1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thịnh Sủng - Cống Trà ( C90) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 50.2

      Edit: Hoanglinh2tq

      chung là vị Lã bà tử, nguyên là ở chính viện hầu hạ Bạch thị phu nhân, loạn hồi, lại bị đưa tới hầu hạ Hạ Trọng Phương, lúc này tuy miệng đáp ‘vâng’, nhưng trong lòng thập phần xem thường Hạ Trọng Phương, thầm : xem , sớm biết có bao nhiêu người nhìn, lúc này lại sợ người ta nhìn à? Cũng là lão phu nhân thương, nên mới có thể sống yên. Nếu có lão phu nhân lên tiếng, ai mà thèm để ý nàng ta?

      Hạ Trọng Phương ra từ phòng thái phó phu nhân, thế này mới dẫn Hạ mẫu xuất môn, ngồi xe ngựa đến Tĩnh An tự.

      Tĩnh An tự là danh tự của kinh thành, hương khói cực thịnh, bây giờ đúng lúc đông người. Đoàn người Lã bà tử lên tiếng chào hỏi người trong chùa trước, thế này mới đến giúp đỡ Hạ Trọng Phương xuống xe ngựa, đoàn người vào tĩnh thất trong chùa.
      Có tiểu hòa thượng đến dẫn các nàng dâng hương, dâng hương xong lại phụng trà, nghe họ muốn thăm phong cảnh trong chùa, lại dẫn các nàng du lãm.

      Lần đầu tiên Hạ mẫu được thấy ngôi chùa lớn như vậy, lại còn phô trương nữa, nhất thời được mở mang tầm mắt, lòng bà thầm tính toán, phải làm sao để đề cập với Hạ Trọng Phương, chuyện bà muốn ở lại kinh thành này, sau đó đưa con trai con dâu lên đây ở luôn.

      Hạ Trọng Phương thắp hương, yên lặng cầu nguyện xong, trong lòng cũng an bình ít, bây giờ theo tiểu hòa thượng du tự, thấy cảnh đẹp trong chùa, nàng dần dần trầm tĩnh lại.

      Đoàn người dạo chơi lúc lâu mới đến đình các, thấy có người ở phía trước họ, người trung niên, tới gần mới biết đó là Tiểu Ngọc Lan.

      Tiểu Ngọc Lan dừng cước bộ lại, "A" tiếng rồi : "Phương nương!"

      Hạ Trọng Phương cũng kinh ngạc, khéo vậy sao? Nàng cũng bước tới trước gọi tiếng di nương, người theo Tiểu Ngọc Lan đến dâng hương là Phương Chấp Tâm cùng với nam tử còn trẻ tuổi khác, nàng cũng chào Phương Chấp Tâm tiếng, còn với người nam tử trẻ tuổi chỉ gật gật đầu.

      Nam tử trẻ tuổi đó chính là đệ đệ của Phương Chấp Tâm - Phương Chấp Bình.

      Năm nay Phương Chấp Bình hai mươi tuổi, sau khi ra ngoài học về, suy tính sang năm sau tham gia khoa khảo, mặc dù trong nhà muốn đính hôn, nhưng lại : "Sao để sau khi thi khoa khảo rồi mới đính hôn? Nếu đậu, có thể tìm được cuộc hôn nhân tốt. Còn nếu đậu, cũng chỉ kéo dài thêm nửa năm, vẫn có thể định hôn như bây giờ mà."

      Tính tình Sài thị dịu dàng, chuyện trong nhà luôn nghe theo Phương đại hộ, thấy Phương Đại Hộ cũng đồng ý lời của Phương Chấp Bình, đương nhiên bà có kiến nghị gì khác.

      Tối hôm qua Tiểu Ngọc Lan hồi phủ, bà ta chuyện cũ, còn tìm được nữ nhi, lại muốn đến Tĩnh An để trả lễ hoàn thành ý nguyện, quả nhiên Sài thị nhìn bà cao hơn bậc, hôm nay cố ý để cho Phương Chấp Tâm với Phương Chấp Bình cùng bà đến dâng hương.

      Mấy năm nay Phương Chấp Bình ra bên ngoài học, đương nhiên cũng gặp qua vài mỹ nữ, vả lại trong nhà cũng có nhiều tỷ muội xinh đẹp, nhưng lúc này gặp Hạ Trọng Phương, vẫn là kinh diễm, chỉ thầm : ai cũng Thanh tiểu thư của Giản phủ là người cực kì xinh đẹp, khi nhìn xa xa, thể thấy được kinh diễm này. Nhưng với Phương nương, đôi mắt sáng nhìn chung quanh, ánh mắt lưu chuyển, khiến cho người nhìn có cảm giác, đúng, sai, đúng là trong lòng ngứa ngáy.

      Phương Chấp Bình trong lòng thầm nghĩ thế, sớm tiến lên hành lễ: "Chấp Bình bái kiến Phương nương!"

      Phương Chấp Tâm nhanh miệng giới thiệu với Hạ Trọng Phương: "Phương nương, đây là đệ đệ của ta tên Chấp Bình, nó vẫn chưa đính hôn, người trong nhà còn gọi nó là Bình ca đó!"

      Hạ Trọng Phương nghĩ Tiểu Ngọc Lan là thiếp thất của Phương gia, bà lại có con cái gì, sau này già , sợ phải nhờ con cháu Phương

      gia phụng dưỡng, nên nàng ôn hòa với Phương Chấp Bình: “Di nương dâng hương, phải phiền mọi người hộ tống rồi.”

      “Chuyện nên làm mà.” Phương Chấp Bình thấy Hạ Trọng Phương nhã nhặn, cảm thấy mừng rỡ, cũng cười : “Di nương là mẹ đẻ của Phương nương, ra mọi người đều là người nhà, cả gan câu, lẽ ra phải gọi Phương nương tiếng muội muội đó!”

      Hạ Trọng Phương chưa kịp trả lời, Hạ mẫu cười: “ cho cùng đều là người nhà cả, tự có thể gọi là muội muội.”

      Hạ mẫu thấy bộ dáng Phương Chấp Bình, nếu là công tử của Phương gia, theo bà thấy, là cậu ta cũng là con cháu của quan viên trong triều, tốt cả, bây giờ người ta lấy lòng Hạ Trọng Phương, Hạ Trọng Phương vẫn còn non lắm, khó mà biết gì, đương nhiên bà phải thay mặt Hạ Trọng Phương nhận ý tốt của người ta chứ.

      Hạ mẫu lời này ra, lại chọc giận bà tử của Giản gia. Lã bà tử bước lên bước : “Lời này của Tào đại nương sai rồi, tiểu thư Giản gia của chúng ta, sao lại là người nhà với ai chứ?”

      Hạ mẫu sửng sốt, vội vàng sửa lại: “Là ta nhanh miệng nên sai thôi.”

      Lã bà tử bỏ qua, còn hừ cái: “Biết sai là được.”

      Hạ mẫu nhất thời đưa mắt nhìn Hạ Trọng Phương, hy vọng Hạ Trọng Phương có thể làm chủ cho bà.

      Tiểu Ngọc Lan mau chóng lên tiếng hòa giải: “Được rồi, cũng lúc rồi, cũng khát nước cả rồi, chúng ta mau tìm nơi để ngồi xuống uống trà !” xong lại vẫy tay với Hạ Trọng Phương, bảo nàng bên người mình, bà : “Dưỡng mẫu con là nông dân, chuyện hay làm việc cũng vào được mắt của Giản gia, con cho bà ấy ở lại vài ngày là được, đừng giữ lại lâu quá. Nếu đến lúc đó gây chuyện cho con, e là khiến con thêm tốt.”

      Hạ Trọng Phương cũng : “Bà mới đến hôm qua, bà muốn ở lại mấy ngày. Lên kinh chuyến cũng dễ dàng gì.”

      Hôm qua Tiểu Ngọc Lan thừa nhận Hạ Trọng Phương là nữ nhi của mình, trong lòng hơi áy náy, mà với thân phận nay của Hạ Trọng Phương, nàng có chỗ đứng ở Giản gia, đối với người “Mẹ đẻ” này mới có lợi, nhất thời tự nhiên lòng vì Hạ Trọng Phương mà suy nghĩ, bà ta lại : “Con phải nhớ kỹ, nếu bà ấy có cầu gì, con đừng nên đồng ý cách dễ dàng. Nếu thực tiện con hãy thương nghị với thái phó phu nhân, để lão phu nhân làm chủ.”

      Hạ Trọng Phương thấy Tiểu Ngọc Lan thân thiết với nàng, chịu những lời khuyên với nàng, nhất thời cảm khái, dù sao cũng là mẹ con ruột thịt, tất nhiên cũng hiểu được mình gặp khó xử.

      Hạ mẫu thấy Tiểu Ngọc Lan thân thiết với Hạ Trọng Phương, tuy có chút ghen tị, nhưng nghĩ lại mình chỉ có ơn dưỡng dục, thể sánh bằng mẫu từ người ta, đành hầm hực phía sau, lại trừng mắt nhìn Lã bà tử, thầm nghĩ: chỉ là tên lão nô tài mà cũng dám đạp lên mặt mũi của chủ tử chuyện, để ta cáo trạng ngươi trước mặt thái phó phu nhân xem ngươi có chịu được .

      Đoàn người vừa chuyện, vào đến tĩnh thất để uống trà, Phương Chấp Bình đối với Hạ Trọng Phương hết sức ân cần.

      Tiểu Ngọc Lan là ai nào? Bà chỉ quét mắt nhìn Phương Chấp Bình cái nhìn ra tâm tư của Phương Chấp Bình rồi.

      Phương đại hộ chỉ là tán quan, theo lẽ thường mà , cho dù sang năm Phương Chấp Bình đậu tiến sĩ, muốn cầu hôn quý nữ Giản gia làm vợ, đúng là khó hơn lên trời. nay Hạ Trọng Phương là quý nữ Giản gia. Nhưng xuất thân sáng sủa, sau này muốn tìm chồng, hẳn phải hạ thấp xuống. Nếu Phương Chấp Bình cầu hôn Hạ Trọng Phương, có lẽ có cơ hội. Có thể thât nhu Hạ Trọng Phương, chỉ có thể leo vào Giản gia, mà còn có thể dựa vào Tề vương phủ, tương lai chắc chắn là tiền đồ vô lượng.

      Phương Chấp Tâm cũng nhìn ra tâm tư của Phương Chấp Bình, nàng cũng suy nghĩ, cho cùng, Hạ Trọng Phương cũng là người nhà với mình, nếu duyên phận cạn, có thể đón nàng vào phủ làm em dâu, đối với Phương gia mà đúng là có lợi ích rất lớn.

      Chuyện Hạ Trọng Phương cùng với mẹ đẻ và dưỡng mẫu đến Tĩnh An tự dâng hương, Trầm Tử Trai biết ngay lập tức, hơi vui vẻ : “ như vậy, Phương nương hết bệnh rồi? Đêm nay có thể đến cho sữa? ˆ_ˆ”

      Tô Lương đáp: “Sáng sớm khi Hạ nương xuất môn, thấy thần sắc còn vẻ gì là bệnh, xem ra là chứng thực thân phận, nên tinh thần vui vẻ, bệnh tình cũng khỏe hơn.” Trầm Tử Trai dặn: “Tô quản gia, buổi chiều ông sớm chút, đón Phương nương đến đây dùng bữa tối cùng bổn vương.”

      Tô Lương ứng, cười : “Chỉ mới hai ngày gặp Hạ nương, vương gia nôn nóng như vậy ư?”

      Trầm Tử Trai : “ ngày gặp như cách ba thu!” vừa xong, chính cũng giật mình, bổn vương đối với Phương nương, thể xa nổi à?

      ------
      Last edited by a moderator: 25/11/14
      Yoolirm Park, Halong-ngoc, Trà Xanh3 others thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      chương 51☆

      Edit: Hoanglinh2tq

      Chạng vạng, Tô Lương đón Hạ Trọng Phương nhưng đón được, khi trở về ông bẩm lại với Trầm Tử Trai: "Vương gia, Hạ nương , mặc dù hôm nay khỏe hơn nhiều, nhưng ấy sợ uống thuốc của cố ấy rồi lại uống thêm thuốc thúc sữa nữa, dược tính xung đột, tổn hại thân mình, mong vương gia thứ lỗi, đêm nay đến đây."

      Tô Lương vuốt vuốt tay, Hạ Trọng Phương được xác nhận là tiểu thư của Giản phủ, người ta chịu làm nhũ nương đến nay là nể tình lắm rồi, đêm nay chịu đến, bọn họ cũng thể cưỡng ép.

      Trầm Tử Trai ngẩn ra, cũng hiểu được, nếu Hạ Trọng Phương muốn đến đây cho sữa, kỳ cũng thể bức ép, nhất thời trầm mặc, sau lúc lâu mới hỏi Tô Lương: "Tô quản gia, ông có cách gì để nàng tự nguyện đến đây cho ta uống sữa ?"

      Tô Lương thở dài : "Vương gia, Hạ nương được chứng minh thân phận, có cách hay có cớ gì cả."

      Trầm Tử Trai bước chầm chậm, chốc sau : "Bổn vương vẫn còn cần sữa của nàng, nếu nàng muốn đến đây nữa, đúng là phiền toái."

      Tô Lương nghĩ nghĩ rồi : "Nay chỉ còn cách, đó là thỉnh chỉ, nhờ hoàng thượng ban Hạ nương cho vương gia làm trắc phi, như thế ấy cho sữa cũng danh chính ngôn thuận, lấy thân phận trắc phi đỡ mất mặt hơn."

      Trầm Tử Trai gật đầu : "Đợi sáng sớm ngày mai ta sắp xếp vào cung cầu kiến hoàng thượng, xin hoàng thượng ban chỉ."

      Đêm nay, Trầm Tử Trai lại uống trà dược, mọi chuyện buồn rầu nên ngủ ngon, ngày hôm sau thức dậy, vội vàng tiến cung.

      Từ cung về, mặt Trầm Tử Trai đen xì.

      Kiều Thiệu Nguyên và La Quân Dụng biết Trầm Tử Trai tiến cung, liền đợi ở thư phòng, tới lúc Trầm Tử Trai vừa trở về, đương nhiên là hỏi diễn biến thế nào.

      Trầm Tử Trai buồn bực : "Hoàng thượng vừa nghe Phương nương là cháu Giản thái phó chịu hạ chỉ, chỉ triệu Giản thái phó đến hỏi. Giản thái phó vừa nghe là bổn vương thỉnh tứ hôn, xin Phương nương làm trắc phi, ông ta lại từ chối. Hoàng thượng hiếu kỳ hỏi chuyện Phương nương. Giản thái phó ra tất cả, còn thân thế Phương nương rất đáng thương, nay mới được khổ tận cam lai, tìm lương tế, nhưng thế nào cũng làm tiểu thiếp. Nghe ông ta , chính là muốn ám chỉ bổn vương phải là lương tế (rể hiền). Bổn vương có chỗ nào tốt chứ?"

      Kiều Thiệu Nguyên và La Quân Dụng vừa nghe cũng ngạc nhiên, vốn , lấy việc Hạ Trọng Phương từng qua lại ( từng có đời chồng), có thể lên làm trắc phi của vương gia, tệ, Giản thái phó lại có thể từ chối? Ông ta muốn gả cháu mình cho nhà nào đây?

      Mà quan hệ nay của vương gia và thái tử dịu , dần dần trở thành thí sinh đứng đầu trong hàng ngũ kết hôn, Giản thái phó nhân cơ hội này kết hôn, ông ta còn muốn làm loạn cái gì?

      Bên Giản thái phó, sau khi từ cung về, liền triệu Hạ Trọng Phương vào chuyện, ông : "Hôm nay tiến cung, Tề vương cầu kiến hoàng thượng, để thỉnh chỉ tứ hôn, muốn xin con làm trắc phi của . Hoàng thượng muốn hỏi ý kiến của ta, ta mực từ chối. Bây giờ về, ngược lại muốn hỏi con chút, con với Tề vương có tư ước ?"

      Hạ Trọng Phương đối với vị tổ phụ này, luôn cực kì kính sợ, lúc này nghe ông hỏi, lại càng hết hồn, nàng trở lời: "Cháu với Tề vương hề có gì tư ước gì. Lúc trước cháu làm nhũ nương cũng chỉ là bất đắc dĩ. Nay phải vì lo chuyện có nhũ nương, sao Tề vương có thể bức mình ( xin hoàng thượng tứ hôn)? Nhưng cháu cũng nghĩ, làm việc gì cũng phải làm đến nơi đến chốn, cứu Tề vương cũng thể chỉ cứu nửa. nay nếu đến Vương phủ làm nhũ nương , ngộ nhỡ Tề vương có chuyện hay xảy ra, đến lúc đó mọi người nhất định chỉ trích cháu, cháu chịu cứu người đến cùng, cháu lại trở thành người có lỗi mất. chừng lại có người là do Giản gia ngăn cản, mới làm hại đến tính mạng của Tề vương. Bởi vậy, mặc dù còn có lời ra tiếng vào, nhưng cháu làm nhũ nương cho đến khi Tề vương khỏi hẳn thôi."

      Giản thái phó ngờ Hạ Trọng Phương ra những lời này, nhất thời nhìn nàng với đôi mắt khác, gật gật đầu : "Cháu đó, đứa này đúng là khó gặp, biết suy tính hơn phụ thân cháu nhiều đó."

      Lúc Hạ Trọng Phương đến Giản gia này, nàng biết Giản thái phó thất vọng Giản Phi Văn bao nhiêu rồi, lại nghe Giản thái phó đánh giá Giản Phi Văn, nàng dám lên tiếng, chỉ cúi đầu.

      Giản thái phó ra câu ấy, cũng ý thức được mình nên đánh giá Giản Phi Văn trước mặt vãn bối, nhất thời chuyển sang chủ đề khác, hỏi Hạ Trọng Phương: "Nếu con muốn làm nhũ nương của Tề vương, sau này khó tránh những lời ra tiếng vào. Mà sau này tìm chồng cho con, cũng hơi khó đấy."

      Hạ Trọng Phương : "Lúc trước cháu bị Quý Minh Xuân hưu, phải chịu lời ra tiếng vào còn nhiều hơn bây giờ, hôm nay con là tôn tử là quý nữ của Giản phủ, những người đó muốn gì chăng nữa đa số bọn họ cũng dám giáp mặt con mà , con có thể chịu được. Về chuyện có trạch tế, trải qua hôn với Quý Minh Xuân, cháu cũng hiểu được, muốn tìm lương xứng đơn giản như vậy."

      Giản thái phó thấy Hạ Trọng Phương tự có chủ ý của mình, mặc dù trải qua nhiều chuyện khó khăn, khó lòng giữ được chủ tâm, nhất thời ông vui mừng : "Cứ theo Hà ma ma học, sau này nếu tìm được lương tế, Giản phủ nuôi con, thế nào?"

      Hạ Trọng Phương tuyệt đối thể tưởng tượng được Giản thái phó ra câu như vậy, nhất thời mắt sáng lên, như dám tin, hỏi lại câu: "Thực có thể sao?"

      Giản thái phó mỉm cười : "Tiểu thư Giản gia ta, nếu muốn lấy chồng, đương nhiên Giản gia nuôi, có cái gì mà thể ? Nhưng muốn đứng vững, muốn kiên định, phải có bản lĩnh, có kiến thức của riêng mình, thậm chí phải có tiền riêng. Chỉ cần con có được trong số chúng con cần lấy chồng cũng có thể sống tiêu dao tự tại."

      Sau khi Hạ Trọng Phương bị hưu khí, kỳ đối với chuyện lập gia đình, tâm nàng rất lo sợ, lo rằng khi tái giá, mình lại bị hưu nữa biết làm sao? Lúc nãy nghe Giản thái phó , như được mở thêm cánh cửa sổ mái nhà, khỏi nhảy nhót, ra nàng bắt buộc phải lấy chồng?

      Từ thư phòng Giản thái phó ra, Hạ Trọng Phương bước nhàng ít, cảm thấy tảng đá lớn trong lòng được hạ xuống. Lúc trước nàng vẫn luôn lo lắng bản thân mình trải qua quá nhiều chuyện, mình được gả cho người trong sạch nữa. giờ nàng biết mình có thể cần phải lấy chồng, nàng hiểu ra rằng, có nhiều chuyện nhất thiết phải lo lắng nhiều như vậy. Chỉ cần chính mình học kiến thức tốt, còn phải tìm cách để tự lo liệu cho bản thân, chừng cũng có thể sống tiêu dao tự tại như nam tử!

      Tiền bà tử đợi trong phòng, thấy Hạ Trọng Phương trở về, nhất thời đón nàng vào, khi thấy Hạ Trọng Phương buồn rầu,ẩtái lại còn mang vẻ mặt tươi vui nữa, nhất thời hỏi: "Thái phó đại nhân gọi Phương nương qua là có việc vui muốn thông báo à?"

      Hạ Trọng Phương buột miệng: "Tổ phụ , Tề vương xin hoàng thượng tứ hôn cho con làm trắc phi của ."

      Tiền bà tử đợi Hạ Trọng Phương thêm chúc mừng: "Lần này chúc mừng Phương nương, đúng là ‘thủ đắc vân khai kiến nguyệt minh’."

      *Thủ đắc vân khai kiến nguyệt minh: Dùng tay rẽ mây thấy vầng trăng sáng.

      Hạ Trọng Phương che miệng cười : "Bà bà, con còn chưa xong mà!"

      "Chuyện Phương nương , tất cả nhất định đều là tin tốt." Tiền bà tử thấy Hạ Trọng Phương cười đến khoát họat, nhất thời cũng cười hì hì rộ lên.

      Ngay sau đó Hạ Trọng Phương : "Hoàng thượng hỏi ý kiến của tổ phụ, tổ phụ từ chối Tề vương, chịu cho con làm trắc phi."

      "Hả?" Tiền bà tử hả miệng, gương mặt tươi cười bỗng khựng lại, hồi lâu mới : " như vậy, Phương nương vui vẻ chuyện gì?"

      Hạ Trọng Phương : "Cái con vui đó là, tổ phụ lòng xem con như cháu để đối xử, người lòng xem con là tiểu thư Giản gia, lòng đặt con trong lòng. Trong lòng của tổ phụ, con cũng giống với Thanh nương. Xin bà bà nghĩ lại xem, nếu Tề vương xin cưới Thanh nương làm trắc phi, tổ phụ có đồng ý ? Người của Giản gia có đồng ý ? Nhất định là chứ gì? Bây giờ Tề vương muốn xin cưới con làm trắc phi, tổ phụ cũng đồng ý như vậy, mặc kệ con trải qua chuyện gì, trong lòng tổ phụ, con cũng như tiểu thư chính thất thể làm trắc phi của người ta."

      Tiền bà tử nghe xong nửa ngày, mới tổng kết câu: " là, Tề vương muốn xin cưới Phương nương làm trắc phi, thái phó đại nhân chịu đồng ý, Phương nương biết được chuyện này, rất vui vẻ."

      Hạ Trọng Phương thấy Tiền bà tử tươi cười, nên nàng : "Hình như bà bà vui?"

      Có thể vui nổi sao? Con cho Tề vương uống sữa mấy tháng ròng, bị nhìn bị sờ bị hút, lại ngang nhiên chịu làm trắc phi của Tề vương? Tình hình kiểu

      này làm sao có thể tìm trạch tế đây, khó lắm đây!


      Các nàng chuyện, Linh Chi hổn hển chạy vào thông báo: "Phương nương, ổn rồi, Tào đại nương với Lã bà tử ầm ĩ lên kìa, đứng trong sân kéo tóc lẫn nhau, chửa ầm lên!"


      Hạ Trọng Phương kinh hãi chút, vội cùng Tiền bà tử ra ngoài sân, quả nhiên thấy bọn nha hoàn tụ lại chỗ nhìn cuộc hỗn chiến, mà Hạ mẫu cùng Lã bà tử, tóc bị kéo xõa ra, trâm cài tóc cũng rơi hết xuống đất, hai người ai nhường ai, còn luôn miệng chửi mắng nhau.


      "Đây đều là người chết à, sao còn mau kéo ra?" Hạ Trọng Phương hơi đen mặt, quát mấy bà tử và nha hoàn vây xem tiếng.


      Chúng bà tử thấy Hạ Trọng Phương ra, nhất thời mới lên tiếng can ngăn, nhân cơ hội bấm Hạ mẫu mấy cái, rồi đẩy bà ra, thế này mới tách Hạ mẫu với Lã bà tử ra. Hạ mẫu còn muốn nhảy tới đánh Lã bà tử, lại nghe Hạ Trọng Phương quát tiếng: "Thím, đây là Giản phủ, phải ở nông thôn, cũng thể lại giở thói ngang ngược!"


      Hạ mẫu thoáng định thần, rồi đột nhiên ngồi bệt xuống đất khóc: "Phương nương, dẫu sao ta cũng là đường mẫu của con, những người này dám ăn hiếp ta, con phải làm chủ cho ta ."


      Hạ Trọng Phương trầm mặt : "Rốt cuộc là vì sao cãi vã?"


      Sớm có bà tử nhanh mồm nhanh miệng , là khi Hạ mẫu dến đây, thấy Lã bà tử hành lễ, liền quát mắng câu, vì thế hai người ầm ĩ lên, cuối cùng ra tay quá nặng.


      Hạ Trọng Phương cười lạnh nhìn Lã bà tử mà : "Bà bà là người ở đâu? Lại dám đánh nhau với khách?" xong chỉ vào hai bà tử khác: "Kéo Lã ma ma xuống, tát hai bạt tai, phạt ngân lượng tháng này, nếu phục hãy thanh minh trước mặt lão phu nhân ."


      Lã bà tử thấy Hạ Trọng Phương mang thái phó phu nhân ra, nhát thời cũng dám nhiều lời. Hai bà tử khác kéo Lã bà tử xuống, tự vả miệng hai cái.


      Hạ mẫu thấy Hạ Trọng Phương cứng rắn xử trí Lã bà tử, nhất thời đắc ý, ta biết Phương nương làm chủ cho ta mà. Nuôi nàng mười mấy năm, cũng phải là nuôi .


      Hạ Trọng Phương quát xong Lã bà tử, liếc mắt nhìn Tiền bà tử cái, sau đó xoay người vào phòng.


      Tiền bà tử hiểu ý, tự nắm lấy Hạ mẫu, theo sau Hạ Trọng Phương vào phòng.


      Đợi khi vào phòng, sai nha hoàn chỗ khác, Hạ Trọng Phương mới chuyển hướng sang Hạ mẫu: "Thím à, dù sao nơi này cũng là Giản gia, phải Hạ gia, nếu thím muốn khoe khoang mời thím về lại Hạ gia rồi khoe."


      "Phương nương, Phương nương, con hãy nghe ta !" Hạ mẫu hơi nóng nảy, : "Ta thấy bọn chúng lén xấu sau lưng con, liền muốn trút giận thay con, nên mới mắng vài câu,"

      Hạ Trọng Phương bình tĩnh nhìn Hạ mẫu : "Ta quan tâm, ta là tiểu thư Giản gia, chúng nô tài như thế nào, có tổ phụ tổ mẫu cùng cha mẹ làm chỗ dựa, cần thím phải ra tay trút giận. Mà thím là khách, càng phải tự trọng."


      Hạ mẫu cực xấu hổ, tiếng ngày càng , "Phương nương, ta nuôi con mười mấy năm nên mới thể nhìn ai khinh thường con thôi!"


      "Thế chuyện năm đó Qúy Minh Xuân hưu ta, vì sao thím ra mặt giúp đỡ?" Hạ Trọng Phương nhắc tới chuyện xưa, nàng cười lạnh: "Nay ta có người ra mặt giúp đỡ, thím lại đến đây nhiều chuyện? Làm ầm ĩ như vậy, thím sợ người ta biết thím là dưỡng mẫu sao?"


      Hạ mẫu thầm thể phản bác, nhất thời : "Phương nương, tuy thím có sai, nhưng những người này dám coi thường thím, ràng là xem con ra gì, con nên ra mặt giúp thím mới là."


      " phải ra mặt rồi sao?" Giọng Hạ Trọng Phương hề lên cao, chỉ : "Thím đến đây mới hai ba ngày, dám cãi nhau ầm ĩ, nếu ở lại lâu hơn, sợ là muốn lật tung nóc nhà Giản phủ lên. Sáng sớm ngày mai, hãy thu thập này nọ, rồi hồi hương !"


      Hạ mẫu thể ngờ được Hạ Trọng Phương lại mở miệng đuổi bà , nhất thời đứng như trời trồng.


      Hạ Trọng Phương cũng biết, hôm nay nàng dám ra tay giáo huấn Lã bà tử cùng Hạ mẫu, bọn họ bẩm lại cho Giản thái phó biết, nhưng nàng tin tưởng và hơi lo lắng. Giản thái phó xem nàng như cháu , như vậy, nàng cũng có thể giống tiểu thư chính thất, làm tiểu thư nên có uy phong chứ phải mặc cho Lã bà tử cưỡi lên đầu cũng dám lên tiếng, mặt dàn xếp ổn thỏa.


      Lã bà tử dám chửi mắng rồi đánh nhau với Hạ mẫu, phải là nghĩ nàng dám tỏ uy phong của mình sao? Nàng cũng muốn làm lần, để cho nhóm bà tử nhìn xem, ai là chủ tử, ai là nô tài? Nếu , cũng thể để mặc cho bọn họ tản mạn được.


      Tiền bà tử thấy Hạ Trọng Phương giáo huấn Lã bà tử với Hạ mẫu, khỏi thầm lấy làm lạ: nhìn nhìn, Phương nương thay đổi cực kì lợi hại a ~! Như vậy có tư thế và uy phong của quý nữ Giản phủ nha.
      Last edited by a moderator: 3/12/14
      Yoolirm Park, Halong-ngoc, Trà Xanh4 others thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      ☆chương 52☆

      Edit: Holilinhk

      Hạ mẫu thấy Hạ Trọng Phương còn dễ để mình uốn nắn như trước, nhất thời thầm hối hận vì mình xem thường nàng, nên vội vàng cầu xin Hạ Trọng Phương tha thứ cho lần làm loạn này của bà, hứa lần tới dám cãi vả như thế nữa.

      Tiền bà tử liền cũng cầu xin giúp, cười : “Tào đại nương lên kinh chuyến, vẫn chưa nhìn kĩ bộ dáng kinh thành ra sao, cứ như vậy mà về, đến lúc có người hỏi, bộ dáng kinh thành như thế nào, kết quả được tiếng nào, phải khiến người ta chê cười sao? Phương nương tha thứ cho bà ấy lúc này , để Tào đại nương ở lại vài ngày.”

      Dù sao cũng là dưỡng mẫu, đến kinh thành mới ba ngày bị mình đuổi , truyền ra ngoài ắt tốt. Hạ Trọng Phương nhất thời thở dài, nghiêm mặt : “Thím muốn ở lại cũng được, nhưng phải ghi nhớ, đây là Giản phủ, phải ở nông thôn, người ở đây là hạ nhân của Giản phủ, ngay cả con cũng dám lớn tiếng, thím lại dám tranh cãi lớn lối như vậy, lúc sau lão phu nhân và phu nhân biết, chỉ biết con dung túng thím, mà thím hiểu lễ. Đợi thím về, thứ để lại cho con là cục diện rối rắm. Con còn muốn sinh sống ở Giản phủ, xin thím nghĩ thoáng chút.”

      Hạ mẫu nghĩ Hạ Trọng Phương khác ngày xưa, bà còn được khoa tay múa chân nữa, bà khẽ cắn môi : “Ta nghe theo Phương nương.”

      “Được rồi được rồi, ra là được rồi.” Tiền bà tử giúp giảng hòa, kéo Hạ mẫu ngồi xuống, bà tử hỏi: “Sáng ngày mai Tào đại nương có tính dạo ở đâu ? Có thể an bài xe ngựa trước, gọi người cùng .”

      Hạ mẫu lại hỏi Hạ Trọng Phương: “Sáng ngày mai Phương nương thể theo giúp ta sao?”

      Hạ Trọng Phương đáp: “Sáng sớm ngày mai con phải học, dám lại hoang phế nghiệp học.”

      Nhất thời xong, Linh Chi tiến vào bẩm: “Phương nương, Tô quản gia của Vương phủ đến đây, là tới đón Phương nương qua Vương phủ, hôm nay Phương nương có ?”

      Hạ Trọng Phương nghĩ bỏ rơi Trầm Tử Trai ba ngày, nếu lại bỏ nữa, sợ Trầm Tử Trai lên cơn nghiện sữa lại làm ra chuyện gì, nên bảo Linh Chi báo lại cho Tô Lương bảo ông chờ lát, chờ nàng bẩm lại với thái phó phu nhân, sau đó đến Vương phủ.

      Hạ mẫu đợi Linh Chi lui xuống, nhất thời quên việc mới vừa bị Hạ Trọng Phương răn dạy, bà xích lại gần : “Phương nương à, nếu con là nhũ nương của vương gia, xin vương gia ban cho danh phận , nếu , chứ cho sữa như vậy, là con chịu thiệt đấy.”

      Hạ Trọng Phương xua tay: “Thím cần , con tự có chừng mực.”

      Hạ mẫu cam lòng, lại : “Lúc trước bị Quý Minh Xuân hưu lần rồi, lần này thể lại bị vương gia bỏ, con phải nắm cho chắc đấy.”

      Hạ Trọng Phương để ý đến bà, tự động ra cửa gặp thái phó phu nhân.

      Đợi dùng bữa tối, thay xiêm y xong, Hạ Trọng Phương mới theo Tô Lương đến vương phủ.

      Trầm Tử Trai phái Tô Lương đón Hạ Trọng Phương, mắt thấy Tô Lương chậm mãi về, nhất thời cũng sợ Hạ Trọng Phương lại từ chối tới, liền bước chậm chậm từ từ, lòng suy nghĩ kế sách. Khi nghe Hạ Trọng Phương đến đây, thế này mới thở phào hơi.

      Hạ Trọng Phương mới ba ngày tới vương phủ, phút chốc vào có chút bùi ngùi.

      Thanh Trúc sớm đến giúp Hạ Trọng Phương vào sương phòng, hầu hạ tắm rửa thay xiêm y, bên giọng chuyện Vương phủ phát sinh mấy ngày nay, lại : “Nghe vương gia xin cưới Phương nương làm trắc phi, nhưng thái phó đại nhân chịu?” xong có chút luyến tiếc, “Nếu bây giờ có danh phận, đó là trắc phi đầu tiên bên người vương gia, lấy thứ tự trước sau mà , người đầu tiên bao giờ cũng có tư lịch (tư cách và từng trải), cũng nhận được nhiều ưu đãi hơn. Gìơ từ chối, …”

      Xem ra trong lòng Thanh Trúc, Hạ Trọng Phương định làm trắc phi của Trầm Tử Trai, chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi.

      Hạ Trọng Phương đáp, nhất thời tắm rửa xong, theo tay dìu của Thanh Trúc thành thực đến trước phòng Trầm Tử Trai.

      Trầm Tử Trai kiềm chế lắm, nhưng khi nghe thấy tiếng bước chân, nhất thời giương mắt, ngờ thể dời mắt được, chỉ ba ngày gặp, tiểu tinh này lại càng kiều mị đấy! >..<

      Đợi chúng nha hoàn lui xuống, Hạ Trọng Phương đứng đối diện hành lễ, Trầm Tử Trai thế này mới cười : “Mấy ngày nay thế nào?”

      tồi.” Hạ Trọng Phương cũng đánh giá Trầm Tử Trai, lòng thầm : sao mới ba ngày gặp mà lại như gầy hơn là thế nào?

      ra Trầm Tử Trai rất quan tâm chuyện Hạ Trọng Phương chứng thân phận, nên hỏi tình hình cụ thể.

      Hạ Trọng Phương liền có sao vậy, chưa hết: “Lúc đó nghe dưỡng mẫu trạng nguyên phu nhân sinh nữ nhi ở miếu đổ nát đó, tôi lòng hy vọng mình là nữ nhi của trạng nguyên phu nhân, đáng tiếc là phải.”

      Trầm Tử Trai nhất thời cầm tay Hạ Trọng Phương, vuốt ve ra chìu an ủi.

      Hạ Trọng Phương muốn giật tay lại, Trầm Tử Trai sớm đứng dậy, duỗi cánh tay ra, ôm ngang lấy Hạ Trọng Phương, khuynh nàng trong vòng tay : “ có trạng nguyên phu nhân làm mẹ đẻ để thương nàng, vẫn còn có bổn vương thương nàng mà!”

      Hạ Trọng Phương khỏi giãy dụa: “Vương gia, mau buông tôi ra!”

      Trầm Tử Trai sao mà buông? Chỉ càng chặt hơn mà thôi, thấp giọng : “Phương nương, hôm nay bổn vương xin hoàng thượng tứ hôn, muốn cho nàng danh phận, nhưng mà tổ phụ nàng lại chịu. Nàng xem, phải khuyên tổ phụ nàng thế nào đây?”

      Hạ Trọng Phương giãy dụa nữa, bình tĩnh nhìn Trầm Tử Trai: “Con Giản phủ làm trắc phi.”

      Trầm Tử Trai nhất thời bật cười: “Phương nương à, nếu bổn vương phải là vương gia, ta có thể cưới nàng làm chính phi, nhưng bổn vương lại là vương gia, người nào muốn làm vương phi, phải trải qua rất nhiều xét duyệt, với thân phận của nàng, cách nào để qua tuyển cả.”

      Hạ Trọng Phương buồn bã : “Cho nên, vương gia hãy buông tôi ra !” lời này của nàng gồm cả hai nghĩa.

      Trầm Tử Trai vẫn buông như cũ, ôm Hạ Trọng Phương ngồi bên mép giường, ngả đầu Hạ Trọng Phương vào ngực, lẩm bẩm: “ buông xuống được!”

      Tiểu biệt ba ngày, giờ ôm nhau ngồi cùng chỗ, hai người đều có cảm giác khác thường. Hạ Trọng Phương nhất thời yên lặng, bản thân mình có thể quyết định lấy chồng, nhưng lúc trước dính dáng đến Trầm Tử Trai, phút chốc kéo dài tận đến bây giờ thể nào buông được. Nếu còn cho sữa, những cử chỉ thân cận thế này, làm sao tránh được đây?

      Trầm Tử Trai ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, trống ngực đập “Bùm bùm”, nhất thời cũng kinh ngạc vì bản thân kích động như thế, nắm giữ lấy môi đỏ mọng của Hạ Trọng Phương, tinh tế mút, cúi đầu : “Phương nương, mấy ngày nay bổn vương nhớ nàng muốn chết.” Giọng buồn rầu kéo dài ra, như nhớ nhung tận xương tủy.

      Môi Hạ Trọng Phương bị mút mát, lại nghe thấy lời tâm tình, trận tê dại kéo tới, nàng tự chủ được hé mở đôi môi đỏ, mặc cho Trầm Tử Trai đưa đầu lưỡi tham lam vào càn quấy.

      Phòng bên kia, Phương ngự y cho người sắc thuốc, lại nghiên cứu phương thuốc lần nữa, nên đư hai phần thuốc cho hai con thỏ ăn, quan sát phản ứng của hai con thỏ. Nhất thời con thỏ hưng phấn hẳn lên, truy đuổi nhau, khác hẳn bộ dáng lười biếng ngày thường.

      Phương ngự y quan sát hồi, sắc mặt hơi biến, khẽ lẩm bẩm: “Này, đây là…”

      trách được Hạ nương mỗi khi uống xong thuốc thúc sữa, dung sắc lại kiều diễm hơn, ra thuốc này có chứa Thôi Tình Tố. Nàng uống
      thuốc này mấy tháng, càng ngày càng mê hoặc lòng người, nhưng có chỗ trí mạng, đó là khi bị nam tử tấn công khiêu khích vô lực chống cự.
      Phương ngự y thở dài, cần phải giảm bớt vị thuốc này lại, nhưng lại sợ bớt nó có sữa, may là vị thuốc này tổn hại lên sức khỏe, chỉ là khiến người ta dễ động tình mà thôi.
      Tô Lương cũng chạy tới tìm Phương ngự y, ông vào phòng dược rồi ngồi xuống hỏi: “Phương ngự y à, nay vương gia thực thể gần nữ sắc?”
      Phương ngự y trịnh trọng gật gật đầu, hỏi lại: “Quản gia hỏi cái này để làm gì?”
      Tô Lương liền kể lại chuyện Trầm Tử Trai xin cưới Hạ Trọng Phương làm trắc phi thêm chuyện bị từ chối, chưa hết: “Ngộ nhỡ Hạ nương thực muốn đến Vương phủ nữa, bệnh của Vương gia phải làm sao bây giờ?”
      Phương ngự y nghe, lúc này mới hiểu ý đồ Tô Lương. Nếu Trầm Tử Trai có thể gần nữ sắc, phá thân Hạ Trọng Phương, dẫu cho Giản gia thế nào nữa, cũng phải cho Hạ Trọng Phương làm trắc phi. Nhưng tại Trầm Tử Trai thể gần nữ sắc, chỉ sợ Giản gia gán Hạ Trọng Phương cho người khác, đến lúc đó nữ tử gả làm sao có thể làm như nương được nữa.
      Tô Lương đến gần Phương ngự y, thấp giọng : “Phương ngự y nghĩ giúp cách khiến cho Hạ nương có thể ở lại bên người Vương gia với.”
      Phương ngự y thấy hai con thỏ kia dây dưa ở cùng chỗ, nhất thời thở dài, nhưng miệng vẫn đáp lời Tô Lương: “ có cách nào hết, Vương gia chính là thể gần nữ sắc. Ân ái lần, giảm thọ ít nhất mười năm.”
      Tô Lương vừa nghe, ông giật mình : “ như thế sao, ta phải khuyên Vương gia mới được.”
      Nhất thời sắc thuốc xong, Phương ngự y bưng chén thuốc, cùng Tô Lương đến phòng Trầm Tử Trai.
      Trong phòng, Hạ Trọng Phương bị Trầm Tử Trai khiêu khích hồi, quả nhiên động tình, tự chủ được đáp lại Trầm Tử Trai, cùng môi lưỡi giao triền, khó lòng tác rời.
      Trầm Tử Trai sớm vén áo Hạ Trọng Phương sang bên, vén trung y của nàng ra, đôi tay tham lam vuốt ve chỗ đẫy đà, đầu tiên là khẽ vuốt, tiếp theo là xoa nắn, vân vê khiến cả người Hạ Trọng Phương yếu ớt, liền buông môi của nàng ra, ngược lại cúi đầu mút lấy chỗ đẫy đà của nàng, vừa mút liếm vừa gọi: “Phương nương! Phương nương!”
      Hạ Trọng Phương yếu đuối trong lòng Trầm Tử Trai, hai tay ôm đầu của , quàng qua thân thể để khỏi ngã, vừa ưỡn nửa thân mình lên, cố gắng đặt chỗ đẫy đà sát bên miệng Trầm Tử Trai, chỗ đẩy đà bên kia dụi lên mặt Trầm Tử Trai, nhất thời rên rỉ. Rên ra tiếng, nàng gọi: “Vương gia, vương gia, tôi…”
      Hạ Trọng Phương trong lòng thầm cảm thấy thẹn, muốn khống chế chính mình, nhưng mà nàng thể khống chế thân mình, thầm nghĩ chiều theo Trầm Tử Trai lần.
      Trầm Tử Trai thấy nàng chịu thừa nhận nhục dục của bản thân, bàn tay to lại tham tiến xuống phía dưới, xoa chỗ, vừa khẽ bên tai: “Tiểu biệt thắng tân hôn, hửm?”
      Cả người Hạ Trọng Phương run run, nhất thời kẹp chặt hai chân, muốn khước từ ngón tay Trầm Tử Trai, ngón tay Trầm Tử Trai dò đến nơi trơn nhẵn, lại thuận thế trượt vào, nó đứng bên ngoài động, nhàng chuyển động bên ngoài.
      “Vương gia…” Hạ Trọng Phương nhận thấy có nhiệt triều chạy ầm ầm tuôn ra, tự chủ được hơi mở đùi, tùy ý cho ngón tay của Trầm Tử Trai vào sâu hơn.
      Trầm Tử Trai cúi đầu, mút giữ lấy chỗ đẫy đà của Hạ Trọng Phương, dùng lực mút vào, phía dưới dám dùng sức nhiều, chỉ nhàng luật động.
      Hạ Trọng Phương kêu lên, giọng cầu xin: “Vương gia, vương gia, đừng như vậy!” Miệng nàng như thế, nhưng thân mình để Trầm Tử Trai rút ra.
      Trầm Tử Trai thấy Hạ Trọng Phương hơi kịch liệt, vội vàng rút ngón tay về, ôm nàng vào lòng, để nàng ngồi cưỡi đùi mình, cách lớp quần, lửa nóng của để ngay vào chỗ kín của nàng, nhịn được giật giật, cho ít vào.
      Thân mình Hạ Trọng Phương sớm mềm như bún, cánh tay đặt cổ Trầm Tử Trai, nàng muốn lui ra sau, nhưng chỗ đẫy đà bị Trầm Tử Trai ngậm trong miệng, nàng chỉ khẽ động, Trầm Tử Trai lại cúi đầu thêm chút, hai người càng nhanh hợp chỗ hơn.
      thanh Trầm Tử Trai mút “Tặc tặc”, rồi động , đâm vào Hạ Trọng Phương cái.
      Hạ Trọng Phương rên. Nàng rên ra tiếng, cầu xin: “Vương gia, buông tôi ra !”
      “Nàng buông được?” Trầm Tử Trai phủ bên tai, giọng khàn khàn: “Thực muốn?”
      muốn, muốn!” Trong lòng Hạ Trọng Phương sợ hãi phản ứng của chính mình, chỉ ba ngày gặp, cho uống nữa còn khủng bố hơn bình thường.
      Trầm Tử Trai cười tà mị, cúi đầu, lại ngậm lấy chỗ đẫy đà của Hạ Trọng Phương, tiếp tục mút, bên dưới cũng động.
      Trầm Tử Trai nhất thời cầm tay Hạ Trọng Phương, vuốt ve ra chiều an ủi.

      Trần Tử Trai cầm lấy tau của Hạ trọng Phượng vuốt ve ra chiều an ủi
      Last edited by a moderator: 4/12/14
      Yoolirm Park, Halong-ngoc, Trà Xanh3 others thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      ☆ Chương 53.1 ☆

      Edit: Hoanglinh2tq

      "Vương gia, vương gia..." Gian ngoài, Phương ngự y cùng Tô Lương gõ cửa gọi lớn.
      Nghe thấy giọng của Phương ngự y, Hạ Trọng Phương hơi tỉnh táo lại, cắn mạnh môi cái, dùng tay đẩy Trầm Tử Trai ra, giọng: "Vương gia, mau buông tôi ra, Phương ngự y đến rồi kìa!"

      Thiếu chút nữa là Trầm Tử Trai cầm giữ được, lúc này bị Hạ Trọng Phương đẩy ra, lại nghe tiếng gõ cửa bên ngoài, cũng hơi thanh tỉnh, nhất thời buông Hạ Trọng Phương ra, thở gấp : "Tiểu tinh, thiếu chút nữa bị nàng phá thân rồi!"

      Mặt Hạ Trọng Phương đỏ bừng, dùng tay che mặt : "Vương gia ăn hiếp tôi." Giọng nàng vừa kiều vừa mị, đầy ắp hơi nước, như nhộn nhạo trong nước.

      Trầm Tử Trai nghe, lần nữa trong đầu lại ngứa lên, hận thể ôm nàng vào lòng, nhưng nhớ lại lời dặn của Phương ngự y, gắng gượng nhéo nhéo cơ thể vài cái, chú ý xiêm y, đợi Hạ Trọng Phương cũng chỉnh lại xiêm y xong, mới mở cửa.
      Phương ngự y cùng Tô Lương vừa tiến vào, thầm quan sát chung quanh lần, cả hai người thấy có chuyện gì, thầm thở phào hơi.

      Tô Lương chờ khi Phương ngự y đưa thuốc cho Hạ Trọng Phương uống , liền thầm với Trầm Tử Trai: "Vương gia, Phương ngự y , giờ người thể gần nữ sắc, nếu gần lần giảm mười năm thọ đấy!"

      Lúc này Trầm Tử Trai vừa mở cửa sổ ra, gió thổi qua, cơn nóng bỏng lúc nãy được thổi tan ít, nhất thời : "Phương ngự y nhắc mãi mà, bổn vương biết rồi."

      Chỉ sợ vương gia hiểu mà vẫn tự nguyện dấn thân kìa! Tô Lương trộm nhìn Hạ Trọng Phương chút, thấy nàng đà nhan diễm sắc, mị nhãn như tơ, vội vàng chuyển đầu sang hướng khác, thầm thấy sợ hãi, tư sắc như vậy, vương gia ở gần có cầm giữ được đây?

      Phương ngự y nhìn Hạ Trọng Phương uống thuốc xong, mắt thấy nàng kiều nhan như hoa, cũng run sợ, vương gia có thể giữ thân được ? Mà vị thuốc kia lại là chủ chốt, thể giảm phân lượng xuống được. Nếu giảm, Hạ nương vẫn tiếp tục uống, dung nhan ngày càng kiều mị, càng quyến rũ, mà nếu như vậy , nam tử ắt bị khiêu khích đến thể chịu được! phải làm thế nào cho phải đây?

      Phương ngự y cân nhắc mọi bề, nhất thời nghĩ đến việc Hạ Trọng Phương là tiểu thư của Giản phủ, giờ

      ngoại trừ đến Vương phủ cho sữa, nàng cũng thường gặp khách nam, càng có nam tử nào dám bén mảng đến dụ hoặc nàng, trong khoảng thời gian ngắn, hẳn là có việc gì. Để nghiên cứu phương thuốc nào khác, xem có cách gì giải quyết , sau đó hẵng bàn tiếp.


      Đến tận giờ này, Phương ngự y hiểu, chính vị thuốc giải độc, cùng tác dụng của Thôi Tình Tố, nên sau khi Trầm Tử Trai uống sữa, mới bị nghiện, trong khoảng thời gian ngắn, thể xa Hạ Trọng Phương được.


      Đêm nay khi Trầm Tử Trai uống sữa, vì có Phương ngự y và Tô Lương đứng ngoài bình phong nghe ngóng, nên yên tĩnh hơn nhiều, lộn xộn như khi nãy nữa.


      Nhất thời hút sữa xong, Hạ Trọng Phương chỉnh lại y phục rồi rời giường, ra khỏi phòng.


      Nơi đó Thanh Trúc, đến giúp nàng vào phòng để tắm rửa, nghe Giản Mộc Huyền tới đón Hạ Trọng Phương, thu dọn phen, liền dìu Hạ Trọng Phương ra ngoài.


      Hạ Trọng Phương theo tay dìu của Thanh Trúc đoạn, gặp phải Qúy Minh Xuân chặn đường.


      Đèn lồng được thắp sáng hành lang, chiếu lên mặt Hạ Trọng Phương khiến nàng càng thêm diễm lệ khác thường, mày cong môi hồng, thập phần quyến rũ.


      "Phương nương!" Qúy Minh Xuân dừng bước chân, ánh mắt rời, chỉ e ngại Thanh Trúc đứng bên cạnh, tiện làm việc càn quấy chỉ hỏi: "Nghe dưỡng phụ dưỡng mẫu nàng lên kinh thành, làm chứng thân phận cho nàng rồi ư?"


      "Ừm!" Hạ Trọng Phương lên tiếng, nàng muốn vòng qua người Qúy Minh Xuân tiếp về phía trước.


      Qúy Minh Xuân lui ra sau hai bước, vô tình cố ý ngăn Hạ Trọng Phương lại, cười : "Nghe dưỡng phụ dưỡng mẫu nàng lên kinh, cha mẹ ta muốn gặp bọn họ, mọi người ôn chuyện lúc. Vả lại bọn họ đến kinh thành chuyến dễ dàng gì, mà cha mẹ ta ở kinh thành thời gian, cũng quen vài nơi, muốn dẫn họ thăm thú vài nơi, làm người chủ hiếu khách."


      Hạ Trọng Phương cười lạnh : " chuyện cũ gì? Các người là tri tri kỷ à?"


      Qúy Minh Xuân lại lui thêm bước nữa, ánh mắt vẫn đảo quanh mặt Hạ Trọng Phương, trong lòng thầm hối hận mình nhìn ra bảo vật, mỹ nhân như thê này sao năm đó lại ngu khờ hưu nàng?


      Thanh Trúc cũng thầm nhíu mày, rất sợ có người thấy Qúy Minh Xuân chuyện với Hạ Trọng Phương, nhỡ rơi vào tai Trầm Ngọc Tiên trong, rước phải tội oan, nên nàng ta : "Quận mã gia, trời cũng sớm gì nữa, Phương nương phải vội về rồi, nếu chỉ có chút chuyện này, ngày mai sau cũng được.


      Qúy Minh Xuân biết Thanh Trúc là người của Tô Lương, nếu Thanh Trúc lén với Tô Lương, rồi nhỡ rơi vào tai Trầm Tử Trai cũng bất lợi cho mình, nên liền tránh ra.


      Hạ Trọng Phương thầm nhổ ngụm nước bọt, rồi chạy trối chết.


      Nơi này Qúy Minh Xuân nhìn chằm chằm dáng người yểu điệu của Hạ Trọng Phương, lại hơi thất thần.


      Khi Hạ Trọng Phương trở về Giản phủ, hỏi đến Hạ mẫu nghe cũng coi như an tĩnh, nàng mới yên lòng nghỉ ngơi.


      Lòng của Hạ mẫu vẫn tính toán, muốn tìm cách ở lại kinh thành mãi . Nhưng bà khó lòng với Hạ Trọng Phương, người Giản gia lại khinh thường bà là bà tử ở nông thôn mới lên, ra muốn ở lại, thực là dễ.


      Hạ phụ cũng suy nghĩ, dưỡng nữ là quý nữ Giản gia, dẫn theo Tiền bà tử mặc kim mang ngân, cả người khí phái, chẳng lẽ thể giữ họ lại ư?


      Hai lão hợp kế lại, nhớ tới Qúy phụ Qúy mẫu cũng ở kinh thành, tuy là trước kia vì chuyện Qúy Minh Xuân hưu thê, mà hai nhà xem như có xích mích với nhau. Nhưng bây giờ Qúy Minh Xuân là quận mã, còn con nuôi của mình lại là nhũ mẫu của Vương gia, sau này chừng có thể trở thành trắc phi, lần nữa thành thân thích với bên Qúy gia. Những người khác hai ông bà trèo lên, nhưng Qúy phụ Qúy mẫu cũng đều là người của trấn Thạch Long ở Giang Nam, mọi người là đồng hương, chẳng lẽ nắm được tay nhau?


      Sáng sớm ngày hôm sau, có bà tử đến bẩm với Hạ mẫu: "Tào đại nương, ở Vương phủ có vị bà tử đến đây, là cha mẹ của quận mã gia muốn gặp bà lần, mọi người tự ôn chuyện, vì vậy mời người sang Vương phủ chuyến!"


      "Hả?" Hạ mẫu vui mừng quá đỗi, nhất thời vội vàng lại với Hạ phụ, hai người nhanh chóng chuẩn bị lát, hề gì với Hạ Trọng Phương, tự ý ra phu, theo bà tử Qúy Minh Xuân phái tới đến vương phủ.


      Qúy phụ Qúy mẫu ở trong vương phủ buồn não ruột, thấy Hạ phụ Hạ mẫu đến, lật đật đứng lên : "A, thân gia đến rồi, mau ngồi mau ngồi !"


      Bọn họ hồn nhiên quên mất, Qúy Minh Xuân từng hưu Hạ Trọng Phương, hai nhà sớm phải là thân gia.


      Lần lên kinh này của Hạ phụ Hạ mẫu, vì thân phận thấp kém, nên được ai coi trọng, giờ thấy Qúy phụ Qúy mẫu nhiệt tình, vả lại là đồng hương, nhất thời đừng tới tình cảm, chỉ noi đến tình hình mọi người trong trấn gần đây, được phen náo nhiệt.
      Last edited by a moderator: 7/12/14
      Yoolirm Park, Halong-ngoc, Trà Xanh3 others thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 54:


      Edit: Hoanglinh2tq


      Hạ phụ Hạ mẫu và Quý phụ Quý mẫu trò chuyện với nhau vui vẻ, tận tới chiều tối mới trở về Giản phủ, khi bọn họ trở về, vừa lúc Hạ Trọng Phương đến vương phủ, nên chạm trán nhau.


      Đợi Hạ Trọng Phương trở về từ vương phủ, thấy trời cũng khuya, liền tự an giấc. Qua ngày hôm sau học xong, lúc này mới chuẩn bị tìm Hạ phụ Hạ mẫu chút, nàng muốn bọn họ lại ra ngoài.


      Tiền Bà Tử thở dài : “Hình như lại vừa thăm bạn bè thân hữu rồi.”


      Hạ Trọng Phương cực kỳ bất đắc dĩ, nàng cũng biết phải thương lượng với ai chuyện này mới tốt, vừa lúc Phương Chấp Tâm đến tìm nàng, liền kể chuyện này với Phương Chấp Tâm.


      Phương Chấp Tâm : “Muội cứ tùy bọn họ , chỉ cần gây là được rồi.”


      Hạ Trọng Phương : “Chính là ta lo bọn họ gây ấy chứ.”


      Phương Chấp Tâm lắc đầu: “Bọn họ cũng nhiều tuổi rồi, còn cần muội lo lắng cho họ sao? Ngày trước, bọn họ cũng thế này đúng ? Nếu vẫn như vậy, lúc trước muội khuyên được, bây giờ làm sao muội khuyên được.”


      Hạ Trọng Phương nghĩ đến tính tình của Hạ phụ Hạ mẫu, nàng cũng biết nếu nàng khuyên, thể khuyên nổi, nhất thời thông suốt việc này, hỏi Phương Chấp Tâm: “Hôm nay tỷ đến đây là có chuyện gì sao? Di nương bà ấy có khỏe ?”


      Phương Chấp Tâm : “Cũng có chuyện gì, chỉ là ghé thăm muội chút. Sợ muội ở Giản phủ bị người ta xa lánh thôi! Di nương có cha mẹ tỷ che chở, vẫn khỏe!”


      Hạ Trọng Phương thấy Linh Chi ở gần, liền gọi Tiền Bà Tử vào bên trong, cười : “Cái hộp đồ trang sức lúc trước nhận đâu? Mau lấy ra trả lại cho Tâm tỷ tỷ.”


      Phương Chấp Tâm vừa nghe lập tức : “Phương nương, muội giữ cho kĩ , nay ta thiếu cái này.”


      Đương nhiên Hạ Trọng Phương chịu, cứ thúc giục Tiền Bà Tử lấy hộp trang sức ra, đưa tới trước mặt Phương Chấp Tâm : “Lúc đầu là nhờ Phương ngự y đến Nghiêm gia giúp, nên muội thêu cái hà bao tặng cho Phương ngự y rồi, nhưng thứ vàng bạc này, đương nhiên là để vào mắt. Hôm nay di nương ở Phương gia, còn phải nhờ mọi người che chở giúp, muội lại nhận hộp trang sức này, tình tốt lắm.”


      Phương Chấp Tâm biết nàng muốn bọn họ chăm sóc cho Tiểu Ngọc Lan tốt, nhất thời thể làm gì khác hơn là nhận lấy hộp trang sức, sau đó mở ra, lấy vài món đồ tinh xảo trong đấy ra, đặt lên bàn: “Mấy món này muội giữ lại , sau này ra khỏi cửa, cũng cái mà đeo. Những tiểu thư Giản phủ khác có mẫu thân chăm sóc, đương nhiên thiếu mấy thứ như thế này, nhưng muội khác họ, ai chăm sóc cho muội? Cứ cho là thái phó phu nhân muốn săn sóc muội, nhưng cháu của bà nhiều, thiên vị tiện. Cứ như vậy làm sao muội có của riêng được?”


      Hạ Trọng Phương nghe Phương Chấp Tâm nhưng lời này, nàng hơi cảm động, thấp giọng : “Lúc đầu bởi vì muội dùng sữa cứu sống Vương gia, hoàng thượng cũng có ban thưởng vài thứ, đó chính là thứ của riêng tốt nhất.” xong liền bảo Tiền Bà Tử: “Bà bà, mang những thứ lúc trước hoàng thượng ban thưởng ra đây cho Tâm tỷ tỷ xem thử.”


      Tiền Bà Tử vội vàng mở ngăn tủ, bưng ra cái hộp, cẩn cẩn thận thận, để bàn mở nắp, để cho Phương Chấp Tâm nhìn những thứ bên trong đó.


      Phương Chấp Tâm nhìn chút, “tấm tắc” tán dương: “ hổ là đồ vật trong cung, nhìn rất tinh xảo. Mặc dù bên ngoài cũng có bán, nhưng tinh khiết như thế này.”


      Nhìn đồ trang sức xong, Phương Chấp Tâm liền hỏi Hạ Trọng Phương có bao nhiêu bạc để tiêu hàng tháng, xưa nay tiêu pha ít nhiều, son phấn có cần phải mua hay , nàng có mua chung với mọi người trong phủ .
      Last edited by a moderator: 11/12/14
      Yoolirm Park, Trà Xanh, huyendo2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :