1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thịnh sủng bà xã phúc hắc - Thiền Nhược Hề

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Quyển 1: Chương 15: Tiệc tối ở Mộc gia

      Phòng khách Mộc gia.

      Dưới ánh đèn hoa lệ, Mộc Quốc Hồng ngồi nghiêm chỉnh, rúc vào bên người ông ta là Hứa Nhã Như dung mạo tinh xảo.

      "Mẹ, đây là quà con và Sở Hoán mang về từ nước Mỹ cho mẹ." Mộc Cẩm đầu tóc quăn xinh đẹp, cười duyên ôm hộp quà màu hồng nhào vào trong lòng Hứa Nhã Như.

      "Đều lớn như vậy, còn giống như đứa trẻ." Hứa Nhã Như ra vẻ trách cứ, nhưng đôi mắt lại tràn đầy vui sướng.

      Tháo chiếc nơ tinh xảo ra, vòng cổ trân châu đen hoa lệ mượt mà sáng rạng rỡ dưới ánh đèn.

      "Đẹp quá!" Mộc Cẩm cầm vòng cổ trân châu chậm rãi đeo lên cổ Hứa Nhã Như, "Mẹ, đây là do Sở Hoán chọn cho mẹ! Thích ?"

      "Ta món quà này thể do con chọn, vẫn là Sở Hoán tinh mắt." Hứa Nhã Như từ ái cười nhìn về phía Sở Hoán.

      "Dì Hứa khách khí." Sở Hoán biểu đạm bạc, "Chỉ là chút tâm ý của con mà thôi." Quay đầu lại đón nhận ánh mắt của Mộc Quốc Hồng ngồi ở sô pha, " Bác Mộc, quà của ngài là cây gôn mà danh thủ gôn từng dùng qua, biết ngài thích đánh gôn, vừa lúc đến hội đấu giá nên để Mộc Cẩm mua về cho ngài."

      "Ừ, là ta nuôi lớn con, quả nhiên uổng công thương con."

      Câu “ Là ta nuôi lớn con' làm lòng Sở Hoán run lên, nội tâm rối rắm lạ thường.

      Mộc Quốc Hồng phát lúc này Sở Hoán thay đổi sắc mặt, ông ta nhìn thấy Sở Hoán lớn lên vô cùng cường đại nên từ đáy lòng sinh ra cảm giác tự hào."A Hoán, tiếp tục cố gắng, trở nên cường đại để công ty Mộc gia càng thêm hưng thịnh."

      "Con nhất định phụ kỳ vọng của bác Mộc, cố gắng ."

      "Tốt Tốt."

      Mộc Quốc Hồng vui vẻ cười to, lúc này Sở Hoán lại cúi đầu, ai có thể nhìn thấy cảm xúc của .

      “ Khi nào Mộc Yên trở về, phải gọi điện thoại kêu con bé và Dung Lạc trở về ăn cơm sao, sao còn chưa trở về?" Mộc Quốc Hồng nhìn thoáng qua phòng khách, nhíu mày.

      Câu này vừa mới dứt, ba người ngồi ở sô pha với ba sắc mặt khác nhau.

      "Lý quản gia mau hối thúc ." Mộc Quốc Hồng trầm giọng phân phó.

      "Lão gia, vừa mới gọi điện thoại qua hỏi, tiểu thư và Dung thiếu gia đường." Lý quản gia khom người đáp lại.

      "Vậy là tốt rồi." Mộc Quốc Hồng lại hỏi, "Bữa tối chuẩn bị xong chưa?"

      "Theo ngài phân phó mọi thứ đều chuẩn bị xong."

      "Chúng ta qua đó thôi."

      "Được, lão gia."

      Mộc Quốc Hồng đứng dậy, Hứa Nhã Như cũng theo sát ở phía sau. Mộc Cẩm chạy lên kéo tay Hứa Nhã Như, mẹ con hai người cười trước Sở Hoán.

      Phòng ăn lầu .

      Bàn ăn màu trắng lịch tao nhã, bàn bày những chiếc đĩa trắng tinh xảo, dao nĩa inox dưới ngọn đèn sáng bóng. Ly nước chân dài trong suốt.

      Bình hoa đặt bàn, hoa hồng trắng lẳng lặng thổ lộ u buồn.

      Bốn người vừa mới ngồi xuống chợt nghe tiếng chuyện, từ hành lang truyền đến tiếng bước.

      "Nhị tiểu thư, lão gia ở phòng ăn." Là tiếng của Lý quản gia.

      "Chúng ta qua thôi." Trong đại sảnh truyền đến tiếng cười khẽ làm lưng Sở Hoán cứng đờ.

      " Tiểu Yên làm sao vậy, ngay cả cũng được sao?" Trông thấy Mộc Yên được Dung Lạc đỡ vào, Mộc Cẩm thân thiết hỏi cũng mang theo ý châm chọc.

      "Con chuyện đàng hoàng chút cho ta." Hứa Nhã Như trừng mắt nhìn Mộc Cẩm, quay đầu lại, bộ từ mẫu đứng lên hỏi, "Tiểu Yên, chân bị thương sao?"

      Biết còn cố hỏi, Mộc Yên nhíu mi. Nhưng tươi cười mặt cũng giảm, "Cám ơn dì Hứa quan tâm, con sao."

      "Tiểu Cẩm hiểu chuyện, hai đứa là chị em nhà, cần để ý." Mộc Quốc Hồng vào câu, lại làm nụ cười bên môi Mộc Yên trở nên quỷ dị, chị em nhà? châm chọc.

      ngồi xuống sau đó cười , "Ba yên tâm, điểm ấy con vẫn hiểu được."

      "Tiểu Yên em có ý gì?" Mộc Cẩm bĩu môi trừng mắt ngồi ở đối diện Mộc Yên, đây phải là chỉ trích mình hiểu quy củ sao.

      Mộc Yến nháy mắt mấy cái, quyến rũ động lòng người, tựa tiếu phi tiếu , "Ý tại lời ."

      "Em..."

      "Tiểu Cẩm, vào phòng bếp bảo Lý quản gia kêu người hầu mang đồ ăn lên." Hứa Nhã Như ngắt lời Mộc Cẩm.

      "Mẹ, sao mẹ có thể..."

      "Nhanh !"

      "Hừ!" Hừ lạnh tiếng, Mộc Cẩm đứng dậy về phía phòng bếp. Lúc này bàn cơm Mộc Yên, Dung Lạc và Sở Hoán biết nghĩ gì đều giữ im lặng.

      Mộc Quốc Hồng ngồi ở giữa cau mày, hai đứa con này lúc còn hòa thuận, đến khi lập gia đình vẫn như vậy.

      Nữ hầu bưng thức ăn ra, chỉ chốc lát bàn cơm liền đủ loại đồ ăn.

      "Phanh" chai rượu bị mở ra, rượu được rót vào ly từng người. Chỉ có mình Mộc Yên là có.

      Thấy như vậy, Hứa Nhã Như nhìn nữ hầu trách cứ, "Sao rót rượu cho nhị thiểu thư?"

      Nữ hầu cúi đầu muốn gì đó, chợt nghe thấy Mộc Yên mở miệng trước, "Dì Hứa nên trách ấy, là con cho ấy rót rượu cho con."

      "Tiểu Yên muốn uống rượu thôi." Mộc Quốc Hồng thở dài, “ Cùng người trong nhà ăn cơm, tùy ý chút là tốt rồi."

      Mộc Yên cười gật đầu, gọi Lý quản gia lại : "Lý thúc, cho con chén trà Bích Loa Xuân nóng."

      "Được, tiểu thư chờ lát."

      Sắc mặt Sở Hoán hơi đen, phải thích nhất là rượu nho sao, từ khi nào thích uống trà ? Tính cách thay đổi, sao thói quen cũng thay đổi theo!

      "Nhị tiểu thư, trà của ." Chỉ chốc lát sau Lý quản gia bưng nước trà lên.

      "Cám ơn."

      Bên cạnh Dung Lạc liếc mắt nhìn Mộc Yên cái, cũng gì.

      Mộc Quốc Hồng ngồi ở giữa phất tay ý bảo hạ nhân đều ra ngoài, phòng ăn liền chỉ còn lại người nhà.

      "Tiệc tối nay là để hoan nghênh tiểu Cẩm trở về, cũng để chúc mừng hôn lễ của Dung Lạc và Tiểu Yên." Nghe được hai chữ "Hôn lễ", Mộc Yên và Sở Hoán đều trầm xuống.

      Cùng giương mắt nhìn, tầm mắt hai người lần lượt thay đổi, trong mắt Sở Hoán ràng lên vẻ đơn khiến cho tiểu Mộc Yên khổ sở.

      Rất nhanh liền thu tầm mắt lại, có chút chột dạ cúi đầu. ràng là tự rời khỏi , vẻ mặt vừa rồi là có ý gì? phải quyết định thản nhiên để ý sao, vì sao chỉ ánh mắt của cũng khiến cho khổ sở hít thở thông?

      Mà Dung Lạc ngồi bên cạnh tất nhiên cũng chú ý tới việc hai người trao đổi ánh mắt, nhưng sắc mặt vẫn lạnh lùng đạm bạc như trước.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Quyển 1: Chương 16: Mộc Cẩm thất thố

      bàn cơm, mặt Mộc Quốc Hồng lên vẻ vui sướng ràng, " Hiếm khi nhà chúng ta có song hỷ lâm môn, mọi người uống cạn ly !"

      Mọi người đều cầm ly lên, tiểu Mộc Yên lấy ly rượu trong tay Dung Lạc ra, làm hơi run lên, nhưng cũng ngăn cản động tác của . Mộc Yên đưa Bích Loa Xuân nóng cho , mỉm cười nhìn , vô cùng thân thiết bên tai Dung Lạc, "Rượu sâm banh rất lạnh, uống trà nóng . Vị giác của tốt, vừa mới uống thuốc xong."

      Dung Lạc được săn sóc cảm thấy nghi hoặc, bỗng nhiên nhớ lại hôm nay lúc uống thuốc cũng ở bên cạnh, liền hiểu được vì sao biết vị giác của tốt .

      "Đinh, đinh, đinh..."

      Ly thủy tinh trong suốt va chạm, phát ra tiếng vang thanh thúy liên tiếp ngừng.

      Sở Hoán sâu sắc quan sát Mộc Yên và Dung Lạc đổi ly, tất nhiên hiểu được chén trà Bích Loa Xuân kia là cố ý chuẩn bị cho ai. Nội tâm nhịn được châm chọc: Mới gặp mặt vài lần, liền có thể đón ý hùa theo thói quen của !

      Rồi sau đó mới nhớ đến chuyện hai người kết hôn, đôi mắt lên tia suy sụp, bất quá rất nhanh biến mất thấy.

      "Về sau mọi người chính là người nhà, nhất định phải ở chung tốt!" Vẻ mặt Hứa Nhã Như hòa ái dễ gần, trước sau như bà đều thiên vị Sở Hoán, ngừng gắp đồ ăn cho ."Sở Hoán và tiểu Cẩm luôn ở nước ngoài, lâu rồi về nhà, ăn nhiều chút!"

      "Cám ơn dì Hứa." Lễ phép cám ơn, trước đây Sở Hoán được gia chủ cùng các trưởng bối cực kỳ thích.

      Thời điểm Dung Lạc dùng cơm luôn im lặng, tư thế sử dụng dao nĩa cực kỳ tao nhã, lúc ăn cơm, cũng ít phát ra thanh gì.

      Mộc Cẩm nhìn người đàn ông lạnh lùng ngồi đối diện, tự chủ được bị khí chất người hấp dẫn. Trong lòng thầm nghĩ: Bên ngoài đồn đãi, Dung gia Đại thiếu gia lạnh lùng tao nhã, luôn cự tuyệt người bên ngoài. Vậy mà lại có thể cùng ngồi ăn chung bàn, Mộc Cẩm cảm thấy quả có chút khó hiểu. người đàn ông như vậy sao lại đồng ý kết hôn với Mộc Yên? Tuy rằng rất chán ghét Mộc Yên, nhưng đối với người đàn ông trước mắt sắp trở thành em rể của mình làm cho người ta thể chán ghét, thậm chí còn có chút hâm mộ Mộc Yên có thể...

      Rốt cục suy nghĩ cái gì vậy?

      Mộc Cẩm xấu hổ bĩu môi, ý thức được mình nhìn chằm chằm Dung Lạc, kích động vội vàng uống ly rượu trong tay. Cũng vừa vặn chống lại ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của Mộc Yên, trong lúc nhất thời bởi vì chột dạ há mồm uống ngụm rượu lớn, vì uống quá mau nên bị sặc.

      "Khụ khụ, khụ khụ..."

      Mộc Cẩm ho , ly rượu nghiêng qua, đổ lên váy, ta có chút chật vật, hai gò má đỏ lên.

      "Tiểu Cẩm chậm chút." Hứa Nhã Như lo lắng thầm oán, bên vỗ lưng Mộc Cẩm, bên giải thích nguyên nhân luống cuống, "Biết con ăn cơm với gia đình nên kích động, nhưng cũng thể uống rượu nhanh như vậy."

      Mộc Cẩm bởi vì mất mặt bàn cơm, có chút tức giận. Ngẩng đầu, vừa lúc chống lại tầm mắt trêu đùa của Mộc Yên, nhất thời tức giận thể cứu vãn."Nhìn cái gì, phải do làm hại sao?"

      Tiểu Mộc Yên lời nào, nhưng nụ cười bên môi càng thêm rực rỡ.

      "Cười cái gì mà cười, nhìn tôi xấu mặt rất đắc ý sao?" Mộc Cẩm nổi giận đùng đùng.

      "Tiểu Cẩm!" Mộc Quốc Hồng lên tiếng, nghiêm khắc lạnh như băng, cho thấy lúc này ông ta rất giận. “ Chiều con có nghĩa là con có thể cố tình gây . Nhìn con xem còn bộ dáng chị cả nữa sao!"

      "Con phải chị của ta"

      "Con câm miệng cho ta!" Hứa Nhã Như trừng, xoay người cười nhìn Mộc Quốc Hồng, "Tiểu Cẩm hiểu chuyện cũng phải ngày hai ngày."

      " cần giúp cho nó, dạy nó thành cái dạng này cũng có công của bà."

      Hứa Nhã Như nhất thời cứng đờ, bà biết lần này Mộc Quốc Hồng tức giận, cũng nhắc lại nữa.

      Trong lúc nhất thời bầu khí phòng ăn có chút nặng nề, mọi người đều im lặng ăn cơm, chỉ có Mộc Yên vẫn mỉm cười.

      "Ba thích ăn cá hấp quế." Tiếng ngọt ngào của đánh vỡ yên lặng, Mộc Yên gắp khối thịt bò đặt vào trong đĩa của Mộc Quốc Hồng chậm rãi , "Chị phải cố ý, ba nên tức giận."

      "Vẫn là con hiểu chuyện." Vừa lòng nhìn Mộc Yên, vẻ nghiêm túc mặt Mộc Quốc Hồng cũng dần dần biến mất thấy."Còn cám ơn em của con?"

      Bị trừng mắt nhìn, khóe miệng Mộc Cẩm run rẩy, cũng sợ lại làm ba tức giận, đành phải kiên nhẫn , "Cám ơn."

      " sao."

      Sau đó, Mộc Cẩm lại nghe được giọng của Mộc Yên, “ Em cần chị giả bộ tốt bụng."

      Vẫn cười ngọt ngào như trước, Mộc Yên giọng , "Em cũng phải vì chị." Mộc Yên cũng phải vì ta, chị này thích tự mình đa tình!

      "Tiểu Yên a, phải con thích gà hầm nhất sao? Ăn nhiều chút." Hứa Nhã Như tiếp tục sắm vai từ mẫu, tự gắp cho Mộc Yên, cũng chuẩn bị gắp cho Dung Lạc ít.

      Chiếc đũa của bà ta còn chưa đụng đến đĩa của Dung Lạc bị chiếc đũa khác ngăn lại.

      hiểu nhìn Mộc Yên ngăn cản bà gắp rau cho Dung Lạc, mặt Hứa Nhã Như giận tái . Bà còn chưa mở miệng Mộc Cẩm sớm chịu nổi , " rốt cuộc là có ý gì?"

      để ý tới Mộc Cẩm tức giận, Mộc Yên có lỗi nháy mắt mấy cái, áy náy mười phần nhìn Hứa Nhã Như, "Cám ơn ý tốt của dì Hứa, bất quá Dung Lạc có bệnh bao tử có thể ăn những đồ thực vật có tính kích thích như vậy. Dì rộng lượng như vậy, hẳn là trách cứ con lỗ mãng ngăn cản !"

      Lời uyển chuyển mà tinh xảo, Hứa Nhã Như đương nhiên hiểu được nếu lúc này trách cứ Mộc Yên trở nên luống cuống. Bà ta thu hồi đũa lại xấu hổ cười, "Tiểu Yên gì vậy, do dì nghĩ đến Dung Lạc lại có bệnh bao tử."

      "Dì Hứa khách khí." Tiếng lạnh lùng vang lên, đây là câu đầu tiên Dung Lạc trong bữa tối này.

      "Tiểu Yên đúng rất biết cách săn sóc tỉ mỉ Dung thiếu gia!" Khẩu khí châm chọc, ánh mắt Mộc Cẩm đầy hàm ý xẹt qua Sở Hoán.

      "Đây là việc em nên làm phải sao?" Mộc Yên mỉm cười, ánh mắt ôn nhu nhìn Dung Lạc.

      chỉ lần nhíu mày, Sở Hoán thầm nghĩ: ra chuẩn bị sẵn sàng làm vợ người khác. còn dây dưa với mình nữa phải tốt lắm sao? Như vậy có thể hoàn thành kế hoạch mà có vướng bận gì. Nhưng vì sao trái tim lại đau đớn kịch liệt như vậy?

      Hớp ngụm rượu sâm banh, cảm giác thiêu đốt nóng rực trong cổ họng Sở Hoán vô cùng chua sót.

      Quyển 1: Chương 17: Hôn cái

      Mộc Quốc Hồng nhìn Dung Lạc sớm buông đũa , "Đồ ăn hợp khẩu vị sao?"

      "Cám ơn bác trai thiết đãi, thức ăn rất phong phú."

      "Vậy là tốt rồi." Mộc Quốc Hồng gật đầu, cũng buông đũa trước."Mọi người từ từ ăn."

      Nhìn ba ra ngoài, Mộc Yên quay đầu nhìn về phía Dung Lạc, " ăn no rồi sao?"

      "Ân." thản nhiên trả lời.

      "Được rồi, vậy uống hết trà nóng được ." nhàng , buông bát, đưa ly Bích Loa Xuân cho .

      Nhìn im lặng uống hết trà, Mộc Yên mới thu hồi tầm mắt. Dùng khăn lau khóe môi, cười cười, "Mọi người chậm rãi ăn, chúng ta ăn xong rồi ."

      Nắm cánh tay Dung Lạc, thèm để ý đến ánh mắt của người nào để đỡ ra ngoài.

      Nhìn hai người rúc vào nhau, Sở Hoán nắm ly rượu lạnh lẽo trong tay, ánh mắt cũng trở nên ảm đạm ánh sáng, lưng cứng ngắc hơi cạn sạch.

      Vườn hoa Mộc gia.

      Trong khí là hương hoa tươi mát, khí ban đêm yên tĩnh, hoa Dạ Lai Hương dưới ánh trăng lẳng lặng nở rộ.

      Dung Lạc đỡ Mộc Yên ngồi dưới tàng lá cây, vẫn kéo tay như trước, mặt thản nhiên mỉm cười.

      "Còn đau ?" nghiêng đầu chăm chú nhìn tựa vai mình.

      Tiểu Mộc Yên ngẩn người, nhìn giầy thêu chân mới hiểu hỏi cái gì.

      " có vấn đề gì." Lớn mật cúi người hôn lên mặt .

      Dung Lạc lạnh lùng như trước, nhìn tinh nghịch cười lạnh lùng : " ngày ba lượt."

      Ngón tay thon dài cầm lọ thuốc mỡ.

      "Yên tâm , tôi nhớ kỹ." Cầm lấy thuốc mỡ, tiếp tục dựa đầu vào bờ vai của .

      Gió đêm thổi qua, bóng cây lay động, những đóa hoa màu trắng rơi xuống. Yên tĩnh mà an nhàn.

      Đột nhiên giống như nhớ tới cái gì, tiểu Mộc Yên ngẩng đầu nhìn Dung Lạc, "Đúng rồi, chân bị thương hoạt động tiện, lễ phục chọn giúp tôi là được rồi."

      "Em nên tự chọn cái mình thích." cũng nhìn , ánh mắt bình thản.

      " sao, giúp tôi chọn ." Mộc Yên ngại cười cười, " cần quá mức hoa lệ, cần quá lãng phí tiền làm gì." Nhìn vẻ mặt Dung Lạc xa cách, tiểu Mộc Yên ôm cánh tay gọi 'Lạc Lạc 'Nở nụ cười, thanh thanh thúy như chuông đồng.

      "Có ai nhìn nghiêm túc rất thú vị chưa?" Mộc Yên lấy tay chỉ chỉ trêu chọc khuôn mặt cứng ngắc của .

      Sớm thành thói quen nên Dung Lạc trầm mặc, thu hồi vẻ tươi cười tiếp tục , " biết vì sao, tôi vẫn muốn có hôn lễ như thời xưa."Khuôn mặt trở nên cực kỳ ôn nhu.

      Tiểu Mộc Yên nhìn Dung Lạc chớp mắt mấy cái cười khẽ, " cần cười tôi, kỳ tôi thích phong cách hôn lễ thời xưa ở Thượng Hải. Tân nương mặc sườn xám tơ lụa Trung Quốc màu đỏ, khăn đội đầu cổ điển, thêu hình chim phượng hoàng tinh xảo sống động, nghĩ thôi cũng thấy rất đẹp." Thu hồi suy nghĩ, nhìn đồng tử sâu thẳm của cười khẽ: "Lúc học trung học, tôi xem sách và phim ảnh thời Minh Quốc, cũng từ từ thích sườn xám Trung Quốc. Có phải cảm thấy tôi rất ngây thơ hay ?"

      Thấy Dung Lạc nhìn mình như trước lời nào, Mộc Yên lại dừng : "Dần dần trưởng thành mới biết được, dâu kết hôn mặc cái gì cũng quan trọng, kỳ có thể đứng ở bên cạnh người mình cả đời mới là quan trọng." nhìn về phía thản nhiên cười, dưới ánh trăng lộ ra vẻ đẹp thanh thuần.

      " có đúng , Dung Lạc?" cuối kéo dài, tiếng của đột nhiên trở nên khàn khàn mị hoặc.

      ràng chỉ là nhóc mười chín tuổi, lại cực kỳ thành thục.

      Cổ tay như bạch ngọc, vịn bờ vai của chậm rãi tới gần.

      Trong gió thoang thoảng hương Dạ Lai hương, mắt Dung Lạc trầm mà trong vắt, tóc đen bị gió đêm thổi loạn khiến cho thêm vài phần gợi cảm.

      "Dung Lạc, biết ?" Mộc Yên như vô tình lướt qua , " Bộ dáng lạnh lùng của luôn làm cho tôi tự chủ được muốn tới gần!" Trêu đùa , vừa vừa thổi hơi vào vành tai trắng nõn của .

      Dung Lạc nhìn có tính trẻ con đắc ý cười, bất đắc dĩ , "Em nên như vậy ."

      Tiểu Mộc Yên ngẩn ra, rồi sau đó cười, có chút hiểu , " ra thích như vậy a!"

      Mộc Yên bĩu môi, " thích thôi, mọi chuyện tôi đều nghe lời ."

      xong Mộc Yên đem ngón tay như ngọc của mình, ngửa đầu sửa sang lại đầu tóc hỗn độn cho .

      Đóa hoa Dạ Lai hương lẳng lặng bay ở trong gió, bàn tay tinh tế xuyên qua những sợi tóc đen, mềm chải vuốt. Mộc Yên nhất định biết được lúc này nụ cười bên môi nhu hòa đến cỡ nào.

      Hai tay lạnh lẽo đặt ở đầu vai , Mộc Yên kinh ngạc nhìn , trong mắt có chút .

      Làm như bị ánh mắt mê hoặc, nhìn mái tóc dài màu đen của , Dung Lạc kìm lòng được bất giác sờ sờ đầu Mộc Yên.

      Đầu ngón tay lạnh lẽo, giống như con người của lạnh đến mức khó có ai tới gần được.

      Ở phía sau Mộc Yên bắt được tay , gắt gao nhìn vào mắt , "Chúng ta là vợ chồng chưa cưới đúng !" Ở chỗ sâu nhất trong mắt có vài phần giảo hoạt.

      Mộc Yên chậm rãi đưa mặt lại sát , nhàng : "Chúng ta có thể thân mật hơn chút."

      Tiếng vừa dứt liền hôn , cầm lấy bả vai Dung Lạc hơi dùng sức. Mộc Yên nhắm hai mắt lại, lông mi run rẩy, biểu cảm của so với dự kiến còn lạnh lẽo hơn, triền miên làm nhịn được muốn cho chút ấm áp. cảm giác được đáp lại, tiểu Mộc Yên giật mình, cảm thấy vừa xấu hổ vừa thẹn thùng.

      Bỗng nhiên, môi hơi đau xót, Dung Lạc nhịn được nhíu mày, ngờ lại bị nhóc này cắn ngụm.

      Mộc Yên muốn cùng hôn môi, cả môi lẫn răng, trằn trọc mút vào, tuy rằng có kỹ xảo nhưng cũng được cho là triền miên. Hô hấp càng ngày càng nóng rực, tim ngực đập thình thịch, nhưng Dung Lạc vẫn như trước lạnh lùng.

      biết từ khi nào nhàng triền miên trở nên nùng tình ý mật mà kịch liệt, mắt lạnh nhìn từ từ nhắm hai mắt hôn môi mình, trong khí có tiếng thở dốc nhàn nhạt.

      Gió cuốn cánh hoa bay tới trước mặt , Dung Lạc tức bừng tỉnh, đẩy Mộc Yên ra.

      "Rốt cuộc em muốn làm cái gì?" thở dài, mang theo tia bất đắc dĩ.

      Tiểu Mộc Yên trả lời , dựa vào trong ngực Dung Lạc, trái tim kinh hoàng, hồi tưởng hành động lớn mật của mình vừa rồi mà hai gò má nóng lên.

      Từ lầu ba nhìn xuống, bóng dáng cao lớn tựa ở lan can rất lâu. Chỗ này tầm nhìn rất tốt, có thể nhìn được hết cảnh sắc vườn hoa Mộc gia, đương nhiên bao gồm cảnh tượng hai người hôn nhau ở vườn hoa. Ánh trăng chiếu xuống, bóng dáng hai người dính vào chỗ.

      Hai mắt đóng băng như hàn tinh, lúc này sắc mặt Sở Hoán thập phần tái nhợt, ngón tay thon dài kẹp cây thuốc lá. Khói trắng lượn lờ bao phủ , làm cho cảnh hai người hôn môi ở trong mắt cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.

      Sở Hoán mà mọi người biết, chưa bao giờ hút thuốc , chỉ châm thuốc lá kẹp ở đầu ngón tay nhìn nó dần dần cháy hết.

      Mỗi khi làm động tác này, Sở Hoán có hai loại cảm xúc. Thứ nhất là suy nghĩ vấn đề; thứ hai giống như lúc này, rất tức giận!
      Thanh Hằng thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Quyển 1: Chương 18: Tin nhắn thần bí

      Sau khi tiễn Dung Lạc, Mộc Yên liền trực tiếp về phòng nghỉ ngơi.

      Đêm nay ánh trăng rất sáng, màn cửa màu lam nhạt cũng hoàn toàn che hết cửa sổ. Gió thổi bay góc, ánh trăng chiếu vào.

      gần rạng sáng, Mộc Yên nằm giường trằn trọc, buồn bực vì hề cảm thấy buồn ngủ.

      "Ông, ông..."

      Màn hình di động bàn lóe sáng, làm cho Mộc Yên cảm thấy rất chói mắt. Di động vang lên nhưng nhanh chóng im lặng, chỉ là tin nhắn.

      Xuống giường, lúc lại khẽ động vào chỗ bị thương ở mắt cá chân, làm cho nhịn được cắn môi.

      Nhìn thấy màn hình di động lên tên tiếng , tiểu Mộc Yên nhíu mi. Nắm di động, lòng bàn tay bởi vì khẩn trương nên ra rất nhiều mồ hôi lạnh. Mở ra đọc, nội dung bên trong được viết hoàn toàn bằng tiếng . Dịch ra, ngón tay nắm di động của Mộc Yên chặt hơn, sắc mặt của cũng trở nên càng ngày càng tái nhợt.

      Mỏi mệt nhắm mắt, vô lực cười: Nên đến đến! Nếu đối phương lòng muốn tới, phải người có thể ngăn cản được. Nghĩ đến đây, lại an ủi chính mình: Thuận theo tự nhiên, chết hay sống sớm quan tâm.

      Chậm rãi đến cửa sổ, kéo bức màn lớn ra, ngoài cửa sổ gió đêm mang theo mùi hương ngọt ngào điên cuồng lùa vào bên trong.

      Mộc Yên cúi đầu cười khổ, đêm nay xảy ra rất nhiều chuyện, cảm thấy chỉ sợ mình thức trắng đêm.

      Mặc quần áo, đổi giày ánh mắt đồng thời nhìn đến giầy thêu tinh xảo. Thở dài tiếng, động tác chậm chạp thay giầy, đỡ vách tường chậm rãi đứng lên sau đó ra khỏi phòng.

      Chỉ là nghĩ tới, đêm nay trắng đêm ngủ cũng phải chỉ có mình .

      Dưới ánh trăng, đêm thực yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng côn trùng ở trong bụi cỏ kêu to.

      Sau hoa viên, bậc thang, hình như Sở Hoán ngồi ở chỗ kia rất lâu. Tóc đen bị gió đêm thổi hỗn độn, vẫn như cũ là bộ dáng cao ngạo hết sức lông bông, chỉ là lưng cứng ngắc mang theo nỗi tịch.

      Nghe thấy tiếng bước chân của , quay đầu lại cười hỏi, "Sao lại ra đây, có tâm sao?"

      Tiểu Mộc Yên chậm rãi cúi người xuống, cố kỵ ngồi ở bên người , giống như trước kia nhiều lần có tâm , ngủ được đều tới đây ngồi nhất định có thể nhìn thấy Sở Hoán. Chỉ là cảnh qua, bọn họ sớm còn như trước kia nữa.

      " chân bị thương rất nghiêm trọng sao?"

      " sao."

      Mộc Yên nghiêng đầu nhìn , phát thần sắc Sở Hoán tái nhợt, trong hơi thở dày đặc mùi bia. Ý thức được điểm này, Mộc Yên mới chú ý tới bậc thang cẩm thạch có mấy lon bia.

      biết, Sở Hoán uống bia, đêm nay uống nhiều như vậy nhất định tâm tình được tốt. Nhưng mình là gì của , lấy thân phận gì hỏi đây? Nghĩ đến đây Mộc Yên trào phúng cười, " hai nên uống bia nhiều."

      " ra em còn quan tâm ?" nhìn , nụ cười có chút đơn bạc.

      “ Em quan tâm trai, là điều nên làm." xong câu đó Mộc Yên đột nhiên cảm thấy trái tim đau xót, biết vì sao ở trước mặt Sở Hoán chút đều cười nổi.

      Có lẽ thích !

      " ?" Ngẩng đầu lên uống hết lon bia, Sở Hoán muốn để nhìn thấy trong mắt mình có vô tận đau xót. Nội tâm cảm xúc cuồn cuộn kịch liệt làm cho có rất nhiều điều muốn với , cho tới bây giờ, chính quyết định làm như vậy, có tư cách gì biện hộ.

      "Đêm nay ánh trăng rất tròn." ít chuyện đâu ra đâu, cứ ngồi uống bia liên tục, hề dừng lại.

      Tiểu Mộc Yên nhíu mày, trừng mắt nhìn , "Đủ rồi, uống ít thôi. Đừng uống say đến chết ở chỗ này, em cũng có sức lực đưa về."

      " là nha đầu ngoan!" Sở Hoán xoa trán , " Giọng vẫn như vậy làm cho người ta thích được." nhíu mày, cũng trừng mắt, bởi vì uống bia nên trong ánh mắt lên tính trẻ con.

      Mộc Yên đẩy , cuối cùng vẫn đánh lại người này, đơn giản để cho làm rối tóc mình.

      Sở Hoán say, nhìn có chút tức giận cũng dần dần mông lung đứng lên."Em muốn uống hay ?" Cầm lon bia khác đưa cho , cười mê người như thời kì thiếu niên.

      Mộc Yên hơi run, chớp mắt cái lại có cảm giác như trở lại trước đây.

      "Sao lại uống?" Uống uống! khiêu khích trừng cái.

      "Phanh!" Tiếng lon bia va chạm.

      "Em còn nhớ cuộc thi lần đó chúng ta cũng ngồi chỗ uống bia như vậy?"

      Thấy lời nào, mặt ra vẻ tiếc nuối, tiếp tục nhớ lại : "Quên sao? Đó là lần đầu tiên cùng nhau uống rượu, sợ bị bác Mộc phát cho nên chúng ta liền chạy tới đây. Kết quả chúng ta uống say mèm, là Lý thúc phát ra, nửa đêm đưa chúng ta về phòng!"

      " chút cũng nhớ sao?" lại uống tiếp, thanh lạnh lẽo.

      Cảm giác mát khắc sâu thông qua lời của Sở Hoán thẩm thấu đến lòng của , kéo áo khoác người, đột nhiên bừng tỉnh, cả người như ở giữa băng tuyết.

      Lần đầu tiên cùng nhau uống rượu?

      Ở trong ấn tượng của , ràng như dùng dao khắc lên bất luận như thế nào cũng xóa được. Mà lại bày ra vẻ mặt mờ mịt!
      Thanh Hằng thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Quyển 1: Chương 19: Xin tự trọng

      Ở bậc thang đá cẩm thạch, hai người đưa lưng về nhau trầm mặc uống bia, ai nữa.

      Từng lon bia ngừng được mở, bọt bia tràn ra, trong gió tràn ngập hương bia.

      Sau lúc lâu, Sở Hoán đánh vỡ trầm mặc.

      "Này, nha đầu chết tiệt kia, vì sao... Vì sao tiếng chạy ra nước ngoài?" chụp lấy bả vai , tuy rằng cố gắng làm cho mình cười, nhưng đáy mắt lại che lấp đau xót.

      Thấy lời nào, Sở Hoán khổ sở nhắm mắt, kiệt lực áp chế chua sót cuồn cuộn trong ngực, lên : “ Em có biết hay ... Có biết hay , từng đến Seattle tìm em?" lắc lắc lon bia, rồi lại lấy lon khác ra, thân thể vững hướng tới sát vai .

      Dùng hết khí lực đẩy ra, Mộc Yên lạnh như băng nhìn , " Sở Hoán phải đính hôn với chị Mộc Cẩm rồi sao, còn tìm em làm cái gì?"

      Sở Hoán hồi hồn, nhìn : "Nếu có nỗi khổ, em có thể ... ?" Thần sắc tái nhợt, tiếng khàn khàn đau đớn kịch liệt.

      " Sở Hoán, rốt cuộc muốn cái gì?" Nhìn Sở Hoán thống khổ, tiểu Mộc Yên giật mình.

      "Tiểu Yên, vẫn biết muốn làm trai của em mà!" gắt gao ôm vào lòng, thời điểm ra những lời này thanh thậm chí có chút run run.

      Mộc Yên sửng sốt, sau lúc lại dần dần khôi phục bình tĩnh.

      " hai, uống say rồi!" ngọt ngào cười, ánh mắt lại thờ ơ vô cùng.

      "Tiểu Yên, vẫn thích em, từ trước kia thích rồi, cho nên..." thống khổ nhìn , thanh gần như cầu xin.

      "Cho nên cái gì?" Mộc Yên rùng mình, "Cho nên đính hôn với chị của tôi sao!"

      "Tiểu Yên em tin tưởng , có nỗi khổ, nghe giải thích được ?" Vẻ mặt Sở Hoán nghiêm túc.

      " Sở Hoán, em mệt rồi." Đẩy ra, dù chỉ chút Mộc Yên cũng muốn tiếp tục đề tài này nữa."Mọi thứ đều trôi qua, cần phải nhắc lại nữa."

      "Vì sao ?" Sở Hoán nắm vai của , thanh sắp phát cuồng, "Tiểu Yên, người thích chỉ có em!"

      " Sở Hoán, say rồi!"

      Ngữ khí Mộc Yên nhu hòa, đẩy ra, động tác cực kỳ kiên quyết.

      " có say, rất tỉnh táo!" Nhìn Mộc Yên cười, Sở Hoán cảm thấy tim như bị đao cắt, giống như có cái gì đó lấy tính mạng vậy."Em cũng thích , đúng hay ?" nhìn , tiếng có chút run run.

      Hôm nay rất cố chấp, biết người thích là mình, nhưng vẫn nghĩ đó là tình cảm của người em .

      Đối mặt với , đều lạnh lùng cự tuyệt. Là chính mình tự đẩy ra!

      "Tiểu Yên, thực xin lỗi!" buông xuống kiêu ngạo, tự tôn gian nan ."Tha thứ cho được ?"

      " Sở Hoán, em hiểu được ý của ." lui về phía sau từng bước, nở nụ cười tái nhợt.

      "Tiểu Yên, em!" Ánh mắt thâm thúy mà tuyệt vọng, giống như mất mất toàn thế giới." chỉ em, Tiểu Yên! Em biết ?"

      Trái tim Mộc Yên run mạnh lên, rồi sau đó thẳng lưng , " Sở Hoán, em quả có thích . Có lẽ là từ rất lâu rồi."

      Ánh mắt bình tĩnh làm cho Sở Hoán hiểu sợ hãi, tựa như vĩnh viễn muốn rời xa mình, bọn họ cũng có cách nào cứu vãn được nữa! rất sợ hãi.

      "Tiểu Yên, em!" Giọng khàn khàn bướng bỉnh, lần lại lần nữa la lớn lên, nhưng cũng có tác dụng gì.

      Sở Hoán, đều trôi qua, đừng nhắc lại nữa!"

      "Em ngay cả lời giải thích cũng muốn nghe sao?" Thanh gần như cầu xin.

      " cần giải thích ."

      Giọng lạnh lẽo, với Sở Hoán cũng là cho chính mình nghe.

      Sắc mặt trắng bệch, trong nháy mắt cả người liền tiều tụy xuống.

      Mộc Yên ngồi ở bậc thang lạnh lẽo, dưới ánh trăng nhìn có vẻ càng thêm gầy gò.

      "Kỳ , từ khi đến nhà tôi bắt đầu thích ." Vùi đầu vào giữa hai chân, lầm bầm lầu bầu.

      "Mới trước đây ba cho tôi biết, cha mẹ ở quân đội trong lần diễn tập vì cứu người khác mà hy sinh, là hùng rất lợi hại. Ông ấy còn với tôi, Tiểu Yên phải chiếu cố trai tốt!

      Tôi gật đầu, từ đó về sau vẫn theo bên cạnh .

      Dần dần lớn lên, trở nên càng ngày càng vĩ đại, tôi cũng càng ngày càng thích .

      Sở Hoán, tôi từng thích như vậy."

      ngẩng mặt cười khẽ, cảm thấy bây giờ nhớ lại buồn cười.

      Tay Sở Hoán đặt vai dần dần buông xuống, thần sắc tái nhợt dọa người."Tiểu Yên có nỗi khổ, em thể cứ như vậy mà nhẫn tâm vứt bỏ !"

      Mộc Yên lại đột nhiên nở nụ cười, giống như nghe được chuyện buồn cười nhất đời này.

      " Sở Hoán đùa sao? Là tôi ác độc, hay là tôi vứt bỏ ?"

      Liếc cái, cảm thấy đau kịch liệt và khổ sở ở đáy mắt Sở Hoán chỉ có làm cho thêm hèn mọn.

      "Ở đêm mưa hôm đó, là ai với tôi, Tiểu Yên, kỳ người là Mộc Cẩm; là ai với tôi, Mộc Yên, kỳ vẫn chỉ coi em là em ; là ai với tôi, Tiểu Yên, em vẫn là đứa , chỉ có thể làm trai của em."

      Sở Hoán giật mình, lưng cứng đờ nhúc nhích.

      Thần sắc Tiểu Mộc Yên tái nhợt, nhìn tiếp tục : " Sở Hoán, ngày đó vì để mua bánh ngọt thích, tôi dầm mưa ở đầu đường xếp hàng, phát sốt mà cũng biết. Cả người ướt sũng cầm bánh ngọt đưa cho , vậy mà lại , 'Mộc Yên, cần làm những chuyện vô bổ nữa, thích em.'

      Lúc ấy tôi rất khổ sở, nửa đêm ở đường dầm mưa sốt cao, thẳng đến khi ngã đường cái. Người qua đường có lòng tốt đưa tôi đến bệnh viện.

      Bác sĩ tôi có khả năng bị viêm phổi, hỏi tôi có người nhà hay ?

      Tôi sợ hãi gọi điện cho , lại , 'Mộc Yên, đừng làm cho chán ghét em!'

      Bất quá, mọi chuyện đều qua.
      Sở Hoán, tại tôi, hề thích dù chỉ chút."

      Mộc Yên đứng dậy, lạnh lùng đẩy tay ra.

      Sở Hoán khó có thể tin nhìn động tác của , khóe miệng lên ý cười lãnh khốc.

      "Nha đầu, em chán ghét chạm vào em như vậy!"

      " Sở Hoán xin tự trọng, cũng có vị hôn thê phải sao?"

      Bởi vì hét lên bia làm cho trở nên cực độ điên cuồng, "Tự trọng? Có phải chỉ có Dung thiếu gia mới có thể thân cận em ?"

      "Nếu nghĩ vậy tôi cũng có thể phối hợp theo suy nghĩ của . Chúng tôi lập tức kết hôn, Sở Hoán những thứ này còn có ý nghĩa gì?" Ngữ điệu của vững vàng mà bình tĩnh.

      Sở Hoán kinh ngạc, "Hai người mới quen vài ngày, Mộc Yên em quyết định gả cho ?"

      Trong ánh mắt lộ vẻ phẫn nộ, hướng về phía hét lớn: "Mộc Yên em tình nguyện gả cho người xa lạ cũng muốn nghe giải thích sao?"

      "Đúng vậy." cứng ngắc gật đầu.

      "Ha ha!" Sở Hoán châm chọc cười to, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

      "Mộc Yên, em quả nhiên đủ tuyệt tình! Tôi ngu ngốc, lại nghĩ em vẫn còn thích tôi!"
      Thanh Hằng thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Quyển 1: Chương 20: Trò khôi hài sáng sớm

      Kéo rèm cửa ra, hơi ấm của mặt trời làm Mộc Yên cảm thấy thư thái rất nhiều. Cẩn thận cởi giầy ra, lại phát chỗ mắt cá chân sưng rất to.

      Ngón tay lạnh lẽo nhàng ấn vào, vẫn hơi đau. có chút thất thần ngồi ở giường, ánh mắt trống rỗng đáng sợ. Bên tai vẫn vang lên thanh châm chọc của Sở Hoán:

      "Mộc Yên, em quả nhiên đủ tuyệt tình!"

      Tuyệt tình?

      Mình rất tuyệt tình sao? Ánh nắng chiếu vào thấy mặt hoàn toàn trắng bệch.

      Sau lúc lâu trầm tĩnh, môi đỏ gợi lên nụ cười bi thương.

      Đúng vậy, rất tuyệt tình. Là bị bọn họ bức cho tuyệt tình, lòng bây giờ vẫn còn lạnh lẽo đến thấu xương.

      Trước thực tàn khốc như vậy, nếu học cách trở nên tuyệt tình bị người khác giẫm đạp lên.

      vòng qua cây đèn ở đầu giường lại đụng rơi chai nhựa. ngẩng đầu, ra là chai thuốc mỡ của Dung Lạc.

      Mở nắp màu trắng ra, mùi thuốc nhàng khoan khoái bay ra. Bôi lên chỗ đau, Mộc Yên cảm thấy đau nhức chỗ mắt cá chân giảm bớt rất nhiều.

      Nằm giường, mùi thuốc trong khí làm cho an tâm. nghĩ nhiều, Mộc Yên nặng nề ngủ.

      Sáng sớm hôm sau.

      Mộc Yên xuống lầu, chợt nghe thấy ở nhà ăn truyền đến tiếng cười đùa.

      Ngày xuân nắng sớm.

      Hứa Nhã Như mỉm cười đem miếng thịt bò cắt sẵn đặt trước mặt Mộc Quốc Hồng đọc báo. Ông ta vui mừng vì thấy bà săn sóc mình, khuôn mặt nghiêm túc của Mộc Quốc Hồng cũng lên ý cười khó có được.

      Mộc Cẩm mặc tạp dề đổ sữa ra ly cũng còn kiêu căng như ngày thường, nhu thuận đứng ở bên cạnh Sở Hoán giống như em đáng . ta đỏ mặt cúi người hôn lên khuôn mặt Sở Hoán, sắc mặt cả kinh sau đó cũng dần dần nở nụ cười.

      Bọn họ đều cười, nụ cười sáng lạn phát ra từ nội tâm.

      Vô cùng thân thiết ngồi cùng chỗ ăn bữa sáng cùng đùa giỡn, bốn người như vậy rất hài hòa hạnh phúc, giống như bọn họ mới là người nhà. Nghĩ đến người mẹ chết của mình, còn mình giống như công cụ để củng cố quyền lực, tiểu Mộc Yên đột nhiên cảm thấy cực kỳ đau đớn.

      "Tiểu Yên, em cũng dậy sớm sao!" Nhìn thấy có người tới, Mộc Cẩm cố ý đề cao tiếng để mọi người trong phòng ăn đều nghe ràng. bên ánh mắt Sở Hoán thoáng tăm tối, lập tức còn biểu tình gì nữa.

      " mấy giờ rồi mới ngủ dậy! Tiểu Cẩm đều chuẩn bị bữa sáng xong rồi." Mộc Quốc Hồng xuất thân quân nhân nhìn thấy Mộc Yên ngồi xuống bất mãn nhíu mày.

      bàn cũng có đồ ăn , sắc mặt Mộc Yên tái nhợt tự rót cho mình ly nước, đối với việc Mộc Quốc Hồng trách móc làm như nghe thấy.

      Sắc mặt Mộc Quốc Hồng càng ngày càng khó coi.

      Sắc mặt Mộc Yên tái nhợt uống ly nước trong tay, tại muốn chuyện với bất cứ người nào.

      Hứa Nhã Như buông dao xuống, Mộc Quốc Hồng ngồi bên cau mày, mà bên kia Mộc Yên lại vẫn như trước bày ra vẻ mặt để ý tới ai. khí rất nặng nề.

      Bà có lòng tốt giọng nhắc nhở: "Tiểu Yên, ba con chuyện với con đó!"

      Mộc Yên nhíu mi, "Con biết."

      "Tiểu Yên, thể dùng thái độ này cư xử với trưởng bối!" Hứa Nhã Như cười có chút xấu hổ, "Đứa này, sắp phải lập gia đình rồi, vẫn hiểu chuyện, phải làm thế nào mới tốt đây?" Thần sắc bà lo lắng nhìn .

      " cần làm phiền dì Hứa quan tâm." Ngữ khí bình thản, tỏ ra thái độ kiên nhẫn.

      "Đứa này, cứ như vậy chán ghét dì sao?" Lời giỡn, nhưng ý khiêu khích trong mắt làm cho người ta bỏ qua được.

      "Mẹ, mẹ làm gì phải đối tốt với ta, trong lòng Mộc Yên cảm nhận được đâu?" Mộc Cẩm nhịn được châm chọc."Nhiều năm qua mẹ đối với ta tốt như vậy, Mộc Yên tiểu thư của chúng ta đối xử với mẹ như thế nào?"

      "Tiểu Cẩm, đừng nữa." Hứa Nhã Như ủy khuất ngăn cản.

      Mộc Cẩm nổi giận đùng đùng đứng lên, trừng mắt nhìn Mộc Yên ngồi ở đối diện, "Vì sao ? Mẹ cứ để cho ta khi dễ như vậy sao!"

      Nhìn Mộc Yên vẫn trầm mặc, cơn tức của Mộc Cẩm lớn hơn nữa, " có biểu tình gì đây? Đừng tưởng rằng người khác đều sợ , nếu về sau còn có thái độ như vậy đối với mẹ tôi, tôi nhất định..."

      "Nhất định như thế nào?" Thần sắc Mộc Yên tái nhợt, mệt mỏi mỉm cười. Nhìn sắc mặt Sở Hoán khẽ thay đổi.

      "Mộc Cẩm, tôi rất muốn biết người làm chị như làm gì để trả thù đứa em như tôi đấy?" Tò mò nháy mắt mấy cái, Mộc Yên cười như cười.

      "!" Sắc mặt Mộc Cẩm khó coi, " sao có thể ti tiện như vậy, căn bản xứng làm em của tôi"

      dùng đầu óc suy nghĩ liền ra những lời này.

      "Ha ha, phải ? ra từ trước đến nay vẫn nghĩ như vậy!" có não, Mộc Yên cười lớn nhìn về phía Mộc Quốc Hồng: "Ba, chị con ti tiện. Con cũng muốn biết từ khi nào mà ba lại sinh ra đứa con ti tiện như con vậy!"

      "Làm càn!" Mộc Quốc Hồng rống giận làm cho Mộc Cẩm nhịn được run lên, lúc này mới ý thức được mình điều nên .

      "Ba, con... ." Mộc Cẩm sợ hãi phát run.

      "Các người đều câm miệng cho tôi”

      Mộc Cẩm cam lòng bị Sở Hoán kéo ngồi xuống, Hứa Nhã Như cũng hung hăng trừng mắt nhìn ta cái.

      "Vốn muốn ăn bữa sáng tốt đẹp, lại nhìn thấy màn như vậy. Các người muốn bức chết tôi có đúng !" Mộc Quốc Hồng trong cơn giận dữ hét lên.

      "Còn phải bởi vì người nào đó..." Mộc Cẩm sợ chết giọng than thở lại ngoài ý muốn làm cho ràng.

      "Chị cần phải như vậy, ý của chị tôi biết rồi." Mộ Yên đứng lên, xoay người nhìn mỗi người biểu cảm ngồi ở bàn ăn cười, "Nếu mọi người chào đón tôi, vậy để tôi trước vậy!" Phất tay về phía sau, lưu lại cho mọi người bóng lưng tiêu sái.

      Mộc Quốc Hồng bất đắc dĩ thở dài hơi, mặt nhăn lại khiến cho ông ta trong nháy mắt già ít.

      Đứa này, làm cho ông đau đầu a!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :