người liền lời nào.

      Thẩm Tử Trai dĩ nhiên biết Tô thục phi vui nhưng nghĩ ngợi nhiều, hành lễ xong ngồi chuyện lát, sợ Hạ Trọng Phương mệt mỏi liền xin phép Cảnh Tông hoàng đế và Tô thục phi cáo từ.

      Tô Thục phi lại cười : "Hoàng thượng, La đạo trưởng chỉ giỏi xem bát tự, xem tướng cũng rất tốt. bằng người cho truyền đến giúp Phương nương xem tướng, xem Phương nương khi nào giúp Vương phủ khai chi tán diệp? "

      Cảnh Tông hoàng đế nghe, liền gật gật đầu, gọi công công : " Mời La đạo trưởng lại đây! "

      Công công vôi đáp ứng rồi xuống.

      Trong khoảng thời gian này, Tô Thục phi cùng La đạo trưởng gặp mặt, có ý tứ nghiêng về phía Tứ Vương Gia, nhưng dù sao mẫu thân của Thẩm Tử Trai cũng là tỷ tỷ ruột của nàng, nàng quan tâm đến Thẩm Tử Trai giống như quan tâm đến tôn nhi. Nếu bỏ qua Thẩm Tử Trai ủng hộ Tứ Vương Gia có chút do dự. Bây giờ La đạo trưởng ở đây, vừa vặn để La đạo trưởng xem tướng cho Thẩm Tử Trai và Hạ Trọng Phương nghe xem La đạo trưởng gì.

      La đạo trưởng rất nhanh đến đây, bước vào cửa điện, nhìn lướt qua người trong điện. Ánh mắt nhìn đến Hạ Trọng Phương hơi hơi dừng lại, có chút giật mình.

      Hạ Trọng Phương nhìn thấy vị đạo trưởng tiên phong đạo cốt vào từ cửa điện, trong tay còn cầm thanh phất trần, cũng khỏi kinh ngạc: Sao vị đạo trưởng này nhìn quen mắt như vậy? Chậm đây phải là vị đạo trưởng mình cứu sao ?

      Năm đó Hạ Trọng Phương bị Quý Minh Xuân Minh Xuân hưu,lúc đầu chịu rời khỏi Quý gia, vẫn nương nhờ ở đó, Quý phụ và Quý mẫu sớm được Quý Minh Xuân đón lên kinh thành,sau người trong tộc Quý gia giúp Quý phụ Quý mẫu thu dọn thực chất là mang mọi thứ trong phòng ở, Hạ Trọng Phương đành phải rời .

      Hạ Trọng Phương quay về nhà mẹ đẻ nhưng Hạ phụ, Hạ mẫu chấp nhận, bắt nàng tiếp tục ở lại Quý gia. Nàng ở trong căn phòng trống rỗng của Quý gia, hôm nửa đêm khóc tỉnh, nhất thời nản lòng thoái chí, ra khỏi nhà hướng bờ sông mà đến.

      Đêm hôm đó có ánh trăng, nàng dọc theo đường rất nhanh đến bờ sông, muốn nhảy xuống tìm cái chết thấy ở bờ sông có gì đó màu trắng, tựa hồ là Bạch Sắc U Linh, nàng khỏi giật mình, hét ầm lên.

      Chân Hạ Trọng Phương dường như nhũn hẳn , nàng ôm mặt kêu lên trận nhưng sau đó dần dần bình tĩnh trở lại, thầm nghĩ mình đến đây là muốn tìm đến cái chết còn gì mà phải sợ. Bởi vậy bỏ tay xuống qua nhìn xem đối phương đến cùng là người hay là quỷ? Đến gần mới ngờ ngợ nhận ra đây là vị đạo trưởng.

      Lúc ấy Hạ Trọng Phương cũng biết mình lấy can đảm ở đâu, đến gần, đưa tay dò hơi thở của vị đạo trưởng, thấy đạo trưởng vẫn còn thở, khỏi lẩm bẩm: " Chắc là ngã xuống sông, mình ở đây, có lẽ nên cứu người."

      Dù sao mình cũng muốn chết, bằng trước khi chết cứu mạng người. Có lẽ khi chết , nhờ công lao này mà có thể chuyển thế làm làm người, biết đâu còn có thể đầu thai vào gia đình tốt.

      Hạ Trọng Phương nhớ lại tình cảnh lúc ấy, sau khi cứu đạo trưởng, liền nửa kéo nửa lôi đạo trưởng trở về nhà trung (khu nhà giữa) của Quý gia, nấu ấm nước sôi để đạo trưởng uống chén nước ấm.

      Sau lúc uống nước ấm, quả nhiên đạo trưởng dần mở mắt.

      Hạ Trọng Phương biết đạo trưởng tỉnh, liền lấy hai cái bánh bao thừa cho đạo trưởng ăn.

      Đạo trưởng nhận lấy bánh bao, từ từ ăn, ăn xong cảm tạ, sau lại : "Thỉnh cầu tiểu nương tử cho lão đạo bộ xiêm y để thay, bộ người ướt mặc nữa chỉ sợ quá lạnh lẽo mà sinh bệnh. "

      Hạ Trọng Phương vừa nghe, liền tìm bộ xiêm y cũ mà Quý phụ để lại trong phòng, đưa cho đạo trưởng, thế mới ra ngoài.

      Đạo trưởng đổi xiêm y xong, ra, lại uống thêm nước ấm, lần nữa chắp tay cảm tạ Hạ Trọng Phương, có hẹn với người, suốt đêm phải , thể lưu lại nữa.

      ra Hạ Trọng Phương rất hiếu kỳ nguyên nhân đạo trưởng rơi xuống nước, vì vậy liền hỏi tiếng.

      Đạo trưởng ngồi thuyền sông uống rượu, say rượu nên bị rơi xuống nước, may được Hạ Trọng Phương cứu giúp, nếu mạng này còn. xong hỏi danh tính Hạ Trọng Phương có ơn tương lai tất báo tất báo đáp.

      Hạ Trọng Phương lộ vẻ sầu thảm : " cần hỏi danh tính của ta, có lẽ tương lai đạo trưởng trở lại đây, ta còn tại nhân thế. "

      Đạo trưởng suy nghĩ,cũng hiểu được, vị tiểu nương tử này đêm khuya đến bờ sông, có lẽ là muốn tìm cái chết? Bởi vậy muốn hỏi ngọn ngành.

      Hạ Trọng Phương cũng muốn nhiều lời chỉ : " Tóm lại tại số mệnh ta tốt. "

      Đạo trưởng mượn ánh đèn nhìn tướng mạo Hạ Trọng Phương, nhất thời : "Tướng mạo của tiểu nương tử là khổ trước sướng sau. Sau khi mười tám tuổi là đại vận, vận mệnh từ đó hướng về phía trước. "

      Hạ Trọng Phương cho là đúng,: " nay ta sắp sống nổi nữa, sao có thể đợi đến sinh nhật mười tám tuổi?"

      Đạo trưởng khuyên nhủ:” Xem bộ dáng của tiểu nương tử, cũng là mười bảy mười tám tuổi, chờ năm rưỡi sau, qua sinh nhật mười tám tuổi, đến lúc đó vẫn tốt, chết cũng muộn." xong, nhìn sắc trời sáng, sợ có bị người nhìn thấy Hạ Trọng Phương thu lưu , đưa tới chuyện đàm tiếu tốt liền cáo từ rời .

      Đạo trưởng vừa , Hạ Trọng Phương dọn dẹp lại phòng ở, đột nhiên cũng còn tâm tư tìm đến cái chết. Hôm sau trở về nhà mẹ đẻ, nghe Tiền bà tử muốn lên kinh. Hạ phụ Hạ mẫu liền để cho nàng kết giao với Tiền bà tử, đến kinh thành tìm Quý Minh Xuân đòi công đạo. Bởi vậy nàng liền rời nhà lên kinh thành.

      Chỉ là nàng trăm triệu lần thể tưởng tượng được lại gặp vị đạo trưởng này ở trong cung. Mặc dù năm đó ánh trăng rất nhạt, trong nhà đèn cũng sáng nhưng dù sao từng cứu đối phương mạng nên tướng mạo vị đạo trưởng nàng vẫn nhớ .

      Sau phút giật mình, La đạo trưởng nhanh chóng tiến lên hành lễ với hoàng đế cùng Tô Thục phi, lại quay sang Thẩm Tử Trai cùng Hạ Trọng Phương cười : "Vương gia, Vương Phi tân hôn mừng rỡ! "

      Cảnh Tông hoàng đế bảo La đạo trưởng ngồi xuống, cười : "La đạo trưởng ngươi giúp Vương Phi xem tướng, nhìn xem phúc vận của nàng như thế nào? "

      La đạo trưởng cười tủm tỉm nhìn Hạ Trọng Phương : “Xem tướng mạo Vương Phi, ta thấy cũng là mười tám năm nhấp nhô, sau là đường may mắn."

      Cảnh Tông hoàng đế cười mắng: "Đây phải tương đương chưa gì sao? Người nào biết Phương nương trải qua nhiều trắc trở. nay làm Vương Phi, có trẫm cùng Tử Trai che chở tự nhiên là may mắn, điều này còn cần ngươi ? "

      La đạo trưởng cười " Ha ha " :" Dung mạo của Vương Phi đúng là tướng mạo khổ trước sướng sau. Nàng còn có hàng lông mày tinh tế, trung phong giấu châu, tương lai nhất định sinh quý tử."

      Tô Thục phi nhìn lông mày Hạ Trọng Phương, nhìn ra được cái gì liền ngạc nhiên : "Cái gì là trung phong giấu châu, làm sao ta nhìn ra? "
      La đạo trưởng cười : " Ở giữa lông mày Vương Phi có nốt ruồi son. Đây chính là trung phong giấu châu châu. "

      Tô Thục phi vẫn tin,cho cung nữ tiến lên xem xét kĩ hàng lông mày của Hạ Trọng Phương.

      Cung nữ nhìn kỹ lông mày của Hạ Trọng Phương, kinh ngạc :" Ở giữa lông mày của Vương Phi quả nhiên có nốt ruồi son."

      Thẩm Tử Trai cũng lại gần nhìn, cười : "Nguyên lai Phương nương lại có nốt ruồi son ở giữa lông mày, bổn vương bây giờ mới biết được."

      Tô Thục phi liền đến gần Hạ Trọng Phương, nàng tự mình nhìn lông mày của Hạ Trọng Phương, sau đó thể tin lời của La đạo trưởng.

      Cảnh Tông hoàng đế nở nụ cười, chỉ vào La đạo trưởng : "Lão đạo này quả nhiên có dự liệu"

      La đạo trưởng liền hướng Hạ Trọng Phương :" Vương Phi qua sinh nhật mười tám tuổi?"

      Hạ Trọng Phương biết điều ám chỉ, liền gật đầu cười :" Tháng Tám là ta tròn mười tám tuổi, đến nay qua mấy tháng.". Nàng xong, nhớ ra tháng tám là thời điểm nàng trở về Giản phủ, coi như trở thành quý nữ được nhận nuôi của Giản phủ. Như vậy cũng tính là đổi vận ?

      La đạo trưởng cười : "Vương Phi tương lai nhất định có quý tử.”
      " Tạ lời may mắn của đạo trưởng!' Hạ trọng Phương Đứng dậy lời cảm tạ .

      Dù sao dây là lần đầu tiên gặp lại, nếu La đạo trưởng ra việc rơi xuống nước năm ấy, Hạ Trọng Phương cũng đề cập đến nữa.

      Trở lại Vương Phủ, Thẩm Tử Trai liền vây quanh Hạ Trọng Phương thầm:" Quý tử, là quý tử! Phương nương, lần này ngươi mang thai nhất định là nhi tử."

      Hạ Trọng Phương nghe lời này, cảm thấy bất an hỏi: "Nếu ta sinh nữ nhi, có phải hay Vương gia thích? "

      Thẩm Tử Trai ngẩn ra, rất nhanh cười :" Là nhi tử hay là nữ nhi ta đều thích. Nhưng đạo trưởng là quý tử chắc chắn thai này của nàng là nhi tử. "

      Hạ Trọng Phương yếu ớt :" Vạn nhất phải là nhi tử sao?"

      Thẩm Tử Trai an ủi nàng :" chừng bên trong có nam, nữ."

      Hạ Trọng Phương giật mình :" Vương gia tham."
      Thẩm Tử Trai ghé tai với Hạ Trọng Phương:" Nàng nghĩ , bổn vương còn có làm gì mà nàng vẫn mang thai. Chứng tỏ ta rất cường. Bởi vậy bên trong có nam, nữ cũng có gì là lạ."

      Hạ Trọng Phương đẩy mặt Thẩm Tử Trai ra, sẵng giọng:" Vương gia !"

      Thẩm Tử Trai ôm Hạ Trọng hương đến bên án, để nàng nằm lên , nằm xuống bên cạnh, tay vòng lên trước cầm nơi đẫy đà của nàng, kề sát thân mình lại gần Hạ Trọng Phương. Mặc dù thể làm gì nhưng như thế cũng đỡ nghiện.

      Hai người triền miên phen, Thẩm Tử Trai mới buông Hạ Trọng Phương ra.

      Hạ Trọng Phương liền cùng Thẩm Tử Trai thương lượng đến khi lại mặt với Thái Phó phu nhân đem Hà ma ma đến vương phủ, tiếp tục làm sư phụ của nàng.

      Thẩm Tử Trai tự nhiên có dị nghị gì, chỉ cười : " Nàng nay mang thai cũng cần quá mức mệt nhọc, mỗi ngày chỉ học nửa canh giờ là đủ rồi."

      Hạ Trọng Phương : " Sao có thể chiều chuộng ta như vậy? Muốn học môn ít nhất phải mất canh giờ. nay quận chúa còn lo liệu phủ vụ, cần ta phải giúp đỡ, nhân lúc này ta cũng nên học hỏi nhiều chút."

      đến cái này, Thẩm Tử Trai cũng nhân tiện :" Muội muội lo liệu vụ nhiều năm, vẫn mong muốn có tẩu tử để giảm bớt gánh nặng, nhưng bây giờ ngươi mang thai cũng tiện tiếp nhận phủ vụ, còn phải tiếp tục làm phiền muội muội rồi."

      Trầm Ngọc Tiên vô cùng bất mãn đối với việc Thẩm Tử Trai cưới Hạ Trong Phương làm Vương phi. Nhưng Thẩm Tử Trai luôn khi cưới Hạ Trọng Phương bệnh của tự nhiên tốt, hơn nữa cưới Hạ Trọng Phương là chắn sát, Trầm Ngọc Tiên mới miễn cưỡng tiếp nhận Hạ Trọng Phương là tẩu tử.

      Đến hôm nay Thẩm Tử Trai cùng Hạ Trọng Phương trở về từ trong cung là La đạo trưởng kết luận Hạ Trọng Phương tương lai có thể sinh hạ quý tử, cảm giác bất mãn với Hạ Trọng Phương lại giảm vài phần. Trong lòng cũng thở dài: Có lẽ số mệnh của ca ca phải lấy nữ tử như vậy, lấy tiện áp quý, mới có thể bảo mệnh.

      Quý Minh Xuân vạn lần thể tưởng được Hạ Trọng Phương có thể làm vương phi, nhất thời bách vị tạp trần, lại nghe Hạ Trọng Phương về sau có thể sinh quý tử, mà Trầm Ngọc Tiên vẫn hề có động tĩnh gì. Tuy sớm có thiếp ở ngoài, bây giờ cũng mang thai lại dám dám để lộ ra, khỏi sầu muộn.

      Quý mẫu cũng cũng có chút hối hận với Quý Minh Xuân:" Sớm biết rằng Phương nương có thể quý tử, ngày đó nên hưu nàng." xong lại hỏi chuyện thiếp của Quý Minh Xuân mang thai, khuyên Quý Minh Xuân sớm thuyết phục Trầm Ngọc Tiên đón nàng ta vào phủ.

      Quý Minh Xuân : " Quận chúa gần đây vẫn luôn vui vì việc Tề vương thú Phương nương, nếu đề cập đến việc thú di nương, Quận chúa nhất định đồng ý, chừng nàng còn đem bán thiếp của ta . Đợi di nương nàng ấy sinh đứa chúng ta lại bàn tiếp."

      Quý mẫu cau mày :" nay Tề vương cưới Phương nương, khi Phương nương hoài thai ai còn quan tâm đến đứa của ngươi? Phải thừa dịp Phương nương mới vào cửa, chưa mang thai, con mượn cơ hội với quận chúa mới là đúng đắn. Quận chúa lo liệu phủ vụ nhiều năm, có công lao cũng có khổ lao, chỉ cần nàng đón di nương vào phủ, đợi di nương sinh đưa đây chính là đứa đầu tiên của Vương phủ. Nếu có thể cầu hoàng thượng tứ phong cho đứa , chúng ta càng có lợi."

      Quý Minh Xuân vẫn lắc đầu :" Vẫn nên đợi thêm chút thời gian nữa."

      Quý mẫu thấy Quý Minh Xuân sợ Trầm Ngọc Tiên, liền quyết định tự mình tìm cơ hội chuyện với quận chúa, khuyên nàng ta đón di nương vào cửa để sinh hạ nhi tử, sau này được chia tài sản của Vương Phủ.

      Trầm Ngọc Tiên biết Quý Minh Xuân và Quý mẫu muốn tính kế nàng, thầm nghĩ ba ngày sau Hạ Trọng Phương phải về lại mặt, chi bằng mình giúp đỡ chuẩn bị tốt quà lại mặt giúp nàng.

      Trầm Hương thấy Trầm Ngọc Tiên vất vả, lại nhớ đến Tô Ngọc Diệp : " Khi Diệp nương còn ở Vương Phủ, có nàng giúp quận chúa, quận chúa thoải mái ít,nay nàng rồi, quận chúa lại là bận việc đến nỗi chân chạm đất.”

      Trầm Ngọc tiên thở dài :" : "Số mệnh của bản quận chúa chính là phải vất vả! Nay chỉ mong tẩu tử sớm tiếp nhận phủ vụ."

      Trầm hương lặng lẽ :" Vương Phi lớn lên ở nông thôn, mới đến Giản phủ mấy tháng. Muốn vương phi xử lý phủ vụ, sợ là có chút khó khăn. Trong khoảng thời gian này,chắc rằng quận chúa vẫn phải xử lí phủ vụ."

      Trầm Ngọc Tiên :" Cho dù năm nay thể tiếp nhận sang năm nàng cũng phải tiếp nhận."

      Hạ Trọng phương quả sầu lo năng lực của mình đủ, đến lúc tiếp nhận phủ vụ lại luống cuống tay chân bởi vậy mời Mạc ma ma đến, mỗi ngày hỏi chút chuyện phủ vụ để Mạc ma ma tỉ mỉ cho nàng nghe.

      Đến ngày lại mặt, Hạ Trọng Phương quả nhiên phu nhân với Thái Phó phu nhân muốn đón Hà ma ma đến vương phủ, Thái Phó phu nhân tự nhiên là đáp ứng.

      Hạ Trọng phương thấy Hà ma ma, cười :" Nay ta là Vương Phi,cũng quên việc lúc trước hứa hẹn xây khu nhà để nữ nhân chúng ta học tập. Đến giờ, tự nhiên muốn thực ."

      Hà ma ma nghe hạ Trọng Phương nhắc tới chuyện này tự nhiên vui vẻ :" Vương Phi nhớ chuyện này là tốt rồi."

      Hai người chuyện, Hạ Trọng Phương lại :" Ma ma đến Vương Phủ dạy ta thêm kiến thức quản lý phủ vụ, cai quản hạ nhân. Hai ngày kể từ khi trở thành vương phi, ta vẫn luôn cảm thấy nắm chắc."

      Hà ma ma gật đầu cười :" Vương Phi là đủ tự tin nên mới chột dạ. Chỉ cần học thức đủ rồi, tự nhiên nắm chắc mọi chuyện. Tuy nhiên học thức là thứ phải ngày hai ngày có thể tích góp được nên phải tích lũy từng ngày."

      Hạ Trọng Phương : " Vậy mới cần ma ma dạy ta."

      Hà ma ma gật đầu cười :" Vương Phi do thấy học thức đủ mới chột dạ, gặp người luôn cảm thấy thấp hơn người khác cái đầu, tuy nhiên bây giờ vương phi gặp người khác cũng có thể tự nhiên xưng ta. Vậy là trong tư tưởng còn yếu đuối nữa."

      Hạ Trọng phương lúc này mới phát nàng bất tri bất giác có thể tự nhiên xưng ta.

      Hà ma ma lại cúi xuống bên tai Hạ Trọng phương :" Chẳng qua, nam nhân giường thích nhất nữ tử yếu đuối cầu xin, trước mặt Vương gia, vương phi vẫn nên xưng ta, tất nhiên thích!"

      Hạ Trọng phương đỏ mặt nghĩ lại quả nhiên cảm thấy khi hai người thân thiết Thẩm Tử Trai thích nàng tự xưng ta.

      Khi Hạ Trọng Phương và Thẩm Tử Trai trở lại Vương Phủ lại nghe được Trầm Ngọc Tiên cùng Quý mẫu ầm ỹ. Trầm Ngọc Tiên muốn đuổi Qúy gia .

      Thẩm Tử Trai cùng Hạ Trọng Phương liền qua xem có chuyện gì xảy ra.

      Lúc này Trầm Ngọc Tiên lạnh lùng nhìn Quý mẫu : " Quả là hão huyền, các ngươi muốn bản quận chúa đón nha đầu kia vào phủ, muốn ta coi con người khác như con của mình mà nuôi nấng? Quả là mệt các ngươi nghĩ ra?"

      Quý mẫu la ầm lên:" Quận chúa, từ khi nàng thành thân đến nay, vẫn thể hoài thai, cũng biết đời này có thể mang thai hay , chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm làm cho Quý gia tuyệt hậu? Mà Vương gia cũng lớn tuổi đến giờ vẫn có đứa . nay thiếp của Minh Xuân có thai, đón nàng vào phủ để nàng sinh đứa , tốt xấu gì đây cũng là đứa đầu tiên của Vương Phủ. Hơn nữa, tất cả các quan gia ai mà ba vợ bốn nàng hầu? Đại lang cưng chiều nha đầu, phải là đại gì, quận chúa có gì thoải mái mà tha thứ cho bọn họ?"

      “Buồn cười.” Trầm Ngọc Tiên vỗ vỗ ngực : " Toàn bộ nhà các người cút khỏi Vương Phủ cho ta!"

      Quý mẫu lên tiếng :" Quận chúa, chúng ta đây là suy nghĩ cho ngươi mà! Vương Phủ nhân khẩu mỏng, ngươi lại mang thai, tương lai làm sao bây giờ?"

      Trầm Ngọc Tiên quát Trầm Hương:"Đứng đó làm gì. Còn đem lão phụ kia đuổi ra ngoài?"

      Quý mẫu sửng sốt thầm nghĩ, Trầm Ngọc tiên chút tình cảm cũng giữ lại,dám cho người đuổi bà ta ra ngoài, đợi Trầm Hương tiến lên, bà ta khóc lớn :" Làm bậy, ngươi là con dâu của ta, sao có thể đối với người mẹ chồng là ta như vậy."

      Trầm Ngọc Tiên cười lạnh :" Bản quận chúa luôn mong muốn trở thành con dâu tốt, cho các ngươi an hưởng lúc tuổi già, các ngươi biết điều còn muốn ta đón di nương vào phủ, muốn cho bản quận chúa nuôi con người khác, nằm mơ. Ta quá mức dung túng các ngươi mới để cho các ngươi nghĩ bản quận chúa là người dễ khi dễ. Nay nhà các ngươi có hậu, còn mau nhanh lên!"

      Thẩm Tử Trai cùng Hạ Trọng Phương đến nơi, nghe xong tình cũng khỏi ngây ngẩn cả người.

      Hạ Trọng Phương còn chưa cái gì, Quý mẫu bò sát đến trước mặt nàng : " Vương Phi, người giúp ta khuyên nhủ quận chúa ! Đứa của di nương nếu khi sinh ra được thừa nhân, lớn lên giống như Vương Phi lúc , chịu nhiều đau khổ. Vương Phi hãy hảo tâm khuyên quận chúa đón di nương vào phủ, để nàng bên ngoài chịu khổ."

      Hạ Trọng Phương ngạc nhiên đây là nàng là con riêng nên phải giúp đỡ thiếp của Quý Minh Xuân để nàng ta được vào phủ, con nàng ta phải trở thành con riêng?

      Thẩm Tử Trai thấy Quý mẫu muốn lôi kéo Hạ Trọng Phương, sợ Hạ Trọng Phương có gì sơ xuất, phen bảo vệ Hạ Trọng Phương thấp giọng :" Ngươi về phòng trước , chuyện của Ngọc Tiên bổn vương xử lý tốt."

      Hạ Trọng Phương gật đầu, Thanh Trúc liền đến giúp nàng trở về phòng.

      Tới tối, Thẩm Tử Trai trở về phòng, cùng Hạ Trọng Phương :" Muội muội kiên quyết muốn hưu Quý Minh Xuân, đuổi toàn bộ Quý gia ra khỏi phủ, có lẽ là thể nhẫn nhịn bọn họ nữa."

      Hạ Trọng Phương nghĩ Quý Minh Xuân từng hưu nàng, là người bội bạc, vốn phải là phu quân tốt, nay thiếp bên ngoài lại mang thai, khẳng định thể lâu dài cùng Trầm Ngọc Tiên liền :" Quận chúa như vậy lo gì tìm được vị hôn phu tốt? Cũng cần phải lưu luyến Quý Minh Xuân."

      Thẩm Tử Trai gật đầu :" Sáng mai phủ nội vụ đến đây, giúp muội muội cùng Quý Minh Xuân cùng cách là xong."

      Việc Trầm Ngọc Tiên hưu phu náo loạn nửa tháng, mới cùng Quý gia phân giao ràng, chính thức cùng, người Quý qia phải chuyển ra khỏi Vương Phủ.

      Náo loạn như thế, Trầm Ngọc Tiên cũng ngã bệnh.

      Thẩm Tử Trai thấy Hạ Trọng Phương có thai, Trầm Ngọc Tiên bị bệnh, trong phủ có người xử lý phủ vụ, có chút lo lắng Cảnh Tông hoàng đế ban hai cung nữ hỗ trợ Hạ Trọng Phương xử lý phủ vụ.

      Hai cung nữ, người mười tám tuổi họ Tất, tên Nguyệt Nhan, người hơn mười sáu tuổi họ Mai tên Đồng.

      Hai cung nữ này đều là mười tuổi tiến cung, vẫn theo học hỏi các quản , tự nhiên bộ dáng cũng kém.

      Khi Tất Nguyệt Nhan và Mai Đồng đến trước mặt Hạ Trọng Phương hành lễ Hạ Trọng Phương hiểu . Đây đâu phải hoàng thượng ban ban cho cung nữ mà là ban cho thị thiếp. đến cùng, hoàng đế vẫn hài lòng với nàng, được bao lâu dã ban thị thiếp cho Thẩm Tử Trai.

      Tất Nguyệt Nhan và Mai Đồng cũng là mừng thầm khi biết được ban đến vương phủ. nay hoàng đế tuổi cao, các nàng là tuổi trẻ mỹ mạo cũng thể có tiền đồ. Có thể theo Tề vương làm thiếp cũng tốt hơn phải ở trong cung chịu đựng. Và lại Vương Phi có xuất thân ràng, hơn nữa cưới vào cửa là để chắn sát, Vương gia chưa chắc lòng thương nàng. Chỉ cần có cơ hội, các nàng chắc chắn thoát khỏi phận cung nữ.

      Thẩm Tử Trai sợ Hạ Trọng Phương nghĩ nhiều, động thai, buổi chiều liền ở cùng nàng :" Nàng chỉ cần xem bọn họ là quản , cần nghĩ nhiều."

      " Ta nghĩ ngợi nhiều, chỉ sợ các nàng nghĩ nhiều mà thôi." Hạ Trọng Phương thở dài .

      Thẩm Tử Trai kéo nàng :" Chỉ cần bổn vương nghĩ ngợi nhiều là được rồi." xong nhàng ngậm cánh môi Hạ Trọng Phương,hồi lâu mới buông ra, tiếp:" Bổn vương là nam nhân của nàng, người khác thể đoạy được."

    2. thuyhang4589

      thuyhang4589 Active Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      152
      Chương 69:

      Edit: Krystal99

      Lại đến Quý Minh Xuân, sau khi cùng Trầm Ngọc Tiên cùng cách, cả nhà chuyển ra khỏi Vương Phủ, phải trở về tiểu viện mà mua cho thiếp. nghĩ đến họa vô đơn chí, ngay sau đó vài ngày, Quý Minh Xuân bị bãi chức quan do phạm sai lầm.

      ra trong lòng Quý Minh Xuân biết,cấp vì muốn lấy lòng Tề vương phủ mới cố ý bãi quan .

      Quý phụ Quý mẫu vài năm nay ở Vương Phủ có thói quen hưởng thụ, đột nhiên phải ở khu tiểu viện, bên người chỉ có bà tử hầu hạ cũng là đầy oán giận. Tới khi Quý Minh Xuân bị bãi quan, bọn họ mới biết ở kinh thành bọn họ là gì, tràn đầy hối hận, thúc giục Quý Minh Xuân cầu xin Trầm Ngọc Tiên tha thứ, lần nữa cho Quý gia vào phủ.

      Quý Minh Xuân thời gian này phải chạy vạy khắp nơi, vấp phải nhiều trắc trở, bây giờ mới biết, phải là quận mã ở kinh thành này cũng là gì. Bởi vậy đành cắn răng Vương Phủ cầu kiến Trầm Ngọc Tiên.

      Hôm nay Trầm Ngọc Tiên mới tốt lên chút, có nha đầu đến bẩm báo:" Quận chúa, có Quý lang quân cầu kiến!"

      Trầm Ngọc Tiên vừa nghe, lập tức nổi giận :" Quý lang quân cái gì? Phàm là họ Quý, toàn bộ đều đuổi ra ngoài."

      Nha đầu dám gì, liền lui xuống.

      Quý Minh Xuân ở bên ngoài đợi hồi lâu, chỉ trông được phen cửa đóng, then cài, liền biết Trầm Ngọc Tiên để ý đến , thở dài tiếng, chậm rãi về.

      Quý phụ Quý mẫu thấy Quý Minh Xuân làm được gì, lại nghĩ đến vị thiếp mang thai kia, nếu phải nàng ta quyến rũ nhi tử, sao nhà họ bị đuổi ra khỏi Vương Phủ, rơi đến hoàn cảnh này? Bởi vậy tự nhiên là ghét bỏ vị thiếp này.

      Quý mẫu vẫn ôm hi vọng, cùng Quý Minh Xuân :" Quận chúa tại vẫn giận dữ, tự nhiên đồng ý gặp ngươi, đợi mấy ngày nữa, ngươi lại van cầu nàng, chừng lúc ấy nàng tha thứ cho ngươi? Đều nhất dạ phu thê bách nhật ân, có lẽ nàng nhẫn tâm như vậy?"

      Quý Minh Xuân suy nghĩ liền :"Vào lễ mừng năm mới, ta đến Phương gia chúc tết, nếu gặp mẹ đẻ Phương nương, nếu thông qua nàng để gặp Phương nương, cầu Phương nương hỗ trợ chút, chuyện này có thể chuyển biến tốt chút."

      Quý mẫu vừa nghe, ánh mắt sáng lên :" Phương nương là người thiện tâm, chừng giúp chúng ta phen. Quận chúa mang bệnh trong người, muốn tìm lang quân tốt, ân ái sống tiếp cũng là dễ.'

      Tất nhiên, lúc này Hạ Trọng Phương biết mình lại bị người nhớ thương

      Lúc này là gần cuối năm, các phủ đều bận rộn, Trầm Ngọc Tiên lúc này vẫn bị bệnh, thể lo liệu phủ vụ. Nàng mới tiếp nhận phủ,còn thiếu nhiều kinh nghiệm. Vả lại nàng mang thai nên dám làm lụng quá mức vất vả, sợ động thai khí, nên đành phải để cho Tất Nguyệt Nhan và Mai Đồng hỗ trợ lo liệu phủ vụ.

      Tất Nguyệt Nhan và Mai Đồng ở trong cung mấy năm nay, tuổi tác mặc dù lớn, nhưng trong lòng đều có tính toán, mới tới vương phủ, tự nhiên dám lên mặt, chỉ cẩn thận nghe Hạ Trọng Phương sai khiến, Hạ Trọng Phương nhất thời nhìn ra họ khác biệt, còn cảm thấy họ có bộ dáng trung bộc.

      Hạ Trọng Phương thấy cácnàng nghe lời, lại đắc lực, liền thả lỏng tâm tình, đem phần lớn phủ vụ giao cho hai người bọn họ lo liệu.

      Người hầu hạ trong phủ thấy Tất Nguyệt Nhan và Mai Đồng quản phủ vụ, lại là người trong cung ban thưởng xuống, cảm thấy hai vị này có lẽ là nhân tuyển cho vị trí trắc phi, xem điệu bộ này, chừng về sau còn có thể áp đảo Vương Phi.

      Tất Nguyệt Nhan, Mai Đồng rất nhanh cùng bọn hạ nhân giao hảo, đúng là có được nửa quyền lực của Hạ Trọng Phương.

      Trầm Ngọc Tiên bệnh đỡ di nhiều,lai nghe được ma ma đến học thoại Hạ Trọng Phương thể xử lý phủ vụ, để Tất Nguyệt Nhan và Mai Đồng quản lý, còn nàng lại nhàn nhã, khỏi tức giận,noi:" làm được gì."

      Trầm Hương lúc trước giúp Trầm Ngọc Tiên xử lý phủ vụ quen thuộc, nên hỏi thăm biết so với năm trước năm nay tốn thêm ít bạc, liền bẩm báo Trầm Ngọc Tiên.

      Trầm Ngọc Tiên vừa nghe lại nhíu mày, Tề vương phủ mặt ngoài nhìn phú quý, kỳ là cái thùng rỗng. Nếu Hạ Trọng Phương xử lý tốt, chỉ sợ rất nhanh trở thành lấy trứng chọi đá, khiến người chê cười.

      Thấy mấy ngày nữa chính là chính là năm mới, Hạ Trọng Phương còn an bài mọi việc thỏa đáng, chỉ dựa vào Tất Nguyệt Nhan cùng Mai Đồng, Trầm Ngọc Tiên muốn nằm thêm cũng được, gọi Trầm Hương đỡ, ra cửa tìm Hạ Trọng Phương.

      Hạ Trọng Phương ở trong phòng xem sổ sách, nghe Trầm Ngọc Tiên đến đây, lắp bắp kinh hãi, để Mạc ma ma đỡ Trầm Ngọc Tiên vào.

      Trầm Ngọc Tiên vừa vào đến phòng liền :" Tẩu tử, như thế này gọi là trị gia hay sao? qua hai bảy ngày, nhưng còn chưa định ra lễ tiến cung, các phủ khác đưa quà tặng người cũng giải quyết tốt,đồ tết mặc dù chuẩn bị nhưng so với năm trước tốn thêm ít bạc. Người giải quyết mọi chuyện như vậy làm sao ca ca có thể bớt lo."

      Hạ Trọng Phương nhất nhất giải thích. quà lễ để tiến cung ra chuẩn bị chỉ là chưa ghi vào sổ sách, hơn nữa danh mục quà tặng của Giản phủ và phủ thái tử hoàn toàn giống năm ngoái nên quà đáp lễ phải thêm thêm, bớt bớt cho phù hợp.

      Trầm Ngọc tiên nghe, sắc mặt hòa hoãn hơn.

      Hạ Trọng Phương thấy sắc mặt nàng lúc đầu tốt, sớm bảo nàng ngồi ở noãn, lại đưa cho nàng ly trà nóng, hỏi:" Nhiều ngày nay, Quận chúa cảm thấy thế nào?"

      Trầm Ngọc Tiên vốn kiên nhẫn nhưng Hạ Trọng Phương vẫn ân cần, đành phải đáp:"Người khỏe, khẩu vị cũng tốt. Phương ngự y cũng đây là do nhiều điều tích tụ mới sinh bệnh,cần chậm rãi điều dưỡng."

      Hạ Trọng Phương thở dài, chính mình bị Quý Minh Xuân hưu, nghĩ tới Trầm Ngọc Tiên và Quý Minh Xuân cũng thể có kết quả tốt.

      Trầm Ngọc Tiên nhìn Hạ Trọng Phương cũng nghĩ đến nàng là vợ trước của Quý Minh Xuân, nay lại trở thành tẩu tử của mình, là.......

      Hai người trầm mặc chút, nhất thời nhớ tới Quý Minh Xuân mấy ngày trước bị tước quan, nay phải dẫn theo cả cha mẹ và thiếp của , biết nghèo túng thành cái dạng gì, nghĩ đến lại có chút hết giận.

      Hạ Trọng Phương nghĩ nghĩ, vẫn : " Quận chúa nên hảo hảo dưỡng bệnh, sang năm tìm phu quân tốt, chuyện dĩ vãng, liền quên thôi!"

      Trầm Ngọc Tiên định chuyện, thấy Hạ Trọng Phương vỗ ngực, bộ dáng khoẻ, khỏi ngẩn ra :" Tẩu tử làm sao vậy?"

      Hạ Trọng Phương cười :" Chính là buồn nôn, nhưng chỉ cần ăn chút đồ chua là lại tốt lắm.'

      Tiền bà tử bưng đĩa ô mai đến, cười :" Hai ngày nay, Vương Phi có khẩu vị , thích ăn cái này.Vốn muốn Phương ngự y đến đây bắt mạch, nhưng Phương ngự y lại vừa vặn ra ngoài tìm thuốc, ở trong vương phủ."

      Trầm Ngọc Tiên cau mày :" Nếu khoẻ, nên cho người tìm Phương ngự y về, nếu được tìm vị đại phu bên ngoài đến xem cũng được?"

      Nàng xong định gọi người tìm đại phu có bà tử tiến vào cười :" Phương ngự y trở lại!"

      Trầm Ngọc Tiên vừa nghe liền bảo:" Mau mời Phương ngự y lại đây bắt mạch cho Vương Phi."

      Phương ngự y đến đây rất nhanh, gặp Trầm Ngọc Tiên và Hạ Trọng Phương ở trong phòng, liền hành lễ, lại hỏi bệnh tình, nghe Tiền bà tử bệnh trạng của Hạ Trọng Phương nghe xong mới đến bắt mạch, mặt lộ ra thần sắc vui mừng, đứng lên :" Chúc mừng Vương Phi đây là hỉ mạch. Vương Phi mang thai được tháng."

      Hạ Trọng Phương giả vờ như trở nên ngây ngô, lời nào.

      Trầm Ngọc Tiên lại nửa mừng nửa lo nửa mừng nửa lo, reo lên:" Phương ngự y, tẩu tử thực có hỉ? Vào cửa liền mang thai?"

      Phương ngự y cười :" Quả có thai, xin Vương Phi bảo trọng thân mình. cần mệt nhọc.'

      Trầm Ngọc Tiên bất chấp chính mình bị bệnh chưa khỏi, lập tức :" Tẩu tử nên hảo hảo dưỡng, phủ vụ ngày tết, ta giám thị tốt. Coi như thất lễ cũng đành phải vậy. Con cháu đời sau so với cái gì cũng quan trọng hơn."

      Thẩm Tử Trai hồi phủ chợt nghe thấy tin vui này, chạy vội qua gặp Hạ Trọng Phương, nhất thời thấy trong phòng nàng đều là người, cước bộ mới chậm lại.

      Mọi người thấy Thẩm Tử Trai đến đây, vội vàng chúc mừng, nhất thời đều cáo từ, để phu thê bọn họ chuyện.

      Thẩm Tử Trai đợi trong phòng yên tĩnh trở lại, liền nắm tay Hạ Trọng Phương :" Phương nương, tốt, từ giờ nàng có thể danh chính ngôn thuận dưỡng. Phủ vụ, nàng giao cho hạ nhân làm. Nàng hảo hảo chăm sóc bản thân !"

      Hạ Trọng Phương tựa vào vai Thẩm Tử Trai, cười :" Rốt cục đén ngày tuyên bố mang thai, nếu tuyên bố chỉ sợ cũng bị lộ ra.'

      " A. để bổn vương nhìn chút !" Thẩm Tử Trai sờ bụng Hạ Trọng Phương, cúi đầu nghe sau lúc lâu :" chuyện nhi tử mệt nhọc, đừng làm ồn để ngủ."

      Hạ Trọng Phương khỏi bật cười đánh Thẩm tử Trai :" Vương gia có tai thần sao, sao có thể nghe thấy chuyện."

      Tin tức Hạ Trọng Phương có thai rất nhanh truyền , Thái Phó phu nhân nghe được, khỏi kinh hỉ :" Phương nương quả nhiên là khổ tận cam lai, vừa gả liền mang thai, quả là may mắn."

      Có ma ma :" phải La đạo trưởng xem tướng mạo Vương Phi Vương Phi nhất định sinh quý tử sao? Thai này của Vương Phi chừng chính là nhi tử đấy."

      Thái Phó phu nhân nghe xong lại vui mừng cười :" Nếu là nhi tử,địa vị của phương nương tự nhiên là càng ổn.'

      Tiểu Ngọc Lan nghe thấy Hạ Trọng Phương có thai, cũng là nửa buồn nửa vui. Hạ Trọng Phương nếu có thể sinh hạ nhi tử, địa vị ở Vương Phủ càng vững chắc. Chính mình là mẹ đẻ của nàng địa vị ở Phương gia càng cao. Nhưng buồn vì thân sinh nữ nhi của mình Vương Du vẫn bệnh. Sang năm mười chín tuổi, sao có thể tìm được quý tế tốt như Thẩm Tử Trai?

      Tiểu Ngọc Lan cân nhắc, liền mời Phương Chấp Tâm và Phương Chấp Bình đến Vương Phủ chúc mừng Hạ Trọng Phương

      Chính thất của Phương gia là Sài thị nghe được Hạ Trọng Phương có thai, nghĩ đến nữ nhi của mình cùng Hạ Trọng Phương giao hảo, di nương tiểu Ngọc Lan lại là mẹ đẻ của Hạ Trọng Phương, Phương gia cũng có thể được thơm lây,nên cũng là vui sướng. biết Tiểu Ngọc Lan muốn dẫn Phương Chấp Bình Vương Phủ, tất nhiên là chuẩn bị lễ vật quý trọng, lại cùng Tiểu Ngọc Lan : " Chấp Bình Minh năm nay phải tham gia khoa khảo rồi, ngươi trước mặt Vương Phi giúp . chừng có tiền đồ như ý."

      Tiểu Ngọc Lan :" Ta cũng là người của Phương gia, tự nhiên hiểu được điều đó thế này mới muốn dẫn Chấp Bình Vương Phủ!"

      Vừa chuyện lại có ma ma cầm danh thiếp tiến vào, bẩm với Sài thị và Tiểu Ngọc Lan:" Có Quý lang quân cầu kiến di nương."

      Tiểu Ngọc lan nhận danh thiếp, vừa thấy tên Quý Minh Xuân khỏi kinh ngạc vạn phần :" đến đây, là có chuyện gì sao?"
      Yoolirm Park, Halong-ngoc, huyendo3 others thích bài này.

    3. thuyhang4589

      thuyhang4589 Active Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      152
      hương 70:

      Editor: Krystal99

      Sài thị sợ phiền phức, vừa nghe là Quý Minh Xuân, liền khuyên:" ta hảo hảo sống qua ngày, lại chọc giận Quận chúa đến phải cùng cách, nay vấp phải trắc trở nhưng nào có người để ý? Ngươi gặp cũng được!"

      Tiểu Ngọc Lan cũng có ý định gặp Quý Minh Xuân, bởi vậy với bà tử:" ta ra ngoài, ở nhà. Sau này nếu lại đến, hãy tìm cớ thoái thác."

      Bà tử ra ngoài lát, vào bẩm:" Tiểu nhân ra di nương ở nhà, còn tin, nhất định đưa bạc cho ta, ai hiếm lạ bạc của chứ. Phải đùn đẩy mãi mới ."

      Tiểu Ngọc Lan lắc đầu :" Tự làm bậy, thể sống." Nàng vừa , đột nhiên nghĩ đến mình vì Vương Du, mà cường ngạnh nhận Hạ Trọng Phương là nữ nhi, liền có chút giật mình nhưng rất nhanh lại trấn định lại. phải cuộc sống của Hạ Trọng Phương càng ngày càng tốt sao? Như vậy mình cũng tính là hại nàng. Sau này mình đến miếu cầu phúc cho nàng, hi vọng nàng sống tốt là được.

      Đúng lúc này, Phương Chấp Tâm và Phương Chấp Bình tới, xe ngựa chuẩn bị tốt, bởi vậy đoàn người của Phương phủ bắt đầu đến Vương Phủ.

      Tới Vương Phủ, tự nhiên có người đưa Tiểu Ngọc Lan và Phương Chấp Tâm gặp Hạ Trọng Phương còn Phương Chấp Bình ở ngoài sảnh chờ đợi.

      Phương Chấp Bình biết nay có thể coi như là huynh trưởng của Hạ Trọng Phương, nhưng rốt cuộc phải là huynh muội ruột, sao có thể muốn gặp là gặp được? Trừ khi Hạ Trọng Phương lên tiếng, mới có thể vào.

      ở trong sảnh chở đợi hồi lâu, bỗng nghe được phòng ngoài có tiếng cười , bởi vậy liền ra ngoài, chỉ thấy mấy tỳ nữ ăn mặc loè loẹt cùng với tiểu nương tử thanh tú động lòng người từ hành lang phía sau ra.

      tỳ nữ :" Vương Phi có tin vui, bệnh của Quận chúa cư nhiên khá hơn, đúng là kỳ tích."

      Nàng kia cười :" Chị dâu vào phủ là giúp ca ca xung hỉ, còn oa nhi của nàng là giúp bản Quận chúa xung hỉ, đuổi hết toàn bộ bệnh , haha!"

      Phương Chấp Bình nghe xong liền biết vị nữ tử này là Quận chúa Trầm Ngọc Tiên liền xuống hành lễ:" Ra mắt Quận chúa!"

      Trầm Ngọc Tiên thấy trong sảnh đột nhiên xuất vị nam tử trẻ tuổi, ngẩn ra hỏi nha đầu bên cạnh:" Đây là ai? Hôm nay trong phủ có khách tới mà bản Quận chúa biết?"

      Phương Chấp Bình vội giới thiệu thân phận, lại :" Tai hạ vừa mới tới phủ,có lẽ hạ nhân chưa kịp bẩm báo Quận chúa."

      Trầm Ngọc Tiên vừa nghe là người của Phương gia, lai nghĩ mẹ đẻ Hạ Trọng Phương Tiểu Ngọc Lan chẳng phải là di nương của Phương gia sao? Bởi vậy cũng biết được thân phận của Phương Chấp Bình, liền gật đầu :" là thân thích, tự nhiên phải tiếp đón chu đáo. Vương Phi muốn gặp ngươi, tự có quyền truyền ngươi đến. Chỉ là nàng mới có thai, thân thể mệt mỏi nên có thể gặp khách là nam tử."

      Phương Chấp Bình thấy Trầm Ngọc Tiên tâm tình rất tốt, chuyện cũng nhàng, giọng khỏi mềm mỏng cười :" Tại hạ chẳng qua là bảo hộ di nương cùng tỷ tỷ tới Vương Phủ chuyến, cũng dám hi vọng nhìn thấy Vương Phi."

      Trầm Ngọc Tiên thấy Phương Chấp Bình biết lễ, cũng thấy có hảo cảm, và lại từ lúc biết Hạ Trọng Phương mang thai, nàng cũng rất vui sướng, nhìn cái gì cũng thấy thuận mắt, liền cùng Phương Chấp Bình vài câu mới .

      Sau đó, có người đến dẫn Phương Chấp Bình vào trong chính sảnh, người khác dâng trà, thái độ kính cẩn hơn chút.

      Tiểu Ngọc Lan nghe trong cung ban xuống hai cung nữ, cũng có chút lo lắng, dặn dò Hạ Trọng Phương phải đề phòng hai người này, thể để cho các nàng lại gần Thẩm Tử Trai.

      Phương Chấp Tâm có chút nghi ngờ đối với việc Hạ Trọng Phương vừa vào cửa liền có thai, lại rất tò mò, cười :"Ngày Vương Phi xuất giá quả là ngày tốt trăm năm khó gặp, Vương Phi vừa vào cửa liền mang thai quý tử."

      Hạ Trọng Phương ngẩn ra :'' Chuyện này sao truyền nhanh như vậy đến cả các ngươi cũng biết?"

      Tiểu Ngọc Lan liền cười :" như vậy đây là ?"

      Hạ Trọng Phương nghĩ Tiểu Ngọc Lan là mẫu thân mình, cũng cần thiết lừa gạt nàng, liền việc La đạo trưởng xem tướng cho mình,lại :"Chỉ sinh được quý tử, cũng thai này chính là quý tử."

      lát, Tiểu Ngọc Lan thấy Hạ Trọng Phương cũng mệt mỏi, dám làm phiền, cùng Phương Chấp Tâm cáo từ.

      Phương Chấp Bình thấy các nàng ra, trong lòng biết gặp được Hạ Trọng Phương nhưng cũng cũng thất vọng. Trở lại Phương gia lại cùng Phương Chấp Tâm nhắc tới Trầm Ngọc Tiên:" Lúc đầu lời đồn quận chúa hung hãn, Quý Minh Xuân mới cùng nàng cùng cách, hôm nay vừa thấy, Quận chúa là mỹ mạo hòa khí, hoàn toàn hung hãn? biết có phải Quý Minh Xuân là cố ý tung lời đồn hủy danh tiếng Quận chúa hay ?"
      Phương Chấp Tâm cũng bất bình cho Hạ Trọng Phương, thấp giọng :" Vương Phi tốt như vậy, biết sao ban đầu quý Minh Xuân có thể ngoan tuyệt hưu nàng như vậy. Giờ tốt rồi, và Quận chúa cùng cách. Đáng tiếc có lẽ biết mình mắc lỗi ở đâu? Lúc này ở kinh thành còn cầu người giúp tìm cách hòa hợp với Quận chúa, ta cũng phục ."

      Quý Minh Xuân sáng sớm đến cầu kiến Tiểu Ngọc lan, lại bị người của Phương gia đuổi , vô cùng tức giận, ngay cả vị di nương của Phương gia cũng lên mặt, chịu gặp mặt còn có ai có thể giúp đây?

      trở về nhà, đúng lúc này Thang di nương bưng trà lên, khuyên uống ly trà cho trơn họng, Quý Minh Xuân tâm tình tốt, chút nghĩ ngợi, đưa tay đẩy :" Cút ngay, đừng lại gần ta. Nếu phải tại ngươi, ta sao có thể rơi vào hoàn cảnh này?"

      Thanh di nương đề phòng, bị đẩy, ly trà tay rơi té xuống đất, nàng cũng trượt chân ngã, khỏi hét lên tiếng.

      Quý Minh Xuân phục hồi tinh thần, nhanh chóng đỡ Thanh di nương, cực kỳ tức giận :" tốt đẹp sao lại ngã xuống? Có đau lắm ?"

      Thanh di nương đỡ eo, khóc :" Đau bụng!"

      Quý Minh Xuân kinh hãi, vội ôm lấy nàng ấy vào phòng, đặt giường, gấp gáp gọi bà tử tìm đại phu.

      Quý mẫu nghe tin, vội chạy tới, mắng di nương:" ràng mang thai, ở trong phòng tĩnh dưỡng, lại chạy loạn khắp nơi làm cái gì? Nếu thai này còn,ta bán ngươi mới là lạ?"

      Quý Minh Xuân ngăn Qúy mẫu, tiếp:" Nàng dâng trà cho ta cẩn thận cẩn thận mới ngã, phải là chạy loạn."

      Quý mẫu vẫn còn tức giận:" Mọi chuyện như ý phải bởi vì nàng sao? Hôm nay, nếu thai nhi cũng mất, ta nhất định cho nàng lưu lại."

      Thanh di nương ở giường khóc ròng :" Nô tỳ biết sai rồi, sau này nhất định chạy loạn nữa."

      lát sau, bà tử mời đại phu tới, đại phu chẩn mạch, là động thai khí, phải hảo hảo điều dưỡng, bởi vậy, bởi vậy cấp thuốc, thu tiền xem bệnh mới .

      Quý mẫu nay chưởng quản việc nhà, thấy lại mất khoản tiền xem bệnh cho di nương, nhất thời đau lòng vạn phần lẩm bẩm :" Giờ bạc chỉ có chi ra, có thu vào, tiếp tục như vậy, còn phải mọi người phải ăn khí để sông."

      Quý Minh Xuân cũng rầu rĩ, lúc trước ở Vương Phủ là Quận mã chỉ cần vung tay, trăm chuyện cần phải để ý đến, lại càng phải nghĩ ngợi chuyện tiền bạc, nay rời khỏi Vương Phủ mới thấy sống ở kinh thành dễ, mọi chuyện đều cần tiền. Nếu thể cùng Quận chúa tái hợp, có lẽ ở được kinh thành này nữa.

      lúc Quý Minh Xuân sầu muộn, lại có người tìm tới, với :"Quý tiên sinh là Tiến sĩ, đến mức này, tự xét lại, còn muốn dựa vào nâng đỡ của Quận chúa sao?"

      Người đến là Binh bộ tiểu lại Trần Hiên, bởi vì số chuyện, trước kia Trần Hiên cùng Quý Minh Xuân tiếp xúc, giao tình mặc dù sâu nhưng cũng coi như có khó khăn gì. nay Quý Minh Xuân cùng đường, người này lại tự động tới cửa, tất nhiên cảm kích, :"Ta làm sao biết tự xét lại? Chỉ là nay ta có chỗ đặt chân ở kinh thành nữa rồi,nhưng cứ như vậy hồi hương lại được?"

      Trần Hiên cười mà , cách hồi lâu mới lên tiếng:"Có con đường sáng dẫn Quý tiên sinh nhưng biết Quý tiên sinh có chịu hay ?"

      Quý Minh Xuân biết Trần Hiên là thừa nước đục thả câu nhưng cũng động tâm, liền :"Ngươi , chỉ cần còn có đường ta cuối cùng cũng phải ."

      Trần Hiên liền ghé bên tai Quý Minh Xuân :"Quý tiên sinh sao tìm giúp đỡ từ Tứ Vương Gia?"

      Quý Minh Xuân ngẩn ra, Tứ Vương Gia ở đất phong cũng ở trong ở kinh thành, sao có thể tìm làm nơi nương tựa?

      Trần Hiên chậm rãi :" Quý tiên sinh nếu có tâm, ký huyết thư, tự có người của Tứ Vương Gia an bài ngươi làm việc."

      Quý Minh Xuân vừa nghe, liền hiểu Trần Hiên là người của Tứ Vương Gia Thẩm Vĩnh Thịnh.

      Tứ Vương Gia mặc dù ở kinh thành nhưng có tin đồn vẫn nuôi tư binh, ngay cả thái tử cũng dám động đến . Nếu có lòng muốn mưu quả có cơ hội thành công là rất lớn.

      Quý Minh Xuân chỉ nghĩ trong chốc lát liền quyết định:"Hảo, kính xin Trần huynh tiến cử!"

      Nếu Tứ Vương Gia có thể hoàn thành đại nghiệp, mình thành công thần, đến lúc đó tất nhiên thu Quận chúa và Hạ Trọng Phương làm thiếp, hung hăng giày xéo các nàng.

      Trầm Ngọc Tiên nghe được Quý Minh Xuân ở kinh thành gặp phải ít khó khăn, cũng khoan khoái, hừ :" tự cho là mình là bảo vật, để xem rời Vương Phủ trở thành dạng gì? nay coi như có biết sai rồi, bản Quận chúa cũng tha thứ.Mà chỉ sợ sang năm, toàn Quý gia phải hồi hương trở về với vị trí của mình rồi."

      Hạ Trọng Phương sớm đem Quý Minh Xuân đặt ra sau ót, lòng dưỡng thai. Đến mùng đầu năm vào cung gặp Cảnh Tông hoàng đế và Tô Thục phi, được ban thưởng rất nhiều, danh mục quà tặng chủ yếu là đồ trẻ cần dùng, khỏi cười :" Ta còn nghi ngờ sao hoàng thượng lại ban thưởng nhiều như vậy?"

      Thẩm Tử Trai kéo Hạ Trọng Phương vào lòng :"Hoàng tổ phụ biết Bổn vương mấy năm này nhiều bạc thu vào lắm, lúc bệnh lại phải có người đến hải ngoại tìm thuốc, tổn hao ít, nay có hài tử lại thêm chi phí cho mọi việc trong phủ, tự nhiên phải ban thưởng nhiều để bổ sung."
      Hạ Trọng Phương nheo mắt nhìn :" giống như là gia tử nhà nghèo vậy, chẳng lẽ chi tiêu của chúng ta đủ?"

      Thẩm Tử Trai cười "Ha ha" :" thiếu nhưng tiền tài của chúng ta mạnh. Hơn nữa bây giờ thiếu có nghĩa là sau này cũng như vậy.”

      Bây giờ Hạ Trọng Phương bắt đầu quản lý sổ sách, cũng có chút giật mình. Tề vương phủ phú quý như những gì mọi người nghĩ. Bởi vậy nàng thấp giọng hỏi Thẩm Tử Trai:"Thôn trang cùng cửa hàng hàng năm cũng có ít tiền thu, thế nào lại có bạc?"

      Thẩm Tử Trai cúi xuống bên tai Hạ Trọng Phương :"Nuôi mưu sĩ, nuôi mật thám, bên ngoài còn nuôi đội tư binh, toàn bộ đều cần muốn dùng, tự nhiên có bạc."

      Hạ Trọng Phương hơi biến sắc :"Vương gia..."

      Thẩm Tử Trai thấp giọng :"Đừng sợ, đến lúc đó ta nhất định bảo hộ cho ngươi và hài tử chu toàn."

      Hạ Trọng Phương giờ mới biết Thẩm Tử Trai vẫn đề phòng thái tử, nhất thời :"Dù sao ta cùng ngươi đối mặt với mọi chuyện, tuyệt sống đơn độc mình."

      Thẩm Tử Trai hôn môi của nàng :"Hoàng thượng còn khỏe mạnh, mấy năm nay chúng ta gặp chuyện gì, nhưng qua mấy năm nữa liền khó , dù sao chúng ta cũng phải mưu đồ cho cuộc sống về sau. Cũng đừng lo lắng, tất cả có Bổn vương."
      Yoolirm Park, Halong-ngoc, huyendo4 others thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 71:

      Editor: Krystal99

      Đợi tết nguyên tiêu qua mọi người trong Vương Phủ mới thanh nhàn chút. Trầm Ngọc Tiên gần đây tinh thần rất tốt, liền cùng Tất Nguyệt Nhan và Mai Đồng xử lý phủ vụ, để Hạ Trọng Phương hảo hảo dưỡng thai.

      Tuy nhiên, Hạ Trọng Phương cũng dám nhàn rỗi, mỗi ngày đều cùng Hà ma ma học nửa canh giờ, ngoài ra còn học xem sổ sách Vương Phủ. Năm trước có kinh nghiệm chuẩn bị danh mục quà tặng đáp lễ cho phủ khác, bởi vậy nàng hy vọng sau khi sinh hạ hài tử, có thể tự mình trông nom phủ vụ.

      Bây giờ Thẩm Tử Trai chỉ có thể cùng Hạ Trọng Phương cùng giường mà thể quá mức thân thiết, có lúc rất khó chịu đựng, chỉ đành phải chút chuyện phân tán tinh thần. Hạ Trọng Phương nhân cơ hội liền hỏi chuyện trước kia của Vương Phủ nhất là việc ứng phó với những người trong cung như thế nào.

      Thẩm Tử Trai nhất nhất tỉ mỉ cho Hạ Trọng Phương, cuối cùng còn xoa đầu nàng :" Nàng là Vương Phi, tương lai, sau này phải quản lý hạ nhân, đến ngày tết lại phải dự cung yến, biết trước những thứ này cũng tốt."

      Đoạn thời gian này, Hạ Trọng Phương hiểu về Vương Phủ ít, cũng biết Thẩm Tử Trai thể đề phòng thái tử.

      giờ để trở nên cường đại, Thẩm Tử Trai thiếu nhất là tiền, có tiền mới có thể nuôi tư binh, có tiền tất cả cần bàn nữa. Bổng lộc của điền trang đều để nuôi mưu sĩ, mật thám có lẽ tạm đủ nhưng nếu phải nuôi thêm tư binh chắc chắn thiếu.

      Như thế nào mới có thể phát tài? Vấn đề này Hạ Trọng Phương cùng Thẩm Tử Trai thảo luận lâu,cuối cùng nhất trí cho là cần phải lung lạc các thương hộ để những thương hộ này thay Vương Phủ nuôi quân.

      Thẩm Tử Trai gật đầu :" Chuyện này nàng cần quan tâm, Bổn vương tự suy tính biện pháp."
      Hai người lúc này chuyện nghiêm túc, vẻ mặt cũng rất nghiêm túc, sau lại nghiêm túc lên giường nghỉ.

      Thời gian này, Phương ngự y nghiên cứu chế tạo ra thuốc viên, chính là loại thuốc bên ngoài bọc lớp đường, để che mùi thuốc gọi là đường hoàn thuốc. Khi bỏ vào trong miệng và nhanh chóng nuốt xuống, chút mùi thuốc cũng có. Đáng tiếc vì có đường nên thuốc thể để lâu, chỉ có thể ăn ngay sau khi thuốc được chế xong.

      Đường hoàn thuốc được chế ra, trong phủ nhà nào có các tiểu oa nhi nào bệnh mà chịu uống thuốc, thỉnh Phương ngự y sang, ngay lập tức vấn đề được giải quyết.

      Hạ Trọng Phương thấy Thẩm Tử Trai mỗi đêm trước khi nghỉ ngơi đều dùng viên đường hoàn thuốc, la hét thuốc khó uống nữa, bởi vậy nảy lên ý định, với Thẩm Tử Trai:" bằng chúng ta cùng Phương ngự y góp vốn mở tiệm thuốc đặc biệt bán đường hoàn thuốc này ?"

      Thẩm Tử Trai bị bệnh mấy năm, biết đau khổ khi uống thuốc, nghe được lời này, mắt sáng lên :" Cái chủ ý này tốt. Bổn vương sáng mai cùng Phương ngự y thương lượng."

      Ngày hôm sau, Thẩm Tử Trai quả nhiên tìm Phương ngự y thương lượng .

      Phương ngự y cũng biết kể từ khi Cảnh Tông hoàng đế để cho chữa bệnh cho Thẩm Tử Trai, và Thẩm Tử Trai bị trói buộc cùng chỗ. Tương lai nếu thái tử thượng vị phải loại bỏ Thẩm Tử Trai cũng nhất định bỏ qua Phương gia. Thẩm Tử Trai có biện pháp tự vệ, Phương gia bọn họ mới có thể sinh tồn được. Mà Thẩm Tử Trai nếu muốn mưu đồ việc lớn, nuôi tư binh đúng là biện pháp tốt, chẳng qua nuôi tư binh quá mức hao tổn tiền bạc, có tiền tài trong tay, đừng mơ tưởng dưỡng tốt tư binh.

      Mở tiệm thuốc, trong khoảng thời gian ngắn mặc dù thể thu vào quá nhiều lợi nhuận nhưng sau ba năm rưỡi, cũng trở thành khoản thu vào ổn định.

      Kế hoạch định xong, hai người gọi đám người Tô Lương vào bàn chi tiết.

      Tới tháng hai, Thẩm Tử Trai mở hai tiệm thuốc ở kinh thành ngoài ra còn có kế hoạch phát triển tiệm thuốc ra khắp cả nước.

      Thời gian này, bụng Hạ Trọng Phương hơi nhô lên, bởi vậy mỗi ngày đều tản bộ theo lời dặn của Phương ngự y.

      Hôm nay, Hạ Trọng Phương được Linh Chi đỡ dạo trong vườn, liền nghe thấy trận cười, nàng ghé mắt nhìn thấy Tất Nguyệt Nhan và Mai Đồng dùng khăn bịt mắt, chơi trò trốn tìm.

      Hạ Trọng Phương tất nhiên là thấy được Tất Nguyệt Nhan so với bình thường kiều diễm hơn hẳn. Mặc dù khoảng cách là khá xa nhưng nàng nhìn ra được nàng ta thoa son đỏ mọng, bởi vậy đứng lại nhìn chút.

      Vào lúc này, đến phiên Tất Nguyệt Nhan bịt mắt. Từ góc độ nhìn của Hạ Trọng Phương, vừa vặn thấy Tất Nguyệt Nhan lặng lẽ kéo lệch góc khăn, tức là nàng ta vẫn có thể nhìn thấy mọi thứ mà phải nhìn được gì.

      Linh Chi cũng nhìn thấy, cười :"Tất nương này cũng là, chỉ là chơi trò chơi mà cũng phải dùng tâm cơ."

      Hạ Trọng Phương lại cười :"Nàng đùa bỡn tâm cơ phải ở trò trốn tìm mà là thứ khác."

      Linh Chi vừa ngẩng đầu thấy Thẩm Tử Trai về hướng Tất Nguyệt Nhan chơi trốn tìm nhất thời :" phải là Tất nương muốn bắt Vương gia chứ ạ?"

      Hạ Trọng Phương cười :" bắt Vương gia, nàng ăn mặc kiều diễm như vậy làm gì?"

      Linh Chi bừng tỉnh đại ngộ,Tất Nguyệt Nhan đàng hoàng mấy tháng nhưng vẫn được Vương gia coi trọng nên gấp gáp sao?

      Hạ Trọng Phương cười :"Nàng chắc hỏi thăm ràng, biết Vương gia hôm nay qua chỗ này mới cố ý ở chỗ này chơi chốn tìm đây."

      Lúc này Tất Nguyệt Nhan nhìn thấy phương hướng Thẩm Tử Trai tới, sớm muốn tiến lên, nhân cơ hội ngã vào lòng Thẩm Tử Trai. Vương Phi mang thai, tự nhiên thể hầu hạ Vương gia. Vương gia lại có thị thiếp, thời điểm này,vào buổi sáng có nữ tử nhào vào ngực nàng ta tin động tâm.

      Tất Nguyệt Nhan cực kỳ chắc chắc, sau khi mấy tiểu nha đầu tản ra gọi nàng tìm, nàng liền về phía trước mấy bước, vòng vòng rồi dừng lại ở trước mặt Thẩm Tử Trai, nhất thời khóe miệng liền nở nụ cười.

      Hạ Trọng Phương vẫn bất động, cùng Linh Chi :"Đoán chút, Vương gia có đẩy nàng ra hay ?"

      Linh Chi cực kỳ gấp gáp :"Vương Phi còn gọi Vương gia, chẳng lẽ mặc cho Tất nương quyến rũ Vương gia?"

      Mặc dù nội tâm Hạ Trọng Phương khẩn trương nhưng vẫn bình tĩnh :"Vương gia để cho nàng như ý."

      Thẩm Tử Trai mới đến vườn thấy mấy nha đầu chơi trốn tìm, người trong đó mặc đồ đỏ, còn dùng khăn tay bịt mắt, hướng nhào tới, khá sửng sốt nhưng rất nhanh tránh ra.

      Tất Nguyệt Nhan đạt được mục đích, vẫn ngừng lại, lần nữa nhào qua, còn cười :"Còn bắt được ngươi?"

      Thẩm Tử Trai lùi sang bên trái, rất bực vì sáng sớm bị tính kế,liền kêu Hạ Trọng Phương:"Phương nương, Phương nương!"

      Hạ Trọng Phương thấy Tất Nguyệt Nhan túng quẫn, khỏi cười tiếng,đáp :"Vương gia, ta ở chỗ này!"

      Thẩm Tử Trai nghe tiếng nghe thấy, liền qua, phen bảo vệ Hạ Trọng Phương :"Chớ đứng nơi này, có nha đầu chơi trốn tìm, cẩn thận bị các nàng đụng ngã."

      Linh Chi nghe như thế cũng nhịn được cười.

      Tất Nguyệt Nhan bỏ khăn tay ra, thấy Hạ Trọng Phương đứng ở cách đó xa, lại nghe Thẩm Tử Trai lời này, mặt khỏi cứng lại. Nhưng dù sao nàng cũng ở trong cung nhiều năm, rất nhanh trấn định lại dẫn mấy tiểu nha đầu tiến lên bái kiến Thẩm Tử Trai cùng Hạ Trọng Phương lại bồi tội:"Hôm nay khí trời tốt, trong vườn, hoa nở vô cùng tươi đẹp, nên mấy người chúng ta mới chơi lát, kính xin Vương gia cùng Vương Phi thứ tội."

      Hạ Trọng Phương cười :" Các ngươi rảnh rỗi, đùa giỡn chút cũng có gì ổn, chỉ trách ngươi thiếu chút nữa đụng ngã Vương gia, khiến Vương gia hoảng sợ, hướng Vương gia bồi tội !"

      Thẩm Tử Trai rất phối hợp, làm ra bộ dáng bị hoảng sợ, chờ Tất Nguyệt Nhan nhận lỗi.

      Tất Nguyệt Nhan đỏ mặt, phúc thân bồi lễ :' Để cho Vương gia sợ hãi, nô tì xin bồi tội."

      Thẩm Tử Trai khoát tay :"Được rồi cũng trách tội ngươi. Chẳng qua là sau này cần chú ý chút, đừng để ngã lầm người."

      Tất Nguyệt Nhan ngay cả lỗ tai cũng đỏ bừng, thấp giọng :"Sau này chú ý ạ."

      Thẩm Tử Trai gật đầu cái, để ý đến nàng nữa, chỉ hỏi Hạ Trọng Phương:" Nàng đứng ở nơi này làm gì ?"

      Hạ Trọng Phương chỉ gốc hoa gần đó :"Cây này có màu hồng, dáng lại đẹp nên ta đứng lại nhìn lát."

      Thẩm Tử Trai ngẩng đầu nhìn, liền cười :"Chờ chút, Bổn vương tới bẻ cho nàng!" Vừa liền trèo lên cây, vịn cành bẻ hoa xuống.

      Hạ Trọng Phương"Nha" tiếng :"Vương gia cẩn thận."

      Thẩm Tử Trai ở cây cười :"Bổn vương trước kia rất giỏi leo cây, mấy năm này trèo, thân thủ có chút quen." Vừa xong bẻ cành hoa lớn nhất, nhảy xuống, đem hoa cho Hạ Trọng Phương, để cho nàng cầm.

      Hạ Trọng Phương ngửi hoa :" Cảm giác mùi hương của hoa này rất thanh u."

      Thẩm Tử Trai thấy được dáng vẻ Hạ Trọng Phương ngửi hoa, vô cùng xinh đẹp, khỏi nghĩ, Phương nương so với hoa còn xinh đẹp hơn. Đúng rồi nàng nay mang thai hơn bốn, đến tột cùng là có thể đụng đây? Đáng thương Bổn vương đón dâu mấy tháng mà còn còn biết đến nữ nhân.

      Tới buổi tối khi vào phòng, Thẩm Tử Trai liền thử dò xét, hết hôn lại sờ hỏi:" Phương nương, có thể hay đây?"

      Hạ Trọng Phương lại sợ, từ chối :" được, vạn nhất kinh động đến oa nhi như thế nào cho phải?"

      Thẩm Tử Trai chưa từ bỏ ý định, ghé đầu bụng hạ trọng phương hỏi:" Uy, nhi tử, chúng ta thương lượng nhé. Ngươi ngủ của ngươi còn chúng ta làm việc của chúng ta, được ?" vừa xong, thấy bụng hạ trọng phương nổi lên vòng rung động , khỏi ngây dại.

      Hạ Trọng Phương cũng ngây dại, lát sau mới phản ứng được, vui vẻ :" Oa nhi động đậy rồi."

      A, oa nhi động? Thẩm Tử Trai ngơ ngác, rồi lại gục đầu xuống nghe động tĩnh, dường như oa nhi cũng nể mặt phụ thân nên lại động đậy.

      Hai người kích động vạn phần, chuyện kia liền ném ra sau đầu, chỉ sôi nổi thảo luận việc oa nhi vừa mới động đậy chính là dùng tay hay dùng chân đây.

      Cùng lúc này, Vi Thanh Mi nhận được tin từ quản Chung bà tử ở đường bị bệnh phải trì hoãn hành trình, chỉ sợ tháng sáu mới có thể đến kinh thành.

      Vương Du trong lúc vô tình nghe được Vi Thanh Mi muốn đón Chung bà tử vào kinh. khỏi kinh ngạc kinh ngạc :" Nương, Chung bà tử bởi vì có bệnh trong người mới cáo lão về dưỡng bệnh, người còn cho nàng khoản, đủ để cho nàng an dưỡng, hôm nay sao lại đón vào kinh?"

      Vi Thanh Mi thấy gạt được Vương Du, chỉ đành phải hàm hồ :" Còn phải là bên ngoài có lời đồn Chung bà tử năm đó ôm sai con, nương trong cơn tức giận để cho người tìm nàng hồi kinh, sau này có người lời như vậy có bà tử làm chứng cho ngươi."

      Vương Du ngẩn ra đột nhiên khóc:" Nương, đều là do Hạ Trọng Phương, nàng giống Thái phó phu nhân như vậy, còn muốn tung lời đồn, có lẽkhông muốn làm cháu Giản phủ, muốn làm thân nữ nhi của nương đây. Nàng nay chiếm hết chỗ tốt còn cho người khác tốt hơn."

      Vi Thanh Mi trấn an :" Bà vú tới tự nhiên có thể chứng minh, nếu để cho con ủy khuất nữa."

      Nước mắt Vương Du như trân châu rơi xuống, nức nở :" Cùng phong làm trắc phi, nàng biết làm gì lấy được phi vị để cho hoàng thượng hủy vị trí của ta. nay thân phận xứng với danh Vương phi, nên mới muốn thoát khỏi thân phận con riêng kia. Nương, chừng Chung bà tử cũng bị nàng thu mua, bất kể nàng gì, chúng ta cũng thể lập tức tin tưởng."

      Vi Thanh Mi nghe lời này cũng nổi lên nghi ngờ, mình bị ma quỷ ám hay sao mà luôn muốn đưa Chung bà tử lên kinh thành giải thích chuyện năm đó,có lẽ cũng do bị lời đồn ảnh hưởng. Lời đồn này chẳng lẽ là người có tâm truyền ra mục đích là để Chung bà tử lên kinh, đảo lộn chuyện năm đó?
      Yoolirm Park, Halong-ngoc, huyendo4 others thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 72:

      Editor: Krystal99

      Bởi vì Hạ Trọng Phương mang thai, Phó phu nhân vô cùng lo lắng sợ nàng có sơ xuất. Bởi vậy hai ba ngày lại phái bà tử sang thăm, truyền thụ chút kinh nghiệm, lại hỏi thăm chuyện ăn uống.

      Tiểu Ngọc Lan cũng quên mỗi tháng cũng Vương Phủ thăm Hạ Trọng Phương hai lần. Đầu tháng ba, khí trời tốt, hôm nay Tiểu Ngọc Lan lại đến Vương Phủ thăm Hạ Trọng Phương, là rảnh rỗi nên đến giúp đỡ làm ít đồ cho cục cưng.

      Hạ Trọng Phương lúc biết Tiểu Ngọc Lan là mẹ đẻ mình, mặc dù muốn thân cận cũng biết làm thế nào. Thậm chí lúc nàng biết mình mang thai, cũng chỉ cùng Tiền bà , hề tiết lộ cho Tiểu Ngọc Lan. Ngẫm nghĩ kỹ, nàng cho rằng có lẽ mình và Tiểu Ngọc lan quen biết nhau lâu, thời gian chung sống lại ngắn, bởi vậy mới tạo ra khoảng cách. nay nàng có thai,nhận được quan tâm của Tiểu Ngọc Lan nên rất cảm. Làm mẫu thân, người nào muốn con mình tốt?

      Suy nghĩ như vậy nên nhìn sắc trời hôm nay còn sớm, nàng liền giữ Tiểu Ngọc Lan ở Vương Phủ mấy ngày.

      Tiểu Ngọc Lan thấy Hạ Trọng Phương giữ nàng lại, tất nhiên là mừng rỡ đồng ý.

      Hạ Trọng Phương liền bảo Linh Chi an bài sương phòng cho Tiểu Ngọc Lan. Lại tìm xiêm y cho nàng thay đổi.

      Tiểu Ngọc Lan tự làm tư tưởng phen, làm ra dáng vẻ của mẹ đẻ của Hạ Trọng Phương. Bởi vậy liên tục dặn nàng đề phòng đám người Tất Nguyệt Nhan.

      Hạ Trọng Phương thấy Tiểu Ngọc Lan lo lắng, nên liền kể chuyện lần trước Tất Nguyệt Nhan chơi trốn tìm, muốn nhào vào trong ngực Thẩm Tử Trai, cười :" Vương gia bị bệnh mấy năm, chẳng dễ dàng mới khỏi, cũng để cho người ta tùy tiện nhào tới. Mà nguyên nhân chính là Tất nương và Mai nương là người trong cung ban thưởng, Vương gia lại càng đụng các nàng."

      Ai biết hai vị cung nữ này là do ai phái tới. Câu này mặc dù Hạ Trọng Phương nhưng Tiểu Ngọc Lan vừa nghe cũng hiểu.

      Mẹ con chút tâm riêng, bởi vậy so với trước kia hòa hợp hợp hơn nhiều.

      Mấy ngày sau, Phương Chấp Bình đến Vương Phủ đón Tiểu Ngọc Lan trở về Phương gia, lại gặp Trầm Ngọc Tiên lần nữa, bởi vậy liền đứng lại hành lễ, trong lòng cảm thán, Phương gia bất quá chỉ là tiểu quan, trước kia nào dám mơ tưởng gặp được Quận chúa? nay được gặp là tam sinh hữu hạnh!

      Trầm Hương thấy Phương Chấp Bình nhìn lén Trầm Ngọc Tiên, cũng gì, giả vờ như biết, ngược lại lại quan sát Phương Chấp Bình thêm mấy lần, trầm ngâm, Quận chúa cũng mới mười chín tuổi, dĩ nhiên cần phải chiêu Quận mã. Phương Chấp Bình tuy xuất thân thấp chút nhưng cũng là nhân tài, tuyệt thua Quý Minh Xuân kia.

      Đợi đến khi trở về phòng Quận chúa, Trầm Hương liền :" Vị ca ca của Vương Phi cùng Quận chúa quả thực có duyên, hai lần tới cửa đều gặp được Quận chúa."

      Trầm Ngọc Tiên để tâm, :" Chẳng qua là đúng dịp, phải duyên số gì đâu."

      Sau khi cùng Quý Minh Xuân hoà ly, Trầm Ngọc tiên đối với việc thành thân sinh ra chán ghét, chỉ muốn dưỡng tốt thân thể để có thể sinh dưỡng hài tử, lúc ấy mới lần nữa chiêu Quận mã, nay có tâm tư này.

      Lại Phương Chấp Bình sau khi đón Tiểu Ngọc Lan về Phương gia thử dò xét rất nhiều chuyện của Vương phủ, chủ yếu là về Trầm Ngọc Tiên.

      Tiểu Ngọc Lan là ai? Nàng nghe Phương Chấp Bình hỏi, sớm nhìn ra tâm tư của , trong lòng đắn đo, cũng cảm thấy nếu Phương Chấp Bình có thể trở thành Quận mã, với Phương gia, với nàng, cũng chỉ có lợi. Bởi vậy cũng giả vờ lơ đãng đem chuyện mấy ngày nay quan sát được về Trầm Ngọc Tiên ra như nàng thích vật gì, thích điểm tâm gì,...

      Thẩm Tử Trai mấy ngày nay vẫn cùng Phương ngự y hỏi thăm việc có thể viên phòng khi mang thai .

      Phương ngự y bị dây dưa, chỉ đành phải lấy ra viên thuốc đưa cho Thẩm Tử Trai, :" Đây là thuốc do tổ phụ ta bí chế:" Khí cười hoàn", chỉ có ba viên, tổ phụ dùng viên, phụ thân dùng viên, còn dư lại viên, vốn là tự ta muốn giữ lại dùng, hôm nay thể làm gì khác hơn là hiến tặng cho Vương gia."

      Thẩm Tử Trai nhận lấy thuốc, nhìn chung quanh, hỏi:" Vật này có gì tốt?"

      Phương ngự y :" Thuốc này dược điều chế từ nhiều loại dược liệu trân quý, nên có nhiều khá nhiều màu sắc và mùi thơm nhàn nhạt. Vương gia đến lúc đó cho Vương Phi dùng, dĩ nhiên là..." Ghé bên tai Thẩm Tử Trai mấy câu.

      Thẩm Tử Trai nghe được, gương mặt tuấn tú đỏ sậm, gật đầu liên tục, lại hỏi:" Vì sao gọi là" Khí cười hoàn"?"

      Phương ngự y giải thích:" Khi đau đớn, dùng thuốc cười cái. Chỉ cần cười tiếng, đau nữa nên lấy tên khí cười hoàn."

      Thẩm Tử Trai vỗ vai Phương ngự y :" Lão Phương sau này ta hảo hảo cám ơn ngươi."

      Phương ngự y lẩm bẩm :" Lấy cái gì cám ơn ta?"

      Thẩm Tử Trai thính tai, nghe được lời của cười :" Đem Tất Nguyệt Nhan và Mai Đồng tạ lễ cho ngươi, như thế nào?"

      Phương ngự y hoảng hốt khoát tay :" Vương gia giữ lại thôi, hai người kia là hoàng thượng ban thưởng, trừ Vương gia, ai dám muốn?"

      Thẩm Tử Trai cười :" Nếu , Bổn vương giúp ngươi tìm vị nương tốt làm thê tử, ngươi cũng nên nhanh chóng thành thân ."

      Phương ngự y mắt trợn trắng :" nhọc Vương gia phí tâm."

      Tới tối, Thẩm Tử Trai cầm khí cười hoàn vào phòng, khóe miệng khỏi chứa nét cười.

      Hạ Trọng Phương vừa tắm rửa xong, thấy Thẩm Tử Trai tiến vào, liền để cho a hoàn trải giường chiếu, muốn lên giường an giấc.

      Thẩm Tử Trai phân phó Linh Chi:" Mang chén sữa bò tới."

      Linh Chi đáp ứng rất nhanh bưng tới chén sữa bò ấm.

      lúc sau, tất cả a hoàn, bà tử đều lui xuống, trong phòng yên tĩnh trở lại, lúc này Thẩm Tử Trai ôm Hạ Trọng Phương, ghé tai nàng :" Phương nương, chúng ta viên phòng thôi!"

      " tốt đâu!" Hạ Trọng Phương có chút sợ, :" Đợi sinh cục cưng xong thôi."

      Thẩm Tử Trai cắn lỗ tai Hạ Trọng Phương, nhàng mút, :"Cái này được, thân thể của ngươi, sao có thể để nhi tử tới phá đây?"

      Hạ Trọng Phương trong nháy mắt mặt đỏ, lẩm bẩm :" Vương gia lại bậy."

      " Cũng phải là bậy, là ." Thẩm Tử Trai dịu dàng mà tỉ mỉ hôn môi Trọng Phương, bàn tay bận rộn dò xuống phía dưới, dò đến cổ áo bên trong.

      Hạ Trọng Phương ưm tiếng, yếu ớt ở trong ngực Thẩm Tử Trai.

      Thẩm Tử Trai nhanh chóng cuốn lấy cái lưỡi thơm tho của Hạ Trọng Phương, hồi lâu mới buông ra, xuống phía dưới cần cổ nàng. Bàn tay vén xiêm áo lên, ngay sau đó liền ngậm nơi đẫy đà của nàng.

      " Vương gia, Vương gia, ta nay cũng có sữa..." Hạ Trọng Phương rên rỉ .

      Thẩm Tử Trai buông bên đẫy đà này ra nhưng rất nhanh quay đầu sang bên kia mút, vừa mút vừa :" Phương nương ta hảo hảo thương nàng."

      Hạ Trọng Phương mềm thành vũng nước, thấp giọng hô:" Vương gia, Vương gia!"

      Thẩm Tử Trai vẫn ngậm bên đẫy đà, từ từ dời xuống dưới, dò vào váy bên trong, nhàng xoa.

      Hạ Trọng Phương sợ Thẩm Tử Trai đè ép bụng nàng, thân thể rụt cái.

      Thẩm Tử Trai ôm Hạ Trọng Phương từ phía sau lưng, để cho nàng tựa vào người mình, sớm cởi xiêm áo của nàng ra, tay xoa bóp nơi đẫy đà tay khác lại trượt xuống phía dưới, nhàng động, tiến tiến xuất xuất.

      Hạ Trọng Phương động tình, ngước mặt lên, đến gần môi Thẩm Tử Trai, vừa đúng Thẩm Tử Trai cũng cúi thấp đầu xuống, hai người thân thiết quấn quít, trong phòng tràn ngập tiếng thở dốc.

      " Vương gia, Vương gia, ta chịu nổi." Hai chân Hạ Trọng Phương kẹp chặt thắt lưng Thẩm Tử Trai. Thẩm Tử Trai giọng :" Còn có làm thực nàng liền chịu nổi?"

      Hạ Trọng Phương tinh tế thở gấp:" Vương gia đến đây chấm dứt thôi? chỉ ... ta chịu nổi, chỉ sợ cục cưng cũng chịu nổi nha!"

      Thẩm Tử Trai ghé tai nàng :" Phương ngự y cho ta viên khí cười hoàn, đợi lát nữa chỉ cần nàng cười cái liền đau."

      Thần kỳ như vậy? Hạ Trọng Phương tin, giùng giằng, muốn Thẩm Tử Trai buông nàng ra.

      Thẩm Tử Trai từ trong ngực lấy ra khí cười hoàn, bóp nát vỏ ngoài, lấy ra viên thuốc với năm màu sắc khác nhau, đưa đến ngoài động hoa đào của Hạ Trọng Phương, nhàng xoay tròn.

      Thuốc kia bị mảnh lửa nóng bao quanh, rất nhanh liền hòa tan có mùi hương thoang thoảng.

      Hạ Trọng Phương chỉ cảm thấy phía dưới nhột, khỏi bắt tay Thẩm Tử Trai vào, ngâm :" Vương gia, ta là nhột."

      Thẩm Tử Trai biết sai biệt lắm, đem xiêm áo Hạ Trọng Phương cởi ra toàn bộ, để bên giường, nhàng hôn toàn thân nàng, qua ánh nến thấy bụng nàng mặc dù hơi gồ lên, nhưng nơi đẫy đà lại càng thêm mượt mà, đường cong mê người, khỏi cúi đầu hút. Đến khi Hạ Trọng Phương kiều gọi mới buông ra, nằm dài giường, từ phía sau ôm Hạ Trọng Phương, tay ôm nơi đẫy đà của nàng, cái tay khác nâng chân của nàng lên, thử thăm dò.

      Hạ Trọng Phương cảm thấy vừa ướt vừa nhột lại nóng, tự chủ được giật giật eo.

      Thẩm Tử Trai mặt dò xét, mặt tinh tế hôn cổ Hạ Trọng Phương.

      Hạ Trọng Phương kiều hô:" Vương gia, cần!"

      " muốn? "Thẩm Tử Trai lại dò vào chút.

      Hạ Trọng Phương chỉ cảm thấy cỗ tê dại toàn thân.

      Thẩm Tử Trai nhân cơ hội tiến thêm chút.

      " Nhột! "Hạ Trọng Phương kêu, hít hơi, nhột đến phải cười tiếng.

      Thẩm Tử Trai thừa dịp nàng nở nụ cười, liền vào.

      " Nha! "Hạ Trọng Phương kêu lên, vừa đau lại nhột, khỏi cười tiếng, cảm giác đau kia chỉ trong nháy mắt liền biến mất, thay thế là cảm giác nhộn nhạo, như thuyền đong đưa trong nước.

      Cơn đau đớn qua qua, Hạ Trọng Phương chỉ biết dán chặt vào Thẩm Tử Trai mặc động.

      Thẩm Tử Trai vừa động vừa lẩm bẩm:" Thai nhi cũng năm tháng, mới có thể có được nàng, dễ."

      Hạ Trọng Phương trận co quắp :" Vương gia, Vương gia, ta được."

      Thẩm Tử Trai nghẹn lâu như vậy, đương nhiên chịu từ bỏ, tiếp tục động, dụ dỗ :" hồi nữa sao."

      Qua hai khắc, Thẩm Tử Trai vẫn còn động, Hạ Trọng Phương mềm thành nước, cầu xin:" Vương gia, Vương gia, ta được, lần sau lần sau ." Vừa lại nhột, rồi lại bật cười.

      Thẩm Tử Trai lại lần nữa thẳng tiến, nghe được tiếng kêu của Hạ Trọng Phương, biết thành công đạt được mục đích, lại vào chút, tiếp tục động.

      Chiều nay, xuân quang vô hạn.
      Yoolirm Park, Halong-ngocPhương Lăng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :