1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thịnh sủng bà xã phúc hắc - Thiền Nhược Hề

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Quyển 1: Chương 26: Đưa về nhà!

      Editor: Susublue

      Chiếc Lamborghini màu trắng chậm rãi chạy đường.

      Chu Hàn lái xe, ngồi ở ghế phụ lái là Dung Trạch với vẻ mặt chưa ngủ tỉnh.

      ", đưa chị dâu về nhà mà nhất định lôi kéo em theo làm gì!" Dung Trạch nhìn hai người ngồi phía sau bằng vẻ mặt tình nguyện."Lát nữa em về nhà nhất định bị mẹ mắng, phải chúng ta chuyện này vài ngày trước rồi sao, sao bây giờ lại bắt em về nhà?"

      "Mẹ biết em về."

      "Cái gì?" Dung Trạch kinh ngạc hô to, "Như vậy là xong đời rồi!"

      Ra vẻ đáng thương nhìn Dung Lạc, kính nhờ : " phải cứu em! nhất định phải cứu em!"

      Nhìn vẻ mặt lạnh lùng, Dung Trạch hoài nghi, ", giúp em, phải lại đổi ý chứ?"

      lâu sau, tầm mắt mới chuyển đến người Mộc Yên, đột nhiên lại có chủ ý.

      "Chị dâu , chị cứu em !"

      Mộc Yên ngay từ đầu hiểu bọn họ cái gì, trong lúc nhất thời biết làm sao. Ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn về phía Dung Lạc.

      "Dung Trạch muốn làm nghệ thuật, nhưng mẹ đồng ý." Lời ít mà ý nhiều, để cho người khác dễ hiểu.

      "Vậy phải làm sao bây giờ?" Mộc Yên có chút lo lắng nhìn Dung Trạch.

      Dung Trạch cảm động sắp rơi lệ đầy mặt, quả nhiên vẫn là chị dâu lương thiện am hiểu ý người khác!

      Lúc cảm động còn quên oán giận trai của mình chút. Vừa rồi chị dâu hiểu ấy liền chủ động giải thích ràng, vậy mà cả nửa ngày ấy cũng thèm để ý.

      Dung Trạch ở trong lòng hô to: công bằng, công bằng! Dù sao cũng là em trai ấy mà. Sao cả có thể có người tính như vậy!

      Đương nhiên những lời này chỉ có thể thầm oán giận trong lòng, oán khí tan hết lại chân chó lấy lòng trai nhà mình: ", em xin đó, về nhà nhất định phải tốt cho em!" Nhìn người bên cạnh lại bổ sung thêm, "Đương nhiên còn có chị dâu !"

      Chống lại biểu tình kính nhờ của Dung Trạch, Mộc Yên đành phải mỉm cười.

      Ngoài của sổ xe phong cảnh ngừng thay đổi, đến khi biến thành khung cảnh yên lặng ấm áp, phong cảnh ngoài xe liền dừng lại .

      Mùi thơm bên ngoài bay vào, biết hai bên đều trồng hoa Sơn Chi.

      Cánh hoa trắng noãn, nhàng thoải mái mang theo mùi hương của hoa Sơn Chi, đúng là rất quen thuộc.

      Dung gia.

      Chờ người hầu mở cửa xe, Dung Lạc lôi kéo tiểu nha đầu xuống xe.

      Cửa lớn bằng hợp kim màu bạc, ngói màu đỏ, dây thường xuân xanh ngắt bám toàn bộ vách tường.

      Đứng ở cửa lớn, Mộc Yên đột nhiên cảm thấy cảnh tượng trước mắt trở nên điên cuồng vặn vẹo, trời đất quay cuồng, đột nhiên có cảm giác mê muội mãnh liệt.

      Lảo đảo vững, thân thể bị Dung Lạc ôm vào trong lòng. Sắc mặt của tái nhợt đến đáng sợ.

      "Sao vậy?" Tiếng lạnh lùng vang lên.

      vô lực cười cười, " có gì, chắc do tối qua nghỉ ngơi đủ." Đứng vững lại, Mộc Yên theo Dung Lạc vào Dung gia.

      Khác với phong cách cổ của vườn trà, bên trong Dung gia trang hoàng cũng theo phong cách châu Âu xa hoa.

      Sô pha màu xanh đen, bàn trà để cà phê mới nấu.

      người đàn ông khoảng năm mươi tuổi ngồi sô pha đọc báo, gọng mắt kính nạm vàng, con mắt khôn khéo giỏi giang, cả người toát ra khí chất nho nhã. Nghe được tiếng bước chân, ông buông tờ báo trong tay nhìn ra cửa.

      "Ba!" Dung Trạch vừa vào cửa liền cao giọng gọi to.

      Người đàn ông cười ôn hòa “ Con trai về rồi sao!" Đón tiếp con trai thứ xong tầm mắt lại chuyển về phía sau Dung Trạch. Thấy tay Dung Lạc đặt thắt lưng tiểu Mộc Yên, đôi mắt ông trầm xuống.

      "Ba." Giọng bình thản, chút cảm xúc.

      "Bác Dung, xin chào." Tiểu nha đầu lễ phép cười cười.

      Nhìn trước mắt tươi cười điềm tĩnh, Dung Diệu Huy tán thưởng: " Con Mộc Quốc Hồng rất xinh đẹp!"

      "Ngài quá khen."

      Tuy rằng chưa từng gặp Dung Diệu Huy, nhưng cũng có tiếp xúc quá gần gũi, huống chi lấy thân phận con dâu xuất . Mộc Yên đánh giá người đàn ông trước mắt, nghe hơn năm mươi tuổi lại vẫn phong độ như trước, khí chất phi phàm.

      Nhìn khóe môi ông tươi cười, Mộc Yên rất khó tin người đàn ông lạnh lùng như Dung Lạc lại là của ông. Đương nhiên rất nhanh biết săc mặt lạnh như băng của Dung Lạc là giống ai.

      thân sườn xám màu tím, dáng người rất đẹp. thanh giày cao gót va chạm xuống sàn nhà khoe ra tài giỏi, người phụ nữ chân thành đến.

      cổ trắng nõn là dây trân châu trắng sáng chói, bà lạnh lùng nhìn mọi người trong phòng khách, ánh mắt lãnh liệt mà cường thế.

      "Mẹ." Dung Trạch gọi tiếng liền trốn sau lưng của Dung Diệu Huy, cố gắng để tồn tại của mình giảm xuống mức thấp nhất.

      "Lát nữa tính sổ với con sau!" Cố trừng mắt liếc cái sau đó nhìn Dung Lạc và Mộc Yên.

      "Bác , xin chào" Nhìn tiểu nha đầu cười đến xinh đẹp động lòng người, vẻ mặt lạnh như băng của Cố nhíu mày lại.

      " chính là Mộc Yên?" Cố cười rất cao quý lạnh lùng.

      Tiểu nha đầu nhu thuận gật đầu: "Đúng vậy, bác ."

      chính là con của Hứa Nhã Như?" Bà cười lạnh.

      " phải, dì Hứa phải là mẹ đẻ của con."

      "Sao?" mặt bà lên vẻ ngạc nhiên, nhìn tiểu nha đầu trước mắt châm chọc mỉa mai , " ngươi chính là con ngoài gia thú của Mộc Quốc Hồng!" Lưng Mộc Yên cứng đờ, nụ cười ở khóe môi lại tăng thêm giảm.

      "Mẹ” Giọng Dung Lạc luôn lạnh lùng, tức giận.

      "Dung Lạc trừng mắt nhìn mẹ làm gì, mẹ sai gì sao." Cố vô tội nhìn Dung Lạc.

      "Đúng vậy, bác sai." Mộc Yên gật đầu, cười rất thuần khiết. "Quả con là con ngoài gia thú của Mộc Quốc Hồng!" Tay lại gắt gao nắm chặt tay Dung Lạc .

      Liếc cái, Cố hèn mọn: "Mộc tiểu thư rất thẳng thắn!"

      "Ngài khen trật rồi!" Khóe môi vẫn dịu dàng mỉm cười, có biểu tức giận.

      Cố ngồi sô pha thèm nhắc lại, bà lẳng lặng uống cà phê, mặt hề có biểu tình gì.

      Trong lúc nhất thời, khí trở nên có chút xấu hổ.

      "Dung Lạc, Tiểu Yên mau ngồi xuống ! Đứng làm gì? Giọng thân thiết của Dung Diệu Huy đánh gãy yên lặng."Tiểu Yên lần đầu tiên đến nhà, đợi lát nữa để Dung Lạc đưa con nhìn xung quanh!"

      "Cám ơn bác Dung quan tâm."

      Nhìn trước mắt lễ phép, Dung Diệu Huy là trưởng bối nên từ ái ôn hòa.

      " nhanh chóng thành người nhà, về sau cần khách sáo như vậy nữa! Đúng rồi, hôn lễ của hai đứ chuẩn bị như thế nào rồi?"

      đợi Mộc Yên trả lời, Dung Lạc mở miệng trước"Ba cần lo lắng, con chuẩn bị thỏa đáng ."

      Giọng lạnh như băng, Mộc Yên ngờ Dung Lạc lại đối xử với ba mẹ mình xa cách lạnh nhạt như vậy.

      Nhưng, lúc này trong lòng lại dâng lên nhiều cảm giác khó khác. Sau này gả cho người đàn ông này làm vợ. Giương mắt nhìn Dung Lạc, ràng khoảng cách gần như vậy, nhưng lại cảm thấy bọn họ cách xa như ngàn núi ngàn sông.

      "Ai tới nhà vậy?"

      Lúc mọi người đều an tĩnh, đột nhiên ngoài cửa lớn có người vào.

      Ánh mắt mọi người trong phòng khách đều nhìn về phía cửa, thấy người đến là ai, khóe môi Dung Trạch gợi lên nụ cười nghiền ngẫm, mà Dung Lạc lại nhăn mặt mày lại.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Quyển 1: Chương 27: Nhìn nhà mới.

      Editor: Susublue

      Vườn hoa Dung gia.

      Tiểu nha đầu bị Dung Lạc nắm tay bước chậm.

      Trầm mặc nửa ngày, Mộc Yên dừng chân lại. Dung Lạc nhìn về phía .

      "Dung Lạc, xem ra mẹ và đường tỷ vừa mới tới rất thích tôi!" nhíu mày, nụ cười mặt lại có thêm vài phần nghiền ngẫm.

      Dung Lạc nhìn , nhưng vẫn lạnh lùng như trước lời nào.

      Tiểu nha đầu ngại lạnh lùng, tiếp tục : "Đường tỷ nhìn rất xinh đẹp." Chẳng qua tuyệt đối phải người dễ chịu. Vừa rồi ở trong phòng khách hàn huyên vài câu cùng xinh đẹp kia, nhưng ngừng đánh giá , làm sợ cả người. Xem ra đường tỷ của Dung Lạc rất thân thiện với người Dung gia, trong lòng tiểu Mộc Yên thầm đoán: Địa vị của mỹ nữ này ở Dung gia rất vững chắc.

      Ánh mắt lúc sáng lúc tối, thu hồi suy nghĩ, Mộc Yên dừng lại bên cạnh bĩu môi, "Dung Lạc, phải vì mẹ thích tôi mà muốn cưới nữa chứ!"

      “ Sao trả lời?" Giọng trêu đùa, ánh mắt lại sâu thấy đáy.

      "Em cần lo lắng, bà ấy lấy đại cục làm trọng." câu trả lời hoàn mỹ! Trong lòng Mộc Yên châm chọc, quả nhiên là thế gia danh môn, lúc nào cũng đều nghĩ đến lợi ích. Còn muốn thêm cái gì nhưng lại thấy Dung Lạc cho cơ hội, kéo ra ngoài.

      ________

      Lấy chìa khóa xe từ Chu Hàn, lái xe chở ra khỏi Dung gia.

      Chiếc Lamborghini chạy đến làng xóm cổ.

      ràng buổi sáng ra ngoài trời vẫn còn sáng tại lại trở nên u ám. Giống như sắp mưa vậy.

      Xe dừng lại bên ngoài làng cổ. Nắm tay Dung Lạc, Mộc Yên yên lặng đứng sau lưng , nghi hoặc, nhưng vẫn hỏi gì cả.

      Tiếng chuông cổ ngân nga, đá cuội lót đường bên cạnh là nhà ngói màu xanh, mãi cho đến khi đến trước cửa gỗ Dung Lạc mới dừng lại.

      Có người khác đến chờ từ rất sớm, nhìn thấy Dung Lạc và Mộc Yên, người đàn ông cung kính cúi chào. Mở ổ khóa đồng cổ điển phức tạp ra, giao chìa khóa cho Dung Lạc liền rời .

      Đẩy cửa vào, tầm nhìn nhất thời trở nên trống trải.

      Sân trong được xây theo kiến trúc tao nhã của Tô Châu, vừa vào cửa nhìn thấy núi giả kỳ lạ. Sân cũng lớn, lại đặc biệt được đầu tư, cảnh vật lịch tao nhã nhiều đếm xuể.

      Mộc Yên hưng trí mở cửa phòng bên cạnh, bên trong được dọn dẹp rất sạch . Giá sách bằng gỗ chứa rất nhiều sách có ấn bản hiếm, chỉnh tề mà có trật tự. khó nhìn ra đây là thư phòng.

      Trong gian phòng này bức màn che cũng rất đặc sắc, làm bằng trúc xanh tươi mới chế tác thành màn cuộn tinh tế. Cửa sổ hé lộ ra cái bàn vuông, hai bên bàn là cái ghế đan bằng trúc, ngồi lên rất thoải mái. Kéo màn trúc lên, ngoài cửa sổ là từng chùm hoa Đào, hương hoa bay đầy trời, gió thổi qua, cánh hoa hồng nhạt nhanh nhẹn theo gió bay lên.

      Đứng ở khung cửa sổ, Mộc Yên tán thưởng: " nơi tuyệt vời, phong cảnh rất đẹp."

      "Thích?"

      Nghe thấy sau lưng truyền đến giọng , quay đầu lại cười gật đầu, "Đúng vậy, nơi đẹp như vậy sao lại thích được?"

      "Vậy là tốt rồi."

      "Sao?" Mộc Yên hiểu ý của .

      "Sau hôn lễ chúng ta sống ở đây."

      " ?" Đôi mắt chuyển động nhìn Dung Lạc.

      "Ừ."

      "Tôi qua phòng khác xem." Mộc Yên từ ghế đứng lên ra ngoài, lại cảm thấy cánh tay bị bàn tay thon dài lộ khớp xương chế trụ.

      "Trời mưa." Dung Lạc nhìn ngoài cửa sổ mưa lất phất liền nhắc nhở .

      "Hôm nay trời tối mau, ràng lúc chúng ta trời vẫn còn sáng!" Bĩu môi, Mộc Yên nhìn ngoài cửa mưa liền giật mình. Nhìn mưa quá lớn, chờ Dung Lạc liền bước ra ngoài.

      Nhìn trời có dấu hiệu sắp mưa lớn, sân vườn theo phong cách cổ dính nước lại sinh ra hương vị khác.

      Nhìn thấy cách đó xa có cái hồ chỗ hành lang gấp khúc, Mộc Yên sợ hãi than: "Trong viện này lại có cái hồ." Nâng chân lên về phía trước, lại cảm thấy mình bị cái bóng che chắn.

      Trong làn mưa bụi, người đàn ông tuấn lạnh lùng giúp che mưa. Mộc Yên hơi kinh ngạc.

      " thôi."

      "Ừ." Quay đầu lại, Mộc Yên vui vẻ gật đầu, ngón tay trắng nõn chỉ vào chỗ hành lang gấp khúc : "Tôi muốn đến đó nhìn"

      Sân vườn dù lớn, nhưng hành lang dài được thiết kế có chút thú vị, chín khúc cua, đường xa nhưng lại có nhiều đoạn gấp khúc.

      Nhân công xây hồ nước , màu nước xanh biếc. Cành Dương Liễu xanh, rơi xuống nước tạo thành từng làn sóng.

      Hai người nhất trí tiêu sái, vì mưa lớn mà khoảng cách giữa bọn họ gần lại. tới, Mộc Yên chỉ đơn giản ôm khuỷu tay Dung Lạc. Nhìn cự tuyệt, tiến thêm bước nép sát vào .

      "Trời tháng ba rồi, tay vẫn còn lạnh như vậy." Mộc Yên nâng hai tay lên hà hơi, bởi vì hơi phà lên mặt Mộc Yên nên trở nên ửng hồng.

      Bàn tay ấm áp bé cầm lấy tay , cúi đầu nhìn ngón tay Dung Lạc. Tiểu Mộc Yên cảm thấy tán thưởng tuy rằng lớn hơn so với tay nàng rất nhiều, nhưng ngón tay Dung Lạc lại cực kỳ xinh đẹp. Khớp xương ràng, thon dài trắng nõn.

      Lông mi Mộc Yên rất dài, lúc cúi đầu hà hơi, có thể nhìn thấy rất .

      "Dung Lạc, có phải cơ thể của được tốt ?"

      "Rất tốt." Dung Lạc nhìn nhíu mày.

      "Vẫn phải uống thuốc mà lại là tốt, biết xấu hổ?" Chớp mắt, Mộc Yên bĩu môi, "Nhìn , vẫn uống mấy viên con nhộng kia, cũng thay đổi được thể chất lạnh của mình, thử đổi thành thuốc Đông y !"

      Tiếp tục về phía trước, là đoạn cuối của hành lang. Những cành lá khô đập vào mắt làm Mộc Yên cảm thấy phong cảnh vô hạn của ngày hè. Ngẫm lại nếu nó nở rộ trong nước chắc chắn rất đẹp, Mộc Yên lại có chút chờ mong.

      Nhưng đến giữa hè, vẫn còn ở lại chỗ này sao?

      Đến giữa trưa, vì Dung Lạc phải nghe điện thoại, nên kêu tự tham quan chung quanh.

      Các phòng trong nhà được dọn dẹp rất sạch , đều chuẩn thiết bị đầy đủ các thiết bị, Mộc Yên nhìn qua nhìn lại cảm thấy rất hưng phấn.

      tới trước, phát ở sau gốc cây cổ tùng còn có căn phòng, ai dọn dẹp, bởi vì ánh mặt trời chiếu tới nên trước căn phòng bị phủ rêu xanh rất dày. Cửa gỗ với nước sơn màu đỏ cũ nát bị chiếc khóa dài bằng đồng sơn màu xanh khóa lại. cửa còn có mạng nhện.

      sợ lên đám rêu đó bị trượt chân, muốn cẩn thận qua, thấy chiếc khóa đồng cửa phát ra thanh "Loảng xoảng", ổ khóa được mở ra.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Quyển 1: Chương 28:Mỹ nhân quỷ dị

      Ổ khóa rơi xuống đất làm kinh động đến đám chim ở cây.

      Nhìn ổ khóa đồng loang lổ màu xanh, Mộc Yên đoán đại khái cũng phải thời gian rất lâu mới biến thành như vậy.

      lên phía trước, nhìn cửa gỗ đầy bụi lúc lâu, lòng tràn đầy nghi hoặc đẩy cửa ra.

      "Két..."

      Cửa gỗ mở ra, bụi phủ đầy khung cửa rơi xuống đất.

      "Khụ khụ..."

      Cho dù sớm có chuẩn bị nên lùi về sau vài bước, Mộc Yên vẫn bị tro bụi bay vào mũi.

      Trong khí đầy khói bụi.

      Nhìn giá sách trước mắt được xếp đầy sách, Mộc Yên lập tức hiểu đây là kho chứa sách.

      Theo cầu thang hẹp lên tầng hai, tầm mắt trở nên trống trải.

      Khác với đám sách bừa bộn ở tầng , tầng hai tương đối , sàn gỗ lim đầy những tập tranh nằm bừa bãi. Đây là phòng để chứa sách hội họa.

      Mộc Yên chậm rãi vào, chú ý tới giá sách ở góc tối của phòng, đặc biệt là ở giữa cái giá sách có cái trục, nó giống đám tranh được chất thành từng đống kia mà là bức hoạ được cuộn tròn lại, đặt riêng ở đó.

      Mộc Yên nâng mắt, kiễng mũi chân, lấy cuốn tranh kia xuống.

      Phía trước có cái bàn gỗ cũ nát, đặt bức tranh xuống chậm rãi mở ra.

      bức họa vẽ .

      Tuổi còn xinh đẹp như hoa, dáng người thon dài. mặc bộ sườn sám Trung hoa thanh lịch, đứng ở lầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

      hơi nghiêng người, bởi vì chỉ có thể nhìn thấy bên má mà sắc đẹp tăng thêm vài phần mông lung, nửa thấy nửa mơ hồ.

      Mặt trời chiều về phía tây, ánh chiều tà chiếu người , ấm ấp thoải mái, làm người khác bị hấp dẫn vào sâu trong bức tranh.

      bức tranh được cuộn tròn có vài văn tự , Mộc Yên biết về loại văn tự này, liếc mắt cái có thể nhìn ra được hai chữ kia viết cái gì?

      Đó là tên người—— Dung Lạc!

      Tranh Mỹ nhân làm cho Mộc Yên rung động, tác giả của bức họa này lại càng làm cho cảm thấy kinh ngạc.

      Đương nhiên Mộc Yên biết Dung đại thiếu gia có tài hoa, nhưng vì lạnh lùng xa cách, nên người bên ngoài cũng xem trọng .

      Chỉ bằng vào nhiều năm nay học mỹ thuật tạo hình chuyên nghiệp, có thể nhìn ra bút pháp điêu luyện của Dung Lạc trong bức họa này, khắc họa sinh động, tuyệt đối là bậc thầy!

      Nhưng mà, trong tranh, Mộc Yên luôn cảm thấy có vài phần quen thuộc, nhưng lục trong trí nhớ lại tìm được thông tin gì về ấy.

      Đúng lúc này, đột nhiên vang lên tiếng "Ông, ông, ông..." Cắt ngang dòng suy nghĩ của .

      "Xin chào, tôi là Mộc Yên." Nhìn số di động xa lạ, tiểu Mộc Yên mở miệng xin chào.

      " ở đâu?" Giọng lạnh lùng lập tức làm cho Mộc Yên biết được đối phương là ai.

      "Tôi ở..."

      lúc phát sầu biết nên gì, Dung Lạc ngắt lời , "Đến phòng khách, tôi đưa em về."

      đợi Mộc Yên gì, điện thoại bị ngắt, vang lên thanh "Tít, tít, tít, tít...".

      tên đàn ông bá đạo!

      Tiểu nha đầu bĩu môi, cuộn tròn bức tranh lại cất về chỗ cũ.

      Lúc đóng cửa lại, Mộc Yên nhíu mày, cảm thấy căn phòng này có chỗ nào đó rất kỳ quái.

      ——

      Chiều tối.

      "Tôi đưa em về." Cầm lấy chìa khóa khắc hoa, Dung Lạc chuẩn bị ra ngoài đưa về.

      Mộc Yên kéo tay ra ngoài sân, vốn muốn tự thuê xe về, nhưng người đàn ông này quyết định chuyện gì rồi ai thay đổi được, cho nên cũng muốn tranh cãi với .

      Chiếc Lamborghini màu trắng chậm rãi chạy vào trong nội thành, xuyên qua cửa sổ, hơi lạnh của gió đêm mềm thổi vào.

      Đưa tay đặt dưới cằm, Mộc Yên phá vỡ yên tĩnh bên trong xe.

      "Dung Lạc thích vẽ tranh sao?" Trong đầu lên cuộn tranh tinh xảo vẽ trẻ được cất trong căn phòng kia.

      "Cũng tạm."

      Nhìn sườn mặt Dung Lạc hết sức chuyên chú lái xe, Mộc Yên tiếp tục hỏi nữa. Chỉ là cuộn tranh kia ở trong đầu tài nào biến mất được?

      Người trong bức họa đó có dáng người rất quen thuộc, rốt cuộc là gặp ở đâu rồi?

      Đến khi tới cửa lớn Mộc gia, Mộc Yên mới thu hồi suy nghĩ.

      "Được rồi Dung Lạc, đến đây thôi!"

      Mở cửa ra, nhảy xuống xe.

      Cách lớp cửa kính chưa hạ xuống hết, mắt Mộc Yên lóe sáng: " đường cẩn thận nha!" vẫy tay đến khi chiếc xe biến mất trong màn đêm. Nụ cười bên môi trong nháy mắt tắt hẳn, dưới đáy mắt lại nổi lên cảm xúc ai đoán được.

      Ban đêm, gió rất lạnh.

      Phòng khách Mộc gia, giống như ra ngoài hay cũng cũng, bốn người kia vẫn như trước ngồi chỗ cười vui vẻ.

      "Tiểu Yên về rồi sao." Mộc Quốc Hồng lên tiếng.

      "Ăn cơm chưa, có muốn dì phân phó người chuẩn bị cơm chiều cho con ?"

      Mộc Cẩm trừng mắt nhìn Hứa Nhã Như sau đó hừ lạnh: " phải từ hôm qua đến giờ nó luôn ở cùng Dung thiếu sao, tối hôm qua cũng về. Còn muốn mẹ quan tâm?"

      " ? Tiểu Yên từ hôm qua đến giờ luôn ở cùng với Dung thiếu ư!" Hứa Nhã Như vẻ mặt vui sướng, nhưng Sở Hoán lại lạnh mặt.

      "Hôm nay con đến Dung gia chào hỏi bác trai bác ." thèm quan tâm giả tạo hay ý châm chọc của bà ta, mặt Mộc Yên luôn duy trì nụ cười bình tĩnh.

      "Con đến Dung gia?" Mộc Quốc Hồng hí mắt, thấy Mộc Yên gật đầu sau đó lại tiếp tục : "Tiểu Yên đến ngồi bên cạnh ba." Ông vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh.

      "Dung lão gia và Dung phu nhân thế nào, có vừa lòng với con ?"

      "Ba, bọn họ đều rất tốt, đối xử với con cũng rất tốt." Khác với lúc ở bên cạnh Dung Lạc, luôn chủ động, đối với Sở Hoán lại vô cùng bình tĩnh, lúc này Mộc Yên nhu thuận ngồi im lặng bên cạnh Mộc Quốc Hồng.

      "Nhất định phải chung sống với người Dung gia tốt."

      "Ba, con biết." Vì lợi ích của ông sao! Mộc Yên cười yếu ớt.

      "Lão gia, nếu Tiểu Yên ăn cơm rồi, vất vả ngày mau để con bé nghỉ ngơi !" Hứa Nhã Như đứng lên, rót cho Mộc Yên ly nước ấm.

      "Cám ơn dì Hứa." Mộc Yên vuốt cằm mỉm cười.

      Tim Hứa Nhã Như cũng còn đập nhanh vì trò khôi hài sáng hôm qua nữa, bà cười vỗ vai Mộc Yên : "Tiểu Yên, đứa này luôn thích khách sáo với người trong nhà."

      "Người ta cũng coi mẹ là người nhà." Mộc Cẩm ở bên châm chọc."Mẹ, có thời gian nên quan tâm tới với con ruột của mình !"

      "Tiểu Cẩm có việc gì sao cứ thích ăn dấm chua với em vậy!" Hứa Nhã Như cố gắng muốn điều tiết bầu khí bị Mộc Cẩm làm cho xơ cứng xuống.

      Mộc Yên mỉm cười, làm như nghe thấy về phòng.

      thời gian sau, đại thọ Dung lão gia.

      Mới sáng sớm Tiểu Mộc Yên bị nữ hầu gọi dậy, trang điểm tốt liền theo Mộc Quốc Hồng và Hứa Nhã Như lên xe đến Dung gia. Mộc Cẩm ngồi bên cạnh Sở Hoán, ngoan ngoãn theo Mộc Quốc Hồng, ngồi cùng ông và Hứa Nhã Như trong chiếc xe.

      Dung gia, kiến trúc theo phong cách cổ xưa, đoan trang rộng rãi, Mộc Yên từng nghe người ta nơi này là do thời dân quốc để lại.

      Sau lưng Mộc Quốc Hồng, Mộc Yên cũng chậm rãi xuống xe.

      Gió tháng ba, để ý thấy vài đám cỏ trong vườn bị gãy đổ.

      Mộc Yên vừa được hai bước liền thấy người bộ dáng thon dài chân thành tới bên này, lúc đến nơi, khẽ nhếch môi cười, làm vẻ đẹp của tăng thêm đến rung động lòng người.

      Nhưng mà, làm cho rung động là người này sao lại giống với trong bức họa kia đến thế. Giống như là từ bức tranh đó bước ra vậy!

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Quyển 1: Chuơng 29: Mỹ nhân Tạ Phong (1)

      Edit: Susublue

      Nhìn cách mình càng ngày càng gần, Mộc Yên nhíu mi.

      nhìn người này từ xuống dưới, đột nhiên tay bị người khác nắm.

      Bao trùm lấy tay bàn tay lạnh như băng, nhưng lại mang đến cảm giác quen thuộc.

      Mộc Yên quay đầu lại nhìn đúng như dự đoán là Dung Lạc!

      Mộc Yên tùy ý để nắm tay, khẽ cười , "Hôm nay có người tức chết." xong, chút khách sáo mà châm chọc người đàn ông mặt tái nhợt .

      Bắt lấy bàn tay làm loạn mặt mình, Dung Lạc chậm rãi , "Vào thôi, gia gia muốn gặp em."

      "Được, thôi."

      Bị Dung Lạc kéo được vài bước, Mộc Yên mới nhớ tới người xinh đẹp vừa rồi, nhịn được quay đầu lại nhìn, lại phát người kia sớm biến mất thấy bóng dáng.

      Phòng khách lầu hai của Dung gia.

      Tuy rằng giống dưới lầu ồn ào tiếp đãi khách quý, nhưng cũng chật ních họ hàng thân thích của Dung gia.

      Mộc Yên để Dung Lạc nắm tay từng bước về phía phòng khách, tuy rằng đoạn đường này khoảng cách xa, nhưng bởi vì chung quanh nhiều người nhìn chăm chú mà trở nên rất dài.

      Vừa , tiểu nha đầu dùng mắt nhìn bốn phía đánh giá người của Dung gia.

      Dung lão gia Dung Uy ngồi ngay ngắn ở giữa phòng khách, có nghe ba qua, Dung gia gia này lúc còn trẻ đảm nhiệm chức tư lệnh, là thượng tướng nhất đẳng trong quân đội. Cho tới bây giờ những người trong danh môn thế gia vẫn còn gọi Dung lão gia là 'Dung tư lệnh.'

      Ngồi bên cạnh Dung lão gia là ba mẹ của Dung Lạc, còn có vài trưởng bối lạ mặt, xuống chút nữa là lớp em bà con bằng tuổi Dung Lạc...

      "Gia gia."

      "Dung gia gia, xin chào!"

      Tiếng lạnh lùng và ngọt ngào của Dung Lạc và tiểu nha đầu đan xen cùng nhau, làm cho người khác khỏi cảm thấy dễ nghe.

      "Đứa này dung mạo rất tốt!" Dung Uy vừa đánh giá tiểu nha đầu, vừa nhìn biểu tình mặt Dung Lạc.

      "Dung gia gia quá khen." Mộc Yên ngượng ngùng cắn môi, muốn thêm gì đó lại bị người khác cắt ngang.

      "Dung gia gia, con thay cha con tới chúc thọ ngài, nhưng lại tới trễ ngại quá.” Giọng êm tai nhưng hề làm ra vẻ, lại làm cho tay Dung Lạc nắm lấy tay Mộc Yên đột nhiên dùng sức.

      Tiểu nha đầu tò mò nhìn , nhưng biểu tình mặt Dung Lạc vẫn như cũ có gì thay đổi.

      Quần áo thanh lịch hoa hòe, cổ áo cởi mấy nút, lộ ra cần cổ thon dài trắng nõn.

      Diện mạo tự nhiên, nhưng ràng giả bộ thanh thuần thanh nhã, làm mọi người cảm thấy có vẻ rất xinh đẹp mà nóng bỏng.

      Chiều cao khoảng gần mét tám, mắt xếch híp lại, lông mi dài, lộ ra vài phần tà mị.

      Mộc Yên muốn muốn thu tầm mắt lại, người nọ lại đột nhiên nở nụ cười quyến rũ, hồn xiêu phách lạc với !

      Tiểu nha đầu chớp mắt mấy cái, đột nhiên hiểu được cái gì gọi là "Sắc đẹp" có thể mê hoặc tâm trí con người.

      Hồi thần lại, lại phát bầu khí bốn phía rất trầm trọng, trong khí tràn ngập khí lạnh.

      Nhìn vòng trong phòng khách, ngoài ý muốn phát tất cả mọi người ở đây đều thay đổi sắc mặt.

      Xem ra người này, được người Dung gia thích.

      " chính là vị hôn thê của Tiểu Dung sao?" Người nọ cúi đầu nhìn Mộc Yên, "Vừa rồi ở trong sân tôi có thấy ."

      "Tạ Phong, đến đây là tốt rồi, tìm chỗ ngồi xuống ." hiểu sao Dung Uy thở dài tiếng, lúc này Dung Lạc kéo Mộc Yên vào lòng, cách xa cái người gọi là Tạ Phong này chút.

      "Sao vậy, Dung đại thiếu gia, tôi chỉ muốn mấy câu với vợ của cậu mà cũng được sao." Giọng châm chọc, Tạ Phong nhăn mày.

      để ý đến lời của người này, Dung Lạc lôi Mộc Yên ngồi qua bên.

      Điều khiến mọi người ngạc nhiên là, Tạ Phong lại theo qua đó.

      "Tiểu mỹ nhân vẫn nhìn tôi sao, làm cho Dung đại thiếu gia ghen tị đó?" Tạ Phong nháy mắt mấy cái với Mộc Yên sau đó lại nhìn Dung Lạc cười đến run hết cả người.

      Nhưng Dung Lạc vẫn như trước câu nào.

      hoàn toàn coi mỹ nhân có phong thái yểu điệu này như người vô hình.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :