1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thịnh sủng bà xã phúc hắc - Thiền Nhược Hề

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Quyển 1: Chương 21: Lại gặp mỹ nam

      Trời xanh thẳm, sau 1 giờ, ánh nắng chiếu xuống ấm áp.

      Quảng trường Tinh Hà.

      Sắc màu rực rỡ, đài phun nước bắt đầu khởi động, bọt nước bắn lên, giữa quảng trường có mấy đứa bé chạy nhảy vui đùa ầm ĩ.

      góc yên tĩnh khác, nắng ấm chiếu xuống bóng dáng mảnh khảnh bận rộn ngừng.

      đứng ở sau giá vẽ tranh, bút trong tay vẽ lại cảnh tượng bên ngoài, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn về pho tượng xa xa.

      Nhấc bút lên vẽ, đường cong dưới ngòi bút của trở nên linh động vô cùng.

      Tuy nhiên hình như hài lòng với bức họa, nên nhíu mi ngừng điều chỉnh hình ảnh.

      Hình như tâm tình vui vẻ, nên ảnh hưởng đến khung cảnh xung quanh, vẽ thế nào cũng vừa ý?

      Mộc Yên thở dài tiếng động tác tay cũng ngừng lại.

      lớp đá cẩm thạch màu đen, cây bút vẽ nhiều màu làm ra rất nhiều tác phẩm, hơn nữa tất cả đều chỉ vẽ phong cảnh ở cùng chỗ.

      Từ lúc ra khỏi nhà đến giờ, Mộc Yên biết ngồi bao lâu. Vốn định vẽ tranh để tâm tình tốt lên ít, nhưng dù vẽ thế nào đều cải thiện được cảm xúc. Bất quá, ít nhất tại cũng ra khỏi Mộc gia rồi.

      Bồ câu trắng từng đàn từng đàn bay lên lại hạ xuống. Người quảng trường cũng dần dần đứng lên.

      Đôi mắt híp lại, nhìn đám người tới lui, Mộc Yên đột nhiên cảm thấy chính mình bị lập. hiểu tại sao lại nhớ tới câu của Chu Tự Thanh " náo nhiệt là của người khác, bản thân tôi hoàn toàn có gì cả."

      Đột nhiên, có người vỗ bả vai , hồi thần lại, Mộc Yên nhìn về phía sau.

      Sau 1 giờ trưa, dưới ánh mặt trời ấm áp, bóng dáng Tạ Thần phản chiếu trước mắt , khóe môi nở nụ cười ôn nhu như lúc mới gặp.

      "Bác sĩ Tạ?" Tiểu Mộc Yên kinh ngạc, ngờ lại gặp ở đây.

      "Mộc tiểu thư, xin chào." Nho nhã lễ độ, khiêm tốn lịch . Đứng dưới ánh mặt trời vươn tay về phía .

      "Xin chào." Mộc Yên cũng bắt tay , giống tay Dung Lạc lạnh lẽo, tay Sở Hoán cực nóng, lòng bàn tay Tạ Thần ấm áp mà mềm mại.

      "Mộc tiểu thư vẽ cây sao?" Tạ Thần giọng hỏi, ngón tay thon dài nhặt tập tranh nằm nền đá cẩm thạch lên tinh tế lật xem.

      "Nhàn nhã có việc gì, tùy ý vẽ đại thôi." cười khẽ.

      "Mộc tiểu thư khiêm tốn rồi, khả năng hội họa của rất chuyên nghiệp." Tạ Thần nhìn tác phẩm, tâm tán thưởng." có học qua hội họa sao?" hỏi .

      "Chuyên môn ở đại học là hội họa và điêu khắc."

      "Trách được!" Tạ Thần ôn nhu cười, rồi sau đó lại tiếp tục , "Phong cách phác họa của rất giống với vị bằng hữu của tôi."

      "Phải ?" Trong mắt Mộc Yên lóe lên tia kinh hỉ.

      Tạ Thần gật đầu tiếp tục nhìn bức tranh.

      Sau lúc lâu, hình như vô tình liếc qua mắt cá chân của Mộc Yên, hỏi: "Chân thế nào rồi?"

      "Tốt hơn rất nhiều rồi, cám ơn bác sĩ Tạ. Lần trước bởi vì vội vàng quên cảm ơn ."

      "Mộc tiểu thư khách khí rồi, tôi là bác sĩ tư của Dung gia, đây là việc tôi phải làm."

      Mộc Yên nhìn Tạ Thần mặc quần áo đơn giản, "Bác sĩ Tạ tới đây để tản bộ sao?"

      Tạ Thần lắc đầu: "Tôi tới tìm Tuyên Tuyên ."

      "Tuyên Tuyên?"

      Nhìn bộ dáng Mộc Yên nghi hoặc, Tạ Thần cười giải thích: "Tuyên Tuyên là chú mèo màu trắng."

      ra là thế, Mộc Yên hiểu, liền hỏi, "Vậy bác sĩ Tạ tìm được chưa?"

      lời nào, mỉm cười xoay người đến bồn hoa bên cạnh.

      Ở trong bồn chủ yếu là hoa Đỗ Quyên, cánh hoa dưới ánh mặt trời nở rộ.

      Ngón tay trắng nõn sạch đẩy tán lá xanh ngắt ẩm ướt ra, con mèo màu trắng chậm rãi ra.

      "Meo meo... Meo meo... Meo meo..."

      Mèo con quơ quơ móng vuốt, bởi vì thấy được chủ nhân mà vui mừng kêu lên.

      Đôi mắt màu hổ phách, lông tơ trắng như tuyết, vô cùng thân thiết cọ thân thể mềm mại của mình vào lòng bàn tay của Tạ Thần. ôn nhu cười, sờ đầu nó, "Tuyên Tuyên, Tuyên Tuyên."

      "Rất đáng !" Mộc Yên khen.

      Tạ Thần quay đầu, nhìn vẻ mặt trẻ con của Mộc Yên, ánh mắt ôn nhu. Dù trải qua chuyện gì, rốt cuộc cũng chỉ là tiểu nha đầu mười chín tuổi, có vài thứ vĩnh viễn thay đổi.

      Đem mèo con ôm xuống dưới đất, Tạ Thần với : "Lại đây chơi với nó !"

      "Được." Tiểu Mộc Yên cười như trẻ con.

      Ngón tay tinh tế nhàng sờ vật mềm mại, phát nó cũng chống cự, liền tranh thủ vỗ về đám lông trắng như tuyết của nó.

      Mèo con tựa hồ rất thích , vươn cái lưỡi hồng nhạt liếm liếm lòng bàn tay của .

      "Đáng quá.” chơi đùa rất vui vẻ. hề chú ý tới lúc này người đàn ông bên cạnh tinh tế đánh giá mình.

      Mộc Yên cười rất vui vẻ, vẻ mặt hồn nhiên, Tạ Thần nhớ lại hình ảnh toàn thân lạnh nhạt ở Seattle, chẳng lẽ mình nhìn lầm rồi? nhíu mày, lại đúng lúc thoáng nhìn qua tiểu nha đầu tươi cười, ngọt ngào thanh thuần. có chút hoài nghi.

      Tiểu Mộc Yên đùa với con mèo, khỏi nghĩ thầm quả nhiên giống y như chủ của nó. Nhu thuận như vậy giống với thân ấm áp của chủ nó.

      "Tuyên Tuyên rất thích ." Tiểu Mộc Yên ngẩng đầu, nhìn thấy Tạ Thần đưa lọ thủy tinh.

      "Cám ơn." đứng lên cầm lấy, nhìn ôm mèo con vào trong lòng. Hình ảnh ấm áp, cũng bởi vì người đàn ông bế mèo mà cảm thấy bất ngờ. Có lẽ là bởi vì người Tạ Thần có khí chất ôn hòa, nên thấy ôm Tuyên Tuyên mới cảm thấy ấm lòng.

      lâu sau, Tạ Thần ngẩng đầu nhìn sắc trời dần tối lại, với tiểu Mộc Yên, "Xem ra trời sắp mưa rồi, Mộc tiểu thư nên về nhà nhanh !" Nhìn bắt đầu thu thập dụng cụ vẽ tranh, Tạ Thần lại : "Tôi đưa về!"

      quay đầu nhìn mỉm cười, " cần, lát nữa có xe tới đón tôi."

      "Vậy được rồi. Mộc tiểu thư hẹn gặp lại!"

      " Hẹn gặp lại!"

      Xoay người, cúi đầu với vật trong lòng, "Tuyên Tuyên, chúng ta về nhà!"

      Mộc Yên nhìn Tạ Thần xa, môi nỉ non hai chữ, "Về nhà."

      Hai chữ đó ấm áp cỡ nào, nhưng bản thân còn có nhà sao? Châm chọc cười, Mộc Yên kinh ngạc, hôm nay làm sao vậy? Đa sầu đa cảm? Lắc đầu, ánh mắt trở nên tăm tối, cảm thấy cảm xúc tốt đẹp như vậy thích hợp với mình!

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Quyển 1: Chương 22: Luyện tập em .

      Cổ Hạng, trời mưa phùn.

      Trước quảng trường, dưới cơn mưa xối xả như sương mù, có thanh tú thoải mái ngồi vẽ tranh.

      Bởi vì Cổ Hạng tồn tại từ rất lâu nên có bề dày lịch sử, thiết kế ở đây đều theo phong cách truyền thống, nên những chiếc xe bình thường đều thể vào.

      Mưa tí tách rơi xuống, đọng lại mái nhà, những tán lá xanh ngắt.

      Xa xa trong làn mưa, mọi người phải chạy như điên tìm chỗ trú mưa cũng tới dưới tán cây.

      Chỉ có thiếu nữ, hề bung dù, cúi đầu thong thả về bên này.

      Mộc Yên cố hết sức để mình bước nhanh nhất có thể, nhưng lại thể chạy, bởi vì chỗ bị thương ở mắt cá chân còn chưa khỏi hẳn, lại vẫn rất đau. Cũng chỉ có thể chấp nhận bị ướt.

      ôm giá vẽ tranh, bộ dáng có chút chật vật. Tóc dài tới thắt lưng sớm ướt đẫm, bản thân lại càng ngày càng chậm, mà mưa lại có chiều hướng lớn dần lên.

      thể tiếp tục như vậy, nếu nhất định bị bệnh, Mộc Yên nhíu mày dừng chân lại.

      lo dừng lại, cũng để ý người bên cạnh chạy trú mưa mà đụng phải , vốn dĩ đứng vững, bị va chạm làm cho cả người mất trọng tâm ngã xuống đất.

      Giá vẽ trong tay rơi xuống, giấy vẽ trắng tinh bị gió thổi bay tán loạn ra xa, rơi xuống đất lại bị mưa thấm ướt.

      quật cường cắn chặt môi tái nhợt, toàn thân đau đớn khiến chút lực để đứng dậy cũng có.

      đường người tới người lui, nhưng đều lạnh lùng vờ như nhìn thấy bị ngã, ai tốt bụng vươn tay giúp đỡ.

      "Chết tiệt!"

      Thấp giọng rủa tiếng, Mộc Yên nhìn mưa rơi, có chút hiểu. kiên trì dùng cánh tay chống thân thể, thử chậm rãi cử động hai chân, lại bởi vì mắt cá chân đau nên mất đà ngồi lại chỗ cũ. Nhìn bốn phía người tới người lui, trong lòng châm chọc: đúng là lòng người dễ thay đổi!

      Mưa bụi gợn sóng mặt nước, chiếu rọi bóng dáng thon dài.

      Ngón tay thon dài, mang theo mấy phần chững chạc. Mộc Yên có chút giật mình ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn nhưng lạnh lùng đập thẳng vào mắt .

      "Dung Lạc?" Nàng cảm thấy kinh ngạc.

      trầm mặc gì, cầm ô trong tay đưa cho , sau đó ngồi xổm xuống tay ôm lấy .

      Mộc Yên kinh ngạc trợn to hai mắt, bị nhàng ôm vào trong ngực, ngửi thấy mùi trà nhàn nhạt người . Cái ôm của Dung Lạc lạnh giống con người của , mà rất ôn hoà làm cho người ta có cảm giác muốn rời xa.

      Ôm tiểu nha đầu vào chiếc Lamborghini màu trắng bên đường, để cho thoải mái ngồi ghế, sau đó xoay người vào trong làn mưa.

      Nhặt giá vẽ rơi đất lên, Dung Lạc lại đến chỗ gần đó nhặt mấy bản vẽ rơi ở dưới mái hiên may mắn bị uớt.

      Áo gió màu trắng, sắc mặt lạnh lùng, người Dung Lạc tản ra loại khí chất xuất trần. Mà người đàn ông cao quý như vậy, lại ở trong mưa thay tìm kiếm tranh vẽ.

      Tiểu Mộc Yên có chút thất thần, xuyên qua cửa kính nhìn thấy trở lại.

      Chớp mắt cái, Mộc Yên cảm thấy hoàn cảnh này rất quen thuộc, thậm chí cảm thấy bọn họ hình như từng gặp qua .

      Mở cửa xe đem giá vẽ ướt đẫm để ra phía sau, Dung Lạc trở lại ghế lái.

      "Dung Lạc, sao lại ở chỗ này?" Mộc Yên bĩu môi nhìn .

      " ngang qua."

      " là tình cờ!" cảm kích nhìn .

      hơi nhíu mi, ánh mắt đều chú ý thấy ôm cánh tay run nhè .

      Mộc Yên lúc này mặc áo thun trắng, bên vẽ lá sen màu xanh nhạt. Nhưng bởi vì vừa rồi ngã dưới mưa mà quần áo đều lem đủ thứ màu.

      Thấy bắt đầu cởi dây an toàn của , lập tức hiểu được ý của .

      "Tôi lạnh, sao đâu. Dung Lạc, cần..."

      muốn cái gì liền bị động tác của chặn lại, vai cảm thấy ấm áp, áo gió màu trắng phủ lên người .

      "Thôi, cần rồi!" nhìn mình người toàn bùn đất vội chặn tay lại.

      "Mặc vào." Thản nhiên , đẩy tay ra, Dung Lạc cố chấp phủ áo gió lên người .

      Như muốn kháng nghị người đàn ông độc đoán này, Mộc Yên giọng than thở, " dơ mất!"

      "Em giặt!"

      Nhìn vẻ mặt thản nhiên, khóe miệng tiểu Mộc Yên giật giật, quả nhiên đánh giá quá tốt rồi.

      Con ngươi chuyển động, trong mắt lên ý cười giảo hoạt.

      "Nhưng tôi chưa từng giặt đồ, lỡ làm hư quần áo của làm sao?" Mộc Yên làm ra vẻ áy náy nhìn .

      sao." Dung Lạc thở dài.

      Nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mặt có chút động dung, tiểu Mộc Yên tiếp tục lập lại, "Đúng vậy, tôi biết giặt đồ, cho nên..."

      "Cho nên càng phải luyện tập nhiều hơn." Đẩy tay ra, quyết địnhthay .

      Luyện tập? Luyện tập em ! Ai muốn luyện tập để giặt đồ cho đàn ông! Mộc Yên nhíu mày, đáng thương hề hề nhìn Dung thiếu gia, "Haiz, tôi làm hư quần áo của ."

      "Yên tâm, nếu phá hư càng tốt." Nghiêng mặt liếc nhìn cái, Dung Lạc tiếp tục , "Còn quần áo hôm nay thay ra, Mộc tiểu thư cũng giặt sạch luôn , coi như là luyện tập."

      "Vậy cám ơn !" nghiến răng nghiến lợi, hận thể cắn chết .

      " cần khách sáo."

      Nhìn người đàn ông trước mắt cười đến ôn nhã, vì sao lại cảm thấy vừa mới trêu đùa mình.

      " vườn trà."

      thanh lạnh lùng vang lên, nụ cười bên môi biến mất. giật mình ngây người nhìn Dung Lạc, giống như người vừa rồi đối xử thân cận với phải . Trong nháy mắt liền biến thành người khác.

      Dung Lạc, rốt cuộc là người thế nào?

      Mộc gia.

      Ở sô pha lầu hai, Mộc Cẩm nằm coi phim điện ảnh. Toàn đều bị tình tiết trong phim hấp dẫn nên cũng phát người ngồi bên người sớm thấy tăm hơi.

      Trước cửa sổ lớn, Sở Hoán nhìn mưa bụi bên ngoài nhíu mày.

      biết, lúc Mộc Yên ra ngoài bao giờ nhớ mang theo ô.

      Sáng hôm nay, nhìn ra được vẻ mặt tiều tụy. Tâm tình tốt, vậy mà lại đến quảng trường Tinh Hà vẽ cảnh, giờ trời mưa vậy ở đâu?

      Lấy hiểu biết của về , Mộc Yên nhất định tìm nơi để trú mưa.

      " Sở Hoán?" Mộc Cẩm nhìn đứng xuất thần trước cửa sổ sát đất giọng gọi: “ thích phim điện ảnh sao?" yên lòng hỏi .

      " phải." Sở Hoán cười lắc đầu, "Tiểu Cẩm, em tự xem trước , đột nhiên có chút việc xảy ra muốn ra ngoài chút." xong, đợi phản ứng lập tức chạy xuống dưới lầu.

      " Sở Hoán, muốn đâu?" Mộc Cẩm bĩu môi mất hứng hô to sau lưng .

      Sở Hoán giống như nghe thấy, cầm dù vội vàng ra ngoài.

      Bung cây dù đen ra, Sở Hoán gắp gáp về phía trước. Giống lúc còn , vô số lần đến chiều tối vẫn trở về, luôn đứng ở cửa lớn Mộc gia chờ bóng dáng mảnh khảnh của xuất .

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Quyển 1: Chương 23: Ghen tị đến phát cuồng

      Đợi nửa ngày, nhìn sắc trời dần tối, Sở Hoán nhịn được lo lắng. Mưa như vậy, mang theo dù nếu mắc mưa nhất định bị bệnh, nha đầu kia lại cực kỳ ghét uống thuốc. Mỗi lần uống thuốc, đều phải la hét hơn nữa ngày mới chịu nghe lời.

      Lo lắng, lại đột nhiên nhớ tới đêm qua ở ngoài vườn, hèn mọn cầu xin quay lại với , vậy mà nha đầu chết tiệt này lại thờ ơ, làm cảm thấy tức giận.

      Nhịn được bấm số gọi cho , Sở Hoán nghĩ rằng nếu dám nhận điện thoại của , sau khi trở về nhất định cho đẹp mặt.

      "Alo... Xin hỏi ai vậy?" giọng nữ nghi ngờ thản nhiên hỏi.

      Sở Hoán liền đen mặt, nha đầu đáng chết lại dám xóa số điện thoại của .

      "Alo cái gì? Sao lại trả lời?"

      "Bây giờ em ở đâu?" Sở Hoán nghiến răng nghiến lợi.

      Tiểu nha đầu sửng sốt, ngờ Sở Hoán gọi điện thoại cho mình, trong lúc nhất thời biết nên gì.

      "Trời mưa, nhanh về nhà ." Giọng tức giận hổn hển, vẫn giống như trước kiêu ngạo.

      Đôi mắt tối sầm lại, tiểu Mộc Yên bình tĩnh : "Đêm nay tôi về."

      "Cái gì?" Giọng có chút khó tin, "Mộc Yên, trễ thế này, em ở đâu?"

      "Đêm nay tôi về, phiền giúp tôi tiếng với ba." Bình thường mà xa cách, "Nếu có gì nữa, tôi cúp máy đây."

      "Nha đầu chết tiệt kia, em dám cúp điện thoại thử xem!" Sở Hoán rống giận, " nhiều cái gì, buổi tối trở về nhà! đứa con ở bên ngoài có rất nhiều nguy hiểm em biết sao? Em cho ..."

      "Cám ơn Sở Hoán quan tâm." Mộc Yên ngắt lời trách móc của : "Xin yên tâm, tôi ở cùng với Dung Lạc."

      Thân thể Sở Hoán cứng đờ, ngón tay nắm di động trắng bệch, cố gắng áp chế lửa giận, gằn từng tiếng: "Mộc, Yên, lặp lại lần nữa, em nhanh chóng về nhà cho !"

      Vẫn bá đạo giống như trước đây! Tiểu Mộc Yên châm chọc cười, "Tôi ở với vị hôn phu của mình rất an toàn, hơn nữa, chuyện này hình như liên quan đến Sở Hoán!"

      Cầm dù trong tay, Sở Hoán tức đến cả người run lên. hét vào di động, "Mộc Yên, em câm miệng! Đừng để cho coi thường em!"

      Kiềm chế cơn tức giận tắt điện thoại, Sở Hoán đứng dưới mưa, mặc cho toàn thân đều bị ướt.

      "Nha đầu chết tiệt, quả thực rất nhẫn tâm!" nắm chặt quyền, đầu cúi thấp, "Mộc Yên, em luôn biết cách làm sao để đâm đao vào lòng !"

      Mưa rơi tích tí xuống đất, từng giọt nước rơi xuống bóng dáng độc của Sở Hoán.

      Vườn trà.

      Thấy di động truyền đến tiếng ngắt máy, Mộc Yên ngây ngốc đứng trước cửa sổ lâu.

      Đến khi Dung Lạc đẩy cửa ra đứng sau lưng , cũng phát .

      "Đến khách phòng tắm nước ấm ." nhìn thất thần trước mắt, giọng vẫn bình tĩnh như trước.

      Mộc Yên quay đầu, nhìn thấy Dung Lạc thay quần áo ở nhà, cảm thấy thiếu mất ba phần lạnh lùng, lại tăng thêm ôn nhuận. Làm cho người khác nhịn được muốn tới gần.

      Tiểu nha đầu cười cười, kiễng mũi chân, hôn lên mặt , theo nữ hầu ở phía sau xuống lầu.

      Vừa thấy Mộc Yên ra, hai nữ hầu vội vàng qua đỡ .

      Tiểu Mộc Yên nhíu mày, tuy rằng chân bị thương nhưng cũng cần hai người nâng !

      Mộc Yên cười với họ: " Hai người dẫn đường là đươc rồi, tôi có thể tự ."

      "Thiếu phu nhân, đây là thiếu gia phân phó." trong đó lên tiếng trả lời.

      Thiếu phu nhân? Nghe xưng hô này, Mộc Yên nhịn được bĩu môi. quả nhiên vẫn chưa thích ứng.

      Sương trắng lượn lờ.

      Trong phòng tắm.

      Bồn tắm màu trắng, mặt khắc hoa văn tinh xảo.

      Hơi nước ấm khí dày đặc, sương khói lượn lờ tỏa ra mùi thơm của hoa Mân Côi.

      Tiểu Mộc Yên tựa vào cạnh bồn tắm, khuôn mặt nhắn trắng nõn vì hơi nước ấm mà đỏ bừng.

      Cởi búi tóc đuôi ngựa xuống, tức , sợi tóc tán loạn trút xuống dưới, nổi mặt nước xen lẫn những cánh hoa hồng.

      Mộc Yến phát ra tiếng thở thoải mái, ngồi trong bồn tắm, thân thể rốt cục được thả lỏng. Vẻ mặt lại bắt đầu trở nên hốt hoảng.

      vẫn nghĩ rằng Sở Hoán ở trong lòng mình để lại lỗ hổng, rất khó khép lại, nhưng lúc này ngay cả chút cảm giác thống khổ đều có. Đêm đó tranh chấp với Sở Hoán, ngược lại cảm thấy rất thoải mái. Có lẽ, giống như Tưởng Vũ Phi , cũng thích Sở Hoán, chỉ có cảm giác ỷ lại mà thôi.

      Mộc Yên vĩnh viễn hiểu Sở Hoán, cho dù ở bên cạnh mình như trước kia. Sở Hoán là người rất giỏi che dấu, là người khó có thể nắm lấy, thích hợp. Những điều này vẫn biết. Ở Mộc gia, Sở Hoán luôn tự ý thức mình là con nuôi, lúc còn để cho người ta yên tâm, chuyện công bằng xảy ra người , cũng hề oán hận câu. Có lẽ là giỏi nhẫn, mặt luôn tươi cười sáng lạn làm cho mọi người đều bỏ qua cảm xúc của . Người đàn ông này kỳ cũng độ lượng giống như ngoài mặt.

      Tuy nhiên, mọi chuyện sớm còn liên quan đến nữa rồi! Lưu luyến cũng chỉ làm mình bị thương.

      Nước có chút lạnh, đứng dậy ra.

      Bộ đồ tắm màu trắng mới tinh, vẫn còn bị niêm phong.

      Hơi dùng sức mở ra, áo tắm bên trong cực kỳ mềm mại.

      Mộc Yên biết Dung Lạc lại chuẩn bị áo tắm cho phụ nữ, nhưng cũng cần chuẩn bị, chỉ cần là đồ mới thôi. Bởi vì có bệnh sạch nghiêm trọng.

      Nhưng mà, đến ngày nào đó.

      Mộc Yên vùi đầu vai Dung Lạc hỏi: "Vì sao mỗi lần đưa cái gì cho em đều được đóng gói bằng túi nhựa?"

      Thí dụ như, khi đưa cho cái ly dùng để uống nước, mỗi tờ tạp chí văn nghệ, thậm chí là cây bút để viết... Đều được gói trong túi nhựa trong suốt.

      " có gì, chỉ muốn cho em biết những thứ này chưa từng có ai dùng qua, là cố ý chuẩn bị cho em." nhìn , biểu tự nhiên mà sủng nịch.

      Có đôi khi khiến người khác cảm động phải chuyện gì kinh thiên động địa, chỉ cần cẩn thận chăm sóc cuộc sống là có thể gây cảm động rồi. Nhưng mà, về sau Dung Lạc luôn ôn nhu đến mức làm cho Mộc Yên đau lòng.

      Cửa phòng tắm bị mở ra, Mộc Yên nhìn thấy nữ hầu lúc nãy.

      "Thiếu phu nhân, thiếu gia ở nhà ăn chờ ." Nữ hầu chủ động tiến lên đây giúp lau tóc, động tác này làm cho nàng cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh, nhưng làm cho kinh ngạc hơn chính là cách xưng hô 'Thiếu phu nhân'.

      " cần phiền phức, tôi có thể tự làm." Mộc Yên cười có chút xấu hổ, cũng phải mình tay chân, cần bắt người khác lau tóc cho mình?

      Tuy rằng trong nhà cũng có nữ hầu, nhưng tiểu Mộc Yên thích sai khiến bọn họ. cảm thấy giữa người với người nên được đối xử ngang hàng.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Quyển 1: Chương 24: Sỗ sàng!

      theo nữ hầu đến nhà ăn.

      Tiểu Mộc Yên nhìn cảnh tượng trước mắt mà hơi kinh ngạc.

      Dưới ngọn đèn nhu hòa, người đàn ông lạnh lùng đầy cao quý đứng trong nhà ăn.

      Mùi đồ ăn tràn ngập trong khí.

      Tiểu nha đầu ngẩn người, ngờ Dung Lạc xuất thân là danh môn công tử lại biết nấu cơm.

      Mặc quần áo ở nhà thoải mái, ngón tay thon dài. Dung Lạc cầm thìa khuấy trong nồi, cho dù là nấu ăn, động tác của cũng đều rất tao nhã.

      Đây là Dung Lạc, luôn lơ đãng để ý, nhưng khí chất phát ra từ người lại làm người ta kinh tâm động phách. có người phụ nữ nào có thể kháng cự người đàn ông như vậy. Đương nhiên cũng bao gồm cả bản thân .

      Tiểu nha đầu dựa vào vách tường, lẳng lặng nhìn động tác của Dung Lạc.

      Mộc Yên đột nhiên cảm thấy người phụ nữ nào được thích nhất định rất hạnh phúc, đương nhiên người kia nhất định phải là . Nghĩ đến đây hiểu tại sao lại cảm thấy mất mát.

      " làm cái gì ngon vậy?"

      “ Tắm xong rồi?" Dời mắt sang nhìn , nhìn vào áo tắm của .

      Gật đầu, cười sáng lạn, so với biểu vừa rồi của quả giống như hai người khác nhau.

      "Thực thể tưởng tượng được lại biết nấu cơm?" Mộc Yên vào phòng bếp, chớp mắt tán thưởng mấy câu, "Cũng rất thơm nha!"

      Buông thìa xuống, Dung Lạc xoay người lấy chén bát từ trong trạm ra.

      Nhìn mặt chút thay đổi đưa chén cho mình, tiểu Mộc Yên ngẩn người. Lúc phản ứng lại mới hỏi: "Cái này là canh nấu sao?"

      "Ừ."

      Nhìn bưng chén lên định uống, lại giữ chặt cánh tay ngăn cản động tác của .

      Dung Lạc bỏ thìa vào chén sau đó mới buông tay ra.

      Nhìn vẻ mặt hiểu , thản nhiên nhắc nhở: " Uống!"

      Chỉ chữ, lại làm cho thất thần rất lâu.

      Chờ phản ứng lại, thấy Dung Lạc cách rất gần.

      Hơi thở người có mùi trà tươi mát, chỉ cần cúi đầu, chóp mũi hai người liền có thể chạm vào nhau. Tiểu Mộc Yên mặt thoáng trở nên lúng túng. có biện pháp về lui về sau, nhưng phía của lại là tủ bát lạnh lẽo.

      "Dung Lạc." Thanh Mộc Yên có chút run rẩy mất tự nhiên.

      "Ừ."

      "Có phải chúng ta quá thân cận rồi ?"

      “ Ừ." Dung Lạc nhợt nhạt đáp lại.

      'Ừ' là có ý gì? Nhìn người đàn ông này càng lúc càng đến gần, trong lòng tiểu Mộc Yên thầm thán: Thiếu gia, chẳng lẽ ngài biết lúc này nên lui về phía sau vài bước sao?

      lúc sau, hai gò má Mộc Yên càng ngày càng hồng.

      "Em rất nóng sao?"

      ", có."

      "Vậy vì sao lại đỏ mặt?"

      Tiểu nha đầu xấu hổ lắc đầu, trong lòng lại thầm: tên đàn ông như dựa gần như vậy, sao lại đỏ mặt được?

      "Mộc Yên."

      Tiếng lạnh lùng vang lên bên tai , bởi vì Dung Lạc tới gần, Mộc Yên có thể cảm giác ràng hơi thở ấm áp khi chuyện phà lên vành tai mình. Hơi thở mang theo hương trà tươi mát, nhợt nhạt thản nhiên, nhưng lại làm cho cảm thấy mặt khô nóng.

      Cúi đầu, Mộc Yên có chút biết làm sao lui về phía sau, lưng đụng tới tủ bát, còn chỗ trốn.

      Ngón tay thon dài của Dung Lạc xẹt qua hai má .

      Mộc Yên xấu hổ nghiêng đầu, khuôn mặt trắng nõn mất tự nhiên đỏ ửng.

      Nhìn bộ dáng xấu hổ quẫn bách, khuôn mặt lạnh lùng của Dung Lạc đột nhiên xuất nụ cười.

      "Mộc Yên." lại lần nữa gọi , giọng vô tình xẹt qua màng nhĩ của , làm cho nhịn được run lên.

      "Ừ."

      "Em tránh ra để tôi lấy cái thìa !" Chỉ tủ bát phía sau , Dung Lạc có lòng tốt nhắc nhở.

      Trong nháy mắt Mộc Yên hiểu được liền cảm thấy cực kỳ quẫn bách, vội vàng nghiêng người né ra, hai má sớm đỏ hơn cả canh hoa hồng Mân Côi bàn.

      Nhìn bộ dáng đáng , Dung Lạc cười khẽ.

      lúc lâu sau, thở dài tiếng lại xoay người sang chỗ khác khuấy canh.

      Bàn ăn bằng gỗ khắc hoa văn cổ xưa, khác với phong cách Châu Âu xa hoa của Mộc gia. Vườn trà này mọi thứ đều có dáng vẻ cổ điển, khắp nơi đều cho thấy tính cách bất phàm của chủ nhân.

      Khăn trải bàn gấp gọn, bàn ăn tinh xảo, hai chén khắc hoa văn.

      cùng ngồi đối mặt nhau trước bàn ăn.

      Nếm thử con tôm bóc vỏ hầm với nấm hương, mềm mại, hương vị của nấm hương và tôm quyện vào nhau ăn cực kỳ ngon miệng.

      " ăn nhiều chút." Tiểu nha đầu gắp miếng đậu hủ đặt vào trong bát Dung Lạc, ràng thấy sửng sốt.

      Lúc này mới nhớ ra bệnh sạch của người đàn ông này so với mình còn nghiêm trọng hơn nhiều, là vì tâm lý, nhưng còn Dung Lạc quá khác người.

      Tiểu Mộc Yên chưa kịp hối hận vì hành vi của mình, thấy người đàn ông ngồi đối diện lẳng lặng ăn hết.

      Thấy bộ dáng có chút kinh ngạc, Dung Lạc buông bát đũa đón nhận tầm mắt của .

      "Sao vậy?" hỏi bình tĩnh.

      Thu lại biểu tình kinh ngạc, tiểu nha đầu nhìn thức ăn bàn chậm rãi giải thích, "Chỉ là nhớ ra hình như thích người khác gắp đồ ăn cho mình."

      "Ừ."

      Vậy còn ăn đồ ăn tôi gắp? Trong lòng Tiểu Mộc Yên thầm , thấy rất thích ăn, lại gắp miếng khác cho .

      " Vì tôi thích, chỉ vậy thôi." Dung Lạc cầm lấy đũa nhìn , lại bổ sung thêm câu, "Còn nữa, tôi chỉ ăn đậu hủ do em gắp."

      rất bình tĩnh, nhưng người nghe lại thể bình tĩnh như vậy.

      Tay run lên, tiểu Mộc Yên suýt nữa làm rơi thìa.

      Khóe miệng giật giật, tuy rằng mình hiểu được ý của , nhưng Dung thiếu gia cũng quá tự nhiên rồi, có thể đừng hết mọi chuyện ra như vậy được ! Cảm giác ái muội ràng này làm cho rất khó xử.

      có chú ý tới nha đầu trước mặt thay đổi sắc mặt, Dung Lạc vẫn như trước im lặng ăn đậu hủ, tướng ăn tao nhã, nhã nhặn.

      "Ngày mai theo tôi đến Dung gia." rất bình tĩnh.

      Tiểu Mộc Yên lại kinh ngạc ngẩng đầu lên, biết nếu kết hôn ít nhiều gì cũng phải gặp trưởng bối hai bên. Nhưng cũng chưa chuẩn bị tốt tâm lý.

      "Nhất định phải là ngày mai sao?" nhìn , con ngươi đen nhánh ràng bất an.

      "Ba mẹ tôi thường ở nhà, ngày mai tới là tốt nhất."

      "Quả nên đến gặp mặt bác trai bác ." nhìn mỉm cười để an tâm, "Ngày mai chúng ta cùng ." Tiểu Mộc Yên cười sáng lạn, nhưng tay cầm thìa liều mạng khuấy đều trong bát cho thấy bối rối.

      " cần lo lắng."

      ngờ lại mẫn cảm như thế, cảm nhận được bất an, tiểu Mộc Yên kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn .

      "Ăn cơm xong nghỉ ngơi cho tốt." Buông tay ra, Dung Lạc trầm mặc tiếp tục ăn cơm.

      Cơm chiều xong, để nữ hầu dọn bát đĩa.

      Hai người ngồi ở sô pha thượng thưởng thức ít trà nóng.

      “ Nghỉ ngơi sớm ." dặn xong, phân phó nữ hầu đưa về phòng ngủ.

      Nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường ở phòng khách, Mộc Yên nắm cánh tay nhíu mày , "Mới chín giờ, tôi còn chưa muốn ngủ!" ràng là làm nũng, nữ hầu nhìn hai người vô cùng thân thiết, cúi đầu yên lặng nở nụ cười.

      Tiểu Mộc Yên cười, nắm lấy cánh tay Dung Lạc thấp giọng hỏi: " cũng ngủ sớm như vậy sao?"

      ", tôi còn vài văn kiện phải xem."

      "Tôi cùng được ?" lấy lòng hỏi lại lần, "Được ?" Rất có hương vị làm nũng.

      Nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của , Dung Lạc bao giờ thay đổi quyết định của mình lại gật đầu đáp ứng.

      Nhìn khuôn mặt tươi cười lóa mắt, hơi nhíu mày: Bắt đầu từ khi nào mà lại có ảnh hưởng đến quyết định của mình như vậy?

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Quyển 1: Chương 25: Đồng giường cộng chẩm

      Dung Lạc và Mộc Yên tay trong tay đến thư phòng lầu hai.

      mặt bàn màu trắng sạch , bên cạnh máy tính từng xấp văn kiện được sắp xếp chỉnh tề.

      Thư phòng giống như chủ nhân của nó, nghiêm túc mà có trật tự, báo chí, sách phân loại rất ngay ngắn.

      Mộc Yên nhìn thấy giá sách có bộ sách nghệ thuật, có chút kinh ngạc qua lấy cuốn mới nhất ra lật xem .

      " cũng thích sách này sao?" Mộc Yên kinh hỉ hỏi .

      "Ừ."

      "Lúc tôi ở nước ngoài thích nhất là sách bản đồ của nhà xuất bản này." Bồ sách này hàng năm chỉ ra kỳ, khi đó mỗi năm Mộc Yên đều mua, nhưng sau khi tốt nghiệp bởi vì trong nhà xảy ra rất nhiều chuyện nên cũng mua nữa. ngờ Dung Lạc lại có đầy đủ các kỳ.

      Nhìn mặt vui vẻ tươi cười, Dung Lạc lại đến giá sách lấy ra hai bản."Đến phòng khách xem ."

      chỉ lấy cho mình phần văn kiện với ra sô pha phòng khách.

      Ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi tí tách, bên trong lại ấm áp, hoà thuận vui vẻ .

      sô pha màu trắng, vẻ mặt người đàn ông lạnh lùng hết sức chuyên chú nhìn văn kiện báo cáo của công ty.

      Ngón tay thon dài cầm cây bút màu đen ký tên, ngòi bút viết viết vẽ vẽ, Dung Lạc ngẫu nhiên dừng lại chút để suy nghĩ.

      Mộc Yên ngồi ở bên cạnh , trong tay cầm tập tranh tinh tế lật xem.

      Phòng khách im lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng trang giấy sột soạt.

      Tuy hai người đều im lặng chuyện, nhưng trong khí lại có hương vị an nhàn ấm áp.

      Dung Lạc lơ đãng ngẩng đầu, tầm mắt dừng lại người .

      Dưới ánh đèn nhu hòa, tiểu nha đầu tựa vào sô pha lật xem tập tranh, mặc dù tóc dài nhưng ngoài ý muốn để tùy tiện, tự nhiên dính hai sườn má trắng nõn của . Lông mi dài như cánh hoa Điệp, cử động nhàng run run.

      Có thể là mệt nhọc, nhàng ách xì 1 cái, có vẻ rất đáng . Đôi mắt kèm nhèm vừa đúng lúc nhìn vào mắt của Dung Lạc.

      "Mệt mỏi ngủ ."

      lắc đầu, giở tính trẻ con bĩu môi: " cần, tôi muốn ở cùng !" Mộc Yên cố gắng mở to hai mắt, tiếp tục nhìn tập tranh trong tay.

      Ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường mười hai giờ, lại nhìn nha đầu bên cạnh kiên cường chống đỡ, Dung Lạc có chút bất đắc dĩ.

      Nhớ tới vô số lần mất ngủ, bản thân đều mình ngồi trong thư phòng cho đến khuya. Cùng với đám văn kiện buồn tẻ chán nản, phiền muộn pha bình Bích Loa Xuân. Chậm rãi uống cho đến sáng.

      Đêm nay lại vì có người làm bạn nên cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh.

      Cảm giác được sức nặng vai, Dung Lạc quay đầu lại, phát Mộc Yên ngủ.

      Đầu tựa vào vai , tập tranh để qua bên.

      Bởi vì Dung Lạc hơi di động bả vai, đầu của cũng dần dần ngã xuống đùi .

      Giật mình, điều chỉnh tư thế chút rồi gối đầu đùi Dung Lạc nặng nề ngủ.

      Nữ hầu đưa nước trà tới, vừa vào liền nhìn thấy màn ấm áp như vậy.

      sô pha, Dung Lạc cẩn thận nhìn văn kiện, tiểu Mộc Yên gối đầu đùi ngọt ngào ngủ.

      Nhìn thấy có người tới Dung Lạc ra hiệu được lên tiếng, giọng kêu đem chăn ở phòng ngủ lại đây.

      Qua lúc lâu sau, văn kiện được xem xong.

      Dung Lạc chuẩn bị khép lại, lại nghe thấy có tiếng truyền đến.

      Rồi sau đó cảm thấy người gối đầu đùi bắt đầu phát run ngừng.

      Lông mi Mộc Yên run rẩy, sắc mặt của tái nhợt như tờ giấy.

      trán ngừng chảy ra mồ hôi lạnh.

      ...

      Trong giấc mơ bầu trời tối đen thấy ánh sáng.

      Trong phòng tối đen, người phụ nữ tay chân bị dây xích sắt trói lại, thể cử động. người , quần áo bị rách nát, từng dấu xanh tím lộ ra, sắc mặt tái nhợt đen tối, khóe miệng chảy máu tươi ghê người.

      Vài người đàn ông mặc đồ đen đè người phụ nữ liều mạng giãy dụa lại, hai người cột vào ghế, người khác lấy ra cái roi da.

      "Bá" tiếng, tiếng roi da phá gió hung hăng quật xuống người .

      ...

      "Tiểu Yên?" Nhìn thấy nước mắt ở khóe mắt , Dung Lạc nhíu mày.

      "Tiểu Yên?" tiếp tục gọi.

      Giống như nghe được tiếng của , Mộc Yên đột nhiên mở hai mắt, ngơ ngác nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mắt, chậm rãi ngồi dậy.

      lâu sau, mới hồi thần lại."Gặp ác mộng thôi, quấy rầy đến sao?" thấy có lỗi cười cười.

      " có."

      "Xem xong văn kiện rồi sao?" Hai tay nắm cánh tay , đầu tựa vào vài nhu thuận cọ cọ.

      "Còn chút."

      " muộn rồi, nên nghỉ ngơi !" Chỉ đồng hồ treo tường, đứng lên lôi kéo rời khỏi sô pha."Ngày mai phải muốn gặp Dung bá bá và Dung bá mẫu sao? Nhanh ngủ !"

      Đưa Mộc Yên đến phòng khách lầu hai, mở đèn tường lên.

      "Sớm nghỉ ngơi ." đứng bên mở cửa ra, , "Phòng của tôi ở kế bên, có chuyện gì em có thể tìm nữ hầu hoặc cũng có thể qua tìm tôi." Trước khi ra ngoài còn nhìn cái, Dung Lạc thản nhiên , "Ngủ ngon."

      Động tác bước bị cản lại, hơi giật mình.

      ràng cảm thấy thắt lưng bị hai cánh tay ôm lấy, là tiểu nha đầu đứng sau lưng ôm lấy .

      "Dung Lạc." gọi , dán mặt sau lưng . "Tôi sợ!" Ôm cánh tay chặt.

      Dung Lạc tránh khỏi vòng tay , xoay người nhìn lại.

      "Ở lại đây với tôi được ?" Mộc Yên nhào vào lòng , vùi đầu trong ngực .

      Thấy lời nào, có chút ủy khuất, "Tôi sợ, phòng lớn như vậy tôi muốn ở mình!"

      Lắc lắc cánh tay , ngẩng đầu nhìn , "Dung Lạc, gặp ác mộng rất khổ sở, ở lại với tôi được , được ?"

      Sớm biết đáp ứng, Mộc Yên muốn buông ra. thấy người trước mắt gật đầu.

      Dưới ánh đèn nhu hòa, : "Được."

      Kinh ngạc ngẩng đầu nhìn , ngờ người lạnh lùng xa cách như lại đáp ứng này cầu vô lý này của . phải rất chán ghét người khác đụng vào mình sao, Mộc Yên cúi đầu cười khổ: như vậy có tính là tự mua dây buộc mình ?

      Cảm xúc khiếp sợ rất nhanh bị của ý cười che dấu, "Đây là do , được đổi ý!" Ra vẻ vui vẻ vì ở lại, đôi mi thanh tú của tiểu Mộc Yên hơi nâng lên.

      Tắt đèn, trong phòng hoàn toàn tối đen.

      giường lớn, Dung Lạc nằm ở bên phải, Mộc Yên nằm bên trái.

      Bởi vì giường lớn, hai người nằm đó hề chật chội ngược lạị ở giữa rất rộng.

      Yên tĩnh, trong bóng đêm hai người đều tự đắp chăn.

      "Dung Lạc." lên tiếng đánh vỡ im lặng, " ngủ chưa?" Kéo chăn ra, ngồi dậy.

      "Chưa."

      "Tôi rất lạnh." hờn dỗi lại gần .

      Đến khi đụng đến người , tiểu nha đầu mới dựa vào mà nằm xuống.

      " lạnh ?" Mộc Yên hỏi , trong bóng đêm ánh mắt sáng ngời, động lòng người.

      "Rất tốt."

      "Nhưng tôi rất lạnh!" Tiểu Mộc Yên oán giận, hai tay gắt gao ôm thắt lưng ." được đẩy ra!" bá đạo .

      Trong ngực tìm vị trí thoải mái, cả người đều cuộn trong lòng .

      "Dung Lạc." Tiểu nha đầu ngẩng đầu nâng cằm lên hôn xuống, miễn cưỡng ngáp cái , "Ngủ ngon."

      Dung Lạc nhìn người trong lòng nhanh chóng tiến vào mộng đẹp, kéo chăn đắp lên người .

      Cơ thể tiểu nha đầu ấm áp, ôm vào trong ngực rất mềm mại. Người tỏa ra hương hoa.

      Mộc Yên ngủ say nhưng hai tay vẫn cố chấp vòng quanh .

      Trong mông lung, hình như nghe được tiếng thở dài: Rốt cục em muốn làm cái gì?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :