1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thịnh Sủng - Cống Trà ( C90) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 54.2

      Edit: Holilinhk

      Hạ Trọng Phương nhất nhất đáp, hơi khổ não : “Lại , xưa nay theo Hà ma ma học, giấy và bút, mực, tuy là của chung, nhưng có lúc có bà tử đưa trà nước đến, muội cũng muốn khen thưởng ít. Có khi muội qua bên tổ mẫu, cũng nhờ có lão bà tử truyền lời, càng phải lặng lẽ thưởng. Dưỡng phụ dưỡng mẫu ở Giản phủ nhiều ngày, càng tốn hao hơn nữa, muội cũng muốn lo lót, để tránh khỏi lời bóng gió đáng có. Cứ như vậy, trong vòng tháng tiêu hết tiền. Nếu như có những chuyện khác, ví như có người tới thăm, tặng thủ tín, phải hồi lễ các loại, là phải lo lắng.”

      Phương Chấp Tâm hỏi: “Muội là nhũ nương của Vương gia mà, lẽ nào người ban cho muội thứ gì sao?”

      Hạ Trọng Phương : “Trước ở vương phủ, đương nhiên là có ban, chỉ là dời đến giản phủ , muội nhất thời hồ đồ, trả lại những thứ được ban cho quận chúa. giờ là quận chúa đương gia, Tô Ngọc Diệp hiệp trợ, hai người thắt chặt tay, ban tặng tùy tiện đâu. Vương gia vì bệnh, nên vẫn xử lý những việc vặt, có lẽ nghĩ đến những chuyện này.”

      holilinhk.wordpress.com

      Phương Chấp Tâm nghe được nhếch khóe môi, nhìn Hạ Trọng Phương lát rồi : “Sao muội cứ suy nghĩ cho người khác mà chẳng bao giờ suy nghĩ cho mình vậy chứ.”

      Hạ Trọng Phương cúi đầu : “Khi còn ở vương phủ các chi phí ăn mặc, toàn bộ cần phí tâm, muốn thưởng cho hạ nhân hay gì khác, cũng là do Thanh Trúc xử lý, tiền tiêu hàng tháng căn bản dao động nhiều. Lúc đó muội cho rằng làm quý nữ quả uổng sống đời này, mãi cho đến khi đến Giản phủ, cho rằng cũng chỉ là những chuyện cần hao tâm tổn trí đó, nên muội mới trả lại những thứ ấy cho quận chúa. Bây giờ muội biết muội ngu ngốc rồi.”

      Phương Chấp Tâm nắm lấy trọng điểm, hỏi: “ phải vương phủ còn có tiền tiêu hàng tháng sao? Còn chứ?”

      được, cái này đương nhiên là phải giữ để phòng thân sao. Chỉ là dưỡng phụ dưỡng mẫu tới, phải bọn họ khóc than đó sao? Là để cho bọn họ.” Hạ Trọng Phương xong, đột nhiên cảm thấy mình là đồ ngu ngốc.

      Phương Chấp Tâm nữa chỉ nhìn Hạ Trọng Phương, hồi lâu mới : “Muội lấy luôn nghìn hai lượng bạc mà ta lén đưa cho muội, dâng cho người ta chứ?”

      Hạ Trọng Phương vừa nghe, cười : “Muội ngốc đến mức ấy đâu mà.”

      Phương Chấp Tâm nghe, lúc này mới thở phào, chốc rồi : “Như thế này , muội đưa ngân phiếu giao cho ta, ta bảo Chấp Bình giúp đỡ muội, dùng số bạc nẩy ngoài mở vài cửa hàng, mỗi tháng muội có thể thu ít lợi nhuận, cũng có cái mà chi tiêu. Còn có thể chuẩn bị ít đồ cưới. Tiểu thư Giản phủ xuất giá, đương nhiên là phải có đồ cưới, đồ cưới trong nhà nhiều năm rồi, muội mặc vào e là mất mặt, tiện lắm. Tự mình chuẩn bị lấy mới là thỏa đáng.”

      Hạ Trọng Phương nghe Phương Chấp Tâm ràng mạch lạc, liền bảo Tiền Bà Tử tìm ngân phiếu ra giao cho Phương Chấp Tâm, nhờ tỷ tỷ thay mặt giúp. Nàng vừa cười vừa : “Đây vốn là bạc của tỷ, ra là nên trả lại cho tỷ, nhưng…”

      Phương Chấp Tâm cười ngắt lời nàng : “Lúc trước muội giúp ta chuyện như thế, ta ở bên nhà chồng cũng được nở mày nở mũi, ngân phiếu này, muội muốn trả lại cho ta, ta biết nên gì cho phải nữa.”

      Đợi tiễn bước Phương Chấp Tâm, Tiền Bà Tử nhàng : “Tâm nương tử tệ.”

      Hạ Trọng Phương : “Đúng vậy. Nghĩ đến lúc trước chúng ta thêu đồ cưới giúp tỷ ấy, khi đó tỷ tỷ là tiểu thư đắc thế, chúng ta chỉ là tú nương kiếm sống qua ngày, nhưng tỷ thấy

      Chúng ta hề hé lộ ra sắc mặt khinh thường, lúc đó con cứ thầm nghĩ, nương này là phúc hậu. muốn hôn nay, đảo thành khuê mật”.

      Hạ Trọng Phương nghĩ đến mẹ đẻ Tiểu Ngọc Lan là phương gia di nương, đến, nàng phải gọi Phương Chấp Tâm tiếng tỷ tỷ, nhờ Phương Chấp Tâm chuyện đặt mua cửa hàng, tất nhiên là yên tâm.

      Phương Chấp Tâm ở đây cáo từ , nàng trở về nhà chồng, mà đến nhà mẹ đẻ trước, tìm Phương Chấp Bình, đưa ngân phiếu cho , sơ qua.

      Phương Chấp Bình nghe qua là muốn giúp Hạ Trọng Phương đặt mua cửa hàng, đương nhiên là lời đồng ý, cười :” nghìn hai nha, đây phải là con sồ , ắt tìm được vị trí cửa hàng tốt, lại mời thêm hai vị quản có tài, có kinh nghiệm, thêm tên tiểu tử lanh lẹ chút, đảm bảo có thể hái ra tiền. Được rồi, chuyện này giao cho đệ !”

      Phương Chấp Tâm cười nhìn Phương Chấp Bình,”làm việc cho giỏi, Phương nương nhìn đệ bằng ánh mắt khác.”

      Phương Chấp Bình bị Phương Chấp Tâm nhìn thấu tâm , khỏi đỏ mặt, nhất thời lãng sang chuyện khác:”Gần đây tỷ phu khỏe chứ? phải đặt mua ruộng sao?”

      Phương Chấp Tâm cười :”Lần trước lúc đụng phải tiểu công tử Nghiêm gia, cho rằng có cách nào xoay chuyển được, may nhờ có Phương nương tương trợ, Nghiêm gia cũng truy cứu nữa. Sau đó có người chủ động đến tặng bạc, muốn hợp tác với tỷ phu đệ cùng làm việc. Ngỡ là thông thiên thủ nhãn, quen biết được cấp , có thể chèn ép được Nghiêm gia đại quan vân vân. Sau đó mới biết được là do ta và Phương nương có kết giao, vậy dĩ nhiên càng...” Nàng cười tiếp,”Đối với ta, tỷ phu đệ bây giờ gì nghe nấy, tất cả những điều này, toàn bộ là nhờ có Phương nương. Chuyện cửa hàng, đệ lo mà xử lý cho tốt đấy.”

      Năm đó Phương Chấp Tâm được hứa hôn với Đỗ Minh Tri, vốn định hôn kỳ xong, ngờ tổ mẫu Đỗ Minh Tri đột nhiên qua đời, Đỗ Minh Tri phải giữ tròn đạo hiếu ba năm. Đến khi mãn hiếu mới cưới Phương Chấp Tâm nàng là con lỡ . Khi Phương Chấp Tâm được gả ấy nương hai mươi mốt tuổi. Số tuổi như vậy, lại cưới hơn nửa năm mà co' hỷ, nên mọi người có chút thích. Đợi đến khi Đỗ Minh Tri đụng phải tiểu công tử Nghiêm gia, Phương Chấp Tâm cầu xin Hạ Trọng Phương, sau khi chuyện này được giải quyết, địa vị của nàng ở Đỗ gia, phút chốc được nhảy lên cao. Hôm nay cực kỳ đắc ý.

      Phương Chấp Bình đương nhiên biết chuyện Phương Chấp Tâm, lúc này cười :”Chuyện của Phương nương là chuyện của tỷ tỷ, cũng là chuyện của đệ, cửa hàng này, đệ chú ý như cửa hàng của mình. Tỷ tỷ yên tâm!”

      Phương Chấp Tâm gật đầu, nhất thời nghĩ tới chuyện khác, cười :”Nửa thang' sau là sinh nhật của phụ thân Phương nương. Phương nương rầu cụ thọ lễ, chuyện này cũng giao cho đệ làm, nhất định phải tìm món thọ lễ khiến Giản Tán Lang vui vẻ đó.”

      Phương Chấp Bình hỏi:”Giản Tán quan gia xưa nay thích những thứ gì?”

      Phương Chấp Tâm :”Có người ông ấy thích sưu tầm các loại lọ thuốc hít, đệ tìm xem có lọ thuốc hít nào khác biệt hay , đến lúc đó mua cho Phương nương, để nàng tặng khiến Giản Tán quan vui vẻ chút.”

      Hạ Trọng Phương biết tỷ đệ Phương gia vì nàng mà vạch kế hoạch, đợi khi nghe Hạ Phụ Hạ mẫu trở về, liền cho người mời bọn họ qua chuyện.

      Hôm nay Hạ mẫu và Úy phụ Quý mẫu ra ngoài dạo chơi hơn nửa ngày, cực kỳ hưng phấn, lúc này trở về, vừa chuyện, lại nghe Hạ Trọng Phương mời bọn họ qua đấy, khỏi liếc nhau, tự suy nghĩ xem phải ứng đối với Hạ Trọng Phương như thế nào!”

      Sau hồi, Hạ Trọng Phương mới thấy Hạ phụ Hạ mẫu tới, đợi bọn họ ngồi xuống, nàng :”Lúc trước Quý gia đối xử với ta như thế nào, lẽ nào hai người quên? Bây giờ hai người còn nhiệt tình với họ như thế, muốn ta như thế nào mới được đây?”

      Hạ mẫu :”Phương nương cần gì phải hẹp hòi? Chuyện quá khứ qua rồi, phải bây giờ con rất ổn đó sao? Nếu quá khứ qua rồi, phải bây giờ con rất ổn đó sao? Nếu phải vì Quý đại lang bỏ con, sao con có thể tìm được cha ruột, sao làm được quý nữ của Giản gia?”

      Hạ phụ cũng :”Hai lão Quý gia vẫn noi1õ ngươi tốt bụng, cớ gì ngươi lại mang thù? Mà sau này ngươi tới vương phủ, là tẩu tẩu của quận chúa, chồng quận chúa và cha mẹ chồng quận chua1m cũng là thân thích của ngươi, cúi đầu gặp ngẩng đầu thấy. Bây giờ chúng ta chỉ giúp ngươi hòa hoãn quan hệ mà thôi, hai lão Quý gia gì, đến lúc đó ngươi xuất giá, quan hệ với quận chúa đương nhiên hòa thuận hơn.”

      Hạ mẫu ngay, “Phương nương à, chúng ta làm tất cả đều là vì muốn cho con tốt thôi!”

      “Xoảng!” tiếng, Hạ Trọng Phương làm rơi cái ly nước trong tay xuống đất, nước trà văng khắp nơi, chén trà bị vỡ thành nhiều mảnh .
      Last edited by a moderator: 14/12/14
      Yoolirm Park, Halong-ngoc, Trà Xanh5 others thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 55:

      Edit: Hoanglinh2tq

      Hạ mẫu bị dọa sợ hết hồn, nhìn mảnh vỡ nằm dưới đất, lại nhìn sang Hạ Trọng Phương, bật thốt lên lên tiếng: “Phương nương, chúng ta nuôi ngươi hơn mười năm, có ân sinh, cũng có ân nuôi, bây giờ ngươi đối xử với chúng ta thế này ư? Chỉ là ở lại mấy ngày, cho chúng ta chơi, giờ ném ly trà. Truyền , ngươi sợ người ta ngươi vong ân phụ nghĩa, coi khinh dưỡng phụ mẫu?”

      Hạ Trọng Phương tức giận đến ra lời.

      Tiền bà tử nghe tiếng vang, sớm bảo bọn nha hoàn ra, còn bà canh giữ

      ở cửa, lúc này nghe Hạ mẫu , liền tới : "Tào đại nương, bà hãy tự hỏi mình , bà làm việc có khi nào suy nghĩ cho Phương nương chưa?"
      Hạ mẫu vốn ghen ghét Tiền bà tử được Hạ Trọng Phương trọng dụng, lúc này nghe bà tử , bà ta cười lạnh: "Ta nuôi lớn nàng, chưa từng bỏ lạnh cũng chưa để nó bị đói, lúc đó nghĩ rằng Qúy Minh Xuân có tiền đồ, hi sinh hôn của thân nữ cho nó, tuy rằng sau đó nó bị hưu, nhưng cũng thể oán trách ta. Sau khi nó lên kinh nhận được người thân, chẳng phải nó giàu sang, làm quy nữ, mà chúng ta người nuôi lớn nó, nghèo vẫn hoàn nghèo. Nó chịu hợp tác với chúng ta chúng ta tìm cách khác, như vậy thôi, chẳng lẽ nó cũng muốn cản ta?"
      Tiền bà tử : "Tào đại nương, bà cho rằng ôm chân Qúy quận mã là mọt cách hay? Lúc Phương nương hầu hạ cha mẹ chồng ba năm, Quận mã gia chỉ tiếng muốn hưu, để ý đến danh tiếng, để ý đến gì cả, hưu Phương nương. Người như vậy, ta có tâm tìm cách cho các người ? Mà các người có gì tốt cho , dựa vào cái gì phải tìm cách cho các người?"
      Dựa vào cái gì? Đương nhiên là dựa vào sau này Phương nương vào vương phủ, mọi người trở thành thân thích, vì thế nên... Hạ mẫu nghĩ tới đây, cho rằng cách này có liên quan đến Hạ Trọng Phương, nhất thời to sắc mặt hòa hoãn, cúi thấp đầu : "Phương nương, chúng ta nuôi con khôn lớn, dẫu sao cũng hại con đâu."
      Hạ phụ thấy sắc mặt Hạ Trọng Phương lạnh lẽo, ông cũng : "Phương nương nếu thích chúng ta lui tới với Qúy gia, chúng ta tới đó nữa, hà cớ chi phải tức giận? Được rồi được rồi, trời cũng còn sớm, chúng ta trước!" rồi kéo Hạ mẫu ra, hai người rời phòng.
      Tiền Bà Tử thấy dưới đất đều là mảnh vỡ của chén trà, bà vội thu dọn, vừa dọn vừa : "Phương nương à, con hãy nghĩ cách đưa bọn họ về quê , giữ họ lại tiếp, đúng là có chuyện mất."
      Hạ Trọng Phương : "Bọn họ mới lên kinh thành vài ngày, chưa từng trải cái khó xử, chưa từng thấy kinh thành cũng có người khổ sở, mà họ vừa bước chân xuống đến Giản phủ, thấy Giản phủ phú quý, rồi đến vương phủ chơi phen, sớm bị mờ mắt, sao mà chịu hồi hương? Nếu con cứ ép buộc bọn họ quay về, bọn họ con chịu cho bọn họ hưởng phú quý thôi!" rồi nàng thở dài đứng lên.
      Dù sao cũng là dưỡng phụ dưỡng mẫu, mới ở được vài ngày đuổi bọn họ , truyền ra ngoài quả thực cũng chỉ Hạ Trọng Phương dính phải danh tiếng bất lợi. Tiền Bà Tử ngẫm nghĩ hồi, đành lắc đầu gác việc này lại.
      Qua mấy ngày, Phương Chấp Tâm tới chơi, đưa cho Hạ Trọng Phương đôi lọ thuốc hít, cười : "Đây là do Chấp Bình tìm thấy, tỷ để đây, đến buổi thọ lễ tặng cho Giản tán lang, nhất định khiến ông vui vẻ."
      Mặc dù Hạ Trọng Phương biết giá mua bán của lọ thuốc hít này, nhưng thấy thứ này lung linh đặc sắc, cực kỳ tinh xảo, cũng biết giá rẻ, liền hỏi: "Giá bao nhiêu vậy?"
      Phương Chấp Tâm : "Muội cần phải để tâm, cứ nhân ."
      Hạ Trọng Phương có chút thẹn thùng, : "Như vậy sao được chứ?"
      Phương Chấp Tâm cười : "Nếu băn khoăn, vậy đợi đặt mua cửa hàng xong, nếu còn dư lại bạc ta giữ lại tiền lọ thuốc hít này nhé, thế nào?"
      Hạ Trọng Phương nghe, lúc này mới gật đầu. Nàng vốn nghĩ, đôi lọ thuốc hít nho , dù đắt nữa, chỉ hơn mười lạng bạc là có thể mua được.
      Nhưng nàng biết, đối với lọ thuốc hít, lại hao tốn tận ba trăm lượng bạc.
      Đảo mắt qua nửa tháng, đến ngày sinh thần của Giản Phi Văn.
      Sáng sớm thức dậy, Hạ Trọng Phương đến chúc thọ Giản Phi Văn, tặng thọ lễ cho ông.
      Giản Phi Văn thấy Hạ Trọng Phương đưa đôi giày cùng với đôi lọ thuốc hít, nhất thời cầm lọ thuốc hít nhìn vài lần, đây chính là lọ thuốc hít Đạp Tuyết mà ông vẫn tìm, ngẩn người, nhất thời vừa cười, xem chừng đây là Tề vương giúp Phương nương có đủ mặt mũi, tìm giúp quà tặng đây mà! Lần trước Tề vương xin Phương nương về làm trắc phi, mặc dù bị phụ thân từ chối, nhưng Phương nương là nhũ nương của Tề vương, sau này tiện cưới gả, nhất định phải làm trắc phi. Tề vương cũng biết cách khom lưng lấy lòng nhạc phụ tương lai. Cũng được, nhìn đôi lọ thuốc hít tay, đến lúc đó ta thiếu việc thầm giúp nhà ngươi tay, cho nhà ngươi đạt thành tâm nguyện.
      Đợi Hạ Trọng Phương tặng thọ lễ xong, đám người Giản Mộc Thanh cũng lần lượt vào tặng thọ lễ.
      Nhất thời có người báo có tân khách tới, Hạ Trọng Phương liền lui ra ngoài, tìm thái phó phu nhân, giúp ứng đối với các nữ quyến.
      Thái phó phu nhân mang theo tôn nữ Giản gia ngồi chỗ, mỗi khi có người tới gặp, cho các cháu gặp khách nhân, tiện thể giới thiệu Hạ Trọng Phương phen.
      Last edited by a moderator: 15/12/14
      Yoolirm Park, Halong-ngoc, Trà Xanh4 others thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      C55.2

      edit: Hoanglinh2tq (holilinhk.wp.com)

      Người thân thiết sớm biết chuyện Giản gia nhận lại cháu bị thất lạc, cũng biết những khúc chiết Hạ Trọng Phương trải qua. Họ cũng lường chuyện Hạ Trọng Phương sau này là trắc phi của Trầm Tử Trai, cũng khách khí, cười chào hỏi.

      Giản Mộc Thanh và Giản Mộc Lam bị buộc ngồi cùng với Hạ Trọng Phương, nhất thời thấy ánh mắt của mọi người thân thiết với Hạ Trọng Phương, chỉ thấy như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

      Giản Mộc Lam thầm với Giản Mộc Thanh : “A tỷ, nàng như vậy, vốn nên ra gặp người ngoài, nhưng nàng ta lại dựa vào tổ mẫu, thực là đáng giận.”

      Giản Mộc Thanh cười lạnh tiếng, cách chải tóc khác biệt* lời nào. Trong lòng cũng căm tức, chỉ là đứa con riêng, có cần làm náo động như vậy ?

      *Tục con trước khi về nhà chồng phải thay đổi kiểu tóc cho khác .

      Thái phó phu nhân thấy các nữ quyến đến ít, liền gọi mấy tôn nữ đến và : “Được rồi, buộc tụi con ở đây nữa, dạo !”

      Giản Mộc Thanh vừa nghe, đứng lên hành lễ rồi tự lại.

      Giản Mộc Lam theo Giản Mộc Thanh. Mấy tôn nữ phòng nhì và phòng ba còn , cũng kết bạn dạo. Trong khoảng thời gian ngắn, trước mặt thái phó phu nhân, chỉ còn lại mỗi mình Hạ Trọng Phương.

      Thái phó phu nhân cũng biết các tôn nữ khác trong phủ muốn lập Hạ Trọng Phương, bà cười : “Chỉ có mỗi Phương nương là hiếu thuận thôi, biết phải trò chuyện với tổ mẫu đó.”

      Hạ Trọng Phương cười cười, tiến lên đấm lưng giúp thái phó phu nhân, vừa thấp giọng : “Cảm tạ tổ mẫu!”

      Thái phó phu nhân giơ tay lên, vỗ vỗ tay của Hạ Trọng Phương, giọng : “Tổ mẫu già rồi, thể lo cho con nhiều, chính con muốn bước đường nào phải suy nghĩ cho kĩ.”

      Vì tướng mạo Hạ Trọng Phương cực kỳ giống Thái phó phu nhân, đến cả tính tình cũng cực giống bà hồi

      trẻ, đáy lòng bà rất thương Hạ Trọng Phương, dẫu sao cũng là cháu nội, mà xuất thân Hạ Trọng Phương đoan chính, bà muốn chiều, nhưng cũng thể quá mức ràng, để tránh bị là bất công.

      Hạ Trọng Phương còn chưa đáp lời, nhất thời có người báo tỷ đệ Phương Chấp Tâm đến rồi, thái phó phu nhân biết Hạ Trọng Phương và Phương Chấp Tâm thân nhau, nên bà : “Mau bồi Phương gia nương tử trò chuyện , thể ở với lão bà tử hoài được.”

      Hạ Trọng Phương nghe Phương Chấp Tâm tới, cũng muốn hỏi chuyện đặt mua cửa hàng chút, liền hành lễ, lui ra, quay đầu tìm Phương Chấp Tâm.

      Phương Chấp Tâm tự đến trước mặt thái phó phu nhân hành lễ, lại theo Hạ Trọng Phương mừng thọ Giản Phi Văn, bái xong mới cùng Hạ Trọng Phương tới chỗ yên tĩnh chuyện.

      Phương Chấp Tâm cười : “ tìm được cửa hàng tốt rồi, đợi thương nghị giá thôi! Mấy ngày nữa muội tìm cách ra đó chuyến, ta dẫn muội xem địa điểm, gặp chủ cửa hàng lần, mọi người ký khế ước bán cửa hàng, sau đó có thể kinh doanh.”

      Hạ Trọng Phương : “Đối với chuyện cửa hàng, đúng là hai mắt tối đen, biết thế nào mới tốt.”

      Phương Chấp Tâm : “Chỗ cửa hàng gần châu bảo trai và cửa hàng tơ lụa, làm son phấn cũng được lắm!”

      Hạ Trọng Phương vừa nghe hai mắt sáng lên, son phấn mà , nàng có thể tìm Phương ngự y nhờ y phối giúp, lại có Thái Hồng ở vương phủ, am hiểu nhất là điều son chế phấn, đến lúc đó với nàng ấy lời, cũng có thể có được cách điều son tốt nhất.



      Nàng nghĩ, liền với Phương Chấp Tâm.

      Phương Chấp Tâm vừa nghe vui mừng đáp: “Như vậy là tốt nhất!”

      Hai người vừa chuyện, chú ý đến người vừa cười vừa gọi: “Phương nương!”

      Hạ Trọng Phương nhìn lại, thấy là Trầm Tử An, vội vàng hành lễ gọi tiếng.

      Trầm Tử An là con trai thứ hai của thái tử, cũng là quý tế đắt giá nhất nhì kinh thành, Phương Chấp Tâm xa xa từng gặp lần, đương nhiên biết mặt, cũng hành lễ, nhất thời thấy Trầm Tử An chỉ lo chuyện với Hạ Trọng Phương, nàng thức thời, liền qua bên, làm bộ ngắm hoa, tránh nghe nội dung bọn họ .

      Từ lúc Trầm Tử An gặp Hạ Trọng Phương ở Tề vương phủ, thầm để ý, lúc này đại thái tử vội tới chúc thọ Giản Phi Văn, nên gặp Hạ Trọng Phương, liền mượn cớ ra ngoài, vòng, vừa lúc gặp Hạ Trọng Phương chuyện với Phương Chấp Tâm, tự gọi tiếng.

      Hạ Trọng Phương uống thuốc của Phương ngự y, đúng như Phương ngự y lo lắng, dung nhan ngày càng tăng, chỉ nhăn mày nheo mắt, cũng đủ quyến rũ người ta.

      nay Trầm Tử An gặp thiếu chút nữa rơi luôn đôi mắt, thầm, nếu phải thân thế như thế, lại làm nhũ nương của Tề vương, cũng muốn cầu cưới nàng về làm vợ.

      Hạ Trọng Phương phát hai mắt Trầm Tử An sáng quắc, hơi bất an, hỏi: “Nhị công tử còn có chuyện gì?”

      Trầm Tử An cười : “Là mẫu phi của ta muốn gặp lần, đợi ta với thái phó phu nhân tiếng, mấy ngày nữa phái người tới đón qua phủ chuyến.”

      ra là thái tử biết Trầm Tử Trai có ý định đính hôn với Tô Ngọc Diệp trước, sợ hoàn toàn hướng sang Tô thục phi, nên thương nghị với thái tử phi, muốn tìm cách nâng thân phận của Hạ Trọng Phương lên, khiến nàng có thể đối đầu với Tô Ngọc Diệp.

      Thái tử phi : “ nay Phương nương trở thành quý nữ Giản phủ, lại qua vương phủ cho bú sữa, tất nhiên là chung tình với Tề vương. Nhưng với thân phận của nàng, muốn làm chính phi, hẳn là khó lòng. Nếu ta nâng lên thân phận của nàng lên, Tề vương phải cố kị nàng, việc đính hôn với Tô Ngọc Diệp, tất nhiên là phải kéo dài.”

      Lúc đó, Hạ Trọng Phương nghe Trầm Tử An , cảm thấy cực kì kì quái, “Thái tử phi muốn gặp tôi à?”

      Trầm Tử An gật đầu, mắt thấy bên kia có người đến, liền xoay người .

      Người tới chính là Phương Chấp Bình.

      Sau khi thọ yến Giản Phi Văn qua , chẳng hiểu sao lại có tin đồn, là Trầm Tử An có ý định cầu cưới Hạ Trọng Phương, con trai nhà Phương đại hộ Phương Chấp Bình, cũng có ý xin cưới…..

      Tin đồn truyền tới tai Trầm Tử Trai hơi nhíu mi, hai tay ôm ngực : “Dám tranh nữ nhân với bản vương, bọn họ muốn sống nữa sao?”

      Vừa lúc Lục Mộng tiến đến bẩm báo, Hạ Trọng Phương tới, Trầm Tử Trai nhất thời giận tím mặt quát: “ cần bú sữa, bảo nàng ta !” Phải lập gia đình đúng , mau !

      Vừa lúc Hạ Trọng Phương bước vào phòng, nghe những lời này của Trầm Tử Trai, liền giòn giọng : “Vậy ….tôi về đây!” rồi ra ngoài.

      à? Trầm Tử Trai hơi giận, bên ngoài truyền tin đồn như thế, nhà ngươi ở lại giải thích mà bỏ là sao chứ hả?
      Last edited by a moderator: 17/12/14
      Yoolirm Park, Halong-ngoc, huyendo4 others thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 56

      Edit: Hoanglinh2tq (holilinhk.wp.com)

      Vừa lúc Phương ngự y bưng chén thuốc sang đây, thoáng cái liền ngăn Hạ Trọng Phương lại, khuyên nhủ: "Hạ nương, Vương gia là bệnh nhân, trong cơ thể còn sót lại độc vị, tính tình khó tránh khỏi ‘lớn’ chút (khó chịu), đừng tính toán với cậu ta, ha!"
      Hạ Trọng Phương tủi thân : "Bây giờ tôi là tiểu thư của Giản phủ, mỗi ngày lại chạy sang đây cho sữa, là vì cái gì chứ? Cũng vì muốn bệnh của Vương gia mau khỏi. Thế nhưng chính Vương gia lại quý trọng thân thể, còn đuổi tôi , tôi nợ gì , tại sao phải ở lại?"

      holilinhk.wp.com

      "Vương gia!" Phương ngự y gọi Trầm Tử Trai tiếng, giọng mang ý trách cứ, "Nếu Hạ nương giận, có sữa đâu! Nếu Vương gia muốn uống trà dược mau tới dỗ Hạ nương !"

      Trầm Tử Trai vừa nghĩ tới chuyện Hạ Trọng Phương , quả mình phải uống trà dược, nhất thời đành bước lên kéo tay áo Hạ Trọng Phương, thở dài : "Phương nương đừng nhé? Nàng , bản vương phải làm sao bây giờ?"

      Hạ Trọng Phương cũng xoay tay nữa, theo lực kéo của Trầm Tử Trai, theo ngồi vào mép giường.

      Lục Mộng thở phào, vội rời khỏi phòng, ra ca đứng canh, tự qua chuyện với Thanh Trúc.

      Thanh Trúc nhanh miệng hỏi: "Cãi nhau à?"

      Lục Mộng : “Còn phải là nghe Trầm Tử An và Phương Chấp Bình xin cưới Phương nương nên giận à?"

      Thanh Trúc

      mỗi đêm đều cầu cho Hạ Trọng Phương trở lại, khi hầu hạ nàng tắm rửa , vẫn thấy người nàng có hồng ấn, nên rất tin tưởng Hạ Trọng Phương lấy người khác! : " đâu, Phương nương gả cho người khác."
      Lục Mộng lắc đầu, như thế này sao có thể lấy người khác?
      Thanh Trúc : "Dù sao nay Phương nương cũng là tiểu thư Giản phủ, nếu Vương gia cho người ta danh phận, tới cho sữa là phiền phức."
      Lục Mộng gật đầu : "Ta cũng lo chuyện này đó! Phương ngự y , nay nếu đổi nhũ nương, phải đổi luôn cả phương thuốc, bất lợi cho bệnh của Vương gia. Nên khuyên Vương gia phải dụ dỗ Phương nương, phải chữa trị tận gốc rồi hẵng chuyện khác."
      Hai người lặng lẽ thầm, nhất thời suy đoán sau này ai lên làm Vương phi, ai làm trắc phi, cuối cùng đều nhất trí cho rằng, Tô Ngọc Diệp đương nhiên làm Vương phi, Hạ Trọng Phương chỉ có thể làm trắc phi. Về phần Vương Du, bởi vì thân thể khỏe, chắc chắn có cơ hội làm Vương phi, nhưng muốn nàng ta làm trắc phi, vợ chồng Vương trạng nguyên chắc chắn chịu.
      Trong phòng, Phương ngự y nhìn Hạ Trọng Phương uống thuốc, lúc này mới thoáng yên lòng, lúc sau xin cáo lui ra khỏi phòng.
      Hạ Trọng Phương vẫn chưa trướng sữa, nên ngồi bất động, nàng thèm để ý đến Trầm Tử Trai.
      Trầm Tử Trai lén nhìn Hạ Trọng Phương, nhìn bên sườn mặt, thấy nàng mặc dù lời nào, nhưng vẫn lộ ra nét mê người chỗ, nhất thời nhớ đến ánh mắt trầm mê của Trầm Tử An và Phương Chấp Bình khi thấy Hạ Trọng Phương, đột nhiên lại thoải mái. Gian ngoài đồn đãi, chưa chắc đều là giả. Trầm Tử An chắc là xin cưới Phương nương nhưng việc động tâm cũng phải là có khả năng. Thọ yến lần trước của Vương trạng nguyên, tới, từ đầu tới cuối chỉ chăm chăm chuyện với Phương nương đó sao? Về phần Phương Chấp Bình tán quan nho ấy, muốn trèo cao đến quý nữ Giản phủ, cũng có khả năng rất lớn.
      Hạ Trọng Phương nghĩ đến tình cảm của mình, lòng hơi giận, chỉ cúi đầu gì.
      Cuối cùng Trầm Tử Trai nhớ lại lời dặn của Phương ngự y, rằng nếu Hạ Trọng Phương giận, dễ ra sữa, nhất thời thở dài, tiến lên khẽ động vào tay áo của Hạ Trọng Phương, thấp giọng : "Bản vương chỉ là lẫy câu thôi mà, nàng muốn giận bao lâu đây?"
      Hạ Trọng Phương nhìn lại Trầm Tử Trai, thấy đôi mắt - trông mong của , cũng mềm lòng, đành nhoẻn miệng cười: "Ai dám tức giận với người chứ?"
      "Được rồi được rồi, giận là được rồi." Trầm Tử Trai thở phào, dùng tay sờ sờ đầu Hạ Trọng Phương, thấp giọng : "Trầm Tử An và Phương Chấp Bình đến cùng là xảy ra chuyện gì? Dẫu sao nàng cũng phải với bổn vương vài câu chứ."
      Hạ Trọng Phương vừa nghe lại giận, nhưng phát tác, thầm dò xét Trầm Tử Trai, thản nhiên : "Có thể như thế nào đây? Hơn nữa, dựa vào cái gì mà tôi phải với Vương gia?"
      "Nàng..." Trầm Tử Trai thấy bộ dạng nàng của Hạ Trọng Phương, đánh cũng đánh được, mắng cũng được, nhất thời dùng tay kéo, kéo Hạ Trọng Phương vào trong lòng, tìm đúng môi của nàng, hạ môi mình xuống.
      Hạ Trọng Phương ra sức giãy giụa, thầm muốn đẩy Trầm Tử Trai ra, làm sao đẩy được? Chỉ chốc lát sau, yếu ớt tựa vào người Trầm Tử Trai.
      Trầm Tử Trai thấy gò má Hạ Trọng Phương như có hoa đào lên, sóng mắt như nước, như giận như oán, hấp dẫn lòng người, mà thân thể lại có mùi thơm ám chuyển phảng phất, nhất thời ôm càng chặt hơn, môi dần dần trượt xuống cổ Hạ Trọng Phương, lẩm bẩm : "Phương nương, nàng bảo bổn vương phải làm sao mới có thể bỏ nàng được đây?"
      Trong người Hạ Trọng Phương có dược lực phát tác, hơi khó chịu, tự nắm vạt áo của mình: "Vương gia trướng sữa rồi, uống nhanh thôi!"
      Trầm Tử Trai vén vạt áo Hạ Trọng Phương lên, xé hung y, cúi đầu ngậm lấy chỗ đẫy đà của nàng, hung hăng hút cái, miệng đầy chất ngọt, nhưng ngực lại đắng nghét, nàng chịu làm trắc phi, bản thân lại cách nào cưới nàng làm chính phi, lẽ nào cứ mặc cho nàng gả cho người ta ư?
      Last edited by a moderator: 17/12/14
      Yoolirm Park, Trà Xanh, huyendo5 others thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      C56.2

      Edit: Holilinhk (holilinhk.wordpress.com)

      Trầm Tử Trai vừa mút, vừa đưa tay xuống phía dưới, kéo chân của Hạ Trọng Phương lên, để lên đầu gối của chính mình, bên đầu gối còn lại rướng về phía trước, mè nheo bên bắp đùi của Hạ Trọng Phương, khiến nàng run lên cái, người mềm hẳn .

      Trầm Tử Trai suy nghĩ, nếu so đo chuyện Hạ Trọng Phương từng qua cửa (từng có đời chồng) mà cưới nàng làm chính phi, cố nhiên là hoàn thành tâm nguyện của nàng, nhưng nếu như vậy phải mất hôn với Tô Ngọc Diệp bên này, cũng tương đương với việc mất trợ giúp của Tô thục phi, đối với đại của bản thân cực kì bất lợi. Nhỡ ngày đại thành, thái tử đăng vị, trở mặt với nhau, mình và Hạ Trọng Phương có thể náu thân ở đâu đây?

      Thế nhưng vừa nghĩ tới sau này có người đàn ông khác ngậm lấy chỗ đẫy đà của nàng, khiến nàng trằn trọc dưới thân, rên rỉ cùng mọi tư thái kiều mị thể chịu nổi.

      Nếu phải Phương ngự y căn dặn, chỉ cần đụng đến nữ sắc tổn mười năm tuổi thọ, có lẽ giờ này Phương nương trở thành nữ nhân của rồi, sợ nàng ‘chuyện chưa thành tiếp tục cố gắng’ nữa, theo ý bổn vương hết.

      Trầm Tử Trai hút xong bên đẫy đà, lại đổi sang hút bên kia, chốc sau ngồi thẳng dậy, nâng đầu gối lên, nâng hông của Hạ Trọng Phương lên, để cho nàng cưỡi lên đầu gối của , lay động thân thể nàng….

      Toàn thân Hạ Trọng Phương mềm yếu, ôm chặt cổ của Trầm Tử Trai, kêu lên: “Vương gia, tôi ngồi được!”

      Trầm Tử Trai dùng tay ôm Hạ Trọng Phương vào trong ngực, để cho nàng ngửa nửa người ra, cúi đầu hút, vừa di chuyển, chỗ lửa nóng để ở ngoài động hoa đào của Hạ Trọng Phương, trong lòng đấu tranh dữ dội, bây giờ “thịt” nàng, nàng chắc chắn là chạy thoát, thể làm gì khác hơn là chấp nhận làm trắc phi. Nhưng bổn vương phải giảm thọ tới mười năm lận!

      Đại nghiệp muốn mưu, mỹ nhân muốn có. Như vậy thể làm gì khác hơn là chịu giảm thọ mười năm! Trầm Tử Trai quyết tâm, cầm giữ được, hút lát rồi lấy tay sờ tìm chỗ co rút ấy của Hạ Trọng Phương, ngón tay khiêu khích trêu chọc, vừa xoa vừa nhu, ngón tay vuốt nhè nơi nào đó, nghe


      tiếng Hạ Trọng Phương thở gấp, liền hỏi : "Có muốn bản vương thỏa mãn nàng hay ?"
      Hạ Trọng Vương biết cử chỉ này của mình ổn, nhưng nàng thể khống chế được, đành đẩy Trầm Tử Trai ra, năn nỉ : "Vương gia, thả tôi !"
      Trầm Tử Trai có để ý nàng sao? Chỉ tiếp tục dùng ngón tay dò đến khi Hạ Trọng Phương ướt đẫm mảnh, rồi nương vào đó thâm nhập thêm nữa, trừu động, vừa động vừa gọi: "Phương nương, Phương nương!" Gọi tiếng rồi che môi Hạ Trọng Phương lại, cuốn lấy lưỡi thơm tho của nàng, mút .
      Hạ Trọng Phương vô lực phản kháng, dựa vào người Trầm Tử Trai, đợi khi Trầm Tử Trai thả ra, rên rỉ. Nàng thở dài : "Vương gia, Vương gia, tôi, tôi..."
      Trầm Tử Trai phủ bên tai Hạ Trọng Phương hỏi: "Muốn bản vương..." Giọng soạt soạt khàn khàn, gián đoạn, hàm ý khiêu khích.
      Gương mặt Hạ Trọng Phương như lửa cháy, chóp mũi ngửi thấy vị đạo người Trầm Tử Trai, lý trý hoàn toàn biến mất, tay ngọc chặt chẽ vịn vào Trầm Tử Trai, thân thể để sát vào, mặc cho Trầm Tử Trai động thủ.
      Trầm Tử Trai cúi đầu ngậm chỗ đẫy đà của Hạ Trọng Phương, hít hơi, thấy uống hết sữa, khỏi nhàng cắn cắn chỗ đỏ bừng.
      Hạ Trọng Phương bị đau, hơi tỉnh táo lại, nàng cắn chặt môi, cắn đến mức môi muốn chảy máu, lúc này mới dùng hết sức đẩy Trầm Tử Trai ra.
      Trầm Tử Trai như tên lắp vào cung, còn cách nào kiềm chế được, ôm sát Hạ Trọng Phương, động tác kéo váy nàng xuống.
      Hạ Trọng Phương cắn vai Trầm Tử Trai cái, kêu lên: "Vương gia, giảm thọ mười năm đấy."
      Trầm Tử Trai bị cắn cái, cũng tỉnh táo lại, nhất thời buông Hạ Trọng Phương ra, để tùy nàng nhảy xuống giường, thở gấp : "Phương nương, vì nàng, bổn vương nguyện ý tổn thọ mười năm."
      Hạ Trọng Phương thấy Trầm Tử Trai còn bức người nữa, nên nàng vừa dùng xiêm y che, vừa thở dốc : "Vương gia người nguyện ý tổn thọ mười năm, nhưng người có từng hỏi tôi có chấp nhận thân mật với người như thế này ? Tự đáy lòng của người, người chưa từng suy nghĩ cho người làm thiếp." rồi đợi Trầm Tử Trai trả lời, đẩy cửa .
      Thanh Trúc thấy Hạ Trọng Phương ra, vội vàng đỡ nàng về phòng tắm rửa. Nhất thời tắm rửa xong, lại đỡ nàng ra ngoài, muốn đưa nàng ra ngoài cửa phủ.
      Hai người vừa vừa chuyện, Thanh Trúc : "Phương nương cũng đừng tính toán với Vương gia quá, Vương gia bị bệnh vài năm rồi, tính tình có lúc khó tránh khỏi "lớn" (chảnh) chút."
      Hạ Trọng Phương buồn bã : "Thanh Trúc, các đều cho rằng ta nên nghĩ cho , nhưng ai có thể nghĩ cho ta hả? sai, tại ta là tiểu thư Giản phủ, nhưng cũng chính vì lẽ đó mà làm việc đối nhân xử thế cái gì cũng phải chú ý đến mặt mũi của Giản gia, nếu có thể được dính vào. giờ, mỗi ngày sang đây cho sữa, dễ nghe là tới cứu mạng Vương gia, khó nghe, đó là bị coi thường. như vậy, Vương gia nhà còn muốn làm mình làm mẩy, bảo ta sao chịu đựng . Ta cũng là người mà, cũng muốn có người suy nghĩ ít cho thân phận làm thiếp chứ."
      Thanh Trúc nghe, được lời nào, ra trong thâm tâm, cũng vì Hạ Trọng Phương mà tủi thân.
      , bên kia có tiếng truyền sang, là Vương Du giúp đỡ Vi Thanh Mi về phía bên này.
      "Phu nhân!" Thấy Vi Thanh Mi, Hạ Trọng Phương liền dừng bước, tiến lên hành lễ.
      Vi Thanh Mi thấy quần áo Hạ Trọng Phương đơn bạc, nên bà : "Đá tháng tám rồi, sớm muộn gì trời cũng lạnh, sao con lại mặc có bộ xiêm y vậy. Bộ dáng như vậy mà ra phủ, gió thổi cái là cảm lạnh liền đó." rồi bảo Thanh Trúc: "Trở về phòng tìm cái áo choàng mỏng cho Phương nương phủ thêm."
      Thanh Trúc đáp lời chỉ bảo, Hạ Trọng Phương ở tại chỗ chờ.
      Vương Du thấy Vi Thanh Mi quan tâm Hạ Trọng Phương, cực kỳ khó chịu, cau mày : "Mẹ à, phải mẹ hơi lạnh phải về phòng sao?"
      Vi Thanh Mi cười cười : "Cùng Phương nương đợi lúc rồi cũng muộn mà."
      Hạ Trọng Phương thấy Vi Thanh Mi quan tâm nàng, chút vui trong lòng biến mất ít, có chút ấm áp len vào, thấp giọng : "Tạ ơn phu nhân quan tâm!"
      Nàng , thấy Vương Du tựa đầu vào vai Vi Thanh Mi làm nũng, trong lòng tràn đầy mong ước, phải chi trạng nguyên phu nhân là mẹ ruột của mình tốt quá rồi!
      Vi Thanh Mi lại hỏi sức khỏe Thái phó phu nhân, nghe gần đây bà ăn ngon ngủ yên, liền gật đầu : "Qủa nhiên phương thuốc của Phương ngự y có hiệu quả, như vậy khi dùng hết thuốc, phải mời Phương ngự y qua đó bắt mạch lại lần nữa mới được."
      Hạ Tọng Phương : "Tổ mẫu cũng như vậy đấy ạ!"
      Vừa chuyện, Thanh Trúc cầm áo choàng tới, Hạ Trọng Phương liền cáo từ Vi Thanh Mi rồi .
      Đợi Hạ Trọng Phương , Vương Du lập tức bĩu môi với Vi Thanh Mi: "Nàng ta như vậy, mẹ để ý làm chi?"
      Linh: Ghét mẹ Vương Du kinh (^^)
      Last edited by a moderator: 20/12/14
      Halong-ngoc, Trà Xanh, huyendo3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :