1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thịnh sủng bà xã phúc hắc - Thiền Nhược Hề

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Quyển 1: Chương 10: Dính bơ

      "Nhị tiểu thư nghỉ ngơi sớm ." Lý quản gia kêu người hầu dọn bàn trà, bị Mộc Yên ngăn cản.

      "Nhị tiểu thư, trà này lạnh rồi, thể uống nữa." Lý quản gia nhắc nhở .

      " sao, để lại chén này ."

      Nhìn nữ hầu mang bình trà , Mộc Yên lên lầu về phòng ngủ. ngang qua thư phòng, lơ đãng nghe thấy tiếng của Mộc Quốc Hồng và Hứa Nhã Như bên trong truyền ra.

      "Lão gia, chỉ cần Tiểu Yên và Dung Đại thiếu gia kết hôn, chúng ta có Dung gia làm chỗ dựa, địa vị công ty của Mộc gia chúng ta mới có thể được củng cố."

      "Tiểu Yên, đứa này chịu thua thiệt nhiều rồi." Mộc Quốc Hồng thở dài, "Chỉ hy vọng Dung Lạc là người tốt."

      "Lão gia ngài liền an tâm , Dung Đại thiếu gia phong độ, tuấn tú lịch , tuy rằng cậu ta nhúng tay vào việc của tập đoàn Dung gia, nhưng lại là bảo bối của lão gia tử! ngày nào đó phần lớn cổ phần của Dung gia thuộc về cậu ta, điều kiện kinh tế tốt như vậy, nhất định có thể làm cho Tiểu Yên hạnh phúc ."

      Cổ phần công ty Dung thị?

      Điều kiện kinh tế tốt?

      ra đây là tiêu chuẩn đánh giá hạnh phúc của sao!

      Khóe môi Mộc Yên lộ ra tia châm chọc. Quả nhiên đoán sai, bản thân mình chỉ là công cụ cho đám cưới gia tộc này mà thôi.

      Sáng sớm hôm sau.

      Có tiếng chim hót, ánh mặt trời chiếu sáng ấm áp.

      "Lý thúc chào buổi sáng."

      Lý quản gia thấy người tới liền lập tức nghênh đón, nghĩ tới Dung Lạc lại chủ động chào hỏi người làm như ông.

      Hơi ngạc nhiên sau đó Lý quản gia cười , "Dung thiếu gia, nhị tiểu thư còn chưa ăn sáng, ở phòng bếp. Ngài ở chỗ này chờ chút , tiểu thư cố ý phân phó muốn ngài pha Bích Loa Xuân ngồi đây chờ."

      "Dẫn tôi qua đó." Tiếng trong trẻo nhưng lạnh lùng, mang theo lực uy hiếp thể kháng cự.

      "Ngài muốn qua phòng bếp? Nhưng Tiểu Yên tiểu thư phân phó kêu ta bảo ngài ở chỗ này chờ là tốt rồi."

      " thôi."

      Dung Lạc đứng lên, thấy vậy Lý quản gia đành phải dẫn đường, "Dung thiếu gia bên này."

      Phòng bếp.

      Trang hoàng cách điệu với gam màu cà phê, trong khí có hương thơm thoang thoảng.

      "Sao lại qua đây ?" Mộc Yên xốc màn cửa bằng hạt châu lên, nhìn cười đến ôn nhu.

      Tóc đen được bện đuôi sam gọn gàng, mặc váy ngắn màu tím, thanh thoát tĩnh lặng. Làm cho Dung Lạc nhớ tới bộ dáng của ở Seattle.

      kéo sợi tóc đen, đầu đội chiếc khăn in hoa, lưng buộc dây tạp dề. vô cùng thân thiết kéo cánh tay vào phòng bếp, " phải kêu Lý thúc ngâm Bích Loa Xuân ngồi đợi tôi ở sảnh sao?"

      nhìn , sau lúc lâu lạnh lùng nhắc nhở, "Mặt trái dính bột mì."

      "Phải ?"

      Hơi kinh ngạc, Mộc Yên cười giống như đóa đỗ quyên màu tím, kinh diễm động lòng người.

      "Dung Lạc." Vô cùng thân thiết gọi tên , có ý làm nũng cũng hàm xúc mê hoặc mười phần, "Giúp tôi chùi được ."

      Thân thể của có hương thơm của hoa Sơn Chi, vẫn chưa buông cánh tay ra, nghiêng người về phía Dung Lạc, đem má trái tới gần chút.

      Dung Lạc vừa định lấy khăn mặt cách đó xa, bị Mộc Yên ngăn cản.

      kéo tay đặt lên má trái cọ vài cái, bột mì cũng theo đó rơi xuống . Lòng bàn tay lạnh lẽo, da thịt ấm áp mà non mềm.

      "Như vậy, phải rất tốt sao?" Kéo dài giọng , hai má ửng hồng.

      Sau lúc lâu, Mộc Yên đột nhiên trợn to mắt sợ hãi than, "Tay lạnh quá a!"

      " nên uống chén trà nóng cho ấm." kéo Dung Lạc ngồi xuống, trừng mắt nhìn , "Có phải chưa ăn sáng tới đây rồi ?"

      Dung Lạc quả có ăn sáng, sáng sớm cũng thích ăn cái gì, ngày thường đều chỉ uống ly cà phê Lam Sơn. Nhiều năm như vậy, chỉ có người trong nhà mới biết thói quen của , trước mắt này làm sao mà biết được?

      " ngồi ở chỗ này chờ chút, chúng ta cùng nhau ăn. Ba tôi và dì Hứa sáng sớm ra ngoài, ngồi đây ăn với tôi ."

      Chỉ chốc lát sau, Mộc Yên liền bưng khay thức ăn từ phòng bếp ra.

      "Muốn nếm thử cái này hay ?" Màu trà nước tinh xảo, chất lỏng đỏ sậm chậm rãi rót vào chén, khói bay lên lan tỏa hương thơm khắp phòng."Loại hồng trà này từng uống qua chưa?" ngồi bên cạnh giọng hỏi, cùng lúc đó đem bánh ngọt vừa nướng xong cẩn thận đặt trước mặt .

      "Là hồng trà Tích Lan." uống ngụm, Dung Lạc nhìn nàng phán đoán chuẩn xác.

      "Đúng vậy, cũng thường uống sao? Hương vị cũng tệ lắm phải ?" cười nhìn , ánh mắt sáng như sao trời.

      "Ân."

      Hai người trầm mặc ăn bữa sáng.

      Sau lúc lâu, Mộc Yên dùng khăn ăn chùi miệng, lại phát Dung Lạc hề động đến bánh ngọt.

      “ Sao có thể uống hồng trà như thế? ăn bánh ngọt sao?" nhìn thấy bánh ngọt của vẫn còn nguyên, trừng mắt, "Tôi vừa mới nướng xong, hương vị cũng tệ lắm, thử miếng thôi!" Mộc Yên mỉm cười, giống làm đứa bé làm nũng, nhìn , " miếng, miếng thôi!"

      Dung Lạc nhìn bơ bánh ngọt phiền chán nhíu mày, lại chú ý tới Mộc Yên đưa bánh tới bên miệng , "Mau thử chút xem." Tiếng của có điểm dụ dỗ, lại có ý chờ mong.

      Dung Lạc há mồm, hương vị ngọt béo liền tràn ngập toàn bộ đầu lưỡi, "Tốt lắm ăn ?" cười nhìn , lại đút thêm miếng.

      Nhìn từ từ ăn, mặt Mộc Yên thực thỏa mãn.

      Thẳng đến khi Dung Lạc ăn xong hết bánh ngọt, Mộc Yên mới buông tha, "Về sau đều phải ăn điểm tâm như vậy mới được." nghiêm mặt dặn dò .

      "Thời gian còn sớm, chúng ta thôi." nhìn thoáng qua đồng hồ ở cổ tay, rồi sau đó đứng lên ra ngoài.

      "Dung Lạc." Mộc Yên ở sau lưng gọi .

      khó hiểu quay đầu, xoay người, thấy bám lên cổ thuận thế hôn lên môi. Dung Lạc hơi kinh ngạc, Mộc Yên chỉ chạm sau lập tức rời .

      Nằm ở vai , Môc Yên đỏ mặt vào tai , "Môi của dính bơ, lần này đổi lại là tôi giúp lau." Tiếng ái muội, người còn còn mang theo mùi bơ ngọt.
      Thanh Hằng thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Quyển 1: Chương 11: Hai bên đụng mặt

      Đến trung tâm mua sắm, người đến người rất náo nhiệt.

      Trong đám người rộn ràng nhốn nháo, đôi tình nhân trẻ tuổi tay trong tay tới. Người con trai dáng người thon dài, dung mạo tuấn, khí chất người lạnh lùng, đẹp đẽ quý giá hấp dẫn người đường. Bên cạnh tính tình có chút trẻ con, khuôn mặt trắng nõn nhắn chút son phấn, cười ngọt mà mê người.

      Tiểu Mộc Yên vô cùng thân thiết kéo khuỷu tay Dung Lạc, vừa vừa ghé vào lỗ tai gì đó.

      Cửa hàng áo cưới Mộng Ảo, thảm dài màu hồng, ở hai bên lớp thủy tinh tinh xảo là đóa Mân Côi kiều diễm. cầu thang treo đầy những quả bóng hơi màu tím lãng mạn tự chế.

      Xuyên qua cửa sổ lớn sát đất, có thể nhìn thấy bên trong có đủ loại áo cưới. Lụa trắng nhàng, áo khoác mộng ảo, lụa mỏng trong trẻo...

      "Tiên sinh, tiểu thư chào buổi sáng! Tôi là tiểu Trần, nhân viên bán hàng, xin hỏi hai vị cần giúp gì ?" Nữ nhân viên mặc đồng phục bán hàng tiến lên nghênh đón bọn họ.

      "Xin chào. Chúng tôi muốn xem áo cưới, có thể giới thiệu chút cho chúng tôi ?" Mộc Yên bước đến mỉm cười.

      "Đương nhiên có thể, hai vị mời qua bên này." Nữ nhân viên dẫn bọn họ đến trước đài trưng bày áo cưới, chỉ vào chiếc áo cưới màu trắng ở giữa chậm rãi , "Đây là áo cưới do nhà thiết kế danh tiếng của Italy thiết kế, hoa đính áo lấp lánh mộng ảo. Chiếc áo cưới này chỉ mới mẻ, tôn quý, nhà thiết kế còn phối hợp với nét cổ điển của Trung Quốc, làm dâu thêm uyển chuyển, kiều diễm..."

      Dưới ánh đèn màu tím, áo cưới trắng như tuyết giống như ảo ảnh. Tiểu Mộc Yên tiến lên ngẩng đầu tinh tế xem xét: chiếc váy cắt theo hình giọt nước ôn nhu, vải lụa mỏng mềm , làn váy tung bay lại xinh đẹp quý giá. Nhưng mà, lúc này trong lòng Mộc Yên chút niềm vui của dâu, cảm thấy cảnh tượng tốt đẹp như vậy giống như giấc mơ, đều giả dối.

      "Sao vậy?" Xuất thần lúc, cảm thấy bả vai chợt lạnh, Dung Lạc đặt ngón tay ở vai nhàng kéo, giọng lạnh lùng vang lên bên tai Mộc Yên.

      " có gì, chỉ cảm thấy áo cưới này xinh đẹp!" mỉm cười, lại chủ động cầm tay , mười ngón đan vào nhau, hai người tiếp tục nghe nhân viên giới thiệu.

      đài trưng bày, từng loại áo cưới đều được giới thiệu qua, Mộc Yên lắc lắc tay Dung Lạc, quay đầu nhìn .

      "Chúng ta hãy nghỉ ngơi chút được ?" Hôm nay ra ngoài giày mới có chút thoải mái, từ lúc đó đến bây giờ cũng đứng mấy tiếng .

      "Ân." Dung Lạc gật đầu, tùy ý để Mộc Yên nắm tay kéo đến ngồi sô pha nghỉ ngơi."Có thích cái nào ?" lạnh giọng hỏi , thuận tiện đưa cà phê nhân viên đem tới cho .

      "Cám ơn." Đem cà phê đặt bàn, mỉm cười tựa đầu vào vai , “ Tôi cảm thấy tất cả những bộ áo cưới này đều rất hoa lệ, cao quý, cảm giác bản thân mặc vào thích hợp."

      "Những bộ bên trong em thích nhất cái nào?" Dung Lạc nặng nề hỏi."Nếu có, chúng ta có thể tìm nhà thiết kế em thích đến làm theo cầu."

      " cần phiền phức như vậy , áo cưới ở đây cũng rất đầy đủ, vậy cái đầu tiên , nhìn rất đẹp." Mộc Yên tất nhiên biết lấy năng lực của Dung gia mời nhà thiết kế hàng đầu từ nước ngoài đến thiết kế heo cầu căn bản phải vấn đề gì lớn, nhưng cũng muốn Dung Lạc hao tốn nhiều tâm tư, mỗi khi nghĩ đến bọn họ sắp tổ chức hôn lễ, liền cảm thấy vớ vẩn vô cùng.

      "Cho chúng tôi xem thử bộ ban đầu." Thanh trầm thấp phân phó, nhân viên mỉm cười chạy lại, "Tiểu thư xin chờ lát, tôi lập tức kêu người mang đến cho mặc thử."

      "Tốt, cám ơn." Mộc Yên gật đầu, đón nhận tầm mắt của Dung Lạc có chút kinh ngạc."Làm sao vậy?" nghiêng đầu hỏi .

      "Em thích ?"

      "Rất được, rất thích a!" Mộc yên rúc vào bờ vai của , người mang theo mùi hương tươi mát của hoa Sơn Chi.

      "Vậy là tốt rồi."

      Hai người vừa mới đứng lên, còn chưa được mấy bước, lơ đãng nhìn thoáng qua làm cho Mộc Yên giật mình.

      Dung Lạc khó hiểu, nhìn theo tầm mắt của .

      Cửa thủy tinh xoay tròn bị đẩy ra, có diện mạo tinh xảo kéo tay người đàn ông đến. Thân hình cao lớn tuấn, diện mạo tuấn mỹ như ánh mặt trời, cả người tản ra cỗ khí thế kiêu ngạo, ngang ngược. ràng là Sở Hoán vừa mới về nước. Dung Lạc nhìn thân thể cứng đờ của Mộc Yên, trong ánh mắt lên tia phức tạp.

      "Cái áo cưới này có thể để cho tôi mặc thử ?" Thanh ngọt ngào, giống như mật ngọt có thể thấm vào trong lòng mỗi người.

      "Tiểu thư, bạn trai cũng đẹp trai!" Nữ nhân viên nhìn Sở Hoán bên cạnh Mộc Cẩm vui cười ca ngợi.

      "Tiểu thư quá khen." Sở Hoán cười khẽ, làm ta xấu hổ đỏ mặt.

      " Sở Hoán, chúng ta mua cái áo cưới này được ?" Mộc Cẩm kéo cánh tay Sở Hoán làm nũng .

      đợi Sở Hoán trả lời chợt nghe tiếng xin lỗi xen ngang vào giữa bọn họ." ngại quá, vị tiểu thư này, cái áo cưới này hai vị khách kia vừa mới mua rồi. có thể xem kiểu khác được ." Tiểu Trần xin lỗi ti giải thích.

      "Nhưng tôi chỉ thích cái này!" Mộc Cẩm thất vọng bĩu đôi môi đỏ mọng, bỗng nhiên ta nghĩ tới cái gì đó, đôi mắt lóe sáng, “ Tôi trả gấp đôi, có thể mua được ?"

      "Này..." Tiểu Trần khó xử, nhân viên tiếp đãi Mộc Cẩm tiếp lời, "Vừa rồi hai vị khách kia chờ mặc thử áo cưới, hai người có thể tìm bọn họ thương lượng chút."

      "Đúng vậy, đúng vậy." Tiểu Trần thêm, "Bọn họ ở phòng nghỉ bên cạnh."

      "Cám ơn." Sở Hoán nhíu mày, chỉ là thời điểm tầm mắt chuyển hướng sang bên kia thân thể mất tự nhiên cứng đờ, khóe môi tươi cười cũng nhanh chóng hạ xuống.
      Thanh Hằng thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Quyển 1: Chương 12: Người cũ ngây ngô

      ràng chỉ cách vài bước, tiểu Mộc Yên lại cảm thấy mình và Sở Hoán cách nhau cả con sông.

      cúi đầu, lui về phía sau từng bước, muốn rời khỏi chỗ này nhanh, cũng để ý Dung Lạc gắt gao nắm tay mình, lòng bàn tay lạnh lẽo, cho Mộc Yên có cơ hội né tránh.

      "Còn tưởng là ai? ra là em!" Môi Mộc Cẩm đỏ tươi câu ra nụ cười châm chọc, "Vị tiên sinh này là?" Liếc mắt cái nhìn hai người nắm tay nhau, nhìn Sở Hoán bên cạnh biết còn cố hỏi.

      Mắt dài chậm rãi nâng lên, khóe miệng cứng ngắc nhanh chóng giơ lên thành độ cong hoàn mỹ.

      ngẩng đầu nhìn Mộc Cẩm trước mắt với vẻ mặt khiêu khích, "Chị trở lại, chúc mừng lễ đính hôn cuả chị và Sở Hoán." Vừa vừa tiến lên vô cùng thân thiết giới thiệu cho Mộc Cẩm "Đây là người kết hôn với em Dung Lạc tiên sinh."

      Sở Hoán ngẩn ra, lưng trở nên cứng ngắc.

      “ Đây là chị của em Mộc Cẩm." Mộc Yên chậm rãi giới thiệu với Dung Lạc, đôi mắt đẹp chuyển động, cuối cùng dừng người đàn ông phía sau Mộc Cẩm, mắt đen của Sở Hoán thâm thúy. Tầm mắt quá mức mãnh liệt, bỏ qua cho người khác.

      ...

      Giữa hè, nam nữ sóng vai nằm mặt cỏ nhìn lên trời.

      "Tiểu Yên đáp ứng , gọi hai nữa được ?"

      "Sao vậy, muốn đoạn tuyệt quan hệ em sao?"

      "Nha đầu chết tiệt kia, vốn phải là của em, em cũng phải là biết? Là bác Mộc thu dưỡng ."

      "Cho nên?"

      "Cho nên chúng ta căn bản chút quan hệ huyết thống!"

      "Sau đó?"

      "Sau đó em có thể làm bạn !"

      "Hừ, ra là thiết kế cạm bẫy chờ em nhảy vào!"

      "Vậy Tiểu Yên có nguyện ý nhảy vào hay ?"

      "Vậy em gọi là 'Sở Hoán.' "

      "Kêu lần nữa."

      "Sở Hoán."

      ...

      Mỗi lần giọng gọi tên của đều làm Mộc Yên cảm thấy tâm động, nhưng nay sớm giống với ngày xưa.

      "." gọi , trước sau như bình tĩnh mỉm cười.

      Sở Hoán tất nhiên cả kinh, trước kia cũng gọi như vậy.

      "Dung Lạc, đây là hai của em Sở Hoán." Lúc những lời này, hai chữ ' hai' bị đè xuống rất nặng.

      "Sở tiên sinh, xin chào." Giọng của Dung Lạc lạnh lùng như trước, mặt có cảm xúc phập phồng.

      Hồi thần lại, Sở Hoán mỉm cười vươn tay, "Dung tiên sinh xin chào."

      Dung Lạc cũng đưa tay qua, vẻ mặt rất bình tĩnh, hai người nắm chút liền buông ra.

      "Tiểu Yên phải kết hôn, cũng cho chị và Sở Hoán tiếng. Nếu phải ngày hôm qua ba gọi điện thoại thúc giục chúng ta trở về, Tiểu Yên có phải tính cho chúng ta tham gia hôn lễ luôn hay ?"

      "Sao có thể chứ?" Tiểu Mộc Yên cười, tiếp tục cầm tay Dung Lạc. Lòng bàn tay của đổ chút mồ hôi lạnh, so với tay còn lạnh hơn.

      “ Xin lỗi, quấy rầy chút, tôi muốn hỏi các vị áo cưới này ai lấy ạ?" Tiểu Trần nhìn bọn họ ràng là người nhà, hiểu sao lại cảm thấy khí rất nặng nề.

      "Chúng tôi mua."

      "Chúng tôi mua."

      Trăm miệng lời ăn ý, xuất phát từ miệng của Sở Hoán và Mộc Yên.

      Hai người đều chấn động, bên sắc mặt Mộc Cẩm cũng khó coi. Nhưng mà, vẻ mặt Dung Lạc như trước lạnh lùng nắm tay Mộc Yên.

      "Mọi người thương lượng xong sao?" Tiểu Trần khó xử hỏi.

      "Trần tiểu thư, áo cưới này chị tôi rất thích, để chị ấy mặc tốt hơn."

      Tiểu Trần gật đầu, với Mộc Cẩm, "Tiểu thư, đến phòng thay đồ lát, chúng tôi giúp mặc thử."

      "Tiểu Yên như vậy được!" Vòng cổ kim cương của Mộc Cẩm lóng lánh, "Dù sao em lập tức kết hôn với Dung tiên sinh, hôn lễ của chị với Sở Hoán vẫn còn chưa sắp xếp!"

      "Mộc Cẩm đúng, hôn lễ của Tiểu Yên và Dung tiên sinh quan trọng hơn." Sở Hoán tiến lên, vô cùng thân thiết khoát cánh tay lên vai Mộc Cẩm. Đáy mắt tối đen lại.

      Hiển nhiên Mộc Cẩm nghĩ tới Sở Hoán chủ động tới gần mình, vui sướng lui vào trong lòng Sở Hoán.

      "Tuy rằng chị rất thích cái áo cưới này, nhưng nếu Sở Hoán như vậy, vẫn là Tiểu Yên mặc thử !"

      "Chỉ cần chị thích là của chị, Tiểu Yên thể đoạt thứ mà chị thích, có đúng ?" Mộc Yên tựa tiếu phi tiếu, trong lời có chút ý ám chỉ. Quay đầu lại, lắc lắc tay Dung Lạc, mỉm cười , "Em có chút mệt mỏi, chúng ta về nhà được ?"

      "Được."

      Gật đầu, Dung Lạc nắm tay ra ngoài.

      Đột nhiên, Mộc Yên lảo đảo cái thiếu chút nữa ngã sấp xuống, may mắn Dung Lạc mau tay nhanh mắt ôm vào trong lòng mới ngã sấp xuống."Hôm nay ra ngoài mang giầy thích hợp!" bĩu môi, trong trí nhớ Sở Hoán, có bộ dáng đáng nhất. Chỉ là mọi thứ thay đổi, đứng ở bên người lúc này còn là nữa.

      nghĩ bản thân cũng đủ lãnh huyết, vì cái gì nhìn thấy Mộc Yên được người đàn ông khác ôm trong lòng lại nhịn được đau lòng, tựa như có lưỡi đao nhọn đâm vào chỗ sâu nhất trong tim, đau đến sắp hít thở thông .

      " Sở Hoán?"

      Nhìn thấy vị hôn phu của mình bộ dáng yên lặng xuất thần, Mộc Cẩm nhíu mi, "Có phải còn thích Tiểu Yên ?"

      "Sao có thể? Chúng ta đính hôn rồi!"

      Sở Hoán thu hồi tầm mắt nhìn người con ghen trước mắt, mặt dày cười. Bàn tay to lộ khớp xương nhéo nhéo cằm Mộc Cẩm, "Như thế nào lại thích nghĩ nhiều như vậy?" ra vẻ tức giận.

      "Thực... Thực xin lỗi Sở Hoán." Mộc Cẩm cúi đầu sợ chọc giận Sở Hoán, dự đoán được lại được cái ấm áp, " cần phải xin lỗi." Thanh khàn khàn giống như gió xuân ấm áp say lòng người, nhưng Mộc Cẩm bị ôm vào trong ngực nhìn thấy mặt Sở Hoán.

      Nếu khi đó ngẩng đầu, nhất định thấy trong mắt Sở Hoán mà thích nhất lúc này toàn lãnh ý.
      Thanh Hằng thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Quyển 1: Chương 13: Bác sĩ mỹ nam

      "Còn có thể ?" Dung Lạc đỡ thắt lưng tiểu Mộc Yên chậm rãi về phía trước.

      " sao, cũng quá nghiêm trọng." Mộc Yên ngẩng đầu nhìn khẽ cười, chỉ là sắc mặt tái nhợt biểu thị bị thương .

      Đỡ đến ghế dài đường nghỉ ngơi, Dung Lạc lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng bấm dãy số, "Ting” tiếng, giọng đàn ông truyền đến, "Đại thiếu gia có gì phân phó?"

      " mời bác sĩ Tạ đến vườn trà Dung gia."

      "Dạ, tôi lập tức mời ngay."

      Nhìn điện thoại Dung Lạc, tiểu Mộc Yên ngăn cản, " cần phải phiền toái như vậy, tôi sao." Vì chứng minh chân bị thương nghiêm trọng lắm, còn đứng lên muốn vài bước cho Dung Lạc xem.

      Ai ngờ, vừa mới đứng dậy còn chưa được mấy bước liền ngã sấp xuống, Dung Lạc nhanh chóng tiến lên bắt lấy cánh tay của mới bị ngã.

      Dung Lạc nhìn , ánh mắt lạnh lùng. Mộc Yên ngượng ngùng cười cười, bất đắc dĩ : "Đều nghe lời còn được sao?"

      "Chúng ta thôi." Dung Lạc đỡ thắt lưng , mãi cho đến khi lên xe.

      Vườn trà Dung gia.

      Chiếc Lamborghini màu trắng vừa mới dừng lại, liền có người đến.

      "Đại thiếu gia, bác sĩ Tạ đến đây, ở trong sảnh." Chu Hàn tiến lên giúp mở cửa xe, Dung Lạc đỡ Mộc Yên ra.

      Dung Trạch đứng ở bên nhìn trai nhà mình giúp đỡ Mộc Yên, liền nhịn được kinh ngạc hỏi, "Chị dâu , chị bị làm sao vậy?"

      "Chân bị thương chút." Nghe tiếng réo rắt bên tai, Mộc Yên mới ý thức được Dung Trạch chuyện với mình!

      hiển nhiên quá thích ứng với cách xưng hô mới, hơi run trong chốc lát mới chậm rãi mở miệng, " có việc gì, lúc ra ngoài giầy vừa chân, bị trầy chút."

      "Tốt nhất là để cho bác sĩ xem xem, nếu nghiêm trọng rất thảm ."

      Dung Trạch ở bên chuyện đồng thời giương mắt quan sát trai nhà mình, nhìn thấy vẫn bình tĩnh như ngày thường trong lòng lại có chút khó hiểu: Chỉ là chân bị trầy chút, lại để cho bác sĩ tư của Dung gia Tạ Thần đến đây, phải phong cách của ấy, chẳng lẽ thích tiểu nha đầu Mộc gia?

      Mang theo nghi vấn, Dung Trạch nhìn Dung Lạc đỡ Mộc Yên xa, bỗng nhiên cảm thấy, đám cưới gia tộc lần này chỉ quá đột ngột, hơn nữa hai người này kém nhau bảy tuổi cũng rất kỳ lạ .

      Vườn trà.

      Tạ Thần nhìn cổ chân Mộc Yên bị sưng to, quay đầu lại với Dung Lạc: " quá nghiêm trọng, tôi cho cậu ít thuốc mỡ, nhớ mỗi ngày bôi ba lần hiệu quả rất nhanh."

      Mộc Yên nhìn Tạ Thần đứng trước rương thuốc tìm thuốc mỡ, yên lặng xuất thần, chưa từng gặp qua người đàn ông nào có bộ dạng xinh đẹp như vậy, có lẽ dùng hai từ xinh đẹp để hình dung người đàn ông có điểm thích hợp, nhưng tướng mạo Tạ Thần tinh xảo đánh sâu thị giác người ta quá mức mãnh liệt. Trong đầu thoáng lên bốn chữ, mỹ nam như hoa.

      Giật mình, nghe thấy tìm được thuốc mỡ, ngón tay trắng nõn sạch đưa cho Mộc Yên.

      "Chính là thuốc mỡ này, nhớ ngày ba lần." Dặn dò trước mắt, Tạ Thần híp mắt lại, tươi cười bên môi cũng rất ôn nhu. Tiếng nhu hòa, giống như mang theo loại ma lực an ủi người khác.

      "Bôi thuốc đúng giờ là được, nếu có gì nữa tôi trước đây." đứng dậy, mỉm cười tạm biệt.

      " Bác sĩ Tạ thong thả." Hồi lâu, thanh lạnh lùng của Dung Lạc và tiếng nhu hòa của Tạ Thần vang lên bên tai Mộc Yên.

      " Cởi giầy ra." Dung Lạc nhìn vẻ mặt hoảng hốt.

      "Cái gì?"

      Mộc Yên nghi hoặc thấy Dung Lạc đến. Chỉ chốc lát sau cầm khay thuốc mang lại, bên trong là bông gòn tiêu độc và cồn.

      " Cởi giầy ra." Bình tĩnh lập lại lần nữa.

      Bỗng nhiên Mộc Yên hiểu được, kinh ngạc ngăn cản: "Tự tôi làm được rồi."

      Dung Lạc xem như nghe thấy Mộc Yên , tranh thủ lúc có phản ứng ngồi xổm xuống giúp cởi giầy.

      Trời tháng ba cũng lạnh, Mộc Yên vớ, bởi vậy khi cởi giầy ra thấy chân nhẵn bóng.

      Bàn chân trắng mịn như tuyết, ngón chân sáng bóng, lộ ra chút hồng nhuận. Đáng lại tinh xảo. Bị Dung Lạc nhàng nắm trong lòng bàn tay, trong lúc nhất thời tiểu Mộc Yên cảm thấy có chút quẫn bách. ràng chủ động hôn môi , chuyện lớn như vậy đều làm , biết vì sao tại lại cảm thấy hai má nóng rực.

      Vẻ mặt Dung Lạc trước sau như bình tĩnh, chỉ là nhìn đến chỗ mắt cá chân sưng đỏ liền nhíu mi.

      Miếng bông dính cồn, đụng vào da thịt, Mộc Yên cúi đầu nhìn Dung Lạc ngồi ở xổm giúp mình tiêu độc, trong nội tâm đột nhiên nảy lên cảm giác kỳ lạ.

      Thiếu gia chán ghét tiếp xúc thân thể với người khác, thế nhưng lại làm ra chuyện ôn nhu như vậy. Mộc Yên lúc này ngoài kinh ngạc còn cảm thấy khó .

      Lông mi dài rũ xuống, che khuất thần sắc của lúc này.

      Giầy đụng vào mắt cá chân làm vết thương bị chảy máu, cồn sát trùng lúc bôi vào vết thương làm đau, Dung Lạc lơ đãng nhìn thấy khẽ cắn môi, động tác trong tay trở nên mềm .

      Thuốc mỡ bôi lên chỗ đau, hiệu quả giảm đau làm lưng Mộc Yên cương cứng chậm rãi thả lỏng.

      Trong khí là mùi thuốc nhàng khoan khoái, đem chỗ sưng đỏ bôi thuốc xong, Dung Lạc cũng để Mộc Yên mang giầy lại, cúi xuống cởi luôn chiếc giầy bên kia của .

      "Dung Lạc?"

      Mộc Yên khó hiểu nhìn đứng dậy cầm chiếc hộp màu trắng tới.

      Mở hộp ra, Dung Lạc lại cúi người giúp mang đoi giầy bình thường vào.

      Giầy thêu tinh xảo, kích cỡ thích hợp, mặt thêu hoa văn cổ rất sống động.

      Tiểu Mộc Yên ngạc nhiên, nhìn giầy thêu tinh xảo chân, mới nhớ tới vừa rồi đường trở về Dung Lạc có dừng xe ở tiệm giày, ra là mua giầy cho .

      Giầy thêu cổ điển, thực mềm mại, chân rất thoải mái. Mộc Yên vì động tác cẩn thận của mà hơi động dung, trong lòng nổi lên từng trận lo lắng.

      "Dung Lạc."

      "Ân." Mặt chút thay đổi giúp giầy, Dung Lạc có ngẩng đầu." được để dính nước."

      "Cám ơn ."

      lẳng lặng dừng mắt người , cười khẽ, tươi mát mà thanh nhã, nhu hòa mà trong sáng. có trang sức quyến rũ, chỉ như thế cũng rất cảm động.

      Dung Lạc luôn lạnh lùng cũng hơi giật mình, chỉ là con ngươi bình tĩnh lại phá lệ trở nên phức tạp.

      Gió xuyên qua bức màn, ánh nắng chiều rơi xuống làm mọi thứ ấm áp.

      Dung Lạc lẳng lặng nhìn khóe môi mỉm cười, nhất thời yên tĩnh.

      Có lẽ, lúc đó Mộc Yên bắt đầu cảm thấy nội tâm mình bị cái gì đó quấy rầy , còn về bên trong phiền toái.

      Về sau trong cuộc sống, tiểu Mộc Yên thường tưởng tượng, nếu đáp ứng đám cưới này, mọi chuyện có phải thay đổi hay .

      Nhưng có ai biết, tất cả từ lúc bắt đầu định được kết quả, ai cũng trốn thoát.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Quyển 1: Chương 14: Ôm trong chốc lát

      "!" cầu thang gỗ vang lên tiếng gọi làm hai người hồi thần, Dung Trạch bước nhanh vào, lơ đãng nhìn thấy bông sát trùng trong thùng rác, có chút kinh ngạc nhìn Mộc Yên “ Bị thương nghiêm trọng như vậy, phải chỉ bị trầy chân thôi sao?"

      Mộc Yên hiểu Dung Trạch có ý lo lắng, có chút cảm kích nhìn cười khẽ, " có gì, chỉ bị trầy da mà thôi."

      "Vậy là tốt rồi." Vẻ mặt Dung Trạch cũng thoải mái hơn, chế nhạo cười,” Trước hôn lễ tân nương thể bị thương nha!"

      "Tôi cẩn thận ." Mộc Yên lôi kéo tay Dung Lạc, cười khẽ nháy mắt mấy cái.

      "Đúng rồi!" Dung Trạch vỗ ót mình chút, như là nhớ ra cái gì, tầm mắt nhìn về phía hai người.", Mộc gia vừa mới gọi điện báo, tối này muốn chị dâu cùng ghé qua ăn tối."

      Mộc Yên nhíu mi, đương nhiên biết bữa tối nay bình thường. Sở Hoán và Mộc Cẩm đều trở lại, trong lúc đó bọn họ thể tránh khỏi xung đột, nhưng những chuyện này đều liên quan đến Dung Lạc, muốn vô duyên vô cớ tiếp tay làm việc xấu. Huống chi ở cùng cả ngày, nên để nghỉ ngơi.

      Vừa định lên tiếng ngăn cản lại nghe thấy thanh quen thuộc, " Chu Hàn chuẩn bị xe."

      "Được rồi! Em tìm Chu Hàn. và chị dâu chuẩn bị chút ."

      “ Được."

      Tiểu Mộc Yên vẫn gì, biết nếu lúc này lên tiếng ngăn cản hiển nhiên thích hợp. Chỉ là, tối nay nên đối mặt với Dung Lạc thế nào đây? Nghĩ đến đây, Mộc Yên có chút lo lắng, giương mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, lại phát Dung Lạc cũng nhìn mình.

      Nhìn vẻ mặt muốn lại thôi, cũng ngồi xuống, hai người vẫn nắm tay chưa tách ra."Làm sao vậy?" hỏi , bởi vì khoảng cách rất gần, Mộc Yên tựa hồ có thể ngửi được mùi trà xanh người .

      "Bận rộn ngày, nên nghỉ ngơi ." Nắm lấy cánh tay , vươn người qua.

      Ghé mắt nhìn thoáng qua tựa đầu vào vai mình, thản nhiên đáp lại: " sao." Chỉ là cảm thấy ngón tay Mộc Yên kéo cánh tay chậm rãi buông ra ít.

      Đột nhiên, Mộc Yên giật mình, liền thẳng tắp ngã nhào vào trong ngực Dung Lạc. Đem hai tay ôm thắt lưng Dung Lạc, lẳng lặng tựa vào ngực . Mộc Yên ngẩng đầu, có gì bất ngờ nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của .

      "Hư!"

      Ngón trỏ tinh tế điểm lên gương mặt hơi lạnh của Dung Lạc, tiểu Mộc Yên đón nhận tầm mắt của , đôi mắt đen láy mê người của ."Đừng , để tôi ôm lát. lát thôi."

      Vùi đầu vào trước ngực Dung Lạc, chậm rãi nhắm hai mắt, hít mùi trà xanh nhàng khoan khoái người , tâm tình buồn phiền của chậm rãi bình tĩnh lại.

      "Đông, đông, đông..."

      Là tiếng gõ cửa, "Thiếu gia tới giờ ngài uống thuốc rồi." Nguời làm đứng ở ngoài cửa bưng khay thuốc.

      "Vào ."

      Mộc Yên lập tức buông Dung Lạc ra, muốn đứng dậy rời , cũng ngờ Dung Lạc lại đem giữ chặt trong ngực, thể rời .

      Người làm nhìn thấy thiếu gia luôn lạnh lùng nhà mình lại ôm trong lòng, hiển nhiên hơi chấn kinh chút, bất quá ngay lập tức liền khôi phục lại thái độ bình thường. Bởi vì người làm nữ ở Dung gia đều trải qua đợt chọn lựa nghiêm khắc, dù có tò mò, nhưng cũng thể quên bổn phận của mình, chuyện của chủ phải vấn đề các có thể nghị luận.

      Chậm rãi đến gần Dung Lạc, muốn đem khay thuốc và ly nước đưa cho Dung Lạc, lại bị bàn tay bé tinh tế trắng noãn cầm lấy. Kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy Mộc Yên nhu hòa cười.

      'Đây chính là vị hôn thê của thiếu gia.' đoán, nhìn trước mắt tươi cười ấm áp, liền cảm thấy rất tốt nếu ở chung với thiếu gia.

      Chỉ là, Đại thiếu gia lại đồng ý đám cưới gia tộc, chuyện này mặc dù sớm biết, nhưng vẫn cảm thấy khó tiếp thu. Dù sao Đại thiếu gia luôn rất đáng thương, đối với phu nhân và lão gia đều lạnh như băng, thậm chí chán ghét đụng vào bất cứ kẻ nào. Nhưng hôm nay, này ngồi ở trong lòng thiếu gia, lại làm thiếu gia khó chịu.

      Nhìn viên con nhộng màu trắng xanh, Dung Lạc cầm lấy bỏ vào miệng, Mộc Yên săn sóc đem ly nước đưa cho , rồi nhìn Dung Lạc, đến khi uống thuốc xong.

      Nhìn người làm cung kính lui ra, Mộc Yên trong đầu suy nghĩ về cái viên con nhộng.

      " thôi." Cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, trầm giọng .

      "Được." Nàng mỉm cười gật đầu, đứng dậy, vòng eo mảnh khảnh liền được cánh tay cánh tay có lực đỡ đứng lên, "Cám ơn." Mộc Yên nhìn giúp đỡ mình ôn nhu cười.

      Dung Lạc có nhìn , chỉ trầm mặc đỡ ra ngoài.

      "Chị dâu , chậm thôi, nên cẩn thận a." Ngoài vườn trà, Dung Trạch nhìn Mộc Yên dựa vào trai của mình mà , liền nhịn được dặn dò câu.

      " cần lo lắng, tôi chú ý." Chu Hàn mở cửa xe, để cho Dung Lạc đỡ Mộc Yên ngồi xuống “ Dung Trạc, hẹn gặp lại." Nhìn qua cửa kính xe nhìn Dung Trạch tạm biệt.

      Dung Trạch vẫy tay về phía bọn họ cười cười.

      " thôi." Tiếng lạnh lùng phân phó.

      "Dạ” Chu Hàn khởi động xe, chiếc Bentley màu đen chậm rãi chạy dưới bóng Hoàng Hôn.

      Tốc độ xe vừa phải, kỹ thuật lái xe của Chu Hàn rất tốt, bên trong xe rất vững vàng.

      đường ai gì, bên trong xe cực kỳ im lặng.

      Bởi vì vườn trà Dung gia ở ngoại ô thành phố, cách Mộc gia đình cũng khá xa, Mộc Yên liền nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ.

      Gió đêm tháng ba hơi lạnh, cửa kính xe cũng hoàn toàn đẩy lên. Vài sợi tóc đen bị gió thổi bay, tiểu Mộc Yên nhìn cảnh vật ngoài của sổ trôi qua cực nhanh liền trở nên ủ rũ.

      Mí mắt càng ngày càng trầm, tầm mắt dần dần trở nên mơ hồ, chỉ chốc lát, tựa vào ghế mà ngủ.

      Dung Lạc ngồi ở bên cạnh thấy vậy, đem cửa kính xe đóng lại hoàn toàn. Rồi sau đó vòng tay qua ôm ngủ ngon vào lòng, động tác như vậy cũng làm Mộc Yên thức giấc, thuận theo, tựa vào trong lòng , hô hấp vững vàng đều đều.

      Bỗng nhiên, xe đột nhiên đổi hướng, Mộc Yên nằm trong ngực Dung Lạc gắt gao ngã vào người . Bởi vì lay động mà Mộc Yên giãy dụa muốn tỉnh lại, nhưng lại để ý vòng ôm của , có lẽ cảm thấy dựa vào trong ngực rất thoải mái, ở trong ngực Dung Lạc thay đổi tư thế sau đó tiếp tục ngủ.

      Dung Lạc nhìn người trong lòng, mắt khép, che cảm xúc phức tạp. Hai gò má trắng nõn lên tia ửng đỏ, nhu thuận dựa vào trong ngực giống đứa trầm tĩnh ngủ.

      Sau lúc lâu trong xe vang lên tiếng thở dài bất đắc dĩ, " ràng còn là đứa a!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :